Nhiên không ngờ rằng mình một lần nữa lại gặp ba của An ở trong
bệnh viện, ngay phòng mẹ cô đang điều trị. Cũng như mọi buổi tối,
Nhiên nấu một ít canh hầm thịt xương, mang vào cho mẹ. Lần này, cô
vừa bước tới cửa thì bắt gặp một người đàn ông đang nắm tay mẹ, ánh
mắt đầy trìu mến, thương yêu. Cô vội nép vào bên ngoài cánh cửa
trước khi mẹ nhìn thấy cô. Người đàn ông này chính là ba An, dù chỉ
gặp một lần nhưng hình ảnh người đàn ông trong chiếc xe màu đen
nhìn cô một cách kì lạ cứ ám ảnh cô mãi. Ông tuy đã lớn tuổi nhưng
ánh mắt vẫn còn tinh anh, cương nghị. Gương mặt ông cứ như là một
bản sao thứ hai của An, chỉ khác chăng An trẻ hơn ông.
-Em hãy về sống với anh đi. Chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau.
Người đàn ông lên tiếng, tay vẫn xoa xoa bàn tay mẹ Nhiên. Bàn tay
ấy, ngày xưa rất đẹp, rất thon, giờ đã trở nên nhăn nheo vì tuổi
tác. Mẹ cô im lặng không nói gì, chỉ ngắm nhìn bó hoa lưu ly ở trên
bàn. Mẹ vốn thích hoa lưu ly. Từ ngày xưa, mỗi lần bố Nhiên đi đâu
xa về, hay bố làm việc gì có lỗi thì bố thường mua một bó lưu ly
cắm trong nhà, nhằm xoa dịu cơn giận của mẹ.
Mẹ khó nhọc đẩy tay người đàn ông ra:
-Thôi anh về đi. Con gái em sắp tới rồi đấy. Chuyện đó là không
thể, anh biết rồi đấy.
Người đàn ông ngồi một lúc nữa rồi thở dài, chậm rãi bước ra khỏi
căn phòng. Ánh mắt ông chạm phải ánh mắt dò hỏi của Nhiên. Cô đang
đứng ở ngoài, nép vào bức tường phòng bệnh. Người đàn ông sững
người một lúc, rồi tiến đến bên cạnh cô:
-Có thể nói chuyện với bác một chút không?
Nhiên gật đầu, thẩn thờ đi theo người đàn ông. Tâm trí của cô dường
như vẫn chưa chấp nhận được chuyện vừa xảy ra. Lẽ nào bác ấy và mẹ
lại có mối quan hệ khắng khít như thế? Từ khi nào lại như
thế?
Người đàn ông lái xe chở cô đến một nhà hàng sang trọng, yêu cầu
một phòng riêng đặc biệt. Căn phòng được trang trí họa tiết rồng
bay phượng múa. Ghế ngồi được lót vải vàng như ghế ngồi của các vị
quan ngày xưa. Nhạc hòa tấu nhẹ nhàng, êm ả, âm thanh vừa phải đủ
để khi người ta hết chuyện để nói thì có thể dùng âm nhạc để khỏa
lấp khoảng trống.
-Chắc cháu đã đói rồi. Gọi một chút gì ăn đi.
Cô không đói. Tuyệt đối không hề đói. Cũng chẳng muốn ăn gì cả, chỉ
cảm thấy cổ đang khát khô. Cô gọi một ly nước cam tươi, uống một
mạch hết ly nước. Bàn tay cô vẫn còn đang run run lên. Chỉ đến khi
đã lấy lại được bình tĩnh, cô nhìn thẳng vào người đàn ông hỏi dồn
dập:
-Bác chính là bố của An? Còn mối quan hệ giữa bác và mẹ cháu là thế
nào?
Người đàn ông uống một chút rượu vang, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào
ly rượu, rồi cất lời:
-Đúng vậy. Bác là bố của An, chắc cháu cũng đã từng gặp ta rồi. Ta
và mẹ cháu vốn dĩ là hàng xóm, sinh ra và lớn lên cùng quê, nhưng
rồi vì chiến tranh loạn lạc nên bặt tin tức. Khi ta trở về quê cũ
thì nghe tin mẹ cháu chạy giặc vào thành phố X rồi sau đó không còn
liên lạc gì nữa. Sau này khi ta gặp lại thì mẹ cháu đã kết hôn. Ta
đã từng bế cháu hồi bé, chắc cháu không còn nhớ. – Người đàn ông
cười khổ.
Nhiên im lặng, bởi cô chẳng biết phải nói thế nào.
-An … anh ấy có biết chuyện này không? – Nhiên bỗng nhiên nhớ tới
An.
Người đàn ông chậm rãi gật đầu:
-Biết. Ngay trước khi cháu đi du học, nó đã khám phá ra điều đó. Nó
vốn luôn hận ta bởi vì ta đã không thể nào yêu được mẹ nó.
-Vậy còn mẹ cháu? – Nhiên hỏi trong vô thức. An biết ba anh yêu mẹ
cô. Lẽ nào vì thế mà anh không níu kéo cô ở lại khi cô chuẩn bị
sang Mỹ? Vậy mà cô thật ích kỉ với tham vọng của mình. Tại sao mọi
chuyện bỗng trở nên phức tạp như vậy. – Mẹ cháu có biết rằng An… An
là con trai bác không? – Nhiên cảm thấy có một cái gì đó nghèn
nghẹn nơi cổ họng.
-Biết. Cũng chính vì biết nên mẹ cháu không chấp nhận ta.
Người đàn ông gục đầu vào hai bàn tay. Gương mặt tiều tùy, hốc mắt
trũng sâu, dường như là thiếu ngủ. Ông xin cô chấp nhận ông, xin cô
cho ông một cơ hội để chăm sóc mẹ cô. Nhiên thấy tai mình ù đi. Đến
tận bây giờ, cô vẫn chưa chấp nhận được sự thật.
Nếu như mẹ cô lấy ông, vậy hóa cô và An, trên danh nghĩa, sẽ là anh
em ư?
Nếu vậy … nếu vậy thì thật là kì quái. Nhưng hạnh phúc của mẹ cô,
lẽ nào cô lại nhẫn tâm phá hoại. Mặc dù cô vẫn chưa thể chấp nhận
người đàn ông ấy là người bố thứ hai, nhưng ít ra mẹ cô có một
người chăm sóc sớm hôm. Mẹ đã vất vả, tần tảo suốt bao nhiêu năm
nay, lúc nào cũng cô độc lặng lẽ một mình, lẽ nào cô lại muốn mẹ cô
độc suốt cả quãng đời còn lại.
Thế nhưng, tại sao cô vẫn không thể chấp nhận được ý nghĩ mẹ sẽ
thuộc về một người khác. Hơn nữa, người ấy lại chính là bố
An.
***
Cuộc nói chuyện với người đàn ông ấy vẫn để lại những dư âm dai
dẳng trong Nhiên. Khi cô trở về lại phòng bệnh, mẹ đang cố gắng với
lấy bình nước, trượt tay làm đổ tung tóe cả sàn nhà. Nhiên chạy vội
lại đỡ mẹ ngồi dậy, lấy một ly nước đầy cho mẹ. Mẹ mỉm cười cám ơn,
làm cô thấy sống mũi cay cay.
-Mẹ này, - Nhiên lên tiếng – mẹ hãy đi tìm hạnh phúc của mình
đi.
-Tại sao con nói vậy? Con đã nhìn thấy gì à? – Gương mặt mẹ trở nên
hốt hoảng, lo lắng, làm cô cảm thấy mình thật có lỗi.
-Con đã gặp bác ấy. – Nhiên nói nhẹ tựa như cơn gió mặc dù tâm hồn
cô nặng trĩu. Cô ôm lấy mẹ. – Bác ấy rất yêu thương mẹ. Mẹ đến với
bác ấy đi. Con cũng đỡ lo lắng cho mẹ hơn.
Mẹ không nói gì, chỉ im lặng tựa vào cô. Cô cảm nhận thấy nước mắt
mẹ rơi ướt cả vai áo.
- An đã kết hôn rồi, nên mẹ không cần phải lo lắng cho con nữa đâu.
Mẹ hãy chấp nhận bác ấy đi.
Nhiên vừa ôm mẹ, vừa trấn an mẹ, cũng là trấn an chính mình. Cô sẽ
quên An, sẽ quên hoàn toàn.
Tối hôm ấy, cô hẹn gặp An ở La petite note. Quán vẫn như xưa, người
vẫn là người cũ, mà sao thấy xa cách vời vợi, chẳng thể với tới
trong tầm tay.
-Em có chuyện gì muốn nói à? – An hướng mắt, nhìn sâu vào mắt cô,
chờ đợi.
-Em … em… - Cô cảm thấy thật khó để mở lời.
Nhiên im lặng dằm những hạt ô mai tròn trĩnh trong cốc nước, nghĩ
ngợi một hồi rồi lấy hết can đảm:
-Anh hãy chấp nhận mẹ em đi.
Nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của anh, cô đột nhiên không biết nói
gì. Anh rút bao thuốc từ trong túi quần ra, châm một điếu.
- Anh hút thuốc từ bao giờ thế?
Cô nhìn anh trầm ngâm phả khói. Làn khói mỏng bay lên rồi tan biến
trong không khí, không để lại một vết tích gì cả. Tự nhiên cô ước
gì tình yêu cũng vậy, cũng tan biến, không để lại thương đau
nào.
-Từ ngày em đi. –An vờ như lơ đễnh trả lời cô. Không phải là anh
không hiểu bố anh yêu mẹ Nhiên đến mức nào, chỉ là anh không thể
chịu được cảm giác khi nghĩ đến người mẹ quá cố của anh. Vẫn biết
rằng con người sống trên đời cần phải tha thứ cho nhau, nhưng mà
người mẹ của anh, đến lúc chết, vẫn không có lấy một câu yêu thương
từ ba anh. Anh nhớ vào ngày mẹ mất, khi anh đang núp ở bức tường
trước cửa phòng, nghe tiếng mẹ anh khóc:
-Tại sao đến lúc em sắp chết, anh không thể nói dối em một lần? Em
chỉ cần anh nói dối một lần rằng anh yêu em. Điều đó khó khăn lắm
à?
Bố anh gục đầu xuống giường, không nói gì. Có lẽ trong lòng ông
cũng đau khổ lắm. Ngày ấy, anh vẫn còn bé, chưa hiểu chuyện. Sau
này, khi yêu Nhiên, anh đã hiểu được cảm giác yêu một người là thế
nào. Thỉnh thoảng, tạt ngang qua nhà, nhìn dáng bố cô độc trong căn
nhà rộng lớn, anh cảm thấy thương ông rất nhiều.
An nhìn Nhiên một lúc lâu, như muốn đem hình ảnh của cô mãi mãi
khắc sâu vào tâm trí. Anh biết cô đang chờ một cái gật đầu của
anh.
-Uh. Anh chẳng phản đối gì cả.
Thực ra anh đã đồng ý từ lâu rồi. Chỉ là, anh biết rằng nếu như bố
anh lấy mẹ Nhiên thì có lẽ cuộc tình giữa anh và cô đã hoàn toàn
chấm dứt, chẳng còn hy vọng gì. Mà vốn dĩ cũng còn hy vọng gì nữa
đâu, cô đã có Phan Anh rồi kia mà.
Khi hai người bước ra khỏi quán thì trời bỗng đột ngột đổ mưa lớn.
Những con người lầm lũi trên đường giữa cơn mưa trắng xóa. Anh xòe
ô ra, giăng lên che cho cô:
-Anh đưa em về.
Nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt, Nhiên gật đầu. Không phải chỉ bởi
vì cơn mưa, chỉ là cô muốn được ở bên anh lâu hơn một chút. Bất
giác cô tự hỏi không hiểu tại sao người ta yêu nhau suôn sẻ thế,
vậy mà mình cứ gặp nhiều trắc trở. Nhưng rồi lại nghĩ lại, có lẽ cô
và An chưa tu đủ ba kiếp để được sống bên nhau mãi mãi. Ngồi trong
xe của An, cảm nhận hơi ấm của anh lan tỏa, lại thêm tiếng nhạc dịu
nhẹ, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Có lẽ cô đã quá mệt
mỏi với mọi chuyện. Trong giấc mơ, cô thấy An nhẹ nhàng đặt lên
trán cô một nụ hôn. Đến khi tỉnh dậy, cô vẫn cảm thấy mọi chuyện
rất thực, nụ hôn dường như vẫn còn đâu đây. An đưa cô vào phòng
bệnh rồi quay trở về.
Nhìn dáng An bình thản trong cơn mưa, cô chỉ muốn nhào đến bên anh,
ôm anh thật chặt và thú nhận rằng cô yêu anh rất nhiều.
Trái tim cô đang gào thét, đang cầu xin cô từ bỏ hết lòng tự tôn
của mình để chạy đến bên anh.
Nhưng mà, cô mãi mãi vẫn là một người kiêu hãnh. Hơn nữa, An đã kết
hôn mất rồi.
Đêm càng về khuya thì càng lạnh. Người càng đối diện với đêm lạnh
lại càng cảm thấy cô đơn.
Chương 7: Nghịch lý
Đám cưới của mẹ diễn ra nhanh chóng, không cờ hoa, không kèn trống,
chỉ có bữa tiệc nho nhỏ với sự góp mặt của gia đình hai bên. Dù gì
đi nữa thì cô vẫn cảm thấy mọi chuyện đang dần trở nên khập khiễng.
Hôm nay mẹ mặc một chiếc áo dài nhung màu xanh đen quý phái, trông
sang trọng y hệt một quý bà. Cũng đúng thôi, dù gì mẹ cũng là phu
nhân của chủ tịch tập đoàn lớn.
Nhiên đảo mắt nhìn quanh, có chút ngạc nhiên, trong lòng tự hỏi tại
sao An xuất hiện một mình, không đem theo vợ anh. Cô cũng không
tiện thắc mắc, bởi vì dù sao đócũng không phải là chuyện của mình.
Huống gì, nếu cô hỏi, biết đâu An sẽ nghĩ rằng cô đang ghen. Nhưng
thực ra, chính là cô đang ghen kia mà.
Thỉnh thoảng, cô bắt gặp ánh mắt An nhìn cô chăm chú, khiến cho cô
bối rối quay mặt đi. Tại sao cứ đứng trước anh, cô cảm thấy như
mình không còn là một Nhiên tự tin, điềm tĩnh trên thương
trường.
Buổi tiệc tàn, Nhiên bảo rằng cô sẽ sống ở nhà cũ. Mẹ không thuyết
phục được cô, lặng lẽ khóc như cô gái lần đầu tiên về nhà chồng. Cô
muốn ôm mẹ vào lòng, nhưng bố dượng đã làm nhiệm vụ ấy thay cô mất
rồi. Cô bảo rằng chỉ là sẽ tiện hơn nếu cô sống ở căn nhà cũ. Nghĩ
ngợi một lúc, mẹ đồng ý. Cũng thật khó xử khi bắt cô phải sống
trong căn nhà này, khi mà thỉnh thoảng phải đối mặt với An cùng với
người phụ nữ mà An gọi là vợ, dù anh hiếm khi về nhà. An có một căn
hộ riêng chỉ cách bệnh viên khoảng hai cây số.
Trời càng về khuya càng trở lạnh. Cái lạnh luồn qua lớp áo lụa
mỏng, ngấm vào da thịt Nhiên làm cô run lên cầm cập. An vội quàng
chiếc áo khoác qua vai cô, rồi lấy xe đưa cô về nhà. Anh bảo rằng
oto đang đem đi sửa rồi, cô chịu khó ngồi trên yên xe đạp vậy. Ngồi
đằng sau An, cảm nhận mọi thứ vẫn như ngày nào, bất giác Nhiên cảm
thấy buồn đến nao lòng. Người vẫn đây, cảnh vật vẫn như xưa mà sao
xacách đến thế. Sáu năm ấy, cô đã không liên lạc với An, bởi vì cô
sợ bất kì một tin tức nào của An cũng có thể làm cô xao động. Đôi
lúc, cô trách bản thân mình quá tham vọng nên vuột mất tình yêu, để
rồi nhìn lại, thấy mình chới với một mình giữa thế giới rộng
lớn.
-Khi nào em sang Mỹ lại? – An lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ miên
man của cô.
-Có lẽ tuần sau.
Cô không nói dối. Mặc dù đã viết đơn xin nghỉ việc, nhưng cô vẫn
phải quay lại Mỹ một lần cuối để sắp xếp công việc và chuyển đồ đạc
lỉnh kỉnh vềViệt Nam.
Anh im lặng một lúc rồi hỏi nhỏ:
-Phan Anh đối với em tốt chứ?
-Vâng, rất tốt.
Cô cố tìm một chút ghen tuông trong lời nói của anh, nhưng tuyệt
nhiên không phát hiện ra điều gì. Có lẽ đó chỉ là một sự quan tâm
giữa hai người đã từng yêu nhau. Cô cũng không nói dối, đúng là
Phan Anh đối với cô rất tốt. Chỉ là cô không thể nào yêu được Phan
Anh.
Thỉnh thoảng, cô tự hỏi không biết mối quan hệ hiện tại giữa cô và
An được gọi là gì. Có lần, cô đọc ở đâu đó rằng:" Tình yêu vốn dĩ
là một thứ tình cảm ích kỉ. Nếu tình yêu chuyển sang tình bạn thì
chỉ có hai khả năng xảy ra: Một là cô chưa từng thật sự yêu người
đó, hai là tình cảm vẫn còn dư âm đâu đấy. " Có lẽ, với cô, khả
năng thứ hai chính là lời giải đáp. Cô chưa bao giờ quên anh, kể cả
trong giấc mơ.
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng xe lăn bánh
chầm chậm, đều đều. Về đêm, cuộc sống hối hả của thành phố đã biến
mất, chỉ còn lại những ánh đèn vàng trơ trọi rọi xuống mặt đường,
và đâu đấy có những tiếng rao đêm của những con người lầm lũi, vai
mang quang gánh, chân hối hả bước.
An đi ngang qua một đoạn đường xấu, bánh xe xóc lên, suýt hất Nhiên
xuống mặt đường. Cô giang vội hai cánh tay ôm lấy anh, cũng vừa lúc
tay trái anh chụp nhanh lấy tay giữ chặt cô. Xe mất thăng bằng,
loạng quạng lao về phía trước, anh buông tay ra, hai tay giữ ghi
đông xe. Cô ôm chặt lấy anh hơn, gương mặt cô áp vào tấm lưng anh
vững chãi. Khoảng cách giữa cô và anh gần đến mức cô có thể cảm
nhận được mùi cơ thể anh. Trống ngực Nhiên đập liên hồi, bàn tay
dường như đang run lên. Cô tự hỏi tại sao trời lạnh mà cơ thể mình
tự nhiên lại nóng đến vậy. Thật ngượng quá.
An dừng lại trước giàn bông giấy bao quanh bờ tường nhà Nhiên. Dù
anh chạy xe khá chậm, nhưng đoạn đường cũng không dài lắm. Cô ước
gì con đường cứ dài mãi, dài mãi, không bao giờ có điểm kết thúc.
Có một cảm giác nào đấy dường như là nuối tiếc trỗi dậy trong
cô.
- Em vào nhà đây. Anh về cẩn thận nhé – Nhiên vừa nói vừa tra khóa
vào ổ, cố tránh ánh mắt anh. Không hiểu tại sao, cứ mỗi lần chạm
phải ánh mắt anh, cô lại cảm thấy rất lúng túng, mất tự tin.
Khi cô sắp bước vào nhà, đột ngột có một bàn tay kéo cô lại, ôm
chặt cô vào lòng. Vòng tay của An ấm áp giữa đêm gió lạnh, làm cô
chỉ muốn thời gian ngưng đọng mãi mãi. Anh vuốt ve mái tóc rối của
cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Môi anh ấm nóng, ngọt ngào. Cứ
thế, anh và cô lặng im giữa bầu trời đêm. Nước mắt cô rơi ra từ
khóe mắt.
Không được. Không được phá hạnh phúc của gia đình anh.
Cô luống cuống đẩy anh ra, quay mặt bước vào nhà, chỉ nghe đằng sau
tiếng anh rất mỏng tựa như làn gió thoáng qua:
-Tạm biệt em.
Anh chầm chậm quay xe lại rồi mất hút khỏi tầm mắt cô. Cô đi vội
vào nhà, ánh mắt thẫn thờ, tim vẫn còn đập mạnh. Dường như cô đã
mất hết tất cả sức lực, đứng cũng không vững, khụy gối xuống nền
nhà. Anh đi, mang theo hết những tinh túy của thế gian này, để lại
cô một sự đau khổ đến tận cùng.
Tại sao anh lại làm vậy? Chẳng phải anh đã kết hôn rồi ư? Và cô tại
sao dường như cảm thấy rất thích thú trước nụ hôn này? Có một cảm
giác nào đó xáo trộn trong cô, vừa nuối tiếc vừa đau đớn xen lẫn
hối lỗi. Lẽ ra cô có thể nhân cơ hội đó để nói rằng cô vẫn còn yêu
anh rất nhiều. Nhưng phỏng có ích gì? Ngày xưa, khi xem phim truyền
hình nhiều tập, cô ghét nhất là những người thứ ba, hóa ra hôm nay
cô lại trở thành một người như thế. Cô, một người đầy kiêu hãnh, lẽ
nào lại là người thứ ba nhẫn tâm phá hoại hạnh phúc của một người
phụ nữ khác?
Dư âm nụ hôn nóng hổi vẫn còn đâu đây mà người thì đã đi mất
rồi.
Ở ngoài kia đằng sau giàn bông giấy, An đứng lặng nhìn ánh đèn nhà
cô bật lên. Anh thấy tim mình đau nhói.
Tại sao cô không chấp nhận anh? Lẽ nào cô mãi mãi vẫn là cơn gió
thoảng qua, làm mát cuộc đời anh, rồi lại mãi miết tìm một chân
trời mới? Lẽ nào tình yêu của anh vẫn không đủ để níu giữ cô như
ngày xưa? Lẽ nào đất nước xa xôi ấy lại có một sức cuốn hút kì lạ
đối với cô như thế? Anh vẫn chỉ có thể từ bỏ cô. Níu giữ cô lại là
một sự ích kỉ.
Anh tự hứa với bản thân sẽ chỉ quan tâm, chăm sóc cô như một cô em
gái. Dù gì, cô và anh, trên danh nghĩa đã là anh em rồi.
***
Nhiên thẫn thờ ngồi gục đầu vào gối, nghĩ về những chuyện vừa xảy
ra, vẫn không thể tìm được một lí do nào để biện minh cho hành động
của An. Anh vẫn còn yêu cô?
Có lí nào lại như thế...
Có tiếng chuông cửa bấm liên tục, cắt đứt dòng suy nghĩ của
Nhiên.
Nhiên đứng bật dậy, tự hỏi không biết ai đến giờ này. Cô he hé cửa
nhìn ra, thấy một bóng dáng thanh thoát đang xoa xoa hai tay đang
run lên vì lạnh.
Là Tương Cầm.
Không đợi Nhiên mở toang cánh cửa, cô tung vội cửa, khệ nệ ôm vali
bước vào. Tương Cầm kể từ sau dạo nói chuyện ở quán café thì trở
nên thân thiết với cô rất nhiều, thường xuyên rủ cô đi mua sắm và
xem phim. Đồng thời, cô cũng cảm thấy rất mến Tương Cầm bởi tính
cách hướng ngoại, vui vẻ và sôi nổi.
- Em bị bố đuổi ra khỏi nhà. Không biết đi đâu nên em đến tìm chị.
Hì hì. Chị cho em ở lại nhé nhé nhé. – Ánh mắt tinh quái, láu lỉnh
nhìn Nhiên chờ đợi.
Nhiên thở dài, gật gật đầu. Cũng tốt. Có cô bé này sẽ làm cho nhà
cửa vui hơn. Dù gì cô cũng không quen với cảnh sớm tối ở nhà một
mình. Cô sắp xếp cho Tương Cầm một chỗ trong phòng mẹ rồi trở về
phòng ngủ. Lăn qua lăn về mãi vẫn không thể dỗ cơn ngủ, cô đi xuống
nhà, uống một cốc nước đầy. Khi đi ngang qua phòng khách, cô suýt
la lên khi thấy Tương Cầm đang bó gối ngồi lặng im trong bóng đêm.
Cô gái này bình thường luôn xuất hiện với sự sôi nổi, vui vẻ, nhưng
lại thường cô độc về đêm. Có lẽ chỉ khi đêm về, thực sự đối mặt với
chính bản thân, con người mới cảm thấy chênh vênh. Tương Cầm nghe
tiếng động, ngẩng mặt lên, nhìn qua bóng đêm mờ ảo.
- Chị có tâm sự à? – Tương Cầm nhìn cô dò hỏi.
Nhiên gật gật đầu. Cô thường ít khi mở lòng với, nhưng với Tương
Cầm, cô cảm thấy cô gái này rất đáng tin cậy.
- Vì bác sĩ An?
Nhiên lại gật đầu. Cô ngồi xuống bên cạnh Tương Cầm, lấy điều khiển
bật tivi, rồi dán mắt vào bộ phim tình cảm lãng mạn đang chiếu. Gía
mà cuộc đời cũng giống như phim thì hay biết mấy. Khi ở Mỹ, mỗi lần
cảm thấy quá cô độc, cô thường bật tivi, không phải để xem, chỉ là
cần nghe một tiếng nói nào đó, dù chỉ là tiếng nói phát ra từ tivi,
để xua đi sự sợ hãi trước bóng đêm.
- Em không hiểu tại sao chị và anh ấy lại không trở về bên nhau? –
Tương Cầm chống hai tay nhìn cô. – Chị thực ra rất yêu anh ấy kia
mà.
- Anh ấy đã có gia đình rồi. – Nhiên đau khổ tựa người vào ghế, ôm
lấy chiếc gối bông, áp mặt vào đó.
- Sao cơ? Bác sĩ An đã lấy vợ rồi kia à – Tương Cầm ngạc nhiên nhìn
Nhiên, rồi bỗng thở dài. Hai người này có một sự hiểu nhầm quá lớn.
Tương Cầm không biết mình có nên nói ra bí mật hay không, nhưng rồi
cô quyết định sẽ im lặng. Nếu như An không muốn giải thích, có lẽ
anh có nỗi khổ riêng. Nhưng nếu như Nhiên biết An vẫn còn độc thân,
chẳng phải cơ hội của cô dành được trái tim Phan Anh sẽ rất lớn ư?
Không, không thể. Nếu yêu cô, ngày xưa Phan Anh đã yêu rồi. Dù cô
có làm gì thì cũng vô ích.
Cho nên Tương Cầm quyết định sẽ im lặng. Nếu hai người này thực sự
có duyên hiểu lầm rồi cũng sẽ hóa giải.
- Tại sao ngày xưa chị rời bỏ anh ấy?
Nhiên im lặng, mắt vẫn dán vào chiếc tivi. Tại sao lại rời bỏ anh
ấy ư?
Vì cô quá tham vọng. Tuổi trẻ, con người ai cũng muốn được đến một
chân trời mới để khẳng định mình. Cô đã nghĩ rằng tình cảm ấy thực
ra chỉ là tình cảm thời mới lớn,rồi cô cũng sẽ quên anh. Nhưng hóa
ra không phải vậy.
Dù ở tuổi nào đi nữa, khi mà hình ảnh một người cứ đầy ắp trên mỗi
bước đường đã qua thì đó chính là tình yêu. Khi sang đến Mỹ một
năm, thấm hiểu sự cô độc nơi này,cô chỉ muốn trở về ngay bên cạnh
An. Nhưng lại sợ hãi, biết đâu anh ấy đã có bạn gái mới. Thế rồi cô
tự nhủ, đừng khóc, đừng khóc, không yêu người này thì sẽ yêu người
khác, còn sự nghiệp mới chính là điều quan trọng nhất. Có tình yêu
mà không có thức ăn để ăn, không có nước để uống, không có nhà để ở
thì làm thế nào sống được.
Nhưng hóa ra không phải là vậy. Khi đứng trên đỉnh cao của sự
nghiệp, nhìn lại bên mình chẳng có ai, lại không thể yêu ai ngoài
anh ấy thì thật là đau khổ. Càng ngày cô càng nhận ra cô không thể
quên An. Cô cũng nhận ra rằng có thức ăn để ăn, có nước để uống, có
nhà để ở, có tiền để mua sắm..., tất cả sẽ trở nên vô nghĩa nếu
sống như một cái xác không hồn. Nếu vậy thì thà chết đi còn
hơn.
Đêm nay thật sự rất oi bức. Có lẽ vậy. Có lẽ do trời oi bức nên
Nhiên không tài nào ngủ được.
Phòng bên cạnh cũng có một cô gái trằn trọc suốt đêm. Nước mắt chảy
dài, chảy dài, ướtđẫm gối. Đêm nay, Tương Cầm tình cờ gặp Phan Anh
trong một quán bar trên phố cổ. Vốn dĩ cô không chú ý đến anh,
nhưng bạn cô bỗng nhiên reo lên:
Cô nhìn theo hướng tay chỉ, thấy một người đàn ông trông khá tuấn
tú đang say men rượu. Mái tóc anh rũ xuống dưới ánh đèn nhấp nháy,
làm anh có một vẻ phớt đời lãng tử. Anh dường như chẳng còn một tí
tỉnh táo nào, nốc rượu như uống nước lã. Cô thở dài, nhẹ nhàng đến
ngồi bên cạnh anh trong ánh mắt ngạc nhiên của bạn bè, gọi một ly
cocktail mật ong. Anh ngước đôi mắt đỏ rực nhìn sang bên cạnh, rồi
chẳng nói gì, cứ im lặng uống cạn từng ly.Tương Cầm giật lấy chai
rượu từ tay anh, xin thêm một cái cốc rồi cứ thế, lẳng lặng uống
cạn hết từng giọt. Trong ánh mắt Phan Anh có một chút ngạc nhiên.
Anh nhìn cô trong im lặng. Gương mặt cô từ trắng chuyển sang hồng
vì men rượu lại càng làm cô có một nét quyến rũ kì lạ. Không kìm
được, Phan Anh bất ngờ miết mải đặt lên môi cô một nụ hôn. Tương
Cầm sững sờ giây lát, rồi chợt tỉnh ra, cô đáp lại, vòng tay qua ôm
lấy cổ anh. Chỉ cần người đó là anh thì cô bằng lòng làm tất cả
những điều anh yêu cầu. Chỉ cần người đó là anh thì dù anh bảo cô
nhảy vào lửa,cô cũng sẽ nhảy ngay.
Phan Anh đột ngột buông cô ra, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn cô rồi loạng
quạng đi ra khỏi quán bar. Tương Cầm vội trả tiền, chạy nhanh bắt
kịp anh khi anh đang chuẩn bị bước vào taxi. Anh gục đầu vào vai
cô, không còn biết gì nữa dù cho trời có sậpxuống. Cô dìu anh lên
căn hộ của anh, đặt anh nằm xuống ghế salon. Phan Anh nhanh chóng
chìm vào trong cơn ngủ nửa tỉnh nửa mê. Khi cô chuẩn bị ra về, cô
nghe thấy anh gọi tên Nhiên giữa những quãng rời rạc của cơn mơ. Cô
thấy đau nhói trong lồng ngực. Đau tưởng đến chết mất. Là vì cô đến
sau nên anh không thể yêu cô, hay là vì anh quá si tình? Nhưng
chẳng phải cô yêu anh một phần vì anh là người si tình hay
sao.
Tương Cầm rời khỏi nhà Phan Anh, đi dạo một mình trên phố cô độc.
Gió lạnh thấm vào người cô buốt giá, nhưng sao lạnh bằng trái tim
cô. Từng kỉ niệm ùa về trong cô, từ những ngày mới gặp Phan Anh cho
đến khi Phan Anh lúng túng nói chia tay.Tất cả như vẫn còn mới đâu
đây, tưởng chừng như chỉ cần cô đưa tay ra là đã có thể chạm đến
quá khứ. Nếu đã không thể gột bỏ được quá khứ thì làm sao có thể
vươn tới tương lai. Trong mối quan hệ này, cô lúc nào cũng là người
chủ động đuổi theo. Cô nhớ rất rõ ngày ấy, cô còn trẻ, còn tràn đầy
sức sống và niềm tin vào tình yêu. Cô cứ nghĩ rằng chỉ cần mình
dành trọn hết tình cảm cho một người thì nhất định người ấy sẽ cảm
động. Đêm ấy, cách đây năm năm, có hội diễn của các lớp sinh viên
trong trường. Khi Phan Anh bước lên hội trường, ngón tay điêu luyện
bấm những nốt nhạc đầu tiên, hàng tá nữ sinh trong trường hét lên
tên anh.
Phan Anh ... Phan Anh ... Phan Anh...
Ánh mắt anh nhìn về một nơi xa xăm mà bất kì cô gái nào cũng nghĩ
dành cho mình.Con gái thường như vậy, vẫn có một ảo tưởng về một
chàng hoàng tử đứng trên bục cao, dành ánh mắt cho chỉ riêng mình.
Mọi thứ xung quanh cô nhòa dần đi, chỉ còn hình ảnh anh cô độc với
cây đàn piano và giọng hát trầm ấm. Khi anh bước xuống sân khấu
rồi, dư âm anh để lại vẫn còn lan tỏa trong không khí. Cô cảm thấy
như cơ thể sắp nổ tung lên mất rồi. Cô thật sự rất yêu anh. Yêu đến
nghẹt thở. Yêu đến mức trái tim chẳng thèm nghe lời lí trí.
Đó là Phan Anh của cô. Chỉ cần cô cố gắng thì anh sẽ yêu lại cô
chứ?
Cô bước lên sân khấu, cầm lấy micro, ánh mắt tìm ánh mắt Phan
Anh.
- Bài hát tớ muốn dành tặng cho một người duy nhất. Tớ đã yêu người
ấy bằng tất cả trái tim mình cho dù với người ấy, tớ chỉ là một
người bạn.
Thật lòng mà nói, giọng hát của cô không tệ, lại còn có phần ngọt
ngào. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Phan Anh. Ai chẳng biết người đẹp
của khoa kiến trúc lâu nay vẫn theo đuổi Phan Anh. Ánh mắt của cô
cũng chỉ hướng về anh, về một người duy nhất. Một vài tiếng thì
thầm, một vài tiếng xì xào, nhưng cô chẳng nghe thấy điều gì cả.
Trong mắt cô chỉ còn tồn tại một người. Cô nhìn thấy Phan Anh im
lặng khoanh tay đứng nhìn cô, rồi đột ngột quay bước đi ra khỏi
khán phòng. Nước mắt chẳng hiểu từ đâu cứ lặng lẽ rơi ra.Là những
giọt nước mắt rớt từ trái tim. Rốt cuộc, anh vẫn không thể yêu cô
như cô yêu anh. À không, chỉ cần anh yêu cô bằng một phần nhỏ cô
yêu anh cũng được. Cô vứt lại micro, chạy đuổi theo Phan Anh, níu
lấy vai áo anh, mỉm cười qua làn nước mắt:
- Anh thật biết cách làm em bẽ mặt cơ đấy. – Cô cười mà sao nước
mắt cứ chảy dài thế. – Ít ra thì anh cũng phải nghe hết bài hát của
em kia chứ. Mà trời không mưa, nên anh nhìn thấy em khóc mất rồi.
Xấu hổ quá.
Nụ cười của cô méo xệch trông thật thảm hại. Gương mặt lấm lem
mascara. Phan Anh đứng yên lặng, chẳng nói gì, lấy tay lau nước mắt
trên khóe mắt cô. Anh vòng tay ôm cô vào lòng. Anh bỗng thấy thương
cô quá. Cô cũng giống như anh, cứ chạy theo những cái không thuộc
về mình. Một vài ánh mắt sinh viên quét ngang hai con người đang ôm
nhau giữa sân trường. Thực ra, anh không hẳn không chú ý đến cô.
Nếu bảo rằng anh không tự hào khi được một người như Tương Cầm theo
đuổi là nói dối, chỉ là nỗi nhớ về Nhiên nhiều lúc vẫn nhức nhối
trong anh.
- Tương Cầm, em làm người ta nhìn anh kìa. –Anh nói, mỉm cười xoa
xoa đầu cô. – Người ta cứ nghĩ anh bắt nạt em đấy. Em muốnbảo vệ
đuổi anh đi à? – Lời anh làm cô bật cười, nín khóc. Phan Anh nhẹ
nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Cô đón nhận lấy với sự run rẩy.
Anh cũng không hiểu tại sao anh lại làm như thế nữa. Hình như là
bản năng dạy anh như thế.
Kể từ đấy, không hiểu vì sao, cũng không hiểu bắt đầu thế nào, Phan
Anh trở thành bạn trai của cô. Đôi khi cô cảm thấy tình cảm của anh
đối với cô giống như một sự bố thí, nhưng cô mặc kệ, chỉ cần được ở
bên anh là đủ rồi.
Nhưng hóa ra lại không phải vậy. Con người ngày càng tham lam. Cô
không chịu nổi những lúc anh cứ nhìn xa xôi về một hướng nào đó mà
không có cô. Cô cảm thấy đau lắm. Dường như Phan Anh cũng biết cô
đau đớn đến tận cùng nên anh buông tay.
Nhiều lần, vì quá ghen tuông, cô hỏi anh:
- Tại sao anh yêu Nhiên đến như thế?
Cô chỉ nhận được một sự trầm ngâm. Dường như anh đang miên man về
một nơi nào đó mà xa đến mức cô không thể chạm tới được. Trái tim
anh có những ngăn mà cô không thể len lỏi vào được. Cái cô có được
chỉ là bề mặt của trái tim, còn nơi sâu thẳm nhất lại hoàn toàn
khóa kín với cô.
Sau này, khi chia tay cô, anh đã nói rằng:
- Nếu biết tại sao anh yêu Nhiên đến thế thì đó chẳng còn là tình
yêu. Cảm xúc ấy từ lần đầu tiên nhìn thấy Nhiên vốn dĩ đã như thế
rồi. – Anh cười buồn – Có lẽ kiếp trước anh mắc nợ cô ấy nên kiếp
này phải trả.
Nghĩ lan man về những ngày xưa cũ, Tương Cầm thấy bầu trời bỗng trở
nên tối sầm dưới chân cô. Là nước mắt làm nhòe đi con đường trước
mặt. Tối nay, Tương Cầm không muốn về nhà, bởi cô làm gì có nhà để
về. Bố cô thường xuyên đi công tác, chỉ có cô với căn nhà rộng lớn
và một bà giúp việc già. Mỗi ngày, cô cô độc nhìn từ ban công tầng
ba xuống khu vườn cũng cô độc như cô, rồi tự hỏi mình sống trên đời
vì điều gì. Cô trước mặt người khác, lúc nào cũng tỏ ra mình hạnh
phúc, vui vẻ, nhưng thật ra có mấy ai biết được cô rất cô độc. Tự
nhiên cô chán ghét ngôi nhà vắng lạnh của mình. Nghĩ một lúc, cô
sắp xếp vali, tìm địa chỉ nhà Nhiên. Không hiểu sao cô lại thích
Nhiên, mặc dù rõ ràng lẽ ra cô phải ghét Nhiên mới đúng. Nhưng
Nhiên là người thứ hai, sau Phan Anh, đem lại cho cô một cảm giác
an toàn, tin cậy.
Thôi, cố ngủ đi nào. Ngày mai cô còn phải đi làm việc nữa. Ngày
mai, cô vẫn sẽ đeo tiếp mặt nạ vui vẻ và hạnh phúc như mọi
ngày.
***
Khi Tương Cầm xuống nhà ăn thì Nhiên đang chiên trứng. Nhiên đẩy
một tách café sữa về phía cô:
- Uống đi. Buổi sáng uống một chút café có thể giúp em làm việc tốt
hơn. – Nhiên mỉm cười nhìn cô. Nụ cười ấy hiền như đức mẹ trong
kinh thánh. Ở bên cạnh Nhiên, Tương Cầm cảm thấy thật bình
yên.
- Chị này, em rất hâm mộ chị đấy. – Tương Cầm cầm lấy tách café,
khuấy khuấy sữa cho đều. – Sao chị lúc nào cũng có thể điềm tĩnh
đến nhường ấy.
Nhiên nhìn cô, bật cười, đẩy dĩa trứng chiên qua cho cô.
- Thời gian đã làm thay đổi chị thành người như bây giờ đấy. –
Nhiên chợt nghĩ về ngày xưa, ngày cô còn yêu An, An thường bực bội
bảo rằng "Em thật là quái tính và nông nổi, chẳng chịu suy nghĩ kĩ
trước khi làm điều gì." Lúc ấy, cô cười tinh quái, vọc vọc hai bàn
tay anh "Nếu mà điềm tĩnh thì em không còn là Nhiên nữa." Cô chợt
cảm thấy cô của ngày ấy và bây giờ cứ như hai con người khác nhau.
Người ta bảo rằng đời thay đổi khi chúng ta thay đổi, nhưng thực
môi trường đã làm tính cách con người thay đổi.
Ánh nắng của ngày mới chiếu rọi qua khung cửa sổ, tạo thành những
vệt nắng dài trải mênh mang trên bàn. Nhiên với tay, bật mộtbản
nhạc đồng quê nhẹ nhàng. Cô có cảm giác như đang trôi về thời thơ
ấu trên những cánh đồng lúa mênh mang, bát ngát. Bỗng nhiên cô ước
gì mình được trở về như thời nhỏ không âu lo.
- Tương Cầm này – Nhiên lơ đễnh nói, tâm trí vẫn còn ở một nơi xa
xăm. – Vài ngày nữa, chị phải sang lại Mỹ một vài tuần.
- À vâng. Chị cứ đi đi. Em sẽ trông nhà dùm cho chị.
Tương Cầm khá thích căn nhà này. Nhà nhỏ nhưng được thiết kế rất
đẹp mắt, tận dụng được tất cả các khoảng trống. Cô chỉ ước gì, sau
này mình cũng có một căn nhà đáng yêu như vậy bên một người đàn ông
mình thương yêu và một bầy trẻ nhỏ xinh như thiên thần.
Cô tự nhủ, nhất định sau này mình sẽ sống hạnh phúc. Con người ai
chẳng có mơ ước kia chứ, huống gì ước mơ của cô chỉ nhỏ nhoi đến
như vậy, thượng đế lẽ nào lại nhẫn tâm không cho cô một ước
muốn.
Nắng của một ngày mới thật đẹp, cô tự nhủ.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 8: Nước mắt rơi từ trái tim em
Một tháng sau…
Nhiên kéo vali về nhà. Cô đã trải qua một chuyến bay hai mươi bốn
giờ từ Mỹ về Việt Nam. Căn nhà của cô, từ ngày có bàn tay của Tương
Cầm bỗng trở nên tươi sáng hơn. Dàn hoa trước cổng nhà đã trổ hoa
rực rỡ.
-Chị Nhiên, chị thấy em giỏi không? – Tương Cầm cười hì hì, bảo
rằng ngôi nhà trông đẹp hơn hẳn chị nhỉ.
Nhiên mỉm cười gật đầu nhìn cô. Qủa thực, ngôi nhà đã không còn vẻ
cô độc, tối tăm giữa phố phường tươi sáng nữa. Nhiên sắp xếp áo
quần vào tủ rồi đi vào nhà tắm. Cô ngâm mình một lúc lâu trong nước
lạnh và hoa hồng. Nước lạnh làm cô cảm thấy sảng khoái, mát mẻ, đầu
óc cũng thông suốt hơn.
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm thì Tương Cầm đã chuẩn bị xong bữa ăn
tối. Cô bé này, mặc dù là tiểu thư ít khi động tay vào việc bếp
núc,thế mà lại khá khéo tay. Món nào cũng đậm đà, không nhạt không
mặn, rất vừa ăn. Tương Cầm cứ huyên thuyên hỏi cô về cuộc sống ở
bên Mỹ.
-Chị quyết định thế nào? Khi nào sẽ đi xin việc mới?
-Sếp ở Mỹ đã chuyển công tác cho chị về công ty con ở đây. Tuần sau
chị sẽ đến nhận việc.
-Chức gì hả chị? – Tương Cầm tò mò hỏi.
-À, chỉ là một chức nhỏ mà thôi. – Nhiên mỉm cười, điềm nhiên ăn
nốt món canh thịt hầm.
Nhiên có một thói quen thường xuyên nghe nhạc hòa tấu trong lúc ăn.
Nhưng kể từ khi sống cùng Tương Cầm, một người rất say mê rock và
thường xuyên bật rock trong nhà thì cô cũng dần cảm thấy thích
rock. Thực ra, những lúc buồn, rock có thể xoa dịu trái tim.
-Chị này – Tương Cầm nhỏ tiếng – Em không biết có nên kể cho chị
không. Nhưng mà … - Cô gãi gãi đầu, thói quen này cô bị lây từ Phan
Anh mất rồi. – Bác sĩ An, anh ấy đã đi tu nghiệp ở Mỹ rồi.
Nhiên thấy tai mình ù đi. Anh ấy sang Mỹ, còn cô thì trở về Việt
Nam. Thượng đế thật khéo trêu ngươi.
-Vợ anh ấy cũng đi theo à? – Cô hỏi trong vô thức.
Không nghe tiếng Tương Cầm trả lời, cô buông đũa xuống, nhìn lên.
Nét mặt Tương Cầm có một điều gì đó rất do dự. Không sao, dù là
chuyện gì đi nữa thì cô cũng có thể chấp nhận được, thậm chí kể cả
chuyện vợ anh ấy đang mang thai. Tương Cầm xúc một muỗng canh, giữa
chừng lại bỏ muỗng canh xuống, uống một chút nước lạnh rồi nhìn
cô:
-Thực ra bác sĩ An, anh ấy chưa kết hôn.
Điều này thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của Nhiên.
Lẽ nào lại vậy?
Lẽ nào lại như vậy?
Nhìn thấy ánh mắt dường như vừa ngạc nhiên lẫn đau đớn của cô,
Tương Cầm cảm thấy lẽ ra mình nên nói từ trước. Nếu vậy, biết đâu,
hai người này sẽ có một cơ hội đến với nhau.
-Em cứ nghĩ là em không nên xen vào chuyện của hai người. Nhưng mà
…
Nhiên không còn nghe Tương Cầm nói điều gì nữa. Tai cô chẳng còn
hoạt động nữa bởi đầu óc cô đang lắp ráp các dữ liệu. Tất cả những
hình ảnh hiện dần lên trong cô, từ ngày tình cờ bước vào quán An
Nhiên, cho đến nụ hôn cuối cùng An dành cho cô. Như sực tĩnh, cô
lấy vội chiếc áo khoác, chạy ra khỏi nhà, chỉ kịp nghe tiếng Tương
Cầm hỏi vọng đằng sau “Chị đi đâu đấy?”.
Nhiên bắt taxi đến quán An Nhiên. Người phụ nữ cô đã từng gặp, và
đã từng đinh ninh là vợ An, đang chuẩn bị đóng cửa. Cô chạy vội
tới, chặn cánh cửa sắt sắp bị khép lại. Chị chủ quán ngạc nhiên
nhìn cô một lúc rồi nở một nụ cười hiền lành:
-Xin lỗi, quán đã đóng cửa rồi.
-Tôi biết. – Nhiên thở hồng hộc. Đã lâu lắm rồi cô mới mất đi vẻ
điềm đạm như hôm nay. Dường như cô đang sống lại con người cũ của
mình – Nhưng tôi muốn nói chuyện với chị. Một lúc thôi cũng
được.
Ánh mắt người phụ nữ nhìn Nhiên một lúc, rồi chợt nhớ ra điều gì
đó, chị mời Nhiên vào quán.
-Thời tiết này uống trà nóng sẽ ấm người đấy. – Chị vừa pha trà vừa
nói với cô.
Nhiên chẳng còn tâm trí đâu mà uống trà. Người phụ nữ ấn cốc trà
vào tay cô, ánh mắt như muốn nói “Uống đi”. Nhiên theo thói quen,
xoa xoa nhẹ tay quanh cốc trà rồi từ từ đưa lên miệng. Khi uống có
cảm giác đắng, nhưng một lúc sau lại cảm thấy ngọt ở cuống
họng.
-Ngon chứ?
-Vâng. – Nhiên gật gật đầu.
-Chị đoán là em nhỏ tuổi hơn chị. Và nếu chị đoán không nhầm thì em
tên Nhiên. – Người phụ nữ nhìn Nhiên, tay vân vê cốc trà
nóng.
-Sao chị biết? – Nhiên hỏi, rồi chợt nghĩ ra. Chắc là An đã kể về
cô. Cô thật ngốc. Cô hít một hơi dài, nhìn người phụ nữ - Em có thể
hỏi chị một chuyện được không?
Người phụ nữ gật đầu.
-Em muốn hỏi chị có quan hệ gì với An đúng không? – Chị mỉm cười
nhìn cô, bắt gặp ánh mắt thay cho câu trả lời. – Thực ra, chị không
có quan hệ gì với cậu ấy cả. Không phải là người yêu, cũng chẳng
phải là vợ chồng, lại càng không phải là chị em. Nhưng chị xem cậu
ấy như đứa em trai của mình. Chồng chị phá sản, công ty anh ấy thua
lỗ rất nhiều. Chị một phần vì quá lo lắng, lại thêm thể trạng yếu
nên thường xuyên ngã bệnh. An chính là bác sĩ điều trị bệnh cho
chị. An bảo rằng chị rất giống mẹ cậu ấy, cho nên đối với chị, cậu
ấy quan tâm hơn một chút. Quán café này thực ra là của An, được xây
kể sau khi bạn gái cậu ấy đi Mỹ. Cách đây mấy tháng, An sang lại
quán café này cho chồng tôi, chỉ xin duy nhất một điều là đừng đổi
tên quán lẫn cách bài trí. Cậu ấy bảo rằng cậu ấy sắp sang Mỹ tu
nghiệp, cũng là để tìm lại một cô gái mà An không thể nào quên
được. Chị đoán người đó là em. Có lần, An kể với chị rằng nếu giả
sử lúc ấy người đó đã có người thương yêu, hoặc là đã có gia đình
thì cậu ấy sẽ rút lui. Bằng không, cậu ấy quyết tâm trở về bên
người ấy.
Nhiên cảm thấy trời đất như tối sầm vậy. Thêm một lần nữa, cô đã
đánh mất An. Chính là vì cô. Tất cả hiểu nhầm này cũng từ cô. Cô
hiểu nhầm anh đã kết hôn, lại làm anh hiểu nhầm cô sắp lấy Phan
Anh.
Cô lại đánh mất anh một lần nữa rồi.
Thêm một lần nữa, cô lại bước về phía không anh.
Giờ đây, bố anh chính là bố dượng của cô, mẹ cô chính là mẹ thứ hai
của anh. Mối quan hệ phức tạp này thật sự không thể thoát ra
được.
-Nhiên này – chị chủ quán vỗ vỗ vào vai cô. – Có những chuyện, đừng
dùng lí trí để đánh giá, hãy dùng trái tim để khám phá trái
tim.
Bước ra khỏi quán café, Nhiên đi lang thang khắp nơi, thấy lòng
lạnh buốt. Mưa lất phất tạt vào mắt cô cay xè. Cảm giác thật cô độc
và mệt mỏi. Người đi trên đường hối hả chạy trong mưa về tổ ấm, còn
cô, tổ ấm của cô hiện tại ở nơi nào? Cô lê bước vào một quán bar
trong tiếng nhạc xập xình, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Có tiếng chuông điện thoại. Là của Phan Anh.
-Cậu đang ở đâu đấy? – Cô nghe tiếng Phan Anh hét lên trong điện
thoại.
-Bar. – Cô chẳng còn biết trời đất gì nữa, cứ như một cái máy trả
lời răm rắp.
-Quán nào?
-Anna
Cô nghe tiếng Phan Anh lầm bầm chửi rủa trong điện thoại, rồi chẳng
còn nghe thấy được gì hết, cứ thế gục đầu xuống bàn. Cô có cảm giác
ai đó đã đến, một nam, một nữ, lôi cô ra khỏi tiếng nhạc ầm ầm, đưa
vào taxi rồi sau đó cô chìm vào mê man.
Phan Anh thở dài, nhìn cô chìm trong men rượu. Anh kéo chăn đắp lên
người cô, rồi lặng lẽ ngồi nhìn. Anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô
đang đỏ bừng vì rượu. Tim anh đau nhói. Ghen tuông, đau đớn, tất cả
mọi thứ cảm giác đau khổ đang tồn tại trong anh bóp nghẹt trái tim
anh. Anh nhẹ nhàng áp tay cô vào mặt mình, không biết rằng có một
người đứng ngoài cửa, im lặng nhìn rồi bỏ đi. Lúc nãy, khi nhìn
thấy Nhiên, dường như Phan Anh đã quên mất Tương Cầm đang đi cùng.
Anh một tay dìu Nhiên vào taxi, đưa tay còn lại che ô cho cô dưới
trời mưa, quên hẳn Tương Cầm đang run lên vì lạnh và mưa ở đằng
sau. Anh thậm chí cũng chẳng nhớ đến còn có Tương Cầm, cứ hối hả
bảo tài xế chạy về địa chỉ nhà Nhiên. Tương Cầm cứ thế lầm lũi đi
trong mưa về nhà, cảm giác giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Lạnh và
đau đến tột cùng nhưng lại không thể trách ai. Chỉ trách mình ngu
ngốc. Đã biết người ta không thể yêu mình, tại sao lại cứ hy vọng
hão huyền?
Khi Phan Anh đi xuống nhà dưới thì Tương Cầm đang xem tivi. Anh
nghe tiếng cô cười khúc khích. Tối nay, vừa bước chân vào nhà thì
Tương Cầm gọi điện cho anh kể sơ qua mọi chuyện. Lo lắng có chuyện
xảy ra, anh bảo Tương Cầm ở nhà chờ, còn anh sẽ đi tìm Nhiên nhưng
cô nhất quyết đòi theo anh đi tìm Nhiên. Lúc nãy, cô ấy đã rất lo
lắng cho Nhiên, không hiểu tại sao bây giờ lại có thể vô tư xem
tivi như vậy. Anh chợt nhớ ra, hình như anh đã quên mất Tương Cầm ở
quán bar. Một cảm giác hối lỗi dâng tràn trong anh, nhưng nhìn cô
đang khúc khích cười, anh lại chẳng biết phải nói gì.
-Anh về đây. – Phan Anh nói, xỏ vội đôi giày vào. – Ngủ nhớ khóa
cừa vào nhé. Quên khóa cửa, trộm vào nhà thì đừng có gọi anh mà
khóc lóc đấy. – Anh nói đùa một vài câu, cố gắng xóa tan không khí
ảm đạm của tối nay. Thật lạ. Lẽ ra như mọi lần, cô sẽ líu ríu chạy
đến cạnh anh, đưa anh đôi giày để xỏ vào và không quên chúc anh ngủ
ngon. Tương Cầm cứ ngồi đấy, im lặng.
-À vâng, em không tiễn. – Tương Cầm nói, vẫn không nhìn vào anh,
mắt cô vẫn dán vào chiếc tivi. Gương mặt cô nhìn nghiêng dưới ánh
đèn vàng trông rất đẹp.
Phan Anh đứng một lúc, tần ngần rồi bước lại gần Tương Cầm. Anh
thấy những giọt nước mắt đang tràn trên khóe môi cô mà lúc nãy anh
vô tình không để ý. Cô đang khóc ư?
-À, phim buồn quá nên em khóc đấy. – Tương Cầm lau vội nước mắt, nở
một nụ cười. – Xấu hổ quá. Lại bị anh bắt gặp nữa rồi.
Nhưng đây là phim hài cơ mà. Đâu phải là phim bi kịch.
Phan Anh im lặng, ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Như
được giải tỏa, cô khóc òa to lên. Phan Anh xoa xoa tấm lưng mềm mại
của cô. Bỗng nhiên anh cảm thấy mình còn thua kém cả một cô gái yếu
đuối. Cô gái này dù biết rằng anh chỉ yêu Nhiên, nhưng cô ấy lại
đối với Nhiên rất tốt. Thế mà anh, anh ích kỉ đến mức không cho
Nhiên biết rằng An vẫn chờ đợi cô. Nếu ngày ấy, anh nói ra thì có
phải là bây giờ Nhiên không đau khổ đến vậy. Nhiên đau, anh cũng
đau.
-Em sẽ từ bỏ anh đấy. Thật đấy. Hoàn toàn từ bỏ. Em mệt mỏi lắm
rồi.
Tương Cầm nói qua làn nước mắt. Những lời nói của Tương Cầm như
muối chà xát vào trái tim anh. Hụt hẫng như ngày xưa Tương Cầm biến
mất khỏi anh. Phan Anh tự nhủ, đó không phải là vì anh yêu cô, đó
chỉ là cảm giác khi mất đi một người yêu thương mình. Anh thấy mình
thật ích kỉ. Tương Cầm giống như một bông hoa tinh khiết buổi sớm
mai, đẹp đến độ thánh thiện.
Cứ thế, anh ngồi lặng im, xoa xoa đầu cô, dỗ cô vào giấc ngủ, rồi
lặng lẽ khép cửa ra về. Anh không biết rằng, khi cánh cửa được khép
lại, có một đôi mắt he hé mở ra, ngân ngấn nước.
Ngày mai, mình sẽ quên anh ấy, Tương Cầm tự nhủ. Chỉ ngày mai thôi,
mình sẽ hoàn toàn quên anh ấy. Còn hôm nay, cô có thể nghĩ một chút
về anh, nhớ một chút về anh và yêu anh một chút.
Chương 9: Rời xa anh
Sáng tỉnh dậy, Nhiên thấy đầu đau nhức. Hình như tối qua cô đã uống
khá nhiều rượu. Ai đã đưa cô về nhà nhỉ? Cô lơ mơ nhớ ra hình như
Phan Anh và Tương Cầm đã đến quán bar dìu cô về. Cô lấy tay xoa xoa
đầu, vẫn còn rất nhức nhối. Bước xuống phòng ăn, cô thấy Tương Cầm
đang nấu canh. Nhìn thấy cô, Tương Cầm cười, đẩy bát canh về phía
cô:
-Chị Nhiên, ăn canh này đi. Canh giải rượu đấy.
Nhiên nhìn vào mắt Tương Cầm, dường như sưng lên rất nhiều. Chắc
tối qua Tương Cầm đã khóc không ít. Thấy ánh mắt Nhiên dò hỏi,
Tương Cầm vội lấy tay che mắt.
-À, tối qua em xem phim. Phim buồn quá nên em khóc đấy.
Nhiên thở dài. Cô bé này, bao giờ cũng cố gắng xuất hiện với nụ
cười trên môi nhưng thật ra lại rất đau khổ trong lòng.
-Chị này, tối nay em đi gặp mặt đấy. – Tương Cầm ngập ngừng nói với
cô.
-Gặp ai cơ? – Nhiên thắc mắc.
-Tức là gặp mặt qua mai mối ấy. Anh chàng này nghe bảo rất đẹp
trai, lại có tài. Anh ta là trợ lý của bố em đấy. – Tương Cầm hồ
hởi nói, miệng cười tươi.
Nhiên nhìn cô, chẳng biết nói gì. Tự nhiên cảm thấy mình có lỗi với
Tương Cầm rất nhiều, mặc dù lỗi đó chẳng phải do cô, cũng không
phải do ai cả. Chỉ là vấn đề của trái tim. Nhưng nếu không có cô,
chắc chắn Phan Anh đã yêu Tương Cầm. Họ lẽ ra là một cặp đẹp đôi
trời sinh.
-Chút nữa chị đi mua sắm với em nhé. Lần đầu tiên gặp mặt, cũng
trông phải xinh đẹp một chút chứ. À, em sẽ đi cắt tóc nữa.
Tương Cầm lấy ra một cuốn tạp chí, hồ hởi chỉ cho Nhiên xem các
kiểu váy áo cắt trông rất đẹp măt.
Ăn sáng xong, Tương Cầm kéo Nhiên ra khỏi nhà, bắt taxi lên phố.
Cũng đã lâu lắm rồi Nhiên không đi mua sắm, không tận hưởng cái thú
vui của thời con gái. Đi bên cạnh Tương Cầm, cô thấy mình trẻ ra
một vài tuổi. Một cô gái tươi trẻ và đáng yêu như Tương Cầm, ai lại
không cảm thấy yêu mến chứ.
Tối hôm ấy, Tương Cầm mặc một chiếc váy hoa xòe trông rất trang
nhã. Mái tóc cắt ngắn lịch lãm và trẻ trung. Cô cầm một cái túi
xách hiệu LV, tự tin bước vào chiếc xe màu bạc bố cô đưa đến. Trước
khi đi, còn dặn Nhiên:
-Chị ngủ sớm đi. Đừng đợi em. Mà nếu không ngủ được thì gọi cho
Phan Anh, bảo anh ấy tới đón chị đi chơi nhé. Anh ấy mà nghe chị
gọi thì dù bận mấy cũng sẽ tới liền. – Tương Cầm nháy mắt nhìn
Nhiên.
Nhiên bỗng thấy thương Tương Cầm quá. Lại càng tự trách mình.
Tương Cầm đi rồi, Nhiên ở một mình trong căn nhà không rộng mà sao
lại có cảm giác thênh thang và cô đơn đến thế. Cô nhớ tới lời Tương
Cầm, bấm số điện thoại gọi Phan Anh. Anh đang đi ở công ty, làm
thêm giờ. Anh bảo sẽ đến trong vòng mười lăm phút.
Phan Anh chở cô đi vòng vèo, rồi không biết đi đâu, anh rẽ xe vào
La Petite Note. Quán vắng yên tĩnh đến lạ thường. Chỉ có tiếng
piano reo rắc vào hồn người những cung bậc tình cảm.
-Hôm nay Tương Cầm đi xem mắt đấy. – Nhiên vờ như tình cờ nhắc đến,
thăm dò phản ứng của Phan Anh. Cô thấy ánh mắt anh có một chút ngỡ
ngàng, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.
-Thế à? Thế cũng tốt.
Phan Anh cố giữ vẻ điềm tĩnh, tự lừa mị bản thân rằng anh không
quan tâm đến Tương Cầm, nhưng rõ ràng, cảm giác này… chính là ghen.
Mà anh ghen với ai chứ? Ghen với một người thậm chí mình chưa gặp
mặt.
Buổi tối trôi qua nhàn nhạt. Mỗi người mãi rong ruổi theo một ý
nghĩ riêng. Bao giờ cũng vậy, giữa anh và Nhiên luôn tồn tại một sự
im lặng. Đó không phải là sự im lặng giữa hai người yêu nhau, mà là
một khoảng cách vô hình ngăn cách giữa hai người.
-An có gọi cho cậu không? – Phan Anh hỏi.
-Không.
-Thế còn cậu?
Nhiên cười. Nụ cười phảng phất xót xa, đau đớn. Cô đã không gọi cho
anh, bởi vì cô cảm thấy hiện tại giữa hai người không thể có cái
kết có hậu. Anh bây giờ đã là anh trai cô.
-Nhiên này – Phan Anh nhìn cô. – Cậu và An thực ra đâu phải là anh
em cùng huyết thống. Luật pháp vẫn cho phép hai người yêu nhau và
lấy nhau. – Không hiểu tự bao giờ, anh đã chấp nhận sự thật rằng
Nhiên không thể yêu anh. Có lẽ chính vì Tương Cầm đã thổi một làn
gió mát vào hồn anh. Đôi lúc, anh nghĩ, nếu như tình cảm của anh
đối với Nhiên là tình yêu, vậy thì hình ảnh của Tương Cầm giữa
những cơn mơ là gì? Lẽ nào một thứ tình cảm na ná tình yêu, hay là
sự thương hại?
Nhiên im lặng, không nói gì. Bởi cô chẳng biết nói gì. Điều đó, cô
cũng đã từng nghĩ đến, nhưng mà, thật sự cô cảm thấy rất kì quái
nếu như cô và An yêu nhau, lấy nhau rồi sinh con. Con của cô sẽ gọi
mẹ cô và bố An bằng gì? Hơn nữa, dù sao anh cũng đã quyết định ra
đi, nghĩa là không còn muốn gặp lại cô.
-Thôi đừng nói đến chuyện đó nữa. – Nhiên ngẩng mặt lên. – Nói về
cậu và Tương Cầm đi.
-Tớ và Tương Cầm thì có chuyện gì để nói. – Phan Anh ngạc nhiên
hỏi.
-Cậu có thể dối người khác, nhưng không thể dối chính bản thân
mình. – Nhiên vừa nói vừa đổ một ít trà nóng vào ấm trà, tráng sơ
qua một vài lớp nước rồi chậm rãi đổ vào tách trà. Thưởng thức trà
cũng là một thú vui tao nhã.
Phan Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi không biết giờ này Tương Cầm
đang đi với ai. Không biết tự bao giờ hình ảnh Tương Cầm đã len lỏi
vào trái tim anh, cho dù anh luôn phủ nhận rằng chỉ có Nhiên là
tình yêu duy nhất của mình. Nhưng rõ ràng là anh đang nghĩ đến
Tương Cầm. Thật lạ. Ngày xưa, khi Tương Cầm biến mất khỏi cuộc đời
anh, anh cũng không khó chịu đến mức như bây giờ. Vậy mà khi nghe
Tương Cầm đi gặp mặt một người nào đó mà không phải là anh, anh
thấy bực bội. Chẳng lẽ tình cảm của anh đối với Tương Cầm đã lớn
lên rất nhiều rồi.
Đưa Nhiên quanh cô một vòng giữa những con phố dài, Phan Anh dừng
lại trước cửa nhà Nhiên. Cô vẫy tay chào tạm biệt anh, đang định
bước vào nhà thì Phan Anh gọi giật lại:
-Cậu không mời tớ vào nhà à?
Trong thoáng chốc, Nhiên ngạc nhiên, rồi từ từ gật đầu, môi nở một
nụ cười đầy ẩn ý. Anh chàng này chắc đang rất nóng lòng muốn biết
về cuộc hẹn của Tương Cầm. Ai bảo Phan Anh không quan tâm đến Tương
Cầm chứ? Nhiên định vào bếp pha một ly café cho Phan Anh nhưng anh
giành lấy công việc đó, đẩy cô ra phòng khách ngồi. Anh bảo rằng
café anh pha chắc chắn ngon hơn cô làm. Nhiên vừa bước ra ngoài thì
đúng lúc Tương Cầm tra chìa khóa, bước vào với gương mặt tươi rạng
rỡ.
-Nhiên, anh ấy thật tuyệt. Gương mặt tuấn tú, dáng người cao ráo,
lại nói chuyện rất có duyên. Em thích anh ấy rồi.
Nhiên không ngờ đến tình huống này xảy ra. Cô thở dài, cũng tốt,
biết đâu ghen cũng là một gia vị giúp cho Phan Anh nhận rõ tình cảm
của mình. Trong bếp, Phan Anh nghe rõ từng lời của Tương Cầm. Bàn
tay anh run lên vì giận dữ. Một sự bực tức vô cớ không hiểu vì đâu.
Phan Anh tự nhiên thấy café đắng nghét. Anh vô thức đổ ly café
xuống bồn rửa chén. Anh từ từ bước ra, bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng
của Tương Cầm. Cô nhanh chóng lấy lại ánh mắt bình thản, nhìn anh
cười đầy ngụ ý:
-Anh khóa trên, anh mới đến chơi à? – Lâu lắm rồi Tương Cầm mới gọi
anh bằng “anh khóa trên”. – Hôm nay hai người đã đi chơi những đâu?
Vui không?
Nhiên chưa kịp mở miệng thì Phan Anh đã đáp thay cô:
-Vui. Rất vui. Cảm ơn em đã hỏi thăm.
Giọng anh có phần bực bội. Anh quay qua Nhiên, nhỏ nhẹ:
-Tớ về đây.
Nhiên gật đầu. Anh cố gắng mỉm cười chào Tương Cầm rồi bước nhanh
ra khỏi cửa. Tương Cầm đứng ngây người ra, hỏi Nhiên:
-Chị lại làm gì để anh ấy bực mình à?
Bắt gặp nụ cười mỉm đầy ẩn ý của Nhiên, Tương Cầm lẩm bẩm “ Lạ
thật. Hôm nay anh ta sao vậy?”, nhưng rồi cô không suy nghĩ nữa,
nhanh chóng ngồi xuống ghế cạnh Nhiên, huyên thuyên kể về buổi tối
hôm nay:
-Anh ấy có nhiều sở thích rất giống em đấy. Anh ấy thích đọc truyện
Sherlock Homes giống em, thích hoa lan giống em này...
Nhiên thầm than khổ. Hai con người này, tại sao lại chẳng có duyên
với nhau chút nào vậy?
Ngoài trời, Phan Anh chạy xe dạo vòng vòng quanh phố phường, cảm
thấy trong lòng bực bội, khó chịu, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt
tươi vui hớn hở của Tương Cầm. Anh chợt nhớ đến những kỉ niệm từng
có giữa hai người. Anh nhớ đến ngày anh nói chia tay, Tương Cầm
không khóc, chỉ im lặng một lúc lâu rồi nói:
-Em đồng ý.
Lúc ấy, anh có một chút hụt hẫng, nhưng rồi lại nghĩ, có lẽ do cô
ấy chưa yêu mình sâu đậm. Thế cũng tốt, tốt hơn là cô ấy đã nặng
lòng, như tình cảm của anh đối với Nhiên. Anh bước vội ra khỏi
quán, trốn chạy sự hèn nhát của mình, rồi cứ thế lang thang trong
đêm cũng như đêm nay. Ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa, anh không hề
nhìn thấy Tương Cầm mặc dù đã cố tình đi ngang qua lớp cô. Một
tháng sau, quá nôn nóng, anh hỏi một sinh viên khóa cô và được biết
cô đã chuyển trường, còn chuyển sang trường nào thì không ai biết.
Kể từ đó, anh không hề nhận được bất kì tin tức gì từ cô cho đến
tận năm năm sau. Nhiều lúc, thức dậy sau cơn mơ, anh như cảm thấy
nụ cười thánh thiện của cô vẫn đang ở quanh đây, rồi lại giật mình
xua đi những ám ảnh về cô. Có lẽ, anh đã thích cô từ ngày đó nhưng
lại cố tình phủ nhận, chỉ bởi vì trong mối quan hệ này, anh luôn là
người nhận nên không nhìn thấy được cảm giác thật sự của chính
mình.
Phố lên đèn nhộn nhịp, vậy mà sao anh cô độc đến vậy?
Chương 10: Lấy anh nhé
Những cuộc gặp gỡ giữa Tương Cầm và anh chàng trợ lý tên Quân ngày
càng dày. Anh chàng cũng tỏ ra săn đón Tương Cầm. Cũng phải thôi,
đứng trước một cô gái đẹp, đáng yêu như Tương Cầm, có chàng trai
độc thân nào lại không rung động. Phan Anh thường xuyên qua nhà
Nhiên hơn, đôi khi chỉ vu vơ nói chuyện vài câu, chờ đến lúc nghe
tiếng xe máy ngoài cổng của anh chàng trợ lý thì Phan Anh vội vàng
đi về. Tất cả không lọt qua khỏi ánh mắt của Nhiên.
Dạo này Nhiên đã bắt đầu đi làm trở lại. Công việc cũng khá ổn, phù
hợp với chuyên môn của cô. Cô làm về mảng nghiên cứu thị trường.
Chỉ là, giữa những bộn bề công việc, luôn có một khoảng trống nào
đấy khiến cô không thể không nghĩ đến An. Cô tự hỏi không biết giờ
này An đang làm gì, đang đi với ai, đã có bạn gái mới hay chưa.
Thỉnh thoảng, đến thăm mẹ và bố dượng, cả hai người đều tránh nói
về An trước mặt Nhiên. Mẹ có vẻ rất hạnh phúc, gương mặt hồng hào,
ánh mắt biết cười. Mẹ cũng sắp xếp nhiều cuộc xem mắt cho Nhiên,
nhưng cô nhất quyết không đi gặp mặt. Cô bảo mẹ “Kết hôn là duyên
nợ.”
Tối hôm nay, vừa về tới nhà, Nhiên thấy trong nhà tối om. Cô nhìn
lại đồng hồ, thấy đã hơn mười giờ rồi. Giờ này mà Tương Cầm vẫn
đang ở ngoài đường kia à? Cô một tay cởi giày, một tay với lấy công
tắc điện. Đèn vừa bật sáng, có một bóng người làm cô giật mình,
nhìn kĩ hóa ra là Tương Cầm. Tương Cầm đang ngồi thu mình trên
chiếc ghế salon, ánh mắt vô hồn. Nhiên chạy vội đến chỗ Tương Cầm,
lay lay cô:
-Chuyện gì vậy, Tương Cầm? – Cô lo lắng hỏi.
Tương Cầm ngẩng mặt lên nhìn cô. Hai hàng nước mắt đầm đìa.
-Trợ lý Quân cầu hôn em.
Ra là vậy. Nhiên thở dài, lại thầm trách Phan Anh đang dần để vuột
mất hạnh phúc mà không biết.
-Thế em quyết định thế nào?
Tương Cầm khóc to hơn:
-Em đồng ý rồi. Nhưng… Em không yêu anh ấy, làm thế nào lại có thể
lấy anh ấy?
Tương Cầm ôm chặt Nhiên, nước mắt ướt đẫm áo Nhiên. Cô không biết
phải nói gì với Tương Cầm, cứ để mặc Tương Cầm khóc như vậy cho đến
lúc mệt lả đi. Tương Cầm ngồi thẳng dậy, vội vàng lấy tay quệt nước
mắt rồi cố gắng mỉm cười:
-Em quyết định rồi. Đây sẽ là lần cuối cùng em khóc vì Phan
Anh.
Bất giác Nhiên ước gì mình có thể khóc như Tương Cầm. Cô cũng đau
lắm, nhưng tại sao mắt lại cứ ráo hoảnh?
Mấy ngày sau, Tương Cầm kéo Nhiên đi sắm đồ cưới. Tương Cầm vốn dĩ
đã xinh đẹp, mặc áo cưới lại càng xinh đẹp hơn. Trông cô giống như
tiên nữ trong những câu chuyện cổ tích. Trong lúc chờ Tương Cầm thử
đồ cưới, Nhiên gọi điện cho Phan Anh:
-Cậu biết Tương Cầm sắp kết hôn rồi chứ?
Không nghe Phan Anh nói gì, Nhiên nhắc lại một lần nữa. Cô nghe
giọng Phan Anh “uh” có chút gượng gạo. Bất giác, cô thở dài. Phan
Anh thật ngốc, sao lại để một thiên thần như vậy vuột khỏi tay
mình. Cô tắt máy, bảo sẽ gọi lại sau. Có lẽ cậu ấy cần yên tĩnh một
mình để suy nghĩ về tất cả.
Những ngày sắp đến đám cưới, Tương Cầm bận rộn hơn, nhưng dường như
ánh mắt cô cứ buồn xa xăm. Trợ lý Quân cho rằng cô gái sắp về nhà
chồng thường có cảm xúc giống vậy nên anh cũng không để ý nhiều.
Gương mặt anh có một vẻ rất mãn nguyện, hạnh phúc. Ở bên Tương Cầm,
lúc nào anh cũng cảm thấy vui vẻ.
Đêm trước đám cưới, Tương Cầm cùng trợ lý Quân mời Nhiên và Phan
Anh ăn tối, gọi là chia tay những ngày độc thân. Miễn cưỡng, Phan
Anh cũng đến nhưng tâm trạng không thoải mái cho lắm. Quân cứ đinh
ninh rằng Phan Anh là bạn trai của Nhiên:
-Hai người định lúc nào kết hôn? – Anh hỏi.
Nhiên sững người trong giây lát, rồi cười trừ cho qua chuyện. Cô
nhìn qua Phan Anh, không thấy anh nói gì, chẳng đồng tình cũng
không phản đối. Tương Cầm vội khuấy khuấy nồi lẩu, che giấu tâm
trạng ngổn ngang trong lòng. Nhiên cảm thấy cuộc gặp mặt thật nhạt
nhẽo. Ba người ba tâm trạng, chỉ có trợ lý Quân vẫn không hiểu
những câu chuyện mập mờ đằng sau nên rất thoải mái ăn uống.
Kết thúc buổi ăn tối khi quán đã gần hết khách.
-Để tôi đưa mọi người về. Xe của tôi đang đậu ngoài kia – Trợ lý
Quân mỉm cười, một tay nắm lấy tay Tương Cầm.
-Không cần đâu. Em muốn được đi dạo với Nhiên một chút. Đằng nào từ
ngày mai, em cũng không được ở cùng với chị ấy rồi. – Tương Cầm rút
tay ra khỏi tay Quân.
-Thế cũng được. Vậy anh đi trước nhé. – Ánh mắt Quân dường như
phảng phất một nỗi buồn, nhưng rất nhanh lấy lại được vẻ bình tĩnh.
Anh cúi xuống hôn lên trán Tương Cầm, rồi bước về phía chiếc xe BMW
màu đen sang trọng.
Chỉ còn lại ba người đi bộ dọc con phố. Cảm thấy mình là người
thừa, Nhiên lấy lí do phải tạt qua siêu thị, cô sẽ bắt taxi về sau.
Níu kéo Nhiên không được, Tương Cầm đành đi về cùng với Phan Anh,
trong lòng có chút bối rối. Cô cũng mất đi vẻ líu lo hằng ngày, cứ
chăm chú nhìn con đường trước mặt. Gió lạnh thoảng qua làm người cô
run lên. Cô chỉ mặc phong phanh một chiếc áo mỏng, mà gió về đêm
thì lạnh quá. Phan Anh liền cởi áo veston, dịu dàng quàng qua vai
cô, rồi cứ lặng lẽ đi như thế cho đến lúc về tới tận nhà. Tương Cầm
nhìn Phan Anh, mấp máy môi định nói điều gì đó, nhưng rồi cô thở
dài, ra dấu chúc ngủ ngon, rồi tra khóa vào ổ.