giờ ra chơi để luyện tập, nhưng xem ra không mấy khả quan, khi mà
ai cũng trả lời là sẽ buông tay khi chỉ cần thấy thần tượng của họ
mỉm cười. Nó ngồi gục xuống vì bất lực trước tinh thần thể thao vì
thần tượng của mọi người.
***
-Xem bộ cậu đầy nhiệt huyết với Đại hội thể thao kì này.
-ừ, vì mình có một vụ cá cược trong đấy!
-Rất tiếc là mình không giúp gì được, vì cậu là đối thủ của
mình.
-Mình cần cậu giúp một việc.
-Hả?
-Trong lúc thi đấu với lớp mình, cậu đừng cười, đừng nháy mắt gì
hết nhe Đại Bảo.
Đại Bảo có vẻ không hiểu hàm ý của Du Du, nhưng cậu ta vẫn mỉm cười
và gật đầu đồng ý. Khuôn mặt Du Du trông đầy quyết tâm và đầy hy
vọng làm Đại Bảo siêu lòng, có lẽ ngày mai cậu ta sẽ kéo nhẹ tay
một tí…
***
Đại hội thể thao toàn trường.
-Toàn trường Nhất Kim được trang trí rất hoành tráng. Các khối lớp
đã tập hợp về vị trí của mình. Bong bóng được treo khắp nơi, băng
rôn treo đầy bảng hiệu nhiệt huyết về thể thao, làm cho toàn thể
học sinh đều trở nên rất hào hứng. Toàn thể giáo viên và học sinh
đều mặc đồng phục thể thao. Sau khi đọc những lời tuyên thệ, những
lời giới thiệu thì cuộc thi cũng chính thức bắt đầu. Du Du được xem
như là đội trưởng của đội A2, vì xem ra chỉ có nó mới có tinh thần
thi đấu trước một đối thủ mạnh và quá “đẹp trai” như vậy. Nó vào
củng cố tinh thần của các thành viên. Tuy là con gái, nhưng nó vẫn
bước lên đứng đầu, nó sẽ là người cầm dây cho đội. Từ phía đối thủ
A1. Thiên Tư bước lên, ánh mắt nhìn nó đầy chế giễu. Hai đội trưởng
ra bắt tay nhau, nhưng dường như là muốn bẻ tay nhau. Cậu ta kéo nó
sát vào người thì thầm.
-Nhớ lấy điều kiện, để tôi xem đội của cô trụ được bao lâu.
Cả hai đội chuẩn bị nắm vào dây. Và cả trường đang bu quanh xem
trận đấu giữa A1 và A2. Đúng như nó lường trước, hầu như bọn họ cổ
vũ cho A1, toàn hô tên, rồi chụp hình hotboy của họ. Nó thấy thật
là chướng mắt, liệu đây có phải là đại hội thể thao hay không. Chợt
nó nhìn thấy Thiên Tứ đang vặn vẹo người, cơ mặt đang tức giận của
nó bỗng dưng giãn ra, hóa ra nó cũng chẳng khác gì mấy cô gái kia.
Hic!
Trọng tài ra hiệu chuẩn bị. Nó ngoắc tay, ra hiệu cho toàn đội, 9
thành viên còn lại móc từ trong túi mình ra một chiếc khăn, và miễn
cưỡng đeo vào mắt. Hành động đó làm cho mọi người vô cùng ngạc
nhiên, không hiểu họ đang giở trò gì. Nó nhìn Thiên Tư cười đầy ẩn
ý. Có lẽ cậu ta hiểu ý đồ của nó. Một chút tức giận, nhưng cậu ta
không thể **** nó là đồ nhà quê lúc này được, vì kế hoạch của nó
khá thông minh.
-Tôi xem cậu quyến rũ đội của tôi bằng cách nào. Đội của cậu quá tự
tin đến nỗi không luyện tập gì, còn đội của tôi thì khác.
Du Du đã thuyết phục mọi người trong đội làm vậy, để họ có thể tập
trung vào kéo dây chứ không phải lo ngắm nhìn các hotboy, nó đã
dùng cách như đã thuyết phục Đông Nghi và Nobu. Các thần tượng của
họ sẽ coi trọng họ hơn khi họ thắng trong đại hội thể thao lần này,
và khi bạn trở thành người chiến thắng thì mọi người mới chú ý đến
bạn. Và thể là mọi người….đồng ý. Nó cười hô hố khi nhìn thấy vẻ
mặt quá bất ngờ của Thiên Tư.
Trọng tài thổi còi vào trận đấu. Nó và Thiên Tư đang đối đầu với
nhau tại giao điểm. Cậu ta rất mạnh, bao nhiêu lần xém kéo đội nó
ngã nhào qua vạch mức, nhưng chúng nó vẫn cố trụ được. Cuộc chiến
trở nên vô cùng gay cấn, cổ động viên cũng hò hết rất nhiệt tình.
Có lẽ vì sự cố gắng và tinh thần thể thao của A2 mà mọi người mới
tập trung về đông để xem và cổ vũ. Lần đầu tiên có đội cầm cự trước
A1 lâu như vậy.
Bên ngoài mọi người hò reo rất đông và nhiệt tình, mọi người đang
dần dần chuyển sang cổ vũ cho đội của nó, nó không thể để mọi người
thất vọng. Có một bóng người quen thuộc đang đứng lẫn trong cổ động
viên. Có lẽ đây là lần đầu tiên mọi người không chú ý đến cậu ta,
mà ra sức cổ vũ cho A2, cậu ta khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt không
rời khỏi Du Du. Quả thực đúng như cậu ta nghĩ ngay từ lần đầu gặp
mặt, cô bé này sẽ là điểm hút của Nhất Kim Toyo trong năm nay, chứ
không phải là các hotboy, ******* A1. Người chen vào xem cuộc đo
sức của A1 và A2 càng lúc càng đông, kể cả các anh chị lớp
trên.
Đội của Du Du đã không cầm cự nổi, tay nó đau rát, và bị kéo hẳn về
phía A1. Đầu Du Du lúc này trống rỗng, chẳng lẽ nó lại thua như vậy
sao, bao nhiêu nỗ lực của nó và các bạn lại như vậy sao, và điều
quan trọng là nó sắp phải rời xa nơi này. Nó nhớ lại những ngày tập
luyện kéo co cùng các bạn trong lớp, vô tình nó đã thân thuộc với
mọi người hơn, những lúc cả đám ngã nhào vì cố sức, nhưng thật sự
rất vui, nhưng bây giờ nó
đang ngã về phía Thiên Tư….
Phép màu, đúng vậy, là phép màu, phép màu đã xảy ra với đội của nó.
Tự dưng lực ở A1 giảm hẳn, nó thấy kéo dễ dàng hơn về phía mình, và
trong tiếng hò reo của mọi người, các bạn khác cùng lớp đang cổ vũ
cho nó, làm cả đội phấn chấn hẳn lên. Cuối cùng, sợi dây đã lỏng ra
từ lúc nào, và được kéo rất nhanh về A2…
Nó và cả 9 thành viên nhảy cẫng lên trong sung sướng. Bọn chúng ôm
nhau vì mừng rỡ. Các thành viên trong đội cũng tỏ ra vui mừng không
kém, có thể nói sự đoàn kết trong thể thao đã kéo gần mọi người lại
với nhau. Lần đầu tiên trong lịch sử, A1 bị rớt kéo co ở vòng loại.
Nó ôm Đông NGhi, ôm Nobu, nhảy lên sung sướng, và đến nỗi trào cả
nước mắt. Cảm giác chiến thắng thật kì diệu. Du Du vui mừng một
phần vì chiến thắng, một phần vì nó cảm nhận được sự đoàn kết của
những người bạn A2, và phần lớn là vì nó được ở lại Chu Rung. Nó
không biết tự khi nào, nó lại muốn ở lại đây đến như vậy… Từ trong
đám đông bước ra, nụ cười của Đốc Long rất đẹp mà không ai nhìn
thấy. Có lẽ Du Du thật quá đặc biệt, đến nỗi mà, một hotboy nổi
tiếng như cậu ta cũng bị lãng quên.
***
-Tại sao lúc sáng anh lại nới lỏng tay như vậy?
-Ồ, em cũng nhận ra à?
-Anh trả lời câu hỏi đi!
-Anh không muốn cô bé ấy ra đi!
-Anh không công bằng với em.
-Cho cô bé ấy một cơ hội là cho chính em một cơ hội đấy, Thiên Tư
à!
Thiên Tứ vào phòng tắm, để lại câu nói đây bâng quơ của mình. Thiên
Tư không bực tức vì điều đó làm cho danh tiếng của A1 chẳng ra gì,
mà bực tức vì phải tiếp tục sống cùng con bé nhà quê kia. Và điều
tồi tệ hơn cả là phải làm theo điều kiện của cô ta nữa. Dám cô ta
sẽ ra điều kiện là cậu ta ra khỏi nhà, hoặc là làm những thứ gì
kinh tởm để hả hê cơn tức giận của cô ta. Con bé ấy thù cậu ta từ
lâu rồi, đây là cơ hội tốt cho cô ta trả thù. Cậu ta về phòng và
thấy Du Du đã có mặt ở đó dọn dẹp.
-Điều kiện của cô là gì?
-Giết người cho tôi!
Thiên Tư giật mình quay lại khi nghe lời nói đầy nghiêm túc của Du
Du. Thấy vẻ mặt hốt hoảng của cậu chủ, nó bật cười nức nẻ.
-Không thể chịu nổi, vậy mà cậu cũng tin ư?
-Ai mà biết được, cô có những sở thích lạ đời mà. Vậy điều kiện là
gì, nói mau đi!
-Tôi chỉ mong cậu nhận cái này thôi.
Nói rồi, Du Du đưa cho Thiên Tư cái khung hình mà nó đã mua ở Hàn
Tây. Thiên Tư vô cùng sững sờ, cầm lấy cái khung hình y chang cái
cũ đã vỡ, cậu ta không nói lên được lời nào.
-Mình đã tìm mua khắp nơi, may mắn là còn đúng một cái duy nhất.
Tuy nó không thể thay thế cái cũ của cậu, nhưng mình mong là cậu
nhận nó và tha lỗi cho mình vì đã làm vỡ cái khung hình đó. Nếu
mình đưa thì mình chắc cậu sẽ không lấy, nên đã bày ra vụ cá cược
này để buộc cậu nhận, để cậu thấy lòng thành tâm của mình, mình đã
cố gắng thắng cuộc thi như thế nào.
Du Du thấy Thiên Tư vẫn cầm cái khung hình và im lặng. Không biết
nói gì hơn, nó rời phòng mà trong lòng vô cùng nhẹ nhõm. Thiên Tư
vẫn ngồi thật im trong phòng, tay cậu ta cầm cái khung hình và ngắm
nghía thật lâu, cậu ta áp cái khung hình vào lòng, dường như là rất
thích…
CHƯƠNG 8: NHỮNG NGÀY YÊN BÌNH NGẮN NGỦI
* Sáng Chủ Nhật.
-Này, ánh mắt chị nhìn anh Hải Đăng rất là lạ đó nha!
-Đâu có!
Uyển Thanh giật mình khi thấy Du Du vào phòng ăn. Hải Đăng là tên
của anh làm ở vườn sau. Nó phát hiện ra chị Thanh đã để ý anh Hải
Đăng từ lâu rồi, nhưng phải để xác nhận thêm vài lần mới dám khẳng
định. Nó còn phát hiện ra 2 cặp mắt già của bà Khaly và ông Ô nhìn
nhau trìu mến, nhưng chưa bao giờ dám nói chuyện với nhau. Du Du
đang ấp ủ trong lòng một kế hoạch giúp những con người “độc thân”
này nhận ra tình cảm của mình. Rồi chợt nảy ra một ý định, nó nhờ
bà Khaly dạy cho nó làm bánh ngọt.
Bà Khaly rất sẵn lòng, vì hôm nay là chủ nhật nên cũng rất tốt để
mọi người thay đổi khẩu vị. Nó rủ cả chị Uyển Thanh vào cùng học.
Bà dạy nó pha nước, nhào bột, đường như thế nào. Cũng không mấy dễ
dàng để nặn ra được một ụ bột vừa mịn, vừa dai. Rồi đến giai đoạn
nặn hình, có thể nặn ra những hình thù mà mình ưa thích.
Việc làm bánh càng trở nên thích thú vì đến giai đoạn dùng socola
vẽ lên, trông rất hấp dẫn. Tha hồ vẽ những hình dễ thương, hoặc
viết chữ lên bánh…Nó bảo bà KhaLy và chị Uyển Thanh cùng nó viết
tên những người trong nhà lên bánh để tặng cho mỗi người một cái.
Sau một hồi lưỡng lự, hai người cũng chịu. Và đúng như nó đoán, chị
Uyển Thanh viết chữ Đăng, bà Khaly viết chữ Ô trong cái bánh đầu
tiên của mình. Sau đó viết hết tên những người làm trong nhà. Du Du
bắt đầu xếp những chiếc bánh vừa làm vào khay và đi mời mọi người.
Những người làm cùng rất thú vị khi nhìn
những chiếc bánh dễ thương của Du Du. Mọi người đều mỉm cười và
nhận bánh rất vui vẻ vì cái bánh có hẳn tên riêng của mình. Khi nó
đem bánh đến cho Hải Đăng, người làm vườn sau, nó cố tình đưa những
chiếc bánh của chị Uyển Thanh làm lúc nãy, kèm theo những lời nói
đầy ẩn ý:” Chị Uyển Thanh làm cái này để tặng riêng cho anh đó.” Du
Du bước ra vườn trước và gặp lão Ô, Du Du đưa chiếc bánh to nhất mà
lúc nãy bà Khaly làm mẫu để chỉ cho 2 đứa nó.
-Bà Khaly nhờ cháu chuyển cái này cho ông và chúc ông ngon
miệng!
Nó quay bước vào nhà, nó biết rằng lão Ô sẽ rất thích chiếc bánh ấy
và chờ đợi cái bánh ấy từ lâu lắm rồi. Trên cái khay nó cầm giờ còn
một chiếc bánh, và bên trên là 2 chữ THIÊN TỨ.
Nó đi ngang qua phòng Thiên Tư và thấy hơi có lỗi vì không làm cho
cậu ta một cái, nhưng rồi nó lại nghĩ chẳng sao cả, vì nó chẳng ưa
gì cậu ta. Ai biểu cậu ta chỉ hay gây thù chuốc oán làm chi. Nó
mạnh dạn tiến đến phòng Thiên Tứ. Nó gõ cửa và được sự đồng ý vào
phòng, Thiên Tứ đang ngồi ở bàn học. Nó hồi hộp và hơi bẽn lẽn lại
gần:
-À, hôm nay mình được bà Khaly chỉ cho cách làm bánh, cậu dùng thử
chiếc bánh đầu tiên mà mình làm xem thế nào nha.
Thiên Tứ ngồi trên ghế không có một biểu hiện gì, chỉ hơi cau mày
nhìn chiếc bánh có tên và một hình mặt cười bằng socola thật con
nít. Nó xấu hổ chạy ra khỏi phòng, nghe tim mình đập rất nhanh. Chỉ
khi Du Du đi khỏi, người ngồi trong phòng mới bật cười. Có tiếng
cửa phòng tắm bật mở:
-Em đang làm gì trong phòng của anh vậy? Mà lại còn ngồi cười nữa
chứ!
Thiên Tứ từ trong phòng tắm bước ra, lau lau cái đầu đang
ướt.
-À, em sang mượn quyển tập về chép bài.
-Cái gì trên tay vậy?
-À, bánh từ nhà bếp đem lên.
-Sao không có phần của anh vậy?
-Anh tự xuống lấy đi, mà nhanh lên, chắc ở dưới không còn nhiều
đâu.
Nói rồi Thiên Tư cầm chiếc bánh đứng dậy ra phía cửa.
-Chẳng phải em sang mượn tập sao, chưa lấy mà đã đi rồi?
-Chút nữa anh đem sang phòng em dùm, em về phòng có việc.
Thiên Tư khép cánh cửa lại.
-Cô ta thật là thiên vị, chỉ có anh hai là có bánh, không làm cho
mình một cái, đã vậy thì lấy luôn.
Cậu ta dùng tay quẹt đi cái dấu nho nhỏ bằng socola trên chiếc
bánh, vì 2 cái tên khá giống nhau, nên việc thay đổi quá dễ dàng,
chiếc bánh bây giờ là dành riêng cho THIÊN TƯ.
Tối hôm đó, Du Du chợt lên cơn đau bụng dữ dội, nó vội vàng ra
ngoài nhà vệ sinh chung của khu nhân viên, tay ôm cái bụng, mặt
nhăn nhó. Nó chợt giật mình khi thấy một vài người nhân viên khác
cũng đang ôm bụng đứng chờ nhà vệ sinh. Mọi người quay lại nhìn nó
bằng ánh mắt hình viên đạn. Nó chưa kịp hỏi mọi người tại sao lại
đồng loạt bị đau bụng như vậy thì thấy chị Uyển Thanh cũng ôm bụng
chạy ra. Mờ mờ hiểu ra sự việc. Nó nhìn chị Uyển Thanh mặt mếu đến
thảm thương.
-Vô cùng xin lỗi mọi người, có thể nguyên liệu bánh hoặc do…
-Ồ, không sao đâu, dù gì thì lâu lâu có chuyện lạ xảy ra cũng hay
mà.
Mọi người nhìn 2 đứa nó vừa ôm bụng cười, vừa đau. Nó và chị Uyển
Thanh cúi đầu lia lịa xin lỗi. Mọi người không ai trách mắng gì.
Nguyên nhân đồng loạt đau bụng ắt hẳn là do những chiếc bánh nó
làm, thiệt là hết sức oái oăm, không biết nói gì để xin lỗi. Rồi nó
chợt nhớ chiếc bánh làm cho cậu chủ Thiên Tứ. Thôi rồi, nó đang
tưởng tượng ra cái khung cảnh Thiên Tứ chạy ra chạy vào nhà vệ sinh
mà căm thù nó. THật là khổ sở và khó xử cho nó trong tình huống
này. Nó chắp tay lẩm bẩm: “Cầu trời cậu ta chưa ăn, cầu trời cậu ta
chưa ăn”. NÓ vừa than vừa ôm cái bụng đau của mình, khiến ai nấy
đang đau cũng phải bật cười. Tầng trên của INNO, cũng đang có một
người ngủ không yên vì lỡ ăn cái bánh…
Sáng hôm sau, nó đang uể oải, vì cả đêm qua khó ngủ. Nó chợt nhớ ra
có việc quan trọng phải thực hiện ngay. Du Du thay đồng phục đi
học, rồi chạy ra phía gian nhà chính để chờ 2 cậu chủ từ tầng trên
đi xuống.
-Cậu Thiên Tứ, tối hôm qua… cậu ngủ được chứ, có bị sao
không?
-Không có gì bất thường cả, có việc gì à!
-Về việc cái bánh hôm qua…
-À, mình chưa ăn.
-Vậy thì may quá!
Nó thở dài, may là Thiên Tứ không bị gì, sắc mặt cậu ta cũng tươi
tỉnh, cậu ta chưa ăn cái bánh đó, nó hơi buồn một chút, nhưng dù
vậy cũng đỡ hơn…Trong đầu Thiên Tứ thì lại đang nghĩ hoàn toàn
khác. Hôm qua, lúc Thiên Tư kêu cậu ta xuống bếp lấy một cái, nhưng
cậu ta lại không để ý lắm và không xuống nhà bếp lấy. Thiên Tư đứng
gần đó, vội vàng khoác vai Thiên Tứ, đẩy cậu ta vào xe và đi đến
trường, dường như để tránh bị lộ tẩy việc gì đó. Vừa vào xe, Thiên
Tư nhăn nhăn cái mặt, tay xoa cái bụng.
-Trông sắc mặt em không được khỏe, có việc gì à?
-À, không, có thể do hôm qua em ăn phải cái gì đó!
Rồi cậu ta quay sang một
bên, thì thầm đủ để một mình nghe: “Biết thế lúc đó không lấy chiếc
bánh ấy làm gì, báo hại suốt đêm qua ra vào tolet. Con gái gì mà
nấu ăn tệ thật! Đúng là đồ nhà quê”
Mâu thuẫn về vụ cái khung hình dường như Thiên Tư đã bỏ qua cho nó,
ánh mắt cậu ta đã trở lại như xưa. Mặc dù tấm hình trong phòng
không được để vào cái khung hình của nó như cũ, nhưng cả 2 lại tiếp
tục đấu đá từng ngày, từng giờ mỗi khi gặp nhau, điều đó làm nó cảm
thấy thoải mái hơn. Dường như cậu ta rất thích đày đọa nó. Ngày nào
cũng được gọi lên phòng và than phiền, chỗ này lau chưa sạch, quần
áo cần giặt chưa lấy, hay cả việc tìm kiếm bất cứ cái gì trong
phòng cậu ta, cứ làm như nó nắm rõ hết vị trí đồ đạc trong phòng
vậy. Cũng thật lạ, khi mà lúc trước cậu ta nói không muốn thấy mặt
nó, vậy mà bây giờ lại cứ kêu nó lên phòng để than phiền và bắt nó
làm lại. Chạm mặt nhau quá nhiều lần như vậy chẳng phải càng khó
chịu hơn hay sao. Thật không thể hiểu nổi tên Thiên Tư này. Nó vô
cùng bực tức lau lại cái tủ quần áo của cậu ta theo như lời cậu ta
than phiền. Thật là vô lý, khi cậu ta quẹt được một đường bụi ở
trên nóc tủ, và nói rằng nó làm việc thật ẩu tả. Nhưng làm sao một
cô gái như nó có thể leo thật cao để lau chùi tận trong cùng bên
trên của cái tủ? Nhưng dù gì cậu ta cũng là cậu chủ, nó không thể
nào cãi lại được, đành phải lao động “ngoài giờ” bất đắc dĩ. Du Du
bèn tìm một cái ghế và leo lên lau, để tên Thiên Tư không còn gì
bắt bẻ được. Cái ghế thật cao, nên việc leo lên vô cùng khó khăn.
Lui cui một hồi nó mới có thể leo lên được. Khi đứng trên ghế rồi
thì việc giữ thăng bằng lại là vấn đề. Vừa lau mà Du Du vừa run, nó
chậm rãi lau từng chỗ một, vừa phải vịn để giữ thăng bằng. Nó rướn
mình lên để với tay vào xa hơn, cố rướn xa hơn một chút nữa, một
chút nữa,…và rồi, nó thấy mình đang chơi vơi, hình như cái ghế bị
lệch và bắt đầu nghiêng ngửa. Du Du thấy mình không còn đứng vững
nữa mà cả ghế và người đều mất thăng bằng. Toàn thân của nó đang lơ
lửng và “rơi tự do”. Tay cầm chiếc khăn, miệng nó há hốc miệng ra
và la thất thanh : Á, á, á…
Người nó ngả theo tư thế ngửa ra sau, tay chới với vào không trung.
Và “bụp” một phát. Không đau đớn chạm vào sàn như tưởng tượng, mà
dường như có một vật thể gì đang đỡ nó, cảm giác rất êm ái. Nó từ
từ mở mắt ra và trố tròn, người trước mặt nó bây giờ là tên cậu chủ
đáng ghét Thiên Tư. Khuôn mặt cậu ta bây giờ rất gần với nó. Cảm
nhận đang nằm gọn trong vòng tay cậu chủ, nó không hề cảm kích vì
cậu ta đã đỡ nó kịp thời, mà ngược lại nó cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Điều đáng chú ý ngay lúc này, chính là bàn tay của Thiên Tư… đang
chạm vào vòng 1 của nó. Không gian như đứng lại, 4 mắt tròn xoe
nhìn nhau không cử động. Bất giác nó la thất thanh lên, còn to hơn
khi nó vừa bị té, nó tát Thiên Tư một cái rõ đau, và xô cậu ta ra,
làm cho cậu ta không kịp phản ứng và ngã nhoài ra sau. Nó không thể
nói lời nào, cắm đầu đứng dậy chạy thẳng ra khỏi phòng. Cánh cửa
phòng đóng lại, Du Du đứng bên ngoài thở hổn hển. Nó nhớ lại khung
cảnh lúc nãy, đưa tay lên tim mình và lo sợ.
-Tại sao lại dám làm như vậy với mình. Không có gì cả, bình tĩnh,
bình tĩnh…Thiên Tư, đồ sàm sỡ…
Không thể trấn tĩnh được mình, nó chạy đi và hét thật to như vậy.
Nó thấy cả người bây giờ nóng ran. Thiên Tư vẫn ngồi trong phòng
không hề nhúc nhích, tư thế bị xô ngã vẫn giữ nguyên. Đến khi nghe
nó la thất thanh “đồ sàm sỡ”, cậu ta mới giật mình tỉnh lại, khuôn
mặt cậu ta lúc này như bị rút hết máu. Nhìn thấy Du Du mất thăng
bằng, cậu ta chỉ định chạy ra đỡ, nhưng ai ngờ sự việc lại trớ trêu
đến như vậy, cái tay lại vô tình đụng vào chỗ nhạy cảm nhất của con
gái. Đưa bàn tay “tội lỗi” của mình lên, Thiên Tư lắc đầu ngao
ngán. “Vô ý thật!”, không biết rồi đây sẽ đối mặt với cô ta thế
nào. Rồi cậu ta đưa tay lên xoa xoa cái má đang ngấn 5 ngón tay của
Du Du.
-Cô ta thật là vô ơn, dù gì mình cũng là người vừa cứu cô ta cơ
mà!
Kể từ hôm đó, Thiên Tư không còn gọi Du Du lên mà than phiền nữa.
Những giờ mà Du Du lên dọn dẹp phòng, cậu ta đều tránh mặt. Những
lúc chạm mặt nhau trong nhà, cả 2 đều bối rối, và lảng đi việc khác
ngay tức khắc. Ánh mắt của Du Du vừa ngượng ngùng vừa căm thù. Lần
đầu tiên có một đứa con trai dám chạm vào nó như vậy, nhưng nó
không thể kể việc “đáng xấu hổ” này với bất cứ ai, nó sẽ không có
đất để mà chui xuống mất, nhất là không thể để việc này đến tai
Thiên Tứ. Điều cần làm bây giờ là phải thương lượng với tên Thiên
Tư, hắn ta thể nào cũng đem việc này ra làm trò đùa, vì trêu ghẹo
nó là niềm vui cho cậu ta mà.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)-Cô muốn nói với tôi
cái gì?
Thiên Tư cố tỏ ra bình thường, lạnh lùng quay lưng lại, không muốn
để Du Du thấy vẻ mặt ngại ngùng của mình. Kể từ sau vụ việc đó,
không hiểu sao cậu ta cũng trở nên lúng túng và không dám chạm mặt
Du Du. Ngày hôm đó, lần đầu tiên Thiên Tư có cảm giác như vậy, là
cảm giác gì mà làm tim cậu ta đập mạnh, khuôn mặt thì nóng bừng,
còn toàn thân thì cứng đơ ra.
-Chuyện hôm nọ chỉ là tai nạn, tôi mong cậu giữ miệng dùm.
-Chuyện hôm nọ?
-Cậu đừng giả bộ nữa, tôi xin cậu đấy, việc đó đối với cậu không có
gì, nhưng đối với một cô gái trong trắng như tôi thì đó rất là quan
trọng.
-À, ra thế!
Thiên Tư lúc này mới có thể bình tĩnh quay lại nói chuyện, cậu ta
lại mang nụ cười đầy gian mãnh, vì dường như trong đầu cậu ta vừa
nghĩ ra trò gì thú vị lắm, đây là lúc thích hợp để trả thù về cái
tát hôm nọ.
-Cô yên tâm, vì việc này mà lộ ra, thì tôi mới là người đáng xấu
hổ.
-Cậu…cậu nói vậy là sao?
-Vì việc tôi chạm vào ngực một cô gái nhà quê như cô, có lẽ sẽ rất
mất mặt một hotboy nổi tiếng nhất A1.
-Cậu…
Thiên Tư hả hê vì thấy vẻ mặt bực tức của Du Du. Cậu ta tiến lại
gần, kề sát vào tai Du Du.
-Với lại, nói thật cho cô biết nhé, hôm đó tôi chẳng thấy cảm giác
gì cả, phẳng như là con trai đó!
Nói rồi cậu ta bỏ đi, trên môi nở một nụ cười đầy ma mãnh. Có
“phẳng” hay không thì một mình Thiên Tư hiểu cảm giác đó nhất,
nhưng lúc này đây, khi nói ra những lời đó, Thiên Tư biết mình vừa
được giải tỏa sự ngại ngùng mấy ngày nay, có thể dễ dàng chọc ghẹo
cô gái nhà quê này, cậu ta trở về là chính mình trước kia. Không
hiểu sao mấy ngày nay cậu ta lại trở nên rất lạ lùng, tim đập rất
nhanh khi nhìn thấy Du Du. May mà Du Du nói chuyện trước với cậu
ta, chứ Thiên Tư cũng không biết sẽ bắt đầu như thế nào. Dường như
nghĩ ra những trò làm cho Du Du bực mình đã ăn sâu vào Thiên Tư,
nên cậu ta không thể nói được những lời tử tế đã chuẩn bị trước như
“xin lỗi” hay là “mình không cố ý”, và khi biết nói ra những lời
trêu chọc, cậu ta cảm thấy vô cùng thú vị, vì biết rằng kẻ đối đầu
đang tức điên lên mà không làm gì được.
Du Du đứng chết lặng vì những lời nói đầy gai góc vừa rồi. Đó là
điều tế nhị nhất khi nhận xét về vòng 1 của một đứa con gái. KHuôn
mặt nó đang giận dữ thấy rõ, 2 môi nó cắn chặt vì căm thù. Mới đây
thôi nó còn mạnh dạn đối mặt với cậu ta để nói ra chuyện đó. Vậy mà
giờ đây nó lại tức giận đến nỗi nói không nên lời. Rồi nó xịu mặt
xuống, ngắm nhìn vòng một của mình đầy thất vọng: “Chẳng lẽ lại
phẳng đến như vậy?”
Các bài giảng trên lớp thì Du Du đều tiếp thu rất tốt, và mấy ngày
gần đây lại càng phải cố gắng, vì sắp có kì kiểm tra. Điều đáng
quan tâm là bảng điểm sẽ được dán trước toàn trường, nên nó phải cố
gắng thật nhiều. Công việc dọn dẹp của nó lại quay lại bình thường,
việc ngại ngùng đã không còn nữa, khi mà cái tên Thiên Tư này không
biết cảm nhận một cô gái “quyến rũ”, nó tự nhủ với mình như vậy, và
an ủi với vòng 1 của mình. Nó vẫn thường ra ngoài vườn sau ngồi để
thư giãn sau giờ học, nơi mà nó rất thích, vì cảnh ở đây khá lãng
mạn, có một bộ bàn ghế, có cả những bậc thang để bước vào khu vườn
trước mặt, bên cạnh gần đó là chiếc hồ bơi, bầu trời rộng nên có
thể ngắm rõ các vì sao, và điều đặc biệt nó thích vì đây cũng là
nơi nó hay gặp Thiên Tứ. Dạo này nó rất hay trò chuyện với cậu ta,
cả 2 dường như trở nên thân thiết hơn. Thường ngày nơi đây cũng trở
thành nơi mà Thiên Tứ chỉ cho nó những bài tập khó hiểu. Tim nó
dường như lại đập nhanh hơn với khoảng cách gần như vậy. Nhưng liệu
Thiên Tứ có xem nó hơn là một đứa em hay không?
Đang mãi suy nghĩ, nó chợt thấy chị Uyển Thanh hốt hoảng chạy ra
tìm nó.
-Cậu chủ Thiên Tư cho gọi em kìa!
-Có việc gì mà gấp vậy chị?
-Không biết nữa, hình như cậu ấy đang rất nổi giận.
Du Du bĩu môi, chắc cậu ta lại lặp lại cái trò “hành hạ” nhân viên
như lúc trước đây mà. Nó bình thản đi về phía khu nhà chính và lên
phòng Thiên Tư. Du Du vừa bước vào phòng thì đã bị quăng ngay một
vật gì đó vào mặt. Nó hét lên giận dữ.
-Hôm nay tôi đã lau dọn rất kĩ rồi, đừng cố kiếm lý do để bắt nạt
tôi nữa, tôi sẽ không nhịn nữa đâu…
-Cô cứ nhìn cái áo đó đi rồi nói tiếp.
Du Du lúc này mới nhìn lại vật trên tay. Nó chau mày, nhìn cái áo
mà Thiên Tư đã quăng vào mặt nó. Chiếc áo này quen quen, nhưng nó
đã bị lem màu, trông loang lổ vô cùng.
- Đây là…
- Cô thật sự không nhận ra à, Nhà quê?
- A, là đồng phục của cậu?
- Đó là trước đây thôi, còn bây giờ nó là một cái giẻ không hơn
không kém.
- Trời ạ, tại sao cậu lại để đồng phục của mình ra nông nỗi
này, bất cẩn quá đi.
- Cái gì, cô nói lại đi, ai bất cẩn cơ chứ? Ai là người đem đồ của
tôi đi giặt?
Nghe Thiên Tư nói, Du Du khoanh tay đứng suy nghĩ, chợt nó nhận ra
một điều vô cùng kinh khủng. Bộ đồng phục của Thiên Tư là do nó đem
đến phòng giặt ủi. Bình thường, nó phân loại ra những bộ đồ trắng
để giặt, và đồ dễ ra màu giặt riêng. Nhưng lúc chiều vừa rồi, do
mải suy nghĩ, nó xếp đồ vào máy giặt mà không chú ý, nên đã xảy ra
sự cố như thế này. Du Du mếu máo, đưa ngón tay lên cắn bẽn lẽn, mặt
nhăn nhó nhìn cậu chủ của mình, thái độ thay đổi hẳn so với lúc mới
vào.
-Bây giờ cô nhận ra đó là lỗi của ai rồi phải không?
-Dạ, tôi xin lỗi thưa cậu chủ.
-Cô có biết bộ đồng phục này rất đặc biệt không, nó khác hẳn với
đồng phục của những học sinh khác trong trường đó.
-Khác ư?
-Vì được may bằng chất liệu đặc biệt, có thể chống đạn được
đó.
-Chống đạn?
-Bởi vì những học sinh sống ở Itê luôn bị đe dọa bởi những kẻ thù
của gia đình.
-Kẻ thù?
Nghe cậu chủ miêu tả mà nó như lạc vào một thế giới khác. Hóa ra từ
trước đến giờ, các hotboy và hotgirl đều mặc những bộ đồ khác hẳn
với học sinh thông thường. Và cuộc sống của họ luôn bị đe dọa bởi
những thế lực thù hằn với gia đình họ trên thương trường. Quả thật
thế giới của những người thượng lưu thật là phức tạp. Nó chợt nghĩ
đến thân phận của mình, nó cũng đến từ Itê, nhưng lại không được
mặc loại đồng phục đặc chế đó. Nếu lỡ ai đó phát hiện ra nó xuất
thân từ INNO, không chừng nó bị xã hội đen bắn oan mạng. Nghĩ đến
đó nó toát mồ hôi, đứng suy diễn về tương lai của mình, mà quên
béng đi việc làm lem màu chiếc áo của Thiên Tư.
-Nè, cô đang nghĩ ngợi gì nữa đó, tính sao với chiếc áo của
tôi?
-Thật sự xin lỗi, tiền chiếc áo cứ trừ vào lương của tôi!
-Cô đúng thật là nhà quê, cô tưởng chiếc áo này rẻ lắm à, bằng
lương cô làm ở đây 1 năm trời là ít.
-Một năm.
-Cô có biết là nó được chế ra từ loại hợp chất gì không?
-Hợp chất?
Nhìn thái độ ngạc nhiên, ngây ngô của Du Du, cứ mỗi lời nói ra, Du
Du lại há hốc miệng rồi tròn xoe mắt hỏi ngược lại. Thiên Tư lắc
đầu ngao ngán. HÌnh như cô ta không hề có khái niệm gì về những thứ
như vậy thì phải.
-Thôi cô về phòng của cô đi, thật là mệt mỏi khi nói với một người
nhà quê như cô. Có nói thêm cô cũng không hiểu gì. Tôi sẽ gọi người
may bộ đồng phục mới.
Du Du thất thểu ra khỏi phòng, nó vẫn đang ngồi tính giá trị của
chiếc áo ấy, và thắc mắc tại sao nó lại mắc đến như vậy?CHƯƠNG 9:
MÂU THUẪN GIỮA NHỮNG HOTBOY
Kỳ kiểm tra đã đến, nó làm bài khá tốt vì đã ôn kĩ càng. Du Du hít
một hơi thật sâu trên sân thượng, chỗ trú ẩn lý tưởng của nó từ đầu
năm đến giờ. Có lẽ sẽ chợp mắt ở đây một chút, vì mấy ngày qua đã
thức trắng để ôn bài rồi. Cơn gió nhẹ làm cho nó gần như chìm vào
giấc ngủ…Có tiếng bước chân lên cầu thang, nguy cơ xâm chiếm lãnh
địa. Nó vội vàng bật dậy, ẩn mình trong góc khuất, bị che bởi bức
tường, im lặng và lắng nghe. Một tên con trai đang nói chuyện điện
thoại, nó chỉ có thể nghe loáng thoáng, nhưng câu cuối cùng thì
nghe rất rõ:
- Xử lý anh em sinh đôi đó đi!
Du Du rùng mình, tim đập nhanh hơn, có thể do trùng hợp, có một cặp
sinh đôi nào khác thì sao, nhưng không còn gì để nhầm lẫn, tên con
trai ấy cúp điện thoại và nói rằng:
- INNO, đừng trách tôi!
Vừa run sợ, vừa nao nóng, nó phải đi báo cho 2 anh em họ, nhưng nó
không có điện thoại, nó phải nhìn cho ra mặt “hung thủ” của cái vụ
này. Nó nhướn người ra và không tin vào mắt mình nữa, đó là hotboy
Kazu Đốc Long…
Quá phẫn nộ và đầy hoang mang, nếu như phát hiện nó ở đây, dám cậu
ta sẽ “bịt đầu mối”, mà nó là con gái làm sao đối đầu được với Đốc
Long. Nhưng thời gian không cho phép chờ đợi, nó quyết định lao ra.
Trong tíc tắc, nó phóng ra thật nhanh, và sẵn sàng tư thế chạy
trốn. Nhưng kì lạ thay, trong khoảnh khắc vượt qua mặt Đốc Long,
đôi chân nó đã giữ mình lại, nó quay lại nhìn Đốc Long đầy tức
giận.
- Nếu có thù hằn gì thì sao không tự mình giải quyết, mà lại giở
thủ đoạn như vậy, thấy mình không đủ sức thì làm như vậy à, cậu còn
đáng là con trai nữa không, sao không tự mình chiến đấu cho bản
thân mình, mà lại phải nhờ người khác.
Nói rồi, Du Du co giò chạy thật nhanh, một phần để chạy đi báo tin
cho Thiên Tư và Thiên Tứ, một phần cũng để “tẩu thoát”, vì đã cả
gan nói thẳng mặt một tên nổi tiếng “thần đồng máu lạnh”. Không có
tiếng bước chân chạy theo, tự nãy giờ trên sân thượng, Đốc Long vẫn
đứng ngây người ra. Ánh mắt rất sững sờ, câu nói của Du Du nghe
giống như một người đã từng nói với cậu ta trước đây…trước đây, đã
lâu lắm
rồi…
Du Du chạy thật nhanh về A1, nó thở hổn hển nhìn vào lớp, nhưng
không thấy 2 anh em họ đâu, nó hỏi mấy người trong lớp một cách gấp
gáp:
- Thiên Tư và Thiên Tứ đâu rồi?
Vài người làm lơ không thèm để ý một đứa vô danh tiểu tốt như nó,
vài cô gái thì nhìn nó bằng ánh mắt hình viên đạn, có lẽ vì dám
thẳng thừng đến kiếm thần tượng của họ như vậy. Duy chỉ có Đại Bảo
liền ra cửa gặp nó:
- Lúc nãy mình có thấy Thiên Tư nhận được điện thoại gì đó, hình
như ra công viên bên cạnh trường.
Du Du không kịp nói gì, liền phóng về phía cổng trường. Vì là giờ
trưa nên trường mở cửa tự do cho học sinh ra ngoài. Du Du vừa chạy
vừa lo sợ sẽ không đến kịp. Khi vừa đến công viên, thì đã thấy một
đám đầu gấu cầm gậy gỗ bao quanh 2 anh em Thiên Tư và Thiên Tứ. Nó
thở hổn hển, lo sợ và rối trí, không biết phải làm như thế nào bây
giờ, có thêm nó vào “phụ” hai anh em họ cũng không nhằm nhò gì với
tụi đầu gấu to con kia.
- Bao nhiêu đây nhằm nhò gì với 2 anh em họ.
Du Du vô cùng ngạc nhiên và quay lại, sau lưng nó là Đại Bảo.
Kasumi đủ thông minh để hiểu đang có chuyện không lành đang xảy ra,
nên đã chạy theo nó. Câu nói của cậu ta lại càng khó hiểu hơn nữa.
Nhưng không còn thời gian cho nó suy nghĩ, bọn xã hội đen đã bắt
đầu xông vào 2 anh em họ. Du Du quyết định lao vào đám đông đó
“đánh phụ”, nhưng bàn tay của Đại Bảo đã giữ lại, kéo vào đám cây
che khuất.
- Cậu phải ở đây, phòng bất trắc gì thì gọi người đến ngay
nhé!
Nói rồi, Đại Bảo lao vào đám côn đồ. Lần đầu tiên, Du Du được chiêm
ngưỡng tài nghệ võ thuật của 3 chàng hotboy. Đúng như Đại Bảo nói,
mấy tên đầu gấu này không phải là đối thủ của họ. Những đường bay
trên không làm Du Du há hốc mồm. Bấy nhiêu tên tép riu không có gì
là vất vả cho cả 3 người võ thuật cao cường, lũ xã hội đen bị đánh
te tua bỏ chạy đi hết. Du Du thấy cả 3 cũng có vài vết thương, vết
bầm sau cuộc va chạm vừa rồi, nhưng nó cảm thấy yên tâm vì sự việc
không nguy hiểm như nó nghĩ. Cả 3 đang vỗ vai nhau, rồi thì thầm gì
đó. Nhưng sự việc không đơn giản như vậy, họ quá chủ quan mà không
nghĩ đến phương án 2 của bọn chúng. Đứng cách xa Du Du bây giờ
không quá 1 mét, có một tên cùng hội với đám xã hội đen, đang cầm
quả bóng tennis nhỏ, hắn đang nhắm thẳng vào 1 trong cả 3. Quả bóng
này nếu ném với lực mạnh sẽ gây hậu quả không nhỏ. Du Du đứng trong
bụi rậm nên hắn không thấy. Tâm trí nó bây giờ rối bời. Nhưng không
còn kịp la lên nữa, tên đầu gấu đã bắt đầu ném, Du Du lao ra như
quán tính, mà không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra với nó…
“Bụp!”
Tên “hung thủ” quá bất ngờ vì cái chắn đòn của một cô gái không
lường trước. Tiếng động khá to, kèm theo tiếng la đau đớn của Du Du
làm cho 3 chàng trai quay lại. Tên đầu gấu bỏ chạy. Cái vai của Du
Du bây giờ như vỡ vụn, nó ngã xuống đất, thấy đầu óc quay cuồng, và
mơ màng không biết gì nữa.
* Bệnh viện
Du Du tỉnh dậy, cái vai không thể nhúc nhích. Nó lờ mờ mở mắt ra
thì nhìn thấy 3 hotboy đang đứng bao quanh. Những người cùng phòng
đang nhìn nó bằng ánh mắt rất lạ. Có lẽ vì người ta không thể nào
hiểu được, một đứa xấu xí như nó lại được 3 chàng trai tuấn tú của
Nhất Kim đưa đến đây. Nó thấy bên cạnh mình, có lẽ là Thiên Tứ, vì
ánh mắt lo lắng đang nhìn nó.
- Cô bé ngốc quá, sao lại xông ra đỡ chứ? Bị thương ở vai khá
nặng.
- “Em nghĩ cô ta vô tình đi ngang qua và bị trúng thôi!” Tên đút
tay túi quần đứng gần ngay cửa sổ, thốt ra những lời độc địa kia ắt
hẳn là Thiên Tư rồi. Nhưng vì người còn đau quá, nên nó không thèm
để ý.
- Không có đâu, Du Du đã biết trước điều gì đó, nên mình mới theo
cô ấy đến đây giúp 2 cậu đó chứ!
Lời nói của Kasumi làm cả 2 bất ngờ, nhìn chằm chằm vào Du
Du.
- À, à…mình chỉ muốn kiếm để hỏi Thiên Tư và Thiên Tứ làm bài thi
như thế nào thôi mà!
- Dù gì thì cũng cám ơn cô bé rất nhiều.
Du Du cố tỏ ra bình tĩnh, vì nó không muốn xung đột xảy ra nữa. Nó
không muốn nói ra cái tên Đốc Long vì nó tin chắc rằng cậu ta có lý
do riêng gì đó. Nó sẽ tìm ra nguyên nhân và giúp bọn họ giải quyết
mâu thuẫn. 2 anh em cũng không hề nghi ngờ gì câu nói đó. Tuy nhiên
Đại Bảo thì khác, vì cậu ta chứng kiến thái độ hốt hoảng khi Du Du
đến tìm Thiên Tư và Thiên Tứ, không hề giống một người muốn hỏi han
học tập. Đại Bảo cau mày nhìn thái độ lúng túng của Du Du nhưng vẫn
im lặng…
Du Du phải nghỉ học một tuần vì cái vai không thể nâng dậy được. Ở
nhà nó được nghỉ ngơi, và có người làm việc thay. Thiên Tứ rất
thường xuyên hỏi thăm và lo lắng. Có lẽ quả bóng đó nhắm vào 1
trong 3 người, và cũng rất có thể là trúng vào Thiên Tứ. Nếu như
vậy, nó chịu thay cho cậu ấy cũng rất sẵn
lòng. Nó cứ trằn trọc mãi về cậu bạn Đốc Long, cậu ta chẳng lẽ lại
có những hành động hèn hạ như vậy? Nó không muốn tin điều đó, vì
linh cảm cho nó thấy cậu ta là người tốt…
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Một ngày đẹp trời,
cái vai của Du Du đã đỡ, Du Du bước chậm rãi lên sân thượng, đã mấy
ngày Du Du không lên đó, mà ngồi tại lớp vì cái vai vẫn còn đau,
không thể di chuyển nhiều, và vì tránh một điều gì đó. Ở ngưỡng cửa
sân thượng, Du Du giật mình khi thấy có một bóng người, dường như
là đang đợi nó.
- Tôi chờ cô đã lâu rồi.
Hết sức bình tĩnh, Du Du không bỏ chạy, mà bước tiếp lên sân
thượng. Đốc Long vẫn băng giá và lạnh lùng, điều đó làm nó run sợ,
nhưng nó cảm nhận được rằng, cậu ấy sẽ không làm gì nó.
- Cậu tìm tôi có việc gì?
- Tại sao cô không nói với mọi người rằng tôi là thủ phạm?
- Vậy tại sao cậu không sai người đe dọa hay cảnh cáo tôi để “bịt
đầu mối”?
Một khoảng lâu im lặng, Đốc Long nhìn Du Du chằm chằm, câu trả lời
mà Đốc Long muốn lại biến thành một câu hỏi, như rằng Du Du đã hiểu
được cả tâm gan của cậu ta. Du Du tiến ra hành lang sân thượng, hít
một hơi thật dài.
- Tôi biết cậu sẽ không làm hại tôi, cậu làm việc đó chắc phải có
nguyên nhân gì, vì cậu là người tốt mà!
- Làm sao cô biết?
- Vì tôi đã từng thấy cậu lên sân thượng này và…khóc.
Đốc Long giật mình, bước lại gần Du Du, cậu ta cũng nhìn ra thành
phố rộng lớn và hít một hơi dài:
- Vậy cô muốn gì?
- Tôi muốn cậu thẳng thắn với bản thân, với Thiên Tư và Thiên Tứ.
Cậu có thể gặp họ để giải quyết mâu thuẫn bằng lời nói. Nếu họ làm
gì sai, thì cậu hãy tự tay trừng trị họ, chứ đừng mượn tay người
khác thủ đoạn như vậy. Tôi sẽ giúp cậu phân định ai sai ai
đúng.
- Cậu nghĩ mọi người sẽ đứng về phía tôi à? Từ nhỏ đến giờ 2 đứa nó
lúc nào cũng là người thắng, kể cả khi đúng hay sai.
- Thiên Tư và Thiên Tứ không phải là người cứng đầu và không biết
nhìn nhận sự việc, tôi tin chắc nếu họ sai họ sẽ nhận lỗi.
- Đó, chẳng phải cô cũng đang bênh họ đó sao.
- Tôi, tôi…Tại sao cậu lại bi quan, và hèn nhát như vậy, tại sao
cậu nghĩ cậu sẽ thua khi cậu chưa chiến đấu. Chắc có lẽ vì vậy mà
cậu lúc nào cũng chỉ là người đứng sau, cậu sẽ đánh mất những gì
đáng lẽ sẽ thuộc về cậu mà thôi!
Câu nói tức giận của Du Du, kèm theo ánh mắt nhìn Đốc Long quyết
liệt, ngược lại ánh mắt Đốc Long nhìn nó đầy bất ngờ… Bất chợt
trong giây phút căng thẳng đó, nó thấy người mình bị kéo thật
mạnh…tim như ngừng đập, bởi vì lúc này đây, Đốc Long đang ôm lấy
nó. Lần đầu tiên…, chưa có người con trai nào có khoảng cách gần nó
như lúc này. Nó định kháng cự, nhưng lại bị mềm lòng bởi câu nói
đầy chân thành của cậu ta:
- Làm ơn, chỉ 1 phút thôi, xin hãy đứng yên!
***
- Cậu làm vai tôi đau quá!
- Tôi xin lỗi, bọn chúng không ngờ cô lại lao ra.
- Nhưng bây giờ tôi không sao rồi, cậu có thể kể tôi nghe được rồi
chứ?
- Lúc nhỏ chúng tôi cùng lớn lên và cùng chơi chung với nhau. Thiên
Tư và Thiên Tứ lúc nào cũng có được những thứ mà họ muốn. Tôi có
con robot mới nhất, trẻ con ai cũng thích, và khi Thiên Tư muốn có
con robot đó, gia đình buộc tôi phải đưa, vì INNO Gia có thế lực
rất mạnh trong giới làm ăn, nên phải nhún nhường. Những trận cãi
nhau, khi được đem ra cho mọi người phân xử, thì cả 2 đều được bênh
vực, mặc cho sai trái thế nào. Đánh nhau với 2 anh em họ tôi cũng
là người thua. Và có một lần, vì quá uất ức, tôi kêu những đứa trẻ
bên ngoài, cũng là những đứa rất ghét anh em nhà INNO, cùng nhau
đánh 2 anh em họ. Khi sự việc được phát hiện, gia đình INNO đã làm
lớn việc đó, và sang gặp bố mẹ tôi, và lần đó họ còn hủy hợp đồng 1
vụ làm ăn với tập đoàn Kazu, chỉ vì tôi đã làm như vậy. Tôi đã
khóc, khóc một mình ở nhà kho. Khi mới chỉ là một đứa trẻ, tôi đã
phải chịu bất công như vậy, ai cũng đứng về phía INNO. Nhưng…. vẫn
còn một người trong Itê bênh vực tôi. Cô ấy bảo tôi phải mạnh mẽ
lên, giúp tôi giành lại được con robot, và bắt 2 anh em họ xin lỗi
vì những gì đã làm sai. Những điều cô ấy nói giống hệt như cô, hãy
tự mình giành lại những gì của mình, mà không phải dụ dỗ những đứa
trẻ khác làm những điều xấu xa như vậy.
- Vậy tại sao lần này cậu lặp lại?
- Công ty bố mẹ tôi đã bị cướp mất thầu bởi nhà INNO, tôi không
hiểu sao tôi lại trút hết tức giận của gia đình lên Thiên Tư và
Thiên Tứ nữa.
- Cậu làm vậy không sợ cô gái kia thất vọng à?
- Điều đó không quan trọng nữa, vì cô ấy cũng bị INNO cướp đi
rồi.
Du Du vô cùng ngạc nhiên, có khá nhiều điều bí mật xa xưa giữa
Thiên Tư, Thiên Tứ và Đốc Long, nhưng tiếng chuông vào lớp học đã
cắt đứt câu chuyện. Đốc Long quay về phía cầu thang, để lại
cho Du Du đầy nuối tiếc, Du Du chỉ kịp hỏi một câu:
- Có phải cậu thích cô gái ấy?
Đốc Long đứng lại một lát, nhưng rồi bỏ đi. Sự im lặng cho thấy
nhận định của Du Du đã đúng. Trong lúc này, lòng Du Du rối bời, nó
không biết sẽ phân xử như thế nào, nhưng nó nhận ra rằng cậu ta có
đầy những nỗi buồn riêng, rất cần người chia sẻ….nhưng ai đúng, ai
sai?
***
Nó cảm thấy khát nước và mò mẫm vào phòng bếp, bây giờ đã là giữa
đêm. Phòng bếp có tiếng lạch cạch rất lạ, mà đèn vẫn tắt tối thui.
Trong không gian im ắng của buổi đêm thì tiếng động khe khẽ này làm
cho nó rùng mình. Chỉ có thể là trộm thì mới hành động lén lút như
vậy. Nhưng có điều tại sao trộm lại vào phòng bếp, trong khi ngay
phòng khách có nhiều thứ đáng giá hơn. Tim nó bắt đầu đập từng hồi
liên tục và mạnh, nó phải xác minh ra mặt kẻ trộm và xem hành động
của hắn cho chắc rồi mới la lên. Nó nhướn mình nhìn qua khe cửa
bếp, đúng thật là đang có một bóng đen đang thập thò ở bếp. Ánh
sáng mập mờ từ phía tủ lạnh cho thấy đây là một người đàn ông. Nó
bắt đầu lo sợ, vì chắc chắn nó sẽ không phải đối thủ của hắn ta. Nó
run run vớ lấy cái cây chổi chà gần đó, sẵn sàng tư thế để nện cho
tên trộm đồ ăn này, lập công cho INNO, và hơn thế nữa lại còn được
mang tiếng “gan dạ”. Nó cười hô hố trong sự tưởng tượng, rồi bắt
đầu rón rén tiến lại gần. Cái bóng đen quá chủ quan, mà cứ mặc sức
lục lọi đồ đạc ở bếp mà không phát hiện ra Du Du đã đứng ngay đằng
sau. Nó giơ cái chổi chà lên cao, khuôn mặt thỏa mãn vì sắp sửa làm
một việc tốt, ấy vậy mà nó quên là nó đang trong thời kì tịnh dưỡng
cái vai. Vừa đưa tay lên, cả 2 nhân vật nghe tiếng “rắc” một cái,
không phải tiếng của chổi chà, mà chính là tiếng xương đang hành hạ
Du Du.
- Úi úi đau quá!
Tên trộm giật mình, tháo chạy khi nghe Du Du la lên. Nó vừa ôm cái
vai đau, một tay vừa túm áo hắn lại, quyết không cho hắn chạy
thoát. Tên trộm vội vàng bịt miệng Du Du lại, vì biết rằng thể nào
sau đó cô bé cũng hét toáng lên, làm náo động cả INNO.
- Im lặng, là ta đây mà!
Du Du đang giẫy giụa vì bị bịt miệng lại, nhưng nó bình tĩnh lại
khi nghe thấy giọng nói khá quen thuộc, cố gắng suy nghĩ và nhớ ra,
nó giật mình khi nhận ra, một người nó không thể ngờ…là quản gia
Pix.
- Sao ông không mở đèn lên và làm đồ ăn.
- Ta không thể cho mọi người biết là ta ăn đêm được!
- Tại sao, ban ngày ông có nhiều việc phải lo, việc quản gia ăn vào
ban đêm thì mọi người phải thông cảm chứ có sao đâu ạ?
- Không phải vì ban ngày ta không ăn, mà là…
Du Du hâm lại đồ ăn trong tư thế rón rén, rồi mang ra ngoài sân sau
cho quản gia Pix. Thật không ngờ một quản gia đầy nghiêm khắc và
lạnh lùng như ông Pix lại có thói quen ăn đêm như vậy, như thế mới
đủ cho thấy những con người trong căn nhà này thật lạ lùng.
- Của ông đây, cháu biết chính xác chỗ để đồ ăn của bà Khaly
mà!
- Cám ơn cháu!
- Vậy ông đã bắt đầu ăn đêm từ lúc nào?
- Thói quen này của ta từ khi ta bắt đầu sống ở đây rồi.
- Vậy mà không ai phát hiện ra ông à!
- Vì nhà này không ai ra vào ban đêm, nên chưa ai biết ta có thói
quen xấu này hết. Vì vậy….
- Ông yên tâm, cháu kín miệng lắm. Cháu sẽ giữ bí mật này xem như
giữa ông với cháu.
Du Du nhìn quản gia Pix và nở một nụ cười thật tươi cho ông an tâm.
Ai cũng có tật xấu mà không muốn mọi người biết đến, và vì vậy nó
rất trân trọng. Quản gia Pix nhìn khuôn mặt đáng yêu của nó và cũng
cười rất nhân hậu.
- Cháu có chuyện gì đang suy nghĩ à, trông vẻ mặt cháu khác
lắm.
- Cháu thật không hiểu tại sao mọi người ở đây lại không thẳng thắn
bày tỏ cảm xúc của mình, mà ai cũng muốn che đậy bởi một vỏ bọc
khác như vậy. Cả ông, bà Khaly, lão Ô, chị Uyển Thanh, bà chủ, 2
thiếu gia và…
- Có những việc không phải cứ sống thật mới tốt, cuộc sống buộc họ
phải như vậy, miễn sao họ thấy mãn nguyện với chính mình và không
ảnh hưởng đến ai là được. Mà ta thấy dường như cháu đang dần kéo họ
ra khỏi những vỏ bọc đó thôi!
- Cháu đâu có!
- Thôi mà trễ rồi, cháu đi ngủ đi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.
- Vâng ạ.
- Hôm nay, cám ơn cháu rất nhiều!
- Nhưng cháu có điều kiện.
- Gì nào?
- Cháu có thể kiếm ông vào giờ này khi nào cháu thấy buồn được
không?
- Được, nhưng chỉ giữa đêm thôi, còn ban ngày, ta vẫn là một quản
gia rất nghiêm khắc đó.
- Cháu biết rồi ạ!
Du Du ngẫm nghĩ những điều quản gia Pix vừa nói. Có những lúc ta
nên trở thành một con người khác thì tốt hơn, và cho phép mình sống
không thật với bản thân mình. Đốc Long cũng là một trong những
người trong số đó. Nhưng liệu cậu ta có thỏa mãn với bộ mặt bây giờ
của mình? Mang cho mình một vẻ ngoài lạnh lùng, băng giá, nhưng
thật ra trong tâm hồn lại
rất mềm yếu và cần được quan tâm. Du Du bước trở vào khu dành cho
nhân viên. Tạm thời gác chuyện của Đốc Long sang một bên, nó nghĩ
đến những việc vừa chứng kiến, miệng mỉm cười, quản gia Pix thật sự
rất vui tính…
Kasumi bước vào, thái độ vô cùng lạnh lùng, không còn vẻ mặt thân
thiện như mọi ngày.
- Cậu đến đây làm gì?
- Tôi đến để nói rằng, việc cậu làm lần này là sai rồi!
- Việc gì chứ?
- Cậu không che mắt được tôi đâu, và tôi tin chắc rằng cả 2 anh em
họ cũng thừa biết chủ mưu là cậu, nhưng họ không muốn làm lớn
chuyện thôi!
- Cậu đến để bênh vực cho INNO à?
- Tôi không bênh ai hết, tôi coi tất cả là bạn, và mong rằng các
cậu hãy trở lại như xưa.
- Không thể nào!
- Dù gì chị Nhật Thy cũng đã đi được một năm rồi, các cậu đừng hiềm
khích với nhau nữa. Và cậu nên nhớ rằng, Thiên Tư chẳng cướp đi cái
gì của cậu, mà là do cậu để vụt mất mà thôi.
- Việc đó không liên quan gì đến Nhật Thy!
Đại Bảo quay lưng bước đi, nhưng cậu ta khựng lại ngay ngưỡng cửa
để nói một câu đầy ẩn ý:
- Và cậu đừng lôi ai thêm vào việc này nữa, một mình bạn ấy là đủ
rồi!
Đại Bảo đi rồi, để lại khoảng không gian im lặng, dường như câu nói
của Đại Bảo gợi lại một câu chuyện khi xưa nào đó…
CHƯƠNG 10: BẤT NGỜ ĐÔNG NGHI
- “Thế lực của INNO rất lớn hả chị?” Nó vào phòng của chị Uyển
Thanh bên cạnh, hỏi đầy tò mò.
- Ừ, có thể nói là lớn nhất khu vực này, các đại gia xung quanh đây
cũng phải nể nang đó!
- Vậy gia đình này có gây thù chuốc oán với ai không chị?
- Sao em lại hỏi vậy?
- Thì…thì em muốn biết xung quanh mình có nhiều kẻ thù không
mà?
- Đã là người trong giới kinh doanh thì đương nhiên sẽ có nhiều kẻ
thù trên thương trường. Nhưng theo chị biết thì hình như ai cũng
khiếp sợ trước thế lực của tập đoàn INNO.
Bây giờ thì Du Du đã hiểu tại sao Thiên Tư và Thiên Tứ luôn được ưu
đãi hơn mọi người như vậy. Ngay cả sống trong khu biệt thự Itê mà
gia đình Kazu cũng phải nhượng bộ. Cô gái mà Đốc Long nói là người
như thế nào mà có khả năng đòi lại công bằng cho Đốc Long, nhưng
tại sao cô ta lại bị INNO cướp mất, mà INNO là ai? Là Thiên Tư,
Thiên Tứ hay bà chủ, ông chủ hay là một nhân vật nào khác nữa?
Trong đầu nó có muôn vàn những thắc mắc, nhưng nó biết sẽ không
tiện nếu cứ dò hỏi chị Uyển Thanh, mà chị cũng chỉ mới chuyển đến,
có thể cũng chưa biết gì nhiều về những chuyện xa xưa của những đứa
con đại gia, trong đầu nó sáng lóe lên một cái tên mà nó có thể
khai thác được: Kasumi Đại Bảo.
- Này, em vào đây chỉ để hỏi chị vậy thôi sao?
- À, em vào còn để hỏi chuyện chị với anh Hải Đăng ra sao
rồi?
- “Sao là sao?”
- Thôi chị đừng giấu nữa, nhìn cách chị đối xử với anh ấy là em
biết chị thích anh ấy rồi?
- Úi, em đừng nói với ai nha, chị sợ anh ấy biết là chị không dám
làm ở đây luôn đó.
- Chị yên tâm, em sẽ giúp chị.
- Nhưng bằng cách nào?
- Phải để xem chị hậu tạ em bằng cái gì đã?
- “À, chị sẽ hậu tạ em bằng cách giúp em chinh phục cậu chủ Thiên
Tứ!” Ánh mắt của Uyển Thanh đầy lém lỉnh.
- Úi, sao chị biết…
- Nhìn cách em chăm sóc cậu chủ Thiên Tứ khác hẳn cậu Thiên Tư là
biết liền à!
- Vậy chị giúp em bằng cách nào?
- Vậy thì còn để xem em giúp chị bằng cách nào đã chứ!
- Ôi, chị ghê thật đấy!
- Học tập ở em thôi!
Hai chị em trò chuyện rất vui, tiếng cười giòn tan trong dãy phòng
dành cho nhân viên, những phòng khác nghe thấy cũng phải ganh
tỵ.
***
Nó đang lau dọn tầng trên, thì bỗng nghe có tiếng chân lên cầu
thang, nó đoán là Thiên Tư vừa đi ra ngoài về nên cũng chẳng buồn
ngước lên nhìn. Một giọng nói vang lên, làm cho nó vô cùng bất
ngờ.
- Chào bạn!
- “A…sao bạn ở đây?” Người đứng sau lưng nó chính là Kasumi Đại
Bảo. Nó vô cùng lúng túng khi Đại Bảo nhìn thấy nó trong trang phục
người làm, chắc cậu ta sẽ ngạc nhiên lắm, vì nó chỉ là người làm
trong nhà này.
- Mình là bạn của Thiên Tư và Thiên Tứ mà!
- À… Mình quên. Cậu chủ Thiên Tư thì ra ngoài chưa về, còn cậu
Thiên Tứ thì ở trong phòng.
- Nhưng mà mình không đến gặp họ. Mình đến tìm cậu.
Vô cùng ngạc nhiên khi nghe anh chàng baby này đến đây để tìm nó,
nó không thể từ chối vì cậu ta dùng những lời lẽ rất chân thành.
Hai đứa đi dạo trong vườn nhà của INNO.
- Có gì cậu nói nhanh lên, mình phải vào làm việc, để mọi người
thấy không tiện.
- Tại sao dạo này cậu lại né tránh mình vậy? Hay cậu bị rắc rối gì
vì mình?
- À, không có đâu, mình chỉ…
- Nếu không phải vậy thì cậu đừng né tránh mình nữa nhé! Vai của
cậu sao rồi?
- À, đỡ nhiều lắm rồi.
- Mình có thể kết bạn với cậu được không?
- Thì mình vẫn là bạn với nhau mà!