Lục Tĩnh Dương không một chút lãng phí thời gian, đơn giản giao một
số công việc cho cấp dưới lo xong, liền lập tức bay đi Tân Gia Pha.
(Min: bằng cánh thiên thần a…^^~ Chys: *xua tay liên tục* nò nó no
anh đi bằng niềm tin á )
Đúng theo địa chỉ mà bà nội hắn đã cho, hắn rất nhanh đi vào cửa
lớn Hà gia.
Vừa thấy Thái Văn Quế, hắn lập tức mở miệng nói: “Mẹ, con là đến
tìm Nhược Hinh.” Đây là lần đầu tiên hắn xưng hô như vậy với mẹ
Nhược Hinh từ khi hắn cũng nàng kết hôn đến nay.
Thái Văn Quế nhìn hắn, trên mặt có cười khổ, cũng có bất đắc dĩ.
“Ta nghĩ không lâu sau sẽ không còn là mẹ vợ của ngươi nữa, cho nên
vẫn gọi là Quế di là được rồi!”
Về chuyện Tĩnh Dương bay tới Tân Gia Pha tìm Nhược Hinh, Lục lão
phu nhân đã gọi điện thoại báo cho bà biết trước, đồng thời cũng
nói qua lời của Lục Tĩnh Dương đã nói với mình, bà nói Lục Tĩnh
Dương yêu Nhược Hinh.
Tuy rằng Lục lão phu nhân nói thật cao hứng khi thấy hai đứa nhỏ
hợp lại, nhưng bà lại không nghĩ như vậy, bởi vậy nên hai giờ trước
bà đã bảo nữ nhi đi qua chỗ nữ tu sĩ Marisa ở vài ngày, năm đó bọn
họ mới đến Tân Gia Pha, tu sĩ đã chiếu cố rất nhiều đến họ, nay bà
gặp bệnh, Nhược Hinh nên đến hảo hảo chiếu cố bà, nữ nhi tâm địa
luôn thiện lương, bởi vậy lập tức đáp ứng.
Ánh mắt của Nhược Hinh cơ hồ đã hoàn toàn khôi phục, đã có thể nhìn
mọi vật một cách bình thường, chỉ cần chú ý không dùng mắt quá độ,
đúng hạn hội chẩn kiểm tra là không có vấn đề gì, bởi vậy bà mới
yên tâm để nữ nhi ra ngoài.
Về việc bà vì sao không nói cho Nhược Hinh biết Tĩnh Dương đến tìm
nàng, thậm chí cố gắng bảo nàng đi chỗ khác, không cho hai người
bọn họ gặp mặt, đó là bởi vì bà biết nếu Nhược Hinh biết chuyện sẽ
thực vui vẻ, nhưng liệu sẽ được bao lâu? Người làm mẹ như bà không
thể vui cho được, dù sao nữ nhi lúc trước vì hắn đã chịu khổ rất
nhiều rồi, bà làm sao biết sau khi Nhược Hinh và hắn ở cùng một
chỗ, hắn có thể hảo hảo yêu thương nàng hay không.
Tuy nói Tĩnh Dương thích nữ nhi của bà, nhưng tình cảm của hắn
chung quy không thể so sánh với Nhược Hinh thích hắn nhiều như vậy,
nghe nói khi hai người ở chung, người yêu sâu hơn, yêu nhiều hơn
thường là người chịu thiệt, Nhược Hinh đã vì tình cảm thầm mếm này
chịu thiệt mười năm rồi, kết quả không nghĩ tới sau khi kết hôn còn
thảm hơn, vì vậy bà không thể để nữ nhi tiếp tục chịu thiệt thêm
nữa, bà quyết định để bọn họ tách ra, đó mới là tốt nhất cho Nhược
Hinh.
Sau khi Nhược Hinh cùng Tĩnh Dương ở riêng, nàng chậm chạp không
chịu đáp ứng trả lời khi nào mới trở về Tân Gia Pha, lúc đó bà đã
hiểu được nữ nhi còn luôn luôn chờ Tĩnh Dương, thậm chí không có
tìm luật sư lập tức bàn chuyện ly hôn với hắn mà còn chờ mong, thật
sự sự si tình của nữ nhi làm cho bà đau lòng không thôi.
Thật vất vả Nhược Hinh mới hạ quyết định ly hôn với Tĩnh Dương, đó
cũng là bởi vì nàng nghe Tử Dương nói đại ca hắn mỗi ngày tâm tình
đều không tốt, Nhược Hinh cũng bởi vì hắn nên mới quyết định ly
hôn, tất cả những việc nàng làm đều là vì Tĩnh Dương, điều này làm
bà thật choáng váng! Bởi vậy bà mới nói dối thân thể không khoẻ, để
Nhược Hinh hạ quyết tâm về Tân Gia Pha sống với họ nhanh một chút,
dù sao nếu không rời khỏi Đài Loan, thì cũng coi như chưa thực sự
rời khỏi Tĩnh Dương, như vậy Nhược Hinh không thể chân chính buông
tình cảm này được.
Nhưng hắn hiện tại lại tới tìm Nhược Hinh làm cái gì?
“Mẹ, con biết mẹ còn giận, con sẽ giải thích với mẹ tất cả.” Lục
Tĩnh Dương ngữ khí vô cùng thành khẩn nói.
Việc hắn nói muốn giải thích làm cho Thái Văn Quế kinh ngạc, bởi vì
bà biết đứa nhỏ này rất ít khi hướng người khác chịu cúi đầu nhận
sai, nhưng cho dù là như thế, bà vẫn không nghĩ để nữ nhi tiếp tục
dây dưa cùng hắn nữa.
“Người ngươi nên giải thích không phải ta, là Nhược Hinh.”
“Con biết, cho nên con mới tới Tân Gia Pha tìm nàng.” Hắn nhìn vào
trong phòng, nhưng không thấy Nhược Hinh, sau đó mới bất giác hiểu
một điều, mẹ vợ hắn hình như không muốn mời hắn vào nhà.
“Ngươi không cần nhìn, Nhược Hinh không ở nhà, nàng hiện tại đang ở
bên ngoài.”
“Nàng đang ở nơi nào?”
“Ta sẽ không nói cho ngươi.” Thái Văn Quế thấy rất rõ ràng Lục Tĩnh
Dương trên mặt biểu hiện thật kinh ngạc, nhưng để bảo hộ nữ nhi của
mình không bị hắn làm tổn thương nữa, bà không thể mềm lòng. “Tĩnh
Dương, ta không biết vì sao ngươi đến tìm Nhược Hinh, nhưng ta còn
nhớ rõ thái độ lạnh lùng chán ghét của ngươi ở hôn lễ hôm đó, thật
sự là làm cho ta khắc sâu ấn tượng, nếu không phải Nhược Hinh muốn
gả cho ngươi, ta tuyệt đối không bao giờ đem nữ nhi bảo bối gả cho
ngươi.” Nhất tưởng đến nữ nhi chịu nhiều uỷ khuất, bà thật đau khổ
biết bao.
Đối với việc bị mẹ vợ chỉ trích, Lục Tĩnh Dương không nói gì, hắn
chỉ có thể nói tự làm tự chịu.
“Hiện giờ ngươi đã muốn tách ra, vậy thì tất cả nên chấm dứt ở đây
thôi, không cần lại tiếp tục dây dưa, ngươi đi đi, ta sẽ không nói
cho Nhược Hinh biết ngươi tới tìm nàng đâu.”
Hắn nguyện ý nhận sự chỉ trích của mẹ vợ, nhưng hắn nhất định phải
thấy được Nhược Hinh. “Mẹ, con thật sự yêu Nhược Hinh, cho nên xin
mẹ nói cho con biết nàng ở đâu, để cho con cùng nàng gặp mặt nói
chuyện.”
“Không cần!” Thái Văn Quế cự tuyệt. “Nếu ngươi muốn cùng nàng nói
chuyện, thì nên nói từ thời điểm còn ở Đài Loan, khi đó không phải
có rất nhiều cơ hội sao? Nhược Hinh thật vất cả mới hạ quyết tâm
phải rời khỏi ngươi, coi như ta xin ngươi, ngươi hãy để nó yên, đứa
nhỏ kia yêu ngươi thật sự vất vả.”
Đối với suy nghĩ muốn bảo hộ nữ nhi của mẹ vợ, Lục Tĩnh Dương tuy
nói là có thể hiểu, nhưng lại không thể đồng tình. “Mẹ, có lẽ con
đối với việc yêu Nhược Hinh nhận thức quá muộn, nhưng con thực sự
rất yêu nàng, yêu nàng, con có thể cam đoan, từ nay về sau tuyệt
đối không để cho nàng chịu một chút khổ sở nào, không bao giờ làm
nàng khóc, con sẽ chỉ làm cho nàng hạnh phúc.”
Ngữ khí và biểu tình của hắn thoạt nhìn thập phần chân thành, có
một khắc, Thái Văn Quế cơ hồ tin tưởng hắn thật sự có thể làm cho
nữ nhi hạnh phúc, nhưng cuối cùng bà vẫn không thể hoàn toàn yên
tâm, bởi vì nàng tuyệt đối không cho phép bất kì ai có khả năng làm
nữ nhi tổn thương nữa.
“Tĩnh Dương, ngươi trở về Đài Loan đi, về sau không cần đến tìm
Nhược Hinh nữa.” Nói xong bà liền đem cánh cửa đóng ngay trước mặt
hắn, bà thật không muốn nữ nhi lại chịu tổn thương nữa.
Sau khi đóng cửa lại, Thái Văn Quế thất chồng đang đứng ở cửa sổ
bên cạnh. Bà biết chồng mình vẫn thực thích đứa nhỏ Tĩnh Dương này,
bà sợ ông sẽ không cẩn thận nói ra Nhược Hinh đang ở nơi nào, bởi
vậy bà mới yêu cầu chồng tuyệt đối không được phép đi ra, hết thảy
giao cho bà xử lý.
Hà Vĩnh Minh nhìn ra bên ngoài.“Tĩnh Dương đi rồi?”
“Đúng..”
“Bà xã à, bà thất làm như vậy thực sự được không? Thật sự không cho
hai đứa nhỏ gặp mặt một lần?” Hà Vĩnh Minh lo lắng hỏi, “Tôi vừa
nghe lời nói của Tĩnh Dương, cảm giác được hắn cùng Tĩnh Dương
trước kia không giống nhau, hắn thật sự yêu Nhược Hinh, nếu không
hắn chắc chắn sẽ không đuổi theo đến tận Tân Gia Pha.”
“Ta làm sao mà biết hắn nói yêu Nhược Hinh là thật hay giả?”
Ông nghe vậy cười cười. “Chúng ta nhìn Tĩnh Dương từ nhỏ đến lớn,
hắn là đứa nhỏ như thế nào, cúng ta đều rất rõ ràng, hắn không nói
dối.”
“Quên đi, có lẽ hai người bọn họ hữu duyên vô phân.”
Thái Văn Quế không nghĩ sẽ nhượng bộ, bởi vì bà không muốn nữ nhi
phải chịu uỷ khuất nữa.
Hà Vĩnh Minh tuy rằng tưởng rằng có thể thay con rể vĩ đại nói
chuyện, nhưng là thấy bà xã vẻ mặt tức giận, ông cũng không có nói
thêm gì nữa . Dù sao bà ấy cũng là bởi vì rất yêu thương nữ nhi,
nói cho cùng, lúc trước Tĩnh Dương ở hôn lễ biểu hiện thực sự quá
tệ, thế cho nên làm cho bà không thể tha thứ cho hắn.
Nếu Tĩnh Dương đối với Nhược Hinh thật sự có tâm, như vậy bọn họ
ngày nào đó sẽ ở cùng nhau thôi.
**********
Cứ việc vẫn không có được sự lượng thứ của mẹ vợ, mà bà cũng kiên
quyết không chịu nói ra Nhược Hinh đang ở nơi nào, nhưng Lục Tĩnh
Dương cũng không vì thế mà từ bỏ, hắn vẫn tiếp tục hai ngày liền đi
Hà gia báo danh.
“Ngươi sao lại tới nữa?” Ngày thứ ba lại nhìn thấy hắn, Thái Văn
Quế thật sự không thể tin được. “Ngươi vẫn còn ở Tân Gia Pha sao,
không về công ty có thể chứ?”
“Cảm ơn mẹ quan tâm, nhưng không được nhìn thấy Nhược Hinh con sẽ
không trở về Đài Loan.”
“Ngươi trở về đi, ta sẽ không có khả năng cho ngươi thấy nó đâu,
hơn nữa gần đây ta tính đưa nó rời khỏi Tân Gia Pha, cho nên ngươi
không cần lại đến nữa.”
Nhìn cánh cửa lại chuẩn bị đóng, Lục Tĩnh Dương nội tâm thất bại
không thôi, hơn nữa bụng hắn cũng đã đau ba ngày nay.
Xem ra mẹ Nhược Hinh là quyết tâm không nói cho hắn nàng đang ở nơi
nào, mà nơi hắn có thể tìm được nàng cũng chỉ có nơi này. Hắn đi về
phía trước trong chốc lát, nhưng bởi vì bụng ngày càng không thoải
mái nên đành ngồi xuống ở ghế ven đường.
Hắn rốt cục nên làm thế nào thì mẹ vợ mới thay đổi thành kiến với
hắn đây?
Hắn vốn nghĩ sau khi đến Tân Gia Pha, rất nhanh là có thể nhìn thấy
tiểu nữ nhân kia, rất nhanh là có thể mang nàng cùng nhau trở vê
Đài Loan, nhưng hiện tại xem ra, bọn họ trong lúc này khoảng cách
vô tình càng lúc càng xa rồi, bởi vì hắn hoàn toàn không biết nàng
đang ở đâu. Nàng thật sự không cần Tĩnh Dương ca của nàng nữa sao?
Vừa nghĩ đến làm hắn thật đau khổ, hắn cảm thấy bụng bắt đầu nóng
rực lên đau đơn, cúi đầu đem mặt vùi vào hai tay.
Bụng hắn thật sự đau quá…..
Lúc này một chiếc xe cách Lục Tĩnh Dương một khoảng không xa bỗng
dừng lại. “Nữ tu sĩ a, làm sao vậy?” Hà Nhược Hinh hỏi nữ tu sĩ
đang lái xe.
Vài ngày trước nàng theo lời mẹ đi chiếu cố nữ tu sĩ Marisa đang
sinh bệnh, thẳng đến buổi sáng hôm nay, tình trạng bệnh của tu sĩ
Marisa mới có chuyển biến tốt, đã khoẻ mạnh hơn, bởi vậy nàng mới
cùng với một vị tu sĩ đi mua một số đồ dùng cần thiết.
“Ta thấy nam nhân ngồi ở trên ghế kia giống như cần giúp đỡ, thoạt
nhìn hình như là thân thể không khoẻ đó.” Nam nhân cúi đầu xuống
làm người ta không thấy rõ mặt, nhưng động tác của hắn thoạt nhìn
là lạ.
“Phải không?” Hà Nhược Hinh theo cửa sổ nhìn ra ngoài. Thật sự có
một nam nhân ngồi ở trên ghế, chính là nàng cảm thấy thân ảnh kia
tự hồ thực quen mắt….
Cực kì giống Tĩnh Dương ca, nhưng Tĩnh Dương ca làm sao có thể ở
Tân Gia Pha này? Bất quá đúng như tu sĩ nói, nam nhân kia nhìn xác
thực là có chút kì quái, hắn thật không thoải mái ở đâu sao?
“Con đi xuống xem một chút.”
“Hảo, vậy con nên cẩn thận một chút.”
Hà Nhược Hinh xuống xe, sau đó đi về phía nam nhân đang cúi đầu
chôn mặt trong lòng bàn tay, hỏi. “Tiên sinh, người có cần hỗ trợ
gì sao?”
Tiếng nói ngọt ngào ôn nhu quen thuộc truyền đến, Lục Tĩnh Dương
kinh ngạc nâng mặt lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng là bộ
dáng kinh ngạc, nhưng giây tiếp theo Hà Nhược Hinh lại xoay người
chạy đi.
Đúng là Tĩnh Dương ca! Nhưng Tĩnh Dương ca làm sao có thể ở chỗ
này? Quá mức kinh ngạc làm nàng nhất thời không có phản ứng, nhưng
nàng chợt nhớ tới hắn đã từng nói không bao giờ muốn gặp lại nàng,
bởi vậy nàng theo bản năng liền xoay người rời đi.
“Hà Nhược Hinh, em đứng lại đó cho anh…..” (Min: đến nước này rồi
nên để anh em nha ss). Lục Tĩnh Dương hô một tiếng, đứng dậy muốn
đuổi theo tiểu nữ nhân đang chạy trốn kia. Hắn thật vất vả biết bao
mới có thể gặp được nàng….. Kết quả hắn mới đi được hai bước, lập
tức bởi vì bụng trở nên đau nhức mà gục ngã xuống đất.
Hà Nhược Hinh nghe thấy âm thanh quay đầu, nhìn thấy hắn ngã trên
mặt đất, nàng lập tức quay trở lại.
“Tĩnh Dương ca, anh làm sao vậy?” Nàng lo lắng chạy vội đến bên
nguời Lục Tĩnh Dương.
Nàng vừa mới tới gần, bàn tay to của hắn lập tức gắt gao cầm lấy
tay nàng, nàng cảm thấy tay hắn lạnh như băng, hơn nữa sắc mặt lại
tái nhợt.
“Tĩnh Dương ca, anh không được làm em sợ, em lập tức đưa anh đến
bệnh viện.” Hà Nhược Hinh khẩn trương đến nước mắt trào ra, bởi vì
nàng thật không biết hắn tại sao lại bị như vậy. (Min: chính là vì
tỷ a…)
“Em…. Hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, không được lại rời xa anh.”
Lục Tĩnh Dương đâu đến mất đi ý thức, nhưng bàn tay vắn nắm chặt
tay nàng không buông.
“Tĩnh Dương ca!” (Min: ò e! ò e! tiếng xe cấp cứu… ^^~)
..................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
.....................................................
Tĩnh Dương ca, thực xin lỗi, xin anh hãy nhanh tĩnh lại.” Hà Nhược
Hinh ghé vào bên giường bệnh của Lục Tĩnh Dương, bàn tay nhỏ bé gắt
gao cầm lấy tay hắn, hốc mắt phiếm hồng nhẹ giọng hô. Trong phòng
bệnh còn có hai vợ chồng Hà Vĩnh Minh, trên mặt biểu tình thật bất
đắc dĩ.
Nhân được tin nữ nhi nói Lục Tĩnh Dương phải vào bệnh viên, vợ
chồng bọn họ vội vàng chạy tới nơi, bác sĩ nói là bị đột phát viêm
dạ dày cấp tính, loại bệnh này thống khổ tới rất nhanh chóng, hơn
nữa bình thường sẽ làm bệnh nhân đau đến ất di ý thức, mà sở dĩ dẫn
đến đột phát viêm dạ dày cấp tính, có thể là do có áp lực quá lớn
hoặc quá mức khẩn trương.
Thái Văn Quế nhìn Lục Tĩnh Dương sắc mặt xám trắng nằm trên giường
bệnh, không biết nên nói gì. Nếu hắn đã để ý Nhược Hinh như vậy, vì
sao ngay từ đầu không đối xửa với nàng thật tốt, phải để đến mức
bây giờ chính mình phải vào bệnh viện. (Min: quá chuẩn a, ta thích
câu này, hehe…)
Hà Vĩnh Minh thì nhìn vẻ mặt đau khổ của nữ nhi đang ghé vào giường
bệnh, sao đó lại quay sang nhìn vợ mình, phát hiện biểu tình của bà
không còn cứng ngắc như trước, mới mở miệng nói. “Chúng ta đi ra
ngoài trước, khi Tĩnh Dương tỉnh lại, chúng ta nên để cho hai đứa
trẻ tự mình hảo hảo nói chuyện với nhau.”
Thái Văn Quế nhìn nữ nhi đang ngồi bên giường bệnh, cho dù bà có
nói gì nữ nhi dường như cũng không nghe thấy, cũng không chịu rời
đi.
Có lẽ đây là ý trời, bà không cho hai người bọn họ gặp mặt, nhưng
bọn họ vẫn gặp mặt! Nhớ tới Lục lão phu nhân đã từng nói bọn họ
nhất định sẽ ở chung một chỗ, nàng không khỏi than nhẹ.
Quên đi, cho bọn họ cơ hội một lần nữa thì tốt lắm.
Sau khi vợ chồng Hà Vĩnh Minh rời đi không lâu, Lục Tĩnh Dương tỉnh
lại, hắn đưa mắt nhìn thấy người đang ghé vào trong giường bệnh,
cảm giác được tay của mình đang được bàn tay nhỏ bé kia nắm quá
chặt chẽ, dù cho thân thể vẫn không khoẻ, nhưng trên mặt hắn lộ ra
tươi cười đã lâu không thấy.
Hà Nhược Hinh giương mắt, phát hiện hắn đã tỉnh lại, nàng khẩn
trương đứng lên. “Tĩnh Dương ca, anh tỉnh rồi, có chỗ nào không
thoải mái hay khôg? Bác sĩ nói anh do quá khẩn trương hoặc áp lực
quá nhiều nên bị viêm dạ dày cấp tính, đau đến ngất đi.”
Viêm dạ dày cấp tính? Lục Tĩnh Dương nghe vậy có điểm buồng cười.
Hắn cư nhiên khẩn trương đến nỗi đau đến mất đi ý thức mà té xỉu ,
có thể thấy được trong lòng hắn có bao nhiêu sợ hãi sẽ mất đi
nàng!
“Tĩnh Dương ca, anh có chỗ nào không thoải mái sao? Em đi giúp anh
gọi thầy thuốc đến…..”
“Anh không sao.” Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. “Em không cần
khẩn trương như vậy.”
Nghe được hắn nói mình không sao, Hà Nhược Hinh ngược lại lại khóc.
“Tĩnh Dương ca, thực xin lỗi, em không biết anh lại tới Tân Gia Pha
tìm em, nếu em biết, nhất định sẽ không để anh không tìm thấy em,
sẽ không để anh bị đau đến như vậy.” Nàng vừa mới nghe cha nói Tĩnh
Dương ca đã tìm nàng ba ngày, cuối cùng tìm được lại té xỉu, nàng
liền cảm thấy vô cùng khổ sở.
Cha nói Tĩnh Dương ca bởi vì yêu nàng mà đuổi theo đến Tân Gia Pha,
tuy rằng nàng không dám quá tin tưởng, nhưng khi nhìn thấy Tĩnh
Dương ca bỏ công việc mà hắn vẫn coi trọng chạy tới Tân Gia Pha,
sau đó lại vì bởi không tìm thấy nàng mà té xỉu nàng liền tin, nàng
tin tưởng hắn yêu nàng.
Trong phút chốc, những nôn nóng tích góp trong ngực hắn lâu ngày
bỗng trở thành hư không. “Nếu sợ anh té xỉu, như vậy về sau không
được lại làm cho anh không nhìn thấy em hoặc không tìm được em,
được không?”
“Hảo.” Hà Nhược Hinh gật đầu.
“Thế này mới là Nhược Hinh ngoan của anh.” Lục Tĩnh Dương nở nụ
cười.
“Tĩnh Dương ca…..” Nàng thật sự cảm giác được Tĩnh Dương ca yêu
thương của nàng đã trở lại như trước kia, Hà Nhược Hinh cao hứng ôm
lấy hắn. Nàng thật sự nhớ Tĩnh Dương ca trước kia luôn đối với nàng
ôn nhu cười.
“Thực có lỗi ngày hôm đó đối với em hung dữ như vậy, sau đó em lại
rời đi, anh thật tình không phải hải muốn nói như vậy.” Nhớ tới bà
nối từng nói nàng vì hắn mà khóc, Lục Tĩnh Dương vì chính mình tức
giận nhất thời mà lên tiếng giải thích. “Bởi vì em đột nhiên mở
miệng nói muốn ly hôn, tiếp theo lại nói muốn rời đi, cho nên anh
rất tức giận, cho nên mới theo lời của em nói muốn em rời đi, nhưng
vừa nói xong anh liền hối hận.” Cho nên ông trời mới bắt hắn bị
viêm dạ dày cấp tính gì gì đó làm đau đến té xỉu.
“Tĩnh Dương ca, thự xin lỗi, em nghĩ tâm tình anh không tốt đều do
em làm hại, bởi vì tại em bức anh kết hôn, lại lừa anh, cho nên em
mới quyết định rời xa anh, cho anh được tự do, bởi vì em không muốn
nhìn thấy anh thống khổ.”
“Có lẽ anh dù có bao nhiêu tức giận chuyện em làm, nhưng cũng không
thể chịu đựng được từ nay về sau không thể được nhìn thấy em, bời
vì nó sẽ làm cho anh luôn nôn nóng bất an, nếu em không muốn lại
nìn thấy anh nằm ở bệnh viện, vậy thì không được rời xa anh.” Trong
lời nói của hắn có một nửa là uy hiếp, nhưng hắn chính là không cho
phép nàng lại rời xa hắn, nếu không hắn thực sự sẽ phát điên. (Min:
Chap cuối và ca đã lộ ra một chút phúc hắc…)
“Em biết, về sau em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, Tĩnh Dương ca muốn em
làm cái gì em sẽ làm cái đó, chuyện anh không thích em sẽ không
làm.” Nhớ tới mới vừa rồi thật sợ hãi, nàng tuyệt không muốn lại
nhìn thấy hắn nằm trong bệnh viện.
Lời của nàng có tác dụng trấn an rất lớn, làm cho tâm tình của hắn
nhất thời sáng sủa không ót, hắn bỗng phát hiện chính mình phi
thường thích nghe nàng nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Nhìn thấy Lục Tĩnh Dương nở nụ cười, lam cho Hà Nhược Hinh khoé môi
cũng bất giác giơ lên.
Lúm đồng tiền ngọt ngào kia, làm cho hắn nhất thời choáng váng, hắn
thân thủ vuốt hai má nôn mề của nàng, động tác phi thường mềm nhẹ,
cũng giống như trước kia, nhưng lại cho người ta cảm giác thâm tình
hơn. “Nhược Hinh, anh yêu em, còn có, rất muốn hôn em.”
Câu nói của hắn, nửa trước làm cho Hà Nhược Hinh thực vui vẻ, còn
nửa sau lai làm cho nàng thực thẹn thùng.
Nhưng thẹn thùng thì thẹn thùng, nàng vẫn thật cao hứng, Tĩnh Dương
ca nói muốn hôn nàng, xem ra hắn thật sự yêu nàng, bởi vậy nàng chủ
động tới gần mặt hắn, đôi mội đỏ mọng nhẹ nhàng hôn lên môi
hắn.
Một cái hôn nhẹ như vậy không có khả năng làm cho Lục Tĩnh Dương
thoả mãn, hắn thân thủ ôm lấy thắt lưng nàng, để cho nàng sát lại
gần hắn một chút, hai người triền miên nồng nhiệt hôn môi……
**********
Đêm nay Lục gia mở tiệc chiêu đãi tại tầng ba một khách sạn sáu sao
nổi tiếng cao cấp với gần hai trăm khách mời,phụ trách thay Lục lão
phu nhân tổ chức tiệc mừng thọ tám mươi tuổi, người quản lý hội
trường tập hợp lại, tân khách phần đông, không ít những nhân vật
nổi tiếng trên cả chính trường lẫn thương trường đều đến chúc mừng
lão phu nhân của công ty điện tử Hoa Tín.
Hà Nhược Hinh mặt lễ phục bằng tơ lụa màu vàng nhạt, xinh đẹp thanh
cao lại tao nhã cùng ông xã yêu quý đi tới tiệc mừng thọ của bà, mà
những hành động thân mật của bọn họ, đã phá vỡ được mọi lời đồn bên
ngoài về quan hệ vợ chồng họ xảy ra vấn đề.
Không lâu sau khi tiếng vào hội trường, Lục Tĩnh Dương phát hiện
mình để quên điện thoại di động trong xe, sợ có chuyện quan trọng
muốn liên lạc, bởi vậy hắn quay trở lại lấy, mà Hà Nhược Hinh còn
đang tìm kiếm thân ảnh của bạn tốt. Tiểu Mạnh nói nàng sẽ cùng Tử
Dương tham dự, nhưng xem ra hai người họ còn chưa thấy đến.
Nàng tìm tìm, bỗng do không cẩn thận liền ngã về người đang đứng
phía trước.
“Cẩn thận!”
Có người đã hai vai của nàng, tránh cho nàng một phen té ngã, khi
nàng còn chưa hoàn hồn, lập tức nghe được nam nhân mang theo ý cười
nói. “Như thế nào mỗi lần chúng ta gặp mặt lại đều là tình huống
này nhỉ.”
Thanh âm này hình như nàng đã nghe qua…. Hà Nhược Hinh ngẫn đầu
nhìn nam nhân phía trước, là một người diện mạo khá nhã nhặn xuất
khí, ước chùng nam tử trẻ tuổi này chỉ hơn nàng vài tuổi, nàng vẫn
cảm thấy dường như mình đã từng gặp hắn ở nơi nào, đối với lời nói
của hắn lại cảm thấy tò mò.
“Ta có quen biết ngươi sao?” Nàng lăng lăng hỏi.
“Nửa năm trước khi ta vừa trở về Đài Loan, cùng bằng hữu hẹn nhau
tại một nhà hàng để gặp mặt, kết quả bằng hữu của ta có việc bận
không thể tới, ta đi ra ngoài không cẩn thận đụng vào người. Sau đó
không lâi, ta đi them gia một buổi hoạt động bán đấu giá từ thiện
lại gặp ngươi, tính cả lúc này đây, chúng ta mỗi lần gặp mặt đều
không cẩn thận đụng vào đối phương, xem ra chúng ta thật là có
duyên a!” Nam nhân vui vẻ cười.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Hà Nhược Hinh cũng nhớ lại, đối với hắn
nói có duyên, nàng cũng nở nụ cười. “Nguyên lai ngươi chính là vị
tiên sinh kia.”
“Ánh mắt của ngươi đã thấy lại đựoc rồi sao? Tiểu thư Hà Nhược
Hinh.”
“Đúng vậy, vừa hồi phục thị lực không lâu trước đây, bất quá ngươi
làm sao biết tên ta?” Nàng không nhớ đã nói tên mình cho đối
phương.
Nam nhân lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho nàng. “Ta là phụ trách
bộ phận quản lí của khách san này, Hạ Vĩ Phàm, thật cao hứng khi
được làm quen với ngươi.”
Nửa năm trước hắn nghe theo lời của cha, từ Mỹ trở về khách sạn nhà
mình đi làm, sở dĩ biết được Hà Nhược Hinh là ai, đó là bởi vì lần
này đại thọ tám mươi của Lục lão phu nhân công ty điện tử Hoa Tín
là thuộc quy hoạch hắn phụ trách, bởi vậy đối với chuyện của Lục
gia hắn đại khái biết một chút, nhìn ảnh chụ mới biết tên của nàng,
mà “Tĩnh Dương ca” của nàng chính là cháu trưởng của Lục lão phu
nhân.
Hà Nhược Hinh nhìn danh thiếp của hắn, lễ phép cười cười.
“Lần này tiệc mừng thọ của Lục lão phu nhân là do ta phụ trách,
nhìn danh sách và ảnh chụp xong, mới biết được hoá ra ngươi là cháu
dâu của Lục lão phu nhân.” Đây là lần thứ ba hắn thấy Hà Nhược
Hinh, nhìn nàng mặc lễ phục như vậy, càng tăng thêm vẻ ngọt ngào
động lòng nguời, làm cho hắn thực hâm mộ Tĩnh Dương ca của
nàng.
“Hạ tiên sinh, ta cũng thật cao hứng khi được quen biết ngươi.” Hà
Nhược Hinh cười nói, nghĩ lại quả thật nàng cùng hắn đúng là có một
chút duyên phận kì diệu.
“Đúng rồi, tại sao lại chỉ thấy một mình ngươi……” Hạ Vĩ Phàm nói
một nửa lại đột nhiên dừng lại.
Nàng chú ý tới biểu tình quái dị của hắn, nghĩ chắc là do hắn nhìn
thấy cái gì, quay đầu lại liền thấy ông xã anh tuấn đang đi
đến.
“Tĩnh Dương ca, anh đi nhanh như vậy đã trở về.”
Lục Tĩnh Dương thân mất ôm lấy eo bà xã, đem nàng gắt gao ôm ở bên
người, con ngươi đem hiện lên một chút hơn giận trừng mắt nhìn nam
nhân lại đến gần bà xã của hắn. Lần này đã là lần thú ba bọn họ gặp
nhau.
“Anh không phải nói không cho phép cùng người xa lạ nói chuyện
sao?” Hắn bá đạo nói.
“Nhưng là Hạ tiên sinh hắn là……”
“Mặc kệ hắn là ai, anh không cho phép em lại cùng người này nói
chuyện.”
Hà Nhược Hinh liếc mắt nhìn Hạ Vĩ Phàm biểu tình cứng ngắc, sau đó
lại nhìn Tĩnh Dương ca của nàng, nở nụ cười thật sâu.“Hảo, em sẽ
không lại cùng hắn nói chuyện.” (Min: ặc, hai vợ chồng này bắt nạt
người ta quá a…)
Lại nói từ khi từ Tân Pha Pha trở về, nàng bắt đầu chú ý tới ham
muốn giữu lấy của Tĩnh Dương ca đối với nàng thật phi thường mãnh
liệt, đến ánh mắt hắn nhìn nàng chăm chú cũng thật nóng rực, dù là
động hay bất động đều như muốn hoà tan tầm mắt của nàng, muốn nàng
chỉ nhìn một mình hắn, vì sao trước kia nàng lại không phát hiện
đây là yêu chứ!
Bất quá nàng thật cao hứng khi biết vì sao Tĩnh Dương ca yêu nàng,
bởi vậy nàng sẽ thật ngoan ngoãn nghe lời, nàng biết chỉ cần nàng
ngoan ngoã nghe lời hắn, như vậy hắn sẽ mãi mãi yêu thương
nàng.
“Thực ngoan, anh yêu em.” Lục Tĩnh Dương hôn lên hai má xinh đẹp
phấn nộn của nàng,“Bà nội đã đến đây, hiên đang ở phòng nghỉ, chúng
ta đi thỉnh an lão nhân gia đi.”
“Hảo.”
Nhìn Lục Tĩnh Dương cùng Hà Nhược Hinh xoay người rời đi, nhìn bóng
dáng bọn họ thân mật, Hạ Vĩ Phàm không khỏi lắc đầu.
Nhiều ngày nay không gặp, cái “Tĩnh Dương ca” kia của nàng tựa hồ
trở nên càng cường hãn bá đạo hơn, lần trước là không cho phép nàng
cùng người xa lạ nói chuyện, cần này càng quá mức, trự tiếp hạ lệnh
muốn cô gái đáng yêu kia từ nay về sau khong cho phép nói chuyện
cùng hắn, hắn cảm thấy mình thật đáng thương, mối tình thầm mến của
một man nhi ngây thơ là hắn từ nay như bị tuyên cáo đã xong.
Hắn vốn đang có ý nghĩ xấu, nếu ngày nào đó bọn họ không còn ở bên
nhau, hắn nhất định sẽ phát động theo đuổi nàng, hiện tại xem ra
khả năng này không phải là nhỏ, mà là hoàn toàn không có,bởi vì vợ
chồng bọn họ tình cảm như vậy, tựa hồ so với trước kia còn thân
thiết ngọt ngào hơn, cũng càm làm cho người ta hâm mộ.
Cứ việc hắn đối với nam nhân kia có oán giận nho nhỏ, bất quá hắn
vẫn thật cao hứng khi thấy bộ dáng vẻ mặt thật hạnh phúc của cô gái
ngọt ngào kia, dù sao khi nàng như vậy là đẹp nhất.
Hạ Vĩ Phàm cười cười, xoay người đi làm việc.
Kết thúc
Trên bàn cơm.
“Người ta không muốn ăn cà rốt.”
“Ta cũng vậy.”
Bị quy định phải ăn xong cà rốt mới có thể rời khỏi bàn ăn, một lớn
một nhỏ, nhìn về phía nam nhân đang ngồi đối diện còn đang phát ra
sóng mắt ‘Không được không ăn’.
Lục Tĩnh Dương quyết định không thể sủng các nàng, bởi vậy nghiêm
khắc nói: “Không cho phép bỏ đi.” Nhớ tới trước kia hắn là rất sủng
bà xã, nàng mới có thể tạo thành thói quen kiêng ăn (Chys: người ta
là giữ dáng ý, a hk bik thì thui y :p)
”Cha ngươi tức giận.” Hà Nhược Hinh bất đắc dĩ nhìn nữ nhi Quân
Quân bốn tuổi. “Như vậy tốt lắm, chúng ta cùng nhau nuốt xuống,
dũng cảm đem nó nuốt vào.”
Nuốt? Lục Tĩnh Dương phát hiện vợ yêu dùng từ rất quái lạ.
“Hảo.” Tiểu Quân Quân gật đầu.
Hà Nhược Hinh cùng nữ nhi nhìn khối cà rốt, động tác của hai người
cơ hồ như nhất trí, đem cà rốt nhét vào miệng, cắn một cái, cắn hai
cái, liền nuốt đi xuống, Lục Tĩnh dương nhìn xem trợn mắt há mồm.
Hai người các nàng thật đúng là nuốt!
“Mẹ, ta đã nuốt mất!”
“Ta cũng vậy.” Hà Nhược Hinh cười nói: “Chúng ta lại ăn tiếp một
khối.”
“Hảo.”
“Ngừng!” Lục Tĩnh Dương nhìn thấy lão bà cùng nữ nhi chuẩn bị tiếp
tục muốn ‘nuốt’ cà rốt. Ra tiếng kêu ngừng: “Quên đi, về sau các
người không muốn ăn cà rốt sẽ không cần ăn.”
“Thật vậy chăng? Thật tốt quá, cám ơn cha, ta ăn no rồi.” Tiểu Quân
Quân khoái hoạt rời khỏi bàn ăn.
Lục Tĩnh Dương bất đác dĩ cười cười. Ai, mới vừa rối còn quyết định
sẽ không sủng các nàng nữa, kết quả …….. (Chys: bi thảm quá chứ seo
=]])
Nhưng là khi thấy hai gương mặt đáng yêu kia, thật thống khổ khi
nuốt cà rốt, hắn sẽ không tin các nàng ăn lại khổ sở như vậy, cứ
nghĩ cả rốt không phải là món gì khó ăn.
Xem ra hắn vẫn là rất sủng các nàng.
“Ông xã! Cám ơn anh.” Có thể không cần ăn cà rốt thật sự là quá tốt
rồi! Hà Nhược Hinh cười hướng lão công nói lời cảm tạ
“Hôn anh một cái xem như tạ lễ.” Vừa rồi khi nhìn thấy khuôn mặt
nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó, bộ dáng quả thực là đáng yêu, làm cho
hắn muốn hôn nàng.
“Được.”
Hà Nhược Hinh ngoan ngoãn nghe lời hôn môi lão công một cái, tiếp
theo đôi bàn tay to giúp đỡ đầu của nàng. Nàng đem nụ hôn với lão
công thân ái khẽ hôn biến thành lưỡi hôn nhiệt tình, mà nàng cũng
đã thành thói quen.
Sáu năm gả cho Tĩnh Dương ca, trừ bỏ nửa năm hiểu lầm không thể
giải, những ngày kế tiếp, tựa như mỗi ngày đều hôn, mỗi một ngày
đều tràn đầy kích tình cùng ngọt ngào.
“Ông xã, nhanh chút ăn xong, em muốn đến bệnh viện xem Tiểu Mạnh.”
Tiểu Mạnh ba ngày trước sanh ra một đôi long phụng thai (Min: sinh
đôi một trai một gái a), Tử Dương cao hứng đến độ phát khóc.
“Tên tiểu tử Tử Dương kia sẽ không phải khóc đó chứ?”
“Đối.” Tử Dương chỉ cần nhắc tới nữ nhân cùng bảo bối liền vui
sướng nước mắt chảy ròng.
“Cũng không phải lá hắn sinh, tiểu tử kia rất khoa trương.”
“Long phụng thai thực đáng yêu, hắn cảm động là phải!” Nàng hiểu
được Tử Dương khóc rất khoa trương.
“Anh thấy em để buổi sáng ngày mai đi là tốt nhất.”
“Vì sao?”
“Em không phải muốn sinh con sao? Nhiệt độ cơ thể của em hôn nay có
vẻ cao, cơ dẫn thụ thai cũng có vẻ cao.” Hắn nhớ rõ trong sách là
viết như vậy.
Hà Nhược Hinh đỏ mặt. “Nhưng là em đã đáp ứng với Tiểu
Mạnh….”
“Gọi điện thoại nói với nàng em không rãnh, bởi vì chúng ta vội
vàng muốn sinh con.”
“Em thế nào không biết xấu hổ lại nói như vậy a!”
Lục Tĩnh Dương một bên cầm lấy di động, Hà Nhược Hinh thấy hắn muốn
gọi điện thoại, lập tức ngăn cản, bởi vì nếu không ngăn cản, hắn
thật sự sẽ nói như vậy với Mạnh Ảnh.
“Anh không cần gọi.”
Lục Tĩnh Dương đem lão bà muốn cướp đi điện thoại di động ôm ngồi ở
trên đùi hắn, sau đó lại là một cái hôn nồng nhiệt
Vuốt ve khuôn mặt phấn nộn xinh đẹp của nàng, hắn cười nói: “Anh
nghĩ không cần đến buổi chiều, hiện tại nhiệt độ cơ thể em đã rất
cao.”
Nàng hờn dỗi kháng nghị: “Cái gì?” Còn không phải là vì hắn hôn
nàng sao?
Lục Tĩnh Dương dán câu nói lại bên tai lão bà, chỉ thấy khuôn mặt
nhỏ nhắn của Hà Nhược Hinh nháy mắt trở nên ửng đỏ.
“Anh đang nói cái gì nâng tư thế lên ……”
“Cứ làm sẽ biết.”
Hướng nữ nhi nói muốn ngủ trưa, Lục Tĩnh Dương nắm vẻ mặt e lệ của
lão bà trở về phòng, bắt đầu kế hoạch sinh con mãnh liệt……
Kỳ thật sinh trai hay gái hắn không sao cả, hắn nói muốn sinh con
thuần túy là vì sủng nàng, thấy nàng muốn sinh con như thế, bởi vậy
hắn mới đến hỏi riêng đệ đệ.
Dù sao hắn chỉ cần lão bà của hắn cao hứng, như vậy hắn liền vui
vẻ.