“Anh mà cũng biết hở hang sao !!!! Mấy người con gái bên ngoài ăn
mặc nóng cả mắt mà anh còn khen họ biết lấy cơ thể làm lợi thế của
mình.”
“Em không phải con gái bên ngoài.” Phí Kiệt đặt hai tay trên vai
cô, bộ dáng nghiêm túc nhìn cô, “Em là người thân của anh.”
Hứa Ân Ân nhìn đôi mắt sáng của anh, ngực như bị ngàn kim châm vào,
đau đến cả người co rúm lại. Cô biết cô đặc biệt đối với anh, cô đã
thấy rất vui, nhưng sao…..
Hứa Ân Ân nhăn mũi, đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
“Ân Ân?” Phí Kiệt hoảng sợ nhìn mắt cô đang ngấn nước.
“Người thân cũng không có quyền can thiệp tự do của em.” Cô bức
bách nói, nước mắt trào ra, ướt đẫm hai má.
“Em….. em đừng khóc!” Phí Kiệt đi nhanh đến chỗ cô, bộ dáng cực kì
hoảng sợ.
“Em càng muốn! Ai bảo anh xem thường em, ngay cả mặc quần áo gì
cũng can thiệp !”
“Được rồi, được rồi, em mặc cái váy đó rất đẹp, đẹp như tiên nữ,
vậy được chưa?”
“Không.” Cô nhăn mặt, vẫn cứ muốn khóc. Vì sao anh chỉ có thể coi
cô là người nhà? Vì sao?
“Lợi nhuận tháng này đều cho em hết, em đừng khóc nữa!”
Hứa Ân Ân nhìn khuôn mặt đẹp tựa như tạc ra từ đá cẩm thạch, lúc
nào cũng nghiêm nghị, nhưng giờ lại vì cô khóc mà chân tay luống
cuống, vẻ mặt hốt hoảng, cô lại cảm thấy vui trong lòng.
“Được.” Cô gật đầu. “Em muốn thay quần áo.”
Reng reng reng…. Di động của Hứa Ân Ân vang lên.
“Alo.” Cô bắt điện thoại, cười nói: “Em xong ngay thôi, anh đợi em
một chút.”
Phí Kiệt vừa nghe cô nhỏ nhẹ nói chuyện điện thoại, lập tức dừng
lại, cứ đứng đó không chịu đi.
“Anh đang ở cửa sau của nhà hàng hả? Sao mà đến sớm vậy?” Hứa Ân Ân
nói, ánh mắt nhìn Phí Kiệt, một tay chỉ ra phía cửa.
Phí Kiệt lại xem như không thấy, đi đến sofa ngồi, chân kê lên bàn,
quanh minh chính đại nghe cô nói chuyện điện thoại.
“Anh nói gì?” Vẻ mặt Hứa Ân Ân đột nhiên thay đổi, cầm di động bước
ra khỏi văn phòng.
“Không thay quần áo sao? Khẩn cấp lắm à? Còn nữa, chưa tới giờ mà
đã nghỉ thì em làm gương xấu cho nhân viên, vậy mà cũng xứng làm
quản lý và chia hoa hồng sao?” Phí Kiệt đứng dậy đi theo cô, lạnh
lùng nói.
Hứa Ân Ân dừng lại, nghiêm mặt quay sang quát anh: “Cửa sau của nhà
hàng có trẻ con!”
“Em nói cái gì?” Phí Kiệt kinh ngạc hỏi lại.
“Anh nghe rồi đó. Cho nên, em giờ phải đi coi sao.” Hứa Ân Ân cau
mày, nghiêm túc nói: “Anh đi ra sảnh nhà hàng đứng đó nhe 10 cái
răng mà cười cho em, đừng cho thực khách nhìn thấy bộ dạng này của
anh, nếu không họ sẽ chạy hết, với lại tối nay có phóng viên ở
trước cửa nhà hàng.”
Hứa Ân Ân nói xong, đi nhanh ra cửa sau.
Phí Kiệt còn nghe văng vẳng lời của Ân Ân, trong lòng lại căng
thẳng.
Anh dùng tay che ngực, tự hỏi sao ngày nào ngực anh cũng nhói đau,
mạch máu bị nghẽn sao?
Không phải, ngực anh nhói đau là vì Hứa Ân Ân. Hôm nay cô quyết
định nghiêm túc cùng người khác hẹn hò, làm cho anh không thoải
mái, ngực anh đang rất đau.
Mặc kệ, anh hiện tại có việc khác phải làm. Phí Kiệt hít một hơi
thật sâu, kéo lại cổ áo, xoay người bước ra sảnh nhà hàng, chuẩn bị
dùng mị lực của anh làm thực khách thất điên bát đảo…
Part 3.1
Sau đó, Phí Kiệt ra sảnh nhà hàng nói chuyện cùng thực khách, rồi
cùng fan hâm mộ chụp hình, rốt cuộc nhận được tất cả 8 danh thiếp
của khách nam, 12 danh thiếp của khách nữ. Mặc dù đối mặt với người
xa lạ, Phí Kiệt vẫn duy trì hình tượng tao nhã, miệng nhếch lên 15
độ tươi cười, luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nhưng thực khách đều
rất thỏa mạn, ai nấy đều cảm thấy anh rất hào hoa phong nhã. Mà phụ
nữ thì cứ liên tục dùng đôi mắt đẹp phóng điện về phía anh.
Phí Kiệt đi vào phòng bếp, lập tức thay đổi bộ dáng.
Những người khác đâu? Anh nhìn xung quanh phòng bếp còn bận rộn lúc
nãy, giờ lại chẳng thấy ai, không nói không rằng bước nhanh lên văn
phòng ở lầu 2.
Lúc đẩy cửa bước vào, anh liền thấy nhân viên đang chen chúc ở
đây.
“Nó thật đáng yêu!” Nhị trù Tiểu Sa nói.
“Xem này xem này… Nó vừa cười ! Nó thích tôi, cho tôi ôm cho tôi ôm
!” Sư phó Bách chuyên về món nướng đang chồm người về phía trước
định ôm đứa nhỏ.
“Tránh ra đi ! Không phải vừa này mới ôm sao, chỉ có Ân Ân ôm nó
thì nó mới không khóc, hai người họ thật là có duyên.” Sư phó Ngải
Tâm chuyên làm điểm tâm lên tiếng.
Phí Kiệ thấy đám nhân viên cứ nháo nhào lên, không kiên nhẫn quát
to—-
“Các người ở đây làm gì ? Không cần làm việc sao ? Tránh ra hết cho
tôi !”
Tất cả mọi người quay đầu nhìn anh, vẻ mặt như đang nghiền ngẫm món
ăn độc đáo nào đó.
Phí Kiệt nhìn Hứa Ân Ân, còn cái kia đưa lưng về phía anh, đầu tực
trên vai cô, mông còn quấn tã, giống như con đà điểu nhỏ.
“Đứa bé này là chuyện gấp đó hả?” Phí Kiệt hỏi.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn anh, bao gồm cả
người đang mặc âu phục, diện mạo nhã nhặn đang ngồi bên Hứa Ân Ân –
Kỉ Đại Vũ.
“Phải, là chuyện gấp, em còn muốn hỏi ý kiến của anh trước khi
quyết định.” Hứa Ân Ân ôm đứa bé đứng dậy, đối mặt với Phí Kiệt mà
nói, đứa bé tựa dầu trên vai cô, cứ cười hì hì phía sau lưng
cô.
“À ha, em từ khi nào mà tôn trọng anh vậy?” Phí Kiệt bĩu môi, giọng
nói đầy vẻ trêu chọc.
“Anh xem qua tờ giấy này đi.” Hứa Ân Ân đưa tờ giấy cho anh.
Phí Kiệt nhìn khuôn mặt không cười của cô, biết chắc cô đang giận
anh.
“Chết tiệt, tự nhiên không đâu đem đứa bé tới đây…..” Anh cúi đầu
nhìn tờ giấy, da đầu nháy mắt run lên, tờ giấy viết – Phí Kiệt, đây
là trách nhiệm của anh. Nó tên là Phính Đình, hiện tại đã 1
tuổi.
“Chết tiệt! Đó không thể nào là con anh!” Phí Kiệt lập tức phủ
nhận.
Hứa Ân Ân xoay đứa nhỏ đối diện với anh. Phí Kiệt thoáng chốc giật
mình, trừng mắt nhìn bản sao thu nhỏ của mình – Khuôn mặt rất
giống, đôi mắt cũng giống, đôi môi cũng giống, ngay cả lúc cười rộ
lên cũng hoàn toàn rất giống anh. Chỉ có thể kết luận 1 điều : đứa
bé này giống anh y đúc.
Hứa Ân Ân nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Phí Kiệt, cô thậm chí cắn môi
mới có thể đè nén nỗi đau trong lòng. Anh đã có con, cô hoàn toàn
không biết người con gái sinh cho anh đứa con này. Cảm giác bị phản
bộ quả thật rất đau, như roi da hung hăng quất lên người, mà điều
làm cho cô càng đau hơn chính là – cô căn bản không có tư cách
trách anh.
Đột nhiên cô cảm thấy việc cô yêu anh say đắm là cực kỳ ngu
xuẩn.
“Nó rất giống anh, đúng không ?” Hứa Ân Ân ôm đứa bé, cố ý ngồi vào
chỗ bên cạnh Kỉ Đại Vũ.
Phí Kiệt trừng mắt nhìn hai người ôm đứa bé, cảm thấy cực kì chướng
tai gai mắt. Cứ thế mà công khai biểu diễn tình cảm sao, tưởng đây
là sân khấu sao ? Anh cố tình không cho bọn họ được như ý.
“Đi ra ngoài hết ! ” Phí Kiệt hung hăng quát tháo, toàn bộ nhân
viên văn phòng đều lùi về sau 3 bước.
“Thẹn quá hóa giận.” Thím rửa chén đáng tuổi mẹ của Phí Kiệt
nói.
“Tôi thẹn quá hóa giận ? Các người thường nói tôi bụng dạ hẹp hòi
sao……” Phí Kiệt lành lùng cười, ánh mắt nhìn chằm chằm đám nhân
viên, tựa như ma cà rồng đang tìm mồi : “Có muốn biết mai sáng ai
không cần đi làm không ?”
Cả đám nhân viên bỗng dưng rùng mình, thím rửa chén cũng im lặng
dẫn đầu ra ngoài.
Đứa bé ở trong lòng Hứa Ân Ân cứ nhìn bọn họ, đột nhiên ngón tay
đưa vô miệng, hưng phấn mà cười khanh khách khanh khách ra
tiếng.
Phí Kiệt nhìn đứa bé vung tay múa chân, lần đầu tiên anh hoài nghi
không biết nó có cùng huyết thống với anh không. Mẹ nó, tiểu quỷ
này vui sướng khi người ta gặp họa, cái gì mà giống anh chứ !
Phí Kiệt nhìn về phía Hứa Ân Ân, phát hiện cô cũng vừa bực mình vừa
buồn cười nhìn tiểu quỷ đó. Phí Kiệt muốn đi qua nói gì đó, nhưng
lại thấy quái vậy chướng mắt đang ngồi cạnh Ân Ân.
“Đây là văn phòng làm việc của Philadelphia, ai không phận sự miễn
vào.” Phí Kiệt không khách khí nói, hung hăng trừng mắt Kỉ Đại
Vũ.
Kỉ Đại Vũ xấu hổ đứng dậy.
“ Đây là văn phòng “của em”, anh không cần đi ra ngoài.” Hứa Ân Ân
nói với Kỉ Đại Vũ sau đó trừng mắt nhìn Phí Kiệt, “Anh xuống dưới
mà làm việc kìa.”
“Ha !” Phí Kiệt hô lên một tiếng, trên mặt lộ vẻ cười lạnh. “Cảm ơn
ông trời, thì ra em còn biết đây là “văn phòng” nha.”
Lỗ tai Hứa Ân Ân đỏ bừng, hai mắt phun ra lửa giận, “Ít nhất em
cũng không công tư chẳng phân biệt mà đem con đến chỗ làm.”
“Tiểu quỷ đó không phải con anh.” Phí Kiệt khóe miệng giật giật,
gầm nhẹ một tiếng.
“Ha, anh ôm nó xuống hỏi thực khách đi, 99% mọi người đều sẽ nói
như vậy.” Cô đem đứa nhỏ tiến đến trước mặt anh. Phí Kiệt giận mở
to mắt, nhìn Kỉ Đại Vũ vẻ mặt khâm phụ cô, anh thiếu chút nữa là đã
chửi thề.
Hứa Ân Ân quay đầu nhìn Kỉ Đại Vũ, ôn nhu nói : “Đại Vụ, thật có
lỗi, chắc tối nay em không thể đi với anh được.”
“Không sao, chuyện đứa nhỏ quan trọng hơn.” Kỉ Đại Vũ thông cảm
nói.
“Chúng ta lần sau gặp lai, để em tiễn anh về.” Hứa Ân Ân không do
dự đem đứa bé nhét vào lòng Phí Kiệt, ra lệnh: “Ôm!”
Phí Kiệt cứng đờ như pho tượng. Đứa bé ở trong lòng anh cứ nhìn anh
mà cười.
“Nhìn cái gì !” Phí Kiệt trừng mắt quát lên.
Đứa bé chợt mếu máo, đôi mắt nhíu lại ——
“Oa…… oa……… oa…….” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phính Đình dần dần đỏ
lên, chân tay cũng bắt đầu giãy giũa, không muốn anh ôm nữa.
“Mày nếu có quan hệ huyết thống với tao, liền câm miệng ngay
!”
Phí Kiệt bắt chước cách ôm lúc nãy của Hứa Ân Ân, một tay nâng
lưng, một tay đỡ mông, vỗ vỗ vài cái. Tiểu quỷ kia đầu dựa vào vai
anh, miệng bắt đầu nở nụ cười, đúng thật là đã ngừng khóc !
“Mẹ nó, biết vậy nãy chẳng nói thế.” Phí Kiệt nguyền rủa một
tiếng.
“Mẹ…..” Tiểu quỷ kia miệng hé ra bắt chước nói theo.
“Mẹ nó, mày bắt chước tao chửi thề hả ?” Phí Kiệt đưa tay lên nách
đứa nhỏ, sau đó cọ cọ vài cái.
“Mẹ…..” Tiểu quỷ kia hưng phấn kêu to hơn, đôi chân múp míp vung
trong không trung.
“Tốt nhất mày là đang gọi mẹ, nếu không lão tử sẽ lấy xà phòng rửa
sạch miệng mày.”
Tiểu quỷ kia bởi vì thân mình chậm chạp, không thể tức giận kêu to
ra tiếng, đôi chân múp dùng sức đá —— chính giữa ngực Phí
Kiệt.
“Dám đá lão tử !!!!!!” Phí Kiệt mới vừa nói xong, trên mặt hiện lên
tia hoảng sợ, “Chết tiệt ! Tao một chút cũng không muốn là lão tử
của mày ! Mày có sức đá tao như vậy, hẳn là có thể tự đi, không cần
tao ôm.”
Anh khẩn cấp đem đứa bé thả xuống đất.
Part 3.2
Cho dù Hứa Ân Ân mong muốn nhìn thấy cảnh tượng gì giữa Phí Kiệt và
đứa nhỏ, cô cũng không thể đoán trước được cảnh tượng mà mình đang
nhìn thấy—-
Phính Đình đang ôm chặt chân Phí Kiệt, ra sức cắn đầu gối anh. Khóe
mắt cô chợt cay cay, hai loại cảm xúc vui vẻ và đau khổ cùng dấy
lên, đau khổ vì anh có con cùng người phụ nữ khác, vui vì cuối cùng
anh cũng có người thân của mình.
“Xem đã chưa ? Phải thu tiền vé vào cửa đấy.” Phí Kiệt liếc nhìn cô
một cái, lấy tay ngoắc ngoắc cô.
“Anh làm gì nó vậy ?” Cô bưng một chén cháo đi đến bên bọn
họ.
“Cái gì cũng không làm, mà chắc nó cũng biết tốt xấu, biết anh là
đầu bếp Phí Kiệt mọi người đều yêu.” Phí Kiệt đắc ý nói.
Phính Đình ô a cái miệng, lộ ra mấy cái răng be bé, cứ nhìn cô cười
mãi không thôi. Hứa Ân Ân trong lòng chua xót, nhưng thấy tiểu tử
này dễ thương như vậy, cô nhịn không được mà hôn hai má của
nó.
“Sao con lại đáng yêu quá vậy !” Cô vừa hôn vừa nói.
Tiểu tử kia ôm chầm lấy cổ cô, hôn vài cái lên đó. Phí Kiệt khoanh
tay trước ngực, vẻ mặt khó chịu nhìn hai người họ tương thân tương
ái.
“Hừ, tuổi còn nhỏ mà đã biết nịnh bợ, lợi dụng người khác, tương
lai chắc còn hơn vậy nữa. ” Anh hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đen nheo
lại lộ vẻ khó chịu.
“Anh nói gì !?!” Hứa Ân Ân trừng mắt liếc anh, ý muốn nói cô còn
chưa tính với anh chuyện này.
Sắc mặt Phí Kiệt liền thay đổi, cũng chẳng muốn so đo với cô, tự
nhiên không đâu rớt xuống đứa con cũng đủ làm anh đau đầu, trầy da
tróc vẩy rồi.
“Em đem chén gì lên đây vậy ?” Phí Kiệt hỏi.
“Thím ở nhà bếp bảo đem cháo lên cho nó ăn.” Hứa Ân Ân đem đứa bé
để vào trong nối, cẩn thận cài dây an toàn.
“Nếu bọn họ thích nó vậy, thì cứ đem nó về mà nuôi.” Phí Kiệt khó
chịu nói.
“Nói chuyện như anh vậy mà được sao ? Anh phải chịu trách nhiệm với
nó chứ.”
“Nó không phải con anh, nó năm nay một tuổi, mang thai thì cũng
phải 9 tháng, một năm chín tháng trước lúc đó anh đang ở khách sạn
ở Mỹ làm tham gia hội nghị trao đổi của đầu bếp tổ chức mỗi năm, em
lúc đó cũng đi cùng anh, không nhớ sao ?” Ánh mắt anh vô tội nhìn
cô.
“Ai nói anh ở nước ngoài thì không thể yêu đương nhăng nhít.”
“Khi đó bên anh toàn là mắt xanh mũi đỏ, nếu mà có sinh thì cũng
sinh ra đứa con tóc vàng mắt xanh rồi.” Anh không cho là đúng, cãi
lại cô.
“Anh quan hệ nam nữ tùy tiện.”
“Vậy kêu cảnh sát tới bắt anh đi.” Anh hừ lạnh một tiếng, chẳng
muốn giải thích nữa.
Anh nhớ rõ ràng lúc đó ở Mỹ một tháng, cô cũng đi cùng anh, anh làm
sao mà để ý tới ai khác chứ. Cô lúc nào cũng nói anh phong lưu, rồi
lại đi kiếm bạn trai nữa chứ, anh cũng chỉ “xã giao” để cuộc sống
này sinh động tí thôi.
Phí Kiệt tự nhiên mở lớn hai mắt, cảm giác có gì đó đâm vào ngực
mình — không đúng, hoàn toàn không đúng ! Anh không phong lưu
!
“Ô……a……” Phính Đình ra sức đá chân, cố gắng trườn dậy, muốn bắt lấy
chén cháo.
“Ngoan nha, dì sẽ cho con ăn ngay.” Hứa Ân Ân nhìn ra tiểu tử này
đang đói bụng, vội vàng để khăn trắng trước ngực nó, cầm lấy muỗng
múc cháo. “Mở miệng nào…..a a a……”
Phí Đình rất ngoan, cháo vừa đưa tới miệng, liền nhanh chóng nuốt
ngay, sau đó lại hé miệng muốn ăn nữa.
“Đói bụng lắm hả?” Hứa Ân Ân đau lòng nói, thật sự không hiểu tại
sao đại ma đầu như Phí Kiệt lại có đứa con như thiên sứ vậy.
Phí Kiệt nhìn tiểu quỷ này không cần đến 5 phút mà đã ăn sạch chén
cháo, vẻ mặt anh chợt trở nên hung ác. Tiểu quỷ này quả thật rất
đói bụng, khó trách vừa rồi cứ cắn đầu gối anh. Mẹ của nó rốt cuộc
đã bỏ đói nó bao lâu chứ ?
Hứa Ân Ân định lấy khăn lau miệng cho đứa bé, thì lại thấy mí mắt
nó nửa khép nửa mở, không đến vài giây, nó liền ngủ ngon
lành.
“Ăn ngon lại ngủ ngon, đứa bé quả thật có phúc.” Hứa Ân Ân nói xong
liền ngẩng đầu nhìn Phí Kiệt.
“Liên quan gì anh?” Anh hất cằm, ngạo mạn nói, “Nó không phải con
anh.”
“Không phải con anh, chẳng lẽ con em?” Hứa Ân Ân nghiến răng nghiến
lợi đi về phía trước, hai tay nắm áo của anh, ánh mắt tràn đầy tức
giận, “Càng tệ hơn là, em thật sự không ngạc nhiên khi anh có đứa
con.”
“Đứa nhỏ không phải con anh, anh lần nào cũng dùng bao cả.” Phí
Kiệt nắm lấy cổ tay cô, cố gắng phản bác.
“Thì nh dùng bao của người phụ nữ đó.” Hứa Ân Ân như muốn phun ra
lửa, lập tức đứng dậy đá anh một cái.
“Em làm gì vậy ! Anh không điên mà dùng bao của người khác, vạn
nhất nếu bao đó quá thời hạn hay chất lượng có vấn đề, thì anh bị
bệnh gì thì sao.” Phí Kiệt cũng nổi điên, đứng lên bước đến trước
mặt cô.
Hứa Ân Ân nhìn đôi mắt đen đầy mị lực luôn làm cho người ta mềm
lòng của anh, cô biết mình hiện giờ phải nổi giận, nếu không thì cô
sẽ đau lòng muốn chết.
Cô còn hy vọng gì đó ở anh, nhưng từ lúc đứa bé xuất hiện, cô tin
rằng, cô đã hoàn toàn mất hết hy vọng.
“Đúng, anh rất thận trọng, cho nó bây giờ mới có đứa con giống anh
như đúc, muốn anh chịu trách nhiệm.” Giọng nói cô đầy mùi thuốc
súng.
“Anh không muốn cãi với em nữa, mai anh sẽ đưa tiểu quỷ này đi xét
nghiệm AND, làm rõ mọi chuyện.” Phí Kiệt nhìn bộ dạng oán giận của
cô, đôi mắt đen nhất thời nhíu lại.
Cô bực cái gì chứ! Người bực là anh mới đúng !
“Còn cần xét nghiệm sao? Nó giống anh như đúc.” Hứa Ân Ân lạnh lùng
nói, ánh mắt thậm chí không muốn vọng tưởng gì ở anh.
“Đương nhiên phải xét nghiệm, việc này liên quan đến sự trong sạch
của anh!” Phí Kiết cất cao giọng rống to.
“Nói nhỏ thôi.” Cô vừa đưa tay lên miệng, vừa chỉ về phía đứa
nhỏ.
“Nhỏ cái gì mà nhỏ, nó ngủ như con…..” Heo
Phí Kiệt quay tiểu quỷ giống anh y đúc, đem chữ “heo” tự nuốt vô
lại, bởi vì anh có cảm giác như đang mắng bản thân mình.
“Nếu cho anh biết người phụ nữ đó là ai, anh sẽ băm cô ta ra thành
trăm mảnh.”
“Anh không biết một mình sinh con rồi nuôi con là vất vả lắm sao?
Hứa Ân Ân căm giận trừng mắt nhìn anh, mái tóc dài vì sự tức giận
của cô mà rối tung.
Phí Kiệt giữ chặt hai vai Ân Ân để cô nhìn thẳng mặt anh.
“Anh muốn đem cô ta băm thành trăm mảnh, không phải bởi vì cô ta
lén lút sinh con, mà là cô ta tự nhiên đem quăng đứa nhỏ tại đây.
Nếu có người phát hiện rồi mang nó đi, hoặc là làm hại nó, như vậy
thì ai phải chịu trách nhiệm? Còn nữa, tiểu quỷ này còn nhỏ, bây
giờ còn chưa hiểu chuyện, nhưng nếu như mà nó lớn lên chừng năm sáu
tuổi, bị người ta bắt đi, nhất định nó sẽ rất sợ hãi! Nó sẽ nghĩ
tất cả đều chấm dứt…..”
Phí Kiệt nhìn cô, đột nhiên rùng mình, tay nổ da gà, rốt cuộc không
nói được nữa.
“Anh sẽ tìm bảo mẫu cho nó, mai sáng sẽ dẫn nó đi xét nghiệm.” Nói
xong, anh bất chợt đẩy cô ra, xoay người đi ra ngoài.
Hứa Ân Ân nhìn bóng dáng anh, nhớ tới anh lúc hai tuổi đã bị đưa đi
ở nhờ hết chỗ này chỗ nọ, lòng cô đau xót, hung hăng cắn lấy môi
mình, ai tới cứu cô, giúp cô mạnh mẽ lên, đừng mềm lòng vậy được
không? Cô không bao giờ muốn thấy anh khổ sở!
“Phí Kiệt.” Cô gọi anh.
Anh dừng lại, nhưng không có quay đầu. Cô chạy vọt đến phía sau
anh, dùng sức ôm lấy anh.
Phí Kiệt toàn thân cứng đờ, cảm giác có một dòng chảy ấm áp đang
lan tỏa trong người.
“Thực xin lỗi, cả thế giới này có thể hiểu lầm anh, em thì không
thể.” Cô tựa mặt trên lưng anh, nhẹ giọng nói.
“Em biết mình không lương tâm là tốt rồi.” Phí Kiệt cũng không quay
đầu lại nói, thanh âm cũng dịu đi đôi chút.
Hứa Ân Ân nghe anh nói vậy, trong lòng cũng thở dài một
tiếng.
Part 3.3
Cô đâu phải không muốn quan tâm anh, chỉ là cố tình kìm nén cảm xúc
của mình. Cái ôm này chỉ như là người thân ôm nhau, dù sao hai
người cũng cùng nhau lớn lên, đều xem nhau như là người thân nhất
của mình. Đứa nhỏ là vô tội, bộ dạng lại giống anh, cô làm sao có
thể mặc kệ nó chứ, chỉ hy vọng mình có thể nuôi dạy nó tốt.
“Anh thật sự có dùng bao, nhưng chẳng biết tại sao lại rớt đâu ra
đứa nhỏ này.” Anh buồn nói.
“Em biết anh rất nghiêm túc với chuyện hôn nhân và sinh con, nhưng
đứa nhỏ này giống anh là chuyện không thể chối cãi, nó phải được
chăm sóc tốt cũng là sự thật. Cho nên, anh hãy nhớ kỹ lại đi, 1 năm
9 tháng trước, anh đã quan hệ với ai?” Cô không muốn biết nhiều,
cũng không muốn nghĩ đến cảnh anh ở cùng người khác, nhưng chuyện
này nhất định phải được giải quyết.
Phí Kiệt bỗng dưng quay đầu, nhìn thẳng cô mà nó, “Không có.” Khi
đó chỉ có cô.
“Nếu anh mà nghiêm túc với cô ta, thì sao mà nghĩ không ra ! Người
phụ nữ nào cũng đều giống nhau, mắt, mũi đều như vậy cả, chẳng có
gì đặc biệt.” Khóe miệng Phí Kiệt nhếch lên, mái tóc đen lõa xõa
trước khuôn mặt thiên sứ của anh, làm cho anh càng thêm tà
mị.
“Quên đi, nói với anh cũng vô ích.” Hứa Ân Ân nhìn sang chỗ khác,
tránh đi cái nhìn đầy mị lực của anh, “Anh không cần đi tìm bảo
mẫu, trước khi có kết quả xét nghiệm ADN, em sẽ chăm sóc nó.”
“Em điên hả? Ở không tìm chuyện để làm sao? Lỡ như nó ỷ lại em, lúc
mang nó rời đi, vậy thì càng đáng thương hơn!” Phí Kiệt quát lên,
chân mày nhíu lại.
Hứa Ân Ân nhìn anh, khẽ thở dài, “Ít nhất nó cũng từng được người
ta thương yêu.”
Phí Kiệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang của cô, trái tim
giống như bị cái gì chích vào, lồng ngực nhói đau.
“Em thấy công việc ở nhà hàng chưa đủ nhiều hay sao? Em tưởng chăm
sóc 1 đứa bé đơn giản lắm sao?” Anh lớn tiếng nói chuyện, che dấu
nỗi buồn trong lòng.
“Nó có “khả năng” là con của anh, em không chăm sóc nó, thì ai chăm
sóc nó?” Cô hỏi.
Phí Kiệt kinh ngạc nhìn cô, không thể tin cô lại giống như là “yêu
ai yêu cả đường đi lối về”. Cô không hề đòi hỏi gì ở anh, ngay cả
khi lúc này có đứa bé xuất hiện, nó có “khả năng” là con anh, mà cô
vẫn tình nguyện chăm sóc nó, giống như là đức mẹ Therasa vậy
!
Anh không thích ai xen vào chuyện mình, nhưng mấy năm nay sao anh
lại để cô muốn làm gì thì làm, quản anh hết cái này tới cái nọ
chứ?
Phí Kiệt cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhìn chằm chằm cô, lồng ngực
nóng như lửa đốt.
“Sao lại đối xử tốt với anh quá vậy?” Anh bước tới gần cô.
Khuôn mặt anh kề sát mặt cô, cô còn có thể cảm nhận được hơi thở
của anh, thiếu chút nữa mà ngất đi vì tim đập quá nhanh.
“Em là người thân của anh, phải đối xử tốt với anh chứ!” Cô cố ý
cười ha ha ra tiếng, mạnh mẽ chụp vai anh mà nói.
Phí Kiệt cau mày, nắm chặt tay cô, nhìn trừng trừng – anh nhìn vào
đôi mắt trong veo của cô, khuôn mặt thanh tú, đôi môi hồng phấn,
hàm răng trắng noãn, anh đều nhìn rất kỹ. Đã quen biết bao nhiêu
năm nay, nhưng anh chưa bao giờ nhìn cô gần và chăm chú như thế
này…. Bởi vì “cô” là người thân của anh !
Nhưng mà……
Phí Kiệt choàng tay ôm cổ cô, đem mặt cô gần mình hơn.
“Anh muốn làm gì…..” Hứa Ân Ân run run hỏi, ánh mắt cứ nhìn đôi môi
của anh.
Phí Kiệt càng ngày càng kề sát mặt cô, khuôn mặt hai người chỉ cách
nhau trong gang tấc, anh còn nghe được mùi son vị bạc hà của
cô.
Hứa Ân Ân nắm chạy tay, cô biết nếu anh hôn cô, thì sau này hai
người sẽ không biết đối mặt với nhau thế nào, và cô cũng không thể
nào buông anh ra mà kết hôn với người khác, “Chúng ta là người nhà,
anh mà làm bậy, em sẽ méc ba.” Hứa Ân Ân la lên.
Phí Kiệt đột nhiên tỉnh táo, đứng thẳng người lên, đôi mắt nhìn
thẳng khuôn mặt trắng bệch của Ân Ân. Anh thầm nguyền rủa một
tiếng, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.
Anh dựa người vào tường. chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, vừa
rồi anh đã làm gì, sao lại muốn hôn cô? Nhất định là tại vì anh tức
giận cô cứ thích xen vào chuyện của người khác, cho nên anh mới
kích động như vậy! Đúng vậy, là như vậy !
Mẹ nó, sao lại kích động chứ, mà nếu vậy thì cũng không thể nào hôn
cô ! Cũng may anh cũng chưa làm gì cả ! Phí Kiệt đánh mạnh một cái
vào trán mình.
“Bị quỷ ám rồi. Mày chỉ là nhất thời kích động, nhất thời không
biết biểu đạt, cho nên mới ôm Ân Ân. Cô ấy là người thân của mày,
không phải như những cô gái có thể lên giường 1 đêm rồi thôi.” Anh
thì thào nói với bản thân mình, vừa đi nhanh xuống dưới lầu,
“Anh ta tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, giờ mới có đứa
con, xem như là cũng may mắn….”
Giọng nói của nhân viên đang thảo luận gì đó làm Phí Kiệt bừng
tỉnh, anh nheo đôi mắt sáng ngời, rất cao hứng vì cuối cùng cũng có
người để trút giận.
“Ai nha, không thể ngờ đầu bếp phong lưu của chúng ta cũng có con.
May là đám phóng viên bên ngoài không hề biết, nếu không nhà hàng
chúng ta ngày mai là lên trang nhất rồi.”
“Hay là kêu anh ta cho chúng ta phí bịt miệng đi! Một bữa lẩu
?”
“Là ai muốn phí bịt miệng?” Phí Kiệt vẻ mặt lạnh lùng đứng trước
mặt họ, tựa tiếu phi tiếu hỏi.
“Không có không có.”
Đám nhân viên không ai dám hó hé lời nào, người nào người nấy đứng
thẳng y như là đang chào cờ.
“Tôi nghĩ các người rất nhàn rỗi, hay là…. Tất cả đi kiểm hàng cho
tôi, ngay cả một cọng hành cũng phải kiểm! Nhị trù ngay mai đi làm,
đưa tôi 2 thực đơn mới.”
“Nhưng mà đã tới giờ nhà hàng đóng cửa.” Cả một phòng bếp nháo
nhào, khóc thét cả bốn phương.
“Không làm thì ngày mai cũng đừng làm.”
“Anh lấy công chế tư!” Nhị trù Tiểu Sa tức giận nói.
“Công tư không phân minh chính là điểm nổi bật của nhà hàng này.”
Phí Kiệt trừng mắt nhìn bọn họ, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng
ngạo mạn kiêu căng.
Mọi người nhìn vẻ ương ngạnh của Phí Kiệt mà chẳng ai dám nói gì
cả. Lúc trước nếu không phải Phí Kiệt chịu nhận họ vô làm, rồi
không xem thường họ mà còn dạy họ cách nấu ăn thì bọn họ chẳng thể
được như hôm nay, rồi trả tiền lương cao hơn ở nơi khác rất nhiều
!
“Được, mọi người làm việc đi!” Tiểu Sa thét to.
“Tôi đã 60 tuổi, tới ngần tuổi này mà còn có thể nuôi được 4 đứa
con.” Thím rửa chén hô to, “Cậu chỉ có một đứa con thì có gì mà sợ,
tôi đây nuôi tới 4 miệng ăn mà có làm sao đâu.”
“Đúng vậy, hơn nữa cũng còn có chị Ân Ân giúp anh mà.” Tiểu Sa nghe
thím rửa chén nói liền bổ sung thêm.
Phí Kiệt vừa nghe đến tên Ân Ân, trong lòng lại rối loạn, anh trừng
mắt nhìn Tiểu Sa, vẫy tay đuổi người, “Tốt lắm, toàn bộ cút đi hết
cho tôi!”
Phí Kiệt hét lớn một tiếng, chấn động cả một phòng bếp rộng lớn.
Anh ngồi xuống, nghĩ lại chuyện lúc nãy với Ân Ân, muốn biết rõ vì
sao mình lại như vậy, nhưng chẳng dám nghĩ quá nhiều, bằng không
lại dọa bản thân mình.
Anh hôm nay rốt cuộc là bị cái gì!
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Part 4.1
Đêm đó, Hứa Ân Ân dưới sự giúp đỡ của nhân viên nhà hàng, đã chuyển
đến nhà Phí Kiệt để chăm sóc đứa nhỏ.
Nói là “chuyển” cho nó khoa trương vậy thôi, chứ nhà Phí Kiệt sát
vách nhà cô.
Nhân viên nhà hàng đem đến bao nhiêu là tã giấy, sữa bột, quần áo
trẻ con, giường trẻ con, cả bồn tắm của trẻ con, làm phòng khách
nhà Phí Kiệt giờ như một đống hỗn độn.
“Các người nghĩ tiểu quỷ đó ở nhà tôi tám mười năm hay sao ?” Phí
Kiệt vừa vào đến phòng khách đã thấy toàn đồ dùng trẻ em, lập tức
tức giận.
“Trẻ con một ngày phải xài ít nhất 8 tã giấy, sẽ hết rất nhanh.”
Hứa Ân Ân tóc cột cao, mặc đồ ở nhà, ngồi xếp bằng trên sofa nhìn
Phí Kiệt, cô đang ăn mấy đồ ăn mà nhân viên nhà hàng mang
đến.
“Mấy đứa nhỏ ăn xong rồi lại ngủ, mấy thứ này sẽ dùng mau hết lắm.”
Nhị trù Tiểu Sa nói.
“Có mua một phần đồ ăn đưa cho thím Hồng (thím rửa chén ấy) đem về
nhà không?” Hứa Ân Ân hỏi.
“Có!” Sư Phó Bách vừa nói, hai tay vừa cầm con cua, “Thím Hồng còn
nói, chị Ân Ân là người rất tốt!”
“Là do anh ấy mua.” Hứa Ân Ân nhìn Phí Kiệt liếc mắt một cái, cũng
vừa cùng đám nhân viên trao đổi ánh mắt.
“Cám ơn ông chủ.” Mọi người cùng nhau nói.
Phí Kiệt vừa thấy tất cả cùng nhìn anh với ánh mắt biết ơn, lập tức
toàn thân nổi da gà. Phí Kiệt cực kỳ mẫn cảm với mấy việc làm người
tốt này.
“Đừng dong dài, ăn xong thì biến đi, tôi không muốn nhìn thấy các
người 24/24.” Anh thô lỗ nói.
“Phí lão đại, miệng anh thật xấu.” Tiểu Sa nói.
Nếu không phải chị Ân Ân suốt ngày khuyên bảo họ, nói ông chủ là
khẩu xà tâm phật, hơn nữa phúc lợi trong nhà hàng rất cao, nếu
không bọn họ cũng chạy trốn 800 năm trước rồi.
“Chị Ân Ân, chị cùng lang sói ở cùng một chỗ, trăm ngàn lần phải
cẩn thận.” Sư phó Bách vừa nói với Hứa Ân Ân vừa liếc nhìn Phí
Kiệt.
“Yên tâm đi, chị sống cùng anh ấy bao lâu nay, thịt cũng chưa mất
miếng nào.” Hứa Ân Ân không muốn nói tiếp vấn đề này, giả bộ ngáp
một cái.
Phí Kiệt liếc mắt nhìn cô, sau đó đứng lên, thuận tay ném cho cô
gối ôm trên sofa.
“Anh đi rửa mặt.” Anh nói.
Hứa Ân Ân ôm gối ôm chuyên dụng của mình, lại tiếp tục ngáp… Lần
này là ngáp thật !
“Lần trước tôi giúp chị Ân Ân coi tử vi, tử vi nói năm nay chị ấy
có số đào hoa, có thể sẽ kết hôn.” Sư phó Ngải Tâm nói.
Có số đào hoa !
Kết hôn !
Phí Kiệt đứng xoay lưng về phía họ, vừa nghe đến hai từ “kết hôn”,
khuôn mặt tuấn mỹ thoáng chốc tối sầm, đôi mắt bốc hỏa, đôi môi
cũng lập tức mím lại.
Ân Ân làm sao có thể kết hôn !
Mẹ nó, cô ấy là người, đương nhiên có thể kết hôn. Phí Kiệt cảm
thấy đầu mình đau nhức, anh đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy bia,
chỉ vài ngụm đã uống hết toàn bộ.
“Chị Ân Ân nhất định sẽ lấy được người chồng tốt như là….. Kỉ Đại
Vũ, đúng rồi, là anh ấy.” Sư Phó Ngải Tâm lại nói.
“Lại là một nha sĩ, rất xứng với chị Ân Ân.” Tiểu Sa phụ họa
theo.
Nghề nha sĩ tốt, chẳng lẽ đầu bếp không tốt sao ? Anh bóp lon bia
đến nỗi lon không ra lon nữa.
Phí Kiệt anh cũng là đầu bếp trẻ tuổi nổi tiếng. Mặc dù không phải
trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống, nhưng ai mà không biết
anh cũng có dễ dàng gì đạt được vinh quang như ngày hôm nay. Cho
nên nếu nói xứng với Ân Ân, anh có tư cách hơn so với….
“Bệnh thần kinh, mày ở đó so đo cái gì ! Mày và Ân Ân là người một
nhà !” Phí Kiệt vỗ mạnh vào trán, làm cho bản thân càng thêm choáng
váng.
Mọi người ở phòng khách đều đang thảo luận chuyện của Hứa Ân Ân và
Kỉ Đại Vũ, Phí Kiệt trong lòng tức giận, miệng muốn phun ra lửa,
anh đi trở về phòng khách.
Kết quả, Hứa Ân Ân đang ngủ trong tiếng ầm ỹ của mọi người.
Phí Kiệt trừng đôi mắt đẹp, lẳng lặng nhìn Ân Ân…
Lúc cô ngủ, hai mắt lim dim, miệng tạo thành một đường cong nhỏ, vô
cùng đáng yêu.
Mười năm trước, cũng chính bởi vì dáng ngủ này của cô, làm anh nhìn
đến ngẩn ngơ, cho nên mới bị chú Hứa đá cho một cái. Hại anh sau
này chỉ cần nghĩ đến vẻ đáng yêu của cô, là nhớ đến cái đá đó, nhắc
anh phải nhớ cô và anh là người một nhà, không được suy nghĩ bậy
bạ.
“Tôi bầu cho Kỉ Đại Vũ một phiếu.” Sư phó Bách nói.
“Cô ấy dậy thì sẽ trả lời các người, các người muốn cô ấy về phòng
ngủ, hay là cô ấy sẽ ngủ ở đây đến sáng ?” Phí Kiệt khom người muốn
ôm Ân Ân.
“Anh muốn ẵm chị Ân Ân về phòng ngủ ?” Tiểu Sa kinh ngạc nói.
“Bằng không ai ẵm ?” Phí Kiết trừng mắt nhìn Tiểu Sa.
“Tôi có thể.” Tất cả nhân viên nam đều đồng loạt giơ tay.
“Xem vẻ mặt nham nhở của các người, Ân Ân sẽ không để các người ẵm
cô ấy.” Phí Kiệt lập tức ẵm Ân Ân lên.
“Vậy sao anh có thể ẵm ? Anh mới là đại sắc lang.” Tiểu Sa không
cam lòng nói.
“Tôi đây gọi là hổ dữ không ăn thịt con, nếu tôi có ý nghĩ bậy bạ
gì với cô ấy, các người nghĩ chú Hứa có yên tâm để tôi chăm sóc cô
ấy sao ?”
“Nói cũng phải.” Cả đám người đều gật đầu, tiếp tục ngồi lại bàn ăn
thịt bò thăn.
“Tốt lắm, các người ăn hết tất cả mấy thứ trên bàn đi, ăn không hết
thì gói đem về nhà, còn anh mau đưa chị Ân Ân về phòng đi.” Tiểu Sa
nhìn Phí Kiệt đầy vẻ xem thường.
“Xem ra cũng phải có người dạy cậu thế nào là kính trọng, lễ phép
người trên.” Phí Kiệt đi đến bên Tiểu Sa, không khách khí đạp chân
Tiểu Sa một cái thật mạnh.
“A !” Tiểu Sa kêu thảm thiết một tiếng.
Hứa Ân Ân mơ mơ màng màng mở mắt ra, lơ đãng nhìn một chút, lại
thấy khuôn mặt Phí Kiệt, cô yên tâm rũ mắt xuống, nói nhỏ, “Em có
thể tự mình đi.”
“Im miệng, tiếp tục ngủ cho anh !” Phí Kiệt nói, động tác mau lẹ ẵm
cô vào phòng.
Mọi người nhìn bóng dáng họ khuất đi, cả đám cùng nhau xì
xầm.
“Lão đại sao đối xử tốt với chị Ân Ân quá vậy?” Ngải Tâm nói.
“Bọn họ là bạn bè lâu năm.” Sư phó Bách đắc ý nói.
“Chàng tuấn lãng, nàng mỹ miều, lại sớm chiều ở chung, một ngày nào
đó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện kinh thiên động địa.” Ngải Tâm trừng
mắt nhìn đám đàn ông, “Tiểu thuyết ngôn tình đều nói như vậy đó
!”
“Bằng không chúng ta cá cược đi.” Mắt sư phó Bách sáng lên, hai tay
đập lên bàn.
“Ai nghĩ chị Ân Ân sẽ lấy Kỉ Đại Vũ thì ngồi bên trái, đặt chị Ân
Ân cùng lão đại thì ngồi bên phải.”
Một phút đồng hồ trôi qua, bàn bên phải không hề có một bóng
người.
“…… Cá cược cái con khỉ gì nữa!” Tiểu Sa uất ức nói.
“Tôi đặt !” Người yêu thích ngôn tình tiểu thuyết Ngải Tâm la lên,
dùng hết sức đặt lên bàn phía bên phải 500 tệ.
“Có khí phách.”
Mọi người đều đứng dậy, thu gom những đồ ăn trên bàn. Còn lại một
mình Ngải Tâm ngồi tại bàn, cô chấp hai tay khấn vái…..
“Ông trời ơi, xin cho chị Ân Ân sẽ lấy đại ca đi ! Nếu như vậy thì
con có cơ hội đánh bại mấy tên đàn ông thúi đó, ăn hết tiền của
họ….”
Part 4.2
Phí Kiệt đem Hứa Ân Ân đặt lên giường. Cô hoàn toàn chẳng biết gì,
vẫn đang say giấc ngủ.
Bên cạnh là giường em bé, Phí Đình ôm gối ôm mà ngủ, miệng khẽ hé
hé mở ra, bộ dáng y như thiện sứ.
Phí Kiệt ngồi ở bên giường nhìn Ân Ân và đứa nhỏ, đột nhiên lòng
lại nổi lên cảm giác ấm áp. Trong phòng anh có 1 người con gái và 1
đứa nhỏ, từ khi nào nhà anh trở nên như vậy ?
Mọi vấn đề đều xuất phát từ đứa nhỏ này, từ sau khi đứa nhỏ xuất
hiển, ngay cả ánh mắt nhìn Ân Ân cũng đã khác đi rất nhiều. Không,
phải là từ trước lúc anh đi Nhật Bản, từ khi biết Ân Ân hẹn hò cùng
Kỉ Đại Vũ, anh liền đổi khác.
“Vì sao ?” Phí Kiệt nheo mắt, nhìn mặt Hứa Ân Ân như thể đáp án
đang nằm trên mặt cô.
Anh không muốn nghĩ đến cảnh Ân Ân cùng người đàn ông khác ở cùng
một chỗ, càng không muốn nhìn thấy cô kết hôn sinh con. Ở trong đầu
anh, hình ảnh gia đình Ân Ân, nhất định phải có anh trong đó.
“Mẹ nó, chẳng lẽ mày muốn cùng Ân Ân yêu nhau, để có được cảm giác
đoàn viên đêm giao thừa sao ?” Phí Kiệt than thở ra tiếng, sau lưng
bỗng toát mồ hôi lạnh.
Anh trừng mắt nhìn Ân Ân đang điềm tĩnh ngủ, không tin được sau
ngần ấy năm, anh đã không còn có suy nghĩ của một người tự do nữa.
Anh đã quen có Ân Ân bên cạnh, quen có cô ở trong nhà anh, quen có
cô cùng anh xây dựng cái gọi là “người một nhà”, anh không hề thay
đổi được thói quen đó !
“May mắn anh 5 năm không có Đài Loan, nếu không hiện tại chẳng phải
còn kìm nén nhiều hơn bây giờ sao ?” Anh cúi đầu nhéo nhẹ hai má
của cô.
Cô nhíu mày, vung tay tựa như đuổi ruồi muỗi.
“Làm gì đuổi anh ? Là anh đuổi em mới đúng. Phi pháp chiếm cứ đầu
óc người khác, phạm pháp đó nha !”
Phí Kiệt cúi người, nhìn khuôn mặt nằm nghiêng của cô, anh tự hỏi
làm sao gương mặt thanh tú ấy lại làm anh hiểu được cảm giác “nhớ
nhà”.
Da của cô sao lại trắng noãn vậy ? Đôi môi hồng phấn, nhìn sao ngon
miệng quá vậy ?
Môi Phí Kiệt không tự chủ chạm vào môi cô, cảm thấy chúng thật mềm
mại, thơm mát, làm cho anh luyến tiếc rời đi. Anh cảm thấy việc hôn
môi cô còn ngon hơn là ăn điêm tâm vậy.
Anh cứ ngồi đó mà nhìn cô ngủ say sưa, bất giác anh mỉm cười thật
tươi. Tim anh giờ đập rất nhanh, giống như là lần đầu tiên biết hôn
vậy. Anh bỗng nhiên đứng lên lui về cạnh cửa. Anh ôm môi, hoảng sợ
nhìn cô, nhưng cô vẫn ngủ yên, hai má anh dần nóng lên, trái tim
đập thình thích, trời đất như thể cứ xoay mòng mòng làm cho anh
choáng váng.
Phí Kiệt lảo đảo lao ra khỏi phòng, đôi mắt mở to, cứ y như người
đang bị shock nặng.
Gặp quỷ mà, nếu không sao anh lại thừa dịp cô ngủ mà hôn trộm cô
!
“Cho dù ghen tị với Kỉ Đại Vũ, cũng không thể thừa dịp Ân Ân ngủ mà
hô cô ấy…” Phí Kiệt đi vào phòng bếp, hai tay chống lên bàn
ăn.
“Mẹ nó, mày ghen tị cái quái gì, mày tưởng mày là ba Ân Ân sao ?
Cho dù có là chú Hứa thì chú ấy cũng chẳng quản nhiều như vậy !”
Anh đi vòng quanh bàn ăn, vừa đi vừa nói với chính mình.
“Mày là người nhà Ân Ân mà lại đi hôn cô ấy, quả thực là loạn luân
thêm biến thái !” Lại đi vòng vòng bàn ăn lần thứ 2. Anh ôm ngực,
cảm thấy không tài nào thở nổi.
“Không đúng ! Mày nhất có cảm giác với Ân Ân nên mới hôn cô ấy. ”
Lại tiếp tục đi lần thứ 3, đầu anh bắt đầu choáng váng, khuôn mặt
tái mét, chẳng còn tí máu.
“Trời ơi…..” Phí Kiệt rốt cuộc dùng sức ôm đầu mình rên la.
Anh yêu Ân Ân !
Tại sao lại có thể đột nhiên như vậy ? Phí Kiệt dùng sức nhắm hai
mắt lại, cố gắng tìm rõ ngọn nguồn sự việc.
Chẳng lẽ bởi vì cô đối xử tốt với đứa nhỏ, vì cô cho anh biết thế
nào là “yêu ai yêu cả đường đi lối về”, nên làm cho anh cảm động,
làm cho mọi cảm xúc kìm nén bấy lâu nay của anh trỗi dậy ?
“Không, không phải đột nhiên, mày yêu Ân Ân, yêu đến nỗi không chút
do dự đem hết tài sản giao cho cô.” Phí Kiệt trợn hai mắt, vẻ mặt
bi thảm như bị xử tử hình. “Nhưng sao trước đây mày lại không mặt
đỏ tim đập nhanh khi gặp Ân Ân ?”
Bởi vì anh trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng Ân Ân sẽ rời xa mình
!
Ân Ân lúc trước chỉ quen có 1 người bạn trai , hẹn hò chưa quá 3
ngày là đã bị anh dọa đến chạy mất dép. Nếu không phải lúc đó anh
đến Nhật Bản làm đầu bếp bên đó 1 tháng, thì là sao tên Kỉ Đại Vũ
đó có cơ hội tiếp cận, cướp đi vị trí của anh chứ.
“Chết tiệt !” Phí Kiệt đi đến bồn rửa tay, dùng hait ay hất nước
vào mặt mình, cố gắng làm bản thân tỉnh táo.
Hiện tại ngẫm lại, lúc anh ở Pháp, không phải anh nhớ nhà, mà là
anh nhớ Ân Ân, cái nhớ ấy chính là ngọn lửa bùng cháy lên tình yêu
của anh đối với cô.
Anh chính vì quá coi trọng Ân Ân, sợ rằng sẽ làm cô tổn thương, cho
nên mới thôi miên chính mình, đem cô trở thành em gái, cố gắng chăm
sóc, trân trọng cô, bởi vì chỉ có làm người thân thì tình cảm này
mới kéo dài, còn làm người yêu thì….
Sợ rằng anh sẽ không đủ tư cách !
Phí Kiệt toàn thân vô lực dựa vào tường. Mười phút sau, Phí Kiệt
thu thập hành lý, để lại tờ giấy nói muốn lên núi ở vài ngày, sau
đó anh đem hành lý ra xe và lái đi.
Anh không phải không có lương tâm muốn bỏ rơi đứa nhỏ, nhưng anh
cần phải suy nghĩ lại mọi thứ, hơn nữa đứa nhỏ chắc chắn không phải
của anh, bởi vì 1 năm 9 tháng trước, Ân Ân ở cạnh anh, làm sao anh
lại có thể cùng người con gái khác quan hệ chứ.
Nhưng mà kết luận này trước mắt còn chưa thể nói cho Ân Ân biết,
cho nên, anh thật sự cần phải cẩn thận suy nghĩ…..
Part 4.3
Đối với Hứa Ân Ân mà nói, từ sau khi đứa nhỏ đến đây đã hơn một
tuần, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ Phí Kiệt đột nhiên
tuyên bố không chịu nổi, để lại tờ giấy nói là lên núi ở 1 tuần,
tối hôm qua mới trở về nhà, ngoài ra thì mọi thứ đều bình
thường.
Hứa Ân Ân mặc dù trong lòng biết rõ Phí Kiệt muốn né tránh việc
kiểm tra ADN, cô cũng không hỏi nhiều, cô cho rằng đối với một
người đàn ông không thích bị trói buộc như anh, đột nhiên có đứa
nhỏ xuất hiện nói là con mình, quả thật đúng là sét đánh ngang
tai.
Cô hiểu anh.
Một ngày sáng sớm, đồng hồ điểm 6h, Ân Ân theo thói quen thức dậy,
đứa nhỏ cũng cùng thức với cô.
Cô giúp nó thay tã, rồi pha sữa cho nó uống, nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn ấy, cô nhịn không được mà hôn vào má của nó, sau đó đặt đứa
nhỏ vào xe em bé đẩy đến nhà bếp.
Hứa Ân Ân đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng, cô không biết có phải tất
cả đầu bếp đều yêu thích việc nấu ăn không, ít nhất thì Phí Kiệt là
như thế. Những năm gần đây, nếu cô mà dậy sớm hơn anh, thì cô sẽ
chuẩn bị bữa sáng cho anh, đến bây giờ điều đó cũng trở thành lệ
bất thành văn rồi.
Hứa Ân Ân nấu cơm, sau đó chiên trứng ốp la, rồi xào thịt hun khói,
bắp cải và nấm hương. Tài nghệ nấu ăn của cô chỉ được đến chừng đó,
may mắn là Phí Kiệt không có thói quen ăn sơn hào hải vị, cái anh
cần chỉ là cảm giác của một bữa ăn ấm cúng.
“Ô…. ô a….” Phí Đình ngồi trên xe em bé, cầm lấy quả táo mà
cắn.
“Con xem, nhân viên ở Philadelphia nấu chon canh cá dinh dượng, rồi
còn cháo, rất ngon nha, dì nhìn thôi là đã muốn ăn rồi. Chờ cháo
nguội, dì sẽ đút con ăn nha.” Hứa Ân Ân ngồi xuống bên cạnh Phí
Đình, vừa sờ sờ đầu nó vừa cười nói.
Ánh mặt Phí Đình trong trẻo, cười lộ ra mấy cái răng sữa, miệng thì
cứ khò khè đầy nước miệng.
“Sao con lại đáng yêu quá vậy?!” Hứa Ân Ân ôm chầm lấy Phí Đình mà
hôn vào hai má nó.
Hứa Ân Ân nhìn nó mà cũng vui lây, cô cảm thấy Phí Đình vừa ngoan
vừa đáng yêu, không quậy phá, lúc cười cứ như là thiên sứ hạ phàm.
Mẹ của nó làm sao có thể bỏ nó chứ? Đứa nhỏ này dễ dàng thích ứng
hoàn cảnh, sao trời sinh tính nó dễ vậy? Mà sao mẹ của nó lại có
thể đem nó giao cho người lạ? Hứa Ân Ân cảm thấy đau lòng, lại cúi
đầu hôn vào trán nó.
Không biết mẹ Phí Đình là người thế nào? Có phải là loại phụ nữ có
vòng ngực 32c mà Phí Đình thích không?
Hứa Ân Ân cắn môi, cúi đầu nhìn cái áo màu đỏ, quần jean rất đỗi
bình thường của mình, chắc chắn anh không thích loại phụ nữ có
ngoại hình như cô rồi. Đột cảm cô ngẩng đầu thì thấy thân ảnh Phí
Kiệt thấp thoáng ở cửa phòng bếp.
“Phí Kiệt, anh làm gì mà lấp ló ở cửa vậy?”
Bởi vì anh muốn khóc !
Phí Kiệt lộ ra nửa người, đầu cuối nhìn sàn nhà, trong đầu anh giờ
đang nghĩ đến hình ảnh tươi cười vui vẻ lúc nãy của Ân Ân và đứa
nhỏ. Mẹ Phí Đình nhẫn tâm vứt bỏ nó, tựa như năm đó mẹ anh đã bỏ
anh mà đi. Ân Ân lại chẳng chấp nhất chuyện nó không phải cốt nhục
của mình, mà vẫn chăm sóc nó rất ân cần.
“Anh làm gì mà cúi đầu?” Hứa Ân Ân kỳ quái nhìn anh.
Phí Kiệt nghe vậy, phụng phịu ngẩng đầu, nghênh ngang đi vào nhà
bếp.
“Trời ạ, anh tối qua uống bao nhiêu rượu vậy?” Hứa Ân Ân vừa nhìn
thấy mắt anh đỏ ngầu, lập tức kéo anh ngồi xuống kế, rót ly nước ấm
cho anh uống.
“Chỉ có mấy chai, không say đâu.”
Anh không phải muốn mượn rượu giải sầu, chỉ là khi lên núi, anh
luôn muốn làm rõ tình cảm của mình với Ân Ân, nhưng càng làm rõ anh
càng muốn điên tiết. Nghĩ rằng cô không cần anh, cho nên anh đành
phải giả bộ không có việc gì về nhà, kì thực trong lòng lại rất rối
loạn.
Phí Kiệt quay đầu nhìn tiểu quỷ cười hì hì ăn táo, anh nhíu mày,
cầm ly café Ân Ân pha một hơi uống hết.
Khi anh đặt ly café xuống, Hứa Ân Ân cũng chuẩn bị một ly café khác
cùng điểm tâm sáng đặt lên bàn.
“Em làm gì tốt với nó quá vậy?” Phí Kiệt đột nhiên nắm tay cô, kéo
cô về phía anh.
Hứa Ân Ân đứng gần bên anh, không dám mở mắt, cô như ngừng thở, chỉ
sợ anh sẽ phát hiện gì đó trong mắt cô.
“Vì sao?” Phí Kiệt thấp giọng nói, ánh mắt không tự chủ dừng tại
môi cô.
Cô không biết vì sao anh lại dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm
mình, cô chỉ biết giờ cô chẳng thể nào thở nổi.
“Vì sao?” Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Ân Ân.
“Đau quá.” Hứa Ân Ân cụng đầu mình vào đầu anh một cái, anh nắm
chặt làm tay cô phát đau. Ánh mắt Phí Kiệt trở nên hung ác làm cô
kinh sợ, nhưng cô giả bộ như chẳng nhìn thấy gì, nói, “Em không
phải nói rồi sao? Anh là người thân của em, nó cũng có khả năng là
con anh, đương nhiên em phải quan tâm chăm sóc nó.”
Cái Phí Kiệt muốn nghe không phải đáp án này, sắc mặt anh trầm
xuống, vẻ mặt lạnh như băng. Anh trừng mắt nhìn cô, sau đó cầm đũa
lên ăn cơm.
Hứa Ân Ân nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Phí Kiệt, không biết anh tự nhiên
sao lại như vậy, hay là….. Lúc nãy cô đánh anh đau lắm sao?
Hứa Ân Ân xấu hổ le lưỡi nhìn đứa nhỏ, Phí Đình vươn tay chồm về
phía trước như muốn cô ôm nó.
Cô ôm Phí Đình, sau đó dẫn nó đi vòng quanh nhà bếp, chỉ trỏ tùm
lum, “Đây là vòi nước, đây là nước, đây là tủ lạnh, đây
là…..”
“Mẹ….” Đứa nhỏ cười lộ ra mấy cái răng sữa nhìn về phía cô.
Hứa Ân Ân cứng đờ, nước mắt như ngưng đọng ở khóe mi cô, cô luống
cuống nhìn về phía Phí Kiệt
Phí Kiệt cũng hoảng loạn nhìn về phía cô.
Part 4.4
“Dì không phải mẹ con, gọi dì đi.” Hứa Ân Ân nhỏ giọng nói.
Tuy rằng cô cũng muốn kết hôn sinh con cho Phí Kiệt, nhưng mà…..
con của anh rõ ràng đang mỉm cười với cô, cô chỉ có thể cam
chịu.
“Mẹ.” Phí Đình tiếp tục nhìn Ân Ân mà kêu, còn hôn môi cô chùn
chụt, nước miếng dính đầy cả miệng Ân Ân làm cô thật mắc
cười.
“Mày đúng thật là đại sắc lang !” Phí Kiệt trừng lớn mắt, cực kì
khó chịu, tiểu quỷ này sao dám tùy tiện hôn Ân Ân chứ ?
“Nó mới một tuổi thôi.”
Phí Kiệt đi đến ôm đứa nhỏ, nghiêm túc nhìn nó, “Cô ấy không phải
mẹ của mày, cô ấy sẽ kết hôn cùng người khác.”
Hứa Ân Ân biết rõ chuyện của cô và anh là hy vọng xa vời, nhưng
nghe anh nói thế, trong lòng cô nhói lên đau đớn.
Tiểu quỷ kia bắt chước bộ dáng của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu
lại. Phí Kiệt rất muốn cười, nhưng vẫn kiềm chế, chỉ có khóe miệng
không tự chủ được mà nhếch lên.
“Ha ha a….” Tiểu quỷ kia cũng cười theo, đột nhiên hai tay ôm lấy
mặt Phí Kiệt mà hôn môi anh một cái.
Hứa Ân Ân trợn to mắt, khuôn mặt đỏ bừng bừng, này này này… là hôn
môi gián tiếp nha !
Phí Kiệt đứng bất động, thấy tiểu quỷ kia quanh minh chính đại hôn
mình, nhưng anh chẳng giận mà lại còn cười trộm.
“Nam nữ gì mày cũng hôn tuốt, mai một lớn thì làm sao hả ? Xem tao
dạy mày thế nào đây.” Phí Kiệt đặt Phí Đình lên đùi mình, hai tay
giơ cao lên.
“Anh không cần đánh….” Hứa Ân Ân khẩn trương đi qua, nhưng chưa gì
đã thấy – Phí Kiệt đang chọc lét đứa nhỏ.
Phí Đình ngồi trên đùi anh mà cười ngã nghiêng ngã ngửa, hoa chân
múa tay vui sướng đến nỗi nước miếng phun tùm lum.
“Biết sự lợi hại của tao chưa ?” Phí Kiệt đắc ý nhìn về phía Ân
Ân.
Mái tóc anh lòa xòa trước trán, lúc cười hai mắt sáng lên, đôi môi
gợi cảm mỉm cười thật mê người, mỗi lần thấy anh cười, Hứa Ân Ân
cảm thấy ngực mình như bị ngàn búa đánh vào, đau nhức rã rời.
Phí Kiệt thấy cô ôm ngực xoay đi, vẻ mặt hoảng loạn, anh liền ôm
đứa nhỏ vào lòng, thì thầm nói, “Cô ấy tưởng tao sẽ đánh mày, mày
nói cô ấy có ngốc không ?”
“Em là quan tâm nó.” Hứa Ân Ân hít một hơi thật sâu, cố gắng bình
tĩnh trả lời.
“Quan tâm chuyện của em trước đi. A….. Quên mất, Kỉ Đại Vũ yêu mến
của em lúc nãy có gọi điện thoại đến.”
“Có hả ? Sao em lại không nghe chuông báo gì cả ?”
“Điện thoại của em để ở phòng khách, anh vừa lúc nghe được tiếng
chuông, thuận tiện nghe điện thoại dùm em.”
“Sao anh không đưa em nghe ?” Cô sốt ruột nói.
Phí Kiệt trừng mắt nhìn Ân Ân, ý cười trên mặt đột nhiên mất đi,
đôi môi mím lại…. Biết thế chẳng thèm nói cô nghe, lúc anh nhìn
thấy tên hiển thị trên màn hình, tâm tình thật sự siêu khó
chịu.
Nhưng mà cái này cũng không thể trách anh, tự nhiên bị phỗng tay
trên, ai mà chịu được chứ?
“Nếu anh ấy hiểu lầm gì thì sao?” Hứa Ân Ân không tự chủ được cắn
môi, nhíu mày lo lắng.
Nếu cô với Phí Kiệt không thể tiến tới, đương nhiên cô cũng phải
kiếm đường lui cho mình. Phí Kiệt ngay cả con cũng có rồi, vạn nhất
ngày nào đó có thêm một đứa con khác nữa, mà cô vẫn chỉ cô đơn lẻ
loi, làm sao mà cô đối mặt với anh được.
“Lo lắng cái quỷ gì! Anh nói ở đây có cả đống người, kêu anh ta
đừng suy nghĩ lung tung. Anh còn nói với anh ta, hôm qua em chăm
sóc đứa nhỏ cả đêm, nên hôm nay anh cho em được nghỉ, bảo anh ta
dẫn em đi chơi. Em không kiếm được ông chủ sảng khoái hào phóng thứ
hai đâu!”
Người cô để ý là Kỉ Đại Vũ, cho nên nếu để cô biết anh yêu cô, mặt
mũi và tự tôn đàn ông của anh biết để đâu!
“Hôm nay là thứ sáu, là ngày đông khách nhất!” Cô thấp giọng
nói.
“Cho em nghỉ, em còn dài dòng cái gì!” Phí Kiệt quát to, làm đứa
nhỏ kinh sợ giật nẩy mình.
Anh cúi đầu ôm chặt đứa nhỏ, trấn an nó, “Không việc gì, tao chỉ
lớn tiếng tí thôi.”
Đứa nhỏ rất nhanh khôi phục nguyên trạng, tiếp tục ôm Phí Kiệt mò
mẫm người anh.
Hứa Ân Ân nhìn ý cười ôn nhu trên mặt anh, lòng lại nhói đau lần
nữa.
“Nhiệm vụ của em là đi hẹn hò với Kỉ Đại Vũ, trong nhà hàng mướn cả
đống người để làm gì chứ?” Phí Kiệt hạ giọng nói.
“Em muốn làm một quản lý có trách nhiệm không được sao?” Cô trừng
mắt lớn tiếng nói với anh.
“Chậc chậc chậc, đã sắp 30 tuổi, ngay cả một nữ tính cũng không có,
còn muốn đi hẹn hò gì chứ. Kỉ Đại Vũ có nghĩ em là gay không
đó?”
“Em ở trước mặt anh ta không có như vậy.” Cô đỏ mặt, cố ý hung hăng
trừng mắt liếc anh một cái.
“Hừ.” Phí Kiệt hừ lạnh một tiếng.
Cô thật chẳng ra gì, dám coi trọng Kỉ Đại Vũ, chẳng để ý đến cực
phẩm trước mắt cô, đúng thật là cô gái ngu ngốc!
Hứa Ân Ân bực bội, choàng tay bồng đứa nhỏ từ tay anh. “Em không ở
nhà hàng, ai chăm sóc cục cưng này?” Phí Đình nằm gọn trong lòng cô
tìm tư thế thoải mái nhất, bàn tay nhỏ bé co lại, đầu tựa vào ngực
cô, còn ngáp một cái.
Hứa Ân Ân thấy thế liền tươi cười, nhẹ nhàng hôn hai má của
nó.
Ngực Phí Kiệt như bị kim châm, anh hy vọng hình ảnh trước mặt vĩnh
viễn còn mãi, làm anh có cảm giác đây là nhà của anh, cô là vợ của
anh, nó là con của anh và cô….
“Cả đống con gái xếp hàng dài dài chờ làm bảo mẫu cho anh, em lo
lắng cái gì! Hay là sợ không ai lấy, muốn anh lo cho em cả đời hả?”
Nói xong, anh xoay người đi ra khỏi bếp.
Hứa Ân Ân ôm chặt đứa nhỏ, nó cứ y như là bản sao lúc nhỏ của Phí
Kiệt, nó ngủ yên lành trong lòng cô, bất chợt khóe mi Ân Ân đỏ
ngầu, nước mắt không tự chủ mà tuôn ra.
Part 5.1
Hứa Ân Ân cảm thấy cùng Kỉ Đại Vũ dùng bữa tốt thật rất vui. Bởi vì
Kỉ Đại Vũ là người tốt, lại chăm sóc cô chu đáo, mọi chuyện đều để
cô làm chủ, làm cô thấy mình như là một bà hoàng. Nhưng mà lúc đang
hẹn họ cùng anh, cô nhịn không được để điện thoại lên bàn, lâu lâu
lái liếc mắt nhìn, sợ thình lình có người nào đó gọi cô về.
Biết rõ mình không nên như thế, nên cô trực tiếp tắt di động. Nhưng
cô vẫn chưa yên tâm, Phí Kiệt và đứa nhỏ…..
Trời mới biết, cô không phải là tham công tiếc việc, mà đang lo
lắng chuyện khác. Điều duy nhất hiện giờ cô có thể làm là – cố gắng
không nhắc đến chuyện nhà hàng lúc đang ăn tối, hơn nữa cố gắng hỏi
han công việc và cuộc sống của Kỉ Địa Vũ.
Hứa Ân Ân cảm thấy mình đã điểm đúng huyệt, bởi vậy Kỉ Đại Vũ mặt
mày hớn hở, thao thao bất tuyệt.
Lúc này, hai người đang ngồi trong xe Kỉ Đại Vũ, lúc dừng đợi đèn
xanh, anh quay sang hỏi cô, “Đúng rồi, anh quên hỏi em, hai người
đưa đứa bé đi kiểm tra ADN chưa?”
“Buổi sáng em có đưa nó đi rồi. Mà ai ngờ mới tới cửa bệnh viện, nó
đã khóc thét lên, ngay cả y tá cũng thấy tội cho nó, sau đó đề nghị
em lấy dịch vị trong khoang miệng để kiểm tra thay gì là rút máu.”
Nhắc đến việc rút máu, cô liền liên tưởng đến mấy ống tiêm, bỗng
dưng rùng mình một cái.
“Chừng nào mới có kết quả?” Kỉ Đại Vũ nói.
“Một tuần.”
“Anh cũng có người bạn làm bên khoa xét nghiệm, anh ta nói thường
người cha đưa con họ đến kiểm tra ADn, đa phần trăm phần trăm đều
không phải con họ.” Kỉ Đại Vũ nghiêm trang nói.
“Ai là ba nó, người mẹ là người rõ nhất.” Hứa Ân Ân nhớ tới chuyện
người phụ nữ đó sinh cho anh một đứa con, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh
tú nhịn không được nhíu lại.
Lúc biết mang cốt nhục của Phí Kiệt, không biết cô ta cảm thấy thế
nào? Nếu là cô, cô sẽ mang đứa nhỏ cao chạy xa bay đến nơi mà không
ai quen biết cô, cô sẽ không tự tay bỏ cốt nhục của mình.
“Kỳ thật kiểm tra ADN hay không cũng không quan trọng, dù sao đứa
nhỏ đó cũng rất giống Phí Kiệt.” Kỉ Đại Vũ nói.
“Rất giống.” Hứa Ân Ân cảm thấy đau khổ, lòng cô quặn lên từng
hồi.
“Người phụ nữ của anh phải tốt số lắm.” Kỉ Đại Vũ dừng xe gần công
viên nhà cô.
“Nếu không, cũng sẽ bồng đứa nhỏ tới tìm anh ta, mà anh ta lại
chẳng biết mẹ nó là ai.” Hứa Ân Ân đột nhiên nhớ tới lời sư phó
Bách nói với cô, đêm nay đứa nhỏ cùng Phí Kiệt và bảo mẫu đã đùa
giỡn rất vui vẻ.
Môi cô mím lại, tâm trạng đột nhiên xấu đi.
Kỉ Đại Vũ ngắm cô một lúc, thật cẩn thận nói, “Nhân viên nữ nhà
hàng của em chắc đều thích anh ấy.”
“Nhân viên nữ nhà hàng bình thường đều miễn dịch với anh ấy, bởi
lúc anh ta nóng giận thì cứ như khủng long thời tiền sử vậy. Ở
trong bếp không nói chuyện yêu đương, mà chỉ nói đến năng lực làm
việc.” Chỉ có cô thôi, qua nhiêu năm vậy mà vẫn không chống lại sức
hấp dẫn của anh.
Hứa Ân Ân cau mày, hận bản thân mình vô dụng.
“Anh cũng cho rằng em không giống những cô gái khác, cho nên….” Kỉ
Đại Vũ ngừng nói, ho nhẹ hai tiếng, nhìn cô.
Trời ạ, anh muốn tỏ tình sao? Cô vừa rồi không nghe lầm chứ? Hứa Ân
Ân vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi anh nói cái gì.
“Em đồng ý làm bạn gái anh không?” Kỉ Đại Vũ cầm tay cô.
Hứa Ân Ân cảm giác tay anh khẩn trương đổ mồ hôi, hai cô cũng đứng
ngồi không yên.
“Cái kia……” Hứa Ân Ân không biết nói sao, giả bộ vén tóc rút tay
về.
Kỉ Đại Vũ nhìn hành động của cô, vẻ mặt thất vọng tràn trề.
“Nếu anh không ngại ngày nghỉ em phải làm việc thâu đêm suốt sáng,
em rất muốn trở thành bạn gái anh.” Cô lớn tiếng nói.
“Anh hoàn toàn không ngại.” Kỉ Đại Vũ mừng rỡ, kích động lại cầm
tay cô.
Lúc này, Hứa Ân Ân để anh nắm chừng vài ba giây rồi vội rút tay
lại.
Thảm! Cô có phải đã lâu không quen bạn trai, nên có chút hồi
hộp?
“À…. Cuối tuần này em mời anh đi xem phim, để bù cho tối nay anh
mời em ăn tối.” Hứa Ân Ân vội vàng tươi cười nói.
“Được.” Kỉ Đại Vũ dùng sức gật đầu.
Bên trong xe lại im ắng, hai người bốn mắt nhìn nhau đến nỗi mất tự
nhiên, cuối cùng — hai người đều nhịn không được bật cười.
“Ân Ân, anh…..”
Hứa Ân Ân thấy anh chòm người về phía trước, biết rõ anh định làm
gì, cô vội vàng bước xuống xe, vẫy tay.
“Chúng ta gặp nhau sau nhé, bye bye.”
Trờ ạ, xem cô sợ đến chạy trối chết, may là nãy cô đáp đồng ý làm
bạn gái Kỉ Đại Vũ, nếu không anh nhất định nghĩ cô chán ghét
anh.
Hứa Ân Ân bước đến bậc tam cấp, nhìn đồng hồ — mười một giờ. Không
biết đứa nhỏ thế nào rồi ?
Hứa Ân Ân ngẩng đầu nhìn sang nhà Phí Kiệt còn sáng đèn, không tự
chủ được lấy chìa khóa nhà anh trong túi cô ra. Cô không phải muốn
đột kích kiểm tra, chỉ muốn xem đứa nhỏ có ổn không, tuyệt đối
không có động cơ mờ ám nào.
Được rồi, cô đối với bảo mẫu của Phí Kiệt có chút “tò mò”, thật sự
là như thế thôi !