nên cũng đỡ mắc cỡ. Những hàng xe rất sang trọng đỗ dài, và hầu như
toàn những chàng trai và những cô gái trẻ bước xuống. VÌ đây là
cuộc gặp mặt của những doanh nghiệp trẻ, nên toàn là những thanh
niên trẻ tuổi nhưng sớm tiếp nhận nghề nghiệp gia đình, thật là
ngưỡng mộ.
NÓ bước vào mà há hốc miệng bởi sảnh tiệc rất lớn và sang trọng.
Những bóng đèn vàng khổng lồ sáng rực căn phòng, trông lộng lẫy làm
sao. Tất cả đang quay lại bắt tay chào Thiên Tử, dù gì anh ta cũng
là Đại Thiếu gia của INNO, và nổi tiếng là người kinh doanh giỏi
của tập đoàn INNO ở nước ngoài. Du Du cố lẻn đi chỗ khác, để khỏi
phải bị giới thiệu này nọ, đến lúc người ta hỏi quan hệ như thế
nào, mà nói ra 3 chữ “NỮ HẦU CẬN” thì thật là ...
***Trong khi đó tại INNO Gia. Thiên Tư đứng ngồi không yên, đi đi
lại lại. Cậu ta quyết định sang phòng THiên Tứ.
-Sao lúc nãy anh không ngăn cô ta lại. Chẳng phải anh thích cô ta
sao?
-Nhưng vì cô ấy thích đi, nên anh không muốn ngăn lại.
-Chẳng lẽ anh không sợ anh Thiên Tử à?
-Anh đã cảnh cáo trước với anh ấy rồi, nếu có việc gì xảy ra, anh
sẽ không tha đâu.
-Nhưng mà cũng không đáng tin như vậy. Anh cũng biết Đồ Nhà Quê thì
dễ bị dụ, mà anh THiên Tử lại là một tay rất khéo trong cách nói
chuyện.
-Em lo cho Du Du đến như vậy, sao lại không thừa nhận là thích cô
ấy?
Không gian im lặng trong căn phòng. Thiên Tư mặc dù đã phủ nhận
không thích Du Du với Thiên Tứ, nhưng với những biểu hiện tình cảm
vừa qua, cậu ta không còn cách nào chối bỏ.
***
Du Du ngồi một góc vì quá mỏi chân, đôi giày cao gót màu đen bóng
của Thiên Tử làm cho chân nó không đi nổi thêm chút nào. Không biết
sao diễn viên Duy Thụy chưa xuất hiện nhỉ. Bàn tiệc có nhiều đồ ăn,
nhưng mà nó không dám ăn nhiều, vì sợ trúng những món kinh dị như
sinh nhật lần trước, phun ra lần nữa thì thật là xấu hổ. Nghĩ tới
đây nó mỉm cười, và nhớ lại ĐỐc Long, hôm đó đã lãnh đủ món rắn
xào. KHông biết bây giờ ở bên nước ngoài, cậu ta đã gặp và hàn gắn
với chị Nhật Thy chưa. NÓ thở dài, mong sao mọi chuyện suôn sẻ rồi
sớm trở về đây. Nó ngồi ở góc khuất, xoa bóp cái chân, trong khi
Thiên Tử đang cố gắng tìm nó, nhưng cứ bị những người khác vịn lại
chào hỏi. Du Du lấy một cốc nước hoa quả rồi tiến gần về phía cổng,
bao giờ diễn viên Duy Thụy vừa bước vào là xin chữ kí luôn, phải
nhanh tay hơn các cô gái khác mới được. Nó đang tiến gần về phía
cửa, thì bất chợt 2 người gác cửa bên ngoài đang đẩy cửa mở đường
cho một nhân vật xuất hiện. Không gian như quay chậm lại phía cửa
ra vào, Du Du đang cầm ly nước và uống một ngụm, vừa nhìn thấy cái
bóng quen thuộc. Từ phía xa xa, Du Du chưa chắc chắn lắm, chàng
trai vẻ mặt tươi cười, bộ vest đen chững chạc, cậu ta đang chỉnh
sửa lại cà ra vát nên chưa ngẩng mặt lên. Du Du không muốn tin là
…người đó. Tim nó đập từng hồi nghe rõ, và khung cảnh chậm rãi diễn
biến khi mà chàng trai đó bắt đầu ngước mặt lên….
-Phụt…
Du Du quá bất ngờ, phun hết nước hoa quả vào một vị khách đang đứng
gần đó. Bất chợt tất cả mọi người đều quay lại nhìn nó. Một lần nữa
nó lại gây ra họa trong một bữa tiệc thượng lưu. Nó không biết tính
thế nào, trong người lại không có cái khăn nào. Nó đang luống
cuống, xin lỗi tới tấp, dùng tay phủi phủi, thì bất chợt từ đâu đưa
tới cho nó một cái khăn.
-Cậu dường như chưa bỏ được thói quen phun bậy bạ trong các bữa
tiệc.
NÓ ngước mặt lên nhìn Đốc Long trong ngỡ ngàng…Cậu ấy đã thay đổi
rất nhiều, mái tóc đã cắt gọn thành tóc đinh. Vẻ mặt tuy vẫn vậy,
nhưng dường như là niềm nở hơn, không còn vẻ mặt băng giá như xưa.
Cái tên “hoàng tử lạnh lùng” mà các cô gái Nhất Kim dành cho ĐỐc
Long có lẽ đã không còn thích hợp, vì dường như khi gặp ai cậu ta
cũng cúi chào và mỉm cười xã giao rất niềm nở.
Đốc Long thay mặt xin lỗi vị khách. Đương nhiên một cậu ấm đến từ
dòng họ Kazu của khu biệt thự Itê, ai cũng phải nể mặt. Du Du chỉ
biết lặng lẽ đứng quan sát Đốc Long mà không dám nói lời nào, và
cũng không biết phải mở lời như thế nào.
-Ở đây ngột ngạt quá, tôi với cậu ra ngoài đi đâu đó nói chuyện một
chút nhé!
Du Du chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Đốc Long nắm lấy tay kéo đi,
nhưng chưa ra kịp cánh cửa thì lại có một bàn tay khác níu
lại.
-Đi đâu vậy nè?
Đốc Long và Du Du giật mình quay lại. Lúc này 2 tay của Du Du đang
bị nắm bởi 2 anh chàng của khu biệt thự Itê, xung quanh quan khách
cũng phải tạm ngưng mọi câu chuyện để chú ý về 2 vị thiếu gia nổi
tiếng. Ánh mắt của 2 người họ nhìn nhau quyết liệt. Có một cuộc
chiến tranh ngầm gì đó đang xảy ra. Du Du cảm thấy ngột ngạt vô
cùng.
-Em muốn đưa cô ấy ra ngoài nói chuyện một chút.
-Nhưng Nhóc ấy là nữ hầu cận
của anh, mà anh lại không có ý để Nhóc ấy đi với người nào
khác.
Câu nói đầy nghiêm túc của anh Thiên Tử làm cho Du Du cảm thấy rất
sợ, nó đâu phải là nhân vật quan trọng gì, sao lại phải tranh giành
như vậy.
-Hai người có thể bỏ tay ra rồi từ từ nói chuyện được không?
-Vậy hãy để Du Du quyết định là đi với ai?
Trời ơi, tự dưng lại đưa sự quyết định cho nó, việc này còn khó hơn
khi 1 trong 2 người đó quyết định. Vì nếu nó đi với ai cũng thấy có
lỗi với người còn lại. Du Du mếu máo suy nghĩ rối bung lên.
-Cô Nhóc này không tự quyết định được, tại sao ta không thử chơi
một trò chơi để giành cô ấy nhỉ?
-Được, em đồng ý.
Thiên Tử vẫy tay người phục vụ và họ đem ra một bộ bài. Cả 2 người
bước vào chiếc bàn gần đó, và bắt đầu với 1 ván xì zách. Mọi người
tham dự thích thú xem 2 vị thiếu gia Itê tranh tài, nhưng còn hiếu
kì hơn với cô bé mà phải làm cho 2 người kia đương đầu với nhau. Du
Du cố gắng đứng nép vào một bên, mong mọi người đừng lấy nó làm tâm
điểm.
( Tác giả biết chơi bài Xí zách nên chọn loại bài này để thi đấu,
các bạn nào muốn biết luật bài thì hỏi người thân nhé! )
Dealer bắt đầu chia bài. Thiên Tử trước, Đốc Long sau. Ánh mắt của
2 người nhìn nhau, y hệt những nhân vật trong phim Thần bài vậy.
Khi cả 2 đã xem bài, bắt đầu những dòng suy nghĩ chạy trong đầu họ,
không ai có thể đoán ra được. Người rút đầu tiên là Thiên Tử. Cậu
ta nhanh chóng cười bí hiểm và lắc đầu rất mạnh.
-Không rút!
Dealer chuyển bài về phía Đốc Long. Vẻ mặt Đốc Long có vẻ căng
thẳng, có lẽ rất khó khăn cho việc ra quyết định có nên rút hay
không. Số điểm của Đốc Long hiện giờ là 16. Đã đủ để ngửa bài,
nhưng cơ hội chiến thắng là không thể. Chỉ có thể là huề hoặc thua.
Nếu anh Thiên Tử đã nhanh chóng đưa ra quyết định như vậy, chứng
tỏ….
Đốc Long quyết định đưa tay ra và rút lấy một lá bài cho mình. Lá
bài được mở ra từ từ một phía theo chiều dọc. Tất cả đều hồi hộp
chờ ĐỐc Long mở bài và xem biểu hiện khuôn mặt cậu ta. Thiên Tử vẫn
nhơn nhởn cười đắc chí. Và khi lá bài bắt đầu có màu, thì lá bài đã
xuất hiện 3 hàng…Đốc Long thở dài một cái, coi như thua…3 hàng như
vậy, chắc chắn thấp nhất là con 6 rồi.
Mở bài, ĐỐc Long mở ra là 23 điểm, con bài rút được là 7 rô. Thiên
Tử mỉm cười, cậu ta ngửa bài lên. Là 16. ĐỐc Long bất ngờ nhìn
Thiên Tử. Cậu ta đã nghĩ rằng Thiên Tử phải điểm rất cao mới tự tin
như vậy, bị lừa thật là đau đớn.
-Đúng như tôi nghĩ, trẻ tuổi lúc nào cũng hiếu thắng.
Du Du nhìn vẻ mặt thua trận của ĐỐc Long, nó cảm thấy nuối tiếc ghê
gớm.
-ĐÙa với cậu chút thôi, không ngờ cậu vẫn cứng đầu như xưa. Cho cậu
mượn nữ hầu cận của tôi một ngày đó.
ĐỐc Long cũng hơi bất ngờ vì hành động “hào phóng” đó của Thiên Tử,
nhưng cậu ta cũng chẳng cảm kích cho lắm.
-Cám ơn anh. Em không khách sáo.
Đốc Long đứng dậy chào Thiên Tử, cả Du Du cũng còn mơ hồ không biết
chuyện gì xảy ra thì đã bị Đốc Long kéo ra xe. Nó ngoái đầu nhìn
Thiên Tử, vậy rốt cuộc, ván bài vừa rồi chơi để làm gì. Chẳng lẽ
anh Thiên Tử chỉ muốn thăm dò điều gì thôi sao?
-Yên tâm đi, anh sẽ lấy chữ kí cho Nhóc.
Đốc Long và Du Du đi rồi, THiên Tử rút lại nụ cười, và lắc đầu, lầm
bầm:
-Tưởng tụi nó chuyện tình tay ba, ai dè lại thêm một đứa bị lôi
vào….Rắc rối thật…
***
ĐỐc Long lấy xe hơi và mở cửa cho Du Du lên xe:
-Cậu tự lái xe sao?
-Tôi tự lái xe đến đây.
-Cậu có bằng lái chưa đó?
-Không quan trọng.
-Cái gì mới quan trọng ngoài cái đó cơ chứ?
ĐỐc Long phớt lờ câu nói của Du Du, nhướn người qua và kéo dây an
toàn thắt vào cho Du Du. Và trong khoảnh khắc ấy, cậu ta mới
thấy…Du Du mặc đồ hơi hở hang. Du Du cũng cảm thấy kì kì, vội vàng
kéo đầm, và rũ mái tóc xuống, mong sao cho che bớt phần vai, mặt
ngượng ngùng vô cùng.
- Để quên áo khoác bên trong rồi.
ĐỐc Long nhìn nó mà ngơ ngàng, quả thật là rất đẹp, nhưng mà cũng
có gì đó hơi ngại. Cậu ta vội vàng cởi chiếc áo vest của mình ra và
khoác vào cho Du Du, làm cho nó bớt xấu hổ. ĐỐc Long bắt đầu lái
xe. Lúc này, nó mới có dịp nhìn cậu ta kĩ hơn. Đốc Long sao lại
thay đổi nhanh như vậy. Nhìn cậu ta như một người thành đạt, cảm
giác như đã rất lâu rồi mới gặp lại. Cử chỉ giao tiếp, cười nói,
bắt tay thân thiện, nhưng có gì đó rất giả tạo. Mái tóc đinh càng
làm cho cậu ta rắn rỏi và già dặn hơn. Người ngồi bên cạnh nó lúc
này sao xa lạ quá.
Đốc Long bẻ tay lái và dừng lại ở công viên Cỏ Dại. Cậu ta mở cửa
cho nó bước xuống, và cả 2 ngồi ở ghế đá công viên nhìn ra hồ.
Khoảng im lặng rất lâu. Cuối cùng không chịu nổi, Du Du đành phải
mở lời.
-Cậu ở bên đó thế nào?
-Có thấy tớ thay đổi gì không?
-À, có lẽ
là kiểu tóc. Vậy có thấy tớ thay đổi gì không?
Đốc Long quay qua nhìn Du Du, ánh mắt cậu ta thoảng qua có gì đó
làm nó run run như có luồng điện qua người.
-Ăn mặc sexy hơn, và bây giờ cũng ít nói hơn. BÌnh thường cậu nói
rất nhiều và hay cười nữa mà.
Du Du giật mình, lại vội vàng kéo cái váy, mong sao cho nó dài
ra.
-Cậu cũng vậy thôi. Lúc trước cậu ít nói, nhưng mình thấy bây giờ
cậu nói nhiều hơn rồi đó.
Du Du mỉm cười. NÓ không dám nói gì, vì nó chưa biết vì sao Đốc
Long lại xuất hiện đột ngột như vậy, chuyện với Nhật Thy đã giải
quyết xong rồi ư, nhưng sao nó có cảm giác gì đó không tốt.
-Cậu và Nhật Thy…
-Đừng nhắc đến cô ấy nữa!
-Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Bất chợt Đốc Long giận dữ đứng dậy, hành động rất dứt khoát và
quyết liệt, làm cho Du Du hoảng sợ thực sự.
-Cậu mà còn hỏi về cô ấy, tôi sẽ về đó.
-Thôi được rồi, vậy cậu kể về những tháng sống ở nước ngoài
đi.
Du Du cố gắng chuyển đề tài. Quả thực điều nó lo lắng đã đến, tình
cảm của ĐỐc Long và Nhật Thy đã chuyển biến không tốt. Và nếu như
vậy, phần lỗi của nó rất lớn, vì nó mà Nhật Thy mới hiểu lầm, và
không dám nói rõ tình cảm với ĐÔc Long. Nhưng trong tình huống này,
lại không dám hỏi han ĐỐc Long, có lẽ chờ cậu ấy nguôi giận mới có
thể giải thích.
-Mấy tháng qua ở nước ngoài, tớ đã suy nghĩ rất kĩ. Không có gì để
mà tớ phải chạy trốn cả. Mà ngược lại, tớ phải cho mọi người biết
tớ có thể quên cô ấy.
-Nhưng mà….
-Và lần này tớ quay về đây là vì cậu.
Đốc Long vừa nói vừa quay qua nhìn Du Du. Tim nó như ngừng đập, nó
không tin vào tai mình nữa. Sao sóng gió cứ liên tục xoay quanh
cuộc sống của nó như vậy?
CHƯƠNG 35: NHÂN VẬT THỨ 6 CỦA INNO BẠI LỘ
Đốc Long đưa Du Du về INNO. Suốt dọc đường nó suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng mọi phương pháp đều không thể. ĐỐc Long không muốn nghe nhắc
tới cái tên Nhật Thy nữa, nên tạm thời sự việc cứ như thế. Đốc Long
mở cửa xe, Du Du mỉm cười gượng gạo, cởi trả áo khoác, và lững
thững bước vào nhà.
-Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, tớ cho cậu thời gian mà!
Du Du bước ra vườn sau, sao hôm nay lại khó chịu đến như vậy. Gặp
lại Đốc Long rất là vui, nhưng bây giờ lại khó có thể nói chuyện
hồn nhiên với nhau như trước. DU Du nhớ đến lời bà chủ, nó phải
biết mình đang ở vị trí nào, dù với ai đi nữa cũng không thể được.
Với dòng họ Kazu lại càng không, vì cậu ấy là con một. Tóm lại với
một đứa Nhà quê như nó, tốt nhất không nên vướng bận những chuyện
này. Trả nợ xong là về quê rồi. Nhưng sao mà khó xử quá đi!
-Cô bé về rồi à?
-Thiên Tứ?
-Tôi có nghe anh Thiên Tử kể về Đốc Long. Sao 2 người gặp nhau mà
trông cô bé buồn vậy, có việc gì à?
-À, không có gì, chỉ là việc của ĐỐc Long và Nhật Thy dường như
không tốt lắm.
-Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. MỌi việc rồi cũng sẽ qua, mọi người sẽ
cùng nhau giải quyết. Cô bé đi nghỉ sớm đi.
-Cám ơn cậu Thiên Tứ.
Thiên Tứ đứng dậy, bước về phòng, nó nhìn theo cậu ta trìu mến.
KHông hiểu sao khi bên cạnh THiên Tứ cảm thấy rất an bình và ấm áp.
Thiên Tứ ngoái lại nhìn nó, vẻ mặt có vẻ rất lạnh lùng.
-HÔm nay cô bé rất đẹp.
-???
-Tôi rất hiếm khi khen con gái. Và một khi tôi đã khen thì chắc
chắn người con gái đó phải đẹp trên mức bình thường.
Du Du không tin vào tai mình, nó nhìn THiên Tứ ngượng ngùng. Cậu ta
không cười cũng không trìu mến như mọi ngày. NÓ không hiểu tại sao,
có gì đó rất vui khi được THiên Tứ khen, nhưng có gì đó rất lạ sau
vẻ mặt của THiên Tứ….
-Nhưng lần sau đừng mặc như thế nữa nhé!
Nói rồi, Thiên Tứ quay lưng bước vào khu nhà chính, bỏ lại cho Du
Du nhiều hoang mang, không biết ý của Thiên Tứ là như thế nào, tại
sao cậu ấy khen nhưng lại không muốn nó mặc như vậy nữa. Nó chỉ
biết rằng con tim đang bồi hồi và đập rất mạnh. Đây chẳng phải là
một sự quan tâm sao? Nhưng tại sao trong lời nói của cậu ta lại rất
lạnh lùng pha chút giận dỗi như vậy.
THiên Tứ bước vào khu nhà chính. Thật sự ra cậu ta cũng không hiểu
sao tâm trạng của mình lại như vậy. Có lẽ là từ lúc vô tình biết
được Du Du và THiên Tư đã kiss nhau, có gì đó làm cậu ta khó chịu
trong lòng. Du Du mặc bộ đầm lộng lẫy đó rất đẹp, nhưng hơi hở
hang, và Thiên Tứ không muốn mọi người đều được ngắm nhìn Du Du quá
hấp dẫn như vậy.
-Mình sao vậy, có quá ích kỉ không?
Thiên Tứ đứng dựa vào góc tường, vừa tự dằn vặt mình vì đã có những
hành động quá độc vị, nhưng càng như vậy, THiên Tứ càng nhận ra
mình đã thích Du Du rất nhiều.
-Du Du à, Tôi đã biết ghen vì cô bé rồi đó!
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Du Du ngồi suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy về phòng, nó chợt nhớ điều
gì đó, chạy nhanh lên cầu thang và vào phòng Thiên Tư.
-Cậu đã giải thích rõ mọi
chuyện với Nhật Thy chưa?
-Nè, sao tự dưng xông vô phòng mà không gõ cửa vậy?
THiên Tư đang nằm trên giường, bỗng giật mình mà lăn đùng xuống
đất. Thấy cậu ta bị té khá nặng, DU Du vội vàng chạy lại và đỡ cậu
ta dậy, nhưng phát hiện ra cái đầm bó sát, không tài nào ngồi xuống
được.
-Thôi khỏi, đứng đó đi, đừng lại gần tôi, tôi không thích cô mặc bộ
đồ đó đâu.
Du Du hứ một cái, rồi lấy tay che che bớt người lại. Thiên Tư cũng
hơi ngại vì bộ đồ “thiếu vải” của Du Du lúc này, làm cậu ta hơi bối
rối, vội vàng quay đi chỗ khác. Có lẽ nếu nhìn thẳng Đồ Nhà Quê lúc
này, cậu ta sẽ bị thôi miên bởi vẻ đẹp của Du Du mất thôi…
-Tôi không liên lạc được với chị ấy, nên đã nhờ Ánh Linh nói rõ hết
rồi.
-Vậy tại sao Kazu lại bỏ về đây, mà không có chị Nhật Thy?
-Có lẽ đối với cậu ta, cái gì đã qua rồi, khó có thể hồi phục được
như trước, có thể tình cảm của ĐỐc Long đã thay đổi.
-Không đúng, cậu ấy vẫn còn thích Nhật Thy lắm mà?
-Sao cô biết được cơ chứ. Lúc trước tôi cũng thích chị Nhật Thy
lắm, nhưng bây giờ….
Thiên Tư buông lỏng câu nói vì không đủ can đảm thốt ra vào lúc
này. Cậu ta nhớ lại lúc trò chuyện với Thiên Tứ. Cả 2 anh em đã
nhận ra cùng thích một người, nhưng thực sự cậu ta không đủ tự tin
và ít cơ hội hơn anh THiên Tứ rất nhiều, vì người hiện giờ Du Du
thích là anh Thiên Tứ. Cậu ta và Thiên Tứ đã thỏa hiệp với nhau sẽ
cạnh tranh công bằng. Nhưng dường như cậu ta đã có một xuất phát
chậm hơn.
-Xin lỗi làm phiền cậu.
Du Du nép nép, kéo cái đầm cho dài ra một chút, rồi vội vã rời khỏi
phòng. Bộ đồ này, không hiểu sao khi đứng trước mặt những người như
vậy, làm cho nó cảm thấy rất ngại. Du Du vừa đi khỏi, Thiên Tư mới
có thể bình tĩnh lại.
-Cô ta mặc đồ như vậy mà đối diện với mình làm suýt chút nữa không
kìm chế nổi. Nhưng mà hôm nay cô ấy trông đẹp quá, nhưng mà bộ đồ
đó sao mà hở quá vậy, có biết bao nhiêu là người nhìn, bộ không
biết xấu hổ hả?
***
ĐỐc Long đã trở lại trường học, và ngôi trường lại bắt đầu náo
động, tin đồn và fan club lại hoạt động, nhưng lần này càng quy mô
hơn, vì sự thay đổi hình tượng của Đốc Long càng thu hút hơn nhiều
nữ sinh lớp 10. Du Du lững thững bước đi, cố né mặt cậu bạn, tạm
thời như vậy là tốt nhất, vì khi chạm mặt sẽ không biết nói
gì.
-Du Du!
Du Du quay đầu lại, Đại Bảo đang đứng cuối hành lang và vẫy tay. Du
Du và Đại Bảo đứng ở hành lang sau của khối 11, nơi đó khá vắng vẻ
để dễ né fan của Đại Bảo.
-Cậu đã nói với Ánh Linh chưa?
-Dạo gần đây cậu ấy rất im hơi lặng tiếng. Hôm Ngày bánh ngọt, cô
ấy có làm cho mình một cái, nhưng có nói rõ, đó chỉ là lời cám ơn
cho những năm qua luôn bên cạnh an ủi cô ấy.
-Cậu phải trường kì kháng chiến mới được, con gái dễ bị siêu lòng
lắm.
-Thì phải vậy thôi, còn cậu thì sao rồi?
-Dạo này tớ đang vướng vào mấy cái rắc rối không thể nào gỡ
được.
-Có cần tớ giúp để gỡ rối không?
-Không, không cần đâu, cậu mà vào nữa là thêm rắc rối cho tớ
đó.
-Đốc Long quay về có nói với cậu lời nào không?
Du Du nghe Đại Bảo hỏi vậy, bỗng giật mình, không thể Đại Bảo biết
việc ĐỐc Long về đây là để theo đuổi Du Du. Đốc Long cũng đã hứa là
không công bố việc này với ai, trừ khi nghe câu trả lời từ
nó.
-À, không, mình cũng đang muốn tìm hiểu nguyên nhân cậu ấy quay về,
nhưng mà khó quá!
-Đốc Long càng ngày càng trở nên người khó hiểu. Chơi với cậu ấy
bao nhiêu năm mà cũng không thể nào nói được và hiểu được cậu ấy.
Có lẽ cậu có thể đó Du Du à.
-Mình sao?
Đại Bảo gật đầu làm cho lòng DU Du thêm nặng trĩu. Nó có thể hiểu
được cậu ta sao?
***
Thiên Tư đem sơ yếu lý lịch của mình, Thiên Tứ và Du Du lên phòng
hiệu trưởng để nộp. Cậu ta để lên bàn và bước ra ngoài. Ánh LInh
gặp Thiên Tư ngay gần đó, và mỉm cười.
-Cậu đi nộp sơ yếu lý lịch đó à?
-À, mình nộp rồi.
-Vậy cậu về lớp trước đi, bây giờ mình mới lên nộp, và nộp dùm các
bạn khác nữa.
-À, cậu cứ để lên bàn, văn phòng hình như không có ai cả.
-ừ, cám ơn cậu!
***
Tiểu Quỳnh bước ra khu vườn sau và tìm Nobu. NObu đang nằm trên cỏ
và nhắm mắt lại. Nghe tiếng động, cậu ta mở mắt ra, và thở
dài.
-Lại là cô bé nữa à?
Tiểu Quỳnh mỉm cười, và khép nép lại gần. NObu dường như quá quen
với sự tìm kiếm như vậy. Cậu ta bật dậy, và có vẻ thờ ơ.
-Em tới để đưa anh cái này.
-Là gì vậy?
-Là cơm hộp buổi trưa.
Nobu nhìn hộp cơm nhỏ xíu xinh xinh nhưng không hề có chút gì cảm
động, mà ngược lại, cậu ta bắt đầu giận dữ.
-Có lẽ cô đã hiểu lầm gì đó, hôm đó chỉ là tôi giúp cô tránh tụi
nam sinh, chứ không hề có ý gì khác. Lần sau đừng làm những thứ vô
ích như vậy nữa.
Nobu
bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của Tiểu Quỳnh, dường như trong ánh mắt cô
bé có gì đó long lanh.
-Em thích anh.
NObu đứng khựng lại, cậu ta hơi có gì đó truyền qua người, nhưng
chưa đủ mạnh để ngăn cậu ta lại. Vừa bước đi, cậu ta vừa nói:
-Nhưng mà tôi không có hứng thú với cô!
Tiểu Quỳnh sững sờ, và bắt đầu thút thít. Một cô gái nhỏ bé, lần
đầu dùng hết sức can đảm tỏ tình và bị thất bại. Cô bé dễ thương
ngồi thụp xuống và khóc nức nở.
-Đã mắc công học nấu ăn cả tháng, rồi dậy thật sớm để làm được có
một hộp cơm, vậy mà không nhìn lấy một lần. huhu
Tiểu Quỳnh khóc rống lên. Là một tiểu thư của Kasumi Gia, từ nhỏ
Tiểu Quỳnh chưa hề phải làm việc gì đụng đến tay, vậy mà đây là lần
đầu tiên cố sức làm cái gì đó, nhưng lại bị từ chối. Nghĩ tới đó,
cô bé càng khóc to hơn nữa. Bất chợt có một bóng người xuất hiện
trước mặt Tiểu Quỳnh. Cô bé ngước mặt lên.
-Lần này tôi lấy hộp cơm này, đừng có khóc rống lên như vậy nữa,
mọi người chuẩn bị kéo đến đây rồi. MỌi người mà biết chỗ trú ẩn
của tôi, thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.
Nobu giật phăng hộp cơm. Chẳng phải vì cậu ta sợ bị phát hiện ra
chỗ trú ẩn, mà có gì đó cảm thấy động lòng vì sự nhiệt tình và cố
gắng của Tiểu QUỳnh. Có lẽ là do tội nghiệp
***
Đã có kết quả đợt thi, cũng như mọi lần, Du DU phải khó khăn lắm
mới chen vào được bảng điểm. NÓ tìm ở vị trí đầu trước, và vui mừng
khi thây cái tên Thiên Tứ xếp thứ 2, nó có thể thở phào vì Thiên Tứ
đã lấy lại phong độ, vị trí số 1 vẫn dành cho Đông Nghi. Còn nó,
thứ mấy, thứ mấy….? Gì đây vậy trời, vị trí số 7: Du Du, vị trí thứ
8: Thiên Tư.
Du Du vừa mừng, muốn nhảy cẫng lên vì mình lại lọt vào top 10. Vừa
bất ngờ và mừng thay cho Thiên Tư, tại sao lại có sự vượt bậc như
vậy. Cậu ta quả là biết gây bất ngờ. Từ phía trên hành lang của
11A1, Thiên Tư đút tay vào túi quần và nhìn về phía tấm bảng thông
báo. Cố gắng của cậu ta đã có kết quả. Kể từ giây phút anh Thiên Tử
nói sẽ trả lại gia sư cho Thiên Tư, cậu ta đã muốn cố gắng rất
nhiều, và cho đến gần ngày thi, thì ý định không thua kém Thiên Tứ
dường như đã đẩy cậu ta tiến xa hơn dự định ban đầu.
-THiên Tứ, em sẽ đuổi kịp anh!
***
Du Du tung tăng vui vẻ vì kết quả lần này thật là tuyệt vời. Nhưng
dường như INNO Gia đang có việc gì thì phải, mọi người đang tập
trung rất đông, có cả 3 vị thiếu gia đang ngồi ở phòng khách. Vừa
thấy Du Du bỗng dưng mọi con mắt đổ dồn về nó. Lại sắp có chuyện gì
xảy ra với nó nữa đây?
-Nhóc về rồi à, chờ Nhóc lâu quá nè.
Thiên Tử đứng dậy, tiến về phía nó.
-Sao mọi người tụ tập đông vậy?
-À, để tiễn anh đó mà. Nhưng anh chưa muốn đi mà chưa chào Nhóc một
câu.
-Trời, anh về nước sao, sao không ai báo trước hết vậy.
THiên Tử khoác vai kéo Du Du ra phía vườn trước.
-Chẳng phải Nhóc ghét anh lắm sao, anh về nước sớm như vậy phải
mừng chứ nè…
-Không phải như vậy đâu.
-Anh đi vì công việc ở bên bà bà đang cần người gấp. Dù gì ở đây
nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, giúp Thiên Tư trở về thứ hạng mà nó
muốn. Nhưng điều anh chưa làm được, đó là Nhóc đó.
Thiên Tử bỗng dưng vịn 2 vai nó và cúi xuống nhìn gần vào mặt nó,
làm nó giật mình và đỏ ửng cả mặt.
-Em ư, em có việc gì mà anh phải quan tâm vậy?
-Đó là tình cảm của Nhóc vẫn chưa giải quyết được. Nhưng anh tin có
ngày NHóc nghe được con tim mình chọn ai.
-Anh nói gì em không hiểu.
-Rồi có ngày NHóc hiểu anh nói gì mà! Bây giờ cho anh hỏi một câu.
Nhóc đối với anh là như thế nào?
-Anh hỏi vậy là sao?
Tự dưng bị hỏi một câu bất ngờ khó trả lời, Du Du ngượng ngùng né
tránh, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, nhưng bất chợt lại gặp một tình
huống quen thuộc.
-MỘt, hai,…
-Là ngưỡng mộ.
-ồ, sau bao nhiêu việc anh làm cho Nhóc, mong rằng có câu trả lời
thân thiết hơn, không ngờ chỉ là ngưỡng mộ thôi à, thật là thất
vọng đó.
Nói rồi Thiên Tử chuyển nụ hôn “đe dọa” gần miệng lệch sang lên má
của Du Du. Du Du rụt người lại. Đây là lần thứ 2 anh ta lộ liễu như
vậy, nhưng lần này không biết sao cảm thấy rất dễ thương, chứ không
đáng ghét như lần trước. Ấn tượng về anh Thiên Tử đối với Du Du có
gì đó rất là lạ kì, vừa hâm mộ, cảm kích, vừa tức tối, đáng ghét.
Nói tóm lại là vẫn rất huyền bí.
-Cô Nhóc dễ thương, anh đi nhé, có ngày anh quay lại mà em vẫn chưa
tìm ra tình yêu của mình thì anh sẽ không nhường cho đứa nào nữa
đâu.
-Anh nói vậy là sao, em thật tình không hiểu!
THiên Tử cười hả hê. Vừa lúc mọi người bước ra tiễn. Anh ta lại gần
Thiên Tư và nói rất to để mọi người cùng nghe
-Vậy là trả lại gia sư cho em như đúng lời hứa rồi nhé!
Thiên Tử lại tiếp tục đến gần Thiên Tứ, vỗ
vỗ vai cậu ấy rồi lại thì thầm những lời đầy hàm ý.
-Dù cho cô ấy có chọn ai, cũng đừng buồn nhé! Em trai của anh đào
hoa lắm, sợ gì!
Rồi tự dưng cậu ta la lớn lên:
-Trả lại nữ hầu cận cho em nè, chẳng phải anh hứa khi anh đi, Du Du
sẽ thành nữ hầu cận của em sao. Anh đã hoàn thành lời hứa với cả 2
đứa. Coi như bây giờ 2 đứa bắt đầu cạnh tranh công bằng rồi
nhé!
Anh ta leo lên xe, tài xế chở anh ta lao về phía cổng cao cao.
Trong lòng Du Du có gì đó hơi luyến tiếc, những ngày làm nữ hầu cận
cho anh ta cũng học hỏi được nhiều điều thú vị lắm. Nhìn vẻ mặt của
anh Hải Đăng có vẻ là vui nhất, vì dường như mối đe dọa lớn cướp
mất chị Uyển Thanh đã đi khỏi. Nhưng lúc nãy anh ta nói gì với 2
cậu chủ vậy, mà thấy gương mặt của 2 anh em sinh đôi kia có vẻ rất
căng thẳng. PHải rồi, nó chợt nhớ lại những lời THiên Tử: “Cái gì,
trở thành nữ hầu cận của THiên Tứ, và là gia sư cho Thiên Tư
sao?”
***
Sau buổi tiễn đưa, Du Du bước về phòng, bất chợt thấy trên giường
của mình có những túi quà rất to. Nó bất ngờ tiến lại gần và mở ra.
Bên trong là những bộ đồ hàng hiệu, nhưng không phải dành cho lứa
tuổi của nó, mà dường như là để dành cho người lớn, và một bộ đồ
dành cho thanh niên. Nó chợt nhớ ra những bộ đồ này nó đã từng thấy
ở những cửa hàng hôm mà nó đi mua sắm cùng anh Thiên Tử. Nó đã đứng
lại ngắm nghía rất lâu và ao ước sẽ mua được một bộ như vậy cho mẹ,
ba và anh Hai. Nhưng mà,…Nó lật đật mở lại xem, đúng 3 bộ mà nó
thích, là của anh Thiên Tử mua cho nó sao. Nhưng làm sao anh ta
biết là …. Du DU vừa bất ngờ, vừa thấy cảm kích vô cùng. Bên dưới
những bộ đồ còn có một tấm bìa cứng được bao lại. Du Du xé toạc cái
bao và bỗng giật mình. Một chữ kí thật to, kèm theo một tấm hình và
một lời chúc từ diễn viên Duy Thụy. Anh ta đã xin dùm nó từ lúc
nào? Nó ôm những bộ đồ và tấm bìa chữ kí vào lòng, mà không biết
nói lời cảm ơn như thế nào đến Đại Thiếu gia nữa. Có lẽ một cái
bánh ngọt cám ơn là quá ít cho Đại Thiếu gia.
Tối hôm đó, nó cố gắng thức khuya để vào kiếm quản gia Pix. Nó nấu
một tô mì thật to cho quản gia, và rụt rè hỏi han:
-Quản gia Pix, thật ra Đại Thiếu gia là người như thế nào?
-Là người thích ăn đêm.
-Ây da, cháu không đùa đâu, ông biết ý cháu hỏi mà.
-Haha, thật ra ai cũng rất bất ngờ về cậu ta. Từ lâu, Đại Thiếu gia
THiên Tử đã là người rất tinh tế. Không những có bộ óc tài giỏi
trong học tập, kinh doanh, mà cậu ta còn có khả năng đọc được suy
nghĩ và tình cảm của người khác, thậm chí là những tình cảm mà
chính người đó không nhận ra. Cậu ấy luôn nói ra đúng tâm trạng của
người khác, và dường như biết được kết quả của sự việc, chính vì
vậy mà việc kinh doanh lúc nào cũng thuận lợi. Nhưng điều đáng nể
hơn cả, là cậu ta luôn cho con người ta những lời khuyên rất chân
thành, và luôn âm thầm giúp đỡ họ.
-Không ngờ anh ta là người như vậy.
-Đường đi nước bước của THiên Tử luôn nắm được kết quả, cậu ta luôn
làm trước, gây cho mọi người đầy nghi vấn, nhưng sau đó sự việc xảy
ra, ngẫm lại , mới thấy cậu ta làm vậy là hoàn toàn đúng. Chính vì
vậy mà cả phu nhân và lão phu nhân rất cưng và nghe lời ý kiến của
THiên Tử.
(Các bạn nhớ để ý kĩ các câu nói của Thiên Tử với Thiên Tư và THiên
Tứ nhé)
Quả đúng như những lời của Quản gia Pix. Du Du ngẫm lại những lời
nói của Thiên Tử trước lúc anh ấy đi. GÌ mà “cạnh tranh công bằng”
là sao? DU Du suy nghĩ, nhưng mãi vẫn không tìm ra câu trả lời, nó
lắc đầu: “Sao càng biết về anh ta lại càng thấy anh ta trở nên bí
hiểm vậy?”
-Nhưng mà cậu ta cũng có tật xấu đó.
-Là gì vậy, quản gia Pix.
-Đó là ăn khuya, và không tha cho bất kì cô gái nào mà cậu ta
thích.
Du Du gật gù đồng ý với quản gia Pix, nó chào ông ta rồi về phòng
nghỉ. Quản gia Pix ăn tiếp tô mì, và thì thầm:
- Nhưng không hiểu sao lần này, cháu lại là trường hợp ngoại lệ mà
cậu ta không đụng tới.
Trong lòng Thiên Tư và THiên Tứ đều hiểu những lời của Thiên Tử.
Nhưng mà cuộc cạnh tranh thật sự có công bằng hay không khi mà, đối
với Thiên Tứ thì Du Du trở thành nữ hầu cận, còn đối với THiên TƯ,
bây giờ trở về là một gia sư…thời gian nữ hầu cận bên cạnh chủ nhân
rất nhiều, trong khi là gia sư, chỉ có thể một tuần vài tiếng, như
vậy cuộc đấu này chẳng phải nghiêng về Thiên Tứ rồi sao?
***
-Bây giờ mình là nữ hầu cận cho cậu sao?
-Không cần phải như vậy đâu, cô bé cứ như trước đây là được, không
cần phải lúc nào cũng bên cạnh tôi đâu.
-Như vậy có được không?
-Được chứ, vì như vậy làm cho cả 2 càng thoải mái hơn.
-Cám ơn cậu, đó cũng là điều mà mình lo lắng suốt mấy bữa
nay.
Du Du cũng hơi hồi hộp và không biết như thế nào khi
trở thành nữ hầu cận cho Thiên Tứ, như vậy sẽ chẳng tự nhiên chút
nào, khi mà ngày nào nó cũng ở bên cạnh người nó thích, sẽ chẳng
tập trung được việc gì. Nhưng Du Du lại chợt nghĩ, cậu ấy thật sự
không muốn nó thành nữ hầu cận cho cậu ấy sao? Lúc đầu, nó muốn từ
chối, vì thấy khó xử, và hồi hộp làm sao đó, nhưng không ngờ THiên
Tứ cũng từ chối thẳng thừng như vậy, tự dưng nó cảm thấy hơi hụt
hẫng, có lẽ cậu ấy không thích nó chăng? Du Du vừa đi vừa suy nghĩ,
bỗng dưng đụng phải Thiên Tư. Vẻ mặt cậu ta dường như đang nói điều
gì đó.
-Cô buồn vì anh Thiên Tứ bảo cô khỏi cần làm nữ hầu cận rồi phải
không?
-Ừ, có lẽ vậy.
-Vậy bao giờ cô bắt đầu kèm tôi học.
-Có lẽ tôi sẽ không làm gia sư cho cậu nữa, vì đợt thi vừa rồi, cậu
chỉ kém tôi một hạng, có lẽ không thích hợp làm gia sư nữa đâu. Cậu
đã đuổi kịp tôi rồi mà, không còn gì để dạy nữa.
-Nhưng mà…
-Vốn dĩ cậu rất thông minh, chỉ cần tập trung một chút là cậu có
thể đuổi kịp Thiên Tứ và bỏ xa tôi rồi. Cố lên nhé!
Nói rồi Du Du về phòng, Thiên Tư đứng đằng sau ấp a ấp úng không
biết nghĩ thế nào. Cậu ta thầm thì, trong lòng cảm thấy hơi buồn
một chút.
- Anh Thiên Tử, “cạnh tranh công bằng” ý của anh chính là như vậy
sao?
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Du Du tung tăng đến
trường, trong lòng nó rất vui. Lần trước nhà trường tài trợ cho 10
người trong top đầu đi trại hè miễn phí, không biết năm nay có ưu
đãi gì không, cầu trời tổ chức đi nước ngoài, cho nó được hưởng
ké….Du Du hí ha hí hửng mộng tưởng, bất chợt nó bắt gặp những ánh
mắt nhìn nó lạ kì….Cảm giác sao giống như lần trước. Du Du thấy có
việc không lành, nó vội vàng chạy đến tấm bảng thông báo, nơi mọi
người đang bu đông nghẹt. Mọi người thấy nó bắt đầu né ra. Du Du
lững thững bước vào. Trên tấm bảng đó,rất nhiều tờ sơ yếu lý lịch
mang cái tên Ling Du Du được dán ở vị trí trung tâm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ, là vì trong đó có cái tên của nó,
địa chỉ ở là INNO Gia, và chữ kí phụ huynh là bà INNO.
-Du Du, hóa ra cậu là nhân vật thứ 6 của Itê hả. Cậu có họ hàng với
THiên Tư và Thiên Tứ hả?
Các bạn A2 hỏi nó, mà nó không biết phải trả lời sao. Bỗng một đám
nữ sinh bước ra, và khoanh tay cười ngất ngưởng.
-HỌ hàng gì, cô ta chỉ là người làm trong nhà thôi.
Mọi người xung quanh nghe như sét đánh ngang tai. Tại sao có một
người ở lại có thể đi học ở trường quý tộc như vậy, thật là mất hết
danh tiếng. Tiếng xì xào này nọ làm cho Du Du hoang mang hết đầu
óc. Nó không biết phải bước ra chỗ này như thế nào nữa. Sao chân
tay nó rụng rời như thế này. Thật ra nó cũng muốn mọi người biết
thân phận thật sự của nó, chứ không muốn giấu giếm một chút nào.
Nhưng tại sao phản ứng của mọi người lại là sự khinh biệt như vậy,
mà không có chút cảm thông nào. Bất chợt, từ bên ngoài, có một
giọng nói cất lên.
-Các cậu thôi đi, người làm thì sao chứ, cậu ấy đã cố gẳng rất
nhiều, và bây giờ đã lọt vào top 10, cũng coi như là thành viên có
IQ cao trong ngôi trường này, điều này là hợp lệ. Với lại người cho
cậu ấy đi học là bà INNO, chứ đâu phải cậu ấy tự quyết định.
-Nhưng mà, việc giấu mọi người như vậy thì không được chấp nhận.
Như vậy đồng nghĩa với việc dối trá đó.
Mọi ngưỡi bỗng dưng túa ra và về lớp, không ngó ngàng gì nữa. Đông
Nghi nhìn mọi người tức giận.
-Thôi bỏ đi ĐÔng Nghi, rồi có một ngày mọi người sẽ chấp nhận mình
như cậu mà. Mình sẽ cố gắng để xứng đáng.
Đông NGhi mỉm cười và khoác vai Du Du về lớp. Lớp A2 hôm nay cũng
trở nên rất lạ. Mọi người thường ngày vẫn hay cười nói với Du Du,
bây giờ cũng nhìn nó bằng cặp mắt rất khác. Du Du cảm thấy hụt hẫng
lắm. Nhưng đó là lỗi của nó, và đó là sự thật, nên không có gì để
biện minh. NÓ đã giấu mọi người suốt một năm qua, cũng chỉ vì muốn
yên ổn học hành.
-Du Du yên tâm, cậu vẫn còn có tôi và Đông Nghi bên cạnh mà. Có
việc gì thì 3 đứa vẫn là bạn như ban đầu, đừng quan tâm đến tụi chỉ
kết bạn vì hình thức kia.
-Cám ơn cậu, NObu.
Du Du có thể tiếp tục ở đây cũng nhờ 2 đứa bạn thân này. Sau những
sự cố giữa tình bạn, cả 3 đứa giờ đây đã hiểu nhau hơn, luôn cảm
thông và luôn giúp đỡ nhau. Bên cạnh nó còn những người bạn Itê,
Đốc Long, Đại Bảo, 2 anh em INNO,…nhưng dù sao nó vẫn muốn tạo một
tình bạn với tất cả mọi người như lần thi văn nghệ.
***
Giờ ra chơi
-Đông NGhi, cậu có biết Du Du ở đâu không?
-Thiên Tư…
-Làm ơn chỉ giúp tôi!
-Có lẽ cậu ấy đang ở trên sân thượng.
Thiên Tư chạy thật nhanh sau khi nghe được câu trả lời của ĐÔng
NGhi. Cậu ta qua tận A2 gặp ĐÔng NGhi chỉ để hỏi như vậy. Đông NGhi
nhìn theo dáng Thiên Tư và mỉm cười, mặc dù trong lòng rất buồn,
nhưng không
hiểu sao, lòng ganh tỵ đã chuyển thành yên tâm, vui vẻ. Chính Du Du
đã dạy cho ĐÔng NGhi điều đó. Dù cho người mình yêu chọn ai đi nữa,
nếu cậu ta được hạnh phúc, thì mình cũng cảm thấy rất vui. Biết đâu
Thiên Tư có thể an ủi được Du Du.
-Thiên Tư thích Du Du thật rồi, mong 2 cậu thành một cặp!
Thiên Tư chạy hối hả lên sân thượng. Bất ngờ thấy Du Du và Đốc Long
đang ở đó. Cả Đốc Long và Du Du đều bất ngờ quay lại nhìn THiên Tư.
Đốc Long bước lại gần Thiên Tư và vỗ vai cậu ta một cái.
-Nhường cho cậu nói chuyện đó!
THiên Tư cảm thấy có gì đó hơi bực bội trong lòng. Đốc Long đi rồi,
cậu ta mới từ từ tiến lại gần Du Du.
-Cậu ta gặp cậu làm gì vậy?
-Chỉ để an ủi thôi.
-Tôi đến nói cho cô biết, thật sự tôi không biết vì sao cái sơ yếu
lý lịch đó lại lọt ra ngoài.
-Dù gì việc này mọi người cũng nên biết, không sớm thì muộn. Tôi
phải cám ơn cậu, vì cậu đã nói ra những điều mà tôi không dám nói
với mọi người.
-CÔ nói vậy, nghĩa là cô nghĩ tôi đã dán ư?
-Tôi tưởng việc này sẽ làm cậu vui chứ, vì nỗi buồn của tôi là niềm
vui của cậu mà.
-Sao lại nói như vậy, tôi thật sự không biết vì sao mà.
-Nếu bây giờ tôi bị tẩy chay khỏi Nhất Kim, thì cậu có cảm thấy vui
không?
-Ngốc quá, tôi thật sự lo lắng cho cô đó. TÔi sẽ tìm ra thủ phạm đã
cố tình làm ra vụ này.
-Thôi không cần đâu, tôi tin cậu không làm điều đó mà.
-Nhưng tại sao lại thờ ơ lời nói của tôi như vậy. Thật ra cậu không
tin tôi đúng không, cậu nghĩ rằng tôi đã dán tờ sơ yếu lý lịch đó
đúng không?
-Ai dán không quan trọng. Tôi sẽ từ từ lấy lại lòng tin của mọi
người, để mọi người chấp nhận tôi, nên cậu cứ yên tâm. Tôi về lớp
đây.
Du Du bước đi, nhưng THiên Tư đã kịp lôi nó lại, vẻ mặt cậu ta bắt
đầu chuyển đổi, có gì đó muốn tuôn trào ra, bất chợt trong giây
phút đó, cậu ta không ngăn được đôi tay mình, mà vội vã kéo Du Du
vào lòng.
- NẾu như tin tưởng tôi thì hãy để tôi an ủi cậu có được
không?
CHƯƠNG 36: SỰ THẬT
Du Du đẩy mạnh THiên Tư ra, toàn thân nó bỗng run lên.
-Cậu đang làm gì vậy, lại định gây rắc rối cho tôi nữa à?
-Tôi thật sự muốn bên cạnh cậu. Nhìn cậu buồn như vậy, tôi thật sự
rất đau lòng
-Cậu đang nói gì vậy?
-Tôi muốn là người có thể làm vơi đi nỗi đau của cậu.
-Cậu bị thần kinh rồi, tôi về lớp đây.
Nhưng Thiên Tư đã vụt chạy lên phía trước và chặn Du Du lại, 2 tay
nắm chặt lấy vai Du Du, giữ nó lại. Ánh mắt cậu ta đang long lanh
lên, và lời nói đầy chân thành.
-Tôi muốn là người cứu cậu khỏi nhà kho, nhưng đó lại là Đại Bảo.
Tôi muốn nhảy cùng cậu hôm sinh nhật thì đó lại là ĐỐc Long. Muốn
cứu cậu khỏi khu rừng kia, thì anh THiên Tứ lại đến trước. Cậu có
biết những lúc như vậy, con tim tôi đau đến chừng nào không?
Du DU vẫn im lặng, nó nhìn Thiên Tư trân trân. Nó đã muốn né tránh
tình huống này từ lâu, không muốn vướng sâu vào chuyện tình cảm
này. Nhưng không hiểu sao con tim lại rung động khi nghe những lời
nói này.
-Và lần này, muốn xuất hiện bên cạnh cậu, giúp cậu vượt qua, nhưng
Đốc Long lại xuất hiện trước. Tại sao tôi luôn là người đến sau
vậy?
-Cậu đừng như vậy nữa, tôi không muốn nghe nữa.
-Cậu thật sự không biết, không nhận ra tình cảm của tôi? Vì ai mà
trời đêm mưa bão, tôi phải xuống Đum Cha. Tôi đã rất lo lắng khi
nghĩ cậu chỉ có một mình.
Du Du nhìn Thiên Tư mà cổ họng như cứng lại. Ánh mắt của Thiên Tư
lúc này đang nhìn nó một cách chân thành và đầy tình cảm. Có lẽ sẽ
chẳng đứa ngốc nào lại không nhận ra đây là lời tỏ tình của cậu ta.
Nhưng bây giờ nó phải nói gì đây khi mà còn bao nhiêu việc đang dồn
dập xảy ra với nó.
-Tôi biết chứ, sao tôi lại không biết, tôi không phải đứa ngốc mà
không nhận ra tình cảm của cậu.
-Vậy …, cậu biết rồi sao.
-Tối hôm đó ở ĐUm Cha, lời cậu nói tôi đều nghe rất rõ, nhưng tôi
cố tình giả vờ ngủ, xem như chưa nghe được gì. Mà cũng chính vì
vậy, mà tôi phải đang cố giữ khoảng cách với cậu từng ngày.
-Tại sao lại như vậy?
-Cậu còn không biết vì sao ư, vì tôi không thích cậu. Cậu làm cho
tôi cảm thấy mệt mỏi, ở bên cạnh cậu tôi chỉ thấy xui xẻo, bực bội
và tổn thương. Cậu luôn gây rắc rối cho tôi, làm cho tôi tức giận.
Tôi với cậu sẽ không đi tới đâu đâu, bởi vậy đừng quan tâm tới tôi
nữa. Mọi việc tôi sẽ tự lo được mà. Cậu sẽ là người bạn tốt của
tôi.
-Vì sao, vì cậu thích anh THiên Tứ rồi, nên không cho tôi cơ hội
sao?
-Với cậu hay THiên Tứ cũng chỉ có một kết quả mà thôi.
Du DU bước đi dứt khoát, trong lòng nặng trĩu. Có gì đó vương vương
nơi khóe mắt. Nó đã chính thức có câu trả lời cho Thiên Tư. Bấy lâu
nay nhận ra tình cảm của cậu ta, nhưng con tim nó dường như từ lâu
đã dành cho Thiên Tứ, nên kể
từ hôm sinh nhật, nó luôn cố gắng tỏ ra bình thường, và giữ khoảng
cách với Thiên Tư, để cậu ấy biết rằng, nó luôn xem cậu ấy là bạn.
Nhưng không hiểu sao nói ra được những lời này, lại còn cảm thấy
trong lòng nặng nề hơn khi chưa nói. Thiên Tư đứng im lặng trên sân
thượng. Cậu ta đã thật sự không còn cơ hội cạnh tranh nào nữa sao?
Con tim cậu ta như muốn vỡ tung khi nghe Du Du nói rằng cậu ta
chính là người làm cho Du Du phải khổ sở. Còn sự đau đớn nào hơn
khi người mình thích lại căm ghét mình đến như vậy. “Tại sao lúc
nào cũng gây rắc rối và đau khổ cho cô ấy, lần trước vụ hộp cơm, vụ
cô ấy không được gặp ba mẹ, rồi cả việc sơ yếu lý lịch lần này,
chẳng lẽ, mình lại là người luôn mang lại rắc rối cho Du Du. Nhưng
tại sao cô ấy lại nói, dù là mình hay anh THiên Tứ, kết quả chỉ là
một?”
Trong đầu Du Du bây giờ không phải THiên Tứ hay bất cứ ai, mà là
lời nói của bà chủ. Nó phải biết vị trí của mình. Nó sống ở Chu
Rung chỉ để học hành, chứ đừng mơ tưởng đến bất cứ thứ gì. Việc
quan trọng bây giờ là khôi phục lại niềm tin của các bạn bè, nhưng
nó phải bắt đầu từ đâu?
Du Du bước vào lớp, cố gắng mỉm cười với mọi người, nhưng đều bị
đáp lại bằng thái độ thờ ơ. Cả ngày tại lớp, tinh thần nó xuống dốc
thấy rõ, không thể chú tâm vào bài học, nó chỉ muốn khóc cho thật
to. Nhớ lại lúc ở trên sân thượng, khi Thiên Tư ôm nó, nó đã muốn
khóc trong lòng cậu ta, và chắc chắn rằng sẽ vơi đi rất nhiều,
nhưng nó biết rằng, mình không thể làm như vậy. Ngay từ lúc biết
Thiên Tư thích mình, nó đã cố tạo khoảng cách với cậu ta, và không
thể phá vỡ bức chắn đó được.
Thiên Tư ngồi trong lớp, cũng không thể khá hơn được. Tại sao cái
sơ yếu lý lịch đó lại bị đem dán trên bảng thông báo, rõ ràng Thiên
Tư đã nộp ở phòng hiệu trưởng cơ mà. Nhất định phải tìm ra người
làm việc này. Thiên Tư tiến lại bảng thông báo và giật tờ sơ yếu lý
lịch ra. Cậu ta nhét vào cặp và mím môi thật chặt.
***
-Anh NObu à!
-Lại gì nữa đây?
-Cơm hộp.
-Lần trước chỉ vì tội nghiệp cô nên tôi làm như vậy. Đừng nghĩ là
tôi đã siêu lòng.
-Em không quan tâm đó là tội nghiệp hay là gì hết. Nhưng em biết
một điều, chỉ cần cố gắng và thành tâm thì sẽ có kết quả.
-Vậy thì cứ cố gắng đi. Nhưng hôm nay nhất định tôi không ăn
đâu.
Nói rồi, Nobu đứng dậy bỏ đi. Tiểu Quỳnh chạy nhanh lên trước, chặn
Nobu lại.
-Tại sao anh không thích em. Tất cả con trai đều thích em mà.
-Vớ vẩn, tự tin quá đáng!
-Có phải vì em là em của Đại Bảo?
Nobu bỗng tròn xoe mắt và đầy bất ngờ. Tại sao Tiểu Quỳnh lại biết
việc này. Thật ra nhờ những lời khuyên của Du Du, NObu đã quên được
Đại Bảo, nhưng cảm giác với con gái thì vẫn chưa thể bắt đầu. Mặc
dù Tiểu Quỳnh giống y hệt anh của mình, nhưng không hiểu sao cậu ta
lại chẳng có chút cảm giác nào.
-Em xin lỗi đã nói vậy, chị Du Du đã kể cho em nghe, và em tin
rằng, em sẽ là liều thuốc cho anh.
NÓi xong TIểu Quỳnh nhón chân lên, và nhắm mắt lại. Cô bé nhanh
chóng hôn vào môi của Nobu một cái, làm cậu ta bất ngờ, không phản
ứng kịp. Tiểu Quỳnh bẽn lẽn, cúi gằm mặt xuống đầy xấu hổ, không
dám nhìn Nobu, còn Nobu thì đứng yên bất động.
-Tối thứ 7 này tại công viên Cỏ Dại, anh hãy đến và nói cảm nhận về
nụ hôn vừa rồi, em sẽ đợi anh cho đến khi nào anh đến.
Nói rồi Tiểu QUỳnh bỏ chạy. Cô bé đã lấy hết can đảm để hôn NObu,
bộ dạng của Tiểu Quỳnh thật dễ thương. Du Du và Đông NGhi núp gần
đó quan sát, há hốc miệng. “Không ngờ con bé nhìn hiền vậy mà táo
bạo ghê, nhưng xem ra chàng NObu nhà mình rung động kìa, đứng im ru
từ nãy giờ”. Cả 2 cười khúc khích, vỗ tay cái chat vào nhau. Coi
như bước đầu thành công. Nobu quả thật rất đẹp trai và phong độ,
nếu như họ là một cặp thì quá là perfect.
Nobu đưa tay sờ lên môi mình, rồi đưa tay đặt vào tim mình. HÌnh
như lúc nãy có chút gì đó tê giật ở đây. ĐÓ là cảm giác gì
vậy?...
***
-Cô bé ăn kem chứ?
Thiên Tứ áp vào má Du Du cây kem mát lạnh, làm nó tỉnh táo
hẳn.
-Có lẽ việc của mình đã làm cho 2 cậu khó xử phải không, trong lớp
mọi người có làm phiền và hỏi han 2 cậu nhiều không?
-Thiên Tư nó bảo đứa nào mà hỏi nó về việc đó nữa là nó sẽ không
tha đâu, thế là cả lớp im luôn.
-Trời ơi, cậu ta làm vậy khác nào làm cho mọi người ghét mình
thêm.
-Cô bé yên tâm đi, rồi mọi người sẽ nhận ra con người của cô bé, và
họ sẽ không quan tâm đến xuất thân nữa đâu.
-Biết là thế, nhưng sao mỗi ngày đến lớp mình có cảm giác như mình
là cái gai trong mắt mọi người vậy.
-Nhưng cô bé cũng phải biết rằng, đối với một số người nào đó, sự
hiện diện của cô bé là niềm vui trong cuộc sống.
-Thiên Tứ…
NÓ luôn luôn xúc động
trước những lời nói của THiên Tứ. Bỗng dưng lúc này, nó không thể
ngăn mình lại. NÓ khóc òa lên, và rồi Thiên Tứ dịu dàng ngồi vào
chiếc ghế bên cạnh và ôm nó vào lòng. Hơi ấm từ người cậu ta cho nó
một niềm an ủi rất lớn. Mới sáng nay, nó đã cố gắng không khóc
trong vòng tay Thiên Tư, vì muốn giữ khoảng cách với cậu ta, nhưng
mà bây giờ, Tại sao nó lại luôn yếu đuối trước mặt Thiên Tứ?
Thiên Tư đứng lặng lẽ từ xa, nhìn Du Du trong vòng tay Thiên Tứ,
cậu ta không biết nên vui hay nên buồn. Vui vì ít ra Du Du cũng đã
được an ủi, nhìn cô ta tìu tụy, lo nghĩ, Thiên Tư cũng không thể
nào tươi tỉnh lên được, và buồn, vì biết mình đã mất đi một cái gì
đó…rất quan trọng…
***
Thiên Tư bấm chuông khu biệt thự Nami. Ánh Linh khá bất ngờ khi cậu
bạn này lại đến tìm gặp cô ta.
-Thiên Tư, thật là quá bất ngờ đó.
-Mình có chuyện cần nói với cậu, ra ngoài một chút được
không?
-Được chứ.
Thiên Tư và Ánh Linh đi dọc trên con đường Itê. Thiên Tư đút tay
vào túi, bước đi im lặng và vẻ mặt lạnh lùng đến lạ kì, cho đến chỗ
ghế đá công viên. Cậu ta dừng lại, băn khoăn một hồi, quay lại nói
với Ánh Linh.
-Tại sao cậu làm vậy?
-Chuyện gì?
-Đừng giấu nữa, chuyện dán sơ yếu lý lịch của Du Du ở trường.
-Cậu nói gì tớ không hiểu. Tại sao tớ phải làm vậy?
-Đó cũng là điều tôi muốn biết đây.
-Có lẽ có hiểu lầm gì rồi, hôm nay có giải thích, cậu cũng không
tin đâu. Tôi về đây.
-Đứng lại đã, tôi đã điều tra rồi. Trên tờ giấy đó, loại keo dán
đặc biệt, chỉ có ở khu biệt thự Itê mới dùng. Tôi đã đến chỗ cửa
hàng, và được biết là người nhà Nami đã mua nó cách đây 1
ngày.
-Điều đó thì chứng minh được gì, cậu không nghĩ đó là trùng hợp
sao?
-Trùng hợp ngay cả việc ngày tờ giấy này được công bố, cậu đến
trường rất sớm sao. Có phải để dán nó không? Tôi cũng đã hỏi tài xế
của cậu rồi. Ngay cả việc cậu nộp sơ yếu lý lịch ngay sau tôi vào
ngày hôm đó, cũng đủ để tôi nghi ngờ cậu.
-Có thật là chỉ có bấy nhiêu mà cậu kết tội tôi?
-Ngay cả loại giấy, màu mực cũng là xuất phát từ khu biệt thự Itê.
Đây là những loại cao cấp, và điều đặc biệt mà cậu không để ý đó là
kí hiệu 3 dấu chấm chìm của Nami Gia. Cậu đã dùng máy scan và máy
in nhà để làm ra những tờ giấy này, nhưng không để ý đến loại giấy.
Giấy được đưa đến khu biệt thự Itê đều giống nhau, nhưng được phân
biệt rõ ràng. Của INNO Gia có 2 dấu gạch chìm, còn nhà cậu là 3 dấu
chấm in chìm, nếu đưa ra ánh sáng mới có thể thấy. Còn nữa, các cô
gái khác không thể biết được Du Du là người làm nếu chỉ dựa vào tờ
sơ yếu lý lịch này, trừ phi có người nói với họ. Nếu tôi tìm họ bây
giờ thì có lẽ sẽ biết là ai đã cho họ thông tin.
-Thôi được rồi, cậu điều tra kĩ như vậy thì làm sao tôi có thể chối
được. Nhưng cậu quả là quan tâm đến con bé đó quá. Tôi là bạn của
cậu mười mấy năm, mà không bằng một người đến đây ở 1 năm
sao?
-Vấn đề không phải như vậy, mà quan trọng là tại sao cậu làm
vậy?
-Vì tôi ganh tỵ đó. Tại sao tất cả đều quây quanh con bé đó, cả
THiên Tứ, Đốc Long, Đại Bảo, và bây giờ đến cả cậu cũng bảo vệ nó
nữa.
Từ khóe mắt Ánh LInh đang long lanh lên một chút nước mắt, nhưng cô
ta vẫn cố không khóc. Sự cứng rắn hằng ngày buộc Ánh Linh không
được mềm lòng, mà phải kiên quyết bảo vệ cho chính mình. Sự ganh
tỵ, tức giận giờ đây đang tuôn trào. Chứng kiến cảnh Thiên Tứ lo
lắng chạy đi tìm Du Du trong ngày hội trại, chứng kiến ĐỐc Long
nhảy cùng Du Du trong ngày sinh nhật ở INNO, rồi Đại Bảo cứu Du Du
trong nhà kho, và cho đến bây giờ là THiên Tư đang cố gắng tìm ra
thủ phạm phơi bày thân phận Du Du. Tại sao mọi người đếu xem trọng
Du Du đến như vậy.
-Tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy. Mọi người ở Itê rất xem trọng
cậu, nếu cậu xảy ra việc gì, thì chúng tôi cũng sẽ bảo vệ cậu như
vậy mà.
-Bảo vệ ư? Bảo vệ ư? Thiên Tứ xem tôi như là kẻ thừa, từ chối tôi
vì con bé đó, còn Đốc Long thì xem tôi là người thay thế cho Nhật
Thy. Tại sao tất cả lại đối xử với tôi như vậy?
Thiên Tư cũng nghẹn ngào thay cho Ánh Linh. Quả thực, cô ấy phải là
người chịu đựng sau tất cả mọi chuyện như vậy. KHÔng biết phải nói
lời nào, cậu ta không thể trách cô ấy bây giờ được.
-Cậu có biết vì sao mọi người yêu mến Du Du không? VÌ cô ấy luôn
yêu đời, luôn biết đứng dậy sau vấp ngã, không bao giờ coi người
hại mình là kẻ thù, mà sẽ tìm hiểu nguyên nhân vì sao họ ghét mình,
rồi tự sửa đổi mình, biến kẻ thù thành bạn. Cô ấy cũng biết ganh
tỵ, nhưng lại có thể biến lòng ganh tỵ thành mục tiêu để phấn đấu
để bằng người ta.
-Cậu nói với tôi những lời này làm gì?
-Cậu ghét Du Du vì cậu đang ganh tỵ, vậy tại sao cậu