Không ngờ bà ta nhìn thấy, còn đi lại chỗ tôi. Tôi toát mồ hôi hột,
không lẽ bà ta định làm khó dễ cho phần chỉnhsửa hậu kỳ ảnh của
tôi? Nhưng bà ta còn tươi cười vui vẻ, tay cầmmấy tờ giấy, bắt
chuyện với tôi: “Cô Tống”. Kiểu xưng hô này có chút gượng gạo, tôi
gật đầu cười. Bà ta nói: “Chuyện là thế này, ảnh cưới của cậu Tống
chụp nhìn rấtđẹp, sắp tới ảnh viện chúng tôi định làm một bộ ảnh
cưới mới, chonên muốn…”. Câu đầu tiên khiến tính tự mãn của tôi bay
cao bay xa, không kìmđược sung sướng: “Nên muốn mời chúng tôi làm
người mẫu, chụpthêm một bộ nữa phải không?”. Bà chủ nhìn tôi, mắt
lóe lên, nói: “Phải, chúng tôi nhất định sẽ trảtiền thù lao”. Vừa
có ảnh cầm tay, lại có tiền bỏ vào túi, quá tốt, tôi vội vàng
gậtđầu: “Được”. Bà ta hơi ngập ngừng: “Chúng tôi đã hỏi qua cậu
Tống, nhưng cậuấy không đồng ý”. Tôi ưỡn ngực, dõng dạc: “Tôi quyết
là được”. Bà chủ lắc đầu: “Cái này cần chữ ký của đương sự”. “Không
phải tôi cũng là một trong hai đương sự sao?”Ánh mắt bà ta lại lóe
lên một chút, đắn đo: “À… cái chính là cậuTống đồng ý cơ”.
Tôi cầm tờ hợp đồng trong tay bà ta, vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm,
cứđể đó cho tôi”. Vào phòng chờ, tôi đặt tờ hợp đồng xuống trước
mặt Tống Tử Ngôn,ngọt nhạt nói kiểu như dỗ trẻ con: “Ký đi, ký đi”.
Hắn cau mày: “Mấy người ấy tìm em à?”. Tôi khoe khoang: “Đó là
chuyện đương nhiên, ảnh của em độc đáotuyệt đẹp khiến bọn họ đã
nhìn qua ngàn người mà vẫn động lòng,cứ năm lần bảy lượt mời em làm
người mẫu, tốn biết bao nước bọtem mới miễn cưỡng đồng ý đó”. Hắn
liếc nhìn tôi, chậm rãi nói: “Có phải em hiểu nhầm gì không?”. Tôi
trừng mắt nhìn hắn: “Em hiểu nhầm cái gì? Anh coi đây làchuyện tốt
đi, chúng ta chụp ảnh, người ta lại trả tiền, em đang nghĩcho anh
đấy”. Hắn hờ hững: “Không cần”. Bực quá đi mất, tôi kéo tuột mặt nạ
vợ hiền xuống, bày tỏ trắng trợnmong muốn của bản thân: “Bộ ảnh của
bọn mình em mới được mặccó mấy bộ thôi, mà váy cưới trong đây nhiều
thế này, bộ nào em cũngmuốn mặc hết, em cũng đâu ép anh phải chụp
với em đâu. Giờ vừahay có cơ hội này, anh chiều em chút đi”. Phản
ứng của hắn trước giọng nũng nịu và ánh mắt chờ mong của tôilà đứng
bật dậy, nhìn ra bên ngoài rồi nói: “Cũng muộn rồi, về sớmđi”. Tôi
bĩu môi, vươn tay định cầm túi, nhưng ánh mắt lại rơi trên nhữngbộ
váy cưới dưới ánh đèn rực rỡ mình còn chưa kịp mặc, nào đỏ,
nàotrắng, nào hồng. Chân tôi bước đi không nổi, lại ngồi xuống,
lẩmbẩm như ma nữ: “Có người suýt chút nữa đã kết hôn một lần
rồi,ảnh cưới cũng được chụp rồi, giờ sao lại là trong trắng kia
chứ, làmsao hiểu được người cả đời chỉ kết hôn một lần duy nhất.
Trước đâyngười ta đã chụp một lần rồi, giờ lại chụp lần nữa, làm
sao đảm bảođược sau này không chụp lần thứ ba, thứ tư kia chứ, lễ
phục cứ thayhết bộ này tới bộ kia, đương nhiên không chịu tốn công
sức chỉ vìmột lần này rồi, ừm, mình có thể hiểu mà, mình hiểu hết
rồi…”. Tống Tử Ngôn quay lại, giọng hơi mất tự nhiên: “Em lại nói
vớ vẩncái gì đó?”.
Tôi không nhìn hắn, giọng yếu ớt như u hồn quỷ nữ: “Đây chỉ là
lolắng khi kết hôn lần đầu thôi, nếu em có thể giống như người ta,
coikết hôn như trò chơi, cùng lắm là chơi lại từ đầu, thế thì đã
khôngphải tính toán chi li chỉ vì mấy bộ váy rồi, dù sao cũng đâu
phải chỉchụp một lần…”. Hắn lại ngồi xuống, nghiến răng trèo trẹo:
“Không phải anh đã nóicho em hiểu hết rồi à”. Tôi gật đầu: “Thì
hiểu rồi đó, nhưng anh cũng biết mà, em là điểnhình cho những con
người nhỏ nhen khó chữa. Khó đảm bảo hômnào đó sẽ không giở lại
chuyện cũ, anh đừng để tâm, cứ để một mìnhem từ từ mục nát trong
góc tối đi”. Hắn hung hăng trợn mắt nhìn tôi, tôi giả bộ như không
thấy, t iếp tụcquyết chí làm ma nữ chập chờn. Cuối cùng, hắn thở
dài, cầm lấy hợpđồng, đọc qua mấy lần, rồi lại ngẩng đầu lên, ánh
mắt bỗng trở nêntính toán: “Anh ký, nhưng sau này em đừng nhắc lại
những chuyệnnày nữa”. Tôi giả ngơ: “Cái nào?”. Mặt hắn xị xuống.
Tôi cuống quýt gật đầu: “Được, được, được”. Tuy bị mất đi một điểm
để có thể uy hiếp hắn, nhưng có thể chụpđược ảnh đẹp, tôi cũng cảm
thấy mãn nguyện rồi. Tôi mặc lại bộ váy cưới ban nãy ngồi yên chờ,
cả đống người trongphòng hóa trang đều vây quanh một cô người mẫu,
chẳng ai thèmquan tâm tới tôi. Lát sau, có người đi vào kêu cô
người mẫu kia rachụp ảnh, tôi cũng tò mò chạy theo coi thì thấy
Tống Tử Ngôn cùngcô ta đi vào chỗ chụp. Tôi ké o một người bên cạnh
lại, hỏi: “Có… cóphải nhầm rồi không? Người mẫu nam có phải là
người đó không?”. Người kia lơ đãng đáp: “ Cậu Tống đó không phải
người mẫu bênchúng ta mới mời sao, tuy chỉ là khách thôi nhưng khí
chất đúng làkhông tệ chút nào. Nhưng vợ anh ta cũng rộng lượng
thật, chỉ vì títiền thôi mà để cho chồng mình chụp ảnh cưới với
người khác”.
Tôi hóa đá, mãi s au mới hiểu, chẳng trách ánh mắt bà chủ kia cứ
lóelên như thế, hóa ra bà ta chỉ muốn mời một mình Tống Tử Ngôn
làmngười mẫu, căn bản là tôi chẳng có miếng nào! Nhìn về chỗ
chụpảnh, cô người mẫu kia đang tựa vào người Tống Tử Ngôn, còn
đặtmột tay lên vai hắn nữa chứ. Tôi hừ một tiếng, chạy vọt vào, đẩy
côta ra, bám lấy Tống Tử Ngôn như gà mẹ: “Không được chụp!”. Cả đám
người dừng lại, nhìn tôi ngạc nhiên, chỉ có Tống Tử Ngôn làtrưng bộ
mặt sẽ biết tôi như thế này, cười khẽ với tôi. Phó nháy từtrong tấm
vải đen ló đầu ra: “Cô là ai hả? Đừng có gây rối ở đây”. Tôi dang
hai tay cố sức che lấy Tống Tử Ngôn, tuyên bố chiếm hữu:“Tôi là ai
à? Tôi là vợ anh ta!”. Mắt Tống Tử Ngôn cong lên, vỗ nhè nhẹ lên
bàn tay tôi còn bámtrên cánh tay hắn. Được tiếp thêm sức mạnh, tôi
chất vấn: “Cóngười như các người sao? Tôi còn mặc váy cưới mà các
người đã tómlấy chồng tôi ghép đôi với người khác rồi!”. Phó nháy
chẳng biết trả lời sao, tôi kéo tay Tống Tử Ngôn đi rangoài, chưa
ra tới cửa, bà chủ đã đi tới, câu đầu tiên đã khiến tôi phảikhựng
lại:”Hai người không thể đi, hợp đồng đã ký rồi”. Đó là vì tôi bị
mấy lời nhập nhèm của bà ta lừa, tôi nổi giận: “Pháhợp đồng thì làm
sao?”.
Bà ta thả lại hai từ: “Đền tiền”. Chỉ hai từ này thôi đã kéo tôi
vào biển lửa ngùn ngụt ngay lập tức,hình ảnh cao lớn của tôi cứ từ
từ co lại, co lại, co lại, thành một chấmđen. Tống Tử Ngôn bước lên
trước, kéo tôi ra đằng sau, nói đềuđều: “Tiền phá hợp đồng với tiền
chụp ảnh thanh toán cả thể đi”. Lúc ra khỏi ảnh viện, tôi ầng ậng
nước mắt, nghĩ tới mớ tiền phải bỏra đó, tôi e dè hỏi hắn: “Tống Tử
Ngôn, anh không trách em chứ”. Hắn lắc đầu, chỉ nhắc nhở: “Sau này
làm chuyện gì thì cẩn thận mộtchút”. Hắn vừa nói tôi liền nhớ ra,
tôi lơ mơ không đọc hợp đồng, nhưnghắn thì đọc mà, kẻ cáo già như
hắn sao có thể tùy tiện ký được, tôihỏi lại:“Có phải ngay từ đầu
anh đã biết sẽ như thế không?”. Dưới ánh mắt hồ nghi của tôi, hắn
thản nhiên gật đầu, chẳng tráchsao hắn lại nghe lời tới thế, còn
hại tôi nghĩ mưu đồ của mình thànhcông, hóa ra là bị người ta tính
kế giăng bẫy, mất mặt thì không nóilàm gì, còn hai tay dâng nhược
điểm để hắn có thể nắm thóp… NhìnTống Tử Ngôn cứ nhơn nhơn, tôi
thương cảm vô ngần, dựa vàochuyện chiều nay thì tới ngày nào, tháng
nào, năm nào tôi mới cóngày lật ngược tình thế cơ chứ! Lúc về nhà,
tôi cúi đầu suy nghĩ, đithẳng vào phòng, mẹ tôi cũng đi theo, câu
hỏi đầu tiên là: “Lại bịmắc bẫy hả?”. Tôi sụt sùi: “Mẹ, mẹ chắc
chắn không định giữ con thêm hai năm đểnâng cao đẳng cấp của con
một chút à? Giờ mà gả con đi, con chắcchắn là tới khúc xương mẩu da
cũng chẳng còn đâu”. Mẹ tôi than thở: “Mẹ với bố mày chẳng phải
cũng sợ đêm dài lắmmộng sao”.
Tôi không hiểu: “Giờ ly hôn dễ thế, chỉ cần hắn có ý gì khác thì
cókết hôn hay không cũng có khác gì đâu”. Mẹ gõ đầu tôi: “Mẹ không
lo Tiểu Tống, chủ yếu là địa vị của màythôi”. Nhắc đến địa vị, tôi
chỉ hận không thể ngồi thu lu trong góc mà vẽvòng tròn: “Mẹ nghĩ
giờ con có địa vị sao?”. Nhìn đôi mắt thất thần của tôi, mẹ cũng im
lặng. Chỉ còn một luồng gió nhẹ thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá
vàng, báorằng đã tới mùa hoa tàn lạnh lẽo…Một lát sau, mẹ tôi mới
nói: “Dù có là thủ hạ của địa chủ thì ngườihầu với tá điền cũng
khác nhau, tuy số phận bị áp bức là không tránhkhỏi, nhưng chúng ta
cũng nên nghĩ cách nâng địa vị của con lên caomột chút”. Bà hỏi:
“Tỉ lệ sau này con có thể tóm được nhược điểm của cậu ta làbao
nhiêu?”. Tôi nhe răng: “Không…”. Bà lại hỏi: “Tỉ lệ sau này con
không sợ chết, cứ chạy về đây như lầnnày, lại còn làm khó cậu ta là
bao nhiêu?”.
Tôi nhếch mép: “Không…”. Mẹ xoa xoa đầu tôi: “Cho nên nói giờ là
đỉnh cao nhất trong lịch sửcủa con rồi, giờ mà kết hôn thì còn có
thể trá hình tá điền, để lâuthêm chút nữa thì chắc con biến thành
người ở rồi”. Tôi ngẫm nghĩ, quả nhiên là thế, lập tức vứt bỏ luôn
thành kiến vốncó với mẹ già, nhìn bà vô cùng sùng bái: “Mẹ, mẹ nghĩ
xa thật đó”. Mẹ cười: “Ai cũng bảo đàn ông là cổ phiếu, nhưng thực
ra phụ nữmới là cổ phiếu. Làm một người phụ nữ hiểu người đương
nhiên làquan trọng, nhưng quan trọng hơn là phải hiểu rõ mình, hiểu
đượckhi nào giá trị mình lên cao nhất để tung ra”. Đợi tới khi ảnh
chụp đã được rửa ra, chọn tấm ưng ý rồi gửi lại chobên kia, cổ
phiếu là tôi đây cam tâm tình nguyện theo cổ đông quayvề. Ngày trở
về, Tống Tử Ngôn vội vàng chuẩn bị hôn lễ, tôi vộivàng đi giảm cân,
quyết tâm nhịn ăn thành một thục nữ yểu điệutrước lễ cưới.
Hôm nay, đương lúc ngồi ôm bụng đói sôi sùng sục ởnhà coi ti vi thì
di động đổ chuông, tôi lơ đễnh nhận điện thoại, bênkia là giọng nói
của Tóc Vàng đã lâu không gặp: “Tần Khanh, tôinghe nói cô đã về
rồi, phải không?”. Vừa nghe đã thấy bực mình, tôi gom chút sức lực
còn lại hét lên:“Này, cậu đúng là đồ xấu xa, hôm đó tôi hỏi cậu đã
ly hôn chưa, cậucứ nói chưa kết hôn thì không được à, hại tôi bây
giờ từ thiếu nữtuổi thanh xuân biến thành thiếu phụ, cậu phải chịu
trách nhiệm đó!Tôi tin tưởng cậu thế, sao cậu lại đào hố cho tôi
nhảy vào chứ?”. Điều đáng thương là, cuối cùng Tống Tử Ngôn đã lấp
đất. Im lặng một hồi lâu, cậu ta mới nói, nhưng cũng không phải câu
trảlời: “Tôi gọi tới để tạm biệt cô”. Tôi sửng sốt: “Cậu muốn đi
đâu?”. Dường như cậu cười khổ, tiếng thở rất nhẹ vang lên: “Về Mỹ,
có lẽsau này không quay lại đây nữa”. Đầu óc tôi chao đảo, vội vàng
hỏi lại: “Khi nào bay?”. Cậu ta nói: “Ba rưỡi chiều nay”. Tôi ngẩng
đầu nhìn đồng hồ, chỉ còn một tiếng mười phút nữa thôi,tôi sốt
ruột: “Sao giờ cậu mới gọi điện chứ?”. Tóc Vàng cười: “Sợ cô đi
tiễn tôi”. Tôi hét vào điện thoại: “Sợ cái đầu cậu ấy, cậu cứ chờ ở
đó đi, giờ tôiphải đi đánh cho cậu một trận”.
Vội vàng cúp máy, đi xuống lầu. Ở sân bay không chỉ gặp Tóc Vàng,
mà còn gặp cả Triển Lộ, làm tôihơi mất tự nhiên. Trong suy nghĩ của
Tống Tử Ngôn, họ đã chia tayrồi cũng không thể coi là bạn bè, hắn
cũng sẽ không chủ động liênlạc với đối phương. Nhưng nếu có ngày
đối phương có việc muốnnhờ giúp đỡ, nếu khả năng cho phép, không
phiền hà thì chắc chắnhắn sẽ giơ tay cứu giúp. Không thân thiện,
nhưng cũng không thất lễ, đây là phong cách hànhsự nhất quán của
Tống Tử Ngôn. Nếu không phải những người màTriển Lộ quen biết sau
khi về nước không nhiều lắm mới tới tìm hắnthì có lẽ hắn chẳng thể
nhớ ra cô ta. Tuy cũng biết là thế, nhưng với Triển Lộ, tôi vẫn
thấy khó chịu, vẫncó vọng tưởng cô ta sẽ biến mất tăm trong phút
chốc. Thế nên chỉcứng đơ chào hỏi một câu đơn giản. Tuy mắt cô ta
to hơn tôi, nhưnglòng dạ cũng hẹp hòi như tôi, chỉ cười đáp lại rồi
nói với Tóc Vàng:“Hai người nói chuyện đi, chị đi trước”. Tóc Vàng
gật đầu, cô ta mỉm cười với tôi, ra hiệu chút nữa thì tới chỗcửa
đăng ký. Cô ta vừa đi, tôi liền trừng mắt nhìn chiếc ba lô to trên
lưng TócVàng: “Sao cậu đi mà không nói trước một tiếng hả?”. Cậu ta
chỉ cười, không đáp.
Tôi cũng không hỏi tiếp, bóng lưng chập chờn của Triển Lộ cứ
ẩnhiện, nhớ tới chuyện Tống Tử Ngôn từng nói Tóc Vàng hơi có
xuhướng thích chị gái, tôi càng lo lắng hơn: “Không thì đừng về
đónữa, chị cậu là người thân, còn ở đây cậu cứ coi tôi là người
thâncũng được mà”. Cậu ta nhìn tôi một lát, cúi đầu: “Không giống
đâu”. Tôi nhìn cậu ta cúi gằm mặt, mắt cụp xuống, đôi môi đỏ hồng,
đây làkhuôn mặt trẻ con tôi đã bắt nạt biết bao lần. Từ lúc tôi mới
vàocông ty tới nay, thực ra lúc nào cậu ta cũng ở bên tôi, từ bữa
tiệc đónnhân viên mới dở khóc dở cười tới tận giờ phút này. Nghĩ kỹ
lại, mỗilần tôi ấm ức khổ sở, cậu ta đều ở bên tôi, từ lúc hung
hăng bày tỏ ởbữa tiệc, tới lần gặp lại Tô Á Văn trong bệnh viện, cả
lúc thảm hạichạy về từ Thanh Đảo và trong bữa tiệc rượu xa hoa cuối
cùng.
Mỗi khi tôi khổ sở thảm hại, cậu ta đều ở bên, giơ khuôn mặt trẻcon
chịu ức hiếp chà đạp. Cậu ta là người bạn đầu tiên khi tôi vàocông
ty, mắt tôi bỗng nhiên hơi ươn ướt, “Không đi được không?Sau này
tôi sẽ không bắt nạt cậu nữa?”. Bỗng nhiên cậu ta nở nụ cười: “Tần
Khanh, sao cô lại dễ bị lừa quávậy chứ?”. Tôi tròn mắt nhìn cậu ta.
Dường như cậu ta rất vui: “Cô bắt nạt tôi ấy à? Tới giờ mà cô
vẫncòn nghĩ mình bắt nạt tôi sao? Nói cho cô hay, là tôi lừa cô đó,
mấykiểu ngây thơ vô tội dễ bắt nạt là tôi giả bộ để lừa cô đó, tôi
vẫnmuốn thử xem người khiến Tống Tử Ngôn bỏ rơi chị tôi là ngườinhư
thế nào. Cho dù cô không biết, nhưng cuối cùng tôi đã lừa cô,nói
Tống Tử Ngôn là anh rể tôi, hại cô tức tới mức đó, cô không nhớra
sao?”.
Tôi nhìn cậu ta, chẳng biết phải làm thế nào. Gương mặt châm
chọcthẳng thắn của cậu chẳng còn chút xíu thuần khiết vô hại ngày
nào. Thấy tôi đờ người ra, cậu ta còn cố ý véo mặt tôi, kết luận:
“Cô ngốcquá, ngay cả người lừa cô như tôi cũng chả thấy thỏa mãn
chút nào,thế mới nói tôi ghé t nhất là quen với người ngốc”. Người
trước mặt, khuôn mặt quen thuộc, nhưng tính cách xa lạ biếtbao, tôi
không biết phải nói gì. Giọng nữ ngọt ngào giục người đăngký vang
lên trong sân bay, chúng tôi đều ngẩng đầu nhìn hàng chữđang chạy
liên tục trên bảng điện tử. Đó là chuyến bay của cậu ta. Nếu như
bình thường, nếu khí thế cậu ta yếu ớt, tôi sẽ đánh cậu ta,nếu khí
thế cậu ta mạnh, tôi sẽ thầm đánh cậu ta trong đầu, nhưnggiờ đã sắp
tới lúc chia tay, trong lòng tôi chỉ còn đầy thương cảm,nhìn qua
bảng điện tử rồi dặn dò như trẻ con: “Không quan tâm, tớinơi rồi
nhớ phải chăm sóc mình thật tốt nhé”. Cậu ta im lặng, chỉ cúi đầu
khẽ thở dài, lát sau đột nhiên ngẩng đầunhìn ra sau lưng tôi, sửng
sốt kêu lên: “Tổng giám đốc?”. Tôi vội vàng quay người ra sau nhìn,
bỗng nhiên tóc bị cậu ta kéo,đau, toàn thân ngã về phía trước, trên
môi ấm áp. Đầu óc trống rỗng,tới lúc có phản ứng thì tên thủ phạm
đã khoác ba lô đi tới cửa soátvé. Tôi nhìn theo ba lô của cậu ta
lẫn vào trong đám người nhốnnháo, rất muốn nói lời tạm biệt, nhưng
chẳng hiểu sao không thể cấtnên lời.
Mãi tới khi cậu ta rẽ vào góc khuất, không còn nhìn thấy bóng,
tôimới quay người, chậm rãi đi về. Lúc ngồi trên xe taxi, di động
trong túi tôi rung lên, hóa ra là tinnhắn của Tóc Vàng. “Có một câu
nói thật chưa kịp nói cho cô biết. Dù không xem phim kinh dị, tôi
vẫn luôn muốn nắm tay cô. Tạm biệt”. Suy nghĩ rối bời, không dám
nghĩ tiếp, nhưng nước mắt đã rơi. Lúc về nhà, Tống Tử Ngôn đã về,
hỏi: “Đi đâu thế?”. Tôi thả túi xuống, nói: “Đi tiễn Tóc Vàng, hôm
nay cậu ấy ra nướcngoài”. Hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của tôi, không
hỏi nhiều, chỉ “ừ” mộttiếng, rồi vào phòng ngủ. Trong lòng tôi bỗng
xúc động, vội đi nhanhvào, ôm lấy hắn từ phía sau. Hắn không nhúc
nhích, chỉ hỏi: “Làmsao thế?”. Tôi khịt mũi: “Không sao, chỉ muốn
ôm anh một cái, thấy hạnh phúclắm”. Hắn không nói, chỉ đặt tay lên
bàn tay tôi đang ở bên hông hắn, từ từsiết chặt.
Tôi cúi đầu nhìn bóng hai chúng tôi ôm nhau trên sàn nhà, cảm
độngbiết bao. Khi tôi đã đến bước này, mới phát hiện hóa ra anh vẫn
ở nơi đây. Khi anh vô tình chờ tới ngày này, mới thấy tôi đã bước
tới đó rồi. Không sớm chẳng muộn, không tương lai chẳng quá khứ, cứ
đithẳng đến đó, đúng vào thời khắc tuyệt đẹp nhất. May mắn biết
bao, chúng ta kịp gặp nhau; khó khăn biết bao nhiêu,chúng ta đã kịp
học được phải quý trọng, không để vuột mất. Còn chuyện tổ chức hôn
lễ ra sao, lần đầu tiên giữa tôi với Tống TửNgôn bùng nổ chiến
tranh gia đình. Theo chủ nghĩa thực dụng của hắn mà nói, ngày ấy là
cho bản thân,chẳng cần cho ai coi cả.
Theo tư tưởng lãng mạn của tôi mà nghĩ, kết hôn là chuyện cả đờichỉ
có một lần, cho dù làm xiếc khỉ, tôi đều hận một nỗi không thểkhiến
cho cả ngàn người đều đổ ra đường. Tống Tử Ngôn chẳng chút mảy may
đếm xỉa tới tâm tình của tôi,nhưng lúc ở nhà tôi, còn nể bố mẹ nên
quyết định cử hành hôn lễ“đơn giản”. Cứ theo hiểu biết của tôi về
hắn, cái “đơn giản” đótuyệt đối là tiêu chuẩn thấp nhất, vì thế,
tôi bèn ra đòn sát thủ, hômnào đó làm bộ vô tình gọi điện cho ông
nội hắn. Hiệu quả ngay tứcthì, ba tiếng sau, hai chiếc xe dừng ở
dưới lầu, bốn vị phụ huynh haiđời nhà họ Tống cùng lên sân khấu,
mưu sự bí mật trong phòng vớiTống Tử Ngôn hồi lâu, ba tiếng sau mới
ké o nhau đi ra. Khuôn mặtkhông giấu nổi niềm vui, ông nội quay
sang hứa hẹn với tôi: “TiểuLiên, hôn lễ của cháu cứ giao cho ông,
đảm bảo là cháu sẽ khôngquên được”.
Nhìn sang khuôn mặt u ám của Tống Tử Ngôn bên cạnh, tôi còn giảbộ
chớp mắt ngây thơ: “Sao thế?”. Hề hề, gần mực thì đen, giờ đầu tôi
quả nhiên cũng toàn ý nghĩ xấuxa. Tống Tử Ngôn nhìn ông nội đang
vui vẻ mặt mày rạng rỡ, nhìn tôirồi lắc đầu tỏ vẻ thông cảm: “Em sẽ
hối hận đó”. Tôi tiếp tục chớp mắt giả vờ vô tội: “Anh đang nói
gì?”. Tống Tử Ngôn vỗ vỗ đầu tôi, rất thương xót: “Có câu, tự gây
oannghiệt không thể sống”. Mãi tới ngày tổ chức hôn lễ, tôi mới
hiểu được tại sao hắn lại cảmthông như vậy, tại sao hắn lại nói ra
câu ấy. Nhìn bốn vị phù dâu “như hoa” bên cạnh, tôi đâu chỉ hối hận
khôngthôi! Tôi hận không thể lao ra tóm lấy cái nơ ông cụ đeo, liều
mạnghét to: “Cùng lắm là cưới nhau thôi mà, sao ông phải tìm tới
bốn phùdâu, bốn phù rể hả? Nhiều người thế không tính, tuy cháu có
nói phùdâu không thể cao hơn cháu, không thể gầy hơn cháu, không
thểkiêu hơn cháu, mắt không thể to hơn cháu, môi không thể hồng
hơncháu, tóc không thể dài hơn cháu… nhưng ông có cần phải tìm
tớibốn người xinh đẹp như hoa thế không hả?”.
Tiếc là tôi không có dũng khí ấy, càng không có sức lực, bởi để
giữcho bụng trong ngày hôm nay phẳng lì, tôi đã nhịn ăn ba ngày
rồi…Cái này gọi là không nỗ lực giảm bé o, hôn lễ sẽ bi thương. Giờ
tôi đã đói tới mức tay chân mềm nhũn, mắt thấy sao bay…Thế nên lúc
ông nội Tống Tử Ngôn bày ra đủ cách xuất hiện trênsân khấu như
xuống từ khinh khí cầu, bay ra với cái xích đu..., tôichỉ có thể
cụp đôi mắt thất thần để ông cụ thấy khó mà lui, tronglòng thầm
khóc lóc thảm thiết. Gia Cát Lượng vĩ đại không nghe lờihoàng thúc,
hậu quả là Nhai Bình đại bại, Tống Tử Ngôn ơi, câuchâm ngôn kia của
anh thật đúng, tự gây oan nghiệt, không thểsống!!!
May là cuối cùng ông cụ cũng lược bỏ những tưởng tượng phim ảnhấy,
tôi lập tức kéo tay bố đi lên thảm đỏ. Nhưng chẳng có chút lãngmạn
nào, vì cả người tôi đang dựa hẳn vào người bố, để ông kéo tôiđi.
Tới trước bàn làm lễ, bố tôi làm xong nghi thức bàn giao choTống Tử
Ngôn, tôi ngã thẳng vào lòng Tống Tử Ngôn, thực hiệntriệt để tại
gia “dựa” cha, xuất giá “dựa” chồng. Người dẫn chương trình quả
nhiên là do ông nội mời tới, cũng lảinhải như lên cơn, thấy tôi
đang đói tới sắp chết, còn đề nghị muốnchơi mấy trò gì mà cắn táo
ăn mì. Giữa tiếng người ồn ã, Tống TửNgôn cũng chẳng phản đối, chỉ
nhìn anh ta mỉm cười nhẹ nhàng, taonhã. Hắn cứ điềm đạm, nhẹ nhàng
cười như thế một lát, người dẫnchương trình lau mồ hôi, tuyên bố:
“Giờ tôi xin được tuyên bố, hônlễ bắt đầu.”Lần này anh ta không dám
nói nhiều nữa, chỉ hai ba câu đã vào đề,tôi toàn thân bủn rủn, đầu
óc trống rỗng, chỉ cầu cho lễ cưới nhưhành hình này kết thúc nhanh
chóng. Một chị phù dâu “như hoa” ởđằng sau biết điều đi qua, khéo
léo đẩy đẩy, nói vào tai tôi: “Tới lượtcô phát biểu kìa”.
Tôi nhìn lướt qua, thấy mẹ đang ngồi đối diện với mình nắm tay
lạithì tỉnh táo ngay lập tức!Hôm qua, hai mẹ con ngủ cùng với nhau
đêm cuối cùng. Mẹ tôi âncần dạy bảo, lễ cưới lần này nhiều nhân vật
nổi tiếng có mặt, muốntôi nhất định phải nắm lấy thời cơ, nâng địa
vị của mình lên một bậc. Mà biện pháp đơn giản nhất chính là tới
lượt cô dâu phát biểu thì kểlại chuyện chú rể theo đuổi mãnh liệt
làm rung động trái tim thiếunữ ra sao, tôi cảm động trước tấm chân
tình mới bằng lòng lấy anhấy. Như vậy sẽ hạ uy chú rể, nâng uy cô
dâu, là đòn phủ đầu thứ nhấtsau lễ cưới của mỗi cô dâu!
Lần tâm sự ấy khiến con nòng nọc bé nhỏ là tôi đây như tìm đượccuốn
bí kíp võ công, nhanh chóng trở thành một con cóc to, bỗngthấy hưng
phấn trong lòng, cùng mẹ già nghiên cứu cả đêm mới viếtra được mấy
trăm từ giải phóng con người tôi. Tôi vội vàng đứng thẳng, ưỡn ngực
ngẩng đầu, lưng thẳng tắp, mắtsáng như sao nhìn Tống Tử Ngôn và
khách mời phía dưới, hắnggiọng bắt đầu đọc thuộc lòng: “Tôi và Tống
Tử Ngôn gặp nhau ởtrường đại học, nhưng anh ấy là giáo viên, tôi là
s inh viên”. Kháchkhứa ngồi dưới bắt đầu xì xào, dù sao chuyện tình
thầy trò cũng hơihiếm, mà thầy giáo như Tống Tử Ngôn lại càng đáng
phải lên án. Nhưng Tống Tử Ngôn chỉ hơi kinh ngạc, rồi sau đó cứ
tủm tỉm cười. Tôi nói tiếp: “Sau đó Tống Tử Ngôn, lúc đó là thầy
Tống hẹn tôi rangoài ăn, đi xem phim, còn lợi dụng thân phận của
mình ép tôi sángnào cũng phải dậy sớm đi gặp anh ấy (chạy
bộ)”.
Tiếng xì xào bêndưới càng lúc càng to, ngay cả thị trưởng Tống cũng
cau mày nhìnTống Tử Ngôn bằng ánh mắt không đồng tình, còn hắn chỉ
khẽnghiêng đầu, mỉm cười nghe rất chăm chú. Được bố chồng quan lớn
ủng hộ, tôi sĩ khí ngất trời, tiếp tục tố cáo:“Sau này vào công ty,
anh ấy lại lợi dụng quyền lợi của tổng giámđốc, ngày nào cũng sai
tôi tới nhà rửa bát nấu cơm, còn tạo cơ hộicùng đi du lịch. Lúc tôi
tạm nghỉ việc còn nhất quyết đi tìm, bắt tôiquay lại, còn dùng thủ
đoạn ác độc ép tôi ở chung nhà. Tuy rõ ràng làanh giăng bẫy tôi,
nhưng nhìn tấm chân tình thắm thiết nồng nànkhông thể sống thiếu
tôi của anh ấy, cuối cùng tôi cũng rung động,cứ để cho anh ấy bẫy”.
Trước hàng loạt ánh mắt nhất trí “hóa ra anh là cầm thú” của
quầnchúng phóng vèo vèo về phía chủ bẫy, Tống Tử Ngôn vẫn không
đổisắc mặt, nụ cười vẫn dịu dàng, chỉ hỏi tôi: “Nói xong
chưa?”.
Tôi gật đầu: “Xong rồi”. “Rất tốt”. Nụ cười trên môi hắn kéo rộng
ra, “Đến lượt anh hỏi emvài chuyện”. Tôi nhìn hắn đề phòng, thầm
nhủ những chuyện mình nói là sự thực,cây ngay không sợ chết đứng,
nói: “Được.”Ánh mắt hắn như thầm bảo em là đồ không biết tự lượng
sức: “Ởtrường đại học, có phải em tỏ tình với anh trước không?”.
Tôi phân bua: “Đó cũng vì bất đắc dĩ”. Hắn ngắt lời tôi: “Lúc vào
công ty, có phải em ăn quá nhiều dọa đốitượng xem mặt của anh chạy
mất không?”. “Em ăn nhiều…”. Cũng do bị anh ép…Hắn không cho tôi
nói hết câu: “Lúc anh bệnh, có phải em là ngườiduy nhất ở công ty
chạy tới thăm anh, còn cố ý xuống bếp nấu choanh ăn không?”. “Cơm
em nấu…”, nhưng là nấu cho em ăn cơ. “Lúc vào phòng cấp cứu, có
phải em thấy bệnh anh nghiêm trọng màsuýt khóc đúng không?”. “Em
sợ…”, anh sẽ truy cứu tội bỏ đầy ớt của em…“Trước khi công ty đi du
lịch, có phải em ủ rũ nói anh không đi thìem sẽ tiếc cả một đời
không?”. “Có nói câu đó…”, nhưng đó là nịnh nọt mà. “Lúc đi du
lịch, có phải em còn dành cả tháng lương mua áo sơ mitặng anh
không? Ừm, đúng rồi, còn có một cặp đồng hồ tình nhânnữa…”. “Áo sơ
mi với đồng hồ là em mua…”, nhưng không phải tặng, mà bịanh cướp
lấy.
Hắn liên tục ngắt lời, lần này cũng không là ngoại lệ, nhưng ánh
mắtlóe lên vẻ thâm trầm: “Ở khách sạn Thanh Đảo, có phải em là
ngườicởi áo anh trước không?”. Những người phía dưới hít vào một
hơi, mặt tôi đỏ bừng bừng, giậtmình thon thót. Vừa hoàn hồn, liếc
mắt xuống dưới thì thấy những ánh mắt khiểntrách đã chuyển từ người
Tống Tử Ngôn sang tôi. Tôi căm giận nhìn Tống Tử Ngôn, bóp méo sự
thực, đúng là bópmé o sự thực! Tôi là người đàng hoàng, thế mà bị
đá tới tận đảoGia-va. Không phải anh sống ở nước ngoài suốt sao,
sao lại học đượclối “đoạn chương thủ nghĩa(49)” của tiếng Trung thế
hả?Không để ý tới ánh mắt giết người của tôi, hắn tiếp tục trình
bày:“Em viết kịch bản chuyện tình Hoàng Thế Nhân và Bạch Mao Nữ,sau
lại còn thừa nhận anh là Hoàng Thế Nhân trong lòng em”. Ngừng lại
một chút, miệng giãn ra, hắn tổng kết: “Cho nên, từ đạihọc tới công
ty, vẫn là em muốn bẫy anh. Còn anh chỉ là cho em cơhội này
thôi”.
Tôi không thể tin được, há hốc mồm nhìn gương mặt đại từ đại bicủa
hắn, sốc tới nỗi nói không nên lời. Mà quần chúng không rõ chân
tướng lại nhìn tôi bằng ánh mắt trangnghiêm, im lặng, khiến tay
chân tôi cứng đờ, tra vào chiếc còng đạođức. To àn hiện trường yên
tĩnh, rất yên tĩnh. Im lặng thật lâu, gã dẫn chương trình dở hơi
cũng tỉnh tỉnh ra, đằnghắng giảng hòa: “Dù là chú rể bẫy cô dâu hay
cô dâu bẫy chú rể cũngđược, càng bẫy càng khỏe, chúng ta hãy chúc
phúc cho đôi vợ chồngnày bẫy nhau mãi, bẫy đẹp như gấm, sức bẫy vô
biên, càng bẫy càngsay mê, bẫy tới đầu bạc răng long, mọi người có
đồng ý không?”. Phía dưới hưởng ứng rầm rầm, nâng chén chúc mừng.
Tôi nhìn Tống Tử Ngôn, ánh sáng của chùm đèn phủ lên khuôn mặtnhư
làn sương sớm mai, có cảm giác không chân thực. Lòng tôithoáng rung
động, chỉ cảm thấy rất quen, trong phút chốc bỗng nghinghi hoặc
hoặc như Giả Bảo Ngọc: Không biết đã gặp nhau ở đâurồi? Ở thời điểm
nào đó mà tôi đã quên, nhưng nghĩ thế nào cũngkhông thể nhớ ra.
Thấy tôi cau mày ngẫm nghĩ, hắn cúi đầu hỏi: “Sao thế?”. Rất muốn
hỏi có phải vì cô ấy? Trước đây của trước đây, có phảichúng ta đã
từng gặp nhau, nhưng lời tới miệng lại lười hỏi, nếu làtình sâu
nghĩa nặng thì cần gì phải tính lần gặp gỡ ngày ấy, dù s ao thìkết
quả cũng ngay trước mắt rồi, chung quy chỉ có mấy từ long trời lở
đất:Chết! Sập bẫy rồi!
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Ngoại truyện: Tại sao là cô ấy?
Nơi đây là năm giờ sáng hãy còn mộng đẹp, ở nơi khác trên trái
đấtmới bắt đầu cuộc sống về đêm. Có những người cứ theo thói quen
của mình, quên bẵng mất thờigian làm việc, ngủ, nghỉ của đối
phương. Tuy chỉ là mấy câu ngắn gọn, nhưng cũng đủ khiến cơn buồn
ngủ củamột người bị đánh thức lúc sáng sớm bay biến hết. Tống Tử
Ngôn châm thuốc, rít mấy hơi rồi dụi tắt. Bực mình. Không chỉ vì bị
di động đánh thức lúc sáng sớm, mà những chuyệnrắc rối hỗn độn cứ
chất chồng trong lòng. Bực mình chẳng nói nênlời. Mặc xong quần áo,
đóng cửa ra ngoài. Có lẽ thói quen đã trở thành tự nhiên, tới khi
hơi tỉnh táo, mới pháthiện ra mình vô tình lái xe tới trước cổng
trường.
Chạy xe một hồi, tâm trạng cũng đỡ hơn, giai điệu blue vang
lêntrong xe. Hôm qua có hai tiết dạy, lại đọc tài liệu của công ty
tới rạngsáng, giờ không khỏi thấy hơi mệt. Hắn nhắm mắt lại, gục
đầu lên tay lái, chỉ định nghỉ một lát. Không ngờ lại thiếp đi, mãi
tới lúc có tiếng cộc cộc mới thức dậy. Tống Tử Ngôn ngẩng đầu,
ngoài xe , một cô bé đang gõ liên tục lêncửa sổ xe. Trời đã sáng,
mặt trời bên ngoài đã lên cao, qua cửa kính màu xám,cô gái ngoài xe
cũng không xinh lắm, mặc trang phục học sinh, trôngcũng hiền lành,
mặt mày trông có vẻ nhanh nhẹn nhưng cứ lờ đà lờđờ. Điển hình cho
việc ngủ không đủ giấc, nhưng tình trạng tinh thần lạihưng phấn quá
mức.
Thoáng hiểu ra, bên ngoài trường có mấy quán internet, s inh
viênthường ra ngoài online thâu đêm, chắc cô bé này cũng là một
trong số đó. Tuy chuyện dạy học là việc bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy
sinhviên như thế, Tống Tử Ngôn cũng cảm thấy chán ngán, chỉ khoát
tayvề phía cửa kính xe, không để ý tới. Nhưng rõ ràng cô gái kia vô
cùng nhẫn nại, tiếng cộc cộc cộc vẫnkhông ngừng vang lên bên tai.
Tống Tử Ngôn mất kiên nhẫn hạ cửa kính xe, còn chưa kịp nói thìcô
bé đã chìa một tay ra, mắt híp lại ra vẻ nịnh nọt: “Anh này, cho
tôimượn chút tiền đi!”.
Tống Tử Ngôn thoáng đờ người ra, lẽ nào cô này… không phải là sinh
viên? Là mấy đứa lừa gạt ăn nói trắng trợn?Cô bé nhìn hắn do dự,
vội vã cướp lời: “Không cần nhiều lắm đâu,chỉ cần năm tệ là được
rồi!”. Chỉ cần năm tệ…? Điều kiện kinh tế trong nước kém như thế
sao?Tống Tử Ngôn nhe o mắt lại. Cô bé cuống quýt hạ giá: “Không cần
năm tệ, thực ra ba tệ rưỡi làđược rồi, ha ha, anh lái xe đẹp thế
này, không lẽ không thể chomượn chút tiền còm sao?”. Nhìn đôi mắt
thâm quầng mệt mỏi, nhưng vẫn cố chớp chớp nịnhnọt. Tống Tử Ngôn
lôi ví tiền, rút tờ một trăm tệ đưa qua. Cô ta là ai cũng được,
đừng tới làm phiền hắn nữa. Cô bé nhận lấy tờ tiền, cảm ơn: “Cảm ơn
anh, nhiều quá!”.
Còn giơ ngón tay cái lên với hắn rồi mới quay đi. Nhìn bóng cô bé,
Tống Tử Ngôn lắc đầu, đi lừa đảo đúng là phí cảkhí chất trong sáng.
Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ rồi, vừa hay có tiết
dạyđầu lúc hơn tám giờ sáng. Cũng chẳng cần quay về, cứ chờ thêm
mộtlát rồi lên lớp luôn, Tống Tử Ngôn quyết định, lấy di động ra
gọi chogiám đốc Điền, dặn dò mấy câu, vừa cúp máy thì bỗng có tiếng
gõbên cửa sổ xe. Quay đầu lại nhìn, là cô bé kia. Cô cầm trên tay
mấy túi nhỏ vẫy vẫy hắn. Cửa xe hạ xuống lần thứ hai, không cho hắn
mở miệng, cô đã nhét hai chiếc túi vào trong xe. Hắn đành nhận lấy.
Cảm giác nóng hổi trên tay khiến hắn phải nhăn mày: “Đây là gì
thế?”. Cô bé như người vừa tặng vật quý: “Bánh rán cuộn trái cây và
sữa đậu nành!”.
Rồi đưa lại một đống tiền: “Bánh rán cuộn trái cây hai tệ, sữa
đậunành một tệ, tổng cộng là ba tệ. Chỗ này là chín mươi ba tệ, anh
cómuốn đếm lại không?”Hắn mất kiên nhẫn: “Ý gì đó?”. Cô bé kia vui
vẻ: “Cứ coi như mấythứ này là em mời đi, em tiêu của anh tổng cộng
là bảy tệ”. Tống Tử Ngôn nhìn lại mấy cái túi y hệt của mình trong
tay cô, ngắcngứ: “Cô đứng trên đường mượn tiền mua bữa sáng à?”. Cô
bé không nhận ra giọng điệu mỉa mai của hắn, gật đầu như gàcon mổ
thóc: “Hôm qua em quên đem tiền, hôm nay rõ là thảm, maycó người
hảo tâm cứu vớt trong lúc đói kém hoạn nạn, xây dựng chủnghĩa xã
hội khoa học hài hòa thật tốt!”.
Nghe câu cảm khái xúc động của cô ta, Tống Tử Ngôn không còn gìđể
nói. Cũng may cô bé không định nói chuyện nhiều: “Em cũng phải
vềrồi, hôm nay phải ngủ bù mới được, chắc tối mai cũng phải thâu
đêmtiếp, mai anh có ở đây không? Em trả anh tiền”. Tống Tử Ngôn
không muốn nói nhiều, gật đầu theo: “Ừ”. Thực ra hắn đã quẳng
chuyện đó ra khỏi đầu ngay tắp lự. Mười ngàysau mới có một lớp tiết
đầu, hắn tới sớm, khi đi qua con đường kiabỗng có tiếng người gọi,
nhìn vào gương chiếu hậu thấy một cô gáiđang đuổi theo, vừa vẫy tay
vừa gọi hắn.
Hắn dừng xe, hạ cửa kính, cô bé vội vàng cúi thấp người xuống,
thởhồng hộc: “Cuối cùng cũng đợi được anh!”. Tống Tử Ngôn ngạc
nhiên: “Ngày nào cô cũng chờ ở đây à?”. Cô gái thành thật lắc đầu:
“Không, hôm ấy tới nhưng anh không ởđó. Sau đó cứ cách hai ngày em
mới tới một lần, còn nghĩ nếu nửatháng mà không gặp được thì sẽ
tham ô luôn số tiền ấy”. Nói xongcòn cười gian hai tiếng, rõ là bộ
dạng tiểu nhân đắc ý, rồi gương mặtlại nhanh chóng ỉu xìu: “Hôm nay
là ngày cuối cùng, ai dè rõ xui gặplại anh”. Với tư cách là cái
người “rõ xui gặp lại” của cô ta, khóe miệng TốngTử Ngôn nhếch lên:
“Thật không may”. Cô cười khổ, còn gật đầu the o, lại hỏi: “Anh có
mười ba tệ không?”.
Tống Tử Ngôn nghĩ một lát, lắc đầu. Mặt cô càng ủ rũ hơn, rút từ
trong ví tiền ra một tờ hai mươi tệ:“Em cũng không có tiền lẻ, giờ
bánh rán cuộn trái cây đã bán hếtrồi, cũng chẳng có chỗ nào đổi
được”. Vẻ mặt cô ấy thật sự quá s inh động, nhìn bộ dạng đấu tranh
của cô,tự nhiên Tống Tử Ngôn thấy rất muốn cười, nhưng vẫn làm
mặtnghiêm không nói gì. Cuối cùng, cô cắn răng, mắt sáng rực lên:
“Vậy mười ba tệ còn lạicoi như lãi là được rồi!”. Rồi chầm chậm, từ
từ, chậm rãi, đưa tiền ra phía trước. Tống Tử Ngôn nhìn cánh tay
nhích từng phân một, lại nhìn ánh mắtcứ dán chặt vào tờ hai mươi tệ
của cô, tự nhiên nổi lên ý xấu, muốnxem nếu mình nhận lấy tờ tiền
này thì cô ấy… có khóc hay không?Nhưng tính cách xưa nay lạnh lùng,
càng không có thói quen đùa vớingười khác, hắn chỉ thản nhiên nói:
“Không cần, cô cứ cầm đi”. Chỉ một câu này thôi, trong chớp mắt đã
khiến cả gương mặt cô bétỏa sáng, hai mắt mở to: “Thật chứ?”. Tống
Tử Ngôn gật đầu. Cô vội vàng đính chính: “Thế là giờ anh không cần,
chứ không phảiem không chịu trả phải không?”.
Đã hám tiền thế mà còn cứ đuổi theo trả tiền mãi. Nhìn cô hai mắtmở
to, Tống Tử Ngôn vừa muốn bắt nạt, lại vừa muốn trấn an cô,nhếch
miệng cười: “Là cô muốn trả mà tôi không cần”. Cô vội vàng lấy lại
tờ tiền, cười tới híp cả mắt, rồi giơ ngón tay cáilên với hắn: “Tốt
quá!”. Nhìn đôi mắt cong lên của cô, Tống Tử Ngôn mới nhớ ra mình
đãgặp cô ở đâu. Trí nhớ siêu hạng của hắn hình như được dùng ở
chỗkhác, đối với người, với xe cộ, với những kiểu xã giao gì đó
khônggặp lại lần thứ hai hắn ít khi nhớ rõ. Nhưng vừa nhìn đã nhận
ra có lẽlà vì đôi mắt cong lên khi cười của cô, cái điệu cười tự
cho mình làthông minh khôn khéo.
Nhưng nhìn rõ ngốc, nhưng không hề khiến người ta thấy mất vui,mà
vui tới mức rất muốn bắt nạt… để cô hiểu rằng thực ra mình
rấtngốc…Ý nghĩ khác thường xuất hiện khiến Tống Tử Ngôn thoáng
giậtmình, nhưng hắn lại ứng phó rất nhanh, vẫn thản nhiên:
“Cònchuyện gì nữa không?”. Cô lắc đầu: “Không có, không có, anh mau
đi đi”. Rồi đứng thẳngngười lên. Tống Tử Ngôn cũng quay lại, vừa
nâng cửa kính xe lên đã nghe thấytiếng gõ cửa cộc cộc.
Quả nhiên, lại là cô. Cô cầm một cái lọ nhỏ màu vàng, đưa vào, cười
cười vẻ hối lỗi: “Emvẫn thấy khó chịu lắm, à… cái này là Xylitol,
hôm trước em mới muađấy, mới ăn có mấy viên thôi, coi như là trả
tiền đi!”. Tống Tử Ngôn vốn ưa sạch sẽ, việc ăn uống càng kỹ tính
hơn,nhưng nhìn cái lọ tròn tròn, rồi lại nhìn khuôn mặt thẳng thắn
đầy vẻchờ mong của cô, hắn gật đầu: “Để đó đi”. Cô thả cái lọ vào
trong, lúc ấy mới yên tâm quay đi.
Tống Tử Ngôn chưa khởi động xe ngay, chỉ lẳng lặng nhìn cái lọnhỏ,
cũng chẳng biết nghĩ gì, với tay, mở nắp, lấy một viên bỏ vàomiệng.
Hương chanh nhè nhẹ ngọt ngào tràn đầy trong khoang miệng,mang theo
vị cay cay mát lành là lạ của bạc hà…Hắn cũng thấy hành động của
bản thân rất khó hiểu, cười cười, thảcái lọ lại xe. Vừa quay đầu đã
thấy bóng người quen thuộc đang đi ngang quađường, Tống Tử Ngôn mở
cửa xuống xe, Tô Á Văn cùng chiến hữuchơi game cả đêm vừa thấy hắn
thì vui vẻ lại gần: “Anh ba!”. Bấy giờ Tống Tử Ngôn mới nhớ ra
trường của cậu ta ngay gần đó:“Cả đêm lên mạng à?”.
Tô Á Văn van vỉ: “Anh không được nói chomẹ em nghe đấy, à phải, em
nghe mẹ em nói, anh bị bà nội bắt làmgiảng viên trong trường, không
về Mỹ nữa à?”. Tống Tử Ngôn gật đầu: “Không về nữa”. Tô Á Văn trầm
ngâm một lát rồi lại hỏi: “Người lúc nãy nói chuyệnvới anh là sinh
viên lớp anh à?”. Tống Tử Ngôn bật cười: “Không phải, là người mượn
tiền mua bữasáng thôi”. Tô Á Văn ngẩn người ra rồi cũng cười: “Mượn
tiền mua bữa sáng,có lẽ chỉ Tần Khanh mới làm được thôi”. Tần
Khanh? Tống Tử Ngôn thoáng ngạc nhiên: “Em biết à?”. Tô Á Văn đáp:
“Lần trước cùng đi leo núi với nhau”. Giọng nói bấtgiác lộ ra vẻ tự
hào và ưu ái: “Là một cô bé rất đặc biệt nhỉ?”.
Nhớ tới gương mặt và bộ dạng thay đổi liên tục, thủ đoạn trẻ con,
đôimắt cong lên của cô, Tống Tử Ngôn cũng bất giác mỉm cười:
“Phải,rất đặc biệt”. Nhân sinh chỉ như lần gặp đầu tiên. Con đường
bình thường, người tình cờ gặp, gặp gỡ tầm thường, khiấy họ cũng
không biết được mình sẽ sắm vai gì trong cuộc đời đốiphương. Cũng
trên con đường này, hai năm sau, cô bé kia sẽ vì sự ra đi củamột
người mà ôm lấy bạn thân của mình gào khóc. Cũng con đường này, ba
năm sau, có người ngồi trong xe nhìn thấycái tên Tần Khanh trong
danh sách những s inh viên đăng ký họcmôn tự chọn thì những ký ức
ngọt ngào lại dâng lên. Đường rải nhựa, bồn hoa, vạch vôi trắng,
bọn họ chẳng thể nhớ cũngchẳng thể đoán ra được. Rốt cuộc là ai đến
ai đi, ai dừng ai bước tiếp.
Nhưng số phận biết, vẫn luôn biết. Cho nên ba năm rưỡi sau, khi
Tống Tử Ngôn đang thu dọn đồ đạcthì có một sinh viên từ từ tới
trước mặt hắn: “Thầy, em là TầnKhanh lớp chín!”. Hắn không nói gì,
nhưng trong ánh mắt ẩn chứa một nụ cười. Tần Khanh nuốt nước bọt,
nắm chặt tay như tráng sĩ: “Thầy, em yê uthầy!” Trong miệng dường
như lại dâng lên vị ngọt ngào trong kýức, nhìn gương mặt khiến
người ta rất muốn bắt nạt kia, hắn hạquyết tâm rõ ràng biết thừa
màn kịch của cô, nhưng vẫn làm ra vẻbừng tỉnh, trả lời: “À, ra
thế”. À, ra thế. Giống con mèo đang chán muốn chết thì tìm được một
cuộn len, cảmthấy rất thú vị, cứ lấy móng vuốt tạt qua tạt lại.
Thấy mình rất vui, tới lúc cúi đầu nhìn lại mới phát hiện trong lúc
vôtình đã để len cuốn khắp người, giãy ra không được, rồi cứ thế
quấnlấy nhau cả đời. Tôi đẩy em đi, em cuốn lấy tôi. Thực ra, cũng
chính là thế này.