Chương 5.3

Bịch!

Chỉ thấy cô đột nhiên đụng phải chàng trai bên cạnh, đồ ăn dính vào khiến cho quần áo trước ngực anh ta trở thành một mảng đủ màu đủ sắc, cũng bắn tung tóe cả lên bộ lễ phục màu lam nhạt của cô.

Tiêu rồi! Vận xui của cô lại phát tác rồi!

“Anh ơi, thật xin lỗi…” Sau khi ý thức được mình đã làm gì, Giang Dục Phương thật sự khóc không ra nước mắt, lập tức hoảng hốt luôn mồm nói xin lỗi. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, khi khuôn mặt của người bị hại đập vào mắt thì cô há hốc mồm, ngây người ngay lập tức.

Sao, sao lại là anh ta?

Cư nhiên là anh ta!

Cũng như cô, người bị hại kia cũng ngẩn ra một chút, sau đó lập tức nổi trận lôi đình…

“Trợ lí Giang, lại là cô!”

“Ưhm… xin lỗi, tôi thật sự không cố ý…”

Hu hu… Sao cô lại xui thế này chứ?

……………………….

Hừ! Người hắn mang đến cư nhiên lại bị ăn hiếp, sao có thể được chứ!

Theo tiếng xôn xao truyền đến, Trình Khải quay đầu liếc về phía bàn ăn tự chọn, lại nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang gầm rống với Giang Dục Phương. Vì thế vội vã kết thúc cuộc đối thoại với chủ tịch Trương, nhanh chóng chạy về phía hai người.

“Có phải cô cố ý khiến tôi bị mất mặt không…” Tiếng la hét dữ dội còn đang tiếp tục.

“Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi thật sự không cố ý…” Đầu cúi càng thấp, miệng không ngừng xin lỗi.

“Chuyện gì vậy?” Chạy đến kịp thời, giọng Trình Khải chen vào giữa hai người.

“Trình Khải?” Nghe tiếng, Giang Dục Phương ngẩng đầu nhìn hắn, giống như người sắp chết bắt được một tia hy vọng cuối cùng, lập tức vui sướng đến nỗi hốc mắt lờ mờ nước, nhanh chóng trốn ra phía sau lưng hắn.

Ô hô… Lúc nguy cấp, hắn vẫn rất có ích.

“Trợ lí Giang, cô còn dám trốn?” Thấy cô nhanh chóng trốn ra phía sau người đàn ông đột nhiên xuất hiện, cơn thịnh nộ của người trẻ tuổi kia càng dữ dội, vươn tay ra muốn tóm lại kẻ đang chạy trốn kia.

Bốp!

Tay người kia đã nhanh, nhưng động tác của Trình Khải còn nhanh hơn, bỗng nghe một tiếng chát chúa vang lên, hắn không chút khách khí mà đánh gạt ra móng vuốt đang muốn bắt người kia, nhíu mày hừ lạnh. “Anh này, anh có lễ độ chút cho tôi!”

Trước mặt hắn mà lại dám ra tay với người của hắn, thật là lớn mật!

Anh chàng trẻ tuổi vừa sinh ra đã ngậm muỗng vàng, từ nhỏ đến lớn được nuông chiều như con cưng của trời kia tuyệt đối không ngờ được lại có người dám chống đối lại mình, thậm chí còn dám gạt tay mình ra, lúc này, rốt cuộc sự chú ý cũng chuyển lên người Trình Khải…

“Anh là ai?” Trừng mắt quát lớn.

“Tôi?’ Chân mày nhướng lên, Trình Khải hơi nghiêng mặt qua nhìn cô gái đã gây ra họa, đang trốn sau lưng mình mà ló đầu ra kia rồi cười đáp: “Tôi là người bảo vệ cô gái này!” (câu này hay nha!)

A ha… Ông chủ bảo vệ nhân viên, chuyện đương nhiên thôi.

Câu trả lời có mà như không này khiến cho anh chàng kia càng phẫn nộ, sau đó trực tiếp quát hỏi Giang Dục Phương. “Trợ lí Giang, cô không giới thiệu cho chúng tôi một chút sao?”

“Trợ lí Giang?” Giọng nói ngạc nhiên vang lên, Trình Khải liếc xéo cô gái đang chột dạ kia.

“Hê hê hê!” Cười gượng vài tiếng, Giang Dục Phương từ sau lưng hắn bước ra chậm như rùa, có chút xấu hổ mà giới thiệu cho hai người. “Tổng giám đốc Dư, vị này là ông chủ hiện tại của tôi – Trình Khải. Trình Khải, đây là cấp trên trước kia của em, người nối nghiệp mới của công ty Dụ Á – Dư Nguyên Huân.”

Người thừa kế của Dụ Á… Vậy không phải là một trong những nhân vật chính của bữa tiệc tối nay sao? Thì ra trước kia cô làm việc tại Dụ Á, cho nên lúc nãy mới có thể có bộ dáng muốn xông cửa mà chạy như vậy!

“Là anh ta?”

Một câu chẳng đâu vào đâu, nếu người bên cạnh có thể hiểu được hắn đang nói gì thì thật thần kỳ.

Nhưng càng thần kỳ hơn là Giang Dục Phương lại giống như là có thần giao cách cảm, biết hắn đang hỏi gì, sau đó vẻ mặt bi thảm mà gật đầu. “Chính là anh ta?”

“Các người đang nói cái gì?” Không hài lòng mà nhíu mày hỏi, Dư Nguyên Huân – kẻ không có năng lực thần kỳ hoàn toàn không hiểu cuộc đối thoại của bọn họ.

Ánh mắt u tối liếc về phía anh ta, phát hiện trước ngực anh ta là một mảng lộn xộn, dưới đất còn có thức ăn cùng mảnh vỡ nát vụn, Trình Khải dùng đầu gối cũng có thể đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì, lập tức không nén được mà cười ồ lên, không những không trả lời câu hỏi của con cưng của trời mà còn vui vẻ giơ ngón tay cái lên khen ngợi Giang Dục Phương…

“Làm tốt lắm!” Dám ghét bỏ “đồng minh xui xẻo” thì sẽ không có kết cục tốt!

“Hê hê hê…” Cười gượng mấy tiếng, mặt Giang Dục Phương đầy vẻ xấu hổ.

Cái gì gọi là làm tốt lắm?

Dư Nguyên Huân không phải là kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra được tiếng cười chế nhạo của Trình Khải. Nhưng thân là chủ nhân của bữa tiệc, cho dù lòng đầy giận dữ cũng không thể nổi giận với khách, cho nên liền nổi bão với cấp dưới trước kia…

“Trợ lí Giang, sao cô vẫn vụng về như thế hả, chỗ nào có cô là chỗ đó có tai nạn…”

“Tổng giám đốc Dư, xin hỏi anh gọi ai là trợ lí Giang?” Thờ thơ mà nghe anh ta trút giận, Trình Khải uể oải mà cắt đứt cơn mắng giận của anh ta, không chút khách khí mà chỉ ra chỗ sai.

“Dục Phương sớm đã không còn là trợ lí của anh mà là trợ lí của tôi, bây giờ cô ấy không phải người để anh có thể hét tới hét lui!” Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, không phải sao?

Nhưng thật không may, hắn là một người chủ rất bao che khuyết điểm!

“Anh!” Bị chặn cứng họng, Dư Nguyên Huân tuyệt đối không ngờ được hắn sẽ không nể mặt như thế, nhất thời tức đến nỗi mặt vừa đỏ vừa xanh, thần sắc cực kỳ khó coi.

Trình Khải đâu thèm để ý đến anh ta, cười hả hê mà nhìn nghiêng anh con cưng của trời, bầu không khí lập tức có chút căng thẳng. Giang Dục Phương không nén được mà đổ mồ hôi ròng ròng, đang muốn nói gì đó để hóa giải tình thế bế tắc này thì đột nhiên…
Chương 5.4

“Chuyện gì thế này?” Theo giọng nói phá vỡ sự giằng co vừa rồi, một người đàn ông trung niên chừng 60 tuổi, đầu tóc hoa râm nhưng vẫn không mất đi phong thái xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Ba!”

“Ngài chủ tịch!”

Tiếng kêu buồn bực cùng vui mừng cùng vang lên, thì ra là ông chủ của công ty Dụ Á – chủ tịch Dư đã đến.

“Nguyên Huân, con sao vậy?” Vừa đến đã thấy vết bẩn trên người con trai, chủ tịch Dư không nhịn được mà nhíu mày.

“Còn không phải trợ lí Giang…” Lời vừa tới miệng chưa kịp nói ra thì bỗng nhớ tới những câu nói trào phúng vừa rồi của Trình Khải, Dư Nguyên Huân lại ráng nuốt vào.

“Ưhm… chủ tịch, xin lỗi, là tôi không cẩn thận mà đụng vào tổng giàm đốc, làm bẩn người anh ấy.” Tự động đứng ra nhận lỗi, Giang Dục Phương rất có cảm tình với người lãnh đạo như chủ tịch Dư.

“Trợ lí Giang?” Không nghĩ tới lại gặp được cô, vẻ mặt vốn rất điềm tĩnh của chủ tịch Dư bỗng nở ra nụ cười vui vẻ hiếm thấy, sau đó lại sa sầm mặt, dùng giọng nói nửa dạy bảo, nửa oán trách nói: “Cô đi theo tôi làm trợ lí đã nhiều năm rồi, trước giờ tôi vẫn không bạc đãi với cô. Điều cô đến bên cạnh Nguyên Huân chính là hy vọng nhờ vào năng lực của cô mà trợ giúp cho nó, nhưng sao mới không bao lâu mà cô nói từ chức là từ chức luôn, cũng không nói với tôi một tiếng?”

“Xin , xin lỗi…” Nhỏ giọng lắp bắp mà tạ lỗi, cô không muốn tố cáo rằng mình bị con trai ông ấy hanh họe nên mới kiên quyết ra đi.

Thấy cô chẳng những không thừa cơ hội mà tố cáo, ngược lại chỉ lẳng lặng nhận lỗi, chủ tịch Dư vốn đã biết nguyên nhân cô từ chức không khỏi âm thầm gật đầu, sau đó ánh mắt liếc ngang qua thằng con trai một cách sắc lẻm, như là ám chỉ mà hừ một cái: “Là có người ngu ngốc không hiểu được cái tốt của cô, tôi cũng không thể nói gì được.”

Dừng một chút, thu lại ánh mắt sắc bén, sau đó trở nên mềm mại mà nhìn cô, nhẹ nhàng cười nói: “Tóm lại cô trở về Dụ Á đi! Lần này nếu có người muốn làm khó cô, cô cứ việc nói với tôi.” Rõ ràng là muốn làm chỗ dựa cho cô.

“Ừhm…” Giang Dục Phương xấu hổ, muốn nói mình đã tìm được công việc mới nhưng lại không biết làm sao từ chối ngài chủ tịch trước giờ vẫn rất tốt với mình.

“Sao thế?” Thấy mặt cô có chút lúng túng, chủ tịch Dư lập tức nhận ra và thử hỏi.

“Cô ấy đã có công việc mới rồi!” Trình Khải nãy giờ vẫn làm một đứa trẻ ngoan mà đứng bên cạnh im lặng rất lâu, cuối cùng tìm được cơ hội để mở miệng, nhanh chóng chen mồm vào giải thích thay cô.

Nghe thế, cuối cùng chủ tịch Dư cũng chú ý đến hắn, vẻ mặt có chút hồ nghi. “Cậu là?”

“Tôi là ông chủ mới của cô ấy!” Cười hề hề mà chỉ vào mình, hắn hớn hở mà tự giới thiệu. “Tôi là Trình Khải, xin chỉ bảo nhiều hơn!”

Trình Khải? Cái tên thật quen… Đúng rồi! Chính là người trẻ tuổi có chút tiếng tăm trong thương giới mấy năm gần đây.

“Thì ra là anh Trình của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải tiếng tăm lừng lẫy. Nhất thời không nhận ra anh, thật ngại quá.” Rốt cuộc nhớ tới thân phận của hắn, chủ tịch Dư lịch sự mỉm cười bắt chuyện.

“Không dám nhận!” Vội vã phẩy tay, Trình Khải nở nụ cười khiêm tốn. “Chỉ là làm chút đầu tư nho nhỏ, chủ tịch Dư khen trật rồi!”

Nghe vậy, chủ tịch Dư cười cười, sau đó nhìn Giang Dục Phương, có vẻ đăm chiêu mà nói: “Trợ lí Giang, thì ra cô đã tìm được công việc mới nhanh như vậy, gia nhập Tiệp Khải rồi.”

Đỏ mặt cười xấu hổ, Giang Dục Phương cũng không tiện nói thật ra công việc này là bị lừa tới, hơn nữa còn làm những việc của osin.

Cô không trả lời, chủ tịch Dư lại nói: “Cô cũng biết đó, tôi rất hy vọng cô có thể về lại Dụ Á. Chỉ cần cô đồng ý trở lại, tiền lương cùng các khoản phúc lợi khác tôi đều có thể tăng lên cho cô.”

Quả nhiên là gừng càng già càng cay, trực tiếp ở trước mặt ông chủ hiện nay của người ta mà cướp người.

Gì chứ! Cư nhiên muốn cướp người ngay trước mặt, coi hắn là người chết chắc?

“Chủ tịch Dư, xin đừng thẳng thừng như thế, tôi còn ở đây mà!” Trình Khải dùng vẻ mặt trêu đùa nói. Nhưng nghĩ tới việc nếu Giang Dục Phương thực sự bị đoạt đi, đừng nói bốn tên ở công ty kia sẽ giết hắn vì không được ăn đồ ăn ngon do cô nấu mà chắc chắn hắn cũng sẽ mua miếng đậu hũ về đập đầu chết đi. Lập tức trong lòng âm thầm khẩn trương, biết rõ đối phương không nói đùa nên quyết định kéo cô chạy lấy người. “Hai vị, chúng tôi còn có việc nên đi trước một bước đây!”

“Hả?” Sửng sốt một chút, Giang Dục Phương có chút khó hiểu, nhưng vẫn vội vã gật đầu chào hai vị thủ trưởng trước kia.

“Chủ tịch, tổng giám đốc, tôi đi trước đây, tạm biệt!” Lời còn chưa dứt, người đã bị ông chủ hiện tại kéo đi rồi.

“Một nhân tài như trợ lí Giang lại bị con làm khó dễ mà đi, để cho người khác được lợi. Ba không biết nên nói gì với con nữa!” Đưa mắt nhìn theo bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất ngoài đại sảnh, cuối cùng chủ tịch Dư cũng thu ánh mắt lại, nghiêm khắc quở trách con trai mình, hoàn toàn không biết nhân tài kia là bị nhặt về làm bà bếp.

Aiz… Tuy nói là muốn con trai kế thừa sự nghiệp, nhưng với thói xấu không biết nhìn người tài của con trai thì có lẽ ông còn phải vất vả thêm vài năm nữa!

Bị dạy dỗ không cách nào phản bác, Dư Nguyên Huân xui xẻo chỉ cảm thấy tự nhiên mình bị đụng dính thức ăn đầy người, tiếp đó lại bị Trình Khải chế nhạo một phen, trong lòng trở nên cực kỳ bực bội, trong đầu chỉ có một ý nghĩ…

Trợ lí Giang, cô quả nhiên là xui xẻo!

……………………..

“Anh cảnh cáo em trước, không cho em đi chỗ khác làm!” Mới kéo người ta ra khỏi hội trường, Trình Khải đã không chờ được mà mở miệng uy hiếp.

Mẹ nó! Nếu sớm biết quan hệ giữa cô và Dụ Á thì hắn đã không dẫn cô theo, quả thực là mua dây buộc mình.

Hả? Hắn đang lo lắng cái gì?

Nheo mắt mà quan sát hắn một cách nghi ngờ, quả nhiên thấy vẻ mặt của hắn có chút căng thẳng, Giang Dục Phương không nhịn được mà bật cười, hai tay chống nạnh, vẻ mặt đắc ý nói: “Biết em rất có giá, sợ chưa?”

“Rất sợ! Rất sợ!” Khoa trương mà vỗ vỗ ngực ra vẻ rất hoảng sợ, Trình Khải nháy mắt cười: “Như thế em nghe xong có hài lòng chưa? Sảng khoái không?”

“Sảng khoái!” Gật mạnh đầu, cực kỳ thỏa mãn.

“Nếu sảng khoái rồi thì không cho phép đi chỗ khác!” Cảnh cáo lần hai.

“Cái đó thì… em còn phải suy nghĩ thêm…” Cố ý làm bộ làm tịch.

“Woa… cô gái này, em cư nhiên bắt đầu ưỡn ẹo với anh…” Liếc xéo một cái, cánh tay rắn chắc đã bóp lấy cái cổ mảnh mai của cô, hung ác mà cười hỏi: “Có đi hay không? Nói!”

“Hê… đâu có ai uy hiếp như thế chứ…” Kêu lên thảm thiết.

“Có! Người đó chính là anh…” Cười điên cuồng ác độc.

“Woa… người đâu! Cứu tôi với…”

“Ha ha ha… kêu ái đến cũng vô dụng thôi…”

Dưới bầu trời đêm, chợt nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ vang lên, có một đôi nam nữ trẻ đang tranh cãi cùng cười đùa không ngớt tựa như đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm…

Chương 6.1

Nói đến chuyện đi hay ở, không phải cô đáp ứng không “quay về tổ” thì “tổ cũ” sẽ bỏ qua cho cô.

Hôm sau, mới vừa bước vào công ty không lâu thì trong văn phòng làm việc của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải đã xuất hiện một người khách không mời mà đến nhằm chuẩn bị đoạt lại người.

“Chủ, chủ tịch?” Khi bóng người quen thuộc đang bước vào công ty kia đập vào mắt, Giang Dục Phương không dám tin mà mở to mắt kêu lên, sau đó bối rối mà chạy ra nghênh đón. “Sao ngài lại tới đây ạ?”

“Đúng lúc đi ngang qua, thấy tiện đường liền lên đây thăm cô.” Hơi mỉm cười, chủ tịch Dư ung dung nhìn xung quanh một lượt, đồng thời cũng bắt gặp năm ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn đến, trong đó còn có một người đã bước tới.

“Thì ra là chủ tịch Dư, thật là khách quý, hoan nghênh!” Mặc dù có chút nghi ngờ mục đích tới đây của “khách quý” nhưng Trình Khải vẫn tươi cười bước lên tiếp đón. “Nào nào nào, mời ngồi bên này!”

Vừa nói ra những lời hoan nghênh, hắn vừa dẫn khách tới ngồi ở sôpha phòng khách, còn Giang Dục Phương thì theo phía sau. Còn chưa kịp nói gì thì đã nghe hắn lại nói tiếp…

“Dục Phương, hiếm khi chủ tịch Dư đến đây, sao em còn chưa đi châm trà mới khách?’ Rõ ràng là có ý đồ làm cho cô đi chỗ khác.

Đúng rồi! Cô quá ngạc nhiên với sự xuất hiện bật ngờ của chủ tịch mà nhất thời đã quên bưng thức uống lên mời khách.

“Chủ tịch không thích uống trà, ngài ấy thích cà phê mà em pha hơn!” Cười phản bác lại, Giang Dục Phương lại lập tức nói với chủ tịch Dư: “Chủ tịch, rất lâu rồi ngài không uống cà phê mà tôi pha, chắc rất thèm phải không? Tôi lập tức đi pha liền, ngài chờ một chút!” Nói xong liền nhanh chóng đi vào bếp.

Thấy dóng dáng của cô biến mất trong phòng bếp, trên sô pha, hai người đàn ông một già một trẻ đều ôm tâm tư riêng mà nhìn đối phương, sau đó đều mang theo nụ cười lịch sự rất giả dối.

“Chủ tịch Dư bận trăm công nghìn việc mà lại bớt chút thời gian đến đây, không biết là có chuyện gì?” Cười hề hề, Trình Khải nắm chắc thời gian mà hỏi một cách rất thẳng thắn, trong lòng biết rất rõ không có chuyện ông ta đến đây chỉ để uống cà phê.

“Chẳng qua chỉ là quan tâm tới cấp dưới trước đây, tiện đường qua nhìn xem hoàn cảnh công tác của cô ấy thế nào.” Hơi mỉm cười, chủ tịch Dư nói vòng vo.

Lấy cớ gạt người! Nếu với cách quan tâm đến cấp dưới như vậy, nhân viên của Dụ Á đông đến thế, mỗi ngày ông ta quan tâm còn không hết, còn có thời gian xử lý công việc sao?

Trình Khải không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không bị gạt, sau đó chỉ cười hừ một tiếng, nói trắng ra: “Chủ tịch Dư, tôi sẽ không để cho Dục Phương trở về Dụ Á, ngài đừng hy vọng nữa!”

Thấy hắn nói trắng ra, chủ tịch Dư cũng không vòng vo tam quốc nữa, cười mà nói: “Trợ lí Giang có về lại Dụ Á hay không phải do cô ấy quyết định mới đúng, không phải anh nói là được.”

Nghe thế, Trình Khải cười lạnh một tiếng, giọng điệu mang theo vẻ châm chọc. “Nếu thật sự coi trọng cô ấy thì lúc trước khi cô ấy bị làm khó làm dễ mà từ chức sao không thấy ngài ra mặt giữ người lại?”

“Đây là sơ sót của tôi!” Thành thật thừa nhận sự sơ suất của mình không chút kiêng dè, chủ tịch Dư thản nhiên nói: “Lúc cô ấy từ chức thì tôi đã ở nước ngoài được một thời gian, hoàn toàn không biết chuyện. Mãi cho đến hai ba ngày trước về Đài Loan mới biết được tin tức này.”

Khi biết con trai để cho Giang Dục Phương từ chức mà không báo cho ông biết thì ông còn giận đến mức mắng con trai một trận thật dữ dội!

“Cho dù là thế, nếu Dục Phương đã từ chức rồi, tôi tin là công ty Dụ Á cũng có không ít nhân tài, chắc chắn sẽ có người có thể thay vào chỗ cô ấy, chủ tịch Dư hà tất phải đến đục khoét cái xó nhà của tập đoàn đầu tư nho nhỏ chúng tôi?”

“Đối với một công ty mà nói, mãi mãi không chê có nhiều nhân tài, không phải sao?” Cười nhẹ nhàng, chủ tịch Dư nói dăm ba câu liền nói trở lại: “Hơn nữa, trợ lí Giang theo tôi nhiều năm như vậy, vẫn luôn giúp tôi xử lí công việc rất tốt, quả thực tôi không nỡ để cô ấy rời đi.”

Gì chứ! Cái gì mà không nỡ để cô ấy rời đi? Nói giống như là tình nhân bị chia lìa vậy…

Khoan đã! Với công ty có quy mô lớn như Dụ Á, muốn đoạt nhân viên trở lại thì giao cho bộ phận nhân sự xử lí là được, có cần phải đến lượt chủ tịch như ông ta đích thân ra tay không?

Đúng là đáng nghi! Với mức độ quan tâm tới Giang Dục Phương như thế của ông ta, chẳng lẽ là…

“Hê! Ông có ý đồ không tốt với Dục Phương?” Kinh ngạc mà lên án.

Ái chà chà! Không ngờ nhìn ông ta lịch sự nho nhã, rất có dáng vẻ của bậc cha chú, thì ra cuối cùng cũng giống như mấy ông chủ háo sắc, thích quấy nhiễu trợ lí bên cạnh mình.

“Anh đang nói bậy gì đó?” Mày nhíu lại, chủ tịch Dư giận tím mặt. “Trợ lí Giang cũng giống như con gái tôi, không cho phép anh nghĩ bậy về quan hệ của chúng tôi.”

Á à, khó có khi lão hồ ly này lộ ra vẻ tức giận, xem ra đúng là không có ý này, vậy rốt cuộc là tại sao lại cố chấp như vậy?

Sự hồ nghi trong lòng càng nhiều, Trình Khải trầm ngâm suy nghĩ…

Trợ lí Giang cũng giống như con gái tôi… Cũng giống như con gái tôi…

Như là nghĩ ra điều gì đó, hắn nhíu mày hỏi: “chủ tịch Dư, chắc không phải ông đang thay con trai chọn con dâu chứ?”

Không ngờ hắn nhạy bén đến thế, chủ tịch Dư nheo mắt, nở nụ cười vô hại mà chậm rãi nói: “Anh nghĩ nhiều quá rồi! Nhưng nếu như những người trẻ tuổi ở với nhau lâu ngày mà sinh tình cảm thì tôi cũng không phản đối!”

Cái gì mà hắn nghĩ nhiều quá rồi? Lão hồ li này căn bản là đang có tính toán như vậy!

Phát hiện chủ tịcch Dư cố ý sắp xếp Giang Dục Phương ở bên cạnh Dư Nguyên Huân làm trợ lí, để cho hai người sớm chiều bên nhau bồi dưỡng tình cảm, kế tiếp cưới cô về nhà làm dâu thì không hiểu sao trong lòng Trình Khải cực kỳ khó chịu. Đang muốn hét ra hai chữ “đừng hòng” thì bỗng nhiên một giọng nói vui vẻ chen vào…
Chương 6.2

“Chủ tịch, cà phê đến rồi!” Nhanh chóng chạy đến, bưng ly cà phê nóng hổi vừa mới pha lên cho ông chủ cũ thưởng thức, trên mặt tràn đầy sung sướng, cho thấy trong lòng rất vui vẻ.

A ha, chủ tịch lại đến thăm cô, thật là làm cho người ta vui mừng mà!

“Cảm ơn!” Nhẹ giọng nói cảm ơn, chủ tịch Dư lập tức uống một ngụm để cổ vũ cô, sau đó mặt tràn đầy thỏa mãn mà cười: “Trợ lí Giang, cô vẫn còn nhớ thói quen của tôi. Uống đi uống lại thì cà phê cô pha vẫn ngon nhất!” Hai viên bơ chứ không thêm đường, đây là khẩu vị của ông.

“Sao tôi có thể quên được!” Giống như một đứa trẻ được khen ngợi, gương mặt trắng nõn của Giang Dục Phương hơi đỏ lên, nói chung cảm thấy chủ tịch rất có phong độ của người lớn tuổi, rất mê người.

“Khụ khụ khụ!” Vô cùng khó chịu vì hai người này cứ tự nhiên hàn huyên như thế, Trình Khải không cam lòng bị quên đi nên cố ý ho khan nhắc nhở.

“Khụ cái gì mà khụ? Bị cảm thì nhớ đi khám bác sĩ!” Khác hẳn với thái độ tôn kính như với ông chủ trước, Giang Dục Phương liếc xéo tên đàn ông đang ho khan một cái, không nén được mà cười mắng: “Yên tâm, không có quên của anh đâu.” Nói xong, một ly cà phê khác được đặt vào trong tay hắn.

“Thế còn được!” Lầm bầm lầu bầu, vẻ mặt hắn đắc ý như muốn nói “xem! Đây không phải là lợi ích của riêng ông” mà liếc người đàn ông ngồi đối diện một cái, rồi mới cười hề hề mà uống cà phê.

Thế nhưng chủ tịch Dư cùng Giang Dục Phương bên cạnh lại hoàn toàn không có lòng dạ nào mà để ý tới hắn đang đắc ý cái gì, rất vui vẻ mà hàn huyên với nhau…

“Chủ tịch, có chuyện tìm tôi thì ngài cứ gọi điện thoại là được, việc gì phải tự mình đến đây một chuyến chứ?” Cười híp mắt, Giang Dục Phương biết rất rõ ông chủ cũ không phải là loại người lãng phí thời gian vì chuyện không đâu, vừa rồi nói “tiện đường lên xem xem” chắc chắn chỉ là lấy cớ.

“Trợ lí Giang, vẫn là cô hiểu tôi.” Hơi mỉm cười, chủ tịch Dư yên lặng mà nhìn cô, trong giọng nói nhẹ nhàng có chứa vẻ hiền từ. “Tôi đến hỏi cô có suy nghĩ đến chuyện về Dụ Á hay không?”

“Không nghĩ gì hết!” Không chút do dự, Trình Khải tự động giành trả lời thay cô.

“Ê! Em còn chưa nói, anh chen vào nói cái gì vậy?” Vừa bực mình vừa buồn cười mà liếc ngang cảnh cáo, Giang Dục Phương mới quay đầu nhìn ông chủ cũ, trên mặt có chút khó xử, trong nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Dường như nhận ra sự khó xử của cô, chủ tịch Dư lập tức mở miệng bảo đảm: “Cô yên tâm! Tôi sẽ không để cho Nguyên Huân làm khó cô nữa. Hoặc nếu cô không muốn làm trợ lí cho nó thì cũng không sao, tiếp tục về làm cho tôi cũng được.”

Sự nhượng bộ cùng bảm đàm to lớn như vậy, thể hiện thành ý rất rõ ràng khiến cho Giang Dục Phương rất khó từ chối, ánh mắt vô thức mà lén liếc sang Trình Khải bên cạnh, lại thấy hắn quắc mắt trợn lại, có vẻ “em mà dám nhận lời thì anh sẽ bóp chết em” rất hung ác.

Nhớ tới cảnh tượng bị hắn bóp cổ uy hiếp tối qua, cô bất giác sờ lên cổ, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe giọng nói chậm rãi của chủ tịch Dư vang lên…

“Cô không cần trả lời vội, đợi nghĩ cho kỹ rồi nói cho tôi sau!” Nói xong, nhàn nhã mà đứng dậy chuẩn bị cáo từ.

“Chủ tịch, ngài phải đi rồi sao?” Không nghĩ ông sẽ đi nhanh như thế, Giang Dục Phương khó nén được vẻ thật vọng, nhưng vẫn tiễn ông ra cửa công ty.

“Còn có việc chờ tôi xử lí, hôm nay không thể trò chuyện được nhiều, bữa nào có thời gian, tôi bảo Nguyên Huân mời cô ăn cơm, tạ tội với cô một chút!” Cười cười, chủ tịch Dư nói rất nghiêm túc.

“Không, không cần dâu…” Hơi bị dọa đến, Giang Dục Phương vội vã lắc đầu, chỉ nghĩ đến ông ấy muốn Dư Nguyên Huân tạ tội với cô thôi mà trong lòng lại tự nhiên hoảng sợ.

Mẹ ơi! Chủ tịch cư nhiên muốn tổng giám đốc nói xin lỗi với một trợ lí nho nhỏ như cô, từ khi nào thì cô trở nên lớn lao như thế chứ?

“Chủ tịch Dư, con trai ngài không thích vận xui của cô ấy, ngài không cần phải ‘nhọc lòng’ như thế!” Ngồi phịch trên sô pha, giọng nói nhàn nhã của Trình Khải nói với theo.

“Ê! Cho dù em có xui xẻo thì cũng không cần anh cứ nhắc nhở mãi thế!” Đỏ mặt mà kháng nghị, Giang Dục Phương hoàn toàn không biết ý ở ngoài lời, nghĩ lầm rằng hắn đang kể vận xui của cô ra là để Dư Nguyên Huân không muốn đoạt cô lại.

Có điều chủ tịch Dư lại hiểu rất rõ sự ám chỉ của hắn, sau đó cười nho nhã, không nhanh không chậm mà trả lời: “Cho nên ở lâu mới biết lòng người. Trợ lí Giang là người khiến cho người ta ở chung càng lâu thì càng thấy thích, tôi tin rằng ánh mắt của con trai tôi cũng không kém ba nó.”

Nói xong, không quên phép lịch sự mà gật đầu chào, mang theo nụ cười nhàn nhạt bên môi mà đi.

“Cái gì chứ…” Nhìn bóng dáng của con người đáng ghét đó biến mất ở cửa, Trình Khải thì thầm rủa, hiểu rất rõ ông ta nói không sai, trong lòng nhất thời bực bội.

Giang Dục Phương lại không biết tâm tình của hắn, tiễn ông chủ cũ xong thì lòng vui như hoa nở mà nhanh chóng thu dọn ly cà phê, thoáng cái đã chui vào trong bếp.
Chương 6.3

Thấy bóng dáng của cô biến mất trong bếp, bốn tên đàn ông nãy giờ vẫn yên lặng ở một bên xem kịch, luôn chú ý đến nội dung cuộc nói chuyện giữa Trình Khải và chủ tịch Dư – giống như là từng luyện qua Càn Khôn Đại Na Di[1], thoáng cái đã vây quanh trước mặt cái tên đang có sắc mặt rất bực bội kia.

“Cảnh báo đỏ!”

“Tình địch xuất hiện!”

“Rất có nghĩa khí!”

“Bắt tay lui địch!”

Bốn người giống như là đọc rap, câu này tiếp câu kia mà biểu đạt nghĩa khí bừng bừng của những người anh em tốt.

Liếc xéo bốn “ông Phật” trước mắt, Trình Khải không nhịn được mà lại mắng ra tiếng. “Gì chứ! Địch cái đầu các cậu, con mắt nào của các cậu thấy mình và Dục Phương bên nhau chứ?”

Nếu đã không phải người yêu, vậy lấy đâu ra tình địch?

“Cho dù bây giờ không phải, sau này cũng có thể vậy!” Mang nụ cười của hồ li, Khâu Thiệu Thần nói thẳng ra.

“Nghe không hiểu tiếng người sao? Đã nói là bọn mình chưa xem ngày sinh tháng đẻ[2], các cậu thật lằng nhằng!” Bực bội mà hét lên, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy…

Thật ra xem một chút cũng không tồi…

“Chưa xem thì đi xem một chút đi!” Quả nhiên, Lâm Viên Quân – kẻ vẫn cười rất vô hại lập tức phát biểu.

“Đi tìm hiểu đi! Đi tìm hiểu đi!” Vương Nghị Đình giựt dây cổ cũ, còn hăm dọa. “Cậu mà không nhanh nhanh đi tỉm hiểu, đến lúc đó bị người khác tìm hiểu trước, hối hận không kịp thì dừng trách bọn mình không nhắc nhở cậu!”

“Không sai!” Từ Thiếu Nguyên gật mạnh đầu hùa theo. “Giống như chó đi tiểu để đánh dấu địa bàn, chiếm trước là thắng.” (sao so sánh thô bỉ vậy anh)

Đây là kểu so sánh ngu ngốc gì chứ?

Mọi người lập tức không hẹn mà cùng “phì” một tiếng, ném ra những ánh mắt phỉ nhổ.

Thật sự… phải tìm hiểu một chút sao? Cùng với cô gái có vận mệnh xui xẻo như mình, hình như cảm giác cũng không tồi!

Cười ngây ngô mà trầm tư suy nghĩ, khi Trình Khải hoàn hồn lại thì ánh mắt cùng nụ cười ám muội trên mặt bốn tên kia làm cho hắn bỗng đỏ cả mặt. Sau khi ném lại một câu “mình đi uống miếng nước” thì liền nhanh chóng chạy lẹ vào bếp, phút chốc đã biến mất trước mắt mọi người.

“Thẹn thùng rồi!”

“Xấu hổ rồi!”

“Đỏ mặt rồi!”

“Tìm hiểu rồi!”

Bốn tên đang xem kịch vui lại phát huy sự ăn ý, không ngừng cười gian trá mà cùng nhau đọc rap, có điều cũng rất có đạo đức nên không chạy theo tới cửa bếp rình coi.

Về phần cái tên thẹn thùng kia, vừa bước vào bếp thì đã thấy Giang Dục Phương sớm đã rửa xong ly cà phê, lúc này đang ngồi chồm hổm trước tủ lạnh mà sửa sang lại các thứ bên trong.

“Ưhm… Chuyện đó… Dục Phương…” Bước tới phía sau cô, tự nhiên Trình Khải lại trở nên lắp bắp.

“Hả?” Đang bận cúi đầu sắp xếp lại rau quả, cô cũng không có ngẩng đầu, chỉ khẽ lên tiếng biểu thị mình có nghe thấy.

“Em… Cái đó… Anh… Chuyện đó… Chuyện đó…” Chuyện đó cả nửa ngày trời lại không nặn ra được một câu hoàn chình, nhưng thân hình đang đứng thẳng thì lại càng ngày càng cong, càng cúi thấp, giống như là muốn dán sát vào tai cô nói chuyện bí mật gì vậy.

Chuyện đó? Chuyện đó là chuyện gì? Cuối cùng hắn muốn nói gì chứ?

Không biết gương mặt hắn dần dần cúi thấp xuống gần, Giang Dục Phương tràn đầy khó hiểu mà đột nhiên đứng dậy…

“Rốt cuộc anh muốn nói cái…”

“Á…”

Tiếng thét thê lương cùng sự va đập bất thình lình trên đầu ập đến đã cắt đứt câu hỏi, cô đau đến nỗi ôm đầu xoay người qua, nhưng lại thấy hắn ôm mũi ngồi phịch xuống đất, cả nửa ngày mà không không đứng dậy nổi.

“Anh… không sao chứ?” Kinh hồn bạt vía mà hỏi, Giang Dục Phương thầm nhủ không ổn rồi.

Tiêu rồi! Tiêu rồi! Với sức va đập lúc nãy, cái đầu cứng rắn của cô mà còn đau đến thế, vậy thì mặt của hắn… Ô hô… Không dám tưởng tượng đâu!

Vẫn ôm lấy mũi không nhúc nhích, từ đầu tới cuối hắn không hề lên tiếng, nhưng tiếng kêu thê thảm rung trời lúc nãy đã dẫn bốn tên kia tới.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Mấy cái đầu chen nhau vào trong bếp, trăm miệng một lời hỏi.

Không ngừng cười gượng mà chỉ chỉ tên đàn ông vẫn đang ngồi dưới đất, rồi lại chỉ chỉ vào đầu mình, Giang Dục Phương im lặng mà truyền đạt rất rõ ràng thảm kịch vừa xảy ra.

“À…” Những ánh mắt thông cảm cùng liếc về phía tên đáng thương kia, không hẹn mà cùng phát ra tiếng thương hại. “Lão đại, cậu không sao chứ?”

Dần dần, cuối cùng Trình Khải cũng run rẩy mà đứng dậy, đau đến nước mắt lưng tròng mà nhìn cô gái đang chột dạ kia rất hung hăng, bàn tay được bỏ ra, dùng bộ dạng phun máu mũi mà ngửa mặt lên trời gào thét…

“Giang Dục Phương, nhất định là em muốn mưu sát anh!” Đau đớn mà hét lên điên cuồng.

“Woa… Xin lỗi mà…” Kêu thảm thiết, hoảng loạn mà xin lỗi.

“Một ngày nào đó, chắc chắn anh sẽ bị em giết chết…”

“Em thật sự không cố ý mà…”

Thoáng chốc, trong nhà bếp, tiếng rống giận cùng tiếng cầu xin tha thứ đan xen vào nhau, khiến cho bốn tên kia không nhịn được mà liên tục lắc đầu than…

“Mình vừa bán ra cổ phiếu của Nguyên Đài, ước tính ít nhất có thể kiếm được 10 triệu nha!” Ca tụng.

“Có cần chuẩn thế không?” khâm phục.

“Tai nạn thấy máu trên người lão đại vẫn rất chuẩn?” Súng bái.

“Đúng là thần mà!” Kết luận.

Bốn đôi mắt, tám con mắt nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên những tia sáng giống nhau… Thật muốn coi người nào đó như thần phật mà bái lạy cúng kính!

[1] Càn khôn đại na di là võ công tâm pháp thất truyền vô cùng lợi hại của Minh Giáo trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Kí của Kim Dung, sau này Trương Vô Kỵ nhờ học được nó mà uy trấn giang hồ.

[2] Người Trung Quốc (và cả người Việt Nam) trước khi cưới thường xem ngày sinh tháng đẻ.

Người Trung Quốc dùng cụm từ chưa xem ngày sinh tháng đẻ để chỉ việc gì đó chưa đâu vào đâu, chứ không chỉ là trong tình yêu đâu nhá!
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 6.4

“Mời uống trà!” Hèn mọn.

“Đọc báo không?” Lại hèn mọn.

“Ăn bánh kem nhé!” Càng thêm hèn mọn.

Sau bữa trưa, tiếng lấy lòng hèn mọn liên tiếp vang lên trong văn phòng của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải, có thể thấy được chủ nhân của giọng nói rất áy náy mà muốn bù đắp.

Chỉ có điều tên đàn ông đang được lấy lòng kia vẫn hậm hực mà không trả lời, may mà bốn tên còn lại đã ra ngoài thăm hỏi mấy ông chủ của những công ty khác, nếu không thấy được chắc chắn sẽ lại phỉ nhổ hắn không biết tốt xấu.

“Là chính anh muốn đứng ở phía sau em, làm sao em biết sẽ đụng phải anh chứ…” Thấy hắn không thèm để ý đến, Giang Dục Phương không nén được mà than thở kêu oan, cảm thấy mình cũng rất vô tội.

“Vậy ý của em là đang trách anh sao?” Nghe thế, rốt cuộc Trình Khải cũng mở miệng, chỉ có điều vẻ mặt rất hung ác,

Được lắm! Cô ta đụng hắn đến máu đổ như trút ra, thiếu chút nữa là gãy mũi lại còn không biết xấu hổ mà đổ hết sai lầm lên đầu hắn, đáng ghét!

“Em… em cũng không nói như vậy!” Thấy vẻ mặt hắn không tốt, cho dù Giang Dục Phương thực sự có ý nghĩ đó đi nữa thì cũng không dám thừa nhận, chỉ nhìn cái mũi đến giờ vẫn sưng đỏ của hắn…

“Phì!” Không thể nhịn nữa, thực sự bật cười ra.

“Em còn không biết thẹn mà cười?” Không dám tin cô lại vô lương tâm như vậy, Trình Khải bi phẫn mà hét lên.

“Xin, xin lỗi… Phì…” Vừa nói xin lỗi vừa muốn dừng tiếng cười không ngừng bật ra, nhưng càng muốn kiềm nén thì lại càng không nén được, cuối cùng vẫn cười khùng khục ra.

“Em… Cô gái đáng ghét này!” Tức muốn chết mà xông lên lấy tay bóp chiếc cổ mảnh mai của cô, hắn gào rít mà uy hiếp. “Cười nữa đi! Có ngon thì em cười nữa đi…”

“Ha ha ha… Em là con gái, em không có gan nhưng em vẫn muốn cười…” Cho dù bị bóp cổ rất thảm thương nhưng Giang Dục Phương vẫn cười đến nỗi sắp hụt hơi.

Hừ… Đúng là nói không sai, cô là con gái nên không “có bầu”[1]!

Trên trán lập tức bốc lên mấy luồng khói đen, Trình Khải bị câu trả lời này làm cho không biết nói gì. Thấy cô đã bị mình bóp rất chặt nhưng còn không sợ chết mà không ngừng cười lớn, giống như đã nhìn thấu hắn không có cách nào làm gì cô, trong lòng cực kì bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu thở dài mà thả người ra.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Anh đã định sẵn là xui đến mức này!” Tự oán tự trách.

“Đừng nói như thế!” Vỗ vỗ vai hắn, Giang Dục Phương an ủi. “Ít nhất cái xui của anh cũng có giá, còn em cũng chỉ có thể tự nhận xui mà thôi.”

Aiz… Hắn cũng không tồi, mỗi lần xảy ra chuyện xui ít nhất cũng còn có một khoản tiền vào túi!

“Đây là an ủi sao?” Liếc ngang cô một cái, hắn bất mãn kêu lên: “Anh mặc kệ! Tóm lại là em nợ anh một lần.”

Lần trước bị cô cho một cú KO, ít nhất còn đổi được “nụ hôn đầu”. Làn này bị đụng thành anh hề mũi đỏ nhưng lại không được gì hết, thật là thiệt thòi!

“Được rồi! Được rồi! Nợ thì nợ. Một người đàn ông mà còn so đo như vậy…” Cằn nhằn, không nghe ra ý ở ngoài lời, chỉ đơn giản cho ràng hắn muốn cô bù đắp tinh thần và thể xác bị tổn thương của hắn nên vừa bực mình vừa buồn cười mà nhận lời.

“Thế còn được!” Cuối cùng cũng hài lòng mà gật đầu.

Thấy cuối cùng thì vẻ hậm hực tích tụ cả buổi sáng của hắn cũng tiêu tan, Giang Dục Phương đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng yêu, giống như một đứa trẻ, nhịn không được mà cười lên.

“Đừng cười nữa, cùng ăn bánh kem nè!” Cắt cái bánh cô mua về làm điểm tâm cho bữa trà chiều thành hai miếng, hắn gọi cô cùng đến thưởng thức.

Có bánh để ăn, Giang Dục Phương cũng không khách khí, lập tức chạy đên ngồi đối diện với hắn, lúc ăn bánh kem thì cũng thuận miệng hỏi: “Đúng rồi! Có phải hồi sáng anh có gì muốn nói với em không?”

Lúc đó hình như hắn có lời gì đó muốn nói với cô, sau lại vì xảy ra thảm kịch mà không nói ra được, mãi đến giờ mới hỏi rốt cuộc là hắn muốn nói gì?

Cô hỏi một cách thình lình như vậy làm cho Trình Khải bỗng chốc đỏ mặt, nghẹn họng mà mở to mắt nhìn gương mặt trắng nõn đang rất tò mò kia, xấu hổ cả buổi trời mà không nói nên lời.

Áaaa… Gì chứ! Hắn nên nói sao với cô là hắn muốn cùng cô tìm hiểu nhau một chút chứ? Thật kỳ cục!

Hả… Hắn, hắn đỏ mặt cái gì?

Giang Dục Phương đầu tiên là ngẩn người ra, thấy mặt hắn đỏ như là lửa cháy lan ra đồng cỏ mà nhìn chằm chằm vào mình, không biết tại sao tự nhiên cô cũng trở nên mặt đỏ tai hồng.

“Em, em đỏ mặt cái gì chứ?” Lắp bắp hỏi, người ác thì hay la làng trước.

“Này… Anh đừng hỏi em, em cũng không biết đâu!” Ôm lấy hai gò má không ngừng nóng rực, tim cô đập loạn xạ, hoảng hốt mà kêu lên: “Em thấy anh đỏ mặt thì tự nhiên cũng đỏ theo!”

Đây là sao? Đỏ mặt cũng có thể lây lan sao?

Vừa không biết nói gì vừa dở khóc dở cười, nhưng nhìn bộ dạng đáng yêu của cô khi ôm lấy gương mặt thẹn thùng đỏ ửng mà kêu lên thì Trình Khải không khỏi có chút thất thần, cảm thấy đôi môi đỏ mọng kia đang cám dỗ hắn… cám dỗ hắn…

Chết tiệt! Thấy loại cám dỗ này mà không làm gì thì không phải là đàn ông.

“Dục Phương!” Đột nhiên vẻ mặt hắn rất nghiêm túc mà gọi cô.

“Cái gì?” Ngây ngốc mà trả lời, vẫn chưa biết mình đang bị nhìn chằm chằm.

“Em nợ anh một lần, đúng không?” Thầy dạy có lí do thì mới không bị đập.

“Hả… Vậy thì không sai!” Ngẩn người ra, không hiểu hắn muốn làm gì?

“Rất tốt!” Nở nụ cười dâm đãng, Trình Khải ngoắc ngoắc tay với cô. “Nào, lại đây!”

“Làm, làm chi?” Cảm thấy nụ cười của hắn rất dâm đãng, nhưng vẫn chưa có ý thức nguy hiểm mà ngoan ngoan đưa mặt qua.

“Thời điểm em trả nợ tới rồi!” Nói xong, dùng tốc độ sấm sét mà bịt lấy đôi môi mê người kia.

Đùng!

Thoáng chốc, đầu giống như bị một tiếng sấm đánh trúng, đầu óc của cô lập tức trở nên trống rỗng, chỉ có thể kinh ngạc mà mở to mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn, mặc cho mình bị ăn sạch đậu hũ.

[1] Cái này là chơi chữ. Nguyên văn ở trên là “hữu chủng” có nghĩa là có gan, có ngon. Nhưng nghĩa đen của từ chủng là giống, loại nên hữu chủng cũng có nghĩa là có bầu
Chương 7.1

Ban đêm…

“Cậu tin được không? Anh ta hôn mình! Cư nhiên hôn mình…” Hét điên cuồng vào điện thoại, Giang Dục Phương đi lòng vòng trong căn phòng thuê của mình.

“…mình tin…” Đầu bên kia điện thoại, thân là bạn tốt – Tôn Mạn Mạn yếu ớt trả lời. Aiz… Cô đã nghe cùng câu nói này hết hai ba tiếng đồng hồ rồi, không tin cũng không được.

“A… đáng ghét! Mình bị ăn sạch đậu hũ rồi!” Tiếng thét chói tai lại vang lên.

“Cậu có thể ăn lại, vậy thì không ai nợ ai…” Ô hô… một giờ đêm rồi, thật là buồn ngủ quá, xin thứ cho ý thức của cô bắt đầu không thanh tỉnh mà nói năng bậy bạ.

“Này! Cậu có phải là bạn mình không vậy?” Không dám tin bạn mình lại nói ra đề nghị ngu ngốc ấy, Giang Dục Phương thở hồng hộc phản đối.

“Được rồi! Được rồi!” Vội vã lấy lại tinh thần, Tôn mạn Mạn đưa ra đề nghị khác: “Vậy cho anh ta một đấm là được.” Uy lực từ cú đấm thép của bạn mình, cô biết rất rõ.

“…” Một hồi im lặng, rất lâu sau, khi đầu bên kia không ngừng truyền đến tiếng “alô, alô” thì cô mới cực kì hối hận mà đau lòng hét lên: “Anh ta chạy rồi, mình không kịp trở tay!”

Áaaa… đáng ghét! Tên kia từng nếm thử qua nên sau khi phạm tội sợ lại bị KO nên nhân lúc cô còn rơi vào trong kinh hãi, chưa kịp hoàn hồn mà “bỏ trốn ra nước ngoài”, mãi cho đến khi tan ca cũng không trở lại.

Nghe thế, Tôn Mạn Mạn không khỏi cười sằng sặc, cảm thấy cái người tên là Trình Khải kia đúng là kẻ thức thời, biết được sự lợi hại của cú đấm của bạn mình nên thông minh mà chạy trước một bước.

“Cậu nói xem đây có phải là quấy nhiễu tình dục nơi công sở không?” Hỏi.

“Có! Có điều…” Dừng một chút, Tôn Mạn Mạn nín cười nói: “Nếu là hai bên tình nguyện thì lại là chuyện khác.”

“Ai, ai tình nguyện với anh ta chứ?” Đỏ mặt mà hét lên, Giang Dục Phương nhảy dựng lên. “Cậu đừng có nói bậy! Quan hệ của bọn mình không phải như vậy…”

“Nếu không phải, vậy sao tự nhiên anh ta lại hôn cậu?” Nghiền ngẫm mà hỏi lại, Tôn Mạn Mạn có lòng tốt nhắc nhở. “Cậu cảm thấy ông chủ mới của cậu giống người thích quấy rối tình dục sao?”

“Ặc… không giống!” Sờ lên ngực tự hỏi, Giang Dục Phương phải thừa nhận Trình Khải là người rất tốt, tuyệt đối không phải là kẻ bại hoại mặt người dạ thú.

Nghe thế, Tôn Mạn Mạn ở bên kia cười nói. “Vậy có phải cậu nên nghiêm túc mà nghĩ một chút xem tự nhiên anh ta đối với cậu như vậy là biểu hiện cái gì?”

“…” Không nói gì. Biểu hiện cho cái gì? Chẳng lẽ là Trình Khải thích cô? Nhưng cô thường hại hắn lâm vào “tai nạn thấy máu”, như thế hắn cũng không sợ sao?

Biết rõ bạn mình không phải kẻ ngốc, Tôn Mạn mạn cười chọc ghẹo. “Dục Phương, tuy mình chưa gặp Trình Khải nhưng nghe nói anh ta là một con cá lớn không tồi đâu. Nếu cậu có tình ý thì đừng bỏ qua, câu về nhà rồi muốn kho hay hấp gì cũng được!”

“Cái gì mà kho, mà chưng, cậu cho rằng đang bày tiệc sao!” Vừa bực mình vừa tức cười, nhưng hai gò má mềm mại lại không thể khống chế mà hơi nóng lên.

“Ai da! Mình chỉ đưa ra đề nghị thành thật nhất mà… Á… Cậu làm gì vậy? Trả điện thoại cho tôi…”

Đột nhiên nghe thấy tiếng hét giận dữ của bạn mình từ bên kia truyền đến, hình như là có người xông vào cướp điện thoại của cô, Giang Dục Phương ngẩn ra, sau đó sốt ruột mà la lớn…

“Mạn Mạn? Mạn Mạn? Có người xông vào nhà cậu sao? Mình lập tức bao cảnh sát cứu cậu…”

“Báo cái đầu chị!” Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp của đàn ông thông qua điện thoại biểu thị vẻ tràn đầy bực bội của mình. Trong tiếng lo lắng giận dữ muốn anh ta câm miệng của cô gái bên cạnh, anh ta vẫn cố nói hết những lời mình muốn nói: “Mình chị nửa đêm không muốn ngủ thì thôi đi, cũng đừng đến quấy rầy người khác trên giường ân ái.”

“Áaaa… Tên tiểu nhân này, rõ ràng đã cam đoan không cho Dục phương biết rồi mà…”

Rè rè rèeee….

Tiếng hét giận dữ đầu bên kia bỗng nhiên bị cắt đứt bằng tiếng rè rè, Giang Dục Phương ở trong phòng mình há hốc mồm…

Không phải chứ? Vừa rồi… giọng nói nam tính vừa rồi chính là giọng nói mà cô đã nghe từ nhỏ đến lớn, quen đến nỗi không thể quen hơn của thằng em Quái già!

Woa woa… Khi nào thì thằng em mình chạy đến Đài Bắc, hơn nữa còn “xâm nhập” vào khuê phòng của bạn mình?!

Hừ! Thảo nào gần đây Mạn Mạn rất ít đến tìm cô, thì ra là cùng ăn cùng ngủ với thằng em Quái già!

Có chút kinh ngạc vì bạn và em mình đã tiến triển đến mức này, nhưng vì đã nhận được cảnh cáo nên dù có tò mò đi nữa thì Giang Dục Phương cũng biết thẹn thùng mà không gọi lại để quấy rầy người ta “lên giường ân ái”. Lúc này chỉ có thể vuốt mũi rồi ngã người lên giường, ngẩn người mà nghĩ lại những câu nói của bạn mình vừa rồi. Nghĩ mãi nghĩ mãi, đột nhiên hình ảnh bị ăn đậu hũ lúc chiều lại hiện lên trong đầu…

“Á…” Thét lên rồi vùi mình vào trong chăn, dường như còn có thể cảm nhận được sự mềm mại ấm áp khi môi chạm môi, cô xấu hổ đến đỏ cả người, chỉ cảm thấy mặt nóng mà tim cũng nóng lên…

Ô hô… Tại sao cô lại xấu hổ như vậy? Ngày mai làm sao đối mặt với cái tên hôn trộm đáng ghét đó đây? Thật là phiền não!
Chương 7.2

Bởi vì người nào đó trằn trọc khó ngủ cả đêm nhưng vẫn không biết nên làm sao để đối mặt với tên hôn trộm xui xẻo kia cho nên đã quyết định tiếp tục ở nhà nghĩ cho rõ ràng.

“Xin nghỉ?” Biết cô không đi làm, Trình Khải trợn mắt kêu lên.

“Cô ấy nói trong điện thoại như vậy đó!” Nhún vai, Khâu Thiệu Thần chỉ chuyển lại lời nhắn.

“Tại sao chứ?” Hét lên mà hỏi.

“Cô ấy nói là bị cảm!” Đợt cảm này tới cũng thật bất ngờ! Khâu Thiệu Thần cảm thấy rất đáng nghi, lập tức không nhịn được mà nheo mắt, nghi ngờ mà quan sát cái tên xui xẻo đang rất không vui nào đó.

Bị cảm? Chết tiệt! Chắc chắn là cô gái kia đang muốn giả chết mà tránh mặt hắn.

Hậm hực nghĩ, Trình Khải buồn bực, nhưng càng bực hơn là hắn bị mọi người bao vây tra tấn tập thể.

“Lão đại, cậu thành thật khai mau, có phải ngày hôm qua nhân lúc bọn mình không có ở đây mà giơ móng vuốt với Dục Phương không?” Lâm Viên Quân cười gian trá mà ép hỏi.

A ha, hôm qua, khi trở về thì lão đại không có trong văn phòng nhưng lại có một cô gái đỏ mặt bất thường, còn thường hay phát ra tiếng gầm gừ giận dữ. Nhưng khi hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì lại đánh chết cũng không khai, thật là làm cho người ta không thể không nghi ngờ.

Bị một câu chọc trúng “chuyện xấu”, da mặt Trình Khải lập tức phình lên như gan heo, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Á à…” Phát ra một tràng tiếng kêu ma quái, Từ Thiếu Nguyên hưng phấn mà truy hỏi: “Lão đại, rốt cuộc cậu có tìm hiểu cô ấy chút nào chưa?”

“Xem ra là có rồi!” Không cần hắn trả lời, Vương Nghị Đình lập tức đưa ra nhận định: “Hơn nữa đại khái là tìm hiểu không thành công cho lắm.”

“Liên quan gì tới các cậu!” Xấu hổ mà hét lên, mặt Trình Khải càng thêm hồng.

Thấy bộ dạng “giấu đầu lòi đuôi” của hắn, bọn đàn ông vô lương tâm kia lập tức tuôn ra một tràng cười điên cuồng, đồng thời cũng hết sức hối hận vì không được tận mặt chứng kiến “tình hình thực tế” chiều hôm qua, chỉ đành phỏng đoán rằng có khả năng hắn đã làm hỏng việc, nếu không thì hôm nay cái người bị tìm hiểu kia cũng sẽ không đột nhiên “bị cảm” mà không đi làm.

“Rất vui khi được nói chuyện…” Trong tiếng cười, tiếng bắt chước lời thoại quảng cáo của một loại thuốc bổ gan đột nhiên vang lên.

“Nhưng cũng rất thật lòng…” Rất ăn ý, liền có người tiếp tục.

“Giới thiệu với bạn chỗ tìm hiểu…” Phản ứng rất nhanh mà lập tức sửa lời thoại.

“Dục Phương là hy vọng cưới xin của bạn!” Khôi hài mà kết thúc.

Mấy tên này… Rốt cuộc trong đầu chứa những lời châm biếm chết người gì chứ?

Bị mấy tên kia anh một câu, tôi một câu trêu chọc tới không có lời nào để nói, Trình Khải bắt đầu nghi ngờ chỉ số IQ của mấy tên đồng nghiệp này, sau đó quê quá hóa điên mà đuổi người…

“Các cậu rảnh quá rồi phải không? Đến lúc làm việc rồi, cút!” Nói xong, trong tiếng cười trêu chọc, đạp cho mỗi người một đạp trở về vị trí công tác, chính hắn cũng ngồi trước bàn làm việc tiếp tục phiền muộn.

Đáng ghét! Cô gái kia muốn giả chết, hắn liền kéo cô ra cho sống sờ sờ.

……………………………..

“Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong…”

11 giờ trưa, trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng chuông giục giã, làm cho cô gái đêm qua bị mất ngủ nên giờ vẫn vùi vào giường ngủ mê mệt bỗng giật mình tỉnh giấc.

“Lạ thật! Sẽ là ai chứ?” Cuộn mình trong chiếc chăn mềm mại, Giang Dục Phương mơ mơ màng màng mà nghĩ không ra sẽ là ai tìm cô vào giờ này, vốn định mặc kệ nhưng…

“Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong…” Rất rõ ràng, người bên ngoài không có dấu hiệu muốn bỏ qua, hơn nữa nhấn chuông càng gấp gáp…

Mẹ nó… vẫn chưa từ bỏ ý định sao!

Bị làm ồn không chịu nổi, rốt cuộc cô cũng đấu tranh dữ dội mà từ trong chăn bò xuống giường, chân nam đá chân chiêu mà đi đến trước cửa, đến gần mắt điện tử nhìn ra ngoài…

“Á… Sao lại là anh ta?” Khi khuôn mặt của người ngoài cửa đập vào mắt thì Giang Dục Phương kình hoàng mà hét lên, ý thức mơ màng giống như bị một chậu nước lạnh xối cho tỉnh lại, mấy con sâu ngủ chạy đâu mất tiêu trong nháy mắt, chỉ có thể ôm đầu đi lòng vòng bên trong.

“Sao tự nhiên anh ta lại chạy đến đây? Sao tự nhiên lại chạy đến…” Vẫn đang hét lên.

“Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong…” Giống như là thúc giục, tiếng chuông cửa không hề ngừng nghỉ.

“Chờ chút… chờ một chút! Em mở cửa liền, chờ chút…” Nghĩ đến trên người mình còn mặc áo ngủ, cô vừa kêu lên vừa vội vã thay quần áo ở nhà, sau đó lại quơ lấy lược chải đại lên cái đầu như tổ chim vài cái, trong ba phút đã hoàn thành tất cả những công tác chuẩn bị một cách rất thần kỳ.

“Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong! Đinh đong…” Tên đàn ông bên ngoài thật không biết tốt xấu, vẫn nhấn chuông không dứt.

“Đừng làm ồn nữa!” Bực bội gắt lên, Giang Dục Phương nhanh chóng mở cửa liền thấy hắn trừng mắt đứng ở cửa như hung thần, dọa cô tự nhiên hết hơi, không có chút khí phách mà lắp bắp hỏi: “Làm, làm gì?”

“Sao lâu vậy mới mở cửa, bên trong có giấu đàn ông sao?” Vẻ mặt không lương thiện, đôi mắt sắc bén của Trình Khải quét thẳng vào trong phòng.

“Giấu đàn ông gì chứ?” Bị hỏi đến đỏ mặt, cô tức giận mắng: “Tự nhiên anh chạy đến đây, cũng không nói trước một tiếng, lẽ nào em không cần thời gian thay đồ rửa mặt sao?”

“Cái gì mà tự nhiên? Anh là có lí do đàng hoàng! Nhân viên đột nhiên bỏ việc, lẽ nào anh không cần đến xem xem đã xảy ra chuyện gì sao?” Vẻ mặt rất hợp tình hợp lí, Trình Khải liếc nhìn gương mặt còn chưa tỉnh ngủ của cô, không nén được mà nheo mắt hỏi một cách nghi ngờ: “Em còn đang ngủ?”

Cô gái này cũng thật tốt số!

“Bị anh đánh thức rồi!” Bị mất ngủ cả đêm, khó khắn lắm mới ngủ được nhưng lại bị đánh thức, cơn tức của Giang Dục Phương rất lớn.

Coi lời lên án như gió thoảng ngoài tai, Trình Khải chống nạnh, trợn mắt nhìn cô. “Em còn muốn anh đứng ngoài cửa bao lâu nữa? Có hiểu đạo đãi khách không hả?”

Trải qua sự nhắc nhở của hắn, lúc này Giang Dục Phương mới nhớ ra hai người vẫn đang đứng ngoài cửa đấu võ mồm, sau đó không khỏi cười xấu hổ, vội vã nghiêng người để hắn vào nhà, hoàn toàn quên mất tối qua mình vẫn đang phiền não làm sao đối mặt với hắn, động tác của hai người rất tự nhiên.

“Anh tự tìm chỗ ngồi đi, em đi đánh răng rửa mặt.” Ném lại một câu, cô vội vội vàng vàng chui vào nhà tắm rửa mặt chải đầu.

Thấy bóng cô biến mất trong nhà tắm, Trình Khải không vội vã ngồi xuống, trái lại nhìn quanh một vòng đánh giá cách bài trí xung quanh, sau khi xác định không có bất cứ dấu vết nào cho thấy có đàn ông ở lại mới hài lòng gật đầu, cuối cùng kéo ghế ra ngồi đợi. (BT, anh là gì của người ta = =)
Chương 7.3

10 phút sau, khi Giang Dục Phương tươi tỉnh từ trong nhà tắm bước ra thì Trình Khải nhanh chóng đứng dậy, kéo cô đi ra cửa.

“Ê?” Kinh nhạc mà kêu lên, cô bị kéo nên hét lớn: “Anh muốn lôi em đi đâu? Bắt cóc aaa…”

“Bắt cóc cái đầu em!” Tức giận mà liếc cô một cái, Trình Khải cười mắng: “Bắt cóc em thì có thể đổi được bao nhiêu tiền? Đi ăn cơm!”

Ăn cơm?

Vội vàng nhìn đồng hồ một chút, phát hiện đã sắp 12 giờ rồi, Giang Dục Phương chỉ có thể nghe lời mà quơ lấy túi xách, mặc cho hắn lôi cô ra khỏi phòng.

“Muốn ăn gì?” Đi trên vỉa hè, Trình Khải nở nụ cười anh tuấn mà hỏi.

Hả… Cái tên này đột nhiên cười rạng rỡ thế để làm gì?

Suýt nữa là bị nụ cười như ánh dương ấy làm mù mắt, Giang Dục Phương có chút thất thần mà nhìn hắn, không biết tại sao, đột nhiên trở nên thẹn thùng. “Gì, gì cũng được!”

“Không có bán gì cũng được!” Nhìn nghiêng mà trêu ghẹo cô, phát hiện đôi má cô hơi hồng, làm cho lòng người cảm thấy nao nao.

Trời ạ! Cô mà cứ đáng yêu như thế nữa thì khó mà bảo đảm không kích thích thú tính của hắn, giữa ban ngày ban mặt sẽ “dán Salonpas” tiếp.

“Anh thật lôi thôi!” Biết hắn cố ý chọc mình, Giang Dục Phương nở nụ cười, “ngọc nữ thần chưởng” cũng không khách khí mà đánh lên người hắn.

Nghe một tiếng “bốp” đập vào da thịt, Trình Khải nghiến răng chịu đựng mà kháng nghị. “Này! Em có thể ra tay tàn nhẫn chút nữa đó!”

Nghe thế, mắt cô lóe lên, cười hừ một tiếng. “Đời này em chưa từng nghe thấy yêu cầu kì lạ như vậy, nhưng em có thể thỏa mãn anh!” Nói xong, “ngọc nữ thần chưởng” lại tung ra.

“Ê! Em đánh nữa thật sao?” Trố mắt mà nhìn, thấy cô định vận công tung chưởng, cuối cùng Trình Khải không nhịn được nữa mà quay người bỏ chạy.

“Hừ… Có ngon thì đừng chạy!” Cười và nhanh chóng đuổi theo.

“Woa… Đây là Kill Bill phiên bản Đài Loan sao…”

“Đúng! Nó có tên là Truy sát Trình Khải…”

Thoáng chốc, một đôi nam nữ đang trong tình trạng ám muội bắt đầu truy đuổi nhau ầm ĩ trên vỉa hè. Tiếng cười, tiếng tranh cãi bay trong gió, tình cảnh ngọt ngào giống như một vở kịch tình yêu lãng mạn, nhất là phía xa xa còn có còn có hai ba cánh chim đang chao liệng giữa trời…

Bộp!

Một tiếng động rất nhỏ vang lên, một “món quà từ trên trời” hoàn chỉnh được tặng tới đỉnh đầu của Giang Dục Phương.

Không ~~ phải ~~ chứ~~

Trong nháy mắt cứng đờ như tượng đá, khi ý thức được mình lại bị “đánh bom tạc đạn”, mặt cô biến thành màu xanh, không dám tin mình lại xui đến thế này! (n lần rùi, có gì mà không tin = =)

“Sao thế?” Không nghe thấy tiếng đuổi theo, Trình Khải lấy làm lạ mà quay đầu hỏi, nhìn thấy sắc mặt cô ảm đạm mà đứng yên bất động thì lập tức quay trở lại. Nhưng khi đến trước mặt cô thì rốt cuộc hắn đã hiểu!

“Tại sao? Tại sao chứ? Rõ ràng là bầu trời rộng lớn như thế, tại sao lần nào cũng phải bay qua đầu của em? Bay qua đầu của em thì thôi đi, tại sao còn phải cho em “trúng thưởng” nữa? Em cứ phải xui đến thế sao?” Nắm lấy hắn mà bi phẫn khóc lóc kể lể, Giang Dục Phương cực kỳ ai oán.

Hu hu… Chẳng qua chỉ nhất thời không chú ý có chim bay đến, không có làm công tác dự phòng mà thôi thì lập tức liền bị tập kích, đây là vận xui gì chứ?

“Xui xẻo là không có nói lí được. Anh hoàn toàn hiểu được sự đau khổ của em…” Hoàn toàn có thể cảm nhận được sự uất ức cùng cam chịu của cô, Trình Khải chỉ có thể nén cười mà vỗ vỗ vai cô, biểu thị sự an ủi.

“Anh cũng rất xui xẻo, tại sao chỉ có mình em trúng thưởng? Không công bằng!” Đồng thời với việc giận cá chém thớt, cô nhanh chóng lấy khăn giấy từ trong túi xách được trang bị đầy đủ ra, kinh nghiệm hết sức phong phú rồi.

“Em là xui trong những việc nho nhỏ bình thường, anh xui là có tai nạn thấy máu, không thể so sánh được!” Nén cười mà tiếp lấy khăn giấy, cẩn thận lau đi “món quà” cho cô.

Tự động cúi đầu để hắn tiện làm việc, Giang Dục Phương càng nghĩ càng tức, nhất thời bất bình căm phẫn mà mắng lên: “Tại sao? Chúng ta sinh trúng giờ xui xẻo sao mà ông trời cứ phải trêu đùa chúng ta như vậy? Nếu như có mười người xui xẻo kiệt xuất, chắc chắn chúng ta sẽ trúng cử!”

Sinh vào giờ xui xẻo?

Bị cách nói hết sức sáng tạo của cô chọc làm cho phát ra tiếng cười nhẹ, Trình Khải không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng lau đi vật ô uế trên mái tóc mềm của cô.

Đang cúi đầu, nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ từ lọt vào tai mình, cảm nhận được cử chỉ dịu dàng hiếm thấy của hắn, không biết tại sao Giang Dục Phương bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn ngày hôm qua, nhất thời hai má trở nên nóng đỏ không thể kìm chế…

“Trình Khải…” Ánh mắt rũ xuống nhìn mũi giày của hắn, cô nhỏ giọng gọi.

“Hả?” Chuyên tâm lau sạch, thuận miệng mà đáp.

“Anh… sao hôm qua anh lại hôn người ta?” Mặc dù rất xấu hổ nhưng cô vẫn ngập ngừng hỏi ra, nhất định phải giải quyết nghi vấn trong lòng mới được.
Chương 7.4

“Ừhm…” không ngờ tới đột nhiên cô lại “nói vào trọng điểm”, lần này đổi lại là Trình Khải đỏ mặt, cũng trở nên lắp bắp. “Bởi vì… bởi vì…”

Trời ạ! Bởi vì cả nửa ngày mà sao vẫn không thể nói ra được? Trình Khải, mày là thằng đàn ông vô dụng, tao khinh bỉ mày!

“Bởi vì cái gì?” Cúi mặt càu nhàu, chờ hắn trả lời.

Không có lập tức trả lời, hắn tỉ mỉ lau sạch phân chim trên đầu cô xong mới hít một hơi thật sâu, nhìn cô mà thổ lộ. “Bởi vì anh thích em, muốn tìm hiểu em, em thấy sao?” Nói xong, nín thở, hồi hộp mà chờ cô trả lời.

Hắn… quả nhiên là có ý này!

Nhớ tới lời trêu chọc trong điện thoại của bạn mình tối qua, hôm nay lại chứng thực là hắn có ý tứ với mình, Giang Dục Phương vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, trong ngực đập thình thịch như có chú nai con đang chạy, hoàn toàn mất đi khả năng biểu đạt, trong nhất thời không nói nên lời.

Hả? Cư nhiên không trả lời?

Cả nửa ngày mà không nghe câu trả lời, Trình Khải trở nên căng thẳng, sau đó không nói gì mà nhanh chóng đưa tay nâng gương mặt đang sắp cúi tời sát đất lên. Nhưng khi nhìn thấy vẻ thẹn thùng đỏ mặt như say rượu thì hắn không khỏi ngẩn ngơ, chỉ có thể ngây người ra nhìn gương mặt e thẹn đáng yêu trước mắt.

“Anh, anh nhìn cái gì chứ?” Thẹn quá mà quát lên, mặt càng thêm đỏ bừng, xinh đẹp như áng mây ngũ sắc rực rỡ nhất phía trời xa.

“Em còn chưa trả lời anh!” Đột nhiên hoàn hồn, Trình Khải đỏ mặt mà nhắc nhở một cách ai oán.

Ngơ ngẩn mà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Giang Dục Phương không khỏi nhớ tới lời nói đùa nửa thật nửa giả của bạn mình…

Anh ta là một con cá không tồi, nếu cậu có ý thì đừng bỏ qua…

Nếu… nếu cảm thấy con người hắn rất tốt, lúc ở chung rất vui vẻ, thích đấu võ mồm ầm ĩ với hắn, nhìn thấy hắn thì mặt vừa đỏ vừa nóng, tim đập hỗn loạn… những cảm giác kỳ quái đó chứng tỏ là có ý, vậy thì cô nghĩ…

Cô thật có ý với hắn.

Nghĩ đến đây, cô đã hiểu được lòng mình, sau đó nở một nụ cười thẹn thùng nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp tươi tắn, đang muốn mở miệng trả lời…

“Em…”

Reng reng reng… reng reng reng…

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt lời cô muốn nói, cũng khiến cho Trình Khải đang tràn đầy hi vọng trở nên xanh mặt.

Gì chứ! Tại sao cứ phải gọi điện thoại đến ngay giờ khắc quan trọng này?

Hung thủ là ai? Đi chết đi!

“A… điện thoại của em!” Sự chú ý đột nhiên bị di chuyển, Giang Dục Phương vội vã lục lấy điện thoại từ trong túi ra nghe: “Alô… A, chủ tịch Dư!”

Vừa nghe thấy ba chữ “chủ tịch Dư”, tai Trình Khải lập tức nhọn lên.

“Dạ… dạ… hả… bây giờ?” Quay đầu liếc nhìn tên đàn ông đang phùng mang trợn má bên cạnh, cô có chút xấu hổ. “Nhưng, nhưng mà… được, tạm biệt!”

Thấy cô nói xong và gập điện thoại lại, Trình Khải lập tức có vẻ mặt không hiền lành là bước lên ép hỏi: “Cái ông chủ tịch Dư ấy gọi cho em làm gì?”

“Hả…” Rất dè dặt mà cười, Giang Dục Phương thành thật khai ra. “Mời em ăn cơm.”

“Ăm cơm?” Nheo mắt lại, nhớ tới chủ tịch Dư từng nói sẽ bảo con trai mời cơm tạ tội, không ngờ đến nhanh như vậy, Trình Khải tràn đầy khó chịu. “Em nhận lời rồi?”

“Nhận, nhận lời rồi!” Cô muốn sớm giải quyết chuyện của Dụ Á một chút, nhưng đối mặt với sự chất vấn của hắn thì lại cảm thấy chột dạ.

“Khi nào?” Hung hăng tra hỏi.

“Bây, bây giờ!” Rụt cổ lại, chuẩn bị chịu oanh tạc. Ô hô… cũng không phải cô cố ý cho hắn leo cây, chỉ là muốn giải quyết chuyện phiền phức sớm một chút.

Nhưng rất bất ngờ, Trình Khải nghe thế lại không có giận dữ phản đối, ngược lại còn cười lạnh. “Rất tốt! Có người muốn mời chúng ta ăn cơm, không thể không đi. Đi thôi!” Lời vừa nói ra, liền kéo cô đi ngay.

“Người ta chỉ mời mình em thôi!” Cô há hốc mồm, vội vàng giải thích.

“Mặc kệ, dù sao anh đi chắc rồi!”

Này! Đây là anh đang ép người ta mời…”

“Đây không gọi là ép buộc mà là nể mặt anh ta…”

Trên vỉa hè, tiếng tranh cãi không ngừng. Cô gái vừa tức vừa buồn cười, nhưng vẫn không chống lại được sức mạnh của chàng trai nên một mạch bị kéo đi.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay
Lamborghini Huracán LP 610-4 t