- Con không uống, con không uồng. Con chỉ cần cô Nguyên thôi.
Hu…hu…hu…
Tuấn Dũng dỗ dành:
- Ngoan. Con nghe lời ba đi, ba thương nhiều.
Tuấn Hải vẫn khóc:
- Cô Nguyên ơi!
Thượng Thành đỡ lấy ly nước và thuốc trên tay Tuấn Dũng:
- Để em thử xem.
Anh ngồi xuống bên thằng bé:
- Tuấn Hải nè!
Thằng bé ôm chặt lấy Thượng Thành:
- Cậu Thành! Cậu tìm cô Nguyên cho con đi.
Thượng Thành gật đầu:
- Ờ…ờ…nhưng con phải uống thuốc trước đã.
- Hổng chịu. Cậu đừng có gạt con. Thật ra cô Nguyên đã bỏ con đi
rồi, cô Nguyên đã hết thương con.
- Không đâu. Cô Nguyên vẫn rất thương con.
- Thương con, sao cô Nguyên bỏ đi?
- Cô Nguyên không bỏ đi mà cô Nguyên chỉ đi công tác…cũng sắp
về.
Thằng bé lắc đầu nguầy nguậy:
- Con không tin, con không tin. Cả ba và cậu chỉ muốn gạt con để
con uống cái thứ thuốc đắng kia thôi.
Tuấn Hải xô Thượng Thành ra:
- Cậu và ba ra ngoài đi. Con sẽ không uống thuốc nếu không có cô
Nguyên ở đây.
Tuấn Dũng có vẻ giận:
- Con đừng có nhõng nhẽo, có được không? Hãy tập dần khi không có
người khác bên cạnh.
- Ba!
- Nếu con cứ la khóc hoài như vậy, ngày mai ba sẽ đưa con về Seoul
ngaỵ Cô Nguyên còn có công việc của cô ấy. đâu thể ở mãi bên con.
Thật ra, ba cũng thương con nữa mà.
Thằng bé hét lên:
- Con không cần ba thương nữa.
- Tuấn Hải!
Thượng Thành kéo tay Tuấn Dũng:
- Tuấn Hải là con nít, anh lớn tiếng như vậy không có ích gì
đâu.
- Chứ em không thấy nó bướng bỉnh sao? Thật là yêu thương chiều
chuộng quá rồi sinh hư.
Thằng bé khóc thét lên:
- Cô Nguyên!
Thượng Nguyên từ ngoài lao vào:
- Tuấn Hải! Cô về đây.
Tuấn Dũng và Thượng Thành nhìn nhau, hai người thở phào.
Thượng Nguyên ôm thằng bé vào lòng:
- Đừng khóc nữa, cô đã ở bên con rồi.
Thằng bé lè nhè:
- Cô Nguyên! Cô đừng bỏ con như mẹ của con nghe.
- Ừm.
- Con không có tình thương của mẹ. Bây giờ con chỉ có cô thôi. Cô
làm mẹ con đi nha, và cô đừng bỏ con đi nữa. Lúc cô đi, con buồn,
con nhớ cô nhiều lắm. Ba kể chuyện không hay, ba hát cũng không haỵ
Đêm ngủ với cậu Tuấn, con đều nằm mơ thấy cô nhưng không thấy cô về
với con. Hôm qua con thức chờ cô nên sáng dậy không được.
Thượng Nguyên đã khóc. Ôi! Lời nói trẻ thơ làm cô không thể cầm
lòng.
Những ngày thực tập ở Cần Thơ, cô nhớ Tuấn Hải da diết, không đêm
nào cô được ngon giấc, dù ngày làm việc rất mệt mỏi.
Ánh mắt mong đợi tình mẫu tử làm Thượng Nguyên nao lòng, cô không
thể từ chối được nữa rồi.Tuấn Hải mong muốn cô là mẹ, cô không thể
dập tắt ước mơ ấy. Cô đã không còn phản đối tình yêu của Tuấn Dũng
thì sao cô lại từ chối một đứa con dễ thương như thế chứ?
Thượng Nguyên lau nước mắt cho thằng bé:
- Con ngoan, bệnh thì phải uống thuốc cho mau hết chứ.
- Nhưng đắng lắm.
Thượng Nguyên nghiêm mặt:
- Vậy thì đừng nên gọi cô là mẹ.
Thằng bé chớp mắt:
- Cô đã bằng lòng làm mẹ của con?
- Với điều kiện con phải uống hết thuốc.
- Dạ.
Khuôn mặt sáng ngời, thằng bé quay sang Thượng Thành đang đứng gần
đó.
- Cậu Thành! Đưa thuốc cho con đi, nếu không, mẹ Nguyên sẽ giận
con.
Thượng Thành nhìn Tuấn Dũng mỉm cười. Đã có tín hiệu tốt, hãy tận
dụng lấy cơ hội.
Tuấn Hải uống một hơi hết mười mấy viên thuốc rồi trả ly lại cho
Thượng Thành.
Thượng Nguyên cười:
- Con ngoan lắm.
Tuấn Hải gọi:
- Ba!
Tuấn Dũng bước đến:
- Gì thế con trai?
- Con vừa có ba vừa có mẹ, có phải là hạnh phúc nhất không?
- Ừm.
- Vậy thì con phải mau hết bệnh, để ba mẹ đưa con đi ăn kem.
- Ừm.
Thằng bé reo vui:
- Cậu Thành ơi! Con đã có mẹ rồi.
Thượng Thành vui lây:
- Thế có cần gì ở cậu không?
- Kể từ nay con không ngủ với mấy cậu nữa, mà con ngủ với ba với
mẹ.
Cậu bé nắm lấy tay Tuấn Dũng và Thượng Nguyên:
- Tôi nay, ba mẹ ngủ với con nhạ Mẹ hát và ba kể chuyện cho con
nghe.
Ánh mắt nồng nàn của Tuấn Dũng làm Thượng Nguyên bối rối, cô
nạt:
- Con chưa hết bệnh đâu, bớt nói một chút đi.
- Nhưng con thực sự vui lắm. Cuối cùng con cũng có được tình thương
của mẹ.
- Vui bấy nhiêu đó đủ rồi. Bây giờ con nghe lời mẹ Nguyên nằm xuống
ngủ một giấc cho hết bệnh.
- Con thấy trong người đã khoẻ.
- Không được cãi lời. Con có muốn cô giận không?
Tuấn Hải bắt bẻ:
- Sao lại là cô?
- Ờ…là mẹ.
Thằng bé ngoan ngoãn nằm xuống giường.
- Nhưng mẹ phải ru con ngủ cơ.
- Thôi được. Nhưng mẹ chỉ ngồi chứ mẹ không nằm với con được
đâu.
- Vì sao vậy? Hay là không có ba, mẹ buồn.
Thượng Nguyên lúng túng giải thích:
- Mẹ đi xa mới về, quần áo còn đầy bụi nên không thể…
Thằng bé nhoẻm miệng cười:
- Con hiểu rồi. Vậy bao giờ mẹ sạch thì vào với con nghe. Ngủ không
có mẹ, con sợ lắm.
Thượng nguyên kéo chăn lên đắp cho Tuấn Hải:
- Nào, nhắm mắt lại đi…
Ầu ơ…cúc mọc giữa sông, ai kêu cúc bằng con cúc thuy?
Chợ SàiGòn xa, chợ Mỹ cũng xa.
Viết thu thăm hết mọi nhà…
Trước thăm phụ mẫu, ờ…
Ầu ơ, trước thăm phụ mẫu, sau là thăm anh.
Tiếng ru con của Thượng Nguyên làm Tuấn Dũng cảm thấy ấm lòng. Vậy
là bao mong ước của anh đều sắp trở thành sự thật hết rồi.
Con ngoan, vợ hiền, tương lai sự nghiệp đang rạng rỡ. Có thể anh
không từ bỏ chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị mà vẫn tiếp
tục.
Gia đình mới của anh sẽ sống tại Viêt Nam. Còn anh, Việt – Hàn cách
nhau đâu xạ Lâu lâu đưa đại gia đình đi du lịch có phải là thú vị
hơn không.
Tuấn Dũng đang thêu dệt cho tương lai của mình một thiên đường hạnh
phúc. Trong đó có anh, Thượng Nguyên, con trai của cả hai người và
cả 3 anh em họ Dương.
Vì Thượng Nguyên, vì con trai, vì đại gia đình, anh sẽ phát triển
sự nghiệp của mình hơn nữa. Không những ở Seoul, Việt Nam mà ở cả
Châu Á. Để cho mọi người thấy rằng anh đang là người đàn ông thành
công nhất. Và dĩ nhiên trái tim của người đàn ông ấy chỉ có một
người.
- Anh Dũng!
Tuấn Dũng rời chỗ đứng, bước đến bên Thượng Tâm.
- Tối nay em không đi chơi sao?
Thượng Tâm cười:
- Đi hoài cũng chán. Hôm nay em muốn ở nhà xem cảm giác nó như thế
nào? Buồn, cô đơn hay cảm thấy một mái ấm gia đình.
- Cha! Lý luận gớm nhỉ. Anh có cảm tưởng, Thượng Tâm đã lớn thật sự
rồi.
- Vậy mà trong vòng tay yêu thương của chị 2, em vẫn còn thấy mình
nhỏ.
- Anh cảm thấy gần đây suy nghĩ của em chững chạc hơn nhiều. Mọi
việc quyết định rất là đúng đắn.
Thượng Tâm nhếch môi:
- Không nói ra thì chúng em cũng biết mình đã lớn, cho nên chúng em
phải tập tính tự lập, tự quyết định cho suy nghĩ của mình. Chị hai
tuy rất thương tụi em, nhưng chị ấy không thể ở mãi bên tụi em và
săn sóc cho tụi em được. Chị hai còn phải có hạnh phúc riêng của
chị ấy. Tụi em càng không thể để chị ấy phải lo lắng. Vì một ngày
nào đấy, tụi em xa chị ấy để tạo dựng tương lai riêng mình. Chim đủ
long đủ cánh thì chim phải tự bay đi kiếm mồi. Nhưng riêng với tụi
em, chị hai mãi mãi là người mẹ, người chị tuyệt vời nhất.
Tuấn Dũng đặt tay lên vai Thượng Tâm:
- Em có ý nghĩ đi đâu vậy? Chẳng phải nơi đây là mái nhà và mái ấm
gia đình của em sao? Dù các em lớn lên, trở thành những người có
địa vị trong xã hội thì anh vẫn muốn các em sống ở đây, vui buồn
chúng ta có nhau. Và anh cũng biết, Thượng Nguyên không bao giờ để
các em rời xa cô ấy đâu. Cô ấy xem các em quan trọng hơn tình yêu
và sự nghiệp của mình. Nghe anh đi, đừng suy nghĩ chuyện ấy nữa,
chúng ta vẫn cứ sống bên nhau, chuyện gì tới cứ để cho nó
tới.
Thượng Tâm nhìn Tuấn Dũng:
- Anh học cách sống này ở đâu thế?
- Chị hai của em. Vui vẻ mà hưởng ngày tháng hạnh phúc. Vui vẻ mà
hưởng ngày tháng hạnh phúc, không cần biết sự có mặt của ngày mai.
Tương lai xa vời, hiện thực trước mắt. Ta làm sao đừng để hiện thực
đau buồn, tàn nhẫn thì tương lai sẽ rạng rỡ hơn.
Thượng Tâm gục gặc:
- Lý lẽ sống của chị 2, anh nằm lòng hết rồi. Nhưng đó là giây phút
tuyệt vọng nhất. Chứ bây giờ chúng ta đã là một đại gia đình không
nghĩ ngày mai, không nghĩ tương lai cũng không được.
- Em nói đúng. Chúng ta chúc mừng cho ngày mai của chúng ta
đi.
2 bàn tay nắm chặt lấy nhau, họ truyền thêm sức mạnh cho cuộc sống
ngày mai của những người đàn ông có trách nhiệm.
Tuấn Dũng nhắc nhở:
- Đừng nói ra những lời không vui lúc nãy, chị hai em mà nghe được
sẽ buồn lắm.
- Hình như anh rất yêu chị hai em?
Tuấn Dũng bộc bạch:
- Thượng Nguyên là tình yêu đầu tiên của anh và là người con gái
duy nhất trong cuộc đời còn lại của anh. Hạnh phúc của anh nửa đời
sau đều phụ thuộc vào cô ấy. Hôn nhân đổ vỡ vừa qua đã cho anh một
suy nghĩ: đừng tưởng mình có tiền là có tất cả, lấy nhau không cần
tình yêu. Mà cuộc hôn nhân hoàn mỹ phải dựa trên nền tảng tình yêu
thật sự. Chứ yêu nhau mà không hiểu nhau thì đó cũng không thể gọi
là tình yêu.
- Thế anh đã hiểu chị hai em?
- Phải. Anh hiểu Thượng Nguyên đang khắc khoải điều gì, băn khoăn
điều gì. Và Thượng Nguyên cũng hiểu anh đang mong muốn điều
gì.
- Sao em không nghe hai người nói gì hết?
- Hiểu đâu cần phải nói ra. một ngày nào đó, em gặp đúng đối tượng
thì em không cần thắc mắc nữa.
- Có lẽ điều đó sẽ lâu. Vì hiện tại em cố gắng học để ra trường tạo
dựng tương lai. Em muốn những người từng mỉa mai chị em em họ phải
thay đổi cách nhìn.
- Là một người thanh niên có chí khí như em rất tốt, nhưng đừng
lạnh lùng quá, không khéo em sẽ cô đơn.
- Với em, tình yêu có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
- Không xem trọng nó, nhưng cũng phải có nó. “Trên thế gian này mà
không có tình yêu thì mặt trời sẽ tắt.” Em có nghe câu nói đó
không?
- Yêu là đau khổ, đôi khi trở thành thù hận nữa. Em thì sợ nhất hai
thứ ấy.
Tuấn Dũng chịu thua:
- Anh thật không biết nói gì thêm với em.
- Không nói về vấn đề tình yêu thì tố hơn đấy.
Thượng Tâm nghiêm mặt:
- Anh Dũng này! Mến anh thì có, và chúng em cũng rất tôn trọng anh
nữa. Và nể anh ở cách giải quyết công việc. Anh cũng như chị 2, đều
là những người tốt trong lòng chúng em. Nếu như sau này anh mà làm
cho chị hai em đau khổ thì em là người trước tiên không tha thứ cho
anh đâu. Không những chị hai mà anh cũng sẽ trở thành kẻ thù của
chúng em.
- Gì mà ghê vậy?
- Em đang nói thật đó.
Tuấn Dũng cau mày:
- Hình như em đã biết chuyện gì phải không?
Thượng Tâm hỏi:
- Anh có người bạn gái nào tên Nguyệt Thu phải không?
Tuấn Dũng lẩm bẩm:
- Nguyệt Thu Có, cô ấy cùng ở Seoul nhưng không phải là bạn gái.
Ủa! Mà sao em biết?
- Cách đây mấy hôm, chính xác là hôm Tuấn Hải bệnh, Nguyệt Thu có
đến đây tìm anh.
Tuấn Dũng bất ngờ:
- Cô ta sang Việt Nam rồi ư?
- Nghe cách nói chuyện, em đoán không lầm, cô Thu ấy yêu anh. Nếu
không yêu, cô ấy đâu sang Việt Nam tìm anh.
- Cô ấy yêu anh là quyền của cô ấy. Thượng Tâm! Em có tin anh
không?
- Không tin thì em đã khuyên chị hai đừng chấp nhận anh rồi.
- Cám ơn em.
Tuấn Dũng bực mình:
- Nguyệt Thu cứ đeo bám theo anh như con đỉa ấy, cô ấy đeo anh từ
lúc anh chưa ly dị với Lam Tiên nữa kìa.
- Anh giải quyết sao đó thì giải quyết, chị hai em mà biết được thì
đừng mong năn nỉ.
Tuấn Dũng ngồi phịch xuống băng ghế:
- Chưa kịp mỉm cười thì chuyện khác lại đến, số anh sao mà…
Thượng Tâm cảm thông:
- Nguyệt Thu yêu anh đó là quyền của cô ta, anh không cấm cản được
điều ấy. Em có một đề nghị như thế này.
- Nói thử anh nghe.
- Biết chính xác Nguyệt Thu ở khách sạn nào, rồi sau đó mời cô ta
một bữa cơm tại nhà hàng hay tại gia đình cũng được. Anh giới thiệu
chị hai và đại gia đình chúng ta cho Nguyệt Thu biết. Lúc ấy, cô ta
sẽ chấp nhận sự thật thôi.
- Hay đấy.
- Nhưng như vậy có ảnh hưởng đến công việc của anh ở Seoul
không?
- Ba Nguyệt Thu cũng là một cổ đông trong công ty của anh. Nếu vì
thương con, anh mất một người hợp tác như ông ta cũng không sao. Em
đừng băn khoăn chuyện của anh, anh có cách giải quyết riêng của
mình, không bao giờ để tình cảm lẫn lộn với công việc.
- Em ngưỡng mộ anh là ở chỗ đó đấy.
- Về mặt nào?
- Tình yêu lẫn sự nghiệp.
- Ha…hạ Cuối cùng, em cũng thông suốt rồi phải không?
- Điều gì?
- Tình yêu.
- Tại em nghe có vẻ lý thú quá. Vì tình yêu mà người ta không từ
thủ đoạn nào.
Tuấn Dũng nhỏ giọng như sợ có người nghe:
- Hôm đó Nguyệt Thu đến đây với ai?
- một mình.
- Sao cô ta biết địa chỉ hay nhỉ?
- Tình yêu dẫn lối mà anh.
- Cô ta có nói gì không?
- À! Nguyệt Thu muốn gặp anh và tự giới thiệu tên mình. Nếu cô ta ô
giới thiệu thì cũng bể hết. Em ngờ ngợ có nghe Vĩ Nam nhắc, cho nên
em đảo ngược tình thế liền, nói anh không ở đây nữa và đã bán biệt
thự này lại cho chị em.
- Thông minh lắm. Thế Nguyệt Thu có tin không?
- Lúc đầu thì tin, nhưng sau đó có lẽ là không.
Tuấn Dũng cau mày:
- Tại sao?
- Cô ta ra về rồi mà còn quay lại hỏi tên chị em. Và em nhìn trong
đôi mắt đó có sự nghi ngờ.
Tuấn Dũng thở hắt ra:
- Đàn bà thật là phiền phức, biết rằng người ta không yêu mà cứ bám
theo mãi.
- Cho nên mới nói, anh phải nhanh chóng hơn. Nhỡ để Nguyệt Thu gặp
chị hai em, cô ta phịa ra nhiều chuyện thì lúc đó anh khó mà giải
thích. Phụ nữa yêu là ghen ghê gớm lắm.
- Anh biết rồi.
- Chúc anh thành công để em sớm anh bánh kem cưới.
- Hy vọng mọi việc sẽ dễ dàng như chúng ta nghĩ.
- Xong xuôi mọi chuyện, anh sẽ có dịp về quê cùng chị hai để ra mắt
bà con quê hương Đồng Tháp.
- Nhất định là vậy.
Thượng Tâm xem đồng hồ:
- Cũng khá khuya rồi, anh em mình vào nhà nhé.
2 người đi song song, Thượng Tâm trêu trọc:
- À, tối nay anh ngủ ở đâu?
Tuấn Dũng ngơ ngác:
- Thường anh vẫn ngủ phòng anh mà.
- Chú không phải anh ngủ chung như Tuấn Hải nói sao?
- Em thật là…
Thượng Tâm cười giòn, tiếng cười như xé tan không gian của màn
đêm.
..................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chcs các bạn vui vẻ
.....................................................
Chương 18
- Thượng Thành à! Em nghe điện thoại giùm chị đi.
- Thượng Thành!
- Cái thằng mới đó đi đâu rồi không biết.
Thượng Nguyên lau tay đi lên phòng khách. Gian phòng khách vắng
tanh, Thượng Thành và Tuấn Hải đều đi đâu cả. Nhưng điều ấy không
để cho cô bận tâm nữa, vì điện thoại đang reo liên hồi.
Thượng Nguyên nhấc ống nghe:
- Alô.
- Hello.
Thượng Nguyên cười:
- Anh rảnh lắm chắc.
- Tại anh nhớ em mà.
- Ờ nhà mà anh cứ làm như…
- Không thấy em một giây cũng đã nhớ rồi.
- Vậy thì thôi ở nhà đi, đừng đi làm nữa. Hay là để em bỏ hết công
việc có mặt bên anh 24/24.
- Được đó.
- Anh đừng có ham.
Tuấn Dũng hỏi:
- À! Con đâu rồi em?
- Chắc vừa đi đâu đó với Thượng Thành.
- Em đang làm gì ở nhà?
- Điều tra hở?
- Không phải. Tại anh muốn biết em làm gì thôi.
- Để coi, hình như em đang nấu cơm cho anh ăn đó.
- Tuyệt. Thượng Nguyên này!
- Gì vậy anh?
- Bắt đầu từ 5 giờ trở về sau, em không được ra khỏi nhà
nghe.
- Chuyện gì mà có vẻ quan trọng quá vậy?
- Thì cứ nghe lời anh đi.
- Thôi được.
- Anh cúp máy đây. Hôn em.
Thượng Nguyên gác máy, tủm tỉm cười. Từ lúc chấp nhận tình yêu của
Tuấn Dũng đến nay, cô đang ngập tràn trong hạnh phúc, còn ngôi nhà
thì không bao giờ thiếu vắng tiếng cười.
Vừ định quay lưng ra sau tiếp tục công việc thì điện thoại lại reo.
Bày trò gì nữa đây?
Nhưng cô vẫn nhấc ống nghe:
- Alộ Em không có thời gian đùa với anh đâu nghe.
- Alô…
Tiếng một cô gái ở bên kia đầu dây, Thượng Nguyên lung túng:
- Ơ, xin lỗi. Cô tìm ai?
- Có phải biệt thự của Can Jun Hee không?
Sao mà xấc xược thế. Thượng Nguyên nhíu mày.
- Can Jun Hee, tôi không biết người này. Chủ nhân ngôi biệt thự là
Tuấn Dũng.
- Chứ không phải là Thượng Nguyên sao?
Những câu nói của cô gái nào đó làm Thượng Nguyên khó chịu:
- Chủ nhân nó là một trong hai người cũng có khác gì đâu.
- Cô là người yêu anh vợ anh Dũng?
- Hiểu theo nghĩa nào cũng được, tùy cô.
- Tôi nhớ không lầm là Tuấn Dũng có vợ Ở Seoul mà.
- Nhưng hai người đã ly dị. Hiện tại anh ấy là người tự do.
- Cô biết cũng khá rành đấy. Duy nhất chỉ có một điều cô không thể
biết, cô chỉ là cô gái để Tuấn Dũng đùa vui thôi, người anh ấy sắp
cưới là tôi, Nguyệt Thu.
Thượng Nguyên muốn quỵ xuống, nhưng cô cố giữ bình tĩnh:
- Tôi có nên tin lời cô nói không?
- một người con gái phải đùm bọc 3 đứa em khổ sở quá, Tuấn Dũng chỉ
thương hại cộ Tất cả sự nghiệp của anh ấy đều nằm ở Seoul, nay mai
anh ấy trở về, cô cũng sẽ trở về với chính cộ Hãy mau thức tỉnh đi,
cũng còn kịp đấy. Nếu không, cô sẽ hối hận.
- Cám ơn cộ Nhưng cô đừng hòng dùng thủ đoạn để chia rẽ chúng tôi.
Tôi yêu và tin vào tình yêu của anh ấy.
- Hừ! Để xem cô tin đến bao giờ. Với đàn ông không có tình yêu nào
thật lòng cả.
- Cô không tin vào tình yêu đó là quyền của cô.
- Vậy khi nhìn hình đám cưới của chúng tôi, cô sẽ tin chứ gì? Tôi
gửi cho cô.
Thượng Nguyên buông rơi ống nghe, cô ngồi xuống ghế như người mất
hồn.
Tuấn Dũng lừ dối cô, cuộc đời hai lần yêu, một lần bị phản bội, một
lần bị người ta lừa dối.
Cho đáng đời mày, Thương Nguyên ơi! Ai bảo mày tin vào đàn ông làm
gì? Trên đời này chẳng có người đàn ông nào để cho mày tin
cả.
Thiên Bình - Tuấn Dũng, hai người làm cho con tim cô mang nhiều vết
thương. Nhưng có lẽ vết thương Tuấn Dũng gây ra suốt cuộc đời này
khó có thể lành, vì cô đã yêu với tất cả trái tim mình.
Thượng Nguyên khóc, cô khóc vì bị lừa dối hay khóc thương cho số
phận của mình, hai lần yêu, hai lần con tim tan nát.
Tại sao ông trời lại trêu cô như vậy chứ. Cuộc đời chị em cô đã bất
hạnh rồi, vậy mà còn tiếp tục thương đau.
Thượng Nguyên gục mặt vào đôi bàn tay, nước mắt không ngừng chảy.
Tuấn Dũng! Ông tàn nhẫn lắm. Tôi đâu mượn ông thương hại tôi. Nếu
ông không xuất hiện thì tôi và các em tôi đã có cuộc sống bình yên
rồi, trái tim tôi đâu mang vết thương lần nữa.
Phải ra đi thôi, chốn này không phải của cô, nơi đây không phải là
mái ấm gia đình của chị em cô, mang quá nhiều kỷ niệm cũng là đắng
cay.
Sao lúc này Thượng Nguyên nhớ ba mẹ da diết, và chỉ có ba mẹ mới là
chỗ dựa vững chắc cho cô thôi. Nhưng ba mẹ cô còn đâu nữa, hai
người đã ra đi để lại chị em cô bơ vơ trên cõi đời này, còn người
mà tưởng đặt niềm tin được thì lại hai lòng.
Ba mẹ Ơi! Dưới suối vàng ba mẹ có linh thiêng phù hộ cho con vượt
qua cú sốc này. Dù đau khổ cũng phải gắng gượng mà sống để nhìn đời
đen bạc thế nào? Và lòng dạ thế nhân ra sao.
Thượng Nguyên ngồi bất động như thế không biết bao lâu. Đến khi có
tiếng động cô cũng không buồn ngẩng lên.
Tiếng Thượng Thành hốt hoảng:
- Chị 2! Hình như dưới bếp có mùi gì.
Anh hít mũi:
- Mùi xào nấu khét thì phải.
Thượng Thành chạy xuống bếp rồi trở lên:
- Nồi cá kho khét hết trơn rồi.
Thấy Thượng Nguyên vẫn không nhúch nhích gì, Thượng Thành lay vai
chị:
- Chị 2!
Tuấn Hải ôm cổ Thương Nguyên:
- Má Nguyên à!
Thượng Nguyên ngẩng lên:
- hai cậu cháu đừng có làm ồn có được không?
Thượng Thành nhìn chăm chăm vào Thượng Nguyên:
- Chị mới khóc? – Anh quan tâm - Chuyện gì xảy ra vậy chị 2?
- Không có gì cả. Chị chỉ hơi nhức đầu thôi.
Thượng Nguyên đứng lên:
- Chị lên phòng đâu. Đừng làm phiền chị.
- Chị 2!
Thượng Thành chau mày liên tục. Mới đây chị hai còn vui vẻ chuẩn bị
cơm tối cho mọi người, thế mà anh và Tuấn Hải vừa mới đi ăn có chút
xíu đã có sự thay đổi.
Nhưng mà là chuyện gì mới được. Trông chị hai có vẻ đau khổ
lắm.
Hay là chị vừ gặp lại anh Bình? Cũng không đâu. Chuyện Thiên Bình
đã là quá khứ, làm sao mà đau khổ chứ?
Anh Dũng? Đúng rồi. Chắc chắn là có liên quan đến anh Dũng, nên chị
hai mới đau khổ như vậy. Phải hỏi anh ấy đã.
Thượng Thành định gọi điện cho Tuấn Dũng thì Thượng Tuấn và Thượng
Tâm về tới.
Tuấn Hải mừng rỡ:
- Cậu ba, cậu tư.
Thượng Tâm xoa đầu cậu bé:
- Ngoan.
Thượng Tuấn hỏi:
- Chị hai đâu? Còn anh Dũng nữa, chưa về sao? Hôm nay là sinh nhật
của chị hai mà.
Thượng Tâm nhướng mắt:
- Em định gọi điện đi đâu vậy Thành?
- Cho anh Dũng.
- Ủa! Anh và anh 3 vừa gặp anh Dũng lúc 3:30 đây mà. Em gọi anh ấy
làm gì nữa. Bộ sợ quên sinh nhật của chị hai nên nhắc chừng
à?
- Không phải. Em nghĩ chẳng có sinh nhật nào trong đêm nay
đâu.
Thượng Tuấn nhổm lên:
- Tại sao?
- Chị hai khóc và vừa mới đi lên lầu.
- Em có biết nguyên nhân không?
- Em đoán là có liên quan đến anh Dũng nên vừa định gọi điện thoại
thì hai anh về.
- Đâu, em gọi điện cho anh Dũng, thúc anh ấy về nhanh lên.
- Vâng.
- Ngày sinh nhật chị hai mà cũng có chuyện thì thật là xui
xẻo.
Thượng Tâm ngăn lại:
- Khoan đã. Điện thoại nhà mình có ghi lại số của người gọi tới, em
xem coi có ai gọi không?
Làm theo lời Thượng Tâm, Thượng Thành ấn vào cái nút trên máy. Anh
nói:
- Trong này có ghi hai số mới, một là 8923…hai là 8456…
- Số đầu là của công ty anh Dũng. Còn số sau, đâu em thử gọi lại số
ấy xem.
Thượng Thành bấm số 8456…Sau một hồi chuông thì có người
nghe.
- Alô.
- Xin hỏi số tôi đang gọi đến là ở đâu?
- Plaza Hotel.
Thượng Thành quay nhìn Thượng Tâm, anh gật đầu cảm ơn rồi cúp
máy.
- Anh đã tìm ra được điều gì rồi phải không?
- Phải. Người vừa gọi điện đến cho chị hai là Nguyệt Thu.
- Sao anh dám khẳng định ?
- Vì địa chỉ này anh có nghe anh Dũng nói. Nguyệt Thu đang ở khách
sạn Plaza.
- Vậy thì rắc rối rồi. Anh Dũng đã trễ một bước. Phen này điêu đứng
chứ chẳng chơi. Chị hai mà giận lên thì có trời mới năn ni?
Thượng Tuấn trầm ngâm:
- Anh nghĩ sẽ không đến nỗi tệ. Thôi, để anh lên trên ấy với chị
2.
Tuấn Hải bươn theo:
- Con nữa.
Thượng Thành dặn:
- Cố gắng năn nỉ mẹ giúp ba Dũng nghen.
- Dạ.
Cộc…cộc…cộc…
- Chị hai mở cửa cho em đi.
- ….
- Chị 2! Em muốn nói chuyện với chị.
Cánh cửa phòng được từ từ mở ra. Thượng Tuấn trợn mắt kêu
lên:
- Trời! Mới có một tí xíu mà chị đã bèo nhèo vậy sao? Thế thì thua
người ta mất thôi.
Thượng Nguyên uể oải:
- Em biết gì chứ?
- Không biết gì thật, nhưng hiểu lòng chị đang ghen, đang oán giận
người ta lừa dối mình.
Thượng Nguyên chuồi người xuống giường.
- Chị không hiểu em đang nói gì.
Thượng Tuấn ngồi xuống mép giường:
- Chị đã yêu thì ghen. Nhưng chị phải ghen trong sự sáng suốt mới
được. Nếu nghe một câu chuyện bịa nào đó mà chị giận anh Dũng thì
không hay cho lắm. Thật ra, anh ấy là người vô tội.
- Vô tội?
Thượng Nguyên nhếch môi:
- Em còn biện hộ cho ông ta sao?
- Không phải biện hộ mà là nói lên sự thật.
- Sự thật là ông ta lừa dối chị, phải không?
Thượng Nguyên trùm mềm:
- Chị không muốn nghe.
- Không muốn nghe em cũng phải nói. Nếu không, chị sẽ lại chuốc lấy
đau khổ cho mình.
Thượng Tuấn trầm ngâm:
- Em, Thượng Tâm và Thượng Thành đã biết được Nguyệt Thu sang Việt
Nam lúc nào và để làm gì. Nhưng tại chưa có cơ hội nói cho chị nghe
thôi. Anh Dũng tuyệt đối chẳng có quan hệ gì với Nguyệt Thu cả. Có
chăng ba cô ta là cổ đông của công ty anh Dũng. Nguyệt Thu đã yêu
anh Dũng từ lúc anh ấy chưa ly dị với vợ nữa kìa. Rồi lúc anh Dũng
ly dị thật sự thì cô ta tấn công tới tấp. Thấy ai mật thiết với anh
Dũng là Nguyệt Thu hành động ngaỵ Và chị đã lọt vào cái bẫy của cô
ta.
- Nếu biết Tuấn Dũng không yêu thì tại sao Nguyệt Thu phải làm
vậy?
- Điều này, chị thử đặt mình vào vai trò của Nguyệt Thu xem. Chủ
tịch hội đồng quản trị tập đoàn Nam Á, tổng giám đốc một công ty,
bỏ lỡ thì thật là uổng. Nguyệt Thu cứ bám theo biết đâu một ngày
nào đó lại chẳng được trái tim Tuấn Dũng.
- Cô ta còn có lòng tự trọng không?
- Có thì Nguyệt Thu đã không phá chị.
- Nhưng dù gì chị cũng không tin.
- Chị 2! Trước khi quyết định một việc gì, chị cần phải suy nghĩ
cho kỹ, kẻo sau này hối hận không kịp. Tuấn Dũng là một người đàn
ông tốt.
Thượng Nguyên vẫn khăng khăng ý mình.
- Tốt thì người ta đâu thêu dệt.
- Chị 2! Bây giờ chị tin em, anh Dũng hay tin Nguyệt Thu?
- Không tin ai hết.
- Chị biết anh Dũng đã vì chị mà mất mấy cổ đông không? Anh Dũng
luôn thật lòng với chị. Cả em còn phải cảm động, huống chi…
Thượng Nguyên im lặng, Thượng Tuấn xua tay:
- Nhưng thôi, có nói thì chị cũng không tin đâu. Cứ để cho số phận
an bài đi.
Thượng Tuấn lẳng lặng ra ngoài. Thượng Nguyên với theo:
- Nè…
Nhưng Thượng Tuấn vờ không nghe, vì anh biết chị hai của anh đã
siêu lòng.
Thượng Tuấn vỗ nhẹ đầu Tuấn Hải:
- Con vào với mẹ Nguyên đi.
Thượng Nguyên kéo chăn đến tận cổ, cô quay mặt vào trong.
Ngẫm lời Thượng Tuấn cũng có lý. Nếu thật sự Tuấn Dũng có gì với
Nguyệt Thu thì cô và anh đâu yên ổn đến ngày hôm nay.
Tự cho mình là người thông hiểu mọi chuyện, vậy mà một chút nữa cô
đã có những quyết định sai lầm. Tự làm đau khổ mình, đau khổ Tuấn
Dũng và cả Tuấn Hải nữa.
Hạnh phúc khó tìm nhưng dễ dàng mất.
Tuấn Hải rụt rè:
- Mẹ Nguyên! Đừng giận ba con nữa có được không?
- Con rất ghét cô Nguyệt Thu, lúc nào cô ấy cũng theo ba con, làm
cho ba con bực mình.
- Mẹ Nguyên! Con không muốn ba mẹ phải giận nhau mãi, để cũng yêu
thương con, có được không?
Thượng Nguyên thở nhẹ:
- Con ra ngoài đi.
- Mẹ…
- Nếu ba con không có lỗi thì mẹ sẽ không giận. Con nghe lời mẹ, ra
ngoài đi, mẹ nhức đầu lắm.
- Em bệnh sao vậy, Thượng Nguyên?
- Ba.
Tuấn Dũng vuốt tóc con trai:
- Con xuống lầu với mấy cậu đi, ba muốn nói chuyện với mẹ
Nguyên.
- Dạ. Nhưng ba năn nỉ mẹ Nguyên đừng giận nữa nghe.
- Được rồi.
Cửa phòng khép lại sau lưng Tuấn Hải. Tuấn Dũng ngồi gần, sờ lên
trán Thượng Nguyên, anh lo lắng:
- Em thấy trong người sao rồi?
Thượng Nguyên hất tay Tuấn Dũng ra:
- Tôi không có bệnh gì hết, ông đừng bận tâm.
- Em không bệnh sao nằm đây trùm mềm? Trong khi mọi người đang có
mặt ở phòng khách.
- Tại tôi thích, không được sao?
- Được thì được rồi. Nhưng để người khác nhìn thấy họ sẽ nói em
không được bình thường đó.
Thượng Nguyen bật dậy:
- Ông đừng nói khích tôi nghe. Tội mình còn không biết hay sao, mà
còn ở đó chọc giận.
Tuấn Dũng cười cười:
- Anh tội gì?
Thượng Nguyên nguýt ngang:
- Tự Ông biết lấy, đừng hỏi tôi.
Tuấn Dũng ôm eo cô:
- Cái mặt này mà cũng biết ghen nữa sao? Nhưng mà lúc em ghen trông
đẹp lắm.
- Hứ! Ai thèm ghen.
- Không ghen mà khóc.
Thượng Nguyên trừng mắt:
- Khóc hồi nào?
- Ai biết. Nghe nói có một cô gái vừa nghe người ta bịa chuyện thôi
đã đùng đùng nổi giận, khóc lóc cho là người ta lừa dối mình.
Thượng Nguyên xô mạnh Tuấn Dũng:
- Ông đi đi.
Cô bật khóc:
- Còn vui mừng trên nỗi đau khổ của người ta nữa.
Tuấn Dũng cuống quýt:
- Thượng Nguyên! Anh đùa thôi mà. Sao em lại ngây thơ tin vào câu
chuyện của Nguyệt Thu, để mang đau khổ đến cho mình? Đã yêu anh thì
phải tin anh chứ.
Anh ôm cô vào lòng và lau nước mắt cho cô.
- Đừng khóc nữa, em yêu. Nhìn thấy giọt nước mắt của em, anh đau
lòng lắm.
Thượng Nguyên lè nhè trong tiếng khóc:
- Chuyện cô Nguyệt Thu ở Seoul sao anh giấu em?
- Tại anh thấy chưa có dịp, biết nói ra em có tin không? Với lại em
lúc đó chưa chấp nhận anh mà.
- Người ta hiểu chuyện thì người ta sẽ tin.
- Nhưng bây giờ nói cũng không muộn phải không? Trong trái tim Tuấn
Dũng này chỉ có duy nhất một mình Thượng Nguyên mà thôi.
Thượng Nguyên trề môi:
- Xạo quá đi.
- Thật mà. Không tin, em nhắm mắt lại đi, anh nói cho nghe.
Thượng Nguyên ngây thơ:
- Nghe thôi, sao lại nhắm mắt?
- Ừ, thì cứ nhắm đi.
- Rồi nè.
Yêu quá là yêu cô bé của anh. Tuấn Dũng cúi xuống, môi anh chạm vào
môi cô làm Thượng Nguyên giật mình. Khi ý thức được thì đã muộn,
môi Tuấn Dũng cứ miết lấy môi cộ Nụ hôn tình yêu dài đến môi cô tê
dại.
Rời khỏi môi Thượng Nguyên, Tuấn Dũng nheo mắt:
- Thế nào?
Thượng Nguyên mắc cỡ:
- Anh ăn gian.
Tuấn Dũng thì thầm:
- Anh yêu em.
Tuấn Dũng chờn vờn định hôn nữa thì Thượng Nguyênn né người:
- Hổng giỡn nha.
- Thì anh có giỡn đâu.
- Em muốn nghe anh nói chuyện Nguyệt Thu cơ.
- Những gì anh muốn nói thì Thượng Tuấn đã thay anh nói hết
rồi.
- Vậy anh và Nguyệt Thu không có gì thật chứ?
- Nếu có gì thật, anh đâu có ngồi đây được với em.
- Nghe Nguyệt Thu nói, hai người sắp cưới nhau mà.
- Có đấy. Nhưng cô dâu không phải là Nguyệt Thu mà là Thượng
Nguyên.
- Em bằng lòng lấy anh bao giờ?
Tuấn Dũng móc túi lấy ra cái hộp đỏ. Thưọng Nguyên chúm chím
môi:
- Ý gì đây?
Chợt cánh cửa phòng bật mở:
- Happy Birthday!
Thượng Nguyên nhìn khắp một loạt: Thượng Tuấn, Thượng Tâm, Thượng
Thành, Tuấn Hải.
- Hôm nay là sinh nhật tôi ư?
- Phải đó.
Tuấn Hải ôm hôn Thượng Nguyên:
- Chúc mẹ Nguyên sinh nhật vui vẻ.
Tuấn Dũng cầm tay Thượng Nguyên:
- Em bằng lòng làm vợ anh nhé?
- Em…
Thượng Nguyên xúc động thật sự, cô chớp mắt thay câu trả lời. Hạnh
phúc đã đến với cô.
Mọi người vui mừng:
- Hoan hô.
Thượng Tuấn, Thượng Tâm, Thượng Thành bước lên:
- Chị 2! Chúng em chúc chị sinh nhật vui vẻ và tràn đầy hạnh
phúc.
- Cám ơn các em.
Tuấn Dũng vòng tay ôm Thượng Nguyên:
- Còn anh, anh sẽ mang lại cho em niềm hạnh phúc ấy.
- Hoan hô!
Nụ cười Thượng Nguyên rất đẹp, giờ đây cô mới thấy mình thật sự
hạnh phúc.
Tuấn Dũng ghé môi hôn vào má Thượng Nguyên vì anh biết, anh đã có
cô thật sự trong đời.