Lão đại là tổng đài - Full - Kim Huyền
Nguồn:alobooks
Hình nam phụng trà – Lão đại là tổng tài (tên khác)
Thể loại: Đô thị, lãng mạn, HE
Tác giả: Kim Huyền
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng edit: HOÀN
Edit: Tử Sa
Coverter: ngocquynh520
Văn án:
Beta: Mogami - Hic hic, kai’ văn án này là đều nhờ vào tỷ ấy cả
*rưng rưng* ko có tỷ thì e ko nuốt nổi kai’ văn án khó xơi này đâu
… Iu tỷ *hun hun*
Nàng- Dịch Tiểu Liên, chắc chắn đã trở thành tiểu nhân phạm tội từ
lúc nào không biết, vì thế nên mới dám đắc tội với tổng tài đại
nhân,
Đều do mẹ nàng cứ mơ tưởng đến một chàng rể ưu tú, vì thế nên đã ép
nàng vào làm nhân viên của công ty người ta,
Muốn xem thử xem có khả năng tiếp cận được với tổng tài đại nhân
nhà họ Hạ hay không
Từ đó về sau tinh thần ngày càng giảm sút, đi làm không chỉ trễ mà
còn bị nhốt trong thang máy với hắn,
Trí nhớ tồi tàn của nàng đã biến hắn thành người qua đường không
quen biết, làm cho Hạ tổng tài đại nhân sắc mặt trắng bệch nhìn
nàng trân trối,
Nói ra tất cả oán giận trong lòng khi bị mẹ nàng bức hôn, lúc đó
nàng lại được hắn ban cho cái nhìn chằm chằm,
Bất kể bản thân né tránh như thế nào, vẫn cứ đen đủi vô tình đụng
độ hắn suốt ngày,
Nàng trong chốc lát đã trở thành kẻ thù của bọn nữ nhân trong công
ty, thường xuyên bị sặc, bị tạt nước như cơm bữa,
Để bảo vệ công việc với mức lương hậu hĩnh này, lời của hắn nói là
thánh chỉ không thể không tuân theo,
Bất kể là bị bắt làm thêm giờ, nàng dù trong lòng buồn bực muốn
chết cũng phải nghe lệnh bất cứ lúc nào
Ngay cả khi hắn nói muốn lái xe đưa nàng về, nàng vẫn nơm nớp lo sợ
bị mẹ nàng phát hiện rồi lại đẩy nhanh mơ ước của bà,
Hắn vừa nói cái gì vậy, thực sự muốn nàng làm bạn gái hắn
sao?
Con người vẻ ngoài ưu tú nhưng bụng dạ đen tối như hắn là mẫu người
nàng không dám yêu,
Tuy nhiên nàng còn chưa dám nói ra lời từ chối, hắn đã nói sẽ không
ngại Bá Vương ngạnh thượng cung (ngang ngược cưỡng bức người
khác)
MỞ ĐẦU
Edit: Tử Sa
Beta: Mogami
Trên con đường lớn hướng lên núi Dương Minh, nơi một biệt thự cao
tầng chiếm hàng trăm bình (1 bình=36 mét vuông), được bao quanh bởi
một bức tường dài như không có điểm cuối, phía trong của dãy tường
đó cây cối cao lớn, tươi tốt, làm cho người ta hoàn toàn không thể
nhìn thấy được kiến trúc bên trong huống hồ là người ở đó.
Kiến trúc duy nhất có thể thấy trừ đám rêu xanh mọc lan ra phía
ngoài tường, cũng chỉ có hàng ngàn tầng đá được xây chồng lên nhau,
không những tráng lệ, mà phía ngoài còn rất thanh nhã.
Trên cửa lớn chỉ đơn giản khắc hai chữ- Hạ Trạch (Nhà họ Hạ)
Những người dân sống xung quanh quen gọi đó là “Tinh Anh Môn”(Gia
đình cao quý), chỉ vì mỗi người sống trong Tinh Anh Môn, từ cha mẹ
cho đến con cái, tất cả đều là tinh anh trong tinh anh, có được sư
thành công phi thường.
Con cả Hạ Tử Giác, hiện nay 34 tuổi, nghe nói là làm tổng
tài.
Đứa con thứ hai Hạ Tử Kình, hiện nay 32 tuổi, nghe nói là tự mở ra
một công ty kiếm được rất nhiều tiền, do chính mình làm chủ.
Đứa con thứ ba Hạ Tử Cực, hiện nay 30 tuổi, nghe nói là một kĩ sư
tinh anh, mục tiêu săn đuổi của các công ty đứng đầu thế giới, tiền
lương mỗi năm hơn ngàn vạn.
Đứa con thứ tư Hạ Tử Dược, hiện nay 29 tuổi, nghe nói là nhà sản
xuất, cũng chính là người làm nên Hồng Thiên Phiên.
Ngắn gọn mà nói, tất cả thành viên trong nhà bọn họ đều là tinh
anh, có được sự thành công phi thường, cho nên mới được những người
dân gần đó gọi là Tinh Anh Môn.
Mà quan trọng là tất cả con trai trong nhà họ Hạ đều chưa lập gia
đình, bọn họ có bề ngoài hoản hảo, năng lực mạnh mẽ, xuất thân cao
quý lại có thể kiếm rất nhiều tiền, quả thật chính là những chàng
trai vàng, thực sự là làm cho người ta điên cuồng.
Nhưng về sau, ông bà họ Hạ cũng nhận ra một việc, nhìn thấy đám con
mình cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, nhưng chẳng ai có chút lo
lắng, luôn cười nói con cháu tự nhiên có mới là phúc, tùy duyên là
được.
Hàng xóm đều bàn, tùy duyên, tùy duyên là tốt lắm, nhưng cái chuyện
tùy duyên này có thể đưa nữ nhi từ nhà dâng đến tận thềm sao?
Thật sự là đau đầu nha!
Chương 1.1:
Edit+Beta: Tử Sa
Dịch Tiểu Liên hiện nay 28 tuổi, ngay sau khi tốt nghiệp đại học
liền vào làm việc tại công ty kinh doanh Uy Đạt, năm năm sống bình
yên, lương bổng cũng hợp lý từ hai vạn sáu cho đến ba vạn, tăng một
cách ổn định.
Uy Đạt là một công ty thương mại nhỏ, tất cả nhân viên trong công
ty kể cả ông chủ và bà chủ cũng chỉ có mười hai người mà thôi,
nhưng mọi người đều rất vui vẻ, hơn nữa ông chủ lại rất hào phóng,
tiền thưởng cuối năm đều phát thẳng bằng tiền mặt, thế nhưng lại
lấy một trăm ngàn gọi là tạo đà cho năm sau.
Cho nên mặc dù bình thường không có tiền tăng ca, nếu như không có
việc gì quan trọng cũng không thể nghỉ lung tung, đặc biệt coi
thường quyền lợi của “nhân dân”, nhưng cơ bản Dịch Tiểu Liên vẫn
rất thích công việc này, hơn nữa nàng còn có ý nghĩ rằng chỉ cần
công ty không sụp đổ, nàng gần như có thể trung thành làm việc cho
đến lúc nghỉ hưu.
Phải a, chỉ nói là nếu công ty không sụp đổ.
Chán nản ngồi trong góc một quán cà phê giản dị, Dịch Tiểu Liên
không nhịn được thở ra một hơi thật dài, thật là khóc không ra nước
mắt mà.
Trước kia thường nghe người ta nói tìm việc ở công ty lớn mới đảm
bảo, nàng đều cảm thấy không được thuyết phục, công ty nàng đang
làm việc mặc dù nhỏ, nhưng chuyện tăng lương và tiền thưởng cuối
năm so với các công ty lớn thì tốt hơn nhiều lắm, vì vậy nên nàng
căn bản là không hiểu được làm việc tại công ty nhỏ thì có gì không
tốt, mãi cho đến tháng trước, ông bà chủ bất ngờ tuyên bố bọn họ
định đóng cửa công ty, nhập cư sang Canada sinh sống.
Đảm bảo, đúng vậy, thực chất cái gọi là đảm bảo của công ty chính
là ông chủ sẽ không vì kiếm đủ tiền mà phủi mông bỏ chạy, bất kể
đến tương lai đói rét của nhân viên, hoặc là ngủ đầu đường xó chợ,
dãi nắng dầm sương để sống qua ngày! Đó đúng thật tàn nhẫn!
Tuy nhiên vợ chồng ông chủ lại đưa ra việc cha mẹ già yếu, con lại
còn nhỏ, bên cạnh không có ai bầu bạn chăm sóc tiếp theo là việc họ
cũng không nghĩ là sẽ đóng cửa công ty đã cùng nhau làm việc nhiều
năm như vậy, bày ra một dáng vẻ đau lòng như không còn lựa chọn nào
khác, đã như thế thì bọn họ còn có thể nói gì?
Vấn đề là bọn họ được cấp phí thôi việc ngoài tiền lương chuẩn theo
quy định của Luật Lao động, tất cả còn nhiều hơn tiền lương làm
việc của nửa năm, cái này gọi là rượu mời không uống muốn uống rượu
phạt, bọn họ còn dám phản đối à?
Cho nên, hiện tại nàng mới có thể ngồi đây, 11 giờ sáng mà không
phải do nghỉ lễ, quán cà phê nàng đang ăn trưa này thật đơn giản,
thoải mái, không gian mát mẻ trong lành.
Cô thất nghiệp rồi, bắt đầu từ tháng này đã trở thành một kẻ thất
nghiệp thật sự.
Ai ai ai, thật sự là ba tiếng bất đắc dĩ.
Thì cho qua chứ biết làm thế nào? Cũng chỉ có thể đối mặt mà
thôi.
Nhưng thật ra đối với chuyện thất nghiệp này, thành thật mà nói
nàng cũng không cảm thấy buồn rầu cho lắm, bởi vì sau khi tốt
nghiệp, cô đã làm việc suốt năm năm mà chưa từng nghỉ vì việc gì
khác trừ chuyện nghỉ phép, hiếm khi bây giờ vừa có tiền lại vừa
nhàn rỗi, nghỉ ngơi thêm một hai tháng nữa sau đó rồi thử tìm một
công việc mới cũng không tệ.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Vấn đề ở chỗ, không thể nghỉ ngơi ở nhà một cách yên lành theo ý
mình, vậy thì tính nghỉ ngơi kiểu gì đây?
Đáng giận mà, thật sự rất đáng giận!
Đám con trai nhà họ Hạ đáng ghét, không có chuyện gì làm hay sao mà
lại tự đem mình nướng lên cho hot như vậy? Nếu bản thân tốt thế,
thì sao không sớm kết hôn đi, sớm một chút thì chết chắc, ở đây
phơi cái mác độc thân ra làm gì cho phiền phức, hại nàng không biết
sao lại bị liên lụy, thật sự là tức chết người mà!
A a a …
Thật sự muốn hét lên.
Mẹ nàng rốt cuộc là nổi lên thần kinh gì, đột nhiên mơ tưởng có thể
có chàng rể nhà họ Hạ? Thật điên rồ!
Nàng điên không quan trọng, dù sao làm con gái nàng cũng sẽ không
quên công ơn dưỡng dục của cha mẹ, vấn đề là, nàng làm gì đi chăng
nữa thì chắc chắn cũng sẽ bị nhấn xuống nước, tóm lại nàng và mẹ
nàng cùng nhau nổi điên! Nhưng không phải theo cách một khóc, hai
quấy rối, ba treo cổ đâu nha!
Thật là mong được điên nhanh cho rồi!
Nhớ lại khi nàng tuyên bố mình thất nghiệp, nghe xong thì phản ứng
đầu tiên của mẹ nàng là …
“Cái gì? Thất nghiệp sao? Thật tốt quá!”
Thật tốt quá? Đây là tất cả phản ứng của một người mẹ sau khi nghe
con gái mình thất nghiệp sao? Kêu to thật tốt quá một cách vui vẻ
và hào hứng, không thèm hỏi một một tiếng về nguyên do nàng thất
nghiệp.
“Nhanh lên, con mau đến tập đoàn Liên Chuẩn để xin việc đi, vừa hay
gần đây bọn họ cũng đang thiếu người.”
Tập đoàn Liên Chuẩn? Chính là những thông tin đang hot gần đây, nói
về nội bộ của một công ty cao tầng bị đối thủ cạnh tranh đào khoét,
cũng lấy đi rất nhiều nhân viên ưu tú của các xí nghiệp tập đoàn đa
quốc gia sao?
Trước kia mẹ nàng cũng hy vọng nàng có thể vào công tác tại một
công ty lớn, cho nên mới có thể ứng đáp một cách vô tâm như vậy khi
nàng mất việc tại công ty nhỏ trước đây.
Ban đầu nàng cứ cho là vậy, không nghĩ rằng lời nói tiếp theo của
mẹ nàng quả thực làm cho nàng choáng váng…
“Con biết nhà họ Hạ giữa sườn núi chứ? Tinh Anh Môn đó, con cả của
nhà bọn họ chính là tổng tài Liên Chuẩn, tuổi còn trẻ chỉ mới 34 mà
đã làm tổng tài, thật sự là tinh anh trong tinh anh, hơn nữa quan
trọng là anh ta chưa kết hôn, nghe nói cũng chưa có đối tượng kết
giao, con mau đến công ty bọn họ xin việc đi, tục ngữ có nói: cận
thủy lâu thai tiên đắc nguyệt (đề cao lợi ích khi ở vị trí đặc
biệt, thuận lợi… tựa như câu: Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén), nói
không chừng các ngươi có thể trở thành vợ chồng.”
Bỗng nhiên nghe thấy những lời như vậy, nàng ngoài việc choáng
váng, ngây người ra không thể thốt nên lời, hoàn toàn không thể
phản ứng gì.
Nãy mẹ nàng bảo nàng đến Liên Chuẩn không phải để xin việc, mà là
để xin chức con dâu nhà họ Hạ.
Vấn đề là, có biết bao người cạnh tranh, cúi đầu để có được nó? Đầu
của mẹ nàng cuối cùng cũng có vấn đề, tự nhiên đi ảo tưởng đến
chuyện này?
“Mẹ, please (có cần giải thích ko nhỉ ^o^), cũng không phảiđược
nhận vào công ty kia là có thể làm cho tổng tài coi trọng, con gái
của mẹ có nhiêu trọng lượng đâu, please mẹ tạm thời đừng có cân một
mà hô mười đươc không?”
“Cái gì mà có nhiêu trọng lượng? Con mẹ sinh ra xinh đẹp như vậy,
cần thân cao có thân cao, cần dáng người có dáng người, cần năng
lực có năng lực, con có điểm nào thua kém người khác chứ?”
“Mẹ, cái này gọi là ‘lão Vương bán mướp’, ‘mèo khen mèo dài đuôi
thôi’.” (2 câu thành ngữ có ý nghĩa tương tự như nhau)
“Con… con muốn làm mẹ tức chết sao?”
“Không có ah.”
“Không nên tự xem nhẹ mình.”
“Cái này gọi là của mình mình biết, không thể gọi là tự xem nhẹ
mình.”
“Mẹ nói một câu, con chẹn họng một câu là thế nào?” Mẹ nàng trợn
mắt nhìn thẳng vào mặt nàng.
“Chẳng thế nào cả, chỉ là mẹ chưa từng nghe qua câu thiên ngoại hữu
thiên, nhân ngoại hữu nhân sao? (hai câu thành ngữ thường đi đôi
với nhau, nói người có năng lực thì bên ngoài còn có người năng lực
hơn, khuyên con người không nên tự mãn với những gì đang có) Nếu
con gái của mẹ tuyệt vời đến vậy, mẹ có cần phải đi tơ tưởng đến
con trai gia đình người khác không, mà sao không phải để con trai
gia đình người khác tơ tưởng đến con gái của mẹ?”
“Con thật là muốn mẹ tức chết sao? Tóm lại, con phải đến Liên Chuẩn
xin việc cho mẹ, nghe không?”
“Nhưng chuyện là con muốn nghỉ ngơi một thời gian ngắn trước khi
tìm công việc mới.”
“Nghỉ ngơi cái gì? Sau khi con lấy được một người chồng tổng tài
rồi hãy nghỉ ngơi, lúc đó muốn nghỉ bao lâu thì có bấy lâu?”
“Nói thật, mẹ, mẹ có phải là người có năng lực đặc biệt, có thể mở
mắt để ngủ, lại còn có thể mơ giữa ban ngày nữa chứ?”
Cuộc đối thoại kết thúc ở đây, bởi vì sau đó mẹ nàng tức giận đến
nỗi hoàn toàn không để ý tới nàng, thậm chí không thèm nấu nướng
gì, hại nàng mỗi ngày phải ra ngoài để ăn, làm cho cha nàng vô cớ
bị vạ lây cũng chẳng có cơm ăn, nói cái gì là dù sao cũng phải cần
tìm một công việc, làm cho công ty lớn so với công ty nhỏ thì bảo
đảm hơn, cho dù không phải vì bà, mà vì chính bản thân nàng thì
cũng nên thử chọn lựa, nói ngắn gọn, chính là vẫn muốn nàng ngoan
ngoãn đến xin việc ở Liên Chuẩn.
Phiền a, thật là lắm phiền phức!
Cô chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian cũng không được sao?
Huống hồ đâu ai nói công ty lớn ở Đài Loan chỉ có một mình tập đoàn
Liên Chuẩn đâu, chẳng lẽ nàng không thể đến các công ty lớn khác để
xin việc hay sao? Cần gì cứ lúc nào cũng phải đến Liên Chuẩn
chứ?
Nghĩ đến chuyện gây phiền lòng này, Dịch Tiểu Liên liền không nhịn
được mà gõ trán xuống mặt bàn, gõ gõ gõ, hận không thể chỉ cần gõ
một gõ là mọi phiền hà có thể theo cái gõ đó mất đi.
“Ngươi là Tiểu Liên… Dịch Tiểu Liên… phải không?”
Chương 1.2:
Edit+Beta: Tử Sa
Đột nhiên nghe thấy tên mình, Dịch Tiểu Liên đang trong tư thế gõ
trán xuống mặt bàn bất chợt ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy ngay
một người trông rất quen, nhưng khuôn mặt lâu rồi không gặp.
“Lăng Vị Ương.” Nàng thốt lên tên của đối phương trong sự ngạc
nhiên, không khống chế được cảm xúc mà từ chỗ ngồi nhảy dựng lên,
đánh một cái vào người đối phương.
Lăng Vị Ương là bạn học thời cao trung với nàng, hai người từng là
đôi bạn rất thân, nhưng bởi vì sau đó chọn trường đại học khác
nhau, nơi sinh sống cũng khác nhau, khoảng cách cũng ngày càng trở
nên xa hơn và cuối cùng là để bị cắt đứt liên lạc.
“Đã lâu không gặp, ngươi làm thế nào lại ở đây? Thật sự đã lâu
không gặp rồi!” Nàng nắm chặt tay Lăng Vị Ương, hào hứng nói.
“Hẳn là đã năm năm không gặp nhỉ?” Lăng Vị Ương mỉm cười gật đầu
nói, thầm nghĩ đây chắc chắn là một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ.
“Ngươi làm thế nào lại tới nơi này?” Dịch Tiểu Liên hỏi cô.
“Em trai ta học đại học Văn hóa.”
“A, vì vậy ngươi mới có mặt trên con đường lớn này.” Nàng chợt hiểu
ra.
“Còn ngươi?” Lăng Vị Ương hỏi nàng.
“Ta sống gần đây à, ngươi quên rồi sao?”
Lăng Vị Ương chớp chớp mắt, nhìn xuống chiếc áo T-shirt, quần sọt
và đôi sandal trông đầy gọn gàng, thuận tiện mà cô đang mặc, không
kìm được một nụ cười chua chát rồi nói: “Đúng vậy, ta thiếu chút
nữa đã thật sự quên mất ngươi ở tại núi Dương Minh này.”
“Ai, đừng có nói ta ở tại núi Dương Minh này, dường như mang lại
cảm giác là nhà ta có rất nhiều tiền, ta chỉ là một người dân bình
thường, sống trong một căn hộ cũ cũng rất mực bình thường, hơn thế
nữa tiền thế chấp cho đến nay vẫn còn chưa trả đủ”. Dịch Tiểu Liên
thở dài nói, sau đó kéo cô nàng ngồi vào bàn hỏi: “Ngươi còn có hẹn
với ai không? Có vội không?”
Lăng Vị Ương lắc đầu.
“Thật tốt quá, chúng ta đây lại có thể hảo hảo nói chuyện phiếm tán
gẫu đủ thứ rồi.” Nàng vui vẻ nói, vì nàng rất cần một ai đó lắng
nghe nổi khổ của mình, ô ô…
“Nhìn bộ dạng kia của ngươi, ngươi đang phiền não chuyện gì phải
không?” Lăng Vị Ương hỏi nàng.
“Phiền vì con trai còn quá nhỏ, chồng không kiếm được nhiều tiền,
lại không yêu ta.”
Lăng Vị Ương mở to hai mắt, kinh ngạc kêu lên: “Ngươi kết hôn
rồi.”
Dịch Tiểu Liên bật cười: “Nói lung tung vậy mà ngươi cũng tin
hả?”
Dở khóc dở cười trừng mắt nhìn nàng, Lăng Vị Ương đưa tay đánh nàng
một cái: “Đừng đùa, ta đang hỏi ngươi một cách nghiêm túc
mà.”
“Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?” Dịch Tiểu Liên tò mò hỏi cô, chẳng
lẽ trên mặt nàng viết rõ hai chữ phiền não sao?
“Ngươi vẫn chưa bỏ được thói quen gõ trán vào bàn khi gặp rắc rối
phải không?” Lăng Vị Ương buồn cười nói: “Ta vừa rồi tận mắt thấy
có người gõ đầu vào bàn, cảm thấy vừa buồn cười vừa quen thuộc, từ
đó mới có thể nhận ra ngươi.”
Cảm thấy buồn cười…
Nghe cô nói vậy, Dịch Tiểu Liên thật sự là dở khóc dở cười.
“Ngươi phiền não điều gì?” Lăng Vị Ương lại hỏi. Lúc còn đi học, cô
luôn làm cố vấn những chuyện phiền não cho nàng, đúng là thói quen
khó sửa.
“Ta thất nghiệp rồi.” Dịch Tiểu Liên thở dài, “Mẹ ta muốn ta đến
tập đoàn Liên Chuẩn xin việc, chính là cái tập đoàn Liên Chuẩn mà
gần đây luôn được đăng trên các bản tin kinh tế tài chính
đó.”
Lăng Vị Ương không chắc chắn nhìn nàng một lúc, sau đó hỏi: “Thế
nên phiền não của ngươi là thất nghiệp, hay là sợ xin việc ở tập
đoàn Liên Chuẩn?”
“Đều không phải.”
“Vậy vấn đề là gì?”
“Mẹ ta muốn ta đến tập đoàn Liên Chuẩn xin việc!”
Trên mặt Lăng Vị Ương vẫn còn hiện lên hai chữ không hiểu: “Liên
Chuẩn có vấn đề gì à?”
“Liên Chuẩn không có vấn đề gì, vấn đề chính là mẹ ta.”
Thật sự càng nói càng mơ hồ, nàng càng nói càng không thể nắm được
trọng điểm. “Mẹ ngươi thì sao? Ta thật không hiểu vấn đề nằm ở đâu?
Ngươi có thể kể lại từng chút một được không?”
“Ngươi có biết tại sao mẹ ta lại muốn ta đến Liên Chuẩn xin việc
không? Không phải vì nó là mối liên kết giữa các công ty đa quốc
gia, không phải vì phúc lợi tốt, cũng không phải vì nó tương đối
đảm bảo, mà bởi vì người con cả của Tinh Anh Môn cũng chính là tổng
tài của công ty đó, người kia 34 tuổi, chưa lập gia đình, lại không
có bạn gái, còn có thể kiếm rất nhiều tiền là một chàng trai vàng,
hiểu chưa?” Dịch Tiểu Liên nói xong có chút ngứa răng.
Lăng Vị Ương hiểu ra, chỉ mỉm cười.
“Ý là mẹ ngươi muốn ngươi đến Liên Chuẩn câu rể vàng, hơn nữa đã
sắp đặt chỗ tốt nhất ngươi chỉ việc tuân theo.”Nàng hơi phì cười
nói.
“Đúng vậy.” Dịch Tiểu Liên tức giận nghiến răng thành tiếng
đáp.
“Phụt… haha…” Lăng Vị Ương rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được
bật cười thành tiếng, nằm sấp xuống bàn cười đến phát run.
“Xin… xin lỗi, nhưng thật sự… thật sự rất buồn cười…” Cô sắp chết
vì cười.
“Rất buồn cười đúng không? Không biết mẹ ta uống nhầm phải thuốc
gì, như không có thể ảo tưởng như vậy, không chỉ thế quan trọng là,
vì chuyện đó, bà ấy cùng ta đột nhiên lãnh chiến (chiến tranh
lạnh), không thèm nấu cho ta ăn, hại ta hàng ngày phải phí tiền ăn
bên ngoài, cũng không chịu nhớ tới việc con gái của mình hiện đang
thất nghiệp, không có thu nhập, thật sự là càng nghĩ càng giận, làm
ta muốn giận đến thổ huyết mà!”
“Đầu tiên ngươi ngừng nói đi cái đã, ngừng một lát thôi, đừng nói
nữa.” Lăng Vị Ương vừa cười vừa ngăn nàng đừng nói, “Nói, nói thêm
nữa thật sự, sẽ… sẽ làm ta cười chết mất, haha…” Oh, cười nhiều đến
nỗi đau luôn.
Dịch Tiểu Liên không thèm để ý tới cô, thật vật vả mới tìm được một
người có thể nghe nàng tâm sự, tại sao nàng chưa từng bày tỏ niềm
vui này?”
“Mọi chuyện quái quỷ này đều do đám người họ Hạ kia gây ra, không
có chuyện gì hay sao lại tự đem mình biến thành tinh anh như vậy?
Ngươi biết không? Dân quanh vùng đều gọi người nhà bọn hắn là Tinh
Anh Môn, nhưng còn sáng tác cho bọn họ một đoạn thuận khẩu lưu
(giống bài vè ở VN, là dạng văn học miệng được lưu truyền trong mọi
tầng lớp nhân dân)…”
“Phụt… hahahaha…” Lăng Vị Ương nghe xong cười đến toàn thân phát
run, gần như phát điên.
“Đúng rồi, đứa con thiên tài thứ tư chính là Hạ Tử Dược, ngươi còn
nhớ hắn không?”
Tiếng cười của Lăng Vị Ương ngưng lại ngay lập tức, cô bất động tại
tư thế ghé người lên mặt bàn trên đôi môi vẫn duy trì nụ cười,
nhưng lại im lặng không chút tiếng động.
“Vị Ương?” Dịch Tiểu Liên nhẹ giọng kêu “Ngươi đến bây giờ vẫn còn
nghĩ đến việc đó phải không?”
Trong quá khứ Vị Ương cùng Hạ Tự Dược từng gặp gỡ nhau một thời
gian, trước đây Vị Ương còn mang niềng răng, trong mắt mọi người
nhìn thế nào cũng không xứng với người con trai tuấn tú Hạ Tử Dược,
kết quả đã chứng minh rằng thực sự tất cả chỉ là một trò chơi, một
ván bài mà thôi.
Thật là, cô vốn cũng đã quên chuyện này, nhưng khi gặp Vị Ương thì
lại nhớ ra tất cả.
Nhưng thế cũng tốt, thù mới càng thêm hận cũ… tuy nỗi hận này là
của Vị Ương, nhưng thân là bạn tốt, nhất định phải đồng cừu địch hi
(chia sẻ thù hận, chống lại kẻ thù), nàng quyết định trở thành
người bạn thân thiết cùng nhau căm ghét đám họ Hạ kia.
“Ghê tởm bọn người họ Hạ, đúng là quân hỗn đản (khốn nạn, du côn…)
!” nàng bỗng tức giận giơ hai tay lên trời hô to, hoàn toàn quên
mất bản thân mình đang ở nơi công cộng.(Tỷ tỉnh dễ sợ _''_)
“Khụ! Khụ khụ…”
Chỗ ngồi phía sau bất ngờ nghe thấy tiếng hét to của nàng thì hình
như giật mình, bị sặc nước, nàng lúc này mới cứng đờ cả người phát
hiện ra mình đã làm một việc ngu ngốc.
Lăng Vị Ương ngồi đối diên nàng, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nàng
dở khóc dở cười.
Dịch Tiểu Liên ngây ngô cười, bất đắc dĩ phải đứng dậy, xấu hổ quay
về phía những vị khách trong quán bị nàng làm cho hoảng sợ, gật gật
đầu xin lỗi.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Nhất là chỗ ngồi phía sau nàng, một vị
khách trong bàn bị nàng làm sặc, càng phải xin lỗi một cách chân
thành hơn.
Vì vậy nàng xoay người 180o, hướng về đối phương, cúi đầu nói: “Xin
lỗi, hại ngươi bị sặc rồi.”
Chương 2:
Edit+Beta: Tử Sa
Hạ Tử Giác gần đây tâm trạng có chút buồn bực, nguyên nhân là do
bấy giờ công ty thường xuất hiện trên những tin tức truyền thông có
liên quan, nhưng thực ra không hoàn toàn giống với sự thật.
Công ty thật là có người bị dụ dỗ đổi sang làm việc nơi khác, nhưng
đó không phải là nhân viên cao cấp, chỉ là một tên phó lý mà thôi,
về chuyện lấy đi các nhân viên ưu tú thì chẳng qua tất cả cũng chỉ
là bốn gã tổ viên dưới trướng phó lý kia, điều đó đối với công ty
mà nói căn bản không hề ảnh hưởng.
Vấn đề là những phương tiện truyền thông kia thêu dệt lên một cách
quá đáng, không tôn trọng sự thật khiến cho người khác chán nản,
đặc biệt là hắn hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến tất cả những chuyện này
là do hắn không đồng ý lời mời của tuần san chuyên phỏng vấn về
chuyện tình cảm của các nhân vật nổi tiếng, càng làm hắn khó kìm
chế nỗi bực bội.
Cái quái gì mà chàng trai vàng trong giới kinh doanh, khiến mọi phụ
nữ đều muốn được gả cho, nghĩ rằng chỉ cần trải qua một đêm ân ái
cùng Tam Quan Vương (ý ở đây chỉ những người cao quý, bậc nhất… ta
cug~ ko chắc lắm do từ này nghĩa là những quốc gia đứng đầu trong
lĩnh vực bóng đá =.= ai bik chỉ ta) là có thể ảo tưởng được làm bạn
gái sao?
Mấy người đó ăn no nhàn rỗi, không có việc gì làm lại thích tìm hắn
kiếm chuyện, hắn lại không nợ nần gì bọn họ, dựa vào cái gì muốn
hắn ra tiếp? Hắn đương nhiên là có quyền từ chối, chỉ không nghĩ
rằng mọi chuyện lại biến thành thế này, thật làm người khác rất tức
giận.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Bởi vì thật sự rất tức giận, không thể kiềm chế được bản thân bị
chuyện tư làm ảnh hưởng, hắn chỉ có thể thừa dịp mình còn có thể tự
chủ, đem toàn bộ chuyện này giao cho phòng PR (Public Relations-
quan hệ xã hội) xử lý, sau đó hắn liền sắp xếp hai ngày đặc biệt để
nghỉ ngơi, thư giãn, ở nhà nhắm mắt làm ngơ.
Thật trùng hợp, bình thường do công việc bận rộn thường làm cho cả
bốn anh em không có thời gian gặp nhau, ấy thế nhưng lúc này tất cả
đều cùng lúc nghỉ phép, không hẹn mà gặp cả bốn người đều về
nhà.
Nhờ có các anh em làm bạn, tâm trạng u ám mấy ngày này của hắn bắt
đầu trở nên sáng sủa hơn, từ từ chuyển sang chiều hướng tốt.
Nằm trên giường, Hạ Tử Giác lại nhớ tới tối hôm qua đã cùng các anh
em nói chuyện chuyện suốt đêm- thực sự thì chỉ là nói những chuyện
ngu ngốc không căn cứ, vẫn không nhịn được mà nhếch miệng mỉm
cười.
Mấy giờ rồi nhỉ? Tối qua cùng mọi người vừa uống rượu vừa nói
chuyện phiếm, đến tận rạng sáng bốn năm giờ mới lên giường
ngủ.
Ba người kia đều uống nhiều hơn hắn, hẳn là giờ còn đang ngủ?
Hắn với tay lấy cái đồng hồ báo thức được đặt trên chiếc tủ nhỏ
phía đầu giường, nhìn thoáng qua – 12:10
Quả thật đã hơn mười hai giờ.
Có vẻ như hắn cũng nên ra khỏi giường, dậy suy nghĩ một chút về
chuyện buổi trưa nên ăn gì mới được, tránh cho ba người kia vừa
tỉnh dậy đã than đói, tuy nhiên trong nhà cái gì cũng không
có.
Bốn chàng trai đều được những người dân trong vùng khen là tinh
anh, nếu như biết được bởi vì trong nhà không có bất cứ đồ gì để
ăn, khiến tất cả cùng nhau chết đói, khẳng định đó sẽ trở thành một
tin tức cực hot.
Cười cười, hắn rời giường rửa mặt chải đầu, ra khỏi phòng bước đến
phòng khách, vô tình nhận thấy lão Nhị sớm đã tỉnh lại, hơn nữa
trên bàn còn chất một đống đồ ăn.
TV đang mở, hắn ta cũng đang vừa ăn vừa xem TV.
“Ngươi dậy từ lúc nào thế?” Hắn bước lên phía trước tò mò
hỏi.
“Chín rưỡi, bị điện thoại đánh thức.”
“Này là cái gì?” Hắn nhìn về phía đống đồ gì đó trên bàn.
“Đồ ăn đó, không nhìn ra sao?”
“Không phải là mua quá nhiều sao?” Mặc dù là để bốn chàng trai ăn,
nhưng thực sự không phải quá nhiều sao? Còn có hai cái pizza thật
lớn mà cả một nhà mời ăn hết!
“Vốn cũng không định mua nhiều như vậy, nhưng trông hình dạng cái
gì cũng ngon nên mua tất cả luôn, kết quả là như vậy đó.”(khiếp… do
ca giàu thuj chứ nếu là muội thì…T^T) Nói xong, Hạ Tử Kình bỗng lộ
ra một nụ cười quái dị. “Lúc nãy ta đi mua này nọ, bắt gặp một
chuyện rất thú vị.” Giữ nụ cười trên môi, hắn nói.
“Chuyện gì?” Hạ Tử Giác ngồi xuống ghế sofa, vừa với tay tới cái
đống trên bàn lấy gì đó để ăn, vừa hỏi.
“Ngươi có từng nghe qua thuận khẩu lưu (cái này c1 ta có giải thích
rùi nên lần này miễn nha) về bốn anh em chúng ta chưa?”
“Thuận khẩu lưu gì?”
“Lão Đại là tổng tài, lão Nhị là ông chủ, lão tam là tinh anh, lão
tứ là thiên tài, nhà nào có con gái, đều muốn gả cho họ, bất kể
cưới người nào, đều là kim quy tế nha kim quy tế.” (Kim quy tế:
chàng rể rùa vàng- để nguyên vậy cho suông câu)
“Phụt!” Hạ Tử Giác vừa đưa ly cà phê lên miệng liền phun ra.
“Haha… thế nào? Rất thuận (trôi chảy) phải không?” Hạ Tử Kình đắc ý
cười lớn thoạt nhìn rất vui vẻ, không thể nghĩ được là người đang
thiếu ngủ.
“Ngươi nghe được từ đâu vậy?” Hạ Tử Giác đưa tay lấy tờ giấy ăn
trên bàn, vừa lau những vết cà phê vấy lên xung quanh mình, vừa hỏi
với một vẻ mặt quái dị.
“Trong lúc chờ mấy ly cà phê kia, tại quán cà phê thì nghe
được.”
“Bởi vì đối phương nhận ra ngươi là ai, mới nói cho ngươi bài thuận
khẩu lưu này?”
“Không phải, là ta nghe lén thôi.” Khóe miệng hắn nở ra một nụ
cười.
“Nghe lén?”
“Thật ra nói là nghe lén cũng hơi quá, mà là do bản thân nàng ta
không e dè nói lớn tiếng, làm cho ta mới có thể nghe thấy, kể cả
một bí mật thú vị không thể nói.”
“Bí mật gì không thể nói?”
“Có liên quan đến ngươi đó.” Hạ Tử Kình vẻ mặt mờ ám.
Hạ Tử Giác đảo đôi mắt, lộ ra vẻ mặt không thèm quan tâm, cầm lên
một miếng pizza đưa vào trong miệng. Ân, mùi vị cũng không
tệ.
“Ca, nghe nói công ty các ngươi gần đây muốn tuyển người phải
không?” Hạ Tử Kình nhìn hắn nói, vẫn là với vẻ mặt mờ ám kia.
“Hỏi làm gì, ngươi muốn tới xin việc hả?” Hắn nhai pizza, giọng hỏi
có chút không quan tâm. Lời này đương nhiên chỉ là nói giỡn, bởi vì
vừa rồi bài thuận khẩu lưu kia nói cũng không sai, lão Nhị là ông
chủ, có công ty của riêng mình.
“Ngươi chú ý một chút xem thử có người tên Dịch Tiểu Liên đến xin
việc hay không? Nàng ta rất thú vị.”
Nuốt pizza trong miệng vào, hắn quay đầu lại nghi ngờ hỏi em trai,
“Dịch Tiểu Liên? Ngươi biết người này sao?”
“Không phải.” Hạ Tử Kình nhếch miệng, “Là người căm ghét nhà họ Hạ
chúng ta, lũ quân hỗn đản (đã giải thích trong chương
trước).”
…
Dịch Tiểu Liên, hiện nay 28 tuổi, độc thân, cao 1m64, nặng 49 kg,
tốt nghiệp trường đại học Đài Loan khoa quản trị kinh doanh, thành
thạo cả ba ngôn ngữ Anh, Nhật, Hàn, có kinh nghiệm làm việc năm năm
tại công ty thương mại Uy Đạt.
Tấm ảnh bên trên lý lịch, là một cô gái bề ngoài trắng trẻo thanh
tú, đôi lông mày trang nhã, đôi đồng tử đen lay láy toát lên vẻ
trong sáng, chỉ có chiếc mũi nằm trên khuôn mặt nhỏ nhắn dường như
là có chút phần khác lạ, nhưng theo mệnh tướng học mà nói kiểu mũi
này xem như là có tiền có của,(_’’_ pó chân) còn có chiếc miệng nhỏ
nhắn màu hồng nhạt.
Thoạt nhìn khuôn mặt có vẻ thẳng thắng, sắc sảo, cùng cái người lớn
giọng mà lão Nhị đã gặp tại quán cà phê kia, nghĩ rằng là một cô
gái hài hước, dường như thật không phải một người.
Quan trọng là, lý lịch của nàng lại xuất hiện ở đây, phải chăng
nàng đã đồng ý tiếp nhận cái ý nghĩ ảo tưởng của mẹ nàng, nghĩ rằng
đến Liên Chuẩn câu hắn làm rể vàng?
Thật không nghĩ rằng rốt cuộc nàng lại đến xin việc, còn được công
ty tuyển dụng.
Căn cứ vào cách nói của lão Nhị, nàng đã hô to rằng “Ghê tởm bọn
người họ Hạ, đúng là quân hỗn đản” thì không phải rất căm phẫn, rất
khinh thường hay sao? Tại sao cuối cùng nàng lại đến Liên Chuẩn xin
việc? Nàng tới đây, rốt cuộc có mục đích gì?
Hạ Tử Giác không tự chủ được nhíu mày tự hỏi.
“Tút.” Trên bàn, điện thoại nội tuyến bỗng vang lên, lập tức truyền
đến giọng của thư ký Trần: “Tổng tài, tổng biên tuần san Kinh Tấn
cùng ký giả Lâm đến.”
“Mời bọn họ vào.” Hắn trầm giọng nói, đặt tờ văn kiện trên tay
xuống, dựa người vào lưng ghế, ung dung nhìn vào cửa chính trước
mặt.
Truyền đến hai tiếng gõ cửa, lập tức cửa bị mở ra, thư ký đi phía
trước giới thiệu về hai người đàn ông vẻ mặt ủ rũ kia.
Thư ký đưa người vào xong, hơi cuối đầu sau đó xoay người rời đi,
thuận tay đóng luôn cửa lại.
Nhất thời trong văn phòng chỉ còn lại hắn cùng hai tên không biết
trời cao đất dày này.
Vì không muốn làm rùm beng lên, hắn đã nhượng bộ mà đến núi Dương
Minh này, không ngờ bọn người kia còn chưa chịu ngừng, ngang ngược
làm cho sự tình ngày càng ồn ào hơn, làm cho hắn phát hỏa, ngay lập
tức lợi dụng tất cả các mối quan hệ, phong tỏa toàn bộ xung quanh
tuần san Kinh Tấn, ngăn cho bọn họ không thể phỏng vấn chung quanh,
lại còn bị mọi người chửi đánh.
Dù sao cũng không ai thích bị những tin tức, phỏng vấn của ký giả
tuần san bọn họ bôi nhọ, cái loại tạp chí xã lá cải này chỉ toàn
thích bịa đặt, căn bản là không có giá trị tồn tại.
Trước kia sở dĩ hắn chịu im lặng, là vì không muốn cướp đi miếng ăn
của kẻ khác, bởi vì tuy là một tạp chí xã thối nát, nhưng ít ra nó
còn là chỗ dựa để nuôi sống nhiều gia đình.
Nhưng khi bị chọc giận, ý nghĩ đó bỗng chốc thay đổi.
Gọi một cách chính xác là rắn chuột một ổ, vật họp theo loài, hắn
căn bản là không cần phải phụ nhân chi nhân (khoan dung như phụ
nữ), huống hồ thượng lương bất chánh hạ lương oai (thành ngữ mang ý
nghĩa: nếu người trên không ngay thẳng, đứng đắn thì những người
bên dưới cũng sẽ giống vậy), dựa vào nơi này để kiếm tiền nuôi sống
gia đình cùng con nhỏ, có thể có mấy người không lầm đường lạc
lối?
Vì thế vẫn nên trảm thảo trừ căn (thành ngữ chỉ: việc nhổ tận gốc
để tránh hậu họa), hơn nữa tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội
được sinh ra lần nữa.
“Hạ tổng tài, hôm nay chúng ta đặc biệt đến đây để xin lỗi ngài,
xin ngài đại nhân có đại lượng, thứ lỗi cho chúng ta có mắt mà
không nhìn thấy núi Thái Sơn, thật rất rất xin lỗi.” Tổng biên Trần
cùng ký giả Lâm bỗng nhiên cúi người 90o về phía hắn.
Hạ Tử Giác nhìn bọn họ mặt không chút thay đổi, cho đến khi hai
người bọn họ không thể chịu được cái yên tĩnh từ bốn phía xung
quanh thêm nữa, ngẩng đầu lên lén nhìn phản ứng của hắn với nỗi lo
lắng, lúc này hắn mới chậm rãi mở miệng…
“Sớm biết như thế thì cần gì phải có lúc đầu?” Hắn lạnh lùng nhìn
bọn họ nói.
“Chúng ta rất xin lỗi”
“Xin lỗi cũng không thể thay đổi được sự thật.”
“Xin ngươi thương xót, có rất nhiều nhân viên trong công ty phải
dựa vào tiền lương để nuôi sống gia đình, nếu như tạp chí sụp đổ,
thì…”
“Ta sẽ giới thiệu công việc mới cho bọn họ, đương nhiên” cho chắc
ăn, hắn thông thả bồi thêm một câu, “là chỉ những nhân viên vô
tội.”
Khuôn mặt tổng biên Trần cùng ký giả Lâm đều biến sắc.
“Ngươi… có cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy không?” Tổng biên
Trần run giọng nói.
“Ta đã cho các ngươi cơ hội, nhưng các ngươi lại coi nó như gió
thoảng bên tai.”
“Đó là bởi vì…”
“Bởi vì chưa biết ta có năng lực lớn như vậy, không biết chọc giận
ta sẽ bị đuổi tận giết tuyệt?” Hạ Tử Giác lạnh lùng cắt ngang lời
hắn. “Nói cách khác, tất cả các ngươi đều là bọn bại hoại khinh
thiện sợ ác, đám người cặn bã.” (Ca có nghề … chửi a~^o^~)
Tổng biên Trần ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn thẳng, cắn răng nghe
những lời nói đó giận dữ không thể nào kiềm chế được quát: “Hạ Tử
Giác!” Đồng thời hướng tới chỗ ngồi sau bàn làm việc của Hạ Tử
Giác, vẻ mặt như không thể không giết hắn
Hạ Tử Giác tựa như đã sớm có chuẩn bị sẵn, vừa nhấc chân lên, đánh
về phía con mạnh thú đang chồm tới làm hắn ngã xuống sàn, sau đó
xoay người đối diện với tên cầm thú đang nhào qua bàn trực tiếp tấn
công hắn, lập tức khóa chặt một tay làm đối phương kêu lên ái ái.
(Kiếp trước ca là đồ đệ Thiếu Lâm Tự hả @__@)
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Hắn đem hai tên cầm thú kia ném thành một đống, lạnh lùng nhìn bọn
họ, ánh mắt làm người khác rùng mình.
Hắn đưa tay nhấn nút điện thoại nội tuyến trên bàn, “Thư kí Trần,
bảo vệ tới chưa?”
“Vừa mới đến.”
“Nói bọn họ vào đây,” hắn tiếp tục nhìn vào hai tên kia, sau đó
lạnh lùng nói với hai bảo vệ mới vừa vào văn phòng: “Đem hai tên
cặn bã kia ném ra ngoài.”
“Vâng!”
Chương 3:
Edit+Beta: Tử Sa
Công ty lớn và công ty nhỏ quả nhiên có khác biệt.
Trước đây tại Uy Đạt thì tất cả mọi người bất kể lớn nhỏ đều tập
trung làm việc tại một văn phòng chỉ rộng khoảng 20 bình, không chỉ
có văn kiện công ty chất đống trên bàn làm việc, bốn phía trừ lối
ra vào thì ngoài ra trong công ty đều chồng chất những gì đâu đâu,
mỗi lần có động đất, trong lòng ai ai đều run sợ sẽ bị chôn
sống.
Tuy nhiên nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt!
Đèn điện sáng ngời, không gian rộng mở, bàn làm việc OA (Office
Automation- văn phòng tự động) ngay ngắn thống nhất, mỗi người đều
có một ngăn đồ riêng, còn có phòng giao lưu, phòng đọc sách, phòng
gym …
Oh, mạch giới! (thế giới lúa mạch- ý chỉ nơi giàu có đầy đủ) Từ đầu
công ty lớn so với công ty nhỏ thật sự tốt hơn nhiều, không chỉ
được đảm bảo, mà nhân viên còn được phúc lợi (vật chất tốt- ở c1 ta
wên giải thích srr các nàng rất rất là nhìu >’’<), nàng rốt
cuộc đã hiểu.
Tại thời điểm này, đối với nàng mà nói việc khuất phục mẹ nàng làm
dụng quyền hạn mà phải đến tập đoàn Liên Chuẩn xin việc, lần đầu
tiên cảm thấy không hối hận.
“Đây là quy định của công ty, trước tiên sáng nay ngươi xem cái
này, chờ ta xử lý xong các văn kiện khẩn cấp, rồi sẽ nói cho ngươi
biết phạm vi công việc.”
Sau khi tìm người nào đó giới thiệu toàn bộ các thiết bị cơ bản của
công ty hồi lâu, tổ trưởng phụ trách dẫn dắt nàng đã lấy ra hai bản
quy định của công ty vừa dày vừa nặng đưa cho nàng, rồi lập tức
xoay người đi làm việc.
Buổi sáng đầu tiên đi làm, nàng chỉ ở tại chỗ mà lật qua lật lại
hai bản quy định chi tiêu trong công ty nhàm chán, không hứng thú,
nhưng buổi chiều thì đã có thể không thoải mái như vậy. (trông như
tỷ hứng thú với công việc lắm zậy, ng' ta mún chơi còn ko dc nữa là
=.=)
Sau giờ nghỉ trưa, tổ trưởng bắt đầu phân công công việc cho nàng,
hơn nữa dường như là đang kiểm tra năng lực và trình độ của nàng,
mới đầu nội dung công tác còn đơn giản dễ dàng, từ từ sau đó dần
trở nên gian nan hơn.
Chỗ không giống nhau giữa công ty lớn và công ty nhỏ, nàng nhanh
chóng lại phát hiện ra một điểm, đó là khác biệt về phân chia số
lượng công việc.
Công ty lớn phân ra rất nhỏ, mỗi một dự án cần trải qua rất nhiều
giai đoạn, sáu cá nhân có năng lực cùng làm mới có thể hoàn thành,
còn ở công ty nhỏ thì từ đầu đến cuối chỉ có một người làm, thế này
thật đơn giản lại nhanh.
Đương nhiên, cả hai nơi này mỗi bên đều có điểm ưu khuyết khác
nhau, nhưng nếu dựa theo mức độ học tập của cá nhân mà nói, người
làm việc ở công ty nhỏ học được rất nhiều thứ so với công ty lớn,
vì họ có thể làm được bất cứ thứ gì.
Dịch Tiểu Liên rất vui vẻ với những kinh nghiệm của chính mình khi
làm việc tại công ty nhỏ, bởi nàng hiểu rằng, điều đó có thể nhiều
hơn khi so với người khác, mới đi làm không bao lâu thôi, không chỉ
có đồng sự và tổ trưởng, ngay cả giám đốc cũng đôi khi chạy tới
thỉnh giáo nàng, làm nàng trở nên vượt trội lại cảm thấy có chút
xấu hổ.
Chỉ vì nàng vừa không dấu diếm gì sẵn sàng giúp đỡ người khác vừa
quan hệ tốt với những người xung quanh, tất cả mọi người làm chung
đều thích ý nhưng thật ra rất thẳng thắng, một chút nói xấu cũng
không có- ít nhất bản thân nàng cũng chưa từng nghe thấy.
Tóm lại, đối với công việc mới, đồng sự mới cùng môi trường công
tác mới, nàng hoàn toàn không có chút vấn đề, đối kháng nào, cứ y
như cá gặp nước vậy, tất cả đều cực kỳ hoàn hảo.
Vì vậy chỉ trong nháy mắt, ba tháng thử việc đã trôi qua, nàng cũng
đã trở thành nhân viên chính thức của Liên Chuẩn.
…
“Chờ một chút! Thang máy!”
Khi nghe thấy có người gọi như vậy, bình thường người đợi trong
thang máy sẽ nhanh chóng chặn cửa lại khi thang máy sắp đóng, làm
cho cửa mở ra lần nữa, chờ người kia đang hết sức chạy về phía
thang máy.
Hạ Tử Giác cũng không ngoại lệ, chỉ bất quá là hắn chưa từng nghĩ
rằng người đang nổ lực vào thang máy chính là nàng.
Là cô gái tên Dịch Tiểu Liên kia.
“Cảm ơn.” Nàng mỉm cười gật đầu cảm ơn hắn, sau đó xoay người lại,
nàng đưa tay nhấn vào tầng muốn đến.
Cửa thang máy đóng lại, thang máy bắt đầu đi lên, nhưng nàng chẳng
thèm quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Nàng không nhận ra hắn, hoặc là giả vờ không nhận ra, hắn tuyệt đối
không mấy hứng thú, nhưng thật ra so với việc bản thân mình có thể
nhận ra nàng ngay từ ánh mắt đầu tiên thì cảm thấy có chút hờn
giận.
Mặc dù nàng đã vào công ty được vài tháng, nhưng bởi vì tầng làm
việc khác nhau, bọn họ cũng không có cơ hội gì để chạm mặt, nói
cách khác, bản thân nàng chưa từng gặp hắn, từ lúc nhìn thấy nàng
qua lý lịch đến nay cũng đã được vài tháng, nhưng hắn lại chỉ cần
liếc mắt một cái là có thể nhận ra nàng, điều này làm cho hắn cảm
thấy tức giận không hiểu tại sao.
Nhăn mày, miệng mím lại, hắn nhìn những con số đang từ từ nhảy lên
trên màn hình thông tin trên cửa thang máy, từ 8, 9, 10, 11…
Thang máy đột nhiên chấn động, các con số trên màn hình thông tin
ngừng lại, thang máy dường như cũng ngừng lại.
Xung quanh bỗng nhiên yên lặng lạ thường, làm cho người ta cảm thấy
khó thở.
Tất cả điều này chỉ xảy ra trong một hai giây.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nàng bỗng nhiên bật thốt lên nói, trong
giọng nói có xen lẫn một chút sợ hãi, bối rối.
“Không biết.” Hắn trả lời, sau đó tiến một bước lên phía trước, đưa
tay nhấn nút kêu cứu khẩn cấp, cùng lúc cầm bộ đàm lên. “Có ai ở
đấy không?” Hắn cất giọng hỏi.
“Có.” Có tiếng nói từ đầu bên kia truyền đến.
“Xin hỏi tại sao thang máy đột nhiên ngừng hoạt động, xảy ra chuyện
gì vậy?” Hắn hỏi.
“Tiên sinh, thang máy ngươi đang ở trong bị sự cố sao? Bên trong
tổng cộng có bao nhiêu người?”
“Hai người, ngoài ta ra, còn có một vị tiểu thư. Xảy ra chuyện gì
vậy?” Hắn hạ giọng hỏi, chắc chắn là không phải do cúp điện gây
nên, bởi vì đèn trong thang máy vẫn chưa tắt.
“Chúng ta đang tiến hành điều tra nguyên nhân, xin hai vị cứ thoải
mái, đứng lo lắng.”
“Thật sự là nói dễ nghe hơn cả hát, ngươi có muốn thử cảm giác bị
nhốt trong một cái lồng, rồi treo lơ lửng trên không không? Cũng
chẳng biết nó có rơi xuống hay không nữa?”
Dịch Tiểu Liên không kìm được hướng đến người phía đầu dây kia của
cái bộ đàm tức giận quát, bởi vì trong giọng nói chuyện của hắn
dường như mang theo ý cười, hình như là nói hôm nay thời tiết thật
tốt, rất thích hợp để ra ngoại ô đạp thanh (ai học truyện Kiều chắc
cũng biết nhỉ ^O^ , đạp thanh- giẫm lên cỏ, là một lễ hội chịu ảnh
hưởng của nền văn hóa TQ, xảy ra khoảng ngày 4-6), để đi dạo tản
bộ, một chút khẩn trương cũng không có, thật sự rất làm cho người
ta căm ghét.
“Thành thực rất xin lỗi, chúng ta đang nỗ lực xử lý một cách nhanh
chóng, xin hai vị chờ một lát.” Hình như cảm nhận được nổi bất mãn
cùng tức giận của nàng, đối phương nhanh chóng nói, ngay khi tiếng
quát vừa chấm dứt.
“Tại sao lại có người như thế chứ?” Nàng lớn tiếng mắng.
Hạ Tử Giác im lặng không lên tiếng, cảm thấy tính cách của nàng cực
kỳ thẳng thắng, bộc trực.
“Xin lỗi, ngươi nhất định là bị ta liên lụy rồi.” Nàng bỗng dưng
quay đầu lại nói với hắn.
Hắn nhìn nàng, nghe nàng chủ động tiến đến giải thích.
“Chuyện này nhất định là vì trừng phạt việc ta đến trễ, mới có thể
phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nếu không tại sao một tòa sao ốc lớn
thế này, có tới những sáu thang máy hoạt động, nhưng tại sao chỉ có
thang máy của chúng ta xảy ra sự cố chứ?” Dịch Tiểu Liên nhăn mày
nói, “Ngươi nhất định là bị ta liên lụy rồi, xin lỗi.”
Nàng thực sự hướng về phía hắn cuối đầu một cái, làm cho Hạ Tử Giác
nghĩ rằng tiếp tục im lặng không nói gì đều không thể biến nàng
thành người qua đường.
“Có lẽ là ngược lại, là ta làm liên lụy đến ngươi, cho nên ngươi
không cần phải xin lỗi ta.” Hắn bình thản mở miệng nói.
“Không thể nào, bởi vì hai ngày nay ta rất xui xẻo, suy thần (thần
xui xẻo ) vẫn còn đi theo ta, cho nên ngươi tuyệt đối là bị ta liên
lụy.” Nàng lắc đầu nói.
“Xui xẻo thế nào?” Hạ Tử Giác nhận thấy mình đã mở lời trước, khi
lời vừa bật ra khỏi miệng.
“Ngày hôm qua tâm huyết bỗng dâng trào chạy đi mua một ngàn trái
phiếu Toàn Giang, về nhà mới phát hiện là ví tiền biến mất, không
biết là bị rớt hay trộm nữa, đến cục cảnh sát báo án thì lại bị
trời đột ngột mưa to làm cho ướt sủng, ngươi nói thế có xui không
chứ?”
“Còn chưa hết đâu, lúc trở về nhà, không biết mẹ ta uống nhầm phải
thuốc gì, kiên quyết lôi ta ra oanh tạc đến nửa đêm, hại ta cả đêm
gặp ác mộng, sau khi tỉnh dậy lại phát hiện mình ngủ quá trớn vì
thế nên đi làm muộn, cuối cùng chạy tới công ty đứng trong thang
máy lại xảy ra chuyện này, ngươi nói thử xem ta có xui hay không?
Có phải hay không bị suy thần đeo bám?”
Nàng thẳng thắng nói với hắn một cách chắc chắn, thái độ rất tự
nhiên, tựa như hai người đã là bằng hữu quen thuộc lâu năm, mà
không phải như người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, quan trọng là, nói
ra tất cả mọi chuyện của chính mình. Sao mà lại có một cô gái như
vậy a? Hạ Tử Giác tự hỏi một cách ngạc nhiên.
“Tóm lại, ta khẳng định rằng ngươi là bị ta liên lụy, bởi bì hai
ngày nay ta thật sự rất xui.” Nàng đưa ra kết luận.
“Ác mộng gì vậy?” Hắn hỏi nàng. Dù sao cũng đang rất nhàn rỗi,
trong thang máy lại chỉ có hai người, không nói lời nào cũng rất
kỳ. Hắn trong lòng tự nói với chính mình.
“Bị một tên mập mạp toàn thân đầy mỡ oán hận.”
“A?” Câu trả lời thật bất ngờ, làm hắn sửng sốt ngây ra một
lúc.
“Ngươi có biết bị ngàn người chỉ chỉ trỏ trỏ, trăm cái miệng cũng
không thể biện bạch, còn bị con yêu quái tóc dài đáng sợ đuội theo
cảm giác thế nào không? Bất kể ngươi liều mình chạy thế nào, bốn bề
đều có yêu quái giương nanh múa vuốt với ngươi, khi ngươi chạy đến
kiệt sức, cuối cùng bị yêu quái bắt được, kéo đến rồi tâng bốc Đại
Sơn Vương trước mặt mà bọn họ sùng bái, phía sau tiếp trước tranh
công, dường như có thể cắt ngươi ra thành nhiều miếng nhỏ vậy, Thật
là một cơn ác mộng đáng sợ.!”
Nhưng theo lời nàng rốt cuộc tên mập mạp toàn thân đầy mỡ kia ở
đâu? Hạ Tử Giác nhăn mày, không nói gì, tự hỏi.
“Quan trọng là đây!” Nàng tiếp tục nói.
Còn có điểm quan trọng nữa sao. Hắn mặt không chút thay đổi.
“Sơn Đại Vương ngồi phía trên cao đột nhiên lên tiếng nói: ‘Câm
miệng.’ Bầy yêu liền tuân lệnh, bên trong đôi mắt biến thành màu
hồng.”
Thế nhưng quan trọng là ở đâu? Hắn cố nhẫn nhịn, khóe mắt co
giật.
“Lúc đó ta đang bị trói, rõ ràng rất sợ chết, nhưng vẫn muốn nhìn
thấy kẻ cầm đầu đã hại ta như thế nào. Ta ngẩng đầu nhìn lên, chỉ
thấy một tên cựa kỳ béo mập, ác tâm đắc yếu mệnh (độc ác thì chết
sớm) tên béo đang ngồi phịch ở chỗ ngồi cao nhất, khó có thể tiếp
cận, kiêu ngạo liếc mắt xuống nhìn ta, lỗ mũi hướng lên trời, nói
với ta bằng giọng điệu ghê tởm: ‘Dựa vào ngươi để giao phối ư?’ Sau
đó ta giật mình tỉnh dậy, thật là khủng khiếp!”
“Phụt! Haha…” Tiếng cười bật ra từ loa ngoài bộ đàm của thang
máy.
Hai người bên trong thang máy đều không cười, bởi vì một người
trong lòng còn đang hoang mang, còn người kia thì hoàn toàn cười
không nổi.
Không phải bởi vì câu chuyện của nàng không đủ sống động, hay là
nội dung của giấc mơ không buồn cười, mà là trong lòng Hạ Tử Giác
bỗng nhận ra được cái tên mập mạp toàn thân đầy mỡ kia, nguyên bản
chính là hắn.
Cho nên nàng nói những lời này với hắn, rốt cuộc là bởi vì biết
thân phận của hắn, muốn thu hút sự chú ý của hắn? Hay là nàng thật
sự không biết hắn chính là vị tổng tài kia cũng là con cả nhà họ
Hạ?
Tên mập mạp toàn thân đầy mỡ…
Chẳng lẽ họ đồn đại rằng con cả nhà họ Hạ là một tên mập sao?
Hắn không tự chủ được nhíu mày.
“Uy, tiên sinh này, thật vui vì đã giải trí giúp ngươi, xin hỏi
thang máy lúc nào mới khôi phục lại bình thường?” Nàng quay lại hỏi
người bên kia bộ đàm không còn giận dữ nữa.
Tiếng cười đầu dây bên kia lập tức ngừng lại, đổi lại giọng đứng
đắng nghiêm túc đáp: “Xin lỗi, xin hai vị đợi thêm lát nữa.”
“Thật là, rốt cuộc tại sao ta lại xui xẻo thế chứ? Cuối tuần nghỉ
ngơi, ta phải đến Thiên cung (Chùa- mới đầu ta cũng tưởng nó là cái
gì trên trời , search trên baidu mãi ai ngờ… ) để tạm biệt, trừ bỏ
uế khí.” Vẻ mặt nàng như tự hứa với chính mình.
Cô gái này…
Hạ Tử Giác không biết phải hình dung nàng như thế nào nữa, chỉ có
thể nói diện mạo này của nàng đem so với người mà lão Nhị gặp tại
quán cà phê kia, chắc chắn rằng các nàng là một.
Sở hữu khuôn mặt trắng sáng, xinh đẹp, thông minh, thanh nhã, không
chỉ đẹp mà còn rất có cá tính, biểu hiện khi làm việc thực sự rất
đáng chú ý, có sự khôn khéo, một cô gái như vậy, rốt cuộc là người
như thế nào? (Thấy gái đẹp là ca mê ruj' hehe)
“Làm sao vậy? Trên mặt ta có gì sao?” Hắn nhìn chằm chằm vào nàng
làm nàng khó hiểu, sau đó quay đầu nhìn về tấm gương phía sau thang
máy, chăm chú nhìn vào khuôn mặt mình trong gương, nhìn trái, nhìn
phải.
“Không có gì không tốt cả!” Nàng nói “Hay là răng ta còn dính đồ ăn
nhỉ?” Nàng thầm nghĩ, sau đó không chú ý đến hình tượng mà nhếch
miệng soi gương kiểm tra răng. (muội pó toàn thân nek' tỷ
>’’<)
Hạ Tử Giác trợn mắt há mồm không thể nói gì.
Cô gái này rốt cuộc là đang diễn trò gì thế, hay là thần kinh thật
sự lớn vậy? Bất kể có nhận ra hắn hay không, một cô gái chưa chồng
trước mặt một chàng trai trẻ, tốt xấu gì cũng phải giữ lại cho mình
một chút hình tượng chứ? Đặc biệt hơn nữa hắn còn là một đại soái
ca. (_’’_ cái này là ca tự sướng nhá)
Cô gái này rốt cuộc là bị làm sao?
Nếu quả thật mục địch của nàng là làm cho hắn có ấn tượng sâu đậm,
hắn không cách nào phủ nhận nàng đã thành công.
“Không có gì cả! Cho nên rốt cuộc ngươi đang nhìn cái gì?” Nàng
bỗng nhiên xoay người lại, đối mặt hỏi hắn.
“Ta hình như chưa thấy qua ngươi.” Hắn lựa chọn câu trả lời an toàn
nhất rồi đáp lại nàng.
“Ta cũng chưa từng thấy qua ngươi nha.” Nàng nhếch miệng nói: “Bất
quá đây là cao ốc lớn, trong công ty lại nhiều người như vậy, cũng
không thể ai cũng gặp qua! Quan trọng là, ta vừa đến làm việc ở đây
mới được ba tháng mà thôi.” Nói xong, nàng hướng về phía hắn giơ
tay ra tự giới thiệu: “Xin chào, ta gọi là Dịch Tiểu Liên, làm việc
tại tập đoàn Liên Chuẩn.”
“Jekyll. Chào.” Hắn bắt tay nàng, không nói ra tên tiếng Trung của
mình. Họ Hạ kia thật quá nhạy cảm.