Tiếng Phan Anh vang lên đằng sau lưng cô. Trái tim Tương Cầm như
muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không được, cô tự nhủ, ngày mai là đám
cưới mình rồi. Đừng để anh ấy làm xáo trộn mình nữa. Tương Cầm cố
gắng bình tĩnh, tra nốt chìa khóa vào, nhưng không hiểu sao không
mở được cánh cổng. Tay cô run lên, không phải vì gió lạnh. Cô đột
ngột cảm thấy một hơi ấm bao quanh mình. Tay Phan Anh quàng qua
người cô, ấm áp và mạnh mẽ. Nước mắt cô chảy dài xuống từ khóe
mắt.
-Em đừng lấy anh ta – Phan Anh lấy hết can đảm, xoay người Tương
Cầm lại, nhìn sâu vào mắt cô. Tương Cầm thấy người cô run rẩy, mất
hết các giác quan.
Thấy Tương Cầm vẫn im lặng, Phan Anh chậm rãi nói: “Lấy anh
nhé”.
Tương Cầm vẫn đứng im như pho tượng. Nếu là cách đây mấy tuần, có
lẽ cô đã vui sướng đến mức thao thức cả đêm. Nhưng bây giờ, cô đâu
còn sự lựa chọn nào khác. Ngày mai đã là ngày kết hôn của cô rồi.
Cô thấy đầu óc mình rối lên, chẳng suy nghĩ được gì cả. Không,
không thể. Còn danh dự của bố cô nữa, làm thế nào ông có thể đối
mặt với dư luận nếu như ông có một đứa con gái là cô dâu bỏ trốn
trong đám cưới.
Tương Cầm vội vàng đẩy Phan Anh ra, cô mấp máy:
- Anh về đi.
Cô tra khóa vào một lần nữa. Lần này khóa bật ra nhẹ nhàng. Cô
nhanh chóng chạy vào trong, đóng sập cánh cửa lại, đưa hai tay lên
ngực ngăn trái tim đang nhảy thình thịch. Cô khóc như chưa từng
được khóc.
Tương Cầm đã có một đêm mất ngủ. Mắt trũng sâu xuống. Chuyên gia
trang điểm cho rằng chắc cô mất ngủ vì hồi hộp cho đám cưới. Chỉ có
Nhiên biết rằng, tối qua Tương Cầm đã khóc suốt đêm. Kể cũng lạ,
một cô gái luôn tỏ ra tươi vui như Tương Cầm, tại sao lại khóc rất
nhiều, còn một người có gương mặt buồn như Nhiên lại ít khi rơi
lệ.
Nhiên thấp thỏm, chờ đợi một điều gì đó mà cô không định hình được.
Nhìn gương mặt vô hồn của Tương Cầm, cô biết Tương Cầm đang đấu
tranh rất nhiều bên trong. Đồng hồ điểm đến con số 10, Nhiên thở
dài, chỉ hy vọng Tương Cầm đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hôn nhân
này. Cánh cửa phòng trang điểm mở ra. Bố Tương Cầm, một người đàn
ông thấp, to béo bước vào, cười hỉ hả:
-Con gái ngoan, đã đến giờ lành rồi. Trợ lý Quân là một người tốt.
Bố rất yên tâm giao con cho cậu ấy. Con nhất định sẽ sống hạnh
phúc.
Tương Cầm nở một nụ cười gượng gạo, nắm tay bố bước vào phòng cử
hành hôn lễ. Ai cũng khen cô dâu thật xinh đẹp, trông chẳng khác gì
người mẫu, chỉ có điều gương mặt buồn quá. Chú rễ thì gương mặt
tràn đầy hạnh phúc. Anh chìa tay ra đón lấy tay Tương Cầm, nhưng cô
lại có chút do dự. Cô dừng lại đột ngột khi bước lên bậc thang đầu
tiên.
Tiếng xôn xao bên trong phòng vang lên.
Lẽ nào lại chuẩn bị có một cô dâu chạy trốn?
Tương Cầm vén tấm khăn voan, nhìn trợ lý Quân một lúc, môi mấp máy
định nói nhưng lời nói lại tắc nghẹn nơi cổ họng. Trợ lý Quân nhìn
cô đau khổ. Không phải là anh không biết. Ngày hôm qua, khi bốn
người đi ăn tối, anh tình cờ bắt gặp ánh mắt của Phan Anh và Tương
Cầm giao nhau lặng lẽ, chỉ là anh cố tình không hiểu. Vốn dĩ anh
cho rằng gạo đã nấu thành cơm rồi, hôn lễ cũng chuẩn bị cử hành
rồi, một ngày nào đó Tương Cầm sẽ quên người ấy đi và yêu anh.
Nhưng anh đã nhầm, thực sự nhầm. Tình yêu của Tương Cầm quá lớn,
lấn át lí trí của cô. Anh gật đầu đầy đau khổ. Anh còn biết làm gì
hơn nữa, ngoài trừ buông tay ra? Yêu một người nghĩa là mong muốn
người ấy hạnh phúc. Anh cũng từng yêu, cũng từng có một tình cảm
sâu nặng, cũng đã từng hy vọng người ấy chạy trốn khỏi lễ
cưới.
-Xin lỗi, em không thể tiếp tục hôn lễ này.
Tương Cầm vén váy, chạy một mạch ra khỏi khán phòng, bỏ lại đằng
sau tiếng xì xào, và tiếng bố cô hét lên vang vọng:
-Tương Cầm, đứng lại cho bố.
Tương Cầm cứ chạy đến nơi cô cần đến, nhắm thẳng một hướng đến nhà
Phan Anh. Chạy xuống bậc thang của khách sạn nơi diễn ra hôn lễ, cô
gặp Phan Anh đang bước lại từ phía đối diện. Cô mỉm cười qua làn
nước mắt. Anh đây rồi, anh đã đến bên cô rồi. Cô chạy ào vào lòng
anh. Phan Anh ôm chặt lấy cô vào lòng, cứ ngỡ là giấc mơ. Chỉ đến
khi sắp vuột khỏi tầm tay, anh mới biết rằng anh đã yêu Tương Cầm.
Cũng may, thượng đế chưa quay lưng lại với anh. Đôi khi tình yêu là
một thứ tình cảm ích kỉ, không thể nào vẹn cả đôi đường thì nên
chọn lấy tình yêu, bởi vì người sống bên mình suốt đời nên là người
mình yêu thương. Nếu không thì sẽ uổng phí cả một kiếp người.
Chương 11: Anh có còn yêu em không?
“ Ngày … tháng … năm…
An,
Hai năm, em vẫn ở nơi này chờ anh còn anh đang ở đâu?
Nơi anh đến, tuyết đã rơi chưa? Ngày xưa, em luôn tin rằng người
đầu tiên em gặp vào ngày tuyết đầu mùa rơi sẽ chính là người sẽ nắm
tay em đi suốt cuộc đời. Em đã nghĩ đến anh, nhưng em biết đó chỉ
là một giấc mơ. Việt Nam là xứ nhiệt đới thì làm gì có tuyết, anh
nhỉ?
Anh có đang vòng tay ôm một người nào đó rồi im lắng ngắm tuyết rơi
không? Có không anh?
Hai năm anh đi, phố phường thay đổi từng ngày, thay đổi đến mức chỉ
một tuần em không đi ngang qua lối cũ thì đã cảm thấy mọi thứ dường
như xa lạ. Giàn bông giấy trước nhà em giờ đã có thêm hoa trường
xuân và dây leo xanh. Em vẫn thường đứng trên ban công nhìn xuống,
hy vọng bất chợt nhìn thấy anh đang đứng dưới hàng bông giấy. Nhưng
em biết giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ, còn hiện thực thì trần trụi đến
khắc nghiệt.
À, anh biết không, Tương Cầm đã mang thai được năm tháng rồi đấy.
Nói về hai người này thì phải nói đến một thiên tình sử gian nan.
Sau khi cô dâu bỏ chạy khỏi đám cưới, bố Tương Cầm quyết từ mặt con
gái. Tương Cầm và Phan Anh lấy nhau, không ồn ào kèn trống, không
lời chúc phúc, chỉ đến chính quyền làm giấy kết hôn rồi về sống với
nhau. Cuộc sống ngày ngày rất hạnh phúc. Thỉnh thoảng, vợ chồng
Tương Cầm gọi em đi ăn tối, không quên giới thiệu em cho một anh
chàng nào đó. Phan Anh hay nói đùa rằng:
- Nhiên, lấy chồng đi. Cậu sắp thành bà cô già rồi đấy. Sau này
thấy con tớ mà phát thèm thì đừng có nghĩ đến chuyện bắt cóc con tớ
đấy nhé.
Nói rồi, anh chàng lại xoa xoa cái bụng tròn vo vo của Tương Cầm,
nói với đứa bé trong bụng:
- Con gái, đừng làm mẹ đau nha con.
Lập tức, Tương Cầm sẽ sừng cộ lại ngay “ Đã bảo với anh nó là con
trai kia mà. Em siêu âm rồi.” Phan An rụt cổ, so vai như muốn nói
với em rằng “Cậu thấy đấy, cô ấy toàn bắt nạt tớ.”
Nhìn gia đình Tương Cầm hạnh phúc, đôi lúc em cảm thấy tủi thân
lắm. Em cũng đã không còn trẻ nữa, cũng đã đến lúc phải lấy chồng,
sinh con, sống một cuộc đời êm ấm. Nhưng mà không hiểu tại sao em
lại không thể mở lòng ra với bất kì ai. Có lẽ bởi vì hình ảnh của
anh quá lớn trong em.
Em vẫn đợi anh đến lau khô những giọt nước mắt em rơi trong đêm
tối. “
Nhiên gập lá thư lại, cho vào một cái hộp gỗ nhỏ. Cô bắt đầu có
thói quen viết thư cho An từ khi anh đi, chỉ khác chăng là những lá
thư không bao giờ được gửi đến đúng người cần nhận.
Mỗi ngày trở về căn nhà trống trải, thật sự cảm thấy rất cô độc.
Cho nên Nhiên đăng báo tìm người cho thuê căn phòng của mẹ. Bảng
thông báo dán được hai ngày thì có một cô gái tới tìm cô.
- Chào chị, tôi là Từ Minh. Chị là người cho thuê nhà à?
- À chào chị. Mời vào.
Cô gái này có mái tóc rối bời y hệt cô, cũng dáng người giống giống
cô, chỉ khác là trông trẻ hơn cô một chút. Người ngoài nhìn vào,
chắc sẽ nghĩ rằng hai người có quan hệ huyết thống nào đó. Từ Minh
tự giới thiệu cô là một bác sĩ người Mỹ gốc Việt. Bạn trai cô trở
về Việt Nam làm việc nên cô muốn về cùng vì không thể rời xa anh
ấy. Nhìn kĩ, cô gái này phong cách nhẹ nhàng, lại nói chuyện có
duyên, khiến Nhiên cảm thấy khá mến cô.
Ba ngày sau, Từ Minh chuyển tới, sống ở căn phòng cũ trước đây của
mẹ cô. Từ Minh bằng tuổi cô. Cô gái này, thật sự rất biết lấy lòng
người khác. Mỗi sáng, Nhiên thức dậy đều thấy thức ăn sáng được
chuẩn bị trên bàn, kèm theo một mảnh giấy:
“ Chúc cậu ngon miệng”
Có Từ Minh, cô cảm thấy căn nhà bớt trống vắng. Mặc dù Từ Minh
không nói chuyện nhiều, nhưng mà sự có mặt của cô làm Nhiên bớt đi
cảm giác cô độc. Nhiên cũng hiếm khi hỏi chuyện Từ Minh, bởi vì cô
quan niệm rằng nếu một người muốn kể, họ tự khắc sẽ kể, không cần
hỏi.
***
Nhiên chạy vội vào công ty, đâm sầm phải một người đang đi phía
trước. Sáng nay cô đi làm trễ vì chiếc xe trở chứng hư dọc
đường.
- Xin lỗi
Người đàn ông trước mặt quay lại, nhìn sững vào cô một lát rồi cười
nhẹ:
- Không sao.
Người đàn ông này, tại sao cô lại có cảm giác rất quen thuộc. Cô
đập đập vào đầu mình, thầm nghĩ trí nhớ của mình thật tồi tệ.
Cô đi chung một thang máy với người đàn ông. Nhìn kĩ thì anh ta cỡ
ba lăm tuổi, gương mặt cương nghị, sống mũi cao, đôi mắt màu nâu
được che dưới cặp kính cận khá dày. Anh ta thuộc một kiểu mẫu của
người thành đạt.
- Cô làm ở công ty nào? – Người đàn ông hỏi cô, mắt vẫn nhìn thẳng
về phía trước. Bây giờ cô mới nhận ra giọng anh ta lơ lớ, không
thuần việt.
- Tôi làm ở công ty YR. – Theo phép lịch sự, cô trả lời, ánh mắt
nghiêm trang.
- Ồ, tôi cũng là nhân viên mới của công ty.
Nhiên xoay sang nhìn người đàn ông một lần nữa. Anh ta không có vẻ
gì là nói dối. Cô mỉm cười đáp lại. Dù sao thì cô và anh ta cũng
sắp là đồng nghiệp, cũng nên xã giao một chút.
- Tôi là Nhiên, nhân viên phòng kinh doanh. Còn anh?
- Tên tôi là Đằng Qúy. Có gì mong cô giúp đỡ. – Anh ta chìa tay ra,
chờ đợi cái bắt tay từ Nhiên.
Thang máy dừng ở tầng 11, Nhiên bước ra. Trông thấy anh ta vẫn còn
đứng trong thang máy, thầm nghĩ anh ta chắc không biết đường trong
công ty:
- Anh không vào à? Công ty nằm ở tầng này đấy.
- À, tôi có một chút việc phải lên tầng trên. Gặp lại cô sau
vậy.
Tầng trên à? Tầng trên là tầng của tổng giám đốc, phó tổng và các
giám đốc bộ phận. Anh ta lẽ nào lại là một trong những giám đốc ?
Mà thôi, cô cũng chẳng muốn thắc mắc nhiều. Nhiên gật đầu chào rồi
quay bước vào phòng. Nhân viên trong văn phòng đã có mặt đầy
đủ.
Hai năm trôi qua, Nhiên giờ đã trở thành một phó giám đốc đầy năng
lực. Lẽ ra cô được cân nhắc lên chức giám đốc, nhưng Nhiên từ chối.
Không phải bởi vì cô không thể đảm nhận nổi trọng trách, chỉ là cô
cảm thấy chức vụ tăng cũng đồng nghĩa với trách nhiệm tăng theo. Cô
không muốn cả ngày ở công ty, tối đến cũng phải ở công ty làm việc.
Vả lại, cô muốn ở cùng tầng dưới với mọi người hơn là ngồi ở tầng
trên cùng với các giám đốc khác.
Vừa vào đến phòng, Nhiên đã thấy nhân viên nháo nhào.
- Thôi nào, về chỗ làm việc đi. – Cô nghiêm khắc nhìn mọi người, vỗ
vỗ tay thật to, yêu cầu giải tán.
Thực ra, Nhiên là một phó giám đốc rất được lòng nhân viên, bởi vì
cô hòa nhã, điềm tĩnh, tuy có nghiêm khắc nhưng luôn đúng công,
đúng tội.
- Chị Nhiên, – Phương Linh, cô nhân viên mới vào của công ty, đột
nhiên hỏi cô- Chị đã gặp sếp tổng mới chưa?
- Chưa. Mà tại sao em quan tâm vậy?
- Trời ơi – Phương Linh lầm bầm. – Chị đúng là bà cô già không màng
đến sự đời. Chị không biết à, sếp tổng mới chỉ độ ba lăm tuổi, độc
thân, giàu có, hiện tại đang là đối tượng theo đuổi của hàng tá
nhân viên nữ trong công ty đấy. Nghe bảo sếp tuy không tuấn tú
nhưng mà nhìn cũng được. Với lại, đàn ông thì cần gì đẹp trai, chỉ
cần kiếm ra thật nhiều tiền là được.
- Thế em đã gặp chưa? Biết đâu anh ta lại xấu như Chí Phèo thì
sao?
- À chưa, nhưng em nghe người ta đồn thế. Hì hì.
- Chưa thì đi làm việc đi.
Phương Linh bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của Nhiên, lè lưỡi, rụt cổ,
quay về chỗ làm. Sếp đúng là sếp, nổi tiếng là bà cô không màng sự
đời.
Còn lại một mình, Nhiên vừa lấy tập tài liệu tuần trước ra xem thì
có điện thoại của giám đốc bộ phận.
- Nhiên, em lên phòng tổng giám đốc ngay bây giờ nhé. Sếp tổng mới
muốn gặp các giám đốc và phó giám đốc.
Thật là mệt, cô than thầm. Vốn dĩ, cô không có hứng thú với các
cuộc họp. Khi cô đến nơi thì mọi người đã yên vị sẵn chỗ ngồi trong
phòng họp. Người đàn ông ngồi chính giữa trông thật sự rất quen. Cô
chợt nhớ ra anh ta chính là người cô mới gặp ở thang máy. Anh ta
ngồi ở ghế chủ tọa. Lẽ nào anh ta chính là sếp tổng mới?
Như giải đáp thắc mắc của cô, anh lên tiếng:
-Xin chào. Tôi là Đằng Qúy, tổng giám đốc mới của YR Việt Nam. Rất
mong được sự giúp đỡ của các bạn.
YR là một tập đoàn đa quốc gia. Sếp tổng của mỗi nước thường được
tuyển chọn ở Mỹ và được đưa về các nước để công tác.
Nhiên cảm thấy thật xấu hổ về chuyện ban sáng. Anh ta là sếp tổng,
tự khắc biết rõ tầng làm việc của mình là tầng 12. Thỉnh thoảng,
trong buổi họp, cô thấy sếp tổng nhìn về phía mình. Anh ta chắc có
lẽ đã nhận ra cô.
Hôm nay đúng là một ngày không may mắn đối với mình, cô thầm nghĩ.
Hết xe hư lại đến đụng độ sếp ở thang máy. Cũng may là cô đã không
làm việc gì gây ấn tượng xấu với sếp.
Khi cô trở về lại phòng làm việc thì thấy điện thoại có ba cuộc gọi
nhỡ của mẹ. Cô một tay bấm số điện thoại, một tay lấy xấp tài liệu
hồi sáng ra xem tiếp
-Có chuyện gì vậy mẹ?
-Nhiên này, tối nay đi ăn với cả gia đình nhé. – Giọng mẹ có chút
ngập ngừng. – Hôm nay An về nước.
Hôm nay An về nước. Cô vẫn chưa tin được vào tai mình. Có một thứ
cảm xúc hỗn độn dâng lên.
-Vâng, con biết rồi. Xong việc con sẽ ghé qua nhà.
Suốt cả buổi chiều hôm ấy, Nhiên không làm được việc gì ra hồn. Tâm
trí cô cứ mãi nghĩ đến cuộc gặp gỡ tối nay. Hai năm rồi, không biết
An đã thay đổi đến mức nào. Một vài lần, Phương Linh gõ cửa, nhưng
cô cũng chẳng để ý.
-Chị Nhiên – Phương Linh hét to vào tai cô, làm cô chợt bừng
tĩnh.
-Chuyện gì đấy?
-Chị bị sao thế? Trúng mũi tên thần tình ái hay sao mà thần người
ra vậy? – Ánh mắt Phương Linh nhìn cô dò hỏi – Có phải đã tương tư
sếp tổng mới rồi không? Từ lúc chị gặp sếp tổng đến giờ, người cứ
như trên mây ấy.
-Không có gì. Mà em có chuyện gì không? – Cô ngẩng mặt lên
nhìn.
-Em muốn xin chị chữ kí cho tập tài liệu này.
-Uh cứ để đấy. Chút nữa chị sẽ kí.
Nhưng rồi, chẳng hiểu tại sao cô bỗng quên mất, khiến cho Phương
Linh mấy lần cứ chạy vào phòng nhắc nhở. Khi chuông đồng hồ điểm
đến con số 6, cô đứng bật dậy. Trong lòng cảm thấy rất lo lắng, bồn
chồn. Cô bước vội ra khỏi công ty, nhưng sực nhớ ra xe cô sáng nay
đã đem đi sửa, vẫn chưa lấy về. Cô đi tới bến đỗ bắt taxi, nhưng
lại trúng giờ cao điểm nên chẳng có chiếc nào còn trống chỗ. Trong
lúc cô đang tần ngần thì có một chiếc xe màu đen chạy đến đỗ lại
ngay trước mặt cô. Cửa kính được kéo xuống, một người đàn ông ló
đầu ra ngoài nhìn cô cười:
-Cô muốn đi đâu à? Tôi đưa cô đi. Giờ này chẳng có taxi đâu.
Là sếp tổng.
Nhiên cúi đầu chào sếp tổng, xua tay bảo rằng không sao, cô cũng
không vội gì. Thế nhưng, sếp tổng cứ nhất định mời cô lên xe, làm
cô không thể nào từ chối được. Anh quàng dây qua người cô, thắt dùm
cô dây an toàn. Hơi thở đàn ông quyện lấy không khí, làm cô cảm
thấy có chút choáng váng.
-Cô đến phố nào?
-Phố Z, số 23.
-Tôi cũng ở phố đấy. – Sếp tổng vừa cười vừa nói, làm cô không biết
có bao nhiêu phần là sự thật.
-Trước đây cô từng sống ở Mỹ đúng không? Tôi xem trong hồ sơ của
cô. Cô ở bang nào?
-Tôi ở Boston, thưa sếp – Đến giờ, cô vẫn chưa quen với cảm giác
ngồi trên xe của sếp tổng.
-À, tôi cũng ở Boston đấy. Có khi ngày trước, chúng ta làm cùng một
tòa nhà. Kể cũng từng coi là đồng nghiệp. Thế thì, cô cứ gọi tôi là
Đằng Qúy đi. Tôi cũng chẳng lớn hơn cô bao nhiêu tuổi.
-Sao vậy được, sếp tổng. Tôi sao dám gọi tên sếp như vậy. – Nhiên
bối rối nhìn anh.
-Thế trước đây cô học trường nào? – Anh không để ý đến lời nói của
cô, hỏi tiếp.
-Tôi học ở đại học Boston, khoa tài chính.
Anh cười phá lên:
-Chúng ta thật là có duyên. Tôi cũng học cùng trường, cùng ngành
với cô.
Nhiên lẩm bẩm “ Sao lại có sự trùng hợp đến vậy nhỉ?” Cô nói rất
nhỏ, nhưng người đàn ông bên cạnh lại có một đôi tai rất
nhạy.
-Trền đời vốn dĩ có nhiều chuyện ngẫu nhiên mà.
Rồi anh ta không nói gì nữa cho đến khi xe đỗ trước cổng nhà An.
Ngôi nhà này, hiện tại mẹ cô cũng đang sống nhưng ít khi nào cô đến
thăm.
Cũng may, cuối cùng cô cũng thoát khỏi xe xếp tổng. Nhưng mà lại
phải đối mặt với một sự bồn chồn, lo lắng khác. Cô cúi đầu cám ơn
anh rồi kéo cổng bước vào nhà. Trong phòng khách có một người con
gái đang xem tivi.
Cô gái này nhìn đằng sau quen lắm.
Nghe tiếng động, cô gái quay mặt lại.
Hai ánh mắt giao nhau đầy sững sờ lẫn bối rối.
Là Từ Minh.
- Nhiên, cậu là …? – Từ Minh ngạc nhiên kêu lên, đôi mắt mở to nhìn
cô.
Lúc này, An cũng vừa bước ra, có một chút lúng túng trong mắt anh,
rồi anh điềm tĩnh khoanh tay nhìn cô, mỉm cười. Nụ cười này sao mà
xa cách đến thế.
-Chào em gái. – Anh tiến đến, vỗ vỗ vào vai cô. Rồi quay sang Từ
Minh giới thiệu – Đây là chị dâu tương lai của em, Từ Minh. Lần này
là chị dâu thật, không phải là chuyện đùa như ngày xưa nữa.
Đùa ư? Anh có thể nói tất cả chỉ là đùa ư? Cô thấy tai mình ù đi.
Từ Minh ôm lấy cổ An, hỏi gặng:
-Anh đã đùa chuyện gì? Anh giấu em chuyện gì phải không?
An chỉ mỉm cười nhìn Từ Minh. Ánh mắt hai người giao nhau, tràn đầy
yêu thương. Nhiên bỗng cảm thấy lúng túng lẫn đau đớn, không biết
phải xử sự như thế nào. Hai năm nay, không lúc nào cô không nghĩ
đến An, chỉ là cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho cuộc gặp kì lạ
hôm nay. Mẹ Nhiên nghe tiếng ồn ào ngoài phòng khác, vội bước
ra.
-Nhiên đã đến rồi hả con? Sao dạo này con gầy thế? – Giong nói của
bà pha lẫn xót xa lẫn hối lỗi. Bà tự cảm thấy mình là một người mẹ
ích kỉ. Thỉnh thoảng, nhiều đêm trở mình thức dậy, bà bỗng thấy nhớ
con da diết, thấy nước mắt mình ướt đẫm gối vì xót đứa con gái đang
sống một mình. Nhưng bà tôn trọng quyết định của Nhiên.
Mẹ mặc một chiếc áo dài nhung khá sang trọng. Bà vuốt ve mái tóc
rối của Nhiên rồi nắm tay dẫn cô vào bàn ăn.
-Mọi người vào dùng cơm nào. Mẹ đã chuẩn bị xong hết rồi.
Buổi cơm tối diễn ra trong không khí có phần gượng gạo, chỉ có Từ
Minh vẫn vô tư gắp lấy thức ăn bỏ vào chén cho mọi người.
-Em dâu, em ăn nhiều vào. Dạo này em làm việc nhiều nên trông ốm
quá. – Từ Minh gắp một ít thức ăn, bỏ vào chén Nhiên mặc dù cô
chẳng còn tâm trí nào để mà thưởng thức. Mọi việc xảy ra quá đột
ngột, làm Nhiên cảm thấy thật khó chấp nhận.
-Em làm việc nhiều lắm à? – An nhìn vào gương mặt có phần hốc hác
của cô, có phần đau xót trong giọng nói
-À vâng, thực ra cũng không nhiều việc lắm. Chỉ là em gắng làm cho
xong thôi.
-Uh, đừng làm nhiều quá. Làm ít thôi, rồi kiếm chồng đi. – Mẹ xen
vào câu chuyện. – Con cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa. Hai, ba năm
nữa, nhan sắc tàn phai thì chẳng ma nào thèm để ý. Thế dạo này con
đã gặp được ai chưa?
Cô chẳng biết phải trả lời mẹ như thế nào. Cô đưa mắt nhìn bố dượng
cầu cứu. Cũng may ông hiểu ý, vòng tay qua ôm mẹ Nhiên, cười hỉ hả
bảo rằng:
-Thôi nào em. Em trông đấy, con bé vẫn còn xinh đẹp vậy. Thế nào mà
chẳng có đến vài cây si trồng trước cửa. – Rồi ông nâng ly rượu lên
– Thôi, cạn ly nào. Lâu lắm rồi gia đình chúng ta mới có dịp tụ tập
đông đủ như hôm nay.
Nghĩ một lúc, mẹ hỏi cô :
-Phan Anh và Tương Cầm dạo này thế nào rồi? Gia đình bên ấy đã chấp
nhận hai đứa chưa?
-Chưa mẹ ạ. Tương Cầm mang thai năm tháng rồi. – Cô vui vẻ kể, chợt
để ý ánh mắt anh nhìn cô vừa bàng hoàng, vừa xót xa.
Nhiên chỉ muốn ăn cho xong buổi tối. Nhưng cô lại không muốn về
nhà. Về nhà, gặp Từ Minh, cô sẽ có một cảm giác rất khó chịu. Khi
An bảo sẽ lái xe đưa hai chị em về nhà, Nhiên nhất quyết từ chối.
Cô không muốn đi cùng một xe với hai người đó. Sẽ đau lòng lắm. Cô
đi bộ dọc lối đi của khu biệt thự, không hiểu thế nào, lại đụng
phải sếp tổng ở gần đó. Chẳng lẽ anh ta thật sự sống ở đây. Cô định
rẽ qua hướng khác tránh mặt thì anh ta đã nhìn thấy cô :
-Nhiên, không ai đưa cô về à? Lên xe đi, tôi chở cô về.
Rồi mặc cho Nhiên từ chối, sếp tổng kéo tay cô, mở cửa xe và ấn cô
vào ghế. Anh cho xe chạy chậm chậm, mở cửa kính ra cho gió luồn
vào, hưởng chút khí trời. Ban đêm, thành phố thật tĩnh lặng. Sếp
tổng đưa cô tới tận trước cổng nhà, lúc ấy đang có một chiếc xe màu
xám đang dừng ở đó mà cô đoán là xe của An. Cô cúi đầu chào sếp
tổng rồi bước vào nhà, chạm phải ánh mắt An nhìn cô.
-Nhiên, chúng ta cần nói chuyện.
Tiếng An gọi ở đằng sau. Cô nghe thấy rất rõ, nhưng tảng lờ, tra
vội chìa khóa vào ổ. Anh bước lại, giật chìa khóa từ tay cô, bỏ vào
túi rồi kéo cô lên xe. Anh im lặng, cô cũng im lặng. Khoảng im lặng
vô hình đáng sợ. Anh dừng xe trước một nhà thờ.
-Tại sao em nói dối anh?
-Em nói dối điều gì ? – Cô bực bội nhìn anh. – Chính anh mới là
người nói dối. Anh bảo rằng anh đã có vợ.
-Thế em thì không à? Em cũng đâu kết hôn với Phan Anh.
Cô im lặng. Đúng vậy, thực ra tất cả là do lỗi ở cô. Nhưng nếu cô
nhận lỗi thì có thể quay về như ngày xưa được chăng? Tất cả đã quá
muộn rồi. Tự nhiên cô muốn bật khóc nhưng chẳng hiểu sao lại không
thể khóc nổi. An cúi đầu xuống úp mặt vào hai tay:
-Là lỗi của anh. Tất cả là lỗi của anh hết.
Cô nhẹ nhàng đến bên cạnh anh. Anh quàng tay ôm cô vào lòng. Cái ôm
của anh thật ấm áp và ngọt ngào. Cô chỉ muốn ở bên anh mãi mãi như
vậy, không cần biết thế gian có ai, cũng chẳng cần biết phải có lỗi
với bao nhiêu người.
Nhưng mà … Nhưng mà, Từ Minh, cô ấy sẽ thế nào?
-Người đàn ông lúc nãy là ai? – An quay mặt Nhiên lại, nhìn sâu vào
mắt cô, tự hỏi mình có tư cách gì để tra hỏi cô ấy chứ. Nhưng cảm
giác này thật sự rất khó chịu.
Người đàn ông lúc nãy? Ai cơ?
À là sếp tổng.
-Ông ấy là sếp tổng của em. Em gặp ông ấy trên đường về.
An chỉ tạm hài lòng với lời giải thích của Nhiên. Không phải là anh
không tin Nhiên, chỉ là ánh mắt của người đàn ông ấy đối với Nhiên,
không phải là một ánh mắt bình thường. Một người như Nhiên, tuy
không đẹp, nhưng lại có một sức quyến rũ lạ thường, làm cho người
khác đã yêu rồi thì không muốn rời xa.
Nhiên đột ngột đẩy An ra. Lòng tự tôn của cô không cho phép mình
van xin một chút tình cảm của anh. Hình ảnh anh và Từ Minh ngày hôm
nay như một nhát dao cứa vào tim cô mỗi khi nghĩ đến. Cô đọc thấy
sự ngỡ ngàng trong ánh mắt anh, cố gắng nở một nụ cười gượng
gạo:
-Anh trai, chở em về nhà đi. Có lẽ chị dâu đang lo lắng đấy.
An thở dài, muốn đưa tay ra ôm lấy cô nhưng rồi lại rụt tay lại.
Anh lặng lẽ lấy xe chở Nhiên về.
Đêm ấy, An cứ thế, đứng dưới cửa phòng Nhiên, nhìn cho đến khi đèn
phòng cô tắt phụt mới quay xe trở về.
Chương 12: Hiểu nhầm chồng lên hiểu nhầm
Từ Minh ngày càng đối tốt với cô, thường xuyên rủ cô đi mua sắm,
uống trà kể từ ngày biết cô là em gái của An. Dù rất ngại, nhưng
Nhiên không thể nào từ chối khi nhìn thấy vẻ mặt háo hức của Từ
Minh. Cô ngày càng càng cảm thấy mình giống một cô em chồng thật
sự. Cứ mỗi lần Từ Minh nhắc đến tên An, cô cảm thấy đau nhói đến
chết mất. Thỉnh thoảng, trong giấc mơ, cô nhìn thấy hai người ấy
dắt tay nhau tiến vào nhà thờ, lại giật mình tỉnh dậy, thấy xót xa
trong lòng.
An trở về làm ở bệnh viện cũ, cũng thường xuyên gặp Tương Cầm.
Tương Cầm đã mang thai được hơn sáu tháng. Từ Minh xin vào làm cùng
bệnh viện, lúc nào cũng bám đuôi bên cạnh An làm cho các y tá khác
cảm thấy rất khó chịu. Có một lần, Tương Cầm chứng kiến Từ Minh
tráo đổi hai mẫu chụp X-Quang của một bệnh nhân ung thư phổi và một
bệnh nhân chỉ nhiễm virus bình thường. Hai mẫu chụp X- Quang đấy do
y tá Đỗ Quyên phụ trách đem đến. Nói một chút về cô y tá này, cô
chỉ mới hai mươi mốt tuổi, vừa ra trường, còn ít kinh nghiệm, lại
luôn tỏ ra say mê bác sĩ An cho dù biết An đã có hôn thê rồi. Thỉnh
thoảng, Từ Minh kín đáo nhìn cô ấy với đôi mắt tóe lửa. Sau khi sự
việc vỡ lỡ ra, người nhà của bệnh nhân tức giận đòi làm đơn kiện, y
tá Đỗ Quyên bị khiển trách nặng nề, cũng suýt bị đuổi khỏi khoa
Nội. Mặc dù Tương Cầm biết là không phải lỗi của cô ấy nhưng cô
cũng không thể làm gì bởi vì không có chứng cứ. Có lẽ, lỗi của Đỗ
Quyên đó là đã yêu thầm bác sĩ An và vô tình chọc giận Từ Minh, một
người phụ nữ ghê gớm đầy nanh vuốt. Khi có mặt An, lúc nào Từ Minh
cũng tỏ ra nhẹ nhàng, điềm đạm, đến nỗi đôi lúc Tương Cầm có cảm
giác như đang nhìn thấy một Nhiên thứ hai.
Tương Cầm gọi điện cho Nhiên, bảo rằng cô hãy cẩn thận với Từ Minh,
nhưng Nhiên gạt đi. Nhiên luôn cảm thấy Từ Minh là một người tốt,
lại nghĩ mình thật xấu xa nếu nghi ngờ cô ấy. Tương Cầm thở dài,
nghĩ thầm Nhiên đã gặp phải một đối thủ lợi hại. Từ Minh, cô gái
này, trước mặt An luôn tỏ ra nhu mì, hiền hậu, nhưng khi An vừa
quay đi thì ánh mắt của cô ta đầy nham hiểm. Tương Cầm đem chuyện
ấy kể cho Phan Anh.
-Hay là bảo Nhiên đến nhà mình ở tạm. – Phan Anh nghĩ một hồi. – Ít
nhất có thể tách rời cô ấy với Từ Minh. Anh cảm thấy không yên tâm
tí nào.
Tương Cầm lườm mắt nhìn anh:
-Phan Anh, anh còn tình cảm gì với Nhiên không đấy?
Phan Anh cười hỉ hả, xoa xoa nhẹ bụng Tương Cầm và bảo rằng:
-Con gái ba yên tâm. Bây giờ ba chỉ yêu mỗi mình mẹ con và con
thôi.
-Đã bảo anh là con trai rồi mà. – Tương Cầm mắng yêu Phan Anh, rồi
chợt chùng giọng xuống. – Không biết đến bao giờ, hai người ấy mới
trở về bên nhau.
-Người có duyên thì sẽ về lại bên nhau mà. ***
Buổi tối Tương Cầm về muộn vì phải xử lí một chút số liệu cho bản
báo cáo. Khi cô về đến nhà thì thấy xe An ở ngoài cổng. Cô nép
người dựa vào cổng vì không muốn làm gián đoạn câu chuyện của hai
người. Nhưng những gì cô nhìn thấy thật quá sức chịu đựng: Từ Minh
quàng hai tay qua vai An, môi cô chạm môi anh. Nhiên thấy lồng ngực
đau nhói, chạy vội ra đường. Nghe tiếng động, An sực tỉnh, chạy
theo đằng sau cô, nhưng không kịp vì cô đã lên taxi. Anh bấm số gọi
liên tục nhưng cô không trả lời.
Ở phía bên trong cánh cổng, có một cô gái nở nụ cười nham
hiểm.
Nhiên dừng lại ở một quan bar trên đường. Cô biết lần này, dù có
say đến chết, cũng sẽ chẳng có ai đưa cô về nhà. Nhiên gọi một chai
rượu, cứ thế nốc cạn đến giọt cuối cùng. Đây là lần thứ hai cô say,
cũng là lần thứ hai vì An mà cô say. Con người đấy, tại sao cứ đem
đến đau khổ cho cô mãi như thế.
Cô thấy một bàn tay dìu mình ra khỏi quán, nhưng không thể mở mắt
nổi để biết là ai. Là ai thì cũng vậy, đêm nay cô chẳng còn gì để
mất.
Sáng hôm sau thức dậy, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ.
Cô xoa xoa đầu, cố nhớ ra mình đang ở đâu, nhưng đầu cô hoàn toàn
trống rỗng. Có một người bước vào phòng, mang theo một khay thức
ăn.
Là sếp tổng.
Tại sao lại là anh ta?
Cô không thể nhớ nổi chuyện tối hôm qua.
Sếp tổng đặt khay lên bàn, nhìn cô như ra lệnh:
-Đên đây ăn đi. Cô cần ăn để bù lại sức.
-Sếp tổng, tại sao tôi lại ở đây?
Dù cố nhớ, Nhiên vẫn thấy đầu óc lơ mơ.
-Là tôi tình cờ vào quán bar, gặp cô đang say khướt nên đem cô về
đây.
Đằng Qúy cầm lấy ổ bánh mì kẹp thịt, ấn vào tay cô, bắt cô ăn hết
rồi bảo cô nằm nghỉ. Nhưng cô còn phải đi làm kia mà. Cô cũng không
hài lòng lắm với lời giải thích của anh. Từ trước đến nay, lúc nào
cô gặp anh cũng tình cờ, nhiều lúc làm cô cảm thấy thắc mắc.
-Tôi phải đến công ty nữa.
-Nằm xuống nghỉ đi. Tôi ra lệnh cho cô nghỉ việc hôm nay.
Ánh mắt anh nhìn cô nghiêm khắc. Con người này có một uy lực nào đó
rất đáng sợ, khiến cho cô, một người vốn dĩ không sợ trời, không sợ
đất, lại nghe lời răm rắp. Nhưng tại sao anh ta lại tốt với cô đến
vậy?
Cô thật sự không hiểu.
Như nhìn thấy sự thắc mắc trong ánh mắt cô, anh vừa dọn khay thức
ăn, vừa nói:
-Đừng hiểu nhầm. Đối với nhân viên nào, tôi cũng tốt như thế. Huống
gì cô lại là một nhân tài. Thôi, ngủ đi.
Anh kéo chăn đắp cho cô rồi khép cửa lại. Cô thấy hơi nghi ngờ một
chút, nhưng rồi lại nghĩ dù có là tình cờ hay anh ta theo dõi cô
thì cô vẫn cảm thấy biết ơn anh ta. Nếu không có anh ta, biết đâu
bây giờ cô đang gục ngã cạnh một thùng rác nào đó. Lại càng cảm
thấy mình ở trong tình trạng này thì làm sao anh ta có thể tin
tưởng giao việc cho mình chứ.
Chiều hôm ấy, thức dậy sau một giấc ngủ dài, cô vội vàng thu xếp
chăn gối rồi đi ra khỏi phòng. Căn biệt thự của người độc thân
nhưng lại khá sạch sẽ và gọn gàng. Khi cô đang ngắm những bức ảnh
trên tường thì có một bức ảnh làm cô sững người lại.
Người này, rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với sếp tổng?
Cô viết vội một mảnh giấy cám ơn trao cho chị giúp việc rồi bước ra
khỏi căn nhà. Cảm thấy mình có nhà mà không thể về, đúng là một
chuyện kì lạ. Khi cô bước ra khỏi cổng, bỗng thấy một người đang
đứng ở trước mặt mình, ánh mắt anh tràn đầy tức giận. An nhìn thấy
cô, lao ngay vào xe, mặc cho cô ngây người ra một lúc. Lúc cô sực
tỉnh lại thì An đã phóng xe đi mất rồi. Tối qua cô không về nhà,
sáng nay cũng không về nhà, lại ở trong căn nhà của sếp tổng suốt
một đêm.
Thôi rồi, anh ấy hiểu nhầm mất rồi. Nỗi oan này, có nhảy xuống sông
cũng không thể rửa sạch được. Thôi kệ, cô nghĩ, dù sao anh ấy cũng
không còn yêu mình. Anh ấy có nghĩ sai về mình hay không thì cũng
thế thôi.
Nhưng tại sao anh ấy lại biết nhà sếp tổng? Ai đã báo cho anh
ấy?
Nhiên thần người trong giây lát, rồi chợt lờ mờ hiểu ra những
chuyện ẩn giấu đằng sau. Nhất định, cô phải làm rõ mọi
chuyện.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 13: Cô ấy không phải là em gái tôi
Càng nghĩ, Nhiên lại càng thấy nghi ngờ Từ Minh. Tại sao lại có
chuyện trùng hợp đến vậy, từ chuyện thuê nhà của cô đến chuyện trở
thành vợ tương lai của An. Tất cả giống như một cái bẫy giăng ra để
cô ngây thơ bước vào. Thực ra, cô không ngây thơ, người ngây thơ
không thể làm kinh doanh giỏi, chỉ là cô nghĩ rằng nếu mình đối xử
tốt với người ta thì sẽ nhận được điều tương tự. Hóa ra, không phải
trên đời, người nào cũng hiểu được đạo lí đó.
Sau một hồi suy nghĩ, Nhiên quyết định bấm số, hẹn gặp Từ Minh ở
một quán café yên tĩnh. Cứ rõ ràng vẫn hơn.
Vừa nhìn thấy cô, Từ Minh đã tỏ vẻ rất lo lắng, quan tâm:
-Em dâu, em có sao không? Tối qua em không về nhà làm chị cảm thấy
rất lo lắng. – Gương mặt cô thành thật đến độ Nhiên cảm thấy không
biết mình có hiểu nhầm cô ấy không.
Cô hít một hơi dài, nhìn thẳng vào mắt Từ Minh:
-Cô có thể hạ màn kịch xuống rồi. – Cô mỉm cười, giọng đanh thép. –
Cô biết chuyện giữa tôi và An mà, đúng không?
-Em đang nói gì vậy? Em và An là anh em mà, không đúng sao? – Từ
Minh vẫn tỏ ra hiền hậu với gương mặt thánh thiện.
Nhiên mỉm cười. Đối phó với loại người này, có lẽ chẳng cần phải
nói gì cả. Tự động họ sẽ lột mặt nạ của chính mình ra. Biết không
thể làm Nhiên tin tưởng được nữa, Từ Minh phá lên cười. Nụ cười
này, không hề thuần hậu một tí nào.
-Cô phát hiện ra từ bao giờ?
-Bởi vì màn kịch của cô quá hoàn hảo, và chính vì nó quá hoàn hảo
nên trở thành nhược điểm.
Từ Minh gật đầu, vỗ vỗ tay nhẹ nhàng và chậm rãi. Hóa ra Nhiên
không dễ đối phó như cô nghĩ.
-Sếp tổng là gì của cô?
-Cô đang muốn nói đến Đăng Qúy à? Anh ấy là anh trai tôi.
-Nhà rộng lớn như vậy, sao chị còn thuê trọ ở nhà tôi? – Nhiên cảm
thấy cô gái này quả thực rất xảo quyệt
-Vì tôi biết cô chính là bạn gái cũ của An. Tôi đang tìm cách để
tiếp cận cô thì cũng vừa may, cô đang tìm người ở cùng. Dù sao,
biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà, đúng không? – Nụ cười
của Từ Minh làm Nhiên cảm thấy thật chướng mắt.
-Sếp tổng thực ra đang tiếp cận tôi vì cô à?
-Không sai. Là tôi nhờ anh ấy tiếp cận cô. Trên đời làm gì có những
chuyện trùng hợp nếu như không có bàn tay sắp xếp của con
người.
-Cô muốn gì ở tôi? – Nhiên hít một hơi dài, rồi nhìn thẳng vào mắt
Từ An
-Rời xa An đi.
Từ Minh châm một điếu thuốc rồi chậm rãi nói:
-Lần đầu tiên gặp An ở bệnh viện, tôi đã yêu con người ấy. Chỉ tiếc
là tôi vẫn là người đến sau. Anh ấy chú ý đến tôi vì tôi khá giống
cô. Còn tôi bằng lòng với tình cảm bố thí ấy. Càng ngày, tôi càng
yêu anh ấy nhiều hơn, yêu đến mức có thể chết vì anh ấy. Khi anh ấy
quyết định về nước, tôi cảm thấy thực sự hụt hẫng. Nếu không có anh
ấy, cuộc sống của tôi thật ảm đạm. Mọi chuyện lại càng thú vị hơn
khi tôi phát hiện ra tấm ảnh của cô trong ví An. Tôi đã tìm hiểu về
cô khá kĩ đấy. – Từ Minh nâng ly rượu lên, hít một hơi rồi bình
thản nhấp môi. – Tôi sẽ không từ bỏ An đâu. Anh ấy là người duy
nhất mà tôi mãi mãi không muốn từ bỏ
Nhiên đứng dậy, bước vội ra khỏi quán. Cô không muốn gặp người này
thêm một chút nào nữa.
-Nếu cô yêu An thì hãy cạnh tranh đi. Tôi ghét những người không cố
gắng mà lại luôn đạt được thứ mình muốn.
Từ Minh hét lên từ phía sau cô. Nhiên sững lại một lúc, nở một nụ
cười nhẹ. Yêu là phải đấu tranh, đạo lí ấy đến giờ cô mới
hiểu.
Từ trước đến nay, cô đã bao giờ làm gì để giành lại anh chưa?
***
Nhiên đến bệnh viện gặp Tương Cầm, rủ Tương Cầm đi ăn tối. Cô bỗng
nhiên muốn nói chuyện riêng với Tương Cầm.
-Thật ngại quá. – Tương Cầm nhìn cô áy náy. – Lẽ ra chị nên gọi em
trước khi đến. Hôm nay phòng em liên hoan chào đón bác sĩ An về
nước. Hay là chị cũng đi cùng luôn.
Nhiên từ chối. Cô hiện tại không muốn gặp An lẫn Từ Minh. Nhưng cô
chưa kịp đi thì đã đụng phải Từ Minh đang khoác vai An đi tới. An
nhìn cô một cách lạnh lùng, dửng dưng, làm cô bỗng cảm thấy đau
nhói ở ngực.
-A, em dâu. Em đến chơi đấy à? – Từ Minh quả đúng là một diễn viên
có hạng. Chợt nhớ đến ánh mắt độc ác lúc chiều của Từ Minh, Nhiên
bất giác cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống.
-Chị ấy đến rủ em đi ăn tối. – Tương Cầm xen vào câu chuyện. Cô cảm
thấy mình có nghĩa vụ phải bảo vệ Nhiên trước nanh vuốt của người
này.
-Thế à? Thế đi cùng với tụi chị luôn.
Nhiên cố thăm dò ánh mắt An nhưng anh tuyệt nhiên không biểu lộ một
thái độ nào cả. Cô có phần cảm thấy thất vọng và hụt hẫng. Từ Minh
cứ cố kéo Nhiên đi mặc cho cô ra sức từ chối. Một người đẩy, một
người lùi, cả hai người đang cố diễn một màn kịch qua mắt thiên
hạ.
Dù gì, cô cũng vẫn phải cẩn thận với người phụ nữ này, Nhiên thầm
nghĩ
-Em cũng đi cùng luôn đi – An lên tiếng, nhìn Nhiên, ánh mắt vẫn
không có chút nào yêu thương trìu mến.
Nhiên nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu đồng ý. Cô thật ra cũng muốn
biết Từ Minh muốn giở trò gì tiếp theo. Không phải là tự nhiên mà
Từ Minh muốn cô đi cùng.
Buổi ăn tối diễn ra ở một nhà hàng khá sang trọng nằm khuất trong
một con hẻm. Cùng đi có thêm ba bác sĩ nam, tuổi độ chừng ba mươi
đến ba mươi lăm tuổi, và năm nữ y tá trẻ trung, xinh đẹp. Nhìn thái
độ săn sóc của Từ Minh đối với Nhiên, lại thường nghe Từ Minh gọi
Nhiên là em dâu, ai cũng đinh ninh cô là em gái của bác sĩ An.
Nhiên ngồi cạnh Tương Cầm, thỉnh thoảng cười nói một chút rồi cứ
cắm cúi nhìn thức ăn mà gắp. Cô tự cảm thấy mình ngu ngốc, sao lại
nhận lời đi ăn tối kia chứ. Thực ra, cô không phải là đối thủ của
Từ Minh. Nhìn Từ Minh ôm lấy An thể hiện chủ quyền, ánh mắt kín đáo
nhìn cô như muốn nói “Anh ấy là của tôi. Cô đừng hòng giành được”,
cô cảm thấy thức ăn hình như đang mắc nghẹn ở cổ họng. Năm người y
tá kia, trừ Tương Cầm ra, ánh mắt người nào cũng thể hiện thái độ
ghen ghét, khó chịu với Từ Minh. Điều này, thực ra, cũng dễ hiểu.
Khi đối diện với một người như An, có cô gái nào lại không nảy sinh
tình cảm? Chính vì vậy lại sinh ra cảm giác không bằng lòng với cô
gái mà anh lựa chọn, vốn dĩ chẳng phải là mĩ nhân.
An vẫn điềm nhiên uống rượu. Phong thái của anh lúc nào cũng như
vậy, điềm đạm và lạnh lùng, khiến cho người khác không thể đọc được
suy nghĩ.
Trước kia, lúc còn yêu nhau, có một lần, Nhiên nhận được một lá thư
làm quen từ một anh chàng khóa dưới. Anh chàng này tình cờ học
chung lớp học vẽ với cô, và cũng vì mến mộ tài năng của cô nên nảy
sinh tình cảm. Anh ta lại là học sinh mới chuyển trường nên càng
không biết mối quan hệ giữa cô và An. Chuyện này không hiểu làm sao
mà tới tai An, cũng không hiểu tại sao lá thư ấy lại được đưa tới
cho An. Chắc chắn là do bạn bè trong lớp gây ra, cô thầm nghĩ. Sau
đấy, cô thăm dò phản ứng của anh nhưng tuyệt nhiên không thấy anh
biểu lộ một chút ghen tuông nào. Điều này làm cô thật sự rất thất
vọng, có cảm giác như anh ấy chẳng yêu mình. Cô hét lên :
-Tại sao anh không ghen?
-Tại sao anh phải ghen?
-Vì ghen mới chính là yêu.
Anh nhìn cô một lúc rồi trầm ngâm nói:
-Khi yêu một người nghĩa là phải tin tưởng người đó. Vậy thì việc
gì phải vì một lá thư để rồi gây chuyện với em.
Cô nghĩ nghĩ một lúc, cảm thấy hài lòng với lời giải thích của anh.
Chỉ là cô không biết rằng, anh một mặt vẫn điềm nhiên như ngầm ý
rằng “Tôi không quan tâm đến cậu ta vì cậu ta mãi mãi chỉ là kẻ
thua cuộc”, mặt khác, ngay sau khi ra khỏi cổng trường, anh đã xé
roẹt lá thư với một thái độ tức giận lên đến đỉnh điểm.
Lại có một chuyện khác, đó là vào năm 2003, thời ấy blog đang phát
triển mạnh trên internet. Nhiên tạo cho mình một blog, lại thầm
nghĩ cũng nên tạo cho An một cái nữa. An vốn dĩ chưa bao giờ quan
tâm đến blog, nhưng chiều Nhiên, thỉnh thoảng anh cũng viết vào vài
dòng như là “ Hôm nay tớ làm toán. Hết” hoặc “ Trời hôm nay sắp
mưa. Nhưng cũng có thể sẽ không mưa.”
Thấy bạn bè, những người yêu nhau thường bỏ ảnh chụp chung hoặc ảnh
người yêu làm avatar, cô cũng cự nự An. Anh vẫn chăm chú giải toán,
không ngẩng đầu lên nhìn cô và nói “Anh không thích người khác nhìn
bạn gái mình rồi bình luận.”
Nhiên cảm thấy rất hài lòng với câu trả lời ấy, lại có phần vui
sướng. Chỉ là cô không biết rằng An cũng tạo một cái blog khác, chỉ
trưng toàn ảnh của cô. Cái blog này cô mãi mãi không bao giờ biết
được vì đó là blog của riêng anh.
Quay về lại hiện tại, giữa bàn ăn, Quang Đình, anh chàng bác sĩ
trông có vẻ trẻ tuổi nhất, cũng là cây chuyện hài của cả phòng, cứ
xoắn lấy Nhiên làm cô cảm thấy rất bất tiện. Anh chàng này có nét
gì đó rất giống với Phan Anh ngày trước.
-Bác sĩ An, anh có cô em gái dễ thương thế này mà không giới thiệu
cho chúng tôi.
-Cô ấy không phải là em gái tôi.
Tiếng An vang lên, có phần bực tức. Mọi người đang gắp thức ăn,
bỗng nhiên giật mình, sững người lại. Chỉ có Tương Cầm, vốn đã biết
rõ mọi chuyện, vẫn điềm nhiên ăn tiếp. Quang Đình ngây người ra,
gương mặt trông khá khổ sở:
-Thế nhưng mà chẳng phải là chị Từ Minh gọi cô ấy là em dâu ư? Chị
ấy lại là vợ sắp cưới của anh. – Quang Đình lẩm bẩm, lắc đầu, cảm
thấy rất kì lạ.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Nụ cười trên môi Từ Minh tắt ngúm. Nhiên nãy giờ vẫn đang ngồi sững
ra, chợt phân bua:
-Thực ra, mẹ tôi lấy ba anh ấy.
Đến lúc này, mọi người dường như đã được giải đáp thắc mắc, lại
quay trở lại rôm rả với những câu chuyện. Ai cũng cảm thấy có lẽ vì
vậy mà An đối với Nhiên có phần lạnh lùng. Có lẽ anh ấy không thích
mẹ cô nên ghét lây sang cô.
- Nào ăn tiếp, ăn tiếp nào.
Thần trí của Nhiên đã bắt đầu quay về. Cô cố gắng ăn cho nhanh để
ra về sớm. Tuy có bất lịch sự một chút, nhưng cô cảm thấy không khí
ở đây thật ngột ngạt. Đúng lúc Nhiên chuẩn bị đứng lên thì có một
người vừa tới.
Là sếp tổng.
Ánh mắt Nhiên ngỡ ngàng chuyển hướng từ sếp tổng sang Từ Minh, bắt
gặp nụ cười có phần nham hiểm của cô. Nhiên kín đáo nhìn sang An.
Cô không thấy anh có một biểu hiện gì, vẫn điềm tĩnh gắp thức ăn.
Từ Minh nhanh nhẹn chạy đến cạnh bên sếp tổng:
- Đây là anh trai tôi. Anh ấy tình cờ đi ngang qua đây, gọi điện
cho tôi nên tôi bảo anh ấy đến đây ăn cùng luôn. Mọi người không
cảm thấy phiền chứ?
- Không sao. Không sao. Là người một nhà cả mà.
Đằng Qúy chọn một chỗ ngồi bên cạnh Nhiên, làm cô cảm thấy lúng
túng. Anh mỉm cười chào cô. Cô gật đầu cười nhưng trong lòng cảm
thấy có một chút đề phòng. Dù gì anh ta cũng là anh trai Từ Minh.
Tương Cầm bấm nhẹ Nhiên, nhìn mặt như muốn hỏi :”Ai đây?”
Nhiên nói nhỏ vài tai Tương Cầm:
- Sếp tổng của chị đấy.
Tương Cầm reo lên, vui vẻ, chìa tay ra:
- Chào anh. Em là bạn của Tương Cầm. Được biết anh là sếp tổng của
chị ấy. Rất vui được gặp anh. Khi nào rãnh rỗi, đi uống nước với
chúng em nhé.
- Chào cô. – Đằng Qúy nhẹ nhàng bắt lấy tay cô, mắt vẫn không rời
khỏi Nhiên. – Nhất định rồi. – Rồi chú ý đến cái bụng đã quá sáu
tháng của Tương Cầm, anh hỏi: – Cô đã kết hôn rồi à?
- À vâng, tôi đang đeo một cái bảng “Cấm đụng vào”, anh không thấy
à? – Tương Cầm vừa cười vừa chỉ xuống bụng mình.
Nhiên cứ im lặng, cắm cúi ăn. Cô thấy mình ngu ngốc quá. Tại sao
lại để bị rơi vào hoàn cảnh này. Chắc chắn tất cả là âm mưu của Từ
Minh. Nhưng đã trót leo lên lưng cọp rồi thì đành phải diễn xuất
tiếp vậy.
- Hôm qua thật phiền anh quá. – Nhiên quay sang Đằng Qúy. – Tôi mời
anh một ly.
Tối qua, cô đã uống nguyên cả một chai rượu nên đến giờ vẫn còn cảm
thấy khá sợ hãi. Vì không cẩn thận nên cô bị sặc rượu. Đằng Qúy lấy
một chiếc khăn đưa cho Nhiên. Cô cầm lấy, muốn cám ơn nhưng lại
không thể dứt được cơn ho. An đột ngột rời bỏ chỗ ngồi trong ánh
mắt kì lạ của mọi người, đến cạnh Nhiên, vỗ nhẹ vào lưng cô cho đến
khi cô trở lại trạng thái bình thường. Ai bảo anh chàng này lạnh
lùng với em gái chứ? Thật ra là rất quan tâm. Gương mặt Nhiên đỏ
bừng lên vì rượu và vì cơn ho, lại bắt gặp anh mắt kì quái của mọi
người, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Trong lòng lại có một chút vui
mừng. Ít ra anh ấy vẫn còn quan tâm đến cô.
- Anh thật biết quan tâm đến em gái – Quang Đình lên tiếng, ánh mắt
cười cười nhìn cả hai người.
- Tôi đã bảo rồi, cô ấy không phải là em gái tôi. – Lần này, ánh
mắt của An có phần bực bội, khiến cho mọi người tự bảo nhau “Ăn đi,
ăn đi, ăn nào” để chóng kết thúc bữa ăn kì lạ này. Nhưng mà Quang
Đình vẫn không buông tha cho Nhiên, anh ta nhìn cô chăm chú rồi
hỏi:
- Nhiên, có phải cô từng sống ở Mỹ không?
Nhiên bối rối gật đầu, cũng không hiểu tại sao anh ta lại biết
được. Những ánh mắt nhìn nhau, có phần hơi nghĩ ngợi. Câu chuyện
hình như đã dần sáng tỏ. Vốn dĩ đã từng nghe bác sĩ bị bạn gái bỏ
rơi để đi Mỹ, chẳng lẽ người đó là cô gái này? Đằng Qúy mấp máy
môi, định hỏi thêm điều gì đó thì có tiếng nói vang lên :
- Cô ấy đã từng là bạn gái tôi. Không cần phải hỏi tiếp.
Những ánh mắt nhìn vào Nhiên, rồi dời sang An, cuối cùng đọng lại ở
Từ Minh. Gương mặt cô từ hồng hào chuyển sang trắng bệch, có phần
giận dữ. Không ai bảo ai, người nào cũng im lặng gắp thức ăn. Hiện
tại, gắp thức ăn để tránh nói chuyện là tốt nhất. Thỉnh thoảng, có
một vài ánh mắt của mấy cô y tá len lén nhìn từ Nhiên rồi lại nhìn
sang Từ Minh, cảm thấy gương mặt hai người này có nét gì đó giống
nhau.
Chẳng lẽ lại là vì Từ Minh giống Nhiên?
Những ánh mắt có phần hài lòng khi phát hiện ra sự thật. Phải thế
chứ, thường ngày Từ Minh đối xử với các cô cũng chẳng tốt gì, lại
luôn miệng bảo tôi là vợ sắp cưới của bác sĩ An, các người không có
quyền đụng vào anh ấy.
Hóa ra… cô ấy cũng chỉ là người thế thân?
Lại tự cảm thấy không hiểu cô gái tên Nhiên này có gì đặc biệt, sao
có thể làm cho An yêu đến nhường ấy?
An chậm rãi đứng lên. Dù gì, hôm nay anh cũng đã làm Từ Minh mất
mặt. Cũng nên bù đắp một chút. Anh lấy áo khoác rồi đưa Từ Minh ra
xe. Nhưng người còn lại ngồi im lặng, tay gắp gắp thức ăn, không
biết nói gì.
Nhiên đợi hai người đi khỏi tầm mắt, cũng vội cáo từ. Đằng Qúy gọi
với theo cô:
- Đợi một chút. Tôi đưa cô về.
Nhiên nhìn anh gật đầu. Cũng tốt. Cô đang có nhiều chuyện muốn hỏi
anh.
Chương 14: Từ ánh mắt đầu tiên
Đằng Qúy vòng qua người cô, thắt dùm cô dây an toàn. Hơi thở anh
quyện vào không khí. Đúng là cô cảm thấy anh rất quen. Hình như cô
đã từng gặp anh ở đâu đó rồi nhưng vẫn không thể nào nhớ ra
nổi.
- Cô muốn hỏi gì đúng không?
Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, lên tiếng.
- Sếp tổng … tôi…
- Cứ gọi tôi là Đằng Qúy.
Nhiên thở một hơi dài, nhìn vào anh trong lúc mắt anh vẫn dán vào
chiếc xe phía trước mặt:
- Thực ra tối hôm đó, làm sao anh biết tôi ở quán bar?
- À, hóa ra cô không tin vào lời giải thích của tôi. – Nụ cười vẫn
thường trực trên gương mặt anh, làm cô không thể đoán được suy
nghĩ. – Thực ra, tối hôm đó, tôi ghé qua nhà cô, bắt gặp cô đang
chạy trên đường. Linh cảm có chuyện xảy ra nên tôi đã đi theo cô
đến quán bar.
Cô cảm thấy má mình nóng bừng lên vì xấu hổ. Anh ta không biết đã
nghe được gì trong lúc cô say.
- Tôi cảm thấy anh rất quen. Hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi thì
phải.
- Cô thật sự nghĩ là đã gặp tôi? – Anh phá lên cười.
- Tôi không biết nữa. – Cô bối rối, trả lời một cách thành thực. –
Nhưng rõ ràng là tôi cảm thấy anh quen lắm
- Có lẽ kiếp trước chúng ta từng gặp nhau chăng?
Anh nháy mắt nhìn cô, khiến cô bật cười. Thật ra người đàn ông này
là một người khá chu đáo, lại giàu có, tại sao đến giờ vẫn còn độc
thân? Tuy thắc mắc nhưng cô không tiện nói ra. Anh ta với tay, bật
một bản nhạc nhẹ nhàng, rồi nhìn cô dò hỏi:
- Cô thực sự muốn về nhà ngay bây giờ?
Anh đưa cô trở về thực tại. Ở nhà đang có Từ Minh. Cô làm sao có
thể đối mặt với Từ Minh sau chuyện ngày hôm nay. Cô cũng chẳng có
nơi nào để đi.
- Ghé vào quán nước uống một chút gì nhé.
Cô gật gật đầu. Đằng Qúy bẻ tay lái, quay xe đi về phía ngược lại,
dừng ở một quán cóc ven đường.
- Anh cũng thích ngồi quán cóc à? – Nhiên ngạc nhiên. Một sếp tổng
giàu có như vậy, hóa ra cũng thích ngồi quán vỉa hè ư?
- Cô không thích à? – Anh mỉm cười
- Có. Thời cấp 3, tôi cũng hay ngồi ở những quán thế này.
Cô chợt nhớ đến những buổi sớm chủ nhật ngày xưa, An thường đèo cô
đến một quán ven đường. An chăm chú đọc sách dưới tán cây già, còn
cô tựa đầu vào lưng An, nhìn xa xăm, nghĩ ngợi. Thời gian ấy thật
hạnh phúc.
- Cô uống gì?
- Cho tôi một café sữa.
Đằng Qúy gọi cho mình một cốc café đen, và một cốc café sữa dành
cho cô. Buổi tối thật mát mẻ, trong lành. Ngắm dòng người chậm rãi
qua về làm cô cảm thấy cuộc sống hóa ra cũng có những khoảnh khắc
rất bình yên.
- Thực ra cô đã gặp tôi lâu lắm rồi. – Giọng nói Đằng Qúy vang lên,
cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Cô nhìn anh ngạc nhiên, môi mấp máy
định nói, nhưng rồi im lặng nghe anh nói tiếp. – Năm cô học năm
nhất ở đại học Boston, cô có học môn Financial Accounting của thầy
John chứ?
Thầy John? Financial Accounting? Cô nhớ ra rồi. Ông thầy có mái tóc
màu bạch kim, ít nói và nghiêm trang. Nhưng thầy ấy thì có liên
quan gì đến Đằng Qúy. Cô vẫn mở to mắt ra nhìn anh, chờ đợi.
-Tôi là trợ giảng của thầy ấy mà. Hồi ấy tóc tôi dài ngang vai,
buộc đuôi ngựa. Nhớ không?
Tóc buộc đuôi ngựa ư? Trợ giảng ư? Cô đập đập đầu, chợt nhớ ra.
Nhưng… cái anh chàng ngày ấy, trông rất bụi bặm với chiếc quần rách
tả tơi và thường xuyên mặc áo pull đầu lâu đến lớp. Lúc ấy, cô rất
ngạc nhiên tại sao lại có một trợ giảng ăn mặc kì cục đến
vậy.
Nhưng người đó và Đằng Qúy… lẽ nào lại là một?
Cô như không tin vào mắt mình. Người đàn ông trước mặt cô ăn mặc
sang trọng, tóc cắt ngắn gọn gàng, vuốt keo. Đời người đúng là
không thiếu gì chuyện hy hữu.
Anh bật cười khi thấy ánh mắt ngơ ngác của Nhiên. Rõ ràng cô gái
này đã rất sốc khi mường tượng lại hình ảnh của anh ngày xưa.
-Vậy anh nhận ra tôi à? – Nhiên lắp bắp hỏi
-Đúng vậy. Tôi nhận ra cô từ ngày đầu tiên cô đâm sầm vào tôi. Bởi
vì … – giọng anh chùng xuống. – tôi chưa bao giờ quên cô. Lần đầu
tiên gặp cô, cô đúng là rất đáng yêu với mái tóc rối tung trong
gió, ánh mắt nhìn xa xăm về một nơi vô định. Thật sự hình ảnh ấy
rất khó quên.
Cô thoáng chút bối rối trước câu trả lời của anh, rồi chợt nhớ ra
điều gì:
-Có phải Từ Minh nhờ anh tiếp cận tôi không? – Cô lăm lăm mắt nhìn
anh.
Đằng Qúy hít một hơi thuôc nữa rồi nhìn thẳng vào mắt cô:
-Đúng là Từ Minh có nhờ tôi điều đó sau khi phát hiện ra cô làm
cùng công ty với tôi. Nhưng mà, tôi chưa bao giờ nhận lời. Cảm xúc
của tôi là có thật, tùy cô tin hay không.
Hai má cô nóng bừng lên. Đầu cô sắp xếp những ý nghĩ lộn xộn. Anh
ấy nói vậy nghĩa là gì? Cô ngước mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt anh
nhìn cô chăm chú. Ánh mắt này làm cô cảm thấy rất bối rối. Anh ta
lẽ nào chú ý đến cô? Không, không phải. Có lẽ cô đang hiểu
nhầm.
-Tôi … – Cô mấp máy – Đã quá muộn rồi. Anh có thể chở tôi qua nhà
bố mẹ tôi được chứ? – Cô cố gắng kéo câu chuyện lệch về một phía
nào đó
Hiện tại, cô chỉ nghĩ đó là nơi duy nhất mà cô có thể đến được. Ở
khách sạn cũng tốt, nhưng mà không thể ở đó mãi
-Xin lỗi – anh lên tiếng, giọng nói có phần hối lỗi mặc dù hoàn
toàn không phải là lỗi của anh – Em gái tôi từ bé đã được chiều
chuộng nên thường cư xử quá đáng. Tôi sẽ bảo nó dọn về nhà tôi
sống. Dù gì, cũng thật là bất tiện cho cô.
-Không sao. – Cô xua tay. – Đằng nào, khi cô ấy thành chị dâu tôi
thì tôi cũng vẫn phải giáp mặt thôi.
Anh thở dài, gọi tính tiền. Đêm nay trời lạnh thật đấy.
Xe chạy vòng vèo một lúc cũng đã đến nhà. Đằng Qúy mở cửa xe cho
cô, bỗng nhiên nói nhỏ đủ để cô nghe thấy:
-Anh ta thực ra vẫn rất yêu cô đấy.
Nhiên im lặng bấm chuông cửa, tự nhủ có lẽ Đằng Qúy đang nói một
người nào khác chứ không phải An. Sẽ thất vọng lắm nếu như An không
còn yêu cô mà cô vẫn nhen nhúm một chút hy vọng mong manh.
Mẹ cô ra mở cửa, trông thấy Đằng Qúy, nhìn từ đầu xuống chân, cảm
thấy rất hài lòng. Anh lễ phép cúi chào rồi bước ra xe.
-Anh ta là ai đấy? – Mẹ hỏi cô, ánh mắt đầy ẩn ý.
-Sếp con đấy mẹ ạ.
-Sếp con đúng là trẻ tuổi tài cao. – Mẹ cười cười, không nói gì,
rồi đột ngột dặn cô – An đang ở trong nhà. Hôm nay là ngày gì mà cả
hai con cùng về nhà vậy? – Mẹ lẩm bẩm, lầm bầm, có một chút hơi lo
lắng. – Thực ra luật pháp không cấm hai đứa lấy nhau. – Giọng mẹ
nhỏ lại, có một chút gì đó hối lỗi. – Nếu như mẹ không lấy ông ấy,
có lẽ hai đứa sẽ đến với nhau từ lâu rồi.
-Mẹ đừng nghĩ thế. Mẹ có lấy bố dượng hay không cũng không liên
quan gì đến chuyện con và An cả. – Nhiên trấn an mẹ. – Con lớn rồi,
có thể tự sắp xếp mọi chuyện. – Dù gì, cô cũng phải đối mặt với
anh. Gặp bây giờ hay gặp sau này thì cũng thế.
Khi cô bước vào nhà thì An đang đánh cờ cùng bố. Bố cười khà
khà:
-Con gái, đã về rồi đấy à? Đến đây uống trà nào.
Cô ngồi chăm chú theo dõi ván cờ một lúc, cố tỏ ra rất bình thản.
An cũng không ngước mắt lên nhìn cô. Xem một lúc rồi cô xin phép về
phòng. Hôm nay là một ngày dài. Cô thật sự cảm thấy rất mệt
mỏi.
Nhiên ngâm mình vào bồn nước nóng. Cảm giác thật mát mẻ, sảng
khoái. Đầu óc cô dần dần trở lại thông suốt.
Có tiếng gõ cửa. Chắc là mẹ đem áo quần ngủ vào cho cô. Cô choàng
vội chiếc khăn tắm :
-Con ra ngay đây.
Cánh cửa bật mở. Nhiên sững sờ nhìn người đang đứng trước mặt, lại
nhìn lại mình hầu như chỉ có một chiếc khăn tắm che thân. Gương mặt
cô đỏ bừng lên, vội nói:
-Hôm nay em mệt. Có chuyện gì ngày mai hẵng nói.
Cô tính khép cửa lại thì An đã chặn cánh cửa, bước vào bên trong,
đóng sập cửa lại. Mái tóc rối rũ nước làm cô thêm phần quyến rũ.
Mùi hương của dầu tắm vẫn còn phảng phất trên cơ thể cô. Anh nhìn
cô có phần giận dữ:
-Em đi đâu đến giờ này mới về?
-Em đi uống nước với sếp tổng. – Cô trả lời, tránh nhìn vào mắt
anh.
-Lại sếp tổng. Anh ta có vẻ thường xuyên xuất hiện ở những nơi em
đến nhỉ. – An nhìn cô cười mỉa mai.
Nhiên cảm thấy có chút tức giận. Nhưng cô im lặng, bởi vì cô biết
im lặng bao giờ cũng là điều tốt nhất trong trường hợp này. Đợi anh
giảm bớt sự tức giận rồi hẵng nói. Nhưng cô không ngờ rằng điều đó
chỉ càng làm An bực tức, lại càng suy nghĩ đến chuyện cô và sếp
tổng ở bên nhau. Anh cảm thấy như trái tim mình bị ai bóp
nghẹt.
-Em đừng gặp anh ta nữa. – An buộc miệng, rồi cũng không hiểu tại
sao mình lại nói như thế. Anh có tư cách gì để ngăn cấm cô. Lại
càng cảm thấy mình không có lí do gì để tức giận, nhưng cảm giác
này khó chịu đến mức làm anh không thể nào điềm tĩnh được. Anh nhớ
rằng có lần, Hưng, bạn anh đã từng nói “Người duy nhất có thể làm
cho cậu mất bình tĩnh chỉ có một người. Cậu đối với ai cũng điềm
đạm bởi vì những người ấy không phải là người cậu yêu.”
-Tại sao? – Cô nhướng mắt lên nhìn An, làm anh có chút lúng
túng.
Tại sao ư?
-Vì anh không thích anh ta – Anh nói bừa, cảm thấy như ai đó đang
nói chứ k phải là mình.
-Nhưng không liên quan đến anh – Cô tự nhiên muốn dồn ép anh. Nếu
anh yêu cô thì hãy nói đi. Làm ơn nói đi
-Anh là anh trai em, ít ra là trên danh nghĩa. – Câu trả lời của
anh làm cô thấy thất vọng. Còn anh thì dường như lí trí đã đi đâu
mất khi cô bảo rằng chuyện của cô không liên quan đến anh. Đúng
vậy. Không hề liên quan đến anh kia mà.
-Chẳng phải anh đã bảo rằng em không phải là em gái của anh đấy
thôi.
Nhiên mỉm cười nhìn gương mặt khổ sở của anh. An điềm tĩnh đến thế
mà tại sao lúc này trông lại lúng túng đến tội nghiệp. An im lặng,
trong lòng anh có một sự xáo trộn nào đấy. Nếu anh nói anh yêu cô
thì cô sẽ về lại bên anh chứ? Nhưng chẳng phải tối qua, cô và người
đó ở trong cùng một nhà đấy à? Hôm nay, anh ta lại xuất hiện ngay
trước mặt anh, ánh mắt anh ta có phần khiêu khích một cách kín đáo.
Nếu như hai người đấy đang yêu nhau, vậy hóa ra anh là một người
thừa? Nghĩ đến đấy, anh cảm thấy mọi thứ dường như bế tắc. Muốn ôm
lấy cô nhưng lại sợ bị cô đẩy ra như lần trước. Muốn nói rõ lòng
mình nhưng lại sợ cô từ chối.
-Anh đi đây. – Anh nhỏ giọng, đóng sập cửa lại, không kịp đợi cô
lên tiếng. Anh đang làm gì vậy? Chạy trốn chính mình ư?
Ở bên trong cánh cửa, có một người khác cũng đang rối bời. Tại sao
anh không nói rằng anh còn yêu cô? Rõ ràng cảm giác của anh chính
là ghen kia mà. Còn cô nữa, tại sao cô lại không dẹp bỏ kiêu hãnh
của mình? Cô lấy tay đập đập đầu. Có lẽ cô cần ngủ một chút. Ngày
mai, khi tỉnh táo, cô sẽ sắp xếp lại những thứ trong đầu mình. Hóa
ra chỉ nói lời yêu thôi cũng khó khăn đến vậy.
Nhưng cô lại cảm thấy trong lòng có chút gì đó rất khó chịu. Không
thể để mọi chuyện tiếp tục như vậy được nữa. Cô cảm thấy mình cần
làm rõ ràng mọi chuyện, nếu không có lẽ tối nay cô sẽ không ngủ
được mất
Nhiên mặc vội áo quần rồi chạy ra ngoài. Không thấy bóng dáng An
đâu. Hình như là … anh đã đi mất rồi. Có một cảm giác sợ hãi thoáng
qua trong cô. Cô sợ anh thêm một lần nữa lại rời bỏ cô ra đi. Cô
chạy vội ra khỏi cổng, chỉ kịp nhìn theo xe anh phóng đi. Cô đuổi
theo đằng sau xe, hét lên trong đêm tối:
-An, dừng lại đi.
Chương 15: Mưa giữa nắng hạn
Nhiên chạy đuổi theo đằng sau xe, hét lên trong đêm tối:
-An, dừng lại đi.
Cô cứ thế, chạy mãi, chạy mãi. Khoảng cách giữa cô và chiếc xe ngày
càng xa, cũng giống như khoảng cách giữa cô và An. Kiệt sức, cô
đứng lại, thở hồng hộc. Cảm giác thấy nước mắt đang rơi mặn mặn nơi
bờ môi.
Lẽ nào cô lại mất An thêm một lần nữa?
Nhiên khụy xuống mặt đường. Tất cả mọi sức lực dường như đã biến
mất.
Một chiếc xe dừng lại trước mặt cô. Cô đưa mắt nhìn lên.
Là An. Anh đang đứng trước mặt cô. Gương mặt tuấn tú mờ ảo dưới
ngọn đèn đường.
Thật sự đúng là anh ư? Nhiên lấy tay dụi dụi mắt, cố nghĩ đây chỉ
là cơn mơ.
-Là anh đây. – An bật cười khi thấy điệu bộ đáng yêu của cô. Anh
đến gần, quỳ xuống, ôm cô vào lòng.
Hơi ấm của anh, mùi cơ thể anh … tất cả làm cô cảm thấy choáng
ngợp. Cuối cùng anh cũng đã trở về lại bên cô. Cô giang hai tay
vòng qua cổ, ôm anh, nước mắt rơi vì hạnh phúc. Rồi đột ngột đẩy
anh ra, khiến gương mặt anh trở nên khổ sở:
-Em lại đẩy anh đi nữa à? Lần này là vì lí do gì?
Cô lắc đầu, xua xua tay phân bua :
-Không phải. Không phải em có ý đó. Không phải mà.
-Vậy là ý gì? – Anh dịu dàng mỉm cười nhìn cô, ánh mắt đầy thương
yêu.
-Là tự nhiên em chợt nghĩ đến một điều: Không phải là anh đã đi rồi
ư? Tại sao lại quay xe trở lại? – Cô ngẫm nghĩ một lúc, bỗng cảm
thấy tức giận – Hay là anh đã thấy em chạy đuổi theo em nhưng cố
tình không quay lại?
An lấy tay xoa xoa đầu cô, bật cười. Ngốc. Nếu anh biết cô đang
chạy ở đằng sau, lẽ nào anh lại nhẫn tâm đi tiếp?
-Ngốc. Anh không thấy em. Thực ra anh đã đi một quãng khá xa rồi,
nhưng lại chợt cảm thấy nếu mất em thêm một lần nữa chỉ vì hiểu lầm
thì rất đáng tiếc. Cho nên anh quay lại.
Nói rồi, anh ôm cô vào lòng, bế cô lên xe.
Tối hôm ấy, cô ở lại nhà anh, nằm cuộn tròn như con mèo nhỏ trong
lòng anh. An nhìn cô ngủ say, có lẽ đã quá mệt vì chạy một quãng
đường dài nên chân cô đá lung tung, hất tung chăn gối. Anh kéo chăn
đắp lại, vọc vọc những lọn tóc xoăn phủ trước trán cô, lại tự mỉm
cười một mình.
Hạnh phúc hóa ra chỉ giản dị như vậy.
***
Nhiên dọn hẳn về nhà bố mẹ sống. Căn nhà rộng rãi, từ ngày có thêm
Nhiên cũng trở nên vui vẻ hơn. Mẹ là người vui nhất, bởi vì mẹ cảm
thấy mình có cơ hội để được chăm sóc cô. Kể từ ngày Nhiên trở về,
An cũng thường xuyên về nhà hơn nhưng anh hiếm khi ở phòng mình,
chỉ ở lì trong phòng cô. Điều này không qua khỏi ánh mắt của người
lớn, nhưng ai cũng cảm thấy dù mối quan hệ có phức tạp một chút
nhưng sống cùng một nhà chẳng phải là rất hạnh phúc đó ư? Thỉnh
thoảng, chợt nhớ đến Từ Minh, cô hỏi anh về cô ấy, chỉ nhận được
một câu trả lời :
- Tình cảm thì không thể gượng ép. Thậm chí một người con gái dù
rất tốt, rất giỏi hay rất xinh đẹp thì cô ấy mãi mãi không phải là
em.
Mỗi buổi sáng sớm, Nhiên thường cùng bố dượng chăm sóc cây cảnh.
Căn nhà được bao quanh bởi những hàng cây cổ thụ. Phía trước nhà là
một vườn cây cảnh được chăm sóc rất tỉ mỉ bởi vì đó là thú vui của
bố dượng cô. Thực ra ông và cô khá hợp nhau, có thể nói chuyện suốt
ngày về văn chương, mĩ thuật lẫn kinh doanh. Ông bảo cô:
- Hay là con đến công ty phụ giúp bố đi. Công ty này, rồi đến lúc
bố già, sẽ chẳng có ai tiếp quản.
Nhiên bảo sẽ suy nghĩ lại, bởi vì thực lòng cô vẫn muốn được làm ở
YR hơn. Đó là công ty mà cô đã gắn bó năm năm qua, ít nhiều cũng có
nhiều tình cảm.
Dạo này, mỗi lần đến công ty, cô thường nhận được một bó hoa do cô
thư kí của sếp tổng mang đến, khiến cho mọi người vừa trầm trồ vừa
ngạc nhiên nhưng lại làm cô cảm thấy bất tiện.
- Chị Nhiên, chị thật là tài giỏi. Chỉ mới mấy ngày về nước thôi mà
sếp tổng lại đổ gục trước chị mất rồi. Em thật ghen tị với chị quá
đi mất. – Phương Linh vừa nói vừa hít hít mùi hương tỏa ra từ hoa.
– Có một người hâm mộ em như anh ấy thì em chết cũng cam
lòng.
- Nếu em thích, em có thể lấy bó hoa đó. – Nhiên không ngẩng đầu
lên, vẫn chăm chú vào tập tài liệu.
- Sao vậy được? Đây là hoa của chị mà. – Phương Linh lắc lắc đầu,
cảm thấy khó hiểu, rồi lại cảm thấy không nên nghĩ tiếp. Đó không
phải là chuyện của mình.
Thực ra, Nhiên cũng có thể đoán được phần nào tình cảm của sếp tổng
qua những tin nhắn của anh. Anh không nói gì nhiều, chỉ là mỗi buổi
tối thường nhắn tin chúc cô ngủ ngon. Điều này, tối qua, lúc cô
đang tắm thì tin nhắn đến. Hậu quả là An bực bội, giận dữ bỏ ra
khỏi phòng, mặc cho cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lúc tan tầm, mọi người trong phòng bỗng muốn đi ăn tối cùng nhau.
Cũng đã lâu lắm rồi cả phòng không tụ tập. Nhiên bị Phương Linh kéo
đi mặc cô phản kháng. Thực ra, hôm nay, cô có hẹn với An, nhưng
nghĩ đến tối qua anh chẳng nói chuyện với mình, biết đâu anh vẫn
còn giận mà không đến. Thế nên cô đi ăn cùng với cơ quan.
7h. Anh không gọi. Cô yên tâm ăn tiếp
8h. Mọi người kéo nhau đi hát karaoke. Anh vẫn không gọi. Cô cảm
thấy có chút bất an, khó chịu, thầm nghĩ sao anh giận lâu
vậy.
8h30. Tiếng chuông điện thoại réo rắc. Cô bật máy lên. Giọng anh có
phần giận dữ:
- Em đang ở đâu đấy? Sao không đến?
- Em … em đang đi ăn với mọi người trong công ty.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô, nhìn nghi ngờ. Bà cô già không màng sự
đời lẽ nào lại yêu rồi? Người đó là ai? Sếp tổng ư? Những ánh mắt
nhìn nhau dò hỏi.
- Ở đâu?
- Em đang ở quán X đường Y, số 24.
- Được rồi. Anh tới đó đây.
Phương Linh láu lỉnh, nhìn cô thăm dò:
- Bạn trai chị đúng không?
Nghĩ rằng cũng đã đến lúc nên công khai, Nhiên gật đầu, gương mặt
đỏ lên.
- A ha ha, em biết ngay mà. Nhất định phải gặp mặt bạn chị. Bà cô
già kín tiếng thế không biết. Hai người yêu nhau được bao lâu
rồi?
Nhìn ánh mắt chờ đợi của mọi người, cô nhẩm nhẩm tính. Bao lâu nhỉ?
Từ ngày cô học cấp 3 cho đến bây giờ đã là gần 10 năm rồi. Thời
gian trôi qua thoăn thoắt, giật mình nhìn lại thấy mình đã không
còn trẻ.
- Gần mười năm.
Những ánh mắt vốn dĩ đã ngạc nhiên giờ càng mở to ra. Gần mười năm?
Lẽ nào thời buổi này còn có một đôi yêu nhau đến mười năm không
phai nhạt? Cứ tưởng rằng chuyện này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết
tình cảm.
Mà vậy thì người đó chắc chắn không phải là sếp tổng rồi.
Mười lăm phút sau…
An gọi điện cho cô, bảo cô xuống đi, anh đang đứng dưới này. Phương
Linh đột ngột giật điện thoại của cô:
- Anh hai ơi, chị ấy bảo anh phải lên đây bế chị ấy xuống thì chị
ấy mới về. Anh lên tầng 3 phòng số 4 nhé.
Nói rồi chẳng đợi Nhiên phản ứng, cô đóng gập rồi thu luôn chiếc
điện thoại, mặc cho cô bực bội.