Trời ơi! Như vậy là nguy to rồi. Chuyện của anh và Thượng Nguyên
đang có chiều hướng tốt, thế mà đúng lúc này Nguyệt Thu lại xuất
hiện. Tuy giữa anh và Nguyệt Thu không có gì nhưng không bảo đảm là
không quen. Phải làm sao đây?
Tiếng Nguyệt Thu lảnh lót:
- Tuấn Dũng! Anh không thích em sang bên ấy hả?
- Ờ…Thích chứ. Nhưng…
- Nếu anh thích là được rồi.
- Nguyệt Thu! Em có thể dời chuyến bay lại được không? Cuối tuần
này anh phải bay sang Nhật để khảo sát thị trường rồi anh không thể
đón em được.
- Bay sang Nhật khảo sát thị trường, chuyện này cũng phiền đến chủ
tịch hội đồng quản trị nữa sao?
- Em phải hiểu, anh không thể nào để Vĩ Nam một mình.
- Em biết, nên em đâu thể ganh tị với anh tạ Em sang Việt Nam sẽ
đến nhà của anh ở.
Tuấn Dũng cuống quýt:
- Càng không được. Anh đi thì nhà của anh khoá cửa, em làm sao vào
nhà.
- Thế còn Tuấn Hải?
- Anh gởi nó chỗ người bạn thân.
- Vậy…
- Thật sự…
- Em không làm anh khó xử đâu, để em tính lại đi.
Tuấn Dũng mừng rỡ:
- Cám ơn em đã hiểu.
- Nhưng bao giờ anh về, nhớ gọi điện để em đặt vé máy bay
nghen.
- Ok.
- À, anh đang làm gì vậy?
- Đang ăn cùng mấy người bạn.
- Hoá ra em làm dang dở bữa ăn của anh rồi. Thôi, không làm phiền
anh nữa, em cúp máy đây.
- Bye.
Tuấn Dũng thở phào, anh trở về lại bàn tiệc nhưng khuôn mặt kém vui
hơn lúc đầu.
Thượng Tuấn quan tâm:
- Anh không sao chứ Tuấn Dũng?
Tuấn Dũng lắc nhẹ đầu:
- Không sao.
Vĩ Nam hỏi:
- Điện thoại từ Seoul phải không?
- Ừ. Có lẽ tôi phải bay sang Nhật một chuyến.
Thấy mọi người buông đũa nhìn mình, Tuấn Dũng xởi lởi:
- Chẳng có chuyện gì quan trọng đâu, mọi người cứ dùng đi, đừng quá
quan trọng vấn đề của tôi. Chỉ là chuyện nhỏ ở công ty, tôi và Vĩ
Nam có thể giải quyết được.
Vĩ Nam hùa theo:
- Tuấn Dũng nói phải. Mọi người đừng làm mất cuộc vui của
mình.
Thượng Nguyên nghiêm trang:
- Nếu như ông cần sự giúp đỡ thì cứ lên tiếng. Tôi và mọi người ở
đây rất sẵn sàng.
Tuấn Dũng bưng ly nước lên:
- Dùng nướt ngọt thay rượu để nói lời cảm ơn trước nhé.
Tuấn Dũng vuốt tóc Tuấn Hải:
- Con trai của ba no chưa?
- Dạ, no rồi.
- Sao ba không hỏi cô Nguyên no chưa? Con thấy cô ấy chưa ăn gì hết
đó.
Tuấn Dũng nhìn sang Thượng Nguyên:
- Tuấn Hải nói em chưa ăn gì có phải không?
- Và ông tin lời thằng bé?
- Lời con nít nói đôi khi đáng tin hơn người lớn chứ. Với lại anh
rất biết Tuấn Hải, thằng bé không biết nói dối.
- Vậy thì tôi nói thật, tôi có ăn nhưng ăn ít.
- Em không được khoẻ hở?
Thượng Tâm trả lời thay:
- Không phải. Tại chị em xưa nay vậy, ăn không nhiều
Tuấn Hải níu áo ba:
- Ba ơi! Ba có cần con giúp gì không?
- Chỉ cần con ngoan, không phá phách, biết nghe lời, không làm cô
Nguyên buồn. Đó là con giúp ba rồi.
Tuấn Hải nghiêng đầu:
- Cái đó con làm được.
Vũ Hằng chúm chím môi:
- Tuấn Hải này! Hãy làm sao cho ba và cô Nguyên xích lại gần nhau
hơn, đó là một điều giúp đỡ tốt đó.
- Con không hiểu lời cô nói cho lắm.
Phi Ngữ lên tiếng:
- Trời ơi! Em nói cao siêu quá làm sao thằng bé 3, 4 tuổi hểu cho
được. Phải dùng lời lẽ thực của cuộc sống hàng ngày một chút.
- Nghĩa là…
Thượng Nguyên trợn tròn mắt:
- hai người đang nói bậy để đầu độc trẻ con phải không?
Tuấn Hải xoay tay lia lịa:
- Không đâu, không đâu. Cô Hằng và chú Ngữ đã nói lên suy nghĩ của
con rồi. Con rất thích cô làm mẹ của con. Ngoài mẹ ruột của con ra,
chỉ có cô là con đã từng xem như người mẹ ruột thứ hai của
mình.
Vũ Hằng góp ý:
- Tao thấy Tuấn Hải đang nói thật lòng mình đấy. Thượng Nguyên!
Chẳng lẽ mày không yêu thương thằng bé?
- Yêu thương, thì có thể làm mẹ được sao? Tao không nghĩ như
vậy.
- Mày không bằng lòng?
- Tao có thể xem Tuấn Hải là cháu của tao.
- Sau này đừng hối hận.
- Có gì mà phải hối hận chứ.
Tuấn Dũng ngăn cản:
- hai cô đừng cãi nhau nữa. Tuấn Hải không được người mẹ như Thượng
Nguyên , đó là vì nó không có phước thôi.
Thượng Thành thúc nhẹ:
- Chị 2.
- Gì nữa?
- Chị không thấy tội nghiệp anh Dũng và Tuấn Hải sao?
- Tội nghiệp thì sao chứ? Mỗi người đều có số phận của mình. Chị em
ta mất cha mất mẹ, không nhà không cửa phải trôi nổi đó cũng là số
phận của chúng ta, chị thương Tuấn Hải với vai một người cháu thì
cứ để như vậy đi.
- Nhưng…
- Đừng xen vào chuyện của chị, em hãy cố gắng thi đậu đại học đó là
điều chị mong đợi.
- Dạ.
Vũ Hằng hạ giọng:
- Thượng Nguyên! Nếu những lời nói của tao có những gì không đúng
thì tao xin lỗi mày vậy.
- Bỏ đi, tao không muốn suy nghĩ về những chuyện đó nữa.
Vũ Hằng cùng Phi Ngữ đứng lên:
- Tao xin phép về trước vì Phi Ngữ còn có hẹn khác.
Phi Ngữ bắt tay Tuấn Dũng:
- Cám ơn buổi chiêu đãi của em.
- Không có gì.
- Tổng chào.
Mọi người lần lượt đứng lên. Thượng Tuấn, San San rồi Vĩ Nam,
Thượng Tâm, Thượng Thành.
Trước khi Vĩ Nam ra xe, Tuấn Dũng còn dặn dò:
- Ngày mai, tôi có vài chuyện muốn nói với ông.
- Vâng.
Cuối cùng chỉ là Tuấn Dũng, Thượng Nguyên và Tuấn Hải.
Tuấn Dũng gọi người phục vụ tính tiền rồi nói với Thượng
Nguyên:
- Em dẫn Tuấn Hải ra cổng, tôi đi lấy xe.
Sự lạnh lùng của Tuấn Dũng, Thượng Nguyên thấy con tim mìn se thắt.
Những lời nói của cô vừa rồi đã sai rồi ư? Lý ra cô không nên thốt
ra những lời đó, mà thật lòng con tim cô cũng không muốn. Thế tại
sao…
Thượng Nguyên thở dài. Cô vừa làm đau khổ chính cô mà đau khổ luôn
người khác. Tuấn Hải đâu có tội gì. Lời nói kia chỉ là một ước mơ
thôi mà. Sống có ước mơ không được sao? Thế mà cô nỡ dập tắt đi ước
mơ của thằng bé. Nhìn thằng bé lúc này nửa như buồn ngủ và nửa như
buồn cô, lòng Thượng Nguyên cảm thấy ray rứt băn khoăn. Thôi thì cứ
để mặc cho số phận đi, còn chống đối làm gì nữa. Hơn ai hết, bây
giờ Thượng Nguyên biết rất rõ con tim cô đang có hình bóng của ai.
Và Thiên Bình đã từ lâu đi vào dĩ vãng. Qúa khứ ta nên dứt bỏ để
nhìn thấy tương lai xán lạn hơn.
Chắc ở suối vàng ba mẹ cô cũng không muốn nhìn thấy tình trạng cô
như thế này đâu. Mình yêu mà tự chối bỏ có phải là đau khổ lắm
không?
Thượng nguyên đỡ Tuấn Hải xuống ghế.
- Ta đi thôi, kẻo ba con chờ lâu.
Thằng bé nắm tay Thượng Nguyên mà mắt nhắm mắt mở, miệng ngáp không
ngừng. THượng Nguyên hỏi:
- Con buồn ngủ lắm hả?
- Dạ không.
- Như vậy mà chưa chịu buồn ngủ, thật là quá bướng.
Ra đến cồng nhà hàng, Tuấn Dũng mở cửa xe, Thượng Nguyên đề nghị
ngồi ở băng sau cho Tuấn Hải dễ ngủ. Còn Tuấn Dũng thì nghĩ Thượng
Nguyên muốn tránh mặt anh.
Vẻ bề ngoài của Tuấn Hải vuồn ngủ như thế, nhưng khi chui vào xe
thì…
- Ba ơi! Con muốn đi dạo.
Tuấn Dũng cho xe lăn bánh, chạy được một quãng thì Tuấn Hải đã ngủ
khì trên tay Thượng Nguyên, cô sửa cho Tuấn Hải nằm thoải mái hơn
rồi ngắm cậu bé trong giấc ngủ.
Giấc ngủ của trẻ con thật là vô tư, không suy nghĩ, không vướng
bận, không lo toan. Ước gì cô cũng được như vậy.
Nhưng ước mơ chỉ là ước mơ mà thôi, hiện tại cuộc sống đâu cho phép
cô vô tư, chỉ lo chuyện cuộc sống của chị em cô cũng đã rối tung
lên hết rồi còn đầu óc đâu mà nghĩ đến chuyện khác. Thậm chí Thượng
Nguyên còn không dám ước mơ gì cho riêng mình. Nếu như cô yêu thì
phải sống cho tình yêu của cô, còn các em thì sao đây? Cô không thể
bỏ mặc các em cô được, hy vọng lí trí của cô sẽ thắng được con tim
cô.
Thượng Nguyên vuốt tóc Tuấn Hải, gương mặt thằng bé giống ba như
đúc. Tuy tuổi còn nhỏ mà trên gương mặt kia hằn lên vẻ cương nghị
và tự tin. Phải chăng cô yêu Tuấn Dũng bắt nguồn từ khuôn mặt này
đây?
Tiếng gọi của Tuấn Dũng cất lên làm Thượng Nguyên giật mình thoát
khỏi suy nghĩ:
- Tuấn Hải! Con nói chuyện cho ba nghe đi.
- Thằng bé đã ngủ rồi, thưa ông.
Xe đến ngã tư rồi quẹo trái. THượng Nguyên biết là Tuấn Dũng lái xe
về nhà, cô cũng chẳng để ý làm gì.
Trong xe, hai người cùng thức nhưng vô cùng im lặng, bởi tại ai
cũng có tự ái quá cao.
Những ngày kế tiếp sau sự biến động nhỏ ở nhà hàng thì khoảng cách
giữa Tuấn Dũng và Thượng Nguyên càng xa vời vợi. Người cùng sống
trong nhà mà phải chịu theo không khí nửa nóng nửa lạnh của họ càng
muốn sốt lên.
Thượng Thành gần đến ngày thi nên ngày nào cũng ở thư viện hoặc ở
lớp học cùng bạn.
Thượng Tâm không muốn xen vào chuyện riêng của chị, càng không muốn
khơi lại nỗi đau nên anh không có ý kiến. Ngoài giờ học, giờ làm
anh trò chuyện vui đùa cùng Tuấn Hải, để thằng bé bớt buồn khi
thiếu vắng tình thương của mẹ.
Thượng Tuấn bận rộn chuyện học hành, chuyện dạy kèm, chuyện San San
nên chẳng còn thời gian đâu mà gặp gỡ chị mình nhiều như lúc
trước.
Vĩ Nam thì trở về Seoul, còn Tuấn Dũng thì hầu như ngày nào cũng
đi, có khi bỏ cả cơm trưa, cơm chiều. Về nhà thì khá khuya, lúc ấy
Thượng Nguyên ở trong phòng làm sao mà gặp.
Sống cùng chung một mái nhà, mà hình như ai cũng bận bịu việc riêng
với công việc của mình. Thậm chí Thượng Tuấn nghĩ mỗi người đang có
một cuộc sống và một thế giới riêng.
Ngày ngày đối diện với mâm cơm luôn thiếu vắng người, Thượng Nguyên
không còn chịu nổi được nữa. Và cô cũng đi đến thư viện với tâm hồn
trống rỗng.
Các em cô đã khôn lớn, cô không thể ép buộc chúng ngày nào cũng
phải quây quần bên cô như thuở còn bé để nghe kể chuyện để nghe vỗ
về. Chúng nó cần phải có cuộc sống riêng, rồi một ngày nào đó chúng
nó có gia đình rồi phải sống xa cô.
Thượng Nguyên có cảm giác cô đang lẻ loi cô độc và phải đối diện
với chính mình.
Vũ Hằng nói rất đúng:
“Cơ hội không đến lần thứ 2, nếu ta không nắm bắt cơ hội tốt thì
thật là uổng phí”. Biết rằng cô thương các em của cô, nhưng cô phải
nghĩ đến bản thân mình một chút, chúng nó không thể ở mãi bên cô mà
chúng nó cần phải có cuộc sống riêng.
Tuy giờ đây tình cảm chị em không hề thay đổi nhưng chúng nó có vẻ
đã xa cô.
Cô không thể ích kỷ được mà cô phải hiểu chúng hơn. Có lẽ người ở
bên cạnh cô không phải là các em cô mà là cha con Tuấn Hải.
Đối diện với sự thật và chấp nhận sự thật thôi. Mấy ngày nay,Thượng
Nguyên muốn nói chuyện với Tuấn Dũng nhưng có gặp mặt được đâu.
Ngày đi thực tập gần kề biết làm sao đây? Tuấn Hải thì lại không
chịu ngủ chung với mấy cậu, thiệt là…
Cô đi đến 3 tuần lễ, trong thời gian ấy ai nấu ăn cho mọi người
trong nhà đây? Thượng NGuyên đang băn khoăn về vấn đề ấy.
Vắng cô, Thượng Nguyên không lo sợ mọi người buồn, mà lo lắng mọi
người khó ăn sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.
Sự lo lắng của Thượng Nguyên đâm ra cô trở thành người mẹ tốt của
mọi người trong nhà chứ không phải của riêng Tuấn Hải.
Hôm nay là 5 tháng 4, chỉ còn hai ngày nữa thôi cô sẽ cùng các bạn
đi thực tập ở tỉnh Cần Thợ Thế mà mọi việc cô vẫn không an tâm, dù
Thượng Tuấn, Thượng Tâm, Thượng Thành đã hứa hẹn.
Nhìn mãi vào đồng hồ, Thượng Nguyên đang nóng lòng chờ Thượng
Tuấn.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài, Thượng Nguyên vọng ra:
- Vào đi.
Thượng Tuấn đẩy cửa lách người vào:
- Chị 2, có chuyện gì mà gọi em gấp thế?
Thượng Nguyên ra hiệu:
- Em ngồi đi rồi hãy nói.
Thượng Tuấn kéo cái ghế trong phòng ngồi đối diện với chị và chờ
đợi.
Thượng Nguyên hỏi:
- Thượng Tâm và Tuấn Hải có ở phòng khách không?
- Dạ có. Để em gọi hai người lên nghe.
Thượng Nguyên ngăn lại:
- Không cần, chị chỉ muốn nói chuyện với em.
- Em đang nghe.
- Thanh minh vừa qua chị em mình đã không về quê viếng mộ ba mẹ,
như thế là đã mang tội bất hiếu rồi. Nhưng chị nghĩ ba mẹ cũng
không giận chúng ta đâu. Chị tính vầy, khoảng 3 tháng nữa chị ra
trường, lúc đó chị em mình về luôn, em thấy sao?
- Chị 2! Không phải chị ra trường sẽ về quê sao? Bây giờ thì thời
gian ấy cũng gần rồi, chị tự quyết định đi, tụi em tôn trọng ý kiến
của chi.
Thượng Nguyên đến bên cửa sổ:
- Tốt nghiệp ra trường chị định về quê làm.
- Chị đang chạy trốn ư?
- Tại sao em lại nói như vậy?
- Chị 2! Em thừa biết chị dành rất nhiều tình cảm cho anh Dũng và
hết lòng yêu thương Tuấn Hải. Thế sao chị không chấp nhận tình yêu
của anh Dũng để hai bên vui vẻ và Tuấn Hải có thêm người mẹ như
thằng bé từng ước mong? Trong lòng chị yêu mà người mặt chị lại phủ
nhận. Làm như thế thì cả hai rất đau khổ chị biết không?
- Chị…
- Chị 2! Chị đừng viện lý do vì tụi em. Chị chấp nhận anh Dũng,
chúng ta sống chung một nhà vui vẻ như một gia đình mà. Tụi em sẽ
không ganh tỵ chị chia sẻ bớt tình cảm cho người khác đâu. Chị mãi
mãi là người chị tuyệt vời nhất trong lòng tụi em. Biết đâu tình
cảm không thiếu mà có thêm, anh Dũng đang hết lòng yêu thương tụi
em và đối xử với tụi em rất tốt đó.
Thượng Nguyên chớp mắt:
- Em không khó chịu khi chị yêu một người đàn ông đã có vợ
sao?
- Nếu tụi em khó chịu thì đã phản kháng từ đầu, đã không dọn về
đây, đã không hết lòng ủng hộ anh chị. Anh Dũng là một người đàn
ông tốt, tại anh ấy không may khi bị người ta đem chuyện hôn nhân
ra làm kinh doanh. Hiện giờ anh Dũng là người đau khổ nhất khi đã
có vết thương lòng mà còn bị chị từ chối. Gặp em như anh Dũng, tự
ái của một người đàn ông cao độ em không thèm đeo đuổi chị nữa. Xã
hội này còn có biết bao người con gái tốt và đẹp hơn chị
nhiều.
Thượng Nguyên quay phắt lại:
- Em đang trách chị phải không?
- Xin lỗi, em chỉ nói lên sự thật thôi. Nhưng mà tình yêu rất khó
lý giải, Tuấn Dũng đã yêu chị thì đừng bao giờ hỏi tại sao anh ấy
yêu chị. Cũng như chị, nếu đã yêu anh Dũng mà em hỏi vì sao chị
chọn anh ấy mà không chọn người khác chị trả lời cho em đi. Cho nên
mới nói, chị đừng bao giờ vì chút tự ái mà đánh mất tình yêu của
mình. Tụi em đã hết lòng ủng hộ chị thì chị còn chần chờ gì nữa.
Không thiếu những cô gái đẹp chờ đợi vòng tay anh Dũng đâu. Chị mà
tự ái từ chối hoài anh Dũng đi lấy người khác thì không những đau
khổ cho anh ấy mà còn đau khổ cho người con gái vô tội và cho cả
chị và Tuấn Hải nữa. Từ lâu thằng bé đã coi chị như một người mẹ
rồi mà. Suy nghĩ lại đi chị 2.
Thượng Nguyên khoanh tay:
- Chị gọi em vào để chị nói chuyện cho em nghe hay em nói chuyện
cho chị nghe đây?
Thượng Tuấn cười:
- Chị đừng giận, tại những gì em muốn nói nay mới có dịp nói thôi.
Nhưng dù sao chị cũng phải cảm ơn em mà.
- Đúng. Chị cám ơn em nhiều lắm. Vấn đề chị đang băn khoăn không
phải là chấp nhận hay không chấp nhận anh Dũng. Bởi vì anh ấy mua
chuộc tụi em hết rồi.
- Vậy vấn đề gì?
- Chuyện công ty, tập đoàn Nam Á ở Seoul vì một tình yêu mà anh ấy
từ bỏ sự nghiệp thì không hay cho lắm.
Thượng Tuấn gục gặc:
- Chị nói em mới nhớ. Hiện giờ anh Dũng đang làm chủ tịch hội đồng
quản trị của công ty Nam Á mà.
- Rảnh rỗi em hỏi thăm Tuấn Dũng thử xem. Nghe Vĩ Nam nói ông Lam
Điền gì đó sẽ không để cho Tuấn Dũng ngồi yên ở chiếc ghế ấy
đâu.
Thượng Tuấn cau mày:
- Vậy là gay go rồi. Sự nghiệp một đời mà để lọt vào tay kẻ khác
thì không hay cho lắm. Thôi được, em sẽ lo liệu việc này giúp chị.
Chị hai này! Chị có nghe vì người mình yêu mà làm tất cả không? Có
thể anh Dũng vì yêu chị mà không màng đến công ty nữa cũng nên. Anh
ấy ngồi vào chiếc ghế chủ tich hội đồng quản trị vì không muốn ông
Lam Điền gì đó tự tung tự tác thôi. Và nếu cần, anh Dũng có thể bỏ
chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị ngay bây giờ.
Ngừng một chút, Thượng Tuấn nói tiếp:
- Chị 2! Cho nên hiện giờ anh Dũng rất cần tình yêu ở chị và sự ủng
hộ của chị về mặt tinh thần. Chị và Tuấn Hải là niềm tin lớn nhất
cho anh ấy vượt qua bao khó khăn trở ngại.
Thượng Nguyên gật đầu:
- Chị hiểu rồi, và chị biết mình nên làm gì.
Thượng Tuấn vui vẻ:
- Chúc chị vui vẻ, chúng em luôn mong muốn nhìn thấy nụ cười trên
môi chị và được nhìn thấy chị hạnh phúc bên người mình yêu.
Ánh mắt Thượng Nguyên lấp lánh niềm vui:
- Cám ơn em. Chị sẽ không chối bỏ cơ hội đến với mình nữa.
Thượng Tuấn đặt tay lên vai chị 2:
- Nhưng chị cũng đừng quên không ít người sẽ ganh tỵ với chị. Đặc
biệt là những người sẽ và đang có cảm tình với anh Dũng.
Thượng Nguyên mở to mắt:
- Em đã biết bí mật gì nữa ư?
Thượng Tuấn chối nhanh:
- Không, không. Em chỉ suy nghĩ vậy thôi. Cuộc sống không có gì là
tuyệt đối cả, nếu chị đang ở mặt tốt thì chị phải nghĩ đến mặt xấu
của nó. Chị quên, em có người yêu rồi sao?
- Ồ! Có lẽ già rồi nên đầu óc không được minh mẫn nữa.
Thượng Tuấn nghiên đầu ngắm chị:
- Em nào thấy chị già đâu. Thậm chí còn trẻ và đẹp thêm ra. Hăm ba
so với ba hai thì nó còn xa lắm.
- Em đang trêu chị phải không?
- Không đâu, em nói thật. Tuy nhọc nhằn về cuộc sống nhưng chị vẫn
trẻ đẹp hơn so với tuổi của chị.
Thượng Nguyên sờ lên má mình:
- Vậy thì chị có nên cảm ơn em không?
- Tùy ở chị, nhưng em nhìn thấy chị cười là đủ.
Thượng Nguyên nén tiếng thở dài, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ. Không
còn suy nghĩ chuyện này thì chuyện khác vẫn bắt cô phải suy
nghĩ.
Ai biểu cô đa cảm làm chi, ai biểu cô giàu lòng yêu thương làm chi
để chẳng lúc nào yên tâm mà cứ băn khoăn mãi.
Thượng Tuấn bước đến bên chị:
- Sao đột nhiên chị lại buồn như vậy?
- hai ngày nữa chị phải đi thực tập.
- Đó là nhiệm vụ của người sinh viên, có gì đâu mà chị buồn?
- Ở vào hoàn cảnh như chị, em có hiểu cho chị không? Chị chẳng yên
tâm được khi Tuấn Hải không ai chăm sóc. Còn việc ăn uống của anh
Dũng và các em nữa.
- Vậy chị xin trưởng đoàn cho cả gia đình chúng ta theo đi.
- Em còn đùa được sao?
- Chứ biết làm sao hơn bây giờ. Chị hai ơi! Chị làm ơn bớt bận tâm
cho người khác bớt một chút đi, lúc ấy chị sẽ cảm thấy nhẹ nhàng
hơn. Chị đi thực tập, Tuấn Hải ở nhà còn có tụi em và ba của nó
nữa. Em, Thượng Tâm và Thượng Thành không biết chăm sóc một đứa trẻ
ba, bốn tuổi hay sao mà chị lọ Dù sao Tuấn Hải cũng mến tụi em mà,
chị hãy yên tâm mà hoàn thành công việc của mình đi. Đợi ra trường
rồi làm một người mẹ tốt cũng chưa muộn.
Thượng Nguyên cú vào đầu em trai:
- Ăn với nói. Được rồi, trong thời gian chị đi thực tập, công việc
nhà và săn sóc Tuấn Hải chị giao lại cho em, không cần băn
khoăn.
Thượng Tuấn né người trêu trọc:
- Ối dào! Chỉ là những chuyện cỏn con ấy. Vậy mà em tưởng chị đang
lo lắng không ai nấu cơm cho anh ấy và kiểm tra lúc anh ấy đi về…Bộ
chị sợ anh Dũng léng phéng với cô nào trong lúc chị đi vắng
sao?
Thượng Nguyên mắc cỡ:
- Em lại nghĩ đi đâu thế?
- Em có thể bảo đảm với chị, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu. Anh
Dũng chung tình lắm. Trong trái tim rỉ máu kia có chị và chỉ một
mình chị mà thôi.
-
Thượng Nguyên giậm chân:
- Thượng Tuấn, chị không nói chuyện với em nữa.
- Vậy em cám ơn chị nhiều nghe. Thật ra nãy giờ em cũng mong cho
chị kết thúc sớm câu chuyện, vì đã tới giờ em hẹn vơi San San. Good
bye chị hai yêu dấu.
Thượng Tuấn chuồn nhanh ra khỏi phòng, để lại sự ấm ức trong lòng
Thượng Nguyên
@***@****@****@***@
Vừa định quăng cái cặp lên bàn thì Thượng Thành trợn tròn
mắt:
- Ủa, anh Dũng! Sao hôm nay anh về sớm thế? Vào nhà thấy cửa mở
toang em cứ tưởng chị hai về, mừng chết đi được.
Anh buông người xuống salon:
- Không có hôm nào mệt như hôm nay.
- Bộ học nhiều lắm à?
- Nếu học nhiều thì nói làm gì. Sáng làm điểm tâm, chiều tranh thủ
về sớm nấu cơm, hỏi anh có chết người không chứ?
- Vậy…không phải công việc ấy là chị hai em làm sao?
- Trời! Anh giống như người trên cung trăng quá, Tuấn Dũng. Chị hai
em đi thực tập ở tỉnh Cần Thơ gần tuần nay, anh không biết
sao?
Tuấn Dũng ngơ ngác:
- Thượng Nguyên đi thực tập?
- Bộ anh không biết thật à?
- Em không nói ra thì anh cũng không biết.
Thượng Thành nhún vai:
- Cũng phải thôi, sáng ra anh đi sớm, bỏ luôn cơm trưa và chiều.
Tối lại về khuya thì làm sao biết chuyện gì. Nghe anh 3 nói, chị
hai có tìm anh để cho biết vấn đề đó, nhưng không cách nào gặp
được. Hình như trước khi đi chị hai có viết mấy chữ để lại cho anh.
Anh xem chưa?
- Có lẽ anh sơ ý.
Thượng Thành bâng quơ:
- hai người cứ trốn mãi bản thân mình, không biết bao giờ mới có
thể ngồi lại mà vui vẻ với nhau. Ai ai cũng có lòng tự ái cao ngút
trời.
- Không phải em đang nói anh chứ Thượng Thành?
- Đúng, mà không đúng. Thật sự em đang nói anh đấy. Anh yêu chị hai
em, sao anh không biết tạo cơ hội cho mình? Còn nghe chị ấy không
bằng lòng là anh đành bỏ cuộc sao?
Tuấn Dũng thở hắt ra:
- Chứ em bảo anh phải làm gì bây giờ? Người ta đã từ chối chả nhẽ
mình cứ làm mặt dầy.
- Đúng. Yêu thì phải chấp nhận bị nói. Còn nếu như anh, em thấy anh
không thành ý chút nào. Có người bị từ chối 10 lần, họ còn không bỏ
cuộc, huống chi anh chỉ mới lần đầu. Hãy cố gắng lên.
Tuấn Dũng nhắm mắt:
- Anh thật lòng yêu chị hai em. Anh không mạnh dạn vì thấy mình
không xứng đáng.
Thượng Thành nhăn mặt:
- Cái gì mà xứng đáng hay không xứng đáng ở đây? Đã là tình yêu thì
không nói đến hai chữ ấy. Anh cứ luôn luôn cho mình không xứng đáng
thì thôi, ngay từ đầu đừng yêu Yêu chi để rồi tự Ôm đau khổ một
mình. Chị hai em cũng giống như anh ở chỗ đó, yêu rồi để nói là
mình không xứng đáng. Thật ra anh và chị ấy định làm khổ mình đến
bao giờ?
- Ạnh đã một đời vợ.
- Thì đã sao?
- Còn Thượng Nguyên là một cô gái trong sáng và cao đẹp, giàu tình
thương yêu.
- Rồi vì lẽ đó mà anh tự cho mình không xứng đáng?
Tuấn Dũng gật đầu, Thượng Thành xua tay:
- Đừng cho là em hỗn nhạ Anh và chị hai em đều khờ cả. Tự nhiên rồi
tìm điểm tốt của người mình yêu ra làm bức tường ngăn cách. Anh thì
thấy điểm tốt của chi 2, chị hai thì thấy điểm tốt của anh. hai
người cứ như thế mà chối bỏ tình yêu của nhau thật là…anh ngại mình
có gia đình, còn chị hai từ lâu đã mất niềm tin ở đàn ông.
Tuấn Dũng nhỏm dậy:
- Em nói…
- Chuyện dài dòng lắm. Anh chỉ cần biết giờ đây chị hai em không
còn ác cảm vói đàn ông nữa, vì chị ấy đã yêu anh và nhìn thấy ở anh
không phải người đàn ông nào cũng như nhau đều là phản bội.
Tuấn Dũng lẩm nhẩm:
- Phản bội?
- Đúng. Lúc ba mẹ em còn sống, chị hai em có quen một người đàn ông
tên Thiện Bình. hai gia đình qua lại với nhau còn muốn đi đến hôn
nhân. Nhưng không ngờ, tai nạn xảy ra, tử thần đã cướp đi sinh mạng
của ba mẹ em, gia đình buồn đâu, tài sản bị người khác chiếm đoạt.
Trong lúc chị hai em đau khổ và cần anh Bình nhất thì anh ta đã
quay lưng quen với một người con gái khác. Và kể từ đó, chị em phải
ly hương bôn ba tìm cuộc sống. Cũng nhờ bản lãnh của chị hai mà tụi
em mới được tồn tại và học hành đến nơi đến chốn ở cái đất thành
thị nhiều cạm bẫy này. Tụi em rất thương chị hai và mong muốn chị
ấy vui vẻ và hạnh phúc.
Nghe qua câu chuyện tưởng như hoang đường nhưng là sự thật đó, Tuấn
Dũng vô cùng xúc động khi được nghe kể về cuộc đời của người anh
yêu.
Đáng lý ra anh phải tìm hiểu sớm hơn để giúp Thượng Nguyên phần nào
bớt đi gánh nặng.
Thượng Thành nhìn Tuấn Dũng:
- Những gì bí mật của chị 2, em đã nói hết. Vậy anh nghĩ sao về chị
2?
- Càng nghe, anh càng hiểu và yêu chị hai em nhiều hơn. Cho nên bắt
đầu từ bây giờ, bất luận thế nào anh cũng không để mất Thượng
Nguyên. Cô ấy không những giàu tình thương mà còn giàu nghị lực
khiến anh khâm phục.
- Và bây giờ anh đã hiểu vì sao tụi em luôn luôn tôn trọng và nghe
lời chị hai chứ gì? Chị ấy vừa là một người bạn, vừa là một người
chị, vừa là một người mẹ. Em còn nhớ lúc em bệnh, chị ấy vừa đi
làm, vừa đi học, vừa chăm sóc em , mệt mỏi rã rời mà chị ấy không
một tiếng rên than, chị hai cố gắng vượt lên để không đầu hàng số
phận. Ước mơ của chị là tốt nghiệp Đại Học để tương lai xán lạn
hơn, điều đó sắp trở thành sự thật rồi.
Tuấn Dũng gật đầu:
- Phải, và anh sẽ giúp chị hai em làm nốt những việc còn lại. Có
một căn nhà ở thành phố, các em đều phải tốt nghiệp Đại Học.
Thượng Thành sáng mắt:
- Anh giỏi thật đó. Điều đó em vẫn chưa nói mà.
- Nếu anh không hiểu thì anh không xứng đáng để yêu chị em. Thượng
Thành! Hãy xem đây là nhà của mình. Anh muốn chị em em luôn gần gũi
anh và chúng ta sống như người một nhà có được không?
Thượng Thành vỗ tay:
- Hay quá. Cuối cùng chúng em cũng có được một mái nhà. Em cám ơn
anh.
Tuấn Dũng không đồng ý:
- Người chung một nhà thì không cần phải cám ơn đâu.
- Phen này đợi chị hai về ăn mừng mới được. Nhưng mà anh Dũng nè!
Anh có trở về Hàn Quốc nữa không?
-. Cái đó thì phải hỏi ý kiến chị em đã. Nếu chị em cho ở lại thì
anh ở lại.
Thượng Thành nhướng mắt:
- Chưa gì mà coi bộ anh “nhất vợ nhì trời” rồi đó nghe. Vấn đề đi
hay ở đều phụ thuộc ở chị hai em. Lỡ chị ấy bảo anh trở về thì anh
cũng trở về nữa sao?
- Thượng Nguyên không tuyệt tình như thế đâu em.
- Ồ! Lại bệnh nhau nữa kìa. Anh Dũng! Em hỏi câu này, anh phải trả
lời cho thật nghe.
- Bày đặt rào trước đón sau nữa. Thôi được cứ hỏi đi.
- Nếu như anh kết hôn với chị em và định cư luôn ở Việt Nam thì
chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị phải làm sao?
..................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chcs các bạn vui vẻ
.....................................................
Chương 16
- - Bỏ.
- Anh nói chơi hoài.
- Không đâu. Anh đang nói thật đó. Vì nó mà anh đánh mất cả hạnh
phúc của mình. Thà rằng anh chọn lựa hạnh phúc, sự nghiệp kia ta có
thể bắt đầu lại mà.
- Nhưng khó khăn lắm anh mới có được sự nghiệp to lớn như thế, bỏ
đi không uổng sao?
- Vậy hạnh phúc em bỏ đi suốt đời em có tìm lại được không? Ta còn
sức lực, ta còn đôi tay thì sự nghiệp tạo dựng lại mấy hồi.
- Anh nói cũng phải. Mà chị hai em sẽ không bao giờ đồng ý để anh
bỏ tất cả bên kia đâu.
- Ai nói là anh bỏ, chức chủ tịch hội đồng quản trị anh không làm
nữa thôi. Còn cổ phần của anh, anh có thể bán cho người khác lấy
tiền về Việt Nam đầu tư không được sao? Anh muốn xoá sạch hết kỷ
niệm không vui ở Seoul.
Thượng Thành nhíu mày:
- Có thế mà em cũng không nghĩ ra. Sao mà ngu thế.
- Không phải ngu mà là chậm hiểu thôi.
Cả hai bật cười. Thượng Thành đứng lên:
- Em phải vào nấu cơm đây, kẻo Tuấn Hải về lại la âm lên là đói
bụng.
- Vừa lo học, lại vừa phải lo chuyện nhà cực lắm phải không
thành?
- Thì đó là công việc chị hai em vẫn làm.
- Bấy lâu nay anh thật là vô tâm.
- Anh biết không, trưa chiều gì chị hai cũng đợi cơm anh hết. Anh
thử nghĩ đi, chị hai cố tình nấu những món ăn mà anh thích, mà anh
thì chẳng về, thử hỏi chị ấy buồn hay vui?
- Anh biết, anh biết. Từ nay về sau sẽ không có chuyện đó xảy ra
nữa đâu.
- Là do anh hứa đó nghen.
Tuấn Dũng đứng lên theo:
- Anh phụ với em.
- Có được không đây?
- Đừng khinh dễ ông này này chứ em. Anh thường chiên trứng ốp – la
lắm.
- Vậy cũng nói.
- À! Anh quên hỏi Tuấn Hải đâu rồi?
- Ra công viên với anh Tư.
- Hình như Tuấn Hải mến chị em em hơn là mến ba nó.
- Phải vậy thôi. Gần ai nhiều thì mến người đó nhiều.
*@*@*@*@*
Thượng Tuấn sờ lên trán Tuấn Hải:
- Thằng bé nóng quá, em xuống nhà gọi điện cho anh Dũng đi Thượng
Tâm. Xem có cần phải đưa thằng bé vào bệnh viện không?
Dù đàn mơ màng, nhưng khi nghe đến hai chũ bệnh viện thì Tuấn Hải
giãy nảy lên:
- Không, con không vào bệnh viện đâu.
- Nào ngoan nào. Bệnh thì phải vào bệnh viện để khám và chích thuốc
mới hết bệnh chứ.
- Con không chịu. Bác sĩ chích thuốc đau lắm.
Thằng bé mếu máo:
- Cô Nguyên ơi! Cô về với con đi, cô đừng bỏ con. Con hứa con sẽ
ngoan, con nhớ cô lắm.
Thượng Tuấn dỗ dành:
- Đừng khóc, cô Nguyên không bao giờ bỏ con đâu.
- Cậu gạt con. Cô Nguyên không bỏ con mà cô Nguyên đi mất
tiêu.
Thằng bé lay tay Thượng Tuấn:
- Có phải ba con đã làm điều gì cho cô Nguyên giận không cậu?
- Ờ, không có đâu. Tại cô Nguyên đi công tác thôi.
- Đi công tác là đi giống như ba con đó hả cậu?
- Ừ.
- Nhưng ba con đi đâu có lâu như cô Nguyên. Ngày nào con cũng trông
mà cô Nguyên vẫn không về.
Thằng bé thút thít:
- Cô Nguyên bỏ con thật rồi.
Thượng Tuấn ôm thằng bé vào lòng:
- Ngoan, con nằm nghỉ cho khoẻ đi. Nếu không, cô Nguyên về sẽ rất
là lo lắng khi thấy con bệnh đó.
- Thật hả cậu?
- Gạt con làm gì.
Tuấn Hải ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhưng vừa nhắm mắt lại đã mở
mắt ra ngay:
- Không được. Con mà ngủ, cô Nguyên về con không hay thì cô Nguyên
lại đi nữa.
Thượng Tuấn vuốt tóc thằng bé:
- Con yên tâm. Cô Nguyên về, cậu sẽ gọi con.
Thằng bé dặn dò:
- Cậu đừng quên đó.
Tuấn Hải nhắm hờ mắt, không lâu thì rơi vào mê man, môi khô nứt mà
vẫn gọi tên cô Nguyên.
Thượng Tuấn quay sang Thượng Tâm còn đứng gần đó:
- Em đi gọi điện đi, để anh canh chừng Tuấn Hải.
Thượng Tâm lắc đầu:
- Không ngờ thằng bé nhớ chị hai đến phát bệnh như vậy. Ở Cân Thơ,
chị hai co nhớ Tuấn Hải hay không?
- Không những nhớ Tuấn Hải mà còn nhớ anh em chúng ta và anh Dũng
nữa.
- Tình thương mến của chị hai nhiều quá.
Thượng Tâm mở cửa phòng xuống lầu:
- Chị 2, dù có nhớ thương chị cũng đừng để như Tuấn Hải nghe. Nơi
Cần Thơ ấy, chị mà bệnh rồi tụi em và mọi người biết đâu mà tìm.
Hay là chị mau mau về đi, Tuấn Hải và mọi người đang nhớ và trông
chị lắm.
Ra đến phòng khách, Thượng Tâm đến ngay máy điện thoại, anh bấm số
điện thoại di động của Tuấn Dũng.
Tiếng tít liên hồi, chúng tỏ là bị bận. Thượng Tâm gác máy, hai
phút sau anh lại nhấc ống nghe lên…Bận tiếp.
Thượng Tâm cau mày:
- Điện thoại di động mà nói chuyện gì khiếp thế?
Năm phút sau, Thượng Tâm nhấc ống nghe, bất quá tam thôi nghe,
không được nữa là không gọi nữa đâu. Tít…
Cũng may, lần này máy không bị kẹt.
- Alộ Tuấn Dũng nghe đây.
- Anh Dũng! Anh đang ở đâu vậy?
- Thượng Tâm hả? Hiện giờ anh đang ở gần nhà thờ Đức Bà.
- Anh có thể về nhà ngay được không?
- Có chuyện gì không em?
- Tuấn Hải đang bị sốt. Thằng bé cứ đòi gặp chị 2.
- Được rồi, anh về ngaỵ Cúp máy nhé.
- Vâng.
Thượng Tâm gác máy, anh ngồi luôn ở phòng khách để chờ Tuấn
Dũng.
Không đầy 15 phút sau thì nghe tiếng chuông cổng, Thượng Tâm hấp
tấp đi ra.
Cánh cổng được mở rộng ra, xe Tuấn Dũng vào sân. Cùng bước xuống
với anh là một người đàn ông. Thượng Tâm đoán đó là vị bác sĩ riêng
của Tuấn Dũng.
Thượng Tâm khép cồng, cúi đầu chào vị bác sĩ rồi theo chân hai
người vào nhà.
Không dừng lại ở phòng khách mà Tuấn Dũng đưa luôn vị bác sĩ ấy lên
lầu.
Cửa phòng Tuấn Hải bật mở, Thượng Tuấn đứng lên:
- Anh Dũng!
Đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh Tuấn Dũng như muốn hỏi. Tuấn
Dũng giới thiệu ngắn gọn:
- Tùng Quân – bác sĩ của gia đình.
Thượng Tuấn lịch sự:
- Chào bác sĩ.
Vị bác sĩ cũng giơ tay:
- Chào cậu.
Tuấn Dũng hỏi:
- Tuấn Hải sao rồi?
- Thằng bé cứ gọi mãi tên chị 2.
- Để tôi xem nào.
Thượng Tuấn nhích người ra sau để nhường chỗ cho vị bác sĩ khá
trẻ.
Tùng Quân sờ lên trán thằng bé, rồi tiếp theo là những dụng cụ của
một người bác sĩ. Anh đo nhiệt độ rồi khám tổng quát xong đâu đấy
anh kết luận:
- Thằng bé bị cảm nhẹ, không cần phải đến bệnh viện cũng không cần
phải chích thuốc.
Dùng cây viết ghi ghi, TQ trao tờ giây cho Tuấn Dũng:
- Đây là toa thuốc, cậu cứ mua và cho thằng bé uống. Nếu đến tối
không thuyên giảm thì gọi điện cho tôi ngay.
- Cám ơn cậu.
- Không có gì, đó là trách nhiệm của người bác sĩ chúng tôi
mà.
TQ bỏ những dụng cụ y khoa vào trong cặp táp.
- Bây giờ tôi phải về phòng mạch.
- Tôi đưa cậu đi.
- Phiền cậu vậy.
- Có gì đâu mà phiền khi cậu đã đích thân đến đây khám cho con trai
tôi.
Tuấn Dũng quay sang Thượng Tuấn:
- Em trông chừng Tuấn Hải giùm anh chút nhé.
- Vâng.
- Em trai cậu à?
- Cũng gần giống như vậy.
TQ giơ tay chào tạm biệt Thượng Tuấn. Vừa bước ra khỏi phòng, anh
tò mò ngay:
- “Cô Nguyên” mà con trai cậu gọi trong lúc mê là ai vậy?
- Cô giáo của nó.
- Không phải chứ? Thằng bé thương cô giáo đến vậy sao? Sao tên ba
mẹ nó không gọi mà đi kêu tên cô giáo? Tôi mới nghe chuyện này lần
đầu tiên.
- Thế cậu có nghe nói cô giáo như mẹ hiền không?
- Có. Nhưng mà…
- Có là được rồi.
- Hình như cậu đang giấu tôi điều gì.
- Có gì đâu mà phải giấu. Th ư ợng Nguy en là chị của 3 anh em
Thượng Tuấn, Thượng Tâm, Thượng Thành trong ngôi nhà này.
- Là hai cậu lúc nãy tôi mới gặp đó hả?
- Ừ. Và cô ấy vừa là cô giáo, vừa là một người mẹ mà Tuấn Hải hết
lòng yêu thương.
TQ nheo mắt:
- Thế ba nó có yêu thương không?
- Cậu hỏi để làm gì?
- Thì tò mò vậy mà.
- Cậu chỉ cần biết cô ấy là một cô gái nhân hậu, một người chị
tuyệt vời trong lòng 3 đứa em trai và là một cô giáo hết lòng yêu
thương Tuấn Hải là được rồi.
- Ok. Cậu muốn làm điều bí mật cho riêng mình thì tôi không tò mò
để làm gì nữa.
Tuấn Dũng lái xe đưa bác sĩ TQ về rồi thì Thượng Tâm mon men lên
lầu:
- Sao rồi anh ba?
- Cảm nhẹ thôi. Nhưng vì do nhớ chị hai quá nên thằng bé thường gọi
trong mơ.
Thượng Tâm chép miệng:
- Thật là tội nghiệp. Nhớ lúc anh em mình bị bệnh, chị hai luôn
luôn kề cận bên giường. Còn bây giờ Tuấn Hải bị bệnh cần chị hai
thì chị hai lại ở xa.
Anh nhìn lịch:
- hai ngày nữa chị hai mới về mà Tuấn Hải thì cứ mãi gọi tên, không
biết bệnh có giảm được không? Nhớ mà đến bệnh thì đúng là vượt lên
trên cả tình mẫu tử.
- Anh Dũng yêu chị hai và chị hai cũng yêu anh Dũng. hai người có
đến với nhau cũng không sợ sự ngăn cách giữa một đứa con. Bởi vì
Tuấn Hải đã coi chị hai mình như một người mẹ thật sự. Vậy là ông
trời không phụ tấm lòng nhân hậu và cao đẹp của chị 2. Anh Dũng
đúng là một người tốt mà chị hai đã tìm thấy. Anh ấy đã xem chúng
ta như người nhà vậy thì chúng ta không cần phải bôn ba nữa. Cứ ở
đây cùng mọi người để cùng tạo dựng tương lai.
- Em cũng nghĩ thế. Từ đây cuộc sống của chị em ta yên vui hơn. một
đại gia đình hạnh phúc.
- Và em cũng mau mau kiếm một cô để chiều chuộng với người
ta.
Thượng Tâm lắc đầu:
- Chuyện đó chưa cần thiết lắm. Việc trước mắt của em là sự nghiệp.
Thanh niên không nên yêu sớm mà buông lơi tương lai.
- Nhưng có tình yêu đời sống của em mới khác.
- Quan niệm của em không giống anh.Sự nghiệp vững vàng. 30 lập gia
đình vẫn chưa muộn.
- Rồi một lúc nào đó em sẽ cảm thấy mình cô đơn.
Tuấn Hảiượng Tâm cười:
- Có cả một đại gia đình như thế này thì làm sao mà cô đơn
được.
- Anh chịu thua lý luận của em luôn.
Thượng Tâm lắng tai nghe:
- Hình như dưới nhà có tiếng điện thoại, để em xuống nghe.
- Hổng chừng chị hai gọi về đó.
- Có thể lắm
Thượng Tâm lao nhanh xuống lầu, chứ anh không thể đi từ từ được vì
điện thoại reo có vẻ liên hồi và gấp rút.
- Alô.
Đúng y như dự đoán:
- Thượng Tâm! Sao nhà vắng thế? Chị gọi điện thoại hai lần mà chẳng
ai nghe, làm chị muốn hoảng lên, tưởng ở nhà xảy ra chuyện
gì.
- Em đang nói chuyện với anh ba trên lầu nên có lẽ không
nghe.
- Cả nhà khoẻ chứ?
- Anh Dũng, anh 3, em, Thượng Thành đều khoẻ, Còn…
Thượng Nguyên hấp tấp:
- Tuấn Hải sao?
- Hổng biết có phải do nhớ chị không mà thằng bé bị sốt.
- Bây giờ sao rồi?
- Anh Dũng vừa đưa bác sĩ về khám, cho biết là cảm nhẹ Nhưng…
- Đừng làm chị hồi hộp mà.
- Trong cơn mơ, Tuấn Hải thường gọi tên chị Chị 2! Chị có thể sắp
xếp về sớm hơn được không?
Thượng Nguyên thở hắt ra:
- Chị đoán không sai. Đúng là ở nhà có chuyện. Hèn gì mấy hôm rày
tâm trạng chị không được yên. Đã cho Tuấn Hải uống thuốc
chưa?
- Bác sĩ cho uống một lần, anh Dũng cầm toa đi mua thêm rồi. Chị 2!
Do thương nhớ chị mà thằng bé sinh bệnh. Em sợ bệnh của Tuấn Hải sẽ
kéo dài. Không có chị, Tuấn Hải chẳng chịu ăn uống gì hết.
Suy nghĩ thoáng qua, Tuyết Hoa quyết định:
- Được rồi, hãy cố gắng ép Tuấn Hải ăn và uống thuốc. Chiều nay chị
có mặt tại thành phố.
Thượng Tâm mừng rỡ:
- Thật hả chị 2?
- Nghe trưởng đoàn nói chiều nay đoàn thực tập sẽ về.
- Vậy thì hay quá.
- Nhớ những lời chị dặn. Chị cúp máy đây.
Thương Tâm lim dim mắt:
- Vậy là Tuấn Hải sớm khỏi bệnh rồi.
Anh vừa gác máy thì đã nghe tiếng chuông cổng. Thượng Tâm lẩm
bẩm:
- Sao mà tới tấp vậy? Hết chị Nguyên gọi điện thì anh Dũng
về.
Nhưng cánh cổng bật mở, người bấm chuông không phải là Tuấn Dũng mà
là một người con gái sang trọng. Thượng Tâm hỏi:
- Chị muốn tìm ai?
Người con gái gỡ kính đên trên mặt xuống.
- Tuấn Dũng. Đây có phải là nhà anh ấy đang ở không?
“Anh ấy”, hai tiếng ấy như thân mật. Thượng Tâm quan sát cô gái
trước mặt. Nét đẹp có cái gì đó lai lai, đôi mắt đa tình, mái tóc
nhuộm hơi vàng, đôi môi khuyến rũ. Nói chung là một nét đẹp rất
kiêu sa.
Thượng Tâm tự hỏi: Là mẹ của Tuấn Hải chăng? Không phải. Nhìn đâu
giống mấy tấm hình trong album mà anh đã từng xem. Vậy là ai?
Cô gái tự giới thiệu:
- Tôi tên là Nguyệt Thu, mới từ Seoul sang, phiền cậu báo lại với
Tuấn Dũng.
Thượng Tâm định “à” lên nhưng anh kịp ngăn lại. Thì ra đây là người
con gái đã từng đeo anh Dũng như lời Vĩ Nam nói. Vậy cô ta đang là
tình địch của chị hai mà. Thế có nên để cô ta gặp anh Dũng
không?
Thượng Tâm suy nghĩ, rồi vờ cau mày:
- Chị nói chị tìm Tuấn Dũng, mà Tuấn Dũng nào?
- Người đàn ông mang hai dòng máu Việt – Hàn, có đứa con trai tên
là Tuấn Hải.
- Vậy thì tôi không biết.
Thượng Tâm nghĩ: Cầu mong cho anh Dũng đừng về trong lúc này.
- Không phải anh ấy ở địa chỉ này sao? 336B…
- Địa chỉ thì đúng, nhưng chủ thì không.
Thượng Tâm nói dối:
- Chị hai tôi mua lại căn biệt thự này của một người tên là Can Jun
Hee.
Nguyệt Thu mừng rỡ:
- Là anh ấy đấy. Nếu Tuấn Dũng đã bán căn biệt thự này thì anh ấy
đi đâu?
- Tôi không được biết. Ông ta có trở về Seoul không?
Nguyệt Thu lắc đầu:
- Không có. Công ty ở seoul đều do Vĩ Nam quản lý.
Thượng Tâm tỏ ra băn khoăn:
- Xin lỗi, tôi không giúp gì được cho chị.
Nguyệt Thu thất vọng. Cô cám ơn rồi bước ra đường, nhưng bỗng quay
lại làm Thượng Tâm muốn thót tim:
- Chị cậu tên gì?
- Thượng Nguyên, nhưng chị ấy đã đi công tác ở Cần Thơ rồi.
- Cám ơn.
Thấy Nguyệt Thu lên taxi, Thượng Tâm mới thở phào. Nghĩ lại anh
cũng thấy tội tội, từ Seoul sang đây tất cả vì người mìn yêu
thương. Nhưng cô Nguyệt Thu kia không nghĩ: “Cái gì không thuộc về
mình mà cứ đeo đuổi như thế không phải là vô ích sao?”