“Thứ Ba tuần sau có bài kiểm tra lịch sử Trung Quốc hiện đại, đây
là bài ghi chép, tuần trước cậu đến muộn chưa ghi kịp đúng không?
Về nhà phải xem kĩ đó.”
“Cám ơn cậu.” Nhận bằng hai tay, còn cúi đầu xuống nữa.
“Học xong về nhà ngay, đừng để cho học trưởng lo lắng.” Thêm một
câu dặn dò nữa.
“Ừm.” Người nào đó không hề kháng nghị, hiểu rõ rồi gật đầu.
Tuy rằng rất muốn kháng nghị, đừng đối đãi với cô như con người
không có đức hạnh thế chứ, nhưng vì ngày đầu tiên lên lớp, đã liên
tiếp xảy ra bao nhiêu chuyện ngồi nhầm xe bus, vào nhầm phòng học,
quên mang tiền cơm trưa … còn bao nhiêu chuyện nhỏ không đếm được
nữa, may mắn Quan Tử Tu sớm đã chuẩn bị, trước đó đã đem số điện
thoại của cô đưa cho em gái của học đệ kia, khi nào vào lớp mà vẫn
chưa thấy người, phải nhanh chóng liên lạc điện thoại, đem con mèo
nhỏ lạc đường nhanh chóng về lớp học, còn phải để ý cô mọi nơi,
thân là một đứa con gái trưởng thành, nào có mặt mũi kháng nghị
chứ?
Xoay người đi được hai bước, nhớ ra điều gì đó liền quay đầu
lại.“Tử Tu nói, thời gian làm phiền cậu, Chủ nhật muốn mời cậu ăn
cơm để nói lời cảm ơn, nhờ tớ hỏi cậu có thể đi hay không.” Cô máy
móc, thành thành thật thật nhắn lại thánh chỉ của bạn trai.
Giai Kì chu đôi môi nhỏ nhắn cười trộm.
Học trưởng anh minh, vì anh hiểu quá rõ tính cách của cô bạn gái
này, giao cô bạn gái này cho cô, quả thật muốn mời cô ăn cơm.
“Việc nhỏ thôi, học trưởng khách khí quá, nhưng mà có cơm ăn, tớ
đương nhiên phải đi. Nói cho bạn trai cậu, không được keo kiệt
nha!”
“không đâu.” Tử Tu hiểu rõ con người trên đời, anh sẽ giải quyết
rất tốt thôi.
“Học trưởng thực sự tốt với cậu lắm đó, không biết cậu đã mấy kiếp
mới tu được phúc khí này, phải quý trọng nha!” Vẻ mặt Giai Kì yêu
thích và ngưỡng mộ. Ai cũng có thể nhận ra được, vì bảo vệ cô bạn
gái này, anh đã tốn bao nhiêu tâm tư.
Quan Tử Tu thực ra không phải học trưởng của cô, cô cũng chỉ là gọi
theo anh trai mà thôi. Từ khi Vịnh Tự chuyển đến lớp học, anh trai
đã nói rất nhiều lần, phải chăm sóc tốt cho bạn gái của học trưởng,
bởi vì ở trong trường học trưởng cũng cũng rất tốt với hắn, nếu
không có này học trưởng tài trí này, tên anh trai ngốc kia của cô
đã bị áp lực của trường Y lấy mất nửa cái mạng rồi.
Người sáng suốt nhìn qua đã biết, tất cả chuyện này đều là anh đền
đáp thay cho cô bạn gái ngốc nghếch kia, có thể khiến cho người ta
dụng tâm như vậy, bảo vệ kín đáo chu toàn như vậy, cô gái này quá
hạnh phúc!
Hạ Vịnh Tự yên lặng gật đầu.“ Biết rồi.”Ở bên mỗi người, ai cũng
không quên nhắc nhở cô, có thể được anh quan tâm, cô có bao nhiêu
may mắn, muốn quên cũng khó.
Hai người chào tạm biệt nhau ở cổng trường, cô đi tới trạm xe bus,
dọc đường đi cô cứ nghĩ mãi đến nội dung bài kiểm tra ngày mai. Suy
nghĩ một chút, lại liếc mắt vào cuổn vở kia, tiếp tục học
thuộc.
Kít –
Tiếng phanh xe chói tai vang lên bên tai, tiếp theo là một trận đau
đớn truyền đến từ đầu gối.
Chuyện gì… vừa xảy ra?(người thứ ba đã tới, hây a)
Cô sửng sốt… sửng sốt, nửa phút sau mới cúi đầu, phát hiện mình
đang ngã ngồi ở chính giữa đường cái, bên cạnh có một chiếc xe máy
đổ, chưa kịp phản ứng, bên tai dường như có một tiếng sấm đánh
thẳng vào màng nhĩ.
“Trời, cậu không nhìn đường sao!”
Cô ngẩng đầu lên, một khuôn mặt vô cùng trẻ trung xuất hiện trước
mắt, nhưng rõ ràng hắn đang tức giận lắm.
“Tôi — nhưng mà – bây giờ là đèn xanh mà.” Cô thấp giọng giải
thích. Rõ ràng là hắn vượt đèn đỏ, là lỗi của hắn chứ?
Một đôi mắt trong suốt.
Người con trai trong nháy mắt sững sờ.
Nhìn vẻ mặt vô tội kia, rõ ràng không phải lỗi của cô, cô ngay cả
phản bác cũng không dám nói to, bộ dáng kia mười phần giống tiểu
bạch thỏ trong rừng rậm gặp mãnh thú, vừa sợ hãi lại vừa đáng
yêu.
Người như thế không bắt nạt, thì có bắt nạt ai được chứ! (đồ xấu
xa, mắc dịch)
“Cậu không biết ở Đài Loan, đèn xanh đèn đỏ chỉ để minh họa sao? Tự
cậu đi hỏi đi, có ai một ngày không vượt vài cái đèn đỏ? Cậu cho là
đèn xanh là kim bài miễn chết sao!” Nói cách khác, đèn xanh không
dùng được là lỗi của cô!
“Nhưng mà –”
“Nhưng mà cái gì! Hại tôi hoảng sợ, cậu bồi thường một chút thì
được rồi?” Hắn một hơi cắt đứt, khí thế bức người, hoàn toàn không
cho cô không gian kháng án.
Cô há miệng hít thở, nhất thời tìm không thấy nói phản bác.
Rõ ràng…… Người hoảng sợ phải là cô chứ? Người này thật vô lí
quá.
“này, cậu đừng tưởng rằng không nói lời nào thì sẽ không có chuyện
gì.” Tiếp tục hung hăng với cô.
“Tôi, tôi không biết phải nói gì.” Cô lắp bắp trả lời.
Ông trời ơi! Cô cô này sao vậy? Ngay cả cãi nhau cũng không, là
người dân tộc thiểu số sao, nhưng lại rất phù hợp với tính tình quỷ
dị của hắn.
Hắn rủ lòng từ bi, bàn tay muốn kéo cô vào lòng.“Như vậy đi, cho
cậu cơ hội bồi thường, làm bạn gái tôi đi!”
Cô nhướn nhẹ đôi lông mày.“Tôi không cần.”
“Vì sao không cần?”
“Tôi có bạn trai rồi.” Đẩy cánh tay hắn ra, tự mình bò từ mặt đất
lên, phủi phủi bụi bẩn.
“vậy thì dễ thôi, đá hắn đi.” Đến thời đại này còn có người con gái
từng này tuổi mà không kết giao với vài tên bạn trai sao? Em gái
hắn mười lăm tuổi đã bị đuổi ra khỏi hàng ngũ xử nữ rồi, đến bây
giờ bạn trai không biết đã có bao nhiêu người rồi, nó còn nói nó là
một đóa hoa ngây thơ, còn ở trên ban công gió mưa mà dọa hắn!
“Tôi không thể đá Tử Tu.” Người này thật phiền phức, cô nhíu mày,
quay đầu chạy lấy người, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
“Này, cậu cứ đi như vậy sao?”
Bằng không muốn thế nào? Sai cũng không phải cô, hơn nữa có người
nào vừa gặp mặt đã bảo cô làm bạn gái hắn? Nhưng cái làm cô ghét
nhất, là tên lưu manh kia, dám bảo cô đá Tử Tu đi.
Cô hơi nhếch môi không nói lời nào, tiếp tục đi tới trạm xe
bus.
Tên con trai dắt chiếc xe bị đổ dưới đấy, đuổi theo cô.“Cậu muốn đi
đâu? Tôi chở cậu đi.”
“Không cần.”
“Cậu thực sự không muốn làm bạn gái tôi?”
“Thực sự không muốn.”
“Cho cậu suy nghĩ lại đó. Tôi rất đẹp trai nha, thật đó, cậu nhìn
xem, không đồng ý là cậu hối hận đó.”
Hắn thực sự ầm ỹ quá.
Hạ Vịnh Tự quay đầu, nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt của tên kia, có
một chút trẻ con và lông bông.
“Tử Tu đẹp hơn.” Cô chậm rì rì, cẩn thận đưa ra kết luận. Cũng
không phải tình nhân trong mắt Tây Thi, Tử Tu thực sự đẹp
hơn.
Tên đó thiếu chút nữa ngã quỵ.
Không cần — nghiêm túc giống như nói chuyện quốc gia đại sự như thế
chứ? Còn câu trả lời trực tiếp làm đả thương người khác kia
nữa.
Xe bus dừng lại trước mặt, cô lên xe, phía sau truyền đến tiếng hét
to của hắn:“Này, cậu –”
Cô không quay đầu lại, không lên tiếng trả lời, thầm nghĩ muốn
nhanh thoát khỏi tên con trai vô lại này.
Khi về nhà, Quan Tử Tu đã về trước rồi.
“hôm nay em có vẻ hơi muộn.” Cô đứng bên cạnh tủ giầy nhìn cô rồi
nói.“Anh vừa mới nói chuyện với Giai Kì, không phải hai người giữa
trưa ngay tại cổng chia tay sao?”
Giai Kì ngay cả cái này cũng thông báo cho anh sao?
“À…… Cái đó…… Có một chuyện xảy ra……” Cô trả lời ngập ngừng.
“Chuyện gì?” Cô sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm chứ? Từ cổng
trường ra đến trạm xe bus cũng có chuyện sao?
“Ơ…… Việc nhỏ, không quan trọng.” Cô lên xe rồi mới phát hiện sách
giáo khoa tìm thế nào cũng không thấy, cô không dám cho anh
biết……
Quan Tử Tu nhìn kỹ cô một lát, nói tiếp:“Anh mua thịt viên xíu mại
em thích ăn nhất, đã lạnh hết rồi, đi rửa mặt rồi qua đây ăn
đi.”
“Ừm.” Cô bỏ cặp xuống, đi vào phòng tắm rửa mặt, kéo cao ống quần
xả nước lạnh tùy ý rửa vết trầy da trên đầu gối một chút, chỉ thấy
có chút bụi bẩn, cho nên chỉ rửa qua loa.
Quan Tử Tu đã nhanh chóng đặt hai miếng thịt viên cô thích ăn nhất
vào trong bát, đẩy bát về phía cô.
Cô cắn một miếng nhỏ, lặng lẽ ngước mắt nhìn anh.“Tử Tu, thứ tư
tuần sau –”
“Ban ngày đi học, buổi tối phải đi dạy gia sư.” Trực tiếp kể lịch
trình ra.
“Nhưng mà……”
“Nhưng mà là sinh nhật anh.” Một câu nói mạnh mẽ phá vỡ tâm tư của
cô. Người bên gối này cũng không phải ngày đầu tiên ngủ cùng nhau,
chỉ cần ánh mắt kia thì đã quá rõ ràng rồi.
“Thật…… Thật không?” Cô khô cứng đáp lại, rốt cuộc nói không ra
lời.
Vì ngồi nhầm xe bus nên cô đến lớp muộn, cô về muộn là vì đi chọn
quà sinh nhật cho anh, muốn giữ lại một chút bí mật, cô nghĩ anh sẽ
rất vui vẻ……
Giống như một đứa trẻ làm chuyện tốt mong chờ người lớn khen ngợi,
lại phát hiện chuyện kia không tốt như vậy, cô thất vọng cúi đầu
xuống, im lặng ăn thịt viên.
Anh lại gắp một viên nữa vào bát của cô.“Với anh sinh nhật không
quan trọng, quan trọng là tương lai.”
So với sinh nhật, anh chỉ quan tâm đến, bây giờ phải làm thế nào để
cô không thiếu thốn mỗi ngày, trong tương lai có năng lực bảo đảm
cuộc sống an ổn cho cô hay không.
“À.” Thì ra anh không quan trọng ngày này.
Quan Tử Tu nở nụ cười, vuốt vuốt tóc cô.“Hôm nay mua cái gì rồi?
tặng cho anh luôn đi!” Anh đã chuẩn bị tâm lý rồi, cùng lắm là nhận
thêm một con Kitty màu hồng nữa. (anh
“A!” Cô ngạc nhiên, thì ra anh sớm đã đoán được.
“A cái gì chứ? Chẳng lẽ anh đoán không đúng?” Nha đầu kia sinh nhật
hàng năm đều chỉ tặng một món quà, cứ nghĩ rằng mình thích, thì
chắc là anh cũng sẽ thích cho nên cô vui vẻ tặng, anh cũng không
nói gì mà nhận lấy.
Nhưng thôi quên đi, cô vui là tốt rồi.
“Không phải. Em nhìn thấy một chiếc khen len rất đẹp, rất đẹp nha,
nhất định anh sẽ thích.”
“Màu hồng phấn?” Anh bi thảm, ướm hỏi.
Người này quả thực fan cuồng của màu hồng phấn!
“Đúng vậy. Anh nói chỉ đeo khăn len em đan, nhưng bây giờ em cũng
không biết đan, mỗi lần sợi len đều thắt nút trong tay, bây giờ
thời tiết bắt đầu chuyển lạnh rồi, anh cứ dùng cái em mua trước đã,
chờ em học được cách đan sẽ đan cho anh.”
“……” Quan trọng đâu phải là cô mua hay tự đan? Cô một chút cũng
không hiểu trái tim đau đớn của anh, một tên con trai lớn biến
thành một kẻ cuồng màu hồng phấn, cái này có thể nhìn được sao? Lại
còn cả mô hình con Kitty kia nữa!
Dừng một chút, cảm thấy anh im lặng một cách khác thường ý cười
trên môi cũng biến mất.“Anh không thích?”
“Đâu có?” vuốt vuốt tóc cô.“Tâm ý của em, anh phải nhận chứ.” Không
dấu vết, lặng lẽ thở dài một hơi, nhận lệnh.
Chương 3
Phần 2
“Này –”
Mặc kệ, coi như không nghe thấy. Kinh nghiệm lần đó nói cho cô, con
người phía sau kia thật rắc rối, tất cả âm thanh coi như không có
đi, cô có bạn trai rồi, không thể tùy tiện cùng với người khác,
cũng không thể tùy tiện bị ép cùng người ta.
“Này, này, cậu không nghe thấy tôi gọi cậu sao?”
Vì sao hắn gọi thì nhất định cô phải để ý đến hắn?
Hạ Vịnh Tự lẩm bẩm, tiếp tục thuyết phục chính mình cái gì cũng
không nghe thấy, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
“Hạ Vịnh Tự!”
Cô dừng bước chân, quên mất ba giây trước đã tự thôi miên mình,
kinh ngạc quay đầu.
“Biết ngay chiêu này hữu hiệu.” Tên kia đắc ý nhếch miệng, cười với
cô.
“Làm sao cậu biết tên tôi?”
“Không nói cho cậu.”
Không nói thì quên đi. Cô xoay bước chạy lấy người.
“Không cần sách giáo khoa?” tên kia đã sớm chuẩn bị, ung dung giơ
đồ vật trong tay lên.
Cô trừng mắt với hắn.“Cụa làm sao ăn trộm sách giáo khoa của tôi!”
Thảo nào cô về nhà tìm khắp nơi cũng không thấy.
“Trộm gì chứ, nói thật khó nghe, cậu làm rơi xuống đất, là tôi giúp
cậu nhặt lên nha, thật vô ơn.”
“…… Cám ơn. Sách giáo khoa kia đưa tôi được chứ?”
“Làm sao có chuyện dễ dàng thế. Tôi giúp cậu tìm sách giáo khoa về,
cậu chỉ cần mời tôi một bữa cơm, hay là xem một bộ phim biểu lộ cảm
ơn thì được rồi?”
Sao lại có người tự đòi thù lao cho mình, thật vô lại.
Cô rất muốn quay đầu bước đi, sách giáo khoa còn có thể mua lại,
nhưng quan trọng là vở ghi của Giai Kì bên trong…… Cô khẽ cắn môi
dưới, thật khó xử.
“Cậu không đồng ý, sách giáo khoa tôi không trả cho cậu đâu!” Hình
như muốn làm khó cô cho nên hắn bất chợt nói thêm một câu.
Được lắm…… Quá đáng!
Cô trừng hắn, không biết phải nói gì.
“Được rồi được rồi, không cần lo lắng nhiều như vậy, chỉ là xem một
bộ phim thôi, bạn trai cậu sẽ không vì như vậy mà đá cậu đâu.”
Không đợi cô quyết định, hắn nhanh tay hơn kéo cô đi.
“Này, cậu –” Không phải Tử Tu sẽ đá cô hay không, mà là cô một chút
cũng không muốn cùng hắn đi xem phim đâu!
Cô bị kéo đi, nhất thời không biết phải làm sao mới được.
Vì vậy, hôm đó bọn họ không chỉ nhìn xem một bộ phim, còn ra ngoài
uống thêm một ly cà phê, dạo một vòng chợ đêm hắn mới đưa cô
về.
Hắn nói, hắn tên là Dương Gia Chương, hơn nữa bắt cô phải nhớ kỹ
cái tên này.
Không biết là hắn quá cường thế, hay là cô quá yếu đuối, mỗi lần
lời từ chối đến bên miệng, luôn có cách chặn cô lại, chờ đến khi cô
nghĩ ra phải kháng cự, sự việc đã thành kết cục đã định.
Duy nhất đáng được ăn mừng là, người này cũng được, cũng khá là uy
tín, sau đó cũng đưa cô về, sách giáo khoa cũng đúng hẹn trả lại
cho cô.
Sách giáo khoa cũng lấy lại được rồi, cô âm thầm hạ quyết tâm, về
sau phải tránh xa hắn một chút, dù sao sách giáo khoa cũng ở đây
rồi, hắn cũng không có gì dùng uy hiếp cô được nữa.
Nhưng cô nhầm rồi, sai vì cô đã hoàn toàn đánh giá thấp khả năng
của người đàn ông nhất da nhị lại tam dây dưa này (nhất da, nhị
lại, tam dây dưa: chắc thứ nhất là da mặt dày, thứ hai là vô lại,
thứ 3 là dây dưa… chắc thế), mặc kệ cô trốn thế nào, người này cũng
có thể xuất hiện trước mặt cô, hắn thực đáng ghét mà.
“Vịnh Tự, Vịnh Tự, Tự Tự yêu quý –”
“Cậu cút ra!” Không thể nhịn được nữa, cô căm giận đuổi
người.
Thực sự, cô không muốn tức giận với người khác, nhưng người này
thật có bản lĩnh làm cho cô phải tức giận, dùng thái độ khinh
thường nhất với hắn, nhưng thật sự dùng cách nào hắn cũng không
chịu đi, da mặt thật dày.
“Muốn uống nước không?” Một ly đồ uống lạnh đưa tới trước mặt
cô.
“Không cần, cậu uống đi.”
“Được rồi, uống một chút đi, hôm nay nắng gắt, bổ sung một chút
nước, nếu không sẽ bị cảm nắng nha.”
Bị cảm nắng còn tốt hơn bị hắn làm phát điên.
Ánh nắng trên đầu dịu đi, cô ngẩng lên, phát hiện phía trên có một
cây dù.
“Cầu xin cậu tránh ra được không?” Như vậy thực quấy rầy cô
nha.
“Được rồi, chờ cậu lên xe bus rồi tôi đi.”
Cô hơi nhếch môi, lại dứt khoát không nói thêm một câu.
Cô biết thái độ của mình với hắn thật tệ lắm, tuy rằng là hắn trông
rất ngứa mắt, nhưng thực sự hắn tốt với cô lắm, có đôi khi tâm tình
không tốt, lại bị hắn như trêu đùa vậy, nhịn không được mà giận chó
đánh mèo phát giận với hắn, hắn chỉ cười cười bao dung, cũng chẳng
tức giận gì, hại cô sau khi ngẫm lại, đều cảm thấy mình thật không
tốt.
Cô cũng không biết vì sao, tám trăm năm không tức giận với ai,
nhưng mỗi khi ở trước mặt Dương Gia Chương, bị hắn trêu ghẹo, có lẽ
bởi vì hiểu rõ hắn sẽ bao dung đi, cho nên những cảm xúc đè nén mới
có thể dễ dàng phát tiết trước mặt hắn như vậy, giống như một đứa
trẻ bốc đồng, không có gì che lấp.
Nhưng mà cô thực sự không thể nhận ý tốt của hắn, cô đã có Tử Tu,
những lời này cô cũng nói đến tám trăm lần rồi, hắn nghe không hiểu
sao?
Cúi đầu khẽ vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay, cô đột nhiên nhớ tới
người đàn ông cô yêu đậm sâu kia.
Chú ý đến động tác nhỏ của cô, Dương Gia Chương cố tình bỏ qua, làm
bộ không thấy, tươi cười nhẹ nhàng đẩy vai cô một cái.“Ngẩn người
gì thế, xe bus của cậu đến rồi!”
Cô lên xe, đi tới ghế trống phía dưới.
“Ông lái xe, chờ một chút!” Phía sau, Dương Gia Chương vội vội vàng
vàng đuổi theo xe, đem ly đồ uống lạnh kia nhét vào tay cô, rồi
nhanh chóng xuống xe, còn lưu manh nói với lái xe:“ Cái bô của cháu
ở trên xe, chú lái xe cẩn thận nha!”
Vô lại! Ai là cái bô của hắn?! Nhìn ly nước đã lạnh trên tay, cô
căn bản không kịp từ chối.
Cuối cùng cô ngồi xuống một loạt ghế trống phía dưới, qua cửa kính
xe, cô nhìn thấy hắn tươi cười vô cùng xán lạn, vẫy mạnh tay nói
tạm biệt với cô.
Nhưng giờ phút này, hiện lên trong tâm trí cô, cũng chỉ có hình ảnh
của bạn trai.
Đột nhiên, cô rất muốn nhìn thấy anh.
Có lẽ anh nghĩ rằng, cô không đủ kiên cường, đối với chuyện của bọn
họ, cô lựa chọn trốn tránh mà không chọn vì anh hăng hái dũng cảm
chiến đấu, cô biết, chắc chắn anh thất vọng, chỉ là không nói ra
miệng.
Chiếc xe bus này, đi qua cổng trường của họ. Cô hít sâu một hơi,
xúc động rung chuông xuống xe.
Lại bước vào chiếc cổng trường này, trong lòng cô không hề yên ổn,
nhưng cô không ngừng nói với chính mình, không được lùi bước, không
được lùi bước –
“Ồ? Kia không phải là người học khoa tiếng Trung lúc trước sao,
nghe nói là chuyển trường rồi mà? Lại đến đây làm gì?”
“Cái gì, cậu nói bạn gái của Quan Tử Tu khoa Y sao? Chắc là tìm đến
bạn trai đó!” Tên của cô, rất khó có vinh hạnh được nhớ kỹ, bình
thường chỉ là cái nhãn “bạn gái của Quan Tử Tu”, mà không phải là
một thực thể độc lập, dường như ngoài điều này, cô chẳng có gì đáng
kể.
Da mặt cô rất mỏng, những cái nhìn và lời thì thầm của người ngoài,
cô rất khó mặc kệ rất khó coi như không có chuyện gì.
“Cô ta còn chưa bị đá sao? Tớ nghĩ rằng họ hẳn là chống đỡ không
được bao lâu chứ.”
“Đúng rồi, như vậy thật không xứng. Nhất định là cô ta chủ động
theo đuổi người ta, nếu không Quan Tử Tu làm sao có thể thích cô ta
được? Cũng không nhìn xem điều kiện bản thân thế nào, chúng ta
không vô liêm sỉ như vậy, không cần oán thán gì cả.”
Nói chuyện riêng với nhau, một chút cũng không khống chế âm lượng,
có lẽ muốn cho cô nghe thấy đây mà.
Nhưng mà…… Là cô theo đuổi Tử Tu trước, cô có thể cãi lại gì
đây?
Con đường đến khoa Y còn dài không? Dọc đường đi này, cô còn phải
đối mặt với những gì nữa? Anh ở một đầu khác, còn cô phải cố đi
thật nhanh cuối cùng cũng không cố nổi, lại không thể kiên trì đi
tiếp.
Cô từ bỏ, xoay người quay lại.
Chương 3
Phần 3
“Hi, em gái.”
Cô uể oải mở mắt, lại cúi đầu, mắt mù tai điếc.
“Ôi? hôm nay nụ cười của cậu thực không hợp với ánh mặt trời nha!”
Dương Gia Chương rất nhanh phát hiện có chuyện không thích
hợp.
Cô bao giờ cười cho hắn nhìn qua? Thêm mắm thêm muối.
“Thế nào? Bạn trai làm cậu không vui? Cần tôi giúp cậu xan bằng hắn
không?” Hắn xắn tay áo, làm bộ muốn lấp biển.
“Cậu không cần lo cho tôi!” Dám đụng vào một chiếc lông tơ của Tử
Tu xem!
“Là vì hắn thật hả? Thế thì vui rồi, hắn làm cậu khó chịu, đá hắn
đi là được, làm bạn gái tôi đi!”
“Tôi không cần, cậu cút đi.” Mỗi lần hắn nói câu này, cô đều rất
tức giận.
“Được rồi, okie, không đá hắn, vậy nói chuyện kia ra đi? Dù sao chờ
xe bus cũng thật nhàm chán, tâm sự một chút thì được rồi.”
Cô không hé răng, ngoài đường cũng không phải nhà cô, cũng không
thể đuổi hắn đi khỏi đây, vì vậy chỉ có thể trầm mặc.
Dương Gia Chương có chút nản lòng. Đi theo cô hơn nửa nămm, cô thật
đúng là nói không để ý người thì sẽ không để ý người, liệt nữ trinh
tiết cũng chẳng trung trinh như cô vậy đâu.
Chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của cô, có chút chua xót
mở miệng:“ Rốt cuộc hắn có điểm gì tốt? Cậu cứ khăng khăng một mực
với hắn như vậy.”
Tử Tu? Cô đếm từng ngón tay:“Anh ấy trầm ổn, anh ấy thông minh, anh
ấy săn sóc, anh ấy có tránh nhiệm, anh ấy học giỏi, đẹp trai, anh
ấy –”
“Ngừng! ngừng lại! Stop!” Cô còn muốn đếm cho hắn nghe nữa?“Cậu
thật tàn nhẫn.”
“Tôi sẽ không bỏ Tử Tu.” Cô nhắc lại.
“Nhưng cùng với hắn không vui, không phải sao?”
“Đó là bởi vì –” Phát hiện mình lại bị hắn dắt mũi, rơi vào đề tài
đầy cạm bẫy này, cô lần nữa ngậm miệng lại.
“Cậu nghĩ rằng tôi không nhìn thấy sao? Nếu cậu và hắn cùng nhau
thực sự hạnh phúc như vậy, thì sẽ không có tâm sự trùng trùng, bộ
dáng áp lực đến mức không thở nổi, vì vậy có thể thấy hắn căn bản
không tuyệt như cậu nói vậy đâu. Tôi đoán đúng rồi phải không? Cậu
còn gì để nói chứ.”
“Không phải! Tử Tu tốt lắm, chính vì anh ấy tốt quá, vĩ đại quá,
tôi mới bị áp lực thôi, cậu căn bản cái gì cũng không hiểu –” Cô bé
này thật đơn giản, hoàn toàn không phát hiện chính mình đang những
lời kia làm cho kích động.
“À. Chỉ là học nhiều thôi mà, có gì đặc biệt hơn người? Con mọt
sách đầy ngoài đường kìa.”
“Nhưng Tử Tu không chỉ học nhiều, anh ấy rất có ý tưởng, sắp xếp
tương lai cũng tốt lắm. Tử Tu nói tốt nghiệp xong sẽ kết hôn với
tôi, sau khi kết hôn cho tôi ở nhà, sau đó anh sẽ làm một bác sĩ
thật giỏi; Tử Tu cảm thấy kết hôn xong không cần sinh con ngay, chờ
ba năm sau cho ổn thỏa, nếu tôi thức sự cảm thấy buồn chán, có thể
nuôi một con chó nhỏ giết thời gian, sau đó chờ tiết kiệm đủ tiền
–”
“Vậy ý tưởng của cậu ở đâu?” Dương Gia Chương cắt đứt lời nói của
cô.“Từ đầu tới cuối, tôi chỉ nghe thấy Tử Tu nói, Tử Tu cảm thấy,
rõ ràng là tương lai của cả hai, vì sao đều là hắn quyết định? Cậu
cứ như vậy để cho hắn dắt mũi, cái gì cũng nghe hắn, cái gì cũng để
hắn nắm trong tay?”
Cô cứng lời, không biết phải nói gì.
Lời của hắn giống như một cây kim nhọn, hung hăng đâm vào tim cô,
không phải cô không muốn phản bác, mà là cho tới bây giờ, đó là nỗi
đau mà cô cố gắng đè nén trốn tránh, không muốn đối mặt, một lời
nói của hắn, trần trụi lôi ra, khiến cô không còn chỗ nào có thể ẩn
nấp.
Thực ra, cô không thích hợp quá với đô thị phồn vinh, bận rộn như
vậy, cô muốn ở một vùng nông thôn như Vân Lâm, một cuộc sống giản
dị bình thường, cha mẹ cô đều ở đó, hoàn cảnh không đến mức làm cô
cảm thấy xa lạ bất lực, cô biết cô thật không tiền đồ, nhưng cô
thực sự không phải là người tài giỏi gì cả!
Cô cũng rất thích trẻ con, không biết vì sao phải đợi ba năm, nếu
bây giờ có thể sinh em bé không tốt sao? Cô không đi học thì cũng
có sao đâu.
Nhưng cho tới bây giờ cô cũng không dám nói khi mà anh đã tính toán
hết thảy mọi chuyện.
“Cậu không biết như vậy thật là không có tôn nghiêm sao? Đem mình
biến thành con rối mặc kệ cho hắn khống chế, tôi một chút cũng
không tin cậu như vậy mà cảm thấy vui vẻ.”
Những hạt nước mắt to bằng hạt đậu không báo trước đột nhiên rơi
xuống. Cô không có tôn nghiêm, cô không có tôn nghiêm…… Ở trong mắt
người khác, cô là kẻ đáng thương ngay cả tôn nghiêm cũng không có
sao?
“Này, cậu –” Dương Gia Chương bị dọa đến. Nước mắt con gái thật là
khủng bố nha, giống hệt như vòi nước, chưa nói đã chảy xuống
rồi!
“Nói chuyện với cậu thật khó chịu……”
“Đúng, thật là khó chịu, nhưng đó không phải là sự thật sao? Tôi
chỉ là nói trực tiếp ra mà thôi, bằng không tại sao cậu không phủ
nhận? Bởi vì điều kiện của người này so với cậu ưu tú gấp một trăm
lần, kể cả là ai cũng sẽ tự ti, bởi vì tự ti, cho nên phải dè dặt
cẩn trọng đón ý nói hùa hắn, lấy lòng hắn, chuyện gì cũng không dám
phản bác, dần dần, còn cái gì mình có thể tự làm? Những ngày như
vậy cậu không thấy vất vả, tôi cũng cảm thấy mệt mỏi thay cho
cậu.”
“Cậu còn nói nữa!” Cô thẹn quá hóa giận quát hắn.“Cho dù cậu nói
như vậy, tôi cũng sẽ không rời khỏi Tử Tu.”
“Vì sao? Chẳng lẽ bởi vì điều kiện của hắn quá tốt, cho nên cậu
thấy luyến tiếc?”
“Không phải như vậy. Chỉ là tôi thích anh ấy, tôi cũng không phải
bởi vì điều kiện của anh ấy tốt nên mới cùng với anh ấy, chỉ là yêu
thôi, cậu lại nói tôi như vậy……” Cô nghẹn ngào, ủy khuất khóc lóc,
nước mắt càng ngày càng mãnh liệt.
“Cậu khóc cái gì!” Hắn thức điên đầu.“Được rồi được rồi, cậu nói
như thế nào thì là như thế, tôi không nói nữa là được chứ gì? Cầu
xin cậu đừng nữa khóc!”
Hạ Vịnh Tự đẩy khăn giấy hắ đưa tới trước mặt ra, từ chối lời xin
lỗi và an ủi của hắn.
Nhưng là, từ chối được một lần, không chắc chắn sẽ từ chối được cả
đời.
Từ lần tiết lộ ra quá nhiều chuyện đó, giống như sự bảo vệ cẩn thận
lại có một lỗ thủng, hắn luôn có cách dụ cô nói ra, cũng bởi vì hắn
biết quá rõ chuyện của cô và Tử Tu, dần dần, rất nhiều chuyện chỉ
có thể nói với hắn, cũng chỉ có hắn biết, hắn là người đầu tiên cô
nói thẳng thắn nói ra tâm sự của mình, nguowiwif hiểu rõ tâm sự của
cô nhất cũng chỉ có hắn.
Bởi vì hắn nói:“Tôi biết cậu với bạn trai mình là nhất kiến chung
tình, tôi sẽ không bảo cậu làm bạn gái của tôi nữa, đơn thuần coi
tôi như bạn bè tâm sự một chút, như vậy được chứ?”
Nếu chỉ là bạn bè, nếu hắn không luôn miệng kêu cô bỏ Tử Tu lao vào
vòng ôm của hắn, vậy thì người này cô cũng không chán ghét lắm, vì
thế cô tiếp nhận tên bạn này.
Chỉ cần là bạn bè đơn thuần, cô có thể tâm sự với hắn, bởi vì ở
trước mặt hắn, cô thực thoải mái, thực tự tại, tùy ý phát tiết cảm
xúc, trở về là chính mình, không có áp lực gì cả. (chị làm thế có
người buồn đó)
Chương 4:
Phần 1
Lại một kì nghỉ hè nữa qua đi, cô thuận lợi tiến lên năm thứ tư,
còn Quan Tử Tu vẫn bề bộn nhiều việc như cũ, giáo sư đánh giá anh
rất cao, vì mấy loại tư liệu, học thuật, sách giáo khoa ngày càng
nhiều, anh bình thường đều ở phòng nghiên cứu đến rất muộn, giáo sư
còn hỏi qua anh có muốn ông viết thư giới thiệu để anh có cơ hội ra
nước ngoài học cao hơn hay không?
Cô không biết anh đang nghĩ gì, chỉ biết là anh cẩn thận suy nghĩ
vài ngày, cuối cùng từ chối.
Anh bề bộn nhiều việc, bận đến mức ngay cả thời gian nói chuyện
cũng không có, làm cho cô cảm thấy tình cảm của hai người càng ngày
càng trống thiếu. Anh nói, tất cả những cố gắng này, đều là chuẩn
bị cho tương lai của họ, nhưng giờ phút này sự cô đơn của cô, sự
bất lực của cô, anh rõ ràng có nhìn thấy, lại chưa bao giờ muốn đối
diện.
Tuy rằng dù anh có bận rộn đến mức nào ban đêm cũng sẽ về bên cạnh
cô, nhưng đôi khi, nằm trong vòng ôm của anh, sau khi chăm chú nhìn
anh đi vào giấc ngủ, cô lại cảm thấy, khoảng cách giữa họ xa xôi
quá, anh càng cố tiến lên, cô lại càng chỉ có thể ngửa đầu nhìn
anh, càng ngày càng xa anh, xa đến mức cô không thể đi tới
được.
Trong lòng có một cái hang động đen tối, sâu rộng vô cùng, trống
rỗng, lạnh như băng, tưởng đã nắm được rất chắc, nhưng đôi bàn tay
lại trống không, đôi khi, cô còn tự hỏi mình, tình yêu thực sự còn
ở đó sao? Vì sao họ lại giống như người xa lạ, xa cách như vậy? Trừ
việc ngủ cùng trên một cái giường, ngẫu nhiên làm tình, thì cuộc
sống của họ, tâm trí họ, khoảng cách càng lúc càng xa, cô vĩnh viễn
chỉ có thể ngước lên, giống như các đám mây không thể nào giao
nhau.
Tâm hồn mệt mỏi tê liệt gần đến mức cái gì cũng không cảm nhận được
nữa–
“Hey, ngẩn người gì thế!” Dương Gia Chương từ phía sau vỗ vai cô,
xa xa hắn đã nhìn thấy cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
“Không.” Cô khẽ mấp máy môi, lại cúi đầu xuống.
Gần một năm nay, hắn luôn không định kỳ ở bên cạnh cô, nghe cô nói
chuyện khi đợi xe bus, sau đó hắn sẽ cười vẫy tay, nhìn theo cô lên
xe, trở lại bên cạnh người bạn trai kia, trừ lúc ban đầu bị hắn lấy
sách giáo khoa kia, cô và hắn chưa từng ra ngoài cùng nhau, ngay cả
số điện thoại cũng không có, cảm giác so với người không quen còn
giống hơn.
Nhưng mà, hắn lại là người hiểu rõ nhất tâm sự của cô, rất nhiều
chuyện không dám nói cho Quan Tử Tu thì sẽ không tự giác mà nói với
hắn, cô chia sẻ tâm sự lắm, khiến cho cảm xúc của cô như một cái
ống dần được thông khơi, cứ vậy, vô tình cô lại có thói quen ý vào
sự tồn tại của hắn.
Tinh tế chú ý đến nụ cười có chút miễn cưỡng của cô, hắn hỏi:“Sao
vậy? Muốn tìm bất mãn sao? Quan Tử Tu gần đây không làm “đau” cậu
à?”
“cậu nói chuyện thực không dinh dưỡng nha!” Liếc mắt trừng hắn một
cái.
“Trừng đi, dù sao cậu cũng chỉ dám trừng tôi, với Quan Tử Tu nếu có
một nửa khí thế như bây giờ thì tốt rồi!” Chậc, khác xa như vậy,
với Quan Tử Tu thì cung kính, nghe lời như một cô hầu gái, đỉnh
cũng không dám đỉnh một câu.
“Cậu không cần trêu chọc tôi, nói chuyện với cậu thật vớ
vẩn.”
“Làm sao chứ? hôm nay là sinh nhật cậu nha, vì sao lại không
vui?”
Cô ngạc nhiên.“Cậu làm sao biết được?”
“Cậu nói mà! Chính là cái hôm hỏi cái gì mà chòm sao đặc biệt giống
cậu vừa ngốc, vừa nhát gan, lại yếu đuối lại chỉ biết khóc đó.”
Nghe qua thực sự rất giống con người vô dụng.
Lần đó chỉ là lơ đãng nhắc tới, hắn liền nhớ kỹ? Hay là hắn muốn
mang đề tài chòm sao ra chủ yếu để hỏi ngày sinh nhật cô?
“Quan Tử Tu không rảnh cùng cậu sao?” Bằng không tại sao ngày sinh
nhật lại buồn thế chứ?
“Có lẽ thế!” Hôm nay anh có hẹn với giáo sư, buổi tối có buổi gia
sư, có lẽ không rảnh thật, cô không dám phiền anh.
Những sinh nhật trước đây của cô, không phải năm nào anh cũng cùng
cô, nếu hai người cách xa nhau hoặc thực sự không thể phân thân,
anh cũng không tận lực sắp xếp gì, nhưng nếu điều kiện cho phép,
bình thường anh sẽ dắt tay cô đi dạo phố, mua cái bánh ngọt nhỏ
chúc mừng một chút, nhưng mỗi lần ước nguyện đều nói:“Em có thể ước
mình thông minh hơn chút được không.”
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Nhưng có lẽ anh đã quên rồi, cô nhớ anh từng nói qua không quan
trọng những ngày lễ, có lẽ sinh nhật với anh mà nói một chút cũng
không quan trọng, cho nên mấy ngày nay cô cũng cô gắng không nhắc
tới.
“Nếu không…… Tôi muốn nói, dù sao bây giờ cậu trở về cũng chỉ có
một mình thôi, hay là…… Ách…… Cùng tôi đi chúc mừng sinh nhật?”
Dương Gia Chương có chút khó khăn mở miệng, hình như là sợ cô nghĩ
quá nhiều, rất dư thừa chạy lại bổ sung:“Chỉ là bạn bè! Một người
bạn giúp cậu chúc mừng sinh nhật không sao chứ? Cậu ngàn vạn lần
không được nghĩ nhiều, tôi biết cậu chính là dung chính trinh tiết,
từ tám trăm năm trước đã quên chuyện muốn cậu làm bạn gái
rồi!”
“……” Hai câu cuối là khen cô hay mắng cô vậy?
“Thôi mà, không cần nghĩ nhiều như vậy, nói đi là đi!” Hắn không
đợi cô phản ứng, lập tức đưa tay ra, kéo cô chạy lấy người. Nếu đợi
cô suy nghĩ thêm, chắc chắn sẽ hộc máu mà trả lời hắn:“Không được,
tôi không thể ra ngoài với người con trai khác ngoài Tử Tu.”
Hắn tuyệt đối tin rằng, trừ Quan Tử Tu, không có một tên con trai
nào có thể cầm tay cô, càng miễn bàn hôn cô, ôm cô, lần đầu tiên
đụng vào cô, cô ngay cả chạm cũng không cho hắn chạm vào! Nếu hắn
không quá cường thế, cộng với cô phản ứng quá chậm, luôn bị hắn dắt
đi, chắc hẳn là ngay cả đầu ngón tay của cô hắn cũng không được
đụng đến.
Có đôi khi hắn cũng nghi ngờ có phải cô sống ở thời cổ đại không?
Có lẽ cô mà bị đụng đến một đầu ngón tay sẽ nghĩ rằng trinh tiết đã
mất, muốn nhảy xuống giếng tự sát bảo toàn danh nghiệp liệt
nữ.
Đây là lần thứ hai, cô ngồi sau xe máy của hắn.
Họ cùng ăn tối, sau đó hắn đem cô đến bờ biển, mua một cái bánh
ngọt, một tá bia, hào hùng vạn trượng tuyên cáo với cô không say
không về.
“Không được.” Cô không thể uống rượu, Tử Tu sẽ mắng cô mất.
“Cậu đừng nói nữa đi!” Cô còn không thèm nhìn xem hắn là vì ai mới
mua, sinh nhật làm sao có thể không có rượu? Thế mà cô lại hắt nước
lạnh vào hắn.
Cô mở miệng đang định nói gì đó…
Thì một tiếng chuông độc nhất vô nhị vang lên.
Vẻ mặt hắn cứng đờ.“Quan Tử Tu?” tiếng chuông này hắn đã rất quen
thuộc, chỉ thấy cô hầu gái kia không dám chậm trễ, vô cùng cung
kính nhận điện.
“Em ở đâu vậy?” Đầu tiên bên kia hỏi.
“Ơ……” Cô có chút chột dạ liếc tên ngồi bên trái một cái, cố ý nói
nhỏ:“Em ở thư viện làm báo cáo.”
Đầu dây bên kia im lặng một chút.“Nếu không có việc gì, đừng về nhà
quá trễ.”
“Nhưng……” Anh cũng bận rộn nhiều việc không phải sao? Cô không muốn
về nhà một mình đối mặt với bốn bức tường lạnh lẽo ngày sinh nhật
đâu!
“Trễ nhất trước mười một giờ phải về nhà, biết không?” Không cho
kháng nghị, trực tiếp phán quyết.
Cúp điện thoại, thấy cô buồn không hé răng, Dương Gia Chương một
bên chủ động hỏi:“Hắn nói thế nào?”
“Anh ấy dặn tôi về nhà sớm một chút.”
“Tôi không biết cậu còn có nhiệm vụ gác cổng nữa? Chậc, bị quản
nghiêm vậy, cậu rốt cuộc là bạn gái hay là con gái hắn vậy?” Quả
thực bất khả tư nghị.
Cô buồn chán, không có tâm tư nào phản bác hắn.
“Cậu thực sự muốn ngoan ngoãn theo lệnh? Rõ ràng là chính hắn không
thể bên cạnh cậu, có lập trường gì yêu cầu cậu về nhà sớm một chút
thay hắn chờ cửa? Cậu cũng không phải con cún hắn nuôi mà có trách
nhiệm trông nhà cho hắn !” Hắn khó chịu đến cực điểm, đối với Quan
Tử Tu hắn hoàn toàn không có ấn tượng tốt, cũng cũng không cần phải
để ý lời nói nữa.
“Cậu nói chuyện thật khó nghe.” Những lời này đối với tâm trạng của
cô thật là khó nghe, mỗi câu đều giống một mũi kim xuyên vào tim,
làm nó chảy từng giọt máu.
“Tôi chỉ là nói chuyện khó nghe mà thôi, còn hắn thì sao? Hắn căn
bản là không quan tâm cậu, nếu hắn thực sự để ý, thì đầu tiên phải
nghe tới ý kiến của cậu, mà không phải tự tiện quyết định cậu cần
cái gì, ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng xem cậu suy nghĩ thế
nào, vĩnh viễn chỉ biết gọi cậu như vậy, tùy ý xếp đặt cậu, khống
chế cậu, một chút cũng không để ý đến tâm trạng cậu! Đây là yêu
sao? Cậu cho rằng hắn như vậy là yêu cậu sao? Tôi chỉ cảm thấy, hắn
chỉ là tìm một con rối biết nghe lời, có thể mặc hắn giật
dây!”
“Cậu đừng nói nữa!” Đau quá! Mỗi chữ của hắn, mỗi câu của hắn đều
khiến ngực cô vô cùng đau đớn, nước mắt liều mạng rơi xuống, cô xúc
động đoạt lấy nửa chai bia trong tay hắn, mạnh bạo uống hết, làm tê
liệt trái tim đau đớn.
Không chỉ sự chất vấn của Dương Gia Chương, ngay cả cô cũng hoài
nghi, tình yêu thực sự còn ở đó sao? Tất cả kế hoạch của anh đều
thật hoàn mỹ, mỗi chuyện đều là anh xếp đặt, không chỉ cuộc sống
của anh, ngay cả cuộc sống của cô cũng xếp đặt thật tốt, bao gồm
khi nào thì yêu nhau, khi nào thì đính hôn, khi nào thì kết hôn,
khi nào thì sinh em bé, ngay cả cô học khoa gì cũng đăng kí theo sự
lựa chọn của anh…… Nhưng cái cô muốn kỳ thực không phải là anh nói
cho cô nên làm thế nào, mà là anh ôn nhu lại gần hỏi cô một câu:“Bé
con, em muốn thế nào?”
Chưa bao giờ, anh chưa bao giờ hỏi cô muốn thế nào, cũng chưa bao
giờ thèm để ý cô muốn cái gì……
Anh vì sao không thể nghe lời nói của cô, quan tâm ý nghĩ của cô
nhiều hơn một chút? Cô thực sự không có cảm giác của tình
yêu……
Phần 2
Đau đầu quá!
Hạ Vịnh Tự chống đỡ những cơn sóng trong đầu, trí nhớ cuối cùng
trong đầu cô là cùng với Dương Gia Chương hợp lực uống hết chỗ bia
đó, sau đó di động cứ kêu mãi, hắn ngại ầm ỹ, hai tay đoạt lấy điện
thoại, tắt máy, lại tiếp tục uống. Cuối cùng ý thức đã có chút mơ
hồ, chỉ nhớ rõ hắn nắm vai cô truy hỏi:“Tôi rõ ràng so với hắn còn
yêu cậu hơn, vì sao cậu không chấp nhận tôi……” Sau đó không khống
chế được hành vi mà hôn cô……
Trí nhớ chỉ có vậy.
Cô cả kinh, cả người đều bừng tỉnh lại, cảm giác gân cốt đau nhức,
không thể di chuyển được, mới phát hiện người ở bên trên cô…hai
người đều có điểm chung là — quần áo không chỉnh tề!
Đầu óc trống rỗng, cô không biết phản ứng gì, trái tim trong nháy
mắt chìm vào hầm băng lạnh lẽo không thấy đáy, tứ chi đông
cứng.
Cô…… làm gì vậy?
“Dương Gia Chương! Cậu đứng lên cho tôi!” Cô tức giận, sợ hãi xông
vào đẩy hắn ra.
“Ồ…… Cậu dậy rồi sao.” Người này vẫn còn một nửa trong mơ, mơ mơ
màng màng quăng một câu ra, hai tay vừa định ôm cô, cô lại đang tức
giận, giờ mạnh tay tặng cho hắn một cái tát.
“dậy lâu rồi!”
“Cậu vừa dậy mà đã tức giận?” Sờ sờ bên má đau đớn, người bị đánh
lại không hiểu gì cả.
“Ngày hôm qua, chúng ta…… Chúng ta ngày hôm qua…… Rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì?”
Cô không nhớ rõ mình làm sao lại đi đến chỗ ở của hắn, không nhớ rõ
bọn họ đã làm gì, trí nhớ chỉ là một mảnh hỗn loạn……
Dương Gia Chương ngồi dậy, liếc cô một cái.“Cậu không nhớ?”
Cô phải nhớ cái gì? Chẳng lẽ…… Thực sự có?
Nước mắt lưng trừng trong hốc mắt, cô khó khăn phát ra thành
tiếng:“Cậu nói…… Chúng ta……”
“Cậu nói thế nào thì là như thế!” quần áo hắn lệch lạc mà không du
côn, xuống giường lấy chiếc áo T-shirt trên sàn mặc vào
người.
“Rốt cuộc có hay không?!” Cô gấp đến độ sắp khóc.
“Có.” Cô muốn hỏi, hắn liền đáp rõ ràng.
“Nhưng mà…… quần áo tôi còn ở trên người……” Hoàn toàn không có ấn
tượng gì cả.
“Ax, cậu không phải xử nữ đúng không? Nói lời này không sợ người ta
cười sái quai hàm sao!” Ai quy định chuyện này mặc quần áo không
thể làm?
Lời này vừa nói ra, nước mắt lập tức trào ra khỏi mắt, liên tục rơi
xuống chăn.
Chậc, làm thế nào mà nước mắt nói là chảy ra được vậy?
“Ai cần cậu chịu trách nhiệm!” Cô có Tử Tu mà! Nhưng mà bây giờ,
bây giờ……
Nghĩ đến cái tên kia, trái tim cô đau xót. Cô phản bội anh…… bây
giờ, họ phải làm sao?
“Chẳng lẽ cậu còn muốn quay lại với hắn? Con người hắn tâm cao khí
ngạo như vậy, cậu cho là hắn còn có thể tiếp nhận cậu sao? Đừng mơ
tưởng nữa!”
Hạ Vịnh Tự á khẩu không trả lời được.
Cá tính của Tử Tu cô quá rõ ràng, anh với anh, với tất cả, đều phải
mong muốn làm thế nào hoàn mỹ nhất, cho tới bây giờ, tất cả cũng đã
như anh mong muốn, anh có thể chịu được việc ngoài sắp xếp của mình
sao, có thể chịu đựng được người mình yêu thương phản bội mình
sao?
Không thể, tuyệt đối không thể……
Chương 4
Phần 3
“Em đi đâu vậy?”
Vừa vào cửa, câu hỏi lạnh như băng đã vang lên, dọa cô sợ
hãi.
“Tử, Tử Tu……” Kinh hoàng, chột dạ, làm cho đầu óc cô trống rỗng, ấp
úng tìm không ra một chữ đáp lại.
Mặt anh không chút biểu cảm, ngồi ngay ngắn ở phòng khách.“Tối hôm
qua em đi đâu? Anh gọi di động cả một buổi tối, em không
tiếp.”
“Em…… cùng Giai Kì thảo luận bản báo cáo, muộn quá…… Ở chỗ cô ấy
ngủ một đêm…… Có lẽ…… Di động hết pin…… Anh cũng một đêm không ngủ
sao?” Vẫn ở chỗ này chờ cô?!
Anh yên lặng chăm chú nhìn cô, không nói một lời, nhìn thấy cô
không ngừng lo sợ, không thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Một hồi lâu, anh thở dài một hơi.“Em không về, anh có thể ngủ sao?
Lần sau ở bên ngoài, gọi điện thoại báo cho anh biết.”
“Em, em quên mất……” Hổ thẹn tràn đầy trong ngực, ánh mắt phiêu di
chú ý đến bánh sinh nhật trên bàn, sửng sốt.“Tử Tu, cái
này……”
“Ngày hôm qua là sinh nhật em, không phải sao?”
Anh nhớ?! Một sự ngạc nhiên mãnh liệt lại làm cô khó có thể phản
ứng.
Cô luôn nghĩ rằng, anh đã quên, cho dù nhớ, anh bận rộn như vậy,
thời gian biểu ngày hôm qua cũng không có rảnh rỗi chút nào, cho
nên đương nhiên nghĩ rằng…… nghĩ rằng anh sẽ không làm chuyện
đó.
Nhưng mà…… Anh lại làm, anh đã sắp xếp tất cả mọi chuyện để cùng
với cô đón chào lễ sinh nhật 22 tuổi.
“Vì sao anh không nói cho em……” Nếu anh sớm nói…… có lẽ đã không có
chuyện gì xảy ra……
“Anh có nhắc em về sớm một chút.”
“Không phải anh nói…… sinh nhật không quan trọng sao?” Cô thực sự
cho rằng, anh không quan trọng ngày này.
“Anh chỉ nói là sinh nhật của anh không quan trọng.” Anh đâu có nói
sinh nhật cảu cô không quan trọng? Liên quan đến chuyện của cô, làm
sao anh có thể nói không quan trọng? Nếu năm trước không có chuyện
bất ngờ không thể xử lí được, anh có thể không ở bên cô sao?
Anh đem cô…… so với chính anh còn quan trọng hơn! Nghe ra ý này,
nước mắt rốt cuộc khó có thể ức chế tràn trên hốc mắt.
Cô đã làm gì? Cô rốt cuộc đã làm gì?!
Người đàn ông của cô mệt mỏi, cô đơn trắng đêm chờ cô về, còn cô
lại qua đêm trên giường một người đàn ông khác…… Cô phải đối diện
với anh thế nào đây?
“Vâng, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…… Em cái gì cũng không
biết……”
Tâm trạng vô cùng hoảng loạn, đau quá. Họ phải làm thế nào bây
giờ?
“Được rồi, được rồi, chỉ là một lần sinh nhật thôi, không cần khóc
như vậy đâu, sang năm bù lại là được rồi.” Cuối cùng, anh an ủi cô
như vậy.
Cứ nghĩ rằng anh sẽ giận một chút, nhưng không hề, chỉ là theo quán
tính thở dài một hơi, nói rằng “Quên đi, không sao đâu”
Nhưng, nếu anh biết này đêm qua đã xảy ra chuyện gì còn có thể ngồi
ở đây, bình tĩnh nói rằng:“Quên đi, không sao đâu” ?
Không thể nào, cùng anh nhiều năm như vậy, cô rất hiểu anh. Tình
cảm của Quan Tử Tu vô cùng trong sáng, không biết là cô hay anh,
anh cũng yêu cầu phải tuyệt đối trung thành, không được không rõ
ràng, chủ nghĩa hoàn mỹ tuyệt đối, đương nhiên không có cách nào
chịu được mối tình bẩn thỉu với kẻ bên ngoài.
Bởi vậy, tốt nhất cô chỉ có thể cả đời giấu anh, bằng không một khi
bị anh phát hiện, bọn họ cũng xong luôn.
Nhưng mà, cô phải giấu thế nào đây? Cô không có kĩ thuật diễn suất
cao như vậy, càng không có cách nào giả bộ như không có chuyện gì
xảy ra, không thẹn với lương tâm mà đối mặt với anh, mỗi lần ánh
mắt chuyên tâm của anh đều nhắc nhở cô: Cô phản bội anh, cô phản
bội anh……
“rốt cuộc em làm sao vậy?” Ban đêm, Quan Tử Tu bị cô lăn qua lộn
lại, anh khó có thể ngủ say, khẽ thở dài một tiếng, hỏi.
Từ sau đêm không về nhà tuần trước, cô thường không yên lòng, có
khi nửa đêm cũng có thể bị ác mộng làm tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng. Hỏi cô mơ cái gì, cô cũng không nói.
Anh biết trong lòng cô có chuyện, nhưng không có cách nào dự đoán
chuyện gì. Cô rốt cuộc đang sợ cái gì vậy?
Cô nói dối anh, anh biết.
Ngày sinh nhật đó, thực ra anh đến trường học đón cô, không đợi
được người, nhưng lại gặp Giai Kì, cô ấy nói cô đã đi về trước rồi.
Cô căn bản không phải ở thư viện làm báo cáo, cũng không ở lại với
Giai Kì một đêm gì cả.
Cho dù không gặp Giai Kì, lấy sự hiểu biết của anh với cô làm sao
có thể nhìn không thấu nói thật hay nói dối? Cô không phải một
người che giấu giỏi, mỗi lần làm truyện gì trái lương tâm, ánh mắt
sẽ phiêu di, không dám nhìn thẳng vào anh, anh không nói ra, là vì
không bỏ qua được bộ dáng sợ hãi của cô, nếu cô không muốn nói, anh
sẽ không ép cô.
Chỉ là, cô rốt cuộc đi đâu? Ở bên cạnh ai? mà vì sao phải nói dối
anh?
Anh căn bản không muốn nghĩ đến những hướng kia, chỉ bởi vì với cô
anh có trăm phần trăm tin tưởng, không truy hỏi, là vì tin cô sẽ có
chừng mực, anh toàn tâm toàn ý yêu cô, cho nên cũng tin tưởng vững
chắc rằng cô sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh như vậy.
Trước đây đã có rất nhiều lời ong tiếng ve truyền vào tai anh, về
chuyện cô cùng một người đàn ông khác thường ở bên nhau, anh chỉ
biết cười trừ. Khi họ cùng với nhau, thì thầm thị phi cho tới bây
giờ cũng không thiếu, lời đồn đại càng nghe nhiều, có mấy câu có
thể tin được? Mấy năm nay dắt tay làm bạn tình cảm không phải giả
dối, trừ phi chính miệng cô nói với anh, bằng không mặc cho nghìn
người chỉ trỏ, anh cũng sẽ mặc kệ.
Anh tin tưởng cô sẽ không làm anh thất vọng.
Phần 4
Dương Gia Chương mỗi ngày đều chờ cô ở cổng trường, cho nên muốn
tránh cô cũng không tránh khỏi. Lúc đầu, cô hoàn toàn không thể tha
thứ cho hắn.
“Cậu đã hại tôi làm chuyện có lỗi với Tử Tu, cậu còn muốn thế
nào?!”
Hắn đáp lại cô:“Tôi chỉ muốn có một cơ hội để yêu cậu.”
Đối mặt với sự cố chấp của hắn, trái tim cô mâu thuẫn, triệt để mất
đi chủ kiến.
Đối với Tử Tu, lòng cô chỉ có thẹn thùng tràn đầy, khó có thể đối
mặt anh, sự sợ hãi, lỗi lầm nhanh chóng làm cho cô thở không nổi,
mỗi ngày như vậy thật thống khổ, dù tình yêu có sâu bao nhiêu cũng
sẽ rút cạn sức lực của cô.
Còn với Dương Gia Chương, cô tuy rằng rất giận, rất oán, nhưng lại
không cách nào đón nhận tình cảm đó, cô với hắn không có tình yêu.
Người này ở bên cạnh cô, hàng ngày nghe cô tâm sự, từng rất nhẹ
nhàng, rất tự tại, ở bên cạnh hắn cô không có áp lực gánh nặng gì,
đó là điều Quan Tử Tu chưa bao giờ cho cô.
“Chính cậu cũng hiểu rõ rằng, cậu và Quan Tử Tu là đi không nổi
nữa, vì sao lại phải tạo khó khăn cho chính mình?” Hắn nói.
“Cậu nghĩ rằng tôi và cậu trở thành như vậy là ai làm hại?”
“Tôi sao? Vịnh Tự, không cần lại lừa mình dối người, cho dù không
có tôi, trong lúc đó vấn đề của hai người cũng rất nhiều, cùng hắn
cậu căn bản là không vui vẻ, ở trước mặt hắn, cậu vĩnh viễn chỉ cảm
thấy mình hèn mọn, thực ra, cậu đã sớm không còn yêu hắn, cậu lưu
luyến, không muốn buông ra, chỉ là quá khứ ấm áp đã qua của tình
yêu, như vậy vì sao không rời khỏi hắn, cho tôi một cơ hội? Tôi yêu
cậu không ít hơn hắn, cậu cùng tôi mới có thể cảm thấy thoải mái,
không phải sao?”
“Không phải…… Không phải như thế……” Cô cãi lại, thanh âm yếu ớt
ngay cả chính mình cũng còn không thuyết phục được.
Mỗi câu hắn nói đó đều là sự thật, cô ở cùng Tử Tu quả thật áp lực
thật lớn, cùng với Dương Gia Chương lại có thể trở lại làm chính
mình, lộ ra nụ cười chân thật……
Có phải, tình yêu đã sớm phai mờ bởi khoảng cách quá xa kia, xa đến
mức không còn có khả năng xuất hiện nữa?
“Rời khỏi hắn, được không? Ở bên cạnh tôi, tôi sẽ thương cậu nhiều
hơn hắn.” Dương Gia Chương nhẹ nhàng nói.
“Không biết, tôi không biết……” Rất loạn, trái tim u mê tìm không
thấy lời nói, ngay cả chính cô cũng không trả lời được, làm sao có
thể trả lời hắn?
“Nếu cậu không dám mở miệng, tôi giúp cậu nói với hắn –”
“Không cần! không cần cậu đi……” Cô kinh hoảng giữ chặt hắn.
“Vậy cậu quyết định thế nào?”
Cô suy nghĩ thật lâu sau đó hít sâu một hơi.“Tự tôi sẽ nói.”
Tối muộn, khi Dương Gia Chương đưa cô về nhà, trước cửa nhà, hắn
đột nhiên kéo cô lại, ôm cô.
“Cậu, cậu làm sao……” Cô sợ tới mức lắp bắp, không thể động
đậy.
“Đừng đổi ý, được không? Tôi rất sợ bây giờ cậu sẽ lùi
bước……”
Cô đẩy hắn ra, nhíu mày.“tôi sẽ nói rõ ràng với anh ấy, sẽ nói.” Cô
không có cách nào lừa gạt Tử Tu nữa, sau khi nói ra, dù cho kết quả
có thế nào, cô cũng không có cách nào đoán trước, nhưng dù sao cô
cũng không thể cùng anh nữa, với Dương Gia Chương có tình yêu hay
không, cô căn bản cũng không biết rõ.
Tránh đi ánh nhìn chăm chú kịch liệt của hắn, cô cúi đầu, xoay
người mở cửa.
Phòng khách im lặng, Tử Tu có lẽ còn chưa trở về. Cô bật đèn, mở ra
cửa phòng ngủ, đột nhiên trong phòng sáng bừng, đôi đồng tử nhất
thời không thể thích ứng ánh sáng bất ngờ, nâng tay che luồng sáng
lại, sau đó mới từ từ nhìn thấy người trong phòng.
Quan Tử Tu đứng bên cửa sổ, mặt không chút biểu cảm, chăm chú nhìn
cô.
“Tử, Tử Tu……” Không biết vì sao, lúc này nhìn thấy anh một thứ tội
lỗi không lý do đang lên trong lòng cô, ngay cả giọng nói cũng yếu
đi.
“Em căng thẳng gì thế?” Anh không nhúc nhích, ánh mắt cướp lấy từng
tấc biểu cảm trên khuôn mặt cô.
“Uh…… ah?”
“Em làm gì sai à? Mỗi lần em làm sai một việc gì đó mà không dám
nói cho anh, em luôn biểu hiện như vậy. Lần này em làm gì sai mà
phải nhìn anh sợ hãi như vậy?”
“Không…… Không phải…… Em……” Cô muốn nói thẳng ra, nhưng không phải
trong trường hợp này! Cô sợ hãi nói năng lộn xộn, ngay cả nói cũng
không thành câu.
“Không? Người vừa đưa em về là ai vậy?” Hai bàn tay dần nắm chặt
thành nắm đấm, biểu cảm bình tĩnh lộ ra một kẽ hở.“Bất cứ ai nói
với anh, anh cũng luôn tin tưởng em, nhưng em lại để cho anh nhìn
thấy hắn đưa em về nhà, khó khăn chia tay, ôm nhau tạm biệt, cuối
cùng anh cũng hiểu rồi. Hạ Vịnh Tự, em quả thực dám!”
Cô co người lại, câm như hến.
Hôm nay cô gái này lại có thể…… Anh càng nhìn càng giận, thật sự
rất khó tin cô có loại can đảm dám làm việc đó sau lưng anh.
Anh hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn chọn dùng lý trí khống chế tức
giận.“Cho em một cơ hội giải thích, nói đi!”
“……” Cô trầm mặc thật lâu, nói nhỏ đến mức không hề nghe thấy:“Em
xin lỗi.”
Xin lỗi? Côi nói xin lỗi anh?! Đó đồng nghĩa với câu “chính là sự
thật” phải không? Anh không hề hiểu sai gì sao?
“Hạ Vịnh Tự!” Anh điên cuồng hét lên.“Em dám nói lại một lần
nữa!”
“Em xin lỗi, em xin lỗi…… Em không cố ý……” Bị anh quát, nước mắt
ngưng đọng trong hốc mắt đều rơi xuống.
Cô còn có mặt mũi để khóc!
Mỗi lần cô làm sai việc gì, ủy khuất khóc lóc nói tiếng em xin lỗi,
anh sẽ mềm lòng, cái gì cũng không tính toán, nhưng lúc này đây,
một câu xin lỗi của cô có thể quên được sao? Anh làm không
được!
“Em và hắn ta… tới mức độ nào rồi?”
Cô không trả lời được, hối hận nồng đậm khiến cô không dám ngẩng
đầu, thế nào cũng nói không nên lời.
Đủ rồi, vẻ mặt này là đủ rồi!
Trong nháy mắt, anh đã hiểu ra một số chuyện.“Là đêm hôm đó? Là đêm
em không về nhà đó?”
Trầm mặc của cô, có nghĩa là anh không nói sai.
Quan Tử Tu, mày thật là ngu ngốc! Cả thế giới đều biết hết, bây giờ
mày còn không bỏ được bộ dáng khó xử của cô ấy, không thèm truy hỏi
cứ ngây ngốc tin tưởng.
Lửa giận thiêu đốt lý trí, anh một quyền hung hăng đánh lên mặt
bàn,“Phanh” một tiếng vang lớn, làm cô run sợ, hai mắt đẫm lệ hoảng
hốt nhìn anh.“Em phản bội anh!”
“xin lỗi, xin lỗi–”
“Trừ câu xin lỗi, em không biết nói gì nữa sao!” Anh chưa từng dùng
khẩu khí như vậy nói chuyện với cô, nắm đấm dần lỏng ra, bởi vì nếu
không như vậy, anh sợ chính mình sẽ không khống chế được mà bóp
chết cô!
“Rốt cuộc anh làm chuyện gì có lỗi với em, em lại dùng đến cách
nhục nhã như vậy báo đáp anh?”
Cô mở miệng xong lại ngậm miệng, không nói ra tiếng.
“Nói chuyện! Cho anh một lí do, nguyên nhân là gì khiến em ruồng bỏ
anh, quyết tuyệt với anh?”
“Anh đừng hỏi nữa được không……”
“Vì sao không hỏi? Em nợ anh một lời giải thích!” Những gì có thể
làm cho cô, anh đều đã làm hết vì cô, anh không thẹn với cô chút
nào, thậm chí còn dùng tất cả sức lực của mình để cho cô an toàn
dưới đôi cánh của anh, tất cả, tất cả anh đã đều làm hết, làm đủ
mọi thứ để cho cuộc sống của cô an lành không phiền nhiễu, hôm nay
nguyên nhân gì lại khiến cô muốn nhanh chóng thoát khỏi đôi cánh
bảo hộ của anh, tìm hơi ấm trong vòng tay của một người đàn ông
khác?
“Những việc anh làm còn chưa đủ sao? Cha mẹ em nói tính em trẻ con,
làm việc không đủ chu đáo, không có cẩn thận, anh nói không sao,
cho dù cả đời em không làm thành công được chuyện gì, anh cũng sẽ
chăm sóc em. Những người bên cạnh anh đều hỏi rõ ràng có nhiều lựa
chọn tốt hơn nhưng tại sao anh lại chọn lựa ở bên em? Vì hứa hẹn
cho em một tương lai tốt đẹp, anh mệt mỏi đến mức ngay cả thời gian
để ngủ cũng không có, cố gắng làm phong phú chính mình…… Tất cả
những điều này rốt cuộc là vì cái gì?! Ở trong mắt em, tất cả đều
không đáng một đồng sao?!”
“Không phải! Anh làm quá nhiều, quá tốt……” Không chịu nổi sự bức
hỏi của anh, cô xúc động thốt ra:“Chính bởi vì quá nhiều, quá tốt……
Toàn thế giới này đều nhắc nhở em, anh tốt như thế, vĩ đại như thế,
điều kiện của chúng ta cách nhau rất xa, ngay cả bố mẹ em cũng nhắc
nhở em như vậy, anh coi trọng em là phúc khí tám đời của em, vậy em
còn than thở gì? Nhưng em chán ghét loại cảm giác bị bố thí này, sự
tồn tại của em hình như là để làm nổi bật sự bất phàm của anh, ở
bên anh, em đã bị đả kích đến mức ngay cả tự tôn cũng không còn,
anh biết không? Em bây giờ thật không biết phải đối mặt với anh thế
nào……”
Anh…… Đả kích cô?!
Không đoán được cô sẽ nói như vậy, Quan Tử Tu choáng váng.
Làm tốt tất cả mọi chuyện cũng chỉ là để bảo đảm cho cô một tương
lai an ổn nhất, nhưng cô lại nói cho anh biết, anh dùng sự xuất sắc
của chính mình khiến cô nhục nhã?
“Em đã rất cố gắng để xứng đôi với anh, nhưng mà em không làm
được…… Ở bên cạnh hắn, em không cần lo lắng người ngoài đùa cợt nói
em không xứng với hắn, không cần hèn mọn đi đón ý nói hùa hắn, cũng
không có lúc nào cảm thấy tự xấu hổ, em cảm thấy…… rất thoải
mái.”
Sự xuất sắc của anh làm cô tự ti, mà một người khác lại làm cho cô
thoải mái, đây là nguyên nhân khiến cô yêu thương người đó?
“Vì sao em không nói cho anh?”
“Em phải nói thế nào? Tình cảm ngay từ đầu đã không ngang nhau, anh
luôn bảo em không được như vậy, không được như vậy, nhưng em là bạn
gái của anh, không phải là con gái anh! Vì sao anh không nghe em
nói? Vì sao không cho em tự quyết định chuyện của mình? Có đôi khi
em còn nghĩ rằng anh thực sự không phải yêu em, đó chỉ là để thỏa
mãn dục vọng muốn chiếm hữu trong tay thôi?”
Đó là bởi vì, anh biết chắc quyết định của cô là sai! Anh có thể
nhìn cô đi vào con đường sai lầm cũng không ngăn cản, sau đó
nghiêng ngả lảo đảo bị thương sao?
Dùng hết tâm tư để bảo vệ cô, suy nghĩ vì cô, kết quả là, tất cả
những việc làm này của anh đối với cô là một loại tội lỗi? Còn có
loại tổn thương nào nặng hơn những lời này không?
Cô nói, anh chỉ vì muốn dục vọng chiếm hữu.
Quan Tử Tu nhắm mắt lại, không còn gì có thể làm anh đau đớn bằng
những lời đó.
“Xin lỗi,em biết em nợ anh rất nhiều, nhưng em thực sự không thấy
vui, Anh có biết không, những thứ anh làm cho em, đều khiến em
không thể hô hấp nổi……”
Anh khiến cho cô…… không thể hô hấp nổi.
Đến bây giờ anh mới biết rằng, thì ra cô luôn dùng tâm tình miễn
cưỡng như vậy khi ở bên anh, từng cho rằng tình yêu sẽ tồn tại đến
khi bạc đầu giai lão, cuối cùng mọi thứ lại biến anh thành người ép
buộc còn cô thì phải nhẫn nhịn không dám kháng nghị.
Rất đau xót, nhưng anh không cười nổi, cũng không khóc được.
“Cho nên ý của em là ở bên hắn, em rất thoải mái, còn ở bên anh em
chỉ cảm thấy thống khổ đến mức không thể hô hấp?”
“Tử Tu……” Cô không có ý kia đâu……
“Có phải không!” Mỗi quyền đấm lên trên tường, bộ dáng bây giờ của
anh thật đáng sợ, cô run như cầy sấy nhìn tơ máu trên vách tường
màu trắng.
“Tử Tu, anh đừng như vậy……” Chưa từng thấy anh không khống chế được
cảm xúc như thế, cô nắm lấy cổ tay anh, sợ hãi thút thít, không cho
anh làm ra những hành vi tự ngược ấy nữa.
“Thì ra em còn có thể khóc vì anh.” Ngón trỏ đón lấy giọt nước mắt
sắp rơi xuống má phải của cô, cúi đầu cười khẽ, tiếng cười chua xót
kia, càng khiến cô khóc nhiều hơn.
“Xin lỗi anh, em xin lỗi……”
“Em nghĩ rằng một tiếng xin lỗi thì huề nhau sao? Đã biết nợ anh
rất nhiều, em muốn thế nào?”
“Em, em không biết……” Mấy năm nay, quả thật anh đã vì cô trả giá
rất nhiều, giải quyết mọi khó khăn trong cuộc sống, chuẩn bị tất cả
mọi chuyện…… Anh biết rõ cô không thể làm được những chuyện này tốt
như anh, cho nên tất cả đều là anh xếp đặt…… Cô phải trả nợ anh thế
nào đây?
Quan Tử Tu không nhìn vào sự mờ mịt thất thố của cô, cúi đầu hôn
xuống môi cô.
Cô kinh ngạc, trừng mắt nhìn anh.“Tử …”
Không để ý tới sự kháng cự ấy, anh kiên định hôn sâu hơn, gần như
mạnh mẽ đoạt lấy đôi môi đỏ mọng, lực đạo quá mạnh cắn vào môi cô
một cái, anh cảm nhận được vị tanh của máu lan tràn trong khoang
miệng mình.
“Dùng một đêm cuối cùng của em, sau đó chúng ta, không ai thiếu nợ
ai nữa.” Cuối cùng, anh nói như vậy.