Sắc mặt Lí Tắc Hàn không tốt lắm, một tay đỡ Đồng Ánh Diêu đang say
mèm, một tay mở cửa nhà trọ. Sau khi vào nhà, hắn đặt nàng ngồi
trên sôpha, sau đó nàng liền xụi lơ mà nằm xuống.
Nói cái gì mà uống một chén, cô gái này căn bản là đi nốc rượu. Đã
biết tửu lượng của mình không tốt, sao còn uống nhiều như vậy, thật
là!
Còn tại sao hắn phải đem nàng về nhà hắn? Đó là bởi vì nàng uống
đến mức thần trí mơ hồ, ngay cả nói còn không rõ, càng không hi
vọng nàng có cách nói ra địa chỉ của mình.
Hắn xoay người vào nhà bếp rót nước, khi hắn bưng cái ly đi ra thì
đã thấy người lẽ ra đang nằm trên sôpha đã té xuống dưới, ngồi trên
sàn nhà.
“Đau quá!”
Lí Tắc Hàn bước nhanh qua, đem ly nước đặt xuống cái bàn bên cạnh,
đỡ nàng ngồi lại trên sôpha. “Trúng chỗ nào? Tay có đau không?” Hắn
ngồi xuống trước mặt nàng, cầm tay của nàng hỏi, hình như vừa rồi
đè trúng tay.
“Tay không có đau.” Đồng Ánh Diêu mang theo men say, mê mang nhìn
bốn phía. “Đây là chỗ nào? Hình như không phải nhà tôi.”
“Đây là nhà tôi.”
“Nhà anh?” Nàng kinh ngạc nhìn hắn, sau đó la lên: “Sao lại đem tôi
đến nhà anh? Chẳng lẽ anh lại muốn lên giường với tôi sao?”
Lí Tắc Hàn mím môi, nhìn ra được là đang kiềm chế cảm xúc. Vừa rồi
hắn nên để nàng lại ven đường mới phải.
Đang lúc hắn chuẩn bị đứng lên thì không ngờ cô gái trên sôpha đột
nhiên nhào về phía hắn, lập tức đẩy hắn ngã xuống đất, mà kẻ đầu xỏ
lại ngồi lên trên đùi hắn.
“Đồng Ánh Diêu!”
Nàng vươn tay ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt say rượu mà đỏ bừng ngây ngô
cười ngọt ngào với hắn: “Trưởng phòng Lí, anh biết không? Quen biết
anh lâu như vậy, hôm nay tôi mới phát hiện thì ra anh rất đẹp trai
nha.”
Lí Tắc Hàn biết nàng say, cũng biết giờ phút này hắn nên đem nàng
từ trên người đẩy ra, nếu không có thể hắn sẽ không thể khống chế
được chuyện có thể xảy ra sau đó. Nhưng khi nhìn đến gương mặt đang
cười sáng lạn với hắn kia thì tay hắn chẳng những không đẩy nàng
ra, ngược lại kìm lòng không đậu mà đặt lên bên hông của
nàng.
Hai khuôn mặt dựa vào nhau rất gần, tầm mắt nhìn thẳng vào đối
phương, hơi thở giao hòa, một bầu không khí ái muội lập tức lan ra
trong phòng khách.
Không ai biết rốt cuộc là ai hôn ai trước, bởi vì khi bọn họ ý thức
được thì hai người đã hôn đến mức khó mà tách ra. Đầu lưỡi cắn mút
lẫn nhau, trằn trọc quấn quít như là đoạt lấy toàn bộ hơi thở của
đối phương. Hai người hôn rất sâu rất nồng.
Đêm đó bọn họ cũng hôn đối phương cuồng nhiệt như thế…
Còn sót lại một tia lý trí, trước khi Lí Tắc Hàn không khống chế
được liền đẩy ra nàng, hơi thở không ổn định mà nói: “Đồng Ánh
Diêu, cô say, tôi không muốn lợi dụng cô.”
Bị đẩy ra làm cho khuôn mặt đỏ bừng kia lộ ra vẻ không vui. Bởi vì
nàng thích được hắn hôn, nàng muốn tiếp tục, đôi môi mềm mại chủ
động hôn hắn. “Vậy hôm nay đến lượt tôi lợi dụng anh.” Nói xong,
nàng đưa tay cởi chiếc áo thun trên người mình.
Không ngờ rằng nàng sẽ đột nhiên thoát y, nhìn thấy bộ ngực đẫy đà
bị áo ngực ôm lấy kia, cổ họng hắn căng thẳng, dưới bụng dâng lên
một luồng khí nóng mãnh liệt, vật nóng giữa hai chân hắn bắt đầu
căng cứng.
Gương mặt tuấn tú căng thẳng. Hắn cố gắng kiềm chế lửa dục của
chính mình. Thật là, chỉ cần vừa uống say thì sẽ trở nên cuồng dã
như vậy sao? Như vậy sau này hắn phải tuyệt đối cấm nàng uống rượu
ở nơi mà hắn không thấy mới được.
Bọn họ vừa mới kết giao, hắn không muốn khiến cho nàng cảm thấy hắn
vì muốn làm chuyện này mới ở cùng nàng.
Đồng Ánh Diêu không hiểu tại sao hắn còn ngồi cứng ngắc bất động.
Nàng nhoài người về phía trước, đầu lưỡi mềm mại khẽ liếm đôi môi
hơi mím lại của hắn.
Tia lý trí cuối cùng còn sót lại, dưới sự khiêu khích mê người của
nàng liền tan mất. Lí Tắc Hàn hôn trả lại nàng. Hai người lại hôn
cuồng nhiệt lần nữa. Hắn kéo áo ngực của nàng xuống, một tay xoa
bóp bộ ngực đẫy đà, một tay kia lại luồn vào trong váy của nàng,
ngón tay thon dài khiêu khích trung tâm ấm áp kia…
“Ân…” Nàng ngân nga bên miệng hắn, thân mình bởi vì sự trêu chọc
thân mật kia mà khẽ vặn vẹo.
Nhìn thấy dung nhan yêu kiều đầy tình dục kia, nghe nàng phát ra
tiếng thân ngâm mềm mại mất hồn thì hắn biết thân mình xinh đẹp này
đang khát khao hắn tiến vào. Số lần hoan ái của hai người bọn họ sẽ
không chỉ có một lần cho nên hắn ôm lấy nàng đi vào phòng.
Chương 3.4
Đồng Ánh Diêu vốn đang say rượu, lúc này tỉnh táo trở lại.
Nhìn chiếc giường lớn siêu cấp kia, thấy vật nóng cực lớn kia, nàng
khẩn trương nuốt nước miếng. “Tôi cảm thấy đi vào sẽ có chút khó
khăn.”
“Sẽ không, cô quên lần trước chúng ta đã làm rất nhiều lần rồi
sao.” Vật nóng rung động của Lí Tắc Hàn đặt tại cửa khẩu ướt át
kia, nhận thấy được nàng rất khẩn trương, cho nên hắn không có xông
vào mà chỉ từ từ thăm dò.
Lần trước nàng uống say, căn bản không thấy rõ ràng, thảo nào hôm
sau nàng lại cảm thấy không thoải mái, bây giờ nàng đã biết nguyên
nhân.
“Đừng khẩn trương, tôi sẽ rất nhẹ nhàng.” Gương mặt tuấn tú cúi
xuống hôn cằm của nàng, nhấc eo lên, hắn chậm rãi tiến vào trong cơ
thể của nàng.
Cảm thấy vật cứng rắn nóng rực tiến vào, mãnh liệt dồn nén cùng cọ
xát mang đến sự không thích ứng cùng tê dại làm cho Đồng Ánh Diêu
không ngừng thở gấp, hai tay gắt gao bắt lấy cánh tay hắn.
Khi dục vọng được bao chặt lấy, khoái cảm tuyệt vời kia làm cho Lí
Tắc Hàn thoải mái hừ một tiếng, sau đó hắn nhìn thấy đôi mắt trong
veo bên dưới đang nhìn chằm chằm vào hắn, bên môi còn mang theo ý
cười.
“Cô đang cười cái gì?”
“Tôi không ngờ trưởng phòng Lí cũng sẽ lộ ra vẻ háo sắc như thế.
Rất mới lạ nha, nên dùng máy ảnh chụp lại mới được.” Đồng Ánh Diêu
cười nói, trước kia hắn chỉ cho nàng xem vẻ mặt tức giận cứng
nhắc.
“Cô!” Khuôn mặt tuấn lãng vì sự giễu cợt lúc này của nàng mà hơi
hồng. Cô gái này thật đúng là không cãi nhau với hắn thì không vui.
Thân hình cao lớn tiến mạnh một cái, đem vật nóng đâm vào chỗ sâu
nhất.
Hắn đột nhiên xâm nhập khiến cho Đồng Ánh Diêu kêu lên. “A… sâu
quá…”
Bên môi hắn cong lên nụ cười xấu xa. “Không ngờ trưởng phòng Đồng
cũng sẽ thốt ra âm thanh dâm đãng như vậy, có phải nên ghi âm lại
hay không?” (Mon: má ơi, lúc này mà còn nói móc nhau được, hết biết
* Đương sự: cút ngay!)
Hắn cười nhạo làm cho Đồng Ánh Diêu thẹn thùng đỏ mặt lên, đồng
thời cũng tức giận. “Tôi không muốn làm với anh nữa, anh đi
ra.”
“Được, tôi đi ra.” Hắn từ trong cơ thể nàng chậm rãi lui ra.
Đương lúc Đồng Ánh Diêu cho rằng hắn thật sự ra khỏi thì Lí Tắc Hàn
lại mạnh mẽ đi vào. khoái cảm kích thích nóng bỏng làm cho nàng lại
kêu lên lần nữa. “Dã thú!” Móng tay bấu lấy cánh tay hắn, mấy đường
vết thương dài hơi thấm ra tia máu.
Nhìn hắn liếm vết thương do nàng tạo thành, không biết tại sao nàng
cảm thấy giờ phút này thoạt nhìn hắn mang một vẻ cuồng dã, gợi cảm
cực kỳ. Khiến cho tim nàng đập nhanh hơn.
Thấy hắn cúi đầu muốn hôn nàng, Đồng Ánh Diêu quyết định khi hắn
hôn nàng thì phải hung hăng cắn hắn một ngụm. Nhưng khi hai chiếc
lưỡi chạm vào nhau, nàng lại kìm lòng không đậu hôn lại hắn, hơn
nữa còn ôm hắn.
Trên giường hai người quấn lấy nhau bắt đầu vũ điệu nguyên thủy
nhất. Tiết tấu càng lúc càng nhanh, kích tình khoái cảm cũng càng
ngày càng cao, cho đến khi lên tới đỉnh, nơi sâu trong ấm áp đó co
rút làm cho hắn chịu không nổi mà bắn ra.
“Ân!”
Trận hoan ái mất hồn khiến cho Lí Tắc Hàn đạt tới cao trào trước
nay chưa từng có. Bởi vì quá tuyệt vời làm cho hắn hoàn toàn luyến
tiếc rời khỏi cơ thể của nàng.
Nhìn khuôn mặt hồng hồng sóng tình chưa dứt kia, khuôn mặt xinh đẹp
cực kỳ kia thật hấp dẫn ánh mắt của hắn, sau đó chịu không nổi dụ
hoặc mà cúi đầu, nồng nhiệt hôn nàng.
Sau một nụ hôn nóng bỏng, Lí Tắc Hàn hôn lên má nàng, thở gấp: “Vừa
rồi rất tuyệt phải không!”
“Không tuyệt chút nào.” Nàng chỉ muốn bất đồng ý kiến với hắn
“Cô nghĩ một đằng nói một nẻo.” Mang vẻ tươi cười, hắn tiếp tục hôn
má của nàng.
“Anh mặt người dạ thú.”
“Vừa rồi xem cô rất hưởng thụ.”
“Anh nhìn lầm rồi.”
“Phải không?” Ý cười càng đậm, Lí Tắc Hàn bắt đầu cảm thấy đấu khẩu
với nàng là một chuyện thú vị. “Vậy lần này tôi phải nhìn rõ một
chút.” Hắn cho nàng một cái hôn thật sâu, vật nóng chưa rút ra lại
bắt đầu di chuyển trong cơ thể nàng.
“A… Chậm một chút… A…”
“Tôi biết cô thích nói ngược, ý là muốn tôi nhanh một chút
sao?”
Khuôn mặt đỏ bừng của Đồng Ánh Diêu sinh giận mà nhìn hắn. “Vậy
nhanh một chút.”
“Được.”
Âm thanh giao hợp quấn quít xao động trong phòng theo tốc độ di
chuyển của nam nhân mà nhanh hơn, vị dâm mĩ ái muội quanh quẩn
trong toàn bộ căn phòng, còn có tiếng thở gấp gáp kêu lên “dã
thú”…
Chương 3.5
Lí Tắc Hàn nhìn Đồng Ánh Diêu đang ngủ say bên cạnh, khẽ mỉm
cười.
Nói thật, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ cùng nàng phát triển đến mức
này. Nhưng trong nội tâm của hắn đối với việc hai người phát triển
đến kết quả như vậy dường như cũng không cảm thấy quá kinh
ngạc.
Tại sao lại không kinh ngạc?
Ngày đó ở trên sân thượng, hình như nàng hiểu lầm lời của hắn nói
đối với việc hai người họ lên giường cảm thấy rất phiền, sau đó
cũng không chịu nghe hắn giải thích một chút, thật là.
Đối với chuyện uống rượu xong rồi lên giường với nàng, hắn thật sự
cảm thấy rất phiền toái. Nhưng không phải vì cùng nàng lên giường
mà bởi vì đêm đó hắn biết rất rõ người mà mình ôm là Đồng Ánh Diêu.
Một lần, hai lần, ba lần… hắn đều rất rõ ràng người cùng mình hoan
ái là nàng. Lại càng không giống như nàng nói, lầm lẫn mà coi nàng
thành bạn gái cũ. Từ đầu tới đuôi hắn đều biết người ôm trong lòng
là nàng.
Nhưng vì sao hắn biết rõ nàng là Đồng Ánh Diêu mà lại vẫn ôm nàng?
Đây là điểm làm cho hắn phiền toái.
Hắn uống say nhưng sức kiềm chế của hắn vẫn luôn rất tốt, không đến
nỗi sẽ làm ra chuyện “say rượu loạn tính”, huống hồ hắn cũng không
phải là người quá coi trọng tình dục. Trước kia kết giao với bạn
gái, mỗi tuần mới hoan ái một lần là chuyện rất bình thường, có đôi
khi còn có thể lâu hơn. Hắn coi trọng sự hòa hợp tinh thần giữa hai
người hơn.
Đêm đó hắn thật sự cảm thấy Đồng Ánh Diêu xinh đẹp lại gợi cảm, hơn
nữa rất mê người. Nhìn thấy nàng liên tiếp lộ ra vẻ mặt đáng yêu
hắn cảm giác trái tim loạn nhịp, cuối cùng mới có thể tan rã sự tự
chủ, cùng nàng phát sinh quan hệ.
Hai ngày nay hắn vẫn suy tư về chuyện này, sau đó có đáp án: có lẽ
hắn thích Đồng Ánh Diêu.
Làm việc chung với nàng sáu năm, bây giờ mới thích nàng, có phải
rất kỳ lạ hay không? Nhưng hình như cũng không quá kỳ lạ, bởi vì
nửa năm qua hắn vẫn luôn quan sát nàng.
Khi đi lại với bạn gái cũ Mĩ Na, tuy rằng hai người đều yêu đối
phương nhưng nàng vẫn thường giận hắn không có thời gian ở bên
nàng. Mấy tháng trước khi chia tay, nàng cãi vã càng ầm ĩ làm hắn
rất bực bội. Khi đó thấy Đồng Ánh Diêu, hắn thường nghĩ nếu đổi là
nàng, hẳn là có thể thông cảm cho hắn công tác bận rộn. Hơn nữa
cùng là những cô gái xinh đẹp nhưng Đồng Ánh Diêu rất độc lập, chắc
chắn sẽ không cố tình gây sự, như vậy hai người cũng sẽ không chia
tay. Cứ như vậy, nửa năm qua hắn thường quan sát nàng.
Càng nhìn nàng, hắn càng thấy tán thưởng. Ánh mắt lại cố ý vô tình
mà đặt lên trên người nàng. Cho dù hắn thường tranh cãi với nàng
nhưng hắn cảm thấy nàng là cô gái nghiêm túc nhất trong công ty.
Nàng sẽ không vì mình là phụ nữ mà vừa gặp phải vấn đề gì liền nũng
nịu nhờ người khác giúp đỡ. Nàng đều tự mình giải quyết. Biểu hiện
trong công tác có thể nói hoàn toàn không thua gì đàn ông như hắn.
Nàng hết sức mạnh mẽ và cá tính làm cho hắn có chút say mê.
Trước kia hắn thường suy nghĩ, bề ngoài của nàng thoạt nhìn cũng
không quá mạnh mẽ, vì sao cá tính lại độc lập như vậy? Sau khi biết
thân thế của nàng thì không thấy kỳ lạ chút nào. Không thể không
độc lập, cũng không có người để có thể làm nũng. Thật sự không biết
năm mười tuổi, nàng làm sao để vượt qua thời kì thương tâm
đó.
Bây giờ hắn càng ngày càng cảm thấy có hứng thú với nàng. Cũng thấy
hơi buồn cười, vì sao trước kia hai người vẫn không bị hấp
dẫn?
Có lẽ là vấn đề thời cơ, bởi vì hai người bọn họ đều có người yêu.
Mãi cho tới giờ, bên người bọn họ chỉ có lẫn nhau, sự tán thưởng
cùng yêu thích của hắn liền dần dần nổi lên. Tiếp theo lần say rượu
đó cho hắn có cơ hội tiếp xúc thân mật với nàng, mà hắn cũng không
buông tha.
Hắn khẳng định mình thích nàng, coi như là “nhị kiến chung tình”(*)
cũng được. Cuối cùng hắn mới phát hiện mình yêu bạn đồng nghiệp bên
cạnh. Có điều cũng có hơi lo lắng. Như trước đây hai người đã thảo
luận, bọn họ thật sự có cách để ở chung một chỗ sao?
Hôm đó hắn nói muốn kết giao với nàng không phải tùy tiện nói mà là
suy nghĩ rất lâu mới quyết định. Hắn nghĩ có lẽ bọn họ cũng không
bất hòa như vẻ bề ngoài nhìn thấy, bởi vì bọn họ rất hiểu đối
phương. Hôm nay lại phát sinh quan hệ với nàng, hắn đã không nghi
ngờ gì nữa, hắn muốn có Đồng Ánh Diêu.
Không phải uống say, lại càng không phải vì trống vắng tình cảm mà
muốn tìm người an ủi. Hắn thật sự thích nàng. Ở chung với nàng làm
cho hắn cảm thấy rất tự do và thoải mái. Hơn nữa bởi vì rất hiểu rõ
lẫn nhau, dường như chỉ cần một ánh mắt hoặc một động tác liền biết
đối phương đang nghĩ gì.
Mượn chuyện nàng đáp ứng kết giao với hắn mà nói, hắn biết nàng đáp
ứng kết giao chỉ là cho có lệ. Hắn cũng biết ý đồ khi nàng nói
không hợp liền lập tức chia tay, là vì nàng đã tính toán ngày mai
liền đá hắn. Nàng nghĩ mình che giấu rất giỏi, lại không biết thỉnh
thoảng để lộ ra vẻ mặt xảo trá như hồ ly làm tiết lộ ý tưởng của
nàng. Xem ra hắn thật sự rất hiểu nàng.
Lí Tắc Hàn sờ gương mặt mềm mại kia. Đồng Ánh Diêu, thợ săn đã
giăng lưới rồi. Cho dù hồ ly có xảo quyệt thế nào đi nữa thì cũng
trốn không thoát bàn tay của thợ săn.
Hắn hôn lên má của nàng, sau đó ôm nàng mà ngủ.
……………………………………
(*) “Nhất kiến chung tình”: vừa gặp đã yêu, tình yêu sét đánh. “Nhị
kiến chung tình”: gặp gỡ, tiếp xúc nhiều mới yêu.
Chương 4.1
Buổi chiều, Đồng Ánh Diêu ngồi trong văn phòng của nàng. Tuy đang
mở máy tính nhưng lòng của nàng lại đang suy nghĩ chuyện
khác.
Tại sao đêm qua lại cùng Lí Tắc Hàn lên giường? So với lần đầu
tiên, dường như nàng nhớ hết toàn bộ chuyện của tối qua. Hơn nữa
hình như là nàng chủ động. Từ khi nào mà nàng biến thành “sắc nữ”
vậy? Là vì ngày hôm qua hắn xứng với chức vụ “bạn trai”, sau đó đột
nhiên nàng cảm thấy kỳ thật con người hắn cũng không tệ lắm, bộ
dạng cũng rất tuấn tú…
Đồng Ánh Diêu dùng hai tay ôm đầu, không hiểu mình đang nghĩ gì.
Tên kia là Lí Tắc Hàn đó, cho dù hắn có đẹp trai đi nữa, bọn họ
cũng không thể có cách nào ở chung như những đôi tình nhân bình
thường khác, tuy rằng hai người ở trên giường rất hòa hợp…
Nhớ tới những hình ảnh kích tình đó, nàng liền mặt đỏ, tim đập
nhanh, bởi vì rất kịch liệt.
Không được, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không thể dứt khoát. Chỉ mới
lên giường một lần mà hắn đã lắm mồm nói phải chịu trách nhiệm. nếu
lại cùng hắn lên giường nữa thì giữa hai người bọn họ sẽ dây dưa
không dứt…
Cứ tưởng rằng sau khi đáp ứng kết giao, chắc là bọn họ sẽ chia tay
rất nhanh. Dù sao nàng và Lí Tắc Hàn làm sao có thể có biện pháp
yên ổn vô sự cả một ngày? Nhưng từ ngày hôm qua cho đến sáng nay
hắn lái xe đưa nàng về nhà thay quần áo, chuyện “cãi vã” thường
thấy giữa hai người bọn họ hình như đột nhiên biến mất, hại nàng
căn bản là tìm không được cơ hội nói chia tay.
Thật là, trước kia rõ ràng bọn họ rất dễ dàng xảy ra tranh
chấp…
Haiz! Không nhanh chóng giải quyết chuyện này thì nàng sẽ bực chết
mất!
Lúc này trợ lý Đinh Tiểu Hủy của nàng bưng vào cho nàng một ly cà
phê. “Trưởng phòng, em thấy chị có vẻ không tinh thần gì cả, em đã
pha một ly cà phê cho chị nè.”
“Cám ơn em.” À, cà phê rất ngon.
“Trưởng phòng, em có một chuyện muốn nói với chị, đồng thời muốn
hỏi ý kiến của chị.”
“Chuyện gì?”
“Việc này…” Khuôn mặt thanh tú ửng hồng. “Em rất thích trưởng phòng
Lí.”
“Khụ khụ!” Đồng Ánh Diêu thiếu chút nữa bị cà phê làm sặc. Tay nàng
hơi run đem cà phê đặt xuống. “Em nói gì, em thích Lí Tắc
Hàn?”
“Dạ đúng.” Đinh Tiểu Hủy gật đầu.
“Em thích thích anh ta ở điểm nào?” Nàng còn nhớ Như Phượng từng
nói trong công ty có ít nhất năm người thích Lí Tắc Hàn. Không ngờ
Tiểu Hủy cũng là một trong số đó?
“Thật ra vừa vào công ty em đã thích trưởng phòng Lí. Em cảm thấy
anh ấy rất đẹp trai, rất đàng hoàng. Mặc dù có lúc nói chuyện hơi
dữ dằn nhưng làm việc thì rất nghiêm túc. Em cảm thấy anh ấy rất có
cá tính, rất ‘man’, rất đàn ông. Hơn nữa dáng nguời anh ấy rất cao
lớn, đứng ở bên cạnh anh ấy khiến cho người ta cảm thấy rất an
toàn.” Nghe được Đinh Tiểu Hủy miêu tả, trong chớp mắt Đồng Ánh
Diêu cảm thấy người mà giờ phút này hai người đang thảo luận là
cùng một người sao?
“Trường phòng, em muốn nói với trưởng phòng Lí rằng em thích anh
ấy, chị thấy có được không?” Đinh Tiểu Hủy ngượng ngùng nói.
“Trưởng phòng Lí đã chia tay với bạn gái nên em muốn nhân cơ hội
này tỏ tình với anh ấy.”
Tiểu Hủy muốn tỏ tình với Lí Tắc Hàn? Đồng Ánh Diêu cũng không biết
mình nên cho Tiểu Hủy ý kiến gì nữa. Bởi vì nàng cũng không thể nói
với Tiểu Hủy quan hệ giữa nàng và Lí Tắc Hàn. Nói thật, bây giờ
giữa bọn họ có quan hệ gì nàng cũng không thể nói rõ ràng. Chỉ có
thể nói bọn họ là người yêu “thử”, cộng thêm hai lần lên
giường.
Đồng Ánh Diêu nhìn Đinh Tiểu Hủy – diện mạo thanh tú – Lí Tắc Hàn
sẽ thích nàng sao?
Nếu sau khi Tiểu Hủy tỏ tình với hắn, cảm giác của hắn với Tiểu Hủy
cũng không tệ lắm, có lẽ bọn họ sẽ kết giao. Như vậy phiền não của
nàng cũng không còn nữa…
“Trưởng phòng, chị thấy em nên làm thế nào?” Đinh Tiểu Hủy
hỏi.
“Chuyện này…” Đồng Ánh Diêu ngừng một chút: “Chị cảm thấy nếu em
thật sự thích trưởng phòng Lí, em có thể cho anh ta biết.” Trước
đây hình như có người từng nói, thà rằng tỏ tình thất bại cũng đừng
bỏ lỡ người có thể là chân mệnh thiên tử trong đời mình.
Nàng đã thấy bạn gái cũ của Lí Tắc Hàn. Là loại con gái xinh đẹp
mảnh mai, có điểm giống với Tiểu Hủy. Có lẽ hắn sẽ đáp ứng kết giao
với Tiểu Hủy cũng không chừng.
“Thật sao? Trưởng phòng, chị cũng cảm thấy trưởng phòng Lí có thể
sẽ thích em đúng không? Bởi vì Tiểu Mã từng nói ngoại hình của em
và bạn gái cũ của trưởng phòng Lí rất giống nhau.”
Thì ra nàng cũng biết việc này, xem ra Tiểu Hủy rất thích Lí Tắc
Hàn, rất để ý đến chuyện của hắn.
Có lúc nàng cũng nghĩ rằng, Lí Tắc Hàn ngoại trừ vì cùng nàng lên
giường, muốn chịu trách nhiệm với nàng ra, có thể là vì hắn vừa
thất tình không lâu cho nên mới cam chịu tìm người kết giao hay
không? Nếu không, làm thế nào nàng cũng không cảm thấy hắn thật
lòng muốn kết giao với nàng.
Nói thật thì hắn là người đàn ông không tồi. Chỉ là bọn họ không
thích hợp. Bên cạnh hắn nên có một người bạn gái dịu dàng đáng yêu
như Tiểu Hủy chứ không phải một người mọi chuyện đều đối chọi gay
gắt với hắn. Như vậy quá mệt mỏi.
Nhìn Tiểu Hủy vui vẻ sảng khoái đi ra ngoài, nàng chúc phúc cho
Tiểu Hủy.
Chương 4.2
“Đồng Ánh Diêu!”
Đồng thời với cửa phòng làm việc bị đá bay ra, tiếng rống giận dữ
của hắn cũng theo đó mà đến, chấn động tới mức dường như tất cả
nhân viên của công ty đều ngóng về phía văn phòng của Đồng Ánh
Diêu. Mà chen đến trước nhất để nhìn là bà bầu Lương Như Phượng, bộ
dáng giống như phóng viên đài SNG chuẩn bị đến hiện trường tường
thuật trực tiếp. Nhìn Lí Tắc Hàn giận dữ ngút trời, khóe miệng Đồng
Ánh Diêu hơi run rẩy. “Hi, trưởng phòng Lí.”
Đây không phải lần đầu tiên Lí Tắc Hàn gầm rú tên của nàng như vậy,
nhưng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn tức giận như thế. Thoạt
nhìn hình như hắn thật sự rất tức giận.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải Tiểu Hủy đến văn phòng của
hắn tìm hắn tỏ tình sao? Vì sao hắn lại tức giận đến như vậy. Đã
không thể dùng “hỏa long phun lửa” để hình dung rồi, là siêu cấp
đáng sợ hỏa long. Lí Tắc Hàn thật sự bị nàng chọc giận rồi.
Nàng cướp đi khách hàng của hắn, hắn giận thì giận nhưng thấy nàng
nói có lý thì cũng sẽ không so đo với nàng nữa. Dù sao đây cũng là
vì danh dự của công ty.
Nhưng lần này… Cô gái này thật sự muốn hắn bóp chết nàng sao?
Đồng Ánh Diêu cảm thấy mí mắt giật thật nhanh, đặc biệt là mắt
trái. Nhưng, bên phải giật thì tai nạn, bên trái giật thì phúc đến,
hay là bên trái giật thì tai nạn, bên phải giật thì phúc đến đây?
Lát nữa sẽ là vận may kéo tới hay là chết rất khó coi đây? Nhìn đã
người đàn ông đã hóa đá trước mặt, nàng hắng giọng:
“Trưởng phòng Lí, có chuyện gì sao chứ? Tức giận như vậy, gần đây
hình như tôi không có giật khách hàng của anh nha.” Lí Tắc Hàn xanh
mặt. Bước một bước dài liền tiến lên nắm lấy tay nàng.“Đi theo
tôi.”
“Đi, đi đâu?” Bởi vì thân hình quá mức khác biệt, hơn nữa sức của
đàn ông rất mạnh, cho nên Đồng Ánh Diêu bị kéo đi về phía
trước.
Khi đi qua hành lang văn phòng, Lương Như Phượng đứng trước một đám
người, giống như phóng viên phỏng vấn mà hỏi: “Ánh Diêu, có thể nói
cho chúng tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Mình cũng không biết.” Tiếp tục bị kéo về phía trước.
“Trường phòng Lí không nói gì sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sao mình có thể đưa tin được?”
“…….”
Khi đi qua một ngã rẽ khác, Tiểu Mã khuyên: “Anh Hàn, em biết bây
giờ anh rất tức giận, nhưng dù sao cũng đừng làm ra tai nạn chết
người nha!”
Đồng Ánh Diêu trợn mắt, hắn muốn lấy mạng của nàng?
Lí Tắc Hàn kéo nàng tới phòng làm việc của Hạ Kế Quang. Phòng làm
việc của sếp Hạ rất hiện đại, chẳng những có thiết bị cách âm, ngay
cả cửa phòng cũng phải nhập mật mã mới có thể tiến vào. Mà mật mã
thì toàn bộ công ty cũng chỉ có sếp Hạ cùng hắn biết. Sếp Hạ từng
nói nếu anh ấy không có ở đây, hắn có thể tiến vào phòng làm việc
lấy tài liệu bất cứ lúc nào, muốn mượn dùng cũng được. Hai ngày nay
sếp Hạ không có mặt, đúng lúc để cho hắn sử dụng.
Nhập mật mã, Lí Tắc Hàn kéo Đồng Ánh Diêu đi vào văn phòng của Hạ
Kế Quang, sau đó nhấn nút tự động đóng cửa.
Mãi cho đến khi đi vào văn phòng, Lí Tắc Hàn mới buông tay Đồng Ánh
Diêu ra. Nàng sờ cổ tay của mình, tê hết cả rồi.
Hắn xoay người, đôi mắt đen tràn ngập lửa giận nhìn nàng. “Vừa rồi
trợ lý Tiểu Hủy của cô nói với tôi, là cô khuyến khích cô ta đến tỏ
tình với tôi, chuyện này có thật không?”
Thì ra là vì chuyện này, nhưng đây không phải chuyện tốt sao? Rốt
cuộc tại sao hắn phải tức giận như vậy? “Là thật, Tiểu Hủy nói với
tôi cô ấy thích anh, tôi cho rằng cô ấy nên cho anh biết.” Nàng cư
nhiên thừa nhận ! Lí Tắc Hàn quát: “Rốt cuộc cô coi tôi là cái gì?
Tôi là bạn trai của cô, mà cô lại kêu người khác tới theo đuổi bạn
trai mình, như vậy là sao? Đồng Ánh Diêu, cô thật sự thích chọc tôi
tức giận đến như vậy sao?”
“Tôi mới không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy?” Nàng cảm
thấy vô tội. “Tôi làm vậy cũng là vì anh nha.”
“Vì tôi?” Hắn trừng nàng: “Chuyện này sao lại vì tôi!”
“Lí Tắc Hàn, tôi biết bởi vì anh không cẩn thận lên giường với tôi,
vì muốn chịu trách nhiêm với tôi mà không thể không đề ra việc thử
kết giao. Nhưng tôi thật sự không cần anh chịu trách nhiệm. Hơn nữa
chúng ta chỉ là thử kết giao, có lẽ ngày mai chúng ta liền chia
tay. Tiểu Hủy thích anh, lỡ như anh cũng thích cô ấy, vậy không
phải hai người đã bỏ lỡ rồi sao? Cho nên tôi mới có thể khuyến
khích cô ấy đi tỏ tình với anh.”
“Tôi không thích Tiểu Hủy!” Hắn tức giận rống lên. “Hơn nữa ai nói
tôi vì chịu trách nhiệm mới không thể không kết giao với cô?”
“Không phải vì chịu trách nhiệm, chẳng lẽ anh thích tôi sao, sao có
thể được!”
“Đúng vậy, anh thích em!” Hắn trả lời mạnh mẽ. (Haiz, đến lúc đổi
đại từ nhân xưng rùi!)
“Cái gì?” Đồng Ánh Diêu ngây người vài giây.
“Đồng Ánh Diêu, anh thích em.” Lí Tắc Hàn lập lại một lần
nữa.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn: “Anh đang nói giỡn với tôi phải
không?”
“Nhìn anh giống nói giỡn lắm hay sao?” Đúng là không giống! Giờ
phút này khuôn mặt tức giận của hắn thoạt nhìn thật sự rất chăm
chú, cũng rất nghiêm túc. Nhưng nếu không phải nói giỡn, vậy thì là
cái gì?
“Lí Tắc Hàn, sao anh có thể thích tôi được?”
“Tại sao anh không thể thích em?”
“Cho tôi xin, chúng ta cũng quen biết mấy năm rồi, bây giờ anh mới
nói thích tôi, như vậy không phải rất kỳ lạ sao?”
“Đúng là rất kỳ lạ, nhưng quả thực anh rất thích em.”
Đồng Ánh Diêu kinh ngạc, không nói gì. Nàng thật sự không biết nên
nói gì? Cảm thấy lời của hắn rất hoang đường, nhưng vẻ mặt cùng
khẩu khí của hắn lại làm cho nàng cảm thấy không phải hắn đang nói
dối…
“Tuy rằng chúng ta là vì uống say mà phát sinh quan hệ, nhưng không
phải anh say tới mức không ý thức được. Anh rất rõ ràng người anh
ôm là em cho nên mới vì chuyện này mà cảm thấy bực bội. Biết rõ là
em nhưng lại vẫn muốn hôn em, ôm em, cảm thấy em thật đáng yêu.” Lí
Tắc Hàn thấy nàng há hốc mồm, hắn tức giận trừng mắt, biểu tình của
nàng không khỏi quá khoa trương. “Sau đó anh tìm được đáp án, anh
thích em.”
Miệng Đồng Ánh Diêu há lớn đến mức có thể nuốt hai cái quả
trứng.
“Anh cũng biết sau khi quen biết sáu năm mới thích em là hơi kỳ lạ.
Nhưng thích là thích, đây là chuyện không thể khống chế.” Sự tán
thưởng trong nửa năm qua sớm đã vô hình biến thành thích.” Anh cũng
cân nhắc đến lời của em, chúng ta thường khắc khẩu, không thích hợp
ở bên nhau. Cũng nghĩ tới có thể em sẽ không thể tiếp nhận chuyện
anh thích em, cho nên anh mới đề nghị thử kết giao. Có lẽ chúng ta
chỉ là có vài chỗ không hợp chứ chưa chắc không thích hợp ở bên
nhau. Ít nhất chúng ta rất hiểu đối phương, không phải sao?”
Lí Tắc Hàn đi đến trước mặt nàng, sờ mặt của nàng. “Anh đã quyết
định hủy bỏ ‘thời gian yêu thử’, chúng ta chính thức kết
giao.”
“Cái gì? Chính thức kết giao?” Một phút trước nàng còn đang suy
nghĩ đề nghị chia tay, bây giờ hắn liền nói muốn chính thức kết
giao, trong lòng Đồng Ánh Diêu có chút không kịp thích ứng .
Nàng đẩy bàn tay đang làm nhiễu loạn tâm tình của mình ra, hít sâu
vài hơi rồi nói: “Lí Tắc Hàn, bây giờ anh đột nhiên nói thích tôi,
làm cho tôi có chút không thể tiếp nhận, đừng nói gì đến chính thức
kết giao…”
“Em chán ghét anh sao?”
“Cái gì?” Lời nói bị cắt đứt, lại đột nhiên bị hỏi như thế, nàng
hơi sửng sốt.
“Em chán ghét anh sao?” Thấy nàng không nói gì, Lí Tắc Hàn cảm thấy
tự nhiên không hiểu sao mình hồi hộp hẳn lên. Trong phút chốc hắn
thật sự rất lo lắng nàng sẽ nói nàng không thích hắn, sau đó cự
tuyệt hắn.
“Tôi…” Nhìn gương mặt anh tuấn đang hết sức nghiêm túc kia, không
biết vì sao, Đồng Ánh Diêu không thể nói ghét hắn, Lúc này bàn tay
đáng ghét kia lại sờ lên mặt của nàng, nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve hai
má của nàng, trêu chọc lòng của nàng.
Nhìn thấy nàng không chán ghét hắn, Lí Tắc Hàn ngoài thở phào nhẹ
nhõm ra còn rất vui mừng, ít nhất nàng không cự tuyệt hắn. “Chúng
ta chính thức kết giao được không?”
Nàng khẽ cắn môi, không biết mình có nên gật đầu hay không.
Tay hắn nâng cằm của nàng lên, hôn đôi môi mềm mại kia. “Đồng Ánh
Diêu, anh thích em.” Nói xong, che môi của nàng lại.
Hắn thích nàng! Đồng Ánh Diêu cảm thấy đầu óc trống rỗng. Là bị lời
tỏ tình của hắn hù dọa hay là vì nụ hôn nhiệt tình khiến nàng hít
thở không thông giờ phút này?
Không biết, nhưng hắn tỏ tình, sợ hãi thì có sợ hãi nhưng cảm giác
cũng không tệ lắm. Nàng không biết mình có thích hay không hắn,
nhưng nàng biết mình tuyệt đối không chán ghét hắn chút nào.
Còn nữa, nghe được giọng nói êm tai đó nói thích nàng, lòng của
nàng có chút vui mừng không hiểu nổi.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 4.3
Về việc trưởng phòng Lí phun hỏa mà kéo trưởng phòng Đồng đi vào
văn phòng của sếp Hạ “đàm phán”, tuy rằng chuyện đã qua nhiều ngày
nhưng mọi người vẫn thấy tò mò với việc rốt cuộc hôm đó hai người
đã nói gì.
Có điều đương sự cũng không muốn phát biểu quan điểm của mình với
bên ngoài. Không, là không nói gì với người khác hết.
“Thật sự làm người ta tò mò, rốt cuộc hai người bọn họ nói cái gì
đây?” Lương Như Phượng nói, sau đó hỏi người bên cạnh. “Ê, cô không
cảm thấy tò mò, muốn biết chân tướng sao?”
“Không – muốn – chút – nào.”
“Nhưng tôi thật sự tò mò muốn chết.” Người bên cạnh không nói
gì.
Lương Như Phượng không hề quanh co lòng vòng. “Ê, Đồng Ánh Diêu,
cậu thật sự không chịu nói gì sao?” Đồng Ánh Diêu nhìn bà bầu liều
mạng tìm hiểu tin tức giống như paparazi. “Chuyện nên nói mình đều
đã nói. Chúng tôi chỉ đàm phán công việc thôi.”
“Chỉ là bàn bạc công việc thì trưởng phòng Lí có cần phải kéo cậu
vào văn phòng của sếp Hạ không?”
“Bởi vì anh ta sợ rống trong phòng của mình, nhiều người cũng không
thể làm việc, cho nên chúng tôi mới đi vào văn phòng của sếp Hạ
‘đàm phán’.”
“Trưởng phòng Lí cưỡng chế cậu vào văn phòng của sếp Hạ như vậy,
mọi người sao còn có đầu óc để làm việc chứ. Tất cả đều đang nghĩ
rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Có người còn muốn báo
cảnh sát nữa kìa!” Dù sao vẻ mặt tức giận của trưởng phòng Lí hôm
đó thật sự rất đáng sợ. Nếu thật sự xảy ra thảm án, cũng không kỳ
lạ chút nào.
Nàng còn nhớ rõ, hôm đó ánh mắt của nhiều người luôn hướng về văn
phòng của sếp Hạ, không biết không khí có bao nhiêu khẩn trương
kích động, còn nói đợi chút nữa thật sự sẽ báo cảnh sát! Kết quả,
nửa giờ sau, hai người “đàm phán” lần lượt đi ra. Không ai bị
thương, vẻ mặt của hai người cũng không có thay đổi nhiều lắm.
Giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, thật sự lỳ lạ.
Hỏi trưởng phòng Lí rốt cuộc tại sao lại tức giận? Hắn chỉ thản
nhiên trả lời không có việc gì.
Đồng Ánh Diêu nhìn bạn thân, đã hỏi mấy ngày rồi, có sóng gió thì
cũng nên ngừng rồi, nàng đúng là vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nàng quen biết Như Phượng đã lâu, rất hiểu tính cách của nàng. Tuy
rằng thích nói chuyện linh tinh nhưng rất bộc tuệch. Nhớ tới chuyện
nàng chia tay với bạn trai cũ, nhờ phước của nàng mà cả công ty đều
biết. Tuy rằng đó là sự thật nhưng nàng cũng không giận Như Phượng.
Có điều lúc ấy tạo nên không ít rắc rối, mỗi người vừa thấy nàng
liền an ủi.
Bởi vậy xin tha thứ nàng lần này tạm thời không muốn để cho bạn
thân biết. Bởi vì nàng khẳng định nếu bây giờ nói với nàng, một
phút sau toàn công ty đều sẽ biết. Sau này nói với nàng là được
rồi.
Hôm đó, có thể nói nàng bị Lí Tắc Hàn vừa dụ dỗ vừa lừa gạt đáp ứng
chính thức kết giao với hắn. Có điều nàng còn chưa muốn công khai,
bởi vì nàng còn chưa chuẩn bị tốt. Tuy hắn có hơi mất hứng, nhưng
tạm thời thỏa hiệp. Mặt khác, nàng còn đang suy nghĩ nên nói sao
với Tiểu Hủy chuyện mình và Lí Tắc Hàn kết giao.
Nàng rất sợ Tiểu Hủy sẽ hiểu lầm, cho rằng bọn họ đã kết giao, tại
sao còn muốn nàng đi tỏ tình? Thật ra hôm đó nàng cổ vũ Tiểu Hủy đi
tỏ tình, tuy rằng có chút ý đồ cho rằng có thể giải quyết phiền
toái của mình nhưng nàng thật lòng chúc phúc cho Tiểu Hủy cùng Lí
Tắc Hàn. Cũng cho rằng so với nàng thì Tiểu Hủy càng thích hợp kết
giao với hắn. Xem ra nàng phải cẩn thận suy nghĩ nên nói sao với
Tiểu Hủy mới không làm cho nàng cảm thấy bị tổn thương.
“Nói thật, mình cảm thấy gần đây giữa cậu và trưởng phòng Lí hình
như có điểm không giống với với trước kia.”
Đồng Ánh Diêu cười gượng gạo. “Không giống chỗ nào?” Bị nhìn ra cái
gì sao?
“Mình cảm giác gần đây số lần trưởng phòng Lí điên cuồng hét lên
‘Đồng – Ánh – Diêu’ giảm bớt đi. Không, hình như không còn nữa.
Trước kia trưởng phòng Lí thường rống như thế.” (Công nhận chị tinh
ghê!)
“Cậu rất thích xem mình bị người ta rống sao?”
“Cũng không thể nói như vậy, xem hai người đấu võ mồm cũng rất thú
vị. Coi như là một niềm vui nho nhỏ không thể thiếu trong cuộc sống
của mình. Gần đây hai ngươi không cãi nhau, hại mình cảm thấy hơi
nhàm chán.”
Nàng thật sự chịu thua rồi! “Cậu suy nghĩ nhiều quá. Được rồi, 1
giờ rưỡi rồi, đã hết giờ nghỉ trưa, mau trở về làm việc.”
Đồng Ánh Diêu đem vua bà tám đuổi về phòng làm việc của mình, bắt
đầu chuyên tâm làm việc
Chương 4.4 (18+)
Đồng Ánh Diêu tắm rửa xong, lau khô thân thể, cầm lấy một chiếc áo
thun nam sạch sẽ mặc vào, chiếc áo dài tới cặp đùi trắng nõn của
nàng, sau đó ra khỏi phòng tắm.
Sau khi cùng Lí Tắc Hàn ăn tối xong, hắn muốn nàng đến nhà hắn qua
đêm, nàng không có từ chối. Dù sao nàng và Lí Tắc Hàn đã không còn
là học sinh hai mươi tuổi, mà là người trưởng thành. Kiểu yêu đương
thuần khiết đó đã cách bọn họ rất xa.
Nàng từ nhà tắm đi vào phòng thì thấy hắn đang nằm trên giường. Vừa
thấy nàng, vẻ mặt dường như có chút khẩn trương, đem tạp chí trong
tay đặt lên chiếc bàn bên cạnh. Hắn cho là rất tự nhiên nhưng đã
khiến cho Đồng Ánh Diêu tò mò.
“Vừa rồi anh đang xem cái gì?” Ngồi lên giường, nàng thử leo qua
người hắn, muốn lấy quyển tạp chí đang đặt trên bàn kia.
“Không có gì.” Tay hắn thuận thế ôm lấy eo của nàng. Còn muốn ngăn
cản nàng xem!
“Em muốn xem.” Nàng đưa tay lấy quyển tạp chí. Đó là một quyển tạp
chí liên quan tới mua bán nhà cửa.
“Xem cái này để làm gì? Anh muốn đổi nghề buôn bán nhà cửa
sao?”
Hắn ôm nàng từ phía sau, ngửi thấy hương thơm nàng vừa tắm rửa
xong, có chút say mê.
“Anh muốn đổi một căn nhà lớn hơn.”
“Tại sao? Em thấy chỗ ở hiện nay của anh cũng không tồi, sao lại
muốn đổi?” Sau khi kết giao với hắn nàng mới biết tại sao hắn có
thể mua nhà, lái xe BMW, hơn nữa toàn bộ đều đã thanh toán hết. Thì
ra hắn có chơi cổ phiếu, theo chính miệng hắn nói thì “kiếm được
một chút”. Nàng rất nghi ngờ một chút lợi nhuận đó là bao
nhiêu?
“Hai phòng ngủ một phòng khách thì nhỏ quá. Em đã biết anh muốn mua
nhà mới, nếu gần đây em có rảnh thì giúp anh xem một chút, sau đó
cho ý kiến.” Căn nhà hiện tại nếu một mình hắn ở thì còn được,
nhưng tương lai hắn cần một căn nhà lớn hơn. Sau khi ba mẹ hắn về
hưu liền bay đi Mỹ với anh trai hắn. Mỗi năm hắn đi Mỹ ít nhất hai
lần để thăm họ.
“Nhưng em không biết nhà như thế nào thì tốt. Em thấy anh nên đi
hỏi người khác thì tốt hơn.” Nàng thật sự không hiểu lắm về nhà
cửa.
“Em không cần phải hiểu biết gì cả, chọn căn nhà mà em thích là
được rồi.”
Chọn cái mà nàng thích? Đồng Ánh Diêu hơi hiểu dụng ý của hắn. “Em
hỏi anh, anh muốn mua nhà mới có liên quan đến em không?”
“Có.” Lí Tắc Hàn thẳng thắn thừa nhận, dù sao hắn cũng đã kêu nàng
chọn nhà ở.
“Không phải chú em nói cuối năm muốn làm lễ cưới sao? Bây giờ đến
cuối năm chỉ còn có nửa năm. Nếu được, anh muốn trong vòng ba tháng
ổn định nhà cửa, sau đó là có thể chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ.” Nghe
kế hoạch của hắn, mua nhà mới, chuẩn bị hôn lễ? Đồng Ánh Diêu kinh
ngạc không thôi.
“Tắc Hàn, anh biết mình đang nói gì không?”
“Anh đang nói chuyện kết hôn của chúng ta.”
“Anh đừng bị lời nói của chú em làm ảnh hưởng. Hàng năm chú em đều
nói cuối năm phải gả em ra ngoài. Đó chỉ là nói đùa, anh không nên
tưởng là thật.” Đồng Ánh Diêu không ngờ hắn lại nghĩ xa xôi như
vậy. “Anh ngẫm lại xem, chúng ta mới kết giao chưa bao lâu.” Nghiêm
túc mà tính thì đại khái chỉ mới có nửa tháng.
“Không liên quan gì đến thời gian kết giao lâu hay mau. Hơn nữa nói
đến thời gian, chúng ta đã quen nhau sáu năm.” Lí Tắc Hàn cười khẽ.
“Đây mới là có liên quan nè. Em có biết mỗi khi anh lái xe đưa em
về nhà, anh đang nghĩ gì không? Nhanh chóng cưới cô gái này về nhà
thì sẽ không cần lưu luyến tách ra như vậy nữa.”
Rõ ràng không phải là lời thì thầm âu yếm gì nhưng không hiểu sao
trong lòng lại rất xúc động. Đồng Ánh Diêu nhìn người đàn ông bên
cạnh, tim đập nhanh hơn, hốc mắt hơi ươn ướt, bởi vì nàng sâu sắc
cảm nhận được mình được hắn yêu thương.
Lí Tắc Hàn sờ đầu của nàng, giọng nói sủng nịch hiếm thấy. “Cầm lấy
tạp chí mà xem. Nhớ chọn căn nhà mà em thích.” (haiz, bít tìm đâu
ra người như anh nữa đây?!)
Cảm giác xúc động dâng lên, Đồng Ánh Diêu không nói gì, hắn làm cho
nàng muốn khóc. Nàng nghiêng người về phía trước, chủ động hôn hắn.
Tuy rằng nàng có chút bất đắc dĩ cùng bức bách mới kết giao với hắn
nhưng nàng phát hiện người đàn ông này càng lúc càng hấp dẫn, lòng
của nàng thường không hiểu sao bị lời nói của hắn tác động.
Hai người hôn nhau, bàn tay ấm áp thò vào trong áo thun của nàng.
Bên trong nàng không có mặc gì cả. Bàn tay hắn cầm lấy bộ ngực mềm
mại, khẽ vân vê nụ hoa mẫn cảm, dưới sự chơi đùa âu yếm của bàn tay
hắn, cảm thấy chúng nó đứng thẳng lên.
“Ưm…” Cảm giác kích thích do sự chơi đùa vuốt ve kia mang lại làm
cho nàng khẽ ngâm nga, nàng kìm lòng không đậu cũng đưa tay sờ
soạng cơ thể cường tráng với cơ bắp hoàn mỹ kia.
Giờ phút này hai người thân mật tiếp xúc làm cho người ta có cảm
giác dường như bọn họ là một đôi tình nhân đã quan hệ nhiều năm,
giữa hai người có một sự ăn ý vô hình.
Cảm giác kết hợp càng ngày càng tốt đẹp hơn, cũng rất ăn ý. Cặp đùi
thon dài trắng nõn hơi mở rộng ra làm cho hắn tiến vào càng sâu,
chạm đến điểm mẫn cảm kia. Khoái cảm ập đến làm cho thân mình của
Đồng Ánh Diêu run lên, đem vật nóng như lửa của hắn hấp thu càng
nhanh.
Lí Tắc Hàn khó chịu ngâm lên một tiếng, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Khoái cảm trí mạng như sóng nhiệt điên cuồng kéo đến, rừng rực
thiêu đốt lửa tình trong cơ thể hai người. Hắn nâng eo lên, lần
lượt va chạm càng sâu càng mạnh, kịch liệt rút ra đưa vào làm cho
hai người hoàn toàn trầm luân trong cơn lốc khoái cảm…
Khi lên đến đỉnh cao trào, Đồng Ánh Diêu ôm vai hắn, nhịn không
được mà cắn môi, quả thực hắn cũng không khác dã thú lắm. Có điều
vui thích như vậy làm cho nàng cảm thấy rất thỏa mãn.
Có thể nói với hắn rằng ‘mặc dù nàng không xác định mình có thích
hắn hay không, nhưng có thể xác định rất thích cơ thể của hắn’ được
không?
Chỉ thích cơ thể của hắn, chỉ sợ người có cá tính nghiêm túc như
hắn nghe xong sẽ phát điên mất!
Được rồi, nàng thừa nhận nàng bắt đầu có chút thích hắn…
Sáng hôm sau, một chiếc BMW màu bạc đậu tại giao lộ cách công ty
quảng cáo Thịnh Thải khoảng vài phút đi đường.
“Em như vậy mà còn phải đi một đoạn đường nữa, để anh trực tiếp đưa
em đến cửa công ty.”
“Không cần, em muốn xuống xe ở chỗ này.” Đồng Ánh Diêu cự tuyệt đề
nghị của Lí Tắc Hàn, mở dây an toàn ra, cầm lấy cặp tài liệu của
mình.
“Nhưng anh sợ em đi lâu quá thì sẽ mệt…”
Biết hắn ám chỉ cái gì, mặt Đồng Ánh Diêu đỏ bừng lên, giận dỗi mà
nhìn hắn. “Đều là do anh làm hại, cũng không biết kiềm chế một
chút.” Tuy rằng nàng cũng rất hưởng thụ nhưng bây giờ chân lại hơi
nhũn ra.
Lí Tắc Hàn đau lòng sờ má nàng. “Còn chưa thể công khai chuyện
chúng ta kết giao sao?”
“Đúng vậy.” Nàng còn chưa muốn công khai.
“Vậy đến khi nào mới có thể công khai?”
“Để em nghĩ đã.” Đồng Ánh Diêu trốn tránh vấn đề mà xuống xe. “Em
xuống xe đây, đến công ty gặp lại.”
Khi Đồng Ánh Diêu đi được vài bước, phía sau có người vốn định mở
miệng gọi nàng, nhưng khi đột nhiên nhìn thấy Lí Tắc Hàn từ trên xe
bước xuống, người kia liền ngẩn cả người.
Lí Tắc Hàn xuống xe gọi Đồng Ánh Diêu lại, sau đó đi qua đưa tập
tài liệu được bọc bằng giấy da trong tay cho nàng. “Em để quên cái
này.” Nếu ở công ty đưa cho nàng, nàng nhất định sẽ tức giận.
“Cám ơn.” Đồng Ánh Diêu nhận lấy.
“Hôm nay cố lên.” Hắn sờ đầu của nàng.
“Anh cũng vậy.”
Lí Tắc Hàn hôn lên má nàng rồi mới trở lại xe. Hành động thân mật
của hai người khiến cho vẻ mặt của người đứng ở phía sau trở nên mờ
mịt.
Hơn 3 giờ chiều, Đồng Ánh Diêu từ bên ngoài trở lại công ty, phát
hiện trên bàn đã không thấy bản kế hoạch phải đưa cho bên cửa hàng
trang sức nổi tiếng. Ngày mai nàng có hẹn với phó tổng giám đốc Từ
của bên đó.
Nàng vội vàng tìm trợ lý Đinh Tiểu Hủy bởi vì văn phòng của nàng
không có người khác đi vào. Có phải khi nàng sắp xếp lại đã không
cẩn thận mà cầm đi hay không?
“Xin lỗi, trưởng phòng, buổi sáng khi em sắp xếp lại vốn đã không
thấy.” Đinh Tiểu Hủy nói.
“Em không thấy? Vậy sao lại không thấy đâu nhỉ?” Đồng Ánh Diêu
không khỏi có chút lo lắng. Tuy rằng bản kế hoạch kia còn có trong
máy tính, nhưng nội dung của hai mươi mấy trang đó, hơn một nửa đại
khái là bản vẽ tay cùng tài liệu viết tay. Đây là nàng tìm mấy ngày
mới hoàn thành.
“Trưởng phòng, có phải chiều hôm qua khi trở về, chị không nhìn rõ
ràng mà coi nó như tài liệu cần bỏ đi không?”
“Không thể nào, hễ là tài liệu muốn vứt bỏ, chị đều nhất định phải
xem lại một lần. Chị sẽ không đem bản kế hoạch quan trọng như vậy
vứt đi.”