*** Thiên Tư sau khi thoát khỏi mấy fan từ những lớp khác nãy giờ
cứ bám chặt không tha. Cậu ta chạy về phía mỏm đá lúc nãy Du Du đã
ngồi rồi ngơ ngác tìm.
- Kì lạ thật, mới thấy Nhà quê ở đây cơ mà, đã đi đâu mất
rồi?
Trong khi đó, Thiên Tứ cũng ngó loanh quanh để tìm kiếm ai đó,
nhưng vẫn không thể thoát khỏi những cố gái bao quanh mình.
***DU Du đi loanh quanh trong rừng khá lâu, nhưng nó không dám đi
xa. Thứ nhất là có thể bị lạc, vì nó chưa được phát bản đồ khu cắm
trại. Thứ hai là sợ, trong rừng rất có thể có nhiều thú và côn
trùng, mà con gái sợ nhất là những thứ này, ngay cả một đứa nhà
nông như Du Du. Nó vào rừng một lúc lâu, tiếng cười nói ở khu cắm
trại vẫn còn nghe thấy, nhưng vẫn chưa thấy đội chặt cây lấy củi.
Người đã ướt sũng vì nắng khá gay gắt. Nếu trở ra lúc này thì thật
là vô tích sự, chẳng lẽ, việc tìm chỗ để củi mà cũng phải nhờ người
khác giúp, trong khi mọi người đã làm hết những công việc khác rồi,
nhiệm vụ của nó chỉ bấy nhiêu thôi mà cũng không thể hoàn thành,
thì còn mặt mũi nào là lấy lại lòng tin với mọi người. Nghĩ vậy, nó
cố gắng đi vào sâu hơn nữa để tìm kiếm, len qua những cây cối âm u,
gai góc kéo rách cả quần áo, xước vào da thịt, bước qua những vũng
nước làm toàn thân dính đầy sình lầy, nhưng trong đầu luôn tự trấn
tĩnh: “Chắc chỉ ở đâu đây thôi!”. Du Du đi thêm một lúc lâu nữa, nó
bắt đầu thấy bất an, có lẽ do quá tập trung tìm kiếm mà quên mất là
tiếng cười nói của các bạn đã không còn nghe thấy nữa, chứng tỏ nó
đã cách quá xa khu cắm trại. Trời lại bắt đầu về chiều, nó quyết
định quay về, có lẽ sẽ tham gia vào dọn dẹp gì đó để bù đắp việc
chưa hoàn thành này. Nó thở dài, thấy mình thật kém cỏi, thất thểu
bước về phía bìa rừng….
Đống củi được đám thanh niên chất đầy phía trung tâm. Trong lúc
này, mọi người đang dùng bữa tối là những phần cơm hộp được trại
chuẩn bị sẵn. Nhưng các hotboy Thiên Tư, Thiên Tứ và Đại Bảo lại
được các fan đặc biệt làm cho những hộp cơm rất công phu và dễ
thương, bọn họ tranh nhau đưa cơm hộp tự làm cho những chàng hotboy
và cầu mong sẽ được nhận từ họ. Vẻ mặt của THiên Tư và Thiên Tứ bắt
đầu có dấu hiệu khó chịu. Thiên Tư bỗng quát lên một tiếng, làm cả
đám nữ sinh hoảng sợ, và tản ra, không dám đến gần, vẻ mặt đầy
phụng phịu cầm hộp cơm lùi vào chỗ khác. Trong lòng Thiên Tư lúc
này nóng như lửa đốt, có lẽ đã nửa ngày hôm nay không hề thấy mặt
Đồ Nhà quê làm cậu ta nôn nóng và lo lắng vô cùng, cảm giác này y
hệt như lúc ở nước ngoài thăm bà bà, Thiên Tư đã phải nghĩ cách để
trở về nước. Nhưng còn bây giờ, cậu ta không hề biết Du Du đang ở
đâu để mà tìm hoặc không biết cô ta đang ở với ai để mà bớt lo
lắng, Thiên Tư quyết định đi vòng quanh các ngõ ngách để tìm kiếm.
Thiên Tứ cũng bắt đầu đứng ngồi không yên. Đại Bảo nhìn thấy 2
người bạn của mình là lạ, trong lòng cậu ta cũng bắt đầu bồn
chồn…Trời đã mờ tối, sắp tới thời điểm quan trọng của buổi cắm trại
nên hầu hết đang tập trung về phía đám củi sắp được chất lên. Bìa
rừng bây giờ cũng vắng tanh, vì hầu hết đã được dồn về phía lửa
trại. Thiên Tư đang loay hoay ở phía nhà vệ sinh nữ, đợi khi trong
đó hầu như đã ra hết, cậu ta hơi cúi mặt và ngần ngại bước
vào.
-Này Nhà Quê, cô có ở trong đó không?
Cậu ta không kiên nhẫn được nữa nên bắt đầu đẩy cửa các buồng
tolet, nhưng chẳng thấy người cần tìm, mà ngược lại còn xấu hổ khi
bất chợt một đám nữ sinh bước vào.
-Trời ơi, Thiên Tư, cậu làm gì ở đây vậy?
-À, xin lỗi, tôi vào nhầm nhà vệ sinh!
Thiên Tư vô cùng xấu hổ, dù gì thì cũng là một hotboy nổi tiếng,
nếu mà tin này mà đồn ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ gì đây. “ Đồ Nhà
Quê, tôi mà tìm được cô, cô sẽ biết tay tôi”. Cậu ta bước ra mà
trong lòng vừa bực tức vừa thất vọng vì không tìm thấy Du Du. Thiên
Tứ thì vẫn cố gắng đi dọc phía bìa rừng và trở về các lều trại để
tìm và hỏi xem có ai thấy Du Du hay không…
-Ồ Thiên Tứ, cậu tìm mình à?
Ánh Linh giật mình khi thấy Thiên Tứ bước vào lều dành cho nữ sinh
A1. Vẻ mặt của cậu ta cũng ngại ngùng vô cùng khi “xâm phạm” vào
không gian riêng của con gái lúc này.
-Xin lỗi, các cậu có thấy một cô gái tên là Du Du học lớp A2 ở đâu
không?
-Du Du, là ai?
-À có phải cô gái có scandal
với Đốc Long không?
Mấy nữ sinh khác trong lều xì xầm bàn tán, nhưng điều họ tò mò hơn
cả là tại sao hotboy lớp họ lại muốn tìm cô gái này. Ánh Linh cũng
khá bất ngờ vì lý do mà Thiên Tứ đến lều của nữ sinh và rơi vào
tình trạng khó xử như vậy. Cô ta vội vàng kéo Thiên Tứ ra
ngoài.
-Cậu tìm Du Du có việc gì à, sao không kiếm ở lều nữ A2, hoặc bạn
ấy đang ở khu lửa trại?
- Đã kiếm hết rồi, nhưng không thấy!
-Mà có việc gì gấp à?
-Cô bé mất tích từ lúc trưa đến giờ. Không được, phải báo ngay với
tổ chức trại để mọi người đi tìm kiếm, có lẽ cô bé đã bị lạc.
-Khoan đã, nhưng mà…
Ánh Linh chưa kịp níu tay Thiên Tứ lại thì cậu ta đã vụt ra và chạy
về phía trung tâm trại, nhìn thái độ lo lắng của Thiên Tứ, ánh mắt
Ánh Linh đang sững sờ và rưng rưng lên, cô ta dường như đã nhận ra
được điều gì…
***Đôi mắt Du Du ướt đẫm, nó đã lạc trong rừng từ rất lâu rồi, chỗ
nào trong rừng cũng toàn cây cối, giống hệt nhau, không thể tìm ra
hướng đi cũ. Điều mà Du Du sợ nhất từ trước đến giờ là ở một mình
trong bóng tối, lạnh lẽo, và cô đơn. Một lần ở phố Hàn Tây lúc trời
mưa to, một lần ở Đum Cha cũng mưa to và cúp điện…nhưng cả 2 lần đó
đều có người đến bên cạnh nó kịp thời, nhưng còn túc này, trong cái
nơi ảm đạm, không bóng đèn, không phương hướng, và đầy nguy hiểm
thế này thì ai sẽ xuất hiện cơ chứ? Nó bỗng muốn trở về nhà ghê
gớm, muốn ngồi ở vườn trò chuyện với Thiên Tứ, hoặc cũng có thể cãi
lộn với Thiên Tư lúc này, nhưng xin đừng để cho nó phải đối diện
với không gian im ắng như vậy, nó rất sợ.
Du Du vừa mò mẫm bám vào từng gốc cây để tìm đường, đôi mắt vẫn
không ngừng khóc và miệng vẫn la lớn tiếng để mong ai đó nghe thấy.
Nhưng trong rừng vẫn tĩnh mịch vô cùng. Gió bắt đầu thổi mạnh, quần
áo nó thì đã rách tả tơi vì bị cành cây kéo xước khá nhiều, vừa
lạnh, vừa đau, bụng lại đói cồn cào, sức lực thì cạn kiệt vì đã đi
bộ suốt nửa ngày đường, nó vấp ngã và nằm bệp xuống đất. Du Du thật
sự hoảng sợ và mất bình tĩnh vào lúc này, nếu đôi chân không thể đi
được và không đủ sức để la nữa thì nó có thể sẽ chết ở trong rừng
mất thôi. DU Du cố gắng lết đi, hơi thở phều phào. Trong không gian
lúc này thì những âm thanh “rừng rú” rất rõ rằng và đáng sợ. Mặc dù
biết rừng này đã được khai thác để làm khu du lịch, nhưng việc còn
sót lại vài con thú dữ cũng là điều có thể xảy ra. Nó dựa vào một
gốc cây, thu mình lại vì sợ, cố bặm miệng để đừng nấc lên những
tiếng khóc, vì như vậy sẽ càng làm cho những con thú phát hiện ra,
nhưng quả thực không có cách nào ngăn đi nỗi sợ hãi lúc này. Tại
sao nó lại vô dụng như vậy, chỉ biết khóc và dựa vào người khác,
tại sao lại không thể thoát ra được cơ chứ. Rất có thể nó sẽ không
còn gặp được mọi người nữa, nên điều cần nhất lúc này là phải làm
những điều có thể. Nó nhớ lời dặn của Thiên Tứ, điều quan trọng khi
rơi vào mọi tình huống chính là phải bình tĩnh, cả lúc thi, lúc bị
đe dọa hay lúc hạnh phúc nhất…Nó nuốt nước miếng vào cổ họng, ngăn
dòng nước mắt, thở thật sâu và đều. Và quả thật tâm trạng đã đỡ hơn
rất nhiều. Du Du cố gắng quên đi những âm thanh bên mình mà bắt đầu
thả lỏng cơ thể. Nó duỗi dài chân ra và xoa bóp, phải thư giãn cho
đôi chân để có thể tiếp tục đi được. Rồi nó lục quanh người mình
xem có cái gì có thể giúp ích được hay không, chỉ có vài mẩu khăn
giấy, nhưng cũng giúp lau chùi vết thương đang ứ máu. Du Du cảm
thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nó dựa vào gốc cây và cố gắng thiếp
đi, mong sao trời mau sáng để có thể tìm đường ra, hoặc là ai đó có
thể tìm thấy. Nó thiếp đi và chìm dần vào giấc ngủ không êm đềm
giữa rừng.
***
-Có một cô gái đã bị mất tích, cô ấy mặc áo màu vàng, quần jean,
tên là Du Du học lớp A2. Có ai nhìn thấy cô ấy đã đi đâu
không?
Cả trường đang tập trung tại lửa trại, và nhận được thông báo từ tổ
chỉ huy. Mọi người xôn xao, bàn tán và lo sợ. Hầu như không ai để ý
đến Du Du nên không biết mất tích từ lúc nào. Lúc này thì 3 cô gái
kia bắt đầu hoảng sợ. HỌ thì thầm với nhau:
-Thôi chết rồi, có khi nào nó đã lạc trong rừng?
-Có nên nói với trưởng trại không?
-Điên à, nếu nói ra mọi người sẽ truy cứu trách nhiệm là do tụi
mình làm đó.
-Thì chỉ cần nói là thấy cố ta đi về phía rừng thôi, chứ chẳng may
con bé đó có bề gì?
-Có khi nào là bị thú dữ…
-Thôi im đi, đừng nghĩ bậy bạ nữa..Con bé này ngốc thật, tại sao
lại lạc chứ, chỉ định cho nó vác nặng một tí thôi, ai dè…
Cả 3 bắt đầu co rúm người lại vì sợ. Bất chợt cô gái cầm đầu đưa
tay lên nói với trưởng trại.
-Dạ lúc trưa hình như em có thấy cô ta đi vào bên trong
rừng, bảo là kiếm gì đó?
-Có thật không, vậy thì bây giờ chúng ta chia theo theo thành từng
nhóm vào kiếm bạn ấy ở trong rừng, đem theo đầy đủ đèn pin, và dụng
cụ cần thiết, nhóm nào kiếm được thì gọi về số của trung tâm trại
để báo cho các nhóm còn lai. Mỗi nhóm cầm theo sơ đồ của rừng để
khỏi bị lạc, nhưng nhớ là đừng đi quá sâu đó. Được rồi, bắt đầu
chia nhóm.
Trưởng trại chưa kịp dứt lời thì mọi người đã thấy một cái bóng vụt
chạy qua, lao nhanh về phía rừng. Tất cả đều bất ngờ quay lại và
thì thầm: “Hình như đó là Thiên Tư hay Thiên Tứ gì thì phải, nhanh
quá không thấy rõ”. Họ chưa kịp dứt lời thì cái bóng khác đã vụt
chạy theo mà không cần đi theo nhóm. Tất cả đều ồ lên vì ngạc
nhiên, còn Ánh linh lúc này thì sững sờ, đứng không còn vững được
nữa, và đôi mắt cô ấy không còn giống như chính ÁNh Linh nữa, trông
rất khác... Người vừa chạy vụt đi lúc nãy chính là Thiên Tứ… Đại
Bảo chứng kiến mọi cảnh tự nãy giờ, trong lòng cậu ta cũng nhói đau
vô cùng, Ánh Linh vẫn còn tình cảm với Thiên Tứ, và người Thiên Tứ
thích chính là Du Du. Cậu ta phải làm gì bây giờ, chạy lại an ủi
Ánh Linh, hay là đi tìm Du Du. Đại Bảo dằn lòng mình xuống, cái
nhìn đầy xin lỗi, đôi chân cậu ta chạy về phía rừng, chạy thật
nhanh trong sự ngỡ ngàng của mọi người…. Rồi theo sau đó lại có một
người chạy đi, mà không cần phải đi theo nhóm, người đó chính là
Nobu…
Mọi người bây giờ đều đang há hốc miệng, ngay cả vị trưởng
đoàn.
-Có lẽ các cậu thanh niên này quá nôn nóng rồi, thôi nào các em,
chia nhóm đi tìm đi!
***
-Du Du! Cô ở đâu?
-Du Du! Cậu ở đâu?
Du Du đang thiếp đi dưới gốc cây, chợt nghe âm vang đâu đó có tiếng
gọi tên mình. Nó muốn hét thật to ra hiệu cho mọi người, nhưng
không hiểu sao không thể mở miệng được nữa. Cơ thể nó không thể
điều khiển theo ý muốn, vừa đau, vừa mệt, vừa đói…nó chỉ đủ sức
thều thào. Du Du cố gắng đứng dậy để có thể bước đến gần hơn chỗ
tiếng gọi phát ra, nhưng đôi chân bỗng dưng tê cứng. Nó vịn vào cây
và nhấc mình lên, đang bước đi từng bước khó khăn thì bất chợt đôi
tay trơn khỏi thân cây, Du Du mất thăng bằng và ngã xuống …Nhưng
chính giây phút ấy, có một bàn tay đã đỡ lấy nó, cái bóng lao vụt
đến rất nhanh và kịp thời. Du Du chỉ thấy mình ngã xuống thật êm
ái, không đau đớn như tưởng tượng, nó từ từ mở mắt ra thì ngay
trước mắt mình, một khuôn mặt quen thuộc mà bao lần đã đến bên nó
rất đúng lúc. Bỗng dưng lòng Du Du rối bời, vì nó hoàn toàn băn
khoăn, người đang đỡ nó lúc này… là Thiên Tư hay THiên Tứ?
***CHƯƠNG 28: THIÊN TƯ VÀ THIÊN TỨ
Chàng trai đỡ Du Du ngồi xuống, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Cậu ấy đặt tay lên trán Du Du để chắc rằng nó không bị cảm lạnh. Du
Du không phản ứng gì, vì vẫn còn bị bất ngờ bởi sự xuất hiện này.
Nó không biết mở lời như thế nào, vì vẫn sợ nhầm lẫn người con trai
đang ở trước mặt mình, cộng thêm khuôn mặt đang đỏ ửng, nên có lẽ
im lặng là tốt nhất. Cậu chủ từ từ duỗi chân nó ra rồi gập vào để
bớt bị tê và di chuyển dễ dàng hơn. Tuy hơi đau, nhưng sự nâng niu
nhẹ nhàng làm cho nó cảm động và bối rối. Trong khoảnh khắc đó, Du
Du có dịp nhìn sâu vào đôi mắt đang quan tâm cho nó lúc này, một
cảm giác vô cùng kì lạ, có lẽ hơi sợ, hơi run, hay là gì nữa cũng
không rõ, chỉ biết rằng, tim nó đang đập rất mạnh. Nếu người trước
mặt nó lúc này là Thiên Tứ thì nó phải xử sự thế nào, mà nếu là
Thiên Tư thì nó phải làm gì?
Mải đuôi theo những suy nghĩ vẩn vơ, bất chợt chàng trai đó ngước
mặt lên nhìn nó, hai ánh mắt vô tình gặp nhau, làm tim nó như muốn
rớt ra ngoài, trong không gian im lặng lúc này, nó như bị ngộp thở.
KHông biết sao đau, đói và mệt, nó đều không cảm thấy nữa, mà điều
khó khăn lúc này là phải làm gì??
- Chân cô bé đã bớt tê chưa?
Chính lúc này đây, Du Du đã rõ ràng nhận ra được, người con trai
trước mặt nó là cậu chủ THiên Tứ. Trong chốc lát, nó có một cảm
giác khó tả mà chính Du Du cũng không nhận ra. Nó thở phào một cái,
nhịp thở có thể trở lại bình thường? Tại sao lại có sự lưỡng lự khi
phân biệt giữa 2 cậu chủ như vậy? Nó cảm thấy trong lòng bây giờ
rất mâu thuẫn…Sau một hồi mát xa chân, Du Du cảm thấy chân đã nhẹ
nhàng trở lại, tự dưng thấy phấn chấn và có thể di chuyển
được..
-À, mình không sao rồi, cám ơn cậu!
-Cô bé làm gì ở trong rừng vậy, mọi người đang kiếm đó!
-À, mình bị lạc, và tìm mãi không thấy đường ra, cũng may là lúc
nào cũng có cậu xuất hiện kịp thời.
-Điều quan trọng bây giờ là ra khỏi chỗ này, tôi sẽ bế cô bé.
-Thôi đừng, mình đi được mà!
Như sợ sệt điều gì đó, Du Du đứng bật nhanh dậy, để tránh né một
cái “bế” chăng. Nó sợ cái
hình ảnh đó gây hiểu lầm cho mọi người lắm, và tư thế như vậy nó
cũng ngại lắm. Nhưng Du DU vừa bật nhanh đứng dậy thì cái chân tai
hại lại dở chứng, làm nó khụy xuống tức thì.
- Á!
CŨng may Thiên Tứ đứng ngay bên cạnh lúc đó, nên một lần nữa có thể
đỡ nó kịp thời. Hiểu rõ thái độ lúng túng, ngại ngùng của Du Du.
Cậu ta lắc đầu.
-Con gái thật là khó hiểu, bế thì có gì đâu cơ chứ, vậy thì
cõng?
Du Du nhìn thấy cái chân phản chủ, biết không còn cách nào khác,
đành ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng mà vẫn còn nhiều cái rất tế nhị, mà
nó không thể lên lưng của THiên Tứ được. Thiên Tứ thấy Du Du còn
chân chừ, cậu ta mỉm cười một cái, rồi từ từ tháo chiếc áo khoác
đang mặc trên mình, gập lại gọn gàng và đưa cho Du Du:
-Cô bé cứ để trên lưng tôi, như vậy sẽ thấy thoải mái và an toàn
hơn.
Du Du khá bất ngờ, dường như THiên Tứ có thể đọc được suy nghĩ của
nó vậy. Cậu ta khom người xuống, Du Du đặt chiếc áo khoác trên lưng
và leo lên. Thiên Tứ bắt đầu cõng nó ra khỏi khu rừng. Nó thì cầm
đèn pin để rọi đường, một tay choàng qua cổ Thiên Tứ. Có lẽ vì ở
phía sau, nên nó không thể thấy, có một nụ cười rất nhẹ trên môi
Thiên Tứ.
Đây có phải là mơ không nhỉ. Người đang cõng nó lúc này chẳng phải
là thần tượng, là người mà nó thích hay sao? Nó lại được đặc ân một
hotboy nổi tiếng nhất trường cõng trên lưng, vậy thì còn gì sung
sướng bằng? Nhìn từ phía sau như vậy, THiên Tứ vẫn đẹp trai và thu
hút lạ thường. Chỉ cần cậu ta xuất hiện thôi cũng đủ làm nó cảm
động rồi, đằng này, từng cử chỉ quan tâm, chu đáo lại càng làm nó
cảm thấy rất vui sướng và hạnh phúc. Đôi vai Thiên Tứ thật rộng và
thật êm, nó có thể dựa vào đó và cảm nhận từng nhịp thở và hơi ấm
từ cậu chủ của mình. Chiếc áo khoác ngăn giữa cho nó cảm thấy tự
nhiên và thoải mái hơn rất nhiều. Rồi nó chợt nghĩ đến chuyện ở nhà
tắm hôm nọ, bỗng dưng cái mặt đỏ bừng lên và tim bắt đầu đập nhanh
hơn…
-Không ngờ qua mấy lớp áo như vậy mà vẫn thấy tim cô bé đập rất
mạnh.
-Thật sao? Mạnh lắm sao?
Du Du như bị bắt trúng tim đen, vội vàng hoảng sợ, vịn vào tim
mình, mong sao ngăn cho nó đừng đập nữa, khuôn mặt đang đỏ ửng lên
vì xấu hổ. Cũng may mà nó đằng sau Thiên Tứ, chứ không biết nếu để
cậu ta thấy khuôn mặt nó lúc này thì nó không biết phải cư xử như
thế nào nữa. Thiên Tứ vừa bước đi vừa cười, vì cậu ta biết thừa
biểu hiện của Du Du lúc này. “Thật là đáng yêu!”
Thiên Tứ cõng Du Du về đến trung tâm trại, và nhờ chỉ huy thông báo
với mọi người là đã tìm được DU Du. Chỉ huy đem hộp dụng cụ y tế
lại lau những vết thương trày xước và đem đồ ăn đến cho DU
Du.
-EM vào rừng làm gì, đã đề biển cảnh báo nguy hiểm ngay bìa rừng
rồi mà, với lại các em chưa được phát bản đồ, làm sao lại dám vào
trong đó chứ?
-Dạ em vào đó để lấy củi ạ!
-Củi??
-Chẳng phải củi đã được chuẩn bị sẵn chất ở gần trại hay sao?Ai đã
kêu em đi lấy?
Mọi người đều cau mày ngoái đầu nhìn nhau để tìm ra câu giải thích
hợp lý. Du DU cũng nhìn mọi người đầy ngô nghê. Bất chợt ánh mắt nó
dừng ở 3 cô gái. Bọn họ đang đứng nép vào một góc, vội vàng quay đi
khi bắt gặp ánh mắt Du Du. Nhưng nó có thể dễ dàng nhận ra sự sợ
sệt của 3 người họ, chắc có lẽ đó là sự cố ngoài ý muốn, Du Du rất
muốn nói lời giảng hòa, nên sẽ không muốn gây rắc rối cho họ. Nó
vội vàng quay sang thanh minh với mọi người không quên kèm theo nụ
cười tươi như hoa mà ai nhìn vào cũng dễ bị thuyết phục:
-À, em chỉ tự mình vào lấy thêm củi chứ không ai kêu đâu ạ.
-Vậy lần sau em phải cẩn thận hơn, đừng tự ý rời trại nhé!
-Dạ vâng ạ, trưởng đoàn! Đã để mọi người lo lắng, thành thật xin
lỗi mọi người.
Mọi người lắc đầu, tất cả nhanh chóng trở lại khu trung tâm để tổ
chức buổi tiệc còn dang dở. 3 cô gái kia thở phào một cái rồi vội
vàng lẩn vào đám đông để tránh mặt Du DU. Cũng may mà nó quay trở
về được, chứ không thôi 3 cô ta cũng không thể nào sống yên được.
Tại lều y tế, hiện giờ vẫn còn Thiên Tứ bên cạnh Du Du, sự quan tâm
rất ân cần của Thiên Tứ làm cho DU Du cảm thấy sợ nhiều hơn là vui
sướng, bởi xung quanh trại này, ắt hẳn đang có hàng chục fan của
cậu ta đang nhìn nó bằng ánh mắt “căm thù”.
-Cậu ra đốt lửa trại cùng mọi người đi, mình ổn rồi mà!
-Nhưng mà tôi không yên tâm khi để cô bé lại một mình!
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Du DU chưa kịp nghĩ
ra câu gì để thuyết phục Thiên Tứ cùng ra vui chơi với mọi người
thì từ cửa lều đã có một bóng người bước vào và lên tiếng:
-Có tôi ở đây rồi, cậu cứ yên tâm.
CHàng trai bước vào, còn bê theo tô mì gói nghi ngút khói, làm cho
DU Du chảy cả nước miếng, nó đã nhịn từ trưa đến giờ. Nhưng khoan
xét
đến tô mì, mà điều đáng quan tâm lúc này chính là chàng trai bước
vào đột ngột kia, DU Du vô cùng ngạc nhiên, đó không ai khác, lại
là Nobu.
-Cậu, cậu, NObu…
-Cậu không phải nói gì Du Du, lỗi là ở mình, do mình quá ích kỉ,
thật ra cậu chẳng làm gì sai cả..
-Không phải, không phải lỗi của ai cả, là do Đại Bảo nghe được tin
mình bị bắt nạt nên cậu ta mới ra tay giúp đỡ.
-Mình hiểu rồi, mà cho dù giữa cậu và Đại Bảo có quan hệ gì đi
chăng nữa, mình đáng lẽ ra cũng không nên có thái độ như vậy.
-Nobu à, đừng nói như vậy chứ!
-Mình đã cảm thấy rất buồn khi không trò chuyện với cậu và Đông
Nghi. Trong khoảng thời gian đó, mình mới nhận ra tình bạn quan
trọng đến nhường nào. Không có 2 bạn, mình như trở về cuộc sống
thầm lặng trước kia. Lúc nghe tin cậu bị lạc, mình đã rất lo
lắng..
-Cám ơn cậu Nobu..
Mắt Du Du có gì đó ươn ướt, nó quá cảm động chăng? Những tưởng tình
bạn đã bị mắt, nhưng nó không ngờ Nobu vẫn luôn quan tâm và lo lắng
làm cho nó. Đúng thật, tình bạn là một thứ gì đó rất cao quý, không
thể muốn quên đi là được. Nó lấy tay chùi chùi nước mắt..
-Du Du à, cậu không thấy ghét một thằng lại đi thích con trai như
tớ sao?
-Thích con trai thì sao nào, nó không ảnh hưởng đến tình bạn, với
lại, mình nhất quyết làm cho cậu phải tìm ra điểm đáng yêu của con
gái, và giúp cậu quên Đại Bảo.
-Vậy thì nhờ cậu đó, Du Du.
DU Du cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng.
***
Có tiếng gõ cửa, là Thiên Tứ đang ở bên ngoài, Du Du vội vàng ngồi
dậy, cảm giác rất là bồn chồn, vì đây là lần đầu tiên cậu chủ đến
tận phòng nhân viên để tìm nó, bối rối và không biết phải làm gì,
nó chạy tới chạy lui, chỉnh đốn tóc tai và ra mở cửa.
-Đây là dầu được mua ở nước ngoài về, cô bé lấy để xoa lên những
chỗ bị đau, sẽ mau chóng bình phục thôi.
-Cám ơn cậu Thiên Tứ.
Du Du cảm thấy rất vui khi được Thiên Tứ quan tâm, nó thấy lâng
lâng như là trong mộng vậy. Nhớ lại cảm giác lúc kề sát lưng Thiên
Tứ, cảm nhận hơi ấm từ cậu ta, DU Du thấy mắc cỡ vô cùng, vội vàng
quay đi, mỉm cười.
-CÔ bé đang cười gì vậy?
-Không có gì đâu, cậu về nghỉ sớm đi, hôm nay cậu cũng đi tìm mình
và cõng mình vất vả rồi.
-Cô bé cũng nặng thật đấy!
-Gì cơ? Nặng ư?
Du Du há hốc mồm như không tin vào chính tai mình. Mắt nó tròn xoe,
mở căng ra nhìn thẳng vào mặt Thiên Tứ để kiểm chứng xem mình nghe
có đúng như vậy không, lần đầu tiên nó nghe thấy Thiên Tứ chê nó.
Trái tim như vỡ tan thành từng mảnh..
-Ha ha, tôi chỉ đùa thôi, nhìn phản ứng của cô bé kìa…
Du Du lại cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ, khi thấy Thiên Tứ lại trêu
chọc nó như vậy. Cậu ta cười thật là đẹp, và làm nó cảm thấy rất
ngượng ngùng khi đứng trước mặt Thiên Tứ.
-Vậy được, tôi về phòng ngủ đây.
-À…à… ờ, cậu ngủ ngon…
DU Du nhìn theo bước chân Thiên Tứ về phòng, trong lòng cảm thấy
hơi luyến tiếc, nó muốn cảm giác này kéo dài hơn một chút, nên buột
miệng kêu Thiên Tứ mà không kiểm soát được chính mình.
-Thiên Tứ!
Đến khi Thiên Tứ quay lại rồi, nó mới thấy mình thật là lộ liễu,
cái mặt bây giờ chuyển sang mếu máo, không biết nên khóc hay nên
cười nữa. Tự dưng lại kêu cậu ta quay lại, nó không biết phải nói
gì lúc này. Bối rối, và xấu hổ, nó vội vàng quay vào trong và đóng
cửa lại. Du Du đưa tay lên ngực mình, nghe tim đập mạnh dồn dập,
khuôn mặt nó đang đỏ ửng và nóng ran. Còn về phần Thiên Tứ, cậu ta
đứng bên ngoài, một lúc sau mới rảo bước quay đi, trên miệng có một
nụ cười….rất dễ thương cùng với chiếc răng khểnh.
Từ phía xa xa khuất sau bức tường, Thiên Tư cầm trong tay lọ dầu y
hệt Thiên Tứ, vì đó cũng là lọ dầu bà bà cho từ bên nước ngoài,
nhưng chỉ khác là cậu ta đã không đưa được nó cho DU Du. Thiên Tư
đứng dựa mình vào bức tường và suy nghĩ. Cậu ta nhớ đến cảnh tượng
người anh của mình cõng Du Du trên lưng, mà cậu ta thấy mình bất
lực không làm gì được. Có lẽ số trời đã định, lúc nào cậu ta cũng
chậm một bước. THiên Tư nhìn về phía phòng của Du Du mà khuôn mặt
vô cùng buồn bã. Nhớ lúc ở trại hè, cậu ta lo lắng cho nó đến mức
rối bời tâm trí, không còn tự chủ được mọi hành động, như vậy có
thể nói Du Du đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Thiên
Tư. Nhưng những việc như vậy thì có ích gì, người Du Du thích là
anh Thiên Tứ, và Thiên Tứ cũng đã thừa nhận là thích Du Du, cậu ta
như người thừa trong câu chuyện này. Mặc dù biết như vậy, nhưng
trong lòng có gì đó bồn chồn không yên, nếu không thể đưa chai dầu
này, thì cậu ta có thể làm gì giúp Du Du đây? “Thiệt tình, không
biết mấy vết thương trong rừng của cô ấy thế nào, nhưng sao mà mình
cảm thấy đau quá!”. Thiên Tư nắm chặt chai dầu trong tay rồi rảo
bước về phòng.
Ánh Linh
nằm dài trên giường và đang cố ngủ đi, nhưng dường như trong tâm
trí không thể nào thôi không nghĩ đến cảnh tượng ở trại hè. Khác
hẳn với một Ánh Linh mà mọi người thường biết, lúc nào cũng lạc
quan, vui tươi, lần này trên khuôn mặt Ánh LInh thể hiện sự giận dữ
rõ rệt. Cố ta ngồi bật dậy, ánh mắt bỗng lạnh lùng đến băng giá…và
cái tên “Du Du” được cô ta thì thầm trong làn gió thoảng.
***
Sáng hôm sau, Du Du bước vào phòng dành cho nhân viên và thấy rất
là lạ lùng, mọi người nhìn nó đầy lo lắng và không cho nó làm việc
gì hết. Bà Khaly còn nấu cả một tô cháo rất to và bổ dưỡng cho
nó.
-Cháu không sao đâu ạ, mọi người sao lại cư xử kì lạ vậy?
-Cháu đang bị bệnh mà, cứ ăn rồi nghỉ ngơi đi, có người làm việc
thay cháu rồi.
-Không sao, cháu rất khỏe mà. Bà xem này, mọi người xem này.
Du Du đứng lên nhảy nhót, tươi cười để chứng tỏ là mình rất khỏe
mạnh. Nhưng chưa kịp làm gì thêm thì đã bị bà Khaly lườm một cái.
NÓ im lặng ngồi xuống ăn tô cháo ngon lành, sẽ có người làm việc
thay cho nó hôm nay. Nó xụ mặt, cảm giác như có gì đó rất khó hiểu.
Từ phía gian nhà chính, THiên Tư đứng dựa vào thành cầu thang,
khoanh tay đứng nhìn về phía nhân viên.
- Du Du à, xin lỗi, tôi chỉ có thể làm được những việc như vậy
thôi!
***
Đã sắp đến ngày tựu trường ở Nhất Kim, nó không biết sẽ phải chuẩn
bị trước những gì, vì những thứ liên quan đến học tập đều được bà
chủ chu cấp, đó có lẽ là điều mà nó sung sướng nhất, cái mà cần
chuẩn bị quan trọng nhất có lẽ là tinh thần. Làm thế nào để giữ
được mối quan hệ tốt với Thiên Tứ như hiện giờ, không biết Đốc Long
có quay lại nhập học không nữa, còn Đông NGhi, không biết sẽ phải
nói chuyện như thế nào với cậu ta để tình bạn có thể quay về như
trước kia, rất nhiều, nhiều việc đang chờ nó giải quyết ở Nhất Kim,
nhưng không hiểu tại sao việc nào cũng trở nên khó khăn đến
vậy.
Nó vừa lau dọn, vừa suy nghĩ, tiếng thở dài gây chú ý cho Thiên Tư.
Cậu ta cũng đã có những đêm dài suy nghĩ về tình cảm của mình, cậu
ta không biết phải làm gì bây giờ, nói hay không nói rõ tình cảm
của mình. Du Du đang ở đây, rất gần, đang dọn dẹp trong phòng của
mình. Cậu ta rất lo lắng và muốn hỏi về vết trương hôm trại hè, hỏi
việc gì mà đã làm cho cô ta thở dài, hỏi về suy nghĩ của nó đối với
cậu ta, nhưng không tài nào mở miệng được. Thiên Tư đành quay người
lại, tiếp tục với quyển tập giả bộ trên bàn học, nhưng thật chất
cậu ta lại tiếp tục đuổi theo những suy nghĩ của mình về Du Du. Mấy
ngày gần đây, Thiên Tư luôn vội vàng dọn dẹp phòng của mình thật
gọn gàng trước khi Du Du đến, vì cậu ta muốn cho nó được nghỉ ngơi
nhiều hơn. Thiên Tư rất muốn làm gì đó cho nó, nhưng cậu ta chỉ có
thể nghĩ được đến đó.
Du Du lau dọn xong những chiếc bình trong phòng Thiên Tư, nó đứng
dậy, định dọn dẹp phòng ngủ, thì bất chợt mới nhớ nãy giờ trong
phòng có 2 người. Nhìn Thiên Tư dang quay vào trong học bài. Nãy
giờ do mải suy nghĩ những việc rắc rối, mà nó quên mất sự có mặt
của cậu chủ. Nhưng không khí hôm nay thật là kì lạ, bình thường cậu
ta sẽ quát mắng inh ỏi khi nó không tập trung làm việc, hoặc ít ra
cũng sẽ nói vài câu chọc tức, hoặc những việc gì gì đó, miễn làm
sao thấy nó sắp khóc thì mới thôi. Nhưng tự nãy giờ THiên Tư vẫn
ngồi im trên bàn học mà không hề quay lại nhìn nó đến một lần. Ánh
mắt Du Du bỗng dừng lại cái lưng của Thiên Tư, nó thật giống với
Thiên Tứ, mà cũng đúng, vì họ là 2 anh em, mà lại là sinh đôi cơ
mà. Tự dưng Du Du nhớ lại cảm giác đó, và muốn được ôm vào cái lưng
đó một lần nữa, hơi ấm từ cái lưng đã quyến rũ Du Du, khiến cho nó
tiến gần đến Thiên Tư từ lúc nào không hay. Bất giác, nó đứng lại,
trong đầu đang đầy những mâu thuẫn. “Rõ ràng biết đây là Thiên Tư
cơ mà, sao mình lại như vậy?”
-Cô đang thì thầm gì sau lưng tôi vậy?
Bất chợt Thiên Tư quay lại, bắt gặp những hành động kì quái của DU
Du, làm cho nó giật mình. Phải một lúc lâu sau, hơi thở mới có thể
nhịp nhàng trở lại. Nó đang không biết phải nói gì tiếp theo thì
thấy Thiên Tư đã quay lại bài vở của mình. Du Du bĩu môi một cái:
“Kì lạ thật!”, rồi nó làm hết những phần việc còn lại trong phòng.
Và khi đến dọn dẹp chiếc giường, nó đang phủi phủi mọi thứ cho
thẳng, thì bất chợt nghe tiếng quát lớn của THiên Tư.
-Khỏi dọn chỗ đó!
Du Du giật mình quay lại, không hiểu nguyên nhân vì sao. Khuôn mặt
của THiên Tư lạnh lùng đến khó tả, y hệt như những lần gặp mặt ban
đầu. Nhìn vẻ mặt sững sờ và sợ sệt của Du Du, THiên Tư cũng bối rối
theo, cậu ta vội vàng như vậy, vì bên dưới chiếc gối là chiếc khung
hình bí mật.
-Cô dọn ở phía thùng rác kia kìa!
-Thiên Tư, cậu vất lộn vật
còn dùng được vào thùng rác nè!
-Là gì vậy?
-Là nguyên một bịch cột tóc, kẹp tóc hay gì gì đó nè…
-Cái đó là đồ của con gái, đương nhiên tôi không dùng được phải vất
đi rồi.
-Vất vật còn mới tinh đi như vậy thì thật là uổng.
-ờ..thì …nếu cô thích thì cứ lấy đi!
-THật không, tôi có thể lấy được không? Nhưng mà sao cậu lại có
những thứ này?
-ờ…thì….có lẽ fan của tôi đưa lộn, mấy cô gái đó cứ nhét lung tung
vào hộp bàn của tôi.
-Nhưng mọi lần cậu bỏ hết mấy thứ đó trong hộp bàn mà không lấy về
mà, sao lần này lại…
-Nhiều chuyện quá đi, không lấy thì cứ để trong sọt rác.
-À, lấy chứ, còn mới nguyên mà.
DU Du im lặng, nhét đống cột tóc vào túi, nó khúc khích cười, hôm
nay tự dưng vơ được mấy thứ đồ cột tóc xịn này. Mấy cái này con gái
ai chả thích. Cứ im lặng mà lấy, chứ chọc tức cậu ta, không cho lấy
nữa, vất đi thì uổng lắm. Du DU không biết rằng, Thiên Tư đang thở
phào một cái. “May mà cô ta lấy, nhưng lần sau phải nghĩ ra cách
khác mới được, chứ cái kiểu điều tra này, cô ta hỏi vòng vo sẽ làm
mình lộ ra là mua cho cô ta mất. Thiệt tình, lấy thì lấy đi, còn
nhiều lời!”
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)***
Bắt đầu một học kì mới ở Nhất Kim làm cho DU Du đầy lo lắng. Không
biết sẽ mở lời với Đông NGhi như thế nào. Với Nobu thì mọi chuyện
đã ổn hơn, khi mà cậu ấy đã chủ động làm lành. Những cô bạn đã cố
tình lừa nó hôm trại hè, liệu có buông tha nó trong học kì này hay
không. Lại còn kết quả cuộc thi cuối học kì trước, sẽ được công bố
ngay đầu năm học, mà lần đó nó làm bài không tốt chút nào, không
biết sẽ nhìn mặt Thiên Tứ ra sao nữa. Tại sao lại có nhiều điều
phải lo nghĩ như vậy. Nó nằm dài thượt ra chiếc bàn quen thuộc ở
sau vườn, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, phải chi mọi việc cứ yên bình
như cảnh vật lúc này, ngày mai là ngày khai giảng, không biết sẽ có
những sóng gió gì ở Nhất Kim sẽ xảy ra cho nó nữa….Làn gió nhẹ dễ
dàng đưa nó chìm vào giấc ngủ. Du Du nằm gục trên bàn mà không biết
rằng, đằng sau nó đang có chuyện sắp xảy ra…
Có tiếng bước chân phía sau, người đó dừng lại một lúc lâu quan sát
Du Du, rồi tiến lại gần. ÁNh sáng của một ngày âm u nơi sân vườn
chiếu xuyên qua mái tóc bồng bềnh lãng tử, lập lờ nơi vẻ mặt “rất
INNO” nhưng không thể thấy rõ là ai. Miệng chàng trai mỉm cười đầy
thu hút…KHông gian im lặng, chỉ có 2 người, chàng trai dần khom
người xuống và kề sát mặt hôn nhẹ nhàng lên má của DU Du. Ánh sáng
mờ ảo và làn gió nhẹ thổi tung những lá khô trong vườn, tạo nên một
cảnh tượng rất đẹp, y hệt một bức tranh trong truyện… nhưng bức
tranh có đẹp với độc giả khi nhân vật đó là một trong 2 cậu chủ nhà
INNO, nhưng đằng này, lại là….
CHƯƠNG 29: THÊM MỘT NHÂN VẬT LẠ LÙNG Ở INNO GIA
Du Du thấy nhột nhột ở má của mình, mà không biết đó là hơi thở của
chàng trai kia. Nó cau mày, nhép nhép cái miệng từ từ mở mắt ra.
Khỏi phải nói nó bất ngờ đến mức nào khi mà, trước mắt mình, không
phải mà là ngay trên má của mình, bây giờ là một khoảng cách gần
đến độ không thể chấp nhận được của một tên lạ hoắc lạ hươ. Mắt Du
Du mở căng, tên con trai biết sự phát hiện của Du Du nhưng vẫn tỉnh
rụi, từ từ đứng thẳng dậy mà khuôn mặt chẳng có chút gì là “hối
lỗi” hay giật mình.
Du Du lặng thinh từ nãy giờ không nói tiếng nào, tay nó đưa lên sờ
trên má của mình. Tại sao những tên con trai ở CHu Rung này lại
thích tự mình làm những hành động thân mật như vậy khi chưa được sự
chấp thuận của người khác, nhưng cái quan trọng bây giờ là phải
“xử” cái tên này như thế nào cho đích đáng.
-Anh là ai, mà sao lại…lại….
Chàng trai lãng tử kia vẫn thản nhiên vuốt lại mái tóc lãng tử hơi
dài và có màu bạch kim của mình. Miệng cậu ta nở một nụ cười rất
thu hút, có thể nói cái môi của cậu ta rất quyến rũ, một cái gì đó
rất đáng yêu phát ra từ đó. Đôi mắt cậu ta rất tinh quái, cứ lẳng
lơ nhìn Du Du như trêu đùa, lại còn thái độ xem việc đó rất chi là
bình thường. Khuôn mặt sáng, hàng chân mày rậm, cộng thêm cái môi
xinh xinh, nói tóm lại cũng có thể xếp cậu ta vào hàng hotboy nếu
như học ở Nhất Kim, nhưng điều đó không hề làm Du Du có ý định từ
bỏ sự trừng phạt cho cậu ta.
Khá bực tức khi không nhận được lời xin lỗi, đã vậy tên đó còn đứng
cười cười như trêu đùa. Du Du vươn người đứng thẳng dậy và … tát
vào má cậu ta một cái.
Bốp!
Gương mặt chàng trai đã méo đi theo chiều đánh của cánh tay, cậu ta
chưa vội vàng quay lại mà đang cau mày kìm nén, có lẽ là sự tức
giận. Cái miệng đang sưng lên vì cú tát khá đau, người lạ mặt từ từ
ngước mặt lên nhìn Du Du đầy nham hiểm, nhưng trên miệng cậu ta vẫn
còn giữ nguyên nụ cười rất huyền bí….
Du Du vô cùng ngạc nhiên
trước thái độ lạ lùng đó, lần đầu tiên có người cười sau khi bị
tát, có lẽ đây là sự trêu cợt dai nhất mà Du Du từng gặp, đã thế
thì cho hắn biết tay luôn. Du Du nhướn người lên vịn hai tay vào
vai hắn và kéo xuống, lên gối một cái vào ngay bụng của tên đểu
cáng và xấu xa kia, kèm theo những tiếng la rất to: “Đồ háo sắc”,
rồi khi cậu ta khom người xuống, nó lại nện vào lưng cậu ta một
cái: “Đô nham nhở”. Nhìn cậu ta khom người xuống ôm bụng vì đau,
lần này thì không còn có thể cười đểu được nữa, nó ngước mặt lên
trời, cười hả hê vì trả thù được hắn ta. Du Du bỗng giật mình, vì
nhớ ra hắn là người lạ mặt, chưa từng gặp bao giờ, trong phút chốc
suy nghĩ, Du Du đá hắn thêm một cái nữa:”Đồ ăn trộm, dám cả gan
xông vào INNO giữa ban ngày hả?”
Bất chợt Du Du nhìn thấy xung quanh mình mọi người đang đứng bất
động, tụ tập đầy đủ, từ nhân viên lái xe, những người giúp việc
trong nhà, những người làm vườn, và cả những người làm việc ở nhà
bếp, tất cả đều đang há hốc miệng chứng kiến những cảnh tự nãy giờ.
Ánh mắt bọn họ rất lạ, đang trố tròn và mếu máo nhìn cái tên lạ mặt
trước Du Du bây giờ, nhưng tất cả đều không nói lời nào, hết nhìn
Du Du rồi lại nhìn cái tên háo sắc. Du Du quay hướng nhìn về phía
chị Uyển Thanh mong rằng có lời giải thích, chị ấy đang đưa tay lên
chặn miệng lại vì bất ngờ. Rồi đám đông nhân viên bắt đầu rẽ ra,
nhường đường cho cậu chủ Thiên Tứ và Thiên Tư bước vào, cả 2 cũng
đang khó hiểu vì sao nhân viên lại tụ tập đông như vậy ở trong
vườn. Cả 2 hướng mắt về cảnh tượng trung tâm, Thiên Tư và Thiên Tứ
vô cùng ngạc nhiên, hết nhìn Du Du rồi nhìn người con trai đang ôm
bụng phía trước, miệng của cả 2 cũng sắp bắt đầu há hốc, chỉ kịp
phát ra vài tiếng nho nhỏ nhưng đủ để Du Du nghe thấy:
-Anh Thiên Tử…
Du Du nghiêng đầu suy nghĩ, người mà Thiên Tứ vừa gọi là “Thiên
Tử”, “anh”, vậy đây là….Du DU trố mắt tròn, khuôn mặt của nó bắt
đầu biến đổi, đang bắt đầu cau lại và xanh dần lên. Tên con trai
vừa bị nếm một đòn chí mạng, lại chính là …Đại Thiếu gia của INNO,
người mà nó chưa từng bao giờ nghe nhắc tới.
***
Nhứng nhân viên nữ trong nhà đang tấp nập chuẩn bị các dụng cụ y tế
để làm giảm đau cho INNO Thiên Tử. Du Du thì cứ đứng im đó, cúi gằm
mặt xuống đất, chờ định tội và hình phạt. Nó thì thầm: “Đúng là
công tử bột, bị thương có chút xíu mà phải đến 2,3 người chăm sóc”.
Nó bĩu môi.
Quản gia Pix đứng bên cạnh Thiên Tử, rất trịnh trọng và lễ
phép.
- Đây là nhân viên mới, nên cô ta chưa biết nhiều về INNO Gia, nên
mong Đại thiếu gia hãy bỏ qua cho.
Bất chợt Thiên Tử đứng dậy đi về phía nó, cậu ta xoa xoa cái má
đang đỏ ửng, như để nhắc đến tội lỗi của nó.
-Dường như nhóc không tỏ vẻ chút gì hối lỗi, phải không …nè!
Đây là câu nói đầu tiên của hắn ta mà Du Du nghe được, một giọng
nói rất thanh và nhẹ nhàng, nhưng được phát ra từ một cái nham nhở,
làm cho DU Du cảm thấy rất bực tức. Lại còn kêu nó là “nhóc”, rồi
kéo dài chữ “nè”, rõ là nham nhở. Nó miễn cưỡng trả lời.
-Dạ không dám, thưa cậu chủ!
-Vậy nhóc có biết là nhóc tát đau lắm không…nè!
-Dạ tôi không cố ý ạ.
-Lại lên gối rất chuyên nghiệp nữa..nè!
-Dạ tôi tưởng thiếu gia là trộm, vì chưa được nghe nhắc tới thiếu
gia bao giờ.
-Vậy bây giờ phải xử lý Nhóc như thế nào…nè!
Cứ nói một câu hắn lại tiến gần về phía Du Du một bước, làm cho Du
Du cứ phải lùi lại, lùi lại dần dần, vì rằng tên này dám làm những
điều lộ liễu không lường trước được, Du Du đang bị ép vào tường.
MỌi người xung quanh vẫn im lặng quan sát, tại sao cả Thiên Tư và
Thiên Tứ đều để yên như vậy, làm Du Du cảm thấy bối rối vô cùng, nó
muốn đạp cho hắn một cái nữa, để tránh xa ra, nhưng mà không thể
như vậy trước mặt mọi người lần nữa. Bất thình lình có một bàn tay
cắt ngang giữa 2 người.
-Du Du không cố ý, anh tha cho cô bé đi!
Lúc này câu nói của Thiên Tứ làm nó thở phào một cái. THật ra Du Du
không biết cũng chính lúc đó, cả THiên Tư cũng đang định lao tới,
nhưng mà lại không nhanh bằng Thiên Tứ. Cậu ta đứng đơ người ra và
im lặng. Thiên Tử lùi lại và quay về ghế để mọi người tiếp tục chăm
sóc vết thương “nhỏ xíu” kia.
- Thiên Tứ đã lên tiếng thì đành phải vậy thôi…nè!
Dường như sự xuất hiện đột ngột này của thiếu gia Thiên Tử cũng gây
bất ngờ cho cả Thiên Tư và Thiên Tứ, bằng chứng là từ nãy giờ cả 2
anh em họ đều im lặng, và có những biểu hiện rất lạ. Nhưng lạ lùng
đáng kể nhất là biểu hiện của những nữ nhân viên trong nhà, mọi
người ai nấy cũng sửa soạn chỉnh trang đàng hoàng, rồi cố gắng làm
việc quanh quẩn gần anh ta. Du Du bắt đầu
cảm thấy một không khí rất lạ đang xảy ra tại INNO. Nó giương mắt
nhìn thẳng vào mặt THiên Tử đầy nghi vấn, bất chợt, ánh mắt cậu ta
cũng nhìn thẳng vào nó, không quên kèm theo một nụ cười đầy bí
ẩn.
- Cậu THiên Tử, sao cậu về mà không báo trước để chúng tôi ra đón.
Phòng của cậu luôn được dọn dẹp hằng ngày, nên mời cậu vào nghỉ
ngơi sau chặng đường dài.
Con người này quả thật kì lạ, ngay cả thái độ quản gia Pix đối với
cậu ta rất trịnh trọng và tôn kính, hơn hẳn 2 anh em sinh đôi.
Thiên Tử, anh ta là con người như thế nào?
Buổi tối, Du Du thập thò sang bên phòng của chị Uyển Thanh, nó đợi
giây phút này từ lâu rồi để khai thác thêm thông tin.
-À, đại thiếu gia đã sang nước ngoài ngay khi tốt nghiệp đại học ở
Đại Học Nhất Kim, và hình như là đã được 2 năm rồi.
-Qua, vậy là anh ta ít nhất phải 24, 25 tuổi rồi nhỉ, sao trông trẻ
quá vậy? Sao em không nghe ai nhắc đến anh ta vậy nhỉ?
-Chị cũng không rõ lắm, chỉ nghe kể lại. Chỉ biết là 2 năm nay cậu
ấy không về nhà 1 lần nào, vậy mà hôm nay xuất hiện đột xuất, nên
ai cũng tò mò kéo ra xem cậu ấy, vậy mà được xem một cảnh có 1
không 2.
Du Du nhìn chị Uyển Thanh cười, nó cau mày tức giận.
-Chị mà cũng chọc em nữa. Nhưng em thấy hắn ta lạ lắm, vừa xuất
hiện là không khí trong INNO thay đổi ngay, dường như anh ta có cái
gì đó rất ghê gớm.
-ĐÚng vậy, thiếu gia THiên Tử rất đẹp trai và rất có tài ăn nói,
nghe nói cô gái nào nói chuyện với anh ta cũng sẽ bị anh ta làm cho
chết mê chết mệt.
Nhìn dáng vẻ đang mơ mộng của chị Uyển Thanh, Du Du biết ngay chị
ấy đã bị “chinh phục” rồi. Hèn gì mà các nữ nhân viên trong INNO
lại có thái độ lạ lùng như vậy. Hóa ra họ muốn lọt vào mắt của
thiếu gia Thiên Tử. Không hiểu mọi người nhìn thấy vẻ đẹp gì ở anh
ta mà lại mê anh ta đến như vậy. Đẹp trai thì nó công nhận, nhưng
đâu đến nỗi phải chết mê chết mệt như vậy? Nó vội vàng xua tan ý
nghĩ của chị Uyển Thanh.
-Nè, chị có anh Hải Đăng rồi đó nhe!
-Biết rồi, nhưng mơ mộng chút đâu có sao.
-Vậy chị có biết gì thêm về anh ta không?
-Chị đến đây cũng chưa lâu, đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt. Em
thử hỏi ai làm lâu ở đây để hỏi xem. Mà sao em quan tâm đến anh ta
nhiều vậy, có phải bị anh ta hút hồn rồi phải không?
DU Du bĩu môi một cái. Sự thật là nó chẳng ưa anh ta chút nào, và
nó có cảm giác gì đó không yên đối với vị Đại thiếu gia. Nó chỉ
muốn tìm hiểu thêm về con người kì quặc này để mà né xa anh ta một
chút, và không làm gì đắc tội với anh ta nữa. CŨng may bà chủ đi
công tác, chứ không thôi việc Du Du “dần” cho Đại thiếu gia INNO
một trận mà đến tai bà chủ, không biết sẽ tính sao.
Du Du thất thểu về phòng, thông tin khai thác được không nhiều, có
lẽ tạm thời gác chuyện đó qua một bên. Dù gì nó cũng sẽ không phải
đối mặt với anh ta nhiều, vì buổi sáng đã phải học ở trường, buổi
chiều dọn dẹp phòng của 2 cậu chủ, chặng đụng chạm gì đến anh ta,
mọi chuyện có lẽ không rắc rối lắm đâu! Nó tự an ủi mình như vậy.
NGày mai đã là ngày khai trường, tốt nhất nên tập trung chuẩn bị
tập vở.
***
Tại phòng của Thiên Tử, 2 anh em Thiên Tư và Thiên Tứ đứng mỗi
người một góc, vẫn im lặng quan sát Thiên Tử, ánh mắt đầy hiếu kỳ,
còn Thiên Tử thì vẫn dửng dưng, xem xét mọi thứ trong phòng.
-Chà, mọi thứ vẫn gọn gàng sạch sẽ, không khác gì 2 năm
trước…na.
-Sao anh lại về đây đột ngột vậy, mẹ và bà bà có biết việc đó
không?
Đây là câu nói đầu tiên của Thiên Tư kể từ khi gặp mặt. Nhìn vẻ mặt
đầy nghiêm túc của Thiên Tư, Thiên Tử thoáng có hơi ngạc nhiên,
nhưng lại trở về vẻ mặt dửng dưng ngay. Anh ta tiến lại chiếc ghế
sofa và ngồi phịch xuống, một tay đút vào túi, một tay gác lên
thành ghế.
-Anh muốn tìm hiểu lý do làm cho 2 em phải từ bên đó trở về gấp đến
như vậy…nè.
Câu nói của Thiên Tử nửa nghiêm túc, nửa bỡn cợt, nhưng dường như
đã bắn trúng tim của cả 2 anh em sinh đôi, họ đều quay phắt lại
nhìn người anh cả của mình. Thiên Tử nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạch
kim bồng bềnh rất lãng tử sang một bên, chân gác lên chữ ngũ, rồi
trong phút chốc vẻ mặt thay đổi hẳn, một luồng khí lạnh bao trùm
lấy người Thiên Tử, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lạ thường, và một
giọng nói đầy khiêu chiến:
-Và giờ thì anh đã biết nguyên nhân rồi.
Không gian như đứng lại, ánh mắt đầy bất ngờ của Thiên Tư và Thiên
Tứ đang dồn về Thiên Tử, chữ “nè” quen thuộc trong cách nói chuyện
biến mất, để lộ ra một câu nói đầy ý đe dọa gì đó mà khó có thể
miêu tả. Thiên Tử cầm ly trà lên uống, miệng nhếch mép một nụ cười
đầy bí hiểm. “Có một chuyến du lịch thú vị rồi đây!”
***
Buổi sáng giật mình tỉnh dậy, Du DU chợt hốt hoảng khi thấy mình đã
trễ
lạnh lùng. Cái miệng đang há hết cỡ, làm nó thấy xấu hổ vô cùng,
nhanh chóng quay sang một bên ngậm miệng lại
-Xấu hổ quá đi mất, chắc là hắn ta có cái để trêu chọc rồi!
Du Du lầm bầm, từ từ hé quay sang xem phản ứng của Thiên Tư. Nhưng
Du Du lấy làm lạ khi mà Thiên Tư vẫn đang hướng về phía trung tâm
trường, và không để ý gì đến hành động thô kệch vừa rồi của nó. Nõ
bĩu môi, và thầm nghĩ :”Chắc chắn cậu ta có âm mưu gì rồi, chứ đâu
dễ dàng gì bỏ qua cơ hội bêu rếu mình như vậy”. Du Du cố gắng nhướn
lên hàng trên để xem ĐÔng Nghi có mặt hay không, và nó thầm mừng
khi thấy cô bạn đang xếp hàng ở phía đầu lớp, vậy là cô ấy đã ở lại
Nhất Kim như đã hứa, không hiểu sao nó lại cảm thấy nhẹ lòng đến
như vậy.
Từ phía trung tâm trường, sau những màn nghi lễ đón chào năm học
mới. Hiệu trưởng trường đang phát biểu về những thành tích và những
hoạt động trong năm qua, có lẽ hơi dài dòng văn tự, nên hầu hết mọi
người đang nói chuyện riêng khá nhiều. Vẫn là những câu chuyện của
thế giới thượng lưu, khoe những chiến lợi phẩm mà họ có được trong
hè qua. Các cô gái thì hứng thú với những món phụ kiện đắt tiền,
được mua từ nước ngoài. Du Du nhìn lại tay mình, nó vẫn còn đeo cái
vòng Đông NGhi tặng, chiếc vòng nhìn vào có thể nói không có gì đắt
giá, nhưng nó cảm thấy rất vui và rất đẹp. Du Du ngồi chống cằm suy
nghĩ về người mới đến ở INNO, không biết chút nữa về nhà anh ta có
gây khó dễ gì cho mình hay không.
Hiệu trưởng trường kết thúc bài diễn văn, mọi người lác đác vỗ tay,
vì ít ai lắng nghe, họ chủ yếu muốn khoe khoang mùa hè của mình mà
thôi. Nhưng bỗng chợt tất cả ồn ào hẳn lên, và tất cả đều hướng mắt
nhìn về phía trung tâm trường. Những tiếng hô hét, ánh mắt “đắm
đuối” như nhìn hotboy của các cô gái lại xuất hiện đồng loạt, y hệt
như năm ngoái lần đầu tiên Du Du vào trường. Vì cũng tò mò xem
hotboy nào vừa xuất hiện, mà có thể “đẩy lùi” cả 4 chàng trai A1
như vậy, Du Du nhướn người lên nhìn về phía trung tâm. Và xuất hiện
trên khán đài bên cạnh thầy hiệu trưởng bây giờ, chính là tên nham
nhở, INNO Thiên Tử…
-Giới thiệu với các em, một cựu học sinh rất xuất sắc trường ta, đã
sớm thành công trong lĩnh vực kinh doanh bên nước ngoài, năm nay
cậu ta về nước thăm nhà, và ghé sang trường để dự Lễ khai giảng,
thật là vinh hạnh, hãy chào đón em… INNO Thiên Tử.
Thiên Tử bước lên trên bục đài trong tiếng hò reo của mọi người,
đặc biệt là những cô gái khối lớp 10 mới vào trường.Thiên Tử đúng
là có tố chất của một người nổi tiếng, anh ta y hệt một diễn viên
xuất hiện trước công chúng vậy. Đưa tay ra vẫy mọi người, kèm theo
nụ cười rất tươi, quả thật lúc này trông anh ta rất… thu hút. Nó
nhớ lại lời chị Uyển Thanh, Thiên Tử là một cao thủ “dụ dỗ” con
gái, cua đâu dính đó. Bằng chứng là bây giờ, anh ta đang phát biểu
rất hay trước toàn trường, giọng nói ấm, pha kèm cách nói chuyện
khá vui nhộn, và không quên cái chữ “nè” dứt câu rất lạ lùng, vậy
mà những người khác lại cho đó là cách nói chuyện dễ thương có một
không hai. Học sinh trong trường đang mê mệt vì Thiên Tử, nhưng
không hiểu sao nó không thể nào ưa nổi, chắc có lẽ tại nó ám ảnh
bởi nụ hôn lộ liễu của anh ta. Du Du ngồi xuống, không thèm chú ý
đến phía trung tâm nữa. Nó chợt nhớ ra điều gì đó, rồi len lén nhìn
sang phía A1, nó muốn xem phản ứng của Thiên Tư khi nhìn thấy anh
trai mình được hâm mộ như thế nào, nhưng kì lạ thay, Thiên Tư đã
không còn đứng trong hàng nữa, khắp dãy hàng A1 cũng không thấy, có
lẽ cậu ta đã rời hàng từ lâu lắm rồi, một cảm giác rất lạ len lỏi
trong lòng Du Du…