Chương 05






帝王画眉

Đế Vương Họa Mi

Tác giả: 曦宁若海月-Hi Trữ Nhược Hải Nguyệt

Dịch giả: Dương Mỹ Nhân

Biên tập: Khán Nguyệt Quang

Link: vantuongvi.

Chương 05

游人只合江南老

Du Nhân Chỉ Hợp Giang Nam Lão



Bản đồ Tần đế quốc rất rộng lớn, khí hậu cảnh sắc từ vùng Giang Nam đến vùng Giang Bắc cũng không giống nhau, Giang Bắc hàn lạnh, Giang Nam ấm áp.

Sau khi rời khỏi kinh thành, cỗ xe ngựa đã chạy hơn nửa tháng mới dừng lại bên bờ Xuân Giang, vượt qua Xuân Giang chính là Giang Nam. Tranh cùng Tình Sương Tình Tuyết cải trang thành thiếu niên công tử, ba người một đường bình an vô sự đến được Xuân Giang. Đúng lúc nhìn thấy thuyền đang chuẩn bị rời bến, ba người liền mang theo hành lý lên thuyền, xe ngựa để lại trên bờ.

“Thuyền này được trang trí thật tinh xảo!”, Tranh vừa nhìn ngắm bày trí trên thuyền vừa mở miệng tán thưởng.

Thuyền rất lớn, chuyên dùng để chở khách sang sông cũng như vận chuyển hàng hóa đi cùng những thương nhân. Trên thuyền có đầy đủ thực phẩm nước uống, một gian phòng khách sạch sẽ, còn có đồ dùng cá nhân. Thân thuyền kiên cố rắn chắc, dù gặp gió lớn cũng rất an toàn. Không ngờ tại thời đại lạc hậu này cũng có loại thuyền tinh xảo như vậy, Tranh không khỏi tán thưởng.

“Dĩ nhiên rồi, đi bằng thuyền lớn như vậy mới thoải mái a!”, Tiểu nhị đi phía trước vốn luôn liếc mắt nhìn trộm vị tiểu công tử tuấn mỹ phía sau, giờ phút này nghe được Tranh tán thưởng nên nhịn không được nói một câu.

“Có lẽ vì công tử là người Giang Bắc nên không biết, Tử Tiêu là thương hiệu lớn nhất tại Giang Nam, chủ yếu kinh doanh thuyền vận chuyển. Chất lượng thuyền Tử Tiểu thật sự rất tốt, chưa từng để phát sinh bất kỳ sự cố nào trên dòng Xuân Giang này. Vậy nên hiện tại nói đến thuyền trên Xuân Giang, tám chín phần mười là xuất phát từ thương hiệu Tử Tiêu”, Tiểu nhị nhiệt tình giải thích.

“Nguyên lai là như vậy, đa tạ Tiểu ca”, mắt thấy đã đến cửa phòng, Tranh nhẹ nhàng nói lời cảm tạ. Gương mặt Tiểu nhị nhất thời đỏ bừng, hắn lí nhí nói một câu “không cần khách sáo” rồi chạy biến đi mất.

Ba người đẩy cửa phòng đi vào rồi mang hành lý xếp đặt gọn gàng, Tình Sương Tình Tuyết cẩn thận kiểm tra một lần, xong đâu đấy mới đi chuẩn bị giường. Trải qua một lộ trình dài như thế, cả ba người đều mệt lả nên vừa ngả lưng xuống đã ngủ say sưa bất chấp bây giờ đang là ban ngày.

Chạng vạng tối, Tranh bị cơn đói đánh thức, nàng lay gọi Tình Sương Tình Tuyết. Lúc này thuyền đã ra giữa sông, sau khi bọn họ rửa mặt xong liền có Tiểu nhị mang cơm chiều đến, ba người ngồi bên cửa sổ dùng bữa. Tranh ngẩng đầu ngắm bầu trời vàng vọt rồi lại cúi đầu nhìn sóng nước gợn lăn tăn, hoàng hôn dần tàn, cảnh chiều tà trên mặt sông thật mỹ lệ. Trong lòng Tranh bỗng dâng lên một chút hoài cảm, bản thân mình đã xa rời kinh thành, lại nhớ đến lời ước hẹn “Hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi” cùng Trưởng Công Chúa, nàng ngẫm nghĩ một hồi liền cầm bút viết một phong thư hỏi thăm tình hình tại kinh thành. Thất Tuyệt Cốc thường sử dụng một loài chim để đưa tin, đó chính là thúy điểu. Khứu giác của thúy điểu đặc biệt linh mẫn, sau khi chúng trải qua huấn luyện sẽ được dùng để truyền thư rất hiệu quả. Từ khi Tranh đến Liễu phủ, trước sau đã hai lần nàng được thúy điểu viếng thăm. Tình Sương Tình Tuyết vừa nhìn thấy đã biết Cốc chủ muốn đưa thư đến cô nương. Trước khi rời khỏi Liễu phủ, Tranh đã nhờ một con thúy điểu gửi thư thông tri đến Thất Tuyệt Cốc, hiện tại nàng vẫn còn giữ lại một con, dùng nó để liên lạc với Trưởng công chúa thật tiện lợi.

Thư gửi đi rồi, Tranh đứng tựa vào cạnh cửa sổ dõi nhìn theo bóng chim bay, từ khi nàng bước chân ra thế giới bên ngoài đến nay phong ba không ngừng ập tới, không như nửa năm bình yên tại Thất Tuyệt Cốc. Từ Thất Tuyệt Cốc đến Liễu phủ, hiện tại lại là Giang Nam, không biết đến bao giờ nàng mới có thể trở về cố hương. Tình Sương Tình Tuyết nhìn thấy vẻ mặt nàng không tốt nên không dám quấy rầy, hai người đứng im lặng một bên chờ đợi. Tranh suy nghĩ miên man, nàng nhớ lại những lời dạy thuở nhỏ của Bạch tiên sinh. Nhân sinh tại thế, phong ba không ngừng, sự tình luôn luôn biến đổi, ai có năng lực thuận theo để sinh tồn? Vạn vật đều có Tạo Hóa an bày, đúng như câu nói: thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu. Phàm đã dốc toàn lực cố gắng, thành công chính là hạnh phúc, không thành công chính là mệnh đã định, chỉ cần hỏi lòng không vướng bận.

Tranh xoay người gọi Tình Sương Tình Tuyết đến cùng mình nhìn ngắm ánh tà dương đang dần buông xuống bên ngoài cửa sổ, cõi lòng thâm trầm, tâm tĩnh như nước:

Nhất đạo tàn dương phu thuỷ trung

Bán giang sắt sắt bán giang hồng.

Khả liên cửu nguyệt sơ tam dạ

Lộ tự trân châu nguyệt tự cung.

(一道残阳铺水中,半江瑟瑟半江红。� ��怜九月初三夜,露似珍珠月似弓)


***


Nông Thành, Nông Thành.

Sau khi xuống thuyền, ba người tìm được một cỗ xe ngựa tiến vào Nông Thành. Lại nói, “ngô nông nhuyễn ngữ, tối thị tiêu hồn” (吴侬软语,最是销魂), Giang Nam nơi nơi trăm hoa đua nở, ngay cả tên thành thị cũng đẹp như vậy! Nông Thành là thành thị lớn nhất Giang Nam, phố phường tấp nập, du khách từ hai miền nam bắc lui tới thường xuyên, có thể gọi là phồn hoa không hề thua kém kinh thành. An toàn tiến đến cửa thành, ba người tìm một quán trọ sạch sẽ để nghỉ ngơi. Lúc này, Tranh bắt đầu tự hỏi: về sau ta nên làm gì?

Tâm nguyện lớn nhất của Tranh là được trở lại cố hương sống cùng với gia đình, nhưng nhìn hoàn cảnh trước mắt…xem ra tâm nguyện này không thể thực hiện được rồi, chỉ đành đi từng bước tính từng bước. Còn tâm nguyện thứ hai của Tranh chính là lời hẹn ước với Trưởng Công Chúa “hải khoát bằng ngư dược, trời cao nhâm điểu phi”, nàng muốn đi khắp nơi du ngoạn danh lam thắng cảnh. Nàng đã sống gần mười sáu năm, tại kiếp trước cũng chỉ đến được hai nơi là Thụy Sĩ và Trung Quốc. Hôm nay, tại thế giới này, nàng muốn đi du lịch thiên hạ, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Tuy nhiên, vô luận có bao nhiêu tâm nguyện, hiện tại vấn đề cấp bách nhất chính là: TIỀN!

Tiền không phải vạn năng nhưng không có tiền cũng không được. Thường nghe người ta nói: nhất văn tiền bức tử anh hùng hảo hán (một chút tiền cũng hại chết anh hùng hảo hán), tuy nàng mang theo không ít ngân lượng từ Liễu phủ nhưng nếu không làm việc kiếm tiền thì “miệng ăn núi lỡ” a!

Trước khi đi Trường Trữ có nói rằng nếu thiếu tiền thì chỉ cần gửi thư cho nàng là được, nhưng Tranh lại cự tuyệt đề nghị này. Tại Liễu phủ ăn không ngồi rồi đã khiến Tranh ngượng ngùng vô cùng, như thế nào đã ra khỏi Liễu phủ mà còn mở miệng nhờ cậy chuyện tiền bạc nữa? Trường Trữ biết tính nàng như thế nên cũng không miễn cưỡng, chỉ nói nếu tiền không đủ dùng mà không còn biện pháp xoay sở thì cứ viết thư trở về. Suy nghĩ nửa ngày, Tranh nhận ra mình không biết gì ngoài y thuật. Nếu phải kiếm tiền, nàng chỉ có thể mở một y quán mà thôi. Nông Thành to lớn thế này, không sợ không có khách nhân tới cửa. Tranh quyết định xong liền nói chủ ý của mình với Tình Sương Tình Tuyết.

Tình Sương Tình Tuyết thương nghị một chút rồi nói, “Chủ ý của cô nương rất hay. Chỉ là…muốn mở y quán thì phải cải nam trang, lấy bộ dáng nam tử để hành nghề. Lúc chúng ta còn ở trong cốc cũng đã từng giúp đỡ y thánh cùng cô nương nhiều ngày, tuy không dám gọi là tinh thông nhưng cũng xem như hiểu được chút ít y thuật. Nếu cô nương muốn mở y quán thì phải đáp ứng chúng ta ba điều kiện”

“Là ba điều kiện gì?”

“Thứ nhất, y quán chỉ có ba người chúng ta, không nên thuê mướn thêm người ngoài để tránh phát sinh nhiều sự tình không tốt. Thứ hai, lần này cô nương may mắn không bị vạch trần thân phận, nhưng lần sau có thể không may mắn như vậy nữa. Vậy nên từ nay về sau, cô nương chỉ xem bệnh tại y quán, không nên ra ngoài chẩn trị. Thứ ba, tháng ngày tiếp theo chúng ta phải thật cẩn thận, không thể hành sự tùy ý như lúc trước. Nơi này dù sao cũng không phải là Liễu phủ, cô nương tuy có thể thoải mái hơn nhưng ngược lại không có gì đảm bảo an toàn tuyệt đối”

“Các ngươi nói đúng, ta sẽ làm như vậy”, Tranh nghe hai người nói có đạo lý liền nhanh chóng đáp ứng.

Ba người bọn họ dùng ngân phiếu mang theo từ Liễu phủ mua phòng ốc, nguyên liệu điều chế dược để chuẩn bị mở y quán. Bọn họ cải nam trang nên hành sự cũng khá thuận lợi, Tình Sương Tình Tuyết làm việc cực kỳ quyết đoán, đem hết thảy công tác chuẩn bị hoàn thành trong vài ngày, hiện tại chỉ còn chờ khai trương. Tranh lại nhớ đến một câu nói của nhân vật Lý Lưu trong Hồng Lâu Mộng: Vạn vật trong thiên hạ không qua được một chữ “Xảo” (khéo), nàng liền đặt biển hiệu cho y quán của mình là: Thất Xảo Đường. Vì thế, tại Nông Thành có thêm một y quán mới mở gọi là “Thất Xảo Đường”, việc kinh doanh tuy không thập phần hưng thịnh nhưng cũng khá tốt. Đối với vấn đề lợi nhuận, Tranh cùng Tình Sương Tình Tuyết không phải là người có lòng tham, sau khi y quán hoạt động được vài tháng cũng có chút lợi nhuận, ba người đều vô cùng cao hứng, chỉ cần có thể duy trì kinh doanh Thất Xảo Đường như vậy trong vài năm, số ngân lượng kiếm được đã đủ cho bọn họ đi chu du thiên hạ.


***


Một ngày nọ, Thất Xảo Đường vốn luôn yên tĩnh bỗng dưng xuất hiện vài người khách lạ mặt. Tranh cảm thấy nghi ngờ, những người vừa tiến vào đều mặc đồng phục và đội nón xanh, nhìn qua liền biết bọn họ là gia đinh nhà giàu có. Thất Xảo Đường nằm trong một ngõ nhỏ ở Nông Thành vốn không nhiều người biết đến, ngày thường chỉ chẩn bệnh cho tầng lớp bình dân, tại sao hôm nay những người này lại tìm tới nơi này? Tình Sương Tình Tuyết ngừng tay âm thầm đánh giá, chỉ là bọn họ cũng không đoán được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Đám người mặc đồng phục bước vào Thất Xảo Đường, khi nhìn thấy Tranh ngồi phía sau thư án, một lão nhân có vẻ lớn tuổi nhất liền tiến lên hướng Tranh thi lễ, “Xin hỏi vị này có phải là đại phu của Thất Xảo Đường không?”

Tranh đứng dậy đáp lễ, nàng gật đầu xác nhận.

Lão nhân nhìn Tranh dò xét một hồi, trong mắt hắn lộ vẻ ngạc nhiên, phỏng chừng không ngờ vị đại phu này lại trẻ tuổi anh tuấn đến thế. Nhưng dù sao hắn cũng không phải là người xuất thân trong gia đình bình thường, sau khi sững sờ một chút liền mở miệng nói, “Chủ nhân nhà ta ngã bệnh đã lâu, tuy mời nhiều lương y nhưng cũng không chữa khỏi, chỉ có thể làm bệnh chậm phát mà thôi. Nghe nói đại phu của Thất Xảo Đường y thuật tinh thông, hôm nay đặc biệt thỉnh ngài đến phủ trạch một chuyến”

“Có một chuyện ta muốn hỏi ngài, Thất Xảo Đường của chúng ta nằm trong ngõ vắng, vốn chỉ chữa bệnh cho dân chúng gần đây, y quán lại không nổi danh lắm, quý chủ nhân làm sao biết đến nơi này?”, Tranh nghĩ mãi không ra liền trực tiếp hỏi thẳng.

Phú gia vọng tộc muốn xem bệnh dĩ nhiên phải tìm đến những y quán nổi tiếng tại Nông Thành, hà cớ gì lại bước vào một Thất Xảo Đường nho nhỏ này?

“Đại phu thủ diệu hồi xuân, là nha hoàn ở nhà có mẫu thân được ngài chữa khỏi bệnh. Khi bọn nha hoàn hạ nhân đàm luận về ngài liền bị phu nhân nghe được, lại nói chủ nhân bệnh tật đã nhiều năm nhưng phu nhân vẫn ôm hy vọng, phu nhân đã lệnh cho tiểu nhân đến nơi này thỉnh đại phu”

“Nguyên lai là vậy”, Tranh trầm tư một hồi mới nói, “Ngươi trở về nói với quý chủ nhân, quy định của Thất Xảo Đường là đại phu không được phép ra ngoài chữa bệnh. Nếu muốn xem bệnh, thỉnh quý chủ nhân tự mình đến đây. Ta thật sự xin lỗi”

Lão nhân cau mày một chút, đến lúc này hắn mới bày ra bộ dáng cao ngạo của gia đinh nhà giàu có, “Đại phu, tiểu nhân đến từ Tử Tiêu phủ”

Tử Tiêu phủ? Hóa ra là đại phú hộ tại Giang Nam, quả nhiên không phải người bình thường. Chỉ là, người sống trên đời phải tuân thủ chữ tín, Tranh mỉm cười, “Người ta thường nói, lương y như từ mẫu. Bất luận là phú quí hay cơ hàn, bệnh nhân trong mắt người thầy thuốc đều như nhau. Y quán của ta có quy định như thế, tuyệt đối không sửa đổi cũng không phá lệ, thỉnh quý chủ nhân tự mình đến đây”

Lão nhân này xem ra chưa bao giờ bị người khác đối xử như vậy, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi. Tranh không quan tâm cũng không e ngại đứng im lặng tại nơi này. Tình Sương Tình Tuyết âm thầm cảnh giác. Bọn gia đinh bị khí độ trấn tĩnh của ba người nên không dám vọng động, phỏng chừng gia pháp của Tử Tiêu gia có phần nghiêm khắc, tùy ý làm loạn có thể bị phạt nên bọn họ chỉ đứng im chờ lệnh. Sau một hồi cân nhắc, vị lão nhân buông một lời cáo từ rồi xoay người mang theo đám gia nô rời đi.

Buổi tối hôm đó, Tranh vẫn giống như ngày thường ngồi bên thư án đọc sách luyện chữ, Tình Sương Tình Tuyết đứng bên cạnh hầu hạ. Bọn họ lẳng lặng nhìn Tranh đem toàn bộ tâm trí tập trung vào việc luyện chữ. Viết được một chữ, Tranh hài lòng cầm lên thổi cho khô mực, sau đó đặt sang một bên.

“Sáng nay cô nương nói những lời như vậy với bọn người Tử Tiêu phủ, chẳng lẽ cô nương không sợ bọn họ tìm đến gây sự sao?”, Tình Sương thêm trà vào tách, nàng vừa di chuyển ngọn đèn vừa lên tiếng hỏi Tranh.

“Mặc kệ bọn họ muốn thế nào, lúc trước ta đã đáp ứng ba điều kiện của các ngươi. Hiện tại tuy chúng ta chữa bệnh kiếm tiền nhưng sống trên đời phải tuân thủ chữ tín, nếu ta đã đáp ứng các ngươi thì không thể không tuân thủ đạo lý này. Tử Tiêu phủ là phú gia ở Giang Nam thì sao, bọn họ đã mời không ít danh y nhưng bệnh cũng không chữa được, vậy nên chưa chắc sẽ làm chúng ta khó xử. Dù phiền toái thực sự tìm tới cửa cũng không sao, bất quá chúng ta lại rời đi là được. Ta hiện cũng muốn đi đây đi đó, sau khi trải qua sự kiện ở kinh thành, các ngươi nghĩ ta còn sợ phiền toái sao chứ?”, Tranh nhẹ nhàng nói.

“Cô nương nói cũng có đạo lý. Ta đoán Tử Tiêu phủ này phỏng chừng sẽ không đáp ứng điều kiện của chúng ta. Thất Xảo Đường chỉ là một y quán nho nhỏ nên không có gì đáng ngại. Chỉ là…nếu chủ nhân bọn họ thực sự tìm đến nơi này thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”, Tình Tuyết lên tiếng hỏi.

“Làm sao bây giờ?”, Tranh cười hì hì, “Chúng ta phải đồng ý thôi!”. Thừa dịp Tình Tuyết không chú ý, bút lông trong tay Tranh nhanh chóng lướt một đường mực trên trán nàng.

“Tại sao cô nương giễu cợt ta?”, Tình Tuyết vừa dậm chân vừa lau trán.

“Nếu hắn thật sự đến đây, ta liền chữa trị cho hắn. Trước không nói đạo lý của người thầy thuốc, chỉ riêng việc chúng ta kinh doanh kiếm tiền thì tại sao bệnh nhân đến cửa lại không tiếp nhận? Huống chi khách nhân này lại là đại phú gia nha! Nếu ta có thể chữa hết bệnh cho hắn, nói không chừng chúng ta sẽ có để tiền du lịch thiên hạ a!”, Tranh lại cầm bút luyện chữ.

“Cô nương chỉ kinh doanh một thời gian ngắn mà mở miệng đã nhắc đến tiền tiền tiền, nếu để người trong cốc cùng người trong Liễu phủ biết chuyện này…thật không biết sẽ trở thành thế nào nữa. Nhưng trước hết ta dám cam đoan Nhị cô nương sẽ không buông tha cho người!”, Tình Sương vừa lắc đầu vừa nói, nàng dịch chuyển ngọn đèn đến gần Tranh.

“Biết thì đã sao, người ta muốn nói thế nào cũng được! Đợi nàng nghe được một câu “một văn tiền bức tử anh hùng hảo hán” thì lúc đó nàng cũng sẽ làm như ta thôi?”, Tranh bỉu môi trả lời.

“Cô nương nói đúng! Bất quá, tối nay cô nương nên ngủ sớm để sáng mai khỏi phải thức dậy muộn, đừng giống như hôm qua thức đến canh ba”, Tình Sương dặn dò, Tranh gật đầu đồng ý, ba người gác lại công việc ngày hôm nay.

Ngày tiếp theo, ba người đã thức dậy từ sớm, sau khi ăn cơm xong liền mở cửa y quán. Ngồi đợi một hồi, người bệnh không thấy đến nhưng những gia đinh mặc áo xanh ngày hôm qua lại đến. Ba người vừa nhìn thấy tình hình như vậy liền biết chủ nhân của Tử Tiêu phủ đã tìm tới cửa, chỉ là không biết bọn họ đến xem bệnh hay gây chuyện mà thôi! Một lát sau, người cùng xe rầm rộ tiến đến Thất Xảo Đường, một cỗ xe sang trọng đi trước, thị nữ đi phía sau nhanh chóng tiến lên đỡ một người từ trên xe bước xuống. Thân thể người nọ cực kỳ suy yếu, được hạ nhân giúp đỡ tiến vào bên trong Thất Xảo Đường, Tranh vừa ngẩng đầu nhìn thấy hắn liền không khỏi hít sâu một hơi, tâm trí sững sờ choáng váng.

Người nọ mặc xiêm y vô cùng đơn giản, cánh tay phải tựa vào hạ nhân bên cạnh mới có thể đứng vững. Hắn chỉ đi được vài bước đã ho khụ khụ, hai mắt khép hờ miễn cưỡng đứng tại nơi này. Nhìn sắc mặt tái nhợt xanh xao của hắn, Tranh liền biết người này đã bị bệnh tật tra tấn một thời gian dài. Tuy nhiên, điều này không phải là nguyên nhân khiến Tranh khiếp sợ. Gương mặt của nam nhân này…mặc dù nhìn qua vẫn còn rất trẻ nhưng…hắn cực kỳ giống Bạch Tiên sinh!

Phân phó hạ nhân đỡ người bệnh nằm xuống chiếc giường sau rèm trúc, Tranh nhìn gương mặt người nọ một hồi mới bắt đầu bắt mạch. Bệnh tình của người này tệ đến không còn có thể tệ hơn nữa. Có thể vì lúc nhỏ sinh thiếu tháng nên thân thể hắn bẩm sinh đã yếu nhược, chỉ là…trên cổ tay hắn có một đường tơ máu! Tranh im lặng quan sát một hồi, sau lại đưa cánh tay hắn soi dưới ánh mặt trời để nhìn kỹ một lần nữa. Lão thiên a!!! Hôm nay như thế nào gặp phải loại bệnh này!

Cho hạ nhân lui xuống, Tranh cau mày hỏi, “Nếu công tử còn muốn giữ lại mạng sống thì mong ngài trả lời chi tiết những câu hỏi của ta”

Không hổ danh là người đứng đầu Tử Tiêu phủ, người nọ tuy phải tựa thân thể suy nhược của mình vào giường bệnh nhưng vẻ mặt lại trầm ổn không một gợn sóng, “Có lời gì xin đại phu cứ hỏi, nếu ta biết chắc chắn sẽ trả lời”

“Thứ lỗi ta mạo phạm”, Tranh khẽ gật đầu, “Sau khi xem mạch tượng cùng sắc mặt công tử, ta đoán thân thể công tử bắt đầu đau yếu từ lúc còn nằm trong bụng mẫu thân, nhưng không phải thai bệnh mà là thai độc. Trên cánh tay công tử có một đường tơ máu, theo ta được biết thì đó chính là thiên hạ chí độc “Thốn Tương Tư”. Chỉ là…công tử có biết mình bị trúng độc chứ không phải bệnh?”

Người nọ vẫn nhắm mắt tựa người vào giường, nhưng sau khi nghe Tranh nói xong liền mở mắt ngạc nhiên, “Đại phu quả nhiên y thuật cao minh, vừa nhìn qua đã biết đây là “Thốn Tương Tư”! Vài năm nay ta đã thỉnh rất nhiều danh y, bọn họ xem tới xem lui cũng chỉ chuẩn đoán đây là thai độc, riêng đại phu lại có thể nói ra ba chữ “Thốn Tương Tư”, ta thật không uổng công tìm đến tận nơi này!”

Tranh âm thầm tán dương người nọ, quả nhiên là người thông minh, vừa nghe nàng nói đã đoán được đại khái, nàng không khỏi thở dài, “Thốn Tương Tư là thiên hạ đệ nhất kịch độc, do tám mươi sáu chủng độc vật cùng dược vật chế luyện thành. Trời sinh độc vật cùng dược vật có tương sinh tương khắc, theo lý thuyết mà nói thì loại độc này không có giải dược. Công tử bị trúng độc từ lúc còn là thai nhi chứng tỏ mẫu thân của công tử cũng bị trúng độc. Hơn nữa, sau khi lệnh đường trúng độc liền lập tức sinh ngài ra nên mới không xảy ra hiện tượng thai chết lưu. Căn cứ vào độc tính của Thốn Tương Tư, công tử vẫn còn sống đến ngày hôm nay quả thật ý chí hơn người”

Theo y thư trong Thất Tuyệt Cốc ghi lại: Thốn Tương Tư kịch độc bá đạo nhưng không tích tụ lại một chỗ, loại độc này một khi nhiễm vào cơ thể sẽ lưu chuyển toàn thân. Một khi đã trúng độc Tốn Tương Tư mà được trị khỏi bệnh thì cơ thể về sau sẽ không loại độc nào có thể xâm nhập được. Bị loại độc này xâm nhập vào cơ thể, người trúng độc không chết ngay nhưng cả người sẽ trở nên đau nhức, thời điểm đau dài ngắn còn tùy thể chất của mỗi người. Sau khi cơn đau nhức qua đi, lục phủ ngũ tạng bắt đầu bị kịch độc thiêu đốt thành tro bụi. Thật sự là thiên hạ đệ nhất ác tâm dược.

“Ngươi nói chính xác, sự thật đúng là như thế!”, người nọ lại khép mắt, hắn gật đầu cười nói.

“Công tử đã trúng độc nhiều năm như vậy, nhất định trong lòng công tử vẫn còn ôm một tia hy vọng nên mới có thể chống đỡ đến tận bây giờ. Nhìn thấy sắc mặt của công tử bình tĩnh như vậy, nếu ta nói Thốn Tương Tư thiên hạ không có thuốc giải, công tử sẽ tính thế nào?”

Người nọ cười khẽ, “Đại phu tinh thông y dược, dĩ nhiên nhìn bệnh đã đoán được. Bệnh tình như vậy mà ta có thể kéo dài hơi tàn đến hiện tại, quả thật thiên gia đã ưu ái ta lắm rồi! Sống chết tùy mệnh, phú quý tại thiên, nếu quả thật có giải dược, ta sẽ cố gắng sống sót bằng bất cứ giá nào. Còn nếu vô phương cứu chữa, ta cũng không cưỡng cầu. Ta sinh trong phú quý, ba mươi năm sống sung túc, kẻ hầu người hạ, so với thiên hạ ta đã là người rất may mắn”

Tranh cười nói, “Công tử thật sảng khoái! Thốn Tương Tư vốn không có giải dược nhưng lại có một phương pháp cứu chữa, chính là dùng ngân châm để châm cứu, dẫn độc từ huyệt vị xuất ra ngoài. Chỉ là phương pháp này đối với thân thể sẽ gây tổn thương rất lớn, công tử lại trúng độc nhiều năm nên hiện tại muốn áp dụng biện pháp này cũng không tốt lắm. Ta sẽ kê một phương thuốc, sau khi công tử trở về phủ liền theo phương thuốc này điều dưỡng thân thể. Với tài lực của quý phủ, ta nghĩ phải nửa tháng sau mới có thể tiến hành châm cứu. Trước mắt công tử phải đem thân thể bồi dưỡng thật tốt, mời nửa tháng sau lại đến”

Người nọ tuy trong lòng vô cùng mừng rỡ nhưng hắn dù sao cũng là người có tâm tính trầm ổn nên chỉ mở miệng nói lời cảm tạ. Tranh cũng không để ý, nàng kê một phương thuốc rồi dặn dò hắn cách một ngày lại đến đây châm cứu. Cuối cùng, nàng phân phó hạ nhân đến đỡ hắn lên xe.

Nhìn xe ngựa của người nọ dần dần đi xa, Tình Sương Tình Tuyết mới tiến đến nhìn Tranh một cách hoang mang. Tranh biết các nàng đang suy nghĩ điều gì, nàng nói, “Ta biết lần này sẽ can hệ đến đại phú gia, ta cũng biết trong đó có nguy hiểm, nhưng vô luận thế nào, người này…ta muốn cứu”

“Cô nương một khi đã biết sẽ có nguy hiểm, vì sao vẫn còn muốn cứu?”, tính tình của Tình Tuyết so với Tình Sương có phần hấp tấp, vừa nghe Tranh nói xong liền lập tức hỏi.

“Gương mặt của người nọ rất giống với người đã nuôi ta từ nhỏ”, Tranh xoay người sang chỗ khác, khóe mắt rưng rưng, “Thú vật còn biết báo ân, huống chi con người? Ta đã không thể báo ân với người đó, bây giờ nhìn thấy người này…cũng tốt. Chỉ là công ơn dưỡng dục kia…cả đời này ta cũng không báo đáp được!”


***


Người nọ về sau cứ cách một ngày lại đến Thất Xảo Đường châm cứu một lần, Tranh cùng hắn dần dần trở nên quen thuộc. Nguyên lai người này đứng đầu Tử Tiêu phủ ở Giang Nam gọi là Trần Quyết. Trần gia cha truyền con nối, việc kinh doanh càng ngày càng tốt. Trần Quyết tuy thân thể yếu nhược nhưng hắn thông minh quả quyết, Tử Tiêu phủ do hắn quản lý rất phát đạt, chuyện này vốn dĩ cũng không dễ dàng gì. Quen biết với hắn một thời gian, trong lòng Tranh âm thầm so sánh hắn với Bạch tiên sinh. Luận tài học, tuy hắn kiến thức uyên bác, lịch lãm kinh thư nhưng dù sao cũng không bằng Bạch tiên sinh “tài hoa hoành dật”. Luận tính tình, Bạch tiên sinh ôn hòa từ ái hơn hắn vài phần. Nhưng cả hai người đều giống nhau ở cử chỉ khoáng đạt, mỗi khi Tranh nói chuyện cùng hắn, nàng đều không tự chủ tìm kiếm bóng dáng của Bạch tiên sinh thông qua ánh mắt của hắn.

Trần Quyết cũng là một người cực kỳ thông minh tinh tế, hắn dần dần phát giác những khi Tranh nhìn hắn nhưng tâm trí nàng không đặt nơi hắn. Tuy nhiên, hắn cũng không hỏi nhiều, ai cũng có bí mật trong lòng, làm sao có thể hỏi hết được? Hai người đều là người thông minh bác học, ngoài những lúc trị bệnh thì bọn họ cũng thảo luận đôi chút về cầm kì thư họa, dược lí tạp học, cả hai đều nhận ra đối phương không phải là nhân vật tầm thường, sự tôn trọng lẫn nhau cũng theo đó mà gia tăng.

Vào một buổi tối, Tranh cùng Tình Sương Tình Tuyết vừa thay đổi xiêm y để lên giường nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa vội vàng từ bên ngoài. Thanh âm rất lớn, giữa đêm tối yên tĩnh lại càng vang dội hơn nữa. Trấn tĩnh lại, nàng nghe thấy bên ngoài có người quát to, đúng là thanh âm của quản gia Tử Tiêu phủ, “Đại phu! Đại phu! Chủ nhân nhà chúng ta phát bệnh! Bây giờ đang ở ngoài cửa, thỉnh đại phu mau chóng mở cửa!”

Ba người bị sự tình ngoài ý muốn này dọa hoảng hồn, bọn họ không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đứng ngẩn người. Tiếng quát tháo bên ngoài càng lúc càng lớn, càng lúc càng vội vàng, ba người vẫn đứng như vậy, làm sao có thể đi ra mở cửa được? Tình huống này…nếu thay nam trang thì người bệnh sợ là không ổn!

Tranh cắn răng hướng ra ngoài cửa gọi to, “Quản gia, lệnh cho toàn bộ hạ nhân lui ra ngoài, chỉ để lại một người giúp đỡ chủ tử của ngươi!”

Bên ngoài ồn ào một hồi, đám hạ nhân của Tử Tiêu phủ tự động lui ra ngoài. Tranh nhìn Tình Sương Tình Tuyết nói, “Mở cửa”. Hai người không nói gì, lúc này không thể không mở cửa.

Quản gia ôm Trần Quyết tiến vào, vừa ngẩng đầu lại phát hiện trong phòng chỉ có ba vị cô nương đang đứng, hắn không khỏi chấn động. Nhưng dù sao hắn cũng xuất thân từ Tử Tiêu phủ hiển hách nên có thể lập tức trấn định lại, Tranh phân phó hắn đưa Trần Quyết đang hôn mê nằm xuống giường.

Trần Quyết vừa mở mắt liền nhìn thấy Tranh mặc nữ trang, hắn kinh ngạc lắp bắp, “Ngươi…”

“Im lặng! Tình huống của ngươi không thể để chậm trễ. Tình Sương Tình Tuyết, chuẩn bị ngân châm!”

Tranh cầm cổ tay hắn xem mạch, sắc mặt của hắn đã biến đổi, mạch đập rất mạnh. Đáng chết! Quả nhiên là thiên hạ đệ nhất kịch độc, không ngờ lại xảy ra biến cố. Bất chấp hiện tại thân thể của hắn đã điều dưỡng như thế nào, đêm nay nếu không tiến hành chữa trị thì Trần Quyết sẽ phải mất mạng”

Ngân châm được mang đến, nàng đặt từng ngân châm lên ngọn đèn tẩy trùng một lần, sau khi rửa sạch tay, nàng cầm châm bắt đầu hạ mạch. Tranh tập trung toàn bộ tinh thần lên các huyệt đạo, quá trình này không thể có bất kỳ sai sót nào, chỉ cần run tay một lần sẽ phải đánh đổi bằng một mạng người. Mồ hôi lạnh tuôn ra, ba người bên cạnh đều ngừng thở, không ai dám gây ra bất kì tiếng động nào.

Một đêm khẩn trương căng thẳng, vầng thái dương dần dần xuất hiện, toàn bộ ngân châm đều được cắm trên huyệt đạo. Tranh lảo đảo đứng dậy, đầu nàng đau nhức, suýt chút nữa đã ngã xuống đất, Tình Sương Tình Tuyết nhanh chóng bước lên phía trước đỡ kịp thời. Tranh tựa vào khuỷu tay các nàng rồi nhẹ nhàng phân phó quản gia, “Ngươi ở trong này, trong vòng một canh giờ, đừng cho hắn cử động, tránh để ngân châm lệch khỏi huyệt đạo”. Quản gia khom người cảm tạ, Tình Sương Tình Tuyết dìu Tranh trở vào nội thất.

Liệu pháp chữa trị này cực kỳ hiệu quả, tuy nhiên nếu người châm cứu không có y thuật vững vàng sẽ không dám hạ châm. Cuối cùng Thốn Tương Tư đã được giải, nhưng vì liệu pháp châm cứu này gây tổn thương rất lớn đối với thân thể nên Trần Quyết so với trước khi giải độc lại càng suy yếu hơn. Lại nói đây chỉ là hiện tượng tạm thời, với tiền tài và thế lực của Tử Tiêu phủ, chỉ cần tìm linh dược rồi từ từ điều dưỡng liền có thể đem thân thể của hắn phục hồi như người bình thường. Hiện tại hắn đã hôn mê hai ngày liền, vì không thể tùy tiện di chuyển nên hắn vẫn tịnh dưỡng tại Thất Xảo Đường, tại căn phòng mà Tranh thường dùng để đọc sách luyện chữ. Tử Tiêu phủ muốn phái nhiều người đến hầu hạ nhưng lại sợ gây thêm phiền toái cho Tranh nên chỉ lưu lại quản gia cùng hai nha hoàn khéo léo.

Hiện tại, Tranh đang ngồi tại y quán xem bệnh, Tình Sương Tình Tuyết phụ trách bốc thuốc, nhìn thấy Tranh vẫn bình tĩnh như thường, Tình Tuyết lên tiếng hỏi, “Cô nương, Trần công tử kia vẫn còn chưa tỉnh lại, nếu hắn vẫn như thế thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tranh mỉm cười, “Yên tâm, độc tính khẳng định đã được giải trừ, hắn nhất định sẽ tỉnh, ta không dám lấy mạng sống của ba người chúng ta ra đùa giỡn a!”

Trong phòng, Trần Quyết chậm rãi mở to mắt, hắn cảm thấy mí mắt mình như có ngàn cân đè nặng, muốn chớp mắt cũng vô cùng gian nan. Quản gia cùng nha hoàn hầu hạ nhìn thấy hắn đã tỉnh liền mừng rỡ vô cùng, bọn họ vội vàng chạy đến báo tin cho Tranh.

Tranh viết xong đơn thuốc cho người bệnh rồi đi vào thư phòng, sau khi quan sát sắc mặt và bắt mạch cho Trần Quyết, nàng nói, “Một khi đã tỉnh sẽ không còn chuyện gì nữa, sau này chỉ cần dùng thuốc bổ để bồi dưỡng thân thể là được. Hiện tại hắn chỉ có thể ăn chút cháo, các ngươi mang đến cho hắn ăn. Ta muốn hắn ở lại đây thêm nửa ngày để theo dõi, đêm nay các ngươi có thể đem hắn trở về điều dưỡng”

Quản gia gật đầu lắng nghe, Tranh xoay người đi ra ngoài, quản gia đứng phía sau vẫn còn khom người, khi hắn quay đầu nhìn lại thì trông thấy Trần Quyết vẫn còn dõi theo bóng dáng của nàng, trong lòng hắn cả kinh liền vội vàng cúi đầu xuống.

Nha hoàn dìu Trần Quyết tựa đầu vào giường rồi mang cháo đến cho hắn ăn. Trần Quyết ăn chút cháo, đến lúc này mới cảm nhận được khí lực trong người. Hắn nhìn quanh căn phòng một lượt, nơi này bày trí đơn giản thanh tĩnh, cạnh giường còn đặt một thư án, trên thư án là vô số trang giấy Tranh dùng để luyện chữ.

“Mang giấy trên bàn đến cho ta xem”, Trần Quyết nhìn thấy trên trang giấy có chữ liền phân phó quản gia mang tới. Quản gia không dám trái lời liền tiến lên mang những trang giấy cung kính hai tay dâng cho hắn. Trần Quyết đưa tay tiếp nhận, hắn chăm chú nhìn câu thơ được viết bằng nét bút thanh tú thoát tục trên giấy.


Giang Nam hảo, phong cảnh cựu tằng am. Nhật xuất giang hoa hồng thắng hoả, xuân lai giang thuỷ lục như lam. Năng bất ức Giang Nam?

(江南好,风景旧曾谙。日出江花红胜� ��,春来江水绿如蓝。能不忆江南?)


Giang Nam ức, kỳ thứ ức ngô cung. Ngô tửu nhất bôi xuân trúc diệp, ngô khuê song vũ tuý phù dung. Tảo vãn phúc tương phùng.

(江南忆,其次忆吴宫。吴酒一杯春竹� ��,吴娃双舞醉芙蓉。早晚复相逢。)


Giang Nam ức, tối ức thị Hàng Châu. Sơn tự nguyệt trung tầm quế tử, quận đình chẩm thượng khán triều đầu. Hà nhật canh trọng du?

(江南忆,最忆是杭州。山寺月中寻桂� ��,郡亭枕上看潮头。何日更重游?)


Trần Quyết buông mảnh giấy trong tay, hắn cảm thấy tâm hồn của mình đang bay bổng. Tuy không biết Hàng Châu là nơi nào, ra sao, nhưng có lẽ nơi ấy cũng sẽ nhu mĩ thanh lệ như từng câu từ uyển chuyển trong bài thơ này. Hắn lại nhớ tới Tranh ngày thường thoát tục tiêu sái, trí tuệ cơ mẫn, vừa rồi lại trông thấy bộ dáng nữ nhi của nàng, tâm tư của hắn đã động lại càng thêm động.

Thanh âm cao vút của thúy điểu truyền đến, lại có thư!

“Cuối cùng cũng trở lại, cô nương đã chờ nó vài ngày nay”, Tình Sương vươn tay để thúy điểu đáp xuống, nàng lấy ra một phong thư.

“Đã về rồi sao!”, Tranh nhìn thấy có thư đến liền từ trong phòng chạy ra. Mấy ngày trước thúy điểu mang theo thư của Tĩnh Mẫn đến đây, nói là từ sau khi nàng rời đi, sự tình trong kinh thành hết thảy đều như bình thường, bảo nàng không cần lo lắng. Tranh cùng Trưởng công chúa trải qua việc này liền trở nên tâm đầu ý hợp, cả hai đều không phải là người coi trọng lễ tiết nên quyết định dùng danh tính để xưng hô. Khuê danh của Trưởng công chúa là “Tĩnh Mẫn”, “Tĩnh” là họ, “Mẫn” là khen ngợi nàng thông minh nhanh nhẹn. Lần này thúy điểu mang đến tin tức từ Liễu phủ, nói là thánh y của Thất Tuyệt Cốc đã đến kinh thành, hiện đang trú tại Liễu phủ và sẽ ở lại đó thêm vài tháng nữa. Tranh cũng đã khá lâu chưa gặp thánh y, mặc dù rất tưởng niệm nhưng không thể trở về gặp.

Hai người đang xem thư thì Tình Tuyết bỗng vội vàng đi tới, “Cô nương, xảy ra chuyện rồi, Tử Tiêu phủ mang lễ vật đến!”

“Có gì không tốt? Chúng ta du lịch thiên hạ phải cần có ngân lượng a, mang đến càng nhiều thì càng tốt chứ sao?”, Tranh mỉm cười.

“Cô nương, trong số lễ vật mang đến có một đôi nhạn thật lớn”, lời này vừa nói ra, Tranh cùng Tình Sương đều thay đổi nét mặt, muốn cười không thể cười được nữa.

Theo lễ tiết của quốc gia này, “đại nhạn” là thứ không thể tùy tiện mang tặng lễ, chỉ khi hai gia đình đính ước hôn lễ thì nhà trai mới đưa đến nhà gái làm tín vật cầu hôn. Theo Tranh được biết thì Trần Quyết đã có một thê hai thiếp, Tử Tiêu phủ đưa tới “đại nhạn” là có ý gì? Nếu Tranh nhận lễ vật, đó chẳng phải là nàng đã đồng ý rồi sao? Không được, “đại nhạn” dĩ nhiên phải trả lại cho quản gia mang trở về.

Tranh càng nghĩ càng cảm thấy bất an, nàng trằn trọc đến nửa đêm vẫn không ngủ được. Tình Sương Tình Tuyết đang chuẩn bị thu dọn hành lý để đề phòng có biến thì sẽ lập tức rời đi.

Có người gõ cửa! Tranh sợ đến nhảy dựng lên. Tình Sương ấn nàng ngồi xuống, sau khi bê đến một tách trà cho nàng liền đi ra ngoài mở cửa, người đứng bên ngoài là hai nha hoàn lúc trước đã đến nơi này chăm sóc Trần Quyết tại thời điểm hắn vẫn còn hôn mê.

“Cô nương vạn phúc”, hai nha hoàn khom người hành lễ, “Phu nhân thỉnh cô nương qua phủ nói chuyện”

“Là Trần phu nhân sao?”, Tranh miễn cưỡng cười nói, “Xin thứ lỗi, thân thể ta cảm thấy không thoải mái, không thể đến gặp người, ngày khác ta sẽ đến tạ tội sau”

“Phu nhân lệnh nô tì truyền lời đến cô nương, phu nhân nói là chỉ cần cô nương còn ở lại Giang Nam một ngày thì muốn trốn cũng trốn không thoát lòng bàn tay của phu nhân. Cô nương là người thông minh, thỉnh cô nương qua phủ nói chuyện”, hai nha hoàn không những không lùi mà còn tiến tới.

Tranh vừa nghe nói thế liền biết việc hôm nay không thể trì hoãn, nàng đành mỉm cười lên tiếng, “Vậy làm phiền hai vị tỷ tỷ chờ một lát, ta vào phòng thay đổi xiêm y liền đi theo hai người. Dù sao người được Trần phu nhân mời đến là “cô nương”, hiện tại ta đang cải trang nam tử cũng không phù hợp lắm”. Nói xong, Tranh cùng Tình Sương Tình Tuyết trở về phòng.

Trong nội thất, ba người không nói một lời mà lặng lẽ thay đổi xiêm y. Tình Sương Tình Tuyết thuở nhỏ tập võ nên mắt tinh tai thính, vừa rồi bọn họ đã nghe được rất nhiều tiếng bước chân bên ngoài Thất Xảo Đường, xem ra hôm nay không thể không đi. Cho dù bọn họ muốn bỏ trốn, theo như nha hoàn kia nói, chỉ cần bọn họ còn ở tại Giang Nam thì chắc chắn sẽ trốn không thoát người của Tử Tiêu phủ. Hôm nay, Tranh chỉ có thể đến gặp Trần phu nhân, mọi việc…tùy cơ ứng biến.

Tranh để tâm trí dần dần ổn định, mới vừa rồi trong lòng đại loạn, hiện tại nàng đã trấn tĩnh lại, phỏng chừng sự tình hôm nay có lẽ cũng không đến nỗi nào. Lúc trước khi còn ở kinh thành thì ngay cả “người kia” cũng đã từng đối mặt qua, hôm nay hy vọng “người này” không giở trò gì. Tóm lại, mục đích của hai người căn bản cũng giống nhau, Trần phu nhân dĩ nhiên không muốn để trượng phu nạp thiếp, nàng cũng không muốn gả cho Trần Quyết, đến lúc đó nàng chỉ cần mang ý nguyện của chính mình nói rõ, để xem Trần phu nhân còn có thể nói gì!

==================================

==================================

À, truyện có vài chi tiết khá thú vị nên trong lúc tìm hiểu KNQ nhân tiện trình bày luôn để các bạn đỡ tốn công.


1 - Đây là chim Thúy Điểu, hay còn gọi là chim bói cá. Thất Tuyệt Cốc dùng loại chim này để đưa thư (Nhìn nó bé tí thế kia chẳng biết có thể mang được bao nhiêu kg? So ra dùng cú như Harry Potter vẫn hơn!)

2 - Bài thơ Tranh đọc khi đứng cùng Tình Sương Tình Tuyết bên cạnh cửa sổ ngắm chiều tà trên sông là bài Mộ Giang Ngâm của Bạch Cư Dị. Mình đã đưa bản gốc và bản Hán Việt trên kia nên ở đây chỉ đề cập đến phần dịch nghĩa và dịch thơ.

Mộ Giang Ngâm

Dịch Nghĩa

Một dải nắng chiều bao phủ mặt nước

Nửa sông vẫn xanh biêng biếc, nửa sông đổi màu đỏ

Đáng yêu thay đêm mùng ba đầu tháng chín

Những giọt sương tựa như hạt ngọc, ánh trăng tựa như cánh cung.


Khúc ngâm trên sông chiều

(Bản dịch thơ của TDPT)

Nắng tàn một dải trên sông

Nửa hồng nửa biếc linh lung chan hòa

Yêu sao tháng chín mùng ba

Sương như hạt ngọc trăng là cánh cung


Chiều trên sông

(Bản dịch thơ của Quỳnh Chi)

Chiều tàn vệt nắng trên sông

Nửa giòng rực sáng nửa rưng rưng buồn

Dịu dàng soi ánh trăng non

Sương long lanh ngọc trăng buông cung ngà


3 – Bài thơ cuối cùng của chương 05 là bài thơ “Nhớ Giang Nam” (憶江南 – Ức Giang Nam) của Bạch Cư Dị.


Giang Nam hảo, phong cảnh cựu tằng am. Nhật xuất giang hoa hồng thắng hoả, xuân lai giang thuỷ lục như lam. Năng bất ức Giang Nam?

(江南好,风景旧曾谙。日出江花红胜� ��,春来江水绿如蓝。能不忆江南?)

Giang Nam đẹp, phong cảnh cũ từng ham. Trời mọc hoa sông hồng quá lửa, xuân về dòng nước biết như chàm. Ai chẳng nhớ Giang Nam?


Giang Nam ức, kỳ thứ ức ngô cung. Ngô tửu nhất bôi xuân trúc diệp, ngô khuê song vũ tuý phù dung. Tảo vãn phúc tương phùng.

(江南忆,其次忆吴宫。吴酒一杯春竹� ��,吴娃双舞醉芙蓉。早晚复相逢。)

Giang Nam nhớ, thứ nữa đến Ngô cung. Một chén rượu xuân nồng trúc diệp, đôi cô gái múa lướt phù dung. Sớm tối lại tương phùng.


Giang Nam ức, tối ức thị Hàng Châu. Sơn tự nguyệt trung tầm quế tử, quận đình chẩm thượng khán triều đầu. Hà nhật canh trọng du?

(江南忆,最忆是杭州。山寺月中寻桂� ��,郡亭枕上看潮头。何日更重游?)

Giang Nam nhớ, nhớ nhất chính Hàng Châu. Sơn tự dưới trăng tìm quế tử, quận đình dưới gối ngắm triều đầu. Nào dịp lại trùng du?
..................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chcs các bạn vui vẻ
.....................................................
Chương 06






帝王画眉

Đế Vương Họa Mi

Tác giả: 曦宁若海月-Hi Trữ Nhược Hải Nguyệt

Dịch giả: Dương Mỹ Nhân

Biên tập: Khán Nguyệt Quang

Link: vantuongvi.

Chương 06

梨花院落溶溶月

Lê Hoa Viện Lạc Dung Dung Nguyệt


Xe ngựa từ từ đi tới, hộ vệ canh giữ hai bên cạnh xe cùng một đoàn nha hoàn bước theo phía sau. Trên đường đi, dân chúng nhìn thấy trên xe có gia huy của Tử Tiêu phủ còn tưởng là phu nhân Tử Tiêu phủ xuất môn, bọn họ không khỏi nhìn ngắm một cách hâm mộ, nào ngờ giây phút này người ngồi trong xe tim đập loạn không yên. Tranh cùng Tình Sương Tình Tuyết ngồi trong xe, ba người không hẹn mà cùng nhớ lại Liễu phủ đêm hôm đó. Cũng là tâm trạng thấp thỏm bất an như vậy, vừa nghi ngờ vừa e ngại, chỉ là đêm đó ba người đều có thể an toàn rời đi nhưng hôm nay không biết sẽ thế nào. Tình Sương Tình Tuyết đã hạ quyết tâm, vô luận thế nào cũng phải bảo hộ cô nương bình an. Về phần Tranh, nàng lại nghĩ đến tình huống xấu nhất, ít nhất cũng muốn mở một đường lui cho Tình Sương Tình Tuyết thoát thân.

Chủ tớ ba người suy nghĩ đăm chiêu, cũng không biết đã đi được bao lâu thì xe ngựa dừng lại, nha hoàn bên ngoài lên tiếng, “Thỉnh cô nương xuống xe”

Ba người xuống xe, đập vào mắt chính là một tòa tiểu sơn trang nhưng cửa lớn lại đóng chặt. Nha hoàn tiến đến gõ cửa, lúc này cửa mới chậm rãi mở ra, nha hoàn bên trong nhìn thấy Tranh liền hành lễ rồi nói, “Cô nương vạn phúc, phu nhân đợi đã lâu!”

Chính thê của Trần Quyết dĩ nhiên không phải là người xuất thân bình thường. Phụ thân Trần phu nhân là Tiết Độ Sử của Nông Thành, mẫu thân là Hứa Quốc Công phu nhân được ngự phong nhất phẩm. Tranh nhìn thiếu phụ ung dung hoa quý trước mặt, trong lòng không khỏi âm thầm khen ngợi. Chính mình tại Liễu phủ ở một thời gian cũng đã gặp qua không ít thiên kim tiểu thư cũng như quan gia phu nhân, nhưng những người trong số đó không ai có được dung mạo cùng cốt cách như vị phu nhân này, mi như liễu, mắt phượng mày ngài, trang phục cao sang tú lệ.

Hai nữ nhân vừa gặp mặt đều không hẹn mà cùng âm thầm khen ngợi đối phương. Trần phu nhân mở miệng trước, “Liễu cô nương, mời ngồi”

“Trần phu nhân, ta xin nói thẳng, phu nhân cũng đã biết chuyện “đại nhạn”, cả phu nhân và ta đều biết đó là vật trân quý, vậy nên ta muốn thỉnh phu nhân lệnh cho quản qua mang vật ấy trở về phủ”, Tranh nghĩ trước tiên nói rõ ràng lập trường của mình vẫn tốt hơn. Tranh cũng không nghĩ người ta đến nhà báo ân là vì nàng đã giải độc cho chủ nhân bọn họ, việc này nói thế nào cũng thật sự khiến nàng chán ghét, giải quyết càng sớm càng tốt.

“Đối với chuyện “đại nhạn”, quản gia đã báo cho ta biết, chẳng qua là ta có một thắc mắc muốn thỉnh giáo cô nương. Phu quân của ta là chủ nhân Giang Nam để nhất phú gia, tài sản vạn vạn, luận tướng mạo tuy không thể nói là mỹ nam tử nhưng cũng có thể gọi là anh tuấn. Chẳng lẽ cô nương một chút động tâm cũng không có?”, Trần phu nhân mỉm cười tao nhã ngồi tại vị trí chủ thượng.

“Không dối gạt phu nhân, đã từng có người điều kiện tốt hơn Trần công tử cũng hướng chủ ý này với ta”

“Tại sao cô nương lại cự tuyệt? Chẳng lẽ trong lòng cô nương có đã có người trong mộng?”, Trần phu nhân tò mò hỏi.

“Không phải nguyên nhân này, chỉ là ta chưa muốn thành thân”

“Ta vẫn còn một chuyện không rõ. Không dối gạt cô nương, năm ngoái ta cũng đã từng thỉnh một vị thần y đến phủ, hắn chuẩn đoán phu quân lúc còn trong bụng mẫu thân đã trúng độc Thốn Tương Tư, muốn chữa khỏi chỉ có một phương pháp, chính là dùng thuật châm cứu gọi là Thiên Châm Kết Lạc. Ta dùng tiền tài để cầu hắn nhưng hắn vẫn không chịu chữa bệnh cho phu quân, còn phất tay áo mà đi. Trước khi đi, hắn còn nói là bản thân không muốn có bất kì can hệ nào đến đại hộ phú gia. Chuyện là như vậy nên ta thực không rõ cô nương vì sao nguyện ý chữa trị cho phu quân?”, Trần phu nhân lẳng lặng hỏi.

“Phu nhân, thuở nhỏ ta mồ côi không cha không mẹ, là một vị trưởng bối đã nuôi ta khôn lớn, công ơn dưỡng dục kia không thể không báo đáp. Trần công tử cùng vị trưởng bối kia có gương mặt thập phần giống nhau, hôm nay ta cùng vị trưởng bối kia đã không thể gặp lại cũng không thể báo ân, nhìn thấy Trần công tử có dung mạo tương tự nên ta cũng muốn tỏ một chút hiếu tâm. Không dối gạt phu nhân, nếu không phải Trần công tử giống ân nhân, ta cũng không dính dáng đến việc này”, Tranh thành thật nói.

“Nguyên lai là vậy”, Trần phu nhân bê tách trà lên nhấp một ngụm.

“Phu nhân, người không muốn trượng phu nạp thiếp, ta đối với Trần công tử cũng vô tình, một khi mục đích của chúng ta đã giống nhau…”

Lời còn chưa nói xong đã bị Trần phu nhân cắt ngang, “Cô nương tại sao lại biết mục đích của chúng ta giống nhau?”

“A?”, Tranh ngây người. Trần phu nhân nhẹ nhàng cười nói, “Sơn trang này là gia mẫu đã dùng mấy chục năm xây dựng nên để tặng cho ta làm của hồi môn trước khi xuất giá. Phu quân của ta cũng không biết điều này. Ta cũng hy vọng cả đời này không cần nói cho hắn biết, không ngờ lại phải mang cô nương đến nơi này”

Trần phu nhân rời ghế chủ vị rồi chậm rãi bước quanh phòng, “Cô nương hẳn biết phu quân của ta đã thú một thê hai thiếp. Năm nay phu quân cũng đã ba mươi tuổi và có được hai nam hai nữ. Trưởng nam cùng trưởng nữ là ta sinh, thứ nam cùng thứ nữ là nhị phòng sinh”

Tranh cùng Tình Sương Tình Tuyết đều không hiểu tại sao Trần phu nhân nói những chuyện này.

“Liễu cô nương, theo quy định của đế quốc thì trượng phu muốn nạp thiếp phải được chính thê đồng ý. Tuy nói là nữ tử phải tam tòng tứ đức, xem chồng như trời nhưng đối với chuyện nạp thiếp phải thật thận trọng. Trượng phu thích là một chuyện, chỉ là…ta nên vì chính mình trước tiên”, Trần phu nhân chậm rãi nói, Tranh cùng Tình Sương Tình Tuyết càng nghe càng mờ mịt.

“Ta thành thân với phu quân cũng đã được mười hai năm, lần này phu quân nói với ta muốn nạp Liễu cô nương vào Trần gia làm thiếp. Mỗi lần phu quân đề xuất những chuyện như thế này, ngày hôm sau ta sẽ mang một tách trà đến thư phòng của hắn để hỏi một câu: nếu ta không đồng ý thì phải xử trí thế nào?”

Trần phu nhân ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Lần đầu tiên, hắn nói với ta muốn nạp cô nương ở Hồng Hương Viện làm thiếp. Ta mang trà đến hỏi, nếu ta không đồng ý thì phu quân xử lý thế nào? Hắn mỉm cười nói rằng dù ta không đồng ý cũng không sao, chén trà vẫn giữ vững vàng trên tay hắn. Vậy nên, ta cho phép cô nương ấy vào cửa, cũng cho phép nàng vì Trần gia sinh một nam một nữ, an ổn giữ vị trí Nhị phu nhân của Trần gia”, Trần phu nhân mỉm cười, Tranh đã có dự cảm không tốt.

“Lần thứ hai phu quân đề xuất nạp thiếp, chính là muốn nạp tiểu thư của Trương viên ngọai phía bắc Nông Thành. Ta lại mang trà đến hỏi, nếu không đồng ý sẽ xử trí như thế nào? Lần này, tách trà rơi ra ba giọt. Vậy nên ta cho phép Trương tiểu thư vào cửa nhưng vĩnh viễn sẽ không để nàng sinh con cho Trần gia”, thanh âm của Trần phu nhân nhu mỹ uyển chuyển nhưng Tranh lại nghe được hàn ý ẩn bên trong.

“Lần thứ ba, phu quân nói muốn nạp biểu muội của ta làm thiếp. Ta lại đến hỏi, lần này tách trà đổ một nửa. Vậy nên ta không cho phép biểu muội vào cửa, sau lại tìm một người mang nàng gả đi. Lần thứ tư, cũng chính là Liễu cô nương đây, ta cũng đi hỏi phu quân và kết quả là…”, Trần phu nhân chậm rãi xoay người nhìn Tranh, ánh mắt sắc bén như dao, “Lần này…tách trà bị đập vỡ nát”

Trần phu nhân trở về vị trí chủ thượng rồi lẳng lặng nói, “Mẫu thân của ta tuy là Quốc Công phu nhân nhưng không được trượng phu thương yêu. Tất cả sủng ái của phụ thân đều bị di nương của ta chiếm hết. Đứa con di nương sinh ra cũng được phụ thân sủng ái. Trước ngày xuất giá, mẫu thân dạy ta phương pháp này, người nói là một khi tách trà vỡ nát thì phải hạ sát nữ nhân đó ngay lập tức, ngàn vạn lần không thể mềm lòng. Tòa sơn trang này tồn tại chính là vì ngày hôm nay”

Tranh chỉ cảm thấy lạnh người, nàng chỉ nghĩ Trần phu nhân tìm nàng là để thương lượng đối sách hoặc cho nàng một ít cảnh cáo, nhưng không ngờ người ta lại muốn hạ độc thủ! Tình Sương Tình Tuyết tiến lên che trước người Tranh.

“Hôm nay gặp qua cô nương, ta lại càng khẳng định ý tưởng của mẫu thân thật sự rất tốt. Cô nương chớ trách ta hôm nay ra tay độc ác”, Trần phu nhân vỗ nhẹ hai tay, bên ngoài có hơn mười đại hán xông vào.

Quả nhiên, con người càng lâm vào tuyệt lộ lại càng thông minh hơn. Nguy cơ sống chết đã ở trước mắt, suy nghĩ của Tranh càng tỉnh táo, nàng lên tiếng ngăn lại, “Chậm đã! Phu nhân làm vậy không sợ mang họa vào người sao?”

“Thỉnh chỉ giáo!”, Trần phu nhân nghe Tranh nói thế liền phất tay ra lệnh cho đám người kia dừng lại.

“Trước khi phu nhân mang ta đến nơi này chẳng lẽ lại không cẩn thận điều tra thân phận của ta sao? Phu nhân hẳn cũng biết Liễu phủ ở kinh thành?”, hiện tại Tranh chỉ còn cách này.

“Liễu phủ ở kinh thành, hoàng thân quốc thích, đương triều đệ nhất thế tộc, tại sao ta lại không biết?”, Trần phu nhân mỉm cười, rồi lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, “Cô nương cũng họ Liễu, không lẽ cô nương cùng Liễu phủ có quan hệ?”

Tranh nhìn thấy trong mắt Trần phu nhân lộ vẻ do dự, ngữ khí của nàng càng thêm sắc bén, “Nếu hôm nay phu nhân ở đây sát hại ba người chúng ta, Liễu phủ nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. Giết người diệt khẩu tuy là phương pháp không tồi, nhưng phu nhân có dám cam đoan chuyện này chỉ một mình người biết? Một khi chuyện này lộ ra ngoài, hậu quả thế nào, ta nghĩ phu nhân còn rõ hơn ta. Hơn nữa, ta đối với Trần công tử hoàn toàn không có tư tâm, nên thật sự không thể gây ra bất kì uy hiếp gì với phu nhân. Nếu Trần công tử biết được việc này, hình tượng hiền thê lương mẫu của phu nhân trong lòng hắn xem như đã hỏng. Phu nhân còn có nữ nhi, từ nay về sau nàng sẽ mang tai tiếng là hài tử của một người mẫu thân giết người. Phu nhân hãy nghĩ lại xem, rốt cuộc chuyện này có đáng giá như vậy hay không?”, Tranh bắt lấy thời cơ, trước tiên mang Liễu phủ ra dọa, sau lại lấy suy nghĩ của trượng phu Trần phu nhân để khuyên giải, tranh thủ càng nhiều thì cơ hội sống càng cao.

“Chuyện này…”, Trần phu nhân cau mày chần chừ.

“Xin phu nhân cứ nói”

“Đây là…đây là cái gì?”, Tranh trừng mắt nhìn chiếc khay bày mười chén rượu trước mắt, những chén rượu thoạt nhìn giống nhau như đúc.

“Liễu cô nương, đây là nhượng bộ cuối cùng của ta”, Trần phu nhân mỉm cười giải thích, “Trong mười chén rượu này, trong đó có chín chén đã hạ độc, hơn nữa lại còn là loại độc dược mà cô nương quen thuộc, Thốn Tương Tư. Theo ta được biết, người trúng Thốn Tương Tư chỉ có thể dùng Thiên Châm Kết Lạc để giải độc, ngoài ra không còn biện pháp nào hóa giải. Thiên Châm Kết Lạc phải được tiến hành cực kỳ chuẩn xác, Thốn Tương Tư sau khi uống vào sẽ lập tức phát tác đau nhức, cô nương nhất định không tập trung đủ tinh lực để giải độc. Mẫu thân của phu quân là tiểu thiếp, nàng đã bị chính thê hạ độc này mà chết, trước khi chết may mắn sinh hạ được phu quân. Trong mười chén rượu này, ta cũng không biết chén nào không có độc. Cô nương hãy chọn một trong mười chén rượu này, nếu cô nương may mắn không trúng độc, ta sẽ thả các ngươi rời đi. Dĩ nhiên, cô nương phải thề là không được nói với người khác việc này. Nếu ngược lại, cô nương uống phải rượu độc thì ba vị sẽ chôn thân tại nơi này”

“Nếu ta không uống thì sao?”, Tranh hỏi một câu.

“Nếu cô nương không nghĩ cho mình thì cũng nên vì hai thị nữ chứ”, Trần phu nhân bình thản nói.

“Cô nương…”, Tình Sương Tình Tuyết mở miệng định nói lại bị Tranh cắt ngang. Trần phu nhân nói rất đúng, nàng không còn cách nào khác, đành phải đánh cuộc với vận mệnh của chính mình, nhất định phải bảo hộ Tình Sương Tình Tuyết bình an đi ra ngoài. Các nàng tuy có võ công nhưng dù sao cũng là nữ nhân, bên ngoài nhiều đại hán như vậy, chắc chắn sẽ đánh không lại. Chỉ là…tỉ lệ một phần mười thật sự quá nhỏ.

“Phu nhân nói thật sao?”, trong lòng Tranh đã đưa ra quyết định.

“Dĩ nhiên. Ta tuy là nữ lưu nhưng cũng biết đạo lý giữ chữ tín”, Trần phu nhân nghiêm trang nói.

“Được rồi, ta tin tưởng phu nhân, cũng mong phu nhân đừng để ta thất vọng”, Tranh cầm lấy một chen rượu, nàng không chút do dự uống vào.

“Cô nương…”, Tình Sương Tình Tuyết thất thanh kêu lên.



Nửa khắc



Một khắc



Hai khắc…ba khắc…Nửa canh… Một canh…

“Người như cô nương, ta lần đầu mới gặp!”, Trần phu nhân rốt cục đã mở miệng, trong đáy mắt của nàng ánh lên nét sợ hãi.

“Chúng ta đã có thể đi?”, Tranh nhướng mi hỏi.

“Hy vọng cô nương tuân thủ lời hứa. Xe ngựa đang đợi bên ngoài”

“Đa tạ. Ta đã đáp ứng phu nhân việc này, nhất định làm được”, Tranh xoay người mang theo Tình Sương Tình Tuyết đi ra ngoài. Lúc bọn họ đi đến gần cửa, phía sau lại truyền đến thanh âm, “Liễu cô nương, hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta rời khỏi Giang Nam. Một khi đã rời đi thì cả đời này không được phép bước chân đến Giang Nam nửa bước”.

Cửa sơn trang đóng lại phía sau, nhìn thấy xe ngựa trước mắt, Tình Sương Tình Tuyết từ sớm đã tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, đến lúc này mới có thể thả lỏng thân mình.

“Cô nương, vận khí của chúng ta thật sự tốt a! Nếu uống phải chén rượu độc… cô nương!”, Tình Sương Tình Tuyết sợ hãi kêu lên, hai người mau chóng tiến lên ôm lấy Tranh suýt ngã xuống. Một dòng máu đỏ xuất hiện nơi khóe miệng của Tranh..

“Mau lên xe…về Thất Xảo…Đường…”

Xe ngựa chạy trên đường, Tình Tuyết điều khiển xe, Tình Sương ngồi bên trong ôm Tranh đã lâm vào hôn mê. Bọn họ vội vàng đánh xe trở lại Thất Xảo Đường, may mắn hành lý đã thu thập xong từ sớm, sau khi Tranh tự mình châm cứu vào đại huyệt để ức chế Thốn Tương Tư phát độc tính liền trực tiếp hôn mê. Trước khi hôn mê, nàng phân phó Tình Sương Tình Tuyết đưa mình trở về Liễu phủ, y thánh vẫn còn nơi đấy. Hơn nữa, hắn cũng sẽ thực hiện được Thiên Châm Kết Lạc.

Tình Sương cùng Tình Tuyết đánh xe ngựa bôn ba cả ngày lẫn đêm, sáng sớm hôm sau đã đến được bờ Xuân Giang, bọn họ bao một tiểu thuyền rồi dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua Xuân Giang. Cô nương đã hôn mê nhiều ngày, thỉnh thoảng có tỉnh lại nhưng thân thể vì đau nhức nên bắt đầu co rút run rẩy. Thật không thể tưởng tượng được Trần phu nhân kia lại có tâm địa độc ác như vậy, cô nương thiện tâm cứu giúp Trần công tử, nào ngờ bọn họ lại báo đáp nàng như vậy? Hiện tại chỉ cầu trời phù hộ cô nương bình an trở về Liễu phủ!

***

Liễu phủ luôn luôn bình an yên lặng nhưng ngày hôm đó lại náo loạn một trận. Nhóm chủ tử tựa như kiến bò trong chảo nóng mà đi qua đi lại, nhóm hạ nhân vội vàng tất bật làm việc. Các phu nhân cùng tiểu thư của Liễu phủ hiện tại đang ngồi trong đại sảnh tại Phong Vũ Viên. Ngọai trừ Trường Trữ cùng Đại phu nhân, những người khác đều đưa khăn tay thấm lệ, hốc mắt đỏ hoen.

“Giỏi, thật giỏi mà, để ngươi đi đến Giang Nam mới nửa năm, khi trở về lại thành bộ dạng này! Đây là sao?”, Thái phu nhân cầm quải trượng trong tay nện xuống đất, vừa tức lại vừa thương tâm. Lục Vân ở bên cạnh vừa khóc vừa giúp Thái phu nhân lau nước mắt.

“Tình Sương Tình Tuyết nói rằng Tranh bị trúng thiên hạ đệ nhất kịch độc Thốn Tương Tư…Tranh đáng thương của ta…mệnh của ngươi sao lại khổ như thế?”, Liễu phu nhân nâng tay ôm mặt khóc òa.

“Đừng hoảng hốt! Có y thánh tại đây, Tranh khẳng định có thể chữa được! Tổ mẫu, mẫu thân, tẩu tẩu, muội muội lau nước mắt nghe ta nói”, Trường Trữ hít sâu một hơi mới có thể trấn tĩnh lại, “Thứ nhất, chúng ta trước tiên an bài Tranh điều dưỡng thân mình thật tốt. Độc tính trong người Tranh dù giải được cũng phải điều dưỡng một thời gian dài, chúng ta nên sai người an bài trước, sau này cũng đỡ luống cuống tay chân. Thứ hai, việc này nhất định phải tra ra rõ ràng. Các nàng một đường vội vàng từ Giang Nam trở về, sau lại lo lắng giúp đỡ y thánh giải độc nên không có thời gian cùng chúng ta giải thích mọi việc. Đợi Tranh giải được độc, chúng ta liền gọi Tình Sương Tình Tuyết đến hỏi rõ ràng. Ta muốn biết rốt cuộc là ai hạ độc? Tại sao bọn họ lại muốn làm như thế? Nếu lý do hữu lý thì không sao, nếu không lí do…chúng ta nhất định phải cho bọn họ “thưởng thức” thủ đọan của Liễu gia!”, Trường Trữ nói tới đây cũng không ngăn được tức giận, thường ngày nàng đoan trang ổn trọng, không dễ dàng bột phát như vậy, nhưng hôm nay nhìn thấy thảm trạng của Tranh, lòng nàng cũng không ngăn được phẫn nộ.

“Đại tỷ nói rất đúng! Ai dám lớn mật như thế? Thật sự không coi vương pháp ra gì!”, Trường Đình cùng Trường Hỉ đồng thanh phụ họa, mọi người đều đồng ý. Hiện tại chỉ chờ y thánh giải độc cho Tranh xong liền gọi Tình Sương Tình Tuyết đến hỏi chuyện.


***


Tuy Liễu phủ có đầy đủ linh chi, phục linh thủ ô, bất kì vật bổ danh quý nào có được đều mang đến cho Tranh. Tuy nhiên, Thốn Tương Tư dù sao cũng là thiên hạ đệ nhất kịch độc, đợi đến khi Tranh có thể ngồi dậy thì cũng đã là nửa tháng sau. Tình Sương Tình Tuyết ngày đêm chăm sóc nàng, y thánh giải độc cho nàng, nhóm chủ tử Liễu gia đã gọi các nàng đến hỏi chuyện. Hai người liền đem sự việc trước sau kể cho mọi người nghe. Cô nương đã đáp ứng không nói cho người khác nhưng các nàng không đáp ứng. Cô nương là người nhân hậu nhưng các nàng không có lòng từ bi nha! Chỉ là Tranh đã đồng ý với Trần phu nhân nên yêu cầu Liễu gia đem việc này hoãn lại, về sau hẳn tính.

“Cô nương đã tỉnh! Sao không ngủ thêm một lát? Thân mình của người còn yếu, đừng lộn xộn nha!”, Tình Tuyết mang thuốc bước vào phòng vừa lúc gặp Tranh đang cố gắng ngồi dậy liền vội vàng tiến lên giúp đỡ.

“Được rồi! Ta không suy nhược như vậy, không sao đâu, để ta ngồi dậy một lát”, Tranh mỉm cười nói.

“Cô nương nên cẩn thận một chút. Thuốc đây, mau uống đi”, Tình Tuyết bê chén thuốc đến, Tranh uống một hơi cạn chén thuốc, “Bây giờ ta mới hiểu được tại sao Thái phu nhân không thích uống thuốc, thật sự đắng chết người a!”

“Đắng cũng phải uống! Lần này cô nương đã dọa chết chúng ta! Nhất định không được có lần sau!”

“Rồi! Rồi! Rồi! Tình Tuyết a Tình Tuyết, việc ta dặn các ngươi đã làm đến đâu rồi?”

“Đã xong rồi, cô nương yên tâm đi. Trưởng Công Chúa bên kia vẫn còn tưởng rằng chúng ta vẫn đang ở tại Giang Nam. Sau khi thúy điểu đến đây, Tình Sương liền giả nét chữ của cô nương phản hồi thư cho nàng. Hiện tại cô nương đã tỉnh, nếu muốn tự mình viết thư thì ta sẽ mang giấy bút đến đây”

“Được rồi, chuyện này càng ít người biết càng tốt, chúng ta tiếp tục gạt Tĩnh Mẫn để tránh gây lo lắng cho nàng”, Tranh thở dài, bản thân mình trúng độc cũng mang đến cho Liễu phủ ít nhiều phiền toái. Nàng đang nghĩ ngợi thì Trường Trữ dẫn theo mấy nha hoàn bước vào phòng.

“Hôm nay cô nương các ngươi thế nào rồi?”, Trưởng Trữ vừa bước vào cửa đã lên tiếng hỏi.

“Bẩm Đại tiểu thư, hôm nay tinh thần của cô nương tốt hơn rất nhiều, chỉ là có chút nhàm chán. Đại tiểu thư đã đến đây thì xin trò chuyện với cô nương, ta phải đem thuốc giao cho Tình Sương”, Tình Tuyết khom người hành lễ rồi lui ra, Trường Trữ ngồi xuống bên cạnh Tranh.

“Chuyện này…ta lại làm phiền các ngươi rồi”, Tranh hít một hơi rồi nhẹ nhàng nói.

“Ngươi còn nói như vậy sao! Đây là nhà họ Liễu, ngươi chính là nữ nhi của nhà chúng ta, người một nhà mà còn nói những lời như vậy sao?”, Trường Trữ vừa nghe lời này liền giận dỗi nói.

“Mấy ngày nay, ngày nào các ngươi cũng mang dược phẩm đến…chẳng biết lại tốn bao nhiêu tiền nữa. Thân thể của ta dùng thuốc tầm thường điều dưỡng chậm rãi cũng được, không cần lãng phí như vậy. Cho dù là nhiều tiền nhiều của, nếu không tiết kiệm cũng không được đâu”

Trường Trữ nghe được liền cười phá ra, “Ta còn tưởng là chuyện gì, thì ra là vì chuyện này! Đây nè, ngươi tự mình nhìn xem!”, Trường Trữ nhận lấy một quyển sách từ tay nha hoàn bên cạnh rồi ấn vào ngực Tranh, “Ngươi tự mình nhìn xem. Thời điểm tổ mẫu bị Tuyết Long xâm nhập vài năm, mỗi ngày sâm yến đều không phải tương tự như vậy hay sao? Ngươi nhìn tài sản của nhà của chúng ta mà xem, nếu mỗi ngày ngươi đều ăn nhân sâm thay cơm cũng không thành vấn đề! Ngươi đó, chỉ giỏi suy nghĩ lung tung, sớm điều dưỡng thân mình cho tốt để chúng ta khỏi phải làm việc vô ích!”

“Xin tuân mệnh Đại tiểu thư!”, Tranh cũng cười lớn đáp ứng một tiếng, hai người còn nói cười thêm một hồi đến khi Tranh lại ngủ thiếp đi.

Trường Trữ dẫn theo nha hoàn rời khỏi phòng, trong lòng thầm nghĩ một người bình thường hoạt bát khỏe mạnh như Tranh lại bị phu nhân kia hạ độc trở thành bộ dáng như vậy. Hơn nữa y thánh đã nói Tranh tuy có thể điều dưỡng nhưng thân thể dù sao cũng không tốt bằng trước kia, rất dễ cảm thấy mệt. Chuyện này Tranh có thể cho qua nhưng nàng thì không. Đợi qua một thời gian để thân mình của Tranh tốt hơn, công đạo này là nhất định phải đòi lại! Liễu phủ tuy không xâm phạm ai nhưng cũng không ai được phép khi dễ!


***


Thân thể của Tranh càng ngày càng tốt hơn, người trong Liễu phủ cũng đã yên tâm phần nào. Y thánh nhìn Tranh đã khôi phục nguyên khí, bản thân hắn cũng đã ở lại Liễu phủ một thời gian dài nên cáo từ để trở về Thất Tuyệt Cốc một chuyến.

Sắp hết một năm, Liễu phủ ai cũng nhiều việc, tế lễ, đón tiếp khách đến bái phỏng, không nói Trưởng Trữ cùng Đại phu nhân, ngay cả Trường Đình, Trường Hỉ cũng phải sắn tay áo hỗ trợ. Dĩ nhiên, Tranh trở thành người nhàn nhã nhất phủ. Vất vả đã qua đi, đêm trừ tịch mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn tụ, phóng pháo hoa, xôn xao mừng tuổi, nhận tiền lì xì. Cùng với việc Tranh trúng độc thóat nạn, tất cả mọi người đều nghĩ sang năm mới cần phải cẩn thận nhiều hơn.

Vài ngày xuân qua đi, thời tiết dần trở nên ấm áp. Tranh điều dưỡng ở Liễu phủ nửa năm đã sớm buồn chán gần chết. Mắt thấy ngày xuân đã đến liền không nhịn được! Huống chi thân mình của chính mình đã không còn chuyện gì trở ngại, chỉ là có chút yếu nhược dễ mệt, xem ra thể lực vẫn còn kém lắm. Tuy nhiên, nàng nói với mọi người vô luận thế nào cũng phải để nàng thừa dịp xuân quang mà đi ra ngoài ngắm cảnh một chuyến.

Mọi người thấy cũng không có vấn đề gì liền cho phép nàng xuất môn, điều kiện chính là nàng phải cải nam trang và mang theo nhiều người bảo hộ. Trường Trữ còn dặn dò nàng khi đến viếng chùa phải cẩn thận, nơi đó tuy là phật môn tịnh tâm, hương khói cường thịnh nhưng cũng chính là nơi hoàng gia thường hay đến bái phật. Tranh gật đầu đồng ý từ đầu đến cuối, sau đó nàng thay nam trang rồi mang theo Tình Sương Tình Tuyết cùng vài hộ vệ thẳng tiến Từ Ân Tự .

Từ Ân Tự là cổ tháp trăm năm, thiện nam tín nữ đổ về dâng hương, trên mặt mỗi người đều là sự thành kính. Tranh đi đến chính điện, Tình Sương cúi đầu lạy, cầu xin Bồ Tát phù hộ cô nương bình an. Tranh cũng vái lạy nhưng trong lòng không khỏi cười khổ. Trải qua sự việc ở Giang Nam, bản thân nàng cũng không tránh khỏi sợ hãi nên cùng các nàng thành kính khấn vái. Khi đến thiên điện, các nàng đã thấy nơi đây bày biện đủ loại xăm xem bói.

“Công tử, người trong kinh thành đều biết xăm xin tại Từ Ân Tự rất linh nghiệm, công tử cũng xin một quẻ xăm đi, để xem vận mệnh thế nào”, nghe tiểu nha đầu bên cạnh nói thế, Tranh liền cầm lấy một hộp tre rồi lắc, một quẻ xăm rơi ra. Sau khi định thần nhìn lại, nàng nhìn thấy trên thẻ ghi rõ ràng mười bốn chữ to, “Xuất sào tân lai linh xảo yến, quy vu cung khuyết đế vương gia” (出巢新来灵巧燕,归于宫阙帝王家)

Tranh cả kinh nhìn chăm chăm vào quẻ xăm. Phía sau Tình Sương Tình Tuyết cùng mấy hạ nhân nhanh chân chạy đi xin xăm cho chính mình. Tranh đặt quẻ xăm lên bàn rồi rời đi, nàng không muốn nghĩ đến nó nữa. Một lão hòa thượng vừa nhìn thấy quẻ xăm liền nói, “Thiện tai! Thiện tai! Ba mươi năm trước đương triều thánh mẫu Hoàng Thái hậu trước lúc tiến cung đến nơi này bái phật đã nhận được xăm này, suốt ba mươi năm qua chưa từng có người bắt được. Tại sao hôm nay lại bị một vị nam tử rút được?”

Mang quẻ xăm bỏ trở vào ống tre, hòa thượng trụ trì khoanh chân ngồi xuống niệm phật. Lại nói phật môn là nơi thanh tịnh, không can dự chuyện hồng trần thế tục, chỉ là…không ai ngờ rằng non xanh nước biếc ngoài kia đã bắt đầu gợn sóng.

Sau khi rời khỏi Từ Ân Tự, Tranh cùng Tình Sương Tình Tuyết ngồi trong xe ngựa, tâm của nàng loạn như ma. Nhìn thấy mười bốn chữ hiện trên quẻ xăm, trong lòng nàng hốt hoảng, mặt mày tái nhợt. Tình Sương Tình Tuyết vừa định mở miệng nói mấy lời khuyên giải liền nghe được bên ngoài có người nói chuyện, trong câu chuyện của bọn họ có đề cập đến một người vô cùng quen thuộc.

Tranh ra lệnh dừng xe rồi phân phó nha hoàn gọi mấy người đi đường đến hỏi chuyện. Nửa năm nay nàng chỉ quanh quẩn trong Liễu phủ nên không nghe được tin tức bên ngoài. Thì ra trong năm nay, tin tức lớn nhất ở kinh thành chính là Kỳ Vương, hoàng đệ của đương kim Hoàng Thượng sau khi nghe được “thiên hạ đệ nhất hoa khôi” Lan Nhược cô nương đàn một khúc phổ liền sinh lòng ái mộ, một năm này dùng mọi thủ đoạn, hao tổn tâm cơ để theo đuổi nàng nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa một lần được nhìn thấy dung mạo của giai nhân. Ba người vừa nghe xong tin tức này liền âm thầm kêu khổ. Chuyện này chưa xong chuyện kia đã ập tới, nàng phải xử lý thế nào cho phải?

Khi xe ngựa đỗ lại trước cửa Liễu phủ, Lục Vân vốn đã đứng chờ sẵn bên ngoài liền vội vàng chạy đến, “Cô nương đã về! Mới vừa rồi trong phủ có hai sự kiện đại hỷ. Đầu tiên là Thái hậu truyền ân chiếu, nói là ba ngày sau ban yến tiệc cho các mệnh phụ phu nhân. Tiếp theo là trong phủ có khách quý đến thăm, Thái phu nhân phân phó ta nói với cô nương là trong cốc có người đến! Nếu cô nương hồi phủ liền đến gặp khách!”

“Người trong cốc đến? Chúng ta mau đi xem!”, tinh thần Tranh rung lên, nàng mang theo Tình Sương Tình Tuyết đi đến chính đường. Mọi người đều đã tập trung ở đây, bọn họ đang cùng một lão nhân nói chuyện. Thái phu nhân vừa thấy nàng bước vào liền nháy mắt về phía nàng, sau lại xoay đầu nhìn vị lão nhân tiên phong đạo cốt mà nói, “Đây là đứa cháu họ hàng xa của ta, tiên sinh thần cơ diệu toán, thỉnh nhìn xem vận thế cho hắn!”

Tranh vừa nghe liền biết đây là người duy nhất ở Thất Tuyệt Cốc mà mình chưa bao giờ gặp qua, truyền nhân của thuật tiên tri xem tướng. Lúc Tranh còn ở Thất Tuyệt Cốc thì hắn không có mặt trong cốc nên chưa từng gặp qua.

Lão nhân cẩn thận quan sát gương mặt Tranh một hồi, ánh mắt không khỏi sáng ngời rồi lại lập tức ảm đạm, “Đáng tiếc! Đáng tiếc!”

“Đáng tiếc cái gì?”, Thái phu nhân cười hỏi.

“Đáng tiếc lại là thân nam tử! Dĩ nhiên, nếu là nam tử cũng rất tốt, nhưng nếu là nữ tử thì tương lai sẽ đứng đầu lục cung, mẫu nghi thiên hạ, quân ân độc sủng, quyền uy tột đỉnh. Cho nên ta nói, đáng tiếc, đáng tiếc!”

Nghe được những lời này, mọi người sững sờ im lặng, sắc mặt Tranh tái nhợt, chuyện này…không thể nào! Vận mệnh này…không phải thuộc về Võ Tắc Thiên sao? Tại sao lại ứng lên người nàng?


***


Hoàng cung đế quốc chia thành Đông cung và Tây cung. Đông cung là nơi ở của Hoàng Đế cùng Hậu Phi. Tây cung là nơi hiến tế phụng tiên, xử lý công vụ quốc gia. Ngoài ra còn có nhiều cung điện thuộc Hoàng Đế như: Càn Thanh cung, Thái Cực điện, Văn Hoa điện, Vũ Anh điện, Dưỡng Tâm điện…phía sau còn có Khôn Trữ cung, Thừa Kiền cung, Vĩnh Cùng cung, Trưởng Xuân cung, Văn Đức cung, Duệ Tư cung, Dịch Đình cung và Trữ Tú cung.

Ngoài bát cung thập lục điện trong yếu, trong hoàng cung còn có vô số cung thất. Tiên Đế thường trụ lại Tây cung nhưng đương kim Hoàng Đế từ ngày đăng cơ đã bắt đầu trung tu Đông cung, đến năm Thánh Cảnh thứ năm mới có thể hoàn thành. Đông cung thật sự là tuyệt mỹ, tựa như kỳ công của tạo hóa.

Sau khi hoàn thành trung tu Đông cung, Thánh Cảnh Đế liền mang tam tỉnh lục bộ, Thái y, Thái sử cùng các quan viên đến Đông cung. Tây cung gồm có Đại Minh cung, Phụng Tiên điện, Dực Khôn cung, Trưởng Khánh Cung, Thượng Dương cung, Trưởng Tín cung, Kim Tước cung, Thọ Thuận điện, Phúc Khang điện. Đây chính là nơi ở của hậu phi không được Thánh Cảnh Đế sủng ái. Đại Minh cùng Phụng Tiên điện là nơi dùng để hiến tế, bình thường cũng không sử dụng.

Mỗi cung lại cách nhau bằng một tiểu đình, Hoàng Đế cho tu sửa Kim Long Kiều, trái phải bốn gốc có các thị vệ cùng nội thị thái giám canh gác, là nơi chỉ có Hoàng Đế mới có thể bước lên.

Thánh mẫu Hoàng Thái hậu mở yến tiệc, ngày hôm đó tất cả mệnh phụ phu nhân đều có mặt đầy đủ, Tranh đi theo các phu nhân Liễu phủ đến hoàng cung, đây là lần đầu tiên nàng cẩn thận dò xét thiên uy đế vương. Tuy trong lòng tò mò cực kỳ nhưng nàng tình nguyện cả đời không đặt chân đến nơi này. Chỉ là, nàng không thể không đi bởi vì nàng có chuyện quan trọng phải làm.

Mấy ngày trước đây, sau khi trải qua sự việc đoán mệnh, trong lòng Tranh vẫn còn run sợ. Vài ngày trước nàng có đến phủ Trưởng công chúa bái phỏng, nhưng thân thể Trưởng công chúa thân thể không khỏe, thái y đang cho nàng uống thuốc. Sau khi nhìn qua phương thuốc, Tranh bổ sung thêm vài vị rồi rời đi. Trưởng Công Chúa thân mình không khỏe nên nàng cũng không muốn làm phiền. Tuy nhiên, sự tình cũng không thể kéo dài, hôm nay Thái hậu mở yến tiệc, Trưởng Công Chúa nhất định sẽ có mặt, Tranh liền nhờ các phu nhân Liễu phủ mang nàng tiến cung, vô luận như thế nào cũng phải đem sự tình nói rõ ràng trong đêm nay.

Tranh dẫn theo Tình Sương Tình Tuyết cải trang thành nha hoàn cùng Thái phu nhân tiến cung. Theo lễ chế quy định, nhất phẩm phu nhân khi tiến cung có thể mang theo bốn nha hoàn. Thái hậu mở yến tiệc, nàng đi theo Thái phu nhân ngồi ở vị trí thứ ba tính từ phía tây, Trưởng Công Chúa ngồi ở vị trí thứ hai phía đông, chính là đối diện nhau. Trưởng công chúa nhất định đã trông thấy nàng liền phân phó một nữ quan truyền lời, bảo nàng âm thầm đến Lê Tuyết Uyển gặp nhau.

“Thỉnh cô nương chờ trong chốc lát, Trưởng công chúa sẽ đến ngay”, nữ quan kính cẩn nói.

“Làm phiền nữ quan”, Tranh đáp ứng một tiếng, nữ quan kia rời khỏi để lại một mình nàng ngồi chờ tại Lê Tuyết Uyển.

Tối hôm đó, theo lệ thường Hoàng Đế sẽ triệu kiến các công thần đến thảo luận việc triều đình. Sau khi mọi người lui ra, Hoàng Đế chỉ lưu lại một mình Kỳ Vương.

“Hoàng huynh triệu kiến thần đệ, chẳng hay có chuyện gì quan trọng?”

Kỳ Vương trong kinh thành nổi danh là Vương gia phong lưu, nhưng cũng là một vị tướng quân thủ đoạn quả quyết, kế sách tinh minh cùng Minh Vương nắm giữ quân cơ. Hai vị vương gia là cánh tay trái cùng tay phải của Hoàng Đế.

“Đêm nay trăng rất đẹp, vài ngày trước ta nghe Lý Tu Nghi nói rằng phong cảnh tại Lê Tuyết Uyển lúc này rất mỹ lệ, chúng ta đến đó đi”, Hoàng Đế hạ bút đứng lên, Cao Viễn mang hoàng bào cùng áo chòang đi theo phía sau.

“Thần đệ tuân chỉ”, Kỳ Vương đáp ứng một tiếng rồi lui ra phía sau nửa bước để đi theo Thánh Cảnh Đế. Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, Hoàng Đế cho toàn bộ nội thị lui xuống, ngay cả hộ giá Long Kỵ Úy cũng rời đi, ba người chậm rãi bước vào Lê Tuyết Uyển.

“Tiểu Ngũ, một năm trôi qua, vị “thiên hạ đệ nhất hoa khôi” kia ngay cả mặt mũi thế nào ngươi cũng không nhìn thấy sao?”, tâm tình Thánh Cảnh Đế rất tốt nên đem vấn đề này ra đàm luận.

“Thần đệ nào có được phúc khí như hoàng huynh, tháng trước mới nạp giai nhân bên cạnh, ta thì ngay cả một chút tin tức cũng không có”

Nhắc tới việc này, Kỳ Vương cũng không khỏi cười khổ. Cao Viễn đứng một bên âm thầm thở dài. Tháng trước bệ hạ tấn phong Lý Tu Nghi và thường xuyên lâm hạnh nàng. Trong cung ai cũng nói Lý Tu Nghi đắc sủng, lại không ngờ đấy là bệ hạ nhìn bóng tưởng hình. Lý Tu Nghi có dung mạo tương tự người nọ nên được bệ hạ sủng hạnh, tương lai còn không biết sẽ ra sao.

“Tiểu Ngũ, trẫm nhớ rõ tiên hoàng đã vì ngươi ban chiếu đính hôn, là trưởng nữ của Lan đại học sĩ phải không? Tuy nói Lan đại học sĩ đã cáo lão hồi hương nhưng nếu việc này truyền ra ngoài…nạp thiếp trước khi cưới chính phi cũng không ổn”, Thánh Cảnh Đế liếc mắt nhìn Kỳ Vương.

“Hoàng huynh đã lo lắng rồi, từ xưa đến nay, nữ tử phải tuân theo tam tòng tứ đức, xem chồng là trời, nếu nàng biết thì đã sao?”, Kỳ Vương lơ đểnh nói.

Thánh Cảnh Đế mỉm cười, hắn cũng không nói nhiều đến vấn đề này, hết thảy để đệ đệ tự an bày. Trong nháy mắt mắt ba người đã đi đến công Lê Tuyết Uyển, vị nữ quan đứng bên cạnh cổng vừa nhìn thấy Hoàng Đế cùng Vương gia giá lâm liền vội vàng quỳ sát đất.

“Đây không phải là thị nữ bên cạnh hoàng tỷ sao? Tại sao lại đứng ở nơi này?”, Kỳ Vương đã gặp qua nữ quan kia liền cảm thấy kỳ quái.

“Khởi tấu bệ hạ, Trưởng công chúa muốn cùng bằng hữu tâm sự nên lệnh cho nô tì đứng ngoài này”, nữ quan kinh hoảng đáp lời.

“Hoàng tỷ đang ở bên trong sao?”

“Nô tì không biết. Lúc nô tì mang vị cô nương kia đến thì Trưởng công chúa còn chưa tới, phỏng chừng công chúa sẽ đến đây ngay”

“Cao Viễn, ngươi vào xem hoàng tỷ có trong đó không. Nếu hoàng tỷ có trong đó thì liền đem áo choàng này cho nàng, đêm dài gió lớn không khéo lại cảm nhiễm phong hàn”, Thánh Cảnh Đế phân phó.

“Tuân chỉ”, Cao Viễn đáp ứng một tiếng rồi cầm theo áo choàng tiến vào.

Thánh Cảnh Đế cùng Kỳ Vương vừa ngắm trăng vừa nói đùa một hồi liền bắt gặp Cao Viễn đang hấp tập chạy ra. Hai người đều là cả kinh, Cao Viễn là cận thị của Hoàng Đế, từ nhỏ đã hầu hạ bên người, đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, chuyện gì mà hắn chưa gặp qua, tại sao hôm nay lại thất thố như vậy? Không lẽ…Trưởng công chúa xảy ra chuyện?

“Bệ hạ, nô tài đáng chết!”, Cao Viễn vừa tiên đến trước mặt Thánh Cảnh Đế liền quỳ xuống thỉnh tội.

“Chuyện gì?”, sắc mặt Thánh Cảnh Đế trầm như nước.

“Thỉnh…Thỉnh bệ hạ di giá vào trong Lê Tuyết Uyển…liền hiểu!”

Cao Viễn khấu đầu thật sâu, lúc trước việc điều tra xem Tranh là nam nhân hay nữ nhân chính là trách nhiệm của hắn. Vừa rồi khi hắn vừa bước vào Tuyết Uyển liền nhìn thấy một cảnh tưởng khiến hắn cơ hồ muốn ngất xỉu. Hoàng Đế không nói một câu liền bước thẳng vào Lê Tuyết Uyển, Kỳ Vương đuổi kịp phía sau, nữ quan không biết mình đã làm sai chuyện gì, nàng bị dọa đến run rẩy cả người. Cao Viễn vuốt mồ hôi lạnh, vội vàng bám theo hai người bọn họ.

Thánh Cảnh Đế bước nhanh như bay, khi hắn tiến đến gần một gốc thủy tinh lan thì đột ngột ngừng lại. Kỳ Vương đuổi theo phía sau không kịp phòng, suýt chút nữa đã tự dẫm lên chân mình mà té nhào, hắn vội vàng đứng vững.

Thủy tinh lan là một loại hoa lan được cống nạp từ Tây Vực, màu trắng gần như trong suốt. Loại hoa này sinh trưởng rất lâu, màu lá xanh biếc, vô cùng diễm lệ. Sau khi trấn tĩnh nhìn lại, Kỳ vương trông thấy bên cạnh thủy tinh lan là một chiếc ghế đá, trên ghế đá có một nữ tử suy nhược đang thiếp ngủ. Áo váy nàng đơn sơ, tựa như trang phục của cung nữ, nhưng dung mạo nàng mi mục như họa, chỉ là không còn nhìn thấy nụ cười tựa xuân sơn của ngày đó, hiện tại thần sắc nàng bộc lộ sự yếu nhược, một lọn tóc phủ nhẹ bên tai, vẻ nhu mỹ càng thêm tĩnh lặng. Thánh Cảnh Đế nắm chặt hai bàn tay trong ống tay áo, trong lòng vừa mừng vừa sợ, vừa buồn vừa giận. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, ba người bọn họ đều võ nghệ cao cường, tai thính mắt tinh, ba người Thánh Cảnh Đế nhanh chóng tiến vào phía sau cội hoa. Biết là hoàng tỷ của mình đến, Hoàng Đế cố tình nghe ngóng xem sự tình đến cùng là thế nào.

“Sao ngươi lại ngủ trong này?”, Trưởng Công Chúa dẫn theo Tình Sương Tình Tuyết từ yến tiệc đi đến nơi này, bọn họ bắt gặp Tranh đang nằm ngủ trên ghế đá liền cau mày hỏi. Tình Sương Tình Tuyết bước lên phía trước lay gọi Tranh tỉnh dậy.

“Tĩnh Mẫn…”, Tranh dụi mắt ngồi dậy, nàng mỉm cười nhìn Trưởng công chúa. Thân thể của nàng hiện tại không khỏe lắm, vốn nàng chỉ định ngồi trên ghế đá nghỉ mệt một chút, nào ngờ lại ngủ thiếp đi.

“Ngươi đây là làm sao? Một người hoạt bát khỏe mạnh như ngươi tại sao đi một chuyến đến Giang Nam trở về liền thành bộ dáng thế này?”, Trưởng công chúa nhìn sắc mặt nàng tái nhợt nên đau lòng.

“Chuyện này dài lắm”, Tranh nhớ lại sự tình liên quan đến Trần phu nhân, trong lòng không khỏi cười khổ. Tình Sương Tình Tuyết đứng một bên không nhịn được liền đem sự tình từ đầu đến cuối kể lại một lần. Trưởng Công Chúa cùng ba người phía sau gốc cây nghe được liền trợn mắt há mồm, không ngờ đến trên đời lại có loại nữ nhân vô sỉ như vậy, “cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân báo oán” quả nhiên không sai, thật không còn nhân tính. Ngay cả Trưởng công chúa cũng lên tiếng mắng to.

“Tĩnh Mẫn, trước tiên đừng nói chuyện này, hôm nay ta đến còn có một sự tình muốn nhờ cậy ngươi”, Tranh đắn đo nói, nàng không thể ở lâu trong hoàng cung, chi bằng nhanh chóng đem sự tình nói ra.

“Sự tình gì? Nếu có thể giúp ta đương nhiên đáp ứng, không có vấn đề gì”

“Chuyện này…”, nhớ tới việc này, Tranh lại không khỏi cười khổ, “Tĩnh Mẫn, ngươi có biết hiện tại trong kinh thành tin tức lớn nhất là gì không?”

“Ta tại sao lại không biết chứ? Tiểu Ngũ dùng mọi thủ đoạn để gặp mặt giai nhân. Thật là…nếu hắn thật lòng thì ta không nói, nhưng nếu chỉ là trêu hoa ghẹo nguyệt thì…thật thất đức a! Nếu thiên gia có báo ứng, hắn cứ như vậy thì sớm hay muộn gì cũng bại trong tay nữ nhân!”, Trưởng Công Chúa thở dài.

“Quả nhiên, trời cao có mắt, báo ứng đến tức thì nha. Lệnh đệ đã bại trong tay nữ nhân rồi!”, nhớ tới Kỳ Vương, trong lòng Tranh tràn đầy đồng tình.

“A! Sao lại nói vậy?”, Trưởng Công Chúa vội vàng hỏi.

“Theo ta được biết, lệnh đệ là có một vị hôn thê là trưởng nữ của Lan đại học sĩ Lan Thanh Quân, đúng không?”

“Đúng vậy. Năm đó ta gả đi được một năm thì phụ hoàng hạ chiếu ban hôn cho lệnh đệ, chỉ là hắn vẫn chần chừ đến tận bây giờ vẫn chưa cưới nàng qua cửa”

“Tĩnh Mẫn, tuy nói thiên hạ người trùng tên trùng họ rất nhiều, nhưng là họ “Lan” này thật sự không nhiều lắm. Lan Nhược, Lan Thanh Quân, người không liên tưởng đến điều gì sao?”, Tranh khéo léo dẫn dắt vấn đề.

“Ý của ngươi là…?”, Trưởng công chúa cau mày nghi ngờ.

“Là cùng một người a!”, Tranh nhắm mắt hít một hơi, nhớ tới việc này, nàng liền cảm thấy đau đầu.

“Lão thiên a!”, Trưởng Công Chúa đứng không vững liền ngồi bệch xuống bên cạnh Tranh.

“Tĩnh Mẫn, ngươi đã biết lai lịch của ta, lại nói mẫu thân của Thanh Quân là muội muội của cốc chủ Thất Tuyệt Cốc. Vậy nên từ nhỏ Thanh Quân đã được đưa vào Thất Tuyệt Cốc, chưa từng xuất hiện ở thế giới bên ngòai. Không hiểu sao ở Tể Châu có đồn đãi, nói là Lan Đại tiểu thư tướng mạo cực kỳ xấu xí, thân thể tàn tật nên không dám gặp người! Hai năm trước, Thanh Quân rời khỏi Thất Tuyệt Cốc về nhà. Trên đường trở về, nàng tình cờ nghe nói Kỳ Vương hiện tại đang ở lại biệt quán ở Tể Châu. Thanh Quân từ nhỏ cùng Kỳ Vương đính hôn nhưng chưa từng gặp mặt hắn, nàng nhất thời động lòng hiếu kỳ nên nửa đêm đột nhập biệt quán xem thử. Không ngờ lại phát sinh một chuyện”

“Là chuyện gì?”, Trưởng công chúa vội vàng hỏi.

“Màn đêm buông xuống, nàng nhìn thấy Kỳ Vương ngồi ở giữa các kỹ nữ hoa khôi ngắm hoa uống rượu. Lệnh đệ của ngươi, chắc đã nghe lời đồn đãi bên ngoài nên đã “phán” một câu rất hay!”

“Tiểu Ngũ lại nói lăng nhăng gì vậy?”, Trưởng công chúa vỗ trán thở dài liên tục.

“Hắn nói: thà cưới hoa khôi chứ không cưới Lan Thanh Quân! Khi Thanh Quân nghe xong một câu này liền tức giận thổ huyết, nàng nhất định không về nhà nữa. Lúc ấy Thanh Quân cho rằng đối với loại phu quân như vầy, nàng thật sự không cần. Lại nói chuyện này quả thật trùng hợp, năm ấy ở kinh thành đề cử cuộc thi “hoa khôi”, cũng không biết tại sao nàng biết được việc này liền tham gia “hoa khôi”, không ngờ đoạt luôn danh hiệu “thiên hạ đệ nhất hoa khôi”! Mấy năm nay, người trong cốc đều nghĩ là nàng đang ở Tể Châu, người nhà ở Tể Châu lại cho rằng nàng vẫn đang ở trong cốc, đến nay cũng đã hai năm rồi! Năm trước nếu không phải lệnh đệ dùng kế đến thử ta, lại vừa trùng hợp tìm tới Thanh Quân, chỉ sợ nàng cũng gạt ta luôn. Hôm nay, ta không thể để nàng cứ tiếp tục như vậy. Ngươi hãy nói với lệnh đệ, bảo hắn từ bỏ cuộc hôn nhân này đi!”, Tranh lắc đầu thở dài.

“Quả nhiên là báo ứng! Cuối cùng Tiểu Ngũ cũng có một ngày như vậy!”, Trưởng Công Chúa không ngừng than thở.

“Một năm nay, Thanh Quân nhìn Kỳ Vương nói cười, ta đoán chừng nàng cũng không còn giận hắn nữa đâu, nhưng dù thế nào đi nữa, ta cũng muốn giúp nàng nhanh chóng giải quyết việc này”

“Nói cũng đúng”, Trưởng Công Chúa cũng có suy nghĩ này, “Chỉ là, tại sao ngươi lại tiến cung? May mắn đêm nay Hoàng Thượng triệu kiến trọng thân tại Dưỡng Tâm điện nên không đến đây. Nếu ngài nhìn thấy ngươi…ngươi làm sao bây giờ?”

“Ta đến đây gặp người cũng là vì chuyện này. Hôm nay tiến cung, trước là để nói chuyện của Thanh Quân, sau là muốn nói lời từ biệt”

“Từ biệt? Ngươi lại muốn đi nơi nào?”, Trưởng công chúa sợ hãi kêu lên.

“Lần này ta cũng không biết chính xác, Giang Nam chắc chắn là không được, hoặc là đến phía bắc, hoặc là Tây Vực, dù sao cũng phải đi thôi, đối với ta nơi nào cũng giống nhau”

Tranh mỉm cười, “Sáng mai ta sẽ lên đường, hành lý đã thu thập đâu vào đấy. Cũng đã nửa năm không gặp ngươi nên lần này ta muốn đến đây để chào từ biệt”

“Ngươi là người thích phiêu bạc, lần này đi, ta cũng có thể đoán được lý do”, Trưởng công chúa than nhẹ một tiếng, “Các ngươi…người ở Thất Tuyệt Cốc thật là…ai cũng không phải phàm nhân, vô luận là ngươi hay Lan tiểu thư, tất cả đều không phải tầm thường. Lần này ngươi muốn đi bao lâu?”

“Ba năm sau ta sẽ trở về, ngươi phải bảo trọng, ta sẽ viết thư cho ngươi”

“Cũng tốt”, Trưởng công chúa mỉm cười, “Dù sao chúng ta cũng đã trao đổi thư từ khá lâu, ngươi vẫn thường luyện chữ, đúng không? Hôm nay trước khi đi ngươi cũng phải lưu lại cho ta chút gì để tưởng nhớ chứ?”

Tranh mỉm cười gật đầu. Trong lòng sớm có chủ ý, nàng xoay lưng về phía Trưởng công chúa rồi bước đi vài bước, thanh âm trong vắt vang lên:

Hải khách đàm Danh Châu

Yên đào vi mang tín nan cầu

Việt nhân ngữ Thiên Mụ

Văn nghê minh diệt hoặc khả đố

Thiên Mụ liên thiên hướng thiên hoành

Thế bạt Ngũ Nhạc yểm Xích Thành

Thiên Thai từ vạn bát thiên trượng

Đối thử dục đảo đông nam khuynh

(海客谈瀛洲,烟涛微茫信难求。越人� ��天姥,云霞明灭或可睹。天姥连天向 天横,势拔五岳掩赤城。天台一万八� �丈,对此欲倒东南倾。)

Đọc đến đây, nàng đột nhiên hạ giọng:

Ngã dục nhân chi mộng Ngô Việt

Nhất dạ phi độ Kính Hồ nguyệt

Hồ nguyệt chiếu ngã ảnh

Tống ngã chí Diễm Khê

Tạ công túc xứ kim thượng tại

Lục thuỷ đãng dạng thanh viên đề

Cước trước Tạ Công Kĩ

Thân đăng thanh vân thê

Bán bích kiến hải nhật

Không trung văn thiên kê

(我欲因之梦吴越,一夜飞渡镜湖月。� ��月照我影,送我至剡溪。谢公宿处今 尚在,渌水荡漾清猿啼。脚着谢公屐� �身登青云梯,半壁见海日,空中闻天� ��。)

Thanh âm lại chuyển sang trầm bổng:

Thiên nham vận chuyển lộ bất định,

Mê hoa ỷ thạch hốt dĩ minh

Hùng bào long ngâm ân nham tuyền

Lật thâm lâm hề kinh tằng điên

Vân thanh danh hề dục vũ

Thuỷ đạm đạm hề sinh yên

Liệt khuyết tích lịch

Khâu loan băng tồi

Động thiên thạch phi

Oanh nhiên trung khai

Thanh minh hạo đãng bất kiến để,

Nhật nguyệt chiếu diệu kim ngân đài

Nghê vi y hề phong vi mã

Vân chi quân hề phân phân nhi lai há

Hổ cổ sắt hề loan hồi xa

Tiên chi nhân hề liệt như ma

(千岩万转路不定,迷花倚石忽已暝。� ��咆龙吟殷岩泉,栗深林兮惊层巅。云 青青兮欲雨,水澹澹兮生烟。列缺霹� �,丘峦崩摧。洞天石扇,訇然中开。� ��冥浩荡不见底,日月照耀金银台。霓 为衣兮风为马,云之君兮纷纷而来下� �虎鼓瑟兮鸾回车,仙之人兮列如麻。)

Trưởng Công Chúa nghe thấy thanh âm càng ngày càng nhỏ:

Hốt hồn quí dĩ phách động

Hoảng kinh khởi nhi trường ta

Duy giác thời chi chẩm tịch

Thất hướng lai chi yên hà

Thế gian hành lạc diệc như thử

Cổ lai vạn sự đông lưu thuỷ

Biệt quân khứ hề hà thời hoàn

Thả phóng bạch lộc thanh nhai gian

Tu hành tức kị phỏng danh san

(忽魂悸以魄动,恍惊起而长嗟。惟觉� ��之枕席,失向来之烟霞。世间行乐亦 如此,古来万事东流水。别君去兮何� �还,且放白鹿青崖间,须行即骑访名� ��。)

Đọc đến đây thì ngừng lại, Trưởng Công Chúa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Tranh xoay người lại, hai mắt nàng sáng như ánh sao.

An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quí

Sử ngã bất đắc khai tâm nhan !

(安能摧眉折腰事权贵,使我不得开心� ��!)

Buổi tối hôm đó, mọi người trong Liễu phủ đang chìm trong giấc ngủ say, cả phủ trạch được bao phủ dưới màn đêm yên tĩnh. Bỗng nhiên tiếng vó ngựa rầm rập vang lên, đại môn Liễu phủ mở rộng, toàn bộ đèn được thắp sáng lên, nửa đêm yên tĩnh giờ phút này bỗng trở nên huyên náo vô cùng. Thật vất vả mới ổn định mọi việc, Tranh đang ngủ liền bị đánh thức dậy, khi nàng đến được sảnh đường của Liễu phủ, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai vị Vương gia kim quan mãng bào đang cầm thánh chỉ trên tay.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Vạn vật minh thuận, âm dương hài hòa, đó chính là ý trời. Hiện tại Liễu thị Dương Mi, dung mạo tựa hoa, phong nhã như quỳnh, trung trinh hiếu đức, rạng rỡ sao mai. Đặc chiếu tiến nhập hậu cung, phong cấp quý phi, ban Thừa Kiền cung, Chiêu Dương điện. Khâm thử!”

Sét đánh ngang tai.

================================

================================

A, KNQ đây, chúng ta nói qua một chút về bài thơ mà Tranh đọc cho Trưởng công chúa nghe, sau lại bị “ba con chuột” nấp sau gốc cây nghe trộm được nhé!

Đấy là một bài thơ của Lý Bạch có tựa là “Mộng Du Thiên Mụ Ngâm Lưu Biệt” (Chia tay để lại bài ca mơ chơi núi Thiên Mụ) . Chúng ta đã có bản gốc, bản dịch Hán Việt nên bây giờ mình post luôn bản dịch nghĩa và bản dịch thơ cho trọn vẹn. Ôi, Lý Bạch!


CHIA TAY ĐỂ LẠI BÀI CA MƠ CHƠI NÚI THIÊN MỤ


Khách đi biển bàn về cảnh tiên ở Doanh Châu,biển đông,

Sóng, khói mênh mang trên biển cả quả khó tìm

Người Chiết Giang nói chuyện núi Thiên Mụ

Mây ráng khi mờ khi tỏ may ra có thể nhìn

Núi Thiên Mụ liền trời chắn ngang trời xanh.

Thế núi vượt cả Ngũ Nhạc, che lấp cả ngọn Xích Thành

Núi Thiên Thai cao một vạn tám ngàn trượng

Đứng trước núi này như muốn nghiêng về phía đông nam

Ta muốn nhân đây để mơ tới đất Ngô Việt


Một đêm nương theo ánh trăng trên hồ gương

Trăng hồ soi bóng ta

Đưa ta đến tận Diễm Khê

Tạ Công chỗ cũ nay còn đó

Lanh lảnh tiếng vượn, nước trong xanh

Chân mang guốc ông Tạ,

Mình theo mây bay đi

Lưng chừng vách đá, thấy mặt trời trên biển,

Giữa lừng nghe tiếng gà trời

Ngàn ngọn núi vòng vạn lần, đường đi bất định

Mê nhìn hoa, tựa vách đá, trời bỗng tối

Gấu thét, rồng kêu, vang động núi và suối nước

Rừng sâu run sợ, non cao kinh hoàng


Mây xanh xanh muốn mưa

Nước mờ mờ bốc khói

Sét đánh chớp lòa

Núi gò sụt lỡ

Động trời cửa đá

Ầm ầm mở toang

Vòm trời xanh thẳm mênh mang

Mặt trời mặt trăng chiếu sáng cả lầu bạc gác vàng

Cầu vồng làm áo, gió làm ngựa.

Thần mây rộn ràng bay xuống

Hổ đánh đàn chim loan kéo xe

Người tiên đến đông thật đông


Bổng phách hồn kinh động

Hoảng hốt tỉnh dậy mà than dài

Chỉ thấy gối chăn trơ lúc đó.

Đâu còn khói bay ráng đẹp vừa qua

Cảnh vui sướng trên đời cũng thế

Tự xưa muôn chuyện đều như nước chảy về đông


Giã người đi, biết bao giờ về ?

Thả huơu trắng nơi ghềnh đá xanh

Cần đi liền cưỡi rong chơi danh sơn

Há chịu cúi đầu khom lưng thờ phường quyền quí

Khiến tâm ta không sao thanh thản lòng ?


Dịch thơ

(bản dịch: Khương Hữu Dụng)

Khách biển đồn Doanh Châu,

Khói sóng mịt mù tìm được đâu!

Người Việt nói Thiên Mụ,

Mây ráng tỏ mờ nay thấy đó.

Thiên Mụ liền trời chân trời xanh,

Thế lay Ngũ Nhạc, đổ Xích Thành.

Thiên Thai một vạn tám nghìn trượng,

Đứng trước Thiên Mụ cũng nghiêng mình.

Ta muốn nhân đây mộng Ngô Việt,

Một đêm nương trăng Kinh Hồ vượt.

Trăng hồ rọi bóng ta,

Đưa ta đến Diễm Khê.

Tạ công chốn cũ nay còn đó,

Trong veo tiếng vượn, nước xanh lè.

Xỏ chân dép họ Tạ,

Cất mình thay mây đi.

Vừng đông, nửa vách thấy,

Gà trời, giữa lừng nghe.

Núi ngàn ngoắt ngoéo đường lắm hướng,

Mê hoa tựa đá bỗng tối om.

Beo gầm rồng kêu núi khe dồn,

Run rừng sâu hề rợn từng non.

Mây xanh xanh hề mừa chớm,

Nước mờ mờ hề khói un.

Sét đánh chớp lòa,

Gò nhào cồn tan.

Động trời cửa đá,

Ầm ầm mở toang.

Xanh mờ thăm thẳm chẳng thấy đáy,

Ánh trời ánh trăng ngấn bạc vàng.

Mặc áo ráng hề cưỡi ngựa gió,

Thần trong mây hề bời bời bay xuống đó.

Hổ đánh đàn hề loan đẩy xe,

Người tiên đông hề đông gớm ghê.

Bỗng hồn kinh mà phách động,

Hoảng vùng dậy mà than dài.

Tan khói mây lúc nãy,

Trơ chăn gối mình đây.

Cuộc vui trên đời nào khác vậy,

Xưa nay muôn việc xuôi nước chảy!

Giã người đi hề bao giờ lui?

Toan thả hươu trắng núi xanh khơi,

Cần đi hẳn cưỡi dạo non chơi.

Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý,

Khiến ta chẳng được mặt mày tươi.
.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay
Disneyland 1972 Love the old s