Một đất nước chưa thấy trên bản đồ, một thành phố với cái tên lạ, 1
ngôi nhà trong mơ, 1 ngôi trường hoàn hảo, và ngay cả những cái tên
rất vui tai. Cũng đừng lạ, vì tất cả chỉ là tưởng tượng trong một
xứ sở hoàn toàn khác, chỉ có con người, tình bạn, tình yêu là cái
có thật…
CHƯƠNG 1: CHOÁNG NHIỀU TẬP
Du Du thất thểu dựa vào gốc cây gần đó khi nó vừa bước xuống xe.
Đoạn đường 2 tiếng đồng hồ đã làm cho nó mệt mỏi, hoa mắt, choáng
váng và say xe. Từ vùng quê xa xôi, chuyến xe mang nó đến thành
thị, nơi mà không có đến một người thân, một người bạn, không có
một cánh đồng, không có lấy 1 người …ăn mặc nhà quê như nó.
Bước qua tuổi 16, Du Du trở thành một cô gái…không đẹp, nhưng khuôn
mặt Du Du luôn được mọi người ngắm thật lâu không chán, bởi trong
đó có cái gì đó rất gần gũi, hiền lành, dễ mến. Ánh mắt không to
tròn, sắc sảo, nhưng ẩn trong đó luôn là một sức sống mãnh liệt, và
luôn tíu tít, kết hợp cùng với nụ cười xinh như hoa của nó. Làn da
rám nắng, mái tóc rễ tre, vì thường phải phụ bố mẹ làm việc trên
đồng, Du Du được mọi người trong làng yêu mến vì tính tốt bụng và
luôn yêu đời của mình. Sinh ra trong gia đình nông dân, bố mẹ nó
thuê một mẩu đất tại quê nhà Đum Cha để trồng trọt. Trong vùng, mọi
người cũng thuê đất của chung một “địa chủ” để tự do trồng thứ mình
muốn, hoặc chăn nuôi, đào ao, miễn sao hằng năm phải trả tiền thuê.
Ông chủ của vùng đất rộng lớn ấy, nghe đâu đang có kế hoạch xây
dựng công ty chi nhánh trên mảnh đất này, thì không may bị tai nạn
qua đời. Dân trong vùng không biết nên vui hay nên buồn cho ông. Vì
nếu xây nhà máy, lấy lại mảnh đất, thì nông dân trong vùng không
biết làm gì để sống, nhưng một số người lớp trẻ lại cho rằng: nếu
có nhà máy, họ sẽ không phải nối nghề nông nữa, mà trở thành những
công nhân năng động của một thành phố tương lai.
Gia đình Du Du không quan tâm đến chuyện đó lắm, chỉ biết rằng, 2
năm liền họ đều bị thất mùa.Thiếu tiền thuê đất đã 2 năm, nợ chồng
nợ, mà tính đến đời con của Du Du may ra mới trả nổi, nếu cứ tiếp
tục nối nghề trồng trọt này. Người chủ miếng đất coi bộ giàu có, và
cũng “lắm” lòng từ bi, đã cho gia đình nó nợ tiền thuê đất đến 2
năm, mà cũng không dồn ép mấy, vì có lẽ đó cũng chỉ là số nhỏ trong
số tiền mà họ thu được. Nhưng cho nợ mãi cũng không được, vì những
người xung quanh sẽ dựa vào đó mà xin khất tiền thuê, rốt cuộc họ
đòi lại mảnh đất. Du Du thấy sự khó khăn của cha mẹ mà đau lòng
lắm, nó đến gặp người quản lý của khu đất, và xin họ cho gia đình
thêm một cơ hội, sẽ cố gắng cải tạo giống cây trồng và để không bị
thất mùa nữa, Du Du tình nguyện đến nhà người “địa chủ” để làm
thuê, coi như là thế chấp, sẽ trả nợ dần cho bố mẹ, nếu tiếp tục
năm nay thất mùa, thì Du Du sẽ làm ở đó… suốt đời. Vài ngày sau, Du
Du nhận được tin người quản lý là bà chủ đã đồng ý để nó làm người
giúp việc. Và được biết Du Du chỉ mới 16 tuổi mà đã có ý giúp gia
đình, bà chủ sẽ cho Du Du vừa đi học, vừa làm người phụ việc, tiền
công sẽ trừ dần vào nợ, phần đất tiếp tục cho thuê một năm xem có
cơ hội vụ mùa năm sau không? Niềm vui không tả nổi, Du Du báo tin
cho ba mẹ và báo rằng sẽ đến nhà bà chủ vào ngày mai, ba mẹ nó vui
mừng, nhưng nụ cười đầy gượng gạo, và cho đến bây giờ Du Du mới
biết, bà chủ mẩu đất vùng này không sống ở đây mà là ở thành thị,
thành phố đầy giàu sang Chu Rung…CHOÁNG TẬP 1!
Du Du xách chiếc balo đựng vài bộ quần áo, và một số vật dụng cần
thiết đi trên vỉa hè để tìm địa chỉ nhà bà chủ, không dám hỏi han
nhiều vì sợ người ta khinh miệt cái giọng nhà quê của nó, với lại
mới chỉ 6g30 sáng. Bụng đói meo, trống rỗng, không dám ăn gì nhiều,
vì số tiền dằn túi ba mẹ cho chẳng còn bao nhiêu. Cuối cùng Du Du
cũng kiếm ra khu nhà của địa chỉ trên, khu biệt thự Itê.
Choáng ngợp trước những gì trước mặt, khu biệt thự nằm riêng biệt,
có một cái cổng to để vào các khu nhà bên trong, một khu cao cấp,
sang trọng đến cả đến nhựa đường vào khu ấy, hai bên là hai hàng
cây kiểng vô cùng thoáng mát. Cái miệng nó há hốc trước những căn
nhà kín cổng cao tường, muôn màu muôn vẻ, theo đủ loại kiến trúc,
đẹp lộng lẫy kiêu sa, nhiều màu sắc như lâu đài cổ tích, cổ kính
như cung điện…Cũng may, mới sáng sớm, chưa có ai ra khỏi nhà, nên
chưa ai phát hiện ra một đứa nhà quê như nó lại “cả gan” lang thang
trong khu đại gia này, không khéo có còi báo động tống nó ngay vào
ngục không chừng. Nghĩ đến đó, ngó rảo bước tìm nhanh ngôi nhà của
bà chủ.
Cánh cổng đen kiên cố cao vời vợi, mang biển số mà nó cần tìm: Biệt
thự INNO Gia. Cái cổng này cao chắc phải gấp 3
lần Du Du, không cho nó nhìn thấu bất cứ thứ gì bên trong. Có lẽ
phải ra xa 9, 10 mét thì may ra mới có thể nhìn vượt cái cổng cao
cao mà thấy được cái chóp của tòa nhà. Nó thò tay định bấm vào cái
chuông cửa, nhưng lòng thắt lại…
“Dạ em là người làm mới”, không được, “Dạ em mới từ Đum Cha lên”,
không được,..nó đang cố diễn thử cách giới thiệu, rồi nó chợt nghĩ,
có khi không ai trong nhà này được thông báo là có một người làm
mới, rồi có khi họ không mở cửa gì hết, rồi không được báo là có
osin mới, rồi…nhầm nhà, bởi vì cái tin mà nó đi làm chẳng có gì là
to lớn mà bắt mọi người phải biết, rồi nó phải làm gì nếu họ không
cho nó vào, nó không có chỗ để đi, không có tiền đi xe trở lại về
nhà, không có biết ai trong cái thành phố này,…Bao nhiêu là điềm
xấu tuôn ra trong đầu nó, ngón tay rụt ra rồi lại rụt vào, cuối
cùng nó hít thật sâu, ấn vào cái chuông cửa. Có một giọng nói vang
lên trong thiết bị điện tử gắn ở cửa hỏi tên nó.
- Dạ, em tên là Ling Du Du ạ!
- Mời vào! Giọng nói lạnh lùng bên kia đáp.
Cánh cửa tự động bật mở, nhẹ nhàng hơn nó tưởng, nó nhún vai thở
dài rồi thì thầm: “Vậy mà tốn thời gian suy nghĩ nãy giờ”. Nó chậm
rãi bước vào.
Du Du không biết hành động của nó nãy giờ đã được quan sát đầy thú
vị bới một cặp mắt trẻ đầy sức sống trong nắng sớm, đợi Du Du đã
vào nhà rồi, đôi giày thể thao của người lạ mặt mới rảo bước chạy
tiếp với một nụ cười như bắt gặp cái gì hay lắm, đôi chân chạy đều
về phía căn biệt thự cách đó không xa, biệt thự Kasumi.
Đằng sau cái tấm sắt đồ sộ 4 mét kia (nó đoán vậy) là một lối đi,
lót đầy những viên sỏi tròn trịa, 2 bên là hai hàng cây to cao
nhưng được tỉa tót kĩ càng, nó giật thót khi thấy ông lão làm vườn
đang cầm cái kéo to tỉa cành quay sang nhìn nó, ánh mắt lạnh lùng,
không phải cái trìu mến mà người già thường hay dành cho trẻ con
như ở quê nó. Nó cúi gằm, đi theo lối đường sỏi không dám ngước lên
lấy 1 giây. Con đường dài hơn nó tưởng tượng, nhưng vì có rất nhiều
cây, nhiều hoa xung quanh, nên rất mát, nó tưởng tượng như đang đi
trong công viên cây xanh quốc gia, toàn những giống cây trồng lạ,
quý hiếm, bất chợt Du Du nhìn thẳng về phía trước…CHOÁNG TẬP
2!
Ngôi nhà…à không lâu đài…à không cung điện hiện ra trước mặt nó,
vừa cổ kính, vừa hiện đại, những tia nắng đầu tiên của ngày mới
xuyên qua ngôi nhà mờ ảo, trông kì bí và uy lực đến khó tả. INNO
Gia là một cái gì đó có khả năng làm cho con người á khẩu, như nó
bây giờ. Ôi không còn từ ngữ nào có thể mô tả vẻ tráng lệ của nó,
phía ngoài ngôi nhà như được dát bởi một thứ đá đầy ma lực, nó sáng
bóng, lấp lánh, nhưng cũng không kém phấn đáng sợ. INNO đẹp hơn hẳn
các căn biệt thự xung quanh mà nãy giờ nó quan sát.Tự dưng nó ao
ước bố mẹ và anh nó được thấy 1 vẻ đẹp toàn mĩ như vậy mà có lẽ cả
đời người nông dân sẽ không được thấy. Tuyệt vời quá! Nó thì thầm,
mà nó đâu biết rằng, cũng tại đây, biết bao điều sắp xảy ra với một
cô bé nhà quê như nó…
Một chị giúp việc, mặc đồng phục hẳn hoi, là một bộ đầm, có cái yếm
trắng phía trước, đầu tóc được búi gọn và được buộc bởi một cái nơ
màu trắng trên đầu, tiệp với cái yếm phía trước, trông chị xinh
xắn, trắng trẻo, chỉ có điều…ánh mắt vô cùng băng giá, chị bảo dẫn
nó đi gặp bà chủ, nó có vẻ hớn hở hơn, nó muốn gặp con người tốt
bụng ấy để nói tiếng cảm ơn, đã cho gia đình nó nhiều cơ hội. Bà
chủ có lẽ thích không khí buổi sáng sớm nên mới dậy sớm và ra vườn
sau ngồi tắm nắng. Nó rón rén đi theo chị ra khuôn viên sau nhà.
Một lần nữa, nó choáng ngợp trước vẻ đẹp của INNO, 1 cái hồ bơi
rộng, làn nước xanh trong, lấp lánh những tia nắng đang rọi xuống,
có 1 người đang chăm sóc hồ nước, vài người đang cắt tỉa cây cối
vườn sau, và không ai ngước lên nhìn nó. Bây giờ cũng bớt đi phần
nào nghi vấn là tại sao bà chủ lại chấp nhận dễ dàng thêm một người
làm nữa, vì ở trong tòa nhà này, có tuyển thêm 10 người nữa cũng
vẫn thấy khối việc để làm, mà có khi chẳng thể nào gặp nhau nữa vì
INNO quá rộng.
Bà chủ đội chiếc nón rộng vành, đeo mắt kính râm, đang ngồi sưởi
nắng cạnh hồ bơi, xung quanh bà có sẵn 2 chị đang sẵn sàng phục vụ,
và có cả một ông mặc đồ comple lịch lãm đứng nghiêm nghị bên cạnh.
Nó mong sao, dưới cặp kính đen kia là một đôi mắt nhân từ, để xua
tan đi cái không khí ảm đạm của những người nó gặp từ sáng đến giờ.
Nhưng trái lại với những gì nó nghĩ, bà chủ nhà tháo cặp mắt kính
ra, để lộ khuôn mặt còn lạnh lùng hơn gia nhân của bà gấp bội, ánh
mắt sắc như lưỡi dao quay sang nhìn nó, làm nó không thể thốt ra
những lời đã chuẩn bị từ trước.
Giọng nói của bà đầy uy lực và dứt khoát:
- Mỗi tháng lương sẽ được trừ dần vào nợ của gia đình cô, cô vẫn sẽ
có tiền tiêu vặt, học phí ở trường sẽ hoàn toàn được tài trợ. Bây
giờ quản gia Pix sẽ giao công việc cho cô.
Nói rồi, bà INNO đeo mắt kiếng đen lại và tiếp tục tắm nắng. Nó
sững sờ trước người đàn bà đầy uy quyền này. Mà cũng đúng thôi, có
như vậy, bà ta mới có thể là trụ cột của gia đình sau cái chết của
ông chồng, và bây giờ là chủ tịch tập đoàn INNO. Du Du nghe tiếng
quản gia Pix bảo rằng theo sau ông ta, nó đi theo như một cái máy,
chợt thấy mình quên bẳn điều gì, nó quay đầu lại, cúi xuống trước
người đàn bà:
- Gia đình cháu rất cảm ơn bà chủ ạ!
Ông Pix là một người quản gia tóc muối tiêu, nhưng không phải đã
già thì nhìn ông sẽ đôn hậu, vẫn là 2 chữ: “lạnh lùng” dành cho
những con người kì quặc trong ngôi nhà này. Vị quản gia đưa nó vào
trong tòa nhà chính, cũng y như vẻ ngoài của nó, INNO cổ kính, sang
trọng, tất cả được trải thảm bằng thứ thảm rất êm và dễ chịu. Nó
tưởng chừng như từng đồ vật, từ cái đồng hồ, cái bình hoa cũng có
giá trị bằng mảnh đất nhà nó. Du Du bước đi khẽ khàng, thận trọng
từng bước để chắc rằng không đánh đổ bất cứ thứ gì trong nhà. Pix
vừa nói, vừa hướng dẫn cho nó lối đi trong nhà và những luật lệ nơi
đây, cũng không có gì là quá khắt khe:
- Cô sẽ lo phần dọn dẹp tầng trên, phòng của Thiên Tư và Thiên Tứ,
lấy những thứ cần giặt giũ đến phòng giặt, dọn dẹp và lau chùi cả
hành lang. Cô có thể làm sau khi đi học về.
- Dạ, cháu nắm rồi ạ!
Quản gia Pix dùng từ “cô” làm cho nó thấy xa lạ quá, ông dẫn nó đi
sâu ra sau, đi đến một dãy khuất đằng sau, nằm tách biệt với khu
nhà chính, có rất nhìu phòng nhỏ, dành cho nhân viên.
- Đây là phòng của cô, cô xếp đồ, dọn dẹp rồi bắt đầu ngay công
việc của mình, lên đánh thức Thiên Tư và Thiên Tứ dậy ăn sáng và
đem đồ của họ đi giặt. Còn có điều gì thắc mắc thì cứ hỏi
tôi.
Nói rồi vị quản gia đi khỏi, Du Du nhìn căn phòng nho nhỏ, nhưng
đầy đủ giường, tủ và rất sạch sẽ. Sau khi dọn dẹp phòng xong, thay
bộ đồ đồng phục ôsin, nó hít thật sâu, và bắt đầu nhiệm vụ đầu
tiên: đánh thức Thiên Tư và Thiên Tứ, 2 cô bé con bà chủ, nó nghĩ,
may ra nó sẽ tìm thấy nụ cười, hoặc sự thân thiện từ 2 cô bé này
thì sao, nó đứng lên, nắm 2 nắm đấm dằn xuống: Cố lên! Cố lên Du
Du!
Đi về phía sảnh chính, nó thấy một chị đang lau chùi phòng khách,
cũng chẳng mảy may cho nó một nụ cười, mặc dù nó ra sức báo hiệu
cho chị biết là nó đang chào chị. Nó bước lên những bậc thang lát
đá sáng bóng của tòa nhà, nó quyết định, sẽ phải tạo không khí cho
tòa nhà này, phải năng động, phải đánh thức niềm vui của những con
người lạnh lùng, mà bắt đầu là từ 2 cô bé: INNO Thiên Tư và INNO
Thiên Tứ.
Cửa phòng ghi một bảng chữ to : THIÊN TƯ, nó gõ cửa gọi, nhưng mãi
cô bé vẫn không lên tiếng, nó mở cửa bước vào. Căn phòng khá rộng,
và được trang trí cũng rất “cứng nhắt”, ngoại trừ việc trang thiết
bị là đồ cao cấp. Nó tiến về phía bàn học, dựng lên tấm hình đã bị
úp xuống. Một cô bé rất đẹp, nụ cười tươi như hoa. Thiên Tư trông
dịu dàng và đầy thiện cảm, tuy hơi có vẻ già dặn. Bên cạnh cô bé
khoác tay lên một anh chàng khá điển trai, đang cười tươi không
kém. Nó tiến lại ngồi bên mép giường, tấm chăn che kín mít, cô bé
đang cuộn mình ngủ nướng trong chăn. Du Du vỗ vỗ vào mông, vị trí
theo nó phỏng đoán, vì thấy tròn tròn chu ra, ắt hẳn là mông:
- Dậy đi nào cô bé, sáng bảnh mắt rồi, đừng ngủ nữa!
Du Du đứng dậy, đi về phía cửa sổ đối diện giường ngủ, khổ sở kéo
tấm rèm che 2 cánh cửa sổ cao ơi là cao, gần bằng chiều cao cả căn
phòng, để ánh sáng bắt đầu lọt vào, với ánh sáng đầy sức sống này,
nó tin rằng cô bé sẽ không chịu nổi vì chiếu thẳng ngay vào giường
và sẽ tỉnh dậy thôi. Quả thật vậy, từ trong chăn bắt đầu lay động,
cô bé bắt đầu lồm cồm bò ra, vén cái chăn, nheo mắt nhìn về phía Du
Du:
- Ai mà chơi kì cục vậy?
- Á
- Á
Chỉ có tiếng la thất thanh rất dài và thay phiên nhau của 2 người
vì … giật mình. CHOẮNG TẬP 3!
- Cô có im đi ngay không, không thì mọi người sẽ lên đây h ết bây
giờ.
Du Du lắp bắp:
- Thiên Tư không phải là…là…con gái hả?
- Câu đó chẳng khác nào nói “ Con trai không phải là con gái hả?”
Đứa con trai tỉnh queo trả lời.
Du Du đứng im há hốc mồm. Mà đúng rồi, từ nãy đến giờ là do nó
nghĩ, chứ có ai cấm cái tên Thiên Tư là của con trai đâu. Nó chợt
nhớ đến đứa con trai trong tấm hình, đích thị là tên này. Đang mải
mê suy nghĩ, nó quên rằng mình đang nhìn chằm chằm vào Thiên Tư.
Đôi mắt to tròn, nằm dưới hàng chân mày đậm, đôi mắt long
lanh
nhưng đầy lạnh lùng và u buồn, y hệt như bà INNO. Vầng trán cao,
mái tóc bồng bềnh, với cái mái che khuất một nửa, trông lãng tử vô
cùng, vành tai đeo một cái bông tai sáng lóa cả mắt, và cả nụ cười
với chiếc răng khểnh mà nó trông thấy trong tấm hình nữa chứ…Nói
tóm lại là một chàng trai khá hoàn hảo, ngoại trừ…ngoại trừ…hắn ta
đang cởi trần, và quấn quanh mình bởi một chiếc chăn mỏng, mà trước
đó Du Du còn vỗ vỗ vào cái mông nữa chứ. Liệu rằng dưới lớp chăn
kia, hắn ta có mặc quần hay không? Nghĩ đến đây, Du Du chợt giật
mình, và lại hét toáng lên á á, chạy ra cửa.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)- Này nhà quê, cô làm
cái quái gì vậy?
Nó chợt ngưng la ó, và nhớ lại nhiệm vụ của mình, không quay đầu
lại, nó cố tỏ ra bình tĩnh:
- Tôi là người làm mới, anh có đồ gì cần giặt thì để ra ngoài cho
tôi, và anh mau dậy, bữa sáng đã sẵn sàng.
Nói rồi, nó phóng nhanh ra ngoài, để lại tiếng đóng cửa cái rầm.
Đứa con trai cau mày, sau đó lắc đầu, nhếch mép cười: “Đồ nhà quê”.
Kéo rạp tấm chăn ra, thân hình to cao, vạm vớ, cùng chiếc quần sooc
hàng hiệu đi vào phòng tắm…
Du Du kịp lấy lại bình tĩnh và đi tiếp trên hành lang về phía phòng
Thiên Tứ. Cái tên này cũng khó đoán là con trai hay con gái lắm, nó
phải cẩn thận mới được, cứ chuẩn bị tinh thần trước, con gái hay
con trai thì cũng không sợ nữa, cú choáng lúc nãy đã làm Du Du vững
vàng hơn. Nó hít một hơi thật sâu và gõ cửa phòng có bảng chữ THIÊN
TỨ, không như lần trước phải gõ thật lâu, lần này núm cửa xoay sau
khi nó gõ vài cái, cho biết chủ nhân căn phòng đã dậy, nó hít hơi
thật sâu để tìm kiếm một ánh mắt dịu dàng hơn những người từ đầu
đến giờ nó gặp. Cái bóng sau cánh cửa từ từ xuất hiện, cánh cửa từ
từ hé mở, nó ngước nhìn lên và…
Á…Á…Á… Chỉ còn thấy xung quanh mình một màu đen, nó mơ màng về
những cơn ác mộng trong căn nhà này. CHOÁNG TẬP 4!CHƯƠNG 2: ANH EM
SINH ĐÔI – HOTBOY
Du Du được đặt ở trên chiếc ghế dài ở phòng khách lúc nào không
biết, nó mơ màng nghe cuộc đối thoại của những người xung
quanh.
- Trời đất! Ngất xỉu vì thấy một đứa con trai à? Lúc vào phòng em,
cô ta cũng hét toáng lên vì tưởng phòng em là phòng con gái, mà sao
không đến nỗi xỉu như khi qua phòng anh như vậy?
- Anh nghĩ cô ta xỉu vì thấy anh…giống em.
- Đúng là đồ nhà quê, chưa từng thấy anh em sinh đôi bao giờ
à.
Nghe 3 tiếng “đồ nhà quê”, Du Du đoán chắc là giọng nói của tên
Thiên Tư, ăn nói thì cộc lốc, khó ưa. Còn người kia, nó đâu ngờ lại
là anh em sinh đôi, giống nhau y hệt, nó bị ngộp vì quá bất ngờ vì
thấy một Thiên Tư thứ 2 trong phòng, điều mà chắc chắn không bao
giờ đoán được, và không bao giờ chuẩn bị tinh thần được, mọi thứ
suy đoán về căn nhà này đều đi theo một hướng hoàn toàn khác và
hoàn toàn oái oăm. Có lẽ vì thế mà nó ngất xỉu, điều mà trước đây
chưa bao giờ xảy đến với nó.
Nó hé mắt từ từ, thấy mờ mờ ông quản gia và một chị giúp việc và 2
chàng trai đứng gần đó, chắc là sau khi làm vài động tác sơ
cứu.
- Ồ, cô bé tỉnh rồi à!
Du Du vội vàng bật dậy khi thấy Thiên Tứ dòm sát vào mặt nó, một
khoảng cách không an toàn, nhưng cũng chính sự vội vã ấy mà gây ra
một tiếng động khiến mọi người quay phắt lại: “Cốp”, trán nó đạp
mạnh vào Thiên Tứ. Chị người làm và ông quản gia hoảng hồn, vội
vàng tiến lại: “Trời ơi, cậu chủ có sao không ạ?”. Thật là bất
công, 1 đứa con trai và một đứa con gái va chạm sẽ có một lực phản
hồi bằng nhau, nhưng nó là con gái, đương nhiên sẽ cảm thấy đau
hơn, ấy vậy mà mọi người lại bu quanh cậu ấm kia. Đúng là công tử
bột, nó xoa xoa cái trán đau, miệng bĩu nhẹ một cái.
- Tôi không sao cả, mọi người cứ đi làm đi, còn cô bé này để tôi lo
cho.
Mọi người giải tán, cả Thiên Tư cũng quay ngắt lên phòng, không mảy
may hỏi thăm nó một câu, vẻ mặt lạnh lùng khó ưa. Người ở lại với
nó, có khuôn mặt y hệt Thiên Tư, vầng trán cao, mái tóc bồng bềnh
lãng tử, với cái khuyên tai sáng lóa. Tiến lại gần nó, xoa xoa vầng
trán bị va. Nó hơi sượng sùng nên hơi rụt cổ lại, và lần đầu tiên
trong ngôi nhà này, có một nụ cười ấm áp dành cho nó. Đó là của cậu
chủ Thiên Tứ.
Ngày mai là buổi học đầu tiên ở trường mới, và cũng là ngày khai
giảng, nó cũng đã được cung cấp sẵn đồng phục và sách giáo khoa,
nói chung việc học hành thì Du Du không mấy lo vì bà chủ đã hứa lo
từ A đến Z. Tối nay cũng là tối đầu tiên nó ngủ ở một nơi xa lạ, nó
bỗng thấy nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ anh trai, nhớ hương thơm của
những cánh đồng ở Đum Cha, dịu dành, rất nhẹ đưa nó vào trong giấc
ngủ, bỏ qua một bên những lo lắng đang chờ nó ở phía trước…
Nó chưa sắm cho mình chiếc đồng hồ báo thức, thế là nó hốt hoảng
tỉnh dậy, chạy đi tìm chiếc đồng hồ
để xem là mấy giờ, chạy khắp nơi không thấy, định chạy vào gian nhà
chính, thì nó gặp chị lo khâu phòng khách, ở phòng kế bên vừa bước
ra, nó vội vã hỏi chị:
- Chị cho em hỏi mấy giờ rồi ạ?
Chị giúp việc nhìn bộ dạng luống cuống của nó cũng phải nén
cười:
- Lúc nãy ra khỏi phòng chị thấy là 6giờ.
Nó thở phào nhẹ nhõm, may mà vẫn còn sớm chán, nó cám ơn chị, rồi
bất giác nhận ra, chị ở cạnh phòng nó cũng không đến nỗi lạnh lùng
như bữa đầu gặp mặt. Buổi trò chuyện ngắn ngủi nhưng chị bắt đầu có
thiện cảm với nó. Chị ấy tên là Uyển Thanh, chị còn cho nó một
chiếc đồng hồ lên chuông, hóa ra việc giao tiếp cũng không đến nỗi
khó khăn. Du Du lên đánh thức 2 cậu chủ, vì nó biết hôm nay cũng là
ngày khai trường đối với 2 người này. Xong xuôi, nó đi thay đồng
phục của trường, một bộ đồng phục cực kì cute, váy caro xanh đậm,
áo trắng, có chiếc ghi lê xanh đậm bên ngoài, kèm theo chiếc nơ nhỏ
xinh ngay cổ, nó trông mình đỡ nhà quê hơn những bộ đồ nó thường
mặc, ngoại trừ mái tóc và dáng đi hơi thô một tí. Nó đeo chiếc cặp
mới cũng được bà chủ cấp, nó ra khỏi phòng, hớn hở với trang phục
mới, nó phủi phủi bộ đồ cho phẳng ra, rồi bước về phía cửa chính.
Nhưng rồi nó chợt đứng lại và há hốc cái miệng nho nhỏ của mình, nó
ngắm nhìn 2 nhân vật đang từ cầu thang bước xuống, là Thiên Tư và
Thiên Tứ…
Khung cảnh như đang quay chậm, 2 cậu học sinh trong trang phục áo
trắng, quần xanh đen, chiếc cacravat sọc xanh đậm xuất hiện dưới
những tia nắng đầu tiên trong ngày. Hai anh em đút tay vào túi
quần, gương mặt lạnh lùng, mái tóc chải gọn gàng, một bên chiếc
bông tai sáng lóa, chậm rãi bước xuống, trông vẻ là học sinh con
nhà giàu sành điệu có khác. Hai người ra thẳng chiếc xe hơi màu đen
to đùng, tài xế đang mở cửa chờ sẵn. Ngay cả cái tư thế bước vào xe
của họ cũng rất…đẹp. Tài xế đóng cửa xe và chiếc xe lao về phía cái
cổng cao cao, bỏ lại cái miệng vẫn há hốc tự nãy giờ của Du Du. Tự
dưng nó thấy mình đứng ngây ra, hệt như một crazy fan đang ngắm
thần tượng vậy. Nó lắc lắc cái đầu, đưa mình về hiện tại, nó chợt
nhớ mình phải đi bộ đến trường, và nó sắp trễ rồi đây.
Du Du lao về phía cái ”miếng sắt” , cái cổng lạnh lùng không khác
gì những người trong nhà này. Nó không biết mở như thế nào, nó loay
hoay, ra sức kéo, đẩy. Thôi chết rồi, nó phải làm sao đây, ngày đầu
tiên đến trường trễ chỉ vì không biết mở cửa? Đang sắp khóc òa lên
vì không biết thế nào, thì bỗng có một bàn tay nhăn nhúm, bấm bấm
vào cái hộp điện tử nằm trong góc của cánh cửa, và nó bật mở, và
bàn tay đó là của ông Ô, người làm vườn cổng trước.
Nó bước ra, thấy hơi buồn buồn vì ánh mắt không thiện cảm y hệt
ngày đầu nó gặp ông Ô, rồi như có gì thúc đẩy, nó quay ngược lại
trước khi cánh cửa đóng lại, nó thò đầu vô: “ Cháu chào ông, chúc
ông một ngày mới vui vẻ ạ!”. Nó nở một nụ cười tít mắt, dưới ánh
ban mai, nó không biết rằng trông nó lúc này đáng yêu như thế nào,
rồi nó cảm thấy nhẹ nhõm hơn, xốc cái balo quay ra. Và khi cánh cửa
đã đóng lại, lão Ô mở một nụ cười, dù khá nhỏ, nhưng trông rất đôn
hậu, có lẽ đã lâu lắm rồi mới có nụ cười này…
Cũng không mấy khó khăn để kiếm được ngôi trường này vì quá nổi
tiếng, nó không biết vì sao nổi tiếng, nó chỉ nêu tên trường, mà
những người chỉ đường nhìn nó đầy vẻ nghi hoặc, rồi còn lẩm bẩm:
“Cô học trường đó thật sao?”, rồi kèm theo một cái liếc nó từ trên
xuống dưới. Và rồi khi đến nơi, nó bàng hoàng khi nhận ra: TRƯỜNG
NHẤT KIM TOYO…là một ngôi trường dành cho người quý tộc trong thành
phố này.
Du Du thất thểu đi tìm phòng học của mình. Sau lễ khai giảng, nó
càng thêm thất vọng, bởi sau khi nghe hàng loạt kì tích và hàng
loạt sự hoành tráng của ngôi trường toàn con cháu cấp cao, thượng
lưu. Nếu không phải là con của cấp cao, hay gia cảnh cực kỳ giàu
có, thì những thành viên nổi trội, IQ vượt trội, đầu óc hơn người
thì vẫn được chào đón tại Nhất Kim TOYO, vậy thì nó là gì trong số
đó?. Nó thở dài, nhưng thôi kệ, nó phải đi tìm bảng lớp 10A2. Khuôn
viên trường quá rộng, nó tìm đến toát mồ hôi mà vẫn quanh quẩn ở
khu khối 11 và 12. Cũng may nhà trường giành thời gian cho học sinh
ổn định lớp và giao lưu, hôm nay chưa phải học, nhưng nó đã đi nửa
tiếng đồng hồ. Quá mệt mỏi và thất vọng, nó ngồi phịch xuống, thở
dài, tay vịn thành cầu thang, ngẫm nghĩ rằng sẽ mãi ở trong cái mê
cung này , rồi nó thấy có tiếng bước chân đang bước lên cầu thang,
giọng nói cất lên từ phía người đang đi:
- Bạn đang kiếm lớp à?
- À, mình đang kiếm lớp 10A2
- Vậy thì đi theo mình!
Tên con trai chưa quen biết cúi xuống kéo tay nó đứng dậy, nó vừa
kịp ngẩng lên, nó quá
sửng sốt khi 2 khuôn mặt khá gần nhau, đủ để nó nhận ra một chàng
trai quá baby cute. Mái tóc gọn gàng, đôi mắt đen láy, nằm dưới cặp
mắt kính thư sinh vô cùng, làn da trắng xinh, mịn màng “ như da em
bé”, và hơn hết vẻ thu hút của anh chàng này chính là nụ cười với
cái lúm đồng tiền xúm xính rất ư dễ thương, một nụ cười đầy ấm áp
thứ 2 dành cho nó sau Thiên Tứ.
Lẽo đẽo theo sau baby cute, nhìn từ đằng sau, bạn ấy cũng vẫn đẹp
lạ thường, hắn ta dắt Du Du ra khu nằm bên hông khu vừa lạc, và nó
bắt đầu thấy xuất hiện các biển số lớp 10, nó dò dẫm tìm bảng số
10A2. “A, đây rồi!” Nó sung sướng khi thấy lớp nó hiện ra, đang
định quay sang để cảm ơn chàng trai tốt bụng kia, thì nó mới chợt
hốt hoảng khi thấy hắn ta đã biến đâu mất lúc nào không hay. Không
có đủ thời gian để mà tìm chàng trai ấy, nó phải vào lớp học để
tiến hành phần tìm chỗ ngồi và giao lưu bạn bè cùng lớp.
Những ánh mắt nhìn nó như dò hỏi:” Không biết cô ta là con gái của
tập đoàn nào nhỉ?”. Bất giác, nó nhìn tổng quát, thấy nữ sinh này
quả thật rất xinh đẹp, người thì khuôn mặt thanh tú, người thì vóc
dáng cực chuẩn, bọn họ đều trang điểm lộng lẫy và sắc nét như những
diễn viên điện ảnh. Con trai thì cũng toàn những công tử nhà giàu
rất lãng tử, kiểu tóc cũng bồng bềnh, nhưng có vẻ Thiên Tư và Thiên
Tứ vẫn hơn hẳn bọn con trai lớp này về cái độ đẹp trai. Nó không
biết sẽ ngồi vào chỗ nào, nơi mà những ánh mắt đều có vẻ ngạo mạn,
và rồi nó nhìn thấy một cô bạn đang ngồi gần phía cuối lớp có vẻ
giản dị, rụt rè, bên cạnh có một chỗ trống, nó mạnh dạn tiến lại
gần:
- Mình ngồi chỗ này được không?
- Đương nhiên là được rồi! Cô bạn mới ngẩng mặt lên nhìn nó, một cô
bạn không trang điểm, không quá đẹp lộng lẫy, nhưng nét mặt vô cùng
dễ thương và có thiện cảm.
- Mình tên là Ling Du Du.
- Mình là Zida Đông Nghi.
Buổi trò chuyện vô cùng thú vị, nó thấy rất thích nói chuyện với
Đông Nghi, một phần vì cô bạn cũng không mấy đề cập đến gia cảnh,
điều mà nó đang tránh né trong cái lớp học này. Đông Nghi cũng
không hề khoe khoang hay tỏ ra là mình sành điệu gì cả. Nó giới
thiệu với Đông Nghi là mới từ xa chuyển tới đây nên không biết gì
nhiều về trường này, Đông Nghi sẵn lòng kể cho nó nghe rất nhiều
truyền thống của trường. Nhất Kim TOYO là một trường nổi tiếng vì
là một ngôi trường quý tộc, và thành tích học tập đáng nể. Mức độ
giàu có được xếp giảm dần theo thứ tự lớp, và đương nhiên các quý
tộc bậc nhất thành phố sẽ được xếp vào A1. Du Du chợt há hốc miệng,
chứng tỏ để vào cái A2 này cũng toàn là những bậc thượng lưu rất
giàu có, và Đông Nghi chắc cũng là con cháu của một quan chức nào
đó. Còn về phần nó, nếu xếp thực lực tài chính của gia đình thì có
lẽ sẽ được xếp vào lớp A2000…Trong lớp mọi người vẫn đang trò
chuyện rôm rả, mà nó biết chắc là những cô cậu bạn này đang nói về
hãng xe mới nhất, trang sức mới nhất hay đại loại là công việc của
gia đình. Buổi giao lưu vừa dứt bởi tiếng chuông, bỗng Du Du thấy
có một tốp nữ sinh từ đâu kéo tới tấp nập ở lớp nó, rồi ùa vào chen
lấn để được “diện kiến” vài gương mặt, mà nó cho rằng khá đẹp trai
ở lớp này. Du Du thấy vô cùng ngạc nhiên, và nhìn những cô gái khả
ái đang tụ tập bao quanh những chàng trai lớp mình.
- Cậu ngạc nhiên lắm hả, vì A2 tụi mình cũng thuộc dạng giàu có
đứng thứ 2 trong trường này, bởi vậy các chàng trai nào mà đẹp một
chút cũng là tầm ngắm của các tiểu thư trong trường này. Nhưng như
vậy vẫn chưa là gì, để tớ dẫn cậu sang A1, để xem mức độ fan hâm mộ
của những chàng trai hotboy giàu nhất thành phố này.
Vừa thu xếp đồ đạc vào cặp, nó tò mò theo Đông Nghi đi sang lớp A1,
Đông Nghi vừa kể cho nó nghe về “truyền thống hotboy, hotgirl” của
trường. Quả thật A1 giờ đang đông nghẹt các nữ sinh lớp khác đang
bu quanh, hò hét, có khi còn có cả các chị khối 11 và 12 nữa. Bọn
họ nhốn nháo chen lấn, rồi la thật to khi gặp hotboy, y hệt như
đang gặp diễn viên thần tượng vậy, thật chẳng ra thể thống nào, mặc
dù họ cũng là những tiểu thư con nhà giàu có. Du Du thấy cả một đám
con gái lớp nó đang cố chen vào đấy.
Đang mải chăm chú nhìn đống tạp nham này, không thể chen vào được,
chỉ có thể đứng từ xa, nhìn theo hướng chỉ ca Đông Nghi.
- Kia là 2 hotboy sinh đôi nổi tiếng nhất trường Thiên Tư và Thiên
Tứ.
Nó há hốc mồm không tin vào những gì trước mắt, hóa ra hai người họ
bằng tuổi nó, học cùng trường, và đặc biệt cả 2 đều là hotboy nổi
tiếng nhất nữa chứ. Trong đầu nó chẳng nổi lên tí nào hâm mộ, mà
ngược lại còn oán trách là tại sao cùng trường mà không cho nó đi
học ké, làm sáng nay nó suýt trễ buổi lễ khai giảng. Nhưng
phải công nhận 2 anh em họ điển trai thật, điều mà Du Du thấy bây
giờ vẫn là 2 cặp mắt vô cùng lạnh lùng, không mảy may một nụ cười,
mặc cho vô số nữ sinh vô cùng xinh xắn đang bu quanh lấy họ.
Đông Nghi nói tiếp:
- Những người học lớp này đều nổi tiếng trước khi vào trường, lai
lịch của họ đều được toàn trường biết hết, bởi vì những người họ
sống ở khu biệt thự Itê.
- Itê?
- Phải, Itê là khu biệt thự nổi tiếng cả nước vì mức độ giàu có, và
mức độ đẹp trai và đẹp gái của các hoàng tử, công chúa sống trong
đó. Những ai ở Itê sắp sửa bước sang cấp 3, đều sẽ nổi tiếng trước
khi vào trường.
- Vậy còn ai ở khu đó trong lớp này nữa không?
- Năm nay có đến 6 nhân vật ở Itê vào trường. Người nổi tiếng tiếp
theo là: Kasumi Đại Bảo.
Nhìn theo hướng chỉ của Đông Nghi, một lần nữa Du Du lại há hốc
mồm. Đại Bảo chính là anh chàng baby cute giúp nó tìm lớp lúc nãy.
Khác với Thiên Tư và Thiên Tứ, anh chàng này có nụ cười rất “rộng
lượng”, bằng chứng là các cô gái đang muốn chụp hình chung với
chàng thì hắn cười rất tươi, cử chỉ thân mật, gần gũi, chính vì thế
mà lượng fan cũng khá đông đang bao quanh, có người xin chữ kí, có
người chụp hình. Nó nghĩ đến nụ cười mà Đại Bảo dành cho nó ở cầu
thang, chợt có thoáng buồn, vì nụ cười đó có lẽ bất cứ ai cũng sẽ
nhận được. Một chàng trai dễ thương và dịu dàng.
- Kia là hotboy Kazu Đốc Long!
Một chút bất ngờ bởi một hotboy có khuôn mặt rất “băng giá”, dùng
từ này, vì nó còn lạnh lùng hơn cả Thiên Tư và Thiên Tứ nữa, một vẻ
lạnh lùng tuyệt đối, tối sầm lại rất khó chịu. Ánh mắt ấy đượm lên
một luồng khí lạnh cả tóc gáy, có lẽ vì thế mà đây là hotboy duy
nhất không có người bu quanh. Du Du thấy thỉnh thoảng có vài cô gái
cũng đến làm quen, nhưng Đốc Long không mảy may hé lấy một câu, với
lại với khuôn mặt “sát khí” ấy, chẳng ai dám đến gần. Đốc Long cũng
chỉ có thể nói một câu là khá điển trai, thân hình to cao không
thua kém gì Thiên Tư, Thiên Tứ, mái tóc đinh “đầu gấu”, không hề
theo gu hoạt hình như mấy chàng hoàng tử ở lớp Du Du. Các cơ mặt
của Đốc Long hình như đang bị đóng băng lại, nên nó không hề nhúc
nhích, làm cho khuôn mặt ấy cứ mỗi một trạng thái. Bỗng Đốc Long
phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, phía Du Du và Đông Nghi đang đứng,
và bắt gặp sự quan sát của Du Du. Du Du cảm thấy rối bời và luống
cuống, cái tia laze đáng sợ ấy đang chỉa thẳng vào nó, mà không hề
có ý định lệch sang nơi khác. Nếu bây giờ nó hoảng sợ và nhìn đi
chỗ khác thì xem ra nó cũng thuộc những crazy fan, Đốc Long sẽ
khinh thường cho xem. Thôi thì chơi trò “nhìn nhau không chớp mắt”,
xem ai phải ngoảnh đi chỗ khác trước thì sẽ là người thua cuộc.
Nghĩ vậy, nó nhìn chằm chằm vào Đốc Long, không phải cái nhìn của
sự hâm mộ hay “thèm thuồng” mà là cái nhìn đầy thách thức. 4 mắt
chạm nhau ở cự ly khoảng 6, 7 mét không lay động, rất lâu. Bất chợt
có một người bạn đến gần và kêu Đốc Long, làm anh ta phải quay
sang. Và thế là game over! Nó cười lên sung sướng, đưa nắm đấm vào
không khí, và la lên: Yeah!, cái cười của người thắng cuộc, của một
cuộc chơi mà chỉ có nó mới biết luật. Trong khoảnh khắc nó đang
cười ha hả và không để ý đến anh ta nữa, các cơ mặt của Đốc Long
lúc này đang có sự thay đổi rõ rệt, anh ta nhìn Du Du, chau mày lại
và sau đó dường như có một nụ cười thì phải, cũng không rõ nữa, vì
không ai thấy cả…
- Nhìn vậy thôi chứ Đốc Long có hẳn một lượng fan rất lớn, nhưng vì
biết tính cậu ta không ưa kiểu bám theo nhặng xị, nên các fan chỉ
lẳng lặng lập ra hẳn cả trang web, ca tụng sự lạnh lùng, hắc ám của
cậu ta đó! Đông Nghi giải thích.
Người tiếp theo là ******* Nami Ánh Linh, một nữ sinh nhìn rất đặc
biệt. Không mang hình tượng một tiểu thư nhu mì, Ánh Linh có mái
tóc hớt ngắn rất cá tính, khuôn mặt sáng và xinh tươi, đôi mắt Ánh
Linh trông rất lém lỉnh, một đôi mắt biết cười. Cũng có khá nhiều
bạn trai đang bu quanh Ánh Linh để làm quen, một số bạn nữ cũng lại
gần vì muốn kết bạn với một cô bạn rất đặc biệt này. Nó đang nghe
Đông Nghi tả về những con người sẽ nổi đình nổi đám trong trường
Nhất Kim năm nay. 2 đứa mải mê nói chuyện, nên không thể nào nhận
ra từ phía trong lớp 10A1, có những ánh mắt nhìn nhau không bình
thường, đặc biệt phải kể đến là ánh mắt của Đốc Long dành cho Thiên
Tư, và ánh mắt của Ánh Linh dành cho Thiên Tứ. Một lớp học mà e
rằng đầy rẫy những chuyện chẳng lành sắp xảy ra, và sẽ liên quan
nhiều đến Du Du.
- Còn một nhân vật nữa cũng đến từ Itê, nhưng không hiểu sao người
bạn này rất bí ẩn, chưa ai biết tên hay gia thế, không biết cả là
nam hay nữ, mà đặc biệt là lại không học ở A1, có nguồn tin cho
rằng nhân
vật này đang ẩn nấp trong các lớp còn lại, và mọi người đang ráo
riết săn lùng profile của nhân vật VIP này, nghe đâu chỉ mới chuyển
đến ở Itê.
Du Du nghe Đông Nghi nói mà người nó túa mồ hôi và rùng mình, nhân
vật được nhắc đến, chính là nó, một đứa nhà quê, tên Ling Du
Du.CHƯƠNG 3: GHÉT RA MẶT!
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Du Du rảo bước về nhà, nó vừa tiếp xúc với một ngôi trường hoàn
toàn mới, nơi toàn đại gia và quý tộc. Lại còn cái “truyền thống”
hotboy, ******* làm nháo nhạo cả lên, bây giờ nó còn mang cả một
gánh nặng, vì nếu lỡ ai đó biết nó đến từ Itê… Ôi, một ngày mệt
mỏi, nhưng cũng vui, vì bù lại, ít ra nó có một người bạn, là Đông
Nghi, đầy thân thiện và không hề kiêu ngạo, không chê nó xấu hay
không quá tò mò về gia đình nó. Nó vào phòng thay đồng phục và bắt
đầu bữa trưa tại phòng ăn dành cho nhân viên INNO Gia.
Phòng sinh hoạt cho người làm nằm phía sau, đây là dịp Du Du được
hội ngộ hầu hết các nhân viên trong nhà. Hôm qua khi mới đến, Du Du
chỉ ăn qua loa phần bánh mà mình còn, chứ chưa có dịp xuống phòng
nhân viên. Có khoảng 10 người đang ở trong đó. Khi nó bước vào
chẳng ai nói gì cả, không khí khá ngột ngạt, trông ai cũng tất bật
chuẩn bị bữa trưa, kể cả chị Uyển Thanh. Du Du quyết định phá tan
bầu không khí này:
- Dạ, xin chào mọi người, cháu là nhân viên mới, tên là Du Du
ạ!
Lúc này mọi người mới chịu ngẩng lên, nhưng lại nhanh chóng trở về
công việc của mình, không ai mảy may trả lời nó một câu. Nhưng Du
Du vẫn kiên nhẫn, nở nụ cười rất tươi:
- Mong mọi người chỉ bảo thêm ạ!
Nó quyết tìm cho bằng được một ánh mắt đứng về phía nó, nhưng dường
như không có gì ngoài sự im lặng, rồi bỗng chợt có tiếng nói vang
lên:
- Mọi người sao vậy, mau giới thiệu về mình cho cô bé đi chứ, còn
cháu, mau ngồi vào chỗ đi, ta sẽ đi lấy phần ăn cho cháu!
Du Du thầm cảm ơn “ân nhân” vừa nãy, và trong lòng hớn hở vô cùng.
Thì ra đó là bà bếp trưởng Khaly, bà là đầu bếp ở nhà này, nấu ăn
cho cả bà chủ, 2 cậu chủ và nhân viên, có một chị phụ bếp giúp bà.
Bà Khaly không cười nói với nó, nhưng ánh mắt thì vô cùng trìu mến.
Buổi ăn trưa , mọi người giới thiệu tên chỉ khi nó hỏi tới, và nó
là người nhỏ tuổi nhất. Có khi chính những người trong này cũng
không biết hết tên tuổi nhau, vì họ chẳng thấy mở miệng bao giờ,
tất cả chỉ im lặng. Vẫn chưa nói gì nhìu với mọi người, nhưng nó
tin rằng nó sẽ dần dần làm cho không khí nhà ăn gần gũi hơn, và có
một kế hoạch hẳn hỏi, khi nó nhìn thấy ánh mắt trìu mến mà ông Ô
giành cho bà Khaly.
Nghỉ ngơi xong, Du Du bắt đầu công việc của mình, dọn dẹp tầng
trên. Du Du làm rất kĩ càng, dọn sạch sẽ hành lang, lau từng chiếc
lọ, từng bức tranh. Phần nặng nhọc nhất chính là đến dọn dẹp 2 căn
phòng u ám kia. Nó gõ cửa phòng Thiên Tư, giọng nói run run:
- Tôi vào dọn dẹp phòng ạ!
Không trả lời, nó kiên nhẫn gọi thêm vài lần nữa. Nhưng sức chịu
đựng của con người có giới hạn, nhất là đối với đứa cứng đầu như
nó. Nếu có một cái kéo trong tay, nó tưởng tượng sẽ cắt nát tên này
ra, cắt sạch sẽ quần áo, mái tóc lãng tử của hắn.
- Cậu không mở cửa thì tôi sẽ xông vào đó!
Chờ thêm một chút mà vẫn không động tĩnh gì, Du Du lùi lại vài ba
bước để lấy đà xông vào cánh cửa kia. Trong khoảnh khắc mà toàn
thân nó sẽ chạm vào cánh cửa bằng một lực khá mạnh để đạp đổ tấm gỗ
ấy, thì mọi chuyện lại không phải như vậy. Nó đang rơi vào không
trung, hố đà và lao vào…lòng của một thân hình to cao của một tên
con trai, vì đúng lúc ấy, không sớm hơn, không trễ hơn, tên đáng
ghét kia lại ra mở cửa đúng lúc ghê!
Rầm! Cả 2 ngã nhào xuống sàn trong phòng Thiên Tư. Cũng may mà
không ai chứng kiến cái tình huống khó coi này, nó nằm đè lên trên
mình hắn ta, mặt lại gần mặt nữa chứ, nó đang không biết giải quyết
thế nào. Nhưng khoảng im lặng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tên con
trai “không có lòng người” kia. Hắn hất mạnh Du Du sang một bên một
cách thô bạo, không cần biết đó là một đứa con gái, đẩy y hệt như
một trái bóng, làm Du Du lại thêm một cú ngã đau đớn, ê hết cả mông
và vai. Hắn hậm hực, đứng dậy phủi phủi tay chân, quần áo, không
thèm chìa tay ra đỡ Du Du dậy như những đứa con trai khác thường
làm, lại còn lớn tiếng:
- Cô làm cái quái gì vậy?
Du Du ấm ức không chịu nổi, muốn khóc òa lên, nhưng nó phải cứng
rắn để đối đầu với tên kia. Nó khó khăn đứng dậy:
- Tôi vào dọn phòng mà cậu không mở cửa, sợ cậu bị gì tôi phải xông
vào!
Lý do quá chính đáng, làm cho hắn ta không thể nói gì hơn.
- Bây giờ cậu có đồ gì cần giặt đưa tôi để đem xuống phòng
giặt!
Trong giây lát, hình như trong đầu Thiên Tư vừa nghĩ ra trò gì đó
thú vị lắm, hắn cười nhếch mép một cái, ánh mắt đầy gian xảo.
Thiên
Tư bắt đầu cởi nút cái áo sơ mi trắng đồng phục đang mặc trên mình,
từng nút một trong sự ngỡ ngàng của Du Du. Một tình huống nguy
hiểm, nó há hốc mồm, bước lùi lại từ từ. Đến khi cái áo được tháo
nút xong, Thiên Tư cởi hẳn ra, để lộ cái thân trần phía trên đầy
lực lưỡng, rồi tiến về phía nó, ánh mắt đầy ẩn ý. Mặt nó đang nóng
bừng lên vì sợ, nó giơ tay thủ võ, toàn thân run rẩy:
- Anh đứng lại, anh tính làm gì đó, tôi la lên bây giờ!
Nhưng Thiên Tư vẫn không ngừng lại, tiến về phía nó trong tư thế
cởi trần. Đến khi không thể lùi được nữa, nó bị dồn vào chân tường,
nó nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị một cú hét thật to, thì bất ngờ bị 1
cái áo đập vào mặt.
- Chẳng phải cô bảo có đồ gì cần giặt đưa cho cô là gì? Tôi muốn
giặt cái áo này!
Hiểu ra vấn đề, nó đứng ngẩn tò te. Tên này đang cố tình trêu chọc,
nó biết hắn ta đang cười đắc chí lắm, Du Du sôi sục một sự phẫn nộ
tột cùng.
- À, còn cái này nữa, cũng phải giặt chứ!
Nói rồi, Thiên Tư nắm vào cái cạp quần đang mặc và từ từ tháo thắt
lưng. Du Du biết ý định đây là một màn chơi khăm thứ 2, nên quyết
định cứng đầu đứng nhìn, không tỏ vẻ gì mắc cỡ hay hoảng sợ, để xem
tên này có dám cởi quần ra trước mặt nó hay không, nếu bây giờ mà
la hét và bỏ chạy là rơi vào bẫy của hắn ngay. Hứ, như vậy mà cũng
là hotboy sao, mấy cô gái kia chỉ bị dụ dỗ bởi vẻ bề ngoài, không
biết được bộ mặt đểu cáng, xảo trá của tên này. Thiên Tư đã tháo
xong dây lưng, hắn đang tháo nút quần, kéo dây kéo, và nắm cạp
quần…kéo xuống..
- Á…á.. Tiếng la thất thanh của Du Du, nó không thể nào chịu nổi
nữa, tên Thiên Tư này không biết xấu hổ là gì, mà cứ thoải mái tụt
quần ra trước mặt con gái như vậy. Nó áp hai tay che mặt, mắt nhắm
tịt và bỏ chạy ra phía cửa. Nhưng thật là xui xẻo, cũng vì nhắm tịt
mắt khi chạy ra cửa, không định hướng chính xác, nên toàn thân nó
lại va vào tường, “cái trán vô tội” của nó là đau nhất, nhưng nó
không thể dừng lại được, phải chạy, chạy thật xa cái nơi khủng
khiếp đang chứa một tên biến thái như thế này.
Cánh cửa vừa đóng lại, tên con trai trong phòng chứng kiến cái cảnh
có một không hai này, không thể nào mà nín cười nổi. Hắn bước ra
khỏi cái quần vừa cởi, nhảy phốc lên giường, mình vẫn mặc chiếc
quần sooc hàng hiệu, mục đích của hắn đã đạt, hắn cười sảng khoái
vô cùng.
- Đúng là đồ nhà quê!
Rồi lại ôm bụng cười, nụ cười mà có lẽ đã từ lâu rồi mọi người
không được thấy…
Du Du lầm lũi bước về phía phòng Thiên Tứ, với mình mẩy đau nhói,
hết cái lưng, cái vai, bây giờ là cái trán. Nó căm ghét tên Thiên
Tư này đến tận xương tủy, miệng không ngừng nguyền rủa và câu: “Hãy
đợi đấy!”. Chỉnh đốn lại trang phục, nó gõ cửa phòng Thiên
Tứ:
- Tôi đến dọn phòng ạ!
Đúng là khác hẳn so với bên kia, cánh cửa bật mở mà không cần chờ
đợi lâu. Nhưng không như nó mong đợi, mặt Thiên Tứ lạnh lùng:
- À, cô bé cứ dọn dẹp, đừng làm phiền bàn học của tôi là
được!
Mặc dù bằng tuổi, nhưng nó rất thích Thiên Tứ gọi là cô bé. Nó lau
chùi, dọn dẹp phòng, Thiên Tứ vẫn mải mê bài vở ở bàn. Quả là chăm
học thật, nó lại càng ngưỡng mộ Thiên Tứ hơn. Nó dừng tay lại, ngắm
nhìn Thiên Tứ theo góc 90 độ. Nhìn ngang thấy cái mũi Thiên Tứ rất
thanh tú, mái tóc bồng bềnh che một bên trán, làm mập mờ chiếc bông
tai lấp lánh, nhìn như một chàng hoàng tử vậy, quả thật rất thu
hút, nó nhìn Thiên Tứ trìu mến, và thầm ước gì cậu ta sẽ lại mỉm
cười với nó như ngày đầu tiên, chứ không phải vẻ mặt lạnh lùng như
ở trường, một con người khác hẳn. Sự “chiêm ngưỡng nhan sắc” của nó
bị cắt ngang bởi một giọng nói vô duyên, của một tên đáng
ghét:
- Anh Hai đang làm gì vậy?
- Anh đang xem trước vài môn học, ngày mai bắt đầu rồi.
- Anh đúng là chăm chỉ thật, thành tích càng cao thì em lại càng bị
bà bà so sánh và la rầy.
“Bà bà?” Trong đầu Du Du đang nghĩ tới một nhân vật mới tinh, cách
xưng hô này cho thấy rằng “bà bà” rất gần gũi với 2 anh em họ, và
biết đâu, “bà bà” sẽ là một người rất hiền hậu và thân thiện và nó
có thể xem như là bà của mình?
Du Du tiếp tục công việc dọn dẹp của mình, hai anh em cũng nói
chuyện như không có sự có mặt của nó, nhưng giây phút yên bình đó
không được bao lâu thì nó lại bị kéo vào, cũng bởi cái tên vô duyên
kia:
- A, hình như đồ nhà quê cũng học trường mình thì phải?
Hai cặp mắt đổ dồn về Du Du, mặc dù rất ghét 3 từ “đồ nhà quê”
nhưng nó không thể làm gì được, đành phớt lờ cho qua, nó ấp úng trả
lời:
- À, đúng rồi, mình học cùng trường với 2 cậu, lớp A2, chúng mình
bằng tuổi.
Du Du đã thay đổi cách xưng hô từ “cậu chủ, tôi” sang “mình, cậu”
mà không biết.
Vậy ngày mai đi chung nhé, cô bé khỏi phải đi bộ.
- Em không đi chung với Đồ Nhà Quê đâu!
Sự nhiệt tình của Thiên Tứ làm nó sung sướng bao nhiêu thì nó lại
càng căm ghét cái sự khinh biệt của tên Thiên Tư bấy nhiêu, và chợt
nhớ ra một sự việc buộc nó buộc phải từ chối:
- Đúng vậy, mình không thể đi với 2 cậu được, mọi người sẽ phát
hiện ra mình ở Itê.
- À, hóa ra nhân vật thứ 6 mà mọi người tìm kiếm lại chính là Đồ
Nhà Quê. Thú vị thật! Thiên Tư tiếp tục gây sự.
- Mình mong 2 cậu giữ bí mật cho mình, mình không muốn cả trường
đồn ầm lên, mình chỉ muốn được học yên ổn thôi!
- “Được, tụi mình sẽ giữ bí mật!”. Nói rồi Thiên Tứ nở một nụ cười,
một nụ cười mà dường như chỉ thấy dành riêng cho nó. Quả thật 2
người họ giống nhau không phân biệt được, Du Du chỉ nhận ra Thiên
Tứ bởi cái biểu hiện trìu mến này thôi. À, mà còn cách xưng hô nữa,
một là “cô bé”, một là “Đồ Nhà Quê”, chứ lúc cả 2 làm mặt lạnh thì
bó tay!
Thiên Tư đứng dậy:
- “Này, Đồ Nhà Quê nhớ qua phòng tôi dọn dẹp, quần áo cần giặt tôi
để gần ngay cửa đó!” Rồi hắn lạnh lùng bước ra ngoài. Nhưng nếu hắn
đi luôn thì sự việc cũng chẳng sẽ có gì, đằng này, hắn còn buông
lại một câu mà Du Du không thể thở nồi:
- À, anh Hai, lúc nãy mới vào phòng, em bắt gặp Đồ Nhà Quê đang
ngắm anh không chớp mắt đó!CHƯƠNG 4: NHÂN VẬT THỨ 6 CỦA ITÊ
- Thưa bà chủ, tôi có thể hỏi một câu được không?
- Quản gia Pix, ông cứ nói đi!
- Tại sao bà lại cho cô bé đó đến đây, rồi lại vào học ở trường
Nhất Kim?
- Ngay từ khi nghe quản lý Rolex ở Đum Cha kể về cô bé này, tôi đã
thấy có điều thú vị rồi. Tôi muốn xem cô bé kiên cường đó có thể
sống nổi ở một nơi đầy sự đố kị và sự ganh ghét như thế này hay
không, và xem thử sự tính cách thẳng thắn, mộc mạc nhà quê của cô
ta có làm đảo lộn truyền thống quý tộc của Nhất Kim như thế nào.
Cái gì có sóng gió thì nó mới thú vị, tôi không muốn cái gì cũng cứ
như cũ mãi.
- Vâng, tôi hiểu rồi thưa bà chủ!
- À, ông chuẩn bị hành lý để mai cùng lên đường chuyến công tác dài
với tôi, cứ để INNO lại cho bọn trẻ!
***
Hôm nay bắt đầu buổi học đầu tiên ở Nhất Kim, nó lên gõ cửa đánh
thức 2 cậu chủ, rồi vào nhà bếp để chuẩn bị phần ăn trưa ở trường.
Bà Khaly đã chuẩn bị sẵn cho 2 cậu chủ, và một cái hộp cho nó, bà
bảo không biết nó sẽ thích ăn cái gì nên để nó tự chuẩn bị. Đồ ăn
đã được nấu sẵn vài món, chỉ cần xếp vào nữa thôi. Bà Khaly quả là
chu đáo. Sau khi xếp đồ ăn vào xong, nó nhìn 3 hộp cơm, nảy ra ý
định, nó chạy về phòng của mình. Khi quay lại, nó cầm theo 3 chiếc
khăn mà mẹ nó làm cho nó gói cẩn thận những hộp cơm lại. Những
chiếc khăn có hình những con thú khác nhau, được làm rất khéo, và
bảo đảm sẽ không bao giờ “đụng hàng”. Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của
bà bếp trưởng, nó giải thích:
- Trang trí đẹp thì ăn sẽ thấy ngon hơn ạ!
Thiên Tư và Thiên Tứ xuống lầu và ra xe đi học, nó nhìn 2 hộp cơm
rồi nhìn bà bếp trưởng. Bà Khaly ra hiệu cho nó đem ra cho 2 người
họ. Nó cầm 2 cái hộp bao bởi khăn màu vàng và màu xanh dương chạy
ra khi cửa chiếc xe vừa đóng. Nó gõ gõ qua lớp cửa kính ra hiệu.
Khi cửa kính được kéo xuống, nó hổn hển:
- Hai cậu quên bữa trưa!
Nhìn vẻ mặt của cái tên ngồi sát bên cửa kiếng không hề chú ý đến
nó, không thèm đỡ lấy hộp cơm mà nó đưa, lại còn thản nhiên nhìn đi
chỗ khác, nó đoán ngay ra là Thiên Tư. Nó cảm thấy xấu hổ vô cùng,
khi mà hành động của mình bị bỏ lơ như vậy, mà lại trước mặt Thiên
Tứ, và sau lưng bác tài xế nữa chứ! Rồi như có một bàn tay lôi nó
về từ địa ngục, Thiên Tứ đưa tay ra đỡ lấy hộp cơm, nhoẻn miệng
cười và không quên: “Cám ơn cô bé”. Chiếc xe lao về phía cánh cổng
cao cao, nó thấy lòng nhẹ nhàng hơn nhiều, Thiên Tứ hỏi nó có muốn
đi cùng hay không, nó nhất định không chịu, dù lòng cũng hơi tiếc,
vì phải né tránh tin đồn ở trường và vì cũng muốn tập thể dục buổi
sáng nữa. Nó đã biết cách mở cái tấm sắt thép đồ sộ này rồi, chỉ
cần bấm mật mã trên cái hộp điện tử là được, nhưng nó chưa đi vội,
mà rẽ về phía có tiếng kéo cắt tỉa. Nó nhìn ông Ô và mỉm cười tít
mắt:
- Chào ông cháu đi học ạ!
Rồi nó vỗ vỗ vào cái cây gần đó: “Ở nhà ngoan để ông cắt tóc cho
đẹp nhé!”
Một ngày mới đầy vui vẻ…nhưng cũng đầy sóng gió…
Chậm rãi vừa đi, vừa mải ngắm nhìn những ngôi nhà thượng hạng ở
Itê. Bỗng một chiếc xe màu trắng thắng gấp chặn ngang ngay trước
mặt nó, cửa xe mở ra, người trên xe chậm rãi bước xuống, nó xám
mặt, đó chính là Đại Bảo.
- “Bạn có muốn quá giang đến trường không?” Nụ cười baby cute đang
hút hồn nó.
- À…không, mình muốn đi bộ hơn.
- Lên xe