Phí Kiệt trừng mắt nhìn cô, hai mắt nheo lại, không tình nguyên đi
ra phòng khách nghe điện thoại.
“Alo, có gì nói mau.” Anh thô lỗ trả lời điện thoại, vừa nói xong,
sắc mặt lập tức thay đổi, cả người nháy mắt đứng nghiêm vững vàng,
“Chú Hứa !”
Ba cô sao lại gọi điện ? Hứa Ân Ân đi ra phòng khách, thấy Phí Kiệt
nhíu mày nghe điện thoại.
Cô đã kể gần hết mọi chuyện cho ba cô nghe. Hứa Ân Ân dỗ dành đứa
nhỏ, một bên cắn môi bất an.
“Dạ, con đã biết, con sẽ xử lý, trễ một chút con sẽ gọi điện thoại
báo cáo tình hình cho chú.”
Phí Kiệt gác điện thoại, bước đi đến trước mặt Hứa Ân Ân.
“Chuyệng gì vậy ?” Cô sốt ruột hỏi.
“Hôm nay báo chí có bài viết về chuyện tình của Chu Nghiên, nhưng
mà hình anh và em cùng đứa nhỏ so với hình của cô ta còn lớn hơn
nhiều. Đưa tin gì mà Chu Nghiên thất tình, anh bắt cá hait
ay….”
“Trời.” Hứa Ân Ân cắn môi, tay tiếp tục vuốt lưng đứa nhỏ khóc thút
thít trên vai cô.
Phí Kiệt rút khăn giấy lau khô nước mắt cho Phí Đình, anh bắt đầu
đi vòng vòng trong phòng khách.
“Chết tiệt, hiện tại mọi chuyện lại lớn đến vậy, phải giải quyết
làm sao ?” Anh thì thào tự nói.
“Anh làm gì mà tức giận ? Bởi vì anh có cảm tình với Chu Nghiên sao
?” Cô thốt lên.
“Đầu óc em có vấn đền hả ?” Anh tức giận nhìn cô, “Em nghĩ cho kỹ
đi, nếu chúng ta nói đứa nhỏ không phải con chúng ta, nó lập tức sẽ
bị đưa đến sở cảnh sát. Lỡ như mẹ nó vẫn không xuất hiện, thì chẳng
phải nó sẽ bị đưa cục xã hội sao?”
Hứa Ân Ân cắn môi, đau lòng ôm chặt đứa nhỏ, đứa nhỏ ôm hai má cô
mà hôn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngoảnh tới ngoảnh lui trên vai cô tìm
góc độ lý tưởng.
Cô nheo mắt, vẻ mặt lo lắng nói, “Vậy làm sao giờ ? Đứa nhỏ là vô
tội. Nếu xét nghiệm DNA không phải là con anh, nó bị mang đi phải
không ? Chúng ta có thể nuôi nó không ?”
Phí kiệt nắm chặt vai cô, thích cô nói hai chữ “chúng ta.”
“Chúng ta có thể giả bộ làm ba mẹ đứa nhỏ, có lẽ mẹ nó sau khi đọc
báo biết được, mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Nếu mẹ nó vẫn không xuất
hiện, anh sẽ đi đưa nó đi báo tạm trú, tóm lại anh sẽ lo cho nó
đàng hoàng.” Phí Kiệt ánh mắt lóe sáng, thật vui mừng vì báo chí
thay anh tìm được cách giải quyết.
Anh trời sinh tính tình rất xấu, giờ anh lại hối hận vì lúc nãy lại
kêu cô đi quen với Kỉ Đại Vũ.
Anh làm sao dễ dàng buông cô ra, anh không cam lòng để Kỉ Đại Vũ
giành mất cô.
“Mặc dù nó không phải con anh, anh vẫn sẽ lo cho nó sao ?” Cô nhìn
anh cười, cảm thấy rất cảm động.
“Nếu em muốn mọi chuyện đều êm xuôi, thì cùng anh tiếp tục giả bộ
làm ba mẹ nó.”
“A….”
Phí Kiệt nhìn bộ dáng giật mình của cô, biết cô nhất xem trọng việc
đem lại hạnh phúc cho đứa nhỏ đặt lên trên hết, mà sẽ không màng
đến chuyện tổn hại danh dự của bản thân mình.
Cô gái ngốc, anh làm sao lại trơ mắt nhìn cô ngã vào lòng người
khác chứ ?
“Nhưng mà….” Hứa Ân Ân cắn môi, nhớ tới lúc nãy anh nổi giận ở
trong bếp.
“Đây là cách tốt nhất cho đứa nhỏ. Yên tâm đi, bất quá chỉ là đóng
kịch thôi.” Anh vuốt vuốt tóc cô, ôm đứa nhỏ sang người anh, đùa
giỡn cùng nó.
“Nhưng mà anh vừa rồi nói chúng ta sau này chỉ cần duy trì quan hệ
cộng sự mà.” Cô ai oái liếc anh một cái.
Phí Kiệt nhếch môi nhìn cô, trong lòng liền chột dạ, không nói nên
lời.
“Anh vừa rồi tức quá.” Anh lẩm bẩm nói.
“Em chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
“Anh không có xin lỗi.” Anh hừ lạnh một tiếng.
Hứa Ân Ân nhìn bộ dáng trẻ con của anh mà phì cười, cười đến hai
mắt híp lại thành một đường cong dài.
“Cười cười cười, coi chừng vui quá hóa buồn.” Anh liếc mắt nhìn cô,
lập tức xích lại gần cô, “Còn nữa, nếu giả bộ làm ba mẹ đứa nhỏ,
chuyện em và Kỉ Đại Vũ quen nhau, tốt nhất tạm thời hoãn lại đi.
Hai người tốt nhất vì đứa nhỏ mà nhẫn nại một tí đi.”
Vẻ mặt anh nghiêm trang, nhưng trong lòng lại rất vui mừng. Tốt
nhất nhẫn nại đến lúc anh và Ân Ân đơm hoa kết trái !
“Xem ra cũng chỉ có thể như thế.” Cô thở dài, lại không cách nào
ngăn cản tim đập nhanh hơn.
“Làm gì mà buồn bã ?” Phí Kiệt ôm eo cô, “Cùng một đầu bếp xuất sắc
và đẹp trai làm bạn trai, là phước tám đời của em đó.”
“Xì.” Cô le lưỡi nhìn anh, bộ mặt phụng phĩu.
“Đi thôi, đi ăn sáng, anh nấu cho em một nồi cháo xương hầm.” Phí
Kiệt nắm tay cô đi vào phòng bếp.
“Em thích nhất cháo xương hầm, buổi trưa em cũng muốn ăn món này.”
Cô nuốt nước miếng, bắt đầu bước nhanh theo anh.
“Anh sớm biết rồi, nấu một nồi lớn, đủ cho em ăn 3 ngày.” Anh cười
trộm.
“Em muốn ăn món khoai tây phô mai nghiền sốt tỏi.” Cô quay đầu ánh
mắt cầu xin nhìn anh.
“Em sao phiền phức quá vậy ? Món đó phải khuấy phô mai, rồi còn
phải giã nhuyễn khoai tây, rồi làm nước sốt tỏi thì còn phải canh
lửa nữa, để tỏi không bị cháy khét, hương vị phải nồng, rất mất
thời gian, em nghĩ anh rảnh lắm sao, có ba đầu sáu tay sao ?” Phí
Kiệt vừa nói vừa kí đầu cô một cái.
”Nghe xong càng muốn ăn.” Cô dùng sức nuốt nuốt nước miếng.
“Ha ha, ăn rồi thành một bà mập.” Phí Kiệt trên cô, nhưng trong đầu
lại đang nghĩ đến từng bước nấu ăn.
Dạ dày cô không được tốt lắm, sau khi ăn món khoai tây phô mai
nghiền sốt tỏi, cô phải ăn trái cây để giúp tiêu hóa tốt hơn.
“Anh sẽ không biến em thành một bà mập đâu!”
“Vì sao?” Anh nhướng mày, nghĩ đến cô hiểu rõ dụng tâm lương khổ
của anh.
“Bởi vì em mập lên hay ốm xuống đều ảnh hưởng đến bộ mặt của nhà
hàng.” Cô cười nói.
Phí Kiệt nhìn vẻ mặt nghiêm trang của cô, anh ra vẻ xem thường. Cô
gái này vẻ ngoài nhìn thông minh, nhưng sao lại ngốc đến vậy?
Quên đi, anh cũng không phải cũng âm thầm vì cô làm nhiều chuyện
như vậy, rồi mới phát hiện bản thân mình thích cô sao?
“Em muốn nghĩ gì nghĩ!” Phí Kiệt múc chén cháo cho cô, nhét muỗng
vào tay cô, “Mau ăn.”
Hứa Ân Ân vui vẻ thấy anh quan tâm cô, cảm thấy mình là cô gái hạnh
phúc nhất thế giới.
Còn chuyện khác thì coi như không biết đi, dù sao hiện tại bọn họ
đã quyết định tiếp tục giả làm ba mẹ của Phí Đình.
Cô cũng bất đắc dĩ thôi.
Part 7.3
Sau đó, khi Phí Kiệt và Ân Ân cùng Phí Đình đang ngủ say sưa trong
xe em bé đi ra ngoài, hàng xóm xung quanh ùa nhau đến chúc
mừng.
“Ai nha, chúc mừng nha! Hèn chi dạo gần đây tôi nghe có tiếng đứa
nhỏ khóc, không nghĩ hai người thật sự có con. Vậy mà cứ dấu hoài,
không nói cho mọi người biết.” Mẹ Tạ kéo tay Ân Ân, lớn tiếng
nói.
Hứa Ân Ân cười gương, không biế làm sao, liền xoay đầu nhìn Phí
Kiệt.
Phí Kiệt nắm bả vai Ân Ân, cúi đầu hôn trán cô một cái.
Tim Hứa Ân Ân đập thình thịch, cô cố gắng trấn an mình, bởi vì anh
chỉ làm bộ thôi!
“Vì lúc đó có một người phụ nữ cứ nhất mựa đi theo tôi không chịu
buông, sợ đứa nhỏ sẽ bị gì, nên tôi không nói ra.” Phí Kiệt thản
nhiên nói.
“Tôi biết thế nào hai người cũng sẽ thành vợ chồng mà. Phí Kiệt
luôn luôn quan tâm cô, vật nặng cũng tự anh ta mang, tôi còn nói
với con mình, tìm chồng thì phải tìm người như anh ấy.” Mẹ Đỗ sát
nhà lớn tiếng nói.
Hứa Ân Ân cúi đầu nhìn Phí Kiệt đang cầm bao lớn bao nhỏ đồ dùng
trẻ con, lúc này mới nhớ đến việc trước đây. Ngay cả khi torng nhà
cần làm gì nặng nhọc, cô cũng chưa từng phải lo lắng. Nếu lúc ấy
anh ở nước ngoài, anh cũng sẽ điện thoại về nhờ người giúp cô giải
quyết. Khi anh ra nước ngoài, hai người cũng thường gọi điện thoại
2 ngày 1 lần.
Vậy là bình thường sao?
Hứa Ân Ân ngẩng đầu nhìn anh. Phí Kiệt nhíu mày nhìn cô – bởi vì
ngay cả anh cũng không nhận ra một điều, trong tiềm thức anh đã coi
Ân Ân như người phụ nữ của mình.
“Tôi còn nhớ lúc Ân Ân bị một tên dê xồm quấy rối, Phí Kiệt đã đánh
hắn ta sống dỡ chết dỡ…” Một người hàng xóm khác nói thêm, “Còn kêu
phóng viên đến chụp hình tên dê xồm đó rồi đăng lên báo nữa.”
Hứa Ân Ân gật đầu, cô nhớ rất rõ việc đó. Sau chuyện tên dê xồm ấy,
một tháng đó anh mỗi ngày đều tự mình đưa cô về nhà.
Bởi vậy, dù có ai muốn theo đuổi cô, cũng đã nhanh chóng từ bỏ ý
định của mình. Dù sao anh cũng rất đẹp trai, nếu người đàn ông nào
muốn theo đuổi cô mà không có tự tin thì khó có thể nào bì kịp
anh.
“Tôi cũng nói rồi mà, thấy Ân Ân làm việc ở nhà hàng, là biết ngay
cô ấy muốn Phí Kiệt thành công trong sự nghiệp. Lúc anh ta đi nước
ngoài, cô ấy thay Phí Kiệt quản lý nhà hàng, giống như là người vợ
vậy.” Mẹ Hà nói thêm.
Hai tai Ân Ân nóng lên, Phí Kiệt thì tươi cười rạng rỡ, vẻ mặt đắc
ý hề hề.
“Thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, khi nào định kết hôn đây? Phí
Kiệt mau mau cầu hôn Ân Ân đi…”
Hàng xóm lớn tiếng nói làm đứa nhỏ thức giấc, nó mở to hai đôi mắt,
nhìn qua nhìn lại thì thấy Ân Ân, lại thấy Phí Kiệt, lúc này nó mới
yên tâm mà nở nụ cười như thiên sứ.
Hứa Ân Ân và Phí Kiệt nhìn nhau, cô cúi người ôm lấy đứa nhỏ.
Như biết mọi người khen ngợi mình, Phí Đình nhe mấy chiếc răng nhỏ
cười cười nhìn mỗi người, bộ dáng rất dễ thương, ai thấy đều chỉ
muốn nựng muốn hôn mà thôi.
“Cô lúc mang thai, sao chúng tôi lại không biết nhỉ?” Mẹ Hà đột
nhiên nhìn về phía Ân Ân.
“Xin lỗi, chúng tôi còn phải dẫn đứa nhỏ đi chích ngừa.” Phí Kiệt
choàng tay ôm lấy đứa nhỏ, đặt nó vào xe em bé, sau đó kéo tay Ân
Ân đi về phía xe.
“Ba của Ân Ân nhất định rất vui, ông ấy đã hy vọng hai người kết
hôn nhiều năm rồi.” Phía sau truyền đến tiếng nhóm mấy bà mẹ nói
chuyện.
Hứa Ân Ân kề sát Phí Kiệt hỏi nhỏ, “Em sao không biết ba hy vọng
chúng ta kết hôn?”
“Anh chỉ biết lúc ở nhà em được một năm, có một lần em mặc quần đùi
đi trong nhà, anh mới chỉ nhìn chằm chằm em một phút thôi, ba em
liền kêu anh vào phòng giáo huấn cho một tiếng đồng hồ.”
“Khó trách về sau ngay cả nhìn anh cũng không nhìn em một
cái.”
“Hắc, nghe qua hình như em cũng rất để ý đến anh.”
“Hắc, ai nhìn lén chân dài của em trước?” Cô không khách khi cãi
lại.
“Ha, em như vậy mà cũng tự cho là chân dài sao?” Anh nhìn cô liếc
mắt một cái.
Hứa Ân Ân đá anh một cước, “Dám chê chân của em !”
“Chân của em cân xứng vừa phải, vừa vặn thuộc loại hình anh thích.”
Phí Kiệt ôm thắt lưng cô, kề lỗ tai cô mà nói, “Còn nữa, vừa rồi em
dám đá anh, lá gan em lớn quá rồi đó. Nhớ ngày đó anh vừa đến nhà
em, vừa mới ngồi xuống là có người bưng trà nước ra mời anh, thì ra
tình nghĩa vợ chồng mười năm là như thế.”
Hứa Ân Ân đỏ mặt, trừng mắt nhìn Phí Kiệt, hất tay anh ra, “Ai là
vợ chồng với anh?”
“Này, em cũng phải phối hợp chút chứ. Hôm nay ở nhà hàng, nhất định
sẽ có rất nhiều phóng viên, chúng ta đương nhiên phải giả bộ đang
yêu nhau, giống như thế này….” Phí Kiệt ôm thắt lưng Ân Ân, kéo cô
dựa vào lòng mình, hai người cùng ngước nhìn lên bầu trời, “Nhìn
lên bầu trời xanh, ông trời cũng đang khen ngợi việc làm của chúng
ta.”
Hứa Ân Ân nghe anh nói, không tự chủ nở nụ cười, thật khó nhìn thấy
bộ dáng vui vẻ này của anh.
“Nụ cười của em sai rồi, phải nhìn anh mà cười mới đúng.” Hai tay
ôm mặt cô, nói, “Cười đi.”
Hứa Ân Ân liếc anh một cái, cúi đầu lộ ra nụ cười thẹn thùng.
Phí Kiệt nhìn cô mỉm cười với anh, cúi đầu hôn lấy môi cô. Cô hô
hấp khó khăn, một tay đặt ở trước ngực anh.
Part 7.4
“Dì dì, ôm… ôm…” Phí Đình vung chân đá lung tung, cố gắng chồm
người ra khỏi dây an toàn của xe em bé.
Phí Kiệt trừng mắt nhìn đứa nhỏ, lúc này Hứa Ân Ân cũng đã xoay
người ôm lấy nó.
Cô vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, hôn hai má nó thật lâu. Chết tiệt, tim cô
đang đập rất nhanh….
“Vì sao em mỗi lần để đều ý đến nó mà bỏ mặc anh?” Phí Kiệt kéo tay
cô, muốn cô chú ý đến mình.
“Ghen với một đứa nhỏ, không thấy xấu hổ sao?”
“Hoàn toàn không.” Phí Kiệt ôm lấy đứa nhỏ, ẵm nó lên cao, hai
người bốn mắt nhìn nhau. “Mày thật to gan, dám cùng một người đàn
ông 30 tuổi giành phụ nữ !”
Phí Đình bị anh ôm, lập tức khoa tay múa chân vui sướng, ai nhìn
cũng tưởng nó sắp rơi xuống đất, miệng khò khè ô a nói gì đó mà chỉ
có nó mới hiểu được.
Hứa Ân Ân miệng cười rạng rỡ đến híp mắt.
“Mày nhìn cô ấy kìa, cưới đến híp cả mắt.” Phí Kiệt cầm tay đứa nhỏ
chỉ chỉ vào mặt cô.
“Em không có. Đừng ồn nữa, em có điện thoại.” Hứa Ân Ân lấy điện
thoại từ túi ra.
“Alo…. A…. Đại Vũ hả?”
Cô rất nhanh quay sang nhìn Phí Kiệt, sau đó bước đến chỗ khác, nói
nhỏ, “Đúng, em biết chuyện báo chí viết rồi, trước mắt kế hoạch là
như vầy….”
Vẻ mặt tươi cười của Phí Kiệt biến mất, môi mím lại có vẻ không hài
lòng. “Kỉ Đại Vũ nói sao?”
“Anh ấy nói sẽ chờ em.” Cô cúi đầu nhìn tay mình, không hiểu sao có
chút áy náy.
“Tình sâu nghĩa nặng, chắc phải kêu chính phủ tạc tấm bia biểu
dương hắn.” Phí Kiệt hừ lạnh một tiếng.
Hứa Ân Ân đi cùng với anh, cô có cảm giác phản bội cùng áy náy.
Nhưng mà cô đã bằng lòng làm bạn gái Kỉ Đại Vũ, phải làm sao nữa
chứ?
Phí Kiệt đi và bãi giữ xe tư nhân, đi đến bên xe của mình. Anh
phụng phịu mở cửa xe sau cho cô, đặt đứa nhỏ vào băng phụ, đưa món
đồ chơi để cho nó cắn, còn xe em bé thì gấp lại để ở băng ghế
sau.
“Lên xe.” Giọng anh cứ như cô thiếu nợ anh mấy trăm vạn tệ
vậy.
Cô ôm đứa nhỏ đặt trên người mình, xe vừa nổ máy, cô liền nhẹ giọng
nói, “Trưa nay em mời anh ăn cơm.”
“Anh không phải nấu cháo cho em rồi sao, lãng phí đồ ăn thì trời sẽ
phạt.”
“Nhưng mà em muốn dẫn anh đi ăn ở nhà hàng Nhật mà ba từng dẫn em
đi ăn. Sushi cá thờn bơn của họ rất ngon, mùi vị đậm đà, nước chấm
cũng rất tuyệt.”
“Có gì ngon chứ, món Nhật có gì mà đặc biệt?”
“Em thấy ngon mà, em cũng muốn anh đến đó ăn, em chưa từng dẫn ai
đến đó cả.” Cô nhẹ giọng nói.
Hứa Ân Ân nhìn môi anh khẽ cười, nhưng rất nhanh lại nghiêm mặt làm
như không có chuyện gì. “Thấy em đã có thành ý mời, bổn đại gia
cũng nể mặt mà đi đến đó ăn. Còn nữa, anh tháng sau sẽ nghỉ ba
ngày, anh với em cùng qua Nhật coi chợ cá bên đó. Chưa từng đến nơi
đó, căn bản không xứng làm đầu bếp.” Anh đạp chân ga, đột nhiên
huýt sáo rất vui vẻ.
“Không phải anh nói món Nhật không có gì ngon sao?” Hứa Ân Ân cúi
đầu giỡn với Phí Đình.
“Đừng lôi thôi, em rốt cuộc có đi hay không?” Phí Kiệt liếc mắt
nhìn cô.
“Có người mời đi nước ngoài chơi, đương nhiên là phải đi chứ.” Hứa
Ân Ân cười cười, để mặc Phí Đình đang cắn cắn ngón tay mình.
“Đúng thật là lợi dụng mà.” Phí Kiệt hừ một tiếng.
Nhưng cô thấy anh bị cô lợi dụng rất vui nữa là đằng khác. Nhưng mà
cô…. Hứa Ân Ân nhìn Phí Đình cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ nhắn
dễ thương, đột nhiên có tí chột dạ, hình như cô đã lợi dụng anh quá
nhiều.
Laptop, dàn loa, kể cả điện thoại ở phòng khách ở nhà cô đều do anh
mua cả. Cô cũng có lúc nói vụ tiền bạc với anh, nhưng anh luôn nói
với cô 1 câu “đừng lôi thôi”. Khi ra ngoài dùng cơm, cũng là anh
móc tiền ra trà.
“Hình như em đã lợi dụng anh rất nhiều thì phải?”
“Em biết thế là tốt rồi.” Phí Kiệt nheo mắt nhìn cô.
“Được rồi, em cam đoan sẽ giúp anh diễn tốt vở kịch này.” Hứa Ân Ân
lớn tiếng nói, một tay tay vỗ vỗ vai anh.
“Nhớ là em đã nói gì đấy.” Phí Kiệt giơ hai ngón tay hình chữ V với
cô.
Trên thực tế, người lợi dụng nhiều nhất lại chính là anh.
Anh không thích dạo phố, mỗi bộ quần áo đều do cô mua về để anh mặc
thử. Anh ghét giải quyết mấy chuyện lặt vặt, vì thế tiền điện nước
đến tiền thuê nhà đều do cô trả. Vai anh nhức mỏi thì cô liền
massage cho anh. Bị bệnh lại không đi bác sĩ, cũng là cô nói hết
lời anh mới chịu đi khám.
Anh thích nấu ăn, nhưng nếu muốn anh quản lý chuyện lớn nhỏ trong
nhà hàng thì một ngày nổi nóng 18 lần cũng chưa đủ!
Nếu không có cô, anh….
Phí Kiệt nắm chặt tay lái, phát hiện chính mình căn bản không biết
rõ bản thân mình. May mắn ông trời còn thương anh, làm anh đúng lúc
phát hiện mình yêu Ân Ân.
Part 7.5
Xe dừng ở đèn đỏ, Phí Kiệt đột nhiên kéo người cô qua gần
anh.
Hứa Ân Ân sợ nhất bị anh nhìn chằm chằm, cô không biết che dấu cảm
xúc mình thế nào.
Anh cúi đầu kề sát vào trán cô.
“Anh… Định làm gì?” Cô hít sâu thật sâu.
“Ở trong mắt người khác, đứa nhỏ là do chúng ta sinh ra, mà em lại
sợ anh đụng chạm như là chim sợ cành cong vậy, người ta sẽ nghi ngờ
đấy.” Đầu ngón tay anh lướt trên mặt cô, rồi dừng lại ở đôi môi đỏ
mọng của Ân Ân
Tay Hứa Ân Ân nổi da gà, nhịn không được, cô bắt đầu thở hổn
hển.
“Em không phải là sợ anh chứ….” Anh cúi đầu hôn đôi môi mềm mại của
cô.
Cả người nổi hết da gà, cô cảm giác chân mình như mềm nhũn
ra.
Nhìn anh cười đắc ý, biết anh luôn có sức hấp dẫn tuyệt đối với cô.
Cô bỗng nhiên lấy tay ôm cổ anh, đôi môi nhẹ phớt qua môi
anh.
“Ai nói em sợ?” Tay cô đặt trước ngực Phí Kiệt, tim cô giờ đập rất
nhanh, nhanh đến độ cô cứ tưởng nó sẽ nhảy ra ngoài.
“Anh có nói anh rất thích bộ dáng dũng cảm của em chưa?” Ngón tay
anh trượt xuống áo sơmi của cô, nhẹ nhàng nắm lấy nụ hoa mềm mại
của cô, cho đến khi chúng bởi vì kích tình mà căng cứng.
Hứa Ân Ân vẫn nghĩ do chính mình không đủ nhiệt tình, không nghĩ
tới tất cả chỉ là một sự hiểu lầm. Cô cởi áo sơmi của Phí Kiệt, bàn
tay nhỏ bé nhanh chóng cởi áo sơmi thứ hai của anh.
Bá — bá –
Cô mở to hai mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì
Bá bá bá bá bá bá bá bá bá bá bá!
“Ầm ỹ cái gì ! Không thấy người ta đang làm việc sao ?” Phí Kiệt
tức giận quát một tiếng, đôi môi vẫn không muốn rời bờ môi ngọt
ngào của Ân Ân.
Trời ạ, xe hai người vẫn còn đang trên đường lớn.
“Mau lái xe !” Hứa Ân Ân đẩy anh trở về chỗ của mình, mặt cô nóng
ran lên.
“Chúng ta tối nay tiếp tục.” Anh không tình nguyện nói, đạp chân ga
cho xe chạy về phía trước.
“Không thể…. Chúng ta không phải quan hệ này.” Cô cúi đầu nói
nói.
“Chỉ cần em gật đầu, chúng ta sẽ là quan hệ này.” Anh nói.
“Ý của anh là…..” Ân Ân trợn to hai mắt, không thể tin những gì anh
vừa mới nói.
“Cô gái ngốc, anh còn chưa nói rõ ràng sao ? Em có muốn anh dùng
máy vi tính đánh toàn bộ lời nói đó thành văn bản cho em xem không
?” Phí Kiệt bực mình nói.
Cô thấy hai lỗ tai anh đỏ bừng, đột nhiên cô rùng mình một
cái.
“Trời ạ !” Mặt úp vào hai tay mình, toàn thân không ngừng run run,
“Anh là nói thật.”
“Cảm ơn ông trời, cô ấy cuối cùng cũng hiểu rồi.”
Hứa Ân Ân nghe Phí Kiệt nói như vậy, cảm giác Phí Đình đang vùng
vẫy trên người cô, muốn cô chú ý đến nó, nhưng cô giống như bị điện
giật, hoàn toàn ngồi yên bất động.
Ông trời rốt cuộc cũng nghe được lời thỉnh cầu của cô, biến ước mơ
của cô thành sự thật, Phí Kiệt thật sự thích cô, nhưng vấn đề là
—-
Phí Kiệt có một lòng muốn đi đến hôn nhân với cô không ? Còn nữa,
cô đã bằng lòng làm bạn gái Kỉ Đại Vũ, hiện tại lại phát sinh
chuyện này, cô phải giải thích với anh ấy thế nào ?
Hứa Ân Ân cau mày, hai hàm răng cứ rít vào nhau, cảm giác bị thích
chính là như thế này, quả thật rất phiền não !
Part 8.1
Bởi vì lời nói của Phí Kiệt, mấy ngày kế tiếp Hứa Ân Ân cứ như lơ
lững trên mây.
Đầu óc cô đều nghĩ đến Phí Kiệt, tựa như là đôi tình nhân yêu nhau
đã lâu, cũng càng lúc càng quen với việc bị Phí Kiệt ôm và thỉnh
thoảng bị anh hôn trước mặt mọi người.
Tuy rằng Phí Kiệt vẫn nói chuyện bình thường với cô, nhưng ánh mắt
anh lại nóng bỏng rực lửa nhìn cô, đều làm cô tinh tường cảm nhận
được anh quả thật thích cô.
Hứa Ân Ân vì thế muốn nói rõ với anh, muốn hỏi Phí Kiệt có muốn kết
hôn với cô không, hơn nữa cô phải gọi điện thoại cho Kỉ Đại Vũ giải
thích mọi việc.
Nhưng cô cũng chỉ có thể gửi tin nhắn cho Kỉ Đại Vũ, nói hiện tại
tình hình rất hỗn loạn, đợi mọi thứ đâu vào đấy, cô sẽ tự mình giải
thích cho anh ấy nghe, nhưng khi đối mặt với đôi mắt đen sâu của
Phí Kiệt, đầu óc cô đột nhiên mê muội, nói cũng không nói được gì
cả.
“Thật có lỗi, gần đây đám phóng viên cứ túc trực trước cửa nhà hàng
làm mọi người không thể đến được, đây là món ăn nhà hàng chiêu đãi
các vị. ” Nhân viên phục vụ đưa cơm đến từng bàn, vừa cười nói,
“Chủ trù và Ân Ân vì có chút chuyện phải xử lý nên tối nay có thể
sẽ không đến. Đúng vậy, đứa nhỏ rất đáng yêu… Nếu hai người họ kết
hôn, nhất định sẽ nói các vị nghe.”
Đã qua 9h tối, thời điểm bận nhất của nhà hàng cũng đã qua, Hứa Ân
Ân ngồi ở bàn làm việc, xem tin tức trên TV. Lúc nãy, đám nhân viên
có nói, Phí Kiệt chiều nay nhận lời mời phỏng vấn của phóng viên,
cô muốn xem TV có phát lai buổi phỏng vấn hay không, bởi vì cô có
hỏi anh lúc đó nói gì, anh chỉ cười hề hề thần bí.
“Đúng vậy.”
Phí Kiệt ăn nói có ý tứ nhưng vẫn rất đẹp trai, làm cho người ta
muốn áp mặt vào TV mà nhìn khuôn mặt anh trên TV, “Tôi và đứa nhỏ
có liên quan với nhau. ”
Hứa Ân Ân ngồi ở bàn làm việc, mặc dù cảm thấy tin tức này có chút
buồn cười, nhưng cô biết hàng tá phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào Phí
Kiệt, thậm chí có thể ngừng mọi việc đang làm mà ngồi chầu chực ở
TV để nhìn anh.
Ai có thể bỏ qua một gương mặt thiên sứ cùng sức hấp dẫn của đàn
ông chứ ?
“Anh cùng Hứa tiểu thư định khi nào kết hôn ?”
“Việc này cứ để cô ấy quyết định.” Phí Kiệt hờ hững nói.
“Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã, cô ấy vì sao trì trệ
không muốn gả cho anh ?” Phóng viên hỏi.
Hứa Ân Ân nín thở, nhìn Phí Kiệt yên lặng nhìn màn hình, sau đó sắc
mặt anh mới nhu hòa lại. Nửa giây sau, khóe môi anh giương lên,
cười đến người ta phải nuốt nước miếng.
“Đúng vậy, Ân Ân, sao em không lấy anh làm chồng ?”
Hứa Ân Ân ôm ngực, cô cảm thấy mình thật sự quá ngu ngốc, nhưng mà
cô phải thu lại buổi phóng vấn này, về nhà sẽ coi 100 lần.
“Anh là một đầu bếp nổi tiếng, lại chưa đám cưới mà đã có con,
không sợ xã hội dị nghị hay sao ?” Phóng viên hỏi.
“Mấy ngày trước không biết là ai xâm phạm riêng tư của người khác,
chưa được người khác đồng ý đã đem chuyện cá nhân lên mặt báo, cũng
không phải làm trái với quy tắc xã hội sao ?” Phí Kiệt nhướng mày,
lạnh lùng nhìn màn hình.
“Anh là nhân vật của công chúng.”
“Tôi có mời các người đến phỏng vấn, đưa tin nhà hàng tôi sao ?”
Phí Kiệt nhướng mày, xoay người bước vào nhà hàng.
“Xin hỏi anh và Hứa tiểu thư cùng Chu Nghiên rốt cuộc có quan hệ gì
?”
“Tôi và Chu Nghiên tám đời cũng chẳng có quan hệ vì, về phần Hứ Ân
Ân, tôi đời này sẽ lấy mình cô ấy.” Phí Kiệt cừoi nói, xoay người
đi vào trong.
Tôi đời này lấy mình cô ấy – Hứa Ân Ân trừng mắt nhìn TV, run run
cầm điều khiển từ xa, chuyển sang kênh khác.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Part 8.2
“Tôi và Chu Nghiên tám đời cũng chẳng có quan hệ vì, về phần Hứ Ân
Ân, tôi đời này sẽ lấy mình cô ấy.” Một kênh khác trên TV cũng đang
phát đoạn phỏng vấn Phí KIệt.
Hứa Ân Ân đứng bật dậy, dùng sức cắn môi, không thể tin trừng mắt
nhìn màn hình.
“Đã nhiều năm như vậy, sao vẫn thích nói gì thì nói, hoàn toàn
không nghỉ đến cảm nhận của người khác.” Cô nắm chặt hai tay, thì
thầm trong miệng, nhưng khóe môi không tự chủ nở một nụ cười
tươi.
Cô biết tính của Phí Kiệt, anh nếu ở trước mặt nhiều người tuyên bố
như vậy, chắc chắn anh sẽ cưới cô.
Anh là người cố chấp, cho nên chỉ trong vài năm anh đã học nghề nấu
ăn thành công, mà anh đối với cô, cũng như thể là tình thế bắt
buộc.
“Độc tài.” Cô ôm khuôn mặt nóng ran của mình. Cô biết trong lòng
mình sớm đã có đáp án.
Cô muốn gả cho anh, muốn gả vô cùng ! Cho nên, cô phải hoàn toàn
cực tuyệt Kỉ Đại Vũ, dù sao cô cũng đã thích Phí Kiệt lâu như vậy,
anh cũng thích cô, nếu không nắm bắt cơ hội này, chắc ông trời cũng
sẽ không bỏ qua cho cô.
Hứa Ân Ân cầm di động của mình lên, phát hiện trên màn hình có vài
tin nhắn chưa đọc — có cả tin nhắn của Kỉ Đại Vũ.
Phanh ! Cửa phòng bị ai đó đạp mạnh, Phí Kiệt mặt mày tối sằm bước
vào.
“Anh anh anh… Anh sao có thể nói bậy bạ trên TV…”
Hứa Ân Ân vừa thấy anh bước vào, đầu tiên là mặt đỏ tai hồng chỉ
vào anh mà mắng, nhưng vừa thấy sắc mặt anh không tốt, cô lập tức
ngừng lại, kéo anh ngồi xuống sofa.
“Làm sao vậy ?” Cô hỏi.
Phí kiệt nắm chặt tay cô, đôi môi run run mím chặt.
“Đã có xét nghiểm DNA của đứa nhỏ, bác sĩ sợ anh lo lắng, liền gọi
cho anh.” Anh cố gắng đè nén cảm xúc, đến nỗi từng chữ nói ra đều
nghiến răng nghiến lợi.
“Kết quả thế nào ?”
“Tiểu quỷ kia là em trai anh.” Phí Kiệt gầm nhẹ, tức giận nháy mắt
đều phun ra, “Ba anh đã sống đến tuổi này, mà còn đi chơi bời, anh
thật sự muốn bóp chết ông ta ! Còn nữa, người phụ nữ kia đầu óc
cũng có vấn đề, cô ta ta đem đưa nhỏ để ở cửa sau, lỡ như đứa nhỏ
bị mấy tên sài lang hổ báo mang đi thì sao ? Tiểu quỷ kia xui xẻo
lắm mới gặp cha mẹ như vậy !”
Anh tức giận đá văng cái bàn trước mặt.
“Cũng không nỗi tệ, đứa nhỏ còn có chúng ta mà.” Hứa Ân Ân ngồi dựa
ở trên ghế, nắm chặt vai anh.
Hứa Ân Ân chỉ có thể mừng thầm vì đứa nhỏ được nhân viên nhà hàng
phát hiện, nếu không thì không biết nó sẽ thế nào.
Phí Kiệt bị cô nắm chặt hai vai, hô hấp mới bình ổn lại.
“Anh gọi điện thoại cho ba anh, ông ấy nói sao?” Cô vuốt vuốt lưng
anh.
“Rồi ! Ông ta nói lúc trước mượn anh một 100 ngàn là để đưa cho
người phụ nữ kia, anh không cho ông ta, nên hậu quả mới như bây
giờ. Chết tiệt ! Đó là con của ông ta, vì sao muốn anh thay ông ta
chùi đít chứ ! Còn nữa, cô ta là phụ nữ đã có chồng, chồng cô ta
công tác ở Đại Lục, cô ta đã cắm sừng, mà còn dám đòi phí che giấu,
đúng thật là khốn nạn !” Nói tới đây, sắc mặt Phí Kiệt trở nên xanh
mét.
Cô ôm cánh tay anh, nhẹ giọng nói, ”Bất luận như thế nào, đứa nhỏ
cũng được chúng ta chăm sóc tốt, ai trong chúng ta cũng đều thích
nó cả. Mặc kệ nó có cùng huyết thống hay không, chúng ta đều nguyện
ý nuôi nấng, huống chi hiện tại đã biết nó là em trai anh.”
Đôi mắt Phí Kiệt bốc hỏa, nắm chặt tay cô, rít từng chữ, “Anh chỉ
không cam lòng, lão già kia dù có làm chuyện gì tốt hay xấu, anh
đều phải giải quyết giúp ông ta. Ông ta dựa vào cái gì mà muốn làm
gì thì làm ? Dì Hồng rửa chén cũng bằng tuổi ông ta, dì ấy cũng đã
lên chức bà, nhưng vẫn phải bươn chải kiếm sống, cuộc sống sao
không có công bằng gì cả ?”
Cô vuốt vuốt lưng anh, hy vọng có thể làm anh bình tĩnh lại.
“Cuộc sống đôi khi không thể dùng công bằng để giải quyết mọi
chuyện, chỉ cần cố hết sức thì sẽ không thẹn với lòng. Giống như dì
Hồng vậy, cháu dì ấy còn nhỏ mà đã rất ngoan, bà ấy về sau nhất
định sẽ hưởng phúc. Ba anh lòng tham không đáy, thì làm sao ông ta
biết hạnh phúc là gì ?”
“Nhưng nghĩ đến việc ông ta gây chuyện thì anh phải giải quyết thì
anh rất bực mình !” Anh gầm nhẹ, “Anh chịu ông ta đủ rồi !” Anh nằm
trên đùi cô, cảm giác mệt mỏi mấy năm nay toàn bộ đều trào
ra.
“Anh có nói cho ba anh biết, anh sẽ nuôi đứa nhỏ….”
“Vì sao anh muốn….” Anh bỗng dưng ngẩng đầu, hai mắt lóe
sáng.
Cô vỗ về đầu anh, anh nằm úp mặt trên đùi cô.
“Anh cứ giảm 5000 tiền sinh hoạt hàng tháng của ông ta coi như trả
tiền sữa bột, bảo ông ta phải đến văn phòng luật sư ký giấy giao
đứa nhỏ cho anh nuôi dưỡng.”
“Nếu ông ta không muốn…”
“Tiền sinh hoạt đều do anh đưa cho ôgn ta, anh là đầu bếp đẹp trai
nổi tiếng, làm gì phải sợ ông ta chứ ?” Cô cúi đầu nhìn anh mà
cười.
Phí Kiệt nhìn nụ cười trong suốt của cô, đôi môi đầu tiên là giương
lên, tức giận cũng giống như bánh xe bị xì, đều dần biến mất.
Part 8.3
Tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh biết nếu không có cô,
anh hiện tại đã kiếm ba anh, đánh ông ta một trận tơi bời, hơn vì
muốn cho ba anh một bài học, anh chắc cũng không nghĩ đến sự sống
chết của tiểu quỷ kia.
Tay anh ôn nhu dừng ở môi cô, nhìn cô mỉm cười.
Hứa Ân Ân trong lòng run lên, hai mắt đột nhiên nhìn chỗ
khác.
“A….” Cô la lên một tiếng, phát hiện mình đã bị anh ôm vào
lòng.
“Anh phát hiện, chỉ cần anh cười, em sẽ thẫn thờ ngay, rất thích
nhìn anh cười sao ?” Anh nhíu mày, khóe môi giương lên, chọc ghẹo
cô.
“Làm gì có.” Cô đẩy vai anh, sống chết giãy dụa cho bằng
được.
“Thấy ở trên TV anh nói gì rồi sao ?” Anh hỏi.
“Em đang muốn tìm anh tính sổ đây.” Bởi vì hình ảnh anh đã khắc sâu
trong lòng cô, nên cách nói của cô cũng không có gì là giận dữ, cô
giãy dụa muốn ngồi thẳng lên, nhưng làm gì thì làm, cô vẫn bị anh
ôm chặt trong lòng, “Anh sao lại làm lớn chuyện như vậy ?
“Bởi vì anh muốn ép em lấy anh.”
Hứa Ân Ân ngồi bật dậy, nhưng lại không đứng vững, cả người ngã vào
Phí Kiệt.
“Bộ điều này khủng bố lắm hay sao ?” Tâm trạng anh rất tốt, ngồi
một bên cười to ra tiếng.
Anh vén vài sợi tóc cô ra sau tai, nhìn thẳng cô nói chuyện, khóe
môi không tự chủ giương lên nụ cười ôn nhu.
“Anh từ nhỏ đến lớn, điều tiếc nuối lớn nhất chính là không có một
gia đình bình thường. Hiện tại đã có đứa nhỏ, có em, còn chờ gì nữa
? Em muốn khi nào kết hôn ? Tháng 10 hay tháng 11 ? Lúc đó thời
tiết chắc cũng rất mát mẻ, làm việc cũng thoải mái hơn.” Anh cầm
tay của cô, cười nói, “Miệng mở lớn như vậy, muốn anh kiểm tra răng
em sao ?”
Cô vội ngậm miệng lại, liền đẩy anh ra.
“Em không có nói sẽ lấy anh.” Cô khó chịu nói.
“Tại sao ?” Anh kỳ quái nhìn cô.
Mới vừa nói thích cô, vài ngày sau liền cầu hôn, anh không cảm thấy
là quá nhanh sao ? Cô còn muốn hưởng thụ cảm giác được người ta
theo đuổi.
“Cho dù anh muốn có một gia đình, cũng không thể ép em lấy anh.” Cô
lẩm bẩm nói.
“Tại sao ?” Anh mím môi, vẻ mặt khó hiểu.
“Điều kiện tiên quyết khi kết hôn là gì ?”
“Hai người xây dựng tổ ấm gia đình….”
“Muốn có tổ ấm gia đình thì phải có tình yêu, chúng ta vẫn chưa
chính thức yêu nhau, anh sao lại cầu hôn em chứ ?”
“Chúng ta quả thật chưa chính thức yêu nhau, nhưng anh yêu em thật
lòng.”
Hứa Ân Ân trợn to hai mắt, lấy tay ôm ngực mình, cô nghi mình bị
anh dọa đến đứng cả tim.
Part 8.4
Phí Kiệt kéo tay cô xuống, đem mặt áp vào ngực cô cô.
Ân Ân sợ tới mức cả người hóa đá, thấy bộ dạng cứng đờ người của
cô, Phí Kiệt cười to ha ha ra tiếng.
Hứa Ân Ân muốn mở miệng nói, nhưng lại bị anh thừa cơ hôn, cô vốn
bị anh dọa đến sững người, giờ càng không khả năng tỉnh táo mà đẩy
anh ra.
Nhưng anh hôn rất cuồng nhiệt, cô không thể nào cự tuyệt
được.
Anh dịu dàng hôn từng tấc môi cô, làm cô cũng cuồng nhiệt hôn lại,
hai tay ôm chặt anh, luyến tiếc không muốn rời đi…
Huống hồ, trong đầu cô đều văng vẳng câu nói “Anh yêu em”, “Anh
muốn kết hôn với em”… Chỉ hai câu nói đó cũng đủ làm cô tăng thêm
men say !
Cô bị mê hoặc bởi nụ hôn của anh, khi anh hôn đến trước ngực cô, cô
vừa thẹn lại sợ rằng chính mình sẽ mê muội, đầu ngón tay anh mềm
mại chạm vào da thịt cô, dụ hoặc cô sa vào vòng triền miên này, cả
người nóng ran lên, cảm giác như vô số kim châm vào người mình, làm
cô không tự chủ được hòa mình cùng anh….
“Gả cho anh.” Phí Kiệt nhìn cô hai mắt nhắm chặt nằm dưới người
mình, anh dừng lại động tác thì thầm bên tai cô.
Cô mở to hai mắt, hơi thở gấp gáp, không biết anh nói có thật
không.
Anh lại lần nữa cúi đầu hôn môi cô, dấy lên dục vọng của cô.
“Gả cho anh.” Anh nói
Cô liếc anh một cái, khóe mắt ngấn nước, phấn trắng trên mặt vì sự
hoan ái mà đỏ ửng. Phí Kiệt hoài nghi chính mình là thánh nhân, nếu
không trong lúc này, anh còn có thể giữ được lý trí.
“Hứa Ân Ân, em nói “Được ” cho anh.” Anh hung hăng ra lệnh.
“Được.” Cô vô lực trả lời.
Phí Kiệt vừa lòng hôn môi cô, bàn tay anh mơn trớn thân thể Ân Ân,
đầu ngón tay chạm vào nụ hoa mẫn cảm của cô, đem cô nháy mắt đến
điểm cao nhất.
Cô rên la một tiếng, cảm giác như cơ thể mình là bom nổ chậm
vậy.
Phí Kiệt trìu mến hôn cổ của cô, ôm chặt cô vào lòng mình.
“Chúng ta sáng mai sẽ đi đăng ký kết hôn.” Anh nói
“Anh— nói cái gì?” Cô thở hổn hển, mười ngón tay cấu chặt áo sơmi
của anh.
“Anh vừa hỏi em có gả cho anh không, em nói “được”, chẳng lẽ giờ em
lại đổi ý?” Phí Kiệt lập tức trở mặt, hung thần ác sát nói.
Cô gái này quả thật không có lương tâm! Anh vì cô mà kiềm chế bản
thân mình, không ngờ cô lại bồi đáp anh như vậy!
“Kết hôn không phải chuyện giỡn.”
“Em cũng đã muốn gả cho anh, anh cũng đã yêu em, như vậy còn chưa
đủ sao?” Phí Kiệt bực mình la lên.
“Cho dù em yêu anh…”
“Yêu mà còn có “cho dù” sao? Anh trừng mắt nhìn cô.
“Anh vẫn chưa thưa chuyện với ba em.” Hứa Ân Ân nhìn vẻ mặt anh cố
chấp, cố gắng nghĩ ra lý do nào đó để ngăn cản anh.
Cho dù cô rất muốn gả cho anh, nhưng chuyện xảy ra trong ba ngày
nay quả thật rất hù chết người! Cô còn muốn hưởng thụ một chút cảm
giác được người ta theo đuổi.
“Anh đã nói chuyện với chú Hứa rồi, chú ấy nói chỉ cần em ok, chú
ấy liền ok, nhưng mà chú ấy cảnh cáo cô không được phép làm chuyện
gì bậy với em trước khi đám cưới.” Phí Kiệt đắc ý nói.
“Khó trách vừa rồi anh….” Hứa Ân Ân nhìn đến bàn tay anh đang ở
trước ngực mình, mặt cô nóng lên nhìn sang chỗ khác.
Đúng vậy, cô đã yêu anh từ lâu, nhưng cô vẫn chưa bao giờ dám tưởng
tượng đến việc cô và anh đang làm.
“Đã sắp kết hôn, em còn thẹn thùng gì nữa chứ?” Phí Kiệt kéo tay cô
xuống, mặt đối mặt với cô, nhìn đến khi mặt cô như sắp bị thiêu
đốt, lớn tiếng nói, “Nếu em không chấp nhận lời cầu hôn của anh,
anh sẽ đem đứa nhỏ trả lại cho ba anh.”
“Anh dám uy hiếp em.” Cô trừng mắt nhìn anh.
“Đúng vậy. Bởi vì anh là người quyết định, là đầu bếp đẹp trai nổi
tiếng, không có gì không làm được, đúng không.” Anh đối đáp lại
cô.
“Những lời này muốn nói thì anh nói với người khác đi.” Cô chu
miệng lên, đánh túi bụi vào vai anh.
“Em không phải là người khác, em sắp thành vợ anh, ha ha ha.” Phí
Kiệt đắc ý cười to ra tiếng, cười đến nỗi đầu ngửa cả ra phía
sau.
Hứa Ân Ân nhân cơ hội, đẩy Phí Kiệt ra, chạy nhanh ra khỏi văn
phòng.
Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện lắm rồi, cô cần phải tìm ai đó nhéo
cô một cái, cho cô biết mọi chuyện có phải là mơ không.
Phí Kiệt ở trong văn phòng nhìn cô chạy trối chết ra khỏi phòng,
nam tính nóng rực nhắc nhở anh vẫn chưa thỏa mãn, nhưng anh biết
anh có thể kiềm chế, bởi vì không lâu nữa, anh có thể âu yếm ôm Ân
Ân muốn làm gì thì làm.
Ha ha ha ha ha ha ha ha…………
Part 8.5
Bốn ngày sau—-
Hứa Ân Ân mặc bộ áo cưới màu trắng, đứng trong pháp viện, nghe công
chứng viên nói “Chúc mừng” với cô, sau đó mọi người mới la to là
“kiss kiss kiss”, Phí Kiệt ôm hôn môi cô.
Cô nhìn Phí Kiệt tươi cười rạng rỡ, cảm giác anh xem cô như là trân
bảo, cô như muốn té xỉu….
Cô thật sự đã gả cho Phí Kiệt !
Mấy ngày nay, trừ bỏ thời gian ở phòng tắm, Phí Kiệt luôn áp dụng
chính sách kè kè bên cạnh cô, căn bản không cho cô đi đâu, ngay cả
cô cùng Kỉ Đại Vũ nói chuyện, anh cũng ôm đứa nhỏ đứng một bên giám
sát.
Vừa nghe cô còn muốn hẹn Kỉ Đại Vũ ra ngoài, anh liền ôm đứa nhỏ
đang khóc nức nở đòi cô đến trước mặt.
Nghĩ đến đó, Hứa Ân Ân không nhịn được liền cười mỉm. Sau đó, cô
phát hiện đôi mắt đẹp của Phí Kiệt đang nhìn mình chăm chú.
“Mới ngày đầu kết hôn, em ngay cả hôn anh cũng không chuyên tâm, em
chết chắc rồi !”
Phí Kiệt ôm cô từ phía sau, xoay đầu cô ra phía sau mà hôn, hôn đến
khi ba Ân Ân — Hứa Tinh Tiến đi đến đánh vào đầu Phí Kiệt.
“Con khỉ này, ai cho con ở nơi công cộng mà làm mấy chuyện này,
muốn hôn thì về nhà mà đóng cửa lại mà hôn ! Đừng quên hai con còn
chụp hình cưới.”
Phí Kiệt vừa nghe đến chụp hình cưới, bao nhiêu nhiệt tình đều mất
đi. Anh buông Ân Ân ra, trong lòng không cam lòng, tay vẫn còn ôm
thắt lưng cô.
Hứa Ân Ân đứng dựa vào người anh, nhận lời chúc mừng nhân viên
trong nhà hàng.
Bọn họ ai ai cũng hô hào, mặt mỗi người đều hiện lên vẻ vui mừng mà
má phiếm hồng, sư phó Ngải Tâm thắng được tiền cá cược cười đến tận
mang tai, hai mắt híp lại thành một đường dài.
Cô đã sớm biết rằng Phí lão đại và chị Ân Ân chắc lấy nhau – bởi vì
ngôn tình tiểu thuyết đều nói như vậy mà !
“Không ngờ Phí lão đại của chúng ta lại thâm tàng bất lộ như vậy,
bình thường làm gì cũng dấu dấu diếm diếm, mới nói muốn kết hôn thì
lập tức đến pháp viện đăng ký kết hôn, ba ngày sau liền hoàn thành
việc đám cưới.” Phó chủ trù Tiểu Sa tấm tắc nói.
“Đúng vậy, nhìn ra mới là quỷ, bên người anh ấy có quá trời phụ nữ
vây quanh.” Ngải Tâm bị Phí Kiệt trừng mắt nhìn, lập tức sửa lại
lời nói, “Nhưng mà, ai nấy đều biết Phí lão đại đối với chị Ân Ân
rất tốt. Chị Ân Ân không khỏe, liền bắt chị ấy về nhà nghỉ ngơi và
đi khám bác sĩ, chị Ân Ân thèm ăn cái gì, chỉ vừa nói là vài ngày
sau anh ấy sẽ làm cho chị ấy anh. Sinh nhật chị Ân Ân, anh ấy lại
nấu canh đậu đỏ hay mua chocolate cho chị Ân Ân….”
Hứa Ân Ân ngửa đầu nhìn Phí Kiệt, hốc mắt ngấn nước đỏ hoe.
Phí Kiệt nhếch môi, có chết cũng không thừa nhận anh đã làm mấy
chuyện này, cứ như trước ra dáng một kẻ giết người không chớp
mắt.
“Cô nói xong chưa ? Tôi rảnh rỗi làm mấy chuyện đó thì sao, cô có ý
kiến hả ?” Phí Kiệt khoanh hai tay trước ngực, hung hăng trừng mắt
nhìn Ngải Tâm đang phát run.
“Cám ơn anh luôn làm cho em thực hạnh phúc.” Hứa Ân Ân đi đến bên
Phí Kiệt, nhẹ nhàng hôn anh.
Part 8.6
Phí Kiệt thấy đôi mắt cô đỏ hoe, đột nhiên phát hiện đây là lần đầu
cô chủ động hôn anh.
Anh đứng lặng một chỗ, nhất thời không có phản ứng gì cả. Anh đoán
rằng cô cũng yêu anh, cũng tự tin không ai yêu cô bằng anh cả,
nhưng anh để ý chuyện cô không tin anh, nên anh mới vộ vã cưới cô,
muốn dùng hôn nhân để cải thiện quan hệ.
Hứa Ân Ân nắm cánh tay anh, hai má tựa vào ngực anh, cười mãn
nguyện.
“Hạnh phúc quá nha….” Đám nhân viên ai nấy cũng hô to hâm mộ.
“Chị Ân Ân, thẩy hoa cô dâu cho em đi, em muốn lấy một người đối xử
tốt với em, em không biết lấy một người chồng vũ phu đâu….” Ngãi
Tâm giật nhẹ cánh tay Ân ân, nói.
“Em cũng muốn hoa cô dâu !” Bạn gái Tiểu Sa cũng đi lên trước giành
lấy.
“Xéo sang một bên, đừng có đụng vào người vợ tôi.” Phí Kiệt cầm hoa
cô dâu đưa cho dì Hồng, “Đưa cho cháu gái của dì, nó không phải làm
việc ở cửa hàng bán hoa sao ? Kêu cháu gái dì ráng học việc, sau
này tay nghề thành thạo, hoa trong nhà hàng sẽ đều cho cháu gái dì
làm hết.”
Dì Hồng tiếp nhận hoa, nhìn Hứa Ân Ân cười nói, “Con rất có phúc,
gặp được một người đàn ông ngoài miệng thì hung tợn, nhưng trong
lòng lại rất tốt.”
“Đúng vậy.” Hứa Ân Ân cười càng tươi hơn.
“Đình Đình, kêu chị hai đi.” Hứa Tinh Tiến vui vẻ ôm đứa nhỏ đến
bên cạnh Ân Ân, hôm nay nó mặc một bộ tây trang màu trắng, vừa mới
ra khỏi pháp viên, đám nhân viên cùng người qua đường bu quanh
giành chụp hình với tiểu đáng yêu Phí Đình.
Mọi người giờ đều biết thân thế của Phí Đình, cũng không giảm đi
yêu thích nó. Dù sao, một đứa nhỏ khuôn mặt như thiên sứ, đôi mắt
to tròn, ngây thơ, gặp ai cũng cười, ai mà không thương chứ ?
“Dì dì dì ! Đẹp đẹp !” Phí Đình cười khanh khách nhìn Ân Ân, hai
tay duỗi ra ôm mặt cô mà hôn.
“Nhỏ như vậy mà miệng lưỡi ngọt xớt, so với anh của em quả thật em
tốt hơn nhiều.” Hứa Ân Ân đang định ôm đứa nhỏ, thì lại bị Phí Kiệt
chặn lại.
Phí Kiệt một tay chặn trước người đứa nhỏ, một bên thì kề sát lỗ
tai của Ân Ân, nói, “Đầu tiên là hôn môi không chuyên tâm, giờ thì
lại phớt lờ anh, xem anh tối nay trị em thế nào.”
Mặt Hứa Ân Ân đỏ lên, cô cứ cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn ai
hết. Dục vọng của anh rất mãnh liệt, vài ngày nay nếu anh không
kiềm chế bản thân, bọn họ không biết có phải đã….
“Anh !” Bàn tay múp míp của Phí Đình cầm tay của Phí Kiệt, lớn
tiếng hô.
“Đình Đình, em đúng là thỏ đế !” Hứa Ân Ân vui sướng ôm lấy Phí
Đình.
Phí Đình giống như một con vật nhỏ vậy, vừa thấy chủ nhân là vui
mừng khoa chân múa tay, vì thế một lớn một nhỏ vừa cười vừa ngã vào
lòng Phí Kiệt.
Phí Kiệt cúi đầu nhìn bọn họ, trong lòng rất cảm động, cảm giác
hạnh phúc làm anh khó thở.
Chết tiệt ! Anh thật sự có một gia đình – Đây là vợ anh, người nhà
của anh !
Part 8.7
Hứa Ân Ân ngẩng đầu nhìn Phí Kiệt đang vui mừng, cô nhớ đến quá khứ
của anh, hốc mắt tự nhiên đỏ lên.
Về sau, cô sẽ cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc, để anh sẽ
luôn tươi cười như bây giờ.
“Em khóc cái gì ?” Phí Kiệt nhìn nước mắt của cô, vội vội vàng vàng
cầm khăn giấy lau đi nước mắt đang chảy xuống của cô.
“Nhiều chuyện vui như vậy nên em muốn khóc.”
Phí Kiệt càng cười tươi hơn, vỗ vỗ đầu cô.
”Được rồi được rồi, chúng ta còn phải chụp hình cưới nữa.” Hứa Tinh
Tiến ôm đứa nhỏ, ra lệnh cho mọi người đi nhanh về phía
trước.
Phí Kiệt nghe vậy, đôi môi lập tức mím lại. Hứa Ân Ân vỗ nhẹ lưng
anh, hy vọng có thể trấn an anh một chút.
Cô cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Sáng sớm hôm kia, sau khi thức dậy,
cô ôm đứa nhỏ vào trong phòng chơi đùa, hai người ở trên giường
cười khanh khách, ba cô vừa ở Mỹ về đột nhiên chạy vọt vào phòng
hỏi —
“Con gái, con có muốn chụp hình cưới không ?”
Cô liền gật gật đầu, sau đó ba cô phấn khích chạy ra khỏi phòng, ra
lệnh cho Phí Kiệt nhất định phải chụp hình cưới, nếu không thì con
gái ông cả đời sẽ tiếc nuối.
Mà cô biết rất rõ Phí Kiệt ghét nhất là bị người ta bày cho cách
pose ảnh.
“Con phải đối xử tốt vối Ân Ân.” Hứa Tinh Tiến vỗ mạnh vào vai con
rể, “Tháng sau hai đứa phải để ba mời khách, bạn của ba nhiều lắm,
liệt kê danh sách cũng tốn chút thời gian. Còn nữa, áo cưới nhất
định phải có năm bộ, con gái ba xinh đẹp như vậy, con ngay cả chụp
hình cưới cũng chưa cho nó chụp, như vậy có công bằng không
?”
Hứa Tinh Tiến nói xong, thân hình cao gầy ôm tiểu đáng yêu Phí Đình
đang ngậm kẹo cùng đùa giỡn.
“Đều lại tại em, không việc gì tự nhiên đáp ứng chụp cái gì hình
cưới ?” Phí Kiệt ôm thắt lưng cô, cô hôm nay mặc bộ quần áo màu
trắng lệnh vai, xinh đẹp như một đóa hoa bách hợp.
“Em làm sao biết là ba hỏi em chuyện này chứ.” Cô nhẹ giọng nói,
dùng tay nhéo nhéo mặt anh, “Đừng có xụ mặt như vậy, bằng không
người khác còn tưởng em ép anh lấy em đó.”
“Anh đã xụ mặt như vậy, thì làm sao lúc chụp hình cưới có thể cười
cho được.” Anh bắt được tay cô, khẽ cắn lấy đầu ngón tay Ân
Ân.
“Anh xụ mặt hay không cũng không sao, anh đẹp trai như vậy, chụp
thế nào cũng đẹp.” Cô ngẩng đầu cười với anh, đầu ngón tay khẽ vuốt
vuốt mặt anh.
“Em nói cái gì ?” Anh khom người hỏi.
“Anh đẹp trai như vậy, chụp thế nào cũng đẹp….” Cô chu miệng, phát
hiện anh cố ý dụ cô nói lại mà thôi.
Hai mắt Phí Kiệt lóe sáng nhìn cô, đôi môi giương lên cao, khóe
miệng cười rất tươi, bộ dáng cứ như một đứa nhỏ vậy.
Cô nhịn không được cũng khẽ cười theo anh.
“Không giận anh ép em gả cho anh sao ?”
“Thật ra… em cũng đã sớm muốn gả cho anh.” Cô nhón chân kề sát vào
lỗ tai anh mà nói.
“Có ý gì ?”
Phí Kiệt định ôm cô, nhưng anh ra tay quá chậm, vợ của anh đã chạy
đến bên người cha vợ.
Anh nhìn bóng dáng Ân Ân, anh đột nhiên cười mỉm, anh biết chính
mình còn cả khối thời gian để hỏi cô.
Anh, thực sự rất chờ mong !
Part 9.1
Phí Kiệt và Hứa Ân kết hôn ngày đầu tiên, “Philadelphia” vẫn hoạt
động bình thường.
Trên thực tế, hai người nếu muốn hưởng tuần trăng mật thì phải đợi
đến ngày nghỉ mỗi ba tháng của nhà hàng.
Việc ở nhà hàng rất bận rộn, may là Phí Kiệt cùng Hứa Ân Ân đã quen
với chuyện này. Cùng nhau làm với suốt 5 năm, hai người cũng biết
rõ sự vất vả của mỗi người, vì vậy không ai oán than một câu
nào.
Tối nay, nhà hàng dùng ly sâm banh làm thành một tòa tháp sâm banh,
chùm đèn thủy tinh trên trần nhà lóe ra ánh sáng óng ánh rạng
ngời.
Mỗi vị khách bước vào nhà hàng đều được thưởng thức một ly sâm banh
và được tặng một đóa hoa hồng, nhưng khi họ hỏi có vì mà nhà hàng
ai nấy đều vui, nhân viên nhà hàng chỉ mỉm cười thay cho câu trả
lời.
Chín giờ, đa số món chính đều đã được dọn lên bàn, Phí Kiệt kéo Ân
Ân đi đến sảnh nhà hàng.
Phí Kiệt vẫn như cũ trưng bộ mặt lạnh lùng, nói năng thận trọng
trước mặt mọi người, nhưng khi anh cúi đầu nhìn Ân Ân—đôi mắt anh
lóe sáng có thể sánh bằng kim cương, yêu thương đong đầy trong mắt,
làm cho Hứa Ân Ân cúi đầu cười, cũng làm cho khách nữ trong nhà
hàng mê như điếu đổ.
“Mời sâm banh là vì, sáng nay chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn.” Phí
Kiệt ôm bả vai Ân Ân, lớn tiếng nói.
Khách nhân không hẹn mà cùng trầm trồ chúc mừng, đứng lên vỗ
tay.
Hứa Ân Ân cười cùng mọi người, cô mặc một bộ âu phụ màu đen đứng
bên cạnh Phí Kiệt, tay phải nắm lấy tay anh.
Phí Kiệt nhìn thấy có vài máy chụp hình đang nhắn ngay bọn họ, đôi
mắt sáng đẹp lập tức nheo lại tức giận, khách nhân sợ tới mức đều
thu hồi máy ảnh lại.
“Anh hôm nay đã chụp rất nhiều hình cưới rồi.” Anh cố chấp, không
chịu thỏa hiệp.
“Anh chỉ chụp có mười tấm.” Bàn tay bị anh nắm chặt duỗi ra mười
ngón giơ trước mặt anh.
“Bọn họ còn sửa lông mi, còn trang điểm nữa.” Phí Kiệt nghĩ đến
việc trưa nay, anh đột nhiên rùng mình một cái.
“Bọn họ chỉ giúp anh đánh phấn lại, để màu da của anh nhìn giống
màu da của em, để chúng ta chụp hình đẹp hơn.”, cô cười nói, “Nhưng
hiện giờ anh cũng đâu có trang điểm, cũng đang ở nhà hàng, cười một
cái đi.”
“Vậy thì em đứng ở phía trước anh, để bọn họ chụp cho đã ghiền đi.”
Anh hừ lạnh một tiếng.
Cô ôm tay anh, nhẹ giọng nói, “Nhưng em muốn cùng chụp với
anh.”
Mây đen trên mặt Phí Kiệt không biết bay đi đâu hết, anh đột nhiên
mỉm cười.
Khách nhân nhìn Phí Kiệt luôn lạnh lùng nhưng giờ lại mỉm cười ăn
nói nhỏ nhẹ với Hứa Ân Ân, mặt họ cũng lộ ra nụ cười tươi.
Hứa Ân Ân nhìn Phí Kiệt vì cô mở nở nụ cười, cô cảm thấy rất
vui.
Cô cảm thấy mình như là một nhà ảo thuật, bởi vì Phí Kiệt luôn
chiều theo ý cô. Phát hiện này lại càng cô thêm vui sướng, nhịn
không được cô muốn thử một phen – “Khách nhân hiện tại có thể chụp
hình rồi, phải không ?” Cô đặt một tay trước ngực anh, ánh mắt thập
phần chờ mong nhìn Phí Kiệt.
“Sao cũng được ! Đem máy chụp hình các người ra đây hết đi, muốn
chụp thì chụp một lần cho xong.” Phí Kiệt nói xong, thấp giọng
nguyền rủa hai câu thô tục mà chỉ hai người có thể nghe được.
“Tôi có chân máy, có thể giúp mọi người chụp một ảnh chung.” Một
nhiếp ảnh gia đưa cao máy ảnh lên.
“Trời ạ !” Phí Kiệt nhướng mắt, khuôn mặt đẹp trai như muốn vỡ ra
thành từng mảnh vụn.
Anh trừng mắt nhìn mọi người, nói, “Muốn chụp thì chụp nhanh đi !
Chụp xong thì dùng cơm, sau đó tôi còn phải trở về tận hưởng đêm
tân hôn của tôi nữa.”
Khách nhân cười to ra tiếng, Hứa Ân Ân nghe anh nói vậy mà mặt đỏ
lên hết, lấy khủy tay húc vào ngực anh.
“Ai muốn chụp ảnh thì mời sang hành lang bên này. Chúng ta chỉ chụp
một tấm, nếu không đầu bếp đẹp trai của chúng ta sẽ mất kiên nhẫn.”
Hứa Ân Ân Ân kêu nhân viên nhà hàng dẫn đường cho mọi người, “Những
người chụp hình xin hãy để địa chỉ ở quầy tính tiền, tôi sẽ gửi anh
lại cho mọi người.”
Khách nhân rất nhanh đứng xếp sau Ân Ân và Phí Kiệt, nhiếp ảnh gia
điều chỉnh máy ảnh chụp tự động xong cũng vội vàng đi qua.
“Tôi điều chỉnh chụp trong 3 giây.” Nhiếp ảnh gia nói.
Phí Kiệt ôm thắt lưng Ân Ân, cô ngẩng đầu nhìn anh cười — Anh bỗng
nhiên cúi đầu, hôn môi của cô.
Cửa chập máy ảnh lóe sáng, một tiếng “cách” vang lên. Toàn bộ khách
nhân đều đang nhìn hai người bọn họ hôn môi.
Phí Kiệt ngẩng đầu đắc ý nhìn cô mà cười, “Buổi trưa cũng chụp hình
như vậy thì tốt rồi, ít nhất cũng có chút hứng thú.”
Hai má Ân Ân đỏ ửng lan đến cả hai bên lỗ tai, khuôn mặt thập phần
vui vẻ.
“Em đi làm việc.” Hứa Ân Ân lẩm bẩm, giãy ở trong lòng Phí
Kiệt.
Chỉ một giây sau, Phí Kiệt cũng đi theo cô lầu.
“Các người nhanh chóng về bàn dùng cơm, vợ tôi nói muốn hoàn thành
chút việc, sau đó sẽ cùng tôi tận hưởng một khắc xuân thu đáng giá
ngàn vàng.” Phí Kiệt thản nhiên ôm eo Ân Ân, đi trở về văn
phòng.
Hứa Ân Ân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn vẻ đắc ý tươi cười mãn
nguyện của anh, nhịn không được khiêu khích nói, “Buổi tối còn có
Đình Đình nữa.”
“Anh và ba em đã thương lượng rồi, ba sẽ giúp chúng ta làm bảo mẫu,
ông ấy còn mừng như bắt được vàng, có thể độc chiếm Đình Đình cả
đêm !” Phí Kiệt cất tiếng hát, lời bài hát tựa chừng như là “Trên
đời này chỉ có nhạc phụ đại nhân tốt nhất”
Cô cười kéo anh đi vào trong văn phòng.
“Anh cứ nên cười vậy đi, về sau ngày nào cũng cười với mọi người
như thế là tốt lắm.” Cô nói.
“Không được, anh chỉ cười trước mặt em thôi.” Phí Kiệt nhướng mày,
lập tức khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng hàng ngày, “Đúng rồi, anh có
một câu hỏi.”
Anh ôm Ân Ân vào lòng, hôn lên mắt cô, sau đó nói, “Sáng nay em nói
” em cũng đã sớm muốn gả cho anh” là có ý gì ?”
Cô ôm cổ Phí Kiệt, tươi cười nhìn anh.
“Bởi vì em đã thầm thích anh mười năm.” Cô nhón chân nói thầm vài
tai anh.
Phí Kiệt nhìn chằm chằm cô, nụ cười trên mặt cũng ngưng đọng, lòng
giật thót lên.
“Mười năm ?” Anh lớn tiếng hỏi.
“Đúng vậy.”
Phí Kiệt đầu tiên là nhếch môi, sau đó trừng mắt tức giận nhìn cô,
gầm nhẹ ra tiếng, “Em có bị bệnh không, thích anh thì tại sao không
nói sớm, báo hại anh lãng phí nhiều thời gian vậy ! Chúng ta còn ở
đây chờ đợi cái gì nữa ? Đêm tân hôn đáng lẽ phải nên qua một trăm
lần rồi !”
Phí Kiệt kéo tay cô định đi ra ngoài.
“Công việc còn chưa làm xong mà, buổi tối em còn phải cùng sư phó
cung ứng đồ ăn đi kiểm kê nữa.” Cô níu lấy cửa, không chịu đi với
anh.
“Kêu hắn đi chết đi !” Phí Kiệt ẵm cô đi ra khỏi văn phòng, đám
nhân viên nháo nhào ở phía sau huýt sáo, chúc họ “sớm sinh quý
tử.”
“Phí Kiệt, tinh trùng anh chạy lên não sao, bỏ em xuống !” Cô nghĩ
đến viện mọi người biết họ sắp làm gì, xấu hổ đến đem mặt úp vào
ngực Phí Kiệt.
“Em nói đúng rồi đó.” Phí Kiệt cúi đầu nhìn cô, càng ôm Ân Ân đi
nhanh hơn.
Cô gái này nói thích hắn mười năm, anh hiện tại cũng phải đem nhiệt
tình đang tràn ngập trong người anh báo đáp lại cô, anh đâu chỉ có
tinh trùng dồn hết về não, anh vui đến cả não là gì cũng không nhớ
rõ.