Ánh Linh vớ được một cái cây và định đập vào vai Đại Bảo, nhưng cậu
ta đã nhanh chóng chạy mất tiêu. Ánh Linh bắt đầu rượt theo. Vì mải
nô đùa mà chân Ánh Linh bị vấp vào lề đường, và toàn thân chao đảo.
Vừa kịp lúc Đại Bảo quay người lại và đỡ lấy, nhưng không may, cả 2
cùng ngã xuống đường. Đại Bảo vẫn cố gắng che để cô ấy không bị
tiếp đất, nên toàn thân cậu ta đều bị ma sát với đường. Cả 2 người
nhìn nhau trong im lặng. Bất chợt, Ánh Linh đứng dậy và bối
rối:
-XIn lỗi cậu!
-Không sao, chỉ là do tai nạn thôi mà!
-Tớ thật là vô ý, nếu bị bạn gái của cậu phát hiện chắc không rửa
tội nổi.
Đại Bảo buồn bã im lặng không nói gì. Cậu ta cũng phủi phủi đứng
dậy.
Hai đứa chậm rãi hướng về khu biệt thự Itê. Đaị Bảo vẫn cười với
Ánh Linh, nhưng lại thoáng có chút buồn, cậu ta đang suy nghĩ việc
gì đó.? Cậu ta dõi theo bước đi của Ánh Linh phía trước, những bước
đi nhảy nhót của một người vô tư, nhưng thực chất trong tim Ánh
Linh đang đau lắm, vì cô ta đã thực sự thích THiên Tứ, đã rất khó
khăn để có thể quên được Đốc Long, vậy mà… Và có lẽ chỉ có Đại Bảo
mới hiểu được.
-Cám ơn cậu luôn có mặt để an ủi mình khi mình buồn!
-Không có gì hết, có thể thấy cậu vui trở lại, mình cũng thấy rất
vui.
-Được rồi, cậu về đi, chúc ngủ ngon!
-Chúc ngủ ngon!
Cánh cổng biệt thự NAMI đóng lại. Đại Bảo đút 2 tay vào túi, lặng
lẽ hướng về Kasumi Gia. Trong đầu Đại Bảo bây giờ có rất nhiều suy
tư, cậu ta thở dài, có lẽ sẽ không có ai hiểu được tâm trạng của
cậu ta lúc này, tại sao trên đời lại có nhiều rắc rối đến như
vậy?
***
Du Du nằm trằn trọc, lăn qua lăn lại. Nó cứ suy nghĩ mãi về lời nói
của Đại Bảo. Nó thấy dường như trong lời nó đó có gì đó rất lạ. Dù
gì đi chăng nữa, trái tim nó cũng chỉ đập bình thường khi đứng
trước cậu ấy, nên Du Du biết rằng, Đại Bảo đối với nó là một người
bạn không hơn không kém. Nhưng điều làm nó lo nghĩ lúc này là phải
đối mặt như thế nào với cậu ta..
Sáng hôm sau.
Du Du rụt rè bước vào biệt thự Kasumi. NÓ hít một hơi thật dài,
những điều sắp sửa nói sau đây có lẽ sẽ diễn biến không tốt, nếu
điều nó suy luận là sai, nhưng dù gì nó cũng phải dứt khoát cho Đại
Bảo biết câu trả lời.
-Chào Du Du!
-Chào cậu, sao mắt cậu thâm hết vậy, hôm qua cậu không ngủ dược
à?
-À, không có gì, mình chỉ suy nghĩ vài việc khuya một chút!
- Có phải cậu sang đây để cho mình câu trả lời?
Nó mỉm cười, đứng lên, chậm rãi đi về phía Đại Bảo, nó vỗ vào vai
cậu ta.
-Cậu đừng dối lòng nữa, cậu thích Nami Ánh Linh, đúng không?
Đại Bảo quay ngoắt lại, quá bất ngờ, cậu ta nhìn trừng trừng vào Du
Du.
-Cậu không phải nói gì, mình biết cả mà. Cậu chỉ là có cảm tình với
mình thôi, vì cậu biết Ánh Linh thích Thiên Tứ, nên cậu quyết định
tìm đến mình, để quên đi cô ấy, nhưng trong lòng cậu Ánh Linh vẫn
hơn ai hết.
Đại Bảo vẫn không thể nói gì, mà còn vô cùng bất ngờ. Du Du đứng đó
và nở một nụ cười rất tươi. Đó là một cô gái rất lạ, mà có lẽ là
người đầu tiên hiểu được nỗi lòng của cậu ta.
-Tại sao cậu biết? Và biết từ lúc nào?
-Mình đã đoán khi cậu cố tình rủ mình đi công viên Cỏ Dại. Cậu biết
Ánh Linh đã hẹn Thiên Tứ ở đó, nên muốn đi theo để xem diễn biến
tình cảm của họ. Khi bắt gặp ánh mắt trìu mến và lo lắng của cậu
nhìn Ánh Linh, mình đã xâu chuỗi các lần các cậu gặp nhau, cả hôm
sinh nhật, khi nhìn thấy Ánh Linh nhảy với Thiên Tứ, và mình có thể
khẳng định rằng, cậu thích Ánh Linh.
Đại Bảo không nói gì. Ánh mắt nhìn Du Du hơi bất ngờ, khuôn mặt trở
nên đầy buồn bã.
-Nhưng việc đó ích gì, Ánh Linh đã thích Thiên Tứ!
-Cậu chưa nói cho cô ta biết mà đã từ bỏ à?
-Làm sao nói được cơ chứ!
-Chính vì cậu không thử nên làm sao cô ta biết tình cảm của cậu
được. Cậu hãy chiến đấu vì tình cảm của mình, để sau này không phải
hối hận, Đốc Long đã từng hối hận vì như vậy đấy.
Đại Bảo ngồi trầm tư. TÌnh cảm với Ánh Linh đã từ lâu, nhưng cậu ta
đã phải cố gắng vui cười khi nhìn Ánh Linh trở thành bạn gái với
Đốc Long. Và rồi lần này, cậu ta lại thấy con tim Ánh Linh rung
động trước Thiên Tứ, mà không nhận ra tình cảm của người bạn thân
luôn bên cạnh mỗi khi cô ấy buồn. Nỗi niềm này, tình cảm này, không
có ai biết, ngay cả những người bạn Itê, nên không thể chia sẻ với
bất cứ ai, vậy mà bây giờ, người mà cậu ta chỉ quen biết mới đây
thôi lại có thể hiểu được tâm trạng này.
- Nhưng việc mình thích cậu là thật.
-Đúng, nhưng đó chỉ là tình cảm cho một người bạn đặc biệt mà thôi,
cậu chỉ thấy khi ở bên cạnh mình, cậu có cảm
giác hơi lạ một chút, được an ủi một chút, và thấy vui một chút
thôi, đúng không?
-Mình đã từng nghĩ phải từ bỏ Ánh Linh, vì cậu ấy không có chút cảm
giác nào với mình. Nhưng bao năm nay mình đã không thể nhìn ai
ngoài cậu ấy. Nhưng từ khi cậu xuất hiện, bao nhiêu điều thú vị ở
cậu, làm cho mắt mình đã có thể nhìn về hướng khác. Cậu rất đặc
biệt, là người làm mình cảm thấy rất lạ, và rất vui. Và mình đã
quyết định quên cô ấy, và mạnh dạn ngỏ lời với cậu. Nhưng …
-Rằng cậu không thể quên được Ánh Linh.
-Tại sao cậu có thể biết được hết tâm sự của mình như vậy?
-Nhìn những tấm hình của cậu chụp chung với Ánh Linh được để trong
phòng, cậu rất trân trọng nó, có nghĩa là cậu không thể quên được,
cũng giống như…
Du Du chợt nhớ ra tấm hình trên bàn của Thiên Tư, cậu ta cũng không
thể quên Nhật Thy như mọi người nghĩ. TÌnh cảm của con trai phức
tạp thật.
- Mình sẽ suy nghĩ chính chắn về lời khuyên của cậu. Mình biết cậu
không có tình cảm với mình, nhưng đối với cậu, mình vẫn là rất thật
lòng. Ở bên cạnh cậu, mình cảm thấy rất vui, rất thỏai mái, nhưng
mới hôm qua thôi, mình lại cảm thấy không thể rời xa Ánh
Linh….
Nó hít một hơi thật sâu, cuối cùng nó cũng có thể làm cho Đại Bảo
mạnh dạn nhận ra tình cảm thật sự của mình, và như vậy nó có thể
trở lại là một người bạn bình thường với Đại Bảo như trước
kia.
-Vậy thì quá tốt rồi Đại Bảo à. Cậu phải tìm cơ hội nói rõ tâm tư
trong lòng cậu như đang nói với mình vậy nè. À, tiện đây cho mình
hỏi, làm sao cậu biết mình bị bắt cóc trong nhà kho đó!
-Có người báo tin cho mình.
-Có người báo tin? Ai vậy?
-Việc đó ....
-À, chào chị!
-Đại Bảo chưa kịp nói hết câu thì đã bị cắt ngang bởi lời chào của
cô em gái dễ thương từ trong nhà đi ra. Cô bé nở nụ cười thật tươi
với Du Du, nụ cười đáng yêu như anh của mình vậy, 2 anh em trông y
hệt như nhau. Cô bé có cái nhìn rất thiện cảm, và luôn vui vẻ khi
gặp Du Du. Điều đó làm nó rất vui và quên khuấy đi mất câu trả lời
bỏ dở của Đại Bảo mà hòa vào câu chuyện của Kasumi Tiểu
Quỳnh.CHƯƠNG 23: THIÊN TƯ, CHẬM MỘT BƯỚC!
Du Du đến trường sau khi đã khỏe. Chuyện tình cảm với Đại Bảo cũng
đã giải quyết, lòng nhẹ nhõm vô cùng. Nhưng cái làm Du Du phấn chấn
hơn cả chính là câu chuyện của chị Uyển Thanh trong lúc nó bất
tỉnh. Biết Thiên Tứ đã quen với Ánh Linh, nhưng những biểu hiện vừa
qua, chứng tỏ cậu ta cũng có chút tình cảm với nó. Không cần biết
tình cảm đó là gì, nhưng nó thấy rất vui, thế là đủ.
Sau sự việc đầy tai tiếng đó, nó trở nên nổi tiếng, đi đến đâu cũng
bị mọi người chỉ trỏ. Nó không sợ nguy hiểm, vì có lời đảm bảo của
Đại Bảo, Đốc Long, không ai dám động đến Du Du. Nhưng sự đụng chạm
về tinh thần thì không thể nào ngăn được. Du Du đã chuẩn bị tâm lý
ở nhà, sẵn sàng đối mặt với tất cả, vì bên cạnh nó còn 2 đứa bạn
luôn luôn lắng nghe. Nó chậm rãi bước vào lớp, hàng chục cặp mắt
đang liếc xéo nó. Những cái nhìn không mấy thiện cảm, mặc cho những
gì nó đã cùng làm với lớp, những người bạn cùng tham gia đại hội
thể thao, tưởng rằng sẽ đứng về phía nó, nhưng…mọi người đều im
lặng. Không hiểu sao nó cảm thấy rất buồn, cổ họng đang nghẹn ứ
lại. Những lời mỉa mai sau lưng làm lòng nó nóng ran. Nobu vừa đến
lớp, nó vui vẻ đón chờ một đồng minh xuất hiện lúc này.
Nó khép nép quay sang chào, cố tỏ ra vui vẻ như hằng ngày.
-Chào cậu.
Vẻ mặt lạnh lùng, Nobu không hề quay lại nhìn nó lấy một cái. Nó cố
gắng mỉm cười để giảng hòa.
-Cậu giận tớ à? Lúc đó mình đau lắm đó, nên cậu ta mới bế
thôi!
-Tôi không quan tâm.
Nobu trả lời dứt khoát, không chút tình cảm, vẻ mặt y hệt như những
ngày đầu năm học. Du Du biết Nobu đang giận, và ngay lúc này khó có
thể mà giải thích cho cậu ta hiểu. Nó thở dài và buồn bã quay lên.
Hôm nay Đông Nghi không đi học, Du Du cảm thấy trống vắng vô cùng,
muốn kể cho cậu ta thật nhiều chuyện vui buồn trong lòng, nhưng giờ
lại không biết chia sẻ với ai. Cảm giác như tất cả đều đang căm
ghét nó, ngay cả bạn thân cũng không một ai bên cạnh lúc này, lòng
nó cảm thấy nặng nề vô cùng…
***
Thiên Tư ngồi trong lớp trầm ngâm, cậu ta không thể tập trung vào
bài học, suy nghĩ đang vờn quanh những câu nói của Thiên Tứ ngày
hôm qua…
Ngày hôm qua.
-Anh đã yêu rồi!
Yên lặng. Thiên Tư không nhúc nhích. Dường như cậu ta đoán được anh
mình đang sắp nói gì.
-Ai mà không biết anh đang cặp kè với Ánh Linh.
-Không phải cô ấy!
-Vậy…là…ai?
-Là Du Du.
Bất ngờ, đau nhói. Mặc dù Thiên Tư đã cảm thấy có điều gì không hay
trong cuộc trò chuyện này, nhưng cậu ta cũng vô cùng bất ngờ khi
chính miệng Thiên Tứ lại nói là thích Du Du. Tại sao lại đúng vào
lúc này,
khi mà cậu ta cũng vừa nhận ra tình cảm của mình. Và tại sao lại là
anh Thiên Tứ cơ chứ? Thiên Tư tự trấn tĩnh mình và cố gắng trở lại
bình thường.
-Trời, anh mà cũng thích Đồ Nhà Quê đó sao? Bao nhiêu tiểu thư nhà
đại gia xinh đẹp bao quanh lấy anh, sao anh không chọn?
-Em cũng thích Du Du phải không?
Câu hỏi thẳng thừng như trúng mũi tên vào ngay tim, làm cho Thiên
Tư sững sờ. Không gian yên tĩnh đủ để nghe tim ai đó đập liên hồi.
Thiên Tư vội vàng cười lớn, một nụ cười gượng gạo.
-Anh nói gì kì vậy, em mà thích cô ta chắc trời sập mất!
Vừa lúc đó ngoài trời có tiếng sét vang lên, khiến 2 anh em phải
giật mình nhìn ra. Thiên Tư hơi rùng mình vì lời nói dối của mình
đã bị ông trời đáp ứng ngay tức thì. Thiên Tư quay lại, vội vàng
đính chính.
-Em với cô ta như nước với lửa. Với lại anh cũng biết cô ta không
phải kiểu người em thích mà.
-Anh cũng biết là em đang quay lại với Nhật Thy, nhưng hành động
của em làm anh khó hiểu, nên anh muốn xác nhận lại thôi.
-Hành động gì?
-Hôm trước ngày sinh nhật, anh đã đến cửa hàng có bán chiếc áo đầm
dạ hội, và khi đến đó thì đã không còn thấy chiếc đầm đó nữa.
-Thì sao?
-Anh vào hỏi chủ cửa hàng thì ông ta vô cùng ngạc nhiên, bảo rằng:
“Chẳng phải cậu vừa đến đây mua sao?” Lúc đó anh mới biết em đã đến
đây mua trước, vì đâu có ai giống anh ngoài em.
Thiên Tư đứng bất động, bị phát hiện ra một việc tế nhị, cậu ta
không biết nói lời nào. Quả thật chiếc đầm đó do cậu ta mua, nhưng
Thiên Tư cũng không biết vì sao lúc đó mình làm vậy. Trên đường đi
học về, ngày nào cậu ta cũng bắt gặp cô gái nhà quê đó đứng ngắm
chiếc đầm dạ hội. Không biết điều gì thúc giục mà cậu ta lại muốn
mua cho Du Du chiếc đầm xinh xắn và đôi giày thủy tinh đó. Có lẽ là
bắt đầu từ lúc ấy, cậu ta đã thích Du Du rồi…
-À, lúc đó em chỉ muốn chuộc lỗi vụ cơm hộp với cô ta thôi.
Cậu ta vội vàng tìm ra được một lý do cũng khá thuyết phục rồi thở
phào nhẹ nhõm.
-Vậy à, vậy thì anh yên tâm rồi.
Thiên Tư tự dưng thấy lòng mình quặn lại. Cậu ta không thể nói với
anh mình rằng “Em cũng thích Du Du” vì cậu ta không muốn tranh
giành với anh mình, mà xưa nay chưa có thứ gì mà Thiên Tư có thể
giành vượt qua được Thiên Tứ.
-Anh đã suy nghĩ rất nhiều khi quyết định nói với em vì sợ rằng em
cũng thích cô ấy thì không biết sẽ như thế nào, nên muốn biết rõ
tình cảm của em trước.
-Vậy còn Ánh Linh?
-Anh đã nói rõ ràng với Ánh Linh. Cô ấy rất mạnh mẽ, và bảo rằng sẽ
quên được anh.
-Vậy thì chúc mừng anh, hình như Du Du, cô ấy cũng thích anh
đó!
-Vậy à! Nhưng có lẽ đó là trước đây, còn gần đây anh thấy cô ấy đã
né tránh anh nhiều, và có quá nhiều người xung quanh cô ấy, Đốc
Long, Đại Bảo, và cả em nữa.
-Em đã nói rồi, em không có.
Thiên Tư không dám nhìn thẳng vào mắt Thiên Tứ, bởi vì cậu ta
đang…nói dối. Thiên Tư cứ giả bộ đi đi lại lại trong phòng để làm
việc này việc kia, nào là uống nước, nào là xếp tập vở…để che giấu
đi sự bối rối, nhưng càng làm cậu ta càng thể hiện kì lạ. Không
biết Thiên Tứ có nhận ra điều đó hay không.
Thiên Tứ vui vẻ rời khỏi phòng. Đợi cửa phòng khép lại, Thiên Tư
ngồi phịch xuống giường, ánh mắt vô hồn nhìn về phía cánh cửa, hai
tay cậu ta ôm lấy đầu, và cúi mặt xuống….
DU Du xếp hết tập vở vào cặp, nó vội vàng chạy theo Nobu và chặn
cậu ta lại ngay cửa lớp.
-Tớ cần nói chuyện với cậu!
-Không có việc gì để nói hết!
-Tớ chỉ là…
-Cậu đã nói là không liên quan gì đên Đại Bảo cơ mà, vậy tại sao cứ
xuất hiện xung quanh cậu ấy, toàn là nói dối…
-Chuyện đó không phải như cậu nghĩ. Mình không biết phải giải thích
như thế nào, nhưng cậu không thể tự mình tạo ra cảm giác ghen tuông
như vậy được…Nobu, cậu là con trai mà.
-Tôi như vậy đó thì sao? Tôi không cần cậu quan tâm, tại sao cậu cứ
luôn cố gắng trở thành nhân vật chính vậy? Bây giờ thì cậu thỏa mãn
rồi đó, cậu nổi tiếng toàn trường rồi!
Nobu bỏ đi, để lại sự sững sờ và đau nhói trong lòng cho DU Du. Nó
đã làm gì, nó đâu muốn trở thành trọng điểm của cái trường học
thượng lưu này. Mọi việc tự nhiên xảy ra, chứ nó đâu hề tìm đến.
CHẳng lẽ trong mắt mọi người, nó lại đáng ghét, lại là người thích
trở thành trung tâm như vậy sao?
***
-Sao cơ? Cậu nói thật không?
-Phải. Mình sẽ thổ lộ với cô ấy khi có cơ hội, vì lúc này cô ấy
đang cần thời gian để quên Thiên Tứ?
-Quên Thiên Tứ?
-Ánh Linh bảo rằng Thiên Tứ không thích cô ấy, mà đã thích người
khác.
-Người khác?
Trong đầu Du Du bỗng dưng nổi lên bão tố. “Đối thủ” Ánh Linh đã là
quá lớn, vậy mà bây giờ lại xuất hiện thêm một cô gái. Người mà
Thiên Tứ thích chắc phải đặc biệt lắm như vậy mới có thể đánh bại
Ánh Linh.
Vậy thì cô gái kia lại còn vượt xa Du Du nữa, làm sao mà phấn đấu
kịp.
-Vậy thì chúc mừng. Và cậu phải cố lên!
-Đương nhiên rồi, để tỏ lòng cám ơn cậu đã giúp mình nhận ra tình
cảm thật sự, mình có thể ôm cậu một cái được không?
-Không được! Mình không muốn bị bắt đi đánh hội đồng nữa đâu.
Du Du bị Đại Bảo rượt chạy vòng vòng. Cậu ta đang rất vui, và cũng
rất muốn cám ơn Du Du đã giúp cậu ra tìm ra những điều đó…
-Cậu làm gì cô bé của tôi vậy?
Tiếng con trai phía sau lưng làm cho cả 2 giật mình. Du Du vô cùng
hốt hoảng khi trước mặt Du Du bây giờ là một ánh mắt đang giận dữ.
Là của Thiên Tư? Không, không phải, chỉ có Thiên Tứ mới gọi là “cô
bé” thôi! Nhưng sao ánh mắt cậu ta lại giận dữ và lạ lùng như
vậy.
Đại Bảo không mấy giật mình và sợ sệt như Du Du, cậu ta đứng lại,
và nhìn nó cười trìu mến.
-Mình phải về đây, và mình cũng mong cậu cũng mau thổ lộ, biết đâu
cũng gặp điều kì diệu!
Trời ạ, tên Đại Bảo muốn hại mình đây mà. Chưa kịp thanh minh vụ
việc vừa rồi, cậu ta lại làm nó bối rối cái việc thổ lộ kia trước
mặt Thiên Tứ. Nó ngước nhìn trời, mong sao có cái lỗ để nó trốn
khỏi cái không khí này ngay bây giờ.
-À, mình định không nói, nhưng mình nghĩ là cậu phải biết…, về cô
bạn A2. Là cô bạn thân hay đi cùng với cậu đó.
Đại Bảo quay đầu lại, câu nói bỏ chừng của Đại Bảo làm nó vô cùng
bất ngờ. Làm sao cậu ta biết Đông Nghi, mà mấy hôm nay Đông Nghi
đều nghỉ học, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra với cô ta. Ánh mắt lo
lắng của Du Du nhìn Đại Bảo, chờ đợi câu nói tiếp theo.
-Cô ấy chính là người báo tin cho mình rằng cậu bị bắt ở nhà
kho.
Tự dưng trong lòng Du Du cảm thấy rối bời, nó không ngờ người báo
tin cho Đại Bảo lại là cô bạn thân của mình. Hoang mang, lo sợ điều
gì đó không lành đã xảy ra. Nó đứng im suy nghĩ, mặc cho Thiên Tứ
đứng nhìn nó đầy lo lắng, mà chưa dám đến gần. Phải chăng Đông Nghi
đã nhìn thấy nó bị bắt cóc và chạy đi báo tin, và sau đó cô ấy bị
bọn người kia trả thù. Có lẽ Đông Nghi đã bị đánh và bị thương.
Nghĩ đến đây Du Du không còn đứng vững nữa, nó khụy xuống, may mà
có bàn tay của Thiên Tứ đỡ lấy nó. Mắt nó rưng rưng nhìn Thiên
Tứ:
-Mình phải đến nhà Đông Nghi….
Thiên Tứ dùng sự quen biết của mình để hỏi ra địa chỉ nhà Đông
Nghi, trong khi đó Du Du cứ đi đi lại lại suy nghĩ trong đầu những
tình huống xấu nhất. Đông NGhi mà có vấn đề gì thì nó sẽ ân hận
suốt đời. Cô bạn thân của nó rất có thể đã vì nó mà bị thương mà
không đến lớp được, vậy mà nó chẳng biết gì. Lại còn không có số
điện thoại, không có địa chỉ nhà, nó là một đứa bạn vô tâm, không
ra gì. Nếu không có Thiên Tứ lúc này, nó cũng chẳng biết làm gì
nữa. Vì ở trường nó chẳng quen biết ai, ngay cả trong lớp cũng
không biết điện thoại của ai để mà hỏi nữa. Thiên Tứ kéo nó ra xe,
nhưng nó khựng lại.
-Mình muốn tự mình đến đó! Bạn ấy có lẽ sẽ không thích có người lạ
đến đâu.
-Tôi sẽ chở cô bé đến gần đó rồi về.
Du Du nghĩ rằng Đông NGhi có thể không thích có một người nào khác
ở Nhất Kim đến nhà cậu ấy, vì cậu ấy đã từng mặc cảm vì gia cảnh
bình thường của mình, nhưng nghe Thiên Tứ nói vậy, nó gật đầu đồng
ý. Chiếc môto phóng thật nhanh về cánh cổng cao cao. Từ phía trên
cửa sổ tầng 2, có ánh mắt đầy lo lắng của ai đó đang dõi
theo…
Thiên Tứ dừng xe bên ngoài khu vực cần tìm. Du Du muốn tự mình đi
vào và bảo Thiên Tứ đi về. Cậu ta gật đầu mỉm cười và quay xe. Du
Du tìm đến địa chỉ của Đông Nghi, một khu lao động bình dân, không
quá cao sang, nhưng cũng rất tươm tất, sạch sẽ. Đến đúng địa chỉ,
tay nó run run, không thể nào ấn vào cái chuông đó. Tay nó đưa lên,
nhưng cứng đơ lại, lạnh cóng, nó mải suy nghĩ, không biết nó có
chịu đựng được không nếu biết Đông Nghi đang nằm trên giường điều
trị hay gì gì đó…. Nó hít một hơi dài, và ấn vào chuông, chuẩn bị
đối mặt với người ra mở cửa, có lẽ là mẹ Đông Nghi, nếu bác ấy biết
vì Du Du mà Đông NGhi thành như vậy thì có đuổi nó đi hay không? Du
Du nghe tim mình đập mạnh khi thấy cánh cửa hé mở. Nó ngẩng đầu lên
và người ra mở cửa là…Đông Nghi.
Hai đứa đứng lặng im. Đông NGhi cũng bất ngờ không kém. Du Du nhìn
từ đầu đến chân, hóa ra cậu ta không bị thương như nó nghĩ, mà
ngược lại, hoàn toàn khỏe mạnh bình thường, chỉ có đôi mắt là thâm
quầng. Du Du mừng rỡ, ôm chầm lấy cô bạn thân của mình, nhảy lên
đầy sung sướng.
-May quá, bạn không sao cả!
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Đông Nghi không nói
không rằng, chỉ lặng lẽ đi vào nhà, thái độ Đông Nghi vô cùng kì
lạ, làm Du Du cảm thấy rất ngại ngùng vì chuyến đến thăm đột xuất
này. Nó cũng bẽn lẽn theo sau.
-Mấy ngày nay sao cậu nghỉ học vậy Đông
Nghi?
Đông Nghi không trả lời, mà cúi gằm mặt xuống. Một lúc sau, đột
nhiên cô bạn ôm mặt và chạy lên lầu. Du Du không hiểu chuyện gì
đang xảy ra, chỉ biết chạy theo. Nó đứng trước cửa phòng Đông Nghi,
và nghe cậu ấy đang…khóc.
-Mình vào được không Đông Nghi?
Không có tiếng trả lời. Nó mở cửa phòng và chậm rãi bước vào, cô
bạn đang úp mặt vào gối và khóc nức nở. Đột nhiên nó đứng sững sờ
khi thấy trên bàn Đông Nghi có 1 xấp ảnh, là ảnh của nó chụp chung
với Đốc Long. Du Du sững sờ cầm những tấm ảnh đó mà không biết phải
nghĩ như thế nào cho đúng.
-Tại sao cậu có những tấm ảnh này?
-Chính mình là người đã dán những tấm ảnh đó trong trường.
-Đông Nghi?
-Đúng, vì mình ghen tỵ, vì mình thích Thiên Tư. Nhưng mình không hề
có ý hại cậu, mình chỉ muốn tung hình này ra, để Đốc Long ra mặt và
tuyên bố tình cảm với cậu.
-Đông Nghi, cậu đang nói gì vậy? Mình không tin, cậu đang đùa đúng
không?
Nó không tin vào những gì đang được nghe, có thể do tưởng tượng mà
thôi, nó lay Đông NGhi tới tấp để tìm kiếm một cái gật đầu rằng cậu
ta chỉ nói đùa.
-Mình xin lỗi, nhưng mình không ngờ fan của Đốc Long lại bắt cậu
đi, lúc đó mình rất sợ, và khi mình đi tìm người giúp cậu, người
đầu tiên mình gặp là Đại Bảo.
-Cậu làm tất cả chuyện này là vì cái gì?
-Mình không có ý định như vậy, chỉ là vì hôm đó…
-Cậu không nghĩ rằng rất có thể mình sẽ bị nguy hiểm, không nghĩ
rằng mọi chuyện sẽ trở nên rất xấu à?
-Mình xin lỗi.
Đông Nghi nói trong tiếng khóc. Người bạn mà nó yêu quý nhất lại là
người đã tung những tấm hình này. Cổ họng nó đang nghẹn ứ, mắt nó
đờ đẫn nhìn Đông NGhi. Du Du vẫn không thể hiểu tại sao cậu ta làm
như vậy. Vì Thiên Tư ư? Nhưng Du Du đâu có làm gì mà để cho Đông
Nghi lại hiểu lầm như thế.
-Chuyện này liên quan gì đến Thiên Tư?
-Vì cậu ấy thích cậu.
-Tớ không hiểu gì hết.
-Nếu như người ấy là chị Nhật Thy thì tớ còn chịu đựng được, nhưng
đằng này lại là cậu. Cậu không phải quý tộc, cũng không phải là
người giỏi nhất lớp, cậu hơn tớ cái gì mà tại sao luôn là trọng tâm
của mọi việc, luôn nổi bật trong mắt mọi người. Tớ đã cố gắng rất
nhiều để mọi người hướng mắt về tớ, nhưng cậu luôn đứng trước và
che hết tất cả. Những việc đó tớ có thể bỏ qua tất cả, nhưng lần
này lại là Thiên Tư…
-Cậu đang nói gì vậy?
-Tớ đã nhận ra từ hôm gặp cậu ở quán cà phê. Thiên Tư không hề có ý
hẹn hò với tớ, mà chỉ để theo dõi cậu. Ánh mắt lo lắng khi nhìn
thấy Gia Khánh đưa cậu về, cậu ấy đã thực sự thích cậu, tớ chỉ là
một con rối để cậu ấy có lý do đi theo cậu mà thôi!
-Tớ không hiểu cậu nói gì hết, nhưng tại sao cậu lại đối xử với tớ
như vậy? Tớ và cậu là những người bạn thân của nhau cơ mà?
-Tất cả chỉ vì tớ rất thích Thiên Tư.
-Cậu…cậu..
Du Du không thể nói lên lời nào, nó thấy khuôn mặt mình đã ướt nhòe
nước mắt. Nỗi đau này còn đau hơn khi nó bị hành hạ ở nhà kho. Nó
không thể tin rằng, người bạn mà nó tin tưởng nhất, đã tâm sự tất
cả mọi chuyện, đã kể tất cả cho cậu ta nghe, về cả việc nó kết bạn
thân với Đốc Long, coi cậu ấy là một người bạn đặc biệt trên sân
thượng, cả về những hành động khó hiểu của Đại Bảo. Vậy mà giờ đây,
chính cậu ấy lại là người gây ra mọi rắc rối cho nó. Và hơn hết là
một nỗi đau về tình bạn…Nó bỏ chạy, chạy thật nhanh, lấy tay gạt
nước mắt, nhưng sao không thể nào gạt hết được.Chạy mãi chạy mãi,
cho đến khi thấy mình kiệt sức, nó vịn vào một gốc cây ven đường,
và khóc thật lớn…
Nó đang gục vào gốc cây và khóc òa lên, mọi người đi đường chỉ lắc
đầu khi thấy một cô bé bất bình thường. Có ai hiểu nỗi đau của nó
lúc này, tình bạn mà nó trân trọng nhất đã mất, cả Nobu cũng không
còn nói chuyện với nó nữa. THế giới giống như đang đổ sập xuống, và
sắp đè nó ngộp thở. Một bàn tay to và ấm áp vịn lên vai nó, nó quay
lại, mắt nhòe đi, không nhìn rõ khuôn mặt người đó, chỉ có ánh sáng
mặt trời le lói, và cảm giác quen thuộc.
-Tôi đã ở đây rồi, không sao đâu!
Như một niềm an ủi vô cùng to lớn, nước mắt lại tuôn ra. Thiên Tứ
để cho nó dựa vào vai và khóc thật to, trút hết vào đó, nó đã có
một bờ vai để mà ngả vào …Xa xa nơi một gốc cây khác, bóng dáng của
một cậu thanh niên, mồ hôi túa ra liên tục, cậu ta thở hổn hển vì
phải chạy theo ai kia, nhưng rồi hơi thở đó như ngưng lại, khi nhìn
thấy cảnh tượng vừa rồi, ánh mắt buồn bã, cậu ta quay lưng lại, tựa
vào gốc cây và thầm thì:
- Thiên Tư à, mày đã chậm một bước rồi! Giai đoạn thi cuối kì đã
đến. Nó lao vào học tập, mong rằng có thể gác lại những gì đã xảy
ra, nhưng không hiểu sao nó không thể nào tập trung vào bài
vở.
Quá hụt hẫng và thất vọng. Nobu vẫn không nói với nó lời nào, cả
lớp cũng nhìn nó bằng ánh mắt rất xa lạ. Hầu như ai cũng xem nó là
một người không bình thường. Scandal với 2 hotboy như vậy là quá
nhiều với một đứa nhà quê như Du Du. Nhưng những thứ đó nó không
quan tâm, mặc kệ bọn nhà giàu muốn nghĩ nó là người như thế nào đi
chăng nữa, nhưng điều làm nó buồn nhất chính là…Đông NGhi vẫn nghỉ
học. Ngày mai là ngày thi cuối kì, nếu chỉ vì chuyện đó mà cậu ta
không đi thi thì thật là đáng tiếc. Nó lo cho Đông Nghi, cậu ta đã
bỏ bài vở khá nhiều rồi. Ngày mai nếu Đông Nghi không đến lớp thi
thì nó sẽ ân hận suốt đời. Nó quyết định, sẽ đến nhà Đông NGhi để
nói với cô ta một lời.
-Cậu về đi!
-Mình chỉ muốn nói, cậu đừng nên để chuyện đó ảnh hưởng đến việc
học tập. Như vậy mới đúng là Đông NGhi mà mình từng quen biết.
Trước đây dù bị tách biệt trong lớp thế nào, cậu vẫn có thể nỗ lực
để đứng nhất trường. Chính vì vậy, mình không muốn vì mình mà cậu
đánh mất những gì đã cố gắng. Ngày mai cậu hãy đến tham dự kì thi,
nếu không….mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu và cho chính
mình…
NÓi rồi Du Du bỏ đi, cánh cổng nhà Đông NGhi lúc này mới mở ra,
Đông NGhi dõi theo bước của Du Du mà nước mắt cứ trào ra không
ngừng.
Tối hôm đó.
Thiên Tư một mình lái chiếc moto lượn vòng quanh bên ngoài đường.
Cậu ta không thể tập trung học hành, bởi trong đầu chỉ vang vang
những lời thổ lộ của Thiên Tứ. “Anh ấy đã có tình cảm với Du Du, và
Đồ Nhà quê đó thì ngay từ đầu đã thích Thiên Tứ, vậy thì họ là một
cặp rồi còn gì. Mình…”. Nghĩ đến đó, cậu ta cảm thấy trong lòng
nặng trĩu. Tay tăng ga, chiếc moto phóng thật nhanh không định
hướng trên đường. Ngày mai đã là ngày thi cuối kì, nhưng Thiên Tư
không thể nào tập trung vào bài vở được nữa, có gì đó nặng trĩu ở
trong lòng…
***
-Thiên Tư, anh vào phòng một chút!
Thiên Tứ vào phòng, định đưa cho cậu em mình chiếc máy tính và bộ
đồ dùng cần thiết cho kì thi ngày mai. Lần nào cũng vậy, trước khi
đi thi, Thiên Tứ luôn chu đáo chuẩn bị cho Thiên Tư, vì biết rằng
cậu em trai này không bao giờ quan tâm đến những chuyện đó. Không
thấy ai trong phòng, Thiên Tứ để lại đồ dùng trên bàn, rồi quay ra.
Nhưng vừa mới ngoảnh đi, bước chân cậu ta bị khựng lại vì nhìn thấy
gì đó….
***
Thiên Tư về phòng, lúc này đã hơi khuya, cậu ta nhìn lên bàn học và
thấy bộ đồ dùng đã được đặt từ lúc nào, liền mỉm cười:
-Anh lúc nào cũng chu đáo.
Vùa nói Thiên Tư vừa cởi cái áo khoác ra, nhưng bất chợt cậu ta
ngưng lại, nhớ ra vấn đề gì đó, Thiên Tư vội vàng chạy đến giường
ngủ của mình và lục tung đống chăn gối lên. Cậu ta thở dài một cái
khi nhìn thấy tấm hình nằm ngay ngắn dưới gối.
-Phù, may quá, lúc đi, không nhớ là đã cất kĩ tấm hình chưa, may mà
đã đè cái gối lên, chứ nếu không anh Thiên Tứ nhìn thấy thì không
biết sẽ như thế nào.
Thiên Tư cầm chiếc khung hình lên và ngắm nghía. Tấm hình được chụp
Du Du đang ngủ. Thiên Tư đã chụp lại được vào hôm nó ngủ gật khi
đang kèm cậu ta. Ngay cả trong lúc ngủ, nhìn nó cũng nhà quê ghê
gớm. Nhưng không hiểu sao người ta có thể cảm nhận được sự yên
bình, không lo nghĩ gì từ giấc ngủ đó. Thiên Tư để tấm hình trên
lòng mình, cậu ta thiếp đi, cố gắng quên hết mọi chuyện…
- Tại sao cô lại bước vào trong trái tim của tôi chứ?
***
Du Du đứng thả hồn trên sân thượng, gió mát lồng lộng có thể khiến
nó cảm thấy rất thoải mái. Cuối cùng thì cũng đã qua kì thi, nó
thấy nhẹ lòng vì Đông Nghi cũng đã có mặt trong ngày thi. Nhưng quả
thật hôm nay, nó làm bài rất tệ, vì tâm trạng của nó mấy ngày qua
không được tốt. Việc kèm Thiên Tư vì thế mà cũng qua loa, không
biết cậu ta làm bài thế nào. Nhắc tới Thiên Tư, nó mới chợt nhớ đến
những lời Đông NGhi nói. Cũng chính vì cậu ta mà Đông NGhi mới hiểu
lầm và hành động như vậy. Tại sao cậu ta lại có những cư xử kì lạ
và luôn là người gây cho nó mọi rắc rối. Chẳng lẽ cậu ta đã bày ra
những trò này để nó biến khỏi Chu Rung thì mới hả dạ.
Nó thở dài, ngày mai là một ngày khá đặc biệt đối với nó, nó đã lên
kế hoạch từ trước, rủ Đông Nghi và Nobu đi chơi, nhưng có lẽ là
không được như ý nữa. Phải rồi, nó sẽ xin phép nghỉ và về Đum Cha,
nơi mà nó có thể cảm thấy bình yên nhất, có gia đình, có những con
người chân thật, có những cánh đồng, những không gian đầy hương
thơm của tự nhiên, lúc đó nó sẽ tĩnh tâm để suy nghĩ những gì đã
trải qua, về tình cảm với Thiên Tứ, về tình bạn với Đông NGhi,
Nobu.
-Cậu đang buồn à?
-Đốc Long, lâu lắm rồi không gặp cậu.
-Mấy ngày qua mình rất muốn tìm cậu để nói lời xin lỗi, nhưng mà
quá bận bịu .
-Xin lỗi vì việc gì?
-Về những tấm hình
đã gây rắc rối cho cậu. Và rất tiếc… mình không phải là người đến
cứu cậu.
-À, mình không sao. Chuyện đó qua rồi, với lại đó không phải lỗi
tại cậu. Cậu làm bài tốt chứ?
-Cũng bình thường thôi, vì dạo này mình không chú tâm vào học cho
lắm, mình đang lo làm thủ tục du học.
-Vậy bao giờ cậu sẽ đi?
-Ngày mai.
-Cái gì? Ngày mai?
-Ừ, mình muốn đi càng sớm càng tốt.
-Ít nhất trước khi đi cậu vẫn dành cho mình một cơ hội để nói rõ
tình cảm với chị Nhật Thy chứ?
-Nói gì nữa?
-Nói rằng cậu vẫn còn yêu chị ấy, và vẫn chờ chị ấy!
-Chị ấy bỏ đi vì Thiên Tư đã bỏ chị ấy, và chị ấy quay về vì không
thể quên được Thiên Tư, và bây giờ Thiên Tư cũng đã đồng ý quay
lại, còn gì để nói nữa.
Du Du nhìn ánh mắt buồn bã của Đốc Long, nó chợt nhớ đến lời Đông
Nghi và Gia Khánh. Cả 2 người đó đều khẳng định Thiên Tư đang thích
nó. Nhưng thật là tức cười khi mà cả nó và Đốc Long đều nhìn thấy 2
người họ nói chuyện với nhau trên sân thượng, lại còn ôm nhau
nữa.
-Đốc Long à, mình xin lỗi, ngày mai mình lại không thể tiễn cậu
được.
-Không sao đâu, ít nhất cũng có một người ngày mai nghĩ đến mình là
tốt rồi.
Du Du nhìn cậu bạn trìu mến, nó biết có nói gì cũng không thể giữ
chân cậu ấy ở lại Chu Rung. Đốc Long muốn thoát khỏi sự thật đau
khổ tình cảm của mình, có lẽ đó cũng là một cách tốt để cho tâm hồn
được nhẹ nhõm. Cũng như nó, muốn trốn chạy về Đum Cha, quên đi
những đau khổ trong những ngày vừa qua…
***
-Quản gia Pix, cháu xin phép nghỉ 2 ngày để về quê có việc ạ!
-Được thôi, nhưng ta có thể biết là việc gì không? Ta thấy tâm
trạng cháu không tốt.
-Dạ không có gì đâu ạ.
-Ta không biết là chuyện gì xảy ra với cháu, nhưng ta mong cháu sẽ
giải tỏa được, và mau trở lại đây, vì nụ cười của cháu là sức sống
của INNO.
Quản gia Pix nói rồi quay đi, khuôn mặt nghiêm nghị nó phải đón
nhận vì lúc này là ban ngày. Chiều nay nó sẽ lên đường về quê. Lòng
nó có gì đó như được an ủi vì câu nói đầy khích lệ của quản gia Pix
vừa rồi. Nó thu xếp đồ đạc, và rảo bước về phía cánh cổng cao cao,
mà quên đi lời chào đến 2 thiếu gia.
***
-Ai vậy?
-Dạ thưa có người nhà ở Đum Cha của Du Du lên gặp ạ!
Thiên Tư chợt giật mình khi nhớ tới anh bạn Gia Khánh, cậu ta vội
vàng quay sang hỏi Uyển Thanh
-Là con trai hả?
-Dạ là bố mẹ của cô ấy!
Thiên Tư thở phào một cái, Uyển Thanh cảm thấy rất khó hiểu vì hành
động này của thiếu gia Thiên Tư. Bố mẹ Du Du là 2 người nông dân
thuần túy, nhưng trông họ vô cùng gần gũi và dễ mến. Họ đem những
món trái cây ở Đum Cha lên cho gia đình INNO và chủ yếu để xem cuộc
sống của con gái mình. Vậy nhưng..
-Cô ấy đâu rồi?
-Thưa cậu chủ cô ấy đã xin phép về quê khi vừa quét dọn xong rồi
ạ!
-Gì cơ?
-“Sao cơ, con gái tôi xin về quê rồi ư?” Bố Du Du hốt hoảng. Đây là
lần thứ 2 cất công lên Chu Rung mà lại không gặp được con
gái.
-Định lên đây là để tạo bất ngờ cho nó, ai ngờ nó lại về quê. Thế
còn gì là quà sinh nhật đặc biệt cơ chứ?
-Sinh nhật?
Mọi người trong INNO lúc này đều ngạc nhiên, đúng là không ai quan
tâm đến ngày sinh nhật của Du Du, mà cô bé cũng không nói với ai.
Hôm nay nó muốn về quê là để được cùng mọi người trong gia đình đón
một sinh nhật ấm áp, vì nếu ở lại đây, chắc sẽ cô đơn lắm. Vậy mà
nó không biết rằng, mọi người lại lên Chu Rung thăm nó, bây giờ mới
thực sự là “cô đơn”..
-Trời đã tối rồi, làm sao bắt xe về kịp. Đã vậy thằng anh nó cũng
không có ở nhà nữa chứ, kiểu này nó về ở nhà một mình sao?
-Hay là gọi điện cho cô ấy, báo cho cô ấy biết.
-Nhà Du Du không có điện thoại.
Thiên Tứ từ trên lầu bước xuống, câu nói của cậu ta được kiểm chứng
bằng cái gật đầu của bố mẹ Du Du, làm ai nấy cũng vô cùng thất
vọng. Mọi người ở INNO vô cùng lo lắng, vì bây giờ Du Du sẽ một
mình ở Đum Cha. Nhưng dường như không ai nhận thấy thái độ bồn chồn
hơn cả của 2 thiếu gia INNO tự nãy giờ. Không thể chần chừ thêm
được nữa, Thiên Tư vội vàng chạy ra phía cổng, cậu ta quay đầu lại
và nói với mọi người:
-Hai bác cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi, cháu có việc đi về phía đó, sẽ
ghé qua xem cô ấy thế nào.
Nói xong Thiên Tư vội vàng vào gara và lấy chiếc moto của mình và
phóng nhanh về chiếc cổng cao cao trong sự ngỡ ngàng của mọi người,
hành động của cậu ta vô cùng gấp rút và dứt khoát. Thiên Tứ đứng đó
từ nãy giờ chỉ biết dõi mắt nhìn theo, trong lòng có gì đó không
yên...
***
Tại Đum Cha.
-Bố mẹ ơi, con về nhà rồi nè!
Du Du bước vào nhà, nụ cười sớm biến mất khi trong nhà không có một
ai. Nó chạy tìm kiếm hết tất cả các gian, nhưng mọi người đã đi đâu
hết. Ngoài trời đã tối, nó ngồi bệt xuống, co rúm người lại. Chẳng
lẽ nó phải
đón một cái sinh nhật cô đơn như thế này sao? Nó đã phải trốn chạy
về Đum Cha chỉ mong có một cái sinh nhật đầm ấm, không phải lo nghĩ
về những con người ở Chu Rung, vậy mà… Có tiếng sét rất lớn vừa
thét lên ngoài trời, và cơn mưa ập tới, nó không thể qua nhà hàng
xóm ngủ nhờ vào lúc này. Lạnh, nó đứng dậy đi kiếm cái gì khoác vào
mình cho ấm, nhưng chưa kịp bước đi thì bỗng dưng nó không còn thấy
gì hết! Có lẽ do tiếng sét vừa rồi đã làm mất điện toàn khu vực. Nó
lại ngồi bệt xuống, co ro, sợ sệt, sợ bóng tối, sợ lạnh, sợ một
mình…Bây giờ ông trời cũng quay lưng lại với nó.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Nó cảm thấy dường như
mọi người đã bỏ rơi, sẽ chẳng có ai xuất hiện lúc này để mà an ủi,
để mà che chở. Nhớ có lần nó một mình ở nơi xa lạ trong cơn mưa,
tìm mua chiếc khung hình cho Thiên Tư, lúc đó, cậu chủ Thiên Tứ đã
xuất hiện như một vị cứu tinh làm nó cảm động biết nhường nào. Khi
mà tưởng chừng như không còn ai bên cạnh, thì Thiên Tứ đã xuất hiện
đúng lúc. Nhưng còn bây giờ, Thiên Tứ sẽ không thể có mặt ở đây để
mà che chở cho nó. Tiếng sét một lần nữa vang lên làm nó giật mình
hét toáng lên. Hơi thở dồn dập, nó không biết phải làm gì, chỉ thấy
nước mắt đang bắt đầu trào ra…vì hôm nay chắc chắn sẽ không có điều
kì diệu nào xảy ra nữa…
Các bạn nào là fan của Thiên Tư thì nhớ đón đọc chương sau
nhé.
Mời các bạn đón đọc chương sau, vô cùng hấp dẫn: SINH NHẬT LẠ
CHƯƠNG 25: SINH NHẬT LẠ
Có tiếng động ngoài cửa. Nó run rẩy. Có thể là bố mẹ, là anh hai,
nhưng cũng có thể là trộm, hoặc là ma. Mưa ngoài trời vẫn không
ngớt, nó nghe có tiếng phá cửa. Vậy thì không thể nào là bố mẹ và
anh hai được rồi. Tim nó rộn lên những hồi trống, nó vơ lấy cái vũ
khí gần nhất bây giờ, nước mắt vẫn tuôn trào. Sẽ không ai có mặt
lúc này để cứu nó. Nó cầm cái vật vừa vơ được, ôm chặt trong tay,
run lên sợ sệt. Cánh cửa bật mở, nó thấy có bóng người đang quờ
quạng trong đêm tối. Nó ngồi im không một tiếng động, mong rằng
trong lúc tối thế này, trên trộm cũng không thể thấy nó.
-Du Du, cô có ở đây không?
“Kẻ trộm” lên tiếng làm nó sững sờ. Là người quen ư? Một giọng nói
quen thuộc, nó cố gắng lắng nghe lần nữa, và đúng rồi, là… Thiên
Tứ. Giữa sự cô đơn tưởng chừng như không có ai bên cạnh, trong nỗi
sợ hãi ngỡ như không ai xuất hiện để che chở, nhiều lắm, nhiều lắm,
bởi điều nó cần bây giờ là một ai đó, bất cứ ai cũng sẽ làm nó cảm
động, và người đó lại là Thiên Tứ. Nó chạy tới, theo ánh sáng le
lói từ phía cửa, ôm chầm lấy bóng đen đang ướt sũng vì nước mưa đó,
và khóc òa lên…
Bóng đen ấy bất ngờ khi nó chạy đến và ôm cậu ta. Khoảng im lặng
trong bóng tối, tim cậu ta đập rất nhanh. Có lẽ đây là lần đầu tiên
có cảm giác như vậy, Du Du đã chủ động ôm cậu ta. Hồi hộp và lo
lắng, mùi hương của Du Du không lẫn vào đâu được. Những giờ học
được ngồi sát bên cô ấy, Thiên Tư đã quen rồi. Lúc đầu cậu ta thấy
thật là khó chịu, vì nó mang một cái mùi gì đó rất nhà quê, nhưng
trong những ngày gần đây, khi nhận ra tình cảm của mình, cậu ta lại
thấy nhớ mùi hương ấy đến lạ lùng. Và lúc này đây, Du Du đang ôm
chặt lấy và dụi dụi mặt vào cái vai đang ướt đẫm của cậu ta mà
khóc. Dù không biết Du Du đang nhận lầm người, nhưng trong tình
huống này, lý trí Thiên Tư không thể ngăn lấy đôi tay mình, Thiên
Tư cũng ôm chặt lấy cô gái trước mặt, và nhắm mắt lại, cảm nhận sự
hạnh phúc khi che chở được cho người con gái mà mình yêu thương,
thật ấm áp và kì diệu biết chừng nào!
Rất lâu, trong bóng đêm đen mịt, ngoài trời mưa vẫn rất to. Cả Du
Du và Thiên Tư đều mong sao giây phút này kéo dài mãi. Vẫn đứng ôm
chầm lấy nhau từ nãy giờ, cho đến khi…cho đến khi điện đã được thắp
sáng trở lại. Cả 2 ngượng ngùng buông nhau ra. Du Du quay mặt đi,
lau khuôn mặt đầy nước mắt của mình. Còn Thiên Tư thì phủi phủi cái
áo, ánh mắt đầy ngại ngùng.
-Trời ạ, cô khóc ướt hết cả quần áo tôi rồi đó thấy chưa, Đồ Nhà
Quê!
Đang lau nước mắt, bỗng dưng Du Du bị khựng lại, cô ta nghe rất rõ
3 cái chữ đáng ghét và quen thuộc kia, nhưng mà 3 chữ ấy không thể
nào mà thốt ra được từ Thiên Tứ, vậy cái tên đứng đây bây giờ là…Du
Du quay người lại, hơi thở như ngưng lại, nó hét to, tưởng như còn
to hơn tiếng sét ngoài trời.
-Á, cậu là Thiên …
-Tư…Trời, chứ nãy giờ cô tưởng tôi là ai?
-Sao…sao cậu…cậu lại có mặt ở đây.
-Này, sau những việc từ nãy giờ, cô trở mặt nhanh thật đấy!
Du Du nghĩ đến cảnh lúc nãy đứng ôm cậu ta mà mặt đỏ bừng lên. Lúc
đó hoàn toàn là nhầm lẫn, nó tưởng cậu ta là Thiên Tứ nên mới làm
như vậy.
-Sao nãy giờ cậu không nói cậu là Thiên Tư?
-Chẳng lẽ không biết là ai mà
cô vẫn cứ ôm vậy sao? Cô đúng là quá dễ dãi hết chỗ nói, mà lại là
người đẹp trai như tôi mới sợ chứ!
Thiên Tư vừa nói, vừa hất cái mặt cậu ta lên. Đúng là một con người
không biết “khiêm tốn” là gì. Nhưng thật là xấu hổ, khi mà hằng
ngày nó vẫn tuyên bố là không đội trời chung với cậu ta, vậy mà bây
giờ lại chủ động làm như vậy, thật là không biết phải giải thích
như thế nào…
-Cô sao vậy, mặt cô đỏ lên rồi kìa!
Đang mải suy nghĩ, nó không biết Thiên Tư đã kề sát mặt nó và quan
sát từ lúc nào. Khoảng cách quá gần và quá nguy hiểm, tim nó đập
mạnh hơn bao giờ hết, tưởng chừng như chỉ cần nhướn người lên một
chút nữa thôi là sẽ có một cái…chạm môi tức thì. Không thể để xảy
ra bất cứ một hành động đáng xấu hổ nào nữa, vội vàng nó nghiêng
người ra sau, và lùi lại. Nhưng số trời nào lại để yên như vậy,
trong lúc nghiêng người và lùi lại, nó không may lại mất cân bằng,
và thế là ngã ra sau…. Thiên Tư vội vàng đưa tay ra đỡ lấy nó. Và
trong khoảnh khắc cậu ta cúi người và vòng tay ra sau lưng đỡ,
khuôn mặt của Thiên Tư đã vô tình kéo sát đến gần mặt của Du Du
mà…mà… không “thắng” lại kịp. Đã quá trễ khi cả 2 cùng mất đà…Và
một tiếng sét nữa vang lên ngoài trời, trong căn nhà rộng lớn, chỉ
có 2 người lúc đó, và họ đã…môi chạm môi một cách đầy bất
ngờ…
Bốn mắt nhìn nhau trố tròn, không chớp lấy một cái. Chưa hết hồi
hộp về cái ôm nhau lúc nãy, bây giờ lại xảy ra sự va chạm tế nhị
này. Cả 2 vẫn im lặng, chưa ai biết sẽ làm gì trong tình huống này.
Bất giác, Thiên Tứ vội vàng buông tay ra, và thế là Du Du…bị ngã
nhào xuống đất.
-Trời ạ, đây là cách cậu đối xử với con gái đó hả?
Đang đứng sững sờ, chợt nhớ ra mình đã để Du Du ngã, cậu ta cúi
xuống và đỡ nó. Lại một lần nữa, hết sự vô tình này đến sự vô tình
khác. Không gian như đứng lại khi Thiên Tư đang đỡ Du Du đến nửa
chừng buộc phải dừng lại, bởi vì…bởi vì…tay cậu ta …một lần nữa…
chạm phải vòng 1 của DU Du mới khổ chứ! Khuôn mặt của cả 2 bây giờ
thật không biết là khó coi đến mức nào. Thiên Tư vội vàng buông tay
ra và lần này, cái mông của Du Du chạm đất một cách đau đớn…
Toàn thân nó vừa đau đớn, vừa nóng ran. Đáng lẽ nó phải cho cậu ta
ăn một cái tát như lần trước, nhưng không hiểu sao lúc này chỉ còn
lại sự hồi hộp mà thôi. Cả 2 lại im lặng, nhưng tiếng tim đập của 2
người thì nghe rõ mồn một. Thiên Tư không dám đỡ nữa, nó phải một
mình từ từ đứng dậy. Để phá vỡ không khí ngột ngạt lúc này, nó lên
giọng nói lớn, giả bộ giận dữ.
-Cậu làm gì vậy, định lợi dụng hả, tôi có võ đó nha.
-Làm như tôi muốn lắm vậy. Đây chỉ là accident thôi!
-Ắc - xi - đần là gì?
-Cô không cần biết, mà nó không phải là hôn. Mà toàn nghe thấy mùi
thịt nướng của bà Khaly lúc chiều. Với lại tôi đã nói rồi, phẳng
như con trai vậy, kiểm chứng lần thứ 2 rồi mà vẫn thấy y như
vậy.
Du Du trố mắt, nó đưa tay sờ vào môi mình và nhớ đến nụ hôn lúc
nãy. Quả thật là lúc chiều, bà Khaly đã làm món thịt nướng cho bữa
tối của nhân viên, và nó có ăn vài miếng. Rồi nó nhìn vào vòng 1
của mình. Vừa ngại ngùng, vừa tức giận, nhìn cái mặt đểu đểu của
cái tên kia, đầu nó muốn bốc khói. Du Du lao vào “đập” cho chính
cậu chủ của mình một trận. “Cậu không thể nào ăn nói tử tế được hả,
tôi sẽ cho cậu một bài học” – “Á, á, cô làm gì vậy?” (Hai người
này, rốt cuộc cũng không thể nói chuyện với nhau hẳn hoi
được).
***
-Tại sao cậu lại có mặt ở đây?
-Vì…nói chung chỉ là tiện đường.
-Hóa ra là tình cờ…Trời ơi, sao vai cậu bị chảy máu vậy?
-Là do cô đánh tôi từ nãy giờ đó!
-Cậu giỡn hả, muốn ăn đòn nữa hả?
-Do lúc nãy tôi đi quá nhanh nên bị va chạm một tí đó mà.
-Cậu ngồi yên ở đây để tôi băng bó cho.
Không kịp phản ứng, Thiên Tư đã bị lôi ra chỗ cái ghế ngay gian
phòng chính, và đẩy ngồi xuống. Lúc này cậu ta mới cảm thấy đau. Từ
nãy giờ xảy ra bao nhiêu chuyện nên không để ý đến vết thương của
mình. Trên quãng đường dài từ Chu Rung đến đây, cậu ta phóng quá
tốc độ, cũng chỉ vì lo lắng cho Đồ Nhà Quê, sợ cô ta ở một mình,
nên đã va quẹt vào một chiếc xe khác. Du Du đi kiếm hộp trị vết
thương và vội vàng chạy đến.
-Cậu cởi áo ra để tôi xem vết thương.
-Trời ạ, cái gì mà cởi áo chứ!
Dường như quên mất trong không gian này, việc một trai, một gái là
vô cùng “nghịch lý”. Đã vậy nó còn bắt cậu ta cởi áo nữa, lỡ có ai
nhìn thấy đúng ngay lúc này thì nỗi oan này có thiên thu không rửa
được. Nghĩ như thế, Thiên Tư nhất định không cởi, tay giữ lấy cổ
áo, còn Du Du thì vẫn ra sức tháo nút áo ở cổ cậu ta. Trong đầu nó
bây giờ chỉ muốn xem ngay vết thương và băng bó.
-Cô
làm gì vậy, cô có phải là con gái không vậy?
-Nhưng mà cậu phải băng bó vết thương chứ?
-Vậy để từ từ tôi tự làm.
Thiên Tư ngại ngùng cởi áo ra, nhìn vết thương của chính mình mà
cũng phải giật mình. Máu chảy ra khá nhiều. Cậu ta lúc này mới bắt
đầu rên lên vì đau. Du Du nhìn vết thương, vô cùng lo lắng, vội
vàng tẩy trùng cho Thiên Tư.
-Trời ạ, sao cậu lại để mình bị thương như vậy chứ, lại còn không
chịu cho tôi băng bó!
-Cô làm gì lo lắng cho tôi dữ vậy, không giống cô chút nào!
Du Du dừng lại, suy nghĩ một chút. Thiên Tư cũng ngại ngùng quay
đi, cậu ta có vẻ hơi hối hận vì lại lỡ lời chọc giận. Vì có lẽ,
theo tính cách của Đồ Nhà Quê, khi nghe những lời đó, cô ta sẽ bỏ
đi và để cậu ta tự băng bó một mình, đúng là cái miệng hại cái
thân. Nhưng Thiên Tư hoàn toàn ngạc nhiên khi Du Du lại tiếp tục
chấm thuốc sát trùng vào vết thương mà không nói gì, nó có thể cảm
nhận được sự đau đớn của cậu bạn lúc này nên làm rất nhẹ nhàng, tỉ
mỉ. Thiên Tư rụt tay lại vì bị sót. Cậu ta nhảy dựng lên la oai
oái, trông hệt như một đứa con nít. Một cậu công tử lúc nào cũng tỏ
ra lạnh lùng, mạnh mẽ, vậy mà khi bôi thuốc vào vết thương lại sợ
sệt, căng thẳng đến như vậy, trông rất đáng yêu. Du Du nhìn mặt cậu
ta xanh đi vì sợ mà không nén được cười.
-Cô cười cái gì cơ chứ!
-Tôi thấy cậu lúc này thật là ngốc!
-Ai mới là đồ ngốc, chỉ biết trốn chạy….Á…
Câu nói của ThiêN Tư làm Du Du giật mình nên dí sát vào vết thương,
cậu ta đã vô tình khơi lại nỗi buồn trong đầu nó.
-Cô làm gì vậy, định trả thù tôi à?
-Cậu mà không ngồi yên thì còn lâu mới xong được đó.
-Nhìn thái độ của cô bây giờ thì yên tâm rồi, mấy ngày vừa qua, cô
không nói năng gì, báo hại mọi người trong nhà lo lắng. Họ mà biết
cô bây giờ vẫn dữ dằn thì…Á Á
Thiên Tư miễn cưỡng ngồi yên cho Du Du bôi thuốc. Cậu ta phải cắn
răng nén chịu, chứ mà chọc giận cô y tá bất đắc dĩ này, có khi cậu
ta mất cánh tay này như chơi. Từ nhỏ Thiên Tư đã ghét bệnh viện,
bác sĩ, y tá, và những thứ thuốc sát trùng này rồi, vì vậy cậu rất
sợ hãi khi phải đối mặt với những thứ như vậy. Nhưng lúc này thì
khác, cảm giác với những cái bông băng, thuốc sát trùng hôm nay lại
rất thích. Du Du vẫn chăm chú lau chùi vết thương rất nhẹ nhàng và
kĩ lưỡng, giống hệt như nó đang lau một cái bình pha lê dễ vỡ vậy.
Hành động dịu dàng đó khác hẳn với cá tính cộc cằn, thô kệch hằng
ngày của nó. Chính vì vậy mà trông nó lúc này…đáng yêu vô
cùng.
Thiên Tư đã quên hẳn vết thương mà mải nhìn Du Du không chớp mắt.
Im lặng, cậu ta thấy tim mình đang đập rất mạnh, có lẽ vì Du Du
đang quá gần. Du Du đang ngồi thấp hơn cậu ta một chút, và băng bó
vết thương, nên không để ý Thiên Tư đang say đắm nhìn nó, khuôn mặt
cậu ta đầy trìu mến.
…
-Xong rồi! Đẹp thật!
-Đẹp?
Du Du phủi tay đứng bật dậy, ngắm nghía tác phẩm của mình. Thiên Tư
giật mình, ánh mắt cậu ta vội vàng nhìn xuống chỗ băng bó đầy màu
mè mà Du Du làm từ nãy giờ. Vì không để ý nên không kịp ngăn Đồ Nhà
Quê lại. Dây băng được thắt nơ to đùng, đã vậy cô ta lại dùng bút
màu vẽ hoa lá lên tấm băng trắng đó lúc nào không hay. Đường đường
là một đứa con trai rất rất manly, vậy mà bây giờ lại phải mang
trên tay một cái băng khác người như vậy, cậu ta vội vàng tháo ra,
nhưng chưa kịp đụng vào thì tay đã bị bẻ ngoặt ra sau.
-Cậu có muốn bị băng luôn tay này hay không?
Nhìn vẻ mặt hình sự và câu nói đe dọa của Du Du, và thấy mình đang
bị ép thế, 2 tay đều không cử động được lúc này, Thiên Tư vội vàng
gật đầu.
-Được rồi, tôi sẽ không tháo ra.
-Như vậy mới ngoan chứ!
***
-Này, cái này là của cô nè!
-Gì vậy?
Thiên Tư rút từ trong túi ra một gói quà nho nhỏ. Du Du ngơ ngác
nhìn hộp quà, cau mày lại.
-Đây là của Đông Nghi gởi cho cô.
-Đông Nghi? Sao cậu ấy…
-Lúc tôi ra khỏi nhà thì thấy cô ấy đã đứng đợi trước cửa từ lâu
lắm rồi, nhưng cô ấy không dám vào. Cô ấy đã nhờ đưa món quà này và
gởi lời chúc mừng sinh nhật đến cô.
Du Du cầm món quà trong im lặng. Đông Nghi biết hôm nay là ngày
sinh nhật của nó ư? Hóa ra cậu ấy vẫn luôn quan tâm đến nó. Nhưng
những gì Đông Nghi đã làm thật khiến cho nó thất vọng và đau
đớn.
-Cậu ấy còn nói gì không?
-Cô ấy bảo là sẽ chuyển trường, hình như là đã nộp đơn xin nghỉ
học.
-Nghỉ học ư?
-Tôi không biết giữa các cô có xảy ra những mâu thuẫn gì, nhưng
trông cô ấy có vẻ rất hối hận. Hai mắt sưng húp lên vì khóc, y hệt
như cô vậy đó. Mọi chuyện có nghiêm trọng đến mức phải chuyển
trường hay không?
-Đông Nghi ngốc, tôi đã tha thứ cho cậu rồi mà. Chẳng qua tôi cần
thời gian yên tĩnh để suy nghĩ thôi.
-Vậy thì cô phải nói rõ với cô ấy.
-Bằng cách nào bây giờ.
Không thể được, không thể để Đông Nghi chuyển trường, nhưng mà bây
giờ mình đang ở đây, làm sao có thể nói chuyện được với cậu ấy.
Ngày mai về Chu Rung thì có kịp không, phải làm sao bây giờ?
Nhìn thái độ hốt hoảng và khẩn trương của Du Du làm cho Thiên Tư
cười phì. Không biết cô ta giả vờ hay nhà quê thật.
-Sao cô không gọi điện nói chuyện?
-Bằng cách nào?
-Ở thời đại nào rồi mà cô còn hỏi tôi câu đó, điện thoại đâu?
-Điện thoại?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Du Du, Thiên Tư mới chợt nhớ ra là ở nhà
Du Du không hề có điện thoại, thậm chí cô ta cũng chẳng có điện
thoại di động, vì nếu có, thì mọi người ở INNO cũng không đến nỗi
hốt hoảng như vậy. Cậu ta thở dài, rút trong túi mình ra chiếc điện
thoại di động.
-Dùng cái này nè!
-Di động! Ô, di động. Đẹp quá, là loại mới ra, là cái mới giới
thiệu trên tivi phải không. Diễn viên Duy Thụy cầm chiếc điện thoại
này phong độ vô cùng…
Nhìn DU Du đang tưởng tượng một cách “thèm thuồng” diễn viên thần
tượng của nó làm cho Thiên Tư trố mắt ra sững sờ. Nó chỉ nghĩ đến
diễn viên thần tượng của mình mà quên mất chủ nhân của chiếc điện
thoại này hiện giờ là THiên Tư. Thậm chí nó còn quên luôn nhiệm vụ
cấp bách ngay lúc này, mà chỉ mân mê ngắm cái điện thoại trong
tay.
-Này, Đồ Nhà Quê, cô chưa thấy điện thoại di động bao giờ à?
-Có, thấy rồi, trên tivi.
-Không thể chịu nổi cô nữa, cô không định gọi điện cho bạn cô
à?
-Đúng rồi, điện thoại, điện thoại cho Đông NGhi.
Du Du giật mình vì cái điều đáng ra mình phải làm. Nó hốt hoảng,
xém xíu làm rớt cái điện thoại đắt tiền. Phản ứng lúng túng của nó
làm Thiên Tư sốt ruột. Cậu ta chờ nó bấm máy thì lại bắt gặp sự bất
động “đáng ghét”.
-Cô làm gì mà đứng im vậy?
-Tôi…tôi…không biết số của cậu ấy.
-Trời ạ, nó nằm trong danh bạ của tôi đó.
Du Du “ À” ra một tiếng, rồi hớn hở dò vào danh bạ. Nó gọi và nói
chuyện với Đông NGhi rất nghiêm túc, chứ không “nham nhở” như hàng
loạt thái độ vừa rồi.
***
-Sao rồi?
-Tôi nói rằng chẳng có lý do gì để bạn ấy phải ra đi cả. Nếu bạn ấy
không gặp tôi và nói chuyện lần nữa, thì tôi sẽ không bao giờ tha
thứ!
-Làm gì mà vừa nói vừa khóc sướt mướt vậy.
-Vì cậu ấy khóc, nên tôi không cầm lòng được. Hóa ra Đông NGhi vẫn
luôn rất quan tâm đến tôi. Chỉ vì…
-Con gái mấy người thật khó hiểu và rắc rối!
-Mà quy cho cùng sự việc lần này cũng là do cậu mà thôi!
-Do tôi à? Việc gì?
Nhìn thái độ ngạc nhiên của Thiên Tư, Du Du biết cậu ta ắt hẳn chưa
biết gì về mâu thuẫn giữa nó và Đông NGhi. Nhưng tốt nhất không nên
cho cậu ta biết làm gì, vì thể nào cậu ta cũng tự đắc vì trở thành
nhân vật chính của câu chuyện.
-Cậu sẽ ngủ ở phòng anh hai tôi.
-Còn cô?
-Đương nhiên là phòng của tôi. Nè, cậu đang có ý định gì hả? Cậu mà
đụng đến tôi là tiêu đó nha, tay cậu đang bị đau mà!
-Cô đang nghĩ gì vậy, tôi lại đang nghĩ không biết cô có làm gì tôi
không đây nè, lợi dụng tôi đang bị đau, ai mà biết cô sẽ giở trò
gì?
Thiên Tư vừa nói, vừa nở nụ cười “rất đểu”, làm Du Du bực mình kinh
khủng. Sự tức giận của nó lại là niềm vui cuộc sống của Thiên Tư
mới tức chứ. Nó phóng vọt vào trong phòng và đóng cửa lại. Nó khóa
cửa rất kĩ, vì dù gì đêm nay cũng chỉ có 2 đứa ở trong căn nhà
này.
Gió ngoài trời rất mạnh, đập vào cửa vang lên những âm thanh rất
đáng sợ. Cây cối cứ rào rào làm tăng thêm độ rùng rợn của buổi đêm
ở Đum Cha. Du Du nằm trong phòng, không thể nào chợp mắt được. Nó
đưa tay lên miệng và nhớ đến nụ hôn vừa rồi. Bây giờ không có Thiên
Tư, nhưng không hiểu sao nó vẫn cảm thấy xấu hổ. NÓ nhắm tịt mắt
lại: “Đây là nụ hôn thứ 2 của mình ư, tại sao lại diễn ra như vậy,
thật không giống như mình ao ước chút nào. Phải trong khung cảnh
lãng mạn, có dòng sông, có đồng cỏ, bên cạnh gốc cây to, và với
người mình thích chứ.” Nó cau mày, và lắc đầu, cố gắng xua tan mọi
cảnh tượng vừa rồi. “Đúng rồi, Không phải là hôn, mà chỉ là ắc – xi
– đần”. Nó tự trấn tĩnh mình như vậy, để bớt căng thẳng, nhưng mà
sao cảm giác kì lạ quá…
Mưa vẫn cứ rơi không ngừng từ lúc đó đến giờ, mà dường như còn dữ
dội hơn. Mặc dù Du Du đã bật hết đèn lên nhưng không hiểu sao nó
vẫn sợ, … sợ một mình….Bỗng có tiếng sét vang lớn ngoài trời, nó ôm
mặt vào trong chăn. Không hiểu tên kia giờ này ra sao. Ngủ ở một
nơi hoàn toàn xa lạ, lại không đầy đủ tiện nghi như ở INNO, liệu
cậu ta có bị làm sao không…và quan trọng là cậu ta có sợ sấm sét
như nó không?
Thiên Tư xoay qua xoay lại trên chiếc giường cứng ngắc, không thể
nào chịu được. Chiếc nệm trong phòng cậu ta êm hơn rất nhiều. Vả
lại đó là nệm đặc biệt, có thể ấm vào mùa
lạnh, mát vào mùa nóng…vậy mà bây giờ, vì lý do gì, cậu ta phải
chịu khổ như thế này. Cậu ta đang loay hoay, rồi chợt nhớ đến nụ
hôn bất ngờ với Du Du lúc tối. Thiên Tư mỉm cười, dường như là rất
thích. Bỗng có tiếng cửa mở ra một cách bất ngờ, làm cho Thiên Tư
giật mình, rớt cả xuống giường.
-Trời ạ, cô tính làm gì vậy, vô phòng cũng phải gõ cửa chứ?
-Tôi sợ cậu đang ngủ, không muốn đánh thức cậu!
-Không muốn đánh thức mà mở cửa mạnh bạo vậy. Đã bảo không ai được
qua phòng người khác rồi mà?
-Tôi xin lỗi, nhưng mà…nhưng mà…