Mấy ngày thi đại học là mấy ngày trời vừa oi vừa nóng nhưng cô bạn
gái hàng thật giá cả phải chăng của An Lương, đang đứng đợi ngoài
cổng trường kia còn làm tổn thương trái tim tôi nhiều hơn cả ánh
nắng mặt trời. Tôi biết tầm quan trọng của kỳ thi đại học, cho dù
tôi không muốn nghĩ tới những chuyện tình yêu nam nữ nhưng ông trời
quả là kông chiều theo ý nguyện của con người. Tôi chỉ là một cô
gái bình thường, còn cô gái đang chờ ngàoi cổng trường kia kiều
diễm và thời trang biết bao. Cô ấy mới chính là bạn gái của An
Lương. Liệu có ai đem câu chuyện ngu ngốc của tôi kể cho cô ấy nghe
không, liệu có ai đang thầm cười nhạo tôi không? Ban nãy, lúc tôi
đi ngang qua, dường nhưu khóe môi cô ấy cong lên có vẻ châm biếm.
Cô ấy đang cười nhạo tôi không biết lượng sức mình?
Sau mỗi buổi thi, bố mẹ đều chạy đến bên tôi như mèo thấy cá, hỏi
han ân cần, muốn biết kết quả bài làm của tôi nhưng lại sợ động đến
những câu hỏi nhạy cảm. Thấy bố mẹ ngập ngừng muốn hỏi xem tôi có
làm được bài hay không nhưng lại không dám hỏi mà tôi tự cảm thấy
mình bất hiếu, bèn chủ động khai báo. Tuy nhiên, tôi nói dối: “Con
làm được bài”.
Chỉ đến khi ở trước mặt Alawn, tôi mới ảo não, mềm nhũn như đống
bùn nát: “Tớ thi trượt mất rồi”.
Hai bà mẹ của hai nhà đối diện là mẹ tôi và mẹ Alawn bắt đầu so bì
với nhau. Mẹ tôi hỏi: “Bà thông gia này, Lạc Lạc nhà chúng tôi nói
rằng nó làm bài rất tốt, còn Alawn bên đó thế nào?”.
“Ôi chao, đừng nhắc đến nữa. Cu cậu nhất quyết không cho tôi hỏi.
Thi xong một cái là cả ngày chẳng thấy mặt thấy mũi đâu, chắc là
làm bài kém quá không dám nhìn mặt mẹ nữa rồi.”
Sau đó, mẹ tôi liền vui vẻ chắc mẩm rằng, lần này con gái yêu quý
của bà chắc chắn sẽ hơn hẳn Alawn cho mà xem.
Nhưng khi có kết quả thi, mẹ tôi đã phải tuyệt vọng. Kết quả thi
của tôi vừa đủ để xét nguyện vọng hai của trường Đại học C, còn
Alawn lại trúng tuyển vào Đại học B với kết quả xuất sắc. Suốt mấy
ngày hôm đó, mẹ tôi suốt ngày nói bóng nói gió rằng bia mộ tổ tiên
không được ngay ngắn.
Thực ra, không cần hỏi tôi cũng biết Alawn chắc chắn không thể làm
kém được. Đầu óc cậu ấy vốn là loại dùng để học tập mà. Nhưng đứng
trước một bại tướng trong kỳ thi đại học mà không hề có chút tức
giận như tôi, một người nhanh nhẹn như cậy ấy cũng không biết phải
dùng lời nào để an ủi nên đành phải chuyển chủ đề khắc để nói như:
“Anh họ tớ ở Pháp sắp về nước rồi, tớ dẫn cậu đi chơi nhé?”, “Bọn
mình đi bơi đi?”, “Buổi tối đi hát karaoke nhé!”.
Mặc dù chẳng có chút hứng thú nào nhưung tôi vẫn gật đầu đồng ý, vì
tôi thực sự không muốn ở nhà để đối diện với khuôn mặt sa sầm, rầu
rĩ của mẹ.
Chương 3
Khuy áo bằng gỗ
Hôm đó, người nhà Alawn rất đông, phần lớn là người trẻ tuổi. Khi
dẫn tôi vào phòng, Alawn giới thiệu tôi là Phù thủy Gà Mên với mọi
người. Tôi vẫn buồn phiền vì thất bại của kỳ thi đại học nên cũng
nhọc mỉm cười với mọi người rồi ôm chiếc gối tựa lưng, ngây người
ngồn cuộn tròn vào góc sô pha, một cách quen thuộc. Tất cả mọi
người đều đang cười, họ rất hứng khởi. Trong đó có một chàng trai
cao gầy, xinh đến nỗi khiến đám con gái trên thế giới này không
biết chốn vào đâu. Mặc dù miêu tả về một chàng trai như vậy có phần
hơi nữ tính, nhưng ấn tượng đầu tiên về chàng trai đó trong đầu tôi
chính xác là từ xinh đẹp! Điều bất ngời nhất là chàng trai xinh
xắn, gọn gàng đó lại là con lai! Một đôi mắt xanh biếc như mắt mèo.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người con trai có đôi mắt trong veo
như vậy. Mái tóc xoăn màu vàng, nước da trắng mịn cùng cặp lông mi
dày. Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, hàng cúc áo tinh xảo
màu xám nhạt thể hiện rõ gu ăn mặc tinh tế của chủ nhân, quần bò
hiệu CK1 <1Ck = Calvin Klein: là từ viết tắt tên một nhãn hiệu
quần áo nổi tiếng.> cổ áo sơ mi trắng sạch sẽ đế nỗi không thể
tìm thấy bất kỳ một vết bẩn nhỏ nào. Trước đây tôi đã từng nói
rằng, tôi thích người đàn ông sạch sẽ, mặc áo sơ mi trắng nhưng
Alawn thường không buồn để ý đến chuyện ấy, cậu ấy nói rằng đó là
thú đội lột người, nói xong liền kéo vạt áo phông đang mặc trên
người lau mồ hôi trên mặt.
Cho dù tôi cũng có một sự miễn dịch nhất đối với nhữung anh chàng
đẹp trai những vẫn không kìm chế được mà đưa mắt liếc anh chàng đó
vài lần. Có lần bắt gặp anh nhìn của tôi, anh ấy liền mỉm cười một
cách lịch sự.
Nụ cười đó đã nâng bổng cả trái tim đang rục rịch lo sợ, tâm hồn
bao la cảu tôi lại như hoa nở trong tiết xuân ấm áp.
Alawn khoác vai chàng trai con lai đó đến trước mặt tôi, hào hứng
nói: “Phù thủy Gà Mên, đây là anh họ tớ, Leo, là con lai Trung –
pháp, đẹp trai đấy chứ!”
Tôi đạp: “ Không ngờ cậu còn có họ hàng nước ngoài”.
“Đúng vậy. Bác gái tớ lấy chồng người Pháp rồi định cư bên đó. Lần
này, Leo về nước là để chuẩn bị phát triển sự nghiệp tại Trung
Quốc.” Điệu bộ đắc ý của Alawn cứ như chính cậu ấy kết hôn ở hải
ngoại xa xôi vậy.
“Hi, my name is Lạc lạc Tô. How do you do…” Tôi đưa tay ra, dùng
vốn tiếng anh méo mó của mình tự giới thiệu thì một bàn tay to khỏe
đã nắm chặt tay tôi.
“Xin chào, Lạc Lạc Tô. Anh nói được tiếng Trung.” Anh ấy dùng tiếng
phổ thông trả lời tôi một cách lưu loát.
“ Phù thủy Gà Mên, nói thật nhé, anh họ tớ nói giọng Bắc Kinh còn
chuẩn hơn cậu. Xi cậu đấy từ lôi vốn tiếng Anh méo mó không đạt
chuẩn cảu cậu ra nữa, tớ nghe mà chỉ muốn khóc thôi.” Trước mặt anh
anh đẹp trai mà Alawm cũng không quên chế giễu tôi. Tôi nhoẻo cười
với Leo rồi yểu điệu bước tới, giẫm một cái thật mạnh lên chân
Alawn, day đi day lại vài cái khiến cậu ấy ôm chân hét toáng lên
một cách đầy khoa trương. Leo mỉm cười nói: “Hai đứa thú vị thật.
Lạc Lạc Tô, Alawn thường kể về em cho anh nghe. Em là bạn gái của
Alawn phải không?”.
“Không phải” Tôi lắc đầu xua tay nói.
“Không phải!” Alawn cũng hét toáng lên.
Lúc đó, tôi và Alawn lại có sự hòa hợp hiếm thấy.
Nụ cười của Leo lại càng thâm túy. Đó là sự kết hợp giữa ánh mắt vô
tội và nụ cười giảo hoạt. Đôi đồng tử mà xanh nhạt của anh ấy giống
như biển khơi trong xanh khiến người ta rất dễ rơi vào, lặn sâu
xuống đáy rồi bị mê hoặc, chìm đắm.
Nhưng tôi không phải là kẻ si tình, tôi thích nhưng anh chàng đẹp
trai nhưng chưa từng bị mê muội. Sau khi tự giới thiệu xong, tôi về
chỗ, tiếp tục ngồi ngây ra như tượng.
Đến bữa cơm trưa, tôi ngồi cạnh Alawn. Alawn, anh chàng con lai –
Leo – ngồi đối diện tôi. Anh không hề tỏ ra lạ lẫm với những món ăn
Trung Quốc và cả việc cầm đũa, anh ấy không kén ăn, món gì cũng ăn
được. Điều này khiến tôi rất mãn nguyện vì tôi thích những người
đàn ông ăn khỏe. Cũng có thể là do người trong nước thường hiếu kỳ
với những người da trắng mắt xanh nên tôi cũng không kìm nén được,
thi thoảng lại liếc nhìn anh ấy một cái. Mỗi lần như vậy, tôi lại
bắt gặp anh ấy đanh nhìn mình. Đôi mắt anh ấy thật đẹp, lại còn đôi
môi gợi cảm kia nữa. Mỗi lần thấy tôi nhìn, anh ấy liền tặng tôi
một nụ cười thân thiện. Hôm đó có rất nhiều người lạ. Tính tôi vốn
nhút nhát khi gặp người lạ nên rất kiệm lời, thi thoảng mới thốt
lên vài ba câu nhưng tôi có thể cảm nhận rõ rằng cạp đồng tử xanh
biếc của Leo chăm chú gắn chặt vào mình. Điều này khiến tôi cảm
thấy hơi ngượng ngùng.
Tôi là người ăn xong đầu tiên, Khi buông đũa xuống, Alawn bảo tôi
ăn thêm bát nữa nhưng tôi lắc đầu từ chối. Leo đưa muôi múc canh ra
trược mặt nói tôi ăn thêm một bát canh nữa. Tôi liền ăn thêm như bị
mai xui quỷ khiến. Tôi nghĩ, trong lời nói của anh ấy vồn đã có sẵn
khí phách áp đảo trời ban rồi, chẳng thế mà một cô gái luôn cho
rằng mình là một người mạnh mẽ nhưu tôi cũng phải tình nguyện nghe
theo sự sắp đặt ấy.
Tôi có thói quen ngủ trưa nên vừa ăn cơm xong tôi đã bắt đầu ngáp
ngắn ngáp dài, mắt mũi díp lại. Ngựa quen đường cũ, tôi cứ thế đi
thẳng về phía phòng ngủ của Alawn, mượn chiếc giường cảu cậu ấy để
ngủ một giác.
Khi miên man trong một giấc mơ đẹp, tôi bị ai đó lay dậy. Mở đôi
mắt đang ngái ngủ của mình, tôi nhìn thấy cặp đồng tử màu xanh
biếc, là Leo.
“Tiểu Lạc Lạc, đã ba giờ rồi, đến giờ dậy rồi. Em xem này, cúc áo
sơ mi của anh đã bị rơi mất, em tìm giúp anh một chiếc cúc rồi khâu
lại giúp anh nhé.”. Tôi nhấn mạnh rằng chiếc cúc tôi tìm cho anh có
khả năng sẽ không giống với những chiếc cúc khác trên áo nhưng anh
ấy nói không có vấn đề gì. Dù gì Leo cũng lớn lên ở Pháp nên cách
nói tiếng phổ thông gần như gần như không có dấu của anh ấy khiến
tôi vừ thẹn thùng vừa vui. Vậy là tôi lập tức nhận lời.
Đại khái rằng, ở đó lúc ấy, tôi là đại diện duy nhất cảu phái yếu
nên những việc liên quan đến khâu vá, tôi là người đầu tiên mà Leo
nghĩ tới. Anh ấy chắc chắn đã không biết việc Alawn bình luận như
thế nào vầ tài nữ công gia chánh của tôi nên tôi kín đáo nói với
anh ấy rằng tôi may vá không khéo lắm. Leo mỉm cười, lộ rõ hàm răng
trắng bóng, đều đặn nói rằng anh ấy tin ở tôi. Ngay lúc đó, bản
năng của người phụ nữ trong tôi chỗi dậy, tôi chạy khắp nơi để tìm
cúc áp.
Tôi về nhà, lục tìm khắp các ngăn kéo, tủ kệ, sau một hồi lục lọi,
cuối cùng tôi tìm thấy một loại cúc gỗ gần giống vớichiêvs áo sơ mi
của Leo trên một chiếc áo sơ mi mới mua.
Việc khâu cúc áo là chuyện vặt nhưng Leo lại ngồi bên cạnh chăm chú
theo dõi, kiên nhẫn chờ đợi tôi. Dù việc xâu kim cũng tiêu tón của
tôi những mười phút nhưng anh ấy vẫn không giục, không hỏi. Tôi mãi
mãi không bao giờ quên được mùa hè năm mười bảy tuổi đó. Trong căn
phòng ngủ được dán giấy dán tường màu vàng rơm của Alawn, thời tiết
không nóng lắm, cánh cửa màu trắng, chàng trai có đôi mắt xanh biếc
ấy đang mặc chiếc áo phong màu trắng của Alawn, chốc chốc lại chớp
hàng mi dày cong veo, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh tôi. Cho dù tôi và
anh ấy đều lặng yên không nói nhưng không khí không hề có chút
ngượng ngùng, khó xử. Tôi tin rằng anh ấy cũng có cảm nhận giống
mình bởi mỗi lần ngẩng đầu lên tôi lại được anh tặng một nụ cười
thân thiện.
Khi tôi khâu xong cúc áo với những đường chỉ vụng về và một nút
thắt thô kệch, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ vui mừng rồi nói cảm ơn. Sau
đó, ngay trước mặt tôi, anh ấy cởi chiếc áo phong đang mặc ra, mặc
ngay áo sơ mi của mình vào. Mặc dù chơi với Alawn từ nhỏ, tôi cũng
đã không biết bao nhiều lần hình ảnh cậu ấy cởi trần cởi truồng
(tất nhiên là lúc còn nhỏ), ngay cả việc thay quần áo trước mặt tôi
như ban nãy cũng có nhưng anh ấy không phải là Alawn mà! Vì vậy,
vừa nhìn thấy phần cơ thể của một người đàn ông trưởng thành như
Leo. Khuôn ngực rắn chắc, tôi sợ đến nỗi vội vàng che mắt lại, mặt
mũi bắt đầu đỏ lựng.
Leo tỏ ra rất tự nhiên, mặc áo xong liền cảm ơn tôi một lần nữa,
sau đó cúi đầu xuống, dùng tay xoa xoa lên tóc tôi một cách rất
tình cảm, giống như đang vuốt ve chú mèo nhỏ, miệng nói: “Em khác
xa so với miêu tả của Alawn, em quả là một cô gái điềm tĩnh”.
“Anh có biết chuyện điềm tĩnh nghĩa là gì không?” Tôi hỏi một cách
đầy hoài nghi.
“Ha ha, vốn tiếng Trung Quốc của anh không kém như em nghĩ
đâu”.
Tôi vốn than thầm về sự cởi mở của người phương Tây vừa giật mình
bởi lần đầu tiên có ngời khen tôi điềm tĩnh. Thực ra chỉ là do tâm
trạn và cú sốc quá lớn từ kỳ thi đại học nên tôi mới trầm lặng ít
nói như vậy.
Leo lớn hơn tôi những mấy tuổi, anh ấy khoẳng hai sáu, hai bảy tuổi
gì đó. Hoặc giả trong mắt anh ấy, tôi vẫn chỉ là một cô bé chưa
tưởng thành mà thôi.
Chợt nghĩ ra điều gì đó, tôi ngẩng đầu lên hỏi anh: “Alawn tả về em
như thế nào với anh?”.
“Cậu ấy nói..” Leo bỗng bật cười thành tiếng, mình xuất hiện mấy
vệt đen sì.
Từ hôm đó, tôi thường xuyên thấy Leo mặc cái áo sơ mi trắng có
chiếc cúc gỗ ấy. Mỗi lần nhìn thấy cái cúc bằng gỗ màu sắc hơi khác
được đơm lên áo bằng nút thắt thô kệch, trong lòng tôi bỗng cảm
thấy ấm áp, cảm thấy mình là chiếc cúc áo đó, gắn lên người anh.
Mọi lúc mọi nơi.
Tôi bắt đầu trầm ngân suy nghĩ, sau đó hỏi Alawn nên dùng câu gì để
hình dung mối quan hệ huyền diệu có nội dung “Chiếc cúc trên áo anh
ấy là do chính tôi đơm tặng” này. Alawn nghĩ hồi lâu rồi nói: “Sợi
chỉ của em chỉ đơm trên chiếc áo sơ mi của anh?”.
“Tục!” Tôi lườm cậu ấy một cái.
Sau đó, cậu ấy lại suy nghĩ tiếp: “Chỉ trong tay mãnh nữ, áo trên
người anh họ?”
“Alawn, cậu nghiêm túc một chút có được không!”
“Vậy thì… áo có muôn nghìn kết nối?”
“Kết nối trái tim ư?”
“Chỉ cái thắt nút.”
“Cút!!!”
Ánh mặt trời lén lút len lỏi vào phòng, chiếu lên mái tóc màu vàng
hung của Alawn, chiếu lên đôi mắt sáng tinh nghịch của cậu ấy,
chiếu lên tuổi thanh xuân dại ngờ của chúng tôi.
Chương 4:
Trưởng thành
Kỳ nghỉ hè của năm mười bảy tuổi đó, tôi có thể thường xuyên nhìn
thấy Leo, cho nên cũng có thể coi mùa hè đó trôi đi một cách thoải
mái.
Trong phòng hát karaoke, Leo hát những ca khúc bằng tiếng Anh đậm
chất Blues và Jazz khiến tâm hồn thanh xuân của tôi cũng trầm bổng
theo tiếng hát. Anh ấy hát rằng: “They are really saying I love
you, I hear babies cry, I watch them grow…”.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, tôi luôn cảm thấy rằng
Leo rất thích nhìn tôi, bằng cặp đồng tử màu xanh cực kỳ dễ thu hút
trái tim phái đẹp của anh ấy. Mỗi lần tôi nhìn anh, tôi đều bị anh
ấy phát hiện ra. Tôi là người không thể kín mồm kín miệng được, đặc
biệt là đối với Alawn. Tôi nói bí mật đó cho Alawn nghe, cậu ấy
hùng hổ công kích tôi một hồi rồi nói tôi đa tình, tự vận vào
mình.
“Thật đấy, không những thế, mỗi lần tớ hát xong, anh ấy đều vỗ tay
cổ vũ tớ nữa.” Tôi không can tâm, tự bào chữa cho mình.
“Thôi đi, người ta chỉ vì pháp lịch sự thôi, ai hát xong mà anh ấy
chẳng vỗ tay.”
Ánh mắt kinh miệt của Alawn khiến tôi tự thấy xấu hổ. Nhưng sau đó
tôi phát hiện ra rằng, đến lượt người khác hát, Leo đều chỉ ngồi
nghe một cách thờ ơ hoặc uống nước, nói chuyện với những người bạn
khác. Chỉ riêng tôi hát, anh ấy mới chăm chú lắng nghe, mới vỗ tay
cổ vũ. Tôi không biết điều này có phải do tôi quá mẫn cảm hay
không, nhưng đã có bài học từ An Lương, tôi cũng không dám tùy tiện
nghĩ nhiều nữa.
Mọi người hẹn nhau ngày hôm sau khi đi bơi ở công viên Hải Dương.
Thật đáng tiếc, công ty của Leo có việc nên anh ấy không đi
được.
Alawn vẫn vô cùng hứng khởi, nhào lên lặn xuống ngụp ngoạp trong
nước. Cơ thể màu trắng ngà làm bắt lên những bọt nước trắng xóa.
Tôi ngồi trên bờ, thẫn thờ uống nước chanh. Alawn tung nước bắn về
phía tôi, tôi cũng chỉ lười biếng, nghiêng người tránh, không buồn
đáp trả.
Alawn biết tỏng trong tâm tư của tôi, nói tôi thật vô vị, anh chàng
đẹp trai không đến là cũng không muốn chơi đùa nữa.
Ngoài miệng tôi liên tục phủ nhận nhưng quả trong lòng cảm thấy vô
cùng thất vọng. Tôi không biết mình đang chờ đợi điều gì, cũng sợ
phải biết điều đó…
Lúc đó, cảm giác về mùa hè càng ngày càng rõ rệt, nhưng trên thực
tế đã bắt đầu lập thu rồi. Lúc đó, niềm vui và không vui mỗi ngày
đều đơn giản đến nỗi nhìn một cái là biết ngay, đơn giản đến nỗi
tôi chưa bao giờ mong ước xa vời đến kết quả.
Khai giảng rồi, đợt tập quân sự tàn khốc đã khiến cho những mộng
tưởng khi bước chân vào trường đại học trong đầu tôi bị hủy hoại
đến nỗi rách nát hết cả. Tôi vốn bị hạ đường huyết, ngày nào cũng
ngất vài lần, mỗi khi phải phơi mình dưới trời nắng. Sau một tuần,
người trở nên vừa đen vừa gầy. Cuối cùng, sĩ quan huấn luyện quyết
định cho tôi nghỉ ngơi. Mấy ngày sau đó, tôi được ngồi trong bóng
râm, uống nước chanh, nhai kẹo mềm, nhìn đám bạn học phải đứng yên
không nhúc nhích dưới cái nắng gay gắt, nghe sĩ quan huấn luyện
dùng vốn tiếng phổ thông khiến người khác phải trố mắt líu lưỡi để
dạy bài hát Nghiêm túc tuân thủ kỷ luật ca, “…A, kỹ nữ, kỹ nữ, a,
kỹ nữ, kỹ nữ, trong kỹ nữ có tôi, trong kỹ nữ có bạn, trong kỹ nữ
có sức chiến đấu vô hạn…1”.<1Sĩ quan huấn luyện nói ngọng từ kỷ
luật, nghe giống như kỹ nữ.>
Trong bụng tôi nhủ thầm, sĩ quan huấn luyện quả thực là một người
đen tối những cũng rất đáng yêu.
Chỉ sau một đêm, tôi với biệt danh giả vờ ngất” đã trở nên nổi
tiếng khắp khóa học. Tối nào cũng có vài bạn học tới cung kính xin
học kỹ năng ngất của tôi, làm sao để càng giống như thật, càng
khủng bố càng tốt.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Vậy là một người vốn vô danh như tôi, sau một chút bất cẩn đã trở
lên nổi tiếng.
Sau khi chính thức vào học, cuộc sống trong trường đại học không
sinh động đánh yêu như trong miêu tả trong sách vở, vườn trường
cũng không tràn ngập không khí lãng mạn như trong tưởng tượng của
tôi. Thời kháo biểu được sắp xếp một cách rất hoành tráng nhưng bài
học trên thực tế lại rất sơ sài. Đồ ăn trong nhà ăn rất khó nuốt,
giảng viên nam trong trường đều rất bình thường, bạn học trong lớp
toàn người lạ… Và học được một tháng rồi mà
Trong lòng tôi vẫn cảm thấy vô cùng trống trải. Chỉ có ưu điểm duy
nhất đó là hệ thống thực vật ở trường Đại học C vô cùng tươi tốt,
khiến cho bầu trời mùa thu trở nên trong xanh tĩnh lặng. Mỗi khi
đêm xuống, nằm trên chiếc giường trong ký túc xá, trong lòng tôi
cảm thấy cô đơn một cách khó hiểu. Từ nhỏ tôi đã rất độc lập, rời
khỏi sự chăm sóc của bố mẹ, tôi vẫn có thể sống một cách đàng
hoàng, vì vậy, đó tuyệt đối không phải là cảm giác nhớ nhà. Nhưng
không thể nói được là vì sao, tôi vẫn cảm thấy bên cạnh mình thiếu
một cái gì đó.
Hồi học cấp ba, tôi thích ngồi trên khán đài nhìn đám con trai phí
hoài tuổi thanh xuân bằng cái trò tranh chấp nhau trên sân bóng.
Đến khi lên đại học, sân bóng ở trường còn lớn hơn, nhiều hơn nhưng
lại chẳng còn hứng thú đó nữa. Bầu trời càng trong xanh hơn còn tâm
hồn tôi lại càng u ám hơn.
Từ trước đến giờ, tôi không biết rằng khả năng thích ứng của mình
lại kém như vậy. Vẫn là thành phố quen thuộc này, chẳng qua cũng
chỉ là đổi sang một trường khác, vậy mà con người tôi lại trở nên
trầm lặng kiệm lời rồi.
Mãi tới ngày hôm đó, tôi mới tìm ra được nguyên nhân của sự hụt
hẫng.
Người khác nói, đến năm thứ ba, thứ tư, rần suất trốn học bắt đầu
tăng lên. Còn tôi, mới học kỳ đầu của năm thứ nhất đã bắt đầu trốn
học, bởi vì thời gian lên lớp buổi chiều xung đột với giấc ngủ trưa
của tôi. Trung tuần tháng Mười, đúng lúc bầu trời cao lộng, không
khí mát mẻ, nằm trên giường ngủ trong phòng ký túc có thể nhìn thấy
bầu trời xanh cũng những đám mây trắng khổng lồ nhỏn nhơ bay lượn
ngay trước mắt, bất giác tôi lại chìm vào giấc mơ. Vừa ngủ thiếp
đi, tôi lại bị một cô bạn cùng phòng cũng dũng cảm trốn học như tôi
lau tỉnh, Duyệt Duyệt vừa lay tôi dậy vừa nói: “Lạc Lạc, mau tỉnh
dậy xem nào, dưới tần có một chàng trai cứ gọi tên cậu mãi!”.
Sau đó, tôi liền nghe thấy một giọng nói thân quen tới nỗi không
thể thân quen hơn được nữa, cứ đều đặn hét lên từng lượt một: “:Lạc
Lạc Tô – Lạc Lạc Tô năm thứ nhất khoa ngữ văn – Lạc Lạc Tô thích
ngủ trưa năm thứ nhất khoa ngữ văn – Lạc Lạc Tô trốn học ngủ trưa
năm thứ nhất kho Ngữ Văn…” Giọng nói này đã làm phiền tôi suốt mười
tám năm, giờ đây lại lọt vào tai tôi như đang trong một cơn ác
mộng. Tôi không cần nhìn cũng có thể phác họa ra bộ dạng của cậu ấy
lúc đó, người mặc áo phông, bên ngoài là chiếc áo khoác mỏng, hai
tay nhàn rỗi đút vào túi quần để làm dáng, giầy trắng hiệu NIKE, mũ
lưỡi trai màu trắng che lấp mở tóc rối tung màu hung vàng, đôi mắt
hai mí trong sáng ưa nhìn, khuôn mặt luôn giữ nụ cười có chút chế
giều, đang đứng trong bóng râm, gân cổ lên gọi tôi.
Tôi lập tức bật dậy, lao ra cửa sổ hét toáng lên. “Cậu ngậm miệng
lại cho tớ! Đứng đó, không được động đậy!”.
Cậu ấy đập hai gót chân vào nhau, “Dạ!”
Tôi dường như đã bay xuống dưới tầng. Vừa xuống tới dưới tầng một
đã nhìn thấy cái bóng dáng lôi thôi lệch thếch đang rướn cặp lông
mày rộng, đững dưới sân ký túc nữ. Cho dù bao nhiêu năm trôi qua,
cho dù những câu chuyện cũ gắn liền với tuổi thanh xuân đã phai
nhạt như thế nào trong ký túc của tôi, nhưng chỉ cần nhớ tới thời
gian học đại học, cảnh tượng Alawn đứng dưới sân ký túc xá réo gọi
tên tôi vẫn hiện lên một cách vô cùng sinh động mà mãnh liệt trong
tâm trí tôi. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá của cây hoa quế, rọi xuống
khuôn mặt cảu cậu ấy. Tất cả đều sáng tỏ như vậy. Cảm ơn Alawn, cảm
ơn vì đã khắc họa một dấu ấn sinh động vào mối tâm tình thời niên
thiếu đầy tươi đẹp và trong sáng của tôi. Hình ảnh cậu ấy đứng
trong những tia năng chói lọi, mỉm cười vẫy tay ấy sẽ mãi mãi ghi
sâu trong sâu thẳm tâm hồn tôi, xa tắm nhưng lại gần ngay trước
mắt.
“Đồ điểu!” Tôi hét gọi cậu ấy.
“Có ta đây!” Cậu ấy cũng hét gọi tôi, “Phù thủy Gà Mên!”.
Sau đó, cậu ấy dang rộng hai tay về phía tôi, tôi không hề do dự sà
vào lòng cậu ấy, thắm thiết ôm chặt lấy.
Đây là lần thứ N chúng tôi ôm nhau trong đời rồi chăng. Không chút
sắc thái tình cảm nam nữ, không chút làm bộ, không chút kỳ
cục.
“Ở trường này có người mua đồ ăn sáng cho cậu không?” Cậu ấy thì
thầm hỏi.
“Không.”
“Ờ trường này có người giúp cậu mang cặp sách không?”
“Không.”
“Ở trườn này có người tranh chỗ ở nhà ăn cho cậu không?”
“Không.”
“Ở trường này có người làm bài tập giúp cậu không?”
“Không.”
“Ở trường này có người giúp cậu dọn dẹp không?”
“Không.”
Chương 4:
Trưởng thành
…
Cậu ấy nói một câu, tôi trả lời một câu. Thái độ của một cậu ấy rất
nghiêm túc, tôi cũng đứng đắn không kém. Sau đó! Tôi òa lên khóc.
Bấy giờ mới phát hiện ra rằng, hóa ra, tôi đã coi thường vô số
những việc mà cậu ấy làm cho tôi, vậy mà tôi đã coi cảm giác được
ưu đãi đó giống như không khí và cảm thấy đó là chuyện đương nhiên,
vậy mà một người vô tâm vô tính như tôi lại chẳng có chút cảm kích
nào cả.
Tôi bấy giờ mới hiểu ra rằng, tại sao tôi không quen được cuộc sống
ở trường đại học. Hóa ra, bên cạnh tôi không còn Alawn nữa.
“ Cậu khóc cái gì chứ!” Alawn vẫn giống như ngày bé, chẳng sợ trời
chẳng sợ đất nhưng hễ nhìn thấy tôi khóc là chân tay luống cuống
hết cả lên, vụng về kéo vạt áo lên lau nước mắt nước mũi cho tôi,
“Hay là có ai bắt nạt cậu! Cứ nói cho tớ biết, tớ sẽ xử lý giúp
cậu!” Không gian trong trường đại học C rất trống trải, gió thu ở
trường đại học C rất to, gió thổi khiến áo của Alawn bay phần phật.
Đột nhiên trong lòng tôi, hình ảnh của cậu ấy bỗng trở lên đội trời
đạp đất. Alawn đứng trong gió, lớn tiếng bênh vực cho tôi.
Tôi nghe giọng của Alawn giờ đã mang chút khẩu âm của Bắc Kinh, tự
cảm thấy buồn cười. Nhưng giờ này, cậu ấy đang ra đang phải lên lớp
ở Bắc Kinh xa xôi chứ, sao lại bay về trường của tôi, đứng giúp tôi
lau nước mắt thế này, vậy là tôi liền hỏi: “Cậu bị đuổi khỏi Đại
học B rồi ư?”.
“Không! Chỉ là về xem xem.” Cậu ấy nói.
“Xem cái gì.”
“Xem… xem cậu có phải là đã lùn đi rồi không.” Cậu ấy cười, khua
tay miêu tả chiều cao của tôi.
Tôi lườm cậu ấy một cái, chu môi lên.
Mây trắng bồng bềnh như hoa bông, gió thổi khiến chúng tan tác
bay.
Hồi học cấp ba, khi phần nam tính trong con người cậu ấy bắt đầu
phát dục, chiều cao của Alawn tăng đột biến. Cậu ấu liền thích trên
chọc tôi, nói tôi càng lớn càng lùn. Khi mới rời cuộc sống học sinh
trung học vài tháng, bỗng nhiên cảm thấy mộng ảo như đám mây xa
nhất nơi chân trời kia. Hồi đó thật ngây thơm, thật ngốc nghếch
biết bao. Tự cho rằng giờ đây mình đã thành người lớn rồi.
“Sao không gọi điện cho tớ?” Cậu ấy giả vờ nghiêm túc hỏi.
“Không muốn gọi!” Tôi bĩu môi nói.
“ Chẳng có ai cả.”
“Tại sao không trả lời thư của tớ?”
“Quê mùa! Vô vị!” Tôi lườm cậu ấy một cái, cảm thấy những bức rhư
lời lẽ như văn nói, đều đặn hai ba ngày một bức của cậu ấy thật vô
nghĩa.
Tôi bỗng cảm thấy kiểu đối thoại này có chút ấm áp mơ hồ, giống như
tâm sự của đôi tình nhân lâu ngày gặp lại. Vậy là, tôi có ý đấm
mạnh cậu ấy một cái, hỏi: “Tên tiểu tử này rốt cuộc là đã xin phép
nghỉ chưa hả?”
“Quên rồi.” Cậu ấy nói một cách hờ hững. Thấy tôi cuống quýt lo
lắng mới vội vàng giả thích, “Yên tâm đi, thầy giáo rất quý tớ, nói
tớ là rường cột to lớn của tổ quốc, không dễ dàng khai trừ tớ
đâu.”.
Trong cùng một thời gian, những điều tôi muốn nói quá nhiều, những
việc phát sinh cần khai báo với cậu ấy càng lớn, nhưng tôi lại
không thể mở lời, không biết bắt đầu từ đâu. Vừa hay cậu ấy cũng
không nói gì. Tôi ngước lên nhìn Alawn một chút, chợt bắt gặp đôi
mắt trong sáng mà quen thuộc. Đôi mắt ấy còn lấp lánh hơn cả viên
kim cương trên khuyên tai của cậu ấy.
Thật mơ hồ khó hiểu, tôi lại bắt đầu cảm thấy hồi hộp! Trong lòng
cảm thấy khó lý giải, cho rằng đỏ mặt lên là do tia tử ngoại từ
phía mặt trời quá mạnh.
Đang lúc vẩn vơ suy nghĩ, Duyệt Duyệt đi tới, vỗ vỗ vào vai tôi:
“Lạc Lạc, không ngờ bạn trai của cậu đẹp trai như vậy khiến người
khác cảm động quá, cậu xem, bọn cậu thật là ồn ào náo đống!”
Lúc bấy giờ tôi mới chú ý tới những ánh mắt hoặc là trực điện
thoại, hoặc là lén lút nhìn trộm từ bốn phía xung quanh, tôi vội
vàng gỡ tay Alawn ra.
“Chẳng phải là bạn trai gì đâu!” Mặc dù Alawn vừa cao vừa đẹp trai,
rất có thể thỏa mãn lòng ham hư vinh của tôi, nhưng trước sự trong
sáng của bản thân, tôi vẫn giải thích theo thói quen.
Lần này Alawn lại chẳng chịu đứng yên, vội vàng nhảy ra, chỉ vào
Duyệt Duyệt mà hét toáng lên: “Oa, trường cậu có nhiều con gái xinh
quá!”
Tôi giới thiệu với Duyệt Duyệt: “Cậu ấy là bạn thân của tớ, bọn tớ
chơi với nhau từ hồi để chỏm tới giờ. Cậu ấy tên là Alawn.” Sau đó
lại quay sang nói với Alawn, “ Cậu đừng làm chị em của tớ sợ đấy,
cậu ấy tên là Duyệt Duyệt, là khoa khôi của lớp tớ đấy!”, rồi lại
dùng tay hích hích vào người Alawn, lời nói đầy hàm ý, “Cậu ấy đang
cô đơn đấy! Trâu ta ăn cỏ đồng ta, tớ sẽ giúp cậu trông nom cậu ấy
cẩn thận”.
Alawn không nói gì, lườm tôi một cái, ánh mắt rất lạ.
Duyệt Duyệt nói thêm vài câu rồi đi luôn.
Tôi hỏi Alawn bao giờ quay lại trường học, cậu ấy nói là chuyến bay
buổi tối.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, “Cái gì! Cậu coi máy bay như là xe taxi thế
à?”
“Ngày mai tớ vẫn phải lên lớn.” Alawn nói.
“Vậy cậu chạy về đây làm gì?”
“Xem cậu đã lùn đi chưa mà!”
“Có nói không hả!” Tôi làm điệu bộ sắp cù vào nách cậu ấy.
Alawn từ nhỏ đã sợ nhất điều đó, hễ dọa cù là cậu ấy lập tức đầu
hàng. Quả nhiên, cậu ấy vội vàng nói: “Đừng, đừng, tớ nói. Cậu quên
hôm nay là ngày gì rồi à?”
“Ngày gì?” Tôi hỏi, khuôn mặt ngơ ngác khó hiểu.
“Ngốc nghếch! Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của cậu mà!”
Cậu ấy gõ mạnh lên đầu tôi một cái. Tôi có chút cảm động. Tôi vốn
là một cô gái hăm hở hở, không hay để ý nhiều đến chuyện vụn vặt,
trước giờ thường không nhớ nổi ngày sinh nhật hay những ngày kỷ
niệm. Không nhớ nổi ngày sinh của mình, đương nhiên, sinh nhật của
Alawn tôi cũng không nhớ. Hàng năm, cứ đến sinh nhật là cậu ấy lại
nhắc giúp tôi, không những thế còn tổ chức lần lượt từ lịch dương
sang lịch âm, còn chuẩn xác hơn cả bố mẹ tôi.
Quả nhiên là người anh em thân thiết. Nhưng tôi lại không muốn cậu
ấy thấy sự cảm động thâm tâm mình nên thản nhiên nói: “Muốn tặng
quà cho tớ thì chỉ cần giử là được rồi, có cần thiết phải đích thân
vượt ngàn dặm xa xôi để mang quà đến không? Thôi được, lấy ra xem
nào, quà đâu.” Sau đó chìa hai bàn tay ra.
“Quà gì chứ. Tớ về đây rồi còn không phải là món quà to nhất hay
sao hả! Nụ hôn đầu đời cũng bị cậu cướp đi rồi còn đòi gì nữa?
Chẳng lẽ nhất định bắt tớ phải hiến thân mới được à? Sao cậu cứ
được voi đòi tiên thế hả?” Alawn cười láu cá.
Tôi vừa nghe cậu ấy nhắc lại chuyện cũ, ngượng ngùng đến phẫn nộ,
chạy theo cậu ấy mà đuổi đánh.
Lại là cảnh tượng đó, tôi hổn hà hổn hển chạy đuổi phía sau, cậu ấy
co giò chạy nhanh phía trước. Cảnh tượng đó, từ nhỏ đến lớn, chúng
tôi đã diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng lần này
không giống như vậy. Bầu trời trong xanh, những tán lá trên cây hoa
quế xanh non mơn mởn, mặt trời xuyên qua kẽ lá tạo thành những chấm
tròn, gió khẽ thổi bên tai, mùi hương thanh khiết của hoa quế phảng
phất ngay trước mũi. Alawn chạy giật lùi mà tôi không thể đuổi kịp.
Cậu ấy liền cười nhạo tôi chạy chậm, liền bị tôi mắng. Tôi cười,
cậu ấy cũng đang cười. Cậu ấy bắt đầu đứng sững lại, tôi không kịp
dừng bước, đâm sầm cào ngực cậu ấy, thật rắn chắc, sống mũi còn có
cảm giác đau đau.
Alawn đứng dưới mặt trời tháng Mười, cao lớn hiên ngang, mũ lưỡi
trai trắng đội lệch, mớ tóc lòa xòa mầu lâu tắm đẫm ánh nắng, viên
kim cương trên xuyên tai vẫn tỏa sáng lấp lánh. Tôi bỗng phát hiện
ra rằng, chỉ sau một đêm, cậu bé con thò lò mũi xanh vẫn theo đuôi
tôi ngày xưa ấy nay đã trở thành rồi.
Sau đó, rôi lại thể hiện nỗi thẹn thùng của một người con gái. Tôi
cũng cảm giác bẽn lẽn mẫn cảm của mình.
Alawn ngược lại chẳng có tâm sự gì, mời tôi đến nhà cậu ấy tổ chức
sinh nhật.
Phản ứng đầu tiên của tôi là: “Leo có đi không?”.
Alawn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, lộ ra vẻ trầm tư mà tôi không
thể hiểu được. Nhưng chỉ trong chốc lát mọi thứ trở về trạng thái
bình thường, cậu ấy vỗ vai tôi nói: “Trước đây không nhận ra, thì
ra cậu là đồ háo sắc đấy! Đúng là con gái lớn lên thay đổi nhiều
quá, dễ dàng tình xuân dập dềnh thế hay sao? Tớ thay cậu mời anh ấy
rồi, yên tâm nhé! Người anh em này chu đáo đấy chứ! Bỏ tiền bỏ dức,
lại còn phải hiến thêm cả mỹ nam nữa.”
Tôi cười hì hì, lại hỏi thêm một câu nữa: “ Cậu thật sự không cảm
thấy rằng anh ấy thích tớ sao? Vậy tại sao anh ấy lại gọi tớ là
tiểu Lạc Lạc?”.
Kỳ nghỉ hè năm đó, tôi không ngờ rằng Leo có ý với mình và đã đem
thắc mắc này nói với Alawn, nhờ cậu ấy tham mưu. Dù rằng, không
ngoài dự đoán, Alawn thường trợn mắt lên, gõ gõ vào trán tôi và
không hề khách khí chế giễu tôi một trận, nói rằng da mặc tôi còn
dày hơn bức tường, nói tôi mơ mộng, hão huyền, nói tôi tự đa tình.
Tôi cũng không sợ bị mắt mặt trước Alawn, bởi vì từ nhỏ tới lớn, có
việc gì của tôi là cậu ấy không can dự đâu. Giữa tôi và cậu ấy sớm
đã chẳng cần giữ hình tượng gì nữa rồi. Điều kỳ lạ là, lần này,
Alawn không hể công kích, cậu ấy chậm rãi tiến lại gần, đưa tay
phủi nhẹ những cánh hoa quế vương trên vai tôi, lầm rầm hỏi: “Cậu
hy vọng thế nào?”.
“Tớ không biết…” tôi bỗng giật mình bởi dự dịu dàng bất ngờ của cậu
ấy, ngẩn người ra nói.
“Phù thủy Gà Mên, qua sinh nhật đã thành người lớn rồi…” Tay Alawn
vẫn không rời khỏi vai tôi, đôi môi cậu ấy rất gần đôi mắt tôi,
viền môi cong cong quyến rũ, mềm mại và dày dặn, tiếng nói rât khẽ,
giống như đang tự sự, “… là có thể nói chuyện yêu đương được
rồi”.
Tôi không hiểu nổi những lời nồng nàn như vậy tự một người con trai
đơn giản, xuề xòa như Alawn. Tôi nghĩ, bản thân Alawn cũng không
hiểu. Anh chàng Alawn đang dần trưởng thành cóc càng ngày càng
thích đột nhiên đối xử với tôi một cách ấm áp, dịu dàng. Nhìn bộ
dạng hoang mang không biết bầu víu vào đâu của tôi như vậy, dường
như mới chứng minh được vẻ nam tính to lớn của cậu ấy.
Nhưng lần này, tôi lại quên không chế giễu sự ủy mị của cậu ấy.
Chúng tôi đứng trong gió, tôi để mặt bàn tay cậu ấy. Chúng tôi đứng
trong gió, tôi để mặc bàn tay cậu ấy đang đặt trên vai mình, cẩn
thận nhặt những cánh hoa quế còn vương lại, gương mặt cậu ấy khôi
ngôi tuấn tú như ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Chợt phát hiện ra, không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi phải ngẩng
đầu lên mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của cậu ấy?
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt của cậu ấy đầu ưu tư.
Tôi quy lại vẻ ưu tư đó thành nỗi bồn chồn không yên của đám con
trai trong thời kỳ trưởng thành của tuổi thanh xuân. Bởi vì chúng
tôi đều đã trưởng thành rồi, có thể tự do yêu đương, tình bạn tốt
đẹp có thể bị đe dọa, vì vậy cậu ấy cảm thấy lo lắng chăng.
Nghĩ như vậy trong lòng tôi cảm thấy được giải tỏa, càng yên
lòng.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Chương 5
Chín mươi chín đóa hồng.
Buổi tối, Alawn tổ chức cho tôi một bữa tiệc sinh nhật nhỏ tại nhà
cậu ấy. Bố mẹ và cô giúp việc đều được mời sang nhà tôi chơi, còn
lại một đám trẻ mà theo lời mẹ của Alawn là “lũ con nít ngây thơ
đáng ghét” trong nhà.
Tôi kéo theo cả Duyệt Duyệt đến đó, tự cho rằng Alawn chắc chắn sẽ
khen ngợi sự chu đáo của mình. Ai ngờ, phản ứng của Alawn lại cực
kỳ bình thản. Đám bạn đầu trộm đuôi cướp của Duyệt Duyệt xinh xắn
đã them rỏ nước dãi như chó nhìn thấy xương rồi.
Alawn bỗng hỏi thầm tôi, có phải là tôi chột dạ, bởi vì tôi muốn
hẹn hò với Leo, muốn thoát khỏi bạn thân là cậu ấy nên mới tìm một
cô gái khác đến để bù đắp không.
Tôi đưa tay xoắn xoắn lọn tóc, ngây người ra cười hì hì, nói rằng
ưu điểm lớn nhất của cậu ấy là có khả năng nhận thức. Sau đó, Alawn
liền sa sầm nét mặt, không thèm để ý đến tôi nữa.
“Làm gì mà nhỏ nhen thế hà! Ăn quýt không?” Tôi bóc một quả quýt để
hối lộ cậu ấu, Alawn vẫn không thèm để ý đến tôi.
Leo đã đến. Vừa nhìn thấy tôi, Leo đã cười và nói rằng Tiểu Lạc Lạc
phơi nắng đen đi nhiều. Mặc tôi trở nên méo mó, buồn đau vô
cùng.
Khẽ liếc về phía Alawn, tên tiểu tử đó đang đứng trong gọc cười
trộm. Nhìn điệu cười là tôi biết cậu ấy không còn tức giận nữa rồi.
Quả nhiên cậu ấy đã hết giận, chủ động chạy tới, ghét sát vào tai
tôi nói: “Lát nữa sẽ có điều bất ngờ tặng cậu”.
“Thật hả?! Cái gì vậy?” Tôi thích nhất là những điều bất ngờ. Tôi
thích một cuộc sống có điều gì đó để hy vọng, mong ngóng.
“Nói cho cậu biết thì còn gì là bất ngờ nữa, cứ đợi đấy nhé!”Cậu ấy
cố làm ra vẻ bí mật, lại còn chớp chớp mắt đầy tinh quái. Sau đó
liền chạy hòa vào với đám bạn đang huyên náo trong phòng.
Tôi đưa mắt nhìn Duyệt Duyêtn, tính tình cô ấy vốn cởi mở nên không
hề cảm thấy lạ lẫm, đang nói chuyện một cách say sưa với ba đứa bạn
cấp ba của tôi.
Một lát sau, tiếng chuông cửa vang lên, tôi chạy ra mở cửa, một
chàng trai tuấn tú bước vào . Tôi vừa ngạc nhiên vừa bối rối, đó
chính là An Lương!
“Lạc Lạc Tô, đã lâu không gặp, tặng cậu, chúc cậu sinh nhật vui
vẻ.” An Lương vẫn phong độ như xưa, hào phóng đưa về phía tôi một
chiếc hộp gói rất cầu kỳ, tinh tế.
Tôi ngây người không biết phải làm thế nào, rồi quay lại tìm Alawn,
không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“An Lương, vào đi!” Alawn chạy lại, nhìn tôi cười tinh quái, “Tớ
với An Lương, không đánh nhau thì không trở nên thân thiết, mấy
trận đánh nhau đó thật đã đời, hóa ra An Lương cùng là người vui ,
hai bên đã bắt tay giảng hòa từ lâu rồi!”.
“Ờ, Alawn thường nhắc tớ phải chăm sóc cậu.” An Lương mỉm cười nói
với tôi. Bấy giờ tôi mới nhớ ra, Ab Lương học cùng trường đại học
với tôi nhưng không cùng khoa. An Lương rất hiếm khi đá bóng nên
tôi cũng ít khi nhìn thấy cậu ấy.
Alawn và An Lương bá vai bá cổ bước vào, vừa đi vừa hét lên: “Đi,
vào trong nhà rồi nói, đứng ngoài luyên thuyên với phụ nữ làm
gì…”.
“…” Lẽ nào, đây là điều bất ngờ mà tên ngốc kia vừa nói ư. Tôi liếc
nhìn Leo một cái, anh ấy cũng đang nhìn tôi, mỉm cười vẫy tay với
tôi, ra hiệu gọi tôi qua đó.
“Tặng em,Tiểu Lạc Lạc, sinh nhật vui vẻ.” Leo tặng tôi một bức
tranh sơn dầu được đóng khung rất đẹp, “Anh vẽ tặng em đấy”.
“A! Leo, anh cũng biết vẽ cơ à? Ngưỡng mộ quá đi mất! Bức vẽ đẹp
quá! Rất giống em! Cảm ơn anh!” Tôi rất vui sướng, vốn cứ nghĩ rằng
Leo không chuẩn bị quà gì tôi cả.
“Đâu có giống cậu? Cậu mà xinh thế á?” Alawn thò cổ vào trêu
chọc.
Tôi đang đinh phản pháo, Leo đã giúp tôi: “Tiểu Lạc Lạc là cô bé
xinh xắn mà”.
“Cao nhân cao kiến!” Tôi giơ ngón tay trỏ về phía Leo.
Alawn ho khan một tiếng, lườm tôi một cái. Tôi hiểu ý cậu ấy. Mặt
tôi bỗng đỏ lựng lên.
Lúc đó, tiếng chuông cửa lại vang lên. Mở cửa ra xem, là một cậu bé
hoàn toàn xa lạ tầm khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Cậu bé thò cổ
vào, nhìn khắp một lượt hơn mười người trong phòng, hỏi một cách sợ
sệt: “Xin hỏi, chị Lạc Lạc Tô có ở đây không ạ?”.
“Chị đây.” Tôi ngạc nhiên nói.
“Chào chị, em là nhân viên của cửa hàng hoa**, một anh đã đặt ở cửa
hàng em chín mươi chín bông hồng, bảo bọn em mang tặng chị.”
Hóa ra là người đến đưa hoa. Tôi đón nhận bó hoa to đùng đó, còn có
cả một tấm thiếp nho nhỏ.Duyệt Duyệt đã nhanh tay cướp tấm thiếp,
đọc to nội dung trong đó lên: “Em mãi mãi là cô gái đáng yêu nhất
trong lòng anh. Chúc em sinh nhật vui vẻ.”Sau đó, Duyệt Duyệt còn
hét toáng lên, “Oa, ký tên là, một người con trai luôn thầm yêu em.
Oa! Oa!” Duyệt Duyệt quả là có năng khiếu khuấy động không khí. Mọi
người bắt đầu trầm trồ òa lên theo tiếng của Duyệt Duyệt. Không
biết ai đó trong phòng đã huýt một hồi sáo dài mang đầy ý nghĩa.
Không biết là do hoa hồng quá đỏ, hay là ánh mắt quá sắc bén của
mọi người, khuôn mặt tôi bỗng chốc đỏ ửng lên khi bỗng trở thành
tiêu điểm của họ. Mọi người bắt đầu đua nhau đoán xem người con
trai luôn yêu thầm tôi là ai. Đám con trai bắt đầu công kích lẫn
nhau, thoái thác cho nhau.
Chỉ có Leo đứng khoanh tay, nhìn tôi đầy mờ ám. Cặp đồng tử xanh
của anh ấy cứ như xuyên thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn
tôi, khiến nó rung lên mãnh liệt...
Duyệt Duyệt đẩy tôi một cái: “Thật chẳng ra sao cả! Lạc Lạc! Yêu
rồi không nói cho tớ biết! Nói nhanh, cậu chắc chắn biết nó là ai
rồi!”.
Thấy cậu bé đưa hoa ngây ngây ngô ngô chuẩn bị ra về, Duyệt Duyệt
túm cậu ta lại: “ Em bé, nói cho chị biết, ai đã đến cửa hàng đặt
hoa?”.
Cậu bé ấp úng nói rằng, đó là một anh có dáng người cao cao, rất
đẹp trai.
Duyệt Duyệt quả là tinh quái, cô ấy lập tức chỉ vào đám con trai
đang có mặt trong phòng.
“Em thử nhìn xem người đó có mặt ở đây không.”
Cậu bé nhìn quanh phòng một lượt khe khẽ gật đầu.
Vậy là mọi người lại một phen náo loạn, yêu cầu cậu bé chỉ rõ xem
đó là ai.
Cậu bé nhìn về phía tôi, khe khẽ nói: “Anh ấy dặn không cho phép em
được tiết lộ”.
Tôi đứng ra giải vây cho cậu bé, nói cho mọi người đừng làm khó
cậu, để cho cậu bé đi về. Nhân lúc mọi người không để ý, tôi kéo
Alawn vào một góc, hỏi cậu ấy: “Tham mưu của tớ, cậu thử nói xem,
dùng trí thông minh và tài phán đoán của cậu, bó hoa này là do ai
tặng nhỉ.”
Chương 5
Chín mươi chín đóa hồng.(tiếp)
Alawn sững người lại, nói cậu ấy không biết.
“Tớ cảm thấy … có thể là… là Leo.” Tôi ngượng ngùng vặn vẹo đầu
ngón tay, nhớ đến dòng ký tên đó, trong lòng vừa vui sướng vừa lo
sợ.
“Tại sao?”. Alawn hỏi.
“Dựa vào dòng ký tên ấy, một chàng trai luôn thầm yêu tớ, là đàn
ông mà, ngoài Leo ra, đám con nít các cậu có ai xứng được họi là
đàn ông lhông?” Tôi đã sớm phân tích một cách rất rạch ròi.
“Lạc đại ngốc, chúng tớ đều được coi là đàn ông rồi!” Alawn không
chịu nổi liền hét toáng lên.
“Dù soa tớ vẫn đoán chắc chắn là Leo! Không thể sai được!”
“Tại sao?”
“Trực giác của con gái!”
Suốt buổi tối, Duyệt Duyệt đều dò đoán xem ai là người đã tặng tôi
hoa hồng. Sau khi nghe kể về một tình ngắn ngủi của tôi hồi cấp ba,
cậu ấy quả quyết chính là An Lương. Tôi nhìn về phía An Lương cậu
ấy đang anh bánh ga tô. An Lương ngồi ngay ngắn trên so pha, nhâm
nhi từng ngụm rượu vang nhỏ, dùng dĩa chậm rãi nếm bánh sinh nhật.
Điệu bộ giống như quý tộc nước Anh ở thế kỷ Mười tám. Thật không
thể hiểu nổi, tại sao một chàng trai nho nhã như An Lương lại có
thể kết bạn và hòa hợp với tên tiểu tử bất trị Alawn được nhỉ. Nghe
nói, An Lương và người bạn gái đã chia tay với người bạn gái là dân
xã hội đen của cậu ấy rồi.
“Không thể là cậu ấy được.” Tôi nói.
Duyệt Duyệt hỏi nguyên nhân, tôi lại không thể nói ra được, cố tỏ
làm ra vẻ thần bí, nói trực giác của con gái, sau đó giả vờ khiêm
tốn, nói rằng chắc đây là trò đùa ác ý của ai đó, cố ý trêu trọc
tôi thôi.
Thực ra, trong lòng tôi đã có câu trả lời, chỉ có điều muốn chờ đợi
và khát vọng nó được chứng thực mà thôi. An Lương tiến lại gần,
ngồi xuống bên cạnh giải vây cho tôi: “Đừng làm khó cho Lạc Lạc Tô
nữa, tớ rất hiểu cậu ấu, cậu ấy nói không biết, vậy chắc là không
biết rồi.” Tôi cảm kích nhìn An Lương nói cảm ơn cậu ấy.
“Cậu đừng nói cảm ơn tớ, thực ra, tớ luôn cảm thấy hổ thẹn với
cậu…” An Lương nói, “Tớ luôn muốn nói một câu xin lỗi với cậu nhưng
không có cơ hội. Alawn đã không cho tớ tiếp cận cậu dù chỉ là mon
men đến gần lớp cậu. Tớ biết, thành tích học tập của cậu vốn rất
tốt, thất bại trong kỳ thi đại học có thể cũng liên quan đến tớ…”
Nói đến đó, nụ cười trên môi cậu ấy vụt tắt, nghiêm túc nói: “Lạc
Lạc Tô, xin lỗi cậu”.
Thực ra, tôi đã không còn muốn tra cứu nữa. Từ nhỏ tới lớn, Alawn
đã bày trò trêu chọc tôi quá nhiều rồi, nào là bắt sâu róm thả vào
trong hộp bút của tôi, cởi quần ngay trước mặt tôi để làm cho tôi
sợ… Vì vậy, tôi đã quá hiểu tâm địa đem tối của bọn con trai, chỉ
là do tinh nghịch, không liên quan gì tới vấn đề đạo đức cả. Nhưng
lời xin lỗi thành khẩn đó, đôi mắt chứa đầy hối hận của An Lương
đang khát khao nhận được sự tha thứ, khoan dung… Điều đó khiến
những khúc mắc trong lòng tôi sau khi tan biến đã hoàn toàn nhường
chỗ cho niềm cảm kích vô cùng.
“Cậu có tha thứ cho tớ không?” An Lương hỏi.
“Tớ đã không còn giận cậu từ lâu rồi.” Tôi cười.
“Cậu quả là đại lượng đúng như lời Alawn nói.” An Lương thở phào
một tiếng, đôi mắt sáng bừng như trăng non mới nhú.
“Alawn khen tớ là đại lượng à? Cậu ấy có nói với Leo rằng, tớ là
mãnh hổ hạ sơn đấy.” Tôi mím môi lại, liền nhìn thấy Alawn đang cầm
một chiếc bánh ga tô, chạy đuổi theo Duyệt Duyệt quanh phòng, khắp
đầu tóc người ngợm bọn họ toàn là kem sữa. Chỉ một lát sau, tiếng
hét của Duyệt Duyệt đã từ trạng thái hăng hái chuyển sang thê thảm
rồi…
“Lạc Lạc Tô, mái tóc ngắn rất hợp với cậu.” An Lương lại nói tiếp,
đôi mắt lá răm nhỏ, dài đầy khả năng sát thương.
“Hả? Ờ ờ…” Tôi ít có cơ hội tiếp xúc với những lời khen trực tiếp,
vì vậy khi được khen sẽ cảm thấy thấy đầu óc rối tinh, huống hồ lại
là nhận được lời khen từ đối tượng của mối tình đầu, tâm hồn lập
tức mơ màng bay bổng biết mình đang ở đâu nữa.
“Cậu gầy đi có phải liên quan tới câu nói của tớ ngày đó không?” An
Lương lại hỏi tôi một cách thẳng thắn như vậy, nụ cười của cậu ấy
đầy thiện ý.
“Ha ha, có đấy…” Tôi cũng không dấu giếm.
“Thực ra, việc tớ và bạn gái cũ chia tay nhau, ít nhiều cũng liên
quan tới cậu.” An Lương nói.
“Hả?” Điều này là điều tôi không ngờ tới nhất. Tôi ngạc nhiên nhìn
cậu ấy, “Tại sao?”.
An Lương chỉ cười mà không trả lời, đưa cho tôi một chai nước
chanh: “Cái này, tớ tiện thể mua trên đường, tớ vẫn nhớ cậu thích
uống loại này mà”.
Tôi nhận chai nươc, nói cảm ơn. Cậu ấy dịu dàng nhìn tôi cười.
Chuyện cũ càng giống như dòng suốt trên vách đá, tha thiết tuôn
chảy. Mặc dù mới chỉ qua nửa năm nhưng nay nhớ lại vẫn giống như đã
cách hàng thế kỷ. Hồi đó còn trẻ con hơn bây giờ. Mùa xuân năm lớp
mười hai đó, trên sân vận động, phong thái tuấn tú, hiên ngang,
mạnh mẽ của cậu ấy, vẻ ngang ngược khi cở áo khoác ra lệnh cho tôi
giữ hộ, sự ân cần, dịu dàng khi mời tôi uống nước chanh... còn túi
bỏng ngô thơm lừng ngọt ngào lúc cùng nhau xem phim, còn có… còn có
nụ hôn suýt nữa thì trở thành hiện thực…
Tôi nhìn đôi môi của An Lương, đó hồng ươn ướt. Trước cái nhìn chăm
chú của cậu ấy, tôi bỗng cảm thấy căng thẳng. Đang bẽn lẽn ngồi
nghịch móng tay, một miếng bánh ga tô bay tơi và “ bốp” phủ đầu
khuôn mặt khôi ngô của An Lương. Ngay sau đó là tiếng hét điếc tai
của Alawn: “Để tớ dạy cậu tán gái!”.
Tôi chỉ vào bộ dạng của An Lương, cười đến nghiên ngả hết cả người,
bỗng nhiên mắt mũi tối sầm lại, hóa ra Duyệt Duyệt đã úp cả một đĩa
bánh ga tô lên mặt tôi. Bên tai còn vang lên giọng hét lanh lảnh
của Duyệt Duyệt: “ Để tớ dạy cậu đi tán trai!”.
Tôi bất dắc dĩ đưa mắt ra hiệu cho An Lương túm lấy miếng bánh trên
bàn, bắt đầu phản kích. Đám người trong phòng bắt đầu trở thành một
trận hỗn độn không khí náo nhiệt bắt đầu đạt tới cao trào.
Nhìn bề ngoài, Duyệt Duyệt có vẻ nhẹ nhàng thanh tú nhưng thực chất
lại rất tinh nghịch. Chỉ cần cho cô ấy một khoảng không gian, cô ấy
lập tức có thể biến thành một chú ngựa hoang. Tôi vô cùng ngưỡng mộ
cách sống ngày nào cũng hăng hái, hồ hởi khoáng đạt như thể đang
sống trong ngày tận thế của cô ấy, rồi thầm than thở sao bản thân
không làm được như vậy.
Sắp đến mười hai giờ, một số người ra về, một số người say khướt,
đám còn lại cũng đầu đã ngà ngà say, thần chí không còn tỉnh táo
nữa rồi. Mơ màng thì thầm ba năm cấp ba năm cấp ba về trước “Tôi
thích cô ấy, cô ấy thích cậu ấy…”
Màn đêm ngoài cửa sổ đen sẫm, sao đêm thưa thớt. Mẹ đã sang gọi tôi
mấy lần, thấy tôi ngoan cố không chịu về nhà ngủ, bà ca cẩm vài câu
“Đều đã lớn hết rồi mà còn nghịch như con nít” rồi cũng phải cũng
phải chiều theo tôi.
Qua mười hai giờ, tôi đã thành người lớn rồi. Mặc dù tôi sớm đã
không coi mình là một đứa trẻ, nhưng khi thật sự bước vào thế giới
của người lớn, trong lòng vẫn cảm thấy đôi chút lo lắng không yên.
Tự cảm thấy rằng mình sẽ không thể vô tư cười đùa, không biết trời
cao đất dày là gì như hồi trẻ con, cũng không thể tùy tiện nói ra
những lời thiếu suy nghĩ nữa.
Trong cái đêm ca vũ thanh bình này, tôi thậm chí bắt đầu suy nghĩ,
nghĩ đến một vài vấn đề sâu sắc hơi. Màn đêm trước mắt tối đen như
vậy, còn con đường của tôi ở đâu. Lý tưởng, mới hôm qua ngẩng đầu
lên còn nhìn thấy, thời khắc mười tám tuổi trôi qua, dường như lại
trở nên xa xăm vô tận rồi
Chương 6
Trăm năm đầu bạc
Đó là một đêm tất cả mọi người đều say, duy chỉ mình tôi tỉnh
táo.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi đám người quá khích đó, tôi lôi thôi
lếch thếch lê tấm thân dính đầy kem sữa vào trong nhà tắm để
rửa.
Hôm nay, Alawn cũng uông không ít rượu. Cậu ấy vừa đưa lưỡi liếm
lớp kem dính quanh mép vừa đi theo tôi. Tôi vào nhà tắm, cậu ấy
liền đứng cạnh tôi. Nhìn qua tấm gương, khuôn mặt cậu ấu toàn màu
vàng, đỏ của kem sữa, chỉ còn lại đôi mắt đờ đẫn liếc qua liếc lại,
miệng lưỡi còn bận rộn liếm nốt chỗ kem còn đang dính trên tay. Bộ
dạng đó trong thật khôi hài. Tôi chỉ vào cậu ấy, cười phá
lên.
Alawn lườm tôi một cái, hơi rượu xông lên nồng nặc: “Bộ dạng của
cậu không… không buồn à?”.
Sau đó tôi không để ý tới cậu ấy nữa, bắt đầu rửa tay. Alawn lại
vẫn rì rà rì rầm bên tai tôi: “ Cô bạn học Duyệt Duyệt của cậu… quá
điên rồ, có mặt cô ấy ở đây quả lá đáng sợ… thật… thật sự không
điều khiển được! Đáng tiếc quá… một thân hình mỹ tuyệt đẹp”.
Tôi lườm cậu ấy một cái. Alawn mặc dù đã có phần say nhưng cũng vẫn
biết điều, thôi không nói xấu Duyệt Duyệt nữa bèn chuyển sang chủ
đề khác. “Đúng rồi… cậu, cậu ban nãy thì thầm với An Lương ở đó rất
lâu, nói… chuyện gì thế? Vừa cười… vừa nói, ra vẻ rất hòa… hòa hợp
nữa!”
Tôi bỗng quay sang nhìn Alawn rồi nhảy cẫng lên: “Tớ biết người
tặng hoa là ai rồi!”.
“Ai?” Alawn vốn đang định lè lưỡi liếm nốt chỗ kem còn lại trên
ngón tay, nghe tôi nói vậy, căng thẳng quá suýt nữa thì cắn cả vào
lưỡi.
“Là An Lương!” Bàn tay phải của tôi nắm chặt thành một nắm đấm, lim
dim đôi mắt, bộ dạng như đã tìm ra mọi chứng cứ để chứng
minh.
“Tại sao… lại nói vậy?”
“Trực giác của con gái.”
“Tên tiểu tử đó rốt cuộc… đã nói gì với cậu hả!” Alawn không chịu
nổi nữa, trợn mắt lên, “Cậu ta không thể… bất tài đến nỗi… muốn
nhai lại cỏ… cỏ đấy chứ?!” Sau đó, cậu ấy ngắm ngía tôi một lượt từ
trên xuống dưới giống như lũ hạ lưu, “Ngực cậu cũng không… to, mông
cũng không… mẩy! Rốt cuộc… cậu ta đã nói cậu những gì?”.
“Ai da! Liên quan đến bí mật cá nhân, tớ không nói cho cậu biết
được!” Tôi cũng không buồn để ý tới những lời bình phẩm của Alawn
về cơ thể tôi, đắc ý chơi trò ú tim, mỉm cười với chính mình ở
trong gương, sau đó tiếp tục rửa. “Này, cậu đi ra đi! Tớ muốn đi vệ
sinh!” Tôi đẩy mạnh Alawn.
Tên tiểu tử đó bắt đầu giở trò, nhất quyết không chịu đi ra, luôn
miệng hỏi: “Nói đi! Bọn cậu… nói những gì? Cậu… cậu có chuyện gì
đều hỏi tớ, tớ đều… đều trả lời hết mà!”.
“Cậu có thể cho phép người ta không vô tư như cậu được không?” Tôi
trợn mắt lườm cậu ấy một cái.
“Phù thủy Gà Mên, nói cho tớ biết đi mà! Bọn mình… ai với ai hả,
bọn mình… là người một nhà mà!” Alawn bắt đầu dùng hai bàn tay đầy
dầu mỡ của cậu ấy để túm lấy tôi, giả bộ ngây thơ đáng yêu. Cuối
cùng, cậu ấy buông ra một câu, “ Cậu cậu… thay đổi rồi”, để đe dọa
cho tôi sợ.
Tôi chậm rãi kéo tay cậy ấy ra: “ Đương nhiên là tớ thay đổi rồi,
tớ đã là cô gái trưởng thành không giống trẻ nhãi ranh như cậu. Cậu
có hiểu chuyện chính trị quốc gia không, cậu có hiểu chuyện thời sự
không? Cậu có hiểu tương lai tiền đồ không? Cậu có hiểu có trách
nhiệm hôn nhân không?”. Tôi càng nói càng đắc ý, càng nói càng xa
rời thực tế, “Còn nữa, cậu hiểu trái tim của một có gái trưởng
thành không? Cậu có hiểu không, có hiểu không? Vị thành
niên!”.
Alawn nhỏ hơn tôi hai tháng tuổi, thế là, việc công kích một người
còn hai tháng nữa mới đủ mười tám tuổi trở thành một việc vui nhất
trong ngày hôm nay của tôi. Nhìn điệu bộ nghiến răng nghiến lợi của
cậu ấy, tôi cản thấy vô cùng thoải mái.
Tôi dùng bộ mặt đắc ý theo kiểu “tớ làm thế đấy cậu làm gì được tớ
nào” để nhìn cậu ấy, nhưng khuôn mặt của Alawn bỗng biến sắc, “sầm”
một tiếng,cánh cửa phòng tắm bị đóng lại. Cậu ấy chỉ tiến một bước,
tôi đã lập tức cảm thấy không gian bị thu hẹp lại. Hơi thở mang
theo mùi rượu của cậu ấy phả lên mặt tôi. Tôi ngây người ra nói: “
Làm gì vậy… cậu muốn đóng cửa để đánh tớ hả? tớ kêu cứu lên đấy
nhé!”.