Đem tài liệu muốn bỏ đi xem lại một lần nữa là thói quen nhiều năm
qua của nàng. Nàng xác định mình không thể đem bản kế hoạch kia trở
thành tài liệu không cần nữa mà vứt đi.
“Vậy em cũng không biết.”
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì?” Có mấy đồng nghiệp tiến vào hỏi thăm
có phải đã xảy ra vấn đề gì hay không. Biết tài liệu của trưởng
phòng Đồng bị mất, mọi người đều rất kinh ngạc. Bọn họ kêu nàng tìm
cẩn thận một chút, dù sao công ty không có người lấy đi bản kế
hoạch kia. Có thể là trưởng phòng Đồng để quên ở đâu đó. Nếu coi là
tài liệu không cần đi rồi hủy đi, vậy chỉ sợ xác suất tìm lại được
là nhỏ.
Đồng Ánh Diêu thở hổn hển vài hơi. Bây giờ phải làm lại sao? Tuy
rằng tài liệu có liên quan vẫn còn nhưng còn kịp làm lại sao? Nhưng
nếu không làm lại, ngày mai nàng phải làm sao bàn hợp đồng quảng
cáo với phó tổng giám đốc Từ đây?
“Trưởng phòng Đồng, cô có cần tìm lại nữa hay không?”
“Đúng rồi, bản kế hoạch kia tên là gì, chúng tôi cùng tìm giúp
cho.”
“Cám ơn ý tốt của mọi người.” Đồng Ánh Diêu lấy tài liệu có liên
quan ra, quả quyết nói: “Tôi quyết định làm lại.” Mặc kệ là nàng
hay là Tiểu Hủy không cẩn thận làm mất. Tóm lại đã mất thì mất,
nàng có truy ra rốt cuộc là ai làm mất đi nữa cũng không có ý
nghĩa, chỉ có thể làm lại.
“Trưởng phòng, bên trong không phải có rất nhiều tài liệu viết tay
sao?
Lúc trước chị tốn rất nhiều thời gian mới làm được, bây giờ còn kịp
sao? Có cần hủy bỏ cuộc hẹn ngày mai với khách hàng hay không?”
Đinh Tiểu Hủy hỏi.
“Không cần.” Trừ phi xảy ra chuyện gì quan trọng, nếu không nàng sẽ
không yêu cầu thay đổi thời gian hẹn ước với khách hàng. “Hôm nay
chị nhất định sẽ làm được.”
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Kế Quang từ phòng làm việc đi ra
thì thấy có rất nhiều nhân viên ở trong văn phòng của Đồng Ánh
Diêu. Khi biết bản kế hoạch ngày mai phải đưa cho khách hàng bị
mất, hắn cảm thấy có chút kinh ngạc. Với thái độ làm việc cẩn thận
của Ánh Diêu, không có nhiều khả năng sẽ xảy ra sự tình thế
này.
“Tìm hết chưa?” Hắn hỏi Đồng Ánh Diêu.
“Rồi.”
“Có khả năng bị lấy đi không?”
“Chắc là chính em không cẩn thận mà coi nó thành giấy phế liệu.”
Đồng Ánh Diêu trả lời.
Hạ Kế Quang suy nghĩ một chút. “Giờ làm sao?”
“Em quyết định làm lại.” Nghe câu trả lời này, Hạ Kế Quang tuyệt
đối không cảm thấy ngạc nhiên. Gặp phải vấn đề sẽ không kinh ngạc,
không hoảng hốt, giải quyết rất bình tĩnh và quyết đoán, đây là
điểm hấp dẫn của nàng.
Hắn mỉm cười, động viên: “Cố lên!” Sau đó rời đi.
Mặc dù có người mở miệng nói muốn giúp đỡ nhưng Đồng Ánh Diêu chỉ
cảm ơn mọi người. Dù sao thì tài liệu kia rất nhiều, rất phức tạp,
nàng không thể giảng giải từng cái được. Tuy rằng tài liệu viết tay
không thể làm lại nhưng trong đầu nàng vẫn còn nhớ.
Mọi người ra khỏi văn phòng của nàng, để cho nàng chuyên tâm làm
lại bản kế hoạch kia. Hy vọng ngày mai có thể làm kịp.
“Xin lỗi, trưởng phòng, tối nay em có chuyện rất quan trọng phải
làm nên em không thể ở lại giúp chị, chị có giận không?”
“Không sao, một mình chị làm là được.” Trên thực tế nếu Tiểu Hủy mở
miệng muốn ở lại giúp nàng, nàng cũng sẽ kêu nàng đi về trước. Dù
sao có rất nhiều thứ phải chính tay nàng làm.
“Cám ơn trưởng phòng, vậy em đi đây.”
“Ừ.” Đinh Tiểu Hủy chăm chú nhìn Đồng Ánh Diêu đang cúi đầu chuẩn
bị làm lại bản kế hoạch. Đôi môi hơi cong lên, dường như cười mà
không cười, sảng khoái ra khỏi phòng làm việc.
Đến khi hết giờ làm, rất nhiều đồng nghiệp lục tục tiến vào cổ vũ
Đồng Ánh Diêu. Lương Như Phượng cũng đến, còn mang theo một chai
“Ái can”. (Dịch thô thiển là ‘yêu gan ruột’, đại khái là tên một
loại nước tăng lực hay mát gan gì đó, chắc là cỡ “Dr. Thanh”
quá!)
“Mình sợ cậu thức đêm mà hỏng gan, uống nó trước đi.” Đồng Ánh Diêu
bật cười. “Sao cậu lại có thứ này? Phụ nữ có thai không thể uống
tùm lum được.”
“Chồng mình tới đón mình, mình kêu anh ấy tiện đường mua
đến.”
“Cám ơn cậu, mau về đi. Mình ok mà.” Sự quan tâm của bạn thân làm
nàng cảm động.
“Cố lên.” Sau khi Lương Như Phượng rời đi, Đồng Ánh Diêu đem tất cả
sức chuyên chú đặt vào bản kế hoạch. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng phải
qua đêm ở công ty.
8 giờ tối khi Lí Tắc Hàn trở lại công ty, dường như tất cả nhân
viên đã tan ca. Tiểu Mã chờ hắn trở về, đem tài liệu mà hắn cần
giao cho hắn, thuận tiện nói với hắn chuyện của trưởng phòng
Đồng.
Lí Tắc Hàn để Tiểu Mã về trước, còn mình lại đi tìm Đồng Ánh
Diêu.
“Đưa cho anh một ít số liệu của kế hoạch, anh giúp em.” Thấy nàng
nhìn ra ngoài văn phòng, hắn không vui mà nói: “Không cần nhìn, mọi
người đều tan ca, lúc nào rồi mà em còn để ý quan hệ của chúng ta
bị phát hiện.”
Đồng Ánh Diêu liếc hắn một cái. “Anh cũng mệt mỏi cả ngày rồi, về
nghỉ ngơi trước đi. Em làm một mình là được.” Nàng biết hôm nay hắn
đi Nghi Lan giải quyết công chuyện.
“Anh không mệt, mau đưa tài liệu cho anh.”
“Không cần.”
“Đồng Ánh Diêu, một mình em thì phải làm đến khi nào? Để anh giúp
em. Hai người cùng làm sẽ nhanh hơn.” Biết nàng rất độc lập, nhưng
hắn rất muốn giúp nàng.
“Không cần, mấy thứ này rất phức tạp, một mình em làm là được.” Dù
sao không phải trước kia nàng chưa từng thức đêm tăng ca ở công
ty.
“Loại kế hoạch này trước kia anh đã làm qua, sẽ không quá phức
tạp.”
“Không cần, anh về trước đi.” Đồng Ánh Diêu kiên trì chính mình
làm. Cho dù hắn muốn giúp đỡ, cuối cùng cũng phải chính tay nàng vẽ
ra, Nhất định hắn cũng chỉ có thể ở đây thức đêm với nàng, như vậy
rất vất vả. Huống hồ hôm nay hắn đã chạy cả một ngày, mệt chết đi
được. “Anh mau về đi, đừng lo cho em.”
Bị cự tuyệt một lần nữa, Lí Tắc Hàn tức giận. “Đồng Ánh Diêu, rốt
cuộc em coi anh là gì? Có coi anh là bạn trai của anh hay
không?”
“Là bạn trai thì thế nào?” Nàng không hiểu ý tứ của hắn.
“Nếu chúng ta là người yêu, thỉnh thoảng dựa vào bạn trai như anh
một chút sẽ không sao, để cho anh giúp em hoàn thành.” Hắn bước qua
muốn lấy tài liệu, không ngờ nàng giật tài liệu lại làm cho hắn cực
kỳ tức giận.
“Anh là bạn trai của em, không sai. Nhưng rõ ràng là chuyện em có
thể giải quyết, tại sao phải dựa vào anh?” Huống chi đây chính là
lỗi của nàng, nàng phải đem bản kế hoạch thu thập cho tốt. “Anh đi
đi, một mình em làm là được.”
“Em thật sự thích đối đầu với anh lắm sao?”
“Lí Tắc Hàn, trừ phi anh cho rằng em không đủ năng lực, nếu không
mời anh trở về.”
“Em cho rằng tại sao anh muốn giúp em?” Hắn đau lòng nàng, muốn
giúp nàng không được sao? Đến lúc này mà cô gái này vẫn muốn cãi
nhau với hắn.
“Em không biết.” Nàng không thể lý giải ý tưởng lúc này của hắn.
“Nếu anh muốn tìm một người bạn gái có thể được anh ân cần bảo vệ
thì thật xin lỗi, em không phải. Đề nghị anh lại đi tìm bạn gái
mới.” Có lẽ là tranh hơn thua đi, tuy biết mình không nên nói ra
những lời như vậy nhưng nàng không hiểu vì sao hắn phải coi nàng
như một cô gái yếu đuối. Nàng không thích như vậy.
Lí Tắc Hàn không ngờ nàng lại nói ra những lời này. Rốt cuộc cô gái
này có thích hắn hay không? Bằng không sao lại đem ý tốt của hắn
giẫm đạp đến mức này.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
“Là anh tự mình đa tình, mà em không có chút tình cảm nào với anh
sao?” Gương mặt anh tuấn bi thương, bởi vì nàng lại bảo hắn đi tìm
bạn gái khác. “Anh không phải người đàn ông hễ gặp ai thì yêu người
đó. Anh không đa tình như vậy. Nếu em cảm thấy sự quan tâm của anh
là phiền phức, vậy thì anh đi đây.”
Hắn cũng không quay đầu lại mà đi khỏi phòng làm việc của
nàng.
Sáu năm qua, bọn họ cãi nhau vô số lần, nhưng lần này lại làm cho
người ta hoàn toàn cảm thấy thất vọng. Nhìn Lí Tắc Hàn đi ra ngoài,
Đồng Ánh Diêu cảm thấy tim mình bị bóp chặt. Nàng thấy được hắn
thật sự tức giận. Tuy muốn mở miệng nhưng nàng lại không biết mình
nên nói gì với hắn?
Vừa rồi nàng chỉ tức giận vì hắn coi nàng như một kẻ ngốc làm gì
cũng không tốt. Sau đó muốn cho hắn trở về nghỉ ngơi sớm một chút,
bởi vì hắn ở chỗ này cũng không giúp được gì. Hắn nên biết nàng
cũng không thật lòng muốn hắn đi tìm bạn gái mới. Hơn nữa không
phải bình thường bọn họ hay đấu khẩu như vậy sao? Sao hắn lại
nghiêm túc như vậy, tức giận như vậy? (pó tay với chị lun)
Nói nàng không thích hắn. Vậy hắn cho là tại sao nàng công tác bận
rộn gần chết nhưng lại chưa bao giờ cự tuyệt mỗi khi hắn mời nàng
đến nhà hắn qua đêm, khiến cho chính mình càng mệt? Chẳng lẽ nàng
không nói ra thì hắn sẽ không biết hay sao?
Quả nhiên là tinh tinh xổng chuồng từ vườn bách thú.
Ngay từ đầu khi hắn nói muốn kết giao, không phải nàng đã nói với
hắn, bọn họ sẽ không đến đâu. Quả nhiên như thế, bọn họ mới kết
giao không lâu, hắn liền giận nàng như vậy. Cho dù ở trên giường
hai người hòa hợp cỡ nào đi nữa, nhưng chung quy bọn họ cũng không
thể dựa vào quan hệ xác thịt để duy trì mối tình này?
Quen nhau sáu năm, nghĩ rằng bọn họ rất hiểu lẫn nhau, nhưng bây
giờ xem ra, nàng cùng hắn cũng không hiểu biết đối phương như trong
tưởng tượng của mình.
Đồng Ánh Diêu không ngừng hít sâu, cố gắng tập trung tinh thần vào
công việc. Hiện tại nàng phải nhanh chóng hoàn thành bản kế hoạch
này.
Cái đầu heo kia, khi nào thì không cãi, cố tình lại lựa lúc này cãi
nhau với nàng.
Vẫn rất tức giận, Đồng Ánh Diêu nhìn thoáng qua chai “Ái can” mà
Lương Như Phượng đưa cho của nàng, cầm lấy mở ra uống. Bởi vì nàng
không muốn bị tên kia làm giận đến sôi gan. (La la, chị Phượng là
tiên tri hay sao ấy, biết chị Diêu cần giải độc gan!)
Khi Lí Tắc Hàn ra khỏi văn phòng của Đồng Ánh Diêu thì gặp Hạ Kế
Quang.
“Muốn đi uống một chén hay không?” Hạ Kế Quang mời hắn cùng đi uống
rượu.
Cùng nhau làm việc nhiều năm, giữa bọn họ không chỉ là quan hệ ông
chủ và nhân viên mà tình cảm giống như anh em.
Hai người đi vào một quán bar có đàn dương cầm gần công ty. Gọi
rượu lên, Lí Tắc Hàn buồn bực nên một hơi liền uống cạn.
“Cẩn thận, uống như vậy rất dễ say.”
“Em không sao.”
“Thật xin lỗi, vừa rồi không phải anh cố ý nghe lén em và Ánh Diêu
đối thoại. Bởi vì hai người cãi nhau quá dữ dội nên anh mới đi qua
nhìn xem.” Hạ Kế Quang thật sự có chút kinh ngạc khi nghe được nội
dung đối thoại. “Hai người thật sự quen nhau sao? Sao chuyện này
không thấy người trong công ty nói qua?”
“Đồng Ánh Diêu không muốn công khai.”
“Phải không?” Rất giống chuyện mà Ánh Diêu sẽ làm. “Hai người bắt
đầu từ lúc nào? Lúc trước không phải đồn rằng em còn bị tổn thương
tình cảm nên mới sắp xếp một kì nghỉ dài đi Mỹ nghỉ ngơi hay
sao?”
“Em có bị tổn thương tình cảm gì đâu!” Tuy rằng chia tay với Mĩ Na
là có chút không nỡ, vì hai người bọn họ đều thích đối phương nhưng
nàng có cơ hội rất tốt để phát triển, hắn đương nhiên sẽ không cản
trở nàng. “Chuyện em đi Mỹ thăm ba mẹ sớm đã sắp xếp.” Hắn biết mọi
người đều nói hắn đi chữa vết thương lòng, hắn cũng lười giải
thích.
Hạ Kế Quang nhàn nhã uống một ngụm rượu. “Anh tuyệt không bất ngờ
khi em và Ánh Diêu sẽ ở bên nhau. Nên nói thế nào nhỉ! Cảm thấy
những năm gần đây giữa hai ngươi đã thiết lập một loại tình cảm còn
tốt hơn bạn bè hay đồng nghiệp. Tóm lại, cho dù không phải hiện
tại, về sau hai người cũng sẽ ở bên nhau.” Có ai cãi vã sáu năm còn
có thể bình an vô sự? Khi đó hắn liền đoán bọn họ hấp dẫn lẫn nhau
mà không phát giác. Xem ra trực giác của hắn còn rất chuẩn. (wá
chuẩn sếp ạ!)
“Nếu trong tình cảm chỉ có một bên nỗ lực, vậy thì thật sự làm cho
người ta cảm thấy mất mát.” Nhớ tới cô gái kia cư nhiên bảo hắn đi
tìm bạn gái một lần nữa, nàng tùy tiện đối đãi với tình cảm của bọn
họ như vậy sao? Tuy rằng biết có thể nàng vô tâm khi nói những lời
này, nhưng vẫn khiến người ta thương tâm.
Nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Lí Tắc Hàn, Hạ Kế Quang nói ra quan điểm của
mình. “Anh không biết là khi nào thì em phát hiện mình thích Ánh
Diêu, nhưng cô ấy đã thích em từ sớm.” Lí Tắc Hàn cảm thấy nghi ngờ
những lời này của Hạ Kế Quang.
“Đừng dùng vẻ mặt hoài nghi này mà nhìn anh, anh nói là thật.” Hạ
Kế Quang cười khẽ. “Mượn chuyện thực phẩm Á Gia lần trước mà nói.
Em không ở Đài Loan, bên Á Gia lại muốn lập tức xem kế hoạch mới.
Em cũng biết hiện tại mọi người đều không có tính nhẫn nại. Ánh
Diêu chạy tới nói với anh cô ấy muốn giúp em làm lại, đương nhiên
hợp đồng cũng trở thành của cô ấy. Có điều lúc ấy anh cảm thấy cô
ấy không phải vì tiền thưởng, mà là không muốn phá hủy quan hệ hợp
tác giữa em và Á Gia trong nhiều năm qua.”
Lí Tắc Hàn hơi rung động, cảm thấy tim hơi co thắt lại.
“Còn nữa, lần trước hai người phải đi Đài Nam giảng dạy. Trước khi
tan ca anh gặp được cô ấy, liền hỏi hai tiết học đó ai dạy trước.
Anh nghĩ chắc là hai người ngay cả chuyện này cũng bất đồng ý kiến
đi, ha ha.” Hắn chính là xuất phát từ nhàm chán mới hỏi, bởi vì có
khi nội dung cãi vã giữa hai người bọn họ rất thú vị.
“Cô ấy nói với anh sẽ để cho em lên lớp trước, lên lớp xong là em
có thể sớm về Đài Bắc. Tuy rằng ngoài miệng cô ấy nói bởi vì em
thất tình nên gần đây tinh thần không tốt, lỡ khi lên lớp xảy ra sơ
xuất gì, như vậy khi cô ấy lên lớp sau còn có thể bổ sung. Nhưng
anh nghĩ chắc là cô ấy muốn em về Đài Bắc sớm một chút, sau đó cố
gắng nghỉ ngơi. Nói thật, khi đó anh mới phát hiện thì ra cũng có
lúc Ánh Diêu hiểu biết em như vậy.”
Lí Tắc Hàn nghe xong, chân mày nhíu chặt. Hắn chưa bao giờ biết
việc này.
Hắn tưởng rằng mình rất hiểu nàng, nhưng lại chỉ nhìn đến bề ngoài
mà thôi. Hắn chưa từng suy nghĩ xem dụng ý sâu xa của nàng là
gì.
Nhìn Lí Tắc Hàn không nói gì, Hạ Kế Quang lấy giọng điệu của người
từng trải nói: “Anh cảm thấy bây giờ em rất giống anh trước kia, bị
một cô gái xinh đẹp độc lập hấp dẫn. Sau khi có được nàng, vô hình
trung lại muốn thay đổi nàng. Kết quả lại quên lúc đầu cái mình
thích không phải là phẩm chất độc của nàng hay sao. Cuối cùng, thay
đổi không được, hôn lễ cũng hủy bỏ, bây giờ biến thành một ông già
cô đơn. Haiz, em nên lấy đó làm gương.” Hạ Kế Quang cười khổ. Về
chuyện tình cảm của hắn, Tắc Hàn cũng có biết một chút. Lời của hắn
làm cho Lí Tắc Hàn giật mình. Hắn muốn thay đổi cô gái kia sao? Hắn
không có ý đó, chỉ hy vọng thỉnh thoảng nàng có thể dựa vào hắn
cũng không sao. Đàn ông đều muốn bảo vệ cô gái mà mình yêu
thương…