Old school Swatch Watches




Sao biết hắn lại tiếp theo nói: “Vậy đi nha.”

Nàng thật là đâm lao phải theo lao, bộ dáng sắp khóc bước ra.

Hiện tại nàng thầm nghĩ cách hắn càng xa càng tốt, để ngừa bí mật giấu ở túi xách không cẩn thận lộ mất; Nhưng là lại không dám cự tuyệt hắn.

Nàng này tiểu trợ lý bộ nghiệp vụ , làm sao dám khinh thường đại long đầu bộ nghiệp vụ đâu? Cũng không phải không muốn sống nha.

Nhưng là “Không bị hiểu lầm” thành đáng quý, “Không bị đuổi việc” thực càng tốt nha.

“Quản lí, cám ơn hảo ý của anh, tôi chính mình bắt xe trở về là được, không phiền anh”

“Tôi muốn cùng cô thảo luận những thứ trong túi sách của cô.” hắn trực tiếp đánh gãy lời nàng.

Nhạc San mặt không có chút máu rụt vai lại, suy sụp tiêu sái bước ra thang máy.

“Đi bên này.” theo sau đi ra thang máy Bùi Danh Cạnh dẫn đường nói.

“Quản lí, tôi lần sau không dám, mong anh tha thứ tôi lần này đây, tôi thật sự không phải cố ý muốn vi phạm mệnh lệnh của anh, đem tư liệu công ty mang về nhà. Tôi hiện tại liền đem văn kiện mang trở về công ty, xin anh lại cho tôi một cơ hội, thực xin lỗi, van cầu anh,quản lý”. Nhạc San đi theo hắn , ngăn chặn không được vừa đi vừa cầu xin tha thứ.

“Lên xe.”

“Quản lí, van cầu anh lại cho tôi một lần cơ hội, làm ơn mà,nha.” nàng xoay người chín mươi độ.

“Tôi không phải một người không có tình có lý,công việc của cô làm không xong muốn mang về nhà làm, kỳ thật cũng không phải không thể, nhưng là có cái điều kiện.” Bùi Danh Cạnh trầm mặc một chút, rốt cục mở miệng hưởng ứng.

Nhạc San lập tức ngẩng đầu lên, vừa sợ vừa nghi ngờ nhìn hắn.

“Xin hỏi là điều kiện gì ?” nàng thật cẩn thận hỏi.

“Lên xe nói sau.” hắn mệnh lệnh.

Nàng đã muốn sắp bị áp lực công việc đến không thở nổi, vì cải thiện tình hình bởi vì công tác mà ác mộng liên tục , cho dù muốn nàng cùng ác ma giao dịch, nàng cũng nguyện ý.

Hít sâu một hơi sau, Nhạc San dứt khoát kiên quyết ngồi trên xe ác ma.

“Tiến vào nha.”

Gật gật đầu.
Chương 3.2








Nhạc San cởi giày , thật cẩn thận tiêu sái tiến vào nhà của thủ trưởng,tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, lại không dám tùy tiện xem loạn. Nàng là đến nơi đây công tác.

Nói đến lúc nàng ngồi trên xe quản lí đại nhân, đương nhiên lập tức hỏi có thể đem công tác mang về nhà làm điều kiện là cái gì, kết quả quản lí lại nói:”Tôi đói bụng, ăn no nói sau.”

Nàng nghĩ đến nàng sẽ đại mất máu, lấy thân phận của hắn là sẽ ăn bữa đại tiệc đi, hơn nữa nhất định kêu nàng mời khách.

Kết quả hắn nhưng lại quyết định đi ăn mỳ thịt bò, tuy rằng một chén cũng muốn hai trăm hai mươi nguyên, tuy rằng cũng có chút đau lòng, nhưng là so với hơn một ngàn tệ , nàng đã muốn cảm thấy thực cảm kích.

Không nghĩ tới cuối cùng, tiêu tiền mời khách là hắn mà không phải nàng, xem ra nàng thật sự hiểu lầm hắn.

Xem chừng hắn đã cơm no rượu say, thoạt nhìn có thể nói chuyện tốt 1 chút. Kỳ thật, nàng vẫn cảm thấy hắn hẳn là không phải cái người xấu, cho nên nàng cố lấy dũng khí lại lần nữa hỏi về vấn đề điều kiện, sau đó được đến đáp án là ―

“Cô phải ở trước mắt tôi công tác.”

Điều kiện này đơn giản “Trước mắt công tác” này bốn chữ ý tứ, mà nàng không chút nào lo lắng liền lập tức gật đầu đáp ứng.Tựa như khi ở công ty đi làm, phía sau có cái cảm giác thủ trưởng nhìn chằm chằm mà thôi, này có cái vấn đề gì đâu? Vì thế nàng ngoan ngoãn ngồi trên xe quản lí, đi theo hắn về nhà.

“Ngốc đứng ở nơi đó làm chi, không phải muốn công tác sao?” Bùi Danh Cạnh nhắc nhở nàng. Nhạc San trừng mắt nhìn, gật gật đầu, đang muốn quay đầu tìm kiếm chỗ thích hợp công tác, lại đột nhiên nghĩ đến chuyện trọng yếu, nàng cần dùng đến máy tính.

“Quản lí, tôi khả năng phải về nhà một chuyến.” nàng nhíu mày mở miệng.

“Vì sao?”

“Tôi cần máy tính” .Bút điện của nàng ở nhà.

Hắn liếc nhìn nàng một cái, không nói một câu tiêu sái bước đi, chỉ chốc lát sau lập tức cầm bút có dây buộc vào bàn điện đi ra, đưa cho nàng.

“Này cho cô dùng. Mật mã là ******.”

“Nha, hảo. Cám ơn quản lí.” nàng lăng lăng tới nơi ngồi, kia thoạt nhìn bút điện mới mẻ độc đáo màu bạc , quay đầu nhìn quanh bốn phía, sau đó thấy được bàn ăn.

“Tôi ở bên kia công tác có thể chứ?” nàng chỉ hướng vị trí bàn ăn

.

Bùi Danh Cạnh gật đầu.

“Cám ơn.” nàng mừng rỡ lập tức nói lời cảm tạ, rất nhanh đi đến bàn ăn kéo ra ghế dựa, ngồi xuống, sau đó đem toàn bộ văn kiện công ty lấy ra, mở ra máy tính,nhập mật mã, , sáp nhập USB, kêu ra hồ sơ,chuyên tâm nhập thần vào công tác. Bùi Danh Cạnh đem áo khoác cởi ra, tháo caravat, ngồi xuống sô pha ở phòng khách, bật tivi, trên thực tế cũng là đang nhìn nàng.

.

Nàng phi thường còn thật sự, ngồi xuống , sau đó ánh mắt chỉ tập trung nhìn màn hình maý tính cùng số liệu trên mặt bàn, ngay cả liếc cũng chưa liếc hắn một cái, tựa hồ quên đi sự tồn tại của hắn.

.

Hắn chưa từng có gặp qua nữ nhân ngốc nghếch, trì độn như nàng.

Nàng chẳng lẽ cũng không hoài nghi, công ty rốt cuộc cho hắn bao nhiêu tiền lương, làm cho hắn tận trung như vậy, tan tầm còn phải giám thị cấp dưới, để ngừa công ty tư liệu dẫn ra ngoài?

Nàng chẳng lẽ cũng không cảm thấy kỳ quái, nàng công tác làm không xong căn bản không liên quan chuyện của hắn, hắn làm gì vì nàng làm không xong công tác mà bồi nàng làm, còn thỉnh nàng cùng ăn bữa tối, thậm chí còn đem nàng mang về nhà?

Nàng thật sự một chút cũng không cảm giác được kỳ quái, không biết là hoài nghi sao?

Thật sự là cái nữ nhân trì độn mà.

Đi qua một tháng , trong công ty nữ nhân độc thân đều tìm cơ hội hấp dẫn chú ý của hắn, cũng chỉ có nàng không giương mắt hổ đem hắn trở thành “Rùa Vàng”. Của nàng độc đáo làm cho hắn không chú ý đến nàng đều không được, càng miễn bàn hắn đã gặp mặt nàng trước đây,ánh mắt hắn đã bị ảnh chụp của nàng hấp dẫn.Trong khoảng thời gian trước đây và hiện tại này, hắn vẫn đều vụng trộm chú ý nàng, muốn tìm ra một cái lý do có thể nói thuyết phục chính mình “Nàng không có khả năng sẽ là đồ ăn của hắn”.

Kết quả hắn tùy tiện cũng có thể liệt ra mấy chục cái, tỷ như nàng ngốc, phản ứng trì độn, công tác rất không hiệu suất, nói chuyện kém, rất không cá tính, rất dễ khi dễ…… Đợi chút, tóm lại tất cả đều thực quá bình thường(Nguyên văn : Đa bất thắng sổ,nhưng ta không hiểu chém bừa,ai biết bảo ta a).

Nhưng mà ngay cả như vậy lại như thế nào? Hắn vẫn là bị nàng hấp dẫn, cả đầu đều bị nàng chiếm cứ, thu trọn tầm mắt của hắn (chỗ này cũng chém a), không những thế còn muốn chỉnh nàng để chiếm tiện nghi,đối với nàng luôn có dục vọng muốn khiêu khích.

Vì thế hắn rốt cục hiểu được một sự kiện,là hắn thật sự rơi vào bể tình rồi, yêu thích một cái phản ứng trì độn , hắn đối với nàng thực sự là kìm lòng không đậu

Tình yêu xem ra có loại cảm giác thậ lạ a.

Nhưng này là đối người khác mà nói, với hắn mà nói một chút khó khăn cũng không có, bởi vì hắn một khi tập trung mục tiêu, sẽ toàn lực ứng phó, ở thời gian ngắn nhất nội đạt thành nhiệm vụ. Chờ coi đi.

“Cô nên trở về nhà”.

“A? Cái gì?”

Nhạc San đang chuyên tâm công tác tư thái tập trung ngẩng đầu nhìn hướng thanh âm phát ra, chỉ thấy một cái đại soái ca tựa ở phía bên phải tủ âm tường bàn ăn, hai tay khoanh trước ngực, ung dung nhìn nàng.

Hai mắt của nàng không tự chủ được mở to từ đầu đến chânnhìn 1 lượt, hắn mặc y phục hàng ngày thực tuấn mỹ nha.

Oa, hắn bình thường mặc đồ trắng áo sơmi ,bộ dáng đã muốn đủ mê người, hiện tại mặc màu bạc cổ chữ V, lộ ra vòm ngực rắn chắc,quần đồng bộ,nàng nhìn khắp thân hình hắn không bỏ sót , quả thực chính là tú sắc khả cơm.

Thực đẹp,thực tuấn tú,hấp dẫn nha! Hại nàng đều xem ngây người.

“Làm sao vậy?”

“Cái gì? Không có.” nàng nhanh chóng hoàn hồn lắc đầu, đem bộ dáng chảy nước miếng thu hồi . “Quản lí vừa rồi nói cái gì?”

“Cô có phải hay không bị lãng tai? Vì sao luôn muốn tôi nói hai lần, mới có biện pháp nghe rõ tôi nói cái gì?”

Quản lí đem bộ dáng nàng nhíu mày thực mê người thu lại trong mắt, nhưng lời nói có vẻ tổn thương người ta a.

Cái gì lãng tai?

“Tôi vừa mới tập trung công tác, cho nên nhất thời không có nghe đến quản lí nói gì đó.” nàng nhịn không được nhỏ giọng oán giận,”Tôi mới hai mươi mấy tuổi, làm sao có thể có lãng tai?”

Bùi Danh Cạnh nghe thấy được, đáy mắt nhanh chóng hiện lên tia cười.

“Cô nên trở về nhà, đã 10 giờ rồi.” hắn nói.

“10 giờ !!” Nhạc San hoảng sợ, cúi đầu nhìn đồng hồ liếc mắt một cái.”Thời gian làm sao có thể quá nhanh như vậy? Tôi công tác còn có một đống không có làm hoàn nha! Tôi không thể làm thêm trong chốc lát sao?”

“Lập tức hoàn sao?”

Nhạc San nhìn mặt bàn công tác cần xử lý bề bộn, không nói gì mà chống đỡ.

“Ngày mai nghỉ ngơi, cô có thể ngày mai lại đến làm.”

“Thật vậy chăng?” nàng kinh hỉ lập tức quay đầu nhìn hắn.”Nhưng là như vậy tôi sẽ quấy rầy đến quản lí nghỉ ngơi?”

“Cô không nghĩ đến quấy rầy cũng được”

“Muốn, tôi muốn đến quấy rầy!” nàng lập tức lớn tiếng nói, còn kích động đứng lên.

“Vậy đi thôi, tôi đưa cô trở về.” Bùi Danh Cạnh xoay người nói, ngăn chặn không được để lộ khuôn mặt tươi cười. Phản ứng của nàng thật buồn cười a.
“Cái gì? Không cần, tôi có thể chính mình ngồi xe trở về.” nàng nhanh chóng lắc đầu cự tuyệt.

“Tôi vừa vặn muốn đi ra ngoài, tiện đường.”

Nguyên lai hắn muốn đi ra ngoài nha, cho nên mới ăn mặc như vậy. Bất quá đều đã trễ thế này, hắn muốn đi đâu nha, quán ăn đêm? Hôm nay buổi tối hắn hẳn là sẽ không quá sớm sẽ trở về nghỉ ngơi đi? Nàng ngày mai rốt cuộc mấy giờ đến mới tốt đây?

“Quản lí, tôi ngày mai đại khái mấy giờ thì có thể tới? Giữa trưa có thể hay không quá sớm?” nàng ở trong thang máy mở miệng hỏi hắn.

“Tôi không phải cô, sẽ không ngủ thẳng giữa trưa mười hai giờ.”

Không dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, Nhạc San sửng sốt, nhịn không được mặt đỏ đứng lên.

Ngày đó nàng là quá mệt mỏi hơn nữa ngủ quá muộn mới có thể như vậy, bình thường không cần đi làm, nàng đều là chỉ ngủ thẳng mười một giờ sẽ rời giường. Bất quá nói trở về, mười một giờ cùng mười hai giờ lại có cái gì khác biệt đâu? Aizzzz,…!

“Cô còn có rất nhiều không có làm hoàn sao?” hắn hỏi. Nàng có chút ngượng ngùng gật gật đầu.

“Thế cô nghí muốn mấy giờ đến”

Đương nhiên là càng sớm càng tốt, bởi vì nàng phỏng chừng chính mình ít nhất còn cần thời gian một ngày mới có thể đem công tác tích lũy làm xong. Nếu ngày mai nàng có thể sớm một chút đến, sẽ không làm tới khuya, nếu quá muộn, nói không chừng còn muốn kéo dài tới ngày kia mới có thể hoàn thành. Trọng điểm là, sự tình không có làm hoàn, nàng căn bản không có biện pháp yên giấc.

“Nếu… nếu có thể, tôi hy vọng sớm một chút. Đương nhiên, nếu quản lí không có tiện, tối mai cũng được” nàng thật cẩn thận trả lời, sợ chọc quản lí đại nhân mất hứng.

“Tôi ngày mai buổi sáng chín giờ sẽ tới đón cô”

“A? Đón tôi?” Nhạc San hoảng sợ, nghẹn họng trân trối nhìn hắn.

“Đem số điện thoại di động cho tôi, còn có điện thoại bàn nhà cô nữa.” không để ý tới nàng vẫn đang kinh hách , Bùi Danh Cạnh cầm di động ra lệnh.

“Quản lí, không cần phiền toái, tôi có thể chính mình đến, chỉ cần anh cho tôi đến là được.”Nhạc San trừng mắt nhìn, phản ứng chậm chạp sợ sệt lắc đầu.

“Đừng cho tôi lặp lại lần nữa, đọc số” hắn trừng mắt.

Nàng đành phải ngoan ngoãn đem số điện thoại di động chính mình cùng số điện thoại trong nhà cho hắn.

Vì thế hắn lái xe đưa nàng về nhà, sau đó sáng sớm8 giờ rưỡi gọi điện thoại kêu nàng rời giường, đúng 9 giờ xuất hiện ở nhà nàng dưới lầu đại sảnh nhà nàng. Lên xe sau, hắn nói hắn còn chưa ăn bữa sáng, nàng nói nàng cũng vậy, kết quả hắn xe liền vẫn chạy, vẫn chạy, đi khỏi Đài Bắc, trực tiếp chạy đến quán ăn ở bờ biển ăn bữa sáng.

Này có thể hay không rất lạ?

Càng xả là ăn xong bữa sáng, hắn đột nhiên nói muốn đi dạo một chút. Sau đó bọn họ đi tới đi tới, lại theo những người dân đánh cá ở đây lên tàu đi nơi này nơi nọ dạo một chút, lại thuyền trở lại bờ, tiếp theo bắt đầu đi bộ đến thăm trấn nhỏ, làng phố nơi đây,nhìn xem hồng mao thành,mã giai,cùng kiến trúc chân lý đại học Thiên chúa giáo. Sau đó, hắn nói đã đói bụng, chờ cơm xong thời gian đã muốn sắp 5 giờ chiều , hắn thế này mới cam nguyện lên thuyền về bến tàu.

Rốt cục có thể về nhà sao?

Sai! Mười phần sai! Bởi vì tâm huyết dâng trào hắn cứ như vậy ngồi xem hoàng hôn, sau đó hết hoàng hôn lại nhìn cảnh đêm, nhìn đến nàng đều nhanh muốn khóc.

Hiện tại là như thế nào, hắn là đùa giỡn nàng sao?

Nhạc San ai oán , lại không có biện pháp đối hắn phát tác, bởi vì hắn là quản lí, bởi vì nàng phải làm công tác tất cả trong nhà hắn, bởi vì không có cái chìa khóa nhà hắn, nàng cho dù có thể đáp xe điện ngầm trở về, cũng vào không được hắn , không có biện pháp công tác.

Thực muốn khóc nha, nàng hôm nay làm chi muốn thức dậy sớm như vậy nha? Sớm biết rằng cả một ngày cũng chưa biện pháp công tác, nàng tình nguyện đem thời gian lãng phí ở trên giường ngủ nhiều giờ nha.
Chương 4:








Ngồi trên xe trở lại nội thành Đài Bắc, đã muốn vượt qua chín giờ, mạc danh kỳ diệu lãng phí thời gian cả một ngày .Nhạc San ngăn chặn không được biểu tình ai oán.

“Cùng tôi ở chung làm cho cô rất khó chịu sao? Bùi Danh Cạnh mở miệng hỏi.

“Cái gì?” Nhạc San lại hoảng thần, trong lúc nhất thời không có nghe rõ ràng hắn nói gì đó.

“Tôi hỏi cô, cùng tôi ở chung làm cho cô rất khó chịu sao?” hắn đã muốn càng lúc càng quen tính tình này của nàng.

“Sẽ không nha.” nàng sửng sốt đáp, có chút không được tự nhiên lắc đầu.

Cho dù sẽ, nàng cũng không dám nói thực ra nha, dù sao công tác của nàng còn không có làm xong, tương lai cũng còn khả năng cần hắn dàn xếp giúp a.

“Nếu không sao lại bày cái bộ mặt đần thối đó ra”

Nhạc San sửng sốt. Đần thối mặt(nguyên văn Bãi thối mặt)? Ai? Nàng sao? Nàng nhịn không được thân thủ sờ sờ mặt mình, sau đó hơi hơi khuynh dựa vào ghế , muốn từ kính chiếu hậu xem mình là bộ dáng gì. Của nàng mặt thật sự thực đần sao?

“Cô đang làm sao?” chú ý tới động tác của nàng, Bùi Danh Cạnh nghi hoặc hỏi.

“Muốn nhìn một chút mặt của tôi thật sự thực đần sao? Nhưng là trong xe không có đèn, tôi xem không rõ ràng lắm.” nàng còn thật sự trả lời, làm cho Bùi Danh Cạnh sửng sốt một chút, thiếu chút nữa cười to.

“Cô rốt cuộc hiểu hay không của ý tứ của tôi?” hắn có chút bất đắc dĩ, lại có chút dở khóc dở cười hỏi nàng.

Nàng gật gật đầu. “Anh nói tôi đối với anh bày bộ mặt đần thối, nhưng là tôi không có. Cho nên tôi mới muốn nhìn một chút tôi hiện tại trên mặt là cái gì biểu tình, về sau tận lực không cần lộ ra đồng dạng biểu tình, để tránh quản lí lại hiểu lầm tôi đối với khó chịu a”

Bùi Danh Cạnh quả thực không nói gì mà chống đỡ. Nàng căn bản là không hiểu, ngay cả trọng điểm đều lầm!

“Cô thực sự ngốc” hắn nhịn không được nói.

Nhạc San đột nhiên trừng lớn hai mắt, khó có thể tin hắn thế nhưng lại trước mặt nàng nói nàng ngốc. Nàng cũng có long tự trọng a?

“Quản lí, tôi tuy rằng không phải thực thông minh, nhưng là không đến nỗi quá ngốc đi, mời anh không cần đối tôi làm người công kích .” nàng thực nghiêm túc,có chút tức giận đối hắn nói.

Nói xong, xe vừa vặn đến dưới lầu nhà nàng, nàng khẩn cấp đẩy cửa xe, chuẩn bị xuống xe.”Cám ơn anh đưa tôi trở về. Quản lí, tái kiến.”

“Tôi ở chỗ này chờ cô”

Một chân đã muốn bước ra , Nhạc San tạm dừng lại, sau đó mang theo vẻ mặt hoài nghi quay đầu nhìn hắn.

“Ở chỗ này chờ tôi?” nàng lặp lại nói, không hiểu hắn những lời này là cái gì ý tứ?

“Cô không phải còn muốn đến nhà của tôi công tác sao? Xem cô muốn lên đi tắm rửa một cái, hay là muốn lấy bộ quần áo đến nhà của tôi tẩy đều được, tôi sẽ ở chỗ này chờ cô.”

Nhạc San không hiểu lắm hiện tại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ý tứ của hắn là, hắn rốt cục nguyện ý cho nàng đến nhà hắn tiếp tục công tác vẫn chưa xong, cũng là hơn chín giờ tối, sắp mười giờ thời điểm?

Này rốt cuộc tính cái gì nha?

“Đương nhiên, nếu cô cảm thấy đêm nay quá mệt mỏi, không nghĩ công tác, tôi ngày mai buổi sáng chín giờ tiếp qua tới đón cô cũng được”

Ngày mai buổi sáng?

“Không, tôi có thể!” Nhạc San nhanh chóng trả lời, nếu làm cho hắn ngày mai buổi sáng lại đến đón nàng, trời biết hắn có thể hay không lại đem nàng đi nơi nào ăn bữa sáng, sau đó lại muốn chạy đi đâu, lãng phí thời gian cả một ngày của nàng.

“Tôi đi lên lấy bộ quần áo lập tức đi xuống , phiền toái quản lí ở chỗ này chờ tôi một chút, cám ơn anh” nàng sau khi nói xong nhanh chóng xuống xe, chạy chậm tiến bước đại lâu, cảm giác thật giống như hắn cứ như cùng chạy trốn giống nhau.

“Thật sự là cái tiểu ngu ngốc.” Bùi Danh Cạnh nhịn không được lắc đầu, trên mặt cũng không tự giác mang theo sủng nịch mỉm cười. Cả đầu đều là công tác , đại khái ngay cả không hề nghĩ ngợi qua một nữ nhân chạy đến nhà nam tử độc thân qua đêm,có hay không thích hợp? Hoặc là nói không chừng sẽ phát sinh chuyện gì linh tinh vấn đề đi? Cho nên hắn mới có thể nói nàng ngốc nha.

Ước chừng mười lăm phút, nàng mang theo một cái túi đựng linh tinh này nọ trở về trên xe hắn.

“Cô muốn xuất ngoại sao?” Bùi Danh Cạnh đối với thứ nàng mang, giống như đăng ký gì đó túi lớn túi nhỏ tràn ngập tò mò. Không phải nói chỉ cần mang bộ quần áo tắm rửa là đủ rồi sao?

Nhạc San vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, không hiểu hắn như thế nào như vậy hỏi? Hắn không phải bảo nàng đến nhà hắn công tác sao?

“Cô trong bao rốt cuộc mang cái gì vậy?” hắn rõ ràng trực tiếp hỏi.

“Một bộ quần áo, còn có một ít bảo dưỡng phẩm.”

“Kia bộ quần áo là tuyết y sao? Cổ cao như vậy?” trọng điểm là, hiện tại là tháng 9, không phải tháng mười hai .

“Còn có lạnh bị.” nàng thừa nhận nói.

“Cô mang làm chi”

“Công tác mệt mỏi, ở trên sô pha nằm một chút, có thể dùng.” nàng nhớ rõ sô pha nhà hắn thoạt nhìn nằm tốt lắm. Hắn hẳn là không ngại đem sô pha cho nàng mượn ngủ một đêm đi? Tốt xấu sô pha nhà nàng cũng cho hắn mượn ngủ qua a.

Bùi Danh Cạnh nhất thời toàn bộ không nói gì. Nàng như thế nào nên nghĩ không nghĩ, lại nghĩ một ít gà mao thượng tỏi da chuyện nha? Ở trên sô pha nằm một chút có thể? Nàng dự đoán được!

“Cô cảm thấy nhà của tôi không lạnh bị sao?” hắn nói.

“Tôi không biết, cho nên mới hội chính mình mang.” nàng thành thật trả lời.

Bùi Danh Cạnh đã muốn không biết nói gì, nhưng không hiểu đột nhiên có chỗ muốn cười thật to nha. Nàng làm sao có thể ngốc nghếch đáng yêu như vậy nha? Chính mình mang lạnh bị? Thật sự rất buồn cười!

“Xem ra cô hôm nay buổi tối là muốn đến nhà tôi đi ngủ, mà không phải đi công tác.” hắn giễu cợt nàng.

Nhạc San có điểm xấu hổ, bởi vì của nàng thật là có vẻ muốn đi ngủ mà không phải công tác.

Nàng đã thật lâu không đi xa như vậy trong vòng một ngày lộ, cho nên hiện tại nàng thật sự hơi mệt, rất muốn nghỉ ngơi. Nếu không phải lo lắng ngày mai hắn khả năng lại đột nhiên như hôm nay, nàng hiện tại đang trên giường ngủ tới sáng, mà không phải mang theo hành lý cùng hắn về nhà qua đêm ở đây.

Xe chạy tốc độ trung bình, chỉ chốc lát sau liền tới nhà hắn,đi vào nơi đỗ xe.

Lần thứ 2 tới đây, lúc này Nhạc San không hề có bất an hoặc tâm tình thật cẩn thận khẩn trương, trên thực tế trừ bỏ mệt, muốn nghỉ ngơi ra, nàng cái gì cũng vô pháp nghĩ. Nhưng là nàng như thế này còn muốn công tác. Ai! Tiến vào nhà hắn, Nhạc San quyết định trước tắm rửa, xem như vậy có thể được một chút làm tỉnh táo tinh thần của nàng? Vì thế liền nhờ Bùi Danh Cạnh dẫn dắt , tiến vào phòng tắm.

Tắm rửa xong , tinh thần của nàng quả nhiên tốt hơn không ít.

Phòng khách tivi mở, cũng không thấy hắn. Có lẽ hắn trở về phòng đi tắm rửa, làm nàng hỏi hắn muốn hay không tắm trước, hắn nói qua hắn trong phòng có một gian phòng tắm khác.

Tuy rằng tinh thần là tỉnh hơn chút ít, nhưng còn giống như là không có biện pháp chuyên tâm công tác, nàng ngồi vào sô pha nghỉ ngơi một chút, sao biết mí mắt sụp xuống,bất tri bất giác liền ngủ.

Đợi Bùi Danh Cạnh tắm xong, theo trong phòng đi ra, nhìn đến chính là nàng không chút nào phòng vệ ngồi trên sô pha ngủ bộ dáng ngã trái ngã phải.

Nữ nhân này là quá mức tín nhiệm hắn, vẫn là căn bản trong mắt không đem hắn làm nam nhân?

Đáp án hẳn là không phải, nàng chính là đơn thuần ngốc mà thôi.

Lắc lắc đầu, hắn mang theo bất đắc dĩ cùng với không phát hiện chính mình thần sắc ôn nhu đi lên trước, ra tiếng gọi nàng.

“ Nhạc San?”

Nàng cũng không nhúc nhích. Xem ra hôm nay hắn đem nàng hẹn hò đã mệt muốn chết rồi. Nhớ tới hôm nay “hẹn hò”, Bùi Danh Cạnh vừa nghĩ đã muốn cười. Đối hắn mà nói, hắn đương nhiên biết hôm nay là cùng nàng sắp đặt hẹn hò, nhưng là coi nàng phản ứng trì độn, cùng cả một ngày trên mặt luôn là biểu tình bất đắc dĩ cùng thối mặt, nàng đại khái cho rằng hắn là đang chỉnh nàng đi.

Tốt lắm.

Này nữ nhân thực không phải ngốc bình thường, nhưng ngốc thật sự đáng yêu cũng rất thú vị, làm cho hắn hoàn toàn không có biện pháp ngăn chặn dục vọng muốn chiếm hữu nàng, cũng sở dĩ mới có thể thủy chung không hướng nàng thổ lộ chính mình tình cảm.
Bất quá làm như vậy cũng có chỗ hỏng, bởi vì hắn không thể giữ lấy nàng, không thể ở tình huống đem nàng bất tri bất giác biến thành người của hắn. Cho dù hắn hiện tại muốn nàng đến chết a.

Nhẹ giọng thở dài, hắn xoay người đem nàng từ trên sô pha ôm lấy, đi vào phòng, đặt nàng nằm trên giường hắn.

Này động tác liên tiếp cũng chỉ làm cho nàng ngủ say hơi chút giật mình mà thôi, ánh mắt ngay cả một lần đều không có mở .

Vì thế, hắn yên tâm hôn trộm nàng một cái.

“Chúc em có mộng đẹp, trong mộng có gặp tôi”

Hắn rời khỏi phòng, đem cửa đóng lại .

Nhạc San một đêm vô mộng, ngủ yên đến hửng đông. Tỉnh lại cảm giác thứ nhất chính là ngủ ngon ăn no, thật thoải mái, nhưng mà cảm giác thỏa mãn ở nàng sau khi mở to mắt thấy một mảnh cảnh tượng xa lạ, nhất thời biến thành kinh hách. Nàng rất nhanh theo giường ngồi lên, kinh hách sau đó phản ứng là cúi đầu xem quần áo trên người.

Còn nữa.

Cái phản ứng thứ hai là quay đầu nhìn về phía bên kia giường.

Không có người.

Cái phản ứng thứ ba mới là vỗ vỗ ngực, trấn an chính mình tâm quá độ chấn kinh, sau đó thở dài.

Nàng xem bốn phía xa lạ hết thảy, đồng thời cố gắng hồi tưởng nàng làm sao có thể ở trong này? Nơi này là đâu a?

Tiếp theo, nàng dần dần nhớ tới hết thảy ngày hôm qua, chuyện đi theo quản lí về nhà muốn tăng ca công tác .

Cho nên…… Trời ạ! Phòng này nên sẽ không là phòng quản lí đi? Nàng làm sao có thể ngủ ở nơi này đâu? Nếu nàng chiếm lấy nơi này như trong lời nói, như vậy quản lí đâu? Hắn ngủ ở chỗ nào?

Bất an không yên, nàng nhanh chóng nhảy xuống giường, mở cửa phòng đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy nam nhân nằm ở trên sô pha ngủ. Là quản lí. Nàng xem thân hình cao lớn hắn ở trên sô pha ngủ, hai chân còn thừa một nửa để bên ngoài sô fa, trong lòng đột nhiên hiện lên một loại cảm giác kỳ quái, một loại ấm áp, mềm mại, lại có chút cảm giác tim đập nhanh hơn.

Nàng không biết loại cảm giác này là chuyện gì xảy ra, chỉ biết là chính mình đối với chuyện hắn đem giường tặng cho nàng ngủ,còn chính mình ngủ sô pha ,hành động thực cảm động, bởi vì nàng căn bản sẽ không nghĩ tới hắn phải làm như vậy.

Hắn căn bản không cần làm như vậy, không phải sao?

Nhạc San lăng lăng nhìn hắn ngủ, đột nhiên có điểmkhông hiểu, này nam nhân rốt cuộc là người như thế nào?

Nguyên bản nàng nghĩ đến hắn hơi lãnh đạm vô tình, quá mức giải quyết việc chung, lại thường thường mặt không chút thay đổi, nhưng kết quả giống như không phải như nàng nghĩ.

Chẳng hạn như.

Nàng đem văn kiện mang ra công ty bị hắn phát hiện, hắn chẳng những không mắng nàng, còn giúp nàng nghĩ biện pháp giải quyết chuyện tăng ca .

Còn có, buổi tối lái xe đưa nàng về nhà cùng buổi sáng lái xe đi đón nàng, kỳ thật hắn căn bản không cần phải làm như vậy, nhưng là hắn lại làm.

Thời điểm ăn cơm bên ngoài, tất cả đều là hắn mời , một lần cũng không cho nàng ra trả tiền. Lại đến chính là đem giường tặng cho nàng ngủ, chính mình nằm sô pha. Trải qua hai ngày ở chung, nàng phát hiện hắn kỳ thật xuất hồ ý liêu ở ngoài hảo ở chung, nhưng lại thực săn sóc, làm cho người ta tưởng không động tâm đều không được.

Chờ một chút, nàng vừa mới suy nghĩ cái gì?

Động tâm?

Nàng điên rồi sao? Nàng làm sao có thể đối hắn động tâm, làm sao có thể đối hắn động tâm a?

Hắn nam nhân như vậy vĩ đại, tuyệt đối không có khả năng coi trọng nàng nữ nhân bình thường ngốc nghếch như vậy. Trước kia được giáo huấn nàng chẳng lẽ đã quên sao? Cái gì xứng với cái gì, vọng tưởng trèo cao một cái, kết quả chỉ biết tự rước lấy nhục mà thôi. Cho nên, nàng nhất định phải cẩn thận tâm tình mình.

Hít sâu một hơi, Nhạc San lắc lắc đầu, kêu chính mình thanh tỉnh một chút, sau đó đem tầm mắt theo trên sô pha thu trở về, xoay người đi hướng công tác vẫn chưa xong, kéo ghế dựa ngồi xuống,mở máy tính chuẩn bị công tác.

Máy tính khởi động phát ra thanh âm, ở trong phòng trầm tĩnh có vẻ phá lệ lớn tiếng, Nhạc San không hề chuẩn bị tâm lý bị giật mình, cũng đem Bùi Danh Cạnh ngủ ở phòng khách trên sô pha đánh thức.

Mở to mắt, Bùi Danh Cạnh chậm rãi từ trên sô pha ngồi dậy.

“Thực xin lỗi, ầm ỹ đến anh.” Nhạc San vẻ mặt xin lỗi hướng hắn giải thích.

Hắn lắc lắc đầu, nhìn đồng hồ báo thức trên tường. Mới tám giờ nhiều mà thôi. “Cô tỉnh lại lâu rồi?” hắn hỏi nàng.

“Không, tôi cũng vừa tỉnh lại mà thôi.”một chút, nàng cảm thấy chính mình phải hướng hắn nói lời cảm tạ.”Quản lí, cám ơn anh tối hôm qua đem phòng cho tôi mượn ngủ một đêm. Thật sự là ngượng ngùng, cám ơn anh”.」

“Một câu cám ơn là đủ rồi sao?” hắn nhìn nàng nói.

“A?”

“Giúp tôi làm bữa sáng như tạ lễ đi.”hắn yêu cầu nói, Nhạc San lại toàn bộ ngây người.

Làm bữa sáng? Nàng căn bản chính là cái trù nghệ ngu ngốc luôn luôn dựa vào đồ ăn sẵn, ngay cả mỳ ăn liền đều nấu không tốt, muốn nàng làm cái gì bữa sáng a?

“Ách, quản lí, anh bữa sáng muốn ăn cái gì? Tôi mời khách, chúng ta ra bên ngoài ăn được không.” nàng cười gượng nói.

“Trứng ốp lếp có thể hay không?” Bùi Danh Cạnh nếu có chút đăm chiêu nhìn nàng hỏi.

“ha ha…” Nhạc San cười gượng hai tiếng.

“Cô sẽ không nấu đồ ăn.”này không phải câu nghi vấn, mà là khẳng định.

Nàng nhịn không được lại cười gượng lên.

“Cô rốt cuộc có phải hay không nữ nhân nha?”

“Pháp luật lại không có quy định nữ nhân nhất định phải biết nấu ăn.” Nhạc San nhỏ giọng cãi lại. Nàng đã sớm biết chính mình là cái trù nghệ ngu ngốc, cho nên điều kiện tìm lão công, trừ bỏ thân thể khỏe mạnh cùng dễ nhìn, chỉ có một yêu cầu, thì phải nấu cơm. Như vậy bọn họ vợ chồng ngẫu nhiên còn có thể ở nhà dùng cơm, không cần chạy ra bên ngoài ,cũng không tất vì muốn ăn cái gì mà phải suy nghĩ chọn lựa.

Nàng thậm chí còn muốn khi nghỉ ngơi ở nhà, nói không chừng lão công hiểu ý dạy nàng làm đồ ăn như thế nào một chút. Nàng có lẽ sẽ ngốc nghếch chân tay vụng về, nấu ra một đống đồ ăn màu sắc hương vị không đạt tiêu chuẩn, sau đó lão công sẽ cười ha ha giễu cợt nàng một phen, cuối cùng lại cổ động đem đồ ăn nàng nấu toàn bộ ăn sạch.

Nàng tương lai không cần có nhà đẹp, cũng không có xe sang,chính là chỉ cần hạnh phúc bình thường, yêu nam nhân bình thường của nàng, thực thích hợp giống nàng như vậy nữ nhân bình thường.

“Quên đi, tôi chính mình làm.” Bùi Danh Cạnh đứng dậy nói.

Nhạc San hoài nghi nhìn hắn, không xác định lời hắn nói là thật hoặc là giả. Chính mình làm? Ý tứ của hắn nên sẽ không là tính chính mình làm bữa sáng đi? Hắn sẽ làm cái gì?

“Cô muốn trứng chần nước sôi vài phần thục? Hoặc là ưa ăn xào trứng?” đi vào phòng bếp ,hắn một bên mở tủ lạnh lấy này nọ, một bên hỏi.

“Quản lí, anh làm trứng chần nước sôi sao?” nàng có chút khó có thể tin mở miệng.

“Chỉ có ngu ngốc sẽ không.” ý tứ chính là mắng nàng là ngu ngốc.

Nhạc San nhịn không được chu miệng “Tôi đây muốn thất phân thục.” nàng làm khó dễ nói,muốn nhìn hắn như thế nào theo nàng yêu cầu thất phân thục trứng chần nước sôi.

Bùi Danh Cạnh nhìn nàng một cái, không nói nữa, mở tủ lấy nồi,bật bếp ga, sau đó nấu nước, khuấy đều ,đập trứng,động tác thoạt nhìn đều rất quen thuộc lão luyện, tựa như hắn mỗi ngày đều có thói quen làm như vậy , làm cho nàng nhịn không được rời đi chỗ ngồi, chạy tới xem,đến tột cùng Nhạc San xem mắt choáng váng.

Hắn thật sự làm nha? Tại sao có thể như vậy?!

Trừ bỏ bộ dạng tuấn tú, năng lực làm việc miễn bàn, quản lí nên sẽ không ngay cả xuống bếp nấu cơm đều có thể đi? Này thật là rất không có thiên lý!

“Cô đang nghĩ gì trong đầu?” hắn hỏi nàng.

Nàng căn bản là không phát hiện chính mình lắc đầu.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
“Tôi chỉ là cảm thấy quản lí có thể lập gia đình.” nàng tự đáy lòng thở dài.

Bùi Danh Cạnh sửng sốt, quay đầu nhìn nàng. “Cô trào phúng tôi sao?”

“Không phải, không có.” Nhạc San nhanh chóng phủ nhận.

“Nói tôi có thể lập gia đình, không phải ý có bộ dáng ẻo lả, giống cái nữ nhân sao?” hắn nói.

“Đương nhiên không phải, đây là khen ngợi.” nàng trừng lớn 2 mắt , lớn tiếng nói.

“Này phương pháp khen ngợi thật đúng là đặc thù.” hắn trào phúng nói.

“Tôi nói là thật sự,” nhìn hắn vẻ mặt biểu tình không tin, nàng còn thật sự giải thích. “Tôi cảm thấy nam nhân xuống bếp thật sự rất tuấn tú cũng rất tuyệt, nam nhân nguyện ý vì bạn gái hoặc lão bà xuống bếp lại hiếm có, khẳng định là rất lãng mạn lại thực săn sóc. Cho nên tôi tương lai nhất định phải tìm cái lão công biết nấu ăn.”

“Cần một cái lão công biết nấu ăn , là vì cô đối phòng bếp không biết gì cả đi?” hắn nhìn nàng một cái.

Nhạc San bị hắn thẳng thắn nói biến thành có chút xấu hổ.

“Cô công tác không được,việc nhà cũng không được, còn có điểm ngốc ngốc, như vậy cô xác định tìm được lão công sao? Còn phải là một cái lão công biết nấu ăn?” hắn lắc đầu làm ra kết luận “Căn bản là không có khả năng”

Hắn có tất yếu ác như vậy sao? Thế nhưng lạ nói nàng như vậy!

“Ai nói chuyện nhà của tôi không được, tôi chỉ có chuyện phòng bếp sẽ không mà thôi, cái khác tôi đều đãa .” Nhạc San có chút thẹn quá thành giận phản bác. “Huống hồ, ai nói đó là không có khả năng, có nam nhân liền từng theo tôi nói qua, nếu biết nấu ăn là của tôi điều kiện chi nhất kén vợ kén chồng trong lời nói, hắn nguyện ý đi học nấu đồ ăn cho tôi.”

Bùi Danh Cạnh thân thể cứng đờ, sắc mặt không tự chủ được trầm xuống. Hắn chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có đối thủ cạnh tranh, cho dù có, hắn cũng không cảm thấy sẽ có cái gì uy hiếp. Nhưng là nhất tưởng đã có nam nhân khác đang mơ ước sớm hay muộn cũng cướp nữ nhân của hắn, hắn liền cảm thấy khó chịu.

“Hắn là ai vậy?” đem thất phân thục trứng chần nước sôi theo trong nồi lấy ra, hắn ngữ khí bình thản hỏi.

“Tôi làm chi muốn nói cho anh?” Nhạc San trừng mắt hắn trả lời.

“Bởi vì tôi rất muốn đối cái kia “ tôi không vào địa ngục, ai vào địa ngục” tên nào muốn như vậy.”

Nhạc San ngốc sửng sốt, suy nghĩ trong chốc lát mới bừng tỉnh đại ngộ ý tứ của hắn.

“Cùng tôi kết hôn mới không phải xuống địa ngục!” nàng tức giận phản bác,”Quản lí, anh không cần xem thường người khác, tôi mới đối với anh nói như vậy kém. Cùng tôi kết hôn nam nhân sẽ thực hạnh phúc, bởi vì tôi sẽ thực thương hắn!」

“Tôi chưa nói cô kém, cũng chưa nói cùng cô kết hôn là xuống địa ngục.” ý tứ của hắn là, dám mơ tưởng nữ nhân của hắn, cái kia nam nhân tốt nhất phải có chuẩn bị xuống địa ngục đi.

“Mới là lạ,anh đừng đã cho tôi nghe không ra ngụ ý của anh.” Nhạc San oán hận trừng mắt hắn , thấp giọng thì thào nói.

“Cô nói cái gì?” hắn quay đầu xem nàng.

“Không có gì.” nàng lập tức nhếch miệng, cho hắn một cái ngoài cười nhưng trong không cười giả cười. Bùi Danh Cạnh đáy mắt hiện lên một chút hoài nghi, bất quá chuyện này có thể sau đó lại truy cứu sau, hắn trước muốn làm rõ ràng tên muốn xuống địa ngục rốt cuộc là ai mới được.

“Cái kia nguyện ý vì cô đi học nấu đồ ăn là ai?” hắn nhìn nàng.

“Đây là việc tư của tôi.”

“Người trong công ty sao? Vẫn là bên ngoài?”

“Quản lí làm chi có ý tốt hỏi thăm như vậy?” nàng hoài nghi hỏi.

“Thủ trưởng tốt chẳng lẽ không nên quan tâm cấp dưới sao?”

“Cám ơn quản lí quan tâm.” nàng đối hắn nhe răng trợn mắt cười.

“Cho nên, cô hiện tại cùng cái tên kia đang kết giao? Hắn thật sự vì cô đi học nấu cơm? Hắn nấu qua cái gì cho cô ăn? Thất phân thục trứng chần nước sôi?” hắn lại lần nữa khinh thường trào phúng hỏi, một bên thuần thục làm thịt hun khói.
Hắn đem bánh mì đưa vào lò, lại theo trong tủ lạnh lấy ra một quả dưa chuột nhỏ rửa sạch,con dao lưu loát cắt thành miếng nhỏ, trộn gia vị muối đường dấm chua,đảo đều, vừa lúc bánh mì nướng xong, thịt hun khói cũng chín, hắn tiếp tục lấy thêm bơ, làm đủ để so sánh bữa sáng chuyên nghiệp bên ngoài bán thịt hun khói,bánh kẹp. Hắn động tác liền mạch lưu loát, làm cho Nhạc San nhìn không chuyển mắt, xem thế là đủ rồi,bất tri bất giác, nhưng lại mở miệng trả lời hắn vấn đề. “Không có, tôi đối hắn không có cảm giác, cho nên cự tuyệt hắn. Bất quá hắn sau lại thật sự đi học nấu cơm, cũng từng đã làm mời tôi ăn.”

“Ăn ngon sao?”

“Không tốt lắm “

“Hắn là ai vậy?”

“Trần Vi Thắng.”

Bùi Danh Cạnh đột nhiên dừng lại động tác, quay đầu xem nàng. “Nghiệp vụ bộ lý Tiểu Trần?”

Chống lại hai mắt hắn khó có thể tin, Nhạc San thế này mới ý thức được chính mình nói cái gì.

Thật tốt quá, hắn nhất định sẽ không nghĩ xem thường nàng như vậy, bởi vì Tiểu Trần làm việc vụ bộ lý xem như được hoan nghênh. Bất quá lúc trước hắn muốn theo đuổi nàng,là hai người đều là người mới, cái gì đều còn không có thông suốt, lúc đó cùng hiện tại là khác nhau a.

Suy nghĩ một chút, kia đều là ba năm trước đây, nàng bây giờ còn lấy ra nữa nói có thể hay không rất ngốc?

Nhưng là có biện pháp nào đâu, trừ bỏ lần đó, nàng căn bản không có cái tình cảm lưu luyến khác mới mẻ có thể khoe ra, aizzz! Đây là nàng thiếu trầm trọng cuộc sống tình yêu.

“Quản lí, kia đều đã muốn là chuyện quá khứ, cũng không thể được không cần bàn lại? Không bằng chúng ta đến nói chuyện quản lí. Nghe nói quản lí không có bạn gái, đây là thật vậy chăng?” lễ thượng vãng lai mới công bằng, hắn cũng nên thỏa mãn nàng một chút lòng hiếu kỳ mới được.

“Như thế nào, cô nghĩ muốn tự tiến cử sao?” Bùi Danh Cạnh đem làm tốt bánh kẹp một nửa, để vào bàn .

Nhạc San ngây người một chút, cười gượng hai tiếng, “Làm sao có thể?”

“Vì sao không có khả năng?”

“Bởi vì trèo cao không dậy nổi nha.”

Hắn có điều chỉ hồi một câu, “ không thử như thế nào biết kết quả?”

Nhạc San hoài nghi nhìn hắn, nghĩ rằng quản lí hẳn là ở cùng nàng hay nói giỡn đi? Trong công ty có nhiều như vậy nữ nhân thích hắn, một cái so với một cái xinh đẹp, một cái so với một cái có khả năng, nàng mấy trọng lượng? Dựa vào cái gì cùng các nữ nhân này cạnh tranh nha? Vẫn là ăn bữa sáng có vẻ thực tế.

“Quản lí, tôi đã đói bụng, bánh kẹp có thể ăn sao?” nàng chờ mong hỏi.

Bùi Danh Cạnh không nói gì.
Chương 5:








Thời gian nghỉ trưa, Nhạc San cùng Hiểu Mĩ đến bên ngoài ăn cơm trưa, nàng xem Hiểu Mĩ ngay cả ăn cái gì đều là vô lực, thực không nhìn nổi bộ dáng này, rốt cục nhịn không được quan tâm mở miệng hỏi nàng. “Hiểu Mĩ,mấy ngày gần đây cậu tinh thần thoạt nhìn không tốt lắm, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?”

“n.” Hiểu Mĩ ngay cả trả lời vấn đề cũng là vô lực.

“Làm sao vậy? Cậu muốn hay không nói ra? Tuy rằng mình không phải thực thông minh, nhưng là cũng có thể hỗ trợ nghĩ biện pháp giải quyết.” nàng ôn nhu khuyên bảo.

“Không có cách nào.” Hiểu Mĩ lắc đầu thở dài.

“Chuyện gì mà không có cách nào?”

“Hết thảy đều đã muốn định thành kết cục, không có cách nào cải biến. Hơn nữa hắn nói đây là công tác, hy vọng mình có thể thông cảm,mình còn có thể nói cái gì?” Hiểu Mĩ giọng nói khàn khàn, có chút nghẹn ngào.

“ Hiểu Mĩ, thực xin lỗi,mình thật sự nghe không hiểu cậu đang nói cái gì.” Nhạc San áy náy nói. “Cậu nói hắn là ai vậy?Bạn trai sao? Hắn muốn cậu thông cảm hắn cái gì? Công tác bận quá, không có biện pháp hẹn hò với cậu sao?”

“Hắn muốn xuất ngoại.”

Nhạc San ngốc sửng sốt . “Vì công tác sao?”

Hiểu Mĩ gật gật đầu.

“Muốn đi thật lâu?”

“Nửa năm.”

A, thì ra là thế, khó trách Hiểu Mĩ gần đây tâm tình lạ như vậy, tình cảm bị ngăn trở bởi cự ly xa như vậy xác thực sẽ làm người ta lo lắng, mất đi cảm giác an toàn. Nhưng là nếu là vì công tác, kia cũng là không có biện pháp a.

“Nửa năm rất nhanh sẽ đi qua.” nàng cũng chỉ có thể như vậy an ủi Hiểu Mĩ.

“Mình lo lắng căn bản là không phải thời gian vấn đề, mà là Trương Toa Đình cũng phải đi!”

Trương Toa Đình?

Nhạc San ngây ngẩn cả người, vì nghe nhiều nên thuộc tên đồng sự trong công ty. Trương Toa Đình cũng phải đi ý tứ là bạn trai Hiểu Mĩ là người trong công ty ? Nàng như thế nào chưa từng nghe nàng nói qua?

“Hiểu Mĩ,bạn trai cậu là ai?” nàng nhịn không được hỏi.

“Đó là một bí mật.” Hiểu Mĩ trả lời.

“Mình tuyệt đối sẽ không nói với người khác .” nàng thề thốt hướng nàng cam đoan. Hiểu Mĩ do dự, mới mở miệng nói: “Trần Vi Thắng.”

Nhạc San kinh ngạc nói không ra lời. Nàng chưa từng nghĩ tới Hiểu Mĩ cùng Trần Vi Thắng sẽ là một đôi, bởi vì bọn họ ngoại hình tuyệt không xứng đôi, Trần Vi Thắng quá mức nổi bật, mà Hiểu Mĩ lại quá mức bình thường. Nhưng là nàng tin tưởng Hiểu Mĩ sẽ không lấy loại sự tình này hay nói giỡn, cho nên này tin tức thật là rất làm người ta kinh ngạc.

“Các cậu kết giao lâu chưa?”

“Đã hơn một năm.”

Nhạc San nghe vậy lại trợn mắt há hốc mồm. “Cậu giữ bí mật tốt nha”

“Mình không nghĩ bị người ta châm chọc khiêu khích. Cậu biết mình cùng hắn thoạt nhìn có điểm không hợp.” Hiểu Mĩ cười khổ.

“Sao lại nói như vậy? nàng nhíu mi. “ Xứng hay không không phải là vấn đề, chỉ có yêu hay không yêu mới là vấn đề. Hai người các cậu là thật tâm yêu nhau đi?”

Hiểu Mĩ không chút do dự lập tức gật đầu.

“Một khi đã như vậy,cậu có cái gì phải lo lắng?” nàng không phải không hiểu . “Chuyện Trương Toa Đình thích Trần Vi Thắng, cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng là Trần Vi Thắng lại lựa chọn cậu không phải sao? Hắn sẽ không bởi vì đến nước ngoài mà thay đổi, nếu các cậu là thiệt tình yêu nhau.”

“Mình cũng vẫn như vậy đối chính mình nói, nhưng là tâm tình chính là không cách nào đứng dậy nổi.”

Nhạc San không nói gì mà chống đỡ, nàng không có kinh nghiệm luyến ái gì, đối loại này tâm tình thật sự không hiểu biết.

“Đừng nói chuyện của mình nữa,cậu gần đây đã xảy ra cái chuyện tốt gì?” Hiểu Mĩ lắc lắc đầu, bỏ ra tâm sự làm nàng phiền muộn, chấn chỉnh tinh thần hỏi lại nàng.

“Cái gì chuyện tốt? Cậu vì sao như vậy hỏi?” Nhạc San bị hỏi không hiểu ra sao.

“Bởi vì cậu gần đây tâm tình tốt lắm,gương mặt biểu tình sáng lên.” nàng lộ ra tò mò biểu tình hỏi: “ Cậu có phải hay không đang yêu ?”

“Cái gì?” Nhạc San cứng họng nhìn nàng, có chút kinh ngốc, lập tức lại lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.

“Cậu đây là linh cảm từ đâu tới đây? Mình muốn cùng ai yêu đương nha?” nàng lắc lắc đầu.

“Không phải sao? Kia cậu tâm tình gần đây vì sao tốt như vậy? Buổi sáng mình còn nghe được cậu hát nha, là mình nghe lầm sao?”

“Vốn nghĩ đến công tác vĩnh viễn làm không xong lại đều làm xong, tâm tình của mình có thể nào không tốt?” Nhạc San cười meo meo nói ra đáp án.

Vài ngày qua, nàng chiều nào cũng đều cùng quản lí về nhà tăng ca, đem công tác ở công ty không kịp làm xong hoàn thành. Loại sự tình này khiến người ta có tâm tình thực tốt a, làm cho nàng có thể nào không tâm tình tốt đến tưởng ngân khẽ vài lời đâu? Hơn nữa trọng điểm là,trước khi về nhà quản lý, bọn họ sẽ trước đi ăn bữa tối, quản lí luôn là người trả tiền, làm cho nàng giảm đi không ít tiền chi tiêu cho bữa tối nha. Nàng thật là kiếm rất lớn nha!

“Là vì chuyện công tác làm xong này?” Hiểu Mĩ hoài nghi hỏi.

“Đúng rồi, bằng không còn có thể vì chuyện gì?”

Xem nàng bộ dáng hồn nhiên ,vẻ mặt không có gì cha dấu, Hiểu Mĩ lắc lắc đầu, thở dài: “Coi như mình không có hỏi.”

Đã muốn thành một loại thói quen.

Nhạc San sẽ ở công ty tăng ca đến bảy giờ, sau đó đáp thang máy đến b3, lại lén lút ngồi trên xe quản lí,trước đi ăn bữa tối, lại đến nhà quản lí tăng ca, đem công tác ở công ty vẫn chưa xong làm xong mới về nhà.

Quản lí nhất định sẽ lái xe đưa nàng về , sáng sớm hôm sau lại đi đón nàng cùng nhau đến công ty đi làm, bởi vì muốn đem văn kiện công ty không thể để nàng mang về trả lại cho nàng.

Hơn nữa buổi sáng quản lí còn có thể thuận tiện làm một phần bữa sáng cho nàng, bởi vì hắn nói chính mình cũng muốn ăn.

Cho nên tóm lại, nàng không chỉ kiếm được thời gian có thể đem công tác làm xong, còn kiếm được bữa tối cùng bữa sáng này tiền hai bữa cơm, thật sự là siêu cấp lucky! Thói quen thành tự nhiên, tự nhiên đến đột nhiên có một ngày, nàng nhưng lại ở trước bảy giờ hôm đó liền đem công tác đều làm xong, cả người không khỏi sửng sốt, ngây người, ngốc trụ, sau đó mờ mịt không biết làm sao.

Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Nàng hỏi chính mình, nên thu thập này nọ chuẩn bị tan tầm về nhà sao? Nhưng là, nếu quản lí còn giống thưòng lui tới ở dưới lầu chờ nàng, thật là làm sao bây giờ?

Đứa ngốc, chỉ cần gọi điện thoại nói với hắn hôm nay công tác đều làm xong, không cần lại đến nhà hắn đi tăng ca không phải được rồi?

Nàng như vậy nói cho chính mình, nhưng là trong lòng không biết vì sao chính là cảm thấy là lạ.

Nhưng công tác làm xong là sự thật, nàng không có việc gì làm, còn cứng rắn muốn cùng quản lí về nhà đi?

Nàng mày nhăn lại trừng mắt nhìn màn hình máy tính đã muốn hoàn thành công tác, cảm giác thực phiền chán, một chút hưng phấn làm xong công tác hoặc cảm giác khoái trá đều không có, chỉ cảm thấy hảo phiền.

Nàng hôm nay công tác hiệu suất sao lại cao như vậy nha? Thật sự là làm người ta tức giận!( Zyn : Đây là một loại bệnh mới J tương tư a)

“Cô phát ngốc cái gì vậy”

Nhạc San nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy quản lí không biết khi nào thì đi vào phía sau nàng. Nàng lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, cung kính đối hắn nói: “Quản lí, anh sắp tan tầm? Thỉnh đi thong thả.”

“Nơi này chỉ còn chúng ta ,cô diễn cái gì mà diễn?Thu thập các thứ, chuẩn bị đi thôi.” Bùi Danh Cạnh nhíu mi nói, kỳ thật rất muốn cười. Trời biết hắn mỗi ngày đều chờ mong tan tầm để cùng nàng có thời gian một mình ở chung, mỗi lần nhìn nàng nghiêm trang, bộ dáng lại ngây ngốc lăng lăng bị hắn đùa giỡn xoay quanh, hắn cũng rất muốn cười.

Bất quá đối với bất tri bất giác của nàng, hắn cũng hết kiên nhẫn a.(Zyn : ta cũng hết kiên nhẫn nha) Nàng rốt cuộc phải chờ tới khi nào thì mới có thể phát hiện hắn lấy việc công làm việc tư cùng dụng tâm khổ sở a? Thật sự là chịu không nổi trì độn của nàng.

“Quản lí, tôi hôm nay…… n, khả năng không cần phiền toái anh.” Nhạc San giãy dụa nhìn hắn, do dự mở miệng.
“Chính là…… n, công tác của tôi đã làm xong, cho nên hôm nay không cần tăng ca.”

“Ý tứ chính là cô sắp tan tầm? Đi một mình?” hắn trầm giọng hỏi lại.

“n.” Nhạc San chần chờ gật đầu. Bằng không đâu? Nàng nếu không có muốn đem tư liệu công ty mang đi ra ngoài, hắn cũng không thể vì lo lắng nàng để lộ bí mật mà cùng nàng đồng hành, cùng tan tầm đi?

Cho nên, nàng không phải đi một mình, chẳng lẽ còn muốn da mặt dày kêu quản lí đưa nàng về nhà sao? Tốt nhất lại gọi hắn giống trước thuận tiện thỉnh nàng ăn bữa tối, sáng mai lại thuận tiện tới đón nàng đi làm, đương nhiên cũng đừng đã quên thuận tiện bữa sáng mỹ vị. Trong lòng có điểm là lạ, không biết là chuyện gì xảy ra. Nàng cố gắng bỏ ra loại cảm giác này.

“Quản lí,tôi sẽ khó cửa,anh đi trước đi. Lái xe cẩn thận một chút. Ngày mai gặp.” nàng giơ tay đối hắn vẫy vẫy nói tái kiến.

Bùi Danh Cạnh mặt không chút thay đổi nhìn nàng, trong chốc lát sau, không nói được một lời xoay người bước đi.

Nhạc San lăng lăng nhìn bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, còn đứng ở tại chỗ ngẩn người, cũng không biết chính mình là chuyện gì xảy ra.

Thẳng đến khi trên cửa lối vào thủy tinh truyền đến quản lý đồng sự nhắc nhở nàng nên rời đi công ty “khấu khấu “ thanh âm, nàng mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, thu thập này nọ tan tầm.

Đáp thang máy, theo bản năng bấm cái nút b3, chờ cửa thang máy mở ra mới phát hiện chính mình đi nhầm tầng trệt.

Một mình ăn bữa tối, thèm ăn không biết vì sao đột nhiên biến mất.

Về nhà , bởi vì thời gian quá sớm, nàng cũng không biết làm cái gì,nghĩ bật tivi xem, ấn nửa ngày lại mở không được, mới phát hiện chính mình ấn sai . Trong nhà điều khiển nguồn điện từ xa chốt mở bên phải, quản lí gia bên trái.

Mạc danh kỳ diệu tức giận cùng phiền chán nhất thời nảy lên trong lòng, nàng gọi điện thoại cho Sài Nghê, không có người nghe. Nàng lại gọi điện thoại đến Cần Tâm, kết quả điện thoại là thông, mới nói không quá hai câu nói,điện thoại Cần Tâm hết pin, sau đó liền chặt đứt tuyến. Nàng lại gọi Tiệp Ngọc, nếu này nói cũng không có người tiếp, hoặc là hết pin, nàng sẽ khóc.

“Uy.”

Cám ơn trời đất, Tiệp Ngọc tiếp điện thoại.

“Tiệp Ngọc, làm ơn không cần nói cho mình biết cậu di động sắp hết pin a.” nàng nhất mở miệng trước hết yêu cầu.

Điện thoại kia đầu Bạch Tiệp Ngọc đang nghe thấy nàng nói vậy, nhịn không được cười ra tiếng.

“Cậu đang gọi đến số điện thoại bàn nhà mình, có hay không có pin có cái gì quan hệ sao?” nàng cười hỏi.

Nhạc San khinh sửng sốt, cúi đầu nhìn điện thoại trên tay, lại hồi tưởng chính mình vừa rồi bấm 8 số mà, mới nhớ tới chính mình vừa mới rồi vì gấp gáp, mà không phải di động dãy số tám số.

“Thực xin lỗi.” nàng vì chính mình mơ hồ giải thích.

“Lúc này cậu làm sao có thể rảnh gọi điện thoại cho mình, không cần tăng ca sao?” Bạch Tiệp Ngọc hỏi nàng.

“Không cần, hôm nay công tác đều làm xong.”

“Làm xong không phải hẳn là muốn cao hứng sao? Cậu sao lại nói chuyện hữu khí vô lực, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?” nàng mẫn cảm vấn đề.

“Không có.” Nhạc San thanh âm rầu rĩ.

“Mình không tin. Không đúng sự thật, thanh âm cậu sẽ không như vậy không lực. Đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Tiệp Ngọc gọn gàng dứt khoát nói, các nàng cũng không phải ngày đầu tiên quen biết.

“Thật sự không có, chính là……” Nhạc San mặt nhăn nhanh mày, phát hiện chính mình căn bản là nói không nên lời cái nguyên cớ ấy.

“Mình cũng không biết, chính là phiền phiền, rầu rĩ, muốn tìm cậu theo giúp mình nói chuyện phiếm mà thôi.” nàng chỉ có thể nói như vậy.

“Hảo a, kia cậu muốn tán gẫu cái gì?” mười năm bằng hữu giao tình không phải không biết, Bạch Tiệp Ngọc quyết định tiến hành theo chất lượng.

“Mình cũng không biết.”

Bạch Tiệp Ngọc ở đầu dây bên kia không tiếng động than nhẹ một tiếng. Nàng không nên hỏi như vậy.

Từ đầu đã vậy rồi, nàng nên đổi cái phương thức khác hỏi nàng.

“Cậu vì sao cảm thấy phiền phiền, rầu rĩ? Loại cảm giác này là từ khi nào thì bắt đầu có?”

“Sauk hi tan tầm” Nhạc San thành thật trả lời.

“Cậu hôm nay mấy giờ tan tầm?” nàng lại hỏi.

“7 giờ.”

“Mình là chỉ thời gian từ trong nhà Bùi quản lí tan tầm a.」” lần trước các nàng nói chuyện điện thoại, Nhạc San vui vẻ cùng nàng nói nàng gặp được một người tốt,nghĩ biện pháp cho nàng tăng ca, còn có thể nấu cơm, săn sóc, thẳng đem đối phương ca ngợi tận trời. Khi đó nàng càng nghe càng cảm thấy tên này có ý tứ gì, bất quá Nhạc San lại cười nàng suy nghĩ nhiều , bởi vì Bùi quản lí của nàng điều kiện hảo đến không được, thích hắn, nữ nhân điều kiện so với nàng hảo một trăm lần đại khái có một ngàn cái, cho nên hắn không có khả năng đối nàng có hứng thú.

Nếu Nhạc San nói như vậy, nàng cũng không muốn cùng nàng tranh cãi, chính là lăng yên xem chuyện hay a.

Xem ra, sự tình giống như bắt đầu có biến hóa.

“Hôm nay mình không đi đến nhà quản lí.” điện thoại đầu kia tạm dừng một hồi lâu, mới truyền đến thanh âm trả lời so với trước buồn gấp một trăm lần .

Xem ra nàng giống như tìm được vấn đề mấu chốt , Tiệp Ngọc nghĩ.

“Vì sao không đi?” nàng tiếp tục hỏi.

“Công tác đều làm xong, muốn đi làm cái gì?” Nhạc San buồn buồn trả lời .

“Đây là Bùi quản lí nói?”

“Không phải, hắn cái gì cũng chưa nói, bước đi.” càng buồn.

“Hắn không có khen ngợi cậu công tác năng lực có tiến bộ, càng lúc càng hiệu suất ư?” nếu biết vấn đề ở đâu ra, Bạch Tiệp Ngọc nhất thời có tâm tình hay nói giỡn.

“Không có.”
“Cho nên, cậu buồn là vì hắn không có khen ngợi sao?”

“Không phải.” Nhạc San không chút do dự trả lời, trong giọng nói còn có điểm phiền chán.

“Đó là bởi vì hắn không phát hiện cậu có tiến bộ sao?”

Nhạc San mân cánh môi, không nghĩ nói chuyện.

“Cũng không phải.” Bạch Tiệp Ngọc thay nàng trả lời, sau đó hỏi tiếp:”Đó là vì sao đâu?”

“Mình không biết.” tạm dừng trong chốc lát, nàng mới buồn thanh trả lời.

Bạch Tiệp Ngọc cũng học nàng tạm dừng trong chốc lát, mới hoãn thanh hỏi: “Là thật không biết, vẫn là biết, chính là không nghĩ thừa nhận, trốn tránh không dám nhìn thẳng vào nó đâu?”

Nhạc San đột nhiên cứng lại rồi thân thể.”Mình nghe không hiểu cậu đang nói cái gì.” (Zyn : giả nai a)

“Muốn mình nói thẳng sao?” Bạch Tiệp Ngọc thẳng hỏi.

Nàng trầm mặc không nói.

“Cậu thích hắn”

“Không cần!” Nhạc San kinh hoảng kêu to, “Không cần nói ra, Tiệp Ngọc.”nàng cầu xin nói. Nếu nói ra, nàng về sau còn có biện pháp giống như bây giờ tự nhiên đối mặt quản lí, cùng quản lí ở chung sao? Không thể nói, chỉ cần không nói , nàng là có thể làm bộ như không, làm bộ hắn chính là thủ trưởng của nàng, mà nàng là cấp dưới hắn, sau đó bọn họ tiếp tục trong hình thức ở chung lúc đó bình an vô sự.

“Cậu đang sợ cái gì, Nhạc San?” bạn tốt ôn nhu hỏi nàng.

Nhạc San muốn nói nàng không biết, nhưng là kỳ thật nàng biết, Tiệp Ngọc cũng biết nàng đang sợ cái gì, bởi vì nàng, Tiệp Ngọc, Sài Nghê cùng Cần Tâm bốn người là cùng nhau kết giao, cùng nhau vượt qua kì nhân sinh hắc ám của các nàng.

Thật lâu trước kia các nàng vẫn là học sinh, nàng từng thích một người, nàng thực cố gắng, thực cố gắng cố lấy dũng khí hướng đối phương thông báo, kết quả lại rước về nhục nhã.

Đối phương là xem ở thành tích của nàng hảo mới đáp ứng cùng nàng kết giao, không nghĩ tới lại phát hiện thành tích của nàng là khổ sở mà thàn, trên thực tế so với bất luận kẻ nào đều phải chăm chỉ gấp bội, lập tức đưa ra lời chia tay. Sau liền thường có người ở sau lưng nàng chỉ trỏ, còn có người cố ý khi lão sư vừa dạy xong tới hỏi nàng vấn đề, sau đó nàng đáp không được , trào phúng bỏ lại một câu tiền tam danh ,bất quá trong lời nói như thế linh tinh, làm cho nàng thực bị thương.

“Chúng ta đều đã không giống như xưa, Nhạc San.” điện thoại kia đầu Bạch Tiệp Ngọc ôn nhu khuyên nàng.

“Trở nên không như vậy chỉ có các cậu, còn mình là không thông minh giống nhau, phản ứng so với người khác chậm nửa nhịp, không được hoan nghênh.’ Nhạc San ngăn chặn không được tâm tình chua sót. Bề ngoài là có thể thay đổi, nhưng chỉ số thông minh thấp cũng là trời sinh, thay đổi không được.

“Cậu còn nói như vậy, mình sẽ tức giận.” Bạch Tiệp Ngọc trầm giọng nói, nàng phi thường không thích Nhạc San như vậy xem nhẹ chính mình. “Ý nghĩ người thông minh liền rất giỏi sao? Nếu chỉ biết làm xằng làm bậy, kia còn không phải là không bằng một cái biến chất. Một cái làm đến nơi đến chốn, chịu khổ nhọc bình thường. Huống hồ cậu hiện tại rốt cuộc có chỗ nào so ra kém người khác?Cậu lại tự coi nhẹ mình , mình về sau cũng không để ý cậu nữa!”

“Thực xin lỗi.” nàng nhanh chóng giải thích, không nghĩ chọc bạn tốt tức giận.

“Không nên khinh chính mình, Nhạc San.” Bạch Tiệp Ngọc lời nói thấm thía nói.”Cậu có rất nhiều ưu điểm người khác so ra kém hơn a, tỷ như có kiên nhẫn, nghị lực, thiện lương, không cùng người so đo, so với này ỷ vào chính mình thông minh liền chiếm tiện nghi người ta,không nhàn hạ đánh hỗn, xu nịnh mã thí nhân tốt hơn một trăm ngàn lần.Cậu không phải nói trên thế giới này không còn có người so với chúng ta càng hiểu biết cậu sao? Một khi đã như vậy,cậu nên tin tưởng mình . Cậu tuyệt đối sẽ không so với người khác kém, cậu phải tin tưởng chính mình, hiểu không?”

“n.”Nhạc San lên tiếng trả lời.

“n là cái gì ý tứ?”

“Mình sẽ không so với người khác kém.”

“Tốt lắm. Ngày mai cậu liền cùng Bùi quản lí thông báo, nói cậu thích hắn.”

“Cái gì?!” Nhạc San kinh hách sanh mắt kêu lên:”Mình không có!”

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay