Thiên Tư chờ đợi câu nói của Du Du, nhưng nó cứ ngập ngừng mãi,
nhìn cái vẻ mặt bối rối của nó lúc này thật đáng tội nghiệp.
-Thôi không có gì, tôi về phòng đây, cậu ngủ tiếp đi!
-Cô cứ ở lại đây đi!
-Cái gì?
-Chẳng phải cô qua đây vì sợ ngủ một mình ư?
-Sao…
-Nhìn cái mặt xanh lè của cô y hệt lúc tôi vừa tới, là tôi biết cô
đang sợ rồi. Ba mẹ cô nói, từ nhỏ đến giờ, cô sợ nhất là ở một mình
trong bóng tối.
-Vậy liệu có ổn không? Tôi sẽ nằm dưới đất, ở đằng kia, cậu cứ nằm
ở trên giường đi!
-Thôi cô nằm trên giường đi, dù gì nằm trên đó tôi cũng không tài
nào ngủ được, nằm dưới đất có lẽ sẽ khá hơn so với cái giường của
anh cô.
-Cậu có chắc là ổn chứ, dù gì cậu cũng quen ngủ trên giường
rồi!
-Đó không phải là vấn đề, nhưng cô phải hứa là cô không được đụng
vào tôi, tôi biết là tôi đẹp trai, nhưng tôi không dễ tính
đâu.
-Cậu nói cái gì, câu này phải để tôi nói chứ, cậu mà đụng đến tôi
thì coi chừng cái tay của cậu đó!
Nói rồi, Du Du leo lên giường, miệng còn lẩm bẩm vì tức. Nó quay
ngoắt ra đằng sau để khỏi thấy mặt tên THiên Tư. Còn về Thiên Tư,
cậu ta lại tiếp tục cười vì vừa chọc tức được Du Du một vố nữa,
nhưng lại vừa lắc đầu ngao ngán khi tự nhận nằm đất, cậu ta trải
chiếc chăn nằm xuông sàn, cách khá xa chiếc giường, loay hoay vì
vẫn khó ngủ. Điện vẫn được thắp, ngoài trời vẫn mưa rất lớn, nhiều
thứ đang đổ vỡ bên ngoài làm Du Du không ngủ được. Nhưng nó yên tâm
hơn vì biết bên cạnh mình vẫn đang có người. Nó quay người lại, bất
chợt cả 2 cùng đối diện mặt với nhau. Kẻ trên giường, người dưới
sàn, khoảng cách khá xa, nhưng dường như có gì đó rất kì cục. Hai
người nằm yên không động đây, mắt vẫn nhìn nhau không chớp. Rồi bất
chợt cả 2 cùng vội vã quay ra hướng khác, giấu đi khuôn mặt đang
bối rối và đỏ ửng của mình. Cả Du Du và Thiên Tư đều nghe tim mình
đập rất mạnh. Không gian yên tĩnh làm cho Du Du không dám cả thở.
Nó cố gắng suy nghĩ cho mình một câu chuyện đê có thể phá vỡ cái
không khí này.
-Thiên Tư này, cậu thật sự thích chị Nhật Thy chứ?
Nghe câu hỏi bất ngờ từ Du Du, Thiên Tư giật mình quay lại, cậu ta
im lặng không trả lời.
-Nếu như cậu không muốn nói thì thôi vậy, tôi cũng chỉ là muốn làm
rõ một chuyện mà thôi!
-Trước kia tôi rất thích chị ấy!
Du Du nghe câu trả lời không hề do dự ấy tự dưng thấy trong lòng đó
có gì rất buồn, mặc dù cậu ta chẳng liên quan gì đến nó, cả 2 ghét
nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, nhưng không hiểu sao
bản năng tự nhiên của tình cảm lại cho nó có cảm giác như
vậy.
- Vậy bây giờ vẫn vậy đúng không?
- Cách đây không lâu thì như vậy, nhưng bây giờ thì không còn gì
nữa.
- Cậu nói vậy là sao?
Du Du nghe câu trả lời rắc rối và lòng vòng đó liền quay phắt lại
và nhìn vào thẳng mặt THiên Tư chờ đợi câu trả lời. Thiên Tư nhìn
ánh mắt ngây ngô của Du Du, chợt thấy lòng chùng xuống. Cậu ta thở
dài một cái, và chậm rãi nói.
-Tôi đã từng rất thích chị ấy, một năm trước, và đến bây giờ vẫn
vậy. Khi chị ấy quay về, tôi đã rất vui mừng, nhưng khi tôi biết
rằng chị ấy quay về không phải vì tôi, thì tôi đã rất thất
vọng.
-Tại sao lại như vậy được, rõ ràng, hôm đó ở sân thượng…
Du Du vô cùng thắc mắc, trong đầu nó đang đầy những suy nghĩ đầy
mâu thuẫn, rõ ràng cuộc trò chuyện hôm đó, cái ôm hôm đó, không
những nó mà còn cả Đốc Long cũng chứng kiến. Nó ngồi phắt dậy và
tiến về phía Thiên Tư.
-Cậu phải giải thích ngay bây giờ, tại sao lại như vậy. Đáng lẽ tôi
không nên can dự vào chuyện của 2 người, nhưng việc này liên quan
đến người bạn của tôi.
-Dù gì chuyện đó tôi cũng đã giấu được 1 năm rồi, bây giờ cũng
không còn quan trọng nữa.
-Cậu phải kể nhanh lên, đừng úp úp mở mở nữa.
-Lúc trước cả tôi và Đốc Long cùng thích chị Nhật Thy. Chị ấy đều
biết tình cảm thật sự của chúng tôi, và ra sức khuyên ngăn vì lo sợ
rằng tuổi tác là điều cản trở, chị ấy lớn hơn chúng tôi 2 tuổi,
nhưng điều đó không quan trọng, tôi đã nói rõ với chị ấy rằng, tôi
sẽ không vì sự cản trở của gia đình mà từ bỏ chị ấy.
-Và cuối cùng chị ấy
chọn cậu.
-Đúng vậy, tôi đã rất vui mừng khi nghe lời tuyên bố đó. Nhưng
không được bao lâu thì chị ấy đến tìm tôi và nói ra ý định của
mình.
-Ý định ư?
-Người chị ấy thật sự thích là Kazu.
-Vậy tại sao chị ấy lại làm vậy?
Du Du càng lúc càng nóng lòng, muốn đốc thúc câu chuyện thật nhanh
hơn nữa, nó đang lo lắng cho Đốc Long, vì những gì mà cậu ấy chịu
đựng, mà quên đi rằng, người đau khổ trong câu chuyện này lại là
Thiên Tư.
-Cô đang lo cho Đốc Long phải không?
-Tôi…tôi…
-Từ bé, mỗi lần phân xử tôi đều được thắng, nhưng ít ai biết rằng,
chính tôi mới là người thua thật sự, bị chỉ trích, bị nói xấu sau
lưng. Tôi là cậu ấm của INNO nên lúc nào cũng được thứ mình muốn.
Cũng có lúc tôi đúng thật sự, nhưng người ngoài nhìn vào, ai cũng
nghĩ rằng do gia đình tôi có thế lực, nên Đốc Long phải nhường nhịn
và thông cảm cho cậu ta, có phải cô cũng nghĩ vậy phải không?
-Ai đúng thì tôi sẽ đứng về người đó!
-Cô nói y hệt chị Nhật Thy. Hèn gì Đốc Long cũng thích cô, và
tôi…
-Đâu có, tôi và cậu ấy chỉ là bạn thôi.
Câu nói bỏ dở của Thiên Tư có lẽ Du Du không để ý, dường như cậu ta
đang muốn bộc bạch gì đó với nó, nhưng đã bị cắt ngang.
-Rồi sao nữa, cậu kể tiếp đi!
-Cũng vì thương Đốc Long, chị ấy biết gia đình Kazu sẽ không chấp
nhận một người lớn tuổi hơn cậu ấy như vậy. Đốc Long là con một,
cậu ấy sẽ phải hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ. Và Đốc
Long phải lấy người mà gia đình cậu ấy chọn. CHị ấy không muốn Đốc
Long mang tiếng quen một người lớn tuổi hơn mình. Nhưng khi Nhật
Thy đã tuyên bố là thích tôi, chị ấy vẫn mong Đốc Long sẽ đấu
tranh, sẽ giành lại, và nói được những lời như tôi.
-Đốc Long thật sự thích Nhật Thy.
-Tôi biết, và chị Nhật Thy không còn cách nào khác là phải chọn tôi
để Đốc Long từ bỏ ý định đó, vì chị ấy lo cho tương lai của Đốc
Long và dòng họ Kazu.
Du Du như mờ mờ hiểu ra sự việc. Nó im lặng lắng nghe câu chuyện,
và dần cảm nhận ra người đáng thương trong câu chuyện này lại là
Thiên Tư.
-CHị ấy đã xin lỗi tôi khi nhờ tôi tham gia vào vở kịch này, chị ấy
muốn Đốc Long nghĩ rằng chị ấy thích tôi, và 2 người chính thức
quen nhau để cho cậu ấy quên đi mối tình đó. Nhưng điều chị ấy
không ngờ chính là việc Đốc Long không những không giành lấy hay
níu kéo, ngược lại cậu ấy còn tuyên bố là thích Ánh Linh. ĐIều này
đã làm cho Nhật Thy rất đau lòng, và chị ấy quyết định ra nước
ngoài. Vì chị ấy thật sự muốn giữ tấm lòng của mình với Đốc Long,
và chỉ xem tôi là bạn, không thể tiếp tục là bạn gái được.
-Và sau đó chị ấy đã đi!
-Vì muốn giữ bí mật, tôi đã lấy lý do là không thích chị ấy nữa, và
tình cảm lúc đó chỉ là nhất thời mà thôi.
-Tại sao cậu lại làm như vậy, vì vậy mà mọi người nhìn cậu bằng con
mắt khác đó, cậu biết không, họ nghĩ cậu lúc nào cũng muốn hơn thua
với Đốc Long, chỉ biết đem tình cảm của người khác ra để tranh
giành.
-Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì, mà chỉ biết rằng, tôi vẫn
rất thích chị ấy, và chờ đợi.
-Vậy bây giờ chị ấy đã quay về vì cậu?
-Không, Nhật Thy ra đi vì Đốc Long, và cũng trở về vì Đốc Long. Một
năm qua không làm cho chị ấy quên được Đốc Long, một năm đầy đau
khổ và nước mắt. Và khi chị ấy biết Đốc Long chỉ lấy Ánh Linh ra để
thay thế, nên lần này chị ấy về để nói thật với lòng mình. Nhưng
chị ấy chưa muốn nói ngay vì muốn xem tình cảm của Đốc Long đã thay
đổi hay chưa.
Du Du nhớ lại câu chuyện trên sân thượng hôm nọ, và quả thật hoàn
toàn logic với những gì Thiên Tư nói. NÓ nhìn vẻ mặt buồn bã của
Thiên Tư mà thấy mình có lỗi vô cùng khi bắt cậu ta phải nhắc lại
những chuyện này. Có lẽ 1 năm qua, không chỉ có Nhật Thy, Đốc Long
đau khổ, và chờ đợi, mà cả THiên Tư vẫn luôn nuôi hi vọng cho tình
cảm của mình. Nhưng kết cục bây giờ thì đã rõ, chị Nhật Thy đã chọn
Đốc Long.
-Vậy thì thật là tội nghiệp cho Ánh Linh, cô ấy đã bị Đốc Long thay
thế cho chị Nhật Thy.
-Này nghĩ lại đi chứ, tôi cũng là người bị thay thế nè!
-XIn lỗi, tôi đã bắt cậu kể lại chuyện này, mà không để ý đến cảm
giác của cậu.
-Yên tâm đi đồ ngốc, vì bây giờ tôi cũng đã quên được chị ấy rồi,
tôi…
-Thôi chết!
Du Du hoảng hồn khi nhớ ra một sự kiện vô cùng quan trọng. Một lần
nữa, nó phá vỡ giây phút quan trọng của Thiên Tư.
-Đốc Long nói cậu ta sẽ du học nước ngoài!
-Cái gì cơ? Tại sao?
-Vì cậu ấy thấy mình hết cơ hội với chị Nhật Thy nên muốn quên chị
ấy!
-Bao giờ cậu ấy đi?
-Ngày… mai…
-Vậy bây giờ vẫn còn kịp.
-Không …không…vì ngày mai là của ngày hôm qua…
DU Du ấp úng, lúng túng, nó không thể nói ra những câu dễ hiểu hơn,
làm cho THiên Tư bực mình, phải lay lay
cái vai hối thúc nó.
-Vậy là bao giờ? Cô bình tĩnh lại coi!
-Là tối nay, đúng rồi. Hôm qua cậu ta nói “ngày mai”. Vậy thì “Ngày
mai” đích thị là “hôm nay” rồi!
-Trời ạ, cô đúng là Đồ Nhà quê ngốc nghếch.
Thiên Tư vội vàng rút điện thoại ra và bấm trong vội vã….
***
-Sự việc sao rồi!
Du Du bẽn lẽn lại gần hỏi, nhưng vẫn giữ khoảng cách xa xa, vì nó
sợ Thiên Tư tức giận sẽ “nện” cho nó mất. Nhìn thái độ sợ sệt của
nó, làm cho Thiên Tư cảm thấy buồn cười vô cùng, nhưng vẫn giả bộ
làm mặt rất nghiêm.
-Tôi không gọi được cho Nhật Thy nhưng đã nhờ ÁNh LInh nõi rõ sự
tình cho chị ấy, mong rằng chị ấy sẽ kịp thời ngăn cậu ấy
lại.
-Thật là may quá, ít ra cũng giúp cho 2 người có thể hiểu nhau
được.
-Đáng lẽ họ đã hiểu nhau sớm, mà cũng chỉ tại cô đó!
-Tại tôi?
-Chị Nhật Thy đã định rút lui khi thấy thái độ thân mật của ĐỐc
Long với cô, và cả vụ tấm hình phát tán ở trường đó.
Nó nhớ lại vụ tấm hình mà thấy mình có lỗi kinh khủng, đúng thật là
lỗi của nó. Nhưng dù gì, bây giờ họ cũng có thể nói rõ tình cảm của
mình, vậy là tốt lắm rồi.
-Này đừng đổ thừa cho tôi vậy chứ, nếu cậu không ôm chị ấy trên sân
thượng thì Đốc Long cũng không hiểu lầm như vậy.
-ờ thì…
Thiên Tư cũng đuối lý trong lời biện bạch vừa rồi, nên cậu ta đành
im lặng. Lúc này, Du Du biết rằng cậu ta có lẽ là người cô đơn
nhất, và tự dưng cảm kích về tấm lòng của THiên Tư vô cùng. Lòng nó
thật nhẹ nhàng khi một sự việc đã được giải quyết xong. NÓ cảm thấy
rất vui khi mà gần như có thể tháo gỡ mọi hiểu lầm và nỗi đau trong
lòng Đốc Long. Không biết nếu họ găp nhau ở sân bay sẽ hạnh phúc
đến mức nào. DU Du đang tưởng tượng ra cái cảnh rất cảm động y hệt
trong phim. Một ý kiến nảy ra trong đầu, rất có thể sẽ giải tỏa
luôn nỗi băn khoăn trong lòng nó.
-Nếu vậy, bây giờ cậu là người cô đơn, đúng không?
-Đúng vậy thì sao?
-Tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người!
-Nè, đừng nói là cô thích tôi nha..
-Là Đông NGhi đó.
Nghe lời nói trớt quớt với suy nghĩ của cậu ta, mặt Thiên Tư thất
vọng vô cùng, cậu ta quay ngoắt đi chỗ khác giấu sự tức giận của
mình. “Chẳng lẽ cô ta ngốc nghếch đến nỗi không nhận ra chút gì
tình cảm của mình. Tình cảm với cô ta là gì mà mình phải đêm khuya
lặn lội xuống đây?”.
-Cậu thấy sao, trả lời đi chứ, cô ấy rất tốt, lại học giỏi. Sau này
có thể là gia sư tốt cho cậu, tôi khỏi phải kèm cậu học. Như vậy
chúng ta sẽ không giáp mặt và cãi nhau hằng ngày nữa, thật là
tốt!
-Thôi cô nhiều chuyện quá, tôi không cần giới thiệu ai hết, chỉ cần
búng tay một cái thì có cả một hàng dài để chọn lựa.
-Cái gì, cậu kiêu căng quá đi.
THiên Tư muốn né tránh đề tài đó, vừa muốn né tránh sự tức giận của
chính mình. Tại sao người con gái cậu ta thương lại cứ đi mai mối
cho người khác. Cậu ta đang đấu tranh tư tưởng để có thể nói ra
những điều trong lòng mình. Vậy mà…
-Thôi đi ngủ đi!
Thiên Tư nằm xuống, quay mặt lại với Du Du. Nó bực mình, hậm hực về
giường. Thiên Tư nằm đắn đo suy nghĩ rất lâu. Thở một hơi thật
mạnh, cậu ta bật dậy. Lần thứ 2 cậu ta lấy hết can đảm để thổ lộ.
Thiên Tư bước lại gần chiếc giường chỗ DU Du đang nằm quay lưng
lại.
-Du Du, tôi có chuyện cần nói với cô!
Im lặng.
- Tôi nghĩ rằng, tôi tôi…tôi đã thích cậu.
Im lặng.
Thiên Tư không giấu được sự ngại ngùng và hồi hộp, cậu ta quay mặt
đi, vì sợ rằng khi quay lại, Du Du sẽ thấy khuôn mặt đang đỏ ửng
của mình. Thiên Tư vẫn đứng đó, chờ phản hồi từ Du Du, nhưng Du DU
vẫn không hề nhúc nhích. Một khoảng im lặng khá lâu, Thiên Tư không
thể kiên nhẫn được nữa, cậu ta bắt đầu nổi giận.
-Này, tôi không có nói giỡn đâu, cô nói gì đi chứ?
Du Du vẫn im lặng. Sức chịu đựng có giới hạn, THiên Tư vội vàng lật
người Du Du lại… Hóa ra nó đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Có lẽ vừa
giải quyết xong một việc mà tưởng như đi vào bế tắc, nên Du Du đã
có thể ngủ ngon lành như vậy. Bao nhiêu can đảm của Thiên Tư ngày
hôm nay đều bị nó phá hỏng. Tại sao lại ngủ vào đúng lúc này cơ
chứ? Nhưng thay vì bực mình, Thiên Tư lại đang nhìn Du Du một cách
trìu mến. Một giấc ngủ không lo lắng, không muộn phiền về sự đời,
THiên Tư muốn mình có được cảm giác đó biết chừng nào.
-Đồ Nhà Quê, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!
(Cách xưng hô dường như đã thay đổi đôi chút phải không nào!)CHƯƠNG
26: KÌ NGHỈ HÈ Ở INNO
Hôm nay, nó chính thức bước vào kì nghỉ hè ở Nhất Kim. Nhưng ở INNO
thì không có mùa hè cho người giúp việc. Du Du thở dài, mùa hè đầu
tiên, nó không thể cùng các bạn học cũ đi cắm trại hay cùng gia
đình ra đồng làm vụ mùa. Du Du rút trong túi mình ra, một chiếc
vòng với những viên đá nhiều màu sắc trông
rất dễ thương. Nó thích chiếc vòng ấy lắm, nhưng không biết có nên
đeo vào tay hay không, vì chiếc vòng đó là do Đông NGhi tặng hôm
sinh nhật. Nó nằm dài trên chiếc bàn ngoài vườn sau, ngắm nghía
chiếc vòng…
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)“Cạch”. Nó giật mình
nhổm dậy. Đứng trước mặt nó bây giờ là …
-Dù hơi trễ một chút, nhưng đây là quà dành cho cô bé!
Nhìn món quà được bao rất tỉ mỉ và xinh xắn trên tay cậu chủ Thiên
Tứ, nó bất ngờ đến nỗi không nói lên được lời nào, chỉ biết nhìn
chằm chằm hết món quà rồi đến Thiên Tứ.
-Sao vậy, không thích à?
-Không, là do…là do mình quá…, à ý mình là quá bất ngờ, mình mà
cũng có quà sinh nhật nữa sao?
-Vậy thì mở ra xem có thích món quà bên trong hay không?
Du Du gật đầu lia lịa. Nó đỡ lấy món quà, mà đôi tay run run. Nó
vẫn chưa tin món quà đó là sự thật. Một món quà mà hotboy nổi tiếng
dành cho một đứa nhà quê, một cậu chủ dành cho nhân viên, và là của
người nó thích dành cho nó…Du Du nhẹ nhàng gỡ từ từ chiếc nơ được
cột khéo léo trên gói quà, sợ như chỉ sơ xuất một tí sẽ làm hỏng
hết công sức của Thiên Tứ. THiên Tứ chống cằm theo dõi nó chăm chú.
Nhìn cách mở gói quà của Du Du cũng thật khác biệt, cậu ta cảm thấy
vui khi thấy cử chỉ nâng niu món quà một cách ngô nghê của Du Du.
Bên trong chiếc hộp là một chiếc dây chuyền bạch kim sáng lấp lánh.
Mặt dây chuyền là một bông hoa đính đá, nhỏ xíu trông rất dễ
thương. Du Du nhìn chiếc dây chuyền mà há hốc mồm, không thể nói
lên lời nào.
-Cô bé có thích không?
-Chắc là nó…nó phải rất đắt…
-Đó không phải là vấn đề, quan trọng ở đây là người sở hữu nó có
thích hay không thôi!
-Mình…mình…mình không…không thể nhận.
-Nếu cô bé không nhận tôi sẽ buồn đó. Tôi rất thích món quà sinh
nhật cô bé tặng, nên không biết phải tặng lại món quà nào để cô bé
cũng có cảm nhận như vậy, tôi chỉ có thể làm được như thế
này.
-Mình….
THiên Tứ xoa xoa cái đầu Du Du và mỉm cười.
- Không cần phải nói gì hết, chỉ cần làm cô bé cười là đủ
rồi!
Du Du thầm nghĩ trong đầu về cái đầm, đôi giày mà THiên Tứ đã tặng
cho nó lần trước vào dịp sinh nhật của cậu ấy. Thật là bất công,
khi mà cả sinh nhật của chính mình và sinh nhật của Du Du, Thiên Tứ
đều phải mua quà cho nó. (Vụ này Du Du vẫn chưa biết đó là do Thiên
Tư mua). Điều đó càng làm cho nó cảm kích cậu chủ của mình.
-Cám ơn cậu, Thiên Tứ, cậu luôn tốt với mình!
-Để tôi đeo cho cô bé có được không?
Du Du đang ngỡ ngàng vì sự đề nghị của Thiên Tứ, nó chưa kịp trả
lời thì cậu ta đã cầm chiếc dây chuyền và vòng tay ra sau cổ.
Khoảng cách lúc này với Thiên Tứ rất gần, nó rụt người lại theo
phản ứng tự nhiên. Hiểu được sự xấu hổ đầy trong sáng đó, Thiên Tứ
mỉm cười, và giữ khoảng cách đúng mực. Du Du cảm thất rất ấm áp, nó
cảm thấy rất ngưỡng mộ Thiên Tứ, cậu ta luôn hiểu cảm giác của
người khác và cư xử đúng đắn. Đứng khuất sau bức tường của gian nhà
gần đó, đôi tay Thiên Tư run run cầm hộp quà cũng được gói rất gọn
gàng, dễ thương. Cậu ta giấu món quà ra sau lưng, khi cảnh tượng
trước mắt đã làm cậu ta buồn đến nhường nào…
Du Du về phòng mình ngắm nghía chiếc dây chuyền trong gương. Nó
không cần thứ gì có giá trị, mà chỉ cần là quà của THiên Tứ là đủ.
Từ khi trở về Chu Rung, sau hôm sinh nhật “kinh dị” trải qua cùng
Thiên Tư, nó bỗng cảm thấy yêu đời trở lại. Mọi người làm ở INNO đã
tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ ở phòng ăn nhân viên, và
cũng có mặt ba mẹ nó ở đó. Lần đầu tiên, nó cảm nhận được sự ấm áp,
bên cạnh gia đình, và những người bạn ở INNO. Điều đó cho thấy, nó
luôn được chào đón ở cả Chu Rung và Đum Cha, và không có lý do gì
để phải trốn chạy nữa.
Du Du gõ cửa phòng Thiên Tư, nó bước vào khi đã có sự cho phép của
cậu ta.
-Có chuyện gì vậy, hôm nay cô lại chủ động kiếm tôi cơ đấy!
Kể từ lúc thấy THiên Tứ và Du Du ở vườn sau, cậu ta đã nằm lì trong
phòng, vậy mà khi Du Du bước vào, lại cao giọng khắt khe lên mặt,
mặc dù trong lòng có chút vui và hồi hộp. Du Du bĩu môi một
cái.
-Tôi đến để muốn hỏi cậu một chuyện, chứ cũng không muốn gặp cậu
làm gì!
-Chuyện gì?
-Tôi muốn biết về chuyện của chị Nhật Thy và ĐỐc Long sao
rồi?
-À, hóa ra là chuyện đó!
Vẻ mặt Thiên Tư xìu xuống, vì cứ ngỡ là Du Du sẽ cám ơn cậu ta về
cái đêm hôm trước đã xuất hiện đúng lúc, hoặc Du Du đã cảm nhận
được tình cảm của cậu ta, vậy mà…
-Chị Nhật Thy đã bay ra nước ngoài rồi, có lẽ là đi tìm Đốc Long.
Không biết họ đã gặp nhau chưa, tôi liên lạc với chị ấy không được,
chỉ có thể nhờ Ánh Linh.
-Cầu trời mọi chuyện được suôn sẻ, để họ có thể hiểu được
nhau.
-Cô còn vấn đề gì nữa không?
-À, không còn gì. Tôi về phòng đây,
chúc cậu ngủ ngon!
DU Du vẫn còn suy nghĩ về Đốc Long, liệu 2 người họ có gặp nhau ở
bên đó hay không. Nó vừa bước đi vừa trầm tư, ra đến gần cửa, chợt
Du Du mới nhớ ra thêm một việc, mục đích chủ yếu khiến nó lên đây
gặp Thiên Tư.
-À quên, còn một chuyện. Việc hôm trước ở Đum Cha…
-Sao?
-Thật lòng cám ơn cậu!
Nói rồi không hiểu sao mặt Du Du đỏ bừng khi thấy vẻ mặt của Thiên
Tư. Không hiểu sao nói những lời đàng hoàng với cái tên này thật là
khó. NÓ cúi gằm và nhanh chóng quay bước ra ngoài.
-Khoan đã!
Du Du quay lại khi nghe tiếng gọi của Thiên Tư. Cậu ta đang bước
gần về phía nó.
-Cầm lấy cái này!
Thiên Tư vừa nhét vội vào tay Du Du vật gì đó rồi vội vàng quay đi.
Thật ra khuôn mặt cậu ta lúc này đang đỏ ửng lên vì mắc cỡ, nhưng
không thể để Du Du phát hiện ra được, cô ta sẽ được một dịp để chọc
quê cậu ta.
-Là gì vậy?
-Điện thoại di động, cái mà cô thích đó!
Du Du há hốc miệng, cầm chiếc điện thoại lên ngắm nghía. Y hệt biểu
hiện hôm nọ. Thiên Tư phải né xa ra một chút, vì vẻ mặt thèm
thuồng, đến độ chảy nước miếng của nó lúc này trông rất đáng
sợ.
-Là cái .. cái …mà…mà diễn viên Duy Thụy đã giới thiệu đây
sao?
Cảnh tượng “rùng rợn” này tạo cho THiên Tư có cảm giác hơi ớn lạnh.
Cậu ta đã từng chứng kiến cảnh các cô gái crazy fan bám chặt lấy
cậu ta trong trường, nhưng không ai đáng sợ bằng cô gái đang đứng
trước mặt cậu ta lúc này. “Thật may mà cô ta không phải fan của
mình.”
-Ủa vậy rốt cuộc là cô thích cái điện thoại hay là anh chàng diễn
viên đó vậy!
-Nhưng mà cậu cho tôi vì lý do gì?
-Đừng có hiểu lầm, tôi không phải tặng sinh nhật cho cô đâu!
-Thì tôi đâu có nói là quà tặng sinh nhật, ai lại đi tặng cái thứ
có giá trị như vầy cho một cái sinh nhật, chắc đầu óc đứa đó cũng
có vấn đề.
Thiên Tư vừa nghe tới đó đã thấy trong lòng nóng như lửa đốt. Cậu
ta có ý tốt, muốn tặng quà sinh nhật có ý nghĩa một chút cho nó,
vậy mà bây giờ cậu ta thành một kẻ “đầu óc có vấn đề”. Hai cái môi
đang nghiến lại, cậu ta muốn cấu xé vật gì đó cho bõ tức, nhưng đó
chỉ là có thể là suy nghĩ trong đầu mà thôi.
-Tôi chỉ thấy rằng không có điện thoại di động thật bất tiện, chẳng
hạn như vụ việc vừa rồi, lỡ đâu có chuyện gì nguy hiểm với cô thì
không biết làm sao!
-Cậu cầm lại đi!
-Cái gì
-Tôi không nhận đâu, tôi không thể nhận một thứ đáng giá như vậy,
thà cậu nói đó là quà sinh nhật thì có lẽ tôi còn nghĩ lại.
Một lần nữa, Thiên Tư muốn nhảy vào xé tan tác Du Du: “Cái Đồ Nhà
Quê này, thật ra cô ta dang nghĩ gì vậy, hình như cô ta đang muốn
chọc cho mình tức đến chết thì phải?” Du Du đẩy chiếc điện thoại về
phía tay Thiên Tư, mặc dù hơi luyến tiếc, nhưng điều chắc chắn là
nó không thể nào nhận món quà như vậy được.
-Vậy thì…cô có thể xem đây là quà sinh nhật cũng được!
-Tôi nói đùa vậy thôi, tôi không thể nhận món quà giá trị như vậy
được, với lại, tự dưng hôm nay cậu tốt bất ngờ với tôi như vậy,
phải xem lại xem cậu có mưu đồ gì không?
-Rốt cuộc cô muốn gì đây? Tôi chỉ muốn…à… cám ơn cô vì đã kèm tôi
có kết quả cao trong đợt thi kì trước thôi!
THiên Tư thở phào vì cuối cùng cũng tìm ra một lý do khá chính
đáng. Cảm giác mà tặng cho Đồ Nhà Quê món đồ mà cô ta thích, nhìn
vẻ mặt “đáng sợ” khi cô ta thích món đồ trước mắt, bỗng dưng làm
cậu ta rất vui và rất hào hứng. Nhưng cảm giác đó sớm tan biến khi
nhận được câu trả lời của Đồ Nhà Quê.
-Nói tóm lại, là người làm, tôi không cần thiết phải có điện thoại,
với lại, tự dưng là người làm mà lại dùng điện thoại giống y như
cậu chủ vậy, người ta sẽ nghĩ gì đây?
-Nhưng mà…
-Dù gì thì cũng cám ơn cậu đã có ý tốt! Việc kèm cậu học tôi cũng
được trả lương cơ mà, không có lý do gì để mà được thưởng thêm như
vậy.
Du Du vội vàng bước ra ngoài, còn Thiên Tư thì đứng bất động, không
biết nói lời nào để cô ta có thể chấp nhận món quà này. Vẻ mặt cậu
ta buồn so, ngắm nghía chiếc điện thoại mà bất lực. Có lẽ lúc này
cậu ta còn buồn hơn so với lúc nhìn thấy 2 người ở vườn.
-Tại sao lại chỉ nhận quà của THiên Tứ?
Du Du khép cánh cửa lại, nó chưa vội đi ngay mà đứng dựa vào cánh
cửa, khuôn mặt đầy ưu tư, Du Du đang suy nghĩ điều gì đó, trong
lòng có vẻ nặng trĩu, nó quay lại nhìn cánh cửa, hít thở thật sâu,
rồi mới chậm rãi bỏ đi…
***
Phải đến học kì sau, điểm thi mới được công bố và dán trước toàn
trường. Như vậy, Du Du còn có một kì nghỉ hè yên bình. Vì thể nào
khi dán bảng điểm lên, nó sẽ không dám nhìn mặt ai, nhất là với
Thiên Tứ. Nó tung tăng làm phần công việc của mình ở INNO, rồi chạy
khắp căn nhà trò chuyện với mọi người, và phụ giúp những gì
có thể. Bình thường nó là người làm ít công việc nhất vì còn phải
đi học, nhưng bây giờ được nghỉ hè, nên có nhiều thời gian rảnh
rỗi. Sự nhiệt tình, những câu chuyện thú vị, và những nụ cười như
ánh ban mai của Du Du có thể làm cho người khác quên đi mệt nhọc,
và bị cuốn hút vào mọi câu chuyện của nó. Điều đó tạo nên sự náo
nhiệt thấy rõ ở INNO, ai nấy đều hào hứng, có sức sống hơn trong
công việc.
-Nếu một ngày nào đó không còn cô bé này ở INNO thì liệu mọi người
có còn phấn chấn làm việc nữa không nhỉ?
-Chắc chắn là không rồi, vì có cô bé trò chuyện, công việc như giảm
đi một nửa.
-Trời ạ, lão Ô, ông đứng đây từ khi nào vậy?
Bà Khaly đang đứng nhìn sự chăm chỉ giúp đỡ cho anh Hải Đăng của Du
Du, thì chợt giật mình khi thấy lão Ô đã đứng cạnh từ khi nào. Vẻ
mặt bà Khaly chuyển đổi nhanh chóng, đó chính là sự lúng túng. Bà
đỏ mặt và bỏ đi, để lại cho lão Ô một nụ cười rất ngượng ngùng. Lão
Ô có thể đến gần bà Khaly hơn cũng là nhờ Du Du, điều mà trước kia
không bao giờ xảy ra.
***
-Thiên Tư. Dọn phòng nè, dọn phòng nè!
Thiên Tư chùm chăn, bịt tai lại, cố gắng ngủ nướng thêm chút nữa.
Ngày nào Đồ Nhà Quê cũng lên đúng cái giờ mà cậu ta đang ngủ ngon
nhất. Nhưng tiếng la oai oái, kèm theo những câu chọc tức, làm cậu
ta không tài nào tiếp tục “giấc mộng đẹp” của mình được.
-Dậy đi đồ ngủ nướng! Cậu mà cứ ngủ hoài trong suốt mùa hè này thì
cậu không còn là hotboy nữa đâu mà sẽ thành một con heo đó!
Bực bội, Thiên Tư ném mạnh cái chăn xuống giường, và hậm hực ra mở
cửa
- Nè, dù gì tôi cũng là cậu chủ của tôi, cô phải kêu gọi đàng hoàng
chứ!
Du Du bắt đầu cười đểu, cuối cùng thì cũng dụ được hắn ta thức
dậy.
-Ừ, thì thưa thiếu gia, mời cậu xuống nhà dùng bữa sáng, để người
làm tôi đây dọn phòng!
Thiên Tư không biết nói gì hơn, cậu ta bước vào phòng tắm đánh răng
rửa mặt. Du Du thì hí hoáy lau dọn bên ngoài. Nó mở cửa sổ phòng
Thiên Tư ra và hít một hơi thật dài. Cửa sổ này được thiết kế rất
là cao, nên khi vừa kéo rèm ra thì căn phòng sáng bừng hẳn lên như
đang đứng ở ngoài trời vậy. “Thật dễ chịu khi ở trong một căn phòng
đầy đủ tiện nghi, rộng rãi và ngắm ra cái cửa sổ cao cao này. Tên
này không biết hưởng thụ gì hết, chỉ biết ngủ nướng và không bao
giờ mở cửa sổ ra. Căn phòng trông có sức sống hẳn lên với ánh sáng
tự nhiên. Đúng là…”
-Cô đang lẩm bẩm gì đó!
Du Du giật mình quay lại, nó đang mơ mộng về cái cửa sổ cao cao.
Nhưng khi quay lại thì nó lại càng giật mình hơn, khi mà Thiên Tư
đang mặc mỗi một chiếc quần ngắn cũn cỡn và… lại còn bó sát nữa
chứ.
-Trời ơi, cậu ăn mặc gì kì vậy? Mặc quần áo đàng hoàng rồi mới ra
chứ, cậu đúng là đồ thô lỗ mà!
Du Du lấy tay che mặt lại không dám quay lại. CÒn Thiên Tư thì vẫn
thản nhiên bước tới. Cậu ta mở tủ và lấy cho mình chiếc khăn lông
quấn vào người.
-Vì bây giờ là mùa hè, thời tiết nóng, cô không thấy sao?
-Nhưng cũng không nên mặc như vậy khi đang có con gái trong phòng
chứ!
-Nhưng đây là kiểu mặc vào mùa hè của anh em chúng tôi mà!
-Tôi không tin. Cậu dám mặc thế này ra ngoài à?
-Chứ còn sao nữa, nếu cô không tin thì có thể qua nhìn anh Thiên Tứ
xem sao?
Du Du nghe đến đây thì bĩu môi. Làm gì có chuyện đó xảy ra, đặc
biệt là người vô cùng đàng hoàng như thiếu gia Thiên Tứ. Chắc chắn
rằng đây cũng chỉ là một trò đùa của THiên Tư mà thôi. Nghĩ vậy, nó
quyết định bỏ tay ra khỏi mặt và mở mắt ra như bình thường, bước ra
phía cửa.
- Được, tôi sẽ sang phòng Thiên Tứ để xem cậu còn nói những điều vô
lý nữa được hay không.
Nó vừa mở cửa ra, thì va phải bóng người đang bước vào. Nó từ từ
ngước nhìn lên, thì ôi thôi, nó ngả người ra sau vì choáng váng.
Thiên Tứ nhanh tay vòng tay ra sau đỡ lấy nó.
- Có gì vậy cô bé?
- Ha ha, cô ta không tin là anh sẽ mặc như vậy vào sáng nay.
Du Du kịp định thần đứng dậy, và bẽn lẽn ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Lần đầu tiên nó chứng kiến THiên Tứ mặc đồ kì cục như vậy. Chỉ mỗi
chiếc quân bó sát người và không hề mặc áo. Cái kiểu ăn mặc vào mùa
hè của mấy cậu ấm INNO này thật là kì lạ. Dù thời tiết có nóng mức
nào đi chăng nữa thì cũng không nên ăn mặc kì cục như vậy đi trong
nhà chứ! Nó xấu hổ và ngại ngùng vô cùng, cúi gằm mặt xuống
đất.
- À, đúng rồi, tôi sẽ phải kêu mẹ thay đổi đồng phục cho nữ nhân
viên trong nhà vào mùa hè, chứ mặc thế này thì nóng lắm!
THiên Tư tự dưng đứng nhìn chằm chằm từ đầu đến chân bộ đồng phục
người làm mà Du Du đang mặc. Vẻ mặt của cậu ta đắc chí vô cùng, làm
Du Du cảm thấy sờ sợ. Nó lấy tay ôm mình lại và né ra xa hơn một
chút.
-Nè, cậu đang nhìn gì vậy?
-Có lẽ bộ đồng phục mùa hè nên ngắn một chút,
mỏng một chút, và bó sát một chút, anh nhỉ?
-Nè, nè, cậu dám…
-Thôi đừng chọc cô ấy nữa, chúng ta đi thôi! Cô bé đừng nghe những
gì Thiên Tư nói, chúng tôi chỉ đi bơi thôi!
-Đi bơi?
-Cứ vào mỗi dịp hè, mỗi buổi sáng là chúng tôi lại tập thể lực bằng
bơi lội.
Du Du cắn hai môi lại với nhau, nó vừa bị tên THiên Tư chơi một vố
quá đau, lại vừa xấu hổ vì quá nhà quê trước mặt Thiên Tứ nữa chứ.
Hai anh em bước ra khỏi phòng, Thiên Tứ nhếch mép cười một nụ cười
đầy gian mãnh:
-Là đồ bơi đó hiểu chưa, Đồ Nhà quê!
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Du Du bước xuống khu
nhà dưới sau khi lau dọn sạch sẽ 2 phòng. Nó đứng nhìn ra hồ bơi
thì thấy 2 thiếu gia đang bơi đua với nhau. Lúc này, Du Du mới dám
quan sát. Công nhận 2 anh em họ thật đẹp trai, ngay cả khi đang
chơi thể thao. Nhìn cả 2 người đều cường tráng và rất là phong độ.
Hèn chi mà các cô gái đều chết mê chết mệt. Xung quanh là một số
người chăm sóc hồ bơi cũng đang canh chừng. Một vài chị phục vụ
đang đứng cầm khăn sẵn để chờ, và một số đang chuẩn bị đồ ăn sáng
cho họ. Cuộc sống quý tộc thật là rườm rà, nhưng cũng thật là
lạ…Nhưng nó cũng đã dần quen với nếp sống ấy…
***
-Sao cơ, ngày mai toàn bộ gia đình INNO sẽ bay sang nước ngoài hả
chị?
-Kì nghỉ thường niên của gia đình INNO, cả nhà sẽ phải sang đó để
thăm lão phu nhân 2 tuần.
-Vậy có nghĩa là mình sẽ tự do trong vòng 2 tuần hả chị?
-Có lẽ sẽ thoải mái hơn thôi, chứ không phải là tự do đâu. He
he.
Du Du nghĩ tới cảnh sẽ không có tên Thiên Tư, sẽ không còn ai cản
trở nó làm công việc của mình, lại còn không có ai than phiền này
nọ để đày dọa nó. Nó khoái chí, cười tủm tỉm một mình. Nhưng rồi
chợt nghĩ đến cảnh sẽ không thấy Thiên Tứ trong phòng, điều mà nó
mong đợi mỗi ngày khi dọn dẹp, thì lại cảm thấy buồn vô cùng. THật
là mâu thuẫn khi nghĩ đến 2 anh em họ. Du Du thở dài một cái, thôi
chuyện đến đâu thì hay đến đó.
Hai thiếu gia và bà chủ chuẩn bị ra xe để đến sân bay. Mọi người
làm trong nhà đều ra xếp hàng tiễn gia đình INNO. Mọi việc được
giao lại cho quản gia Pix. Khi bóng chiếc xe khuất dần sau cánh
cổng cao cao, mọi người làm bắt đầu hớn hở túa ra đi làm công việc
của mình, vì có lẽ không có chủ nhân căn nhà, mọi việc sẽ dễ thở
hơn một chút, còn riêng với Du Du, không hiểu sao nó lại cảm thấy
thiếu vắng điều gì đó. Trên chiếc xe đen láng bóng đang lao ra khỏi
chiếc cổng cao cao, cả 2 chàng trai đều ngoái đầu lại, dường như họ
cũng cảm thấy luyến tiếc điều gì đó….
Tại một đất nước khác.
- Sao trông em có vẻ nóng lòng điều gì đó, mới qua đây được 3 ngày
mà?
- À, chỉ là…
Thiên Tư đứng ngồi không yên, cứ đi qua đi lại. Thái độ kì lạ của
cậu ta đã bị anh mình phát hiện. Thật ra Thiên Tư có biểu hiện như
vậy là do đang nóng lòng trở về Chu Rung. KHông hiểu sao lúc này
cậu ta lại mong gặp mặt Đồ nhà quê đến như vậy. Cãi nhau cũng được,
bị cô ta chọc tức cũng được, hay thậm chí bị cô ta đánh…Cũng không
khá hơn gì cậu em, Thiên Tứ cũng bồn chồn điều gì đó từ lúc qua đây
đến giờ. Cả 2 im lặng, mải suy nghĩ những việc riêng. Cuối cùng,
khuôn mặt Thiên Tư bỗng chuyển sang rạng rỡ lạ kì:
- Ngày mai em sẽ đặt vé bay về Chu Rung, em chợt nhớ ra có chuyện
cần phải làm. Bây giờ em sẽ xin phép bà và mẹ.
Nói rồi Thiên Tư chạy vội đi kiếm bà bà.
- Bà nội à, tuần sau trường con có tổ chức buổi cắm trại mùa
hè!
- Thì sao nào?
- Đương nhiên là con muốn tham gia!
- Tại sao những năm trước đây, ta không hề thấy cháu tham gia vào
buổi cắm trại nào của lớp đâu?
- À, cũng tại cháu chưa bao giờ tham gia trại hè, nên lần này cháu
muốn tham gia, đi mà bà nội.
Thiên Tư bắt đầu mè nheo theo chiêu cũ, vì biết rằng bà bà rất cưng
mình. Nhưng dường như bà bà không tin cho lắm, hướng mắt về phía
Thiên Tứ. Thiên Tứ đứng bỗng giật mình khi nhìn thấy ánh mắt của bà
bà đang nhìn trừng trừng vào mình, chờ đợi một lời nói thật
lòng.
- Phải đó, bà nội. Chúng cháu muốn tham gia trại hè.
- Cả cháu cũng muốn đi nữa à, thật kì lạ đó.
- Dạ…Tại vì…
- Thôi được rồi, nếu THiên Tứ đã nói vậy, ta cũng không có ý kiến
gì. Nhưng mà trại hè đến tuần sau mới diễn ra, tại sao lại muốn
ngày mai trở về ngay?
- Phải có thời gian nghỉ ngơi sau chặng đường dài và phải chuẩn bị
nữa chứ nội?
- Thật không hiểu trong đầu hai cháu đang nghĩ gì nữa, nhưng ta
biết chắc là không phải vì cái trại hè vớ vẩn đó.
Nói rồi lão phu nhân nghiêm mặt đứng dậy bỏ đi. Đương nhiên khi lão
phu nhân đã chuyển đổi sắc mặt thì cả 2 anh em không hề dám hó hé
thêm câu gì nữa. Có lẽ lão phu nhân cũng dễ dàng nhận ra cái lý do
“chính đáng” chuẩn bị tham gia buổi cắm trại mùa hè của Nhất Kim
của 2 anh em chỉ là để che mắt. Cả Thiên Tư và Thiên
Tứ thở dài một cái ngay khi bà bà vừa đi khỏi. Xem như kế hoạch đã
thành công.
* Tại Chu Rung:
-CHị Uyển Thanh, em có thể dùng bồn tắm trên phòng của 2 thiếu gia
được không?
-Đó là điều cấm kị đó!
-Nhưng mà không có ai ở nhà mà, với lại họ còn lâu mới về. Em thì
lại rất muốn thử cảm giác được tắm trong bồn tắm cấp cao một
lần.
-Thôi được, nhưng xong xuôi em phải lau dọn và sắp xếp y như cũ
đó!
-Dạ được, em cám ơn chị!
Du Du hớn hở, chạy lên tầng trên. Những lần lau dọn, nó luôn ao ước
một lần được dùng bồn tắm cao cấp của INNO, và bây giờ là cơ hội.
Giờ này là giờ dọn dẹp phòng, như vậy sẽ chẳng ai nghi ngờ gì nếu
nó vào phòng tắm của cậu chủ. Nên dùng bồn tắm của Thiên Tư hay
THiên Tứ nhỉ? Không phải phòng nào cũng như phòng nào, phòng tắm ở
đây cũng được cấu trúc tùy theo sở thích và phong cách của từng
thiếu gia. Phòng tắm THiên Tư nổi bật lên không khí “hắc ám”, vì
trong phòng được trang trí toàn bằng những viên gạch đen long lanh,
của Thiên Tứ thì hoàn toàn ngược lại, một cảm giác dễ chịu, nhẹ
nhàng. Và đương nhiên nó quyết định chọn phòng tắm của THiên Tứ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, nó háo hức bước vào. Phòng
tắm rộng với các trang thiết bị hiện đại, và đầy đủ đồ dùng cao
cấp, tạo nên một không gian vô cùng sang trọng. Chiếc phòng tắm này
nghe chị Uyển Thanh nói rằng được thiết kế tương đương với khách
sạn 5 sao. Chỉ cần bước vào thôi, người ta cũng cảm nhận được cảm
giác rất dễ chịu, một nơi thư giãn rất tuyệt vời. Từ vòi nước, máy
nước nóng, chất liệu bồn, bậc thang, thảm, gạch trang trí
tường,…tất cả đều hoàn hảo đến choáng ngợp.
Du Du xả nước nóng đầy vào bồn, cho một chút hương hoa, dùng tay
đẩy nhẹ dòng nước để tạo bọt. Nó sung sướng, mắt tít lại, vì sắp
được bước vào một nơi tiên cảnh, có hơi nước bốc lên, có hương hoa
thoang thoảng, lại còn có tranh phong cảnh xung quanh những bức
tường, tạo cho ta có cảm giác đang được giữa thiên nhiên vậy. Du Du
trầm mình vào, bắt đầu ngoi lên rồi ngụp xuống, xoa đầy mình bọt
bong bóng, cảm giác dễ chịu vô cùng. Đây là 1 cách để xả stress rất
hiệu quả, bằng chứng là lúc này, Du Du có thể quên hết mọi thứ, mà
chỉ thích thú nghịch nước, rồi lại nhắm mắt, tựa đầu lên thành bồn,
thả mình chìm dần vào giấc ngủ…
Cánh cổng cao cao của INNO rộng mở, người tài xế vội vàng ra sau mở
cửa. Hai nhân vật bước xuống, đồng loạt người làm xếp hàng dài cúi
chào:
-Chào mừng 2 thiếu gia về nhà!
Và trong số những nhân viên ở INNO, THiên Tư và Thiên Tứ đều nhận
thấy rõ sự vắng mặt của một cô bé người làm, Ling Du Du.
Người làm bắt đầu ai vào việc nấy. Nhưng không ai tránh khỏi bất
ngờ vì sự trở về đột ngột của 2 cậu chủ. Vì đáng lẽ họ phải ở lại
cùng lão phu nhân thêm một tuần nữa mới đúng. THiên Tư và Thiên Tứ
chưa vội lên phòng, vì dường như họ đang tìm kiếm kẻ vắng mặt trong
buổi chào đón ngày hôm nay…
-Không biết 2 thiếu gia có việc gì mà trở về sớm vậy nhỉ?
-Không biết nữa, hay là bên đó đã xảy ra chuyện gì?
Uyển Thanh và một số người làm đang trò chuyện đầy tò mò, thì bất
chợt Uyển Thanh há hốc mồm, cô ta chợt nhớ ra điều gì đó. Uyển
Thanh vội vàng chạy vào sảnh chính, nhưng đã quá trế, 2 thiếu gia
đã lên lầu và về phòng của mình. Khuôn mặt Uyển THanh lúc này không
thể miêu tả là lo sợ đến mức nào, tim cô ta đang đập lên từng hồi,
ánh mắt mải hướng về phía cầu thang lên tầng trên, để chờ đợi điều
gì đó.
-Đứng đây làm gì, mau về vị trí làm việc đi.
Bà Khaly xuất hiện trước mặt, làm cô ta giật mình. Uyển Thanh luống
cuống rời khỏi phía chân cầu thang, vẻ mặt vẫn đầy lo lắng. Nhưng
lúc này, cô ta không thể nói gì. Chỉ dám lầm bầm:
-Không biết con bé tắm xong chưa, cầu mong là kịp lúc!CHƯƠNG 27:
TRẠI HÈ NHẤT KIM
Thiên Tứ đẩy vali sang một bên và thả mình trên giường. Quãng đường
dài đầy mệt mỏi, nhưng việc làm cho Thiên Tứ cảm thấy buồn phiền
lúc này chính là những chuyện vừa xảy ra. Trong đầu cậu ta đang nhớ
lại thái độ của Thiên Tư lúc quyết liệt đòi về nước, cảm giác nôn
nóng y hệt cậu ta. Thiên Tứ ngồi dậy, và thở dài:
-Có lẽ do mình suy nghĩ nhiều, đi tắm một cái cho người thoải mái
hơn…
Thiên Tứ rời khỏi giường, cậu ta từ từ lấy cho mình chiếc khăn, đi
về phía phòng tắm. Tay nắm cánh cửa được xoay nhẹ nhàng, Thiên Tứ
bước vào và đóng cửa lại. Trong không gian mờ mờ ảo ảo của hơi nước
nóng, cậu ta bắt đầu thấy là lạ, và chậm rãi tiến gần về phía tiếng
động. Bất chợt trong khoảnh khắc ấy, không gian ấy, Du Du đang thả
mình trong bồn tắm, và thích thú với bong bóng xà phòng…
Bốn mắt đang nhìn nhau sững sờ, khuôn mặt Du Du như vừa bị rút hết
máu.
Nó bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của Thiên Tứ, có lẽ hơi vui vui
khi gặp lại, nhưng rồi nó chợt nhớ tình trạng của bản thân bây giờ.
Nó há hốc mồm khi nhìn xuống mình, đang nằm trong bồn tắm của THiên
Tứ. Nó hốt hoảng, hơi thở như bị nghẽn lại…
Thiên Tứ cũng vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt cậu ta bây giờ không biết
phải nhắm lại hay là cử động như thế nào nữa. Nhưng trong tình
huống lúc này, phải làm như thế nào để cả 2 không thể khó xử, cậu
ta đã vội vàng quay người lại, và nói một cách tự nhiên:
-Hơi nước nhiều quá, có lẽ do nước quá nóng!
Nói rồi THiên Tứ bước ra khỏi cánh cửa. Để lại khuôn mặt đang đỏ
ửng của Du Du, cái miệng vẫn há hốc, và đôi mắt đờ đẫn.
-Trời ơi, tại sao lại quên đóng cửa như vậy? Cậu ta đã thấy hết rồi
sao? Không, cũng có thể hơi nước nhiều, bong bóng nhiều nên chưa
kịp thấy gì. Trời ơi, làm sao bây giờ, còn mặt mũi nào bước ra
ngoài đây?
DU Du mếu máo, nó vừa nghĩ ra tình huống xấu nhất rồi lại cố gắng
nghĩ ra tình huống “an ủi” lại. Nhưng thật ra giả thiết ngược lại
rất khó có thể xảy ra. Nó muốn khóc òa lên, nhưng chỉ dám cắn vào
môi mình để đừng phát ra tiếng động nào vào lúc này, vì Thiên Tứ
vẫn còn đang ở ngoài. Nó úp mặt vào hai tay, mong sao mình biến
khỏi trái đất này cho rồi.
Thiên Tứ vừa bước ra khỏi phòng tắm, cậu ta vội vàng đứng nép vào
một bên tường, hơi thở dồn dập. Mặc dù lúc nãy xử lý rất bình tĩnh,
nhưng đây cũng là lần đầu tiên khó xử như vậy. Thiên Tứ thấy hồi
hộp vô cùng, Cậu ta đưa tay lên tim mình, nó đang đập rất nhanh và
mạnh…
Du Du quấn cái khăn chùm kín cái đầu, chỉ để lộ 2 con mắt. Nó không
muốn ai thấy khuôn mặt đang lo lắng và xấu hổ của mình lúc này,
nhất là Thiên Tứ. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng ghê gớm, tự trấn
an mình, nó lấy hết can đảm bước ra khỏi nhà tắm. Thiên Tứ đang
ngồi ở bàn học. Du Du chậm rãi đến gần, trong đầu đang quay cuồng
những lời giải thích hợp lý cho vụ việc vừa rồi.
-Mình xin lỗi, mình chỉ muốn dùng thử bồn tắm một lần cho
biết!
-Khi nào cô bé muốn dùng đều có thể được!
-Lúc nãy…
-À, lúc nãy tôi vào mà không gõ cửa, hơi nước nhiều quá nên tôi
không nhìn thấy gì, chỉ biết là có người trong đó, thành thật xin
lỗi!
âu nói đó làm cho nó cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. CHo dù lời
nói đó có thật hay không, nó cũng cảm thấy tự nhiên hơn, chứ không
lo sợ như lúc nãy nữa. Trong đầu nó bây giờ chợt nghĩ đến Thiên Tư,
nếu trong trường hợp vừa rồi, cậu ta thể nào cũng hét toáng lên,
hoặc nói xiên nói xẹo, hoặc chê bai về “những gì nhìn thấy”, cho
đến khi nó đào được cái lỗ mà chui xuống thì mới thôi. CŨng may mà
lần này là Thiên Tứ, tự dưng nó cảm kích vô cùng, THiên Tứ vẫn đang
cố gắng tỏ ra tự nhiên, nhưng trong đầu và tim cậu ta cũng đang
loạn nhịp
-À, đây là quà từ nước ngoài!
-Mình cũng có quà nữa sao?
Du Du ngại ngùng, nhận lấy từ trên tay Thiên Tứ một cái túi đầy hoa
bên trong, là túi thơm. Hương của nó rất nhẹ nhàng, thoang thoảng,
một mùi thơm rất bình dị. Nó cảm thấy rất thích. Không ngờ Thiên Tứ
lại có quà cho nó như vậy.
-Cám ơn cậu nhiều lắm!
Du Du vừa nói vừa ngước mặt lên, thì chạm ngay phải ánh mắt THiên
Tứ nhìn nó. Bối rối và ngượng ngùng, nó chợt nhớ đến cảm giác lúc
nãy, và chạy vội ra khỏi phòng, nghe tim mình còn đập rất mạnh.
THiên Tứ nhoẻn miệng cười và thì thầm “Đáng yêu thật!”. Thiên Tứ
thở dài một cái, mong rằng cô bé ấy đừng nghĩ quá nhiều. Còn có
nhìn thấy gì hay không, thì chỉ có trời biết, đất biết và cậu ta
biết mà thôi!
Du Du đứng dựa vào cửa, tay chân nó vẫn còn rất run. Nhưng dù gì
mọi chuyện có vẻ êm xuôi và tự nhiên hơn nó tưởng tượng. Thiên Tứ
tỏ ra bình thường và không đả động đến chuyện đó, còn cho nó quà
nữa, nên nó cũng sẽ cố gắng như không có chuyện gì xảy ra. Nó vừa
đi vừa nghĩ đến chuyện trong phòng tắm, bất chợt giật mình thấy
Thiên Tư đang đứng đợi trước cửa phòng. Theo quán tính, nó đưa 2
tay ôm lấy vai mình.
-Cậu làm gì ở đây vậy?
-Cô đi đâu mà tôi tìm từ nãy giờ không thấy? Mà cô đang làm gì
vậy?
Nó chợt thấy mình có hành động kì lạ, vội vàng bỏ tay xuống, cố tỏ
ra bình thường, nhưng thật ra khuôn mặt đang đỏ rực.
-Cậu kiếm tôi có việc gì?
-Không có gì cả, có cái này cho cô, quà từ bên nước ngoài.
Nói rồi THiên Tư bỏ đi, Du Du cầm gói quà nhỏ xíu lên im lặng, nó
rút từ trong túi mình ra, một túi quà y chang, là 2 gói hoa thơm.
Nó mỉm cười.
- Ngay cả ý tưởng của 2 anh em cũng giống nhau, đúng là sinh đôi
mà!
***
-Nè, Nhà quê, cô đăng kí đi trại hè chưa?
-Tôi không đi!
-Cái gì, sao lại như vậy, trại hè vui lắm đó!
-Nhưng tôi còn phải làm việc nữa, không có thời gian đâu!
-Tôi sẽ nói quản gia
Pix cho cô nghỉ phép đúng vào ngày đó!
-Thôi không cần đâu, quan trọng là tôi không muốn đi!
Nói rồi DU Du phớt lờ cậu chủ, và tiếp tục vào công việc của mình.
Thiên Tư không biết nói gì thêm, cậu ta rất hào hứng cho kì cắm
trại ở Nhất Kim lần này, nhưng nếu Nhà quê không đi, thì dường như
không còn lý do gì để cậu ta đi nữa. Trong đầu vừa lóe lên một âm
mưu, Thiên Tư chạy lại gần Du Du:
-Nếu cô không đi thì coi như cô thua rồi.
-Thua gì cơ chứ?
-Lần này là dịp mà các nữ sinh sẽ bao vây lấy hotboy, thổ lộ với
hotboy, và đương nhiên anh Thiên Tứ sẽ là trọng điểm đầu tiên rồi,
lúc đó có đầy cô gái hơn cô nhiều, đương nhiên cô sẽ thua mà chưa
cần đấu.
-Cậu nói gì cơ?
Trong đầu Du Du đang nghĩ đến cảnh các nữ sinh bu quanh lấy Thiên
Tứ, đưa cho cậu ta những món quà tự làm, hoặc cổ vũ cậu ta chơi các
trò chơi, rồi có thể giả bộ bị thương để được sự quan tâm của THiên
Tứ, hoặc… . trời ơi, thật không thể tưởng tượng được, không hiểu
sao nó lại thấy tức như vậy, lại còn cô gái trong lòng THiên Tứ mà
Đại Bảo đã nói…Đầu óc nó như vỡ tung, nhưng có một lý do mà nó
không thể tham dự trại hè, mặc dù rất thích, nhưng buộc phải dằn
xuống:
-Dù cậu có nói gì thì tôi cũng không đi đâu.
Tự dưng Thiên Tư cảm thấy thất vọng vô cùng. Cậu ta tức đến nỗi
muốn đấm vào đâu một cái. Tại sao cô ta lại có thể bỏ qua một cuộc
vui như vậy chứ. THiên Tư về phòng, nằm dài xuống giường suy nghĩ,
phải có cách nào đó để bắt được cô ta đi…
***
-Cô bé không tham gia trại hè à?
-À, mình…
-Yên tâm, tiền trại phí của 10 người trong top kiểm tra đợt 2 được
trường tài trợ toàn bộ rồi.
-Thật sao vậy thì hay quá, mình đi chuẩn bị đồ cho ngày mai
đây!
Nhìn thái độ vui mừng, hớn hở của Du Du, THiên Tư vô cùng ngạc
nhiên. “Cô ta có thể thay đổi dễ dàng như vậy chỉ bởi lời nói của
Thiên Tứ thôi sao, chẳng lẽ trong lòng cô ta không có chút gì siêu
lòng bởi những lời thuyết phục của mình?”.
-Anh tài thật đấy!
-Thật ra em chưa nhìn ra nguyên nhân, vấn đề ở đây là Du Du không
muốn tốn tiền đóng trại phí, vì gia đình cô ta còn nợ mà, trong khi
trại phí lại khá cao.
-À, hóa ra là vì tiền, công nhận anh thấu đáo ghê, thôi em cũng đi
chuẩn bị đồ đây.
Thiên Tư tươi tỉnh hẳn, vì lúc này, cậu ta biết rằng, nguyên nhân
Đồ Nhà quê đồng ý đi cắm trại chưa chắc hẳn là do Thiên Tứ…
Trại hè Nhất Kim.
“Ồn ào náo nhiệt, các nữ sinh cứ bám chặt lấy 3 hotboy, cứ như họ
gặp phải diễn viên thần tượng vậy. Tại sao không để không khí diễn
ra thật bình dị như một trường học được nhỉ?” Du Du ngồi vào một
góc khuất, ngắm nhìn những cảnh tượng bát nháo trước mắt và suy
nghĩ. Nhưng điều làm nó buồn lúc này không phải là đám người ồn ào
đang bu lấy chụp hình với Thiên Tư, Thiên Tứ, Đại Bảo, mà là sự
vắng mặt của ĐÔng NGhi, Đốc Long, và sự thờ ơ như không quen biết
của Nobu. Nếu bây giờ khi biết Đại Bảo thích ÁNh Linh, Nobu chắc sẽ
không trách nó nữa, nhưng điều nó muốn bây giờ là kéo Nobu ra khỏi
nhứng suy nghĩ đó, và trở thành một nam sinh bình thường. Nó thở
dài đầy ngao ngán, chẳng biết lý do vì sao mình lại nhận lời tham
gia trại hè, có lẽ vì tiếc suất tham gia miễn phí cho 10
người.
Xa xa, có 3 cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Du Du, là 3 nữ sinh hôm
nọ đã bắt Du Du vào nhà kho để “cảnh cáo”. Bọn họ có lẽ vẫn không
quên được sự đe dọa của Đại Bảo ngày hôm đó, nên mặc dù rất tức
giận Du Du, nhưng vẫn không dám manh động gì. Nhưng chuyến dã ngoại
hôm nay có lẽ là cơ hội tốt để vờn Du Du một lúc, cho bõ ghét, mà
không sợ ai phát hiện.
-Có lẽ nên gây rắc rối cho nó một chút!
-Cậu không sợ Đại Bảo biết à?
-Mình không làm gì nó thì làm gì phải sợ, mà cứ để gián tiếp cho
thứ khác hành hạ nó, như vậy chẳng có ai có thể buộc tội
được.
Một trong ba cô gái cười đắc ý, cả 3 từ từ tiến lại gần Du
Du.
-Tại sao lại ngồi ở đây, sao không ra phụ mọi người dựng
trại?
-À, tại mình không thấy ai nói gì!
-Cô thật là biết cách trốn tránh trách nhiệm đó!
-Mình sẽ ra phụ các bạn ngay bây giờ.
-Mọi người dọn xong rồi, bây giờ nếu muốn phụ thì cô có thể đi tìm
thêm củi để tối nay đốt lửa trại.
-Được, mình sẽ đi ngay.
Du Du có hơi sợ sợ những cô bạn đã từng ẩu đả với mình, nhưng trong
lúc này, nó cố gắng vui vẻ, hoàn toàn không nghĩ đến việc họ sẽ làm
hại gì nó. Du Du rất muốn tạo thiện cảm và mong mọi người trở thành
bạn, nên tỏ ra rất thiện chí và nhiệt tình.
-Vậy cô đã biết lấy củi ở đâu chưa?
-À, mình…
-Cô phải vào bên trong rừng một chút mới có thể lấy củi mà bộ phận
tổ chức đã chặt sẵn ở trong đó và phụ giúp bê ra đây.
-Được, mình sẽ đi ngay bây giờ, cám ơn các cậu!
Du Du hăng hái
chuẩn bị giúp mọi người. Tự nhiên nó cảm thấy phấn chấn hơn, ít
nhất là lúc này có gì đó để làm, chứ ngồi không thì lại suy nghĩ
vẩn vơ. Du Du đi theo hướng chỉ của 3 cô bạn, đi sâu về phía rừng
để lấy củi…
Ngược lại, nhìn vẻ mặt hớn hở và rất nhiệt tình, nghe lời của Du
Du, bỗng dưng làm cho trong lòng của 3 cô gái kia có gì đó e dè,
tại sao nó lại dễ tin như vậy?