“Linh……”
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Không biết đã qua bao
lâu, đôi uyên ương đang ngủ trên giường cuối cùng mới có động
tĩnh.
“Điện… úc ô…” Mệt mỏi, Vương Ninh Hinh chịu không nổi thanh âm thúc
giục kia, nhẹ nhàng di chuyển đầu, vươn bàn tay nhỏ bé ra tìm kiếm
điện thoại, phút chốc liền lạnh cả người, chỉ cảm thấy toàn thân
đau nhức như bị xe tải đi qua, cả xương cốt lẫn cơ thể đau đến muốn
khóc thét.
Tiếng chuông điện thoại chói tai không thể đánh thức Diêm Tính
Nghiêu, nhưng anh lại thấy Vương Ninh Hinh di chuyển liền nhanh
chóng bừng tỉnh, ôn nhu ôm cô đến trước ngực, lấy tay ấn một cái
vào điện thoại.
“Hinh nhi bảo bối, là em sao? Anh Lôi Khắc đây.” Giọng nói đầy nam
tính của Lôi Khắc lập tức xuyên qua ống nghe, khuếch đại thanh âm
truyền đến bên cạnh.
Hinh nhi bảo bối?! Mặt Diêm Tính Nghiêu nhất thời đen lại.
“Hơ, có… có chuyện gì sao?” Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Diêm
Tính Nghiêu, Vương Ninh Hinh đang mơ mơ màng màng chẳng những tỉnh
hẳn, lông tơ toàn thân cũng dựng thẳng lên.
Vì không muốn để Diêm Tính Nghiêu nghe được chuyện không nên nghe,
cô cố quên đi đau đớn thân thể, cầm lấy microphone, Diêm Tính
Nghiêu lại cố ý dùng đôi chân rắn chắc ngăn chặn nửa người dưới của
cô, không cho cô toại nguyện. Anh muốn nghe xem cái tên Lôi Khắc có
vẻ vô cùng thân thiết với cô này muốn nói cái gì! Nếu anh ta dám mơ
ước đến vợ của anh…
“Hinh nhi bảo bối, em có chuyện gì sao? Vì sao giờ này còn chưa có
mặt trên máy bay?”
“Máy bay?!” Diêm Tính Nghiêu vươn ngón trỏ chạm vào da thịt cô, từ
từ di chuyển trên cơ thể cô. Vương Ninh Hinh lập tức nhớ ra việc
này. “A… máy bay. Thực xin lỗi, Lôi Khắc, em ngủ dậy muộn, quên mất
buổi sáng nay còn phải lên máy bay.”
“Ngủ dậy muộn?” Lôi Khắc thở ra nhẹ nhõm, “Tốt lắm, thì ra là em
dậy muộn, anh còn tưởng… vừa rồi Kiều Trì gọi điện thoại báo không
thấy em trên máy bay, em không biết anh lo lắng thế nào đâu!”
Lời nói của anh làm thân thể Diêm Tính Nghiêu cứng đờ, ngón trở lại
dần di chuyển xuống… cơ thể lại nổi lên phản ứng, cô vội vàng cầm
lấy đầu ngón tay tà ác của anh, mắt nhìn anh cầu xin tha thứ, một
bên còn phải trả lời Lôi Khắc. “Thực xin lỗi, Lôi Khắc, chỉ là em
muốn nghỉ ngơi vài ngày, không có việc gì đâu, anh đừng lo
lắng.”
“Sao em có thể bảo anh không lo chứ!” Anh nhỏ giọng nói, “Em cũng
biết anh có tâm ý với em…”
“Lôi.” Cô muốn lên tiếng ngăn anh lại, nhưng Diêm Tính Nghiêu lại
nhanh hơn, tay anh chui vào giữa đùi của cô, càng không ngừng vuốt
ve vùng đất bí mật, một dòng điện truyền qua toàn thân cô, chẹn ở
cổ họng, làm cô không thể tiếp tục nói, mà ánh mắt âm trầm của anh
cũng khiến cô không có đủ dũng khí để mở miệng.
“Em hãy lấy anh, tuy bây giờ nói còn quá sớm, nhưng mà… đừng khiến
anh lo lắng được không? Thật tình anh…”
Cắn chặt răng, cố nén khoái cảm, cô đã vô tâm nhưng anh lại cố
tình, đặc biệt là Diêm Tính Nghiêu lại đang đe dọa ở dưới.
“Thực xin lỗi…”
“Không, bây giờ anh không cần em trả lời, hãy suy nghĩ kỹ! Chờ em
về sẽ nói sau.” Lôi Khắc vội vàng ngắt điện thoại. Anh đoán được
đáp án của cô, bởi vậy mới cố ý kéo dài thời gian, có lẽ thời gian
có thể tạo nên kỳ tích, đây là ước nguyện lớn nhất của anh.
“Cái tên kia là Lôi Khắc…” Diêm Tính Nghiêu bắt đầu tính toán. Thật
là gã đàn ông to gan, dám mơ mộng đến người phụ nữ của Diêm Tính
Nghiêu!
Cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường, ra tay từ phía sau. Vương Ninh
Hinh không đợi anh nói xong, lập tức che miệng anh lại, xoay người
ngăn chận hành vi của anh, bàn tay nhỏ bé cũng học theo anh, đi
theo bộ ngực rắn chắc của anh, dần dần đi xuống… cầm lấy nguồn
nhiệt kia, Diêm Tính Nghiêu nhất thời ngây ngẩn cả người, bất lực
dựng đứng lên.
“Hinh nhi, em làm gì…?” Cổ họng anh khô lại. Biết rõ là cô muốn
chuyển sự chú ý, nhưng lại không có khả năng chống cự, kỳ thật anh
căn bản cũng không muốn chống cự.
“Học anh mà, anh không thương em sao?” Anh rõ ràng không khống chế
được bản thân, thì ra cô cũng có khả năng làm anh hoảng hốt! Cô đột
nhiên hiểu vì sao anh lại luôn muốn khiêu khích cô, thì ra lại có
cảm giác tốt đến thế này.
“Em chơi với lửa rồi!” Anh cắn răng nói. Cổ họng khàn khàn, cả
người nóng lên, làm cô càng hưng phấn và kích thích.
Cô vô tội ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, hai má hồng hồng đáng yêu, mắt
tỏa ra ánh sáng mờ mờ, ánh mắt lạ thường, thần thái kỳ dị, bộ dáng
cực kỳ xinh đẹp.
“Anh không muốn biết em thương anh thế nào sao?” Đôi môi ngọt ngào
khẽ hôn lên lồng ngực rắn chắc của anh, cơ ngực anh lập tức rắn
lại.
“Hinh nhi…” Anh gầm nhẹ, tay muốn ngăn chặn cô, vừa muốn cô tiếp
tục, lại vừa sợ mình không kìm chế nổi.
“Không vui sao?” Cô mặc kệ anh quỷ rống quỷ kêu như thế nào, cái
lưỡi thơm tho vươn ra, tinh tế liếm xuống bụng anh, chậm rãi xuống
dưới…
Diêm Tính Nghiêu đột nhiên xoay người đè lên cô, khiến cô trở tay
không kịp hét lên một tiếng, hạ thân lập tức xâm nhập vào cô.
“Anh sẽ dùng hành động nói cho em biết, anh rất thích!” Anh cười tà
mị, hơi thở như lửa nóng.
“Em… không, chờ một chút…” Cánh tay nhỏ bé lại dán vào ngực anh,
cầu xin sự tha thứ, nhưng cuối cùng cũng phát hiện mình cũng bị dục
hỏa thiêu đốt rồi.
“Chờ? Nói chơi hay sao, một giây cũng không chờ được.” Anh không hề
áp chế dục vọng của mình, yết hầu phát ra tiếng gầm nguyên thủy,
tận tình rong ruổi đi vào, va chạm càng ngày càng cuồng dã, càng
ngày càng mãnh liệt.
Cô không ngừng rên rỉ, hai chân không tự chủ ôm lấy thắt lưng anh,
cong người đón nhận anh.
“A… đừng… em… A.” Cô không chịu nổi, yêu kiều cầu xin tha thứ,
nhưng khoái cảm lại không ngừng lan tràn trong cơ thế, càng ngày
càng dâng cao… cuối cùng, anh dùng hết sức đi vào trong cơ thể cô,
đem mầm móng gieo vào nơi non mềm đó, đồng thời dục vọng cũng lên
cao trào……
CHƯƠNG 8 PHẦN 1
“Em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu?”
Diêm Tính Nghiêu xoay người lại, một tay ôm đầu Vương Ninh Hinh
đang mệt mỏi đến không mở nổi mắt kia, tay kia thì vuốt ve da thịt
nhẵn mịn của cô. Sau khi ở cùng cô ba ngày tại khách sạn, Diêm Tính
Nghiêu quyết định đổi không khí, để cho cô có thể hít thở không khí
trong lành.
“Hưởng tuần trăng mật? Có thể… nhưng mà…” Vương Ninh Hinh nghe vậy
lập tức tỉnh táo lại, mắt ngọc lưu ly đảo tới đảo lui, cảm thấy
chột dạ, thần kinh cũng như căng trên dây đàn.
Diêm Tính Nghiêu lúc nào cũng ngang ngược bá đạo, lời nói với người
khác luôn trở thành thánh chỉ, tuy rằng anh rất yêu thương cô,
thường là cô ngoan ngoãn phục tùng, nhưng cũng có một số việc ngoại
lệ, chuyện này chính là một trong số đó. Cô có thể tưởng tượng nếu
cô nói cô không thể về Đài Loan với anh, anh sẽ kịch liệt phản ứng
đến thế nào. Nhưng mà, sợ thì sợ, cô vẫn muốn mình có thể tự
do.
“Nghiêu, người ta còn nửa năm nữa mới lấy được học vị tiến
sĩ!”
“Không quan hệ, anh sợ em vất vả, đã xin giáo sư tạm thời nghỉ học
hộ em rồi. Anh chăm sóc em như vậy, em nên cảm ơn anh như thế nào
đây?” Đại chưởng lại nắm lấy cánh tay trắng như tuyết của cô.
Trên đường đến khách sạn, Tôn Duy Ma đã đem mọi chuyện điều tra
được báo cáo cần thận lại với anh, nhiều việc tất nhiên cũng được
an bài luôn, đây là một trong số đó.
Cô bỏ rơi anh, anh đương nhiên có quyền biết tất cả mọi chuyện của
cô, cho nên anh tuyệt không cảm thấy việc mình phái người đi điều
tra chuyện sáu năm qua, và tự động an bài những chuyện này là có gì
không đúng.
Vương Ninh Hinh cũng không thể ngờ, “Cái gì? Anh sao lại…” Cô cực
kỳ tức giận, nhìn anh lạnh lùng, cơn tức thì nghẹn ở cổ.
Diêm Tính Nghiêu xoay người ngồi trên người cô, lửa nóng nhanh
chóng xâm nhập vào nơi non mềm của cô, dường như muốn trừng phạt sự
kháng nghị của cô.
Khoái cảm mãnh liệt kéo đến, truyền đến tứ chi, cô kịch liệt run
rẩy, thở gấp không thôi…
“Em không cảm ơn anh sao?” Phút chốc, anh dừng động tác sở hữu lại,
khóe môi tà tà ý cười, giọng nói mềm nhẹ. Nhưng ý tứ uy hiếp không
cần nói cũng biết, người ta chẳng phải nói “Kẻ thức thời mới là
trang tuấn kiệt” đó sao?
Tay anh lại tiếp tục, vuốt ve bộ ngực của cô, thăm dò những đường
cong quen thuộc.
Mà bộ dáng yêu kiều của cô lại làm anh muốn yêu cô, nhưng anh cố đè
nén dục vọng của chính mình, muốn biết đáp án của cô trước
tiên.
“Cám… Cám…!” Vương Ninh Hinh ngâm nga, thân mình khó chịu, chỉ mong
anh đi vào, giờ không còn tâm trạng cũng như sức lực để cò kè mặc
cả.
“Không cần khách khí!” Ánh mắt anh đầy dục vọng, cô thì thở gấp
liên tục, tự hướng thân mình về phía anh, khó có thể chịu được cám
giác nóng nực kia. Hơi thở của anh toát ra vẻ nam tính dụ hoặc.
“Anh cũng đã báo cáo với cha mẹ em rồi, chúng ta sẽ đi hưởng tuần
trăng mật ngay, còn không mau cảm ơn anh!”
Anh đã đi điều tra, những năm gần đây cô vẫn ở Pháp với cha và mẹ.
Ban đầu anh cảm thấy kỳ quái, Hinh nhi là con gái một, mà vợ chồng
Vương gia lại yêu cô như vậy, sao vậy có thể để cô xa nhà sáu năm,
hoàn toàn không liên lạc với họ! Thì ra…
Diêm Tính Nghiêu cười lạnh, hiển nhiên anh biết cha mẹ vợ không an
lòng về đứa con rể, khó trách bọn họ vội vã đến Diêm gia trả nợ,
còn tưởng hôn ước đã bị hủy bỏ rồi. Nếu vài năm trước anh nhận
tiền, đáp ứng hủy bỏ hôn ước, vậy thì vợ chồng họ đã sớm đưa Hinh
nhi về Đài Loan, sẽ không để cô lưu lạc ở nước ngoài lâu như
vậy!
“Anh… Em cám ơn!” Anh đã điều tra hết rồi, cô không còn lời nào để
nói.
“Không cần khách khí!” Nghe được câu nói của cô anh rất hài lòng,
anh cũng không muốn tạo áp lực cho mình nữa, gừ lên một tiếng, bắt
đầu tận tình cảm nhận cô.
Cô cảm nhận anh sát nhập vào mình, co rút một hồi làm thân thể cô
căng cứng lại, từng cơn sóng nhiệt xô về phía cô, thanh âm tình yêu
nhanh chóng phát ra.
Anh lại tiến vào một lần nữa, càng sâu hơn, cô chậm rãi phối hợp
với anh. Bất lực, cô chỉ có thể lấy ngón tay bám vào cơ thể anh,
cảm thụ hỏa nhiệt trong cơ thể dần dần gia tăng.
Ngâm nga trong cô, động tác của Diêm Tính Nghiêu ngày càng mạnh mẽ,
dùng lực tiến vào nơi sâu nhất của cô; Cô nóng chảy như thế, thân
mình vặn vẹo đón nhận anh, làm anh hoàn toàn bị lạc trong cơ thể
cô.
Hoảng hốt, anh đột nhiên nghe thấy cô gọi tên anh, cảm giác mừng
như điên tràn ngập đáy lòng, anh không ngừng vào sâu hơn, nỗ lực
đáp lại cô.
Toàn thân rung động một trận, hai người đạt đến đỉnh cao, thân thể
cô không ngừng đong đưa theo anh lên cao, cao nữa….
“Hinh nhi… đừng bao giờ rời xa anh…” Anh ra lệnh, không ngừng rong
ruổi làm cho hai người cùng thở gấp, dung hợp thành một thể.
“Em sẽ không bỏ đi… sẽ không nữa.” Cô nói to thành tiếng, trong
nháy mắt, cô đã hoàn toàn bị lạc trong bể tình.
Diêm Tính Nghiêu cười, cuối cùng người anh yêu cũng ở bên anh, anh
giữ chặt hai tay của cô cùng mười ngón tay của anh, thanh âm rên rỉ
không ngừng.
Cơ thể cô âu yếm anh, dập nát sự tự chủ của anh. Anh rống một
tiếng, đầu hàng dục vọng của mình, vội vàng tiến vào, mãnh liệt,
chiếm cứ cô, cũng chứng minh sự sở hữu của anh.
Hai thân thể cuồng dã dây dưa…..
“A…” Cô không ngừng phát ra thanh âm yêu kiều, kích thích
anh.
Anh đáp lại, nâng mông của cô lên, để anh tiến vào, dùng sức tràn
ngập trong cô, chuyển động gia tăng ma sát giữa hai người, thẳng
đến không thể thừa nhận.
Cô đạt tới đỉnh cao, thân thể mềm mại co rút lại, co rút, đưa lửa
nóng của anh đến trung tâm. Diêm Tính Nghiêu toàn thân đã cương
cứng, rống to thành tiếng, vội vàng xâm nhập cô, đem toàn bộ mầm
móng nóng rực gieo rắc trong cơ thể cô.
Cao trào dường như liên tục đến vĩnh hằng, như sóng triều không
ngừng dâng lên. Thủy triều lui xuống, dư vị hoan ái nồng đậm trong
không khí.
Hai người nằm bên nhau, thân hình vẫn quấn lấy nhau như cũ, hơi thở
nhẹ đi một chút.
Anh ôn nhu nằm sang bên, kéo chăn bông đắp cho cô, hôn thật sâu lên
môi cô, ngàn vạn nhu tình nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô. Cô là của
anh! Anh sẽ không để cô trốn đi một lần nữa.
CHƯƠNG 8 PHẦN 2
Từ đó về sau một tháng, Vương Ninh Hinh ai oán đi cùng Diêm Tính
Nghiêu đi thăm mấy nước Châu Âu, trước tiên coi đó là tuần trăng
mật.
Ban ngày, Diêm Tính Nghiêu đưa cô đi du sơn ngoạn thủy, xem các
danh lam thắng cảnh. Anh cũng thích đi dạo phố, mỗi khi kéo cô đi
trên đường, liền đưa cô vào các cửa hàng trang sức cao cấp hay phụ
kiện, mỗi khi cô kháng cự, anh lại trừng mắt nói: “Đừng vậy, anh
không muốn bị từ chối đâu!”
Ban ngày bề bộn nhiều việc, ban đêm cũng không nhẹ nhàng gì.
Diêm Tính Nghiêu như đòi lại những món nợ cô thiếu anh sáu năm này,
hàng đêm đều nhiệt tình dây dưa với cô, như là vĩnh viễn cũng không
đủ. Lấy anh dùng phương thức “đòi nợ” như thế, Vương Ninh Hinh tin
rằng chẳng may có một ngày Diêm thị đóng cửa, anh có thể đến một
vạn công ty đỏi nợ, tuyệt đối nhiều không đếm xuể.
Như vậy ngày đêm “làm lụng vất vả”, một tháng sau, Vương Ninh Hinh
chỉ cảm thấy thời gian ngủ vĩnh viễn cũng không đủ, cả người gầy
đi, ánh mắt càng ngày càng giống gấu mèo đại lục, vĩnh viễn mang
theo vòng đen quanh đôi mắt.
Những năm gần đây, tuy rằng Vương Ninh Hinh ở Pháp, nhưng cô qua
báo chí cô vẫn có tin tức về anh, biết hai năm trước anh đã kế thừa
Diêm thị, trở thành “Quyết tâm hùng sư”, “Lãnh huyết sát thủ” lừng
danh trong thương giới. Cô nghĩ khi anh phải phụ trách tập đoàn
khổng lồ này, công việc sẽ bề bộn, không thể có thời gian đi du
ngoạn, nhưng anh một chút lo lắng cũng không có, căn bản không tính
về nhà. Đi chơi đến hai tuần, cô đã mệt đến mức xin anh về Đài
Loan, anh chẳng những không đồng ý, lại còn làm cô mệt thêm, về sau
cô không dám nhắc đến nữa.
Buổi sáng hôm nay, anh lại đồng ý cho cô chuẩn bị hành lý để về Đài
Loan, Vương Ninh Hinh vui mừng không thôi nhưng cũng không dám hỏi
nhiều, lại sợ anh đổi ý nên dùng tốc độ nhanh nhất đóng gói hành
lý, cực kỳ cao hứng phấn chấn vì cô xa quê hương đã lâu.
Vương Ninh Hinh nào ngờ, trong lúc bọn họ hưởng tuần trăng mật, ở
Đài Loan đã chuẩn bị một hôn lễ cực kỳ long trọng, cũng chỉ chờ
ngày bọn họ xuống máy bay!
Lúc này đây, Diêm Tính Nghiêu đã quyết tâm, không bao giờ để cô có
cơ hội chạy trốn nữa.
******
Một tháng sau
“Diêm Tính Nghiêu!” Vương Ninh Hinh đẩy cửa ra, thở phì phì xông
vào thư phòng.
Diêm Tính Nghiêu cùng Trang Lâm đồng thời ngẩng đầu, anh đang có
hợp đồng quan trọng nên phải nhờ Trang Lâm tốc kí lại.
Diêm Tính Nghiêu vừa thấy Vương Ninh Hinh, liền không do dự dặn dò
Trang Lâm: “Trọng điểm đại khái là như vậy, còn đâu sau này sẽ nói.
Cô có thể về công ty, đến giờ tan làm thì đem hợp đồng lại cho tôi
xem.”
“Dạ!” Trang Lâm cung kính ôm lấy văn kiện Diêm Tính Nghiêu vừa ký,
nhìn Vương Ninh Hinh liếc mắt một cái, xoay người rời khỏi thư
phòng.
Vương Ninh Hinh đột nhiên cảm thấy run rẩy, ánh mắt Trang Lâm thực
sắc bén, như là chứa hận ý… hận?! Cô nghĩ mình nhìn nhầm rồi, cho
dù cô không nên xông vào thư phòng quấy rầy bọn họ làm công chuyện,
nhưng Trang Lâm cũng không phải kẻ tiểu nhân, chỉ vì một việc nhỏ
như vậy mà hận cô a!
“Sao vậy, em tìm anh mà, sao bây giờ lại không nói gì?” Diêm Tính
Nghiêu đứng dậy, kéo cô thoải mái ngồi xuống ghế sofa.
Anh nhắc tới, cô lập tức nhớ ra mục đích của cô.
“Vì sao không để em về nhà cha mẹ thăm hai người?” Vương Ninh Hinh
tránh khỏi sự ôm ấm của anh, đứng trước mặt anh, thực bất mãn trừng
mắt nhìn anh.“ Cha mẹ chỉ có một mình đứa con gái là em, hiếu thuận
với bọn họ là đương nhiên, sao anh có thể ép em không được về nhà
cha mẹ!”
“Anh chưa hề nói là em không được đi.” Anh không quen duy trì
khoảng cách với cô, liền kéo cô ngồi xuống đùi mình, “Về nhà cha mẹ
đương nhiên là được, nhưng phải chờ đến khi anh rảnh, để người con
rể này đưa em về không phải tốt hơn sao?”
CHƯƠNG 8 PHẦN 3
Cô hòa hoãn nói: “Không cần phiền toái như vậy chứ? Muốn tới thì
lúc nào chẳng được? Hơn nữa nhà em cách nơi này chỉ ba, bốn mươi
phút đi xe, cũng không phải rất xa, tự em về cũng được.”
“Không được, anh không cho em về một mình!” Anh lạnh giọng cự
tuyệt.
“Hừ, em biết rồi! Cái gì mà cùng về, chỉ nói cho dễ nghe thôi, anh
căn bản không muốn đi. Nói vậy là anh không muốn em về nhà cha mẹ!”
Cái gì con rể, chỉ là danh mà thôi. Khi cô về thăm cha mẹ, cũng
chẳng thấy bọn họ thân thiện với nhau. “Bình thường khi em đi dạo
phố, anh cũng phái nhân viên đi theo nói là bào vệ em, việc này em
đã cố nhịn rồi. Nhưng mà… vì sao ngay cả về thăm nhà mà cũng bị hạn
chế chứ?”
“Bởi vì anh không muốn em lại biến mất một lần nữa! Mấy năm qua,
bọn họ biết anh nóng lòng tìm em, nhưng bọn họ lại nhẫn tâm giấu em
đi nhiều năm thế, chẳng những không nói rõ hiểu lầm của em với anh,
còn định hủy bỏ hôn ước! Anh cực kỳ thất vọng với bọn họ. Ai biết
họ lại có thể giấu em một lần nữa hay không? Em có thể về nhà cha
mẹ đẻ, vì dù sao em cũng là con một, nhưng mỗi lần em về, đều phải
có anh đi cùng mới được!” Lòng anh như có quỷ, ôm lấy cô, phảng
phất như sợ cô sẽ tan biến trong không khí. “Nghe rõ rồi chứ không?
Anh không đồng ý cho em về, không đồng ý!”
“Không…”
Anh không tha thứ cho sự phản kháng của cô, đặt cô về phía thảm
lông mềm mại kia, cuồng bạo xé rách quần áo của cô, há miệng ra cắn
nuốt tiếng kinh hô của cô, bỏ đi mọi chất liệu vải trên người cô,
một thân thể hoàn mỹ trắng như tuyết không tỳ vết lập tức hiện ra
trước mắt anh.
“Không, đừng! Nghiêu, anh không thể lại dùng cách này…” Cô yết ớt
kháng nghị, hai tay không tự giác che bộ ngực trần trụi lại, người
ngọc xinh đẹp ôn nhu toàn thân nóng lên vì xấu hổ.
“Em là vợ anh, vì sao anh lại không thể thân thiết với em?” Anh
cười giảo hoạt, nhanh chóng cởi sạch quần áo của mình, cố định hai
tay của cô lên đỉnh đầu, dùng đầu gối mở hai đùi của cô ra, đặt
mình giữa hai chân cô, ánh mắt tham lam lại đi tuần tra thân thể
tuyệt mỹ kia.
Nắng thu xuyên qua cửa sổ rọi đến thân thể mềm mại của cô, ánh vàng
mảnh mai mang lại khiến cơ thể tuyết ngọc của cô càng thêm lung
linh, tạo nên vẻ đẹp rung động lòng người, làm anh không thể tự chủ
được, bàn tay như lửa đốt mải mê tìm hiểu theo những đường cong
quyến rũ kia, chạm đến đâu là thiêu cháy da thịt ở chỗ đó.
Cô cắn môi, nhắm chặt hai mắt, thở dồn dập, cả người tựa như chìm
trong biển lửa. Đang bị liệt hỏa hừng hực thiêu nướng.
Lửa nóng đi theo làn da trắng mịn, lướt qua đùi, anh hôn khắp cơ
thể cô, khiến toàn thân cô không ngừng run rẩy.
Dục vọng lại thiêu đốt hạ thể….
“… Nghiêu, không đừng…” Cô hốt hoảng lên tiếng, đầu kịch liệt đong
đưa, không thể chống cự lại anh. Trong cơ thể từng ngọn lửa kỳ dị
bị đốt lên, anh đụng vào chỗ nào là nơi đó bị thiểu đốt, thân thể
của cô bất an vặn vẹo, cả người bắt đầu bốc cháy.
Anh mỉm cười, ngẩng đầu lên, nhanh chóng hôn lên môi cô.
“Hinh nhi, nói cho anh biết, em là của anh, em vĩnh viễn cũng không
rời khỏi anh, hãy nói anh đi!” Anh cố ý đem hạ thể áp chế cô, để cô
cảm thụ dục vọng của anh. Nhiệt huyết nam tính dâng trào, càng
không ngừng ma sát, tiếp xúc với đóa hoa nữ tính kia.
“Nghiêu… Nghiêu…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, ý loạn tình
mê, cả người bất lực run rẩy.
“Nói! Em là của anh, nói em vĩnh viễn là anh, vợ của Diêm Tính
Nghiêu.” Anh nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cố nén dục vọng mà
đổ đầy mồ hôi.
“Anh… anh… là, em là của anh, vĩnh viễn là vợ anh.” Cô yếu ớt nói,
tức giận vì anh dùng dục vọng để bức hiếp cô, đồng thời lại sợ anh.
Nhưng giờ này khắc này, dù khó chịu đến đâu, cái gì cũng không thể
nghĩ, thật sự chỉ có thể an ủi anh.
Vương Ninh Hinh nắm lấy lông thảm, không ngừng đong đưa đầu, hô hấp
cấp tốc, bộ ngực phập phồng tựa như cuộn sóng, hơi thở hỗn độn
khiến cô cơ hồ không thở nổi.
Anh lại rống lên, nắm chặt thắt lưng của cô, dùng lực tiến
vào….
Đam mê lại nhanh chóng che lấp lý trí của hai người, cuốn hai người
vào vòng xoáy của dục vọng, xoay tròn, xoay tròn, lại xoay
tròn……
ui thích, mang theo hơi thở dốc, cô hôn lên khuôn mặt của anh, hôn
rồi lại hôn. “Đừng như vậy, anh lại để tâm vào chuyện vụn vặt.
Chúng ta đã kết hôn rồi, em là vợ anh, trừ phi anh không cần em,
bằng không em sẽ không rời khỏi anh. Cha mẹ hị vọng hôn nhân của
chúng ta hạnh phúc còn không kịp, sao lại muốn giấu em đi
chứ?”
Tuy nói thế, nhưng nỗi đau khắc sâu trong tâm anh khó có thể tiêu
tan hết.
“Em không biết cha mẹ từng muốn hủy bỏ hôn ước, cũng không biết
nguyên nhân bọn họ muốn làm vậy. Nhưng em có thể đoán ra, bọn họ sợ
vì tiền bạc mà ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của con cái, sẽ làm em
chịu ủy khuất, sợ anh ức hiếp con gái yêu quý của họ. Cha mẹ lo
lắng như thế cũng là bình thường, nhưng đó là chuyện trước kia,
không thể giống tình hình bây giờ, chỉ cần cuộc sống hôn nhân của
chúng ta khoái hoạt hạnh phúc, tự nhiên bọn họ sẽ hiểu. Anh không
cần phải lo lắng những chuyện này. Huống chi….” Vương Ninh Hinh ôm
chặt cổ anh, “Em yêu anh như thế, sao có thể bỏ anh đi được! Em
cũng không muốn sống một cuộc sống trong nhung nhớ nữa đâu!”
Ba chữ ‘Em yêu anh’ của cô, thật hữu hiệu trấn an lòng anh, tâm
tình cũng theo đó mà tốt hơn.
“Chẳng may em lại hiểu lầm anh?” Xoay người đặt cô dưới thân, mặt
chạm vào chóp mũi của cô.
“Đó là thời niên thiếu còn ngây ngô nên em mới bỏ trốn, em đã bị
giáo huấn rồi, hiện tại suy nghĩ cũng trưởng thành hơn, gặp phải
vấn đề gì thì sẽ suy nghĩ kỹ mới quyết định. Hơn nữa, hiện tại
chúng ta không phải rất tốt sao, sau này mặc kệ trong lòng ai có
nghi vấn, đều phải nói rõ ra, không được giấu ở trong lòng.”
******
“Tổng giám đốc đang họp, phải một thời gian nữa mới kết thúc cuộc
họp. Nếu không có việc quan trọng, tôi đề nghị cô nên trờ về Diêm
trang trước.” Trang Lâm bình tĩnh nói, miệng nói là đề nghị, nhưng
ánh mắt nghiêm khắc này, căn bản là mệnh lệnh. Hơn nữa biểu tình
giống như Vương Ninh Hinh làm người ta cực kỳ chán ghét, nhưng cô
lại không muốn phá hỏng cuộc họp.
Trang Lâm nâng cằm lên, lạnh lùng nhìn cô. Diêm Tính Nghiêu thình
lình tổ chức hôn lễ, cô không thể ngăn cản, hi vọng trở thành nữ
chủ nhân Diêm trang cũng tan biến, Diêm trang đã có nữ chủ nhân,
nhưng không phải là cô. Theo tâm lý mà nói, Trang Lâm đã coi văn
phòng là không gian riêng của cô và Diêm Tính Nghiêu. Không ngờ
Vương Ninh Hinh đáng giận chẳng những chiếm lĩnh Diêm trang, hôm
nay lại còn đến xâm nhập địa bàn của cô?! Muốn nhịn, cũng không thể
nhịn được, hôm nay cô tuyệt đối phải cho cô ta biết.
Buổi sáng, Vương Ninh Hinh cảm thấy rất nhàm chán, đột nhiên muốn
đến công ty tìm Diêm Tính Nghiêu ăn cơm, không ngờ anh lại đang
họp, khiến cô gặp phải bà quả phụ Trang Lâm.
Vương Ninh Hinh trầm tĩnh nhìn lại cô, từ khi trở lại Diêm trang,
những người khác vẫn tôn kính và thân thiện với cô như trước, duy
độc có Trang Lâm xa lạ là bài xích cô. Rõ ràng hai người cũng không
quen nhau, nhưng cô lại có thể mơ hồ cảm thấy địch ý của cô ta với
mình.
Vương Ninh Hinh vẫn nói khuyên mình không nên nghĩ nhiều, nhưng…
hôm nay thật sự rất rõ ràng .
Cô không hiểu hỏi: “Vì sao lại đối địch với tôi? Tôi thấy mình chưa
từng đắc tội gì với cô cả!”
Trang Lâm cũng không giả bộ hồ đồ, Vương Ninh Hinh phá hủy mộng đẹp
trong hai năm của cô, làm phí hoài biết bao cố gắng của cô, cô tự
nhận có quyền hận Vương Ninh Hinh.
“Vì sao cô lại trở về? Không phải là cô bỏ Diêm Tính Nghiêu trước
sao, bằng cái gì mà cô lại lần nữa có được anh ấy?” Trang Lâm giận
dữ nắm chặt tay, hướng đến cô nói. “Những năm gần đây, cô cũng biết
tổng giám đốc đã thương tâm đến thế nào? Quá đau thương, nên tự
mình vùi đầu vào công việc? Đây đều là do sự tùy hứng vô tình của
cô tạo thành, là cô! Nếu cô đã đi, vì sao không đi thật xa, vì sao
còn muốn trở về?”
“Tôi và Nghiêu thế nào, là chuyện vợ chồng chúng tôi, không liên
quan đến cô. Cô là người ngoài, không tư cách để nói, xin hãy tự
trọng.”
“Không liên quan? Người ngoài?” Cô điên cuồng cười to, lập tức
tiếng cười chợt tắt, tầm mắt ghen ghét lại bắn về phía Vương Ninh
Hinh, hận không thể băm cô thành mảnh nhỏ. Cô ta dám nói cô là
người ngoài!
“Mỗi ngày tổng giám đốc đều làm việc hơn mười sáu tiếng, ở người hỗ
trợ bên cạnh anh ấy là ai? Nói cho cô biết, là tôi! Khi anh ấy buồn
phiền vì công việc, là tôi an ủi anh ấy; Khi anh ấy bị viêm dạ dày
phải nằm viện, là tôi chăm sóc anh ấy. Khi đó, cô ở đâu? Cô căn bản
không có tư cách ngồi mát ăn bát vàng, hưởng thụ sự thương yêu của
anh ấy.”
“Tôi rất cảm kích những năm gần đây có cô giúp đỡ chồng tôi, nhưng
tôi tin thù lao của cô cũng cân xứng. Anh ấy không có thói quen bạc
đãi người khác.” Vương Ninh Hinh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, bộ
dáng kích động, lấy hiểu biết của mình với Diêm Tính Nghiêu mà nói,
lời của cô cùng lắm chỉ có hai phần là sự thật. “Nếu cô thấy bất
mãn với thù lao này, tốt nhất nên trực tiếp khiếu nại với tổng giám
đốc, tôi tin anh ấy sẽ cho cô một đáp án vừa lòng.”
Tính cách của Diêm Tính Nghiêu như thế nào, Vương Ninh Hinh rất
hiểu. Nếu anh dựa vào tình cảm cá nhân của Trang Lâm mà trả công,
thì Diêm thiếu phu nhân hôm nay sẽ không phải là cô.
Trang Lâm chấn động, khí thế cao ngạo nhất thời suy yếu đi không
ít. “Tôi… cái tôi muốn không phải là tiền…”
“Tôi mặc kệ cô muốn gì, cũng không liên quan đến tôi. Có điều…”
Vương Ninh Hinh nhìn cô liếc mắt một cái, lại nói: “Tốt nhất cô nên
biết điều một chút, Diêm Tính Nghiêu là chồng của Vương Ninh Hinh
tôi, tôi hị vọng không có người bày ra bộ mặt như bị đoạt mất chồng
trước mặt tôi, cô nghĩ sao?” Vương Ninh Hinh nói xong, cũng không
quay đầu lại, liền bước khỏi văn phòng của tổng giám đốc.
Cốc cốc!
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên làm ngực Trang Lâm nhảy dựng lên,
cô quay đầu lại. Chỉ thấy Tôn Duy Ma đứng dựa vào cánh cửa, vô tình
nhìn cô.
Vốn anh muốn đến phòng tổng giám đốc lấy văn kiện, không nghĩ khi
tới lại nghe thấy hết mọi chuyện.
Trang Lâm chột dạ lui từng bước một, không dám nhìn vào đôi mắt
lạnh lùng của anh, ánh mắt tràn ngập trách cứ..
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
CHƯƠNG 8 PHẦN 5
Tình hình vẫn không thay đổi, Diêm Tính Nghiêu vẫn có mị lực như
cũ. Từ khi anh mạnh mẽ xâm nhập vào thế giới đơn thuần của cô, cô
liền bị những người phụ nữ khác cho là người được “ưu ái”
nhất.
Vương Ninh Hinh rời khỏi văn phòng, nghĩ muốn đi tản bộ một chút,
đi qua chỗ thư ký, thấy vài người đang vây quanh chiếc máy tình, có
vẻ rất lo lắng.
“Sao vậy, nhiều tư liệu quan trọng bên trong đã mất rồi, tôi lại
quên không làm bản dự bị, chẳng may không làm kịp thì chỉ có nước
chết. Này, Tiểu Trương, chỉ còn một giờ nữa, ông xem có được
không?” Một gã ngồi trước máy tính liền quay đầu lại hỏi người đàn
ông phía trước.
“Ây dà, đừng nóng vội. Loại bệnh này rất phiền toái, ông phải để
tôi nghiên cứu một chút chứ!” Tiểu Trương vò đầu bứt tóc, có chút
chột dạ, mười ngón tay gõ lên bàn phím, nhìn thì phi thường bận
rộn, nhưng lại chẳng hề hiệu quả.
“Cái gì? Còn muốn nghiên cứu một chút? Ông không phải tự xưng thợ
máy tính sao?” Thư ký kia gấp đến độ muốn giơ chân lên, “Xong rồi,
xong rồi, chuyến này tiêu đời rồi!”
Nhìn bộ dáng lo lắng thấp thỏm của Tiểu Trương, Vương Ninh Hinh chỉ
biết anh đã cố hết sức rồi. Đi đến phía sau anh nhìn nhìn, cô vỗ vỗ
vai Tiểu Trương nói, “Để tôi thử!”
“Cô…” Tiểu Trương vừa quay đầu lại lập tức ngây người, nước miếng
thiếu chút nữa chảy ra.
Sao phòng thư ký lại xuất hiện một tuyệt đại mỹ nhân thanh lệ thoát
tục thế này, mà anh lại không biết nhỉ?
“Á…” Thư ký kia cũng có chút kinh diễm, có điều giờ không phải là
lúc ngắm mỹ nhân. “Cô có thể chứ?”
“Không thử thì sao biết?” Vương Ninh Hinh nhún nhún vai, nhẹ ngồi
vào vị trí Tiểu Trương vừa ngồi.
Nhiều người liếc mắt một cái, cái gọi là khi tuyệt vọng cái gì cũng
có thể thử, đại khái chính là như vậy.
Chỉ thấy mười ngón tay thon dài của Vương Ninh Hinh lướt trên bàm
phím, khiến mọi người hoa hết cả mắt, ai nấy đều nín thở.
Diêm Tính Nghiêu đi ra khỏi phòng họp, đi qua phòng thư ký, thấy
cảnh tượng đông đúc trên, mới nhíu mày, đột nhiên…
“Oa, giải tán, giải tán!” Mọi người lớn tiếng hoan hô, nhưng người
bên trong chưa phát hiện ra thì anh đã đi đến.
“Các anh chị đang làm gì?” Đi sau Diêm Tính Nghiêu, trưởng phòng
nhân sự quát nhẹ, mọi người nghe tiếng đều quay đầu lại.
“Tổng… tổng giám đốc?!” Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi
người đều ngây ra như phỗng, hơn nữa khi bọn họ thấy Diêm Tính
Nghiêu có vẻ tức giận, trong lòng lại run lên.
Vương Ninh Hinh vừa thấy đến Diêm Tính Nghiêu, vui vẻ ra khỏi đám
người, “Nghiêu!”
“Hinh nhi?” Diêm Tính Nghiêu vừa mừng vừa sợ, khuôn mặt đông lạnh
giống như băng tuyết gặp gió xuân, nhất thời hóa thành mùa xuân ấm
áp.
Mọi người trừng mắt thật lớn, cứ như nhìn thấy người sao Hỏa.
Diêm Tính Nghiêu thấy cấp dưới kinh ngạc nhưng không hề có cảm giác
gì, tiến lên hai bước, dang rộng cánh tay ôm lấy vợ yêu.
“Sao em lại đến đây?”
“Anh không muốn em đến sao?” Cái gì mà sao! Vương Ninh Hinh cong
miệng nói, lập tức làm bộ như muốn đi.“Vậy thì em đi.”
“Đừng nóng giận, anh… không phải…” Nơi này khó mà nói rõ, anh liền
ôm cô, vạn phần yêu thương hôn lên môi, chân không ngừng đi thẳng
đến văn phòng. “Hinh nhi là của anh, vợ yêu của anh, em đến đây, là
vinh hạnh của chồng em, anh mong còn không được, sao có thể không
thích. Nói sau đi…” Anh ôn nhu như thế, làm những cái cằm kia muốn
rơi xuống đất đến nơi.
“Gạt người à? Kia… kia thật là tổng giám đốc sao? Mắt tôi không
nhìn nhầm chứ!”
“Tiểu Ngọc, cô mau véo tôi một cái.”
“Trời ạ, cô ấy… là phu nhân của… tổng giám đốc…”
CHƯƠNG 8 PHẦN 6
Sau khi đi qua hoa viên xinh đẹp, các học sinh sợ hãi, than nói:
“Đoạn Đoản, cô… cô ấy là ai?”
Họ Đoạn quay đầu lại, thấy người khiến bọn họ kinh diễm đang chơi
đùa cùng với Hàng Da, Nhị Mao và đám chó nhỏ mới sinh, không khỏi
cảm thấy vui mừng.
“Đó là Diêm thiếu phu nhân của chúng ta.”
“Aizzz, có tiền thật tốt, chẳng những có thể ở nơi đẹp thế này, lại
còn lấy được một người vợ đẹp như tiên nữa.”
“Cậu nói bậy gì đó? Thiếu phu nhân của chúng ta giống mỹ nữ bình
thường sao.” Thiếu phu nhân là đối tượng sùng bái của anh, “Thiếu
phu nhân của chúng ta xinh đẹp lại thiện lương, cô ấy chẳng những
xuất thân danh môn, trí tuệ lại thông minh tuyệt đỉnh. Cô ấy du học
ở châu Âu, nếu không phải do thiếu gia vội vã đón thiếu phu nhân
vào cửa, cô ấy cũng đã lấy học vị tiến sĩ luôn rồi. Thầy giáo không
phải khen ta viết rất khá sao? Nói cho các cậu biết, đó là do thiếu
phu nhân sửa cho đấy.”
“Thì ra là thế, vậy cậu có thể dẫn nhóm mình đến đó không?”
“Kêu trời đi, hôm nay không được!”
“Vì sao? Hôm nay mọi người đều đến đây, hơn nữa cô ấy cùng không
bận! Chẳng lẽ muốn gặp cô ấy rất khó hay cô ấy tự cao tự đại, phải
hẹn trước thời gian sao?”
“Không phải, thiếu phu nhân tuy rằng không phải người nhiệt tình
chủ động, nhưng tính cô ấy rất hòa thuận, sẽ không tự cao tự đại.
Hôm nay không được là vì… nè, các cậu nhìn đi.”
Mọi người nín thở nhìn lại, chỉ thấy trên mặt cỏ, thiếu phu nhân
xinh đẹp vẫn chơi đùa vui vẻ với những chú chó con, bộ dáng thật
thản nhiên, tạo nên một bức họa tuyệt đẹp, nhưng đột nhiên lại có
một người đàn ông cao lớn khí thế ngang tàng bước vào bức
họa.
Cô ngẩng đầu nói chuyện cùng anh, gã đàn ông quỳ xuống dưới, hôn
lên trán cô, rồi đến cái mũi, cuối cùng hôn lên môi của cô.
Mọi người cơ hồ nín thở, ngây ngốc nhìn một màn tuyệt mỹ trước mắt,
chờ gã đàn ông ôm cô rời đi, một lúc lâu sau Đoạn Đoản mới lại mở
miệng.
“Thiếu phu nhân sống ở Âu châu đã lâu, có thói quen uống trà trưa.
Cho nên chỉ cần có thời gian, thiếu gia đều đến dùng trà với thiếu
phu nhân. Mỗi khi đến lúc này, toàn bộ Diêm trang đều biết không
thể quấy rầy bọn họ, cho nên mình mới nói hôm nay không
được.”
Mà Diêm Tính Nghiêu ôm Vương Ninh Hinh đi thẳng đến phòng lớn, dọc
theo đường đi, cô hơi hơi giãy giụa .
“Nghiêu, thả em xuống, em không phải trẻ con không biết đi.” Kháng
nghị của cô chẳng những không khiến Diêm Tính Nghiêu buông cô,
ngược lại anh còn tăng lực kiềm chế. Môi anh đào hồng nhuận của cô
oán giận nhỏ giọng nói: “Ác bá, toàn hại em bị giễu cợt.”
“Ai dám giễu cợt em, nói cho anh biết, anh đi tìm nó tính sổ.” Anh
dùng cái mũi chạm vào cái mũi nhỏ của cô, lại hôn trộm một cái,
chân vẫn không ngừng bước đến phòng lớn.
“Không cần, em không nói cho anh đâu. Cái bộ dáng hung thần ác sát
này của anh, đã khiến người trong nhà phát khiếp rồi, còn muốn đi
dọa người a?” Cô bĩu môi, cự tuyệt tiết lộ.
“Mọi người đều sợ anh? Vậy còn em? Em có sợ không?” Anh ôm cô đi
thẳng vào phòng, ngồi xuống ghế. Biết cô sợ nhột, anh cố ý nói
những chuyện này bên tai cô.
“Hì hì… nhột lắm! Đừng… không cần…” Cô trốn tránh kêu lên, không
chỗ có thể trốn, cô hận không thể đánh vào ngực anh, cười đến mặt
đỏ bừng, cả người mệt mỏi.
Anh không dám làm cô tức giận, đành phải tạm dừng tấn công.
Cô thở hổn hển một hồi lâu, bàn tay trắng mịn nhỏ bé ôm lấy khuôn
mặt của anh, hàm răng trắng tinh mở ra, khẽ cắn một cái, “Anh thật
xấu, làm em nhột, trêu cợt em! Em không sợ anh, thì sao?” Cô cắn
một cái lại một cái nữa, “Mau mau cầu xin tha thứ, gọi một tiếng
chị hai rồi em bỏ qua, nếu không em sẽ cắn mặt anh thành mặt trăng
luôn à.”
Anh hé miệng ra, nhất thời hôn lên cánh hoa mê người của cô, ôn tồn
mút lấy. Cảm giác tốt đẹp lập tức lấy đi lý trí của hai
người…
“Không được, không thể hôn nữa.” Sợ không thể kìm chế được mình,
anh bắt buộc mình buông cô ra, con ngươi đen lóe sáng dục vọng,
“Chúng ta uống trà trước, rồi… lại tiếp tục.” Anh ái muội nháy mắt
mấy cái với cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Ninh Hinh nhất thời hồng lên, giống
như phát hỏa. “Bại hoại, ai muốn tiếp tục với anh?” Cô thuận tay
cầm lấy thạch quế trên bàn, nhét vào miệng anh. “Ăn điểm tâm của
anh đi, thiếu gia!”
CHƯƠNG 9 PHẦN 1
Tôn Duy Ma và Triệu Phi đi thẳng vào văn phòng, định báo cáo với
Diêm Tính Nghiêu, thì thấy anh ảo não cầm điện thoại.
“Xảy ra chuyện gì, đại ca?”
Diêm Tính Nghiêu ‘tâm không cam, lòng không muốn’ thở dài, “Hinh
nhi vừa rồi gọi điện báo cho anh, cô ấy muốn dùng cơm với cha vợ.
Anh bảo cô ấy ăn uống xong thì đến công ty uống trà trưa, nhưng nói
gì cô ấy cũng không nghe.” Anh là chồng yêu của cô a! Rốt cuộc
chồng quan trọng hơn hay cha quan trọng hơn?
Thì ra đại ca ghen tị! Tôn Duy Ma nghĩ thật buồn cười. “Anh cũng
không thể trách chị dâu, có người phụ nữ nào nhìn thấy chồng bị cô
gái ái mộ mà không ghen? Cô ấy ăn phải dấm chua, chỉ cho anh kinh
hãi một lần đã là tốt rồi. Anh còn oán giận cái gì?”
Diêm Tính Nghiêu nhíu mày rậm, “A Duy, cậu nói hươu nói vượn cái
gì? Sao anh nghe không hiểu?”
Tôn Duy Ma nhướng mày, thật không ngờ đại ca của anh lại có lúc đần
độn đến thế, nhưng mà… cũng không phải không có khả năng này. Từ
khi có chị dâu, những người khác phái khác đều không lọt nổi vào
mắt anh.
“Em nói này đại ca, anh liệu nên biết xem công ty có bao nhiêu cô
gái viên ái mộ anh không? Trước khi kết hôn anh là người độc thân
hoàng kim, đứng đầu tập đoàn lớn nhất. Khi tin tức anh kết hôn
truyền đi, dập nát biết bao mộng đẹp của phụ nữ, tổng công ty như
vậy là còn đỡ bát nháo rồi đấy! Anh thử ngẫm lại, những phụ nữ thèm
nhỏ dãi kia nhìn thấy anh bị chị dâu độc chiếm thì sẽ thế nào,
không hận thấu xương mới là lạ, sao lại phải khách khí với chị dâu
chứ, chị dâu có thể một mình đối mặt bọn họ sao?”
“Cậu nói đùa sao? Hinh nhi là phu nhân tổng giám đốc, ai dám không
nể mặt cô?” Triệu Phi có chút không tin.
Diêm Tính Nghiêu trầm lại, sắc mật thay đổi, “Vì sao Hinh nhi chưa
từng nói đến?”
Tôn Duy Ma cười như không cười nói: “Tính của chị dâu anh còn không
rõ sao? Cho dù bị người khác khinh thường, cô ấy cũng không muốn
đâm chọc người khác, bị người khác coi thường lại càng không muốn
nói cho anh, sao anh biết được.”
“Là ai?” A Duy sẽ không lấy chuyện này ra để vui đùa, Diêm Tính
Nghiêu lửa giận ngùn ngụt, Hinh nhi là bảo bối của anh, anh trân
trọng còn không kịp, thế nhưng lại có người dám lên mặt với cô, khó
trách từ lần đó nói sao cô cũng không chịu đến, nghĩ đến đây anh
liền cảm thấy đau lòng.
“Trong lòng anh không nghĩ đến ai sao? Tỷ như…”
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Tôn Duy Ma ngậm miệng lại không
nói nữa, khóe miệng lại làm nhếch lên thành ý cười khinh
thường.
Trang Lâm không đợi đáp lại, đã tự động đẩy cửa tiến vào, vừa ôn
nhu vừa săn sóc nói: “Tôi thấy các anh họp đã lâu như vậy, nhất
định rất khát, uống nhiều cà phê không tốt, cho nên tôi đã pha một
ít trà, các anh thử xem có uống được không?”
Cô bê lên trước mặt ba người ly trà thơm phức. “Sáng tôi còn nhờ
thím Đoạn làm cho Nghiêu thức ăn anh thích ăn nhất, giờ đã đặt ở
nhà dưới, tôi thấy cũng đã đến thời gian dùng bữa trưa, bây giờ anh
muốn xuống dưới ăn hay gọi người bưng lên?”
Cái gì, tổng giám đốc lại biến thành Nghiêu? Cuộc sống hôn nhân của
Diêm Tính Nghiêu gần đây hạnh phúc mỹ mãn nên cũng không nghiêm
khắc như trước, căn bản không chú ý tới Trang Lâm từ lúc nào đã làm
càn như vậy.
Nhìn bộ dáng đương nhiên của cô, lại cố ý lấy lòng anh, Diêm Tính
Nghiêu lập tức hiểu người Tôn Duy Ma ám chỉ là ai, tâm nhất thời
phát hỏa.
“Thư ký Trang, nơi này là văn phòng tổng giám đốc, cô không biết
sao? Tôi cho phép cô không cần sự đồng ý cũng có thể tùy tiện ra
vào sao? Còn nữa, nơi này là công ty, không phải Diêm trang, sao cả
cách xưng hô cô cùng không phân biệt được sao?”
“Tôi… tôi…” Cô trắng bệch, xấu hổ cúi mặt, biểu tình có vẻ thực
đáng thương. “Dạ, tôi sẽ chú ý.”
“Đi ra!” Diêm Tính Nghiêu vẫn lạnh lùng như cũ, hoàn toàn không cử
động.
Trang Lâm rốt cuộc không kìm được nước mắt, bộ dáng thất sắc vội
vàng chạy ra khỏi cửa.
“Cô ta thật sự lớn mật như thế?” Triệu Phi hỏi. Anh biết Trang Lâm
là hình mẫu của sư tử cái, dám biến văn phòng thành địa bàn của cô,
bài xích những người phụ nữ có ý đồ xâm nhập, nhưng… đại ca đã kết
hôn, huống chi Hinh nhi vẫn là vợ của Đại ca! Sao cô ta có thể làm
vậy chứ?
“Tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy.”
Diêm Tính Nghiêu nhớ đến lần Hinh nhi đến trước đây, đã là chuyện
rất lâu rồi, cho nên không những không cảm kích Tôn Duy Ma mà còn
thấy bất mãn, “Vì sao cậu không nói sớm?”
Tôn Duy Ma tỏ vẻ vô tội, “Em nghĩ cô ta yêu anh say đắm nên hơi quá
trớn, có thể miễn việc tính tình không tốt, tình có thể giữ, nhưng
cảnh cáo rồi mà vẫn còn không chịu tỉnh ngộ. Về sau ngẫm lại cũng
không đúng, trong văn phòng của anh, mà Trang Lâm lại dám không
khách khí với Hinh như thế, huống chi Trang Lâm lại cũng ở Diêm
trang. Nếu cô ta cứ kiêu ngạo vậy, thì mọi việc sớm muộn sẽ rối
tung lên. Hôm nay Hinh nhi không thích đến công ty, nói không chừng
là do buổi tối ở Diêm trang nhìn thấy sắc mặt của Trang Lâm, lại
không muốn ban ngày đến công ty cũng thấy cô ta.”
“Cái gì mà yêu say đắm? Trang Lâm dám làm loạn như vậy! Đáng giận,
dám lên mặt với Hinh nhi, không giáo huấn cô ta thì nỗi hận trong
lòng ta không vơi được!” Diêm Tính Nghiêu oán hận đập lên bàn. Lòng
anh chỉ có Hinh nhi, bởi vậy chưa từng lưu ý những phụ nữ quanh
mình, không ngờ lại có người dám tỏ vẻ khó chịu với Hinh nhi, thật
đáng điên tiết!
Tôn Duy Ma và Triệu Phi nhìn nhau nhún nhún vai, trừng phạt Trang
Lâm là đúng người đúng tội, bọn họ cũng chẳng muốn biện hộ thay cô
ta, đỡ phải chịu mắng oan.
CHƯƠNG 9 PHẦN 2
Nhìn căn phòng đầy quà tặng, Vương Ninh Hinh cũng chẳng vui vẻ
gì!
Đêm Trung thu, trong giới kinh doanh Diêm thị có quan hệ rất tốt
với đối tác, Diêm lão phu nhân lại là người đức cao vọng trọng đầy
uy quyền, Diêm trang tự nhiên nhận được quà tặng từ khắp nơi gửi
đến.
Vương Ninh Hinh cầm lấy những quà tặng vừa được mang đến, phát hiện
tất cả chỗ đó đều là thuốc bổ, hơn nữa toàn là loại tốt. “Thím
Vương, tôi thấy nhiều quà thế này, giữ lại cũng vô dụng. Ngoài
những thứ tôi đã chọn ở đây rồi, còn lại thím cứ dựa theo ý thích
của mọi người, phân phát lại cho người làm trong Diêm trang
đi!”
“Thiếu phu nhân, cô… nói thật sao?” Quản gia Vương vừa mừng vừa sợ,
nhóm người hầu vây quanh đó cũng không dám tin vào mắt.
Mệnh lệnh của thiếu phu nhân mà nói quả thực là như chúa cứu thế.
Năm ngoái nhiều thuốc quý đều cất vào kho, nhưng chủ nhân lại không
dùng đến, đều bị để quá hạn đến mốc meo, cuối năm tổng vệ sinh đành
vứt bỏ, tuy rất tiếc, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp
gì.
“Đương nhiên, dù sao thì cất đi cũng không ăn hết, cứ đem chia sẻ
với mọi người, những thứ này đều tốt lắm đấy.” Cô lấy một món quà
tặng, “Thím Vương, mấy năm nay Diêm trang làm thím vất vả, thím hãy
chọn vài thứ thuốc bổ cho mình. Thím Đoạn, thím Trần, bác Vương
cũng đã lớn tuổi, thím cũng lấy cho bọn họ một ít.”
“Dạ, tôi biết rồi, thiếu phu nhân xin yên tâm.” Lời nói của thiếu
phu nhân lập tức làm ấm lòng người.
“Vương Ninh Hinh, cô có phải quản gia hay không? Sao lại có thứ
người xa xỉ thế này, Diêm gia dù có núi vàng núi bạc, sớm muộn gì
cũng sẽ bị cô phá hết.” Trang Lâm vốn đứng ở cửa đã lâu, nghe thấy
Vương Ninh Hinh định lấy quà tặng phân phát cho bọn hạ nhân trong
Diêm trang, nhất thời nổi trận lôi đình. “Này những thứ đưa đến
Diêm trang đều là hàng nhất phẩm, phải giữ lại cho chủ nhân dùng,
sao lại có đạo lý đưa cho người hầu chứ, cô không thấy quá lãng phí
sao?”
Tư thái khinh miệt của cô khiến người làm bên cạnh cực kỳ bất mãn,
nhưng Trang Lâm là người thân của lão phu nhân, nên mọi người cũng
không dám nói gì, nhưng vẻ mặt bất mãn lại không dấu được.
Vương Ninh Hinh liếc nhìn cô một cái, không biết cô tức cái gì.
“Chính vì toàn là đồ tốt nên tôi mới đưa cho họ! Nếu giữ lại thì có
thể ăn hết sao? Mà thuốc bổ này đều có thời hạn, quá thời hạn thì
không thể dùng được nữa, đương nhiên phải thừa dịp này phát cho mọi
người rồi. Tốt thôi, nếu cô muốn thì có thể lấy trước, rồi phân
phát cho mọi người sau.”
Vương Ninh Hinh cố ý để cô ta quyết định, Trang Lâm cũng không cảm
kích, ngược lại cho rằng Vương Ninh Hinh nói thế trước mặt người
hầu, chẳng những làm họ bất mãn với cô, cũng là cố ý nhắc nhở cô,
địa vị của cô so với người hầu cũng không khác biệt mấy, cho nên
lửa giận trong lòng đột nhiên bốc lên, “Cô muốn tôi lấy trước? Tốt,
tôi lấy toàn bộ.” Cô khiêu khích nhìn Vương Ninh Hinh.
Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức khiến mọi người mở to mắt
nhìn.
Việc này là ngoài ý muốn của Vương Ninh Hinh, thực không ngờ Trang
Lâm lại làm thế, còn ngang nhiên khiêu khích cô. Trang Lâm không
khách khí với cô, nhưng nể mặt Diêm lão phu nhân, cô phải nhịn
xuống. Nhưng cô ta lại như thế, sao còn có thể nhịn được nữa, cô ta
làm vậy thì có khác gì mình là chủ nhà?
“Trang tiểu thư, thiếu phu nhân là nữ chủ nhân của Diêm trang, cô
ấy mới có tư cách quyết định mọi việc trong Diêm trang, cùng lắm cô
chỉ là khách, cái gọi là khách qua mặt chủ, không biết Trang tiểu
thư đã nghe qua chưa?” Đoạn Chi thấy Trang Lâm làm vậy, không thể
nhịn được nữa.
Bình thường Trang Lâm nói chuyện với thiểu phu nhân đã rất lạnh
nhạt, khiến cô tức giận muốn dạy dỗ cô ta một trận, nhưng mà không
ngờ cô ta lại không biết điều, ở trước mặt bao người dám công khai
phản đối quyết định của thiếu phu nhân. Bằng cái gì chứ! Đoạn Chi
nghiêm mặt lại, giận dữ trừng mắt nhìn cô.
“Làm càn, cô dám dùng loại khẩu khí này…”
“Tự trọng người trọng, cô không biết tôn trọng người khác, tự nhiên
không thể yêu cầu người khác tôn trọng cô.” Vương Ninh Hinh chăm
chú nhìn cô một lúc, rồi quay đầu dặn dò: “Thím Vương, mấy thứ này
theo phương thức xử lý vừa rồi của tôi.”
“Dạ!” Quản gia Vương lập tức ra lệnh cho đám người bên cạnh bê
chồng quà chất như núi ra ngoài.
Quản gia và nhóm người hầu động tác gọn gàng, tỏ vẻ muốn chứng minh
ai mới là chủ nhân của bọn họ.
“Cô…” Trang Lâm vừa thẹn vừa giận, mặt xanh lên, đạp đạp chân, nổi
giận đùng đùng chạy đi.
Trang Lâm vừa ra khỏi phòng, liền gặp lão phu nhân và dì Quyên trên
hành lang.
Kỳ thật phương thức xử lý của Vương Ninh Hinh, trước đó đã hỏi qua
ý kiến lão phu nhân, lão phu nhân còn rất hài lòng! Dù sao Diêm
trang từ trên xuống dưới chỉ có ba chủ nhân, mà cuộc sống của họ
muốn như ý, phải dựa vào nhóm người hầu ân cần hầu hạ, mặc dù tiền
lương và tiền thưởng đầy đủ, nhưng có lúc thi hành những loại việc
như thế này cũng rất quan trọng.
Chủ tớ hai người vốn muốn đến nhìn cô phân phối công việc thế nào,
không ngờ lại được chứng kiến một màn này.
Biểu tình của lão phu nhân không thể nhìn ra, nhưng vẻ trách cứ của
dì Quyên lại hiện rõ trên mặt.
“Dì, bà…” Trang Lâm thót tim, hoảng hốt nói.
Mà sau khi Trang Lâm vừa rời đi, Đoạn Chi lập tức không kiêng dè,
nhảy dựng lên hoan hô: “Ha, loại người này không thể nhìn nổi,
thiếu phu nhân nên sớm giáo huấn cô ta… thiếu phu nhân, cô sao vậy…
Á…” Cô hét lên một tiếng, đúng lúc đỡ lấy Vương Ninh Hinh sắc mặt
đang tái nhợt.
“Đoạn Chi, không có việc gì, đừng khẩn trương, tôi chỉ đột nhiên
cảm thấy đau đầu…” Nói được một nửa, chỉ cảm thấy trước mắt là một
màn đen, lập tức ngã váo lòng Đoạn Chi, đồng thời ngất đi.
Đoạn Chi ôm lấy cô, hốt hoảng hô to: “Thím Vương, mau đến đây,
thiếu phu nhân ngất xỉu rồi!”
CHƯƠNG 9 PHẦN 3
Phòng ngủ ấm áp tao nhã, bác sĩ đang kiểm tra cho Vương Ninh Hinh,
Diêm Tính Nghiêu và lão phu nhân thì sốt ruột đứng bên cạnh.
Trong lúc bác sĩ khám, Diêm Tính Nghiêu tuy sợ đến chết khiếp,
nhưng cũng không dám mở miệng, sợ làm bác sĩ phân tâm, sau khi kiểm
tra xong, anh liền không kiêng dè nữa.
“Trương…”
“Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão phu nhân!” Diêm Tính Nghiêu
mới mở miệng, bác sĩ Trương đã liên tiếp chúc mừng chặn mồm
anh.
Bà và cháu nhất thời đều choáng váng, dì Quyên ở bên cạnh lại phản
ứng nhanh hơn bọn họ, bà kinh hỉ nói: “Thiếu phu nhân mang
thai?”
“Thật sự?! Ta có chắt rồi sao?” Lão phu nhân phản ứng chậm hơn, vỗ
tay nói.
“Đương nhiên là thật, mang thai là chuyện lớn, sao tôi có thể nói
bừa chứ? Hơn nữa thai nhi đã hơn hai tháng rồi.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá, cuối cùng ta cũng được làm bà cố.” Lão
phu nhân vỗ ngực.
Dì Quyên thấy thế vội vàng chạy đến đỡ bà, “Lão phu nhân, người
phải trấn tĩnh, đừng quên người có bệnh tim a!”
“Lão phu nhân…” Dì Quyên nhắc tới điều này, bác sĩ Trương cũng
tưởng lão phu nhân phát bệnh.
“Không có việc gì, không có việc gì, ta rất tốt, các ngươi đừng lo
lắng, ta còn muốn sống để bế chắt của ta! Sao có thể ngã xuống chứ?
Ta…, Nghiêu nhi, ngươi còn ngây ngốc ở đó sao? Lời bác sĩ Trương
ngươi còn chưa nghe sao? Ngươi sắp làm cha rồi!”
Diêm Tính Nghiêu quá xúc động nên phản ứng giống như người máy,
cứng ngắc đi đến đầu giường, biểu tình ngây dại, trong miệng thì
thào: “Ta sắp làm cha, ta sắp làm cha…”
Lão phu nhân nhăn mặt nhíu mày, lập tức nở nụ cười thoải mái. Người
sắp làm cha phản ứng thường rất kỳ quái, hành động của anh cũng
chưa phải là kỳ lạ nhất. Nhớ hồi trước khi ba Nghiêu nhi vừa biết
mình được làm cha, lập tức hét lên một tiếng rồi ngất xỉu, làm bao
người tái mặt.
Bước đi về phía giường đột nhiên thay đổi, Diêm Tính Nghiêu đột
nhiên nhìn bác sĩ Trương, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Bác sĩ Trương, ông
còn chưa nói vì sao Hinh nhi lại ngất xỉu? Tuy Hinh nhi sức khỏe
không tốt, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ ngất xỉu, vậy
tại sao hôm nay lại vậy?”
“Thiếu phu nhân là do mới mang thai, cơ thể chưa kịp thích ứng. Mà
theo như lời Diêm thiếu gia đã nói, thể lực thiếu phu nhân kém so
với người bình thường, hiện tại bụng lại mang thai, gánh nặng đương
nhiên tăng thêm. Sau này phải nghỉ ngơi nhiều, chú ý bổ sung dinh
dưỡng, còn phải để thiếu phu nhân luôn vui vẻ, điểm này quan trọng
nhất. Phụ nữ có thai kiêng kị nhất là ngất, té ngã ngoài ý muốn,
tâm tình không tốt không những thương thân còn hại tâm. Nếu thiếu
phu nhân chưa từng ngất xỉu, tôi đề nghị trong mấy tháng mang thai
này, tốt nhất nên cử người đi theo bảo vệ cho cô ấy.”
Bởi vì tình trạng thân thể của Vương Ninh Hinh khá đặc thù, bác sĩ
Trương liền liệt kê ra một loạt các việc cần chú ý, Diêm Tính
Nghiêu nghe rất cẩn thận, còn đồng ý ngày mai đưa cô đến bệnh viện
để kiểm tra một lần nữa.
Vì không muốn quấy rầy Hinh nhi nghỉ ngơi, lão phu nhân và Quyên di
liền tiễn bác sĩ Trương ra ngoài, rồi lập tức đến phòng bếp bàn về
những thực phẩm bổ dưỡng cho phụ nữ mang thai với thím Đoạn. Đoạn
Chi thì được Diêm Tính Nghiêu dặn dò ở lại.
Anh ngồi trên đầu giường, vỗ về má ngọc tái nhợt của Vương Ninh
Hinh, “Đoạn Chi, lời bác sĩ Trương cô cũng nghe thấy. Sau này khi
không có tôi bên cạnh, cô hãy chăm sóc thiếu phu nhân. Lúc nào cũng
phải đi theo thiếu phu nhân, chú ý an toàn của cô ấy, nghe rõ chưa?
Nếu thật sự có việc, phải nhờ người khác thay thế mới được
đi.”
“Dạ, Đoạn Chi hiểu rồi, tôi sẽ chú ý sự an toàn của thiếu phu nhân,
xin thiếu gia yên tâm.”
Giữa Đoạn Chi và Vương Ninh Hinh không chỉ là quan hệ chủ tớ, còn
là bạn bè cũng như chị em, tự nhiên cô sẽ bảo vệ an toàn cho cô
ấy.
“Được rồi, còn chuyện nữa, thiếu phu nhân hẳn là bị gì đó kích
động, nếu không vì sao lại ngất?” Thấy bộ dạng khó xử của cô, Diêm
Tính Nghiêu lạnh lùng quát: “Không được giấu giếm, tôi muốn cô phải
nói ra toàn bộ.” Mới vừa rồi khi bác sĩ Trương nói phụ nữ mang thai
không được lo lắng bất an, anh liền phát hiện biểu tình của Đoạn
Chi rất kỳ quái, cho nên mới để cô ở lại hỏi cho rõ ràng.