Lăng Khiên nói là để một lát, nên Đồng Yên im lặng để anh ôm. Nhưng
anh cứ như vậy đem cô giam cầm trong lồng ngực mình suốt một canh
giờ, cho đến khi người cô thật sự vặn vẹo, anh mới nhẹ nhàng giật
mình, rồi lập tức bất mãn, oán trách người kia.
“Động đậy cái gì?”
“Chân đã tê rần rồi.” Giọng nói Đồng Yên vẫn như cũ, vẫn cúi đâu có
chút đáng thương.
Lăng Khiên mím môi từ chối một lúc lâu mới buông cô ra, nhưng lại
trực tiếp ôm cô đặt trên đùi mình, nhẹ nhàng giúp cô nắn bắp
chân.
Đồng Yên đỏ bừng cả mặt, cúi đầu, một lát sau mới mở miệng: “Không
phải chỗ này.” [Vi: là chỗ khác mờ :]].
Anh vẫn cười, lại ôm lấy thân thể cô vào trong ngực, bắt đầu xoa
bóp bắp đùi trên của cô.
Đồng Yên lấy tay chặn lại bị anh vỗ một cái.
“Em lại giơ móng vuốt ra đi. Cẩn thận không anh cắt rụng hết đấy.”
Anh mỉm cười, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng đi không ít.
Cô âm thầm trừng mắt liếc anh một cái, không dám cử động nữa, đưa
tay để ở bắp đùi trên, im lặng ngồi trong lòng anh.
Một lát sau, cô cẩn thận kéo ống tay áo của anh: “Được rồi. Không
tê nữa rồi.”
Lăng Khiên ngừng lại, nhưng lại không buông cô ra, dừng lại vài
giây đồng hồ, lấy tay đặt đầu cô tựa vào bả vai mình, hai cánh tay
anh ôm lấy bả vai và thắt lưng cô, hoàn toàn bao lấy thân thể nho
nhỏ của cô trong lòng mình, cằm anh chống lên đỉnh đầu cô. Anh nhắm
mắt lại, vẻ mặt nói không ra lời ôn nhu.
Đồng Yên cũng không có phản ứng, trong lòng ngược lại lại có một
cảm giác ấm áp đã lâu rồi không thấy, giống như khi còn bé được cha
ôm vào ngực. Cảm giác rất yên bình, thoải mái.
Ánh trăng ban đêm sáng rỡ chiếu vào, vây lấy căn phòng nhỏ ấm áp,
tăng thêm nhiều phần lãng mạn và yên tĩnh trong phòng khách, chỉ có
hai người giao thế tiếng hít thở một sâu một mỏng, thực hài hòa,
hài hòa đến mức nguyệt lão cũng phải ghen tị.
Đồng Yên cứ như vậy ngồi trong ngực anh ấm áp, hô hấp dần dần vững
vàng, không lâu sau chìm vào rất ngủ say. Lăng Khiên cúi đầu nhìn
cô, nhìn chăm chú vào đôi môi nhỏ nhắn của cô một lúc lâu sau đó
cúi người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô, đầu lười từ từ liếm trên bờ
môi cô. Thật không biết cô dùng loại son gì lại có hương vị ngọt
ngào như vậy, hoặc môi cô vốn dĩ ngọt ngào như dòng suối mát.
Dư vị ngọt ngào của nụ hôn thấm vào tận tâm, anh thật sự không rời
đi được, nhưng cũng không đành lòng tiến thêm một bước nữa, cứ như
vậy ôm cô thật chặt trong lòng, môi kề môi, cho đến khi đôi chân
mày nhỏ của người trong lòng anh bất mãn nhíu lại.
Anh lưu luyến không nỡ rời môi đi, lưu luyến vô hạn cúi đầu nhìn
một lúc lâu, vẻ mặt ảo não gãi gãi đầu. Cô lúc này thật giống như
con mèo nhỏ đang ngủ say mà thôi.
Anh ôm cô trở về phòng ngủ, ngồi ở một bên giường nhìn dung nhan
điềm tĩnh trong lúc ngủ của cô thật lâu rồi mới đứng dậy rời
đi.
Thuốc dạ dày ở trên bàn vẫn lẳng lặng như cũ, tựa như đang mong đợi
chủ nhân của nó tùy thời trở lại.
Ngày thứ hai vừa đi làm, Lucy đã nói với Đồng Yên rằng cô đã cùng
quản lí của Lâm Kỳ Nhi sắp xếp một cuộc hẹn phỏng vấn. Lâm Kỳ Nhi
xế chiều hôm nay sẽ quay quảng cáo đồ uống ở bờ biển Ngọc Đái, Đồng
Yên trực tiếp đi tìm gặp cô ta.
Đồng Yên hớn hở đồng ý. Ăn cơm trưa xong, cầm lấy một xấp văn kiện
bỏ vào trong túi sách, Đồng Yên rời khỏi văn phòng để đến bờ biển.
Đứng ở dưới thời tiết nóng tới ba mươi chín độ này, ngửa đầu nhìn
một chút ánh sáng mặt trời, cô mới hơi hối hận rằng đã không xoa
kem chống nắng trước khi đi hoặc là mang theo mũ. Nhìn thấy ở bờ
biển gần đó có mấy người ở đoàn làm phim đang đứng che nắng, cô
nhanh chóng chạy tới.
Lâm Kỳ Nhi mặc bộ đồ tắm hai mảnh mát mẻ đang diễn quảng cáo trước
ống kính máy quay, đạo diễn cùng nhân viên cũng chăm chú, tập trung
làm việc. Cô đứng ở bên ngoài nhìn trong chốc lát, sau đó tới gần
một cô gái trẻ đang chuẩn bị đưa nước tới cho Lâm Kỳ Nhi hỏi người
nào là Từ Vi, cô gái nhìn cô một hồi mới giơ tay chỉ về một người
đang đứng trong bóng râm che nắng. Đồng Yên cảm ơn rồi mới đi
tới.
Một người phụ nữ mặc một chiếc áo sơmi trắng đứng che nắng trong
bóng râm, nhìn qua đại khái hơn ba mươi tuổi, mang theo một cái
kính mác, trong tay cầm mấy tờ giấy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về
hướng Lâm Kỳ Nhi.
Đồng Yên đứng ở bên cạnh nhìn Tử Vi, quay mặt sang cười nghênh đón:
“Cô là Từ Vi, chị Vi phải không?”
Người phụ nữ nhìn cô gật đầu: “Cô là đồng nghiệpcủa Lucy?”
Đồng Yên cười hì hì mãnh liệt gật đầu, sau đó vươn tay: “Chị khỏe
chứ? Tôi là Đồng Yên.”
Từ Vi nhìn cô một cái, cũng không có vươn tay ra, ánh mắt một lần
nữa nhìn về phía Lâm Kì Nhi.
Đồng Yên ngượng ngùng thu tay lại, cũng không lên tiếng nữa, lẳng
lặng đứng nhìn ở một bên.
Mấy phút đồng hồ sau, Lâm Kỳ Nhi yêu cầu nghỉ ngơi một chút, đi về
phía các cô, Đồng Yên lui về phía sau, sau đó nghe được Từ Vi cúi
đầu nói với mình: “Lâm Kỳ Nhi hôm nay tâm tình không được tốt, cô
tốt nhất nhanh chóng lui đi đã, đi ra phía ngoài chờ tôi. Lát nữa
tôi sẽ ra tìm cô.”
Đồng Yên sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, lặng lẽ lui ra ngoài,
đứng cách bọn họ ở một chỗ không xa. Chỗ này cũng không có tán che
nắng cũng không có thoáng mát, cô đành phải dùng tập văn kiện quạt
gió, mồ hôi trên mặt không ngừng chảy, quệt không kịp, giữa trưa
ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống, Đồng Yên cảm giác như mình mau
bị phơi cho khô luôn mất.
Lúc cô đang tỉm một chỗ để chuẩn bị ngồi xuống lại nghe được một
trận xôn xao, ngẩng đầu lên lại thấy một thân ảnh thon dài quen
thuộc đang đi tới. Nhìn thấy người đó, trong lòng cô tự giác run
lên bần bật, theo bản năng hướng bên cạnh né tránh, nhưng lại nhanh
chóng nhận ra xung quanh không có đồ vật gì giúp cô chốn cả, mà bất
quá thân ảnh nho nhỏ đứng một mình dứng dưới trời nắng chang chang
trên bãi cát trắng lại rất dễ đập vào mắt.
Lăng Khiên cùng Lục Tư Triết vừa mới đi tới tán che nắng thì nhìn
thấy một con mèo nhỏ đáng thương đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời ở
cách đó không xa. Lúc thấy anh đi tới, mèo nhỏ kia lập tức nhìn mọi
nơi muốn trốn đi, chờ khi thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh mới ảo
não dậm chân.
Lăng Khiên đè xuống ý muốn lập tức đi tới bên cô và ôm sủng vật
không biết nghe lời kia vào lòng để chất vấn, hít sâu hai cái,
hướng Lâm Kì Nhi cười chào: “Cực khổ cho cô rồi.”
Lâm Kì Nhi cười yếu ớt một chút, trên gương mặt trắng nón xuất hiện
màu đỏ nhạt. Cô không nghĩ tới đường đường là Tổng giám đóc tập
đoàn Viễn Đông lại đích thân tới nơi thăm trường quay, trong lòng
có chút đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ cao quý đạm
mạc.
Lăng Khiên cố ý tỏ vẻ khoan dung, trong lòng một chút đã sinh ra
cảm giác chán ghét, cũng không nói chuyện với Lâm Kì Nhi nữa, quay
sang nói chuyện với Từ Vi mấy câu. Xong xuôi anh đang định đi tới
chỗ Đồng Yên thì lại bị Lục Tư Triết kéo qua một bên.
“Có chuyện gì?” Giọng nói Lăng Khiên tỏ ra bất mãn.
Lục Tư Triết chỉ cho anh cách đó không xa: “Ở đây rất nhiều phóng
viên đấy. Cậu tốt nhất đừng để bọn họ phát hiện ra sủng vật của
mình.”
Lăng Khiên nhìn theo hướng Tư Triết chỉ, trong mắt hiện lên linh
quang bén nhọn, chân mày cau chặt, vô cùng không tình nguyện đáp
một tiếng, lúc xoay người lại bị Tư Triết kéo cánh tay.
“Đi tới đưa cho Lâm Kỳ Nhi chai nước này đi, để cho phóng viên chụp
mấy tấm, sau đó chúng ta có thể kết thúc công việc.” Lục Tư Triết
đưa chai nước trong tay cho Lăng Khiên.
Lăng Khiên nắm bình nước trong tay, cúi đầu trầm tư một hồi, rồi
lại đưa mắt nhìn con mèo nhỏ kia vẫn đứng ở đó cho ánh nắng bạo
chiếu vào người, đấu tranh trong chốc lát rồi xoay người đi về phía
Lâm Kỳ Nhi.
“Uống chút nước bổ sung sức lực chút đi.” Trên mặt anh là nụ cười
ôn hòa, khẽ khom lưng, hiển thị rõ sự ôn nhu.
Lâm Kỳ Nhi hiển nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, ngây ngốc một
chút mới may móc nhận lấy, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
“Nghỉ ngơi nhiều một chút, thời tiết ngày mai vẫn còn nóng như vậy,
không nên để thân thể quá mệt mỏi mà ảnh hưởng đến công việc.”
Thanh âm anh mềm nhẹ thuần hậu, mập mở không rõ.
Lâm Kỳ Nhi mặt đỏ hồng gật đầu đáp một tiếng. Tiểu nữ nhân bày ra
vẻ ngượng ngùng cùng mị thái vô cùng nhuần nhuyễn. Lăng Khiên thấy
mục đích đã đạt được, cười cười xoay người rời đi. Anh vừa mới ra
khỏi tán che nắng, nụ cười trên mặt nháy mắt biến mất, thay vào đó
là sự chán ghét cùng với phiền não.
Lần này mọi chuyện là do Lục Tư Triết an bài, đối tốt với Lâm Kỳ
Nhi là một kế sách “khỏa cây rụng tiền”, làm cho cô ta hiểu được
tình cảm đầu tư, vừa rồi để kí giả chụp được bức ảnh kia là cơ hội
để Lâm Kỳ Nhi tranh thủ thu hút truyền thông để nổi tiếng hơn, về
mặt khác để cho Lâm Kỳ Nhi hiểu được cảm giác được anh coi trọng,
có thể toàn tâm toàn ý làm việc. Nhất cử lưỡng tiện! Anh không có
lý do gì để cự tuyệt.
Chẳng qua là anh lại không nghĩ Đồng Yên sẽ ở studio. Màn lấy lòng
kia, anh khẳng định là cô nhìn thấy. Anh rất mong đợi phản ứng tiếp
theo của cô.
Đi đến bên chiếc xe thương vụ. anh gọi điện cho cô. Một lat sau cô
bắt máy.
“Alo.”
“Đi ra ngoài đi.”
Nói xong anh lập tức tắt mày. Đồng Yên cầm điện thoại trong tay,
đưa tay lau mồ hôi, nhìn thoáng qua vẫn thấy Lâm Kỳ Nhi đang nghỉ
ngơi như cũ, sau đó từ từ đi ra ngoài. Đến ven đường thấy một người
đàn ông đang nhàn nhạc dựa vào sườn xe hút thuốc, cô cúi đầu không
tình nguyện đi tới.
Cô vừa nhìn thấy một màn kia, hơn nữa còn nhìn thấy rõ ràng rằng
trên mặt anh nụ cười cùng ánh mắt đều ôn nhu, không biết tại sao
trong lòng cô lại chìm chìm, có chút buồn bực.
Lăng Khiên nhìn thấy mặt cô nhăn lại, ánh nắng mặt trời quá gắt làm
cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng làm cho người ta muốn cắn một
cái thật mạnh. Đợi cô đến trước mặt mình, anh đưa cho cô một chai
nước lạnh.
“Em tới đây làm gì?”
Đồng Yên nhận lấy chai nước, uống vài ngụm mới đáp: “Tới gặp quản
lý của Lâm Kỳ Nhi.”
Giọng cô rất thấp, có chút thiếu hứng thú, không giống với bộ dạng
ngoan ngoãn mọi ngày, khóe miệng Lăng Khiên loan loan. Xem ra mèo
nhỏ đang mất hứng, anh rất hài lòng với biểu hiện của cô.
Một lát sau nhìn bộ dạng ỉu xìu của cô, Lăng Khiên nhíu mày, kéo cô
lên xe, đưa tay ra sở trán cô. Anh mở miệng với thanh âm nghiêm
nghị: “Trời nóng như vậy không biết đứng vào trong tán che nắng
sao? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Hoa mắt? Chóng mặt?”
Đồng Yên không cảm thấy choáng váng, chóng mặt, nhưng lại có chút
háo nước, mở nắp chai nước uống vài ngùm, lau chút khóe miệng xong
mới lắc đầu: “Không có.”
“Cậu đi mua mấy lon côca lạnh đi.” Lăng Khiên hướng người đang ngồi
phía trước nói một câu.
Nghe được thanh âm của anh, Đồng Yên có chút kinh ngạc nhìn về phía
trước, chống lại nụ cười không có hảo ý của Lục Tư Triết có chút
xấu hồ cười cười: “Chào anh.”
“Tiểu mĩ nhân muốn uống côca lạnh sao?” Giọng nói của Lục Tư Triết
rõ ràng mang theo ý trêu chọc.
Đồng Yên mạnh mẽ lắc đầu, lại nghe thấy giọng nói cực kỳ âm lãnh
của Lăng Khiên: “Lục phó tổng, cậu nói nhiều quá đấy.”
Lục Tư Triết nhún nhún vai, biết rằng người này hôm nay tâm tình
đang buồn bực, không thèm khiêu chiến anh nữa, mở cửa đi xuống mua
nước.
“Em tìm Từ Vi làm gì?” Lăng Khiên cầm lấy chai nước lạnh trong tay
cô, sau đó khẽ đặt lên hai má đỏ bừng vì nắng của cô, trong mắt có
chút nhàn nhạt đau lòng.
Đồng Yên muốn kéo tay anh xuống lại bị anh dùng mắt cảnh cáo, quệt
mồm cúi đầu trả lời: “Tờ tạp chí tới của công ty em muốn có bài
phỏng vấn Lâm Kỳ Nhi.”
Lăng Khiên cau mày: “Đây là ý của Tổng biên công ty em?”
Đồng Yên gật đầu.
Lăng Khiên cười lạnh: “Anh vừa ký hợp đồng với Lâm Kỳ Nhi, ông ta
lại phái em đi phỏng vấn cô ta. Lão hồ ly này thật đúng là không
khách khí chút nào cả.”
Đồng Yên cúi đầu không nói gì, trong lòng cảm thấy khổ sở.
Cửa xe lại bị mở ra, Lục Tư Triết đưa cho Lăng Khiên cái túi giấy,
nhìn anh mở miệng nói: “Việc giấy thông hành ở hải quan còn dang
dở, tôi đi đây. Hai người tiếp tục đi.”
Lăng Khiên nhìn anh cười cười, lại nhìn sang thấy Đồng Yên vẫn cúi
đầu như cũ, hướng anh khoát khoát tay.
Cửa xe vừa được đóng lại, hai cánh tay anh lại ôm lấy sủng vật đang
chịu ủy khuất của mình, vỗ nhẹ lưng cô, lại thấy lưng áo sơ mi của
cô đã bị mồ hôi thấm ướt. Lòng anh lại một trận đau đớn.
“Tại sao lại không đến tìm anh?” Giọng anh rất nhẹ rất nhu, giống
như là sợ quấy nhiễu người trong lòng mình.
Đồng Yên lắc đầu, từa vào trong lồng ngực anh, trong lòng ủy khuất
càng lớn hơn: “Đây là công việc của em.”
Lăng Khiên cười khẽ: “Vậy đã nói chuyện với Từ Vi chưa?”
“Chưa. Chị ấy bảo em ra ngoài chờ, nói rằng bao giờ quảng cáo được
quay xong sẽ ra tìm em.”
“Vì thế mà em như kẻ ngốc đứng dưới trời nắng chang chang như vậy
chờ cô ta?” Giọng anh có nhàn nhạt bất đắc dĩ.
Đồng Yên đưa tay vuốt vuốt lấy hai mà nóng bừng, đáng thương nói:
“Em sợ đi xa chị ấy lát nữa không tìm được em.”
Lăng Khiên nâng mặt cô lên nhìn cho ký hơn, mày kiếm hơi nhíu, trên
mặt không hề che dấu sự đau lòng: “Phơi nắng lâu như vậy, có mệt
không?”
Đồng Yên lắc đầu, rồi nhìn đồng hồ, đẩy tay anh ra: “Chắc là quảng
cáo xong rồi. Em đi xem một chút đã.”
Lăng Khiên khiêu mi một phen rồi kéo cô lại: “Không cho đi. Đã bị
như vậy rồi, biết điều một chút đợi anh, lát nữa đưa em về.”
Cô nhìn anh chằm chằm, vếnh vếnh miệng: “Em đã hẹn với chị ấy rồi,
không thể thất hẹn được.”
Lăng Khiên chán nản, nhìn cô quật cường như vậy, nhắm mắt lại, hít
sâu một hơi mới ôn nhu nói: “Nghe lời anh. Việc này giao anh xử
lý.”
Cô vẫn kiên định lắc đầu: “Anh đừng quản nữa. Anh giúp em một lần,
sau này lão Chu gặp phải vấn đề gì sẽ lại khiến em tới tìm anh. Như
vậy thật sự rất phiền cho anh.”
Lăng Khiên thật sự sửng sốt, trong mắt nhu hòa hơn rấy nhiều, hai
tay ôm lấy mặt cô nói: “Em thật sự nghĩ như vậy sao?”
Đồng Yên gật đầu, kéo hai tay anh xuống, sau đó nắm lấy túi văn
kiện, đi xuống khỏi xe. Lúc đóng cửa xe tay cô bị anh nhẹ nhàng cầm
lấy.
“Xong chuyện phải lập tức về nhà. Tối anh tới tìm em.”
Đồng Yên mím môi nhìn anh, sau đó gật đầu xoay người rời đi.
Lăng Khiên nhìn hình bóng nhỏ nhắn của cô thoát cái đã vào studio,
trong mắt nhu tình ngày càng nồng đậm. Yêu thương đánh sâu vào lồng
ngực anh: vừa vui vừa đau. Sủng vật nhỏ bé của anh hiểu biết như
thế, ngoan ngoãn như thế, anh làm sao có thể không yêu cô
được.
Hết chương 11.
Chương 12: Bữa ăn tối cảm động
Editor: VitaminB2
Chờ tới khi bóng cô khuất trong studio, Lăng Khiên mới lấy điện
thoại ra, tìm một số điện thoại rồi gọi đi.
“Alo. Lăng tổng à? Anh nghĩ có chuyện gì lại gọi điện cho tôi vậy?”
Giọng nói của Chu tổng biên có chút hồ hởi vang lên.
Lăng Khiên khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt hiện lên tia chán ghét,
trầm giọng nói: “Chu tổng biên! Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ
ông trực tiếp tới tìm tôi, không nên làm khó Yên Yên. Cô ấy không
hiểu trò chơi giữa chúng ta.”
Chu tổng biên hơi sững sờ, sau đó dường như hiểu chuyện gì đã xảy
ra, vọi vàng đáp: “Được, được. Chuyện này là lỗi của tôi. Là tôi đã
không có suy nghĩ chu toàn. Lăng tổng có những lời này là đủ
rồi.”
“Tất cả mọi người đều là bằng hữu thôi. Còn nữa, sau này đừng sai
Yên Yên ra ngoài làm nhiệm vụ, giao cho cô ấy chuyện gì đó đơn
giản, mà lại làm cô ấy vui vẻ là được rồi.”
“Chuyện này anh yên tâm. Đồng Yên tính cách biết điều, ngoan ngoãn,
đúng là không thích hợp đi làm phỏng vấn.”
“Vậy thì phiền ông rồi.”
Sau khi cúp máy, Lăng Khiên gọi điện cho Lục Tư Triết.
“Alo. Nói chuyện với sủng vật của cậu xong rồi hả?”
“Im miệng ngay. Giấy thông hành như thế nào rồi?”
“Mọi chuyện tốt đẹp cả rồi. Tôi đang trên đường về công ty đây. Còn
cậu?”
“Lập tức quay lại đây. Tôi có chuyện này muốn cậu ra mặt giải
quyết.”
“Chuyện gì vậy?”
“Yên Yên muốn làm một bài phỏng vấn Lâm Kỳ Nhi. Lão Chu hồ ly kia
lại giao việc này cho Yên Yên. Cậu nói mấy câu với Từ Vi, bảo cô ta
giúp một chút đi.”
“Cậu nói với Đồng Yên một tiếng không được sao? Tôi còn bao nhiêu
chuyện phải làm mà.”
Lăng Khiên cười cười: “Con mèo nhỏ kia không muốn tôi nhúng tay
vào, lại sợ lão Chu phiền tôi.”
Lục Tư Triết kinh ngạc: “Như vậy sao?”
Lăng Khiên đắc ý nói: “Cậu ghen tỵ sao?”
“Đúng vậy. Tôi cũng muốn nuôi sủng vật à.”
“Bớt ảo tưởng đi. Cậu bây giờ gọi điện ngay cho Từ Vi, nếu không
con mèo nhỏ của tôi sẽ bị cô ta hành hạ.”
“Tôi biết rồi. Cậu giúp tôi hỏi con mèo nhỏ nhà cậu xem cô ấy có em
gái hay chị gái hay không đi.”
Lăng Khiên không nghe đến câu thứ hai lập tức ngắt điện thoại, khóe
miệng giơ cao, cười khúc khích một hồi rồi mới ngồi vào xe rời
đi.
Một canh giờ sau, Đồng Yên ôm tập văn kiện chậm rãi rời khỏi
studio. Đứng ở một bên đường, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nghĩ
một lát rồi cô lôi điện thoại trong túi ra gọi cho Lục Tư
Triết.
Lúc chuông điện thoại vang lên, Lục Tư Triết đang bàn bạc công việc
cùng với Lăng Khiên trong phòng Tổng giám đốc, thấy màn hình hiện
lên một số điện thoại, cả người anh mừng rỡ run lên một cái. Anh
tạm dừng công việc, thân thể tửa vào lưng ghế phía sau, nhàn nhã
đưa mắt nhìn Lăng Khiên, trong mắt có thâm ý khác, nhếch miệng cười
một chút rồi mới nhấn nút nghe.
“Alo, Đồng Yên à? Gọi anh có chuyện gì không?” Giọng anh đắc ý đến
mức cần ăn đánh.
Lăng Khiên nghe được hai từ “Đồng Yên” đầu ngẩng mạnh lên, trong
mắt thoáng hiện nét kinh ngạc, tiếp theo là tối sầm lại, nhìn về
phía Lục Tư Triết với hàn ý toát ra mạnh mẽ.
Lục Tư Triết nhìn anh dương dương tự đắc khiêu khích, cười giễu cợt
đáp lại điện thoại.
Giọng nói Đồng Yên có chút phấn khởi, dừng lại vài giây rồi mới từ
từ mở miệng: “Lục tiên sinh, chuyện ngày hôm nay cảm ơn anh. Nhờ
anh mà Lâm Kỳ Nhi mới đồng ý cho tôi phỏng vấn.”
“Đừng gọi anh là Lục tiên sinh, gọi anh là Tư Triết. Chuyện nhỏ này
có gì mà phải cảm ơn chứ.”
Tư Triết không sợ chết cười đến là vui vẻ, mặt Lăng Khiên mây đen
lại daỳ thêm một tầng.
Đồng Yên nghe ngữ điệu khách khí của anh, suy nghĩ một chút rồi nói
nhỏ: “Nếu anh lúc nào có thời gian rảnh rỗi, tôi mời anh ăn
cơm.”
Lục Tư Triết bị nước miếng của mình làm cho nghẹn suýt chết một
hồi, lắp bắp lặp lại lời cô: “Em mời anh ăn cơm?”
“Vâng, đúng vậy à. Anh giúp tôi như vậy, tôi phải mời anh ăn một
bữa cơm mới đúng.”
Lục Tư Triết giương mắt tiếp nhận ánh mắt bén nhọn và hung ác của
người đối diện, châm chước chốc lát mới cẩn thận mở miệng: “Thật ra
thì không cần cảm tạ anh như vậy đâu. Đây đều là lời nhắn mnhur của
Lăng Khiên, em muốn cảm ơn thì nên mời cơm cậu ta mới đúng.”
Nói xong anh nhìn Lăng Khiên một cái, người no hừ lạnh, một tiếng,
liếc Tư Triết một cái lạnh thấu xương. Trong mắt hiển hiện rõ ý tứ:
“Số người hôm nay là may mắn, nếu không hôm nay ngươi đừng nghĩ ra
ngoài an toàn.”
Đồng Yên nghe thấy Tư Triết nói vậy trong lòng run lên một cái. Cô
thật không nghĩ đây là mưu kế của Lăng Khiên, chẳng qua là cảm thấy
cảm ơn anh có chút không được tự nhiên. Cô vốn định là dì sau lúc
đó Từ Vi nhắc tới Lục Tư Triết, mời anh ta ăn một bữa cơm là xong.
Nào ngờ vừa rồi anh nói đây là do Lăng Khiên, cô không thể là gì
khác hơn là thấp giọng trả lời: “Vậy cũng tốt. Nhưng dù sao vẫn cảm
ơn anh đã giúp tôi.”
Lục Tư Triết thấy giọng nói của cô vô cùng chân thành nên sửng sốt
một chút, trong lòng có loại cảm giác lạ lướt qua, liếc người đối
diện một cái, ho khan vài tiếng rồi khách khí nói mấy câu rồi vội
vàng cúp điện thoại.
Từ phòng làm việc của Lăng Khiên đi ra, Lục Tư Triết đè ép ngực
mình, mời vừa trong nháy mắt trước mắt lại hiện ra Đồng Yên với nụ
cười trong trẻo không chút nào ngăn cách kia, cúi đầu mắng thầm:
“Quỷ sứ.” rồi chật vật đi tới thang máy.
Đồng Yên sau khi cùng Lục Tư Triết nói điện thoại rồi cúp máy, lên
taxi thật lâu mới gọi điện thoại cho Lăng Khiên.
Từ sau khi Lục Tư Triết ra khỏi phòng, Lăng Khiên liên tục nhìn
điện thoại của mình, cho nên lúc chuông điện thoại vừa mới vang lên
anh đã bắt máy.
“Alo.” Giọng anh có phần hơi lúng túng.
Đồng Yên không ngờ anh bắt máy nhanh như vậy, ngẩn người rồi mở
miệng: “Là em.”
“Ừ.” Anh dĩ nhiên biết là cô. Giọng cô lúc ngủ anh vẫn có thể nghe
thấy.
“Chuyện để Lâm Kỳ Nhi đồng ý cho em phóng vẫn, cảm ơn anh.”
“Ừ.” Lần đầu tiên Lăng Khiên cảm giác mình có chút đần, thế nhưng
ngoài từ đó ra anh không biết phải nói từ gì khác.
“Buổi tối anh có đi tiếp khách không?”
Lăng Khiên cảm thấy tim đập loạn nhịp nhanh hơn, tay cầm chặt điện
thoại, có ý dừng lại một chứ rồi mới mở miệng trầm thấp mói: “Có
chuyện gì sao?”
(to be continued)
Chương 12 (cont)
Đồng Yên bị giọng nói lãnh đạm của anh làm cho mất hết dũng khím do
dự một chút rồi mới cẩn thận mở miệng: “Em mời anh ăn cơm để cảm ơn
anh đã giúp đỡ.”
Lăng Khiên bởi vì nửa câu nói sau của cô nên sắc mặt lại càng tối
sầm lại, thanh âm phát ra càng lạnh lùng hơn: “Em là bạn gái anh,
có cái gì mà phải cảm ơn, còn có chuyện gì khác sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Yên nhăn lại, không biết đã làm anh tức
giận cái gì, quệt mồm nói nhỏ: “Không có.”
“Bây giờ em về nhà sao?”
“Vâng.”
“Muốn anh mua thức ăn gì không?”
Đồng Yên sửng sốt: “Dạ?”
Lăng Khiên nổi giận thật sự, lại có thêm chút phiền não mở miệng
nói: “Không phải em nói là mời anh ăn cơm sao? Là em mua thức ăn
nấu cơm hay là anh vẫn mua thức ăn như trước?”
Đồng Yên đại quýnh, nghĩ thầm là tôi nói mời anh ăn cơm chứ không
có nói ăn cơm ở nhà, nhưng cô lại không có can đảm để phản bác, chỉ
có thế nói thật nhỏ: “Vậy thì để lúc trở về mua. Anh thích ăn cái
gì?”
“Tùy em thôi. Anh không kén ăn. Cứ như vậy đi. Bye!”
Đồng Yên nghe tiếng tắt điện thoại không biết nên khóc hay nên
cười. Có câu “gần vua như gần cọp”, nhưng cô cảm thấy bàn về trình
độ nguy hiểm, bạn hổ không bằng bạn Lăng Khiên !
Sáu giờ rưỡi, Lăng Khiên đem tất cả công việc chưa hoàn thành về
nhà, vuốt vuốt cổ cho đỡ mỏi rồi đứng lên. Một bên mặt áo khoác,
một bên tâm tình rất tốt tiêu sái bước khỏi phòng làm việc. Trên
đường đi tới cửa tiệm lần trước mua thuốc, mua lấy một vài túyp
thuốc mỡ, rồi lái xe về phòng trọ.
Anh dừng xe bên đường rồi đi xuống, ở quầy bán phim hoạt hình hồi
lâu. Lúc tính tiền, bên trong xe đẩy có mười mấy cái đĩa toàn bộ là
phim hoạt hình, phim mới phim cũ đều có, dù là chánh bản anh cũng
mua. Đối với vẻ mặt của nhân viên bán hàng lúc tính tiền, anh ho
nhẹ một tiếng thản nhiên nói: “Trong nhà có người bạn nhỏ thích xem
những thứ này.”
Lúc ra cửa, mấy người bán hàng khe khẽ nói với nhau: “Một người đàn
ông đẹp trai như vậy lại có con nhỏ mất rồi. Thật đáng tiếc
a~~!
Mặt Lăng Khiên đen lại, dừng bước, xoay người nhìn các cô nàng đó
vô cùng lễ phép mở miệng: “Những thứ này là mua cho mẹ của đứa
bé!”
Không để ý tới mấy tiểu cô nương phía sau đang há mồm trợn mắt, anh
giơ túi lên bước nhanh về phía xe thể thao màu bạc bên đường.
Một người đàn ông mị lực như vậy, đã vậy còn có lão bà rồi. Qua
đau! Nhân viên cửa hàng chỉ hận trời cao bất công!
Bữa ăn tối rất thịnh soạn nha. Bốn món ăn chính, thêm món súp và
cháo. Lăng Khiên nắm chặt đôi đữa nhìn bàn ăn, trong lòng bị rung
động thật sâu. Hình ảnh này anh đã mơ rất nhiều lần rồi, cuối cùng
nó đã xảy ra rồi, lại làm cho ảnh cảm thấy không thật. Anh cầm đũa
thật lâu vẫn không nhúc nhích. Anh sợ rằng chỉ cần động đũa một cái
thì tất cả mọi thứ trước mắt sẽ biến mất. Anh thật sự có cảm giác
là mình đang nằm mơ. Cho đến khi có âm thanh vang lên bên
tai.
“Có phải là không có món nào anh thích không? Trong tủ lạnh còn rất
nhiều đồ, anh muốn ăn cái gì, em đi làm cho anh?” Đồng Yên nhìn anh
một hồi lâu vẫn không động đũa có chút khẩn trương mở miệng.
Lăng Khiên đưa tay vuốt mặt một cái, đem sự chua xót trong mắt đè
xuống, hướng cô cười cười, lắc đầu rồi bắt đầu ăn cơm. Anh ăn rất
nhanh, ăn gắp một món cô lại cẩn thận hỏi anh mùi vị có được hay
không. Anh lại không ngừng gật đầu, không nhìn cô cũng không nói
chuyện, chỉ cúi đầu chăm chú ăn cơm. Thật ra thì anh cũng còn có
thể ăn được ra mùi vị nào đó, cái gì chua chua ngọt ngọt lại mặn
đạm, anh căn bản không biết. Anh chỉ một cảm giác duy nhất lúc này
mà thôi – đó chính là hạnh phúc!
Bốn món ăn một món súp cơ hồ bị một mình anh ăn hết sạch sẽ. Đồng
Yên múc cơm len lén nhìn anh, nhìn cái tướng ăn lang thôn hổ yết
của, trong lòng thoáng cái trở nên mềm mại. Cô cảm thấy người đàn
ông này thật đáng thương, như bị bỏ đói lâu thành như vậy, ánh mắt
cô không tự chủ được mà tràn đầy thương tiếc [T_______T].
Lăng Khiên đặt bát cơm xuống bàn, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đối
diện ánh mắt tương tự với đồng tình chăm chú nhìn anh, nhíu mày mở
miệng: “Em ăn no chưa?”
Đồng Yên nhìn bát cơm của mình cùng bàn ăn trống trơn mím môi gật
đầu, đặt đũa xuống chuẩn bị thu dọn, nhưng lại bị anh ôm đến phòng
khách.
“Em nghỉ ngơi đi, anh rửa bát.” Lăng Khiên đặt cô trên ghế salon
rồi vào phòng bếp rửa bát.
Đồng Yên dò kênh sau đó ngồi trên salon ngoan ngoãn xem TV.
Lăng Khiến bưng hai chén nước từ trong bếp đi ra, sắc mặt có hơi
trắng bệch, thở phào một hơi mới ngồi xuống bên cạnh cô, sau đios
chỉ chỉ vào cái túi trên bàn trà ý bảo cô mở ra xem.
Đồng Yên nghi ngờ nhìn anh một cái, sau đó cầm lấy túi, thấy đồ vật
bên trong cúi đầu nói: “A! Tất cả đều là phim hoạt hình sao?”
Lăng Khiên cánh tay đặt trên trán khẽ nhíu mày, sau đó nhìn cô cười
cười: “Ừ. Em không thích sao? Phim mới phim cũ đều có cả, em cứ từ
từ xem. Anh nghỉ một chút.”
Đồng Yên đáp một tiếng, sau đó chọn lấy một bộ phim rồi bỏ vào đầu
đĩa, ôm lấy chén nước uống từng ngụm nhỏ, ngồi trên salon chăm chú
nhìn màn hình, thỉnh thoảng cười khẽ mấy tiếng.
Lăng Khiên nhắm mắt lại nghe tiếng cười thanh thúy của cô, khóe
miệng cong cong, nhưng trên mặt lại dần dần trở nên có chút thống
khổ. Vừa nãy cao hứng chỉ lo ăn, anh đã quên hẳn cái chứng bệnh đau
dạ dày này, bây giờ thì cảm giác đau ngày càng rõ ràng. Mà anh lại
không muốn phá hỏng không khí ngọt ngào ấm áp này, nên cố gắng chịu
đựng, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, cánh tay đặt ở trên trán cố
gắng gồng mình chịu đau, một chút một chút điều chỉnh hô hấp, hi
vọng có thể mau sớm đè nén trận sôi trào này.
Đồng Yên xem xong hai tập phim mới nhận thấy người bên cạnh có gì
đó không ổn, nghe được tiếng thở hổn hển của anh quay đầu lại sợ
hết hồn, không biết từ lúc nào người bên cạnh đầu đã đầy mồ hôi,
sắc mặt trắng bệnh, cô nhè nhẹ vỗ vào mặt anh, có chút bận tâm mở
miệng: “Anh làm sao vậy?”
Lăng Khiên lúc này cũng không thể nhịn được nữa, mở mắt ra, hai mắt
tràn ngập đau đớn, mím chặt môi có chút suy yếu cười cười, sau đó
vịn vào vai cô ngồi dậy: “Không được, nhịn không được nữa rồi.” Nói
xong vỗ vào bả vai hai cái rồi vội vàng chạy vào phòng vệ sinh
[)))))))))))))))), thật là mất hình tượng mà = =].
Đồng Yên sửng sốt một chút mới kịp phản ứng là anh khó chịu muốn
ói, trong khi đó anh đã khóa cửa lại, bên trong truyền ra tiếng nôn
mửa cùng tiếng xả nước kịch liệt. Lòng cô hung hăng đau một cái,
không nói ra lời cảm động.
Giằng co gần nửa tiếng đồng hồ, Lăng Khiên mới từ phòng vệ sinh đi
ra ngoài, trên mặt có vài giọt nước, hốc mắt có chút đỏ lên, xanh
cả mặt. Nhìn thấy Đồng Yên chờ ở cửa, có chút lúng túng nhức đầu
nói: “Thật mất mặt qua. Em cười anh đi?” [Vi: chị ý chẳng cười đầu
nh em cười . Thật mất hình tượng quá )]
Hết chương 12
Chương 13: Bởi vì anh yêu em
Editor: VitaminB2
Giằng co gần nửa tiếng đồng hồ Lăng Khiên mới từ phòng vệ sinh đi
ra ngoài, trên mặt có mấy giọt nước, hốc mắt có chút đỏ lên, xanh
cả mặt, thấy Đồng Yên đứng chờ ở cửa có chút lúng túng nhức đầu
nói: “Thật mất mặt quá. Em cười anh đi?”
Đồng Yên nhẹ khẽ lắc đầu, do dự một chút rồi nắm lấy ngón tay anh
kéo đi: “Nếu không thì anh lên giường nằm nghỉ đi.”
Lăng Khiên nhận thấy được động tác của cô thì sững sờ, sau đó lại
vui vẻ, nắm chặt tay cô không có chút hảo ý hỏi: “Vậy còn
em?”
Đồng Yên đỏ mặt lên, trừng anh một cái: “Em xem ti vi.”
Lăng Khiên nhún nhún vai, không nói gì lôi cô tới ngồi xuống ghế
salon, sau đó đem đặt trên đùi mình ôm lấy, đầu anh tựa trên vai
cô, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
“Em xem ti vi đi, đừng động đến anh. Anh nghỉ ngơi một lát.”
Đồng Yên nhìn trên trán anh lấm tấm mồ hồi, đưa tay giúp anh xoa
xoa, nhìn khóe miệng anh cong cong nhắm mắt lại, một lần nữa nhìn
về phía ti vi, một lát sau nghe được anh khẽ gọi, cô cúi đầu nhẹ
nhàng lên tiếng. [Vi: chị này động tí nói chuyện cúi đầu
<).
“Có chuyện gì sao?”
Lăng Khiên như cũ nhắm mắt lại, sắc môi tái nhợt: “Anh vừa mới thấy
trong mắt em có tia đau lòng, có phải anh sinh ra ảo giác
không?”
Cô nhje run lên một cái, không nói gì.
“Em không nói lời nào cam chịu đau lòng anh vẫn là sinh ra ảo
giác?”
Cô cúi đầu mím chặt môi, vẫn không mở miệng.
Lăng Khiên thở dài một hơi: “Xem ra anh bệnh cũng không nhẹ, lại
sinh ra ảo giác rồi.” Giọng nói của anh lộ ra sự cô đơn, còn có
thêm ưu thương nữa.
“Không phải.” Đồng Yên phủ nhận hoàn toàn, rồi ngay lập tức phát
hiện ra mình mắc mưu , nhìn người nọ không ngừng nhếch khóe miệng
cười, cô hung hăng cắn đầu lưỡi của mình, tỏ vẻ bất mãn. Sau đó cô
lại nghe thấy anh hít sâu một hơi, cô sợ đến không dám cử động
nữa.
“Em đi lấy thuốc cho anh uống nhé.”
Anh lại ôm chặt lấy cô, lắc đầu nói: “Không cần. Anh không muốn
động, em cũng không cho động, em ngoan ngoãn xem phim hoạt hình
đi.” Anh cố ý đêm ba chữ “phim hoạt hình” nhấn mạnh, vẻ mặt rất
giễu cợt.
Cô trừng mắt lườm anh một cái, lúc quay đầu nghĩ cái gì đó xong nhẹ
nhàng nói: “Có muốn em xoa bóp cho anh không?”
Lăng Khiên trong phút chốc mở bừng mắt, không dám tin nhìn cô, một
lát sau trên khuôn mặt tái nhợt bị lây một chút màu đỏ, cũng có
chút ý không tốt lắc đầu: “Không cần đâu. Anh không quen.”
Hôm nay hạnh phúc tới quá nhiều, anh không có cách nào thừa nhận
hết.
Đồng Yên nhìn lại về phía ti vi, cúi đầu đáp một tiếng:
“Được.”
Quá vài phần phim, không hề báo trước tay cô đột nhiên bị người
đằng sau cầm lấu sau đó bị kéo về phía sau dò xét, xuyên qua áo anh
trực tiếp đặt vào bên trong, dán lên một phần da thịt lạnh như băng
cứng ngắt như da tương ~_~.
Mặtj cô lập tức đỏ bừng, vẫn không nói gì lại nghe thấy giọng anh:
“Nếu không đi em xoa bóp cho anh đi.” Cúi đầu nói, thanh âm oa oa
lộ ra một chút cẩn trọng sợ bị cự tuyệt.
Cô muốn rút tay ra nhưng lại thôi, biết điều một chút để tay phía
trên, nhẹ nhàng xoa bóp, cũng không biết như vậy làm anh cảm thấy
rất ấm áp.
Lăng Khiên đem mặt vùi sâu vào gáy cô, ôm cánh tay cô càng ngày
càng gấp. Anh bị hạnh phúc này đánh sâu vào choáng váng đầu óc,
không còn khả năng suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể ôm cô thật chặt, sau
đó cười trộm, cười đến rất vui vẻ, khóe miệng cười toe toét đến mức
không thẻ khép lại được.; Cái gì mà dạ dày đau, cái gì mà ác tâm,
cũng không cảm thấy gì nữa. Bây giờ anh chỉ cảm thấy giống như là
ăn mật đường vậy, ngọt tận đáy lòng mà thôi.
Mười mấy phút đồng hồ sau, Đồng Yên cảm giác đầu vai mình càng ngày
càng nặng, cúi đầu thì phát hiện ra anh đã ngủ rồi, lông mi nhẹ
nhàng buông thõng, trên khóe miệng giương một độ cong nho nhỏ,
không còn vẻ lạnh lùng nữa, trên mặt chỉ còn khả ái, thoải mái
giống như một đứa trẻ vậy.
Thấy thái dương anh thấm ra mồ hôi chảy xuống mặt, cô cơ hồ không
suy tư gì đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi, tiếp theo đó ngón tay như bị
dính vào mặt anh vậy, lần theo khuôn mặt anh mà từ từ vuốt ve. Cô
cảm giác mình nhất định là điên rồi, nếu không vì sao nhìn dung
nhan anh tuấn khi ngủ của anh, tim cô lập đập dồn dập như vậy
chứ.
Bộ dạng của anh bây giờ không còn bá đạo, không lãnh đạm lạnh lùng,
không cao cao tại thượng, ngay cả bộ mặt cương nghị cũng trở nên
nhu hòa đi rất nhiều. Giờ khắc này Đồng Yên cảm thấy người đàn ông
này thật sự rất ôn nhu.
Thất lông mi anh run rẩy hai cái, cô vọi vàng rời mắt khỏi anh,
nhìn về phía ti vi.
Lăng Khiên híp mắt nhìn cô một cái, sau đó một lần nữa lại nhắm
mắt. Khóe miệng càng ngày nhếch lên cao hơn. Anh thật ra không hề
ngủ, chỉ có thể coi là giống như ngủ mà không phải ngủ. Lúc anh cảm
nhận được tay cô đang xoa trên mặt mình, anh nỗ lực kiềm chế bản
thân, cảm nhận được cô cẩn thận vuốt ve. Lúc đầu ngón tay cô ôn
nhuận trượt xuống bờ môi anh, anh cũng không thể khống chế được
nữa, chỉ có thể hơi giật mình. Cảm giác được cô bối rối vội vàng
xoay người đi, anh thật muốn lập tức ngồi dậy, ngấu nghiến hôn lấy
môi cô cho thỏa mãn.
Làm bộ vừa ngủ trong chốc lát (== điêu), anh mở mắt ra, ôm lấy cô
thật chặt, cằm chống lên vai cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng thổi khí
[:”>].
Đồng Yên cảm giác được mặt mình một trận nóng ran, bất an nghiêng
đầu tránh một chút, muốn rút cánh tay đang đặt trên dạ dày anh ra,
nhưng lại bị bàn tay to lớn ngăn chặn lại, sau đó nhẹ nhàng cầm
lấy.
“Cứ đặt tay ở đây đi, rất thoải mái.”
Đồng Yên quay đầu nhìn anh, nói thật nhỏ: “Anh vừa rồi là ngủ
sao?”
Lăng Khiên gật đầu: “Hơi mệt nên ngủ một chút. Có chuyện gì?”
Cô có chút quẫn bách quay đầu: “Không có chuyện gì cả. Anh mệt mỏi
như vậy thì nên đi ngủ sớm đi.”
Lăng Khiên nhìn bộ dạng của cô cười cười, ôm thân cô lên một chút,
lấy ra một cái túi nhỏ, lấy ra túyp thuốc mỡ, sau đó đưa ra trước
mặt cô nhìn kỹ.
Đồng Yên bị làm như vậy có chút lúng túng, bất mãn cau mày: “Anh
làm sao thế?”
Lăng Khiên cũng vắt lông mày, ngón tay hơi lạnh đặt lên mặt cô sờ
sờ: “Xem một chút đi. Hai má em bây giờ vẫn còn hồng gay gắt.” Anh
vừa nói vừa lôi đơn thuốc ra đọc, đọc một chút rồi bóp ra 1 ít
thuốc để ở đầu ngón tay, cẩn thận từng chút bôi lên mặt cô nhẹ
nhàng xoa ở hò má vẫn còn đỏ lên của cô.
Đồng Yên khẽ căn cắn môi không dám nhìn anh, cũng không có phản
kháng lại, cứ như vậy ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, cảm nhận sự ôn
nhu che chở của anh, cảm thấy rất là thoải mái. Chờ sau khi anh đặt
lại túyp thuốc mỡ lên bàn mới cúi đầu nói: “Cám ơn.”
Lăng Khiên lại nâng mặt cô lên, xoa đều thuốc hai bên má, nhẹ nhàng
thổi thổi, mạn bất kinh tâm mử miệng: “Sau này anh không muốn em
nói với anh hai từ “cám ơn”. Là anh tự nguyện.”
Đồng Yên sửng sốt: “Gì cơ?”
Lăng Khiên nhướn nhướn mày một chút, một lần nữa lúc nhìn về phía
cô, trong mắt đã tràn ngập thâm tình: “Thương em, chiều chuộng là
anh tự nguyện.”
Đồng Yên vẻ mặt mờ mịt nhìn anh: “Tại sao?”
Lăng Khiên giương mắt khẽ cười: “Bởi vì anh yêu em!”
(to be continued)
Chương 13 (cont)
Đồng Yên nghe xong lời anh nói sửng sốt, đột nhiên rút tay ra đứng
dậy, sau đó vẻ mặt kinh hoàng nhìn người đàn ông kia bị cô đụng
phải cúi người xuống chịu đau.
Tay cô vừa lúc đánh vào trên dạ dày anh, anh hít mạnh một hơi, cố
gắng kìm nén cơn đau, khom người chờ một lúc lâu mới ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy ánh mắt khổ sở, hoảng sợ của cô, trong lòng ngày càng khổ
sở. Anh biết bộ dạng này, anh biết cảm giác hạnh phúc kia, tất cả
cũng chỉ là ảo giác, hết thảy tất cả những điều tốt đẹp cũng chỉ là
cảnh trong mơ. Tất cả chỉ là giả mà thôi.
Lăng Khiên chống vào ghế từ từ đứng lên, muốn kéo tay cô nhưng cô
lập tức lui về phía sau, anh thở phào một hơi, hai tay bỏ vào trong
túi quần, cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó nhìn cô cười khổ một
cái: “Dọa đến em sao?”
Đồng Yên không biết phải trả lời anh như thế nào. Cô thật sự sợ. Cô
cho là hai người trong lúc đó chỉ là giao dịch, cô chi là anh chỉ
muốn trả thù cô từ đầu đã làm anh bị tổn thương. Cô không bao giờ
nghĩ rằng anh lại yêu mình. Nếu như chỉ là giao dịch, cô có thể vì
cha mẹ mình ở lại bên cạnh anh. Nhưng nếu như là anh yêu cô thì
tuyệt đối cô không thể ở cùng anh được nữa, bởi vì cô không yêu
anh, bởi vì trong lòng cô còn có người khác. Cô không muốn làm tổn
thương bất cứ ai cũng không muốn tổn thương anh.
“Điều anh vừa nói là sự thật sao?” Cô khó khăn mở miệng hỏi.
Lăng Khiên khóe miệng khẽ nhếch một chút, cúi đầu giương mắt nhìn
thẳng cô hỏi: “Là thật thì sao? Không là thật thì sao? Dù sao em
cũng không yêu anh, anh vẫn biết là như vậy.” Lúc này anh nói với
giọng vô cùng khinh bạc, nhưng trong lòng anh thì màu đang tuôn
trào dữ dội.
Đồng Yên vẻ mặt đau đớn nhìn anh, không biết nên giải thích với anh
như thế nào.
Lăng Khiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau trầm thấp mở
miệng: “Coi như anh chưa nói gì.”
Khi anh xoay người, cô nháy mắt nhẹ nhàng kêu anh một tiếng: “Lăng
Khiên, em không thể ở cùng với anh được nữa.”
Tay đặt trong túi áo của Lăng Khiên đột nhiên nắm chặt thành quyền,
đưa lưng về phía cô, thân thể trong nháy mắt cứng đờ, lông mày nhíu
chặt lại. Một lát sau, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Đừng
quên sinh tử của cha mẹ em vẫn đang ở trong tay tôi.”
Đồng Yên nhìn anh với ánh mắt thống khổ, nói thật nhỏ: “Anh nếu như
muốn làm như vậy thì làm đi, dù sao ông ấy cũng tham nhũng, vốn là
bị trừng phạt. Nhưng nếu như ba mẹ em có gì bất trắc, em cũng sẽ
không sống nữa.”
Thân thể Lăng Khiên chợt cứng đờ sau đó phần hận xoay mạnh người
lại, trong mắt phun ra tức giận. Anh bước hai bước về phía cô, hai
tay mạnh mẽ nắm lấy hai vai gầy yếu của cô mà lắc, cắn răng quát
cô: “Đồng Yên! Em làm sao có thể độc ác như vậy chứ? Làm sao em có
thể tuyệt tình như vậy? Em biết anh yêu em, em biết anh không đành
lòng nhìn em đau khổ, em biết anh sẽ không bao giờ động vào bố em,
cho nên bây giờ cái gì em cũng không sợ phải không? Cho nên em
không sợ phải không? Cho nên em có thể đem tình cảm của anh dẫm đạp
lên, sau đó cười nhạo anh là quá mức ngu ngốc phải không?”
Đồng Yên bị anh lắc tới mức cảm tưởng như bị say xe, nhưng cô lại
thấy được trong đáy mắt anh có đau đớn còn yếu ớt.
Sắc mặt anh tái nhợt đến đáng sợ, trên trấn từng giọt mồ hôi hột
theo gương mặt căng thẳng từ từ chảy xuống. Đồng Yên trong lòng
từng đợt đau nhói, cảm giác như thế làm cho cô không dám đối mặt
với sự chất vấn của anh, làm cho cô không có cách nào nói ra những
lời tuyệt tình với anh nữa. Cô từ từ cúi đầu bắt đầu khóc, cô cảm
thấy rất bế tắc, trong lòng cô vẫn còn một nút thắt. Nhưng chuyện
cô không muốn làm bất kể bị người nào ép buộc cũng đều không làm,
như là việc ban đầu cô không muốn gả cho anh, sau đó cô không muốn
yêu Tiếu Diệc Trần nữa, cô đều có thể làm gọn gàng.
Nhưng mà bây giờ cô không yêu người đàn ông này, không muốn ở bên
cạnh anh, nhưng không làm quyết liệt được như vậy, cô thậm chí là
không đành lòng nhìn vẻ mặt đau thương của anh như vậy.
Lúc cô đang suy nghĩ, một tiếng trầm trầm rên rỉ từ trên đỉnh đầu
truyền đến, tiếp theo cô cảm giác được bên vai trái của mình đột
nhiên nặng hơn.
Lăng Khiên hai cánh tay khoác lên vai cô, sau đó đem trán nhẹ nhàng
chống lên vai trán của cô.
Đồng Yên nghe được anh xốc xếch mà ồ ồ hít thở, cảm giác được anh
đang run rẩy, trong lòng hung hăng đau một cai, cơ hồ theo bản năng
cô đưa tay lên ôm lấy eo anh, đỡ lấy thân thể anh, có chút nghẹn
ngào mở miệng: “Anh không sao chứ?”
Lăng Khiên nhắm mắt lại, có chút đè nén hơi thở hổn hển, một lát
sau mới lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng kéo cô vào, giọng khàn khàn cất
lên: “Đồng Yên, em không thể đối xử với anh như vậy được. Em phải
tin anh, nếu như có thể được lựa chọn, anh tuyệt đối khuôn muốn yêu
em. Nhưng anh không hề có cách nào, thật sự là không có cách nào,
anh biết em không yêu anh, cũng biết rằng em yêu người đàn ông
khác, coi như là vậy anh còn giống như một đứa ngốc yêu em năm năm.
Cho nên, em không thể nói không muốn sống cùng anh mà vứt bỏ anh.
Em không thể làm như vậy. Có biết không hả?”
Hết chương 13.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 14: Tiến triển ngọt ngào
Editor: VitaminB2
Đồng Yên không nói được lời nào, chỉ có thể rơi lệ, đầu óc cô trống
rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ được vì sao anh lại có thể yêu
cô tận năm năm trời.
Lăng Khiên đưa tay lên vuốt ve mặt cô, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Em
chán ghét anh sao?”
Đôi mắt với nước ở lưng tròng của cô vụt sáng nhìn anh, sau đó lắc
đầu.
Anh nhè nhẹ cười cười, tiếp tục mở miệng: “Vậy nói thật cho anh
biết, ở một lúc nào đó, ví dụ như lúc anh ngủ, em có yêu thích anh
một chút nào không?”
Cô thật sự ngẩn ra, do dự trong chốc lát, khẽ gật đầu một
cái.
Nụ cười của anh phát ra lại càng ôn nhu: “Vậy thì lúc nhìn anh đau
dạ dày, em có cảm thấy đau lòng một chút gì không?”
Lần này cô không hề do dự mà gật đầu ngay lập tức.
Sau đó, Lăng Khiên cười ra thành tiếng, anh nhẹ nhàng ôm cô càng
chặt hơn, cúi xuống nhìn cô chằm chằm, hai giây sau từ từ cúi người
xuống đặt môi mình lên môi cô. Anh cảm giác được rằng cô né tránh,
lập tức vươn đầu lưỡi ra từ từ liếm, cho đến khi cô không hề giãy
dụa nữa mới nhẹ nhàng cạy mở hàm răng cô rồi đồng thời mềm nhẹ mở
miệng: “Có chán ghét không?”
Đồng Yên hai tay ôm thật chặt lấy thắt lưng của anh, không gật đầu
cũng chẳng lắc đầu.
Đầu lưỡi anh tiếp tục đi vào bên trong thăm dò kĩ càng hơn bên
trong miệng cô, lâu sau mới mở miệng hỏi tiếp: “Em có thích
không?”
Thân thể căng thẳng của Đồng Yên bắt đầu buông lỏng, một lát sau
hai mắt từ từ nhắm lại.
Lăng Khiên nhìn thấy cô như vậy, trong mắt càng ngày ánh lên niềm
vui, tảng đá nặng trong lòng nháy mắt biến mất, hai bàn tay nắm
thành đấm cũng buông lòng hơn, càng ôm cô chặt hơn nữa, sau đó lại
tiếp tục ôm hôn cô cho thỏa mãn niềm khát khao.
Khi anh mãnh liệt tấn công cô lần nữa, Đồng Yên hai tay ôm lấy anh
chặt hơn, tất cả phòng tuyến trong lòng hoàn toàn sụp đổ. Khi cô
phát hiện ra mình từ từ hôn đáp lại anh, cả lòng cô cảm thấy hoàn
toàn nhẹ nhõm và thêm vào đó là cảm giác hạnh phúc.
Thì ra cô không hề mất đi khả năng yêu thương người khác. Thì ra,
cô còn có thể động tâm một lần nữa.
Sau nụ hôn kích tình nóng bỏng, Đồng Yên cả người vô lực dựa vào
người Lăng Khiên thở dốc. Anh nhìn những cái lông nhím của cô từ từ
biến mất , trong lòng cảm giác rất mềm mại, vui sướng, tay đặt trên
đỉnh đầu cô vuốt vuốt rồi nhẹ nhàng mở miệng: “Sau này cần phải
luyện tập thật nhiều. Kinh nghiệm của em ít quá.” [), anh bắt đầu
lộ bản chất thật rồi ].
Đồng Yên ngửa đầu trừng mắt nhìn anh, lẩm bẩm: “Vô sỉ.”
Lăng Khiên kéo cô tới ghế salon ngồi xuống, đặt cô trên đùi mình ôm
lấy, sau đó có chút thổn thức mở miệng: “Nếu mà sớm biết dễ dàng
như vậy, anh sẽ không phí hoài công sức làm những việc lấy lòng em
làm gì. Nếu không phải anh liều mình được ăn cả ngã về không, chắc
chắn là sẽ bị em vô lương tâm mà đuổi đi mất.”
Đồng Yên bị anh nói vậy, cũng chẳng phản bác, nghiêng đầu nhỏ tựa
vào trên bả vai anh, vuốt vuốt móng tay anh mặc anh quở
trách.
Lăng Khiên nhìn cô làm nũng mờ ám mà cả người đã một trận tê dại,
còn đâu nhẫn tâm mà nói nữa, hai cánh tay anh chỉ ôm chặt lấy cô,
trán anh cọ xát vào trán cô, hưởng thụ sự ngọt ngào và ấm áp đang
lấp đầy tim mình. Gần hai nghìn cả ngày lẫn đêm chờ đợi, anh rốt
cuộc cũng chờ đợi được cô yêu mình, lòng anh trống vắng cuối cùng
bị cảm giác hạnh phúc lấp đầy. Anh biết rằng niềm hạnh phúc này
không còn là ảo giác nữa, anh dùng cằm cọ cọ đầu cô, cúi đầu kêu cô
một tiếng.
“Từ bây giờ trở đi anh gọi em là Yên Yên nhé.”
Cô mân môi kẽ cười, ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy em sẽ gọi anh như thế nào?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ, ngửa đầu nhìn anh: “Lăng Khiên?”
Anh trừng cô một cái: “Không bằng em gọi anh là Lăng tổng còn
hơn.”
Cô hai mắt to vụt sáng: “Nghe cũng được à nha.”
Anh đưa tay gõ nhẹ vào trán cô: “Không cho nghịch ngợ. Gọi anh là
Khiên.”
Đồng Yên vếnh miệng: “Nghe ngọt quá.”
Lăng Khiên khiêu mi: “Anh thích. Vậy đi, gọi anh nghe một tiếng xem
nào.”
Cô quay đầu, bĩu bĩu môi: “Không gọi.”
Tay anh bóp lấy chóp mũi cô một cái, bị cô một tay đẩy ra.
“Dám phản kháng lại anh hử? Em được anh cưng chiều quá giờ trở nên
ngang ngược kiêu ngạo hả?”
Đồng Yên lại nhìn anh, lưỡng lự một chứ rồi nhẹ nhàng mở miệng:
“Khiên.” [Mật ngọt chết ruồi chưa >__<].
Anh nghe được cô gọi một câu thân mật như vậy, hung hăng hôn lên
chóp mũi cô một cái, sau đó lại ôm thật chặt lấy cô, thở dài một
hơi mở miệng: “Mèo nhỏ à. Thật muốn nuốt em vào bụng.”
Cô ngồi trong người anh đồng đậy một chút, nói nhỏ: “Ăn thịt người
là phạm pháp đó nha.”
Anh bị cô chọc cho cười rất to tiếng. Đồng Yên cũng cười, cười đến
rất vui vẻ, ánh mắt cô trong trẻo mà ôn hòa. Anh nhìn nụ cười của
cô lại ngẩn người, tự nhủ thầm: “Cuối cùng cũng được nhìn thấy
Thiên Sứ.”
Cuộc phỏng vấn Lâm Kỳ Nhi diễn ra ở tầng sáu trong một phòng họp tư
nhân nhỏ. Bở vì Đồng Yên không có bất kì kinh nghiệm nào, cuối cùng
Chu tổng đành phải cho Lucy chịu trách nhiệm còn cô trợ lực bên
cạnh.
Lúc các cô vừa tới cửa, Đồng Yên lặng lẽ lấy điện thoại di động ra
nhắn một tin nhắn ngắn cho Lăng Khiên là: “Lãnh đạo tới thị sát
công tác”. Gửi xong cũng không chờ anh nhắn trở lại, để điện thoại
trở lại vào túi xách, cười hì hì đi theo Lucy vào thang máy.
Lăng Khiên lúc này đang họp cùng mấy quản lý của công ty ở tầng
trên cùng. Nghe được điện thoại vang lên hai tiếng “Tít tít..”, cúi
đầu xuống nhìn vào thì đập vào mắt là tên của người nào đó, ánh mắt
anh nhu hòa đi rất nhiều. Sau khi xem xong tin nhắn, khóe miệng anh
dần giơ cao lên, chưa có hồi phục lại trạng thái (tưng tưng :”>)
cắt ngang việc báo cáo của quản lý tài vụ, nhìn một người đàn ông
gầy hỏi: “Lâm Kỳ Nhi phỏng vấn ở tầng mấy?”
Người đó kinh ngạc vô cùng, đáp: “Phòng họp B2 ở tầng sáu.”
“Thời gian bao lâu?”
“Phỏng vấn từ hai giờ chiều đến ba giờ rưỡi, sau đó chụp hình một
giờ.”
Anh gật đầu, nhìn về phía quản lý tài vụ mặt không chút thay đổi mở
miệng: “Tiếp tục đi.”
Quản lý tài vụ lau mồ hôi rồi mới tiếp tục báo cáo công việc.
Nửa giờ sau khi phỏng vấn kết thúc, Lâm Kỳ Nhi dẫn đầu đi ra khỏi
phòng họp, Đồng Yên cùng Lucy thu thập tài liệu ra cửa chờ thang
máy. Đồng Yên lấy di động ra, đọc tin nhắn sau đó cười híp mắt lại.
Tin nhắn có nội dung là “Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc thì lên
tầng trên cùng gặp anh.”
Đồng Yên nghiêng đầu nhỏ cười cười, theo Lucy vào thang máy, nhắn
tin ại cho anh “Trong lúc làm việc không được nói chuyện
riêng.”
Đợi vài phút mà không nhận được tin nhắn trả lời của anh, cô bất
mãn nhíu mày, có chút rã rời đi theo Lucy về phía phòng chụp
ảnh.
Nhân viên hóa trang cùng nhiếp ảnh gia đang cô cùng bận rộn, Lucy
qua chỗ Lâm Kỳ Nhi nói chuyện phiếm, Đồng Yên tìm một chỗ khuất
đứng trong bóng tối, khoanh hai tay trước ngựng đứng nhìn.
Đèn chụp ảnh loang loáng loang loáng hiện lên, Lâm Kỳ Nhi mặc một
bộ da báo giả bộ đi lên võ đài, trong nháy mắt tạo ra đủ loại tư
thế và kiểu dáng xinh đẹp để nhiếp ảnh gia chụp hình, Đồng Yên nhìn
chăm chú vào cô gái da báo xinh đẹp mị hoặc kia, trong mắt dần dần
xuất hiện sùng bái cùng hâm mộ.
“Em so với cô ta xinh đẹp hơn nhiều.” Một giọng nói trầm thấp mà
thuần hậu đột nhiên vang lên bên tai Đồng Yên.
Đồng Yên giật bắn cả mình, sau đó đưa tay vỗ vỗ ngực, quay đầu vẻ
mặt bất mãn nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía sau lưng mình,
che miệng nói nhỏ: “Anh đi không tạo ra âm thanh nào cả. Làm người
ta sợ hết hồn.”
Lăng Khiên mím môi nhịn cười, cúi đầu nhìn bộ dạng xinh đẹp của cô,
thật sự muốn kéo cô vào trong lòng dạy dỗ một phen, nhìn xung quanh
say đó gõ tay lên trán cô, nói thật nhỏ: “Đi ra ngoài thôi.”
Đồng Yên vếnh vếnh miệng tỏ vẻ không nghe lời.
Anh cũng không giận, cúi người xuống thổi khí bên tai cô: “Muốn anh
trực tiếp ôm bế em ra ngoài hả?”
Mặt cô đỏ bừng cả lên, lườm anh một cái, xoay người nhìn, suy nghĩ
một lút rồi mới ngoan ngoãn theo sát anh đi ra ngoài.
Cho đến khi cả hai đã vào thang máy, Lăng Khiên mới giơ tay ra nắm
thật chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Đồng Yên ngẩng đầu lên nhìn
anh, khóe miệng cũng cong cong. Nhìn nghiêng từ góc độ này, khuôn
mặt anh tuấn của anh có thể nói là hoàn mỹ, ngũ quan rõ ràng cương
nghị, nhưng bởi vì là anh khẽ cười nên cả mặt đều là vẻ nhu hòa.
Thần thái khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa ôn nhu làm cho cô nhìn đến si
ngốc. Phải thừa nhận rằng người đàn ông này thật sự rất hấp
dẫn.
Lăng Khiên nhìn vẻ mặt si ngốc đến ngơ ngác của cô mà trong lòng
hồi hộp, không tự chủ nắm tay cô càng chặt hơn, lôi cô về phòng làm
việc, dùng hết sức kéo mạnh cô vào ngực. “Rầm” một tiếng của phòng
đóng lại, Đồng yên bị anh ép chặt giữa cửa và ngực anh.
Anh cúi đầu không chút do dự mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô,
dừng sức mút vào, lửa nóng kích tình bừng lên không chút đè nén,
hai đôi môi kề vào nhau chặt chẽ không chút khe hở, mà sát mạnh mẽ,
phát ra những tiếng thở dốc và gấp hồng hộc.
Đồng Yên vẫn còn một chút né tránh và kháng cự nhưng chẳng ảnh
hưởng đến nhiệt tình nóng như lửa của người đàn ông này tí nào. Anh
hôn đến mại lực, điên cuồng xâm nhập. Cô tiếp nhận một cách bị động
nhưng không nhịn được mà rên rỉ lên mấy tiếng.
Một lúc sau, Lăng Khiên kết thúc nụ hôn thật lâu là lâu này, với cô
mà nói thì là một nụ hôn không tình nguyện. Anh cúi đầu nhìn hai má
đỏ ửng của cô, trong mắt nhu tình rất đậm, dùng trán nhẹ nhàng chà
chà vào trán cô, nói thật nhỏ: “Em có hài lòng với kĩ thuật hôn của
anh không?”
Đồng Yên bĩu môi muốn quay đầu nhưng bị anh giữ chặt không cách nào
nhúc nhích, chỉ có thể lườm anh một cái, nhiệt độ trên mặt không
ngừng tăng lên.
Lăng Khiên dùng ngón tay quấn tóc cô, ôm lấy thắt lưng cô véo véo,
cảm giác được cô phản kháng, cười khẽ một chút: “Biết điều thì em
đừng có mà động đậy. Khả năng kiềm chế của anh không được như tưởng
tưởng của em đâu.”
Đồng Yên đỏ bừng cả mặt, không dám cử động thêm nữa, ngón tay vẽ
mấy cái vòng tròn trên ngực anh, bộ dạng ủy khuất vô cùng.
Anh nhje nhàng hôn lên chóp mũi cô, giọng nói khàn khàn vô cùng gợi
cảm: “Yên Yên à. Anh thật muốn ăn em sạch sẽ.”
Thân thể Đồng Yên run lên bần bâth, hai tay chống lên ngực anh
kháng cự.
Lăng Khiên thở dài một hơi, kéo tay cô đặt lên miệng mình hôn mấy
cái, sau đó lại ôm chặt cô vào lòng, bàn tay nhẹ vỗ về tấm lưng
mảnh khảnh của cô, có chút cảm khái nhưng tràn đầy sủng nịnh nói:
“Nhưng mà anh không nỡ bắt buộc em. Yên Yên, nếu một ngày nào đó mà
em yêu anh rồi, hãy nói cho anh biết nhé. Anh cũng chỉ là một người
đàn ông bình thường mà thôi, anh muốn xem là “tư vị ăn em” nó có
thật tốt hay không. Nhé?”
Khuôn mặt Đồng Yên quẫn bách mà đỏ bừng cả lên rồi. Sau anh có thể
trắng trợn mà trêu chọc cô như vậy, nhưng mà cô lại không hề cảm
thấy tức giận. Trừ cảm giác xấu hổ vô cùng ra, còn có thêm sự ngọt
ngào, cô cúi đầu rất thâos không trả lời anh.
Bàn tay Lăng Khiên đặt ở thắt lưng cô khẽ dùng sức nắm chặt một
chút, sau đó dán chặt thân thể vào người cô, cúi đầu sát vào tai cô
thở nhẹ nói: “Bảo bối. Mau trả lời anh đi.”
Đồng Yên cảm giác được hạ thân anh có chút khác thường, thân thể
càng run rẩy hơn. Đối mặt với sự uy hiếp cùng dụ dỗ trắng trợn lõa
lồ của anh, cô cơ bản lại không có cách nào phản bác, chỉ có thể
luống cuống gật đầu mà thôi.
Theo một hơi thở bị đè nén phải nói là “khủng khiếp”, một thanh âm
ẩn nhẫn vô hạn vang lên bên tai cô: “Em mà cứ tra tấn anh như thế
này thì “vật nhỏ” này sớm muộn gì cũng bị phế trong tay em.”
))))))
Hết chương 14.
Chương 15: Bởi vì em hận hắn
Editor: VitaminB2
Ánh nắng mặt trời tươi sáng sau giờ ngọ, Đồng Yên cầm lấy mấy phần
bản thảo vừa làm xong, vươn vai một cái, cầm lấy chén nước đứng lên
rót vào một chút trà sữa, sau đó không lập tức trở về chỗ ngồi mà
đứng ở cửa sổ sát đất khu nghỉ ngơi lẳng lặng nhìn ra bên
ngoài.
Xế chiều an tĩnh, trong không khí tràn ngập mùi sữa thơm nhàn nhạt,
cảm giác như vậy rất quen thuộc, giống như hồi cô còn ở nước ngoài
vượt qua từng sự thanh thản sau giờ ngọ, cũng như là ở trong biệt
thự kia, nghe nhạc nhớ lại từng sự việc. Có lẽ tình yêu đã biến
mất, nhưng mà từng thời gian khác nhau, trong đầu cô không tự chủ
được mà nhớ tới nhưng chuyện cũ tốt đẹp hoặc đau khổ làm cho cô
trong nháy mắt trở nên hoảng hốt, không rõ đâu là thực tế đâu là
trong mơ.
Một trận tiếng bước chân dồn dập tới gần, đầu vai Đồng Yên bị ai đó
vỗ nhẹ, nghe thấy được mùi hương thoang thoảng xung quanh quen
thuộc, cô cười cười xoay người.
“Sau lại đứng lười biếng ở chỗ này vậy?” Thiến Thiến mỉm cười nhìn
cô, sau đó chỉ chỉ chỗ ngồi của Đồng Yên: “Điện thoại của cậu vang
lên nhiều lần lắm rồi, chắc là người khác gọi cậu đấy.”
Đồng Yên hướng cô le lưỡi: “Phía dưới hộp vuông kia có trà sữa rất
thơm, một mình cậu đi lấy nhé.”
Thiến Thiến hai mắt sáng rực tay hướng cô ý chỉ OK. Nhìn cô xoay
người đi, không có hảo ý cười cười rồi tay vỗ nhẹ mông cô một cái
[>__< 35].
Đồng Yên biết là cô đùa, nhưng mặt vẫn đỏ bừng lên, tức giận xoay
người lại chống lại tròng mắt ẩn chứa ý cười của Thiến Thiến, chính
cô cũng cười, sau đó lườm (yêu) Thiến Thiến một cái rồi trở về chỗ
ngồi. Lúc ra cửa còn nghe thấy thanh âm trêu chọc của bạn mình:
“Người ta đều nói rằng tình yêu trong phụ nữ là phong tình vạn
chủng. Thật là không sai chút nào a. Thần sắc của cậu khá lên rất
nhiều nha.”
Đồng Yên quẫn bách tiêu sái trở về chỗ ngồi, nắm điện thoại trong
tay nhìn thấy một cái tên hiện lên trên màn hình, khuôn mặt nhỏ
nhắm từ màu hồng chuyển sang màu trắng.
Ba chữ “Tiếu Diệc Trần” nhấp nháy trên màn hình điện thoại, hoàn
toàn không có ý ngừng máy. Đồng Yên nắm chặt điện thoại, trong lòng
xuất hiện cảm giác đau lòng quen thuộc. Lúc nhạc chờ sắp kết thúc,
cô nhẹ nhàng nhấn nút nghe rồi áp điện thoại bên tai.
“Alo?” Giọng cô hơi run.
“Yên nhi, là anh.” Giọng của Tiếu Diệc Trần vẫn thấp nhu như
trước.
“Ừm.” Đồng Yên nắm điện thoại đi ra khỏi phòng làm việc.
“Em đang ở công ty à?”
“Ừm.”
“Tối nay anh tới đón em, cùng nhau ăn một bữa cơm được
không?”
Đồng Yên dừng ở cuối hành lang, nhìn ra những đám mây trắng ở ngoài
cửa sổ, trong mắt có ưu thương nồng đậm: “Diệc Trần, em không muốn
gặp anh nữa.” Giọng nói cô rất thấp, cẩn thận nhưng rất kiên
định.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe được lời cô, ngón tay nắm chặt
lấy điện thoại, sau đó thở dài một hơi thật sâu, một lần nữa lại mở
miệng: “Yên nhi, đừng như vậy. Hãy coi anh như là bạn bè bình
thường, chúng ta chỉ ăn một bữa cơm thôi, anh không hề có ý gì
khác. Đừng cự tuyệt anh được không?”
Đồng Yên nghe thấy thanh âm khàn khàn cùng cầu xin của anh, mọi lời
cự tuyệt ra đến miệng thì bị chặn lại. Sau một lúc lâu, cô cắn cắn
môi nói nhỏ: “Được rồi.”
Trước khi tan việc cô cũng không nhận được điện thoại của Lăng
Khiên, trong lòng không thể nói ra được cảm giác gì. Kể từ khi anh
biểu lộ tuần trước, bọn họ chỉ gặp lại nhau hai lần, hơn nữa anh
đều ở công ty Viễn Đông xử lý công việc, anh thật sự rất bận rộn.
Thêm nữa hầu như đêm nào anh cũng đi xã giao với khách hàng, có khi
gọi điện cho cô, có khi không. Mà cô ngoài mấy cái tin nhắn ngắn
ngủn cũng không chủ động liên lạc với anh.
Trừ khi hai người gặp mặt, bình thường cô rất ít cảm giác mình yêu
anh, mà cái loại cảm giác động tâm này theo thời gian hình như càng
ngày càng nhạt.
Cô đi ra khỏi kí túc xá khẽ thở dài một hơi. Dù sao thì vẫn là
không yêu.
Trong quán súp không gian nho nhỏ ưu nhã, bên trong bố trí vô cùng
ấm áp, bên trong góc quán có một cái cây cảnh màu xanh biếc làm cho
người ta cảm thấy tràn đầy hi vọng.
Tiếu Diệc Trần sau khi chờ Đồng Yên ngồi xuống, cực kỳ tự nhiên
giúp cô chọn đồ ăn. Lúc ăn cơm cũng không hề hỏi ý kiến cô, thành
thạo gắp thức ăn vào bát cô mà toàn là những món cô thích. Đối với
cô, nhiều năm như vậy mà anh vẫn nhớ được rõ ràng, không phải là cố
ý nhưng dù sao vẫn không thể quên được. Mỗi lần trong lúc vô tình
nhớ tới anh, tâm tình cũng sẽ buồn bực và đau đớn không dứt.
Đồng Yên cúi đầu uống trà. Đối với cái nhìn thâm tình mà tham lam
của anh, mặt cô không hề có bất kỳ phản ứng nào nhưng ngực lại đập
thình thịch. Nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn không cách nào phản
ứng lại ánh mắt này của anh. Cho dù cô đã quyết định không yêu anh
nữa nhưng mà tám năm yêu say đắm sớm đã ăn sâu vào trong máu cô
rồi, trái tim nhảy lên một chút rồi truyền đến mọi nơi trong cơ
thế, căn bản là cô không cách nào khống chế được.
Tiếu Diệc Trần nhìn cô ánh mắt có chút mờ mịt, trong lòng khẽ đau.
Điều chỉnh lại tâm tình của mình, anh mới yếu ớt mở miệng: “Công
việc mới có tốt không?”
Đồng Yên hơi kinh ngạc, sau đó nhìn anh cười cười: “Rất tốt. Em rất
thích.”
Tiếu Diệc Trần nhìn nụ cười xa cách của cô, trong lòng dần cảm thấy
khổ sở. Cô vốn là người thân cận nhất, bây giờ anh chỉ có thể nói
vài lời khách sáo với cô. Chỉ vì sự ích kỷ và hèn yếu của mình mà
anh đã chôn vùi tất cả.
“Ăn một chút đi, đều là những món em thích đấy.” Anh giống như lúc
trước gắp thức ăn cho cô.
Đồng Yên buông thõng mí mắt nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn”. Rất lễ phép và
cũng rất xa lạ.
Tay Tiếu Diệc Trần run rẩy, nụ cười trên mặt anh cũng biến mất,
nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của cô trước mặt mà anh cũng không cách
nào duy trì vẻ mặt bình tĩnh được nữa. Từ từ thả đũa trong tay mình
xuống, xoa xoa bát, trong mắt anh có trầm thống cùng hối hận.
“Yên nhi, thời gian qua em có khỏe không?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ảm đạm, trong lòng nhẹ đau, gật đầu
một cái hỏi lại: “Còn anh?”
Tiếu Diệc Trần mím môi cười khổ một cái, lắc đầu nói: “Anh không
tốt, không hề tốt chút nào.”
Đồng Yên nhìn dung nhan gầy đi không ít của anh thì giật mình,
không hỏi thêm gì nữa.
Tiếu Diệc Trần nhìn đáy mặt cô có vẻ đau lòng khi nhìn mình, trong
lòng anh dâng lên một chút hi vọng, khẽ cười cười, rồi đổi đề tài:
“Trước kia anh chưa bao giờ nghĩ em theo nghề báo chí. Bây giờ nhìn
lại thì công việc này rất thích hợp với em. Yên nhi, em so với
trước còn quyến rũ hơn nhiều.”
Đồng Yên nghe thấy ngữ điệu của anh đã thoải mái hơn, trong lòng
cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô cười cười, ánh mắt khôi phục sự trong
trẻo: “Em rất thích công việc này, thích các đồng nghiệp ở đó, còn
có lợi thế lão bản nữa.”
Tiếu Diệc Trần nhìn nụ cười thanh lệ của cô mà không khỏi thất
thần, hoảng hốt một lát mới cười khẽ: “Chẳng lẽ em cũng thích lợi
thế lão bản sao?”
Đồng Yên gật đầu, mở miệng có chút nghịch ngợm: “Cùng nhà tư bản
đấu trí và dũng khí cũng rất vui vẻ!”
Tiếu Diệc Trần cười to, trong mắt không chút nào che dấu sự say đắm
yêu thương cùng sủng nịnh. Một lát sau lại cầm đũa gắp thức ăn cho
cô.
Sau khi dễ dàng nói chuyện và hài hòa, hai người cứ như chưa từng
phát sinh chuyện gì. Bọn họ cẩn thận tránh những chuyện không tốt
đẹp, anh không giải thích cuộc phỏng vấn lần trước, cô cũng không
hỏi vì sao anh lại mời cô ăn cơm. Nhưng cả hai đều biết rằng sau
bữa cơm này, những chuyện tốt đẹp và đau khổ cũng sẽ họa lên dấu
chấm tròn, bất kẻ là tốt đẹp hay không, hai người đều chọn cách
quên đi.
Bữa cơm mau chóng kết thúc, Tiếu Diệc Trần nhấp một ngụm trà, nhìn
cô mạn bất kinh tâm mở miệng: “Anh đã ly hôn với Tương Dao
rồi.”
Tay của Đồng Yên cứng nhắc một chút, đè nén sự khiếp sợ và bối rối
trong lòng, buông thõng mắt quá một lúc lâu nhìn anh, nhẹ nhàng
hỏi: “Tại sao?”
Tiếu Diệc Trần khẽ cười, thân dựa vào lưng ghế ngồi, mặt hiện vẻ cô
đơn nói tiếp: “Bởi vì anh phát hiện ra anh chưa từng yêu cô ấy. Nếu
cứ tiếp tục sẽ không công bằng với cô ấy.”
Đồng Yên nhìn nụ cười có chút tự giễu của anh, trong lòng đau đau,
cân nahwcs một chút mới nói nhỏ: “Hôn nhân không phải trò đùa, có
thể trở thành vợ chồng thì kiếp trước đã tu luyện phúc phận không
thể dễ dàng nói buông tha được. Dao Dao là thật lòng yêu
anh.”
Tiếu Diệc Trần cúi đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, ánh mắt đau
đớn nhìn cô: “Yên nhi. Chỉ có vài tuần trôi qua thôi mà em có thể
thản nhiên như vậy mà an ủi anh. Nói không muốn yêu anh nữa thật sự
là không yêu anh nữa sao? Nếu như vậy, ngày xưa cần gì phải vì anh
tự sát? Tại sao lại nhẫn nhục làm tình nhân bí mật của anh?”
Hai tay Đồng Yên nắm chặt lại, từ từ cúi đầu. Đối với chất vấn của
anh, cô không muốn giải thích, cô cảm thấy không cần thiết phải
giải thích rõ ràng với anh.
Một lát sau, cô đứng dậy, nhìn anh nhàn nhạt nói: “Diệc Trần. Em
không hi vọng anh là bởi vì em mà ly hôn với Dao Dao.”
Tiếu Diệc Trần ngẩng đầu nhìn cô cười đến có chút hư ảo: “Không
phải vì em. Ta chỉ muốn tranh thủ hạnh phúc của mình.”
Đồng Yên nhìn vẻ mặt dần dần tràn ngập ưu thương của anh, nhắm mắt
và do dự một chút mới mở miệng: “Em có bạn trai rồi,”
Tiếu Diệc TRần sửng sốt, lập tức đứng lên, không thể tin được nhìn
cô chằm chằm, nắm chặt lấy hai vai cô, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng vô
cùng: “Em nói gì? Làm sao có thể như vậy được.”
Đồng Yên chưa từng thấy qua Tiếu Diệc Trần luống cuống như vậy,
trong lòng hung hăng đau, cúi đầu đè nén chua xót trong mắt, một
lần nữa nhìn vào trong mắt anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh, nói:
“Thật sự là như vậy. Em đã chấp nhận anh ấy rồi.”
Tiếu Diệc Trần sắc mặt trắng nhợt, sau đó buông cô ra, trong mắt
chật vật đã được che đi, hai tay nắm chặt thành nắm đầm, trầm thấp
mở miệng: “Em có thể nói cho anh biết người đó là ai không?”
Cô nhẹ nhàng phun ra cái tên: “Lăng Khiên.”
TRên khuôn mặt tuấn nhã của Tiếu Diệc Trần đột nhiên hiện lên tia
kinh ngạc, tiếp theo nhìn cô nói với vẻ mặt phức tạp: “Em nói là
Lăng Khiên, tổng giám đốc của tập đoàn Viễn Đông?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Tiếu Diệc Trần ngưng mắt nhìn cô: “Em yêu hắn?”
Đồng Yên muốn gật đầu, nhưng lại bị anh nhìn như vậy mà lạnh hết cả
sống lưng. Một lát sau quay đầu sau một bên, không trả lời
anh.
Tiếu Diệc Trần nhìn bộ dạng luống cuống của cô, tối tăm trong mắt
dần dần tản đi. Một lát sau khóe miệng loan loan, thở phào một hơi,
đưa tay xoa xoa khuôn mặt cô nói: “Yên nhi, nếu như là hắn ta, anh
sẽ không buông tha em đâu. Có lẽ rời xa anh em có thể yêu người
khác, nhưng người kia nhất định không phải là Lăng Khiên, bởi vì…
Em hận hắn! Bất kể em sống cùng với hắn là vì trả thì anh, cũng là
trả thù hắn. Yên nhi, anh tin em sẽ trở về bên anh.”
Bên bờ sông ánh đèn sáng rực, Đồng yên lặng lẽ đứng trên cầu, hai
tay chống trên lan can ngửa đầu nhìn bầy trời đêm đầy sao mà trong
đầu trống rỗng. Câu nói kia của Tiếu Diệc Trần như là một quả bom,
đem suy nghĩ vốn đã khong yên bình của cô vỡ ra từng mảnh.
Anh ta nói cô hận Lăng Khiên. Anh ta nói rằng bây giờ cô sống cùng
Lăng Khiên là bởi vì để trả thì anh ta đã từng làm cô đau
khổ.
Thật sự có phải như vậy không? Cô chưa bao giờ có ý nghĩ hận anh,
cô vẫn cảm thấy cô đối với anh là áy náy. Hơn nữa mấy ngày trước cô
thậm chí có cảm giác cô đã động tâm với anh rồi.
Nhưng mà Tiếu Diệc Trần lại nói: “Nếu nhu không phải là em hận hắn,
em làm sao có thể lúc vẫn còn yêu anh mà tiếp nhận hắn. Như vậy rõ
ràng là em muốn nhìn thấy hắn đau khổ. Đây không phải trả thù thì
là cái gì?”
Anh ta còn nói: “Em hãy tự hỏi lòng mình xem. Nếu như không phải là
trả thù, trong lòng em không cách nào đáp trả lại hắn. Tại sao lại
có thể thản nhiên như vậy mà tiếp nhận hắn đối với em thật
tốt?”
“Lúc gặp hắn em cảm thấy phiền não hay là ngọt ngào?”
“Muốn rõ ràng cảm giác và suy nghĩ của mình, em đừng làm trái với
tâm ý của mình. Xem lại xem cảm giác em đối với hắn rốt cuộc là
gì.”
Đồng Yên đưa tay đặt lên ngực, nhắm mắt lại, trong lòng hiện lên
một cái tên. Mấy phút đồng hồ sau, cô cười khổ một cái. Nghĩ đến
Lăng Khiên, trong lòng cô không hề thấy phiền não nhưng cũng không
có ngọt ngào, rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như nghĩ tới một người
xa lại vậy.
Chuông điện thoại di động vang lên, cô thấy hiện lên một cái tên,
thật lâu vẫn không có nhúc nhích.
“Không nên làm trái với tâm ý chân thật của mình.”
Qua thật lâu, cô tắt điện thoại. Giờ phút này, tâm ý chân thật của
cô chính là không muốn nhận điện thoại của anh ta.
Hết chương 15.
Chương 16: Yêu một cách hèn mọn
Editor: VitaminB2
Lúc này, Lăng Khiên đang đứng dưới nhà trọ của Đồng Yên, nhìn điện
thoại bị cô ngắt, anh cau chặt chân mày. Anh không chút do dự gọi
lại lần nữa. Trong mắt anh tràn ngập tức giận, cầm chặt điện thoại,
nổi điên lên đi đi lại lại trước xe ô tô.
Cô dám ngắt điện thoại của anh.
Cô dám ngắt điện thoại.
Mười mấy phút đồng hồ sau, Lăng Khiên gọi điện cho Thiến Thiến thì
được cô nói cho rằng buổi tối Tiếu Diệc Trần đến đón Đồng Yên đi ăn
cơm. Tất cả tức giận đều hóa thành kinh hoàng cùng luống cuống. Anh
dựa vào một bên xe lấy một điếu thuốc lá ra hút, ánh mắt gắt gao
nhìn vào căn phòng tối trên tầng kia, ngón tay không tự chủ mà run
rẩy.
Anh không thể nghĩ ra bọn họ đã đi nơi nào. Cô vì sao lại không
nghe điện thoại của anh? Tại sao lại tắt điện thoại? Tất cả anh đều
không dám nghĩ.
Suốt một đêm Đồng Yên cũng không trở về.
Đồng Yên ngồi một mình bên bờ sông suốt cả đêm, gần sáng mới lái xe
trở về nhà, lại thấy chiếc xe thể thao màu bạc cùng một thân anh
cao ngất quen thuộc. Nhìn bộ dạng cúi đầu cô đơn của anh và những
tàn thuốc rơi đầy đất, cô cảm thấy nơi nào đó trong lòng hung hăng
đau một cái. Cảm giác đau nhói rất rõ ràng. Cô dừng bước, nhìn
khuôn mặt nhìn nghiêng tiều tụy không chịu nổi của anh mà khốn
hoặc. Nếu như là cô hận anh, nếu như là cô trả thù, thì khi nhìn
thấy bộ dạng này của anh, lẽ ra cô phải cảm thấy rất vui mới đúng
chứ? Nhưung vì sao trong lòng cô lại khó chịu như vậy?
Lăng Khiên nghe thấy tiếng động, ngơ ngác một chút mới ngẩng đầu
lên. Nhìn thấy bóng dáng xinh xắn anh đã chờ cả đêm kia mà lòng anh
run run, vừa vui mừng lại vừa luống cuống.
Đi mấy bước tới trước mặt cô, anh vươn tay đặt lên đầu vai cô.
“Em…” Hút thuốc cả một đêm, giọng anh rất khàn. Dừng lại một chút
anh mới hỏi tiếp: “Em buổi tối đi đâu vậy?”
Đồng Yên có chút sợ sệt nhìn anh, nhìn thấy đáy mắt anh có lo lắng
và bối rối, lòng cô lại run lên một cái nữa.
Lăng Khiên nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô mà trong lòng nhói đau, không
nói gì thêm, cởi áo khoác của mình ra khoác cho cô, nhẹ nhàng ôm
lấy cô, anh cất giọng khàn khàn nhưng ôn nhu: “Trước tiên lên nhà
đã. Em cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Đồng Yên bị anh ôm đi vài bước, đột nhiên dừng lại, xoay người và
có chút vội vàng cách xa mấy bước, sau đó cô trả lại áo khoác cho
anh có chút bối rối nói: “Em có thể tự mình đi được. Đi
thôi.”
Trong mắt Lăng Khiên đột nhiên hiện lên một tia đau đớn. Anh chế
trụ cổ tay cô, vẻ mặt dần dần trở nên mờ mịt không rõ.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Đồng Yên quay lưng về phía anh, hốc mắt từ từ đỏ lên.
Lăng Khiên bước tới đặt tay lên bả vai cô thì thấy hai mắt cô đã
rưng rưng, hơi ngẩn ra. Anh đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô
ôn nhu hỏi: “Hắn nói với em chuyện gì vậy? Hắn yêu cầu em trở lại
bên cạnh hắn sao?”
Đồng Yên không nói bất kỳ câu nào, giống như con mèo nhỏ bị chấn
kinh mà không ngừng lắc đầu.
Lăng Khiên thở dài một hơi, mỉm cười, ôm cô vào lòng rồi nhẹ nhàng
vỗ lưng cô, vuốt ve đỉnh đầu cô nói thật nhỏ: “Đừng khóc, Yên Yên.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết đi, để anh giải
quyết.”
Đồng Yên chôn chặt mặt vào ngực anh, lệ không ngừng chảy ướt đẫm áo
anh. Nghe giọng nói trầm thấp của anh mà lòng cô từ từ dãn lỏng ra.
Một lúc sau, cô đưa hai tay ôm lấy eo anh hỏi khẽ: “Anh có cảm thấy
rằng em đang trả thù anh không?”
Anh nghe thấy cô nói vậy rõ ràng là sửng sốt tột độ, cúi đầu nhìn
hai mắt đã sưng vù của cô mím môi, ánh mắt trở nên sắc bén dị
thường. Một hồi lâu sau anh mới nhàn nhạt mở miệng: “Hắn nói với em
như vậy à?”
Cô ở trong ngực anh khẽ gật đầu một cái, nước mắt vẫn không ngừng
tuôn.
Lăng Khiên cảm thấy được thân thể gầy gò của cô run rẩy mà cảm thấy
đau lòng vô cùng, lại đem áo khoác của mình khoác lên người cô nhỏ
giọng nói: “Em cho là như vậy?”
Đồng Yên ngẩng đầu lên đáng thương nhìn anh, trong mắt là sự luống
cuống.
Anh cúi đầu, tựa trán mình vào thán cô cười nói: “Nha đầu ngốc! Chỉ
vì mỗi việc đấy mà một đêm em cũng không về nhà à?”
Rồi anh lại xoa tóc cô, ôn nhu nói: “Tối rồi em đã đi đâu?”
“Bờ sông.” Giọng cô lộ ra chút ủy khuất.
Trong mắt anh nhu tình ngày càng đậm và còn lộ ra tia đau lòng rất
sâu: “Sau này muốn trốn anh phải đi tới nhà trọ nào đó. Dù thế nào
em cũng phải chú ý đến an toàn của mình. Biết không?”
Đồng Yên cắn cắn môi nhìn anh, trong mắt hiện lên sự cảm động: “Anh
không tức giận sao?”
Anh cắn cắn lên chóp mũi cô: “Có tức giận. Anh rất tức giận. Hận là
không thể treo ngược em ngốc nghếch lên cây dùng roi mà
đánh.”
Đồng Yên mím môi cười cười, mắt tiếp tục chôn trong ngực anh, sau
đó đưa tay lên ôm lấy cô anh nói nhỏ: “Em mệt quá.”
Lăng Khiên nhìn cô đánh trống lảng mà lắc đầu cười khẽ, đáy mắt anh
đều là sủng nịnh, rồi anh nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô, đem áo
khoác choàng lên người cô rồi bước nhanh về phía thang máy.
Trước khi vào thang máy, anh cúi xuống thì thầm bên tai cô: “Coi
như là trả thù thì anh cũng không sợ. Anh sợ nhất chính là không
tìm được em. Sau này anh không cho phép em không nghe điện thoại
của anh, em lại càng phải hứa là không bao giờ được tắt điện thoại.
Có nghe không?”
Cô nheo mắt lại nhìn anh, đầu lệch sang một bên, lên tiếng phản
bác: “Nhưng nếu là điện thoại hết pin thì sao?”
Anh nhìn vào hai mắt cô, đáy mắt dần dần có ngọn lửa nhỏ, cúi đầu
hôn lên môi cô một cái nói: “Em tự nghĩ biện pháp đi. Tóm lại là
nếu chuyện như vậy xảy ra một lần nữa, anh liền ăn em sạch
sẽ.”
Mặt Đồng Yên đỏ bừng lên, mặt giấu sau vào ngực anh, lầm bầm: “Bá
đạo.”
Lăng Khiên ôm cô trở lại phòng ngủ, lúc đó cô trong ngực anh đã ngủ
say rồi. Anh đặt cô xuống giường, đắp kín chăn cho cô, sau đó anh
ngồi xuống bên cạnh cô mà ngắm nhìn dung nhan lúc cô ngủ đến ngẩn
người.
Mệt mỏi sau một đêm không ngủ nhưng đáy mắt anh vẫn nồng đậm quyến
luyến và thương yêu. Đối với việc cô trốn tránh anh cả đêm không
về, anh vốn nên tức giận cùng đau lòng, nhưng khi nhìn thấy hai mắt
cô sưng đỏ và ánh mắt mệt mỏi, anh có thể cảm nhận thấy chỉ có đau
lòng sâu sắc. Anh thậm chí là không muốn đi hỏi người kia rốt cuộc
đã nói cái gì với cô, chỉ cần cô đã trở lại, nguyện ý ở bên anh,
tất cả mọi chuyện anh cũng có thể không so đo.
Anh không dám đi chất vấn cô, không dám ép cô, không dám hi vọng xa
vời cô có thể đáp lại tình cảm của mình. Anh chỉ có thể cố gắng hết
mình cưng chiều cô, yêu cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn một chút ở bên
cạnh mình, có lẽ anh cũng có thể chấp nhận cô vĩnh viễn sẽ không
yêu mình!
Với anh, yêu như vậy quá sức hèn mọn, nhưng anh biết với cô mà nói
quá mức trầm trọng, cho nên dù bây giờ anh thật muốn không rời chăm
sóc cô, cũng không ngừng bảo mình nhất định cho cô không gian tự do
hít thở, nên vì cô mà tạo ra một bầu trời bao la rộng lớn.
Sau cả ngày họp bàn bận rộn, Lăng Khiên rảnh rỗi tay kẹp điếu thuốc
lá, ngã mình vào trong ghế mong rằng nhanh đến lúc tan làm.
Lục Tư Triết nhìn vẻ mặt mệt mỏi không chịu nổi của anh, lật xem
văn kiện trong tay, điều khản mở miệng: “Người ta nói rằng yêu vào
thì càng ngày càng rạng rỡ. Còn cậu làm sao trông giống như là bị
mất nước, càng ngày càng tiều tụy đi vậy?”
Lăng Khiên cúi đầu xoa mi tâm, cúi đầu uống một ngụm café mới lên
tiếng: “Tối qua một đêm không ngủ. Thật mệt mỏi quá.”
Lục Tư Triết sửng sốt: “Chiến đấu hăng hái cả một đêm á?”
Lăng Khiên trừng mắt một cái: “Biến ngay.”
Lục Tư Triết nhìn vẻ mặt khó chịu của Lăng Khiên không biết tại sao
trong lòng lại buông lỏng, thay bằng nụ cười lười nhác nói: “Sủng
vật của ngươi cho ngươi kinh ngạc gì sao?”
Lăng Khiên nhếch miệng một chút cười khổ, không đáp lời Tư Triết mà
xoay laptop một trăm tám mươi độ trước mặt anh.
Lục Tư Triết để văn kiện trong tay xuống nhìn về màn hình laptop,
trên mặt dần dần nghiêm túc, một lát sau đưa mắt hỏi Lăng Khiên:
“Cậu muốn động Trần Dương?”
Lăng Khiên đốt một điếu thuốc, vuốt vuốt miệng cốc café gật đầu,
nhìn Tư Triết cười: “Thế nào? Có phải có tính khiêu chiến hay
không?”
Lục Tư Triết cau mày: “Trần Dương căn cơ rất sâu, thực lực truyền
thông nghiệp còn xa hơn trước. Bây giờ chúng ta chưa đủ sức để vặn
ngã nó đâu.”
Lăng Khiên hít một hơi thật sâu rồi phun ra một vòng khói trắng,
ánh mắt trở nên âm u dị thường, nhìn ra ngoài cửa sổ cười cười:
“Không phải là Viễn Đông muốn vặn ngã nó, mà là tôi.”
Lục Tư Triết kinh ngạc một chút, sau đó vắt lông mày: “Cậu muốn
kháo chứng khoán của công ty Trần Dương?”
Lăng Khiên cười cười, vẻ mặt mỏi mệt hiện lên một tia bén
nhọn.
Lục Tư Triết mím môi: “Vì Đồng Yên?”
Lăng Khiên bóp tắt tàn thuốc nhìn về phía Tư Triết, không có gật
đầu cũng chẳng lắc đầu: “Tình trạng tài vụ trước mắt của Trần Dương
vô cùng hỗn loạn, cổ phiếu trống rỗng cao lợi hại, cho dù tôi không
đụng nó, sớm muộn gì nó cũng sẽ bị người khác nuốt trọn.”
Lục Tư Triết nhìn anh định liệu vẻ mặt kiên định, khẽ cười cười:
“Cậu an bài bao nhiêu người ở Trần Dương?”
Lăng Khiên liếm liếm môi, trong mắt tản ra huy quang như thợ săn
thấy con mồi tuyệt đẹp, cười đến vân đạm phong khinh: “Không nhiều
lắm. Nhưng bất kì đề nghị nào của Tiếu Diệc Trần tôi đều có quyền
phủ quyết.”
Lục Tư Triết không thể tin được nhìn anh, sau đó vẻ mặt thổn thức
mở miệng: “Cậu thật ngoan độc. May mà tôi không phải là đối thủ của
cậu.”
Lăng Khiên đứng dậy cho Tư Triết một quyền: “Được rồi. Buổi tối tôi
có hẹn với Lí Duệ, cậu đi cùng đi. Chuyện này chỉ có hai người
chúng ta biết, thời điểm này tôi không ra mặt, cậu toàn quyền chịu
trách nhiệm.”
Lục Tư Triết cũng đứng lên, do dự chốc lát rồi trầm thấp nói:
“Chuyện này cậu muốn gạt Đồng Yên sao?”
Lăng Khiên lại đốt một điếu thuốc khác đi tới bên cửa sổ, không nói
gì.
“Cậu cần phải nghĩ cho kĩ, vạn nhất cô ấy biết cậu ở đây cố ý phá
đổ Trần Dương, có thể hoàn toàn ngược lại đó.”
Lăng Khiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đáy mắt nhẹ nhàng rung động,
con ngươi đen như mực sâu không thấy đáy. Một lát sau anh cúi đầu
mở miệng: “Tư Triết, cậu muốn nuôi sủng vật sao?”
Lục Tư Triết hơi sững sờ lắc đầu: “Không có. Tôi không làm những
chuyện phí sức không lấy lòng như này.”
Lăng Khiên cúi đầu cười yếu ớt: “Phí sức không lấy lòng sao? Cho dù
cậu hao tốn hết tâm tư, đem hết toàn lực có phải hay không cũng có
một ngày, cô ấy chỉ vì một câu nói của người khác mà không chút do
dự rời đi?”
Lục Tư Triết đi tới bên cạnh anh, quay đầu cau mày nhìn anh nói:
“Cậu bây giờ đang nói đến sủng vật hay Đồng Yên?”
Lăng Khiên mím môi phác thảo dưới khóe miệng: “Có gì khác nhau
sao?”
“Đồng Yên là một con người, một cá nhân độc lập. Cô ấy có suy nghĩ,
chính kiến riêng của mình. Cậu không nên quá dùng sức lực.”
Lăng Khiên quay đầu nhìn anh cười đến không có ý tốt, nói: “Phụ nữ
của tôi cậu nghiên cứu thấy triệt như vậy làm cái gì? Tìm hiểu
à?”
Lục Tư Triết rõ ràng ngần ra, hung hăng lườm anh một cái, xoay
người rời đi kèm theo câu nói: “Mẹ kiếp! Cậu quả thực sẽ biết làm
gì. Tôi đi đây.”
Lăng Khiên thấy Tư Triết tức giận như vậy mà ngẩn cả người, khẽ
nhíu mày. Trong ấn tượng của anh Lục Tư Triết rất ít khi nói tục,
mới vừa rồi rõ ràng cậu ta thất thố.
Suy nghĩ khốn hoặc của anh bị tiếng báo tin nhắn cắt ngang. Thấy
phía trên điện thoại xuất hiện một cái tên, trên mặt lạnh lùng và
cương nghị của người đàn ông xuất hiện nụ cười nhu hòa.
Anh cầm điện thoại nhắn tin trở lại cho cô, cầm lấy áo khoác, nởi
lỏng cà vạt ra, vừa đi tới cửa trên môi mấp máy một câu gì đó. Rõ
ràng là “Yên Yên.”