- Anh chưa nói, sao em biết ý định của em hết vậy?
LAM TIÊN có vẻ lúng túng:
- Ờ…em chỉ đoán vậy thôi mà.
- Thế em bắt đầu làm thầy bói đoán mò từ bao giờ vậy?
- Thì em vẫn thường đoán như thế kia mà.
- Nhưng hôm nay lại khác. Hình như em biết được, mọi suy nghĩ ý
định và việc làm của anh?
LAM TIÊN ôm cánh tay Tuấn Dũng:
- Vì em là vợ nên phải hiểu chồng.
- Hiểu chồng?
Tuấn Dũng nhếch môi:
- Nếu em hiểu anh như em nói thì em đâu chống lại việc về thăm Việt
Nam với anh và con.
- Em…Nói đi nói lại, anh vẫn không bỏ ý định đấy à?
- Không. Em biết tính anh đã quyết định việc gì thì khó mà thay
đổi.
LAM TIÊN dằn dỗi:
- Việt Nam có gì mà anh phải mê đến như vậy?
- Vì Việt Nam là quê hương của mẹ anh. Anh sinh ra có 2 dòng máu
Việt – Hàn. Và quê hương Việt Nam trong trái tim anh vẫn luôn in
dấu, dù anh chưa 1 lần đặt chân đến Việt Nam.
- Anh thật là khó hiểu, đi!a vị và cuộc sống hoàn hảo ở đây không
muốn, lại muốn đi tìm cái bận rộn cho mình.
Không nhìn vợ, Tuấn Dũng cười:
- Em vừa mới nói hiểu anh đây mà, LAM TIÊN. Sao bây giờ lại nói là
khó hiểu. Thật ra em chưa bao giờ hiểu anh cả LAM TIÊN à.
- Em…
- Đừng cố gắng để gạt chính mình. Anh nói ra, em đừng giận. Em chưa
bao giờ làm tròn bổn phận làm vợ, làm mẹ cả. Với anh, anh không đòi
hỏi gì ở em, vì anh tự biết anh cũng như em thôi. Còn Tuấn Hải, nó
cũng là con của em mà, từ lúc sinh nó ra, em không 1 ngày săn sóc
nó, cứ giao hẳn cho bà vú, và đôi khi bực bội chuyện gì lại đem nó
ra để trút giận. Lam Tiên! Tuấn Hải còn nhỏ, nó không biết gì đâu,
em làm như vậy càng ngày nó càng sợ hãi em và anh cũng không muốn
con trai nghĩ sai về em.
- Dù muốn hay không, nó cũng đã nghĩ rồi, có bao giờ nó coi em là
mẹ nó đâu. Nó chỉ biết bà vú và anh thôi. Em nghĩ anh dạy con cũng
hay đấy.
Tuấn Dũng nổi giận:
- Em nói vậy mà nghe được à? Tại ai mà Tuấn Hải trở nên như vậy?
Tuy cuộc hôn nhân của chúng ta xảy ra không tình yêu, nhưng anh có
bao giờ làm điều gì có lỗi với em đâu. Anh vẫn tròn trách nhiệm bổn
phận làm chồng và làm cha mà.
- Chính vì anh không có lỗi nên tôi! thấy mình đang sống trong đi!a
ngục. Anh không yêu tôi! và tôi! không yêu anh, vậy sao không tra!
tự do cho nhau đi.
Tuấn Dũng nhổm dậy:
- Em vừa nói gì?
- Thì anh đã nghe rõ rồi. Tôi! không thể sống trong ngôi nhà mà
tôi! không có chút tình cảm.
- Còn Tuấn Hải là con của em kia mà…
- Tôi! đã không coi nó là con từ lâu rồi, nhắc đến nó chỉ thêm
phiền phức. Anh là 1 người cha tốt, anh có thể nuôi nó, hay tìm
thêm cho nó 1 người mẹ khác thì tốt hơn. Tôi! thấy Nguyệt Thu yêu
anh lắm đấy.
- Em…em thay đổi đến nỗi tôi! không hiểu nổi luôn đó LAM TIÊN. Có
bao giờ em nói chuyện với tôi! như thế đâu?
- Hôm nay thì khác rồi. Tôi! không còn là Lam Tiên an phận với vai
trò bà tổng nữa. Anh không yêu tôi!, tại sao lại giữ tôi! bên cạnh
làm gì? Hay để bảo toàn danh dự cho dòng họ Can? Rằng tổng giám đốc
Can Jun Hee có 1 gia đình hoàn hảo và hạnh phúc. Ha…ha…ha! Tất cả
mọi người đều lầm, bề ngoài nó rất đẹp như vậy còn bên trong thì
mục nát hết rồi. Ha…ha…ha.
Tuấn Dũng nghiến răng:
- Cô im đi. Tôi! rất tiếc đã nghĩ khác cho cô. Lam Tiêm! Cô tưởng
cô làm vậy để kích động tôi! tra! tự do cho cô à? Đừng ở đó mà nằm
mơ. Tôi! sẽ không cho cô toại nguyện với những việc làm mờ ám của
cô đâu.
LAM TIÊN thôi cười:
- Anh muốn gì?
- Đơn giản thôi, để chính mắt ông tổng quản trị thấy được việc làm
tồi tệ của con gái mình, xem chiếc ghế của ông ấy còn giữ vững được
hay không? Nói thật nha, Lam Tiên. Tôi! không bao giờ tiếc khi để
mất 1 người vợ như cô đâu.
LAM TIÊN lắp bắp:
- Anh đã biết được những gì?
Tuấn Dũng nhún vai:
- Cũng không nhiều lắm, đủ để cho ông tổng quản trị phải lung lay
chiếc ghế.
- Anh…anh đúng là đồ tiểu nhân.
- Tiểu nhân? Cô nói cũng gần đúng.
- Tuấn Dũng này tiểu nhân nên tổng quản trị mới gả con gái cho. Rồi
con gái ông ta phản bội, Tuấn Dũng này cũng trở thành kẻ tiểu nhân.
Ha…ha…ha. Cô gán ghép cho tôi! cái tên khá hay. Nhưng cô nghe cho
rõ đây, Lam Tiên. Hãy dẹp bỏ giấc mơ tự do với người tình của cô
đi.
LAM TIÊN rũ xuống như người bại trận. Cô không ngờ việc làm vô cùng
cẩn thận của cô mà Tuấn Dũng cũng biết. Anh không phải là người đàn
ông vũ phu, nhưng chỉ cần anh giữ cô lại bên mình, tiền hành kế
hoạch, không đả động gì đến thì cũng đủ để cô chết trong buồn tẻ và
cô đơn.
Bây giờ muốn cương cũng không xong, sẽ ảnh hưởng đến ba cô, 1 đời
nuôi con lo lắng vì con, nay con gái mình mang tiếng ngoại tình.
LAM TIÊN không dám tưởng tượng nổi lúc biết tin ba cô sẽ ra
sao.
Cách duy nhất hiện giờ là đấu dịu và chờ cơ hội thôi. Cô tin chắc
Tuấn Dũng lòng không cứng như sắt thép đâu.
- Tuấn Dũng à! Em chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với gia đình anh
đừng nên quá căng thẳng. Tại trong cuộc sống gia đình, em không tìm
được tình yêu nơi anh và con, nên em mới uất ức lên như vậy thôi.
Làm bà tổng sung sướng không muốn, ai lại đi làm người tình để trốn
chui trốn nhủi.
Tuấn Dũng nhìn vợ, anh không biết trong cái đầu có sạn kia đang
nghĩ gì. Nhưng đừng hòng qua mặt được anh.
Ba mươi mấy tuổi đầu, kinh nghiệm thương trường, tình trườn anh
không thiếu. Bộ mặt cáo già càng thảm hại thì càng nguy hiểm. Nhưng
anh muốn biết LAM TIÊN định giở trò gì đây?
- Anh cũng đâu muốn. Tại em buộc anh mà.
- Thế thì xin lỗi vậy.
Tuấn Dũng nắm tay vợ:
- Vợ chồng chung sống bao năm nay, chúng ta đừng làm kẻ xa lạ nữa.
Hãy cùng nhau lo cho con em nhé.
LAM TIÊN ngả lên vai chồng:
- Có người chồng tốt như anh mà em không biết, quả là điều ngu
ngốc.
Tuấn Dũng nắm nay tay vợ:
- Mà em ngốc thật chứ bộ.
Miệng thì vui vẻ cười nói, nhưng bên trong 2 người đều có suy nghĩ
khác nhau. Cả 2 quá sành sỏi trong việc tìm ra phương kế đối với
nhau.
Thấy chồng im lặng, LAM TIÊN hỏi:
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Tuấn Dũng nhướng mày:
- Phải chi em đổi ý, cùng đi với anh và con về Việt Nam thì hay
biết mấy.
LAM TIÊN phụng phịu:
- Đừng có ép em, có được không? Em chẳng thích đi Việt Nam tí nào
cả.
- Được rồi, không ép thì không ép nhưng em không đi, ai chăm sóc
cho con đây?
- Anh cho bà vú theo vậy?
- Bà vú đã già rồi, đi xa không hay lắm. Với lại, vú đâu rành
TV.
LAM TIÊN đề nghị:
- Hay là Giao Nguyệt đi với anh.
Tuấn Dũng lắc đầu:
- Càng không được. Anh đã đi thì Giao Nguyệt phải ở lại. Công ty
không thể không có người điều hành.
LAM TIÊN thắc mắc:
- Anh định đi bao lâu mà phải phân công việc dữ vậy?
- Anh chưa quyết định là bao lâu. Nhưng chuyến đi lần này là để anh
khảo sát thị trường cho nên thời gian không hạn định, bao giờ xong
thì về.
- Vậy nếu như anh tin tưởng, em sẽ giúp anh trong thời gian vắng
mặt ở công ty.
Tuấn Dũng vờ ngạc nhiên:
- Thật sao? Em mà làm được gì?
- Lúc trước em đã từng làm thư ký cho anh chứ bộ.
Tuấn Dũng bẹo má LAM TIÊN:
- Cám ơn em, nhưng anh chỉ yêu cầu em ở nhà nghỉ cho khoẻ là được
rồi. Mọi việc ở công ty đã có người khác lo.
- Anh không tin em?
- Không phải. Anh chỉ sợ em mệt thôi.
- Vậy còn việc ai sẽ chăm sóc cho Tuấn Hải?
- Cái đó anh tự lo được.
Tuấn Dũng đỡ vợ đứng dậy:
- Cũng khá khuya rồi, em vào phòng nghỉ trước đi. Anh sang phòng
con chút.
Tuấn Dũng rời LAM TIÊN, anh muốn lượm giọng khi nghe những lời nói
mà từ trước tới giờ anh chưa nghe ở miệng vợ mình.
Ôi! Thật là miệng lưỡi đàn bà, hèn gì đàn ông chết vì những lời nói
ngọt ngào kia cũng phải.
..................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chcs các bạn vui vẻ
.....................................................
Chương 4
-Đẩy cửa phòng con trai, Tuấn Dũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tuấn
Hải vẫn còn thức và bà vú đang dỗ dành.
Vừa thấy anh, Tuấn Hải ào đến, khuôn mặt mếu máo:
- Ba!
Tuấn Dũng cúi xuống bế cậu bé:
- Nào, con trai! Có gì từ từ nói ba nghe chứ đừng khóc nhè như vậy,
xấu lắm.
Vú Huyền rời chỗ mình đang ngồi:
- Thưa ông chủ, lúc nãy cậu chủ xuống lầu…tôi!…tôi! không cản
kịp.
Tuấn Hải híc híc:
- Ba! Sao ba mẹ cãi nhau hoài vậy? Có phải vì con không ngoan
không?
Đặt con xuống giường, Tuấn Dũng lắc đầu:
- Không phải.
- Vậy sao…
Tuấn Dũng quay sang vú Huyền:
- Vú về phòng mình đi, để tôi! dỗ Tuấn Hải ngủ cho.
- Nhưng mà ông chủ…
- Đêm nay tôi! ngủ lại đây với Tuấn Hải, vú không cần bận
tâm.
- Ba ơi! Từ nay về sau ba qua đây ngủ với con luôn nha. Con thích
ba dỗ ngủ và nghe ba kể chuyện.
- Thế còn vú Huyền?
- Vú ấy kể chuyện không hay bằng ba. Với lại, vú ấy già rồi, con
muốn cho vú ngủ sớm 1 tí.
- Còn ba không già sao?
Cậu bé lắc đầu:
- Ba chưa có già đâu, ba còn trẻ và đẹp trai lắm.
Tuấn Dũng bật cười:
- Khỉ con!
Cậu bé níu tay nằn nì:
- Ba ơi! Ba hứa là ngủ với con hoài nha
- Ba…công việc của ba rất nhiều, đi về khuya lắm.
- Sao ba không nhờ chú Vĩ Nam giúp ba? Con nghe nói làm nhiều có
hại đến sức khoẻ đó.
Tuấn Dũng cảm động:
- Con ngoan. Hay là để ba nói với mẹ qua ngủ với con.
Cậu bé giãy nảy:
- Con không chịu, con chỉ thích ngủ với ba thôi.
- Sao vậy?
- Mẹ lúc nào cũng đánh con, la hét con làm con sợ lắm.
Cậu bé giận dỗi quay mặt vào trong:
- Nếu ba không thích ngủ với con thì con cũng không ép ba đâu. Con
ngủ 1 mình được rồi.
Tuấn Dũng chuồi người nằm xuống bên con:
- Thôi được rồi, ba hứa sẽ ngủ với con. Nhưng con phải nghe lời ba.
Nếu tối ba có về trễ thì con cứ ngủ trước đừng thức đợi ba.
- Dạ.
Cậu bé chợt hỏi:
- Ba ơi, lúc còn nhỏ như con, ba có ngoan không?
- Dĩ nhiên rồi, ngoan hơn con nhiều nữa là.
- Vậy bà nội có đánh ba như mẹ đánh con bây giờ không?
- Không. Bà nội rất thương ba.
- Thế sao mẹ không thương con. Con ngoan nhất nhà mà mẹ vẫn đánh
con. Có khi vú Huyền can mà mẹ cũng đánh luôn cả vú Huyền. Mới hôm
qua đây, mẹ xô vú Huyền xuống sàn nhà làm vú bị bầm tay. Đau lắm đó
ba, nhưng vú không dám khóc. Con nói để con về méc ba, vú không
cho, vú sợ mẹ sẽ gây với ba.
Cậu bé níu tay Tuấn Dũng:
- Ba ơi! Sao mẹ dữ quá vậy? Con thường nghe ba dạy bảo phải yêu
thương kính trọng người già. Tại sao mẹ không yêu thương và kính
trọng vú vậy ba?
Suy nghĩ non nớt của trẻ thơ mà Tuấn Dũng không làm sao mà tra! lời
được. Chính mắt nó thấy thì càng không thể biện minh. Nhưng chẳng
lẽ nói lên sự thật thì Tuấn Hải sẽ nghĩ về LAM TIÊN như thế nào
đây. 1 người mẹ hung dữ và vô trách nhiệm.
Tuấn Dũng thở dài, Tuấn Hải thật vô phước khi được sinh ra bởi 1
người mẹ như vậy. Thằng bé mới chỉ ba, bốn tuổi đầu mà phải chịu
những trận đòn roi quát mắng, còn sự khủng khiếp nào bằng. Anh
không ngờ LAM TIÊN đã quá nhiều thay đổi.
Tuấn Dũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, chứ anh không biết giải thích
như thế nào cho con hiểu. Tại tính tình và sự lạnh nhạt của LAM
TIÊN mà từ nhỏ Tuấn Hải đã không muốn gần gũi, cậu bé như không còn
cảm nhận được tình cảm của người mẹ. Đôi khi cậu bé hỏi LAM TIÊN có
phải là mẹ ruột không, làm cho Tuấn Dũng giật mình.
Không gần gũi, không vỗ về chăm sóc nên Tuấn Hải hầu như quên đi
mình đã có 1 người mẹ, chỉ biết có ba và vú thôi.
Cậu bé lay nhẹ tay anh:
- Ba! Con chưa ngủ mà ba đã ngủ rồi sao?
Tuấn Dũng yêu thương vuốt tóc con:
- Ba chưa có ngủ. À, Tuấn Hải này! Con có thích đi du lịch
không?
- Dạ, thích lắm. Nhưng mà đi với ai?
- Ba và chú Vĩ Nam.
- Có mẹ không ba?
- Con muốn mẹ theo à?
- Không. Có mẹ theo con không được vui. Vậy mình đi du lịch ở đâu
vậy ba?
- Việt Nam. Con có khái niệm về Việt Nam không?
- Con chỉ nghe vú nói Việt Nam là quê hương của bà nội.
- Phải rồi.
- Chắc Việt Nam đẹp lắm hả ba?
- Cõ lẽ, vì ba cũng chưa đến đó bao giờ. Nhưng ba xem trên 1 tạp
chí, quê hương của bà nội con như 1 huyền thoại.
Cậu bé ngây ngô:
- Huyền thoại là sao hả ba?
- À! Như là đất mẹ anh hùng vậy mà.
Cậu bé nhíu mày như người lớn:
- Con không hiểu?
- Sau này lớn lên con sẽ hiểu.
- Tại sao không phải là bây giờ hả ba?
- Vì có những chuyện chỉ có người lớn mới hiểu thôi.
- Vậy con sẽ không hỏi nữa. Đợi con lớn bằng ba thì tự động con sẽ
hiểu phải không?
- Đúng rồi.
Tuấn Dũng ướm lời:
- Chúng ta đi du lịch không có vú theo. Vậy ba thuê cô giáo vừa
chăm sóc con, vừa dạy con học, con có chịu không Tuấn Hải?
- Sao vú không đi theo được hả ba?
- Tại vú già rồi, đi máy bay sẽ bị mệt.
- Nhưng cô giáo dạy con phải là người hiền thật hiền, biết hát ru
con ngủ, biết kể chuyện cho con nghe nè.
- Ừ.
- Còn đòi hỏi gì nữa không?
- Dạ hết.
- Vậy thì con nhắm mắt ngủ đi!
- Nhưng ba phải kể chuyện…
- Được rồi, ba sẽ kể cho con nghe chuyện cổ tích Việt Nam, “Tấm
Cám”.
- Ngày xưa, gia đình nọ có 1 cô con gái tên là Tấm, chẳng may mẹ
mất sớm, cha cô Tấm bước thêm bước nữa, cưới bà vợ kế có đứa con
gái là cô Cám. 2 chị em cùng cha khác mẹ mà tính tình càng khác
nhau hơn. Cô tấm dịu dàng, xinh đẹp….Chương 5
- Thượng Nguyên!
Vũ Hằng khều nhẹ:
- Thượng Nguyên! Tao có chuyện này muốn nói với mày nè. Ngừng viết
1 chút.
Thượng Nguyên cau mày:
- Mày không học thì để cho tao học, đừng có phá nữa, có được không
Vũ Hằng?
Vũ Hằn gõ tay vào đồng hồ:
- Nhưng chỉ còn 5 phút nữa thôi!
- 5 phút thì 5, miễn thầy còn giảng là tao còn chép. Có chuyện gì
chút nữa nói!
- Mày định đỗ thủ khoa chắc?
- Đương nhiên.
Vũ Hằng mát mẻ:
- Cũng phảị Con người ta được công ty liên doanh Đông Phương chấm
rồi mà, không cố gắng sao được.
- Đúng rồi! Dù được chấm hay không được chấm, tao cũng phải cố gắng
để ra trường có việc làm liền.
- Học sinh giỏi muốn xin đâu mà chẳng được, đâu còn sợ thật nghiệp
nữa! Cho nên anh em Vũ Hằng đâu còn quan trọng nữa!
Thượng Nguyên buông viết:
- Ủa! Nãy giờ mày đang mỉa mai tao đó, phải không Vũ Hằng?
- Không dám.
Vừa lúc giáo sư chấm dứt bài giảng, Thượng Nguyên quay sang
bạn:
- Giờ mày muốn nói gì thì nói đi! Tao đang chờ nghe!
Vũ Hằng lẫy:
- Tao hết hứng thú để nói rồi!
Thượng Nguyên điểm mặt:
- Nè, tao cho mày thời gian mà mày không biết sử dụng. Vậy lúc tao
đang làm bài thì đừng lải nhải nghe!
Thượng Nguyên thản nhiên cúi xuống cuốn tập của mình, nhưng chẳng
được bao lâu thì cây viết trên tay cô bị giật phăng.
Thượng Nguyên trừng mắt:
- Mày định giở trò gì đâỷ
Vũ Hằng ngang ngạnh:
- Tao không làm bài thì mày cũng không được làm bài!
- Mày mới đúng là vô duyên đấy, Vũ Hằng. Tra! cây viết lại cho tao
đi!
- Tao không tra!.
- Vậy đừng có trách tao nhé.
- Làm gì tao nào?
Thượng Nguyên xếp tập bỏ vào túi sách:
- Cứ ở đó mà nhây 1 mình đi! Tao về đây
- Ơ…Thượng Nguyên.
Vũ Hằng chụp tay bạn:
- Sau giờ học đùa 1 chút cho không khí bớt căng thẳng, vậy mà cũng
giận. Nhưng người giận phải là tao chứ không phải là màỵ
- Sao vậy?
- Bị mày làm quê chứ còn gì nữa! Tao đang có tin mừng muốn nói cho
mày nghe…thế là cụt hứng.
Thượng Nguyên thở hắt ra:
- Tin mừng gì thì cũng phải đợi học xong đã. Bộ mày không biết năm
nay là năm quyết đinh tương lai của mình hay sao?
- Đâu cần mày phải nhắc nhở, nhưng mày biết tính tao rồi, không nói
liền là không được, để nguội mất haỵ
Thượng Nguyên ngồi trở lại bàn:
- Tin gì mà tao thấy có vẻ nóng nổi dữ vậy?
- Tất nhiên rồi! Vô cùng sốt dẻo!
Thượng Nguyên nôn nóng:
- Thế thì nói nhanh đi!
Vũ Hằng xìu xuống:
- Hết hứng rồi!
Thượng Nguyên nghiêm mặt:
- Mày biết tao không thích mấy cái trò ỷ ôi năn nỉ. Bây giờ mày nói
hay không nói cho tao biết đi!
- Trời trời! Nhờ người ta mà còn làm ra vẻ ta đây nữa! Tao không
nói, quê rồi!
- Không nói thật?
- Ừ.
- Tao về đây, đừng hòng năn nỉ tao nghe!
- Ê! Khoan đã. Tao nói, tao nói! Mày làm còn hơn chị 2 tao
nữa!
Thượng Nguyên cười:
- Ai biểu mày cù nhầỵ Học được cái tính đó ở đâu thế?
Vũ Hằng bặm môi:
- Có nghe không?
Thượng Nguyên gật đầu:
- Nghe!
- Anh hai tao đã tìm được việc làm thêm cho mày rồi!
- Ôi! Tốt quá, ở đâu vậy?
- Quận Tân Bình. Không xa lắm đâu!
- Tao không ngại xa xôi, nhưng còn công việc kìạ
- Mày được làm ở chỗ này hên lắm. Số là vậy, anh 2 tao có người bạn
nước ngoài nhờ tìm giùm cô giáo dạy ti cho cậu bé 4 tuổi!
Thượng Nguyên chau mày:
- Cậu bé không biết nói Tiếng Việt à?
- Mày đừng ngắt lời tao, có được không?
- Rồi, rồi!
- Cái đó tao không được rõ. Mày gặp trực tiếp chủ đi! Anh 2 tao có
gặp qua rồi, người đàn ông mang 2 dòng máu Việt – Hàn này là 1
người đứng đắn và đáng tin cậỵ Nếu không, Vũ Tâm dễ gì giới thiệu
cho màỵ Ông ta nói Tiếng Việt giỏi lắm. Mà nè, tao thấy ngạc nhiên
1 điều, nếu ông ta có con trai, sao không thấy vợ ông ta về
cùng?
- Mày đi mà hỏi ông ta ấỵ Dẹp đi, chuyện của người ta đừng tò mò có
được không?
Vũ Hằng lẩm bẩm:
- 1 là bị phụ, 2 là ly dị…chỉ có 2 con đường đó thôi! Anh Vũ Tâm
nói, ông ta còn trẻ, đẹp trai, giàu có và nổi tiếng nữa! Tên tiếng
Hàn của ông ta là Can Jun Hee gì đó! Cha! Phen này được tiếp xúc
với người Hàn Quốc nha! Tao rất ước ao được như mày đó, Thượng
Nguyên ạ.
- Thế sao mày không nhận lời dạy đi?
- Rất tiếc, tao không đủ những tiêu chuẩn ông ý đặt ra!
Cô kéo Thượng Nguyên lại gần:
- Nè, mai mốt dậy quen rồi, nhớ nhờ ông ấy giới thiệu để quen với
mấy diễn viên Hàn Quốc nghe! Tao thích nhất là Cha In Ryo đóng
trong phim “Tình Anh Trao Em” và Lee Joung Hun trong phim “Những
Tay Đua Kiệt Xuất” ấỵ
Thượng Nguyên lắc đầu:
- Mày đừng có mơ mộng viển vông. Với lại, tao chưa nhận lời dạy cho
con trai, ông chủ gì đó, or nếu có nhận lời tao cũng không quan tâm
đến đời tư của ông ta và càng không làm gì ngoài nhiệm vụ của taọ
Nói trước để sau này mày đừng giận, tao rất dị ứng với những người
không đồng chủng tộc và bất đồng ngôn ngữ.
- Mày nói chứ con gái Việt Nam lấy chồng nước ngoài thiếu gì.
- Nhưng tao thì không phải là họ.
Vũ Hằng nhăn nhó:
- Có cần phải tự đặt ra nguyên tắc nghiêm khắc cho mình
không?
- Cần chứ. Vì hiện tại tao chỉ biết làm việc kiếm tiền lo cho các
em tao thôi!
- Để tao chống mắt xem nguyên tắc của mày được bao lâu!
- Mày đừng coi thường tao quá.
- Thiệt không dám. Nhưng trái tim mày cũng có máu như bao trái tim
khác mà thôi! Hy vọng mày chỉ biết yêu thương đứa con trai bé bỏng
của ông ta!
- Mày đang nói nhảm gì đó?
Vũ Hằng xua tay:
- Ồ, không! Đã là lời nói nhảm thì mày đừng để ý.
Thượng Nguyên đứng lên:
- Còn việc gì nữa không? Tao về à?
Vũ Hằng nhìn đồng hồ:
- Còn sớm mà?
- Tao phải về nấu cơm.
- Đúng là 1 người chị đảm đang. Nếu cái ông sếp gì đó chọn mày dạy
cho con trai ông ta thì ông ta thật là biết nhìn ngườị Chẳng những
là 1 người chị tốt mà mày còn la 1 người mẹ người vợ tốt nữa!
- Mày thật là ăn với nói! Nhưng nếu thật sự mày thích thì tao sẽ cố
gắng tạo điều kiện cho mày gặp gỡ làm quen với ông ta!
- Cám ơn màỵ
- Mày nhớ đừng có liên quan đến tao là được.
- Con quỷ!
- Nè, tối nay ngủ nằm mơ thếy Lee Young Hun và Cha In Ryo đi! Tao
không hiểu sao họ lại có thể là thần tượng của màỵ
- Tại mày ít xem phim Hàn Quốc thôi!
- Xem thì sao? Để ngày nào cũng mơ mộng giống như mày à? Cho tao
xin đi, thực tế sẽ không bị đói! Bye!