- Thượng Nguyên! Em may ra xem hình sinh nhật của chị Ân Ân nè.
Nhanh lên đi.
- Vũ Tâm à! Anh đừng kích thích trí tò mò của em nữa có được không?
Thật sự công việc em làm chưa xong mà.
- Hãy nhường chỗ bận rộn của em cho Vũ Hằng và San San đi, để họ
tập làm dâu.
San San ré lên:
- Anh thật không công bằng, chị Nguyên cũng đang tập làm dâu
vậy.
- Thượng Nguyên khác, còn em và Vũ Hằng khác.
- Tại sao khác? Chúng em là phụ nữ với nhau mà. Anh đang thiên vị
thì có.
- Thiên vị với Thượng Nguyên thì ích lợi gì cho anh chứ? Bộ anh
không sợ Tuấn Dũng băm xác anh hay sao?
- Ai mà biết được điều đó.
Thượng Nguyên giậm chân:
- Nè, hai người vừa phải thôi nghe. Tuấn Dũng thì có liên can gì
đến tôi nào?
- Liên can hay không liên can làm sao tụi này biết được. Chẳng phải
ngày nào ông ta cũng gọi điện về hỏi thăm chị đó sao?
- San San.
- Thượng Tuấn là người luôn nghe những cuộc điện thoại ấy.
Thượng Nguyên tròn mắt:
- Sao chị không hề hay biết?
- Vì ông ấy dặn không được nói ra.
- Tại sao?
- Em không được rõ lắm.
Thượng Nguyên dựa vào tường:
- Định bày trò gì nữa đây?
Vũ Hằng lên tiếng:
- Chắc không có việc gì đâu ngoài việc hỏi thăm sức khoẻ mày và
Tuấn Hải. Thả lỏng mình đi, đừng căng thẳng quá.
San San phụ hoạ:
- Chị Vũ Hằng nói phải đó. Tuấn Dũng quan tâm đến chị nhưng cố tình
không cho chị biết thôi. Ông ta có ý tốt mà.
Vũ Hằng đẩy vai bạn:
- Đừng suy nghĩ nữa, tiếp tục công việc của mình đi, hay là ra xem
ảnh với anh Vũ Tâm.
- Tao không làm và tao cũng không xem. Tao muốn ngồi không.
- Vậy thì tuỳ.
Thượng Nguyên kéo ghế:
- Hình như mấy lúc gần đây mọi người thường bí mật với tao.
Vũ Hằng chau mày:
- Gì nữa?
- Không phải vậy sao? Cả những cú điện thoại Tuấn Dũng gọi về từ
Hàn Quốc, tao là người không biết gì.
- À! Hoá ra là mày đang trông điện thoại của ông ta.
Thượng Nguyên nẹt ngang:
- Trông gì chứ? Mày đừng có nghĩ lung tung.
Vũ Hằng trêu ghẹo:
- Không đánh mà khai kìa San San. Ngày mong đêm nhớ, ăn ngủ không
yên, đích thị là nàng ta đang yêu.
Thượng Nguyên trừng mắt:
- Tao khớp cải mỏ mày bây giờ, ăn với nói.
- Nhưng phải là sự thật không? Để cho Tuấn Hải nó mừng vì nó trông
tiếng mẹ Nguyên lắm đó.
- Điên khùng!
- Hổng tin thì mày cứ hỏi Tuấn Hải.
- Con nít thì biết gì, tại thằng bé thiếu tình mẹ đó thôi.
- Mày nỡ ngồi nhìn Tuấn Hải ngày nào cũng khóc vì thiếu tình mẹ như
bao đứa trẻ khác hay sao?
Thượng Nguyên thở dài:
- Tao thì giúp được việc gì ngoài việc vai trò của một cô
giáo.
- Ít ra tình thương của mày làm cho Tuấn Hải không còn tủi thân
nữa.
Thượng Nguyên lắc đầu:
- Nay mai mẹ Tuấn Hải sẽ qua, cậu bé sẽ không còn buồn nữa.
- Mày tin có điều ấy à?
- Tin chứ.
- Thì mày cứ chờ đi, tao không bao giờ tin vợ Tuấn Dũng sẽ sang
Việt Nam. Dù cho có điều đó nhưng là bao lâu nữa? Hiện tại Tuấn Hải
đang rất cần mày, cần tình thương và sự che chở của mày. Tao hỏi
thật mày nghe, nếu xa Tuấn Hải mày có thấy buồn không?
- Ngoài ba mẹ và các em tao ra, Tuấn Hải là người tao thương yêu
nhất.
- Vậy là đủ rồi, Tuấn Hải không bao giờ muốn xa mày. Tình cảm khắng
khít của cậu bé cũng đủ nói lên điều đó. Tao khuyên mày đừng bao
giờ có ý định rời xa ngôi nhà này.
Thượng Nguyên nhìn bạn:
- Mày đang xin giùm cho cha con Tuấn Hải ư?
- Mày nghĩ sao cũng được.
- Đã nhận bao nhiêu tiền của họ rồi?
- Mày…
Thượng Nguyên cười:
- Tao đùa thôi, nhưng tao cần phải suy nghĩ lại để không tổn thương
ai.
Vũ Hằng siết tay bạn:
- Tao đang chờ kết quả tốt.
Thượng Nguyên liếc bạn:
- Nếu mày không phải là em Vũ Tâm, tao cứ nghĩ mày là cô của Tuấn
Hải mất thôi.
- Tao có muốn mà không được, ngặt nỗi cha con Tuấn Hải chỉ thích
mỗi mình mày thôi.
- Đồ quỷ.
Thượng Nguyên quay lưng:
- Không thèm nói chuyện với mày nữa, tao lên xem hình với Vũ Tâm
đây. Nè, bao giờ thức ăn chin gọi tao đó.
Nhìn theo dáng Thượng Nguyên, Vũ Hằng nói với San San:
- Em phải luôn cầu nguyện để cho Tuấn Dũng và Thượng Nguyên mau đến
với nhau. Lúc đó em sẽ không gặp phải bà chị chồng khó tính
nữa.
San San khúc khích:
- Thế còn chị, chí có cần em cầu nguyện không?
- Cám ơn em, chị đã có Phi Ngữ rồi.
Thoáng thấy dáng Thượng Nguyên, Vũ Tâm gọi:
- Lại đây này, hình chụp vui lắm.
Thương Nguyên vô tư sà xuống bên Vũ Tâm:
- Cho em xem nào, đẹp vui ra sao mà anh cứ quảng cáo mãi.
Quả nhiên khi xem ảnh, Thượng Nguyên cười không ngớt, thậm chí còn
phá lên cười.
Đêm sinh nhật Ân Ân thật là vui, có mặt đầy đủ bá quan văn võ. Nhân
vật chính Ân Ân và người tình trăm năm Vũ Tâm không tính. Những
gương mặt quen thuộc Vũ Hằng, Phi Ngữ, Thượng Tuấn, San San, Thượng
Tâm, Thượng Thành, có cả Tuấn Hải nữa.
Trong ảnh, cử chỉ hành động của họ đều có thể làm cho mọi người
cười. Nhất là những trò của Thượng Tuấn, cái thằng ngày thường ít
nói thế mà trong đêm sinh nhật Ân Ân nói như sáo.
Thêm Tuấn Hải, tấm hình nào cũng cười tươi, cười đến híp cả
mắt.
Cảm động nhất là tấm ảnh Tuấn Hải hôn lên má cô giáo Thượng Nguyên
và còn kèm theo câu nói “Con yêu cô nhất”.
Vũ Tâm cười nhỏ:
- một đại gia đình hạnh phúc phải không em?
- Gần giống như vậy.
- Trong buổi tiệc, các vị khách nam bạn của Ân Ân, họ luôn ngưỡng
mộ em.
- Vậy sao? Họ ngưỡng mộ về điều gì? Khía cạnh nào?
- Tất cả, đức tính và con người của em.
- Tại sao họ biết?
- Xin lỗi, Ân Ân đã vô tình ca ngợi em với họ.
Thượng Nguyên kêu lên:
- Thế là chết em rồi. Nếu mai này em có điều gì không đúng or sơ
xuất thì sao đây?
- Làm con người ít ai mà hoàn hảo, bản thân họ cũng biết điều đó
nên họ không để ý đâu.
- Thật là tự nhiên làm khó em.
Vũ Tâm bật mí:
- Có một vấn đề em chưa biết nè, ba mẹ Ân Ân cứ tưởng Tuấn Hải là
con trai của em. hai ông bà già còn nói chắc gia đình em hạnh phúc
lắm.
Không dằn được, Thượng Nguyên ngã ra cười rũ rượi:
- Vũ Tâm ơi! Anh làm em đau bụng mất. Nếu Tuấn Hải mà là con của em
thì còn phải nói. Họ còn đồn gì nữa không anh?
- Giám đốc công ty xây dựng Trần Phong ngỏ lời nhờ anh giới thiệu
em với họ.
- Để làm gì?
- Em thử suy nghĩ xem.
- Ôi!
Thượng Nguyên cười đến ra nước mắt, xong cô khoát tay:
- Hãy để em xem hết cuốn album này đã.
Vũ Tâm chỉ:
- Em xem tấm ảnh này nè. Giống mẹ với con không?
Thượng Nguyên ngắm tấm ảnh Tuấn Hải ôm cổ cô, và cô cũng ôm Tuấn
Hải trong vòng tay mình. Nụ cười của hai người rạng rỡ và tuyệt vời
làm sao.
Vũ Tâm và Thượng Nguyên cứ thế mà chúi đầu vào cuốn album. Quên hết
khoảng không gian quanh mìn.
Đến khi nghe tiếng động khá lớn nơi cửa. Cả hai mới giật mình nhìn
lên.
Thượng Nguyên ngỡ ngàng đứng bật dậy:
- Ông chủ!
Tuấn Dũng nhếch môi:
- Vui vẻ nhỉ?
Chiều hướng có vẻ không tốt, nên Vũ Tâm lên tiếng, anh cố gắng mềm
mỏng giải thích:
- Xin đừng hiểu lầm chúng tôi.
- Những gì tôi thấy mà bảo tôi không nên tin à? Sao phụ nữ các
người đều giống nhau thế?
Thượng Nguyên dằn lòng, cô nhỏ nhẹ:
- Ông chủ! Tôi xin lỗi, không được phép của ông mà tôi đưa các bạn
tôi về đây. Lần này ông tới sao không gọi điện báo trước?
- Hừ, báo trước. Nếu tôi báo trước thì đâu thấy cảnh tượng như thế
này. Thượng Nguyên! Tôi rất lấy làm tiếc khi luôn nghĩ tốt về
cô.
Vũ Tâm bước lên:
- Ông Dũng! Nghe tôi nói đã.
Tuấn Dũng ngăn lại:
- Giờ thì tôi không muốn nghe.
- Ông chủ!
Thượng Nguyên bất lực nhìn theo bóng dáng Tuấn Dũng khuất ở cầu
thang.
Cô buông người xuống salon, ôm đầu:
- Tôi không hiểu gì hết.
Vũ Tâm mím môi:
- Để anh lên giải thích với ông ta.
Thượng Nguyên lắc đầu:
- Vô ích thôi.
- Nhưng ông ta đã hiểu lầm em.
- Cứ để ông ta hiểu lầm đi, như thế càng tốt hơn.
- Sự hiểu lầm của Tuấn Dũng không đơn giản, hình như ông ta đang
tức giận vì ghen.
- Ghen ư?
- Phải đó, ông chủ đang buồn mà cũng đang ghen.
Thượng Nguyên, Vũ Tâm cùng quay lại:
- Vĩ Nam! Ông cùng tới với Tuấn Dũng?
- Đúng.
Vừa lúc Vũ Hằng và San San chạy lên, giọng oang oang:
- Ăn được rồi, thức ăn ăn được rồi, Thượng Nguyên
-Nhưng thấy tất cả đều im lặng, gương mặt có vẻ căng thẳng. Vũ Hằng
ngơ ngác hỏi San San:
- Có chuyện gì vậy?
- Em không biết.
Vũ Tâm đứng gần đó cốc vào đầu em gái.
- Đừng lo ăn uống nữa, xảy ra chuyện lớn rồi. Ông chủ Thượng Nguyên
đã về.
- Thêm một người thì càng vui chứ sao.
- Không như em tưởng đâu. Ông ta thấy anh và Thượng Nguyên ngồi xem
album ở đây liền đùng đùng nổi giận bỏ lên lầu.
Vũ Hằng lẩm bẩm:
- Như thế thì không ổn thật.
Phát hiện ra Vĩ Nam, cô chạy lại:
- Tôi muốn biết chính xác, tại sao ông chủ ông nổi giận với ban
tôi? Nó đâu có lỗi gì chứ, nếu ông chủ ông không hài lòng vì nó thì
nó sẽ dọn đi ngay.
Vĩ Nam giơ tay:
- Ok. Bây giờ mọi người cứ bình tĩnh và ngồi xuống đi.
Vũ Hằng ấn bạn:
- Để xem Vĩ Nam biện hộ cho ông chủ mình điều gì. Đừng ỷ có tiền
rồi bắt nạt kẻ đang gặp khó.
Vũ Tâm lên tiếng rầy em gái:
- Em bớt nói một chút được không Vũ Hằng? Để nghe Vĩ Nam nói gì
kìa?
Thượng Nguyên im lặng, ví như Vĩ Nam không nói cô cũng hiểu được
phần nào cơn giận của Tuấn Dũng, thì ra tình cảm anh dành cho cô là
thật sự. Và cô có nên chấp nhận nó không khi cô cũng ngày đêm mong
nhớ.
Vĩ Nam trầm giọng”
- Tôi không biện giải mà chỉ nói lên sự thật để mọi người hiểu Tuấn
Dũng nhiều hơn. Ông ấy không xa cách và cũng không đáng ghét. Ông
ấy rất đáng để cho chúng ta làm bạn.
Vũ Hằng nóng này:
- Nghĩa là sao?
- Chuyện không có gì là tốt đẹp, nếu không nói ra thì mọi người sẽ
không thông cảm cho ông ấy. Còn nói ra, liệu mọi người có dè bỉu
ông ấy không?
Thượng Nguyên rắn giọng:
- Tôi cam đoan sẽ không có điều đó xảy ra.
Mọi người đều nhìn Thượng Nguyên, nhưng cô vẫn phớt lờ:
- Ông có thể yên tâm. Nếu ông và Tuấn Dũng đã xem chúng tôi là bạn
thì chúng tôi sẵn sàng chia sẻ những gì mà các ông gặp phải.
Lời nói của Thượng Nguyên như một động lực giúp Vĩ Nam can đảm hơn.
Anh gật đầu:
- Thật ra đây cũng chỉ là chuyện riêng tư thôi, Tuấn Dũng vừa li dị
với vợ và ở công ty, việc làm của Tuấn Dũng đang có những rắc rối
và biến động lớn, cho nên ông ấy đâm ra cáu gắt và bực bội.
Đúng là một tin bất ngờ, nhất là đối với Thượng Nguyên. Chuyện hôn
nhân của Tuấn Dũng lại đi đến kết thúc không được vui và điều cô lo
sợ nhất cho Tuấn Hải đã đến rồi.
Tuổi thơ của thằng bé thật là bất hạnh, ba mẹ không được hạnh phúc,
không được tình thương của mẹ nay lại phải xa mẹ.
Thượng Nguyên phải làm sao đây để giúp họ, dù rất yêu thương Tuấn
Hải nhưng cô không thể nào đóng vai trò làm mẹ.
Thượng Nguyên hỏi như muốn không thành câu:
- Họ không thể cứu vãn được sao?
- Hôn nhân không tình yêu, không hạnh phúc, chia tay nhau họ trút
được gánh nặng xiềng xích trói buộc. Có điều cuộc chia tay này làm
cho Tuấn Dũng khá đau đớn.
- Tôi vẫn không hiểu lắm.
- Chuyến trở về Hàn Quốc đáng lý ra là để giải quyết một số việc ở
công tỵ Nhưng Tuấn Dũng lại phát hiện ra sự thật vô cùng phũ phàng
là vợ mìn ngoại tình với kẻ khác, ông già vợ lại mang con gái ra
kinh doanh. Bây giờ lại muốn loại Td ra khỏi tập đoàn Nam Á.
Thượng Nguyên không nén được:
- Cuối cùng như thế nào?
- Tình nghĩa vợ chồng không còn nhưng không muốn vợ bị tổn thương
nên Tuấn Dũng không với báo chí điều gì, kể cả việc vì sao hai
người ly hôn nhau.
- Thế còn công ty?
- Để thắng được ông bố vợ không tình không nghĩa. Tuấn Dũng phải
rút hết tiền ở ngân hàng Thuỵ Sĩ và London để đầu tư vào công tỵ
Ông ý buộc phải ký nhiều hợp đồng mà không mang nhiều lợi ích cho
mình. Chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị thuộc về ông ấy. Và tôi
được Tuấn Dũng đề cử chức tổng giám đốc thay ông ấy.
Chợt nhiên Vĩ Nam hạ giọng:
- Thượng Nguyên! Tôi mong cô hãy hiểu điều này. Lúc sự việc xảy ra
ở Hàn Quốc như vậy, buộc Tuấn Dũng phải lựa chọn một trong hai con
đường, mất tất cả và được nhìn thấy cộ Tuấn Dũng suy nghĩ rất nhiều
và cuối cùng không thể nào chọn lựa một trong 2. Nên việc đầu tiên
là phải ngồi vào chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị và sau đó trở
về Việt Nam để được gặp cô, Tuấn Dũng đã hy sinh rất nhiều, mất gần
phân nửa tiền ở tài khoản.
Vũ Hằng chép miệng:
- Tuấn Dũng mới đúng nghĩa là một người đàn ông mà xã hội đang cần
và các cô gái đang cần.
- Sự việc này chưa chấm dứt đâu. Lòng tham không đáy của ông bố vợ
không được ngăn chặn kịp thời. Vụ scandal của chủ tịch hội đồng
quản trị còn nhiều dấu chấm hỏi. Cho nên trong lúc này mọi người
đừng trách móc ông ấy, Tuấn Dũng rất yêu Tuyết Hoa. Ông ta có thể
bỏ tất cả ở Seoul để được sống bên Tuyết Hoa. Và ông ấy rất nổi
giận khi thấy Tuyết Hoa ngồi với người đàn ông khác cũng là chuyện
thường tình thôi.
Vũ Hằng vung tay:
- Chu choa! Tình yêu của người đàn ông đã có vợ cùng mãnh liệt thế
sao? Thượng Nguyên! Mày đúng là có phước.
- Tao không biết có phước hay là tai vạ đây. Lúc nãy tại mày không
thấy chứ ông ta làm tao mất cả hồn.
- Có yêu mới ghen chứ mày. Bây giờ thì không cần phải băn khoăn
nữa, vì Tuấn Dũng đã được tự do.
- Cái đó quả thật đang còn nằm trong suy nghĩ của tao..
Vĩ Nam bắt tay Vũ Tâm:
- Tôi thay mặt chủ, tôi xin lỗi anh chuyện vừa rồi.
Vũ Tâm dễ dãi:
- Tôi hiểu mà. Tôi xem Thượng Nguyên như Vũ hằng, lúc nào tôi cũng
mong cô bé được hạnh phúc. Tuấn Dũng là một người đàn ông tốt, tôi
có thể an tâm.
Thượng Nguyên xụ mặt:
- Em không có dự định làm bạn với Tuấn Dũng đâu, anh đừng vội chúc
mừng. Con tim có lý lẽ riêng của nó, đừng nghĩ em thương Tuấn Hải
rồi có thể yêu Tuấn Dũng, coi chừng lầm to đấy.
- Thật ra em muốn gì đây?
- Không muốn gì hết.
- Trong lúc này em phải giúp đỡ Tuấn Dũng chớ.
- Em có nói không giúp đâu, nhưng làm bạn để an ủi thì được, còn
tiến xa hơn thì xin lỗi vậy. Con tim em từ lâu đã giá lạnh mất
rồi.
- Trong em như có hai con người vậy. Anh thật không hiểu nổi
em.
Vĩ Nam chen vào:
- Đừng ép cô ấy, Tuấn Dũng có một người bạn tri kỷ như Thượng
Nguyên là tốt rồi. Lúc này cô ấy không chấp nhận Tuấn Dũng vì không
muốn mình là người cơ hội. Với lại Tuấn Dũng yêu Thượng Nguyên ,
nhưng biết Thượng Nguyên có yêu Tuấn Dũng không, đó là hai điề khác
nhau.
Vũ Hằng nhanh miệng:
- Đúng đúng. Cần phải có thời gian để thích nghị Huống chi Tuấn
Dũng còn đang đứng trước cái bẫy của kẻ xấu, không biết sẽ bị hại
lúc nào. Từ từ đi, bao giờ có cảm giác an toàn hãy tính.
San San bây giờ mới lên tiếng:
- Em ủng hộ điều chị Vũ Hằng vừa nói. Điều trước tiên phải làm là
đừng để chị Thượng Nguyên và Tuấn Dũng ở trên hai chiến tuyến nữa.
Nếu điều ấy làm được thì cơ hội của hai người rất nhiều.
Vĩ Nam gục gặt:
- Tôi đồng ý. Hãy để cho hai người có thời gian nhiều sẽ tốt
hơn.
Thượng Nguyên bực mình:
- Mấy người coi tôi là gì đây hả? Muốn nói sao, làm gì cũng được ư?
Bây giờ mọi người nên hiểu, người đang buồn, đang giận, đang ghen
chứ không phải tôi. An ủi là đi an ủi ông ta kìa.
Vũ Hằng nhướng mày:
- Hơ! Có phải mày đang làm lẫy không Thượng Nguyên?
- Hà tất phải vậy.
Vũ Hằng đặt tay lên vai bạn:
- Tinh thần của Tuấn Dũng đang căng thẳng, mày mới là nguồn an ủi
lớn nhất của ông ấy đấy.
- Tao sẽ làm gì được?
- Cái đó tự mày, chứ tao không thể giúp được.
Thượng Nguyên thở dài:
- Ông ta đau khổ, nhưng có lẽ không bằng sự bất hạnh của Tuấn Hải
đâu. Thằng bé không có tình thương của mẹ, bây giờ lại xa mẹ. Tôi
thật không thể làm ngơ.
- Nghĩa là…
- Tôi sẽ yêu thương Tuấn Hải, bất cứ sau này ra sao tôi vẫn yêu
thương nó. Còn việc ba nó có cưới thêm vợ tôi cũng chẳng quan
tâm.
Vĩ Nam thở phào:
- Thế thì coi như đã yên ổn. Còn việc ở Seoul tôi sẽ giúp Tuấn
Dũng. Gia đình sụp đổ cũng là ảnh hưởng lớn, dù không yêu vợ cũng
không thể coi là không có chuyện gì. Tôi luôn hy vọng mọi người coi
Tuấn Dũng như là bạn, để ông ấy không thấy cô đơn.
Vũ Hằng vui vẻ:
- Anh không phải lọ Thượng Nguyên là bạn của chúng tôi thì những
người quen biết của Thượng Nguyên đều là bạn, phải không nào?
- Ai bảo với mày như vậy?
- Bộ không đúng sao?
Thượng Nguyên đứng lên bỏ đi:
- Hừ! Đúng là cái đồ nhiều chuyện.
Vũ Tâm nhắc nhở:
- Đừng ghẹo Thượng Nguyên nữa, không khéo cô ấy giận thật đấy. Hãy
lo ra sau chuẩn bị đi rồi mời Tuấn Dũng xuống dùng cơm, chúng ta
cùng cởi mở với nhau.
Vũ Hằng vòng tay:
- Xin tuân lệnh đại huynh. Ta đi San San.
Nhìn em gái, Vũ Tâm chỉ biết lắc đầu.
Vĩ Nam nhận xét:
- Các cô thật là vô tư, chả bù với chúng tôi, không già cũng trở
thành ông cụ mất
Vũ Tâm bật cười rồi quay sang Vĩ Nam:
- À! Lúc nãy có các cô tôi không tiện hỏi, bây giờ tôi cũng muốn tò
mò. Sự việc ở Seoul sao rồi?
Vĩ Nam đốt cho mình điếu thuốc:
- Thì ông thử nghĩ xem, chuyện chủ tịch hội đồng quản trị ly dị với
vợ đâu phải là chuyện bình thường. Báo chí chực chờ để đăng tin,
còn bạn bè đồng nghiệp họ đang đặt dấu hỏi, cuộc sống êm đềm của vợ
chồng tại sao đùng một cái lại ly dị nhau? Với lại vợ chồng Tuấn
Dũng lại là những người có địa vị trong xã hội, một ngày có thể
nhận hàng trăm cú điện thoại từ báo chí đến người có óc tò mò. Tuấn
Dũng thật là đau đầu.
- Vậy khi bay sang đây mọi chuyện đã dàn xếp ổn thoa? chưa?
- Có thể gọi là ổn nhưng tôi không dám bảo đảm họ sẽ không tìm ra
địa chỉ ở đây.
- Tôi cũng nghĩ vậy. Chủ tịch hội đồng quản trị đang chạy trốn dư
luận, hay đang đi tìm lý lẽ riêng của con tim mình?
- Theo ông thì trường hợp thứ một hay trường hợp thứ 2?
Vũ Tâm ngẫm nghĩ:
- Có lẽ là cả 2. Thôi tạm lánh một thời gian bao giờ lắng đọng rồi
tính. Nhưng ông có nghĩ đến nếu như họ biết và cho rằng Tuấn Dũng
ly dị vợ là do có sự xuất hiện của kẻ thứ 3.
- Ông có thể yên tâm. Sẽ không bao giờ có chuyện đó, Nếu như Lam
Tiên không cố tâm hãm hại Tuấn Dũng. Nhưng điều đó tôi nghĩ cũng
hơi xa, tôi tin rằng Lam Tiên không có đủ can đảm để trả lời báo
chí về hành động của cô ta.
- Thế ông không nghe câu phòng bệnh hơn trị bệnh sao?
- Tôi có nghe. Sự việc mà trái với nghĩ của tôi thì không đợi đến
Tuấn Dũng, mà tôi sẽ đứng ra mở cuộc họp báo vạch trần sự thật xem
cha con Lam Tiên còn chỗ nào để đứng.
- Xem ra ông là người giúp việc khá trung thành.
- Tôi có thể làm bất cứ điều gì cho Tuấn Dũng. Mười mấy năm trước,
nếu không có ông ấy thì tôi đã không có ngày hôm naỵ Trong người
Tuấn Dũng mang đầu dòng đầy tình yêu thương của người Việt Nam:
Chan hoà, nhân ái, bao dung. Cho nên tôi tự nói với mình, chuyện
của Tuấn Dũng cũng là chuyện của tôi. Ông không biêt đâu, tình yêu
Tuấn Dũng dành cho Tuyết Hoa làm tôi không thể tưởng tượng được.
Yêu mà luôn dành vặt mình không xứng đáng với người mình yêu, không
dám bày tỏ rồi tự mình ôm lấy nỗi đau riêng mình.
Vĩ Nam thở ra:
- Về chuyện này, tôi không biết làm sao mà giúp.
- Thượng Nguyên và Tuấn Dũng, nếu họ yêu nhau thì chỉ có họ giúp
chính họ thôi. Hạnh phúc họ hưởng, đau khổ họ chịu, còn chúng ta
chỉ có thể là người ủng hộ họ.
- Nếu cả hai đều cho là không xứng đáng?
Vũ Tâm so vai:
- Như thế thì ta cũng đành chịu.
- Tôi biết vì Thượng Nguyên mà Tuấn Dũng bỏ nhiều cơ hội tốt ở
Seoul. Ai đó cho Tuấn Dũng là ngu ngốc, nhưng riêng tôi, tôi sẽ ủng
hộ việc làm của Tuấn Dũng. Ảo ảnh, danh vọng phù hoa chỉ thoáng
chốc, hạnh phúc mới lâu dài.
- Tôi tán đồng suy nghĩ của ông. Vậy chúng ta hãy cùng họp lại với
nhau, để giúp họ nhìn ra tình yêu của mình đi.
- một ý kiến haỵ Cứ như thế này mà làm đi.
- À! Ông cho tôi hỏi thêm một câu…
- Nếu trong phạm vi cho phép, tôi sẽ trả lời.
- Ở Seoul, Tuấn Dũng có người bạn gái nào đặc biệt không?
- Đặc biệt.
Vĩ Nam nhíu mày:
- Theo tôi được biết thì không. Nhưng có một cô đỏng đảnh hay bám
theo, đó là Nguyệt Thu.
- Tuấn Dũng có chút tình cảm gì hay quan tâm gì đến cô Nguyệt Thu
không?
- Tuyệt nhiên là không. Mỗi lần Nguyệt Thu tìm là Tuấn Dũng bán cái
cho tôi, còn không thì tôi phải tìm cách giúp ông tạ Nói thật nghe,
con gái mà đỏng đảnh, kiêu kỳ là tôi dị ứng vô cùng.
Vũ Tâm cười lớn:
- Ha…ha…ha…Không ngờ ông cũng biết sợ.
- Phải sợ chứ, tôi đâu phải người đàn ông thích chiều chuộng. Tính
tôi hay nói thẳng, cho nên trong công ty người Nguyệt Thu ghét nhất
là tôi.
- Có người ghét cũng còn được, không có người ghét không có người
thương mới nguy.
- Nghe nói đối tượng của ông là Thượng Nguyên, có phải không?
Giọng Vũ Tâm ai oán:
- Đã vỡ mộng rồi, trái tim cô bé chẳng có ai khác ngoài 3 đứa em
trai, và cha con Tuấn Hải cho nên tôi đành tìm con thuyền khác.
Đấy, lúc nãy tôi và Tuyết Hoa đang xem album ảnh sinh nhật của
người yêu tôi thì Tuấn Dũng về tới và đùng đùng nổi giận. Tự ái của
Thượng Nguyên cao lắm, mà cô ấy đã không một lời oán trách hay giận
giữ là hay lắm rồi.
- Nên mới nói, Thượng nguyên là cô gái mà đàn ông chúng ta đang tìm
kiếm.
Tiếng Vũ Hằng oang oang:
- Nè, mấy ông kia có đói bụng không? Cơm canh nguội hết rồi. Anh Vũ
Tâm à! Anh và Vĩ Nam xuống chùng dung đi rồi chúng ta rút quân. Để
cha con Tuấn Dũng và chị em Thượng Nguyên dùng sau.
- Cái con bé này…có người yêu rồi mà y con nít.
- Những người như Vũ Hằng rất ít mang tâm trạng.
- Tôi thì không biết đến bao giờ nó mới nghiêm chỉnh đằm thắm như
Thượng Nguyên
- Mỗi người đều có tính cách riêng, ông đừng so sánh như vậy, không
khéo cô bé sẽ giận.
Vĩ Nam đứng dậy cùng kéo theo Vũ Tâm:
- Thôi, chúng ta xuống phòng ăn đi. Nếu không, cô bé lại la ầm lên
nữa bây giờ.
..................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chcs các bạn vui vẻ
.....................................................
Chương 14
- Ba à! Ba giận cô Nguyên thật sao?
Tuấn Dũng vuốt tóc con trai:
- Tuấn Hải! Con còn nhỏ, con không biết gì đâu?
Cậu bé cãi lại:
- Ai nói con còn nhỏ chứ. Con đã gần 4 tuổi rồi.
- Như thế cũng chưa gọi là lớn đâu.
Tuấn Hải ngây thơ:
- Làm sao để gọi là lớn hả ba?
- Bằng cậu Tuấn, cô Nguyên ấy.
- Vậy người lớn đâu có lỗi gì, chỉ con nít mới có lỗi, phải không
ba?
Tuấn Dũng giải thích:
- Người lớn có lỗi riêng của người lớn, con nít có lỗi riêng của
con nít.
- Con không hiểu lắm câu nói của ba?
- Bao giờ con lớn con sẽ hiểu.
Tuấn Hải suy nghĩ như người lớn.
- Con nhớ cô Nguyên đã từng dạy con: Làm người sống ở đời phải biết
tha thứ và thương yêu nhau, có như thế cuộc sống mới cho ta nhiều
điều thú vị. Còn như khư khư ôm mãi cơn giận trong lòng thì tâm hồn
con người khó có thể thanh thản. Ba ơi! Con đã từng phạm lỗi nhưng
cô Nguyên đều tha thứ hết cho con. Cô không giận, không phạt như
ba, mà trái lại cô còn mỉm cười ôm con vào lòng mà nói: cô rất yêu
con.
Cậu bé ngước nhìn cha:
- Ba ơi! Ba làm như con được không? Hãy mỉm cười với cô Nguyên cho
cô ấy đừng buồn nữa. Hãy yêu thương cô Nguyên như yêu thương con
nghen ba.
- Ba…
Tuấn Dũng thật khó trả lời, hiện giờ anh đang yêu, ai hiểu rõ nỗi
lòng anh đây?
Cậu bé lắc tay cha:
- Hứa với con đi bạ Đêm nào cô Nguyên cũng thở dài khó ngủ. Con
không biết phải làm sao để an ủi cô ấy. Con nghe cô Vũ Hằng kể, chị
em cô Nguyên bất hạnh không còn cha mẹ, chị có 3 chị em nương tựa
vào nhau mà sống. Cô Nguyên trong trái tim cậu Tuấn, cậu Tâm, cậu
Thành là một người chị tuyệt vời nhất. Cô Nguyên rất hiền, hiền hơn
mẹ của con nhiều. Hôm ba giận dữ với cô Nguyên, thật ra cô ấy đâu
có lỗi. Chú Vũ Tâm mang hình sinh nhật cô Ân Ân đến cho cả nhà cùng
xem mà. Sinh nhật cô Ân Ân con cũng có đi nữa.
Tuấn Dũng hỏi:
- Cô Ân Ân là ai vậy?
- Là bạn gái của chú Vũ Tâm. Cô ấy cũng đẹp, nhưng không bằng cô
Nguyên của con. Với con, cô Nguyên là nhất đấy.
Tuấn Hải dùng đôi bàn tay nhỏ ôm lấy mặt Tuấn Dũng:
- Có phải ba giận cô Nguyên vì chú Vũ Tâm không?
- Sao con hỏi như vậy?
- Chứ cô Nguyên đâu có lỗi gì với bạ Cô yêu thương con hết lòng,
còn lo lắng chăm sóc cho con.
Tuấn Dũng nắm lấy hai tay con trai, lắc đầu:
- Ba không hề giận cô Nguyên của con về chuyện chú Vũ Tâm.
- Vậy thì là chuyện gì?
- Không chuyện gì luôn.
- Thật chứ ba?
- Không tin ba ư?
Cậu bé vui mừng:
- Tin chứ. Con cám ơn ba.
- Tại sao phải cám ơn?
- Vì ba không còn giận cô Nguyên nữa.
Tuấn Dũng cụng đầu con trai:
- Ba có muốn giận cũng không được, vì ba sợ con trai của ba sẽ bỏ
ba.
- Không đâu. Con sẽ không bỏ ba đâu. Nhưng con không nói chuyện với
ba mà chỉ nói chuyện với cô Nguyên thôi.
Tuấn Dũng bật cười:
- Bộ con thương cô Nguyên nhiều lắm hả?
- Dĩ nhiên rồi, vì cô Nguyên cũng thương con như thế mà.
- Thế còn mẹ?
Cậu bé ngập ngừng:
- Con không biết?
- Sao thế?
- Mẹ cứ đánh và mắng con hoài. Mẹ không thương con.
Vì ám ảnh đó mà Tuấn Hải trở nên sự hãi người mẹ sinh thành ra
mình.
Cậu bé thút thít:
- Mẹ không bao giờ thương con cả, không lúc nào mẹ không mắng con,
nào là con không nên ra đời trong hoàn cảnh này. Lúc ba đi vắng mẹ
xô con vào tường u trên đầu nè. Vú Huyền có dặn nếu như ba có hỏi
thì bảo bị té, bằng không ba sẽ gây với mẹ. Con thì không muốn ba
mẹ gây nhau đâu.
Tuấn Dũng ôm con vào lòng:
- Tội nghiệp con tôi!
- Ba ơi! Từ lúc xa mẹ đến giờ con không bị la và bị đánh nữa. Nhưng
con lại nhớ vú Huyền. Ba có cách nào đưa con về thăm vú Huyền
không?
Td ướm thử:
- Con không nhớ mẹ sao?
- Đôi lúc cũng có, nhưng nhớ đến lúc bị mẹ đánh con lại thôi không
nhớ nữa. Ba ơi! Tại sao mẹ không thương con như những người mẹ khác
thương con mình hả ba?
Tuấn Dũng không dám nhìn con trai vì anh rất sợ phải trả lời câu
hỏi đó. Tuy đó là câu hỏi rất ngây thơ của trẻ con thế mà Tuấn Dũng
lại không thể tìm ra câu trả lời.
Tuấn Dũng đánh trống lảng:
- Con có thích cô Nguyên không?
Nhắc đến Thượng Nguyên, Tuấn Hải tươi ngay nét mặt:
- Thích chứ. Cô Nguyên không những thương con mà còn rất tốt đối
với con. Những ngày ba và chú Vĩ Nam đi xa, cô Nguyên ngủ với con
nè, kể chuyện cho con nghe nè. Cô Nguyên dạy con không có quyền
giận mẹ con, dù người có đánh hay làm sai điều gì thì mẹ cũng vẫn
là người sinh thành ra con. Ba ơi! Cô Nguyên dạy đúng phải không
ba?
- Ừm!
Cậu bé khoe:
- Không những cô Nguyên yêu thương con mà các cậu cũng yêu thương
con nữa. Ngày nào các cậu cũng trở con đi chơi, còn đi ăn kem nữa.
Nhất là cậu Thượng Tuấn, cậu hay chở con đến nhà cô San San.
- Ô! Sao thời gian ba vắng mặt có nhiều người mới vậy?
- Ba không biết đâu, cô San San là người yêu của cậu Thượng
Tuấn.
- Ai nói với con?
- Thì cô Nguyên nói. Cô còn cấu mong cho họ luôn là một đôi.
- Tuấn Hải này! Nếu mẹ không bao giờ đến thăm con thì sao?
- Chắc là do mẹ bận nhiều chuyện quan trọng, nhưng con không trách
mẹ cũng không giận mẹ.
Tuấn Dũng không biết mở lời như thế nào:
- Vậy…nếu có ai đó thay thế địa vị của mẹ con trong lòng con thì
con có bằng lòng không?
Cậu bé mở to mắt:
- Thay thế mẹ có nghĩa là sống chung với ba và con như cô Nguyên và
mấy cậu đó hả?
- Không giống như cô Nguyên, họ sẽ là mẹ của con.
Tuấn Hải lắc đầu:
- Con không chịu. Con không muốn xa cô Nguyên.
- Ba có nói là con xa cô Nguyên đâu nào.
- Vậy…ý của ba sao?
- Cô Nguyên sẽ là mẹ của con, con có chịu không?
- Mẹ của con….mẹ Lam Tiên vẫn là mẹ chứ?
- Ừ!
- Mẹ Lam Tiên, mẹ Nguyên, con sẽ có hai người mẹ.
- Con chịu không?
- Chịu chịu. Hay quá, con có hai người mẹ để thương yêu con, mẹ
Nguyên ở gần con, lâu lâu chúng ta sẽ về thăm mẹ Lam Tiên.
Không muốn phá vỡ niềm vui của con trẻ nên Tuấn Dũng đành gật
đầu.
- Đúng rồi.
Anh nghĩ, lúc Tuấn Hải lớn nó sẽ hiểu và còn yêu thương Tuyết Hoa
nhiều hơn. Trong lúc không có tình thương của mẹ ruột thì Tuyết Hoa
chính là người mẹ mà Tuấn Hải đang cần.
Cậu bé ôm cổ Tuấn Dũng:
- Ba có hỏi ý kiến cô Nguyên chưa? Con rất sợ cô ấy từ chối. Ba có
để ý không? Từ hôm ba về tới nay, cô Nguyên đâu có nói chuyện với
ba.
Tuấn Dũng cười:
- Cô Nguyên đang giận ba mà.
- Vậy ba làm sao để cô Nguyên đừng giận đi. Nếu không con sẽ giận
ba luôn.
- Được rồi, ba sẽ đi năn nỉ cô Nguyên của con. Nói rằng cô không
tha thứ thì con trai tôi sẽ giận tôi.
- Ba dễ thương lắm.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Tuấn Hải để tay lên miệng:
- Chắc là cô Nguyên tìm con đó.
Tiếng Thượng Nguyên vọng vào:
- Tuấn Hải! Con có trong đó không?
Cậu bé nói nhỏ:
- Ba ơi! Đúng là cô Nguyên rồi, ba hãy nằm xuống đi.
- Chi vậy?
- Thì ba cứ nằm đi.
Làm theo lời con trai, Tuấn Dũng muốn xem con anh bày trò gì.
Kéo chăn đắp ngang bụng cho ba rồi Tuấn Hải mới đến mở cửa.
- Cô Nguyên!
- Con làm gì trong phòng của ba vậy? Sao không xuống ăn cơm?
Tuấn Hải im lặng. Quan sát khuôn mặt buồn buồn của cậu bé, Tuyết
Hoa quan tâm:
- Tuấn Hải, con có vẻ không được vui. Nói cô nghe nào, có phải ba
rầy con không?
Cậu bé lắc đầu:
- Dạ không.
- Vậy là chuyện gì?
- Ba con…
Thượng Nguyên hấp tấp:
- Ba con sao?
Cậu bé mếu máo:
- Tự nhiên ba con ngồi dậy không nổi.
Thượng Nguyên hoảng hốt lao vào phòng. Cô rờ tay lên trán Tuấn
Dũng.
- Không nóng sốt, chẳng lẽ bị trúng gió?
Thượng Nguyên lay gọi:
- Tuấn Dũng! Ông đừng làm tôi sợ nghe, Tuấn Dũng.
Tuấn Hải chạy đến:
- Bây giờ phải làm sao đây cô?
- Con chạy xuống lầu bảo cậu Tuấn đưa cho cô chai dầu nước
xanh.
- Dạ.
Nhìn vẻ quýnh quáng như thật của Tuấn Hải, Tuấn Dũng suýt bật cười,
nhưng anh cố gắng kiềm chế lại. Lỡ diễn tuồng rồi phải diễn cho
trót chứ sao.
Thượng Nguyên ngồi xuống bên mép giường, cô cúi xuống, hơi thở phà
vào mặt Tuấn Dũng làm anh trân người chịu đựng.
Thượng Nguyên thì thầm:
- Ông sẽ không có chuyện gì đâu phải không? Bất luận chuyện gì xảy
ra, ông cũng phải vượt quạ Tuấn Hải đang cần ông, mọi người đang
cần ông, trong đó có…
Thượng Nguyên bỏ lửng câu nói, cô thở dài:
- Nhưng điều ấy sẽ không bao giờ xảy ra đâu, không bao giờ.
Bỗng Thượng Nguyên lay mạnh Tuấn Dũng:
- Ông Dũng à! Ông Dũng!
Cô bật dậy:
- Không được. Phải gọi điện cho xe cấp cứu thôi.
Nhưng bàn tay Thượng Nguyên bị giữ chặt bởi bàn tay ai đó. Cô quay
lại và đôi mắt mở to.
- Ông…ông…không bị sao à?
Tuấn Dũng ngồi dậy bỏ chân xuống giường. THượng Nguyên lùi ra
xa:
- Thì ra ông gạt tôi.
- Xin lỗi nghe THượng Nguyên. Tôi không cố ý…tại…
Thượng Nguyên giận:
- Đừng giận với bởi…ông giỡn như thế đủ chưa? Làm tôi hốt hoảng, lo
lắng, sợ hãi, ông vui sướng lắm phải không?
- Thượng Nguyên…
Cô bịt tai lại:
- Đừng nói gì thêm nữa, tôi không muốn nghe. Ngày mai tôi xin nghỉ,
ông tìm người khác mà dạy cho Tuấn Hải đi.
Thượng Nguyên mở cửa đi ra ngoài, nhưng cô sựng lại vì Tuấn Hải đã
đứng nơi cửa từ lúc nào, đô mắt đỏ hoe:
- Cô Nguyên! Cô đừng bỏ đi có được không?
- Con đã nghe hết rồi sao? Vậy cô không còn gì để nói với con nữa.
Ba con thật quá đáng.
Cậu bé chợt quỳ xuống dưới chân Thượng Nguyên làm cô trợn
mắt:
- Con làm gì vậy?
- Lỗi là ở con, con đã làm liên luỵ ba để cô phải giận bạ Cô
Nguyên! Con xin lỗi. Thật ra người bày trò giả bệnh là con.
- Sao con phải làm như thế?
- Vì cô giận ba, cô không gặp mặt ba, làm không khí trong nhà ngột
ngạt. Con không chịu được cho nên…
- Cho nên con bảo ba con giả bệnh để cô phải đến?
- Dạ.
- Cô có nên tin con hay không?
- Cô Nguyên tin con đi, ba con là người vô tội. Ba con biết cái vô
lý của mình lúc trước, muốn xin lỗi cô mà chẳng có cơ hội. Con…con
biết cô là người có tấm lòng nhân hậu, đầy tình yêu thương, biết
tha thứ.
Tuấn Hải nắm lấy tay Thượng Nguyên
- Cô đừng giận ba con nữa nghe.
Thượng nguyên đỡ thằng bé:
- Con đứng dậy đi.
- Con sẽ không đứng, con sẽ quỳ cho đến bao giờ cô tha thứ cho ba
con mới thôi.
- Con ép cô ư?
- Dạ, con không dám. Con còn nhớ cô dạy con sống ở trên đời điều
tốt nhất là phải biết tha thứ. Cô Nguyên! Co như con cầu xin cô
đi.
Thượng Nguyênthở hắt ra:
- Thôi được rồi, con đứng lên đi. Cô sẽ không giận ba nữa.
Thằng bé mừng rỡ:
- Cám ơn cô.
Thượng nguyên nghiêm mặt:
- Nhưng lỗi của con, cô phải phạt. Con nít mà dám bày trò phạt
người lớn.
Tuấn Hải quỳ trở xuống:
- Cô phạt gì con cũng chịu hết. Chỉ xin cô đừng bỏ con.
Nước mắt cậu bé chực trào:
- Mẹ con đã bỏ con rồi, bây giờ cô đừng bỏ con nữa nghe cô.
Thượng Nguyên ôm Tuấn Hải vào lòng:
- Ai nói với con là mẹ con bỏ con?
- Con ở đây lâu rồi mà mẹ đâu có đến thăm con.
Thượng Nguyên biện hộ:
- Mẹ không đến, biết đâu mẹ bận công việc.
- Không. Mẹ không bận, mẹ cũng chẳng thèm đến với con. Bởi vì mẹ
chưa bao giờ yêu thương con cả.
- Tuấn Hải.
- Nhưng con không buồn và không giận mẹ đâu.
Cậu bé hôn vào má THượng Nguyên:
- Bù lại con đã có cô yêu thương con rồi. Bây giờ và mãi mãi cô
đừng hết yêu thương con nha.
Thượng Nguyên thấy vui. Cô vỗ nhẹ vào đầu cậu bé:
- Thương thì thương con, nhưng cô vẫn không quên phạt con.
Tuấn Hải nhướng mắt về phía cha để cầu cứu, Tuấn Dũng bước
ra:
- Tôi xin chịu phạt thay con tôi được không?
Thượng nguyên cười nhẹ:
- hai cha con ông cũng ăn rơ giữ hạ Con vì cha mà cầu xin tha thứ,
cha vì con mà chịu phạt thaỵ Được, tôi sẽ cho hai người toại
nguyện. Tuấn Hải! Tối nay con sang ngủ với ba con nhé.
- Còn cô?
- Cô ngủ một mình.
- Sao…
- Đây là hình phạt của con, đừng hỏi nhiều.
Cậu bé nhõng nhẽo:
- Cô Nguyên ơi! Hổng có cô, con ngủ hổng được.
- Không được cũng phải được.
Khuôn mặt cậu bé xìu xuống:
- Con luông mong ước ba người chúng ta ngủ chung. Vậy mà… ba ơi!
hai tiếng mẹ Nguyên chắc là khó mà gọi.
- Tuấn Hải! Con đang nói gì đó?
Cậu bé lè lưỡi:
- Dạ, không có gì.
- Đừng bày đặt kẻo mép nhé.
Tuấn Dũng hỏi:
- Còn hình phạt của tôi?
Thượng Nguyên nghiêm mặt:
- Tôi vẫn chưa nghĩ ra.
- Hay là vầy, cho tôi tự phạt lấy mình được không?
- Ông nói thử xem.
- Để tạ lỗi của mình, tôi xin mời mọi người một bữa cơm ở nhà
hàng.
Tuấn Dũng nhìn Thượng Nguyên bằng đôi mắt nồng nàn:
- Em đồng ý chứ?
THượng Nguyên tránh ánh mắt ấy:
- Mọi người đồng ý thì tôi sao cũng được.
- Ok. Tôi sẽ thông báo cho họ. Ngày mai là thứ 7, chúng ta chọn
ngày mai đi.
Tuấn Hải vỗ tay:
- Hoan hô, một chiều hướng vô cùng tốt đẹp. Vui quá, con đã hoá
giải được giận hờn.
Thượng Nguyên hét nhỏ:
- Nè, con định cho cả làng biết hết hay sao?
- Con còn muốn cho cả thế giới biết nữa kìa. Vui quá là vui.
Bất ngờ Tuấn Hải vấp phải cái ghế gần đó té nhào. Không hẹn mà Tuấn
Dũng và THượng Nguyên cùng lao đến.
THượng Nguyên ôm Tuấn Hải vào lòng, Tuấn Dũng vô tình lại ôm trọn
luôn hai người.
Tuấn Hải dù đau nhưng cũng nhoẻn miệng cười, nụ cười như bắc nhịp
cầu giữa hai trái tim của hai người mà cậu bé yêu thương.
Nhà hàng Ngân Đình không rộng lắm, nhưng phong cảnh dễ chịu hơn vì
nó nằm cạnh mé sông, gió dìu dịu mát làm cho tâm hồn con người thư
thái hơn, nhẹ nhàng hơn, và nó có gì đó của chất lãng mạn.
Gió từ sông thổi vào làm cho mái tóc ngang vai của Tuyết Hoa cứ rối
tung, cô phải dùng tay giữ nó lại.
Tuấn Hải ngồi giữa THượng Nguyên và Tuấn Dũng, cậu bé cứ y như con
lật đật, lóc cha lóc chóc không yên, khi thì phá phách cái này, khi
thì phá phách cái kia, khiến cho Tuấn Dũng phải lên tiếng:
- Con không ngồi yên được một chút sao, Tuấn Hải?
Cậu bé xụ mặt:
- Con đang đói bụng mà. Thường thì giờ này cô Nguyên cho con ăn cơm
rồi.
Vũ Hằng nhìn đồng hồ rồi nói:
- Ông gọi thức ăn đi, đừng chờ anh hai tôi nữa. Đã gần 8 giờ rồi mà
không thấy tức có nghĩa là không đến.
- Nhưng tôi đã dặn kỹ…
- Biết đâu anh hai tôi bận công việc đột xuất.
Tuấn Dũng nhíu mày:
- Công việc gì chứ?
- Theo ông, thứ 7 những người yêu nhau họ có công việc gì?
Tuấn Dũng chợt hiểu, anh hỏi:
- Mọi người nghĩ sao?
- Ông là chủ nhân thì tùy ở ông thôi.
Tuấn Dũng trao thực đơn cho THượng Nguyên
- Em gọi thức ăn đi.
Tiếng “em” của Tuấn Dũng làm cho Thượng Nguyên lúng túng trước mặt
mọi người.
- Tôi…tôi có biết gì đâu. Hay là để cho Vũ Hằng và San San
đi.
Vũ Hằng lắc đầu:
- Ăn thì tụi này ăn được, còn lựa chọn…tao nghĩ mày là người nội
trợ giỏi mày nên đi chợ hay hơn.
Mọi người tán đồng:
- Đúng đó, Thượng Nguyên cứ thoải mái đi chợ đi. Tuấn Dũng sẽ là
người chủ chi.
Thấy THượng Nguyên có vẻ khó khăn với mái tóc dài của mình, Tuấn
Dũng móc túi áo lấy ra cây kẹp:
- Em kẹp tóc lên đi.
THượng Nguyên chần chừ rồi nhận nhưng không dám nhìn anh:
- Cám ơn.
Mọi người ồ lên:
- Chu đáo quá.
Vũ Hằng ganh tị:
- Tao muốn được như mày lắm Thượng Nguyên. Nhưng Phi Ngữ của tao
không biết bao giờ mới được như Tuấn Dũng của mày.
Phi Ngữ choàng tay qua vai người yêu:
- Anh cũng muốn được như Tuấn Dũng lắm nhưng ngặt nỗi mái tóc của
em không được dài như THượng Nguyên. Nó ngắn quá đi, kẹp lên ai mà
coi.
Vũ Hằng cong môi:
- Em sẽ để tóc dài.
- Tuấn Hảiì ngày đó anh sẽ tặng kẹp cho em.
Tuấn Dũng cười, anh phân trần:
- Thật ra tôi cũng không biết gì cả. Lúc ở nhà chuẩn bị đi, Tuấn
Hải bỏ vào túi tôi cây kẹp và nói: “Ba hãy mang theo, sẽ có lúc cô
Nguyên cần đến nó.” Thế là tôi phải để yên cây kẹp trong túi
áo.
Thượng Thành khen:
- Tuấn Hải giỏi quá, đến cậu là em ruột cô Nguyên mà còn chưa biết
rõ cô Nguyên cần gì và muốn gì nữa. Còn con, chỉ ở gần cô Nguyên có
vài tháng thôi mà biết hết.
Cậu bé hếch môi lên:
- Có gì đâu mà khó, chỉ cần để ý một chút là biết ngay thôi.
Vũ Hằng chen vào:
- Vậy là mấy cậu và ba thua Tuấn Hải xa lắc rồi.
Vĩ Nam khoát tay:
- Mấy người không biết đói nhưng tôi đói đó nghe. Muốn nói gì thì
vừa ăn vừa nói cũng được mà. Thượng Nguyên cô còn chần chừ gì nữa,
gọi thức ăn mau lên.
Tuấn Hải kêu lên:
- Chú Nam xấu đói quá, không giống cháu gì hết trơn. Đói thì cũng
phải yên lặng vì mình đâu phải chủ nhân. Nhóng lên nhóng xuống họ
cũng biết là mình đói rồi.
Vĩ Nam méo mặt còn mọi người được một phen cười.
Tuấn Dũng nhắc nhở:
- Con yên lặng để cô Nguyên chọn thức ăn nào.
- Dạ.
Xem qua một lượt thực đơn, Thượng Nguyên chọn 4 món: lẩu lươn, cá
chép chiên xù, thịt bò lá lốt và cánh gà chiên bơ.
Từng món từng món được bày ra bàn. Vĩ Nam xuýt xoa:
- Thượng Nguyên đi chợ tuyệt lắm. Nhưng hình như những món này đều
lá khoái khẩu của cha con Tuấn Hải.
Vũ Hằng phát hiện:
- Đúng đó. Thượng nguyên đâu có biết ăn lươn và thịt bò. Quả tang
nha, hai người không đường nào chối cãi.
Thượng Nguyên hất mặt:
- Gì chứ?
- hai người đã tương thông nhau linh hồn và suy nghĩ.
- Điên khùng.
- Không đâu, tao đoán là chính xác nhất.
- Vậy mày thử đoán xem bao giờ tao chết? Nếu giỏi đoán như vậy sao
lúc nãy không gọi thức ăn đi để tao gọi rồi chọc ghẹo.
Tuấn Dũng khều tay Thượng Nguyên:
- Em đừng có nóng, nóng nảy sẽ lọt vào bẫy của họ đấy.
- Nhưng…
Thượng Tâm lên tiếng:
- Bất kể chị Nguyên gọi thức ăn vì ai, vì anh Dũng hay Tuấn Hải
cũng được. Chỉ nên biết một điều là chị ấy muốn chúng ta cùng ngon
miệng, phải không?
Thượng Tuấn tán đồng:
- Phải đó. Theo em biết thì anh Nam, anh Ngữ cũng rất thích món lẩu
lươn mà đâu riêng gì anh Dũng. Còn chị Vũ Hằng, chị thích nhất là
cánh gà chiên bơ, em còn nhớ mỗi lần chị đến nhà, chị đều bắt chị
hai làm món đó cho chị ăn.
- Thì chị có nói gì đâu. Tại tính chị thích chọc ghẹo thôi.