Du Du lẻn ra ngoài vườn sau. Ngồi trên những bậc thang ngoài vườn,
nó tháo đôi giày cao gót ra, xoa xoa cái cổ chân mỏi nhừ của mình.
Vì chưa bao giờ đi giày cao như vậy. Bên trong là đến phần tặng
quà. Nó cầm món quà chưa đưa của mình, vì…xấu hổ. Nó nhìn đống quà
chất như núi bên trong, toàn những gói rất to, và những thứ đầy giá
trị, còn 2 cái hộp bé tí này chắc hẳn khi đưa ra người ta sẽ cười ồ
lên mất. Tốt nhất là nó không nên đưa, để người ta nghĩ nó quên còn
đỡ hơn. Nó vừa nhăn mặt với cái chân, vừa nhăn mặt nhìn món quà,
rồi thở dài. Bỗng nó giật mình khi thấy một cái bóng đang tiến lại
gần nó, và khi ngẩng lên, nó thấy…Thiên Tứ.
-Cậu ra đây làm gì? Nhân vật chính mà sao ra đây, mọi người đang mở
quà mà?
-Đã mở xong hết rồi. Bây giờ tiếp tục khiêu vũ.
-Vậy à!
Im lặng, nó cúi gằm xuống, không biết nói gì hơn. Nó đã kịp giấu 2
món quà ra sau lưng. Bỗng nó thấy Thiên Tứ ngồi xuống, một chân quỳ
xuống đất, cầm chiếc giày thủy tinh, nhẹ nhàng nhấc chân nó lên và…
đeo vào.
-Chân sưng hết rồi nè!
Một cảnh tượng y hệt như trong truyện cổ tích, một chàng hoàng tử,
đang ướm chiếc giày cho nàng công chúa. Khoảng cách lúc này với
Thiên Tứ thật gần, và hành động nhẹ nhàng đó làm nó ngượng ngùng
nhưng cũng sung sướng vô cùng. Khi chiếc giày được đeo khớp vào
chân, Thiên Tứ ngước mặt lên và nhìn nó thật lâu. Ánh mắt cậu ta lạ
lắm, như đang bị nó hút hồn vậy. Quả thật, trong ánh sáng mờ ảo của
chiếc bóng đèn ngoài vườn sau, nó trông y hệt một nàng công chúa mà
không chàng trai nào có thể bỏ lơ được.
Nó lấy hết can đảm, đưa ra món quà giấu sau lưng nãy giờ và đưa
Thiên Tứ.
-Đây là quà sinh nhật của mình, nó không có giá trị, nó không to
như những món ở trong kia, và nó…
Chưa kịp nói hết câu, Du Du đã bị chặn lại bởi một nụ hôn…lên trán,
rất nhẹ nhàng và dịu dàng. Tay giữ lấy vai, môi cậu ta giữ yên trên
trán nó như vậy một lúc, rồi từ từ buông ra. Thiên Tứ cầm lấy món
quà và mỉm cười, cậu ta có vẻ thích thú với món quà nhỏ xíu trong
tay. Nó chợt bối rối vì hành động vừa rồi, không biết giấu cái mặt
đang đỏ ửng lên ở đâu. Du Du đứng vụt dậy, chạy về phía cửa chính.
Nó quay đầu lại, nhưng không dám nhìn thẳng mặt Thiên Tứ.
-Vào thôi, người ta sẽ cuống cuồng lên đi tìm cậu đấy, Thiên
Tứ!
Rồi nó cố gắng chạy thật nhanh vào. Trong lòng cảm thấy rất hồi
hộp, bước chân nó luống cuống làm cho chàng trai đứng lại phía sau
phải phì cười. Khi nó đi khuất rồi, cậu ta lại cầm hộp quà lên ngắm
nghía, trên tay lấp lánh chiếc đồng hồ hiệu SISI.
-Lúc nãy cô ta gọi mình là ai nhỉ, Thiên Tứ à? Đúng là Đồ Nhà Quê
ngốc nghếch, chỉ cần đối xử với cô ta nhẹ nhàng một chút, là cô ta
lại nhầm lẫn!
***
Đại Bảo đút tay vào túi quần, đứng ở góc khuất ngay trước vườn nhà
INNO, một tay cầm ly rượu vang, vẻ mặt vô cùng khác lạ. Ánh mắt cậu
ta nhìn xa xăm vào sảnh chính, nơi mọi người đang khiêu vũ với
nhau.Vừa lúc đó, Đốc Long bước vào, cậu ta vừa thay đồ và trở
lại.
-Sao cậu lại đứng đây?
-Mình có việc muốn hỏi cậu!
-Cậu cứ nói!
-Có phải cô gái mà cậu nói chính là Du Du?
-Nếu đúng như vậy thì sao?
-Cậu không quan tâm đến biểu hiện của từng người trong buổi tiệc
ngày hôm nay à?
-Mình không quan tâm.
NÓi rồi, Đốc Long bước tiếp vào sảnh chính, dường như muốn né tránh
chuyện gì đó. Nhưng chưa kịp đi xa thì đã bị Đại Bảo vịn lại.
Kasumi bước lên và ghé sát vào tai Đốc Long, vẻ mặt cậu ta lúc này
không hề có chút gì “baby cute” như mọi người thường ưa
thích:
-Cậu đừng đem người khác ra thay thế, nếu cậu làm tổn thương cô ấy
như đã từng…tôi sẽ không tha cho cậu đâu!
Nói rồi, Đại Bảo bước vào sảnh chính, để lại cho ĐỐc Long một vẻ
mặt vô cùng thẩn thờ…Không ngờ một người dễ thương và dễ tính như
Đại Bảo lại có thể thốt ra những lời đe dọa rất sắc bén như
vậy!
***
Du Du trở lại buổi tiệc, cố giấu khuôn mặt ửng hồng. Sau một lúc
thì có tiếng tụ họp mọi người lại. DU Du không hề biết buổi tiệc có
phần bình chọn nam nữ xinh đẹp nhất trong buổi tối ngày hôm nay.
Mọi người đang dồn về sảnh chính để xem kết quả. Tất cả dang hồi
hộp lắng nghe. Du Du cũng hòa mình vào đám đông để xem tiết mục thú
vị này. Khi người dẫn chương trình hô to: “Và người đoạt giải đêm
nay là…
-Bụp!
Cả gian phòng bỗng ồ lên vì xung quanh tối om, điện đã bị tắt toàn
bộ. Hầu như căn phòng được trang trí lộng lẫy nhờ đèn, bây giờ sự
cố về điện , nên không thấy bất cứ thứ gì. Mọi người được trấn an
ngay là đã có người đi xem hệ thống điện và đề nghị mọi người đứng
yên tại chỗ trong giây lát. Du Du bỗng
thấy có gì đó là lạ, dường như có ai đang tiến về mình. Trong bóng
đêm nó không thấy gì cả, chỉ thấy có hơi thở, le lói đâu đó ánh
sáng của những chiếc điện thoại di động, quả thật là người đó đang
tiến gần hơn về phía nó. Và rồi có bàn tay nắm lấy 2 vai nó, nó có
cảm giác không an toàn, nhưng chưa kịp hoàn hồn, thì nó đã thấy môi
mình âm ấm. Người đó đang hôn lên môi nó…
Nụ hôn đầu tiên ư? Thật là vô lý khi mà nụ hôn đầu tiên của nó mà
nó lại không biết mặt người đó là ai cơ chứ. NÓ vô cùng bất ngờ,
đến nỗi không thể cử động. Đến khi bình tĩnh lại, nó định la lên,
nhưng dường như có gì đó ngăn nó lại, vì nó cảm nhận được một cảm
giác rất quen thuộc. Đến khi chàng trai đó buông nó ra một lúc,
cũng là khi đèn được thắp sáng trở lại. Nó vẫn thẫn thờ, thấy mọi
người lao xao và trở về với cuộc công bố vừa rồi. Không ai biết cái
giây phút vừa rồi xảy ra chuyện gì. Người đó chỉ có thể đứng gần
nó, mới dám cả gan như vậy, vì khi đèn tối như vậy sẽ rất dễ lầm
người. Và đèn được mở sáng ngay khi cậu ta rời môi khỏi nó, chắc
hẳn chưa thể đi xa được, và thể nào cậu ta cũng đang đỏ mặt hay
lúng túng gì đó, hoặc cậu ta cũng sẽ đang nhìn nó để xem biểu hiện
của nó lúc này. Đúng, “thủ phạm” sẽ phải quan sát tình trạng của
“nạn nhân” như thế nào ngay sau khi gây ra tội lỗi, nó đã từng đọc
câu này trong những câu chuyện trinh thám. Nghĩ đến đây, nó vội
vàng ngẩng mặt lên để xem những “nghi can” gần nó nhất, người đó
chắc chắn phải đang nhìn nó, và thật là bất ngờ… khi trước mắt nó
bây giờ … là toàn thể mọi người trong căn phòng đều đang nhìn nó,
vì… tên nó vừa được công bố đoạt giải người mặc đầm dạ hội đẹp nhất
đêm nay…
Nó bước lên trước như người mất hồn. Nó không quan tâm đến giải
thưởng lúc này, mà là nụ hôn vừa rồi. Khó hơn là tưởng tượng, vì nó
phát hiện ra rằng, đứng gần nó nhất vào giây phút này, có đến 4
người khả nghi. Và không thể nào đoán ra “hung thủ” khi nhìn vẻ mặt
của cả 4, bởi vì họ là những người rất giỏi việc che giấu cảm xúc
của mình. Lòng Du Du rối bời, mắt nó hướng về phía những chàng trai
“nghi can”, là INNO Thiên Tư, Thiên Tứ, Kasumi Đại Bảo, hay Kazu
Đốc Long…?CHƯƠNG 17: CUỘC HỘI NGỘ TẠI CÔNG VIÊN CỎ DẠI
Sau bữa tiệc sinh nhật, Thiên Tư vào phòng anh trai mình. Cậu ta
nhìn đống quà trên bàn, tìm kiếm một gói quà nào đó, rồi THiên Tư
thấy có một gói quà nho nhỏ, có giấy gói gần giống với cái mà cậu
ta đang cầm trên tay. Có lẽ anh Thiên Tứ chưa mở, Thiên Tư nhìn món
quà nhỏ mà Du Du đã đưa cho cậu ta mà có vẻ luyến tiếc, cậu ta đặt
nó lẫn vào trong những món quà khác, mong anh mình không nhận ra sự
tráo đổi này. Vừa lúc đó Thiên Tứ bước ra từ trong phòng tắm, hơi
ngạc nhiên khi thấy cậu em trong phòng.
-Em sang đây làm gì vậy?
-À..à…Em sang trả anh chiếc đồng hồ.
Hơi lúng túng, cũng may kiếm ra được một lý do chính đáng, Thiên Tư
từ từ tháo chiếc đồng hồ, cám ơn rồi ra khỏi phòng. Thiên Tứ lại
gần chiếc bàn, nhấc những hộp quà phía trên ra, và cậu ta cầm đúng
chiếc hộp mà Thiên Tư vừa nhét vào…
Thiên Tư về phòng, cầm gói quà “đúng” của mình, háo hức mở ra. Lần
đầu tiên cậu ta tò mò quà sinh nhật của mình như vậy. Trước đây, và
cả bây giờ, cậu ta có hàng chục gói quà dành cho mình, nhưng dường
như Thiên Tư không bao giờ quan tâm, thậm chí không thèm mở ra, để
những món quà đó cả tuần không thèm đụng vào, cho đến khi người
giúp việc dọn dẹp đi thì thôi. Nhưng lần này thì khác, cậu ta muốn
xem món quà của Đồ Nhà Quê tặng cho mình, đó là một việc vô cùng kì
lạ, vì cậu ta không tài nào đoán được bên trong là gì, nên dường
như rất thích thú. Lớp giấy gói dễ thương được mở ra, Bên trong cái
hộp nhỏ xíu là một con gấu trông rất kì lạ. Đầu nó to hơn cái mình,
được móc bằng len rất ngộ nghĩnh, và được nhét bông đầy vào cái đầu
làm cho nó căng to. Thiên Tư biết đây là món quà tự tay Du Du làm,
và ý nói rằng cậu ta quá cứng đầu. Thiên Tư chợt nhớ đến khoảnh
khắc cùng Du Du ở vườn sau. Một Đồ Nhà quê thô kệch hằng ngày, vậy
mà hôm nay lại có thể biến mình thành một nàng công chúa…rất ư dễ
thương. Chiếc đầm màu hồng, cùng với dôi giày thủy tinh rất hợp,
dường như là để dành riêng cho cô ấy vậy. Tại sao lúc đó cậu ta lại
bị hớp hồn đến nỗi không kìm nén được và hôn lên trán kẻ mà hằng
ngày không bao giờ mà không to tiếng với nhau. Cậu ta nhìn con gấu
nhỏ xíu trên tay và nhớ đến cái hộp đã mở ở vườn sau, là một trái
tim được đan bằng len, và cũng được nhồi bông căng tròn lên như
vậy. Nhìn món quà trên tay mình lúc này, Thiên Tư mỉm cười, và có
vẻ như vô cùng thích thú. THiên Tư đấm đấm vào con gấu nhỏ
xíu,
rồi cầm nó nhảy phóc lên giường, bỏ mặc bên cạnh là những món quà
to đùng, được gói đẹp đẽ đặt từng chồng trên bàn …
CÓ lẽ đây là sinh nhật đáng nhớ nhất đối với cả Thiên Tư….và Thiên
Tứ.
Tại biệt thự Nami.
Nhật Thy đứng ngoài lan can, ánh mắt nhìn xa xăm, cô ta nhớ lại
cảnh tượng lúc chiều, Đốc Long cười nói với Du Du rất thân thiết.
Tại sao điều đó lại làm cho Nhật Thy đau lòng đến như vậy. Cô ta
cầm ly rượu trên tay và uống cạn, ánh mắt nhìn ra xa xăm…
Từ phía phòng của Ánh Linh, chiếc đèn ngủ cứ liên tục bật rồi tắt,
Ánh Linh cũng đang trằn trọc, cô ta nhớ lại thái độ của Đốc Long
vừa rồi, rất dịu dàng và vui vẻ. Ánh Linh mím chặt hai môi vào
nhau, và có lẽ trong đầu cô ta lúc này, cũng chính là DU Du…
Còn DU Du thì khỏi phải nói, nó thu gọn một góc trên giường, vẫn
chưa hết bàng hoàng về những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Đó là một
điều rất quan trọng đối với một đứa nhà quê như nó, nụ hôn đầu tiên
là vô cùng quan trọng, ấy vậy mà cái kiss đó lại diễn ra quá vô
duyên, không như nó trông chờ trước đây, tại một nơi thật lãng mạn,
có cánh đồng cỏ, có một dòng song, và đương nhiên …với người mình
thích, vậy mà tên đáng ghét nào đó đã cướp đi giấc mơ đẹp đẽ
đó…Nhưng điều làm nó băn khoăn lúc này, chính là một cảm giác rất
quen thuộc khi người đó xuất hiện bên cạnh nó, nó không thể nào
nghĩ ra được đó là cảm giác khi đứng gần hotboy nào. Nếu người đó
là Đại Bảo thì sao, DU Du lắc lắc cái đầu “không, không thể được”,
rồi nó tưởng tượng lần lượt đến hình ảnh Đốc Long, Thiên Tư, và
Thiên Tứ, nhưng nghĩ đến chàng hotboy nào nó cũng lắc đầu, mong
rằng điều đó đừng là sự thật, nó tự trấn tỉnh mình:
-CŨng may mà trong bóng tối, không ai biết, chứ không biết phải như
thế nào nữa, thôi kệ, tạm thời quên chuyện này đi.
DU Du vừa nói, vừa chùm kín cái chăn lên đầu để che đi sự xấu hổ
trên khuôn mặt, nó muốn hét thật to để xóa tan đi, nhưng không hiểu
sao cái cảnh “kiss” đó cứ vờn vờn trong đầu nó, cả đêm Du Du loay
hoay mà không tài nào ngủ được…
CHuyện gì đang xảy ra giữa những con người ở Itê? Chẳng phải Nhật
Thy đã trở lại với Thiên Tư, và Ánh Linh đang thích Thiên Tứ sao?
Còn người bí ẩn đã hôn Du DU là ai? Đêm nay mọi đều mang những tâm
trạng riêng, nhưng chắc chắn một điều rằng, tất cả đều đang nghĩ về
Du Du, người đã xuất hiện và đang làm đảo lộn cuộc sống ở Itê…Du Du
đã bị cuốn vào vòng xoáy của họ mất rồi…
***
Hôm nay là ngày sẽ dán kết quả thi đợt 2 lên bảng. Lần trước, Thiên
Tư không hề ngó ngàng đến kết quả của mình. Nhưng lần này thì khác,
cậu ta sẽ đích thân đi xem, vì có đến 2 lời cá cược, một với bà bà,
một với Đồ Nhà Quê, khiến cậu ta hồi hộp như lần chờ đợi chiếc xe
điều khiển năm nào. Không phải chen lấn nhiều, vì vừa nhìn thấy
Thiên Tư, hầu như mọi người đều dạt ra để chàng hotboy này vào.
Thiên Tư bước ra, gương mặt không biểu hiện gì, thong thả về lớp.
Quả thật khó có thể mà biết được những hotboy đang suy nghĩ gì, vì
họ rất giỏi che đậy cảm xúc của mình (theo như lời Du Du). Ngược
lại hoàn toàn với sự thong thả xem bảng điểm của Thiên Tư, Du Du
phải dùng sức lực để có thể biết điểm. Khó khăn lắm mới chen được
vào cái bảng. Cũng như lần trước, nó chỉ được giáp mặt phần phía
dưới tấm bảng. Và rồi tất cả đều vô cùng ngạc nhiên khi có tiếng
hét thất thanh, không ai khác là của Du Du…
Tâm hồn nó như đang bay bổng ở chín tầng mây, nó mừng mà không thể
nói lên lời, dường như tất cả đang đứng về phe nó. Trước hết phải
nói về kết quả thi của nó, đã lọt vào top 10 của Nhất Kim, và đứng
thứ hạng khá cao, hạng 6. Thiên Tứ vẫn đứng thứ 2 và Đông Nghi vẫn
giữ vị trí nhất bảng, lại càng làm nó vui, vì 2 người mà nó yêu quý
lại đứng đầu và nhì bảng như vậy. Niềm vui kế tiếp, Nobu cũng có
tiến bộ hơn so với thứ hạng kì trước. Và niềm vui cuối cùng, đó là
Thiên Tư, nó đã đạt được chỉ tiêu do lão phu nhân đề ra, cậu ta đã
nằm trong top 20, và điều mà làm nó cảm thấy sung sướng hơn bao giờ
hết, cậu ta không lọt vào top 10, mà chỉ đứng thứ 12, vậy mới gọi
là may mắn không cơ chứ!
Du Du hãnh diện về mình vô cùng. Nhưng phải công nhận Thiên Tư quả
thật rất giỏi, chắc cậu ta được thừa hưởng gen của INNO mà. Cậu ta
tiến bộ rất nhanh, bằng chứng là từ 98 mà vượt lên hẳn hạng 12.
Cũng nhờ những ngày dạy kèm cho cậu ta mà nó có thể ôn bài rất kĩ,
và kết quả ngoài sức tưởng tượng. Nhưng dù có biết ơn cậu ta đến
đâu, nó cũng phải đi đòi phần thưởng cho người thắng mới được, một
yêu cầu buộc đối phương phải làm. Kế hoạch đã được lập sẵn trong
đầu Du Du, có vẻ rất thú vị…
***
-Cậu phải thực
hiện những điều trong tờ giấy này. Và đương nhiên nếu cậu không
thực hiện thì cậu chỉ là một kẻ nuốt lời.
Du Du đưa cho Thiên Tư tờ giấy, vẻ mặt lém lỉnh đầy ẩn ý. Thiên Tư
buộc lòng phải nhận vì thua đợt cá cược vừa rồi, cậu ta không thể
lọt vào top 10 như đã nói, nhưng xem bộ cậu ta cũng không đau khổ
gì, vì vẫn nằm trong top 20 theo yêu cầu của bà bà. THiên Tư mở tờ
giấy ra và đọc, có chút gì đó cảm thấy hơi vui vui, mà dường như
không rõ lý do. Tờ giấy ghi: “ 8g30 sáng chủ nhật tại Công viên Cỏ
Dại, không được bỏ về vì bất cứ lý do gì”.
***
-Thưa lão phu nhân, đã có kết quả gởi từ Nhất Kim.
Lão phu nhân ngồi xem tờ giấy, hình như kết quả không làm bà mấy
ngạc nhiên.
-Đúng là không nhìn nhầm người, chỉ con bé đó mới có thể thay đổi
Thiên Tư. Kể từ cái ngày đó, không ai trong căn nhà này khuyên nhủ
được nó, vậy mà con bé đó chỉ cần có hai tháng, mà nó đã học tốt
lại như vậy. Có lẽ cô ta còn có thể thay đổi được cả INNO
nữa…
***
Sáng chủ nhật.
-Đại Bảo, cậu sang đây làm gì, cả Thiên Tư và Thiên Tứ đều không có
ở nhà.
-Mình không đến tìm 2 cậu ta. Mình đến tìm cậu.
Đại Bảo nháy mắt một cái làm cho Du Du khá bối rối.
-Hôm nay cậu không từ chối mình nữa chứ?
-Nhưng…
-Cậu yên tâm, chỉ là một cuộc dạo bộ ở công viên Cỏ Dại thôi!
-Cậu bảo ở đâu cơ?
-Công viên Cỏ Dại.
-Mình đồng ý.
Du Du đồng ý ngay tức khắc làm Đại Bảo khá ngạc nhiên. Vì trong đầu
Du Du bây giờ không hề nghĩ đến một cuộc hẹn hò, mà là một cuộc
theo dõi đầy thú vị…
Công viên Cỏ Dại.
Thiên Tư đứng nhìn đồng hồ, đúng 8g35, cậu ta bắt đầu nôn nóng. “Cô
ta dám đến trễ ư, mình sẽ cho cô ta biết tay. Sao cô ta lại hẹn ra
đây thế này, bắt đầu thích tôi rồi chứ gì, nhưng mà đúng là Nhà quê
không chịu nổi, thời buổi này ai lại hẹn hò ở Công viên cơ chứ!”.
Thiên Tư đứng suy nghĩ, mặt vừa cau có, nhưng trong lòng dường như
rất hào hứng vì cậu ta nghĩ rằng đây là một cuộc hẹn hò
-Xin lỗi mình đến trễ.
-Sao lại để tôi chờ như vậy?
Thiên Tư bỗng thấy hồi hộp và vui hơn hẳn khi cô ta xuất hiện,
nhưng lại cố gắng giả bộ, đưa vẻ mặt bực mình quay lại, và vô cùng
giật mình, trước mặt cậu ta bây giờ không phải Đồ Nhà Quê, mà là
một cô gái lạ hoắc.
-Mình đi xe buýt, nhưng đợi mãi mới có tuyến đến đây. Mình xin giới
thiệu mình là bạn của Du Du, tên Đông Nghi.
-Sao cô lại ở đây?
-Du Du bảo mình rằng cậu muốn hẹn đi chơi với mình.
Thiên Tư muốn bỏ đi ngay tức khắc khi biết bị cài một vố quá ngoạn
mục, nhưng khi nhớ lại lời Du Du, nếu bỏ về bây giờ cậu ta sẽ trở
thành người nuốt lời, với lại nhìn cô bé phía trước đang thở hổn
hển chạy đến vì sợ trễ hẹn, Thiên Tư không đành lòng, chỉ biết quay
qua một bên, và đưa nắm tay lên không trung :”Cô được lắm, Du
Du”.
-Đây là bánh ngọt do tự tay mình làm, có phủ socola nữa, là dành
cho cậu đó.
Thiên Tư khuôn mặt nhợt nhạt nghĩ đến chiếc bánh ngọt phủ socola đã
ăn lần đầu tiên do Du Du làm, và thề không bao giờ đụng đến nữa,
cậu ta đưa tay ra đỡ lấy cái bánh đầy miễn cưỡng. Không thèm cảm ơn
một tiếng, vẻ mặt đầy lạnh lùng.
-Bây giờ chúng ta đi đâu?
-Đi đâu cũng được.
-Vậy thì đi!
Dù chẳng có chút gì dịu dàng, nhưng Đông NGhi vô cùng thích thú,
chạy theo sau, cả trong lòng và bước chân của cô bé đều nhảy múa.
Mặc dù được biết Thiên Tư đã có bạn gái là Nhật Thy, nhưng ước muốn
của Đông Nghi là được một lần đi chơi với thần tượng của mình.
Chính vì vậy mà cô bạn Du Du đã sắp xếp cho Đông NGhi một cuộc hẹn
mà cứ ngỡ như mình đang mơ.
-Kết quả của cậu kì này rất tiến bộ, chúc mừng nhé!
-Cậu là người 2 lần đứng đầu bảng phải không?
-Cậu cũng biết chuyện đó à!
Đông Nghi vô cùng sung sướng khi nghe Thiên Tư cũng biết về thành
tích của mình. Nó cứ ngỡ một hotboy như cậu ta sẽ chẳng quan tâm gì
đến những chuyện như vậy. Nhưng Đông NGhi không hề biết, cậu ta
chưa bao giờ quan tâm vị trí đầu bảng nào hết, mà chẳng qua cái tên
của cô ta đã được Du Du nhắc đến hàng ngày hàng giờ trong những lần
dạy học. Cô ta cứ nhắc đến như một thần tượng làm cho Thiên Tư đầy
ngán ngẩm, và cái tên đó cũng ám ảnh trong tâm trí cậu ta
luôn…
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)-À, mình nghe nói cậu
hay bắt nạt Du Du lắm à?
-Cái gì, cô ta có hiền gì cho cam mà bị bắt nạt.
Phản ứng của Thiên Tư làm Đông Nghi bật cười. Thái độ này y hệt khi
Du DU nhắc đến Thiên Tư. Đúng là 2 người này như nước với lửa
vậy.
-Thật ra Du Du rất dễ thương và vui tính!
-Cô ta mà dễ thương à, tính khí như con trai như vậy, có thằng con
trai nào thích cô ta chắc là cũng có vấn đề.
-Vậy mà ở quê Du Du đã có người để ý rồi đó, nghe đâu sẽ cưới nếu
Du Du đồng ý.
-Có chuyện đó nữa à!
-Phải, hôm nọ
cậu ấy phải về quê gấp vì phải xem mắt đó! Nghe đâu anh ấy cũng
đang sống ở Chu Rung.
-Hóa ra là vậy!
-Chúng mình ra khu vui chơi chơi trò chơi đi!
THiên Tư vẫn đang suy nghĩ những lời nói của ĐÔng NGhi, hóa ra hôm
nọ cô ta về quê gấp là để đi xem mắt, đúng là… không hiểu sao khi
nghe đến việc đó lại làm cậu ta khó chịu đến như vậy.
Khu trò chơi.
-Ủa cậu cũng ở đây à, Du Du? Lại đi cùng cả Đại Bảo nữa.
-À…à…mình chỉ là….
Thiên Tư đút tay vào túi quần, quay đi chỗ khác, vẻ mặt cau có vô
cùng, không biết vì tức vụ bị lừa đi chơi cùng Đông Nghi hay vụ vừa
rồi nghe kể Du Du đã về quê xem mắt, hay là vì….Du Du đang đi với
Đại Bảo. Du Du thấy thái độ hờ hững, khó ưa của Thiên Tư đối với
Đông Nghi liền lại gần, huých tay vào cậu ta.
-Tình cờ thôi, hay chúng mình đi chơi chung đi.
-“Ừ phải đó.” Đại Bảo tán thành.
-Ủa sao mọi người lại ở đây?
Cả 4 người quay lại khi có tiếng nói quen thuộc ở sau. Trước mặt
họ, hiện giờ là Thiên Tứ và Ánh Linh. Không ai không khỏi bất ngờ,
nhất là Du Du, nó hơi bị sock, nhất là sau đêm sinh nhật vừa rồi
với nụ hôn trên trán (tạm thời nó quên nụ hôn bất ngờ lúc cúp điện
vì chưa xác định được hung thủ), nó đã rất vui. Nhưng còn lúc này…,
hay là chỉ do nó bị lầm tưởng và nghĩ quá xa, chẳng qua cũng chỉ là
cái hôn lên trán thôi mà. Nó nhìn 2 người mà không thể nói được lời
nào. Thiên Tư nhìn vẻ lúng túng đầy ngốc nghếch của Du Du mà lắc
đầu, cậu ta đành phải ra tay phá vỡ cái không khí đầy khó chịu lúc
này.
-Đi thôi, chẳng phải bảo là đi chơi chung sao, bây giờ là 6
người.
-“Ồ, vậy thì hay quá, đi thôi.” Ánh Linh tán thành và thích thú, cô
ta luôn là người sôi nổi, và đầy thu hút…
Cả 6 đứa thi nhau tham gia vào các trò chơi ở khu vui chơi. Xong
rồi cùng nhau ăn kem, Ánh Linh luôn trò chuyện rôm rả và năng động.
Không hiểu sao hôm nay Du Du lại im lặng, không giống nó hằng ngày
tí nào. Ánh mắt nó hay nhìn trộm 2 người họ, mặc dù Thiên Tứ không
có cử chỉ gì thân mật với Ánh Linh, nhưng mà cả 2 đi cùng như vậy,
chứng tỏ đã là 1 cặp rồi. Một buổi hội ngộ tại công viên Cỏ Dại mà
lúc đầu Du Du tưởng rằng sẽ thú vị, vì sẽ theo dõi được Thiên Tư và
Đông Nghi, nhưng bây giờ lại trở nên thật ảm đạm …
CHƯƠNG 18: TÌNH CẢM BẮT ĐẦU PHỨC TẠP
Sau buổi gặp gỡ ở công viên Cỏ Dại, DU Du cảm thấy rất lạ, nó không
thể nào ngủ được, cứ quay qua lại suy nghĩ….
***
- Tại sao hôm nay cháu lại ra đây? Có chuyện gì à?
- Có lẽ ăn như vậy sẽ giúp cháu bớt khó chịu hơn.
Du Du ngồi ăn tô mì trộn cùng quản gia Pix, 2 người cứ xì xụp húp
lấy húp để, vừa nóng vừa cay, vừa ăn vừa xuýt xoa cái lưỡi, trông
rẩt là khẩn trương và bí mật, vì sợ mọi người trong nhà phát hiện.
Nhưng nhờ vậy mà tâm trạng của nó dễ chịu hơn rất nhiều.
- Rồi, bây giờ có chuyện gì thì cứ nói ra để ngủ một giấc thật
ngon.
- Bây giờ cháu hỏi ông cái này nhé! Đây là một người bạn của cháu
nhờ cháu tư vấn. Cháu, à không, cô bạn cháu rất thích, à không, rất
ngưỡng mộ một người, nhưng người đó đã hẹn hò với cô gái thích
người đó, chứng tỏ người đó đã thích cô gái kia, và cô bạn của cháu
coi như không còn cơ hội nữa phải không ạ?
- Cái gì mà lằng nhằng người đó, cô gái đó vậy.
- À, cháu cũng không biết diễn tả thế nào cho dễ hiểu nữa.
- Ta không biết tình cảm của tuổi trẻ lúc này thế nào. Nhưng đi
chơi chung chưa phải là hẹn hò, mà hẹn hò chưa phải là đã thích
nhau, và chưa phải là mất cơ hội cho người khác, chính vì vậy, cháu
đừng có bi quan, mà phải tin vào bản thân mình.
Quản gia Pix nói những điều rất chí lí, rồi đứng dậy về phòng, nó
nghiêng đầu suy nghĩ rồi lẩm bẩm lại những gì mà quản gia Pix đã
khuyên, rồi nó há hốc mồm nhìn theo quản gia Pix:
- Đã nói không phải là cháu, mà là bạn của cháu mà!
Đông Nghi rất vui vì đã được đi chơi cùng thần tượng của mình, dù
Thiên Tư có không thích đi chăng nữa, nhưng như thế đã là quá đủ.
Ngày mai Đông NGhi sẽ hậu ta bạn Du Du ra trò. Du Du thì đã khá
hơn, nhờ những lời khuyên của quản gia Pix, nó cảm thấy có tự tin
hơn, và có thể dẹp đi những hình ảnh lúc chiều. Còn về Ánh Linh, có
phải đêm nay sẽ là một đêm tuyệt đẹp, vì Thiên Tứ là người mà cô ấy
thích cơ mà!
Thiên Tư nghĩ lại ánh mắt mà của Du Du khi nhìn Thiên Tứ, chưa bao
giờ cậu ta thấy một Nhà Quê năng động, hay cười mà hôm nay lại trở
nên như vậy. “Nhưng mà sao mình phải nghĩ nhiều như vậy? Chắc là do
mình tội nghiệp cho cô ta. Đồ Nhà Quê ngốc nghếch đó, không chịu
nói rõ tình cảm với Thiên Tứ, mà lại để Ánh Linh tấn công trước. Mà
hôm nay cô ta chơi khăm mình, dám sắp xếp một cuộc hẹn cho mình với
người xa lạ. Để xem mình trả thù cô ta thế nào?”. Thiên Tư thầm
cười và trong đầu
đang nghĩ ra những kế sách chuẩn bị áp đặt cho Du Du.
Đại Bảo, những tưởng sẽ phải vui khi đã hẹn được Du Du đi chơi,
nhưng hình như cậu ta đang rất trầm tư và suy nghĩ điều gì đó. Ánh
mắt lặng lẽ nhìn tấm hình thuở nhỏ, chụp chung cùng 5 người bạn ở
Itê, anh em INNO, Đốc Long, và 2 cô gái nhà NAMI. Cậu ta cầm lấy
tấm hình, và xoa ngón tay lên khuôn mặt của một người trong
đó…
Thiên Tứ bước ra từ phòng tắm, ngồi vào bàn học, cậu ta cũng nghĩ
đến cảnh đã bắt gặp ở công viên, Du Du đang đi cùng Đại Bảo, nụ
cười rất tươi. Thiên Tứ đưa bàn tay lên và chạm vào môi mình, nhớ
cách đây một tuần,…hình như nó có…mùi cherry….
***
***
Chiếc xe INNO Gia chở 2 cậu chủ đi qua khỏi cổng trường Nhất Kim,
bất chợt Thiên Tư nói với tài xế:
- CHo dừng xe lại!
Cả Thiên Tứ và tài xế đều bất ngờ khi Thiên Tư vội vàng mở cổng đi
ra.
- Có chuyện gì vậy?
- Anh cứ về trước đi, em có chuyện phải làm.
Nói rồi Thiên Tư chạy ngược về phía cổng trường. Thiên Tứ quay đầu
ra sau nhìn theo bóng Thiên Tư, nhưng không tài nào đoán được suy
nghĩ của cậu em khó hiểu kia.
Du Du bước đi thững thờ, nó vẫn mải suy nghĩ những gì xảy ra ở công
viên Cỏ Dại. Bỗng dưng nó phát hiện có một bóng người chắn ngang
trước mặt nó.
- Ủa cậu chủ Thiên Tư, sao cậu chưa về, tôi thấy xe INNO ra khỏi
trường rồi mà?
- Sao cô nói cậu chủ to vậy, không sợ ở trường phát hiện à?
- Bây giờ để tránh mọi người nghi ngờ, cứ lặng lẽ đi theo tôi,
không được nói lời nào.
Du Du vừa đi vừa cau mày bực tức, không biết cậu ta định giở trò
gì. Nó cúi gằm mặt xuống bước đi để che giấu cái mặt đang mệt mỏi
của mình. Cứ cắm đầu đi mà không thèm nhìn đường, cho đến lúc đâm
sầm vào người Thiên Tư thì nó mới vội vàng ngẩng đầu lên.
- Này cô làm gì vậy, cố tình đúng không?
- Ừ thì cậu cứ cho là vậy đi.
- CÔ…cô…
Du Du thấy mình sai rõ ràng, nhưng không hiểu sao nó cứ thích trả
treo với tên này.
- Chỗ này không có ai rồi đó, cậu nói nhanh lên đi, có việc
gì?
- Hôm nay cô phải theo tôi đến chỗ này.
- Nhưng tôi còn công việc ở nhà!
- Tôi đã báo với quản gia Pix, cô đi công tác ở bên ngoài rồi,
không có vấn đề gì.
- Nhưng mà đi theo cậu làm cái gì, ở đâu, và bao giờ mới xong, tôi
phải về nhà tắm rửa, học bài, ăn uống nữa chứ!
- Thì cứ theo tôi thì biết!
- Nhưng sao tôi phải đi?
- Vì sau giờ học, cô là người làm của nhà tôi!
- “Thà tôi ở nhà dọn dẹp còn sướng hơn…” DU Du lầm bầm bước theo
Thiên Tư. Còn Thiên Tư thì nở một nụ cười bí hiểm, đầy đắc
chí.
Tại công viên Cỏ Dại.
- Tại sao lại đến đây, mới hôm qua ở đây mà!
- Hôm qua là một ngày tồi tệ của tôi ở đây, nên bây giờ tôi muốn cô
có cảm giác đó. Cảm giác bị bắt buộc đi với người mà mình không
thích.
- Thôi được rồi, đó là lỗi của tôi đã không báo trước với cậu. Vậy
bây giờ cậu muốn tôi làm gì?
Thiên Tư vẫn chậm rãi ngồi xuống ghế đá, trong sự sốt ruộc, tò mò
của Du Du. NHìn thái độ đó càng làm cậu ta khoái chí.
- Bây giờ tôi khát nước, cô đi mua cho tôi đi!
- Nhưng trong tiền lương của tôi không có liệt kê khoản phải chi
cho cậu chủ.
Thiên Tư nghiến răng một cái, tay cậu ta móc túi để lấy cái bóp,
miệng lầm bầm :”Đồ Nhà Quê keo kiệt”. Nhưng móc hết túi này đến túi
kia, cậu ta vẫn không thấy cái bóp của mình đâu. Thiên Tư chợt nhớ
ra là để trong cái cặp, mà cặp thì để lại trên xe. Cậu ta cau mày,
trách mình sao không chuẩn bị trước tình huống này. Như vậy thì mất
mặt biết chừng nào, nhất là đối với con bé Nhà Quê này thì lại càng
…
- Ừm, hôm nay tôi cho cô cơ hội kiếm tiền, nếu bây giờ cô chi các
khoản tôi nói, tôi sẽ trả gấp đôi chi phí đó.
- Nhưng cậu không phải là người trả lương cho tôi.
- CÔ…cô..
- Thôi được rồi, tôi sẽ trả cái nợ hôm qua cho cậu.
Nói xong Du Du quay ngoắt mặt bỏ đi, vẻ mặt thờ ở của cô ta làm cho
Thiên Tư tức đến lộn ruột. “HÔm nay đến đây là để trả thù cô ta,
tại sao thành ra mình cảm thấy tức giận vậy trời, cũng tại cái bóp
tiền xui xẻo…”
Thiên Tư đang ngồi nhởn nhơ, bỗng chợt có một lon nước mát lạnh áp
vào má mình. Cậu ta ngẩng mặt lên, thì ra đó là do Du Du đem về. Du
Du ngồi xuống bên cạnh cậu ta thở hổn hển, khui lon nước của mình,
vì quãng đường đi bộ đến chỗ mua nước cũng khá xa. Thiên Tư cầm lon
nước nhìn nhìn rồi quát lên:
- Tại sao lại mua nước ngọt?
- Thì cậu bảo mua nước?
- Nhưng con trai ai lại uống nước ngọt.
- Thì cậu tự đi mua thứ cậu thích đi!
- Là người làm mà lại sai tôi như vậy à, có cần tôi nói lại với mẹ
tôi thái độ làm việc của cô không, bây giờ cô còn đang trong giờ
làm việc đó.
- Thôi được rồi, vậy cậu uống cái gì?
- Mua cho tôi thức uống gì mà của con trai hay uống đó.
Du Du bắt đầu
nóng mặt, nhưng nó phải nhường nhịn cậu ta, vì nó sợ sự việc đến
tai của bà chủ. Nó không muốn bà chủ có ấn tượng xấu về nó, nhất là
trong công việc.
Một lát sau, Du Du thở hổn hển đem lại chỗ ghế đá lon nước. Nhìn vẻ
khẩn trương, trán đầy mồ hôi của Du Du làm cho Thiên Tư rất hả dạ.
Cầm lon nước trên tay, cậu ta cau mày:
- Tại sao là nước tăng lực?
- Thì tôi thấy con trai hay uống nước đó mà!
- Nhưng tôi thích uống cà phê!
Rõ ràng là THiên Tư đang thích hành hạ nó đây mà. Nó vừa dốc sức
thở, vừa nhìn cậu ta bằng ánh mắt căm thù. Ngược lại, Thiên TƯ thì
đang cười rất đểu. Nhưng khuôn mặt nó bỗng dưng chuyển đổi nhanh
chóng, nó nhếch mép một cái, rồi từ cái tay nãy giờ vẫn ở sau lưng,
quăng ra 1 bịch rất nhiều lon nước:
- Đó, cà phê, bia, nước suối…cái gì cũng có. Sớm biết cậu sẽ như
vậy mà!
Thiên Tư ngạc nhiên vô cùng, cái miệng đang cười bỗng há hốc, nhưng
quả thật là Đồ Nhà Quê này cũng không phải tay vừa.
- Ồ, nghĩ lại sao không thấy muốn uống nữa, thôi cô cứ chịu khó cầm
đống lon này đi, khi nào tôi khát sẽ uống.
NÓi rồi cậu ta đứng dậy đi, mặc cho Du Du chưa kịp nghỉ ngơi sau vụ
đi mua nước đầy vất vả vừa rồi. Nó vừa phải thu gom đống nước, vừa
vội vàng chạy theo Thiên Tư: “Đi đâu nữa đây?”
***
- Bây giờ tôi với cô sẽ chơi trò chơi cảm giác mạnh này!
Du Du nhìn lên một chiếc thuyền to kinh khủng đang chao đảo trên
không, người chơi đang la hét, làm cho nó tái hết mặt mày. Mới hôm
qua nó đã chứng kiến cảnh mấy cô gái bước xuống mà nôn ọe ra tùm
lum. Nó lắc đầu đầy sợ sệt;
- Không đâu, tôi không chơi trò này đâu…
Nhìn thái độ đó của Du Du làm cho Thiên Tư càng phải bắt ép được cô
ta lên con thuyền trò chơi đó. Cậu ta kéo thật mạnh tay Du Du đi,
mặc cho nó cố phản kháng thế nào…Cho đến khi ngồi trên con thuyền,
mặc dù trò chơi chưa bắt đầu, tay nó đã nắm chặt thanh sắt trước
mặt, toàn thân run rẩy. Thiên Tư không thể nào nhịn được cười, quay
sang nói với nó.
- Cô làm gì ghê gớm vậy, chỉ là trò chơi thôi mà, thật là Nhà Quê,
mà nếu có sợ quá thì cứ dựa vào tôi nè.
Thiên Tư kề sát vào tai nó để nói mấy lời đầy trêu chọc, làm nó tức
điên lên, nhưng nó không dám buông tay ra để đẩy cậu xa nó ra, nên
đành im lặng chờ trò chơi bắt đầu.
Người nhân viên ra hiệu trò chơi sắp bắt đầu, tim nó bắt đầu đập
rất mạnh, theo từng âm thanh của máy móc đang hoạt động, con thuyền
từ từ chao đảo, lên cao từ từ, rồi hạ xuống, rồi lại lên cao hơn,
hạ xuống, và cho đến lúc nó cảm thấy cao ơi là cao, thấy mình đang
lơ lửng trên không, nó bắt đầu cảm thấy rất sợ hãi và chuẩn bị hét
thật to, nhưng mà có một điều đã ngăn tiếng hét của nó lại, sự việc
đã hoàn toàn thay đổi….
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)CHƯƠNG 19: SO
SORRY
Du Du và Thiên Tư từ trên con thuyền bước xuống, mọi người xung
quanh ai cũng phải nhìn theo lấy làm ngạc nhiên và khúc khích cười.
Du Du cười ngượng ngạo, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tay nó dìu Thiên
Tư, cậu ta đang chóng mặt, bước đi không vững, khi ra khỏi con
thuyền, vội vàng tìm gốc cây để mà “xả” ra. Nhìn dáng bộ tội
nghiệp, nó lắc đầu, vừa lấy tay vỗ vỗ vào vai cho THiên Tư có thể
nôn ra hết, vừa nhắc lại những gì cậu ta đã trêu chọc nó.
-“Nếu như mà cô sợ thì cứ dựa vào tôi”, không biết ai lên đó nắm
chặt tay ai và dựa vào ai!
-Cô đừng… nói … nữa.
-Nhìn cậu khỏe mạnh như vậy, có ai ngờ lại là người nhát gan nhất
trên con thuyền đó. Lúc đầu tôi cũng sợ và định hét lên, nhưng thấy
cậu hét to và sợ đến xanh cả mặt, tôi và mấy người chơi khác cười
muốn vỡ rốn trên đó luôn.
-Tôi xin cô đó.
-Hóa ra cậu cũng có điểm yếu, nếu đem chuyện này dán lên bản tin
trong trường không biết các fan của cậu sẽ phản ứng ra sao?
Thiên Tư bỗng quay phắt người lại nắm lấy vai Du Du rồi đẩy vào
thân cây, hành động quá nhanh, và bị va mạnh vào cây nên Du Du cảm
thấy đau vô cùng.
-Cô có thôi đi không?
Mắt Du Du trố tròn vì ngạc nhiên vì sự tức giận bất thình lình của
cậu ta. Thiên Tư cũng đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mở to
đáng yêu kia, cảm giác hồi hộp rất lạ kì, không hiểu sao tim cậu ta
lại đập nhanh đến như vậy. Thiên Tư nới lỏng tay, Du Du vội vàng
thoát ra, xoa xoa lấy cái vai bị cậu ta nắm rất chặt.
-Cậu làm tôi đau đó, tôi muốn về nhà!
Thiên Tư nãy giờ cũng đang bối rối, nhưng định thần lại, cậu ta
phát biểu một câu lãng nhách:
-Tôi muốn ăn kem!
-Cậu định hành hạ tôi đến bao giờ nữa đây?
-Đến khi nào tôi thích.
-Cậu…cậu…
-Vậy cô có đi mua không?
-Kem gì?
-Kem mà con trai thích ăn.
Du Du liếc một cái nhưng biết sẽ không làm gì được, nó đứng dậy bỏ
đi trong tức giận. Còn Thiên Tư thì ngồi phịch xuống ghế đá, tay
đưa lên tim, cố nhớ cảm giác lúc nãy.
-Trời ơi,
không ngờ trò chơi cảm giác mạnh lại đáng sợ như vậy.
Du Du trở về, trên tay cầm cây kem, tiến đến gần Thiên Tư. Cậu ta
định đưa tay ra nhận, nhưng chưa kịp thì Du Du đã đưa lên và mút
một cái.
-Gì vậy?
-Thì cậu bảo mua loại kem con trai thích ăn.
-Đúng vậy!
-Theo tôi thấy thì con trai hầu như không thích ăn kem, vì con trai
rất ghét ăn ngọt, vì vậy lần này cậu nhịn đi.
Thiên Tư tự dưng bị á khẩu, vì những điều của Du Du rất có
lý.
-Giờ thì về được chưa?
-Chưa, tôi đang muốn đi ăn tối.
-Cậu đừng có vô lý như vậy, cũng hết giờ làm rồi, cậu trả thù tôi
như vậy cũng đủ rồi, tôi không muốn đi chung với cậu nữa.
-Thì đi ăn bữa tối xong rồi về, cô không đói à?
Hai đứa bước vào quán ăn ven đường. Thiên Tư có vẻ như rất thích
thú, vì đây là lần đầu cậu ngồi quán lề đường. Thái độ y hệt như
trẻ con, cứ ngoái đầu ngắm hết thứ này thứ nọ, như là những thứ lạ
lùng lắm. Trông thật đáng ghét. Khi món ăn được dọn ra, cậu ra ngồi
ăn ngon lành, cảm giác rất là sung sướng.
-Nói thật với cô đây là lần đầu tiên tôi ăn mấy món ăn rẻ tiền mà
ngon như vậy.
-ừ!
-Cô phải nói là “dạ” chứ, người hầu!
-Dạ!
-Đây cũng là lần đầu tôi ngồi ở vỉa hè như vậy, lỡ có ai trong giới
làm ăn mà phát hiện cậu chủ nhà INNO ngồi đây thì tôi chết
chắc!
-Dạ!
-Sao cô như cái máy vậy.
-Tôi không có gì để nói và cũng không muốn nói với cậu.
-Vậy thì cô ngồi nghe tôi nói thôi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi
uống nước bằng lon ở công viên.
-Và cũng là lần đầu tiên chơi trò chơi cảm giác mạnh.
Nói đến đây thì Thiên Tư không dám đả động đến nữa, nhớ đến cảnh
mất mặt lúc chiều, thật là không thể biết giải thích thế nào…
-XOng rồi, cô thanh toán đi.
-Tôi làm gì còn tiền!
-Đừng đùa nữa.
-Suốt từ chiều đến giờ tôi đã mua nước, chơi trò chơi, mua kem. Bây
giờ trong người không còn đồng nào hết.
-Vậy phải làm sao bây giờ?
-Tại sao cậu không trả tiền?
…
* 10 phút sau:
Du Du hậm hực, lau mồ hôi trên trán, nhìn Thiên Tư đang ngồi chễm
chệ trên ghế ngắm nghía mọi thứ, trong khi nó phải ngồi rửa đống
chén bát cao ngất ngưởng. Thật là vô lý khi mà cậu ta đòi vào ăn,
mà người lãnh hậu quả lại là nó. Cũng may mà chủ quán không ác đến
nỗi nào, chỉ bắt phạt tụi nó rửa hết đống chén bát. Mà cậu ta là
cậu ấm nhà INNO, sao lại có thể đụng vào mấy việc này. Càng nghĩ nó
càng cảm thấy bực tức, cái tay vùng mạnh xuống, xà bông trơn làm
cái chén rớt xuống nghe cái “Xoảng” rất to, khiến ánh mắt hình viên
đạn từ nhiều phía đang hướng về nó, Du Du vội vàng cúi mặt xuống,
run sợ thu dọn hậu quả trong tiếng cười khúc khích của một tên đáng
ghét.
-Bây giờ thì về được chưa?
-À, ừ, được rồi.
Thấy vẻ mặt khó chịu của Du Du, Thiên Tư phải vội vàng đồng ý. Dù
gì hôm nay cũng hành hạ cô ta thế là đủ rồi.
-Trời ơi, tuyến xe buýt về nhà đã hết rồi.
-Ai nói với cô là tôi sẽ đi xe buýt?
-Vậy thì về bằng cách nào?
-Thử vẫy taxi xem sao.
Du Du ngại ngùng bước ra vẫy taxi, còn Thiên Tư chỉ biết đứng cười
nhìn cử chỉ luống cuống lần đầu gọi taxi của Đồ nhà quê này. Nhưng
kì lạ thay, không có chiếc taxi nào ngừng lại, mà còn nhìn tụi nó
bằng ánh mắt đầy thờ ơ, lạ lùng. Du Du cố sức vẫy nhưng dường như
vô ích.
-Sao kì lạ vậy, chẳng lẽ họ biết ta không có tiền?
-KHông phải vậy đâu, vì tôi và cô đều mặc đồng phục học sinh…
-Vậy thì sao?
-Bây giờ cũng đã tối rồi. Một trai một gái mặc đồng phục, lại đi
chung với nhau như vậy, họ không muốn nghĩ xấu cũng không
được.
-Cái gì, tôi với cậu…
-Tôi sẽ gọi điện cho người đến đón.
Thiên Tư móc trong túi quần ra, nhưng vẻ mặt lại thay đổi nhanh
chóng, lục hết túi quần này đến túi quần nọ, cậu ta mới chợt nhớ ra
là để trong cặp trên xe lúc chiều. Cậu ta nhăn mặt và thở dài một
cái. Không biết phải nói với Đồ Nhà Quê thế nào.
-Cậu không đem điện thoại đúng không, đúng là hôm nay đi với cậu là
một ngày thật xui xẻo.
-Này cô đi đâu đó.
-Thì đi bộ về chứ sao!
-Nhưng mà xa lắm đó.
-Vậy cậu cứ đứng đó chờ, khi tôi về đến nhà thì sẽ gọi người đến
đón cậu.
Nghe vậy, Thiên Tư vội vàng chạy theo vì không muốn bị bỏ lại một
mình. Du Du bước thật nhanh hướng về khu Ite. Trong lòng cảm thấy
có điều gì đó rất khẩn trương…
Cánh cửa cao cao của INNO Gia bật mở, Du Du và Thiên Tư bước vào
trong sự ngạc nhiên. Mọi người trong nhà đang tụ tập đầy đủ, khi
nhìn thấy họ, đồng loạt người làm đều bu vào Thiên Tư.
-Trời ơi cậu chủ, cậu làm chúng tôi lo quá, đang định báo với bà
chủ là cậu mất tích.
Thiên Tư vẫn ngỡ ngàng, từ trên cầu thang Thiên Tứ bước xuống, vẻ
mặt cũng đầy hình sự.
-Sao em đi đâu mà không báo với ai trong nhà, mà cũng không mang
theo
điện thoại di động nữa?
-Em chỉ…
Thiên Tư quay sang nhìn Du Du đang bị bỏ rơi, sau sự săn đón của
mọi người trong nhà đều đang dành cho cậu ta.
-Thôi được rồi, về nhà an toàn là được rồi, mọi người ai vào việc
nấy đi!
Mọi người tản ra, người chuẩn bị nước tắm, bà Khaly thì đi làm đồ
ăn tối cho cậu ta. Du Du đứng gần đó, chứng kiến mọi cảnh từ nãy
giờ, nó“hứ” một cái, trong lòng không biết biểu hiện đó là do cái
gì. Chị Uyển Thanh sau khi mọi người đi hết, mới mon men lại gần Du
Du.
-Em đi đâu vậy, chị tìm em suốt, nhưng không cách nào liên lạc với
em được.
-Em đi với cậu Thiên Tư đó!
-Bố mẹ em lên đây thăm em mà không gặp được em, họ buồn lắm, và đã
về rồi.
-Cái gì, chị nói cái gì?
Du Du không tin vào tai mình, nó nắm lấy vai chị Uyển Thanh và hét
lên, làm mọi người trong nhà đều phải quay lại.
-Bố mẹ em lên đây ư? Sao chị không giữ họ lại dùm em.
-Bố mẹ em theo nhờ xe người ta lên đây, họ nhớ em quá nên muốn gặp
mặt em, nhưng mà…lại không gặp được.
Bỗng dưng từ khóe mắt Du DU bắt đầu rưng rưng, nó đã có cảm giác gì
đó không yên tâm trong ngày hôm nay, nó muốn về nhà, nhưng chính
cái tên xấu xa đó cứ giữ nó không cho nó về, để mất cơ hội gặp bố
mẹ. Xa gia đình, xa quê hương là một điều khó khăn với Du Du, bởi
vậy, dù chỉ là hơi gió, hay là món quà nhỏ từ Đum Cha cũng đủ làm
nó hạnh phúc lắm rồi, nhưng lần này, bố mẹ đã đích thân lặn lội xa
xôi lên thăm nó, vậy mà…Nó bặm môi lại, ngăn không hét lên, ánh mắt
nó long lanh rồi sắc lên, hướng về phía Thiên Tư. Nó tiến lại gần
cậu ta.
-Tất cả là tại cậu, cũng tại cái sở thích quái gở của cậu mà tôi
không được gặp bố mẹ. Cậu có biết khó khăn lắm họ mới có thể lên
đây được không, họ không có tiền, không có thời gian, vì nhớ tôi mà
họ phải đi nhờ xe lên tận đây, vậy mà vì cái lý do vớ vẩn gì mà tôi
phải…
Du Du chợt thấy mọi người trong nhà đều đang trố tròn mắt nhìn nó
đầy sững sờ, cả Thiên Tứ cũng đang nhìn nó đầy bất ngờ. Nó đang la
cậu chủ của mình, như vậy thì thật là vô lễ. Nhưng nó giận quá, và
không kiềm chế nổi mình. Nước mắt lúc này đã thật sự trào ra, nó
không biết phải làm như thế nào, đành ôm mặt chạy nhanh về phía
phòng mình, Thiên Tư vẫn đứng đó không nói gì, không ngờ sự việc
lại trở nên thế này…
Du Du ngồi chống cằm ở ngoài vuờn, đã lâu rồi không viết thư cho ba
mẹ, nó rất nhớ mọi nguời. Không biết họ dạo này có khỏe không và có
mập ra chút nào không. Nếu họ cứ lo làm để trả nợ rồi sinh bệnh ra
nữa thì thật là đau lòng. NGhĩ đến hình ảnh ba mẹ đến đây trông
đứng trông ngồi chờ nó về, Du Du lại bắt đầu sụt sịt, không biết
sao lúc này nó lại ghét tên Thiên Tư đến như vậy.
-Cô bé đang nhớ nhà à?
-Thiên Tứ!
-Bố mẹ cũng rất là nhớ cô bé, họ nhắn lại rằng cô bé cứ yên tâm học
hành, vụ mùa đều đang ổn.
Du Du rạng rỡ hẳn lên, khi nghe những gì có liên quan đến bố
mẹ.
-Họ còn nói gì nữa không?
-Đây là bánh mà họ đem từ quê lên.
DU DU cầm lấy những chiếc bánh quen thuộc mà mẹ hay làm, vui mừng
không thể tả, đã lâu rồi, nó không được ăn loại bánh này, vì ở CHu
Rung không hề có. Nó vội vàng lấy ra đếm: “Một chiếc cho bà Khaly,
một chiếc cho lão Ô, một chiếc cho chị Uyển Thanh….” NGồi nhẩm đếm
một hồi, nó chợt hét toáng lên:
- Thôi chết, không đủ bánh để chia cho mọi người!
Thiên Tứ nhìn thái độ của nó mà không nhịn nổi cuời, cậu ta tiến
lại gần và xoa xoa cái đầu của nó,
-Yên tâm đi, mọi người đều đã đủ phần, bố mẹ cô bé đem lên đây rất
nhiều để làm quà cho mọi người, phần này là dành riêng cho con gái
đó.
-Thật vậy à, vậy…nếu cậu không chê thì ngồi xuống đây cùng ăn
nhé.
Thiên Tứ kéo ghế ra và từ từ ngồi xuống, cậu ta cũng hiếu kì loại
bánh kì lạ này, nhìn sự yêu đời trở lại của Du Du, Thiên Tứ cảm
thấy có gì đó vui lây. Cậu ta móc chiếc điện thoại của mình ra và
đưa cho Du DU xem.
-À, có cái này, có lẽ cô bé sẽ rất thích!
-Là gì vậy cậu chủ?
-Là hình tôi chụp bố mẹ cô bé, vì biết rằng đã lâu cô bé không được
gặp họ.
Du DU há hốc mồm, vội kéo lấy chiếc điện thoại và nhìn vào những
tấm hình, nó lấy tay che miệng lại để ngăn mình không hét lên vì
sung suớng.
-Cô bé cứ giữ lấy và từ từ mà xem, cám ơn những chiếc bánh, rất
ngon…
Du Du nhìn theo dáng Thiên Tứ đi vào trong, ánh mắt nó long lanh,
và thầm cảm ơn biết bao. Thiên Tứ lúc nào cũng tốt và luốn gây cho
nó những bất ngờ hạnh phúc. Hình chụp rất nhiều, lại còn có những
đoạn quay phim mà ba mẹ nó nhắn nhủ với nó. Ôi giọng nói quen thuộc
của ba mẹ, Du Du nằm dài ra và coi đi coi lại, cảm thấy rất là nhớ
mọi người, nước mắt nó lại bắt đầu tuôn trào…
Gió nhẹ thoảng ra ngòai sân
đắp lên người Du DU, ánh mắt nhìn nó đầy lặng lẽ, có thể lời này
rất khó khăn khi nói trước mặt Du Du, cậu ta chỉ có thể thì thầm
vào lúc như thế này:”Xin lỗi…”
CHƯƠNG 20: THẤT TÌNH LÀ VẬY SAO?
Giờ ra chơi, Du Du cố tình đi ngang sang A1, thập thò kiếm Thiên
Tứ. Chiếc điện thoại từ tối hôm qua vẫn chưa có cơ hội trả lại.
Nhưng dường như cậu ấy không có trong lớp. Du DU hơi thất vọng một
chút, vì nó rất mong được gặp mặt cậu chủ, Du Du thất thểu đi vòng
vòng, mong rằng có thể bắt gặp cậu ấy ở đâu đó.
Thiên Tứ đang tiến về phía sân sau của trường, tay đút vào túi
quần, cậu ta bước đi rất dứt khoát và có khí thái. Chiếc bông tai
một bên lấp lánh lên cùng với ánh nắng buổi sáng, làm cho khuôn mặt
càng trở nên mờ ảo và …rất là thanh tú, và đầy thu hút. Có thể nói
Thiên Tứ bước đến đâu thì những cô gái lớp khác sẽ ngả rạp hết theo
hướng đi của cậu ta. Không bao giờ xuất hiện nụ cười ở trường, và
lúc này cũng vậy vẻ mặt rất lạnh lùng, dù cho người hẹn cậu ta ở
đây là Nami Ánh LInh.
-Tớ biết cậu không thích mọi người bàn tán, nên hẹn cậu ra đây để
đưa cơm hộp do tớ tự tay làm.
Ánh Linh đưa hộp cơm xinh xắn trên tay mình ra. THiên Tứ vẫn đứng
lặng thinh thờ ơ, tay không hề nhúc nhích, vẫn nằm yên trong túi
quần. Sau một khoảng không gian im lặng khá lâu, Thiên Tứ mới đưa
tay đỡ lấy hộp cơm.
-Được, lần này tôi sẽ nhận, nhưng lần sau đừng làm như vậy nữa, để
mọi người khỏi hiểu lầm.
Nói rồi THiên Tứ lạnh lùng quay lưng đi mặc cho Ánh Linh đang đứng
sững sờ vì những lời nói vô tình kia. Vừa lúc đó, từ xa, Du Du đã
thấy Thiên Tứ, nó vui mừng tiến tới, nhưng bước chân chợt khựng
lại, toàn thân nó như có một vật nặng ghì xuống, đến nỗi cảm thấy
ngộp thở và nặng nề. Trước mắt là một cảnh tượng đáng lẽ ra nó
không nên chứng kiến. Ánh Linh từ phía sau Thiên Tứ, kéo tay cậu ta
lại, và bất chợt cô ta kiễng chân lên, giữ lấy khuôn mặt Thiên Tứ,
và hôn vào môi của cậu ta….
Tòan thân Du Du nóng bừng lên, không vững được nữa, nó lùi lại, và
vội vàng quay lưng chạy đi thật nhanh để họ không nhìn thấy. Đến
khi có chỗ để nấp vào, nó mới có thể nhớ được những gì dang xảy ra.
Tại sao con tim lại đập liên hồi và mạnh đến như vậy, cảm thấy rất
đau ở đó. Cảm giác này là như thế nào, chẳng lẽ…đó là tình yêu
sao?
Thiên Tứ vội vàng đẩy Ánh Linh ra. Giọng nói đầy tức dứt
khoát.
-Cậu đang làm gì vậy?
-Chỉ muốn cậu cảm nhận thế nào thôi?
-Ngay từ đầu đã nói rõ ràng, vì cậu đang cần người an ủi, nên tôi
đã trò chuyện và cùng đến công viên, nhưng quan hệ của chúng ta chỉ
tới đó.
-Chẳng lẽ cậu không có chút cảm giác nào với mình?
-Ánh Linh, tôi chỉ xem cậu như một người em gái, và đừng làm như
vậy một lần nữa, để cho chúng ta phải khó xử..
-Chẳng lẽ cậu đã thích người khác?
Thiên Tứ im lặng, cậu ta không nói gì thêm mà quay bước bỏ đi. Ánh
mắt Ánh Linh đang rưng rưng lên, vì cô vừa nhận một lời từ chối đầy
đau lòng. Chẳng lẽ, là một hotgirl mà cô phải thất bại lần thứ 2
trong tình yêu hay sao?
DU Du bước lên sân thượng, tâm trạng nó đang bị xáo trộn lên tất
cả, đây là cảm giác gì vậy, tại sao lại rất khó thở và rất là
đau…
-Cậu làm sao vậy?
Nó giật mình quay lại, Đốc Long xuất hiện ngay sau lưng, nó vội
vàng giữ giọng nói như bình thường.
- À, không có chuyện gì, chỉ đang suy nghĩ thôi.
Nó nhìn Đốc Long đang trầm tư.
-Cậu lại có chuyện buồn à?
-Mình sắp sang nước ngoài du học.
-Hả, cái gì?
-Mình làm thủ tục sắp xong rồi.
-Cậu không đùa đó chứ, tại sao?
-Gia đình mình muốn mình học thêm nhiều kĩ năng mới ở bên nước
ngoài để sau này kế nghiệp gia đình, với lại ba mình đang ở bên
đó...
DU Du nắm chặt lấy vai Đốc Long, lay lay như không tin vào tai
mình,
-Có phải vì chị Nhật Thy không?
Đốc Long không trả lời, ánh mắt cậu ta nhìn ra xa xăm. Khoảng không
gian im lặng của 2 đứa chính là câu trả lời.
-Đúng, mình đi vì mình không thể đối mặt với 2 người họ. Hôm sinh
nhật của Thiên Tư và Thiên Tứ là buổi gặp cuối cùng với những người
bạn ở Itê.
-Cậu đừng trốn chạy, tớ với cậu chỉ mới bắt đầu là bạn chưa đựơc
bao lâu. Cậu hãy chiến đấu vì bản thân mình đi chứ, cậu còn chưa
nói với chị Nhật Thy là cậu vẫn còn thích chị ấy mà?
Mắt DU Du bắt đầu rưng rưng, nó không biết vì sao mình lại khóc,
khóc vì Đốc Long thật cô độc, khóc vì Đốc Long đã không dám giành
lấy Nhật Thy, và khóc vì nó cũng giống Đốc Long, không dám nói lòng
mình với Thiên Tứ. Tại sao 2 đứa cô đơn như nó và
Đốc Long lại có một kết cục như vậy. Đốc Long lấy tay gạt nước mắt
đang vương trên mặt nó, rồi bỗng dưng… ôm nó vào lòng. Du Du khá
bất ngờ, nhưng nó không muốn đẩy Đốc Long ra, giọng nó run
run:
-Cậu có thể thay đổi được không, nếu không giữ được Nhật Thy thì
cậu vẫn còn có thể tìm kiếm được một người con gái khác cơ
mà!
-Nếu có lý do nào ở lại, chắc chỉ có thể là vì cậu mà thôi!
-Tớ…tớ xem cậu là một người bạn tốt!
-Chính vì thế mà tớ phải đi, vì tớ…sợ sẽ thích cậu mất thôi.