Hơn mười giờ tối, Lục Tĩnh Dương đi vào một câu lạc bộ cao cấp, đây
là nơi hắn thường lui tới, hắn chọn một phòng VIP, những khi hắn
muốn uống rượu, thường không thích bị kẻ khác quấy nhiễu.
Cả ngày hôm nay hắn cơ hồ không thể chuyên tâm làm được việc gì,
tất cả đều vì chuyện đã phát sinh sáng nay.
Hắn chưa từng không khống chế được mình như thế, cau mày, hắn uống
rượu.
Sắc dụ? Cái tiểu nữ nhân kia cư nhiên ngay cả cái laọi sự tình này
cũng dám làm ra, nàng rốt cuộc còn làm những chuyện gì mà hắn không
biết, rốt cuộc nàng còn lừa gạt hắn cái gì nữa? Vì sao nàng lại
hoàn toàn không giống như trước kia, hoàn toàn làm cho hắn không
thể nắm bắt được, trước kia ngay cả nụ cười của nàng hắn cũng có
thể nắm bắt trong tay….
Nghĩ đến khi ở trên nguời nàng đạt được thoả mãn, hắn thậm chí từng
nghĩ tới cứ như vậy thuậ theo tự nhiên, không ngờ rằng sau lưng lại
có quỷ kế, hơn nữa là nàng cùng người khác nghĩ cách điều khiển
hắn, cái loại cảm giác này thật là siêu khó chịu!
Nàng không phải nói thực yêu thương hắn sao? Vậy vì sao nàng lại
hết lần này đến lần khác lừa gạt hắn? Hắn còn nhớ khi cùng nàng đạt
tới cao trào, vẻ mặt nàng thoả mãn kêu tên hắn, kia rốt cuộc là
thật tâm hay vẫn là cố ý giả vờ?
Hiện tại hắn thực sự càng lúc càng không hiểu nàng, trước kia chẳng
phải nàng luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, mặc kệ hắn nói gì nàng
cũng đều mỉm cười gật đầu sao? Vì sao nàng lại muốn đem quan hệ của
hai người làm đến mức này, bây giờ bảo hắn về sau đối đãi nàng như
thế nào đây?
Lúc này có phục vụ của câu lạc bộ gõ cửa, nói hắn có khách, là An
Kì Kì. (Chys: Ta ghét con mụ nỳ)
“Tĩnh Dương, đã lâu không gặp, em vừa thấy anh một mình vào câu lạc
bộ, muốn cùng ah nói chuyện một chút có thể chứ?”
“Ngồi đi.” Mọi người dù sao cũng vẫn là bằng hữu, nói chuyện không
sao cả.
“Cám ơn.” Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn.
An Kì Kì vừa nhìn thấy Lục Tĩnh Dương mới bước vào câu lạc bộ, thế
mà trên bàn rượu đã uống đến nửa chai. Khi hai người kết giao, nàng
nhớ rõ hắn cũng không có thích uống rượu, xem ra hôm nay hắn tâm
tình thật không tốt.
Lúc trước khi hắn nói chia tay với nàng, nàng lập tức đáp ứng hơn
nữa lập tức chạy lấy người, không phải bởi vì nàng cá tính tiêu
sái, mà là nàng biết rõ nam nhân một khi đã mất đi hứng thú với nữ
nhân, mặc kệ nàng có đau khổ cầu xin hoặc quấn quýt không buông như
thế nào đi nữa, nam nhân cũng sẽ không bao giờ quay đầu, đặc biệt
là Lục Tĩnh Dương giống lại nam nhân cao cao tại thượng như
vậy.
Bởi vậy nàng lựa chọn đáp ứng rời đi, không phá hư quan hệ hữu hảo
của hai người trong lúc đó, nếu không giờ phút này chắc hẳn nàng
không thể ngồi bên người hắn như vậy, không phải sao? Cái gọi là
nhiều kẻ thù không bằng nhiều bằng hữu, nàng làm mô đen (Min: cái
này là model ạ, nhưng bản convert nó để như vậy) nhiều năm qua đã
hiểu rất rõ.
“HIện giờ nhìn anh có vẻ tâm tình không tốt, là vì việc công hay
việc tư?”
Lục Tĩnh Dương không trả lời, laạ tự mình nâng chén rượu lên uống
sạch.
Không trảlời thì chính là việc tư, bất quá, nàng sẽ không tiếp tục
truy vân, nam nhân một khi không muốn trả lời thì cũng sẽ không
muốn tiếp tục bị hỏi lại, xem ra gần đây giới truyền thông đưa tin
tình trạng hôn nhân của hắn không tốt có thể là sự thật, nghe nói
lúc trước là hắn bị ép buộc nên mới phải cưới Hà Nhược Hinh, bởi vì
chính hắn làm cho mắt nàng bị mù.
Tuy rằng chính mình cũng từng một lần mơ tưởng trở thành hu nhân
tổng giám đốc Hoa Tín, thậm chí cũng cố ý tung tin đồn cho giới
truyền thông, hy vọng như vậy sẽ đem tình cảm lưu luyến giữa hai
người tiến thêm một bậc, nhưng sự việc lại bất đắc dĩ không như
mong muốn, vốn nàng cũng đã định buông tha hắn, nhưng bất quá hôn
nay tình cờ gặp lại Lục Tĩnh Dương, nàng lại phát hiện chính mình
đối với bề ngoài xuất sắc của người đàn ông này vẫn vô cùng mê
luyến. (Min: đại sắc nữ lại mê tiền a…)
Thấy hắn muốn rót rượu, An Kì Kì liền chủ động phục vụ hắn. “Để em
giúp anh.”
“Cảm ơn”. Lục Tĩnh Dương nhìn nàng, nữ nhân này đã từng làm cho hắn
thấy thưởng thức, nàng vẫn xinh đẹp như trước, gợi cảm lại hào
phóng, cùng nàng ở một chỗ cảm giác không sai, nhưng bất quá lại
như thiếu cái gì. (Min: cái đấy gọi là tính yêu a…)
Là kích tình sao? Không, nàng là một người phụ nữ vô cùng nhiệt
tình, ở trên giưưòng cũng như vậy, nhưng là hắn cũng không phải là
một nam nhân trọng dục (Min: thì là coi trọng cái việc đó đó *đỏ
mặt~ing*) như vậy, hai người trong lúc tình ái phát tiết dục vọng
chỉ đơn thuần là để hưởng lạc, bởi vậy trong khi kết giao số lần
hoan ái cũng không nhiều, cảm giác hoàn toàn không bì được một nửa
so với lúc hắn ôm Nhược Hinh.
Đột nhiên hắn chợt hiểu được một điều, khi hắn ôm Nhược Hinh, hoàn
toàn không phải là vì muốn phát tiết dục vọng, mà là bởi vì hứn
muốn ôm nàng, phát ra từ nột tâm khát vọng nàng, cũng chính bởi vị
nên làm cho hắn thường quấn quít lấy nàng, nhớ tới mỗi khi nàng đạt
tới cao trào khóc ngâm, bộ dáng kia thật là vừa làm cho người ta
đau lòng lại làm cho hắn càng muốn khi dễ nàng, mà hắn cũng thường
làm như vậy….. (Min: hừm, ca nói không phải phát tiết a, nhưng ta
nhớ là… *lật lật giở giở* A~ đây rùi, rõ ràng ca nói là coi tỷ là
công cụ tiết dục a~~)
Mắt hắn khẽ hạ xuống, tự mình nhớ lại. Hắn nghĩ đến là nàng thật sự
yêu thương hắn, nên mới đem chính mình hoàn toàn cho hắn, kết quả
lại không nghĩ tới đó chỉ là mưu kế, hiện tại bây giờ hắn không thể
xác định, khi hắn ôm nàng cùng nhau trầm mê, liệu có phải hay không
là nàng cố ý phối hopự hắn diễn xuất?
Sắc dụ, thật là một kế sách rất kém cỏi nhưng lại vô cùng đả thương
người.
An Kì Kì không biết Lục Tĩnh Dương đang suy nghĩ cái gì. Vừa mới
rồi hắn nhìn nàng một hồi lâu, hiện tại laạ cúi đầu không nói câu
nào, hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì? Bất quá hắn vừa rồi thật
sự là có nhìn nàng. (Min: pà lại ăn dưa bở chăng???)
Lại thay hắn rót một chén rượu, nàng nâng chén lên đưa cho hắn,,
dáng người khêu gợi lợi dụng lúc đó dựa vào hắn, “Tâm tình của anh
hiện giờ thoạt nhìn thực sự không tốt, có cần người bạn gái cũ này
an ủi một chút không?”
An Kì Kì nàng cũng là một người mẫu rất nổi tiếng, nếu là trước kia
nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ ở chung một chỗ với một người đàn
ông đã kết hôn, việc đó dù sao cũng làm hỏng giá thị trường của
chính mình (Min: cái “giá thị trường” kia là nguyên văn nha…),
nhưng nếu đối tượg là Lục Tĩnh Dương, như vậy nàng nguyện ý, bởi vì
hắn là người đàn ông làm cho mọi người phụ nữ ở bên hắn đều lâm vào
mê muội.
Thấy thái độ của Lục Tĩnh Dương khi nàng sát lại gần không có phản
đối, dường như là ngầm đồng ý đề nghị của nàng, bơi vậy An Kì Kì
thật lớn mật ngồi lên đùi hắn, lấy tay nhẹ nâng khuôn mặ anh tuấn
lên, hôn lên bạc môi thoạt nhìn thập phần khêu gợi kia. Nàng sẽ làm
cho hắn nhớ lại những nhiệt tình khi bọn họ ở cùng chỗ trước kia
…..
Lục Tĩnh Dương bị động nhận An Kì Kì chủ động hiến hôn, nụ hôn của
nàng luôn luôn phi thường nhiệt tình, đột nhiên, hắn nhớ tới tiểu
nữ nhân kia chưa từng chủ động hôn hắn. Rốt cuộc phản ứng của nàng
là thật, hay chỉ là phối hợp cho hắn được thoả mãn? (Min: càng ngày
ta càng thấy cái suy luận của anh nó… chẳng liên quan…)
“Dương?” (Dê =]]) An Kì Kì dừng lại. Hắn thế nhưng đối với nụ hôn
của nàng một chút phản ứng cũng không có?
Trước kia cho dù hắn có lạnh lùng như thế nào, nhưng chưa bao giờ
đến mức là đối với sự câu dẫn của nàng hòn toàn không có chút phản
ứng.
Lục Tĩnh Dương ôm lấy thắt lưng của nàng, đem cả người nàng chuyển
qua một bên ngồi xuống, sau đó đứng lên.
“Kì Kì, căn phòng này hôm nay ta đã bao trọn, ngươi có thể tiếp tục
sử dụng, mọi tiêu phí của ngươi ở đây đêm nay đều tính ở ta, ta hôm
nay một chết đi, đi trước.” (Min: chẹp chẹp, phản ứng không có tức
giận hay bực bội nhưng những anh khác nha… Nhưng cũng được, như thế
này nghĩa là hoàn toàn không để tâm đến việc vừa xảy ra…
hehe)
Hắn cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng.
**********
“Tĩnh Dương ca, anh đã trở lại.”
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hà Nhược Hinh đang ngồi ở ghế sô pha đứng
lên.
Nàng hiện giờ chỉ nhìn thấy hình ảnh trước mắt thật mơ hồ. Nàng
luôn luôn ngồi ở đây chờ Tĩnh Dương ca trở về, nàng nghĩ tới, nàng
sẽ cố gắng một lần nữa, không nghĩ nhanh buông tay, bởi vậy nàng
tính giải thích với hắn, nàng sẽ không lại chọc tức hắn, nàng sẽ
ngoan ngoan nghe lời, hắn không cần nàng lấy giúp văn kiên, nàng sẽ
không cầm.
Lục Tĩnh Dương nhìn nàng, không nói gì, đã có điểm say đi tới một
bên sô pha không có người ngồi ngồi xuống.
Hà Nhược Hinh ngửi thấy vị rượu nồng đậm. “Tĩnh Dương ca, anh uống
rượu sao? Em đi lấy giúp anh một ly trà, tối hôm nay Lí tẩu đã sớm
nghỉ ngơi rồi.” Đêm nay là sinh nhât của cháu nội Lí tẩu, nàng đã
cho Lí tẩu ở đó một đêm rồi trở về, dù sao hiện tại ánh mắt của
nàng cũng không phải là hoàn toàn không thể nhìn thấy.
“Không cần.”
“Không sao, em …” Hà Nhược Hinh đột nhiên lảo đảo một cái, cả người
nàng ngã xuống người Lục Tĩnh Dương đang ngồi ở ghế sô pha, mà hắn
lại thuận tay ôm lấy nàng.
“Nhu thế nao, ta vừa mới về một hồi, ngươi liền lập tức muốn sắc dụ
ta sao?” Hắn trong lời lời nói có nửa là châm chọc nói.
“Không phải, là em không cẩn thận nên mới…” Hà Nhược Hinh đang nói,
không ngờ ngược lại lại bị kéo lên về phía trước, làm cho nàng cả
người ngã ngồi trên người hắn.
Lục Tĩnh Dương một tay vây quanh khoá trụ thắt lưng nàng, làm cho
nàng khồn thể đứa dậy, tay kia lại chế trụ cằmg nàng, đem gương mặt
nhỏ bé tinh xảo hwongs lên nhìn thẳng vào mình. “Ta rất ngạc nhiên,
không hiểu khi ngươi ở dưới thân ta dùng sức vặn vẹo thân thể, thở
gấ rên tỉ, rốt cuộc thời điểm nào là thật, thời điểm nào là giả,
hay là toàn độ đều là giả, đều chỉ là diễn trò?”
“Tĩnh Dương ca…..” Mặt hai người dựa vào nhau thật gần, khiến cho
nàng ngửi thấy vị rượu trên người hắn càng rõ ràng hơn. “Tĩnh Dương
ca, anh uống say, anh có muốn về phòng nghỉ ngơi trước hay không….”
Về phần nàg muốn giải thích với hắn, có lẽ chờ hắn thanh tỉnh nói
sau thì sẽ tốt hơn.
Lục Tĩnh Dương đột nhiên cắn nhẹ vành tai bé nhỏ của nàng, nàng
thật là thơm quá!
Chỗ vừa bị hôn thật mẫn cảm, Hà Nhược Hinh cả ngươi run lên. “Tĩnh
Dương ca, anh uống sau….”
“Ngươi còn không có trả lời vấn đề của ta.” Hắn lại tiếp cụ khẽ cắn
vành tai của nàng, ở bên tai nàng khàn khàn nói xong, chờ đợi câu
trả lời của nàng.
“Tĩnh Dương ca, anh không cần như vậy!” Nàng cảm thấy đây không
phải là Tĩnh Dương ca nàng từng quen biết, hắn trở nên xa lạ như
vậy làm nàng cảm thấy sợ hãi.
“Nếu ngươi không muốn trả lời, vậy ta chính mình tự tìm đáp
án.”
Hắn hôn lên đôi môi mỏng mềm mại của nàng, đầu lưỡi như cũ xâm nhập
vào miệng nàng, cuốn lấy cái lưỡi của nàng, trải qua triền cuốn đùa
vui, hắn lại bắt đâu hôn thật sâu.
Hắn thật sự say sao? Không, hắn là uống nhiều rượu, nhưng ý thức
lại hoàn toàn thanh tỉnh, hắn biết rõ nữ nhân mình đang ôm trong
lòng giờ phút này là ai, nhưng chính là bởi vì hắn lại muốn ôm
nàng, hắn mới có thể hoài nghi mình có say hay không, bởi vì không
phải hắn đã biết rõ rằng nàng chỉ là sắc dụ không phải sao? Vừa rồi
khi mới bước vào cửa, nhìn thấy khuôn mặt thanh thuần ngọt ngào này
đang chờ đợi hắn, hắn đã muốn hôn nàng. Khi Lục Tĩnh Dương hôn lên
cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn kia, hắn mới biết trước kia hắn cùng An
Kì Kì hoặc các bạn gái khác trong lúc đó là thiếu cái gì. Cảm giác!
Chính là thiếu cái cảm giác rung động như lúc này.
Hắn nhớ tới tình hình trước kia mình cùng nha đầu này ở chung một
chỗ, mỗi lần nghe thấy nàng ôn nhu kêu tên hắn, hắn nhất định sẽ
quay đầu lại, mà khi nàng đối với hắn lộ ra nụ cười ngọt ngào yếu
ớt, hắn cũng cười.
Đây chính là điều mà hôm trước tên bạn tốt kia nói với hắn
sao?
Ánh mắt của nàng vẫn luôn đuổi theo hắn, còn hắn lúc đó chẳng phải
cũng thế sao? Bằng không hắn làm sao có thể biết nàng thích ăn cái
gì, lại không thích ăn cái gì, đó là bởi vì hắn cũng luôn luôn nhìn
nàng.
“Ân….” nụ hôn của hắn hơi bá đạo, hôn Hà Nhược Hinh khinh suyễn
không thôi, hô hấ nhanh hơn.
Hắn hôn nàng thật sâu, hấp thu hết mật ngọt của nàng, hương vị ngọt
ngào kia thật là làm động lòng người.
“Tĩnh Dương ca……” Khi hắn thân mật đụng chạm nàng, thân mình Hà
Nhược Hinh không khỏi run run.
“Phản ứng của ngươi thoạt nhìn thật không giống như là giả bộ, vậy
nói cho ta biết, ngươi rốt cục là muốn ta làm thế nào? Chiếc lưỡi
ẩm ướt khễ chuyển động duyện hôn cái cổ trắng nõn của nàng.
“Tĩnh Dương ca, van cầu anh, không cần làm như vậy….A!” Nàng không
thích cảm giác khi Tĩnh Dương ca chạm vào nàng hiện tại, hắn hoàn
toàn không để ý cảm thụ của nàng, chính là đem nàng trở thành công
cụ tiết dục.
“Đây chẳng phải một bước trong sắc dụ sao, vì sao lại cự tuyệt? Bởi
vì phản ứng của ngươi cũng giống như là không cần.” Lục Tĩnh Dương
lại hôn lên hai má nhỏ bé mịn màng tinh xảo của nàng.
Có lẽ nàng từng sắc dụ hắn, nhưng giờ phút này hắn cảm giác được
tiểu nữ nhân trong lòng mình, đối với sự đụng chạm của hắn là cảm
giác có thật, điều này làm cho ngực hắn thật phiền muộn
Lời nói phiến tình vô cùng, làm cho khuôn mặt nhỏ hắn của Hà Nhược
Hinh nháy mắt đỏ lên. (Min: em thấy tỷ này cái gì cũng nhỏ nhắn
tinh xảo a… hâm mộ~~)
Thân mình mảnh khảnh không ngừng ở trên người hắn mà vặn vẹo, cũng
đồng thời châm lên ngọn lửa dục hoả trong cơ thể hắn.
Hắn ôm lấy nàng, bước đi vào phòng ngủ.
**********
Nửa đêm, cảm thấy khát nước làm Hà Nhược Hinh tỉnh lại, nàng nhẹ
nhàng đi xuống giường, sau đó ra khỏi phòng. Nàng rót một ly trà.
Uống uống, một giọt nước mắt không báo trước chảy xuống, nàng khó
chịu khóc.
Quen biết Tĩnh Dương ca lâu như vậy tới nay, nàng chưa từng gặp qua
hắn uống say, bởi vì hắn luôn luôn yêu cầu mình rất cao, rất tự
chủ, vậy mà hôm nay, hắn lại uống rượu.
Như vậy thật sự tuyệt không giống Tĩnh Dương ca của nàng…. Nước mắ
lại lần nữa chảy xuống.
Hà Nhược Hinh tự lau nước mắt, đồng thời không khỏi tự mắng chính
mình. Là nàng đem Tĩnh Dương ca biến thành như vậy, cư nhiên còn
dám khóc!
Nhưng là nàng thật sự khó quá, nàng nên làm gì bây giờ đây……
**********
“Nhược Hinh, mình đã mắng cái “Tiện nội” kia của nhà mình rồi, thật
là ngu ngốc, hắn làm sao có thể đem việc tớ dạy cho cậu sắc dụ nói
cho đại ca hắn được!”
Khi Đường Mạnh Ảnh biết chuyện này, đã là chuyện của một tuần sau,
nàng tốt hôm qua mới nghe Lục Tử Dương nhắc tới những chuyện từng
phát sinh kia, lại nghe đại ca hắn nói những chuyện như vậy, nàng
tức giận đến như bao nổi mắng chửi người khác.
Hôm nay nàng lập tức chạy tới tìm Hà Nhược Hinh, hướng nàng giải
thích.
“Quên đi, không nên trách Tử Dương, hắn cũng không phải cố ý.” Sự
tình đã qua, dù sao nếu không phải Tử Dương nói ra, nàng cũng không
biết Tĩnh Dương ca lại đem nàng trở thành công cụ tiết dục.
“Tóm lại đều tại cái tên điên khùng ngu ngốc kia.” Đường Mạnh Ảnh
cẩn thận quan sát biêtủ tình của bạn tốt, “Khi cậu nghe được Tĩnh
Dương ca của cậu nói những lời như vậy, có phải rất đau khổ hay
không?”
Hà Nhược Hinh cúi đầu.
“Mình cảm thấy Lục Tĩnh Dương thật quá đáng lắm rồi, cho dù tớ có
thật sự dạy cậu sắc dụ hắn thì đã sao, hắn tức giận thì có thể hiểu
được, nhưng làm sao có thể nói đem cậu trở thành cái gì công cụ
tiết dục, nhưng lời kia thật sự vượt quá mức rồi, thật không thể
chấp nhận được.” Đường Mạnh Ảnh một bên tức giận bạn trai mình ngu
xuẩn, bùng lúc cũng tức giận Lục Tĩnh Dương đối với Nhược Hinh vô
tình. “Trước kia Lục Tĩnh Dương quả thật đối với cậu rõ ràng là tốt
lắm, vì sao hiện tại lại đối xử với cậu như vậy?”
“Không thể trách hắn.”
“Hắn đối với cậu như vậy, cậu còn muốn hay hắn nói chuyện?” Người
đang yêu quả thật vô cùng ngu ngốc!
“Thực ra có một việc tớ chưa nói với cậu, kỳ thật buổi tối trước
khi phát sinh tại nạn xe cộ hôm đó, Tĩnh Dương ca bởi vì bà nội
buộc hắn kết hôn đã nói rất rõ ràng với mình, hắn chỉ coi mình là
em gái mà thôi, hắn sẽ không cưới mình, hơn nữa cũng tạm thời chưa
có ý nghĩ kết hôn.” Hà Nhwocj Hinh nói ra nguyên nhân khiến Lục
Tĩnh Dương tức giận. “Mà trong khi mình biết rõ ý muốn của Tĩnh
Dương ca như vậy, những vẫn đáp ứng bà nội lấy việc hắn làm mình bị
mù ép hắn phụ trách.”
Nguyên lại giữa hai người lại có chuyện như vậy, Đường Mạnh Ảnh đây
là lần đầu tiên nghe được. “Đã có thể xem như việc ậu buộc hắn cưới
là không tốt, nhưng dù sao thì cưới cũng đã cưới, gạo cũng đã nấu
thành cơm rồi, hắn cũng nên chấp nhận chuyện này là thật mới
phải.”
“Mình cũng từng nghĩ đến kết quả cuối cùng sẽ là như vậy.” Bởi vì
trước kia Tĩnh Dương ca thật sự đối với nàng tốt lắm. “Nhưng hiện
tại sự việc lại biến thành như vậy, mình nghĩ, có lẽ mình cũng
không phải thật sự hiểu Tĩnh Dương ca như mình tưởng.”
“Nhưng là các cậu trong lúc đó quan hệ cũng không thể tiếp tục đi
xuống như vậy.”
“Là nha, thật là không thể như vậy đi xuống.” Nàng có chút đăm
chiêu nói.
Lúc này điện thoại vang lên, Hà Nhưựoc Hinh trực tiếp đi qua nghe
máy, là bác sĩ khoa mắt của nàng gọi điện tới, nói thuốc mới đã
được đưa đến, nói nàng đến bệnh việc lấy, nàng nói cảm tạ sau đó
đặt điện thoại xuống.
“Nhược Hinh, thị lực của câu có phải ngày càng tốt hay không?” Vừa
mới rồi nàng hoàn toàn không cần sờ soạng, trự tiếo đi lên tiế điện
thoại, thoạt nhìn tựa hồ đã nhìn thấy được. Về chuyện nàng dần dần
hồi phục thị lực, nàng trước đó cũng đã nói qua,bất quá nàng hy
vọng đem chuyện này tạm thời giữ bí mật, đương nhiên hết thảy đều
là vì tên Tĩnh Dương ca của nàng.
“Thấy thì có thấy, nhưng không rõ ràng nên phải liên tục trị liệu.”
Bác sĩ đã nói qua, thị lúc tuèư từ phục hồi có vẻ rất tốt, ngay say
khi phục hồi như cũ có vẻ sẽ không có di chứng gì.
“Chúc mừng, xem ra cậu rất nhanh nhất định sẽ thấy rõ ràng.”
“Cám ơn.”
“Đúng ròi, cậu hiện tại muốn tới bệnh viện sao? Mình lái xe đưa cậu
đi.” Hôn nay nàng đueưọc nghỉ phép đặc biệt. “Lúc trở về thuạn tiện
đi lấy quân áo của mình luôn.” Nàng mấy hom trước ở một cửa hàng
tinh phẩm mua quần áo, tuy rằng thực thích nhưng có điểm không mặc
vừa, vởi vậy chủ cửa hàng giứp nàng sửa chữa.
“Được, đợi mình đi lấy kính mắt.” (Min: nguyên văn là thái dương
kính mắt ạ, chắc giống kính dâm nhà mình.)
Hà Nhược Hinh cùng Đường Mạnh Ảnh đến bệnh viện lấy thuốc xong, đi
tới một cửa hàng quàn áo.
“Nhược Hinh, nếu đã đến đây, chúng ta thuận tiện xem một chút đi.”
Đường Mạnh Ảnh cầm quàn áo đã được sửa chữa xong, ở trong cửa hàng
bắt đầu khơi mào.
Bởi vì ánh đền trong cửa hàng rất sáng, Hà Nhược Hinh vẫn chưa thể
tháo kính mắt xuống, trước mắt nàng không thể tiếp nhận ánh sáng có
cường động quá lớn. “Mình nhìn cậu mua là tốt rồi.”
“Ánh mắt cậu không nên nhìn lâu quá, có đồ thích hợp với cậu mình
sẽ đưa cậu xem.”
“Hảo.”
Đường Mạnh Ảnh vừa chọn quần áo vừa nói. “Nhược Hinh, chuyện mắt
cậu thấy lại được rồi, thật sự còn không tính nói cho Tĩnh Dương ca
của cậu biết sao?”
“Tớ còn đang lo lắng một chút.”
“Quan hệ hiện tại của hai người đã không tốt như vậy, mình cảm thấy
cậu nên thành thật nói với hắn chuyện này, bằng không chờ ngày nào
đó hắn biết, mình nghĩ hắn sẽ rất tức giận”. Chẳng qua là chỉ một
chuyện sắc dụ nho nhỏ liền đã khiên shắn tức giận như vậy, vạn nhất
hắn biết đuợc Nhược Hinh đã nhìn thấy được mà chưa nói, người nào
đó chỉ sợ sẽ phát điên a!
“Mình cũng biết vậy, bất quá……”
“Mình hiểu suy nghĩ của câu”, Nhược Hinh nhất định là sợ sau khi
nàng nói, Lục Tĩnh Dương lhiền cảm thấy mình không còn trách nhiệm
gì nữa, sau đó liền bỏ rơi nàng mà đi. “Nhưng mình cảm thấy hai
người ở cùng một chỗ, ó việc gì nên nói cho nhau sẽ tốt hơn, nhưng
vậy sẽ không sinh ra hiểu lầm.”
“Tiểu Manh, mình hiểu ý cậu, mình nghĩ mấy ngày này sẽ tìm thời
gian thích hợp để nói thì được rồi.” Kỳ thật nàng cũng hiểu nàng
luôn cố gắng dấu diếm là không tốt, đặc biệt là không thể cùng bà
nội nói, làm cho nàng thực cảm thấy có lỗi.
Đường Mạnh Ảnh đại khái đi dạo một chút. “Thôi được rồi, quên đi,
chúng ta đi thôi.”
Hai người đi ra khỏi cửa hàng, không phát hiện trong phòng thử đồ
một người phụ nữ cao gầy đi r, nàng ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng
dáng Hà Nhược Hinh rời đi.
“An tiểu thư, cô đang nhìn gì vậy?”
Một bên nữ nhân viên của cửa hàng hỏi An Kì Kì vừa đi ra từ phòng
thử quân áo, An Kì Kì là một trong các khách quen của cửa hàng, bất
quá hiện giờ nàng vẫn đang chăm chú nhìn ra bên ngoài. “Sao vậy,
hai vị khách nhân vừa rồi là bằng hữu của cô sao?”
“Không phải.” Nàng thu hồi tầm mắt.
Hà Nhược Hinh đã nhìn thấy lại được rồi, vì sao lại không nói cho
Lục Tĩnh Dương biết? An Kì Kì vừa vô tình nghe được Hà Nhược Hinh
cùng bằng hữu nói chuyện, nghe qua hì hình như nàng cùng Lục Tĩnh
Dương xảy ra vấn đề gì đó.
Lúc trước nàng đột nhiên cùng Lục Tĩnh Dương chia tay, không lâu
sau hắn lập tức cưới Hà Nhược Hinh làm vợ, lúc ấy nàng còn bị giứoi
truyền thông truy vấn, Hà Nhược Hinh có phải là người thứ ba phá vỡ
quan hệ của nàng và Lục Tĩnh Dương hay không.
Nàng biết nàng cùng Lục Tĩnh Dương chia ta, thuần tuý là vì nam
nhân kia đối với nàng đã mất đi hứng thú, còn việc hắn cùng Hà
Nhược Hinh vì sao lại kết hôn, nàng hoàn toàn không biết, dù sao
thì khi nàng mới quen biết Hà Nhược Hinh thì nàng ta vẫn chỉ là “em
gái” Lục Tĩnh Dương, có lẽ cũng đúng như giới truyền thông đoán,
hắn là vì hụ trách việc làm nàng mù mà cưới nàng thôi.
Nhưng An Kì Kì không quá tin tưởng việc truyền thông đưa tin quan
hệ hôn nhân của vợ chống bọn họ có vấn đề, dù sao nàng cũng từng
chính mắt nhìn thấy Lục Tĩnh Dương đối với Hà Nhược Hinh che chở
bảo vệ như thế nào, nhưng qua đoạn đối thoại vừa rồi cũng biết,
quan hệ vợ chồng họ xác thực là không tốt lắm, cho nên lần trước
Lục Tĩnh Dương mới đến câu lạc bộ uống rượu sao?
Nhớ tới lúc trước Hà Nhược Hinh vẫn ở trước mặt bạn gái của Lục
Tĩnh Dương là nàng, như thế nào hưởng thụ sủng ái của Tĩnh Dương,
nàng đến bây giờ vẫn còn phi thưưong khó chịu , hơn nữa tuần trước
Lục Tĩnh Dương còn đối với biểu thiện dụ dỗ lộ liễu của nàng thật
là lãnh đạm, phảng phất là nóic ho nàng, hắn đối với nàng ngay cả
một chút cảm giác cũng không có, làm cho nàng cảm thấy vô cùng thất
bại cùng nhục nhã.
Hà Nhược Hinh không nghĩ nói cho Lục Tĩnh Dương biết là sao? Như
vậy An Kì Kì này sẽ phi thường vui vẻ that nàng ta nói cho hắn
biết. Đi ra khỏi cửa hàng, An Kì Kì lập tức gọi điện thoại cho Lục
Tĩnh Dương, nói muốn cảm ơn hắn tuần trước ở câu lạc bộ mời
khách.
“Không có gì.” Lục Tĩnh Dương thản nhiên nói.
“Đúgn rồi, em còn chưa nói chúc mừng anh, chúc mừng Nhược Hinh muội
muội ánh mắt đã hồi phục được như cũ, nếu không phải em vừa mới
nhìn thấy Nhược Hinh muội muội đi dạo phố, êm cũng không biết là
ánh mắt nàng đã thấy được.”
“Ta nghĩ ngươi nhận sai người, Nhược Hinh ánh mắt còn nhìn không
thấy.”
“Không đúng nha, vừa rồi người kia chính là Nhược Hinh muội muội,
nàng còn cùng một vị bằng hữu tóc ngắn cùng nhau đi dạo phố, chẳng
lẽ em nhận sai thật sao?”
“Bằng hữu tóc ngắn?”
“Ừm, em nghe Nhược Hinh muội muội hình như gọi nàng là cái gì Tiểu
Mạnh, có lẽ thực sự là em nhìn lầm rồi, không quấy rấy anh làm việc
nữa, hẹn gặp lại.”
Tuy điện thoại đã ngắt, Lục Tĩh Dương lại vẫn như cũ nhìn di
động.
Mắt của Nhược Hinh thấy được, sau đó đi dạo phố? Hắn nghĩ như thế
nào cũng đều cảm thấy đó là một chuyện thật nực cười, bởi vì hắn
hoàn toàn không có nghe ai nói chuyện mắt nàng nhìn được, hơn nữa
nếu nàng thật sự thấy được, chuyện lớn như vậy, nàng làm sao có thể
không nói.
Nhưng là óc ngắn lại tên Tiểu Mạnh, tựa hồ đúng là Đường Mạnh Ảnh
vậy…..
Ngực hắn nảy lên một cỗ cảm xúc vô cùng phức tạp, tuấn nhan hiện vẻ
suy tư, biểu tình trên mặt càng lúc càng đông lạnh căng
thẳng.
Tuy rằng cảm thấy An Kì Kì vừa rồi nhất định là nhìn lầm người,
nhưng tận đáy lòng hắn không khỏi cảm thấy hoài nghi, Nhược Hinh có
phải hay không lại lừa hắn? Dù sao tiểu nữ nhân kia lừa gạt hắn
cũng không phải chỉ một lần, khó chắc chắn lần này không
phải……
Lục Tĩnh Dương thu dọn đồ, thoáng chốc thân hình cao lớn cứng ngắc
tiêu sái bước ra khỏi văn phòng, sau đó lái xe về nhà.
Hắn muốn đích thân đi kiểm chứng, tiểu nữ nhân kia tốt nhất không
cần ngay cả loại sự tình này cũng dấu diếm hắn, dù sao các trưởng
bối trong nhà đối với việc mắt nàng không nhìn thấy có biết bao khổ
sở cùng đau lòng.
Hắn nhấn mạnh chân ga nhanh chóng phóng xe về phía trước.
..................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chcs các bạn vui vẻ
.....................................................
Chương 8:
Hà Nhược Hinh về nhà, khi rời khỏi nàng đã quên mang theo chìa khóa
nên đành ấn chuông cửa, trong chốc lát cửa liền mở ra, nàng cười
hướng người mở cửa nói cảm ơn. “Cám ơn ngươi, Lí tẩu….. Tĩnh Dương
ca?”
Nhìn thấy Lục Tĩnh Dương, nàng kinh ngạc không thôi.
Hắn ánh mắt lạnh lẽo xem xét nàng. “Nguyên lai ngươi thật sự thấy
được!”. Vừa nói xong, hắn xoay người đi trở về phòng khách.
Nàng đi theo sau tiến vào.
Lục Tĩnh Dương hai tay vây trước ngực, nhìn Hà Nhược Hinh chậm rãi
đi tới, cái loại cảm giác bị người lừa gạt này, cảm giác bị đừa
bỡn, làm cho hắn giận không thể áp chế.
“Ánh mắt khi nào nhìn thấy được?”
Hắn vừa trở về, lập tức truy vấn Lí tẩu về vấn đề ánh mắt của Hà
Nhược Hinh, bởi vì mỗi lần đều là nàng cùng Nhược Hinh đến bệnh
viện, hắn đại khái đã đoán trước đáp án, bởi vậy mới nói Lí tẩu đi
ra ngoài, bởi vì hắn có chuyện hảo hảo để nói cùng nữ nhân
này.
Hà Nhược Hinh lấy kính mắt xuống, tuy tầm mắt vẫn chưa nhìn thấy rõ
ràng mọi vật, nhưng vẫn có thể nhìn thấy biểu tình cứng ngắc của
Lục Tĩnh Dương.
“Vì sao không nói lời nào?” Nàng không trả lời làm cho hắn càng
nóng giận. “Ngay từ đầu mọi chuyện đã là một âm mưu, kỳ thật ánh
mắt của ngươi không có bị mù, có phải như vậy không?”
Đối mặt với hắn đang lên án, Hà Nhược Hiên đầu tiên là ngạc nhiên.
Ánh mắt nàng bị mù là sự thật, hắn hẳn là biết…. Nhưng nàng không
muốn biện giải, bởi vì nàng biết mặc dù nàng có biện giải như thế
nào, Tĩnh Dương ca cũng không tin tưởng nàng.
Có lẽ ngay từ đầu nàng nên nói thực về chuyện ánh mắt, không, ngay
từ đầu nàng đã sai lầm rồi, nàng không nên buộc hắn cưới
nàng.
Bởi vì quá mức tức giận, Lục Tĩnh Dương ngực cấp tốc phập phồng.
“Hà Nhược Hinh, ngươi có thật là Hà Nhược Hinh mà ta biết hay
không, có phải là tiểu muội muội ngoan ngoãn mà ta từ nhỏ đã yêu
thương hay không? Không, ngươi không phải, là bởi vì cô gái kia đơn
thuần đáng yêu, sẽ không đem ta ra đùa bỡn trong tay.” (Min: ặc ặc,
thế ca cũng thay đổi mà, có còn là ca ca lúc nào cũng sủng tỷ nữa
đâu mà dám lên án…)
“Ngươi cho rằng chỉ cần một câu nói xin lỗi thì sẽ không cần giải
thích sao?” Cư nhiên dám lộ ra bộ dạng ủy khuất, nhưng lần này hắn
sẽ không vì nàng mà đau lòng hay mềm lòng. “Ta thực sự hoài nghi,
ngươi nói ngươi thực yêu ta, đó có phải là thật không?”
“Tĩnh Dương ca, ta thực sự rất yêu ngươi.” Hắn làm sao có thể hoài
nghi tình yêu nàng dành cho hắn.
“Nhưng những chuyện ngươi làm, làm cho ta cảm thấy ngươi không phải
là yêu ta, mà là muốn có được ta, tựa hồ như muốn có một món đồ
chơi, muốn ta ‘này nọ’, bằng không ngươi sẽ không lần nữa lừa gạt
ta, nếu ta hôm nay không đến xem ngươi, như vậy ngươi tính gạt ta
cả đời sao? Làm cho ta cảm thấy áy náy với ngươi cả đời sao?”(Min:
hừ, ta thấy ngay từ đâu ca đã chẳng có chút biểu hiện gọi là “áy
náy” nào!!!)
Nàng thật sự thương hắn, từ nội tâm thương hắn, chính là hiện tại
nàng biết nàng thương hắn chính là sai lầm, rất sai lầm, nghĩ đến
nếu gả cho hắn, bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc cùng khoái
hoạt.
Nàng toàn bộ đều nhận lời chỉ trích của hắn, mặc dù bên trong không
phải là sự thật, nhưng đã không có gì khác biệt, nàng đã làm tổn
thương hắn.
“Thực xin lỗi.” Nàng chỉ có thể nói với hắn ba từ này.
“Ta nói có giải thích cũng vô dụng!” Lời giải thích của nàng, tương
đương cam chịu như trong lời nói của hắn, lửa giận trong hắn ngày
càng lớn. “Hà Nhược Hinh, ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì? Đem
quan hệ của chúng ta trở thành như thế này, đây là phương thức mà
ngươi yêu ta sao?”
Khó trách Tĩnh Dương ca tức giận như vậy, đúng vậy, là chính nàng
phá hủy quan hệ tốt đẹp của bọn họ, rốt cuộc hắn đối với nàng vẫn
chỉ là đại ca ca yêu thương tiểu muội muội, nhưng là nàng thực sự
yêu hắn, nàng rốt cuộc không thể làm muội muội ngoan của hắn, bởi
vì nàng không bao giờ có thể nhìn hắn ôm nữ nhân khác, nàng muốn
hắn yêu nàng……..
Nhưng hiện tại nàng đã không thể không buông tay, bởi vì cứ như vậy
mà đi xuống, Tĩnh Dương ca sẽ càng thêm thống khổ.
Nàng đã quyết định buông tay, buông tha hắn ra.
Hà Nhược Hinh rất nhanh lau đi nước mắt, ngữ khí có thản nhiên cùng
đau thương: “Tĩnh Dương ca, thực xin lỗi, làm cho ngươi thống khổ
cùng tức giận như vậy, ta thực sự thật có lỗi, ta chỉ vì quá yêu
ngươi, thật sự thực xin lỗi.”
Lục Tĩnh Dương nguyên bản cón muốn nói cái gì, nhưng khi nhìn thấy
khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ đau thương của nàng, ngực hắn như có cái
gì ngăn chặn lại, rất khó chịu.
“Tất cả chỉ đến đây thôi.”
“Ngươi có ý tứ gì?”
“Ta đáp ứng sẽ ly hôn.”(Min: hú hú, tung bông…)
“Ly hôn?” Lục Tĩnh Dương trừng mắt nhìn nàng, quả thực không thể
tin nàng có thể nói ra hai chữ này. Hiện tại là ai làm sai, cư
nhiên một lời giải thích cũng không có còn nói muốn ly hôn? “Ai
cùng ngươi nói ly hôn!”
Tĩnh Dương ca nói như vậy có lẽ chỉ là sợ không biết ăn nói với bà
nội như thế nào, dù sao hắn cũng là không thể, cũng không nghĩ muốn
tiếp tục cùng nàng sống chung với nhau!
“Tĩnh Dương ca, ngươi yên tâm, ta sẽ giải thích với bà nội, là
chính ta quyết định ly hôn, mọi chuyện hết thảy đều không liên quan
đến ngươi.” Đây là việc cuối cùng nàng có thể làm vì hắn, cho hắn
tự do.
Lục Tĩnh Dương châm chọc nói: “Ta đây có phải hay không nói với
ngươi tiếng cảm ơn.”
“Ta biết, Tĩnh Dương ca không muốn gặp lại ta, ta hiện tại sẽ rời
đi, về phần hành lý, ta sẽ trở về chuyển đi.” Nếu đã nói ra, nàng
nghĩ hắn muốn nàng rời đi, nên chính nàng nói trước hết tất
cả.
Đưa ra ly hôn, tiếp theo rời đi, chuyển đi? Hắn cho tới bây giờ
cũng không nghĩ cá tính nàng có thể tiêu sái như vậy, nói đi là đi?
Tuấn nhan thịnh nộ không thôi.
Đối mặt với sự lên án của hắn, không có giải thích liền quyết định
rời hắn đi, nàng thật sự thương hắn sao? Không phải nói muốn cả đời
cùng hắn ở chung một chỗ sao?
Hơn nữa nếu nàng thật sự thương hắn, không phải nên cầu hắn tha thứ
sao, làm cho cả hai có cơ hội ở cùng một chỗ, mà ngay cả một câu
cầu hắn tha thứ cũng không có, liền xoay người bước đi!
Lục Tĩnh Dương cảm thấy ngực chính mình như muốn nổ tung ra, vừa
khó chịu vừa đau khổ.
Quá mức phẩn nộ, hắn gầm nhẹ nói: “Hà Nhược Hinh, ngươi rốt cuộc
đem ta trở thành cái gì?”
Nàng sửng sốt, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
“Hảo, ngươi hãy lập tức rời khỏi tầm mắt của ta, ta không bao giớ
muốn nhìn thấy ngươi, luật sư của ta sẽ cùng ngươi nói chuyện ly
hôn!” Hắn thốt ra lời nói nặng, bởi vì nàng thực sự làm cho hắn tực
giận.
Bất quá khi nhìn thấy nàng khóc, hơn nữa còn khóc thật thương tâm,
lập tức cảm thấy hối hận, nhưng hắn nên giáo huấn nàng, sẽ không
sủng nàng nữa.
“Tĩnh Dương ca, hẹn ngày gặp lại.”
Nhìn nàng đi ra ngoài, hắn muốn mở miệng gọi nàng trở lại, nhưng
thủy chung không nói được gì.
Hắn biết bọn họ sẽ không như vậy mà tách ra, cũng không chia ra,
hắn chờ nàng mở miệng cầu hắn tha thứ, hắn lúc đó có tha thứ cho
nàng hay không? (Min: hình như ca ăn hơi nhiều dưa bở… cuối cùng là
ai cầu ai ở lại đây…hắc hắc…)
O0O O0O O0O
Lúc trước sau khi nàng gả cho Tĩnh Dương ca, đã đem phòng của nàng
bán đi.
Vì thế Hà Nhược Hinh ở lại nhà của Đường Mạnh Ảnh, nhưng chỉ có một
phòng, hại nàng cảm thấy có lỗi với Lục Tử Dương.
Nàng cũng tự mình trở về nhà cũ nói với bà nội là nàng cùng Tĩnh
Dương ca quyết định ly hôn, cũng thực xin lỗi vì không báo trước
với trưởng bối, hết thảy đều là nàng sai, nàng hướng lão nhân gia
giải thích. Bà nội chẳng những không trách cứ nàng, còn an ủi nàng,
làm cho nàng cảm thấy thực cảm động.
Nàng đã quyết định đi Tân Gia Pha, đây là chuyện nàng hứa với mẹ
lúc trước, nếu đến cuối cùng nàng cùng Tĩnh Dương ca vẫn không có
kết quả, như vậy nàng sẽ đi Tân Gia Pha làm nữ nhi ngoan của cha
mẹ, sau đó sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Bà nội biết ý tưởng của nàng, bởi vậy không có miễn cưỡng nàng,
nhưng nữa thàng sau là đại thọ tám mươi của lão nhân gia, nàng hi
vọng Nhược Hinh có thể tham gia, sau đó mới rời khỏi Đài
Loan.
“Tiểu Mạnh ngươi cảm thấy ta có nên đi tham gia đại thọ tám mươi
của bà nội hay không?”
Buổi tối, nàng trên giường, Hà Nhược Hinh hỏi bạn tốt.
“Mình biết là cậu sợ nhìn thấy Tĩnh Dương ca của cậu, nhưng nếu cậu
không tham dự, mình nghĩ bà nội Lục nhất định sẽ rất thất vọng, bởi
vì bà rất thương cậu không phải sao?” Sợ tâm tình bạn tốt không
vui, bởi vậy Đường Mạnh Ảnh đem bạn tốt về ở chung, sẽ không để
nàng suy nghĩ miên man.
“Là nha, bà nội xác thực rất thương mình.” Tuy rằng nàng đưa ra ly
hôn, nhưng lão nhân gia một câu trách cứ cũng không có, thậm chí
còn nói về sau sẽ coi nàng như cháu gái.
“Một khi đã như vậy, cậu càng phải tham dự.”
“Nhưng là …… Nếu thấy Tĩnh Dương ca, mình phải làm gì bây
giờ?”
“Làm cái gì bây giờ? Coi như bằng hữu thôi.” Không phải có người ly
hôn vẫn trở thành bạn tốt đó sao?
“Nhưng Tĩnh Dương ca nói hắn không muốn gặp lại ta.” Mỗi lần nghĩ
đến lời nói của Tĩnh Dương ca, hắn nói không muốn nhìn thấy nàng,
nàng liền rất đau lòng, bởi vậy nàng mới quyết định đi Tân Gia Pha,
như vậy cha mẹ sẽ không còn lo lắng gọi điện thoại mỗi ngày cho
nàng nữa, và khi rời khỏi Đài Loan, lòng nàng chắc sẽ không còn khổ
sở.
Đường Mạnh Ảnh phút chốc ngồi dậy. “Hà Nhược Hinh, ngươi đã rời
khỏi nam nhân kia, hắn không phải là thần, lời hắn nói không phải
là thánh chỉ, nên ngươi không cần ngoan ngoãn nghe lời hắn như
trước kia.”
Còn nhớ rõ trước kia các nàng muốn đi tham gia khóa quan hệ hữu
nghị, kết quả liền bởi vì Tĩnh Dương ca của nàng nói không thích
nàng tham gia quan hệ hữu nghị, Hà Nhược Hinh bốn năm đại học đều
không có đi tham gia quan hệ hữu nghị đến một lần. Còn có, chỉ cần
Lục Tĩnh Dương nói không tốt, nàng liền ngoan ngoãn cự tuyệt, tóm
lại Hà Nhược Hinh đem lời nói của Lục Tĩnh Dương trở thành thánh
chỉ.
“Nhưng là ……”
“Đừng nhưng là, nếu đã quyết định buông tay, cậu không nên nghĩ đến
chuyện trước kia.”
Hà Nhược Hinh quyết định đi tham gia thọ yến của bà nội, sau khi
hướng lão nhân gia chúc phúc liền rời đi, chỉ cần có thể, liền tận
lực trốn tránh hắn.
Nàng nghĩ đến sau khi nàng rời khỏi, lập tức sẽ nhận được đơn ly
hôn của Tĩnh Dương ca, nhưng đã qua một tuần, cũng không thấy luật
sư của Tĩnh Dương ca đến.
Luật sư không liên lạc được với nàng sao?
Không có khả năng, mọi người đều biết nàng ở nhà Tiểu Mạnh, hơn nữa
di động của nàng cũng không có tắt máy, như vậy chỉ có thể là nội
dung trong đơn ly hôn có gì không tôt, bằng không chính là luật sư
quá bận.
Cho tới bây giờ, nàng còn kỳ vọng cái gì? Hà Nhược Hinh nhắm mắt
lại, ngoài đau lòng còn có tưởng niệm.
O0O O0O O0O
Chấm dứt hội nghị dài dòng, Lục Tử Dương nằm dài lên bàn. Thực sự
rất mệt!
Lục Tĩnh Dương nhìn đệ đệ, không để ý nói: “Gần đây như thế nào?
Không nghe ngươi oán giận muốn ta nhanh chút đem Nhược Hinh trở về
nhà sao?”
Sau khi Hà Nhược Hinh rời đi, đến ở nhà Tiểu Mạnh, làm hại Tử Dương
không thể đến tìm bạn gái, bởi vậy hắn vẫn oán giận, muốn hắn nhanh
chút đem Nhược Hinh về nhà. Đi đón nàng? Ít nhất cũng phải chờ nàng
gọi điện cho hắn trước, nếu không hắn sẽ không cúi đầu. (Min: đến
cuối rồi xem, hừ…)
“Không cần thiết nữa rồi.”
Không cần?
“Vì sao?”
“Tiểu Mạnh nói Nhược Hinh sau khi tham gia xong thọ tám mươi của bà
nội xong, sẽ rời khỏi Đài Loan, bay đi Tân Gia Pha tìm ba mẹ nàng,
nghe nói từ nay về sau sẽ ở lại Tân Gia Pha.” Biết Nhược Hinh rời
khỏi Đài Loan, kết quả như vậy hắn thật đáng tiếc, cũng không còn
bao lâu, hắn nên để nàng cùng Tiểu Mạnh ở cùng vài ngày.
Tiểu nữ nhân kia muốn đi Tân Gia Pha? Lục Tĩnh Dương ngực như co
rút lại.
Từ sau khi nàng rời khỏi, hắn luôn luôn chờ nàng chủ động gọi điện
thoại cho hắn, nếu nàng nguyện ý hảo hảo vì chính mình làm những
chuyện như vậy thỉnh cầu hắn tha thứ, có lẽ hắn sẽ làm cho nàng trở
lại bên người hắn, dù sao nàng cũng nói qua nàng thực thương hắn
không phải sao?
Nội tâm cảm thấy đau đớn co rút, làm cho hắn nhất thời không thể hô
hấp.
“Đại ca, ta khuyên ngươi ……”
Muốn khuyên hắn cái gì? Nếu muốn hắn đi mang nàng về nhà, không có
khả năng!
“Ta khuyên ngươi trước khi Nhược Hinh đi Tân Gia Pha thì hãy làm
tốt chuyện ly hôn, bằng không nếu nàng đi Tân Gia Pha, việc làm thủ
tục rất phiền phức.” Nếu đại ca hắn không có ý đi tìm Nhược Hinh
trở lại, như vậy nên làm thật tốt chuyện ly hôn, như vậy cả hai
người mới có thể bắt đầu lại.
Lục Tĩnh Dương tức giận trừng mắt liếc nhìn đệ đệ. “Chuyện của ta
không cần ngươi quản.”
“Đại ca, ngươi tức giận làm chi? Ta cũng là muốn tốt cho ngươi
nha.” Lục Tử Dương lại nói tiếp. “Sau khi hồi phục độc thân, ngươi
có thể tiếp tục cùng nữ nhân khác kết giao, lúc trước ngươi không
phải cùng An Kì Kì kết giao rất khoái nhạc sao? Có lẽ các ngươi có
thể hợp lại.”
Hắn nghĩ tới, lúc trước khi đại ca chưa kết hôn, ngày ngày quả thực
tiêu diêu tự tại, nhưng sau khi kết hôn hắn bắt đầu thay đổi, tính
tình cũng không ổn định, một khi đã như vậy, vậy nhanh chút hồi
phục độc thân, đại ca hắn chẳng những có thể trở lại như bình
thường, còn có thể tiếp tục tán gái.
Lục Tĩnh Dương tức giận đến nói không ra lời, hắn xoay người đi ra
khỏi phòng họp.
Cả một ngày, hắn đều rất tức giận.
O0O O0O O0O
Chính là nhận định tiểu nữ nhân Hà Nhược Hinh kia không thể rời đi
khỏi chính mình, nếu không vài ngày nàng sẽ gọi điện hướng hắn
ngoan ngoạn nhận sai, bởi vậy khi Lục Tĩnh Dương nhận được điện
thoại của luật sư Chu Đại Đồng, hắn mới có thể kinh ngạc như thế,
bởi vì hắn tự xưng là luật sư của Nhược Hinh, đền cùng hắn trao đổi
về việc ly hôn.
“Ngươi có phải lầm người hay không?” Ly hôn? Cái tiểu nữ nhân kia
cùng hắn ly hôn?
“Số điện thoại này do tiểu thư cung cấp, ngài cũng vừa nói ngài
chính là Lục Tĩnh Dương tiên sinh, cho nên ta nghĩ hẳn là không
sai.” Chu Đại Đồng lại tiếp tục nói: “Lục tiên sinh, Hà tiểu thư
cũng không muốn nhận phí phụng dưỡng, chỉ hy vọng mau chóng chấm
dứt cuộc hôn nhân này, bởi vậy ta muốn cùng ngài gặp mặt, không
biết Lục tiên sinh khi nào rảnh.”
Mau chóng chấm dứt cuộc hôn nhân này? Lục Tĩnh Dương hít sâu một
hơi, mới có thể khống chế được cơn giận dữ của chính mình: “Chuyện
ta cùng thê tử, chờ ta cùng nàng gặt mặt sẽ nói tiếp.” Hắn quyết
định lập tức đi tìm tiểu nữ nhân kia tính sổ.
“Như thế này? Nhưng là Hà tiểu thư hiện tại không có ở trong
nước.
Lục Tĩnh Dương lại một trận kinh ngạc: “Nàng đi Tân Gia Pha khi
nào?” Không có ở trong nước, như vậy chính là đi Tân Gia Pha tìm
cha mẹ nàng.
“Thực có lỗi, Lục tiên sinh, đương sự đang ở đâu, ta không tiện
tiết lộ ra.”
“Ta sẽ tìm được nàng, cùng nàng nói thật rõ ràng!”
Chấm dứt cuộc nói chuyện không thoải mái cùng Chu Đại Đồng, hắn lập
tức gọi di động cho Hà Nhược Hinh, nhưng điện thoại kia truyền đến
giọng nói trả lời dãy số đã không còn sử dụng.
Đáng chết!
Gọi di động Hà Nhược Hinh không xong, làm cho Lục Tĩnh Dương càng
thêm tức giận. Nàng thật sự nghĩ muốn rời khỏi hắn, muốn cùng hắn
ly hôn sao? Vì sao nàng muốn đi Tân Gia Pha lại không nói cho hắn
biết?
Không nên như vậy, nàng luôn luôn đi theo phía sau hắn, chỉ cần hắn
quay đầu lại là có thể thấy được nụ cười ngọt ngào của nàng, nàng
thật sự muốn cùng hắn tách ra sao? Hắn cứ việc cho rằng không có
khả năng, nhưng nàng xác thực đã ủy thác luật sư đến tìm hắn nói
chuyện ly hôn.
Nhớ tới Chu Đại Dồng nói nàng muốn mau chóng cùng hắn chấm dứt quan
hệ, không hiểu, tâm hắn trở nên trống trơn, lại phi thường lo lắng
cùng bất an.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sẽ không phải là thủ đoạn của tiểu nữ
nhân kia chứ?
Nhưng mặc kệ nàng giở thủ đoạn gì, hắn đều phải lập tức tìm nàng
về, sau đó hỏi rõ ràng, nàng rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, muốn
làm cái gì.
Không có điện thoại của cha mẹ vợ bên Tân Gia Pha, bởi vậy Lục Tĩnh
Dương lập tức gọi điện về nhà cũ hỏi bà nội, bà thường liên lạc
cùng cha mẹ vợ của hắn.
“Muốn gọi điện đến Tân Gia Pha sao? Như thế nào, ngươi muốn tìm
Nhược Hinh sao?”
“Bà nội, ngài biết nàng muốn đi Tân Gia Pha?” Vì sao bà nội không
nói với hắn.
“Ta biết a, buổi sáng ngày hôm qua, trước khi lên máy bay, nàng có
đền từ biệt ta.”
Buổi sáng ngày hôm qua nàng có đến từ biệt bà nội? “Bà nội, nếu
ngài biết nàng muốn đi Tân Gia Pha, vì sao không gọi điện nói với
ta?” Bà nội là cố ý không nói cho hắn biết sao?
“Ngươi không phải nói không muốn gặp lại Nhược Hinh sao, ta nghĩ
nếu ngươi đã quyết định cùng nàng ly hôn, hẳn là không muốn biết
tin tức của nàng, hơn nữa ngươi không phải không hoàn toàn gọi điện
thoại cho nàng sao?”
“Ta không gọi điện thoại cho nàng, đó là bởi vì ……” Lục Tĩnh Dương
không nghĩ tới kỳ thật chính mình luôn luôn chờ nàng gọi điện cho
hắn. “Bà nội, Nhược Hinh làm sao lại đột nhiên đi Tân Gia Pha? Nàng
không phải nói đến tham gia yến thọ của người sao?”
Lục lão phu nhân khẽ thở dài: “Ta nghe Mạnh Ảnh nói, sau khi Nhược
Hinh cùng ngươi tách ra, thật sự không vui vẻ, còn thường xuyên
khóc, vợ chồng Vĩnh Minh thực sự lo lắng, bởi vậy muốn Nhược Hinh
nhanh chóng đến Tân Gia Pha.”
Nghe được Hà Nhược Hinh khóc, Lục Tĩnh Dương một trận khó chịu:
“Nếu nàng thật sự khổ sở như vậy, nàng vì sao không gọi điện cho
ta?”
“Vậy ngươi vì sao không gọi điện cho nàng?” Tôn tử trầm mặc, làm
cho Lục lão phu nhân tiếp tục nói. “Kỳ thật hết thảy mọi chuyện đều
do ta, ta nghĩ các ngươi là trời sinh một đôi, cho nên lúc trước
mới có thể đề nghị muốn ngươi phụ trách cưới Nhược Hinh, ta thật sự
không nên làm như vậy.”
Lục Tĩnh Dương càng khiếp sợ hơn. “Muốn ta cưới Nhược Hinh là ý của
bà nội, không phải là Nhược Hinh sao?” Như vậy, khi hắn chất vấn
nàng, nàng vì sao không nói, làm cho hắn nghĩ hết thảy mọi chuyện
đều là do nàng bày ra………
“Đương nhiên là ta đưa ra, đứa nhỏ Nhược Hinh kia còn muốn không
nguyện ý, là ta khuyên nàng nên đáp ứng.” Lục lão phu nhân lại là
một trận ai thán. “Có lẽ ta lúc trước không nên bức ngươi cưới
nàng, chính là các ngươi đều đã muốn tách ra, ngươi hiện tại tìm
Nhược Hinh làm cái gì?”
“Nàng ủy thác luật sư đến cùng ta nói chuyện ly hôn.”
“Đó không phải là ý ngươi muốn sao? Nếu như vậy ngươi chỉ cần ký là
tốt rồi, còn tìm nàng làm cái gì?”
Không chỉ đệ đệ nói vậy, ngay cả bà nội cũng hy vọng bọn họ ly hôn,
điều này làm cho Lục Tĩnh Dương tức giận quát lên: “Ly hôn là Nhược
Hinh chính nàng đưa ra, ta chưa từng nghĩ tới muốn cùng nàng ly
hôn, chưa từng có!”
Lục lão phu nhân tin tưởng lời nói của tôn tử. Dù sao nếu hắn thật
sự muốn ly hôn, sớm đã kêu luật sư đi tìm Nhược Hinh, sẽ không chờ
tới bây giờ, hơn nữa nàng cũng thật hoài nghi tôn tử thật sự để
Nhược Hinh rời khỏi hắn sao?
Chính nàng cũng cảm thấy tức giận thay Nhược Hinh, bởi vì đứa nhỏ
Nhược Hinh kia đau lòng chịu khổ, bởi vậy nàng đã tự nói nếu tương
lai tôn tử làm tổn thương Nhược Hinh mà mất đi nàng, người làm bà
này cũng không giúp hắn. Nhưng hiện tại từ ngữ khí nôn nóng của tôn
tử, nàng biết, hắn là phi thường để ý Nhược Hinh, như vậy nàng sẽ
giúp tôn tử đem Nhược Hinh trở về.
Kỳ thật Nhược Hinh có nói mười ngày sau nàng sẽ trở về Đài Loan
chúc thọ cho nàng, nhưng nàng không muốn cho tôn tử biết, bởi vì
nàng muốn xác định tâm ý của hắn, như vậy mới không tổn thương
Nhược Hinh, còn chưa nói tới, từ nhỏ Nhược Hinh đã luôn đi theo sau
hắn, cho nên phải trao lại vị trí một lần mới công bằng cho Nhược
Hinh
“Tĩnh Dương cho dù ngươi không muốn ly hôn, nhưng đứa nhỏ Nhược
Hinh kia đã có kế hoạch mới, nàng nói nàng muốn đi Mỹ du học.” Đây
là tới nàng nói khi từ biệt. “Ta nghĩ nàng không có khả năng sẽ trở
về Đài Loan, các ngươi trong lúc đó sẽ không thể gặp lại, cho nên
vẫn là ký tên ly hôn, buông lẫn nhau ra đi!”
Lời bà nội nói, làm cho Lục Tĩnh Dương nội tâm run rẩy. Quái, không
phải là nữ nhân kia không tốt sao? Vì sao hắn lại đau lòng, vì sao
hắn lại khẩn trương cùng lo lắng?
Hắn không muốn thừa nhận nội tâm khẩn trương của chính mình, nhưng
lập tức cảm giác liền mất đi thay vào đó là nỗi sợ hãi, tuấn nhan
luôn luôn tràn ngập tự tin be vẻ mặt thống khổ che kín, tâm loạn
như ma.
Nghĩ đến tiểu nữ nhân kia một ngày nào đó sẽ ngoan ngoãn hướng hắn
nhận sai, sau đó liền trở về bên người hắn, nhưng nàng không chỉ sẽ
không trở lại bên người hắn, nhưng lại càng lúc càng cách xa
hắn……….
Chỉ cần nghĩ đến vừa quay đầu lại rốt cuộc không nhìn thấy khuôn
mặt nhỏ nhắn luôn cười ngọt ngào phía sau, làm cho lòng hắn khủng
hoàng tah6t5 lớn, thậm chí mỗi khi hô hấp, làm cho hắn đau đớn khó
chịu.
Tiểu nữ nhân kia, hắn bất quá để cho nàng ra ngoài vài ngày, không
nghĩ tới nàng cư nhiên dám rời hắn chạy tới Tân Gia Pha, nhưng lại
nói muốn đến nước Mỹ du học, hắn không cho phép!
“Tại sao không nói lời nào?”
Lục Tĩnh Dương khẩu khí thở hổn hển, đau lòng không thôi. “Bà nội,
ta yêu nàng, cho dù nàng giấu ta chuyện ánh mắt nàng thấy được, ta
cũng không nghĩ tới cùng nàng tách ra.” Nói muốn ly hôn, nói rời đi
đều là nàng nói, hơn nữa cũng thật là ly khai, làm cho hắn phi
thường tức giận.
Nghĩ đến chính mình có thể mất đi nàng, làm hắn thống khổ không
biết làm sao, hắn không thể tưởng tượng được nếu hắn thật sự mất đi
nàng, sẽ đáng sợ như thế nào
Lời nói của tôn tử là cho Lục lão phu nhân kinh hỉ. Hắn cuối cùng
cũng biết chính mình yêu nàng. “Vậy hiện tại ngươi muốn như thế
nào?”
Hắn nhớ tới tiểu nữ nhân kia từng nói qua, nàng làm hết thảy mọi
việc đều là vì nàng thương hắn, hiện tại hắn đã biết tâm tình của
nàng, hắn sẽ không từ thủ đoạn nào khiến nàng trở lại bên người
hắn, hắn muốn ánh mắt xinh đẹp của nàng chỉ nhìn hắn, sau đó ngoan
ngoãn vĩnh viễn ở bên người hắn.
Chế ước nói trắng ra chính là quan tâm, đem một người để ở trong
lòng mười mấy năm, làm sao có thể nói buông tay là buông tay, bởi
vì bọn họ quá yêu thương đối phương.