Đúng vậy, hắn và cô thật sự là “bạn cùng chung hoạn nạn”, tình cảm
không ai sánh được!
Có điều, khi bất cứ ai hỏi hai người bọn họ quen nhau như thế nào
thì hắn và cô cũng rất ăn ý… thà chết chứ không cung khai!
Đùa cái gì chứ, muốn bọn họ thành thật thừa nhận, nói hắn và cô là
vì duyên “chó” mà kết bạn sao?
Là vì “chó rượt” nên bị ép thành một cặp… vậy mặt mũi của bọn họ
biết để vào đâu chứ!
Cho nên đương nhiên hắn và cô phải tay nắm tay, lòng bảo lòng cùng
nhau giữ vững bí mật!
Nhưng khi nụ hôn đầu tiên của cô bị hắn cường đoạt đi, vậy mà hắn
lại hoàn toàn không nói sorry với cô.
Còn dám khăng khăng nói đó chẳng qua là dán “Salonpas” mà thôi, bảo
cô đừng so đo như vậy.
Cái này, cái này… mà còn có thể nhịn được thì không gì không thể
nhịn nữa. Cô quyết định chiến tranh lạnh với hắn, xem xem ai lợi
hại hơn?
Nhưng khi hắn bị cô chỉnh thảm, số xui phát huy công lực, trở thành
đệ tử của thần xui xẻo thật sự thì…
Cô lại không nỡ hơn bất cứ ai, nhịn không được mà muốn dịu dàng với
hắn một chút.
Cái này… chẳng lẽ là tình yêu?!
Nghĩ như vậy, hai “đại biểu xui xẻo” lập tức quyết định dắt tay
nhau đi về phía con đường hạnh phúc thênh thang.
Có điều… xui xẻo sẽ không di truyền mới đúng chứ!
………………………
Mở đầu
Hắn nghĩ không ai có thể xui xẻo hơn hắn được nữa!
Nếu hắn tự nhận là thiên hạ đệ nhị xui xẻo thì tuyệt đối không ai
dám xưng đệ nhất. Có điều trên thực tế cũng không có ai muốn giành
chức đệ nhất này!
“Thế nào?” Hoả nhãn kim tinh[1] trừng trừng ông thầy bói mù đang
không ngừng sờ soạng bàn tay mình, cũng không biết là thật sự đang
sờ xương cốt hay là ăn đậu hủ của hắn, chàng trai đã sắp không còn
tính nhẫn nại nữa.
Đáng ghét! Chắc chắn là hắn xui đến nỗi não ngâm vào nước rồi nên
mới có thể thực sự đi tin mấy lời đồn, chạy tới cho ông già mù –
nghe nói là thần toán[2] này xem số, muốn biết rốt cuộc là mình xui
bẩm sinh hay là ý trời khó tránh?
Sờ sờ soạng soạng cả buổi trời, rốt cuộc ông thầy bói mù cũng gật
gù đắc ý (vì đã coi ra), lại than ngắn thở dài. “Xui thật! Xui
thật! Cả đời này chưa từng thấy người xui xẻo một cách kỳ lạ đến
thế…”
Trong cái xui có tài lộc, trong tài lộc có cái xui. Hiếm thấy, thật
hiếm thấy!
Bị những lời vừa mở miệng ra là một tràng lời xui ý xẻo này chọc
giận, chàng trai nhịn không được mà gầm lên giận dữ. “Hứ! Cái gì
gọi là ‘cả đời này chưa từng thấy’? Người mù còn có thể nhìn thấy
người ta sao? Căn bản chính là giả danh lừa bịp!”
Con mẹ nó! Cư nhiên xui đến mức ngay cả đi coi bói cũng có thể gặp
phải kẻ lừa bịp, trên đời này còn có người xúi quẩy như hắn
sao?
“Mẹ nó! Cái gì mà thần toán? Thần toán cái con khỉ! Mình là thằng
ngu nên mới có thể chạy tới cho một cái lão mù đùa giỡn…” Tức giận
đến nỗi xé cả bảng hiệu, đồng thời với việc trở mặt rời đi, miệng
chàng trai còn đang căm phẫn không thôi mà lải nhải.
“Sao người mù lại không có thể thấy được người chứ? Ta mắt mù nhưng
lòng sáng a!” Bất đắc dĩ mà giải thích, ngặt nỗi khách đã tức giận
bỏ đi, ông thầy bói mù chỉ có thể phí công gọi theo, lại rung đùi
đắc ý. “Gần đây những người trẻ tuổi thật không có tính nhẫn nại,
ta còn chưa có nói xong mà… Thôi vậy, có tiền thu trước là tốt
rồi.”
………………………..
Cô nghĩ không ai có thể xui xẻo hơn cô được nữa!
Nếu cô tự nhận là thiên hạ đệ nhị xui xẻo thì tuyệt đối không ai
dám xưng đệ nhất. Có điều trên thực tế cũng không có ai muốn giành
chức đệ nhất này!
“Thế nào?” Đôi mắt trong veo nhìn ông thấy bói mù đang cầm lấy tay
mình sờ sờ nắn nắn, cô gái bi ai truy hỏi.
Ôi… Nhất định là cô xui đến nỗi bị xe đụng hư não rồi nên mới có
thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà chạy tới cho ông thầy bói mù –
nghe nói là rất linh này tính xem vận xui của mình có thể có ngày
chấm dứt không?
Đã từng có kinh nghiệm bị xé bảng hiệu, ông thầy bói mù im lặng
thật lâu, lúc này mới thật cẩn thận mà tìm từ, cuối cùng chỉ dùng
một chữ để kết luận: “Xui!”
“Ông không thể an ủi tôi một chút sao? Thầy bói không phải là một
dạng bác sĩ tâm lí khác sao? Ông có đạo đức nghề nghiệp hay không
chứ?” Bị một từ “xui” đập vào làm cả người bị thương, lại nhớ đến
cuộc sống liên tiếp xúi quẩy từ nhỏ đến lớn, cô gái không nén được
mà bi phẫn mà lên án, lại thương tâm mà khóc òa. “Hu hu… dù sao tôi
cũng đã định trước là phải làm người xui xẻo rồi…”
Không nói gì mà nhìn theo người khách vừa khóc vừa bỏ đi, muốn ngăn
cũng ngăn không kịp, ông thầy bói mù chỉ có thể bất đắc dĩ mà ngửa
mặt lên trời than: “Ta còn chưa nói xong mà, cô xui thì có xui,
nhưng trong cái xui có chồng che chở… Ai~ya! Gần đây, những người
trẻ tuổi đều không chịu nghe cho hết câu sao chứ?”
[1] Hỏa nhãn kim tinh: mắt của Tôn Ngộ Không sau khi bị nung trong
lò bát quái, ý chỉ đôi mắt rực lửa.
[2] Thần toán: bói toán như thần
Chương 1.1
Bộp!
Khi trên đầu đột nhiên bị sự âm ấm cùng tiếng động nho nhỏ đồng
thời tập kích thì động tác chuẩn bị bung dù của của cô gái có khuôn
mặt trắng trẻo, dung mạo xinh xắn, tuổi chừng đôi mươi lập tức cứng
đờ, theo sau đó là vẻ mặt không biết nên nói là khóc không ra nước
mắt hay là tuyệt vọng rồi thu dù lại, từ trong túi xách bên người
lấy ra một tờ khăn giấy.
Cô – Giang Dục Phương, từ nhỏ đến lớn đã gặp chuyện xui xẻo hơn
ngàn lần, bị phân chim tấn công càng là chuyện hai ba ngày thì gặp
phải, sớm đã quen rồi… Thật là sớm đã quen rồi…
“Quen cái con khỉ!” Phẫn nộ mà thốt ra lời thô tục, cô ra sức dùng
khăn giấy lau chùi đầu mình, tức đến nỗi muốn khóc lên, không kìm
được mà chỉ lên trời mắng lớn: “Rốt cuộc là kiếp trước tôi đã giết
người hay là phóng hỏa mà ông dùng cách nay đến trừng phạt tôi,
khiến cho tôi xui từ nhỏ đến lớn, phải trải qua cuộc sống xúi quẩy
như thế chứ? Ông nói đi, nói đi chứ! Có ngon thì ông nói cho tôi
nghe đi…”
Cực kỳ bi phẫn mà điên cuồng hét lớn, cô thật không hiểu nổi rốt
cuộc thì cô có số mệnh gì, tại sao có thể xui một cách triệt để như
thế?
Từ nhỏ đến lớn, trong phạm vi 50 cm xung quanh cô chính là địa giới
của sự xui xẻo. Bất kể là cô đi đến đâu, các loại xui xẻo kỳ lạ vẫn
luôn tìm đến cô. Cho dù là đi giữa một đám người thì chiếc xe lạc
tay lái bên đường vẫn chỉ đụng trúng mình cô. Rốt cuộc đây là số
mệnh gì chứ?
Số gì chứ?! (số con quạ đó chị! ^.^)
Căm hận mà lau phân chim tên đầu, cô oán thán mà lẩm bẩm mắng: “Mới
thấy chim xuất hiện là mình đã vội vã bung dù ngăn ngừa, không ngờ
vẫn chậm một bước… Thật đáng ghét mà!”
Vẻ mặt chán ghét mà nhìn thứ xanh xanh xám xám trên khăn giấy, mặc
dù biết là đã lau sạch rồi nhưng cứ nghĩ đến trên đầu từng bị phân
chim “chiếm cứ” thì cô liền ghê tởm đến nỗi lập tức muốn tìm một
nhà vệ sinh để chùi rửa sạch sẽ cái nơi bị “ô nhiễm” này.
Trong đầu vừa suy nghĩ thì tầm mắt đã nhìn thấy một nhà vệ sinh
công cộng trong một công viên nhỏ cách đó không xa. Cô lập tức vội
vàng phóng như bay về phía bồn rửa tay bên ngoài nhà vệ sinh.
Thế nhưng trời có gió mưa thất thường, người có phúc họa trong sớm
tối! Ngay trong giây phút đang muốn hoan hô vì đã đến được bồn rửa
tay thì bỗng nhiên cô cảm thấy có chút không ổn, cảm giác dưới chân
hình như hơi là lạ…
“Grừ…”
Tiếng gầm gừ trầm thấp mang theo vẻ thù địch hung ác vang lên từ
dưới bồn rửa tay khiến cho trái tim của Giang Dục Phương cảm thấy
rét run, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh…
Không… không thể nào! Thật sự là xui đến thế sao? Thế nhưng nếu
dùng “chiến tích vĩ đại” của cô trước kia mà nói thì quả thật rất
có khả năng sẽ xui thế này…
Trong tiếng gầm gừ kia, cô khiếp đảm mà cúi đầu, quả nhiên ập vào
tầm mắt cô là một con chó hoang hung ác đang nhe răng trừng mắt, lộ
ra răng nhanh sắc nhọn.
Cô lập tức cố gắng cười gượng mà nhanh chóng thu hồi bàn chân đang
giẫm lên cái đuôi của anh chó đen kia…
“Chuyện này… tao không cố ý, thật sự là không cố ý…” Cô rặn ra nét
mặt tươi cười đền tội, hy vọng người anh em này có thể hiểu được
thành ý của cô.
“Gâu gâu gâu…” Rất hiển nhiên là anh chàng chó đen này không hiểu
thành ý của cô, há cái miệng chó thật to mà quyết tâm báo
thù.
“Woa… tao thật sự không cố ý mà…” Tiếng hét sợ hãi vang lên, cố
gắng né tránh cái miệng chó hung ác, cô lật đật xoay người bỏ
chạy.
“Gâu gâu gâu…”
“Á, cứu mạng…”
Trong chốc lát đã thấy diễn ra cuộc chiến truy đuổi cực kỳ nguy
hiểm giữa người và chó, Giang Dục Phương sợ đến nỗi dùng tốc độ thi
chạy 100 mét mà chạy điên cuồng, nghe thấy tiếng chó sủa hung hăng
kia đuổi theo không bỏ, cô thất sắc mà kêu lên thảm thiết thê lương
trên đường.
“Gâu gâu gâu…”
“Đừng đuổi nữa mà, tao không cố ý đâu… Ai đến giúp tôi ngăn con chó
này lại với…” Chạy điên cuồng trối chết nhưng không quên cầu cứu,
chỉ mong có người ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Ngặt nỗi không biết là do cô không đủ đẹp, anh hùng không chịu ra
cứu giúp hay là cô thực sự xui đến tận mạng mà dọc đường cư nhiên
không có một mống người xuất hiện!
Nghe thấy tiếng sủa hung ác của con chó ngày càng gần, ngay khi cô
tuyệt vọng cho rằng trên tiêu đề của tờ báo ngày mai sắp xuất hiện
dòng chữ làm chấn động “Lại có chó hoang cắn người, một cô gái chết
thảm” thì phía trước đột nhiên xuất hiện một dáng người cao cao
đang chậm rãi bước qua…
“Anh ơi, cứu tôi với…” Lựa chọn giữa việc bị mất mặt và rơi vào
miệng chó, cô tình nguyện mất mặt cũng không muốn gặp phải đau đớn
da thịt, lập tức khản giọng kêu cứu, đồng thời chân cũng nhanh
chóng chạy về phía chàng trai cao cao kia.
Ai ngờ khi người kia nghe thấy tiếng kêu cứu thì đầu tiên là ngẩn
ra, sau đó nhìn thấy con chó hoang đang điên cuồng đuổi theo sau
lưng cô gái thì mặt lập tức biến sắc, cũng không ngó ngàng lại mà
quay đầu chạy như điên.
Chương 1.2
Thế này là thế nào? Cô xui đến mức khó khăn lắm mới gặp được một
tấm chắn, nhưng thật ra lại là một thanh củi mục vừa chạm vào đã
gãy sao?
Giang Dục Phương vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, theo sát sau lưng hắn mà
lên án. “Ê… nhìn thấy con gái yếu đuối bị chó rượt, không những
không thể hiện phong độ của đàn ông mà còn quay đầu bỏ chạy, anh có
phải là đàn ông không?”
“Ai nói là đàn ông thì không được chạy? Chẳng lẽ chó sẽ không cắn
đàn ông hay sao?” Trình Khải – tên đàn ông dáng người cao lớn,
tướng mạo anh tuấn nhưng hiện giờ sắc mặt xanh mét vừa chạy trối
chết vừa không quên phản bác. Hắn liếc nhìn cô gái đã chạy tới bên
cạnh mình kia một cái, trong lòng cực kỳ căm hận.
Gì chứ! Ngay cả đi đường cũng không dưng mà liên lụy, tự nhiên bị
chó rượt, hắn thực sự xui đến thế sao?
“Là đàn ông thì nên anh dũng mà đuổi chó chứ!” Giang Dục Phương kêu
lên thảm thiết, chạy đến nỗi muốn hụt hơi rồi.
“Chống cái con khỉ! Cô không biết là từ nhỏ tới lớn, tôi hận nhất,
cũng sợ nhất là chó sao chứ?” Trình Khải cũng không quên rống lên
đáp trả.
Mẹ nó! Từ khi hắn bắt đầu có trí nhớ, số lần bị chó cắn đã không
đếm hết trên đầu ngón tay được. Hôm nay thấy chó như thấy quỷ, chạy
còn không kịp nói chi là chống lại nó chứ!
“Anh à, làm sao tôi biết chứ? Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau
mà…” Giang Dục Phương chỉ có thể kêu gào, thế nào cũng không ngờ
được là mình lại xui đến mức gặp phải một người sợ chó, trái tim
cũng thấy lạnh căm.
Đồng thời với việc chạy trối chết, nàng cũng nhịn không được, khóc
không ra nước mắt mà hét lên: “Bị chó rượt mà không gặp được anh
hùng cứu mỹ nhân thì thôi đi, lại còn gặp phải một tên đàn ông
không dùng được. Trên đời này còn có người xui xẻo hơn tôi sao
chứ…”
Hu hu… mẹ ơi, rốt cuộc thì mẹ sinh ra một đứa con gái có số mệnh gì
thế này?
Không dùng được? Cư nhiên dám nói hắn không dùng được?
Trình Khải hơi tức giận, cũng hét ra tất cả mọi uất ức trong lòng:
“Tôi mới xui đây nè! Đi đường mà vô dưng vô cớ bị cuốn vào cuộc
chiến giữa người và chó, đây là lỗi của tôi sao chứ?”
Cho dù hắn có xúi quẩy thì cũng không đến nước này chứ!
“Gâu gâu gâu…”
Ngay khi hai người vừa chạy trối chết vừa không quên đấu võ mồm
cùng châm biếm nhau thì tiếng sủa của người anh em không ngừng đuổi
theo kia đã dần dần đuổi đến, có lẽ không bao lâu nữa trong hai
người sẽ có một người gặp phải tai ương…
Thật kỳ lạ, có một loại ăn ý lạ thường khiến cho đôi nam nữ đang
không ngừng chạy kia đồng thời nhìn nhau một cái. Giang Dục Phương
thở hổn hển mà mở miệng cười thảm trước…
“Tôi… tôi không chạy nổi nữa rồi…”
“Cô… cô bằng lòng hy sinh bản thân , anh dũng quên mình sao?” Thở
hổn hển, Trình Khải vội vàng hỏi.
“Anh có lương tâm không chứ? Những lời này anh lại không biết xấu
hổ mà đi hỏi con gái sao? Là đàn ông thì nên có phong độ của đàn
ông, chủ động dũng cảm hy sinh chứ!” Giang Dục Phương căm phẫn tố
cáo, không dám tin là hắn lại có mặt mũi mà yêu cầu con gái hy sinh
quên mình.
“Chó là do cô dẫn tới, tại sao lại bắt tôi hy sinh? Tôi là bên thứ
ba vô tội có được không?” Thét ra những oán hận vì tự dưng bị chó
rượt, Trình Khải tràn đầy bất bình.
Gần đây phụ nữ thật kỳ lạ, luôn rêu rào là phải nam nữ bình đẳng,
nhưng chỉ cần có chuyện nguy nan gì là lại mang “phong độ đàn ông”
ra mà đẩy đàn ông đi chịu chết, có lí không chứ!
Bị bực tức làm nghẹn họng, Giang Dục Phương không lời nào để đáp
lại. Cứ liên tục chạy đường trường như thế, quả thự thể lực của cô
cũng đã cạn sạch, cũng không chạy nổi nữa, bước chân đang chạy cũng
đành phải chậm lại…
“Gâu gâu gâu…” Con chó đen đuổi theo tới cùng thấy “con mồi” đã
chậm lại, sắp có thể báo được “thù giẫm đuôi” thì chạy càng nhanh,
sủa cũng càng hung hăng…
Hu hu… Thôi đi! Chân của cô đã không chạy nổi nữa, nếu thực sự bị
cắn thì cũng chỉ có thể cam chịu, ai bảo cô xui bẩm sinh!
Chạy đến nỗi hụt hơi, Giang Dục Phương đã cam chịu rồi, đang lúc
tốc độ dần dần chậm lại, cô vô thức nghiêng đầu nhìn sang bên
cạnh….
Hả? Tại sao tốc độ của cô chậm lại thì tốc độ của tên đàn ông
“không dùng được” bên cạnh này cũng chậm theo chứ?
Dường như cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của cô, Trình khải bĩu
môi nói thầm: “Cũng không phải là tôi không có phong độ đàn
ông.”
Muốn hắn bỏ lại một cô gái mà chạy một mình, những chuyện thế này
hắn không làm được.
“Cho… cho nên?” Cô thở dốc mà hỏi.
“Cùng nhau chống địch!” vẻ mặt kiên định, Trình Khải tự thấy mình
thế này cũng rất nghĩa khí rồi.
Nghĩ lại, nếu cả hai cùng đối mặt với chó dữ, với vận xui cực kỳ
của hắn trước đây, chắc chắn người bị chó tấn công sẽ là hắn. Ngiêm
túc mà nói, cũng có thể coi là một lại hy sinh thân mình, thật là
một phen bi tráng.
Vốn đã tuyệt vọng, không ngờ hắn lại bằng lòng cùng chung hoạn nạn
với cô, ở lại giúp cô chống lại “giặc dữ”, Giang Dục Phương nào có
lí do từ chối, lập tức cảm động đến rơi nước mắt mà gật đầu, chỉ
còn thiếu chút nữa là nhào tới hiến một nụ hôn, biểu thị lòng biết
ơn vô hạn của cô.
Ô hô… mặc dù người này có chút không dùng được, nhưng vẫn có nghĩa
khí!
“Như vậy…” Dùng ánh mắt đạt thành ký kết ngầm với cô, Trình Khải
hít sâu một hơi, hét lớn lên: “Một, hai, ba, dừng!”
Chương 1.3
“Như vậy…” Dùng ánh mắt đạt thành ký kết ngầm với cô, Trình Khải
hít sâu một hơi, hét lớn lên: “Một, hai, ba, dừng!”
Ngay khi chữ “dừng” thốt ra, quả nhiên hai con người đang bị chó
rượt kia rất có nghĩa khí mà đồng thời “thắng lại”, cùng xoay
người, cố gắng trợn mắt thật to, định dùng ánh mắt sắc bén kia đến
đánh lui kẻ địch.
Bị sự thay đổi thình lình của hai con người đang chạy trối chết,
không có chút khí thế kia làm cho sửng sốt, hơn nữa tiếng hét to
kia của Trình Khải cũng đã làm cho con chó đen đang đuổi theo rất
hăng kia cũng bất giác dừng lại theo, đứng cứng ngắc cách hai người
năm bước, nhe răng trợn mắt mà sủa điên cuồng…
“Gâu gâu gâu…”
“Nhanh lên! Khí thế của nó bị chúng ta đè xuống rồi, mau lấy ánh
mắt hung ác nhất mà trừng nó, để cho nó biết chúng ta cũng không dễ
chọc!” Thấy khí thế của con chó hoang có dấu hiệu bị đè ép, Trình
khải lập tức căng mày trợn mắt mà cố gắng rặn ra vẻ mặt hung hăng
nhất để trừng con chó, đồng thời cũng không quên chỉ thị cô gái bên
cạnh.
“Tôi, tôi đang cố đây!” Giang Dục Phương lắp bắp nói, cũng muốn làm
ra vẻ hung dữ mắt ngang mày ngược lắm, thế nhưng trên gương mặt
trắng nõn kia đều là vẻ kinh hoàng, quả thực không có sức thuyết
phục.
Cứ như thế, bầu không khí giữa hai người một chó căng thẳng trừng
nhau hết 10 phút, ngay khi hai con người – tinh anh của vạn vật kia
– cho rằng không dọa nổi một con chó, trong lòng bất an mà đang
định bỏ chạy lần nữa thì rất thần kỳ, người anh em kia bỗng nhiên
gầm gừ một tiếng rồi cụp đuôi, quay đầu nhanh chóng chạy đi.
Quả thực không dám tin vào vận may của mình, mắt thấy anh chó đen
kia chạy không thấy tăm hơi xong thì đôi nam nữ bị rượt đến nỗi rất
chật vật kia rốt cuộc cũng hết hơi mà ngã ngồi xuống thềm đá bên
đường.
“Được, được cứu rồi!” Giang Dục Phương kích động đến nỗi thiếu chút
nữa là trào nước mắt.
Ô hô… không ngờ rằng trong cuộc đời xui xẻo của cô lại xuất hiện
vận may hiếm có như vậy. Thật là cảm động quá!
“Không thể tin được!” Thở hổn hển một hơi, Trình Khải cũng cảm thấy
thật kỳ diệu.
Dựa vào kinh nghiệm xúi quẩy dồi dào của hắn, chỉ cần là bị chó
rượt, bình thường cuối cũng không tránh khỏi ôm thương tích mà vào
bệnh viện, không ngờ rằng lần này lại để hắn tránh trước một kiếp,
chẳng lẽ là sắp đổi vận rồi sao?
Mỗi người một câu mà đối thoại làm cho hai người rất ăn ý mà quay
đầu nhìn trộm đối phương. Vốn chỉ lo chạy trốn, hoàn toàn không kịp
trông xem diện mạo của người kia, cuối cùng bây giờ cũng có thời
gian mà nhìn cho tử tế rồi.
Diện mạo anh tuấn, mặt mũi đàng hoàng, thân hình cao lớn, mặc dù bị
chó đuổi có chút chật vật nhưng không thể phủ nhận anh ta là một
chàng đẹp trai đúng nghĩa!
Thầm đánh giá, Giang Dục Phương không nén được mà thở dài… Haiz!
Tại sao dưới tình huống cô bị phân chim tập kích, sau đó là bị chó
rượt rất bi thảm mới gặp được trai đẹp chứ! Cái này làm cho cô hoàn
toàn không có hứng thú “gặp gỡ” chút nào.
Mắt hạnh mày ngài, gương mặt thanh tú, da trắng má hồng, thân hình
thon thả, mặc dù hiện nay vẫn có vẻ hoảng sợ chưa yên nhưng không
thể không thừa nhận cô ấy trống rất khá!
Đồng thời âm thầm đánh giá, Trình Khải cũng thở dài một hơi… Haiz!
Người đẹp trước mặt, bộ dáng sợ chó của mình lại bày ra không sót
chút nào, hoàn toàn là không có chí khí, thật mất mặt.
Hai tiếng thở dài không hẹn mà cùng vang lên, sau đó lại rất ăn ý
mà nhìn nhau, bốn con mắt đều có vẻ rất nghi hoặc…
Anh ta đang than thở cái gì?
Cô ta đang than thở cái gì?
“Ừhm…” Bốn mắt nhìn nhau, Giang Dục Phương hơi xấu hổ, nghĩ thầm
rằng dù anh ta có chút vô dụng, nhưng dù sao cũng rất nghĩa khí khi
cùng cô “đồng tâm chống địch”, hẳn là nên nói tiếng cảm ơn.
Nghĩ như vậy, cô đang muốn mở miệng nói cảm ơn thì khóe mắt lại
quét thấy trên bầu trời cách đó không xa có một con chim bồ câu
đang bay nhanh về phía mình. Cô cả kinh, theo phản xạ mà quơ lấy
cây dù chuẩn bị “phòng địch”. Nào ngờ còn chưa kịp bung lên thì con
chim bồ câu kia đã xẹt qua đầu với tốc độ sấm sét…
“Ủa?” Phân chim đâu? Không có “phần thưởng” như trong dự kiến,
Giang Dục Phương không ngừng khiếp sợ, không dám tin vào vận may
của mình.
Ô hô…Cô sắp đổi vận rồi sao? Đây là lần đầu tiên chim bay qua đầu
cô mà không thả bom tạc đạn. Thật là cảm động quá!
Bên cạnh, Trình Khải cũng bị động tác kỳ lạ bất ngờ của cô làm cho
ngẩn ra, vô thức mà ngẩng đầu nhìn trời xanh… Không có mưa, cũng
không có mặt trời, là một bầu trời đầy mây, mát mẻ hợp lòng người,
cô ta bung dù lên làm gì?
Dường như nhận ra nghi vấn của hắn, Giang Dục Phương lại không có
mặt mũi nào mà nói chuyện xui “hễ là chim bay qua là để lại dấu
vết”, lập tức cuống quýt gập dù lại, xấu hổ mà đỏ mặt: “Cảm, cảm ơn
anh đã rất nghĩa khí mà giúp tôi ngăn con chó lại. Tôi… tôi còn có
việc nên đi trước một bước đây!”
Vừa dứt lời thì lập tức xoay người, cực kỳ ngượng ngùng mà nhanh
chóng chạy mất tăm mất tích.
Ai~ya… Số mệnh xui xẻo này bảo cô làm sao giải thích với một người
lạ đây chứ? Hãy cứ để cô ôm tâm trạng bi phẫn này mà chạy về phương
xa đi…
Mờ mịt mà nhìn bóng dáng của cô chạy càng ngày càng xa, cuối cùng
biến mất không thấy đâu, Trình Khải chỉ có thể nhún vai, trong lòng
có chút may mắn, lại có chút nổi da gà…
Lần đầu tiên bị chó rượt mà lại không bị cắn, vận may hiếm có này
thật khiến hắn không kìm được mà sợ đến run người!
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 1.4
“Vận xui kỳ lạ của cậu, với tư cách là bạn thân, mình đã không có
lời nào để nói!” Trong quán cà phê, nhìn bạn thân nổi danh là xui
xẻo với đầu tóc còn ẩm ướt vì mới gội không lâu, Tôn Mạn Mạn – cô
gái có mái tóc xoăn gợn sóng, dung mạo xinh đẹp quyến rũ, tuy đã cố
gắng nín cười nhưng đôi môi đỏ vẫn luôn cong lên lại để lộ cảm xúc
chân thật của chủ nhân.
Ha ha, vừa rồi, dưới tình huống đợi rất lâu mà không thấy người thì
cô đã đoán chắc chắn là bạn thân lại gặp phải chuyện xui khó lường
rồi. Sự thật chứng minh dự cảm của cô không sai chút nào.
“Ê, cậu không thể có chút lòng đồng cảm sao chứ?” Bi phẫn mà kháng
nghị, oán hận tràn đầy của Giang Dục Phương chỉ có thể trút vào đĩa
cơm trước mặt.
“Mình bị phân chim tấn công, sau đó lại bị chó rượt, thê thảm đến
thế này, cậu không an ủi thì thôi đi, giờ còn đến chế giễu mình, có
phải là bạn không chứ?” Hu hu… đáng ghét! Tại sao bạn bè người thân
bên cạnh cô đều là loại người không có lương tâm vậy chứ?
Cô đúng là số khổ mà!
“Xui lần thứ nhất, người ngoài sẽ có sự thông cảm vô hạn. Xui lần
thứ hai, ít nhiều sẽ sẽ đến an ủi. Thế nhưng nếu như xui xẻo đã trở
thành một điều hết sức bình thường trong cuộc sống hàng ngày thì
trừ việc khiến người ta thấy buồn cười ra, thật sự là rất khó nảy
sinh cảm xúc gì khác nữa!” Cuối cùng Tôn Mạn Mạn cũng cười phì
ra.
Ha ha, cô thật sự không hiểu sao trên đời này lại có người kỳ lạ
như bạn mình cơ chứ, mỗi ngày đều sẽ xảy ra chuyện xui khiến người
ta dở khóc dở cười.
Bị sự bực tức làm nghẹn lại, Giang Dục Phương đau khổ đến nỗi hoàn
toàn không biết nói gì để phản bác.
Hu hu… Một bình luận thật độc ác, nhưng lại hoàn toàn đúng
đắn!
Nhìn cô chán nản đến nỗi chỉ có thể vùi đầu vào ăn để trút hận, Tôn
Mạn Mạn không khỏi cảm thấy tức cười, không chút thành ý mà đi an
ủi cô: “Thật ra cuộc sống của cậu cũng rất thú vị, mỗi ngày đều có
những chuyện mới mẻ!”
Căm giận mà phóng ra ánh mắt khinh thường, Giang Dục Phương oán hận
uy hiếp: “Vậy nói thêm vài câu châm chọc nữa cũng không sao, cẩn
thận mình call cho em trai mình…”
“Ê!” Còn chưa đợi cô nói xong, mặt Tôn Mạn Mạn đã biến sắc, trong
nháy mắt đã mất đi vẻ quyến rũ tuyệt vời kia, tức muốn chết mà kêu
lên: “Giang Dục Phương, cậu có phải là bạn bè không chứ?”
Đáng ghét, rõ ràng biết cô trốn tên “Quái già” kia như trốn quỷ, cư
nhiên còn lấy ra uy hiếp cô, thật là quá đáng mà!
“Hình như câu nói đó mình vừa hỏi xong!” Cười nhạt một cái, Giang
Dục Phương cũng không phải là kẻ dễ ức hiếp, cũng có cách đánh trả
lại bạn mình.
“Được rồi, chúng ta đều tự lui binh!” Ném ra lệnh đình chiến, Tôn
Mạn mạn quyết định kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không muốn
gây khó dễ cho bản thân.
Nghe vậy, Giang Dục Phương cười đắc ý, có điều nhịn không được mà
thay em mình nói một câu: “Mạn Mạn, tuy thằng nhóc nhà mình có hơi
“Quái già” nhưng không thể không thừa nhận nó rất xuất sắc, sao cậu
lại trốn như rắn rết vậy? Nên biết, bên ngoài có rất nhiều cô gái
yêu nó muốn chết đó!” Ai~ya, đáng tiếc là “Quái già” chỉ chung tình
với mình Mạn Mạn, những cô gái khác chỉ có thể tan nát cõi
lòng.
Lần này lại đến lượt Tôn Mạn Mạn ném ra ánh mắt xem thường, nhưng
vẫn chưa nói ra nguyên nhân.
“Hay là cậu sợ bị mình cười là trâu già gặm cỏ non?” Tự phỏng đoán
nguyên nhân, Giang Dục Phương cười rất hớn hở.
“Ai là trâu già chứ?” căm hận mà kháng nghị, Tôn mạn Mạn cắt một
miếng bánh ga tô, hung hăng nhét vào miệng cô: “Ăn đồ ăn của cậu
đi, bớt ở đó mà nói có nói không.”
Aiya, chỉ cần nhắc đến “Quái già” nhà mình thì bạn thân lại có phản
ứng như vậy. Hai người một trốn một tìm, cô bị kẹt ở giữa rất khó
xử.
Trong lòng nghĩ thầm, nhớ đến chuyện Mạn Mạn uy hiếp không cho cô
tiết lộ hành tung của cậu ấy, mà “Quái già” trong nhà thì hễ thấy
mặt cô là lại hỏi vòng vèo tung tích của Mạn Mạn, Giang Dục Phương
thật sự cảm thấy ai oán.
Haiz… thế nào gọi là Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không
phải người[1], cô ở giữa hai năm xem như rất rõ ràng.
“Mặt của cậu là ý gì đó?” Liếc vẻ mặt ai oán của cô, Tôn Mạn Mạn
lại ném cho ánh mắt coi thường.
“Mặt của Trư bát giới!”
Hiểu ý của cô, Tôn Mạn Mạn cười phì một tiếng rồi quyết định đổi đề
tài: “Đúng rồi, cậu chuẩn bị bắt đầu tìm việc chưa?”
“Hả…” Gãi mái tóc ngắn, Giang Dục Phương xấu hổ mà cười gượng:
“Mình còn muốn chơi một trận.”
Công việc trước kia làm một hơi mấy năm liền, bây giờ thôi việc rồi
thì cô muốn nghỉ ngơi thêm một thời gian, đợi khi nào thấy chán
những ngày tháng ăn dầm nằm dề rồi mới đi tìm việc.
“Thế sao…” Vẻ mặt có chút tiếc nuối.
“Sao thế?” Cảm thấy kì lạ, Giang Dục Phương khó hiểu mà hỏi.
“Không có gì!” Lắc đầu, Tôn Mạn Mạn cười đáp: “Chẳng qua là gần đây
mình nghe được một chút tin tức trên thương trường, nói là “tập
đoàn đầu tư Tiệp Khải” rất có tiếng tăm trong mấy năm gần đây đang
có ý tuyển dụng một nữ trợ lí. Rất nhiều ông chủ của các công ty
vội vàng tiến cử con gái nhà mình vào, hy vọng có thể gần được phúc
lộc, đoạt được trái tim của người thành lập Tiệp Khải – nghe đồn là
kẻ có bản lĩnh sửa dở thành hay. Đến lúc đó sẽ có được một cậu con
rể tài hoa, có thể cống hiến cho công ty của mình, nhất cử lưỡng
tiện.
“À!” lại gãi gãi đầu, Giang Dục Phương chẳng hiểu ra làm sao cả.
“Thế thì có liên quan gì tới mình?” Ông bố nhà nàng cũng không phải
ông chủ gì lớn.
Nhịn không được lại ném cho một ánh mắt “khinh bỉ”, ngón tay ngọc
cũng chỉa mạnh vào cái đầu toàn là sương mù kia: “Sao lại không
liên quan? Mình cảm thấy cậu rất thích hợp, có thể đi ứng cử xem
sao.”
Haiz, cô bạn này xui thì có xui, nhưng xử lí công việc thì lại rất
cẩn thận, rất thích hợp với công việc là trợ lí hay thư kí.
Trên thực tế, công việc trước kia của cô cũng là thư ký, vốn ở công
ty làm việc rất tốt, đáng tiếc vì ngài chủ tịch muốn về hưu, “thế
hệ thứ hai”[2] mới về nước không bao lâu đến tiếp quản, không quen
nhìn xung quanh cô luôn xảy ra những chuyện xui xẻo mà bắt đầu kiếm
chuyện khắp nơi, khiến cô nản lòng mà từ chức.
Có điều cô dám vỗ ngực bảo đảm, để cho một người rất kiên nhẫn, một
người làm việc bằng hai như bạn thân của cô từ chức, cái tên “thế
hệ thứ hai” kia nhật định sẽ hối hận.
“Woa…” Tự dưng bị công kích, Giang Dục Phương kêu thảm một tiếng,
tức giận ôm lấy đầu kháng nghị: “Tôn Mạn Mạn, cậu có thể quá đáng
thêm một chút nữa!”
Hừ, rất đau đó!
“Muốn quá đáng chút nữa sao, được!” Cười quyến rũ, nếu người ta đã
yêu cầu, Tôn Mạn Mạn nào có khách khí, một bàn tay khác lại vỗ
tới.
“Hu hu… cậu lại đánh nữa à? Mình phải gọi cho “Quái già” nhà mình…”
Giận đến nỗi cô oán hận mà uy hiếp.
“Cậu dám, mình đánh chết cậu trước!” Đôi mắt đẹp nheo lại đầy vẻ
nguy hiểm, hung hăng mà muốn tặng thêm vài cái nữa.
“Tôn Mạn Mạn, phần tử bạo lực này, mình liều mạng với cậu!” Không
chịu yếu thế, cô cũng ra tay phản kích.
“Đánh không tới, tay của cậu ngắn…” Cười chế giễu.
“Hừ! Đừng tưởng là tay của cậu dài hơn mà đắc ý, xem lợi hại của
mình đây…” Tích cực phản công.
“Ha ha ha… đến đây…”
Thoáng chốc, liền thấy trong một góc của quán cà phê có hai người
bạn tốt đang hi hi ha ha mà đùa giỡn thành một đống. Về chuyện ứng
cử chức nữ trợ lí vừa rồi nhắc đến sớm đã bị quăng ra sau đầu, quên
một cách sạch sẽ.
[1] Bản thân Trư Bát Giới là người, thế nhưng lại mang một cái mặt
lợn, khi soi gương hắn chỉ nhìn thấy mặt hắn như thế, thấy thế nào
cũng không giống người. Cho nên mới có câu nói đó.
Nghĩa bóng: Khi người ta dàn xếp hòa giải mâu thuẫn cho hai bên
nhưng phương thức không thỏa đáng, trước sau đều không được lòng ai
hết.
[2] Thế hệ thứ hai: chỉ đời tiếp theo, ý nói là thằng con
trai
Chương 2.1
“Đây là cái gì?” Nhìn xấp lí lịch thật dày trên bàn, Trình Khải
trợn tròn mắt, vội vàng hỏi mấy tên bạn đồng nghiệp.
“Lí lịch của con gái mấy ông chủ trong giới thương mại.” Trong đại
bản doanh của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải, bốn chàng trai trẻ không
hẹn mà cùng nở một nụ cười bí hiểm, trăm miệng một lời đáp.
Đúng vậy! Nơi này chính là phòng làm việc của “Tập đoàn đầu tư Tiệp
Khải” rất có tiếng tăm trong giới thương nghiệp mấy năm gần đây,
điều bất đồng chính là nơi này không có không khí làm việc lạnh lẽo
như những công ty bình thường khác mà ngược lại trang trí rất thoải
mái và ấm áp như ở nhà. Trừ tủ lạnh, TV và các thiết bị khác, các
dụng cụ trong nhà bếp cũng không thiếu gì, thậm chí còn có một
phòng lớn có đầy đủ gối mền để cho người làm việc mệt mỏi có thể
vào nằm nghỉ bất cứ lúc nào.
Nghiêm túc mà nói, Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải – bao gồm cả người
sáng lập kiêm lãnh đạo Trình Khải thì cũng chỉ có năm người mà
thôi, nhưng năm người này lại rất biết cách đầu tư, quản lý. Dùng
tư liệu thu thập được cùng ánh mắt độc đáo mà chỉ trong vài năm
ngắn ngủi, chuyên môn tìm các công ty hạng vừa và nhỏ, có vốn dưới
30 triệu nhưng có tương lai mà đầu tư.
Nói ra thì cũng thật lạ, không biết là ánh mắt của bọn họ quá tốt
hay là thần tài quá thiên vị bọn họ mà chỉ cần là công ty mà Tập
đoàn đầu tư Tiệp Khải ra tay đầu tư, bất kể tình hình lúc đó là tốt
hay xấu nhưng không quá nửa năm thì sẽ xông lên cứ như búng lò xo,
cổ phiếu tăng mạnh, trở thành một con gà mái biết đẻ trứng vàng nổi
tiếng.
Mà thừa dịp giá tăng nhanh, Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải sẽ thấy tốt
là thu lưới, bán hết tất cả cổ phiếu đang nắm giữ, kiếm lấy một số
tiền lớn rồi lại đi đầu tư vào mục tiêu mới.
Cũng vì đôi mắt tiên tri của bọn họ dự đoán được “tương lai” sớm
hơn người ngoài mà luôn ra tay hay thu lại sớm hơn một bước. Vì
thế, việc đầu tư của những năm gần đây không những kiếm lợi rất
nhiều mà danh tiếng của bọn họ cũng dần dần được truyền tụng trong
giới này.
Có điều bốn người còn lại trong hội rất rõ, cho đến nay, mỗi lần
tập đoàn ra tay đều trúng, thu hoạch được lợi nhuận thật lớn, trừ
nguyên nhân là bọn họ phân công hợp tác, cẩn thận phân tích xu thế
của thế giới cùng tình hình của mỗi công ty thì nhân vật trung tâm
– kẻ lắng nghe ý kiến của mọi người, chân chính quyết định hướng
đầu tư khiến tập đoàn kiếm được rất nhiều tiền chính là người mà
trong mắt của bọn họ không biết là bị thần xui xẻo ám hay là thần
tài phù hộ – thủ lĩnh Trình Khải.
“Mình cần lí lịch con gái các ông chủ lớn để làm cái gì?” Kinh hãi
mà nhìn nụ cười quỷ quái bên môi của bốn người kia, tự nhiên Trình
Khải thấy rùng mình, hét lên mà chất vấn.
“Không phải trong phòng làm việc của chúng ta còn thiếu một nữ trợ
lí sao?” Khâu Thiệu Thần – người mang kính mắt không vành, ngoại
hình có vẻ nhã nhặn lịch sự nhưng luôn làm cho người ta liên tưởng
đến hồ li – nở nụ cười gian xảo.
Hả! Người này cười thật nham hiểm.
Trình Khải thấy mà sợ, còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói khác
đã vang lên…
“Đúng lúc, chuyện chúng ta cần tuyển một nữ trợ lí truyền ra ngoài,
bị một số ông chủ khác biết được.” Lâm Viên Quân – người có vẻ mặt
nho nhã ôn hòa, cả người phát ra hơi thở như gió xuân – cười rất vô
hại mà tiếp lời. Chỉ có người thực sự hiểu rõ anh ta mới biết được
bốn từ “mặt người dạ thú” là vì ai mà sáng tạo ra. (ặc, có hơi quá
không?)
Gì chứ, tên cầm thú này cười như vậy làm hắn cũng muốn buồn
nôn.
Thật không may, Trình Khải là một trong số ít người nhìn thấu tim
của anh ta, lập tức cả người đều nổi da gà.
“Cho nên lí lịch của con gái các ông chủ cứ bay tới như tuyết rơi.”
Vương Nghị Đình – người có vẻ mặt sáng như ánh dương, thân hình rất
khỏe mạnh – bổ sung ngắn gọn.
“Là thế đó, meo!” Từ Thiếu Nguyên – thân đã gần 30 tuổi nhưng lại
rất mê phim hoạt hình – dùng một lời thoại kinh điển của phim “Biệt
đội tên lửa” để tổng kết.
“Meo cái con khỉ!” Nhịn không được mà rống lên, Trình Khải trợn mắt
hét: “Khi nào thì chúng ta cần tuyển trợ lí, tại sao mình lại không
biết?”
“Xin cậu hãy quay đầu lại nhìn xung quanh chút đi, tình hình bi
thảm này mà còn không tuyển được sao?” Khâu Thiệu Thần muốn hắn
nhận rõ sự thật.
“Hơn nữa, buổi trưa mà mình gọi thức ăn nhanh ở ngoài thì sẽ bị
tiêu chảy.” Lâm Viên Quân bổ sung.
“Mình thì không sao cả!” Nhún nhún vai, Vương Nghị Đình có tính
chất của một con gián, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể sinh
tồn.
“Khi tinh thần không được tốt thì mình cần có người dịu dàng bưng
tới một ly cà phê nóng!” Từ Thiếu Nguyên cũng đưa ra yêu cầu của
mình.
Nghe vậy, Trình Khải không biết nói gì, nhìn quanh phòng làm việc
một vòng thì thấy tài liệu, hồ sơ, bản fax… linh tinh, bên này một
đống, bên kia một đống, loạn như là có bão quét qua. Quả thật cần
một trợ lí giúp sắp xếp lại, nhưng mà…
“Người mà các cậu cần cơ bản chính là người giúp việc, nào phải trợ
lí?” Ánh mắt liếc về phía xấp lí lịch thật dày kia, Trình Khải
không nén được mà cười lớn: “Hơn nữa, các cậu có thể tượng tượng
được bộ dáng của các thiên kim tiểu thư õng ẹo đó khi phải làm nữ
giúp việc cùng đầu bếp không?”
Lời này vừa nói ra, bốn người kia im lặng nhìn nhau một cái, sau đó
không hẹn mà cùng rùng mình, cực kỳ ăn ý mà lắc đầu, đồng thanh thở
dài: “Không tưởng tượng được!”
Các ông chủ đưa thiên kim tiểu thư yểu điệu nhà mình vào đây ứng cử
trợ lí, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là còn có ý đồ khác!
“Cho nên…” Hai tay chống nạnh, Trình Khải tỏ ra vô cùng đắc ý: “Xin
hãy quăng xấp lí lịch này vào thùng rác!”
“Thực sự phải quăng?” Nhướng mày, Khâu Thiệu Thần có khuôn mặt hồ
li cười rất ám muội: “Mỗi bản lí lịch đều kèm theo ảnh chụp, thật
ra cậu có thể coi như đối tượng coi mắt, nhìn một chút cũng không
sao!”
“Đi chết đi!” Vẻ mặt “xin tha cho em”, Trình Khải châm biếm mà phản
kích lại: “Cậu có vẻ cần hơn đó, nghe nói bác gái hối cưới vợ rất
dữ, mình rất không ngại mà chuyển giao tập lí lịch này cho bác
ấy.”
Lời này vừa nói ra liền thấy khuôn mặt hồ li đang cười của Khâu
Thiệu Thần đổi sắc, quẳng ngay xấp lí lịch kia vào thùng rác như
quẳng một củ khoai bỏng. Cũng vì vậy mà dẫn đến một trận cười chế
giễu của mọi người.
Thoáng chốc, mọi người bắt đầu giậu đổ bìm leo, mỗi người một câu
trêu chọc, chế nhạo, tiếng cười đùa không dứt, mãi cho đến một lúc
sau, rốt cuộc có người vòng lại đề tài khi nãy…
“Nói lại chuyện vừa rồi, đúng là chúng ta thực sự cần một trợ lí!”
Giọng nói tao nhã vang lên, Lâm Viên Quân cười rất vô hại, yêu cầu
lãnh đạo phải giải quyết vấn đề này. “Mình không muốn tiếp tục bị
tiêu chảy nữa!”
“Trợ lí kia phải biết nấu bữa trưa!” Điều kiện thứ nhất được đưa
ra.
“Cũng phải biết pha cà phê ngon!” Điều kiện thứ hai tuôn ra ngay
sau đó.
“Còn phải biết sắp xếp lại hồ sơ sổ sách!” Nhìn đống tài liệu được
xưng là “trật tự trong lộn xộn”, bên trái một chồng, bên phải một
đống, điều kiện thứ ba cũng nhanh chóng được ném ra.
“Đi chết đi!” Trợn tròn mắt, Trình Khải nhịn không được mà cười
trách móc: “Các cậu cần chính là một hợp thể của trợ lí và người
giúp việc, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng thế chứ?”
“Có!” Nghiêm túc mà gật đầu, Từ Thiếu Nguyên – kẻ mê phim hoạt hình
– từ từ đáp lời: “Chi tiết xin tham khảo tại thuật hợp thể của bảy
viên ngọc rồng.”
Đáng tiếc, loại hài hước nhạt nhẽo này không thu được sự chú trọng
mà lập tức thu được tám ánh mắt “khinh bỉ”.
“Tại sao trong hội của chúng ta lại có người nhạt nhẽo thế chứ?”
Trình Khải cảm thấy mình như đang ở Bắc Cực.
“Mình rất đồng cảm!” Vương Nghị Đình – người có khí chất của ánh
dương tán thành, cũng cảm thấy rất tẻ nhạt.
“Vậy thì sao chứ?” Liếc mắt cười nhạt, Từ Thiếu Nguyên – kẻ đang
chịu công kích không nhanh không chậm tung đòn sát thủ: “Tẻ nhạt
vẫn tốt hơn là xui xẻo!”
Tuyệt chiêu vừa tung ra, lập tức thu được tràng cười ủng hộ điên
cuồng của mọi người, lại khiến cho “người xui xẻo” cảm thấy bi
phẫn, nhưng cũng không biết nói gì…
Ô hô… hắn có thể nói gì đây chứ? Hắn đúng là rất xui xẻo, có thể
nói gì đây?
Chương 2.2
Vòng quay của sự xui xẻo không lúc nào là không chuyển động. Khi
Trình Khải bị cười đến nỗi ôm vết thương lòng mà rời khỏi công ty,
trên đường đi ngang qua công viên nhỏ thì…
“Gâu gâu gâu…”
“Woa… cứu mạng a…”
Tiếng chó sủa cùng tiếng kêu cứu quen thuộc bỗng nhiên vang lên
long trời lở đất, dần dần đến gần từ phía sau làm hắn sợ tới mức
dựng cả chân lông, quay đầu nhìn lại theo trực giác…
“Sao lại là cô?”
Khi bóng dáng của cô gái đang chạy trốn rất chật vật cùng với con
chó to đang nhe răng trợn mắt, đuổi theo không bỏ kia đập vào mắt
thì Trình Khải kinh hoàng mà kêu lên một tiếng, cũng co cẳng bỏ
chạy theo.
Gì chứ! Hai ngày liên tục bị cùng một cô gái và một con chó làm
liên lụy không đâu, đây là kiểu xui gì chứ? Là số xui gì chứ?
“Woa… sao lại là anh?”
Câu hỏi bi phẫn tương tự cũng phun ra từ miệng Giang Dục Phương, cô
khóc không ra nước mắt. Hu hu… Tại sao lại cho cô gặp phải cái tên
sợ chó “không xài được” này nữa chứ?
Lẽ nào ông trời không thể ban cho cô một anh hùng đánh chó sao? Đây
là kiểu xui gì chứ? Số xui gì chứ?
“Sao cô lại đi chọc con chó hoang đó nữa chứ?” Vừa chạy vừa gào
lên, Trình Khải thực sự không thể tin được có người lại ngốc đến
nỗi đi chọc một con chó hoang hung ác lần nữa.
“Làm sao tôi biết được chứ? Là con chó đó ghi thù chứ bộ! Tôi vừa
mới từ bên cạnh công viên đi ngang qua, từ xa nó nhìn thấy đã rượt
theo liền, trừ việc bỏ chạy ra thì tôi con biết làm gì nữa?” Giang
Dục Phương tràn đầy uất ức mà tố khổ, chỉ còn nước chưa đeo một tấm
bảng ghi “tôi vô tội” trước ngực mà thôi.
“Chúng ra có cần có duyên đến thế không?” Hỏi một cách hết sức ai
oán, nhưng khi thấy thể lực của cô sắp không chịu nổi nữa mà chạy
chậm lại thì Trình Khải vẫn vươn tay kéo lấy cánh tay cô mà ra sức
chạy như điên.
“Tôi cũng đâu muốn chứ…” Lắc đầu kêu gào, cô cũng đâu muốn thế
này!
“Gâu gâu gâu…”
Trong tiếng gào khóc, tiếng cho sủa hung hăng khiến người ta kinh
hồn bạt vía cũng không ngừng theo sát ở phía sau làm cho Trình Khải
căng cả dây thần kinh. Hắn kéo lấy cô, dùng hết tất cả sức lực mà
chạy trốn, rất sợ chậm một chút thì sẽ tặng không cho con chó kia
một cái “chân giò hun khói Kim Hoa”.
Chạy chạy, trốn trốn, cũng không biết chạy đã bao lâu, ngay lúc
Giang Dục Phương sắp hết hơi mà muốn đầu hàng cho xong thì Trình
Khải lại kéo lấy cô chuyển hướng chạy vào một chỗ trống có không ít
người đang từ từ chạy bộ.
Mà con chó đen kia vừa thấy có nhiều người thì bản tính tránh nơi
hung hiểm trời sinh của động vật cũng khiến nó tự động bỏ qua cho
việc truy đuổi, sủa dữ một tràng rồi kiêu ngạo bỏ đi. (chảnh ớn
hông!)
“Chỉ là một con chó lang thang mà cũng dám kiêu ngạo với tinh anh
của vạn vật như thế?” Bị một con súc vật coi thường, Trình Khải tức
đến nỗi giậm chân, có điều cũng không dám đuổi theo đòi lại công
lí. (nó tha cho là may rồi…)
“Bởi… bởi vì tinh anh của vạn vật bị nó rượt… rượt đến nỗi sợ tè cả
ra quần… nên đương nhiên nó có thể kiêu… kiêu ngạo…” Đồng thời với
việc thở phì phò, Giang Dục Phương còn không quên chế nhạo. Khuôn
mặt trắng nõn xinh xắn cũng vì vừa rồi chạy trốn mà trở nên có vẻ
hồng hào khỏe mạnh, xinh đẹp căng mịn đến nỗi dường như có thể búng
ra sữa.
Nghe vậy, Trình Khải liếc xéo cô một cái, đang muốn mở miệng nói
chuyện thì bỗng nhiên…
Bịch!
Tiếng đập vang dội cùng với một trận đau nhức đánh úp vào lưng. Còn
chưa kịp quay đầu nhìn xem rốt cuộc kẻ nào ăn phải mật gấu mà đánh
lén sau lưng hắn thì tiếng cười ha hả vui vẻ đã vang lên bên
tai…
“Ha ha ha… đây không phải anh Trình sao?” Giọng nói như tiếng
chuông lớn vang lên chào hỏi. Một người trung niên chừng năm sáu
mươi tuổi mặc đồ thể thao từ phía sau xuất hiện.
“Chủ tịch Trương!” Nhận ra người vừa đến, Trình Khải cười khổ mà
gật đầu chào hỏi, làm sao cũng không ngờ được sẽ gặp phải ông chủ
của một công ty mà hắn từng có quan hệ trước đây ngay tại chỗ
này.
“Đã lâu không gặp, cậu cũng đến chạy bộ để rèn luyện thân thể sao?”
Thấy sắc mặt hắn rất hồng hào, trên mặt còn có mồ hôi, trong lòng
chủ tịch Trương rất tán thưởng anh bạn trẻ tuổi này nên lập tức
nhiệt tình mà cười hỏi.
“Đúng, đúng vậy!” Không ngừng cười gượng, Trình Khải không có mặt
mũi nào đi nói thật ra mình bị chó rượt đến đây.
Mặc đồ tây đi chạy bộ? Đúng là nói dối mà không nghĩ ngợi, đàn ông
thật thích sĩ diện!
Giang Dục Phương còn đứng một bên thở dốc, nghe vậy thì nhịn không
được mà cười sằng sặc, lập tức rước lấy một cái liếc xéo cảnh cáo
của Trình Khải.
“Thật tốt quá!” Không phát hiện sự khác thường giữa hai người, chủ
tịch Trương hết sức phấn khởi nên lại đập mạnh vào lưng hắn vài
cái, hớn hở nói: “Hiếm khi gặp được nhau, không bằng chúng ta cùng
nhau chạy đi, chạy xong tôi mời cậu đi ăn cơm.”
Anh bạn trẻ này là một nhân tài, có cơ hội thì phải làm thân, chỉ
có lợi chứ không có hại.
“Không cần đâu, tôi vừa chạy xong!” Vừa rồi bị chó rượt nên “bị ép
vận động” xong, không dễ gì mới được thở một hơi, bây giờ Trình
Khải nghe thấy chữ chạy liền biến sắc, vội vàng xua tay từ chối
gấp.
“Vậy sao chứ…” Trên mặt hiện vẻ hơi thất vọng, sau đó chủ tịch
Trương lại phấn chấn tinh thần, lịch sự hỏi: “Đúng rồi! Nghe nói
tập đoàn của cậu có ý tuyển trợ lí, tôi có đứa con gái mới du học
về, mặc dù có thể sắp xếp cho nó vào công ty nhà mình nhưng tôi lại
hi vọng nó ở bên ngoài lấy kinh nghiệm trước đã. Nếu như có cơ hội,
không biết có thể đến chỗ cậu học tập một chút không…” Nếu có thể
nhân đó mà tạo ra “tia lửa điện”, vậy thì không gì tốt hơn.
Không phải chứ! Sao chuyện tập đoàn bọn họ muốn tuyển trợ lí lại
lan truyền nhanh như vậy?
Rốt cuộc là ai tung tin này ra chứ?
Thầm ngờ vực, mặt Trình Khải lặng lẽ chuyển sang xanh. Thứ nhất,
hắn không thích cách nhờ vào ân tình mà đi cửa sau thế này. Thứ
hai, ngại quá, trợ lí tuyển vào còn phải kiêm luôn chức vụ bà bếp.
Thứ ba, mặc dù nói ra thì có vẻ không biết xấu hổ nhưng hắn không
thể không nói, vô cùng nghi ngờ đây là dùng danh nghĩa trợ lí để
đạt mục đích “thân cận”.
Nghĩ tới khả năng này, dac đầu hắn liền cảm thấy tê dại, đang nghĩ
nên từ chối khéo như thế nào thì ánh mắt liền quét qua cô gái “cùng
chung hoạn nạn” với hắn đang đứng bên cạnh, ngay sau đó ý tưởng lóe
lên, đã có cách rồi.
Chương 2.3
“Chủ tịch Trương, thật ngại quá, chúng tôi đã nhận một trợ lí mới
rồi, e rằng phải để ông thất vọng.” Ra vẻ tiếc nuối để biểu thị sự
áy náy nhưng trên gương mặt anh tuấn lại lấp lóe vẻ vui
sướng.
Ha ha, binh đến thì tướng đỡ, nước lên thì đất chặn, không sợ,
không sợ!
“Đã có trợ lí mới rồi?” Chủ tịch Trương lộ vẻ hơi kinh ngạc.
Lạ thật! Hai ngày trước mới nghe tin nói Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải
có ý tuyển dụng trợ lí mà hôm nay đã tìm được rồi, tốc độ không
phải tầm thường nha!
“Đúng vậy!” Trình Khải không chút e ngại mà gật đầu, cười hề hề chỉ
về phía Giang Dục Phương: “Đây là trợ lí mới của chúng tôi!”
Cô? Khi nào thì cô đi ứng tuyển vị trí trợ lí và còn được tuyển
dụng, sao bản thân cô cũng không biết chứ?
Giang Dục Phương vốn vô tội mà đứng xem, thấy ngón tay thon dài kia
đột nhiên chỉ vào mình thì lập tức sửng sốt há hốc mồm. May mà kịp
thời nhìn thấy vẻ cầu cứu trong mắt hắn, lúc này cũng phản ứng lại,
nghĩ tới suốt hai ngày nay anh chàng này cũng không bỏ rơi mình,
rất có nghĩa khí mà liều mình bị chó rượt chung với cô. Lúc này là
lúc cô cũng nên báo đáp người ta rồi.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng lịch sự mà mỉm cười gật đầu với chủ tịch
Trương đang kinh ngạc, tỏ vẻ lời của hắn không phải là giả.
Tin là thật, mặc dù chủ tịch Trương rất thất vọng, nhưng cũng chỉ
có thể cười đáp: “Aiz… chậm một bước rồi, tiếc quá!”
Rất sợ lời nói dối sẽ bị vạch trần bất cứ lúc nào, Trình Khải vội
vội vàng vàng nói: “Chủ tịch Trương, thật ngại quá, chúng tôi còn
có việc phải đi trước một bước, có cơ hội thì lần sau gặp
lại!”
Nói xong còn vội vã gật đầu chào: “Tạm biệt!” rồi nhanh chóng kéo
lấy “trợ lí mới” chạy như bay.
Mới bị chó rượt xong, còn chưa kịp nghỉ ngơi cho đủ thì giờ lại bị
hắn kéo chạy một mạch, Giang Dục Phương chỉ cảm thấy hai chân sắp
gãy rồi, khuôn mặt tái xanh thê thảm đang muốn mở miệng phản đối
thì đột nhiên bị kéo quẹo qua một ngã rẽ, sau đó lại thấy cuối cùng
hắn cũng chịu dừng chân.
“Tạ ơn trời! Tôi nghĩ anh mà còn kéo tôi chạy tiếp nữa thì tôi đã
tính cứ ngồi phịch xuống đất cho anh tha đi đó.” Cùng với việc đứng
lại, cô thở phì phò, nhịn không được mà nói thầm.
Nghe vậy, Trình Khải liếc nhìn cô một cái, không nén được mà bật
cười: “Tôi nghĩ với “nghiệt duyên” suốt hai ngày bị chó rượt của
chúng ta, giới thiệu với nhau một chút thì cũng không có gì quá
đáng.”
“Có lí!” Nhớ đến hai ngày nay “hoạn nạn có nhau”, Giang Dục Phương
cũng nở nụ cười, rất tự nhiên mà chìa tay ra, chủ động tự giới
thiệu: “Chào anh, tôi họ Giang – Giang Dục Phương.”
“Chào cô, tôi là Trình Khải.” Bàn tay thon dài nhanh nhẹn nắm lấy
bàn tay nhỏ bé mà lắc lắc, Trình Khải cũng nhanh chóng giới thiệu
tên họ của mình, đồng thời còn không quên cảm ơn: “Thật xin lỗi,
lúc nãy đã lấy cô làm lá chắn, cũng cảm ơn vì cô đã phối
hợp.”
“Đừng khách sáo!” Khoát tay, cô nheo mắt cười: “Tôi mới phải cảm ơn
anh vì đã hai lần giúp tôi thoát khỏi miệng chó!” Haiz, tuy rằng
chạy rất khổ sở, nhưng ít nhất cũng chạy thoát.
Lời nói cùng cử chỉ tự nhiên phóng khoáng của cô tự nhiên làm cho
lòng Trình Khải nổi lên hảo cảm, sau đó không nhịn được mà chủ động
bắt chuyện: “Không biết cô Giang đang công tác ở đâu? Công ty có
gần đây không?”
Bây giờ thông thường là thời gian làm việc, hắn đoán là công ty của
cô ngay gần đây nên mới gặp phải sự truy đuổi của cùng một con chó
trong hai ngày liên tục ở gần chỗ này.
Nghe vậy, Giang Dục Phương vuốt mũi, xấu hổ mà cười: “Nghề nghiệp
hiện nay của tôi là làm sâu gạo”
Hỏng rồi! Nói với người ta bây giờ mình đang rơi vào tình trạng
thất nghiệp thì hình như có hơi mất mặt, nhưng cô cũng không muốn
nói dối!
“Sâu gạo?” Hơi ngẩn ra, sau đó phản ứng trở lại, vẻ mặt Trình Khải
nén cười, làm như rất hâm mộ: “Một nghề mà ai cũng muốn làm!”
“Ê, thật không lịch sự chút nào!” Nghe ra vẻ trêu chọc trong lời
của hắn, cô đau buồn mà kháng nghị: “Tôi làm sâu gạo chưa lâu lắm,
ít nhất tháng trước tôi còn là một trợ lí rất siêng năng.”
Ô hô… cô có vận xui nên không thể gặp mặt thủ trưởng mới, bị xoi
mói khắp nơi nên mới dứt khoát từ chức.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là lòng dạ của ngài chủ tịch khoan dung hơn,
luôn dùng ánh mắt hài hước để bao dung những chuyện xui xẻo kì lạ
xảy ra trên người cô. Ngược lại, người thừa kế trẻ tuổi kia lại
thiếu sự rộng rãi ấy.
Trợ lí? Trước kia cô ấy là trợ lí? Như vậy việc sắp xếp hồ sơ sổ
sách rất cơ bản kia chắc là không có vấn đề gì, chỉ còn lại…
Trong đầu lóe lên ý tưởng, Trình Khải vuốt cằm, không nói một lời
mà đánh giá cô, mắt lấp lánh, giống như đang có một chủ ý gì không
hay.
“Sao, sao thế?” Bị nhìn đến nỗi rợn da gà, Giang Dục Phương vô thức
mà lùi hai bước, vẻ mặt đề phòng.
Hic! Người này nhìn cô như thế, sẽ không phải là tên bại hoại bên
ngoài nhìn lịch sự, bên trong lại biến thái chứ?
Phát hiện đột nhiên cô nổi lên sự đề phòng, đầu tiên Trình Khải
ngẩn ra, sai đó hình như nghĩ ra điều gì, không khỏi cười rất thú
vị. “Cô khẩn trương cái gì? Tôi bảo đảm tôi không phải là người
xấu!”
“Người xấu đương nhiên sẽ không nói mình là người xấu…” Nhỏ giọng
lẩm bẩm.
“Ê! Không lịch sự!” Lần này đổi lại là hắn liếc xéo cô mà phản đối,
trịnh trọng giải thích. “Tôi chỉ đang nghĩ đến một chuyện.”
“Nghĩ cái gì mà phải nhìn chằm chằm người ta như thế?” Trợn mắt
lại, cô tràn đầy nghi ngờ.
“Tôi đang nghĩ…” Hắn vuốt cằm, cười gian xảo: “Cô pha cà phê có
ngon không?”
“Hả… Chưa bị ai chê, tôi nghĩ chắc cũng tạm!” Người này làm sao
thế, tự nhiên đưa ra câu hỏi trên trời không hà?
“Biết nấu ăn không?” Tiếp tục hỏi một cách gian xảo.
“Biết, biết chứ!” Vẻ mặt hoài nghi, cảm thấy anh ta càng hỏi càng
kì quái.
“Vậy…” Hai tay nhiệt tình đặt lên vai của cô, Trình Khải cười hết
sức chân thành: “Có hứng thú đến chỗ tôi làm việc không?”
Chương 2.4
Cô bị lừa rồi!
Cô thực sự bị lừa rồi!
10 giờ sáng, kéo hai túi nguyên liệu nấu ăn mới mua từ chợ vào công
ty, Giang Dục Phương không nhịn được mà buồn bã nghĩ thầm.
Hu hu… Hai tuần trước, vì nhất thời tò mò mà cô đi theo tên đàn ông
đáng ghét kia đến công ty tham quan, lúc đó mới ngạc nhiên mà phát
hiện thì ra hắn chính là tên cầm đầu của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải
– nghe đồn có bản lĩnh sửa dở thành hay, trở nên có tiếng tăm trong
giới thương nghiệp vài năm gần đây như bạn thân cô đã nói.
Lúc ấy, dưới tình huống hết sức kinh ngạc, lại bị miệng lưỡi trơn
tru của hắn cùng tiền lương rất cao hấp dẫn, nhất thời choáng váng
mà ngu ngốc nhận lời mời của hắn, vào công ty làm trợ lí. Kết quả…
hối hận không kịp!
Nhìn cô bây giờ mà xem, công việc chính là nữ giúp việc cùng bà
bếp, mỗi ngày có thể dành ra hai tiếng đồng hồ để làm việc thực sự
của một trợ lí là đã mừng thầm rồi!
“Có trợ lí của công ty nào mà mỗi ngày phải đi chợ mua đồ ăn chứ?
Các anh nói đi! Nói đi chứ!” Càng nghĩ càng căm tức, cả người cô
nhếch nhác mà chống nạnh đứng trước cửa công ty, hung hăng tức giận
hỏi mấy tên đàn ông đang vùi đầu nghiên cứu tin tức vốn liếng của
các công ty trên thị trường chứng khoán, hoàn toàn không có vẻ
khách sáo cùng dè dặt của nhân viên mới.
Trên thực tế, bởi vì hai tuần nay cùng ăn cùng ở, cô sớm đã rất
thân thiết với năm tên đàn ông này. Biết rất rõ mặc dù bọn họ có
nhiều thói quen cùng rất cổ quái, nhưng chỉ cần hiểu một chút là
đảm bảo mỗi người đều rất “ngoan ngoãn”, rất dễ ở chung.
Nghe tiếng, năm tên đàn ông bên trong không hẹn mà cùng ngẩng đầu
nhìn về phía cô, sau đó lại không có lương tâm mà cười phá
lên.
“Dục Phương, hôm nay em lại bị nước thối gì phun trúng sao?” Tên vô
lương tâm thứ nhất – Khâu Thiệu thần không thể nén cười mà hỏi, cảm
thấy mỗi ngày trên đường cô đi làm đều có những chuyện xui mới lạ
xảy ra quả thực là một chuyện rất kỳ lạ.
Ngẫm lại, hôm qua là giẫm phải phân chó, hôm kia là xe chết máy
giữa đường, hôm kia nữa là thang máy bị trục trặc, cô bị nhốt trong
đó mà kêu cứu, hôm trước trước nữa là… Haiz, tóm lại một câu… xui
ngập đầu không kịp đếm!
“Mình nghe thấy…” Tên vô lương tâm thứ hai – Lâm Viên Quân bước lên
trước, ngửi tới ngửi lui trên người cô, cuối cùng nở một nụ cười
làm người ta thấy gai mắt mà tuyên bố đáp án: “Mùi cá tanh!”
“Xì… thật đáng thương!” Tên vô lương tâm thứ ba – Vương Nghị Đình
vốn rất muốn có lương tâm mà nén cười nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn
được mà cười phì ra.
“Mình hết sức nghi ngờ phong thủy của công ty chúng ta có vần đề!”
Tên vô lương tâm thứ tư – Từ Thiếu Nguyên dùng ánh mắt chế nhạo
quét tới người cô và một “tín đồ xui xẻo” khác, cảm thấy trong một
công ty nho nhỏ chỉ có sáu người mà đã có hai người cực kỳ xui xẻo,
tỷ lệ này lớn kinh người, quả thực là có vấn đề.
“Này!” Nhận lấy ánh mắt trêu chọc, Trình Khải trừng mắt phản đối
bởi vì mình cũng thuộc “bộ tộc xui xẻo” nên khá đồng cảm với tình
trạng thê thảm của cô, lập tức bước lên hỗ trợ. “Anh xách mấy thứ
này xuống bếp, em đi thay quần áo trước đi!”
Nhận lấy hai túi nguyên liệu nấu ăn lớn, hắn nhìn cô gái cả người
ướt sũng, còn tỏa ra mùi cá tanh, mặc dù hơi buồn cười nhưng vẫn cố
nén lại.
“Mấy anh thật là vô lương tâm mà, không an ủi người ta thì thôi,
còn cười người ta nữa, mấy anh có phải là con người không?” Đau
buồn mà hét lên, Giang Dục Phương đang rất thảm hại, căm hận mà
chạy nhanh vào căn phòng bên trong, chỉ muốn nhanh chóng thay bộ
quần áo ướt sũng trên người, ai ngờ phía sau lại vang lên tiếng
cười lớn của đám đàn ông vô lương tâm kia.
Hu hu… Cô xui xẻo là thật, người ta cười thì cũng không có tư cách
nói gì được.
Vọt vào phòng, bởi vì thường xuyên gặp chuyện xui nên Giang Dục
Phương đã sớm quen để sẵn ở công ty một bộ quần áo sạch sẽ, quả
nhiên hôm nay đã phát huy tác dụng. Lập tức thay đồ nhanh như chớp,
khi cả người nhẹ nhàng thoải mái bước ra khỏi phòng, dưới ánh mắt
giễu cợt của mọi người thì ai oán trợn lại một cái rồi mới xoay
người vào trong bếp.
“Em hận anh!” Vừa bước vào bếp, trừng mắt nhìn tên đàn ông đang lấy
rau quả từ trong túi ni lông ra, cô lườm nguýt giống như mang oán
mang hận.
Ô hô… Đều là do tên đàn ông này lừa cô, nói gì mà mời cô làm trợ
lí, kết quả là nấu cơm, làm việc vặt, một tay bao hết công việc của
osin. Ngày nào cũng phải ra chợ mua đồ ăn mới có thể khiến cho vận
xui bình thường không dứt của cô càng thêm không thể cứu vãn.
Nghe thế, Trình Khải từ từ xoay người lại, sờ lên hai má cô, không
biết học từ đâu ra lời kịch hài hước nghe qua rất buồn nôn: “Em
yêu, nói hận thì quá nặng rồi!”
“Woa… Anh học từ đâu ra lời kịch này vậy? Thật mắc ói!” Hét lên ầm
ĩ, đập thật mạnh lên bàn tay đáng ghét của hắn, Giang Dục Phương ớn
lạnh mà xoa mạnh lên hai cánh tay đang dựng chân lông của mình, cả
người cũng nổi da gà.
Aiz… tên này là người thời bà Quỳnh[1] sao chứ?
Thật muốn ói!
“Ê, hiếm khi anh muốn làm thanh niên có máu văn nghệ một chút, em
lại nói với anh rằng mắc ói, thật quá đáng mà!” Liếc xéo cô, bất
mãn mà phản đối.
“Anh mới quá đáng đó!” Lớn tiếng phản bác, cô oán hận tố khổ: “Là
ai nói em đến làm trợ lí? Kết quả bây giờ việc em làm là gạo củi
dầu mắm tương cà. Mỗi ngày, thời gian ở trong bếp còn nhiều hơn
thời gian ở trước bàn làm việc.”
Đáng ghét! Chuyện đến nước này, cuối cùng thì cô cũng hiểu nguyên
nhân tại sao khi đó hắn lại hỏi cô có biết nấu ăn, pha cà phê không
rồi.
“Ưhm…” Bị chột dạ, Trình Khải vuốt mũi, không ngừng cười gượng, nhỏ
giọng chống đối: “Nhưng anh thấy em lo chuyện gạo củi dầu mắm tương
cà cũng rất vui vẻ mà…”
Bị nghẹn họng, Giang Dục Phương trợn mắt nhìn hắn, trong nhất thời
không tìm được lời biện bạch.
Ô hô… đáng ghét, bị cái tên này nói trúng rồi!
Trên thực tế, mặc dù ngoài miệng cô phàn nàn thì phàn nàn, nhưng
mỗi lần chỉ cần nhìn thấy mấy tên đàn ông kia ăn như hổ đói mà quơ
sạch sẽ thức ăn trên bàn, hơn nữa vẻ mặt còn rất thỏa mãn thì cô
lại cảm thấy có thành tựu, không nén được mà cũng vui vẻ
theo.
“Được rồi, nếu em thật sự không muốn phụ trách nấu ăn, vậy anh sẽ
mướn một người giúp việc đến hỗ trợ là được.” Thấy đôi mắt cô trợn
to, còn không nói chuyện cả buổi trời thì Trình Khải cho rằng cô
đang tức giận, lập tức cười hứa hẹn.
“Em, em cũng không nói là không nấu!” Đỏ mặt lên, cô lắp bắp mà hét
lớn, lúc này lại không muốn cho người khác đến xâm phạm vào “nhà
bếp của cô”.
Woa… bây giờ là tình huống gì chứ?
Vừa rồi còn oán trách, nhưng nói mời một giúp việc đến nấu cơm thì
cô ta lại tức giận, thật là khó hầu hạ.
Lén nói thầm, Trình Khải gãi gãi đầu, rất dè dặt mà hỏi: “Vậy… rốt
cuộc là có cần mướn giúp việc nấu cơm hay không?”
Nếu cô thật sự không muốn nấu cơm thì hắn sẽ mướn người.
“Không được!” Đương sự còn chưa trả lời thì ngoài cửa bếp đã truyền
đến tiếng phản đối quyết liệt của tên kén ăn Lâm Viên Quân. “Đồ ăn
mà Dục Phương nấu rất hợp khẩu vị của mình, nếu đổi người nấu thì
mình sẽ bãi công để phản đối!”
Sau khi tỏ rõ lập trường, cũng chả thèm dể ý đến câu trả lời của
người ta liền tự ý đi về phía WC giải quyết nhu cầu sinh lí.
“Tên rùa mốc này, ai thèm để ý đến cậu!” Trình Khải ló đầu ra, hét
về phía bóng lưng của tên xoi mói kia, rồi lại lui người về, rất
nghiêm túc nói: “Đừng để ý đến lời của tên đó, nếu em thực sự thấy
uất ức, vậy anh sẽ mướn người giúp việc đến thay thế em, em chỉ cần
yên tâm làm trợ lí là được.”
Nói đến đây, hắn cũng cảm thấy để cho người ta phụ trách nấu cơm
trưa cho mọi người là có chút ức hiếp người khác, nên chột
dạ.
“Ừhm… Em cũng không thấy uất ức gì!” Ngượng ngùng mà nói mình vẫn
thích thú, Giang Dục Phương xấu hổ mà đỏ mặt, lại có chút quê quá
mà hóa điên, giận dữ hét lên: “Đi ra! Đi ra! Em còn phải rửa mấy
thứ rau quả này, rất bận!’ Cùng với việc nói chuyện, cô cũng đẩy
hắn ra khỏi bếp.
Không thấy uất ức, vậy thì tình nguyện sao?
Nhìn dáng người nhỏ nhắn đang vui vẻ bận rộn trong bếp kia, Trình
Khải có chút dở khóc dở cười… Gì chứ! Vậy sự oán trách lúc trước
của cô thì sao?
Miệng thì nói không cần nhưng hành động lại rất thành thật!