Du Du ánh mắt mở to đầy ngạc nhiên. Thiên Tư đang hôn nó sao? Nó cố
gắng mím môi lại, và đẩy cậu ta ra, nhưng càng đẩy thì cậu ta lại
càng giữ chặt và chạm vào môi nó mạnh hơn. Cảm giác như có gì đó
đang chạy qua tim, và làm người ta không thể bình tĩnh được, toàn
thân nó cứng đờ, mọi thứ trong người như muốn tan chảy. Nhưng nó
nhất định không thả lỏng môi mình, mà cứ mím chặt như vậy, tay vẫn
ra sức đẩy Thiên Tư…
Á…á…
Du Du đạp mạnh vào chân Thiên Tư một cái, làm cho cậu ta bắn ra
xa.
-Trời ạ, lần đầu tiên tôi thấy một cô gái lại phản ứng như vậy
đó.
-Tôi…
-Thường trên phim ảnh, thì người con gái phải đứng im, và nhắm mắt
lại chứ, còn cô thì…
Vẻ mặt tức giận khi bị đẩy ra của Thiên Tư y hệt như con nít, Du Du
bĩu môi một cái, vẻ mặt đầy bối rối.
-Chẳng phải cô cũng đã thừa nhận tình cảm với tôi sao?
-Nhưng mà tôi chưa chuẩn bị, mà cậu đã…
Vẻ mặt thất vọng và cụt hứng của Thiên Tư thấy rõ, nhưng mà cậu ta
cũng xấu hổ lắm, vì đây cũng là lần đầu kiss một cô gái mà.
Khoảng thời gian về Đum Cha là lúc Du Du nhìn lại tình cảm của
mình, nó đã lưỡng lự giữa tình cảm đối với Thiên Tư và Thiên Tứ,
nhưng rồi khi xa họ, người nó luôn nghĩ tới, và thầm mỉm cười khi
nhớ đến những chuyện đã xảy ra lại chính là Thiên Tư. Đã có những
lúc nó thấy đau nhói khi nghĩ rằng cậu ta sẽ giận và quên nó vì đã
không đến chỗ hẹn. Rồi một ngày nó bật khóc khi biết con tim mình
đã yêu Thiên Tư rất nhiều, không thể không thôi nhớ đến, nhưng đã
quá trễ để có thể nói với cậu ta những lời nói của con tim. Nhưng
hôm nay, ở bờ đê, nó đã hạnh phúc đến nhường nào khi Thiên Tư đến
gặp nó. Du Du đã muốn chạy òa đến ôm cậu ta. Lần này nó không hề
nhầm lẫn với Thiên Tứ được, vì chỉ có cậu ta mới có ánh mắt ghen
tuông đáng yêu khi nó nói chuyện với anh Gia Khánh như vậy
thôi.
* Tại CHu Rung:
Thiên Tứ ngồi một mình ở vườn sau, ngắm nhìn những cảnh vật quen
thuộc, và nhớ lại những lần gặp Du Du tại nơi đây. Không phải vô
tình bắt gặp Du Du, mà do ngay từ đầu cậu ta đã cố tình tìm đến để
trò chuyện, và biến khu vườn sau thành một nơi chung cho cả 2 đứa.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Du Du đã cho một cảm giác rất gần gũi
và quý mến, THiên Tứ thích được trò chuyện, vì khi bên cạnh nó, cậu
ta luôn cảm thấy rất thoải mái, có thể quên đi hết mọi chuyện. Cũng
chính vì vậy, mà tình yêu đã sớm nảy nở trong lòng Thiên Tứ. Cậu ta
đã không tin vào tình cảm đó của mình, chẳng lẽ lại thích Du Du
thật sao? Và chính trong buổi tối hôm sinh nhật, Thiên Tứ muốn
khẳng định cảm giác của mình. Nụ hôn bí mật với Du Du chính là bước
ngoặc để THiên Tứ hiểu rõ con tim và tình cảm. Suốt đêm hôm đó,
Thiên Tứ chỉ nghĩ về cảm giác lúc hôn Du Du, như một luồng điện
chạy qua toàn thân, con tim cứ đập nhanh và mạnh liên hồi. Không
những thế còn rất muốn ôm chặt Du Du vào lòng, nhìn thấy Du Du
khiêu vũ cùng Đốc Long, …rồi lần gặp Du Du ở công viên Cỏ Dại cùng
Đại Bảo, bên cạnh Du Du có quá nhiều những người con trai khác, có
gì đó rất khó chịu trong lòng và cậu ta cũng nhận ra rằng, mình đã
thật sự thích, thích Du Du thật nhiều….
Thiên Tứ mỉm cười. Càng nhớ lại những ngày tháng đó, trong lòng
THiên Tứ lại cảm thấy đau nhói trong tim, vì cậu ta biết rằng,
người Du Du cần mới chính là Thiên Tư. Đây là lần đầu tiên tâm
trạng mâu thuẫn như vậy, vừa vui cho em trai, vừa buồn cho chính
mình. Có lẽ sau hôm nay, Thiên Tứ sẽ mở một hướng đi mới, sẽ để Du
Du ở một vị trí đẹp nhất trong tim, và sau đó sẽ mở lòng mình để
cảm nhận những rung động khác. Thiên Tứ
nhớ lại những gì anh Thiên Tử đã từng ám chỉ.
- Dù cho cô ấy có chọn ai, cũng đừng buồn nhé! Em trai của anh đào
hoa lắm, sợ gì! (chap35).
“Có phải anh đã đoán trước được Du Du chọn ai rồi phải không THiên
Tử?”
* Tại Đum Cha:
Thiên Tư và Du Du bước đi trên con đường một cách chậm rãi, hai đứa
không biết nói gì với nhau, cứ im lặng bước đi bên nhau nhưng
khoảng cách rất xa, thỉnh thoảng vô tình 2 ánh mắt chạm nhau, rồi
bối rối quay đi chỗ khác. Thiên Tư khàn giọng giả bộ ho vài tiếng
để báo hiệu, tay cậu ta nắm lấy tay Du Du. Du Du bất chợt dừng lại
và quay lên nhìn thẳng vào mặt Thiên Tư. Lúc này, nhìn thấy ánh mắt
đang mở to tròn đáng yêu của Du Du, Thiên Tư vừa bất ngờ, vừa sững
sờ, khuôn mặt cậu ta chuyển sang đỏ ửng thấy rõ, Thiên Tư vội vàng
quay mặt đi, tay kia che lấy khuôn mặt của mình. Du Du chợt phì
cười.
-Lúc nãy sao cậu mạnh dạn vậy, bây giờ nắm tay thôi mà cũng mắc cỡ
đến nỗi không tưởng tượng được.
Nói rồi Du Du vùng tay ra và bước tiếp. Thiên Tư lúc này mới thấy
thật mất mặt, chạy vội lên và kéo mạnh lấy tay Du Du :
-Ai bảo là mắc cỡ cơ chứ? Mà nè, về sau không được nắm tay, không
được cười với bất kì người con trai nào, tên Da Cá, Đốc Long, Đại
Bảo và cả anh Thiên Tứ nữa…
-Vô lý, tại sao lại phải như vậy?
-Chẳng phải cậu đã đồng ý làm người yêu của tôi rồi sao?
-Tôi chẳng nói vậy bao giờ.
-Cái gì, cậu…..được, nếu không chịu thì tôi sẽ đi theo cậu đến bao
giờ cậu đồng ý thì thôi.
Du Du phì cười vì thái độ vừa giận, vừa bực tức của Thiên Tư.
-Cậu bắt đầu thích tôi từ khi nào?
-ừ..ừm…có lẽ là từ khi cậu đưa tôi cái khung hình.
-Vậy tại sao suốt thời gian sau đó cứ lúc nào cũng gây khó dễ rồi
còn chọc tức tôi nữa.
-KHông làm như vậy thì làm sao gặp được cậu thường xuyên.
-Mà nghĩ lại, nếu hôm đó tôi thua trong trận kéo co, và phải trở về
Chu Rung thì biết đâu không có những chuyện này xảy ra.
-Cậu nghĩ đơn giản quá, làm sao mà cậu thua được khi mà lúc đó, tôi
đã nới lỏng tay ra. Nhưng có điều làm tôi không ngờ là cả anh Thiên
Tứ và Đại Bảo cũng nới lỏng tay ngay chính lúc đó luôn, làm lớp tôi
cùng một lúc mất một lực lớn, thua một cách nhanh chóng bất ngờ.
Thật không hiểu tại sao một cô gái Nhà quê như cậu lại làm cả 4
hotboy chúng tôi lại liêu xiêu như vậy.
Du Du bật cười khi biết được sự thật về trận kéo co hôm đó. Hóa ra,
lớp nó thắng được là do cả 3 hotboy đã vô tình nới lỏng tay cùng
một lúc của 3 chàng trai chủ lực, chứ không phải là do công sức của
cả lớp mà nó từng nghĩ. Nhắc đến Thiên Tứ, nó cảm thấy có lỗi với
cậu ta vô cùng. Muốn hỏi thăm vài câu.
-Thiên Tứ….
-Biết ngay mà, lại nhớ, lại xao động đúng không?
-Ai xao động, chỉ là thấy có lỗi với cậu ấy. Cậu ấy dạo này thế
nào?
-Một hotboy bị một cô bé Nhà Quê bỏ rơi, đương nhiên là đang chìm
ngập trong đau khổ, chắc bây giờ rượu chè bê tha rồi, tôi từng trải
qua cảm giác đó nên biết rõ lắm...
Thiên Tư vừa nói, vừa cười kiểu đắc chí, cố tình thăm dò biểu hiện
của Du Du, nhưng Du Du hiểu rõ, Thiên TƯ chỉ nói quá như vậy để thử
thách nó mà thôi.
-Thiên Tứ sẽ không như vậy đâu, vì cậu ấy rất là chuẩn mực và gương
mẫu mà, không giống cậu đâu…
-Cậu nói vậy là sao hả, ý nói tôi là bê tha và xấu tính chứ
gì?
-Đó là do cậu tự nói ra nhé, tôi đâu có nhận xét gì…
Du Du cười khì khì khi thấy biểu hiện tức giận của Thiên Tư. Cậu ta
quay ngoắt đi mà không thèm để ý đến Du Du nữa.
-Tôi thật là có lỗi với Thiên Tứ…Phải làm gì cho cậu ấy bây
giờ.
Bất chợt Thiên Tư buông tay Du Du ra, và không bước tiếp nữa. Du Du
tròn xoe mắt, nghiêng đầu như muốn hỏi lý do của biểu hiện lạ lùng
đó.
-Cậu sao vậy?
-Tại sao đi bên tôi mà cứ nhắc đến anh Thiên Tứ hoài vậy?
Vẻ mặt Thiên Tư giận dỗi thấy rõ, phải mất vài giây Du Du mới hiểu
thái độ đó của cậu ta. Nó phì cười và lắc đầu. Cậu ta trông như vậy
mà con nít thấy sợ. Nó không thèm giải thích lời nào, mà mặc kệ cậu
ta, cứ thế quay lưng bước tiếp. Thiên Tư thấy nũng nịu không thành
công, mà còn bị Du Du phớt lờ, vội vàng gọi với theo.
-Nè, ít ra cậu cũng phải năn nỉ tôi chứ!
-Cậu thật trẻ con quá đi!
-Tôi cũng phải biết ghen chứ! Nhưng thật ra cũng phải cám ơn anh
Thiên Tứ, anh ấy là người đã kêu tôi đến đây gặp cậu đó!
-Hóa ra cậu đến đây là do Thiên Tứ kêu, chứ không phải do tự quyết
định.
-Ai nói vậy, tôi đã tưởng cậu chọn Thiên Tứ khi không đến chỗ hẹn
với tôi, nên đã không muốn về nhà nữa, mà lấy vé máy bay sang thẳng
sang nước ngoài với bà bà.
-Trời ơi, sao quyết định đi nước ngòai như là ăn một cái bánh
vậy.
-Biết sao được, vì nghĩ đến cánh về nhà thấy 2 người hạnh phúc bên
nhau thì làm sao chịu
nổi. Nhưng khi nhận được tin của anh Thiên Tứ rằng cậu chỉ đến để
chia tay, và về quê ngay đêm hôm đó, tôi đã tức khắc định bay về
nước, nhưng do công việc kinh doanh nhà tôi bên đó đang rắc rối,
tôi không thể bỏ anh THiên Tử và Bà bà được, ở lại cùng mọi người
giải quyết, và khi vừa xong là đến thẳng đây.
-Trời ơi, cậu còn không ghé qua nhà nữa. Cậu đúng là…
-Cậu có biết rằng mọi người ở INNO đều quý mến cậu nhiều lắm không,
mọi người đang chờ đợi cậu trở về, có quản gia Pix, lão Ô, bà
Khaly, Uyển Thanh, anh Thiên Tứ…và có cả mẹ của tôi nữa…
-Bà chủ?
-ĐÚng vậy, mẹ tôi rất quý cậu, và đến bây giờ tôi cũng mới biết
rằng mẹ đã chấm cậu làm con dâu rồi đó. Lần đi này, mẹ giao cho tôi
trọng trách phải mang cậu trở về bằng được.
Du Du không tin vào tai mình. Nó nghe hai từ “con dâu” mà đỏ mặt.
Thường trên các bộ phim được xem, các bà mẹ của những tập đoàn lớn
phần lớn là trở ngại lớn nhất cho mối tình hoàng tử và lọ lem.
Nhưng sao trong câu chuyện của nó, bà chủ lại ủng hộ đến như vậy?
NÓ tròn xoe mắt nhìn Thiên Tư vì không biết nên tin vào lời nói đó
hay không.
-Là thật đó, mẹ tôi rất thích Du Du. Đương nhiên là không thích
bằng tôi đâu nha. Nhưng mẹ chỉ không biết là sẽ gả Du Du cho đứa
nào thôi!
Du Du mỉm cười, dường như có gì đó đã phá vỡ một bức rào cản khá
lớn trong lòng mà nó luôn mặc cảm bấy lâu nay.
Thiên Tư dừng lại và xoay người đối diện với Du Du. Hai tay cậu ta
nắm lấy 2 tay của Du Du.
-Có biết là những ngày qua tôi nhớ cậu đến chừng nào không. Ở bên
nước ngòai mà tôi như thằng điên vậy.
Du Du nhìn vào ánh mắt của Thiên Tư, không hiểu sao nó cảm thấy
thật là hạnh phúc khi biết cậu ta yêu nó đến như vậy.
-Rồi khi về đây, cảnh đầu tiên bắt gặp lại là nụ cười của cậu với
cái tên Da Cá kia, hỏi sao không tức điên lên cho được. Ít nhất thì
chịu thua anh Thiên Tứ mới có thể cam tâm, vì dù gì anh Thiên Tứ
cũng đẹp ngang ngửa tôi.
Du Du bĩu môi một cái, nó lại chợt thở dài khi nghĩ đến những gì
Thiên Tứ đã làm. Cậu ta luôn giúp nó tìm ra con đường cho mình,
ngay cả việc đưa Thiên Tư đến cho nó. NÓ thầm cảm ơn thì cũng cảm
thấy mình có lỗi thật nhiều với cậu ta.
-Vậy còn em, đã nghĩ gì về anh trong suốt thời gian qua?
-Trời ạ, gọi gì kì vậy?
-Thì yêu nhau thì phải xưng hô như vậy chứ!
-Ai nói là yêu cậu?
-Vậy thì gọi là bà xã được không?
DU Du không thèm nói câu nào, hất tay cậu ta ra và bước đi thật
nhanh. Nó không thích kiểu xưng hô như vậy. Thiên Tư mỉm cười, gọi
với lên thật to:
-Bà xã! Bà xã!
Du Du đỏ hết cả mặt, vội vàng quay lại Thiên Tư.
-Trời ạ, để mọi người ở đây nghe thấy chắc tôi chết mất.
-Vậy nói cho anh nghe đã nghĩ gì về anh trong suốt thời gian
qua?
-Tôi… tôi không nghĩ gì hết…
-Bà X…
-Thôi được rồi tôi nói. ..
Du Du vội vàng bịt miệng Thiên Tư, mắt ngó ngang ngó dọc để mong
đừng ai nhìn thấy. Còn Thiên Tư thì cười đắc chí, hồi hộp lắng nghe
cảm nhận của Du Du. Du Du cúi gằm mặt xuống và thì thầm nho
nhỏ.
-Thật ra tôi cũng cảm thấy nhớ cậu.
-Chỉ cảm thấy nhớ thôi sao?
-Rồi một ngày nhận ra là nhớ rất nhiều, làm việc gì cũng không
được, làm việc gì cũng nhớ đến những câu nói của cậu, và tôi đã
khóc, khóc vì nghĩ rằng cậu sẽ quên tôi, và tôi sẽ không bao giờ
được gặp cậu nữa. KHi nhìn thấy cậu ở bờ đê, tôi tưởng như mình sẽ
không thở nổi và …đại khái là như thế.
Ánh mắt Thiên Tư long lanh, và tòan thân đang nóng ran lên. Cậu ta
không ngờ Du Du đối với mình cũng là tình cảm như vậy. Cảm động
trước những lời nói đó của Du Du, như muốn trách bản thân mình vì
đã làm cô ấy buồn.
-Anh sẽ không bao giờ làm cho em buồn nữa.
-Đừng có xưng hô như vậy mà!
-Vậy thì gọi là bà xã, là nương tử, là phu nhân, là mình ơi, hay là
….
-Thôi thôi đủ rồi….cậu muốn gọi thế nào tùy cậu.
Du Du vừa xấu hổ, vừa sợ mọi người nghe thấy nên cố gắng đi thật
nhanh và tránh xa Thiên Tư, nhưng càng thể hiện sự ngượng ngùng,
Thiên Tư càng khoái chí và càng gọi lớn như vậy.
-Hôm nay anh đến đón em về Chu Rung.
-Nhưng mà tôi không có lý do gì để về đó cả.
-Tại sao không?
Thiên Tư rút trong túi áo mình ra một tờ giấy gì đó, trông có vẻ
như một hợp đồng, và có chữ ký trong đó.
-Đây là gì vậy?
-Là hợp đồng trả nợ, bố mẹ em đã ký. Em phải làm osin ở nhà anh 5
năm để trả nợ.
-Cái gì, nợ ở đâu ra.
-Chẳng phải em còn nợ nhà anh rất nhiều thứ mà không nhớ à. Trong
đây có ghi nè: Mấy chiếc bình bông quý hiếm đã làm bể, và hứa sẽ
trừ vào lương, rồi cái áo đồng phục đặc biệt của anh, Cái chăn giặt
bị rách, rồi đủ thứ trong nhà mà em đã làm hư ở INNO Gia,…đó là
chưa kể cái khung hình “nhái” không giá trị như cái làm
vỡ….bấy
nhiêu thứ thôi mà trừ vào lương thì ít nhất cũng phải 5 năm mới trả
nổi.
-Trời ạ, tại sao lại tính toán chi tiết như vậy, đúng là đồ keo
kiệt.
-Mấy thứ đó không thành vấn đề, cái lớn nhất mà em đã lấy đi ở INNO
Gia mà em phải trả cả đời cũng không nổi là gì biết không?
-Cái gì, tôi đâu có lấy cắp gì đâu?
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Thiên Tư lại cầm tay
Du Du lên và đặt lên tim mình, giọng cậu ta dịu dàng trở lại, và
rất nhỏ nhẹ:
-Là trái tim của thiếu gia Thiên Tư đó!
Du Du mở tròn xoe mắt, vì ngạc nhiên trước những lời Thiên Tư nói.
Tại sao nó lại cảm động và hoàn toàn cảm thấy hạnh phúc trước những
lời nói thật đơn giản như vậy.
-Cho tôi hỏi cậu một câu nhé?
-Cậu hỏi đi!
-Tại sao lại thích tôi?
-Thích mà cũng có lý do à?
-Thì cậu cũng phải cho tôi biết vì sao chứ?
- Vậy thì.. vậy thì…Bây giờ em đã “chuẩn bị” nghe câu trả lời
chưa?
Bỗng dưng THiên Tư nghiêm trang lại và kề sát mặt vào nó, ánh mắt
lém lỉnh, dường như đang muốn ám chỉ điều gì. Phải rồi, lúc nãy
….nó đẩy cậu ta ra với lý do là chưa chuẩn bị…tinh thần, nên bây
giờ, cậu ta đặt cho nó một câu hỏi đầy hàm ý. Du Du cau mày và bĩu
môi, nhưng sau đó cũng gật gật vài cái.
-Nếu muốn biết vì sao thích em, thì em hãy cho anh lý do để không
thích em đi!
-À, à…thì tại tôi không xinh đẹp..
-Nhưng mà anh lại thấy rất đẹp
Thiên Tư nhẹ nhàng hôn lên trán nó, rồi nhìn nó mỉm cười rất tinh
vi, như là chờ đợi lý do tiếp theo. Nó ngượng ngùng, lắp bắp…
-Tôi không có tiền, nhà nghèo…
-ANh không cần những thứ đó.
Nói rồi, cậu ta chậm rãi, nhẹ nhàng đặt làn môi của mình lên mi mắt
nó. Nó rụt người và nhắm mắt lại. Cảm giác rất là lạ, có gì đó rất
xấu hổ, nhưng lại cứ muốn tiếp tục… THiên Tư vẫn ánh mắt nhướn lên,
chờ đợi lý do tiếp theo.
-Tôi không có gì tài giỏi cả, nấu ăn dở, hát cũng rất tệ.
-Những cái đó như vậy là được rồi.
Thiên Tư lại tiếp tục hôn rất nhẹ nhàng lên mũi và gò má của Du Du.
Lần này, dường như đoán trước được tình huống, Du Du đã nhắm mắt
lại và cảm nhận. Đương nhiên nó biết câu nói tiếp theo của nó, cậu
ta sẽ trả lời gì và hành động gì. Nhưng điều quan trọng lúc này
chính là trái tim của nó đang rất hạnh phúc. Cậu ta có thể chấp
nhận hết tất cả những gì xấu nhất của nó một cách chân thành…
-CÒn một cái “Không” nữa, em không dám nói à?
-À, và điều cuối cùng, quan trọng là….tôi…không thích cậu.
Bất chợt Thiên Tư đứng như tượng, Du Du biết ngay cậu ta không thể
thực hiện kế hoạch là tiếp tục hôn vào môi nó vì câu nói đó. Nó bật
cười vì thái độ “rất ngố” và hụt hẫng của Thiên Tư. Cậu ta bị nó hù
cho mất hồn rồi. Thiên Tư lập tức lập tức giãy nảy lên:
-Em dám….
Nhưng Thiên Tư chưa kịp nói hết câu thì đã bị 2 tay Du Du kéo khuôn
mặt xuống, và lần này, người chủ động lại chính là Du Du…..
Thiên Tư đứng ngây người ra, mắt trố tròn sững sờ. DU Du nhẹ nhàng
rời cậu ta và thì thầm.
-Lần này cậu chưa chuẩn bị hả, đáng lẽ trong lúc “ắc-xi-đần” này
người ta phải nhắm mắt lại chứ?
Nói rồi, Du Du vụt chạy đi, bởi vì nó đang rất mắc cỡ. Miệng nó tủm
tỉm cười, còn Thiên Tư thì cứ đứng ngây ra vì bất ngờ, không ngờ Du
Du lại là người chủ động như vậy. Và cảm giác thật là….THiên Tư gọi
với theo.
-KHông được, nhanh quá, anh không thấy gì hết, làm lại được
không?
Thiên Tư chạy vội theo DU Du, còn Du Du thì đương nhiên không thể
dừng lại. KHung cảnh lãng mạn như trong tranh mà Du Du hằng mơ ước,
cánh đồng cỏ, gốc cây, dòng sông, gió quê nhẹ nhàng thổi qua nụ hôn
của Du Du với người mà nó rất yêu…
Thiên Tư chạy đến và ôm chặt DU Du vào lòng. Nó không đẩy Thiên Tư
ra, vì đó là một cảm giác rất ấm áp, và hạnh phúc. Thiên Tư thì
thầm bên tai nó: “ Đây không phải là accident, mà là KISS”…
***
Du Du leo lên chiếc moto. Thiên Tư kéo 2 tay nó lại để ôm chặt vào
người cậu ta. Du Du nhìn cái lưng to và ấm áp của Thiên Tư, trước
đây nó đã từng cảm nhận ở Thiên Tứ, nhưng lần này, cảm giác hoàn
toàn khác. Nó có thể cảm thấy rất an tâm và rất là hạnh phúc, cảm
thấy rằng, cái lưng này có thể cùng nó dang nắng nơi đồng ruộng, có
thể che chở cho nó khi có bất cứ thứ gì nguy hiểm…Thiên Tư cảm thấy
hơi ấm từ người Du Du lan tỏa trên lưng mình, nó đang ôm và ngả vào
lưng của cậu ta. Niềm hạnh phúc và sung sướng đang hiện rõ trên
khuôn mặt. Chiếc moto phóng đi trên con đường hướng về cái cổng cao
cao….
***
5 NĂM SAU.
-Thiên Tư thế nào rồi?
-Dạ cậu ấy đã chuyển sang phòng bệnh nằm rồi ạ.
-Bệnh tình thế nào mà phải cấp cứu vậy?
-Dạ nghe đâu là ăn bánh do cô Du Du làm
-???
Bả chủ INNO và quản gia Pix cùng gật gù, hiểu chuyện
-Đã lo liệu công việc cho Thiên Tứ chưa, quản gia Pix?
-Dạ thưa bà
chủ, ngày mai đám cưới của thiếu gia Thiên Tứ với cô Đông NGhi
xong, là cả 2 người đều có thể tiếp nhận ngay công ty ở Chu Rung
ạ.
-Liệu nó đã nắm hết tình hình công ty chưa?
-Dạ, bà chủ yên tâm, một người đứng nhất, một người đứng nhì của
trường Nhất Kim TOYO, thì tôi tin chắc rằng họ sẽ tạo dựng cho tập
đoàn INNO ở Chu Rung vô cùng lớn mạnh.
-Còn phía nước ngoài?
-Cậu chủ Thiên Tử đã thay bà bà tiếp quản rất tốt. Năm sau bà bà sẽ
rút lui khỏi giới kinh doanh và về Đum Cha an hưởng tuổi già cùng
cậu chủ Thiên Tư.
-Còn công việc của THiên Tư?
-Cậu chủ Thiên Tư đang tiếp quản công trình ở Đum Cha. Cậu ta đã
tận dụng miếng đất khô cằn và bỏ trống để xây nhà máy nho nhỏ, và
đất ruộng vẫn cho người dân thuê chứ không thu hồi lại.
-Nó quả thật là giống với cha nó, không nỡ lấy đi những cảnh vật
thiên nhiên, nên cứ giữ mãi khu nông thôn như vậy.
-Vậy còn ngôi nhà mới xây?
-Cậu chủ và cô Du Du đã xây xong tổ ẩm, họ xây một căn nhà rất bình
thường, không hề thể hiện quyền uy hay cao sang gì của một người
làm chủ vùng đất đó cả.
-Có lẽ cái này là do ý con dâu đây mà.
-Chỉ có một điểm là rất lạ.
-Việc gì?
-Căn nhà rất bình thường, và mộc mạc đó, nhưng lại có một cái cổng
rất uy nghi và rất cao….