Ngã Rẽ Đi Về Phía Anh
Tác giả: An NhiênTác giả: An Nhiên
Nguồn: wordpress
Ngã Rẽ Đi Về Phía Anh
Trời se lạnh. Cái lạnh xao xác của chớm đông chẳng hiểu sao lại đến
vào giữa tháng tư. Những chiếc lá vàng chao nghiêng trong làn gió
mỏng tan. Phố dài hun hút dấu chân người, ươm vào lòng những cơn
mưa lất phất.
Căn gác của Nhiên có ô cửa sổ nhìn ra phố. Nhiên với tay kéo cái
chăn trùm quanh người, mở rộng cửa sổ, để mặc những cơn mưa nhẹ
nhàng phớt qua, và hít lấy khí trời căng tràn gió. Thói quen ấy đến
bây giờ, Nhiên vẫn không sao bỏ được. Ngày xưa, nếu bà nhìn thấy,
có lẽ đã mắng cho cô một trận:
- Cha mi, đóng cửa sổ lại. Bị cảm lạnh bây giờ.
Nhiên bỗng thấy mắt cay nồng khi nhớ tới bà. Ơ hay, mưa tạt vào mặt
mà sao lại mặn chát thế này? Mỗi lần Nhiên đi xa, bà lại ngồi trước
chiếc xích đu, dặn dò "Nhớ gọi về cho bà thường xuyên nghe con."
Nhiên vâng vâng, dạ dạ, rồi lại bỏ quên lời hứa ở đâu đó giữa những
bề bộn cuộc sống nơi xứ người. Để rồi, khi nghe tin bà mất, Nhiên
khóc ngất như chưa từng được khóc với một sự hối hận day dứt không
bao giờ thoát ra được. Cô chuếnh choáng nhận ra thiên đường chính
là nơi có bà, có những người thân bên cạnh.
Nhiên bỗng nhớ tới ngày xưa, mỗi lần An đến nhà, bà thường nấu chè
hạt sen mời An. Bà sẽ ngồi móm mém nhai trầu, phúc hậu ngắm nhìn An
múc từng hạt sen béo ngậy. Bà quý An lắm, quý như một đứa cháu rễ
trong gia đình.
Ngã Rẽ Đi Về Phía Anh
Chương 1: Chênh chao
Trời se lạnh. Cái lạnh xao xác của chớm đông chẳng hiểu sao lại đến
vào giữa tháng tư. Những chiếc lá vàng chao nghiêng trong làn gió
mỏng tan. Phố dài hun hút dấu chân người, ươm vào lòng những cơn
mưa lất phất.
Căn gác của Nhiên có ô cửa sổ nhìn ra phố. Nhiên với tay kéo cái
chăn trùm quanh người, mở rộng cửa sổ, để mặc những cơn mưa nhẹ
nhàng phớt qua, và hít lấy khí trời căng tràn gió. Thói quen ấy đến
bây giờ, Nhiên vẫn không sao bỏ được. Ngày xưa, nếu bà nhìn thấy,
có lẽ đã mắng cho cô một trận:
- Cha mi, đóng cửa sổ lại. Bị cảm lạnh bây giờ.
Nhiên bỗng thấy mắt cay nồng khi nhớ tới bà. Ơ hay, mưa tạt vào mặt
mà sao lại mặn chát thế này? Mỗi lần Nhiên đi xa, bà lại ngồi trước
chiếc xích đu, dặn dò "Nhớ gọi về cho bà thường xuyên nghe con."
Nhiên vâng vâng, dạ dạ, rồi lại bỏ quên lời hứa ở đâu đó giữa những
bề bộn cuộc sống nơi xứ người. Để rồi, khi nghe tin bà mất, Nhiên
khóc ngất như chưa từng được khóc với một sự hối hận day dứt không
bao giờ thoát ra được. Cô chuếnh choáng nhận ra thiên đường chính
là nơi có bà, có những người thân bên cạnh.
Nhiên bỗng nhớ tới ngày xưa, mỗi lần An đến nhà, bà thường nấu chè
hạt sen mời An. Bà sẽ ngồi móm mém nhai trầu, phúc hậu ngắm nhìn An
múc từng hạt sen béo ngậy. Bà quý An lắm, quý như một đứa cháu rễ
trong gia đình.
***
Sáu năm rồi.
Sáu năm kể từ ngày Nhiên nhận được một suất học bổng ở Boston. Mạnh
mẽ và quyết đoán, Nhiên kéo vali một mình đến chân trời mới, nơi cô
từng tin rằng đó là cuộc sống, là mơ ước, là thiên đường của chính
mình. An không níu kéo cô, anh bình thản trước quyết định của cô.
Thế cũng tốt, Nhiên nghĩ, có lẽ tình cảm giữa cô và anh chưa đủ
lớn. Và cô buông tay, anh cũng buông tay. Hai người đi về hai hướng
của cuộc đời, không oán trách, không giận hờn. Chỉ đơn giản là một
sự im bặt tin tức về nhau.
***
Nhiên tung chăn, khép cửa sổ, mặc vội chiếc áo ấm cổ cao màu xám
tro và đi dọc con phố dài. Cô thấy kỉ niệm trỗi dậy trên mỗi bước
chân qua. Ngày tốt nghiệp, An đưa cô về trên con phố dài xao xác,
khẽ nắm lấy bàn tay cô đang run lên bần bật và cảm nhận tình yêu
qua ánh mắt cô. Để rồi hai tháng sau, cô thông báo tin đi du học,
và tình yêu bỗng hóa vào hư không.
Có ai đó đã nói rằng "Đằng sau người đàn ông thành công là bóng
hình của một người phụ nữ. Còn đằng sau người phụ nữ thành công là
sự cô đơn."
Giờ cô tin rằng mình đã thấm hiểu câu nói ấy. Sau những ngày làm
việc mệt mỏi là những buổi tối cô độc cuộn tròn trong chăn. Cô
không yêu ai, không phải vì không ai yêu cô mà chỉ vì cô thấy mình
ráo hoảnh, lạnh lùng trước những săn đón. Cô bỗng thấy danh vọng,
tiền tài trở nên vô nghĩa.
"Về thôi. Về nhà thôi." Ý nghĩ thôi thúc cô trở về Việt Nam sau mấy
năm bôn ba ở xứ người, và để rồi bây giờ, cô đang đứng giữa phố
phường quen thuộc mà cũng xa lạ. Xa lạ bởi vì sáu năm trôi qua, phố
đã thay màu áo mới, nhộn nhịp hơn, đông vui hơn, tươi trẻ
hơn.
Nhiên rẽ ngang lối cũ, đi vào con đường dọc bờ sông. Quán cafe đập
vào mắt Nhiên bởi cái tên vừa thân thuộc vừa yêu thương: An Nhiên.
Quán được thiết kế theo kiểu hiện đại với sắc đỏ và đen làm màu chủ
đạo. Nhiên tôn sùng màu đỏ, còn An lại có một niềm đam mê đặc biệt
với màu đen. Tò mò, cô bước vào quán. Quán yên tĩnh, nhẹ nhàng với
dòng nhạc jazz pha blues.
- Chị dùng gì ạ? - Cô gái phục vụ bàn nở một nụ cười khoe cái lúm
đồng tiền khá xinh.
- Cho tôi một Latte macchiato. - Nhiên lơ đãng nói trong khi mắt
vẫn không rời những bức tranh trên tường. Tất cả đều là những bức
tranh vẽ hoa thủy tiên. Ngày xưa, An thường bảo rằng Nhiên thanh
cao, kiêu hãnh như những bông hoa thủy tiên trắng tinh khiết. Quán
này có liên quan gì đến An hay không, Nhiên thầm tự hỏi- À chị này,
chủ quán ở đây là ai vậy chị? - Nhiên bất giác hỏi.
- À, là chồng tôi đấy. - Cô gái phục vụ mỉm cười.
Nụ cười của cô gái hiền dịu thế, mà Nhiên lại có cảm giác đanh đá
và chua ngoa đến thế. Một cảm giác kì lạ len lỏi trong lòng. Gỉa sử
quán này đúng là của An thì lẽ nào anh đã kết hôn rồi? Cầu trời là
không phải anh, cô thầm cầu nguyện. Sáu năm không liên lạc, cô
những tưởng quá khứ đã được xếp sâu vào một ngăn nào đó dưới đáy
tim, nhưng hóa ra kỉ niệm lại chẳng dễ dàng xóa nhòa như thế. Mỗi
chàng trai tìm đến cô, cô lại thầm so sánh với An, để rồi lại nhận
ra chẳng ai có thể thay thế được An. Nhưng giả sử ngày ấy, An níu
giữ cô lại thì có lẽ cô vẫn sẽ ra đi, vẫn tìm tới chân trời mới. Cô
biết thế, An cũng biết thế, nên An buông tay.
Một bóng người đi vào quán làm các giác quan trong cơ thể cô dường
như đông cứng lại. Là An. Cô thấy mắt mình nhòa đi, chẳng suy nghĩ
được gì. An mỉm cười với cô chủ quán, rồi chợt khựng người lại khi
nhìn thấy cô. Cô chẳng biết An đã đi đến bàn mình như thế nào, chỉ
là khi cô bừng tỉnh khỏi cơn mơ thì An đã ngồi đối diện cô
rồi.
- Lâu lắm rồi nhỉ.- Giọng An trầm ấm, nhẹ nhàng tựa như từ nơi nào
xa lắm.
- Vâng. Anh thế nào? - Nhiên nghe giọng mình lạc đi trong vô
thức.
- Anh ổn. Em mới về nước à?
- Vâng.
Một khoảng im lặng cô đặc bao trùm lấy không khí. An vẫn như xưa,
vẫn gương mặt ấy, đôi mắt ấy, mà sao giờ xa đến mức không thể nào
với tới được. Ngày xưa, ở bên An, cô ríu rít nói chuyện, vậy mà giờ
cô không thể kiếm ra được chuyện gì để nói. Cô chỉ muốn được sà vào
bờ vai gầy ấy như ngày xưa, và tận hưởng thời gian chầm chậm
trôi.
-Chị ấy đẹp lắm - Nhiên phá tan sự im lặng, và rồi bỗng tự thấy
mình vô duyên.
-Ai cơ? - An ngạc nhiên nhìn thẳng Nhiên, làm cô thấy tim mình đập
rộn ràng, má nóng bừng và quay vội ánh mắt đi nơi khác.
-Vợ anh. Chị chủ quán ở đằng kia.
-À uh. - An gục gặc đầu.
Thôi hết rồi, còn gì nữa đâu để mà chờ mong. An đã lấy vợ, không
biết chừng lại có một đứa con rất đáng yêu nữa. Nhiên nghe tim mình
nhói đau. Lẽ ra vị trí của chị ấy là của Nhiên.
Lại im lặng. Sao mà Nhiên ghét sự im lặng này đến như thế. Tự nhiên
Nhiên bỗng muốn hỏi xem tại sao quán cafe này lại mang tên An
Nhiên? Chẳng lẽ chị ấy không cảm thấy ghen với kí ức của chồng?
Nhưng cô cảm thấy môi mình khô khốc và không nói nổi lên lời. Muốn
hỏi nhưng có một điều gì đó ngăn cô lại.
- Em về đây. - Nhiên bỗng nhiên muốn thoát khỏi đây. Càng sớm càng
tốt. Cô nhìn qua An, ánh mắt anh nuối tiếc và đau đớn. Thế nhưng
anh làm sao đau bằng cô, anh có một gia đình để yêu thương mỗi sớm
tối, chỉ có cô một mình ôm kỉ niệm sống với thời gian. Mà cũng phải
thôi, đã sáu năm rồi còn gì, quá dài cho một sự chờ đợi, cũng quá
dài cho một dư âm dai dẳng đằng sau cuộc tình. Biết đâu, với cô, đó
là tình yêu, còn với An chỉ là một tình cảm na ná tình yêu.
Cô vẫy vẫy chị chủ quán, vợ An, gọi tính tiền.
- Anh mời em. - An nói.
- Vậy em về đây. - Nhiên đi nhanh ra khỏi quán, bỏ lại sau lưng ánh
nhìn da diết của An. Gió lạnh quyện lấy cơ thể cô, dù đã mặc chiếc
áo len to xù nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh đến buốt người.
Trong quán. Chị chủ quán nhìn An.
- Đó là Nhiên à?
An gật đầu, ánh mắt vẫn còn phảng phất sự xót xa, đau đớn.
- Tại sao không giữ cô ấy lại? - Chị nhìn An đầy thắc mắc.
Tại sao không giữ cô ấy lại? Đến chính An cũng không hiểu tại
sao
Chương 2: Nắng đi qua miền kí ức
Đêm tĩnh lặng.
An lặng im tựa vào lan can, ngắm nhìn thành phố đã lên đèn. Ánh đèn
đường mờ ảo trải dài khắp phố, hòa lẫn vào ánh trăng. Cành lá rũ
mình lả lơi trong làn gió đêm. Đâu đấy có tiếng leng keng của chiếc
xe rác giữa hun hút con phố dài.
Tiếng nhạc đều đều phát ra từ cái máy đĩa, loãng cả không gian
thoang thoảng hương hoa ngọc lan.
"Now I'm walking again to the beat of a drum
And I'm counting the steps to the door of your heart
Only shadows ahead barely clearing the roof
Get to know the feeling of liberation and relief"
Cuộc gặp chiều nay vẫn còn để lại những dư âm chuếnh choáng trong
An.
Những tưởng tất cả đã ngủ yên nhưng khi gặp lại, An vẫn thấy mình
bồi hồi như lần đầu lấy hết can đảm nắm lấy tay Nhiên. Nhiên vẫn
như xưa, chỉ khác chăng mái tóc dài ngang lưng đã được thay bằng
mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt tròn bầu bĩnh của cô. An trầm tính,
ít nói, khó gần, vậy mà không hiểu sao ở bên cạnh Nhiên, An thấy
mình giống như một đứa trẻ trong bộ dạng của một chàng trai mới
lớn. An nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, và thấy cuộc đời cũng đẹp
hơn.
Và ở một góc phố nào đó, trên căn gác nhỏ, có một cô gái cũng trằn
trọc với những kỉ niệm. Hình ảnh An mỉm cười đầy yêu thương với cô
gái chủ quán cứ tràn ngập trong suy nghĩ Nhiên. Sáu năm rồi, Nhiên
đem nỗi nhớ của những ngày mưa, những ngày nắng, những ngày lang
thang bỏ vào một ngăn kéo dưới đáy trái tim. Nhiên thấy chơi vơi
trong cái cảm xúc mơ hồ đến nhói lòng. Kí ức là một thứ gì đó không
thể nào xóa nhòa được, dù cô đã cố gắng rất nhiều để quên đi.
***
Một buổi tối của bảy năm về trước ...
Nhiên hớt ha hớt hải chạy vào lớp học thêm Hóa. Nhiên không đẹp,
mái tóc rối khô, cái mũi hếch hếch, miệng rộng ngoác đến mang tai
mỗi lúc cô cười, nhưng ở Nhiên có một điều gì đó rất thu hút. Trông
cô bướng bỉnh và đáng yêu như một đứa trẻ. Vì đến trễ nên cô chọn
ngồi ở cái bàn góc cuối lớp, bàn duy nhất còn trống chỗ. Một vài
ánh mắt của đám con gái nhìn xuống bàn Nhiên, chếch về phía bên
phải khiến cô tò mò đưa mắt nhìn sang. Bên cạnh cô là một anh chàng
khá đẹp trai với gương mặt góc cạnh đầy nam tính trong chiếc áo sơ
mi màu xanh nhạt. Cặp kính cận làm tôn lên vẻ sáng sủa, thông minh
của anh, làm cho người đối diện muốn có cảm giác nhìn mãi. Ánh sáng
chiếu từ trên xuống khuôn mặt nghiêng làm cô ngẩn ngơ giây lát. Đã
là con người thì ai cũng có một tình yêu với cái đẹp. Tình yêu ấy
xuất phát từ trái tim một cách vô thức.
Nhiên xé roẹt tờ giấy, hí hoáy lôi ra những cây bút chì cỡ to, cỡ
nhỏ, chăm chú vẽ chàng trai trong khi anh không hề biết sự tồn tại
của cô gái ngồi bên cạnh.
Một giờ trôi qua.
Nhiên hoàn thành bức tranh đúng lúc giáo viên dừng bài giảng. Cô
luôn tin tưởng vào khả năng vẽ của mình bởi cô cho rằng mình được
thừa hưởng tài năng của bố, một họa sĩ có tiếng tăm nhưng yểu mệnh.
Mọi người lục đục xếp sách vở ra về, gây nên sự ồn ào.
Nhiên chìa bức tranh cho người bên cạnh sau một hồi suy nghĩ:
- Tặng cậu này. - Nhiên thu hết can đảm, cố nở một nụ cười đẹp nhất
có thể trong khi sự ngạc nhiên của chàng trai. - Cậu tên gì
vậy?
Trái với sự mong chờ của cô, chàng trai chuyển từ ngạc nhiên sang
hờ hững, cứ như là anh đã quá quen với kiểu làm quen như vậy rồi.
Anh chậm rãi xếp sách vở vào chiếc cặp đen và đứng lên, bước ra
khỏi bàn, không hề có một cái liếc mắt nhìn Nhiên.
- Này - Nhiên tức giận, hét to làm một số người còn lại trong lớp,
quay lại nhìn cô. Nhiên cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm.
Chàng trai vẫn không chú ý đến Nhiên trong khi mặt cô đang nóng
bừng vì cơn giận. Cô chạy tới trước chặn đường chàng trai. Anh
chàng nhướng mày lên, nhìn cô như thể cô là một vật cản khó
chịu.
- Tớ xin lỗi vì đã làm phiền cậu, nhưng đừng nghĩ là tớ chú ý đến
cậu. Tớ chỉ là ...
- Cậu đi học Hóa chỉ để vẽ tranh thôi à? - Chàng trai đột ngột lên
tiếng. Nhiên cứng đơ, nhìn chằm chằm chàng trai mà không tìm được
lời nào để nói lại. Chàng trai lách người đi lướt qua Nhiên, và
không hiểu thế nào, chợt khựng lại trước khi bước qua cánh cửa
lớp:
- Nhân tiện, tên tớ là An. Thế đủ chưa?
Rồi chàng trai điềm đạm, chậm rãi bước ra khỏi lớp trong ánh mắt
ngỡ ngàng và những lời xì xầm của bạn bè. Một vài cô gái liếc mắt
nhìn Nhiên, ánh mắt thể hiện rõ sự ghen tị. Cũng đúng thôi, bởi vì
đây là lần đầu tiên An nói chuyện với một đứa con gái không quen
biết.
Tối hôm ấy, Nhiên trằn trọc suốt đêm, không ngủ được. Một phần cô
tự trách mình ngu ngốc, tự nhiên lại làm trò hề cho thiên hạ bàn
tán. Một phần cô cảm thấy tức giận thái độ kênh kiệu và lạnh lùng
của An. An- hắn là ai?- câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn trong đầu Nhiên cho
đến khi mí mắt cô trĩu nặng rồi từ từ khép lại trong vô thức.
Dần dần, qua những cuộc nói chuyện với bạn bè, Nhiên biết nhiều về
An hơn. An học lớp toán, cách lớp cô ba phòng học, vậy mà cô chưa
bao giờ để ý đến sự tồn tại của An trong khi anh là thần tượng của
biết bao nhiều đứa con gái mơ mộng. An điềm đạm, lạnh lùng, thông
minh, là niềm tự hào của thầy cô trong trường mỗi lần rinh về cho
trường những giải thưởng danh giá của tỉnh, quốc gia. Mỗi ngày,
dưới hộc bàn luôn có những lá thư làm quen của những người xa lạ,
và chẳng ai thấy An chạm đến những lá thư ấy bao giờ. Vậy mà, chính
cái kiểu lạnh lùng, phớt đời đấy của An lại càng làm cho bao trái
tim loạn nhịp đập.
Mặc kệ, Nhiên nghĩ, dù hắn có là ai chăng nữa thì cũng chẳng liên
quan đến đời mình. Nhiên biết An học giỏi toán, nhưng với môn Hóa
thì chưa chắc anh giỏi bằng cô. Chính vì vậy, trong mỗi buổi học
thêm, cô luôn tranh luận gay gắt với anh về các bài tập cô giáo đưa
ra. Cô luôn cho rằng phần thắng sẽ về mình. Xưa nay chẳng ai dám
tranh luận điều gì với An bởi An giống như một cuốn bách khoa từ
điển. Nhiên cho rằng mình thông minh, và chính các giáo viên cũng
thừa nhận điều ấy, nên cô có phần ngông cuồng, tự mãn. Dần dần, qua
những cuộc cãi vã, thực ra thì chỉ toàn cô bắt lí An, cô thấy giấc
mơ của mình bắt đầu xuất hiện hình bóng anh, để rồi giật mình tỉnh
dậy, thấy mồ hôi toát ra hâm hẩm.
Càng ngày, Nhiên càng nhận ra tình cảm của cô đối với An càng sâu
nặng, cứ như mỗi ngày cô vô thức bỏ vào trái tim một viên sỏi, và
cho đến giờ thì những viên sỏi đã đong đầy trái tim cô. Mỗi lần
thấy An cười với một người con gái nào đó, cô thấy tức tối vô lý.
Cô thấy tim mình như có ai cứa vào một nhát dao. Càng gay gắt với
An bao nhiêu, cô càng nhận ra trái tim mình đập nhanh bấy nhiêu
trước An. Cô sợ, một nỗi sợ mơ hồ của người yêu đơn phương, trong
khi An vẫn tỏ thái độ điềm tĩnh trước Nhiên, như mặt hồ thu không
gợn sóng. Không được, cô tự trấn an mình, cô còn nhiều mục tiêu để
thực hiện, không thể để tình cảm xen vào làm hỏng những dự định của
mình. Cô còn phải đi du học, nhất định thế, cô sẽ đến một chân trời
nơi cô khát khao từ ngày còn bé. Và đó cũng là một phần ước mơ của
người bố đã mất. Mỗi lần nghĩ đến An, cô lại tự nhủ mình như thế.
Thỉnh thoảng, cô ước gì An yêu một người nào đó, lúc ấy cô sẽ chẳng
còn lí do gì để hy vọng nữa và cô sẽ tập trung tất cả sợi thương,
sợi nhớ, sợi hờn ghen dệt thành lòng quyết tâm vào những mục tiêu.
Đôi lúc, cô thấy mâu thuẫn với chính mình, cứ như trái tim và lí
trí trong cô luôn luôn đối chọi gay gắt để dành phần thắng về
mình.
***
Tiếng chuông cửa làm Nhiên giật mình tỉnh giấc. Mặt trời đã đứng
bóng. Thời tiết dạo này thật lạ, mới vừa xao xác như mùa đông về,
chỉ qua một ngày, lại gay gắt, bỏng rát với nắng hè. Nhiên đi vội
chiếc dép to xù, chải lại đầu tóc và bước xuống cầu thang.
- Tớ biết ngay mà. Tớ mà không đến thì cậu sẽ ngủ đến chiều mất. -
Phan Anh lên tiếng, gãi gãi cái đầu tóc đã cắt ngắn gọn, nếu như
ngày xưa thì tóc anh bù xù như cái tổ quạ. Thói quen gãi đầu đến
giờ Phan Anh vẫn không bỏ được.
Không kịp để Nhiên nói lời nào, Phan Anh xồng xộc đi vào phòng
khách.
- Thay đồ đi. Tớ chở cậu đi chơi. Cậu về nước đã mấy ngày rồi mà
chẳng chịu đi đâu cả.
- Tớ mệt. Chỉ muốn ở nhà ngủ - Nhiên nói, vẻ mặt không giấu sự bơ
phờ, mệt mỏi và chán chường.
- Không được. Thay đồ ngay.
Phan Anh lúc nào cũng vậy, kiên quyết và luôn muốn người khác làm
theo ý mình. Nhiên biết vậy, cũng biết rõ nếu mình không làm theo ý
anh chàng này thì anh ta sẽ ngồi lì ở nhà mình suốt ngày nên cô
ngoan ngoãn đi về phòng thay đồ. Chậc, thôi kệ, ra đường hít lấy
khí trời biết đâu sẽ làm cho mình thấy khoan khoái, dễ chịu hơn là
nằm suy nghĩ u uất. Nhiên chọn cho mình một bộ váy trắng tinh
khiết, trang điểm nhẹ nhàng với tông màu hồng.
- Chà, ngày xưa trông cậu giống con vịt xấu xí thế mà bây giờ cũng
xinh chán - Phan Anh ngẩn người nhìn Nhiên giấy lát, rồi lại trở về
giọng đùa cợt hằng ngày. Ánh mắt anh nhìn cô nồng ấm, dịu dàng và
da diết. Nhiên biết chứ, cô biết tất cả nhưng cô cứ xem như chẳng
hề thấy được điều gì trong mắt anh, bởi lẽ cô biết mình chỉ đem đến
đau khổ cho anh. - Giờ cậu muốn đi đâu?
- La petite note. - Bỗng nhiên cô muốn được đến đó, ngắm lại những
khung cảnh và hoài niệm về những thứ đã tuột khỏi tay mình.
- Uh. - Giọng Phan Anh chùng xuống. Lúc nào cũng vậy, anh cứ âm
thầm theo dõi từng bước chân cô, buồn bã và đau đớn lúc cô quen An,
hy vọng mừng thầm lúc hai người chia tay, để rồi lại xót xa nhìn
dáng cô gầy guộc đi vào phòng chờ sân bay.
La petite note vẫn như ngày xưa. Bình yên, nhẹ nhàng và lãng mạn.
Cô chọn góc quán lần đầu tiên cô và An đã ngồi, sát cạnh cửa sổ
trông ra đường phố. Kỉ niệm lại ùa về trong cô như những cơn sóng
lớn. Nhiên im lặng ngắm nhìn dòng người vội vã. Phan Anh im lặng
ngắm nhìn cô. Đôi khi người ta cần một sự tĩnh lặng nào đấy, để tìm
lại cân bằng cho chính bản thân.
Cách đây sáu năm, chính tại nơi này...
***
Một buổi sáng tháng 3 năm 2003.
Trời trong xanh không gợn một chút mây trắng. Điệp anh đào nở rộ
đầy sân, bay nhẹ theo làn gió. Và ở góc cuối cùng của dãy hành lang
tầng hai là nơi cư ngụ của thần dân lớp toán với những cái đầu siêu
đẳng luôn được hâm mộ. Dưới hộc bàn An, như mọi khi vẫn là những lá
thư làm quen đầy màu sắc và đẹp đẽ. An hờ hững lấy từng cái thư bỏ
lên bàn trong khi cho cặp sách vào hộc. Bạn bè đã quá quen với cảnh
này nên cũng chẳng ai còn tò mò về những lá thư. Ánh mắt An liếc
nhanh qua một lá thư màu hồng.
Lần đầu tiên, An cầm lấy một lá thư, tần ngần ngắm với nhiều suy
nghĩ mông lung. Lần đầu tiên, bạn bè trong lớp sửng sốt nhìn An cẩn
thận bóc cái bao thư. Tất cả đều tự hỏi trong lá thư ấy chứa gì.
Không như mọi khi, An xếp lá thư một cách gọn gàng và cho vào trong
cặp sách. Nhiều người đoán rằng có lẽ đó là lá thư của hoa khôi một
lớp nào đó. Mẫu người con gái An thích có lẽ phải xinh như tiên nữ,
dịu dàng, mát lành như dòng suối. Mặc cho thiên hạ bàn tán, An phớt
lờ và tập trung vào cuốn sách trước mặt. Hình như người ta vừa nhìn
thấy một nụ cười thoáng qua trên gương mặt anh, mà cũng có thể
người ta nhìn nhầm. Câu chuyện được loan truyền khắp các lớp, và
đám con gái gửi thư ngày hôm ấy khấp khởi mừng thầm, hy vọng đấy
chính là lá thư của mình.
Giờ ra chơi, lớp toán có một cuộc đặt cược cho lá thư màu hồng. Có
người đoán rằng đó là lá thư của Hân, lớp trưởng lớp 10Anh vốn nổi
tiếng xinh đẹp và học giỏi. Có người lại cho rằng đó là bí thư đoàn
trường Linh Anh, người từng tuyên bố sẽ cưa đổ An trong vòng ba
tháng. Một vài ánh mắt liếc nhìn An dò hỏi, nhưng đáp lại, An vẫn
cắm đầu vào cuốn sách giải Hóa trước mặt, không nói một tiếng
nào.
Trưa hôm ấy.
An không đi xuống cầu thang sau giờ học như mọi khi. Anh dừng lại ở
lớp thứ ba tính từ lớp toán, đứng dựa lưng vào hành lang như chờ
đợi ai. Hành động của An làm mọi người đều chú ý. Ai cũng tò mò
chen chúc xem mặt người nào len lỏi được vào trái tim An, một người
nổi tiếng lạnh lùng.
Trong phòng học, Nhiên thấy ngạc nhiên khi biết bao nhiêu người tụ
tập trước cửa lớp mình, làm xôn xảo cả lớp học. Chẳng lẽ hôm nay có
gì đặc biệt? Dù sao đi nữa thì hôm nay cũng là một ngày đặc biệt
đối với cô. Từ lúc thu hết can đảm bỏ lá thư vào hộc bàn An đến
giờ, cô vẫn còn cảm thấy tim mình đập mạnh, hồi hộp và lo lắng đan
xen nhau.
Cô thu xếp sách vở, bước ra ngoài cửa lớp, và chợt khựng lại khi
thấy An. Trống ngực cô đập liên hồi. Cô thấy mồ hôi đang túa ra như
mưa, và đầu óc mình trống rỗng đi. Cô cũng mơ hồ thấy biết bao
nhiêu cặp mắt đang nhìn vào mình. An đến trước mặt cô, chìa cho cô
cuốn sách Hóa đang đọc dở rồi quay bước đi trong khi cô vẫn chưa
kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Cô sực tĩnh, lật qua lật về cuốn sách,
thoáng thấy lá thư màu hồng của mình được kẹp ở giữa những trang
sách. Nhiên thấy nhói lòng, vậy là An đã không chấp nhận tình cảm
của cô. Nhiên thẫn thờ cầm cuốn sách đi xuống cầu thang, mặc cho
dân tình vẫn đang ngơ ngác, tròn mắt.
Trưa nắng.
Nhiên nằm vật xuống giường, chẳng thiết ăn uống gì. Mọi thứ trở nên
tối sầm. Không khí cô đặc. Nhiên chỉ muốn ngủ. Khi cô thức dậy thì
mặt trời đã lặn cuối chân trời.
Nhiên uể oải với tay bật một bản nhạc buồn. Tiếng nhạc réo rắc, réo
rắc làm cho không gian trở nên ảm đạm Trên bàn cuốn sách Hóa vẫn
như đang trêu ngươi Nhiên. Tự nhiên cô muốn xét nát lá thư. Cô thật
là ngu ngốc, đã biết rõ An không hề có tình cảm gì với mình, tại
sao lại còn gửi lá thư ấy? Nhưng cô cũng cảm thấy nhẹ lòng một
phần, không còn cảm giác khó chịu vì phải giữ kín tình cảm như
trước kia. Thế cũng tốt, từ giờ mình sẽ dành thời gian hoàn toàn
cho việc học, cô tự nhủ.
Nhiên bước tới bàn, lấy lá thư và chực xé ra thì một mảnh giấy rớt
ra từ bên trong.
" 7h. La petite note cafe."
Là chữ của An. Nhiên nhìn lại đồng hồ. 7h25. Từ đây đến quán, nếu
đạp xe nhanh thì cũng phải ba mươi phút, còn nếu đi xe buýt thì
cũng mười lăm phút. Cô cuống cuồng thay vội áo quần, chạy thẳng
xuống trạm dừng, bắt chuyến xe buýt số 12.
Xe buýt đổ xoạch xuống trạm cách La petite note khoảng năm phút đi
bộ. Nhiên chạy vội đến quán, thở hồng hộc, mái tóc rối bời vì gió
ngược. Cô dáo dát nhìn quanh.
- Này, tớ đợi lâu rồi đấy.
Giọng An trầm ấm vang lên đằng sau cô.
Đêm ấy, An đưa cô về trên con phố dài xao xác, và cô cảm nhận tình
yêu qua ánh mắt anh.
Đêm ấy, giấc ngủ đến với cô thật bình yên và ngọt ngào.
***
- Tớ có thể hỏi một chuyện được không? - Phan Anh đột ngột lên
tiếng, cắt đứt khoảng lặng.
- Chuyện gì?
- Ngày ấy, trong cái thư màu hồng, cậu đã viết những gì? - Phan Anh
chống cằm chờ đợi một câu trả lời.
- À, chuyện đó à ... - Nhiên cầm lấy cốc trà nóng, xoa xoa. Cảm
giác thật dễ chịu. - Có còn quan trọng gì nữa đâu. Qúa khứ đã ngủ
yên rồi cơ mà. - Nhiên mỉm cười chua xót. Qúa khứ đã ngủ yên chưa,
Nhiên biết rất rõ câu trả lời, mà sao cô cứ cố tình không
hiểu.
Ngoài kia, dòng đời vẫn xuôi ngược, vẫn tấp nập phố phường.
* * *
Chương 3: Niềm vui xếp dưới đáy nỗi buồn
Từng sợi nắng trôi nhẹ trên những mái nhà cổ, trên những tán lá
xanh rì rào, hòa với những gam màu sáng giăng giăng khắp các nẻo
đường. Nắng miên man trên khoảng sân đầy cỏ và hoa dại còn đọng
chút sương sớm mai. Nắng lọt qua khe cửa sổ căn gác nhỏ, đẩy lùi
những mảng tối cô đặc, và nhảy nhót nhấp nháy trên gương mặt còn
ngái ngủ của Nhiên. Nhiên uể oải vươn vai, mở toang cánh cửa sổ
được bao quanh bởi dây trường xuân. Không phải ngẫu nhiên cô thức
dậy sớm, chỉ là bởi vì Phan Anh đã bấm chuông inh ỏi suốt từ nãy
giờ. Nhiên xỏ vội đôi giày thể dục và đi xuống cầu thang. Phan Anh
đang ngồi nói chuyện với mẹ cô. Mẹ rất yêu quý Phan Anh, cũng như
ngày xưa mẹ luôn quý An. Mà nói chung thì mẹ quý tất cả những người
bạn của Nhiên bởi vì mẹ là một người hiền từ và nhân hậu. Hôm qua,
lúc Phan Anh đưa cô về, mẹ đã kéo cô lại "Mẹ thấy Phan Anh cũng là
một người tốt, lại có vẻ rất yêu thương con." Cô mỉm cười, không
trả lời mẹ, bởi cô biết thật khó để bắt đầu một mối quan hệ khi mà
trái tim vẫn đầy ắp hình ảnh của một người khác.
- Đi thôi nào - Phan Anh cắt đứt dòng suy nghĩ mông lung của
cô.
Phan Anh kéo vội cô chạy bộ dọc con phố dài trong không khí trong
lành của buổi sớm mai. Lâu rồi không chạy nên cô thấy mình đuối sức
đi đáng kể. Cô bỗng cảm thấy mình như một bà lão già cả ốm yếu đi
bên cạnh một chàng trai đầy sức sống. Ý nghĩ ấy làm cô bật
cười.
- À, không có gì đâu. - Nhiên ngưng bặt nụ cười. - Thế sáng nay cậu
không đi làm à?
- Có chứ. Chạy bộ với cậu xong tớ sẽ đến công ty. À này, tối nay
công ty tớ tổ chức một buổi tiệc. Cậu đi với tớ nhá. Tớ chẳng kiếm
được cô nào đi cùng cả - Phan Anh làm ra vẻ buồn bã.
- Thôi đi, trông cậu thế mà không kiếm được em nào.
- Tớ nói thật đấy. - Phan Anh đột ngột nhìn thẳng vào Nhiên, ánh
mắt da diết và nồng ấm.
Nhiên tránh ánh mắt Phan Anh, và cũng chẳng hiểu tại sao cô lại
đồng ý lời đề nghị của anh. Có lẽ cô cảm thấy thương hại anh, hoặc
cũng có thể cô cảm thấy có lỗi với anh, một cảm giác day dứt không
bao giờ thoát ra được. Phan Anh đã đi bên lề cuộc đời cô gần hai
mươi năm. Cùng hít thở một bầu không khí, cùng sống trong một môi
trường, vậy mà không hiểu sao trái tim cô không cùng một nhịp đập
với trái tim anh. Khi cô gần như bước qua cái giới hạn mỏng manh
giữa tình bạn và tinh yêu một cách do dự thì An xuất hiện bất ngờ,
để rồi cô tự trói buộc mình trong thương nhớ.
- Đúng bảy giờ tớ sẽ đến đón cậu. - Phan Anh lên tiếng, đưa cô từ
cõi mộng mị trở về hiện thực.
Nhiên gật đầu. Phan Anh huýt một điệu nhạc nào đó trông rất vui vẻ.
Nếu có thể làm Phan Anh hạnh phúc một đôi chút thì cô cũng cảm thấy
hạnh phúc. Với Nhiên, nếu như An là không khí để cô thở, thì Phan
Anh giống như nước tưới mát cuộc đời vốn dĩ tẻ nhạt của cô.
***
Đêm.
Nhiên chọn cái váy trắng khoe bờ vai nuột nà, xõa tóc uốn lượn và
trang điểm nhẹ. Nhìn vào gương có thể thấy một cô gái thanh cao,
thuần khiết. Gương mặt đượm một chút buồn làm cô trở nên bí ẩn.
Phan Anh ngẩn người ngắm cô như thể cô là một người nào khác chứ
không phải Nhiên mà anh từng biết.
- Đi thôi. - Nhiên giục anh bởi vì cô không thích bị người khác
ngắm theo kiểu như vậy.
Buổi tiệc đứng được tổ chức ở khách sạn lớn. Khi cô khoác tay Phan
Anh vào đại sảnh, có thể cảm nhận thấy một vài ánh mắt ghen tị đang
nhìn vào cô. Cô biết điều đó, bởi vì Phan Anh là một anh chàng có
thể nói là mẫu người mơ ước của không ít cô gái. Phan Anh không có
một cái đầu xuất chúng như An, nhưng bù lại, anh hát hay, chơi
piano cừ phách, lại có một vẻ lãng tử, phớt đời. Ở đâu có Phan Anh,
ở đấy có tiếng cười ấm áp. Thưở đi học, cứ mỗi lần đến ngày tình
nhân, Phan Anh nhận được rất nhiều sô-cô-la trong hộc bàn. Nhưng
anh chẳng chú ý đến ai, chỉ chạy đến bàn cô hỏi:
- Qùa tớ đâu?
Và mặc cho cô cười trừ, bởi vì cô làm gì có thói quen mua quà vào
ngày này, buổi chiều hôm ấy, anh nhất quyết kéo cô vào quán bánh
kẹo, mua một bịch sô-cô-la rồi cả hai đứa cùng ăn.
Cũng có một lần bạn bè trong lớp đánh cược xem ai sẽ chiếm được
trái tim Phan Anh. Và rồi giữa lúc cuộc đánh cược đang gay cấn,
Phan Anh đột ngột đứng dậy trong sự ngỡ ngàng của bạn bè, và cả của
Nhiên:
- Khỏi cần đánh cược. Tớ thích Nhiên.
Để mặc bạn bè vẫn đang sững sờ, Phan Anh bước nhanh ra khỏi lớp.
Nhiên đã không biết rằng Phan Anh bước vội đi, không dám nhìn vào
ánh mắt Nhiên bởi vì anh sợ Nhiên từ chối. Cô cũng đã không biết
rằng anh đã thu lấy hết tất cả can đảm, mồ hôi túa ra như tắm, để
rồi ngay khi bước ra khỏi ngưỡng cửa lớp, anh vẫn thấy trống ngực
đập dồn dập, hồi hộp.
- Cậu uống gì để tớ lấy - Phan Anh lên tiếng.
- Cho tớ nước cam. Mà thôi, để tớ tự lấy cũng được.
- Cậu phải để tớ ga lăng với bạn gái hờ chứ, không người ta cười tớ
bây giờ - Phan Anh nửa đùa, nửa thật nhìn cô cười.
Không kịp để cô từ chối, anh đi thật nhanh đến bàn thức ăn. Trong
lúc chờ Phan Anh, cô nhìn quanh đại sảnh, để rồi ánh mắt của cô ngỡ
ngàng giao nhau với một ánh mắt rất quen thuộc. Là An. Anh đến đây
làm gì nhỉ? Đây là buổi tiệc dành cho những doanh nhân, còn anh là
một bác sĩ cơ mà, Nhiên tự hỏi. Cô không chuẩn bị tinh thần cho
cuộc gặp gỡ hôm nay, cũng như lần gặp ở quán cafe. An mỉm cười chào
cô, buộc cô cũng phải gật đầu chào lại. Sao mà thản nhiên đến thế?
Cứ như cô và An chưa từng có mối quan hệ sâu sắc, cứ như cô và An
chỉ là những người mới gặp nhau, mới quen nhau. Cô thấy đau lòng
quá.
- Nước của cậu đây. - Phan Anh mỉm cười nhìn cô, nhưng cô chẳng còn
thấy ai nữa, chỉ còn nhìn thấy An. Cô hờ hững cầm ly nước từ tay
Phan Anh.
- Lại là hắn? Cậu vẫn chưa quên hắn à? - Phan Anh đột nhiên gay
gắt. - Nếu yêu cậu, hắn đã giữ cậu lại rồi. Tại sao vậy Nhiên? -
Giọng anh chùng xuống, đau khổ và cay đắng.
Nhiên không trả lời được. Cô cũng không hiểu tại sao cô cứ mãi đắm
chìm với quá khứ như thế.
- Có quan trọng gì nữa đâu. An đã lấy vợ rồi mà. - Nhiên nghe giọng
mình xót xa.
- Cậu nói ai cơ? An ư?
- Ừ.
Nhiên thấy đau khổ đến tận cùng khi tưởng tượng hình ảnh An hạnh
phúc bên gia đình mới. Cô cũng chẳng buồn để ý đến ánh mắt ngạc
nhiên của Phan Anh. Nếu tinh ý, cô sẽ thấy ánh mắt của Phan Anh vừa
đau khổ vừa dằn vặt lẫn hả hê. Đau khổ bởi vì Phan Anh biết mình
chẳng bao giờ nắm lấy được trái tim Nhiên. Dằn vặt và hả hê bởi vì
Phan Anh biết rõ An vẫn chưa kết hôn, và vẫn chờ đợi cô suốt sáu
năm nay, nhưng trái tim anh bóp nghẹt, không cho anh nói ra sự thật
với Nhiên. Đã có rất nhiều người con gái muốn bước vào cuộc đời An
nhưng anh đều đẩy họ ra một cách tàn nhẫn thì làm sao anh có thể
kết hôn được. Phan Anh mỉm cười chua xót. Bỗng nhiên anh sợ mất
Nhiên như sáu năm về trước. Đó là khoảng thời gian thật sự khủng
hoảng đối với anh, và anh đã mất một thời gian khá dài để tìm lại
được cân bằng.
Không khí của buổi tối hôm nay thật cô đặc.
Ở phía bên kia của buổi tiệc, ngăn cách với chỗ Nhiên đứng bởi 2
chiếc bàn bài dọc lối đi là An. Anh đang nói chuyện với một vài
người bạn, trong số đó chỉ có một người cô biết. Anh chàng râu quai
nón là Hưng, một trong những học sinh xuất sắc của lớp toán ngày
trước, luôn đứng ở vị trí xếp ngay sau An. Bên cạnh Hưng là một cô
gái có đuôi mắt dài rất ấn tượng. Tiêp theo nữa là một anh chàng
thấp béo, có đôi mắt xếch trông khá dữ tợn.
- An này, sao cậu không về phụ giúp công ty của bố cậu.- Hưng nhìn
vào An.
- Ba tớ có một phụ tá đắc lực là cậu rồi còn gì.
- Nhưng dù sao, ba cậu cũng chỉ có mỗi cậu là con trai, cũng cần có
người thừa kế. - Anh chàng thấp béo nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên
tiếng.
An trầm ngâm, rong ruổi lang thang với những ý nghĩ. Kể từ ngày mẹ
anh mất vì ung thư, anh quyết tâm sẽ đi theo ngành Y để giành giật
sự sống con người với những căn bệnh quái ác. An đấu tranh với bố
anh, người luôn mong muốn đứa con trai độc nhất sẽ tiếp quản công
ty, chỉ bởi vì anh muốn đi theo con đường mình đã chọn. Anh đến
buổi tiệc ngày hôm này chỉ là do bố anh ép buộc.
- Mà này, cậu cũng nên tìm cho mình một người phụ nữ đi. Giống tớ
đây này. Cậu cũng lớn rồi còn gì.
Hưng vừa nói vừa ôm lấy Linh, cô gái có đuôi mắt dài, cũng chính là
vợ anh.
- Thế mẫu người phụ nữ anh thích là gì? Ở đây có rất nhiều cô gái
xinh đẹp cho anh lựa chọn đấy. Mà nãy giờ em cũng thấy không ít ánh
mắt đành cho anh đâu. - Linh mỉm cười, phụ họa theo chồng.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
An im lặng bởi vì anh không hề nghe thấy bất kì một âm thanh nào.
Gặp Nhiên, anh lại cảm thấy đầu óc mình xáo trộn và trống rỗng. Tâm
trí anh đang mãi bực bội khi thấy Phan Anh đứng bên cạnh
Nhiên.
- Xin lỗi, tớ có việc phải đi một chút. - An đi nhanh về phía
Nhiên, để lại ánh nhìn ngỡ ngàng của mọi người.
- Cô gái đó là ai? - Linh nhướng mày hỏi.
- Anh nhận ra rồi. Nhiên đấy. Bạn gái cũ của An đấy. - Hưng đập đập
đầu khi thấy khuôn mặt quen thuộc, và rồi bỗng nhiên nhớ ra. - Bên
cạnh cô ta là Phan Anh, từng tuyên chiến một thời với An.
- Đó là bạn gái cũ của An ư? Không giống như em tưởng tượng. Em cứ
nghĩ rằng bạn gái anh ấy phải là một người rất đẹp và dịu dàng kia.
Trông cô gái đó không phải là mẫu phụ nữ truyền thống.
- Nếu có người duy nhất làm An mất bình tĩnh thì đó chỉ là có thể
là Nhiên. An đã từng vùi mình trong cơn say khi cô ta ra đi.- Hưng
buộc miệng. Anh vẫn còn nhớ ngày Nhiên ra đi, An chuếnh choáng
trong men rượu ở một quán bar. - Cuối cùng cô ấy cũng trở về. Người
ta bảo những người yêu nhau sẽ về lại với nhau cũng không
sai.
- Thế ư? Một người điềm tĩnh như An lại từng vùi trong cơn say ư? -
Linh lẩm bẩm. Cô gái đó, có gì đặc biệt? Cô gái đó, tại sao có thể
chiến thắng những người đẹp vây quanh An?
Trong lúc mọi người vẫn đang bàn tán thì An đã đứng trước Nhiên và
Phan Anh.
- Chào cậu - An lạnh lùng nhìn Phan Anh.
- Chào - Phan Anh đáp trả bằng một ánh mắt không mấy thân thiện. Và
dường như biết mình sẽ là người thừa trong cuộc trò cuộc chuyện
này, Phan Anh tự động rút lui mặc dù thật sự anh chỉ muốn đấm vào
mặt kẻ đang đứng ở trước mặt mình mà không cần bất kì một lí do nào
cả - Tớ để các cậu tự nhiên.- Phan Anh cảm thấy như mình là một kẻ
hèn nhát, không thể chịu đựng nổi khi thấy Nhiên nhìn An bằng ánh
mắt tràn ngập yêu thương.
Nhiên vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Cô không kịp nói lời nào thì Phan Anh
đã biến mất. Cô thấy mình như đang trôi bồng bềnh ở một nơi xa nào
đó. An bắt đầu câu chuyện bằng những xã giao thông thường. An đã
thay đổi nhiều. Nếu trước đây anh ít cười, ít nói thì bây giờ gương
mặt anh luôn rạng rỡ niềm vui. Có lẽ cô gái ấy đã làm thay đổi An,
Nhiên nghĩ.
- Em và Phan Anh là ... - An ngập ngừng hỏi.
- Gì cơ ? - Đầu óc xáo trộn của cô phải mất đến mấy giây để hiểu ý
nghĩa câu hỏi của An. Nhiên thông minh là thế, vậy mà không hiểu
sao ở trước An cô thấy ý nghĩ của mình không mạch lạc được. - À,
vâng, chúng em... chúng em đang yêu nhau. - Cô nghe như giọng nói
của ai chứ không phải của mình. Tại sao cô lại nói như vậy? Cô sợ
An biết được tình cảm của mình. Cô sợ chỉ có mình chới với trong
cảm xúc về ngày xưa. Lòng tự trọng của cô không cho phép cô bộc lộ
ra.
Nhiên cố tìm một nét mặt đau khổ trên gương mặt An nhưng tuyệt
nhiên không. An vẫn vậy, vẫn điềm tĩnh như mặt nước hồ thu. Ngày
xưa cô yêu anh một phần ở tính cách này, vậy mà không hiểu sao bây
giờ cô ghét đến vậy. Cô luôn cảm thấy sợ hãi không nắm bắt được ý
nghĩ của anh.
- Vợ anh đâu rồi? - Nhiên nhìn quanh tìm cô gái chủ quán mà cô đã
từng gặp.
- À, cô ấy hôm nay có việc bận. - An bối rối.
Cô không để ý lắm đến thái độ của An, bởi cô hỏi chi cho có chuyện.
Cô đâu quan tâm gì đến vợ anh. Khi nhắc đến cô gái ấy, Nhiên cảm
giác có một điều gì đó rất khó chịu mà người đời đặt tên nó là
ghen.
Một khoảng im lặng bao trùm lấy khoảng trống giữa hai người, một
khoảng trống bắt nguồn từ quá khứ kéo dài mãi đến hiện tại.
- Trông em gầy hơn ngày xưa. - An lên tiếng, đôi mắt anh nhìn cô có
chút gì đó xót xa.
- Vâng, em gầy đi. Làm việc nhiều quá mà. - Nhiên cố gắng tỏ ra
bình thản, mặc dù nhìn vào ánh mắt anh, cô chỉ muốn bật khóc và hét
lên "Vâng, em gầy đi chỉ bởi vì những ngày nhớ anh đã làm em cạn
kiệt sức sống." Cuộc đời thật khéo sắp xếp. Sao cứ bắt cô phải gặp
anh trên những chặng đường thương nhớ.
- Khi nào em và Phan Anh cưới, sẽ mời anh nhé. - Cô cũng không hiểu
tại sao mình lại nói như thế. Tự nhiên cô muốn cay nghiệt với An
một cách vô lí. Tại sao cô lại phải đau khổ trong khi An đang hạnh
phúc.
- Uh. Anh sẽ đến. - Giọng An vẫn trầm ấm mà sao lại đáng ghét như
thế.
An im lặng. Nhiên im lặng. Khoảng cách sao mà xa vời vợi. Cô ước gì
được như ngày xưa, khi mà anh vẫn luôn ở gần tay với của cô.
- An, anh ở đây làm em tìm mãi - Một giọng nói trong trẻo, mong
manh cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, và có lẽ cả của An. Trước mặt cô
là một cô gái trạc hai tư tuổi, đẹp hiện đại và gợi cảm với chiếc
váy đỏ sang trọng.
- Đây là Hân, thư kí của ba anh. Em còn nhớ ba anh chứ. Công ty ba
anh là đối tác làm ăn của công ty này.- An quay sang Nhiên. - Còn
đây là Nhiên, bạn tôi.
- Chào chị.
Nhiên lịch sự mỉm cười chào cô gái. Đáp lại cô là một nụ cười đẹp,
nhưng ánh mắt có phần soi mói. Tự nhiên cô thấy không thích cô gái
này, chẳng hiểu tại sao, có lẽ bởi vì cô gái ấy có một đôi mắt đa
tình lúng liếng như Thị Mầu trong vở Quan âm Thị Kính.
- Bác đang kiếm anh đấy. Bác bảo em tìm anh.
Cô gái cố tình kéo anh rời xa khỏi Nhiên. An miễn cưỡng chào cô rồi
đi theo cô gái ấy. Cô gái đó tên gì nhỉ? À, Hân. Là một người phụ
nữ ghê gớm đây, Nhiên thở dài. Nhiên chợt nhớ đến ba An. Cô nhớ
ngày tốt nghiệp, An chở cô trên đường về thì một chiếc xe màu đen
bóng loáng chạy chậm song song. Trên xe có một người đàn ông trạc
ngũ tuần trong bộ veston sang trọng. Cô thấy An phớt lờ người đàn
ông đó và chỉ chào chú tài xế. Ông nhìn cô một lúc bằng ánh mắt rất
kì lạ rồi cho xe chạy đi. Sau này, An thừa nhận với cô rằng đó là
bố anh.
Tự nhiên cô không muốn ở lại buổi tiệc thêm một giây phút nào nữa.
Cô đi tìm Phan Anh lúc này vẫn đang đứng ở quầy rượu. Trước khi ra
về, Nhiên cố tìm hình bóng An một lần nữa nhưng không thấy. Biết
đâu đây là lần gặp cuối cùng của cô và An. Những đoạn đường sắp tới
của cô sẽ chẳng bao giờ có An đi chung. Tự nhiên cô thấy buồn đến
nao lòng.
Phan Anh chở cô về trên đoạn đường đầy kỉ niệm của cô và An. Phan
Anh im lặng tôn trọng những suy nghĩ mông lung của cô. Tự nhiên cô
ước gì người ngồi trước cô là An, để rồi thấy mình có lỗi với Phan
Anh nhiều quá. Qúa khứ chẳng thể quay trở về hiện tại.
- Nhiên này. - Phan Anh ngập ngừng.
- Gì thế?
- Cậu có định quay về lại Mỹ không?
- Tớ chưa biết.
Nhiên chưa biết thật, bởi lẽ với cô, dường như bây giờ chẳng có nơi
nào là đích đến. Cô xót xa nhận ra chốn bình yên của cô chính là
nơi có An. Vậy mà sao ngày xưa cô không nhận ra được điều đó. Ngày
xưa cô đã rời bỏ An để rẽ ngang một con đường gập ghếnh mà cứ ngỡ
là thiên đường.
Gía mà cô có thể quay trở lại được quá khứ. Gía mà An níu kéo cô
ngày ấy...
Chương 4: Người có duyên sẽ gặp lại nhau
- Cậu ở Việt Nam đã hai tuần rồi ấy nhỉ? - Phan Anh nói trong lúc
vẫn dán mắt vào tờ báo thể thao hằng ngày.
Nhiên im lặng nhẩm tính. Đã hai tuần rồi sao? Ngày nghỉ phép của cô
cũng đã gần hết. Mỗi ngày của cô bắt đầu với việc chạy bộ cùng Phan
Anh, rồi kết thúc ở một quán cafe nào đó cũng cùng với Phan Anh. Cứ
như thể hai người là một cặp tình nhân không thể rời nhau.
Không nghe tiếng Nhiên trả lời, Phan Anh đặt tờ báo xuống, ngước
nhìn cô vẫn đang chăm chú với cây cọ vẽ. Mái tóc rối rũ xuống bờ
vai che gần hết khuôn mặt nghiêng. Với anh, lúc nào Nhiên cũng vừa
xa xăm vừa gần gũi, nhưng mãi mãi anh không thể nào với tới được
trái tim cô. Mối quan hệ giữa anh và cô luôn thiếu đi một thứ gia
vị cần thiết để tiến tới tình yêu.
- Hai đứa vào ăn cơm nào - Tiếng mẹ Nhiên cắt đứt sự im lặng vốn dĩ
thường tồn tại giữa hai người.
- Vâng.
Nhiên uể oải vươn vai, chưa kịp đặt cây cọ xuống thì Phan Anh đã
cầm lấy, bỏ lên hộp màu, rồi đẩy nhẹ vai Nhiên đi xuống phòng
ăn.
Đã lâu rồi Nhiên không có một bữa cơm gia đình vui vẻ như vậy.
Những ngày ở Mỹ, cô chỉ thường ăn qua loa cho xong ngày. Bữa tối
tràn đầy sự ấm áp của không khí gia đình với những tiếng cười giòn
tan bởi sự pha trò của Phan Anh. Ánh đèn vàng ấm cúng và mênh mang
hắt xuống bàn ăn, mờ mờ ảo ảo phảng phất trên gương mặt mỗi
người.
- Nhiên này, con định khi nào sang Mỹ lại? - Câu hỏi của mẹ bỗng
làm không khí chùng xuống.
- Có lẽ cuối tuần này mẹ ạ. - Nhiên vẫn cắm cúi ăn, không ngước mắt
lên bởi vì cô sợ nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt mẹ, và cả của
Phan Anh.
- Uh. - Cô nghe thấy tiếng mẹ thở dài. Tự nhiên cô mong kết thúc
bữa ăn trôi qua thật nhanh để về phòng.
Một khoảng im lặng trôi qua, dường như có thể nghe thấy được tiếng
tíc tắc của chiếc đồng hồ treo tường.
- Cô ơi, lần sau cô dạy cháu nấu món này nhé. Ngon quá. - Phan Anh
phá tan bầu không khí nặng nề. - Cháu học để sau này nấu cho vợ
cháu ăn. Hì hì.
- Uh được rồi, mai tới đây cô dạy cháu nấu. Ai mà lấy cháu là có
phước lắm đấy. - Mẹ cười nhìn Nhiên như có ý.
Nhiên biết chứ, cô biết mẹ rất yêu quý Phan Anh. Mẹ cũng muốn cô
trở về đây, sống một cuộc sống đầm ấm và có một gia đình hạnh phúc.
Nhiều lúc cô đã nghĩ đến điều đó, nhưng nghĩ đến việc tình cờ gặp
An trên đường với một người phụ nữ anh gọi là vợ thì cô chỉ muốn ra
đi, trốn chạy kí ức. Nhìn mẹ cô độc trong căn nhà vốn nhiều kỉ
niệm, cô không nỡ rời xa mẹ. Cô muốn đón mẹ sang Mỹ nhưng mẹ nhất
định không chịu rời đi.
Thôi, ngày mai, ngày mai, mình sẽ nghĩ đến một giải pháp nào đó -
cô tự nhủ. Tính cô bao giờ cũng vậy. Những lúc đứng giữa những sự
lựa chọn nào đó, cô sẽ khất lại từ ngày này qua ngày khác, cho đến
khi nào không thể nào lần lữa nữa.
***
Nắng chiều hiu hắt trên những mái ngói đỏ cũ kĩ của phố cổ. Hoàng
hôn buồn đến nao lòng giữa phố vắng người. Xa xa một vài chiếc xe
ba gác chở trái cây đứng trên hè phố.
Nhiên tra chìa khóa vào cánh cửa gỗ chạm trổ những hình rồng
phượng. Cô đẩy nhẹ cửa bước vào căn nhà chưa lên đèn, chỉ có một
chút ánh nắng cuối ngày hiu hắt vào ô cửa. Mẹ cô đang ngồi cô độc
trên chiếc ghế gỗ, bất động và im lặng. Có một cảm giác bất an chạy
dọc sống lưng cô.
- Mẹ, mẹ bị làm sao thế? - Cô hốt hoảng chạy lại
- Mẹ bị khó thở. Cũng không hiểu tại sao nữa.
- Con chở mẹ đi bệnh viện. - Cô dìu mẹ dậy, mặc cho mẹ bảo rằng mẹ
chỉ bị cảm thôi, đi bệnh viện để làm gì. Trong lúc chờ mẹ vào phòng
khám, cô rối trí đi tới đi lui. Nếu mẹ có chuyện gì, có lẽ cô sẽ ân
hận đến chết mất. Mẹ là người thân duy nhất còn lại trên đời của
cô. Lẽ ra cô nên dành thời gian với mẹ nhiều hơn. Lẽ ra, lẽ ra...
có hàng trăm cái lẽ ra diễn ra trong đầu cô.
- Em đang làm gì ở đây vậy? - Giọng nói quen thuộc, không lẫn vào
đâu hết vang lên, làm tê liệt các dây thần kinh của cô. Cô thấy
mình đờ người đi.
Là An.
Là anh ấy.
- Em ... Em dẫn mẹ đi khám bệnh. Anh làm gì ở đây? - Nói xong, cô
bỗng tự thấy mình ngu ngốc. An là bác sĩ cơ mà.
- Anh làm ở khoa này. Bác bị sao thế? - Anh hỏi, nhìn sâu vào mắt
cô làm cô thấy bối rối.
- Em không biết nữa. Mẹ em bị khó thở. Em không biết mẹ có bị gì
không nữa. - Nghĩ đến mẹ có thể mắc một bệnh gì đó trầm trọng, tự
nhiên nước mắt cô trào ra. Cô cố gạt những giọt nước mắt yếu đuối
không theo sự mách bảo của lí trí. Cô ghét thể hiện sự yếu đuối
trước mắt người khác, đặc biệt người đó là An.
Cô thấy An ôm cô qua làn nước mắt nhạt nhòa, xoa xoa đầu cô:
- Không sao đâu Nhiên. Không sao cả đâu.
Hơi ấm của anh lan tỏa khắp không khí đến nghẹt thở. Cô nhớ hơi ấm
này, làm cô cảm thấy vững tin và bình tâm hơn. Chừng như thấy cô đã
bình tĩnh lại, anh dìu cô ngồi xuống ghế chờ.
- Em ở đây nhé, anh sẽ đi thăm bệnh của bác xem thế nào.
Nói rồi, anh sải bước đi về phía phòng bác sĩ, để cô ngồi lại với
những chuếnh choáng, những lo lắng, sợ hãi. Mỗi giây phút trôi qua
đối với cô như hàng giờ dài đằng đẵng. Cô mơ hồ đến mức không biết
An đã đến bên cô tự lúc nào.
- Nhiên, mẹ em cần nhập viện. Bác có khả năng bị viêm phổi.
- Vậy có chữa được không anh? - Cô vô thức bám lấy tay anh.
An nhìn bàn tay nhỏ nhắn bám lấy cánh tay mình, tự nhiên muốn được
ôm Nhiên vào lòng như ngày xưa.
- Được em à.
Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Đến giờ cô mới nhận ra bàn tay mình đang
để ở đâu, vội rụt tay lại, gương mặt đỏ bừng lên. Cô vội quay người
lại:
- Em đi làm thủ tục nhập viện cho mẹ. Cám ơn anh.
Rồi không chờ An trả lời, cô cuống quýt rời đi mà không biết rằng
có một người thở dài, thẩn thờ nhìn dáng cô ngày càng khuất sau
hành lang.
***
Nhiên với tay bật công tắc đèn. Căn nhà thiếu bóng dáng mẹ bỗng trở
nên cô độc và tối tăm. Phan Anh đến bệnh viên chăm sóc mẹ cô trong
lúc cô về nhà lấy một ít đồ dùng cá nhân. Nhiên tự hỏi không hiểu
mấy năm qua, mẹ đã rơi biết bao nhiêu nước mắt khi ở trong căn nhà
cô độc này. Có lẽ đã đến lúc cô nên trở về bên cạnh mẹ.
Nhiên gửi vội một bức thư cho sếp, kể rõ tình hình của mẹ, kèm theo
một lá đơn xin nghỉ việc. Cô sẽ cố gắng quay về lại Mỹ trong thời
gian sớm nhất để hoàn thành nốt công việc và chuyển giao cho người
kế nhiệm.
Khi Nhiên quay lại bệnh viện thì mẹ đã ngủ rồi. Phan Anh đang nằm
gục đầu bên giường bệnh. Cô tự hỏi không biết anh đã ăn gì chưa.
Đôi lúc cô cảm thấy như mình đang lợi dụng tình cảm của anh, nhưng
ngoài anh ra, cô chẳng còn biết ai ở đây. Thời gian cô rời Việt Nam
đã làm những mối quan hệ bạn bè ngày xưa trở nên nhàn nhạt. Người
xưa bảo rằng xa mặt cách lòng cũng chẳng sai.
Nhiên lấy cái chăn mỏng quàng nhẹ lên người Phan Anh, rồi đi ra
ngoài hành lang hóng gió. Nhưng cơn gió mát làm xoa dịu những trăn
trở, bâng quơ trong lòng cô. Ánh sáng của ngọn đèn đường hắt xuống
mặt đường, mờ ảo những con người đang đi dạo dọc hai lối đi trong
khuôn viên bệnh viện.
Một chiếc áo được khoác nhẹ qua vai cô, thoang thoảng mùi hương
quen thuộc.
- Trời lạnh đấy. Em mặc vào đi.
- Em không lạnh đâu. - Cô mỉm cười nhìn An, tần ngần một chút rồi
khoác vội chiếc áo vào. Dù sao thì cô cũng rất nhớ hơi ấm của anh,
chi bằng ăn mày một chút hơi ấm từ áo khoác cũng tốt.
Cả cô và anh cứ đứng thế một lúc lâu. Dường như im lặng tận hưởng
cảm giác bên nhau cũng là một điều hạnh phúc. Mà có lẽ cảm giác ấy
chỉ tồn tại trong cô thôi, còn An, anh đã có một gia đình mới rồi
kia mà.
Cảm giác ở bên anh thật tuyệt. Nhiên ước gì thời gian ngừng trôi,
để cô có thể đứng bên cạnh anh mãi mãi.
- Bác sĩ An, anh ở đây à?
Một giọng nói trong veo vang lên, làm Nhiên ngoái đầu nhìn lại. Cô
y tá trông vẫn còn rất trẻ, gương mặt trông thơ ngây, dáng người
thanh thoát.
- Có ca bệnh mới vào cần bác sĩ khám. Em cho bệnh nhân nằm ở phòng
số 5. - Cô gái nở nụ cười tươi như hoa sớm mai. Ở bên cạnh một cô
gái như vậy, có lẽ sẽ luôn cảm thấy cuộc đời tươi đẹp.
- Được rồi. Tôi tới ngay đây.
An quay sang Nhiên, mắt nhìn sâu vào mắt cô " Anh đi đây. Gặp em
sau". Ánh mắt ấy thật nồng ấm, làm cô như ngộp thở trong ánh mắt
anh.
- Chị là bạn bác sĩ à? - Cô gái mở đôi mắt to tròn nhìn cô.
- Uh, bạn cấp ba.
Thì đúng là bạn cấp ba thật mà, Nhiên tự nhủ rằng mình không hề nói
dối.
- Thế ạ? Vậy chắc chị biết bạn gái của bác sĩ An. Em nghe mọi người
đồn là chị ấy rời bỏ bác sĩ. Chị ấy chắc đẹp lắm chị nhỉ. Một người
hoàn hảo như bác sĩ chắc chắn cũng sẽ yêu một người hoàn hảo. - Cô
gái cứ huyên thuyên suốt buổi.
Nhiên không biết phải trả lời thế nào. Chẳng lẽ cô bảo rằng người
ấy chính là mình, không đẹp, cũng không thực sự xuất sắc tài giỏi.
Tình yêu không cần những lí do, bởi vì lí do nào đi nữa thì cũng
thật là nông cạn. Yêu là một thứ thuộc về cảm xúc, mà cảm xúc thì
không thể bị điều khiển bằng lí trí, cũng như không có thước đó nào
để đo tình yêu. Trong lúc cô đang bối rối vì không biết trả lời thế
nào thì Phan Anh xuất hiện. Ánh mắt anh quét từ cô sang cô y tá bên
cạnh, bỗng nhiên sững lại:
- Tương Cầm, sao em...? Phan Anh chợt nhận ra cô ấy là y tá, mà y
tá thì ở bệnh viện đúng rồi.
- Chào anh, anh khóa trên. - Tương Cầm, cô y tá, bỗng trở nên lúng
túng.
- Em làm ở khoa này à? - Phan Anh nhìn vào gương mặt đang nóng bừng
của Tường Cầm. Cô gật gật đầu trong vô thức. Rồi anh quay sang
Nhiên giới thiệu - Nhiên, đây là Tương Cầm, từng là sinh viên khóa
dưới của anh nhưng sau đấy đã chuyển nghề. Còn đây là ...
- Em biết chị ấy. Chị là người quen của bác sĩ An. - Tương Cầm đột
ngột ngắt lời. Khi nhắc đến tên bác sĩ An, cô bỗng thấy ánh nhìn
hằn học của Phan Anh. Bất giác cô cảm thấy cô gái bên cạnh, cô gái
tên Nhiên này, có lẽ có một mối quan hệ nào đấy với cả hai người
này. - Em... em phải đi đây. Gặp lại anh chị sau nhé. - Cô cuống
quýt rời đi. Năm năm rồi, vậy mà tại sao gặp lại Phan Anh, cô vẫn
thấy mình như ngày nào, vẫn sẵn sàng chạy theo anh chỉ cần anh cần
cô. Cảm giác đối với Phan Anh, những tưởng đã nhạt rồi, tại sao vẫn
chưa quên được?
Nhìn bóng Tương Cầm khuất sau hành lang, Nhiên quay mặt về phía
khuôn viên bệnh viện, hỏi nhỏ:
- Sao cậu không kể cho tớ nghe về cô ấy? À không, sáu năm qua cậu
đã sống thế nào?
Nhiên bỗng thấy mình thật ích kỉ. Sáu năm qua, cô chưa hề một lời
hỏi thăm về cuộc sống của Phan Anh, cũng chẳng biết một chút gì về
anh, vậy mà khi cô cần, anh luôn ở bên cạnh cô. Mọi lúc, mọi
nơi.
Phan Anh im lặng tựa vào lan can đứng cạnh cô một lúc, rút điếu
thuốc từ trong túi ra, phả một làn khói mỏng vào không khí, rồi
chậm rãi kể:
- Cô ấy từng là bạn gái của tớ. Là bạn gái duy nhất kể từ lúc cậu
đi. Nhưng tớ cảm thấy không thể lừa dối cô ấy mãi được bởi vì tớ
vẫn chưa bao giờ quên cậu. Thật kì lạ, đúng không? Dù cậu thờ ơ,
lạnh nhạt với tớ đi nữa, tớ vẫn cam tâm tình nguyện yêu cậu. Cho
nên tớ để cô ấy rời xa mình.
Có một thứ cảm giác như là hối lỗi, như là day dứt trong lòng
Nhiên. Để một người chờ đợi mình mà không thể nào đáp lại, cảm giác
ấy thực sự rất khó chịu.
Nhiên đưa tay vuốt lại tóc rối bời vì gió, im lặng ngắm nhìn dòng
người qua lại. Trền đời có sinh ắt có lão, có lão ắt có bệnh, có
bệnh khắc có tử. Đời người rốt cuộc cũng chỉ là sinh ra và trở về
với cát bụi. Con người không thể nào thắng được vòng tuần hoàn của
số mệnh. Vậy mà tình yêu lại là một thứ vượt qua được cả không gian
và thời gian. Cô yêu An, đến giờ vẫn thế, mặc cho anh đã có gia
đình . Phan Anh yêu cô, mặc dù anh biết rõ cô vẫn chỉ một lòng
hướng về An. Còn Tương Cầm, cô gái kia, chắc hẳn đã rất đau khổ khi
không nắm giữ được trái tim Phan Anh.
Nếu biết yêu là đau khổ, tại sao lại không từ bỏ?
Tại sao lại không từ bỏ?
Chương 5: Tình cờ anh đến
Đã ba ngày Nhiên không gặp An. Cô tự nhủ có lẽ anh ấy quá bận rộn
với cuộc sống gia đình. Mà cô có tư cách gì để gặp anh ấy chứ. Cô
chẳng phải là vợ, cũng chẳng phải là tình nhân. Thỉnh thoảng, Nhiên
nghĩ nếu như giả sử An muốn cô làm tình nhân của anh thì cô sẽ phản
ứng thế nào?
Nhiên cố xua đi cái ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Ít nhất, cô không
có quyền cướp đi hạnh phúc của người phụ nữ khác. Hơn nữa, chắc gì
anh ấy đã còn yêu cô. Có chăng chỉ là một chút vương vấn của quá
khứ quyện vào hiện tại.
Những ngày ở bệnh viện chăm sóc mẹ, Nhiên thường gặp Tương Cầm. Cô
gái ấy, lúc thì chạy sang hỏi thăm bệnh tình mẹ cô, lúc thì chạy
đến thay băng cá nhân, thậm chí cũng tạt qua ngay cả khi không có
việc gì để làm. Ánh mắt Tương Cầm lúc nào cũng kín đáo đảo xung
quanh như tìm kiếm ai. Chỉ nhìn thôi, Nhiên cũng biết rằng cô gái
này rất mong được gặp Phan Anh, mặc dù mỗi lần anh đến thì Tương
Cầm lại lúng túng chạy đi thật nhanh.
Cũng như mọi khi, hôm nay, Tương Cầm lại nhiệt tình chạy sang hỏi
Nhiên có cần gì không. Nhiên đang thay áo cho mẹ, không ngẩng mặt
lên, nhẹ nhàng nói:
- Không. Chị có thể tự làm được. – Rồi chợt thấy Tương Cầm vẫn đang
tần ngần đứng ở đó, cô thầm nghĩ chắc cô gái này có chuyện gì muốn
hỏi mình. Cô nhìn Tương Cầm, mỉm cười - Ngồi ở trong phòng ngột
ngạt quá. Em có muốn đi dạo một chút với chị không?
Chỉ chờ như vậy, Tương Cầm gật gật đầu như một đứa trẻ sắp được dẫn
đi chơi. Cô nhanh tay kéo Nhiên ra khỏi phòng bệnh, khép cửa nhẹ
nhàng rồi đi xuống quán nước cạnh bệnh viện sau khi đã dặn dò cấp
dưới chăm sóc cho mẹ Nhiên. Quán khá yên tĩnh bởi lớp kính cách âm
khá tốt với âm thanh đường phố. Tương Cầm gọi một ly sinh tố bơ cho
mình và một ly nước cam cho Nhiên. Cô có rất nhiều điều muốn hỏi
Nhiên, nhưng bỗng dưng không biết bắt đầu từ đâu. Cô loay hoay, cố
tìm cách để mở đầu câu chuyện. Nhận thấy ánh mắt đầy tò mò của
Tương Cầm, Nhiên bất giác bật cười:
- Em có nhiều chuyện muốn hỏi chị phải không?
Gương mặt Tương Cầm thoáng chốc đỏ lên rồi ngay lập tức cô trở lại
vẻ líu lo hằng ngày:
- Chị có phải mới từ Mỹ về không?
- Đúng vậy.
- Vậy là đúng rồi. - Tương Cầm lẩm bẩm. Cô bỗng không biết nói gì
tiếp theo. Điều cô cần đã được xác minh, thế mà không hiểu sao cô
cảm thấy thất vọng ghê gớm. Dù gì đi nữa, từ trong thâm tâm, cô vẫn
muốn có một cơ hội ở bên cạnh Phan Anh, nhưng chị ấy, người Phan
Anh yêu nhất, đã trở về mất rồi. Phan Anh mãi mãi chẳng thuộc về
cô. Bất giác nghĩ đến điều đó, cô thấy nao lòng, buồn đến tận cùng.
Nỗi buồn này không hiểu tại sao lại khó chịu đến vậy.
- Nếu em muốn hỏi rằng chị và Phan Anh có đến với nhau không thì
chắc chắn là không.
Nhiên thẳng thắn đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Tương Cầm.
Tương Cầm là một người tốt, rất phù hợp với Phan Anh. Nếu đã không
thể đem lại hạnh phúc cho Phan Anh, chi bằng cô hãy giúp cô gái
này. Người ngoài cuộc thường nhìn sáng suốt hơn người trong cuộc.
Không phải là Phan Anh không có tình cảm với Tương Cầm, điều đó cô
cũng chỉ vừa được biết sau những lần chạm trán tình cờ giữa hai
người ấy, chỉ là hình ảnh của Nhiên trong anh quá lớn, khiến cho
Phan Anh cố tình không chấp nhận một người khác.
Tương Cầm nhìn cô, nghĩ ngợi một hồi lâu, đăm chiêu khuấy khuấy ly
sinh tố, rồi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt cô:
- Có lẽ em hơi tò mò nhưng mà ... Bác sĩ An là bạn trai cũ của chị
đúng không? Em không biết có nên nói ra không, nhưng mà nhiều lần,
khi em đến phòng chị thường bắt gặp anh ấy đứng ngoài cửa nhìn vào.
Anh ấy thấy em, liền bỏ đi. Nhưng ánh mắt anh ấy nhìn chị rất kì
lạ, vừa trìu mến vừa đau khổ. – Cô so vai – Em cũng không thể diễn
tả được.
Tiết lộ của Tương Cầm làm dấy lên trong lòng Nhiên một cảm xúc kì
lạ. Lẽ nào anh ấy vẫn còn yêu cô? Không thể nào. Anh ấy đã có gia
đình rồi. Cô lắc lắc đầu, xua đi cái ý nghĩ ở trong đầu.
Nhiên không gật đầu cũng chẳng thừa nhận mối quan hệ giữa cô và An,
nhưng người ngoài vốn dĩ rất tinh ý.
- Nhiên này, người em yêu nhất là Phan Anh thì anh ấy lại quá yêu
chị. Người em thích là bác sĩ An, anh ấy cũng lại cũng chỉ một lòng
hướng về chị. Không hiểu tại sao em có duyên với chị vậy nhỉ? -
Tương Cầm nhìn cô cười. - Thế mà gặp chị, em lại không hề ghét chị
tí nào. Ngày xưa, em thật sự ghen tị với chị đấy, rất rất nhiều,
bởi vì chị là người đến trước em.
Nhiên im lặng nhìn cô gái trước mặt. Đôi mắt sáng mở to đầy vẻ láu
lỉnh, cánh mũi thon gọn và bờ môi hình trái tim đỏ mọng. Cô gái
này, không son phấn gì, vậy mà vẫn xinh đẹp lạ thường.
- Em và Phan Anh quen nhau thế nào? - Nhiên lái câu chuyện sang một
hướng khác.
Ánh mắt Tương Cầm nhìn xa xăm, hồi tưởng về một quá khứ hạnh phúc
có, mà đau khổ cũng nhiều...
***
Mùa hè năm 2006
Tương Cầm bước vào năm đầu tiên của khoa kiến trúc trường đại học X
dưới sự ép buộc của bố, tổng giám đốc của Lâm Hoa, một công ty kiến
trúc nổi tiếng trong nước. Khoa kiến trúc vốn dĩ chỉ giành cho
những anh chàng tuấn tú, lãng tử với mái tóc dài ngang vai buộc
đuôi ngựa, bỗng nhiên lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp, dáng người
thanh thoát, vì thế Tương Cầm trở thành đối tượng săn đuổi của mọi
chàng trai trong khóa. Tương Cầm vốn dĩ không hề có một tí đam mê
nào về ngành học, cho nên cô thường xuyên trốn học ra quán café
cạnh trường. Quán này bình thường rất đông khách, chỉ vắng vào
những giờ sinh viên đi học.
Hôm nay, cũng như mọi khi, cô lại trốn tiết học ra quán. Cô thích
ngồi một mình đọc sách, ngẫm nghĩ về cuộc đời. Kể cũng lạ, một cô
gái sôi nổi như cô thực ra lại sống nội tâm. Nhưng khi cô bước vào
quán, có một người đã giành mất chỗ ngồi quen thuộc của cô. Tương
Cầm hậm hực kiếm một chỗ ngồi cũng gần cửa sổ, nằm phía trong góc
quán. Ngồi ở vị trí này, cô có thể quan sát được toàn quán, chỉ có
điều, cô không thể nhìn ra được đường phố ngoài kia. Quán vắng, chỉ
có hai người lặng lẽ cô độc ở hai góc quán. Nhìn kĩ thì anh chàng
này có vẻ rất quen. Hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi. Tương Cầm đập
đập đầu, cố nhớ.
À, nhớ rồi.
Anh chàng này tên Phan Anh, là người đã đánh piano và hát bài “Cry
on my shoulder” trong hội diễn ngày thành lập trường. Phan Anh đã
làm cho nữ sinh viên trong lớp cô suốt ngày mơ tưởng, chả trách cô
trông anh ta rất quen.
Anh ta ngồi một lúc thì có một cô gái xinh đẹp bước vào. Cô gái
này, Tương Cầm nhận ra ngay. Cô ta chính là Vân Nhiệm, một trong ba
đóa hoa của khoa kinh tế, cũng nổi tiếng kiêu kì nhất trường. Mặc
kệ, cô nhủ thầm, đừng chú ý đến người ta nữa. Cô lôi cuốn sách đồ
họa ra đọc đọc nhưng không thấu hiểu mấy. Chán nản, tai cô bắt đầu
hoạt động, nghe ngóng, nhìn sang bàn Phan Anh. Cô thấy anh ta nói
điều gì đó, rồi Vân Nhiệm ôm mặt khóc, bỏ chạy ra khỏi quán. Chà,
thật thú vị, Tương Cầm nghĩ. Sau này, khi đã là bạn gái, cô hỏi anh
hôm đấy anh nói gì. Anh chỉ cười, bảo rằng cô ấy trao nhầm quà cho
anh.
-Vô lí. Nếu cô ấy trao nhầm quà, tại sao lại khóc rồi bỏ chạy như
thế?
-Điều này … - Phan Anh lúng túng – Là vì anh bảo rằng lá thư anh
đưa cho cô ấy, thật ra không phải của anh, mà là của bạn anh.
-Tại sao thư của bạn anh mà anh lại là người trao? Bạn anh không có
chân để tới, không có tay để trao à?
-Sao em biết tài vậy? Bạn anh bị tai nạn, phải nằm bó bột trong
bệnh viện nên không đến được.
Tương Cầm tạm tin vào lời giải thích của anh, mặc dù cảm thấy có
điều gì đó rất vô lí. Nhưng đó là chuyện của sau này. Sau khi Vân
Nhiệm đi rồi, Tương Cầm len lén nhìn sang, thấy Phan Anh vẫn đang
ngồi trầm ngâm một mình. Người này sao có đôi mắt buồn đến vậy. Ánh
mắt ấy cứ lơ đễnh nhìn về một nơi nào đó rất xa xăm. Vạt nắng của
sớm mai đọng lên trên vai người ấy, tạo nên một bức tranh hoàn mĩ.
Tương Cầm hý hoáy lôi chiếc máy ảnh ra, chụp khoảnh khắc của một
ngày nắng.
Mấy ngày sau, khi đem bức ảnh dự cuộc thi nhiếp ảnh trẻ, cô đặt tên
bức ảnh ấy là “Cô đơn ngàn năm đợi em”. Chỉ là một ý nghĩ thoáng
qua trong đầu, vậy mà cuối cùng hóa ra anh ấy đúng là “cô đơn ngàn
năm đợi em”. Bức ảnh đấy cuối cùng lại đoạt giải nhất, và cô cũng
kiếm được một khoản tiền kha khá. Tuy gia đình cô giàu có, cô cũng
không cần tiền mấy, nhưng tự mình kiếm tiền cũng là một hạnh phúc
nhỏ bé. Nghĩ đến khoản tiền này, cô cảm thấy mình cũng nên chia cho
anh chàng kia một nửa. Dù gì cũng là cô chụp lén anh ta. Nhưng mà
anh ta cũng khá nổi tiếng trong trường, có khi nào anh ta nghĩ là
mình tiếp cận anh ta không? Nghĩ lui nghĩ tới, cảm thấy lương tâm
sẽ cắn rứt nếu không được sự đồng ý của chủ nhân mà đã đem ảnh đi
dự thi, cô ra tiệm phóng to bức ảnh.
Sau đó, cô nhiều lần ra quán chờ anh ta, nhưng anh tuyệt nhiên
không hề xuất hiện. Cứ như là anh ta đã biến mất trong không khí.
Cô tìm hiểu một vài người thì biết rằng anh ta học ở dãy lầu 2 của
tòa nhà B. Cô quyết định đứng chờ trước cửa phòng học của anh. Điều
này làm những người đi ngang khá ngạc nhiên. Tương Cầm, mĩ nhân của
khoa kiến trúc tại sao lại đứng trước cửa lớp kiến trúc năm hai.
Chẳng lẽ lại đang đợi một anh chàng nào đấy? Tương Cầm biết nhiều
người đang nhìn mình, nhưng không sao cả, cô nghĩ mình chẳng làm
chuyện gì khuất tất để phải xấu hổ. Cô bình thản ôm bức tranh đã
được bọc kín, vân vê mấy ngón tay giết thời gian.
Phan Anh lúc ấy vẫn không biết rằng mình sắp trở thành một nhân vật
được chú ý. Khi anh bước ra khỏi lớp, đột nhiên có một giọng nữ
vang lên đằng sau:
-Này anh, tôi đang đợi anh đấy.
Phan Anh nhìn lại, thấy một cô gái khá xinh đẹp đang ngẩng đôi mắt
to tròn nhìn mình, giọng nói có phần kiêu kì. Anh nhìn qua bên
trái, lại nhìn qua bên phải cũng không thấy ai, ánh mắt cô gái lại
nhìn thẳng vào mình, đành buộc miệng hỏi:
-Cô đang nói chuyện với tôi à?
Giọng anh thật trầm ấm, Tương Cầm thầm nghĩ. Cô cố nở một nụ cười
đẹp nhất, nhìn thẳng vào mắt anh.
-Không sai người.
Một vài ánh mắt soi mói, nhìn chằm chằm vào hai con người đẹp đẽ
kia, cũng có phần thích thú với câu chuyện đang xảy ra.
-Cô tìm tôi có chuyện gì? – Phan Anh giương mắt nhìn cô, gãi gãi
đầu đầy thắc mắc. Cứ mỗi lần lúng túng, anh lại gãi gãi đầu trông
rất đáng yêu.
-Cái này … cái này tôi tặng anh nè. Nhưng anh đừng hiểu nhầm nhé.
Tôi tình cờ gặp anh trong một quán café rồi chụp được khoảnh khắc
này. Tôi… tôi đem bức ảnh đi dự thi và đoạt giải nhất. Tôi nghĩ tôi
cũng nên chia cho anh một nửa tiền thưởng, nhưng mà lại thấy rất kì
kì, cho nên tôi quyết định phóng to bức ảnh để tặng anh.
Tương Cầm nói một hồi, phân bua vì sợ bị hiểu nhầm. Anh chàng nhìn
cô một lúc. Hai giây. Ba giây. Hai mươi giây. Rồi bỗng nhiên phá
lên cười:
-Tôi hiểu rồi. Cám ơn.
Trong thoáng chốc, Tương Cầm sững sờ.
Nụ cười ấy đẹp quá. Đẹp quá.
Lấy lại bình tĩnh, Tương Cầm lại chợt nghĩ “Hay là anh ấy nghĩ mình
thích anh ấy”. Không, không được. Tương Cầm xua xua tay:
-Không phải tôi thích anh đâu đấy. Không phải đâu đấy.
Nhìn dáng vẻ lúng túng của cô gái, Phan Anh chợt muốn bật cười một
lần nữa. Cô gái này thật sự rất đáng yêu.
-Tôi biết rồi. Cô không cần phải lo lắng đâu. Tôi phải đi đây. Tạm
biệt.
Tương Cầm đứng thẫn thờ nhìn dáng Phan Anh bước đi. Lẽ nào cô đã
trúng mũi tên tình yêu? Là yêu từ nụ cười đầu tiên? Không, không
thể nào. Tương Cầm cố xua đi hình ảnh nụ cười của anh, nhưng không
hiểu sao nụ cười ấy vẫn đọng lại trong tâm trí cô suốt cả ngày. Đến
ngay cả trong bữa ăn, cô cũng nghĩ đến nụ cười ấy.
Ngày hôm sau, khi Tương Cầm đến lớp học, đám nam sinh trong khoa
vây quanh cô hỏi dồn dập khiến cô cảm thấy không khí thật ngột
ngạt:
-Tương Cầm, em quen Phan Anh à?
-Tương Cầm, em thích Phan Anh à?
-Tương Cầm, nói đi, rốt cuộc là thế nào?
Tương Cầm bỏ ngoài tai hết tất thảy bởi cô cho rằng, mình không cần
giải thích với ai. Ngày ngày, thỉnh thoảng gặp Phan Anh trong
trường, cô thấy trống ngực mình đập thình thịch, cứ như trái tim cô
muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mỗi lần Phan Anh tình cờ nhìn thấy cô,
anh lại mỉm cười vẫy vẫy tay về phía cô, làm cô cảm thấy bầu trời
ngày hôm ấy sao mà đẹp thế.
Cô yêu mất rồi. Cô yêu Phan Anh mất rồi.
Trái tim của thiếu nữ lần đầu biết yêu hóa ra kì lạ đến thế.
Cô cũng chẳng biết từ khi nào cô trở nên thân thiết với Phan Anh,
chấp nhận làm một người bạn ở bên cạnh anh những lúc anh buồn, cô
đơn. Phan Anh luôn kể cho cô nghe về một người con gái có mái tóc
rối bời mà anh bảo rằng “Đó là người mà suốt đời anh yêu.” Trước
nay, cô không tin có một tình yêu nào có thể tồn tại suốt đời, thế
mà bây giờ cô tin rằng có lẽ, suốt kiếp này, cô không thể nào quên
được Phan Anh.
Khi Phan Anh ngỏ lời yêu cô, đêm ấy, cô không thể nào ngủ được. Nụ
hôn của Phan Anh vẫn còn đọng lại trên môi cô. Khi Phan Anh nói
chia tay, cô cố gắng kiềm chế trước mặt anh để rồi khóc ngất trong
làn mưa một mình. Cô đổ lỗi cho trời mưa làm ướt mắt cô. Là do trời
mưa đấy, không phải do anh đâu. Mà sao đau đến thế? Đau đến nghẹt
thở mất.
Chuyện trôi qua đã gần năm năm rồi, mà cứ mỗi lần nhớ lại, Tương
Cầm vẫn cảm thấy đau nhói đến kì lạ. Cứ tưởng thời gian có thể xoa
dịu vết thương, nhưng hóa ra khi gặp lại Phan Anh, cô biết hình ảnh
người ấy vẫn còn đong đầy trong cô.