Lục lão phu nhân cao hứng đặt điện thoại xuống, một bên là vợ chồng
Lục Khải Hoành đang rất ngạc nhiên vì cuộc điện thoại kia, quả
nhiên Lí tẩu cùng mẫu thân nói gì đó, bởi vì lão nhân gia thoạt
nhìn phi thường vui vẻ.
Bảy giờ sáng , như mọi ngày ba thanh viên của Lục gia ngồi ở phòng
khách chờ bữa sáng.
“Mẹ, phát sinh chuyện gì sao?”
“Lí tẩu nói đứa nhỏ Tĩnh Dương kia tối hôm qua đã trở về phòng ngủ,
còn thân thiết ôm Nhược Hinh ngủ nữa.” Lục lão phu nhân vừa nói vừa
cười.
“Thật sự là quá tốt, xem ra Tĩnh Dương cuối cùng cũng chấp nhận
Nhược Hinh, chấp nhận cuộc hôn nhân này.” Nghe được con trai rốt
cục cũng tiếp nhận con dâu rồi, Lục Khải Hoành nhẹ nhàng thở ra,
bởi vì từ khi kết hôn tới nay, con trai họ đều là ở tại phòng
khách, làm bọn họ phải lo lắng không ít thay cho cô dâu trẻ tuổi
kia.
“Xem ra chúng ta có thể không cần lo lắn về bọn trẻ nữa rồi.” Quách
Như Xuân cũng nhẹ nhàng thở ra. “Nói thật, thực ta trong lòng con
còn đang suy nghĩ, vận nhất nếu Tĩnh Dương cẫn không tiếp nhận
Nhược Hinh thì chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Tĩnh Dương yêu Nhược Hinh, chỉ là cái đứa nhỏ kia chính mình không
biết mà thôi.” (Min: ôi bà thật sáng suốt, iêu bà quá…)
Nghe được mẫu thân ngữ khí kiên định, Lục Khải Hoành hỏi,“Mẹ, người
vì sao lại xác định chắc chắn như vậy?”
“Đúng rồi, con cũng rất ngạc nhiên.” Bởi vì bà bà kiên trì muốn
Tĩnh Dương cưới Nhược Hinh, bởi vậy cứ việc bọn họ vợ chồng cảm
thấy lo lắng, nhưng lại không dám làm trái ý của lão nhân
gia.
“Đứa nhỏ Tĩnh Dương kia từ nhỏ đã luôn yêu thích rõ ràng, hơn nữa
tính tình của hắn chúng ta đều biết không được tốt lắm, nhưng mới
gần đây Nhược Hinh luôn chạy tới nhà tìm hắn, có khi còn bám dính
lấy hắn cả một ngày, nhưng ta chưa từng nghe thấy Tĩnh Dương ngại
nàng phiền.”
Nghe được mẫu thân nói như vậy, vợ chồng Lục Khải Hoành cũng cảm
thấy đúng gật đầu.
“Hình như đúng là như vậy, trước đây mặc kệ Nhược Hinh muốn Tĩnh
Dương giúp nàng làm cái gì, Tĩnh Dương đều đáp ứng tất cả, thật
đúng là chưa từng nghe qua hắn oán giận.” Tĩnh Dương trước kia cũng
rất yêu thương Nhược Hinh, đây là chuyện mọi người đều biết, bất
quá hắn luôn nói coi Nhược Hinh như em gái, bọn họ cũng không tưởng
nhiều lắm, bởi vì bọn họ cũng coi Nhược Hinh như con gái ruột của
mình.
“ Mẹ, người nói vậy con cũng liền nhớ, có một lần Nhược Hinh cùng
chúng ta ăn cơm, ta gắp thịt bò bỏ vào trong bát nàng, nhưng Tĩnh
Dương lập tức nhận lấy ăn luôn, còn nói Nhược Hinh không thích ăn
thịt bò, nếu Tĩnh Dương không nói thật con cũng không biết Nhược
Hinh không thích ăn thịt bò đâu, nhưng là Tĩnh Dương lại biết nàng
không thích ăn cái gì.”
Lục lão phu nhân hiểu ý cười.“Hai đứa trẻ kia nhât định là sẽ sống
bên nhau thật hạnh phúc.”
“Cùng một chỗ thì tốt rồi, con còn thực sợ Tĩnh Dương không cần
Nhược Hinh.”
“Sẽ không có chuyện như vậy đâu, ta còn nghĩ không lâu nữa sẽ có
thể được ôm tằng tôn (Min: cái nì chắc là chắt nội a). Vừa nghĩ đến
không lâu nữa Lục gia sẽ có một cục cưng mới chào đời, lão nhân gia
liềng cười đến toe toét. (Min: làm gì mà nhanh thế a, hum qua 2 anh
chị mới bắt đầu quá trình tạo người thôi a..^^~)
Nghe được sắp có chấu nội để bế, hai vợ cống Lục Khải Hoành cũn nở
nụ cười.
“Nếu bên này Tĩnh Dương đã không cần lo lắng nữa, không phải là
chúng ta nên chuẩn bị hôn sự cho Tử Dương?” Lục lão phu nhân hu
vộng tôn tử thứ hai cũng mau chóng thanh hôn, vì Lục gia khai chi
tán nghiệp*.
(*: cái nì là sinh con đàn cháu đống.)
“Nhưng là Tử Dương nói Mạnh Ảnh liên tiếp cự tuyệt lời cầu hôn của
hắn.” Quách Như Xuân đã hỏi qua, tiểu tử ngốc kia lại bị cự
tuyệt.
“Thật là, ngay cả cầu hôn cũng không xong.” Lục lão phu nhân lắc
đầu.
Bà cũng đã gặp qua đứa nhỏ Mạnh Ảnh kia vài lần, cá tính nàng phi
thwongf thẳng thắn, Tử Dương từ sau khi cùng nàng ở chung một chỗ,
con người liền trở nên đứng đắn hơn rất nhiều
Nàng gặp qua Mạnh Ảnh kia đứa nhỏ vài lần, cá tính phi thường thẳng
thắn bằng phẳng, Tử Dương cùng nàng ở cùng một chỗ sau, cả người
trở nên đứng đắn hơn, cũng đã yên ổn hơn, lại còn thạt sự lo làm
việc công tác, trọng yếu nhất là Tử Dương rất yêu Mạnh Ảnh, làm cho
nàng đối Mạnh Ảnh ngày càng yêu thích, cũng hy vọng tôn tử nhanh
chút đem nàng cưới vào cửa. (Chys: bà ui, ai tốt bà đều mún cưới
vào cho cháu bà là seo đây ạh, may mà bà có hai ng’ cháu thui áh
=]])
“Tử Dương bị cự tuyệt nguyên nhân là cái gì?” Lục Khải Hoành thật
sự rất ngạc nhiên.
“Tử Dương nói, Mạnh Ảnh vứt cái đại nhẫn kim cương nó tặng ở một
bên không quan tâm, sau đó nói muốn tâm của hắn, tiểu tử ngốc kia
còn chạy tới hỏi ta muốn tâm thì cấp như thế nào, ngữ khí còn rất
nghiêm túc, thật sự là rất thú vị.” Quách Như Xuân nghe được con
thuật lại, cảm thấy buồn cười.
“Ngay cả thiệt tình mà cũng không hiểu, xem ra tiểu tử ngốc kia
muốn cầu hôn thành công phải đợi kiếp sau.”
Không khí trong Lục gia bởi vì Lục Tĩnh Dương đã tiếp nhận Hà Nhược
Hinh mà trở nên thoải mái khoái hoạt rất nhiều, tin tưởng không lâu
trong tương lai, không khí sẽ càng thêm vui vẻ..
**********
Hà Nhược Hinh cùng Lí tẩu đi ra từ bệnh viện, sắc mặt ngưng
trọng.
“Đại thiếu phu nhân, người làm sao vậy, bác sĩ không phải nói ngươi
có thể có khả năng hồi phục lại thị lực sao? Bộ dáng như thế nào
lại không vui vẻ như vậy.” Lí tẩu cũng cảm thấy buồn bực. Trước kai
đại thiếu phu nhân không phải rõ ràng cũng hy vọng chính mình có
thể nhìn thấy lại sao, vì sao khi nghe thấy tin tốt như vậy ngược
lại lại rầu rĩ không vui, rốt cục đây là chuyện gì xảy ra?
Hôm nay là ngày đại thiếu phu nhân đến bệnh viện kiểm tra tri liêu
mắt, lần trước sau khi bác sĩ mở tân dược trị liệu, hôm nau mắt của
đại thiếu phu nhân đối với ánh sáng đã có phản ứng, bác sĩ còn nói
đây là một hiện tương vô cùng tốt, tương lai mắt của nàng sẽ chậm
rãi khôi phục.
“Lí tẩu, ta……”
“Đại thiếu phu nhân, ngươi làm sao vậy? Ngươi mất hứng khi nghe
chính mình sẽ lại thấy được sao?”
“Không, ta thật cao hứng.”
“Vậy vì sao nhìn ngươi lại không hề vui vẻ?”
“Lí tẩu, có thể mời ngươi không cần đem chuyện mắt của ta có khả
năng hồi phục nói lại cho mọi người được không? Đặc biệt Tĩnh Dương
ca.”
“Vì sao? Mắt lại nhìn thấy được là chuyện cao hứng biết bao, vì sao
không cần nói cho người khác?”
Hà Nhược Hinh nói ra lo lắng trong sâu kín của mình.“Ngươi cũng
biết Tĩnh Dương ca hắn là vì làm ta mù nên mới phụ trách cưới ta,
thật vất vả ta cùng hắn quan hệ mới có điểm tiến bộ, nhưng là nếu
hắn hiện tại lại biết ta không lâu nữa sẽ có khả năng thấy được
lại, ta sợ hắn sẽ bỏ rơi ta.”
Nguyên lai đại thiếu phu nhân là lo lắng điểm này, Lí tẩu đương
nhiên hiểu được. “Đại thiếu phu nhân, người không cần khổ sở, ta
đáp ứng sẽ không nói cho người khác biết chuyện mắt của người đã có
phản ứng với ánh sáng đâu.”
Nguyên lai đại thiếu phu nhân là ở lo lắng này, Lí tẩu hiểu
được.“Đại thiếu phu nhân, ngươi không cần khổ sở, ta đáp ứng ngươi
không nói cho người khác ánh mắt của ngươi đối quang có phản ứng
chuyện.”
Về việc của đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân, chỉ sợ không có
người nào so với bà là quản gia rõ ràng hơn, đại thiếu gia không
chỉ ngày kết hôn sắc mặt không chút hoà nhã, mà sau khi kết hôn lại
đối với bà nội càng ngày càng giống người xa lạ, nhiều lúc rõ ràng
cùng ở trong phòng cùng đại thiếu phu nhân, nhưng đại thiếu gia
cũng chưa từng mở miệng cùng đại thiếu phu nhân nói chuyện, khi đó
bag camt thấy đại thiếu phu nhân thật sự thực đáng thương, bởi vì
nàng thật sự quá yêu đại thiếu gia.
Nhưng bà chưa bao giờ nghe thấy đại thiếu phu nhân oán giận một câu
gì, cho dù mỗi lần về nhà cũ thỉnh an lão phu nhân, trên mặt nàng
lúc nào cũng tươi cười, có lẽ nàng không muốn làm cho các vị trưởng
bối lo lắng vì nàng.
Bà tuy rằng chỉ là một quản gia, nhưng cũng luôn chân thành hy vọng
đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân sẽ có một ngày có thể làm một
đôi vợ chồng hạnh phúc, dù sao hai người bọn họ trước kia tình cảm
vẫn tốt lắm.
Cho nên, nếu đại thiếu phu nhân muốn bà trước hết không cần nói, bà
liền đáp ứng, bà tin tưởng đại thiếu phu nhân nhất định có ý tưởng
riêng của mình, cho dù thế nào bà cũng sẽ luôn đứng ở bên cạnh giúp
nàng.
Nghe được Lí tẩu đáp ứng, Hà Nhược Hinh hướng nàng nói lời cảm
tạ,“Cám ơn ngươi, Lí tẩu, còn có nếu bà nội hỏi, người làm ơn trước
hết cũng không cần nói cho lão nhân gia biết được không?”
“Ta đã biết.”
Lí tẩu vẫy tay gọi tắc xi, hai người lên xe chuẩn bị trở về nhà
trọ, bởi vì hôm nay lão phu nhân ra ngoài, cho nên không cần về nhà
cũ.
Ngồi trong tắc xi, Hà Nhược Hinh trên mặt thủy chung không có ý
cười.
Kỳ thật bác sĩ nói nàng không lâu sau nữa có thể nhìn thấy lại
được, điều này làm nàng thật sự cao hứng, bởi nàng biết cha mẹ cùng
các vị trưởng bối đều thực lo lắng cho nàng, nhưng là nàng vẫn luôn
băn khoăn việc sau khi hồi phục được thị lực, nếu nàng lại có thể
nhìn thấy, như vậy Tĩnh Dương ca còng có thể duy trì cuộc hôn nhân
này với nàng nữa hay không?
Bắt đầu từ tuần trước hai ngươi lần đầu phát sinh quan hệ, một tuần
nay, Tĩnh Dương ca mỗi ngày đều chủ động đến phòng ôm nàng ngủ,
nàng thật cao hứng biết bao khi Tĩnh Dương ca không hề cự tuyệt
nàng nữa, bắt đầu nguyện ý tiếp cận nàng.
Nhưng nàng lại rất rõ ràng, Tĩnh Dương ca ôm nàng cũng không có
nghĩa hắn thích nàng, hắn chính là thích thân thể nàng, giống như
Tiểu Mạnh nói, nam nhân đều có nhu cầu kia, bởi vì bọn họ khi ở
trên giường trừ lúc làm chuyện kia, Tĩnh Dương ca cũng chưa bao giờ
chủ động nói chuyện với nàng hay nói chuyện phiếm, hơn nữa mỗi lần
xong việc hắn liền ngủ.
Hiện giờ tâm tình nàng thật phức tạp, tuy rằng nàng cùng lúc thật
cao hứng khi Tĩnh Dương ca ôm nàng, cần có nàng, nhưng xét về
phương diện khác nàng lại không thích quan hệ hiện tại của hai
người, bởi vì Tĩnh Dương ca giống như là đem nàng trở thành đối
tượng tiết dục. (Min: ta ghét anh này.)
Có khi nàng vẫn tự bảo với chính mình, nàng như vậy có phải yêu cầu
nhiều quá hay không? Thế nhung hy vọng rằng Tĩnh Dương ca sẽ có một
ngày yêu nàng giống như nàng yêu hắn, thật sự là rất khó đi, nàng
cười khổ.
Không quan hệ, nàng sẽ cho Tĩnh Dương ca thời gian, tuy rằng hiện
giờ hắn còn chưa yêu nàng, nhưng rất có thể về sau sẽ dần đần yêu
nàng, mà nàng cố ý muốn gả cho hắn không phải là vì nguyên nhân đó
sao, nàng nhất định sẽ cố hắn làm cho hắn yêu nàng! (Min: thật bái
phục tỷ, nếu là em thì chắc không bao giờ làm được như vậy đâu
a…)
Hơn nữa chính là vì hiện giờ Tĩnh Dương ca không có yêu nàng, nếu
nói cho hắn biết hai mắt của mình có khả năng không lâu sau sẽ hồi
phục thị lực, nhưn vậy hắn có thể rời bỏ nàng, thậm chí yêu cầu ly
hôn với nàng.
Nàng không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sau này khi
không có Tĩnh Dương ca bên cạnh, lúc đó nàng nên làm gì, cho nên
trước mắt nếu hắn còn chưa yêu nàng, nàng tạm thời không thể cho
hắn biết chuyện hồi phục, cho dù lại nói dối hắn, nàng cũng không
muốn buông tay, nàng vĩnh viễn muốn cùng hắn ở cùng một chỗ.
***
Khi Lục Tĩnh Dương từ phòng tắm đi ra, đã thấy Hà Nhược Hinh nằm
trên giường chò hắn.
Chính là mỗi khi nhìn thấy nàng nằm trên giưưòng, dục vọng của hắn
liền dâng cao. (Min: đại sắc lang! =.=)
Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, thân thủ nhanh chóng cời áo ngủ của
nàng, sau đó rõ ràng cảm nhận được thân thể nàng cứng lại một chút,
biểu tình cũng quái lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu dường như có
tâm sự. Phát sinh chuyện gì sao? “Ngươi làm sao vậy?”
Nàng không có biện pháp nhìn thấy biểu tình của Tĩnh Dương ca lúc
này, nên chỉ có thể dựa vào giọng nói của hắn để đoán tâm tình tốt
xấu, giờ phút này giọng nói của hắn nghe qua giống như có điểm tức
giận? Vừa rồi là nàng đột nhiên muốn ngăn cản hắn, nếu có thể, nàng
thực hy vọng hai người có thể nói chuyện phiếm trước, mà không nhất
thiết phải nằm trên giường làm cái chuyện kia.
Nhưng vẫn là rất miễn cưỡng, nên Tĩnh Dương ca mới tức giận sao,
bởi vậy nàng lộ ra nụ cười yếu ớt. “Ta không sao.”
“Ngươi biết không, mỗi khi ngươi không muốn trả lời đều sẽ ngây ngô
cười như vậy, ngươi rốt cục là có chuyện gì?” Có phải phát sinh
chuyện gì hay không, hắn cảm thấy hôm nay nàng có gì là lạ.
Hắn quả nhiên tức giận!
Vạn nhất hắn không hề chạm vào nàng nữa, nàng lại nhớ tới giống như
trước kia vậy, nếu như thế thì phải làm sao? Nếu vậy nàng tình
nguyện lựa chọn quan hệ hiện tại của hai người. Hà Ngược Hinh cũng
không nghĩ sẽ lại chọ hắn tức giận, bởi vậy nàng bắt đầu chủ động
cởi áo ngủ của mình.
“Chúng ta đến làm đi!”(Min: haizz, thật khổ thân tỷ quá…*chấm nước
mắt*)
Vốn tưởng hôm nay sẽ từ từ một chút, nhưng phản ứng của nàng lại
làm cho cơ thể hắn bị dục hoả thiêu đốt càng mãnh liệt, muốn chậm
cũng chậm không được.
Xem ra đêm nay lại là một đêm nhiệt tình, Lục Tĩnh Dương hôn nàng,
hơi thở dần dần trở nên hỗn độn.
“Tĩnh Dương ca, ta yêu ngươi –”
Ở trong thế giới tối đen, lời của nàng một lần nữa lại không được
đáp lại trong ngực nàng một cỗ hư không dần dần lan rộng.
**********
“Nhược Hinh, cậu nên giống như những người bình thường ra ngoài
hoạt động, đừng luôn mãi chỉ ở trong nhà, như vậy rất không khoẻ
mạnh.”
Buổi chiều thứ bảy, công ty Đường Mạnh Ảnh tổ chức hoạt động bán
đấu giá từ thiện, vì vậy hôm này nàng đến mời bạn tốt cùng tham
gia, nguyện bản Hà nhược Hinh lấy việc mắt không nhìn thấy để cự
tuyệt, dù sao nàng cũng không nghĩ tạo rắc rối cho bất kì người
nào, nhưng vì chịu không nổi bạn tốt hết nhõng nhẽo lại đến cứng
rắn đòi bằng đựoc, nàng đành phải cùng với Mạnh Ảnh đến đây.
“Cậu chỉ là ánh mắt không nhìn thấy, nhưng chính mình vẫn có thể đi
có thể ăn a!”
Nói thật, tuy rằng Nhược Hinh không nhìn thấy, nhưng Tiểu Mạnh chưa
bao giờ coi nàng như một ngưòi tàn phế, vẫn luôn nói chuyện với
nàng giống như trước kia, nàng cũng luôn tự nhủ vạn nhất mắt nàng
vĩnh viễn không thể nhìn thấy, thì vẫn có thể có cuộc sống giống
như người bình thường trước kia.
Bởi vậy trong rất nhiều chuyện Nhược Hinh vẫn luôn học cách tự mình
xửa lý, tận lực không cần phiền toán đến Lí tẩu.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Đường Mạnh Ảnh cùng với người hầu
của mình kiêm lão công Lục Tử Dương, ba người cùng đến một bãi cỏ
ngồi xuống ăn chút gì đó.
Lục Tử Dương lấy đồ uống từ trong túi ra. “Lão bà đại nhân thân ái,
đay là trà sữa em thích uống nhất, còn đại bà trà xanh cho đại tẩu
Nhược Hinh.”
Lục Tử Dương từ túi tử lý xuất ra đồ uống.“Thân ái lão bà đại nhân,
đây là ngươi yêu nhất uống trà sữa, này bình trà xanh cấp Nhược
Hinh đại tẩu.”
“Anh đừng ở trong này gọi bậy, phá hư giá thị trường của em.” Đường
Mạnh Ảnh tiếp nhận trà sữa, oán giận nói.
“Em nào có cái gì giá thị trường.”
“Em thế nào lại không có giá thị trường, trong công ty nam sinh
theo đuổi em thật không biết có bao nhiêu a.”
“Bao nhiêu?” Lục Tử Dương ăn vị hỏi.
“Làm sao em phải nói với anh.”
“Hừ!”
Đường Mạnh Ảnh nhìn bạn trai đang không nói lời nào. “Thật là, lại
giận dỗi?”
Nam nhân vẫn không nói lời nào.
“Được rồi, đừng nóng giận, vừa rồi là em nói đùa thôi.”
“Nếu em nói thực yêu anh, anh sẽ không tức giận.”
“Nhược Hinh đang ở đây, đừng điên rồ.”
“Cho dù tổng thống ở trong này cũng giống nhau, nói nhanh
chút.”
“Anh, người này…”. Đường Mạnh Ảnh nhìn Hà Nhược Hinh đang cuời
trộm, “Nhược Dinh đang cười anh kia, đừng ở chỗ này làm cho người
ta mất mặt, nhanh chút đi mua đồ ăn đến.” (Min: anh đúng là người
hầu a…)
Lục Tử Dương vẫn ngồi yêu như tượng, một chút động cũng không
có.
“Người này thật ngu ngốc.” Đường Mạnh Ảnh cắn răng nói. “Được rồi,
em thực yêu thực yêu anh.” (Min: min thích cặp này hơn a Chys: Cặp
nỳ đáng yêu cực)
Nghe được lời muốn nghe, Lục Tử Dương lập tức thoả mãn tươi cười,
tiện thể hôn hai má bạn giá. “Anh cũng yêu em, bảo bối, anh hiện
tại lập tức đi mua đò ăn.”
Nhìn bạn trai mình cao hứng rời đi, Đường Mạnh Ảnh chỉ có thể lắc
đầu, nhìn Hà Nhược Hinh một bên lại vui vẻ cười, nói. “Thật có lỗi,
“Tiện nội” nhà chúng tớ để cho cậu chế giễu rồi. Xem ra phải hảo
hảo dạy dỗ mới được.
“Tớ thật hâm mộ tình cảm của hai người.”
Những đoạn đối thoại của Mạnh Ảnh và Tử Dương như vậy, nàng thường
nghe được, tuy rằng nhiều lúc ngẫu nhiên sẽ làm người là không rõ
rốt cuộc ai mới là “bạn trai”, còn ai là “bạn gái”, bởi vì Tử Dương
hay giận dỗi, mà người trấn an hắn bình thường lại là Tiểu Mạnh,
nhưng cho dù thế nào người ta vẫn dễ dàng nhận ra được tình cảm của
hai người dành cho nhau.
“Làm sao vậy, Tĩnh Dương ca của cậu vẫn đối với cậu lạnh nhạt hay
sao? Nhược Hinh thoạt nhìn có chút cô đơn. “Các ngươi không phải
mỗi ngày đều ở trên giường lăn qua lăn lại hay sao?” (Min: tỷ này
thật là thẳng tính quá mức ss nhỉ ^^~)
Hảo cách nói thật là trực tiếp!Làm cho Hà Nhược Hinh không nhịn
được cười ra tiếng, chuyện nàng cùng Lục Tĩnh Dương phát sinh quan
hệ và các chuyện khác, nàng đều cùng bạn tốt nói.
“Tiểu Mạnh, nếu chỉ cần ở trên giường lăn qua lăn lại, đối phương
sẽ thật sự yêu thương cậu sao?”
“Tớ nghĩ cơ dẫn hẳn là một nửa một nửa.”
“Phải không?” Hà Nhược Hinh trầm ngâm .“Tiểu Mạnh, còn có phương
pháp nào có thể làm cho Tĩnh Dương ca nhanh yêu thương tớ một chút
không?”
“Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?” Đường Mạnh Ảnh hỏi.
“Không có gì, tớ chỉ là muốn làm cho Tĩnh Dương ca nhanh chút yêu
tớ.”
Lúc này tiếng di động của Đường Mạnh Ảnh vang lên, là đồng nghiệp
gọi điện tới, muốn nàng đi qua hỗ trợ một chút. Nghe được nàng có
chút do dự , Hà Nhược Hinh mở miệng muốn nàng yên tâm đi làm
việc.
“Nhược Hinh, cậu ngồi một mình ở chỗ này thật sự không có vấn đề gì
chứ? Có thể hay không sẽ có mấy người cổ quái linh tinh đến gần
cậu, cậu nhất định là không được tuỳ tiện đi cùng người la
nha.”
Hà Nhược Hinh cuời nói: “Tớ chỉ là ánh mắt không nhìn thấy, nhưng
chỉ số thông minh vẫn còn.” Ý tứ là nàng sẽ không đi theo người
lạ.
“Tớ đi giúp đồng sự bên kia một lát, xong việc nhất định sẽ trở
lại.” Nàng cũng nghĩ Tử Dương chắc một lúc sẽ trở lại, cho nên hẳn
là không có vấn đề gì.
Sau khi Tiểu Mạnh rời đi, một mình Hà Nhược Hinh ngồi ở trên bãi cỏ
chờ Lục Tử Dương trở về.
“Xin chào, đã lâu không thấy, ngươi còn nhớ rõ ta không?”
Một bên có giọng nói xa lạ ân cần thăm hỏi, làm cho nàng không khỏi
hoang mang. Đối phương là đang hỏi nàng sao? Nàng thực không chắc
chắn, bởi vậy không có trả lời.
Nam nhân vừa nói chuyện đang từng bước tiến lại, sau đó ngồi xổm
xuống bên cạnh Nhược Hinh. “Cái kia… mắt của ngươi nhìn không thấy
sao?”
Hà Nhược Hinh lần này có thể xác định đối phương đúng là nói chuyện
với nàng, nhưng giọng nói nghe thật xa lạ, nàng hẳn là không quen
biết đối phương mới đúng. Không nghĩ tới Tiểu Mạnh thật sự nói
đúng, có ngưoiừ muốn đến gần nàng, trước kia khi mắt nàng vẫn thấy
được, loại tình huống này cũng thường xuyên xảy ra. (Min: mỹ nữ đi
đây cũng được hâm mộ a)
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng không biết nam nhân này có ác ý hay
không, nàng quyêt định rời đi tìm Lục Tử Dương.
“Xin đợi một chút…” Thấy nàng đứng dậy muốn rời đi, nam tử kia sợ
nàng nhìn không thấy sẽ té ngã, bởi vậy nhanh nhanh đi đến muốn đỡ
nàng, không ngờ lại làm cho nàng càng vội vàng, nam tử đúng lúc đỡ
lấy nàng. “Cẩn thận!”
Nam tử ôm lấy Hà Nhược Hinh, cười nói: “Không nghĩ tới tình huống
giống như vậy lại xảy ra một lần nữa, bất quá lần trước là ở cửa
nhà hàng.”
Tình huống giống như vậy? Cửa nhà hàng? Nàng cảm giác trước đây
cũng từng phát sinh chuyện như vậy…
” Ngày đó trước cửa nhà hàng, chúng ta cũng đụng vào nhau, kết quả
hai người lại đều hường nhau giải thích, chúng ta còn cho là huề
nhau, ngươi còn nhớ rõ không?” Ngữ khí của nam nhân này thật ôn
nhu.
Hà Nhược Hinh cũng chợt nhận ra. “Nhươi chính là vị tiên sinh lúc
ấy?” Nàng nhớ rõ đối phương lúc ấy rất lễ phép, là một nam tử trẻ
tuổi nhã nhặn. (Min: e hèm, ta cảnh báo là hình như 2 người vẫn ôm
nhau thì phải…)
“Ngươi nghĩ ra rồi?”
“Ân” Nàng tin tưởng người lễ phép lại nhã nhặn như vậy chắc chắc
không phải người xấu, lúc này Hà Nhược Hinh mới lộ ra tươi cười.
“Thật có lỗi, vừa rồi ta nghĩ ngươi chính là mấy kẻ nhàm chán đến
gần ta, không nghic tới ngươi lại cứu ta một lân, cảm ơn ngươi.”
Lần trước là nàng không để ý nên nhìn không thấy hắn, còn lần này
là ánh mắt nhìn không thấy.
Nam tử thận thủ huơ huơ tay trước mặt nàng. “Ánh mắt của ngươi
không nhìn thấy sao?”
“Đúng, bởi vì do tai nạn xe cộ, cho nên nhìn không thấy.”
“Đôi mắt xinh đẹp như vậy cư nhiên lại không nhìn thấy.” Nam tử
trong giọng nói mang theo đau lòng.
“Thật không nghĩ tới ngươi cư nhiên còn nhớ rõ ta.” Hà Nhược Hinh
đối với trí nhớ của hắn thầm cảm thấy thật bội phục, bởi vì đó đã
là chuyện của vài tháng trước.
“Đương nhiên nhớ rõ, hơn nữa ta liếc mắt một cái liền nhân ra
ngươi, bởi vì…”
“Phát sinh chuyện gì sao?”
Lời nói thật quen tai!
Nam tử trẻ tuổi vừa quay đầu, trên trán xuất hiện một đường
đen.
Lại là cái “Tĩnh Dương ca” của nàng, đứng bên cạnh hắn còn là một
nam nhân có bộ dạng có chút rất giống hắn. (Min: anh em nhà người
ta mà lại nói cứ như là sinh sản vô tính ý…^^)
“Tĩnh Dương ca?” Đối với sự xuất hiện của Lục Tĩh Dương, Hà Nhược
Hinh rất kinh ngạc. “Ngươi làm sao lại ở đây.”
Uy, tiểu tử, ngươi đừng mơ mộng, Nhược Hinh là chị dâu của ta.” Lục
Tử Dương hướng đến gần nhân nồng thanh. Vừa mới hắn muốn đi mua này
nọ, hắn đại ca gọi điện thoại cho hắn, hỏi bọn hắn ở nơi nào, nói
bà nội ở nhà té xỉu, bởi vậy hắn muốn lái xe lại đây tiếp Nhược
Hinh cùng nhau hồi nhà cũ.
Kết quả là bọn họ vừa đi tới, chỉ thấy nam tử trước mặt đang tiến
đến gần Nhược Hinh, không chỉ như thế, hắn còn ôm nàng, thật sự là
quá đáng, tuy rằng đó là vì Nhược Hinh thiếu chút nữa té ngã.
“Chị dâu?” Nam tử trẻ tuổi trên mặt hiện lên một trận kinh ngạc. Cô
giá trong mộng của hắn đã lập gia đình?
Lục Tĩnh Dương nhìn hắn. “Ta đã từng thấy ngươi, mấy tháng trược ở
cửa một nhà hàng, đúng không!” (Min: Nhược Hinh tỷ nên khâm phục
lão công của mình nha, nhớ rõ tình địch…)
“Tĩnh Dương ca, không nghĩ tới ngươi cư nhiên còn nhớ rõ vị tiên
sinh này, hắn –”
Nhưng lời nói tiếp theo của hắn làm cho vẻ mặt Hà Nhược Hinh bỗng
chốc cứng lại.
“Bà nội té xỉu, hiện tại theo ta cùng nhau về nhà cũ.” Lục Tĩnh
Dương thân thủ cầm tay nàng, sau đó đi phía trước đi.
“Bà nội nàng té xỉu, có nặng lắm không?”
Lục Tĩnh Dương không có trả lời nàng, chỉ là lôi kéo nàng đi về
phía trước.
Lục Tử Dương ở phía sau hô, “Đại ca, cá người đi về trước đi, ta
hiện tại còn phải đi tìm Tiểu Mạnh, về nhà gặp sau.”
Lục Tĩnh Dương lái xe chạy thẳng đến nhà cũ, ngồi cùng xe tuy rằng
Hà Nhựoc Hinh không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn
tâmt ình từa hồ không được tốt. Là vì lo lắng cho bà nội sao?
“Tĩnh Dương ca, ngươi là đang lo lắng cho bà nội sao?”
“Ngươi không cần nói chuyện với ta!” Lục Tĩnh Dương khẩu khí ác
liệt.
“…… Hảo.” Nàng đã biết, Tĩnh Dương ca không muốn cùng nàng nói
chuyện. Vừa ròi hắn cũng là lạnh lùng như vậy đánh gãy lời nàng,
cau nói kia của hắn tựa hồ phảng phất rằng hắn không có hứng thú
biết chuyện của nàng. Hà Nhược Hinh khổ sở nhắm mắt lại.
..................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chcs các bạn vui vẻ
.....................................................
Chương 6:
“Chỉ là huyết áp đột nhiên tăng cao, cũng không phải là chuyện lớn,
cư nhiên lại gọi tất cả mọi người trở về, ba người bọn họ thật sự
là quá khẩn trương.”
Lục lão phu nhân nằm ở trên giường, trừ bỏ sắc mặt có chút xanh
xao, cũng không có trở ngại gì. Bác sĩ riêng của gia đình vừa mới
tới, nói bà phải hảo hảo nghĩ ngơi.
Lục gia trừ bỏ tiểu nhi tử đang học ở Mỹ ra, tất cả thành viên khác
đều đến đông đủ trong phòng của Lục lão phu nhân, thậm chí ngay cả
cháu dâu tương lai Đường Mạnh Ảnh cũng tới đây.
“Bà nội, ngài nhất định phải hảo hảo bảo trọng.” Hà Nhược Hinh nắm
lấy tay bà, bà nội vẫn là rất thương nàng.
“Chỉ là bệnh cũ tái phát mà thôi, ta không sao.” Lục lão phu nhân
vỗ vỗ tay nàng. “Ta còn phải chờ ôm tằng tôn (chắt), ha ha ha
a.”
Nghe được bà nội nói như vậy, Lục Tử Dương liền lập tức đáp. “Bà
nội, ngài đừng lo, ta lập tức sinh tiểu tằng tôn cho ngài ôm.” Vừa
nói xong, hắn lập tức quay đầu về phía Mạnh Ảnh nói: “Tiểu Mạnh,
chúng ta nhanh chóng kết hôn, sau đó sinh một cái tiểu tằng tôn cho
bà nội ôm đi!”
“Là em nghe lầm sao? Vừa rồi không phải anh nói chính anh sinh sao?
Vậy anh nhất định phải sinh nha, em sẽ không ngăn cản ngươi, bất
quá nam nhân lớn bụng có thể hay không rất quái lạ?” Đường Mạnh Ảnh
không ngần ngại ở trước mặt trưởng bối gây khó khăn cho hắn, liền
thấy lỗi trong lời nói của hắn, dù sao là hắn bảo chính hắn muốn
sinh (Chys: e hok đở nỗi với tỷ ủi =]])
Lời của nàng làm cho mọi người cười một trận.
“Làm ơn, nghĩ cũng biết không phải là ta sinh, đương nhiên là ta
cùng ngươi, cả hai chúng ta cùng nhau sinh.”(Min: còn em thì không
đỡ được ca này ss ơi…)
Mọi người cười thành một đoàn.
“Bà nội, nếu ngài không có việc gì, ta đây có chuyện cần giải
quyết, ta đi trước.” Lời nói của Lục Tĩnh Dương làm cho tiếng cười
trong phòng đình chỉ.
“Nhanh như vậy sao? Nhược Hinh cũng cùng nhau …..”
“Nàng lưu lại bồi bà nội, tối nay khi Tử Dương đưa Tiểu Mạnh về nhà
sẽ thuận tiện đưa nàng về.” Lục Tĩnh Dương nói xong, xoay người rời
khỏi phòng bà nội.
Hà Nhược Hinh thủy chung đều là đưa lưng về phía hắn, bởi vì cho dù
nàng quay lại cũng không nhìn thấy hắn. Cảm giác không khí có điểm
không thích hợp, bất quá cũng không có ai mở miệng hỏi chuyện gì
đang xảy ra.
“Nhược Hinh, ngươi …..”
“Ta thích ở lại bồi bà nội.” Hà Nhược Hinh thản nhiên cười
nói.
Lục lão phu nhân nhìn nàng, gật đầu. “Hảo, ở lại đâu bồi bà nội, ăn
xong bữa tối hãy trở về.”
Cứ việc trên mặt mang theo ý cười, nhưng trong lòng Lục lão phu
nhân thực hoang mang. Hai đứa nhỏ này là làm sao vậy? Nghĩ quan hệ
của bọn họ đã được cải thiện, Tĩnh Dương còn lái xe mang Nhược Hinh
đến, nhưng hiện tại mọi chuyện lại không giống như vậy ……
Tĩnh Dương rốt cuộc muốn tra tấn Nhược Hinh tới khi nào? Tuy rằng
không biết giữa bọn họ đã phát sinh chuyện gì, nhưng nàng có thể
xác định vấn đề nhất định là ở trên người tôn tử mình, bởi vì Nhược
Hinh rất yêu hắn, đối với hắn luôn luôn bao dung.
Hy vọng tôn tử có thể sửa đổi tính tình, bằng không cuối cùng hắn
nhất định sẽ mất đi Nhược Hinh, lúc đó bà cũng sẽ không thể giúp
hắn được.
O0O O0O O0O
Khi Lục Tĩnh Dương trở vể nhà trọ, cũng là lúc bạn tốt Đỗ Lục Hằng
đến tìm, hắn củng bạn gái hôm nay đi thải quất, hái được rất nhiều
trái, bởi vậy đưa tới cho Lục Tĩnh Dương.
Lục Tĩnh Dương mở cửa cho bạn tốt tiến vào.
“Hiện thải, ăn rất ngon.” Đỗ Lực Hằng nhìn phòng khách trống rỗng.
“Như thế nào không thấy Nhược Hinh? Ta nghĩ nàng nhất định sẽ rất
thích.”
Nhà bọn họ cùng Lục gia bọn họ là thế gia, hắn cùng Lục Tĩnh Dương
lại là bạn tốt, bởi vậy quen biết Nhược Hinh rất sớm, bởi vì nàng
từ nhỏ đã rất thích chạy đến Lục gia.
“Nàng cùng Lí tẩu đều đã trở về nhà cũ.” Lục Tĩnh Dương đem rượu
quý cùng hai cái chén đi tới. “Cùng ta uống một chén.”
“Không thể nào, ban ngày ban mặt lại đi uống rượu?” Đỗ Lực Hằng
nhìn bạn tốt rót rượu. “Nhìn dáng vẻ của ngươi, nhất định là tâm
tình không tốt?”
Lục Tĩnh Dương không nói gì.
“Ta nghĩ sau khi ngươi cùng Nhược Hinh kết hôn, cuộc sống hàng nhày
nhất định là rất khoái hoạt.”
“Khoái hoạt? Ngươi cũng biết là ta bị buộc phải cưới nàng.” Lục
Tĩnh Dương uống cạn ly rượu. “Hơn nữa nàng còn là chủ mưu, biết rõ
là ta không muốn kết hôn, lại dùng phương thức này bắt ta cưới
nàng, uổng phí trước kia ta yêu thương nàng như vậy.” Hắn nói cho
hết lời, phát hiện bạn tốt không hé răng, chỉ là thẳng tắp nhìn
hắn. “Như thế nào không nói lời nào, ta là nói sai sao?”
“Ta cảm thấy ngươi là giận khi nàng dùng ánh mắt bị mù bắt ép ngươi
cưới nàng có đúng vậy không, nhưng là giống như càng giận nàng
thoát ly khỏi lòng bàn tay của ngươi.”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì?”
“Ngươi không biết sao? Trước kia ngươi đem Nhược Hinh không chế tốt
lắm, nói trắng ra, mặc kệ nàng có làm chuyện gì, hoặc muốn làm cái
gì, đều là do ngươi quyết định, cho nên khi nàng làm ra chuyện mà
ngươi không thể nắm trong tay, điểm này làm cho ngươi rất là tức
giận, thế nào, ta nói đúng không?”(Min: *vỗ tay* nhiệt liệt tán
thành a, iu anh nầy quá…)
“Ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn nắm nàng trong tay.”
“Có, ngươi có, ngươi luôn luôn muốn nắm nàng trong tay, muốn nàng
ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói, hiện tại nàng đã thoát ly khỏi
ngươi, khiến ngươi rất tức giận.” Đây là tâm đắc nhiều năm sau khi
quan sát của hắn. “Ngươi có biết mọi người chúng ta vì sao không
dám ra tay với Nhược Hinh đáng yêu không? Đó là bởi vì ngươi sẽ rất
tức giận.”
“Ngươi từng muốn ra tay với nàng?”
“Làm ơn, ai lại không muốn ra tay với cô gái ngọt ngào như vậy?” Đỗ
Lực Hằng không có phủ nhận, dù sao thấy bộ dáng của Nhược Hinh phi
thường đáng yêu mê người, có ai là không động lòng.
Lục Tĩnh Dương nhìn hắn không nói gì.
“Ta nghĩ nếu không phải bởi vì nàng đã gả cho ngươi, ta đoán sau
khi ta nói ra những lời này, bước tiếp theo của ngươi nhất định là
không cho nàng đến gần ta, ta nói có sai không?”
“Cho dù sự thật là như vậy, cũng bởi vì nàng là muội muội ta, đó
chỉ là bảo hộ.”
“Có ai không cho phép muội muội quen bạn trai? Không! Cho dù tới
gần nam nhân cũng không được! Ngươi bảo hộ nàng như vậy, đó không
phải là bảo hộ, mà là giữ lấy, sao?” Những lời này kỳ thật hắn đã
sớm nghĩ tới. “Cũng khó trách ngươi lại như vậy, bởi vì ngươi thật
sự yêu nàng.”
“Ngươi nói ta yêu nàng?”
“Còn thiếu một chữ, ngươi thực yêu nàng, được không?”
Hắn yêu nha đầu kia? Hơn nữa còn thực yêu nàng? Lục Tĩnh Dương
khiếp sợ nhìn bạn tốt.
“Làm chi kinh ngạc như vậy?” Lời hắn nói đều là sự thật. “Từ trước
đây ta đã thấy ngươi rất kỳ lạ, rõ ràng là rất yêu Nhược Hinh,
nhưng lại cứ khăng khăng nói rằng chỉ xem nàng là muội muội, ta
cũng không biết đó là tâm tính gì, bất quá tuy rằng ngươi chưa từng
nói yêu nàng, nhưng ngươi đã sớm dùng hành động để nói cho mọi
người biết, nàng là người của ngươi, ngươi không cho phép bất luận
kẻ nào ra tay đối với nàng.”(Min: sao ích kỉ zậy a, trong khi mình
thì có bạn gái An Kì Kì xinh đẹp mà bắt Hinh tỷ ở vậy lào
sao???)
Lục Tĩnh Dương cảm thấy ngực chính mình như là bị cái gì đó thật to
đánh mạnh một chút, không chỉ hô hấp rối loạn, ngay cả suy nghĩ
cũng rối loạn theo.
“Ta là thấy tâm tình ngươi không tốt nên mới nói, tuy rằng Nhược
Hinh nàng lấy chuyện bị mù bức ngươi cưới nàng, nhưng là nói thật,
ngươi có thể nhìn thấy nàng gả cho nam nhân khác sao? Ta xem ngay
cả khi ngưới khác chạm vào nàng thì ngươi đã phát điên, bởi vì
ngươi yêu nàng.”
Trong lời nói của bạn tốt, làm cho hắn hơi hơi nhớ tới thời điểm
hắn nhìn thấy bộ dáng Nhược Hinh cùng nam tử trẻ tuổi kia nói
chuyện ở nhà hàng ăn, tiểu tử kia đã ôm nàng đến hai lần, làm cho
hắn thực tức giận……
“Ta nghĩ, ta nhận rõ tâm chính mình, sẽ không nghĩ tới việc thừa
nhận mà nôn nóng bất an.” Hắn hy vọng bạn tốt hiển rõ mình, sau đó
nhận thật sự, dù sao hắn cũng là không có khả năng nhìn Nhược Hinh
gả cho nam nhân khác, như vậy nàng cũng chỉ có thể gả cho hắn không
phải sao? “Kỳ thực ngươi dùng hình tượng ca ca ở chung với nàng,
làm cho nàng ngoan ngoãn nghe lời ngươi, đồng thời tâm của ngươi
cũng bị nàng ức chế, ta nghĩ đời này hai người các người cũng chỉ
có thể cùng đối phương ở chung một chổ, bởi vì chế ước lẫn nhau quá
sâu.”
Thẳng đến khi bạn tốt rời đi, Lục Tĩnh Dương tâm vẫn là rung động
kịch liệt nhảy lên.
Nôn nóng phiền muộn của hắn vì vậy mà đến? Cứ việc nghĩ hắn không
thừa nhận, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận xác thực là hắn đang
tức giận, bởi vì nha đầu kia, đã trở thành tiểu nữ nhân của hắn, cư
nhiên còn cho nam nhân khác chạm vào nàng, thậm chí còn đối với đối
phương nở nụ cười, mà hắn trước kia đã nói qua với nàng, không cho
phép nàng cùng nam nhân xa lạ nói chuyện ………
Lục Tĩnh Dương nhắm mặt lại, nghĩ đến hết thảy mọi chuyện, đến khi
mở mắt ra, hắn đã có đáp án.
Chế ước như vậy chính là một loại yêu vô hình, hắn yêu nha đầu kia,
vẫn tưởng chỉ là yêu thương đơn thuần một muội muội, cái loại yêu
này, kỳ thật sớm đã bất tri bất giác trỡ thành tình yêu nam nữ, cho
nên nhiều năm trước ở trong câu lạc bộ, khi mọi người nhìn bảo bối
hắn che chở, hắn hội tức giận, hơn nữa đối với nàng còn có dục
vọng……(Min: ca bik sao mấy chap sau vẫn làm khổ tỷ a…)
Muốn tìm tòi nghiên cứu xem chính mình bắt đầu từ khi nào đã yêu
nha đầu kia?
Không cần, đã không còn cần thiết.
Buổi tối khi Hà Nhược Hinh nằm ở trên giường hồi lâu, lâu đến mức
nàng đã cho rằng Lục Tĩnh Dương sẽ không trở lại phòng ngủ, thời
điểm hắn xuất hiện ở trong phòng, điều này làm cho nàng thực khẩn
trương.
“Tĩnh Dương ca, ngươi …..” Nàng muốn hỏi hắn vì sao tâm tình không
tốt? Vì sao đột nhiên đối với nàng tức giận, nếu nàng có chổ nào
sai, nàng hi vọng hắn có thể nói với nàng.
“Ngươi hôm nay không cần nói gì cả.”
Lục Tĩnh Dương cũng không có bật đèn, trong bóng tối hắn cởi đi áo
ngũ của Hà Nhược Hinh, tuy rằng hắn cảm thấy thân hình nàng có chút
cứng ngắc, nhưng hắn nghĩ đến nàng vẫn không có thói quen để hắn
vuốt ve, càng không thấy trên mặt hắn lộ ra bi thương cùng khổ
sở.
Trong phòng không có thanh âm gì, chỉ nghe thấy tiếng hít thở giao
điệt của nam nữ truyền ra
Đem lửa nóng của chính mình hòa nhập vào cơ thể nàng, kết hợp thật
sâu kia thực thỏa nãm khoái cảm, làm cho Lục Tĩnh Dương hiểu được,
hắn thật sự yêu nàng.
Không có ngôn ngữ, cũng không có lời nói khiêu tình, nhưng nội tâm
hắn thực khát vọng nàng, muốn có được nàng, muốn giữ lấy nàng, dục
vọng mãnh liệt trước nay chưa từng có, cũng chỉ có nàng mới có thể
làm cho hắn đạt được thỏa mãn không gì sánh kịp.
Sau khi biết chính mình thật sự yêu nàng, cũng không làm cho cảm
xúc hỗn loạn của hắn trở lại bình tĩnh, ngược lại lại nhấc lên một
cổ phiền chán cùng bất đắc dĩ.
Hắn sẽ ngoan ngoãn cho nàng điều khiển sao, ngoan ngoãn nhận cuộc
hôn nhân này sao? (Min: cuối cùng vẫn là quá tự cao a, thua trong
tay người mình yêu có gì là khó???)
Hắn luôn luôn tự cao tự đại, bởi vì hắn không thích cảm giác bị
người khác nắm trong tay, đặc biệt là nữ nhân mà hắn tự cho là có
thể nắm giữ. Đây là tâm tính gì? Hắn nhớ rõ khi Đỗ Lực Hằng nói cho
hắn biết, nói thật, chính hắn cũng không biết. Tựa hồ muốn bỏ đi
suy nghĩ đáng ghét kia, tốc độ của hắn nhanh hơn.
“Quá nhanh ……”
Qúa nhanh? Nữ nhân ở dưới thanh âm có chút cầu xin, nhưng hắn không
thể thả chậm tốc độ, đối với dục vọng muốn có được nàng kia, hắn
thầm nghĩ muốn tận tình phát tiết, bởi vì thật sự quá mãnh liệt ……
Hắn không có buông nàng ra, cả một đêm hắn điên cuồng cuốn lấy thân
hình nàng.
O0O O0O O0O
“Buổi sáng trước khi đi, ta đem một phần văn kiện để trên bàn, ta
hiện tại đang cần gấp, bảo Lí tẩu lập tức đem đến công ty cho ta.”
Lục Tĩnh Dương nói qua điện thoại.
Hà Nhược Hinh sau khi treo điện thoại lên. Nhưng mà Lí tẩu vừa mới
ra ngoài mua đồ ăn, sẽ không trở về nhanh như vậy, hắn đang rất cần
văn kiện kia sao?
Ánh mắt của nàng không phải hoàn toàn không nhìn thấy, hiện tại
nàng đã có thể nhìn thấy sự vật trước mắt, nhưng hình ảnh vẫn là mơ
hồ không rõ, nhưng ít ra nàng không hoàn toàn không có hướng
cảm.
Hà Nhược Hinh quyết định chính mình đem văn kiện đưa đến công
ty.
Cầm lấy văn kiện trên bàn, nàng đi ra cửa, thỉnh bảo vệ dưới lầu
giúp nàng gọi tắc xi, rất nhanh đi đến công ty điện tử Hoa
Tín.
Đến nơi, nàng xuống xe không cẩn thận, ngã ra ngoài, làm cho lái xe
tắc xi hoảng sợ giúp nàng ra ngoài.
“Ngươi bị thương.”
“Không sao.” Nàng cảm thấy cánh tay có chút đau đớn, nhưng nàng
nhịn đau cầm lấy văn kiện đi vào. Nhân viên lầu một biết nàng là
phu nhân tổng giám đốc, lập tức giúp nàng đáp thang máy lên lầu tìm
Lục Tĩnh Dương.
Vừa đi ra khỏi thang máy, lập tức truyền đến thanh âm của Lục Tĩnh
Dương: “Lí tẩu như thế nào lại chậm như vậy, lâu như vậy mới
đến.”
“Tĩnh Dương ca, văn kiện ở trong này.”
Lục Tĩnh Dương quay đầu nhìn thấy Nhược Hinh cầm văn kiện đi đến
công ty, nhất thời khiếp sợ không thôi, đặc biệt nhìn thấy cánh tay
nàng bị thương, đầu gối đều đổ máu.
“Trời ơi! Nhược Hinh, ngươi bị thương.” Lục Tĩnh Dương lo lắng tiến
lên đỡ lấy nàng, nhân viên lầu một lại đáp thang máy đi
xuống.
“Ta không sao, văn kiện đây.”
Nhìn đầu gối của nàng không ngừng chảy máu, Lục Tĩnh Dương tức
giận: “Ngươi tới đây làm gì, ta không phải bảo Lí tẩu đưa đến
sao?”
“Lí tẩu nàng đi ra ngoài mua đồ ăn.”
“Nàng không có ở đấy sao ngươi không nói a!” Hắn lại gầm nhẹ.
“Đại ca, Hà Nhược Hinh cũng là hảo tâm đem văn kiện đến cho ngươi,
nàng đang bị thương, ngươi dữ như vậy làm gì?” Lục Tử Dương thấy
đại ca của hắn có chút quá mức. (Min: đoạn nầy ta thông cảm, là lo
quá nên tức giận thui…)
“Ta không có gọi nàng đem đến.”
Thấy đại ca mắng Hà Nhược Hinh, Lục Tử Dương cũng nhịn không được.
Từ khi đại ca hắn kết hôn đến nay, thái độ đối với nàng rất kém.
“Đại ca, ta biết ngươi là bị buộc kết hôn, nhưng đã kết hôn rồi,
chẳng lẽ ngươi muốn như vậy cả đời sao?”
“Việc này không cần ngươi quản!” Hiện tại nàng là giúp hắn đem văn
kiện đến công ty, hắn không hiểu đệ đệ làm sao nói đến chuyện kết
hôn của bọn họ.
Lục Tĩnh Dương tức giận nhìn người bị thương, Nàng rốt cuộc có biết
hay không là nàng không nhìn thấy, một mình đón tắc xi ra ngoài
không phải là chuyện rất nguy hiểm sao? Đặc biệt hiện tại có rất
nhiều người xấu, nha đầu kia vốn không có ý thức về nguy
hiểm.
“Đại ca, ngươi đã kết hơn hôn hai tháng, tính tình của ngươi càng
ngày càng xấu?” Lục Tử Dương cảm thấy tính tình đại ca hắn quá tệ.
“Ngươi hãy chấp nhận chuyện này đi, dù sao ngươi cũng đã bị sắc dụ
thành công, cùng Nhược Hinh danh chính ngôn thuận trở thành vợ
chồng thực sự, vì sao còn muốn kháng cự cuộc hôn nhân này?” Tiểu
Mạnh có nói qua với hắn việc Nhươc Hinh sắc dụ đại ca hắn.
“Tử Dương …….” Hà Nhược Hinh nghe thấy nhất thời hoảng hốt không
thôi.
Nói thì nói! “Tiểu Mạnh muốn Nhược Hinh sắc dụ ngươi, dùng thân thể
thỏa mãn ngươi. Cho ngươi ngoan ngoãn chấp nhận cuộc hôn nhân này,
nghe nói ngươi một đêm đến vài lần, một khi đã như vậy, ngươi vì
sao còn không thể ở cùng Nhược Hinh ở chung, vì sao luôn đối với
nàng như vậy?” Đại ca hắn trước kia luôn hiểu rõ Nhược Hinh
nhất.
Dùng thân thể sắc dụ hắn? Nàng không cam tâm tình nguyện để cho hắn
ôm nàng, mà lá có mục đính? Lục Tĩnh Dương quả thực không thể tin
vào tai mình. Khi bọn họ kích tình hoan ái, nàng là có dụng ý
khác?
Hắn tức giận đến nói không ra lời. Nàng thậm chó còn rất đắc ý chạy
tới nói với người khác hắn một đêm muốn nàng vài lần, nàng hoàn
toàn sắc dụ thành công sao?
Lựa giận bừng lên, Lục Tĩnh Dương ngữ khí nghiêm khắc lại: “Dùng
chuyện bị mù bức bách ta kết hôn, hiện tại lại dùng thân thể sắc dụ
ta đón nhận chuyện hôn nhân này, Hà Nhược Hinh, ngươi rốt cuộc còn
có quỷ kế gì, ngươi nói!”
Hà Nhược Hinh không nói gì, trên thực tế nàng không biết chính mình
nên nói gì.
“Vì sao không nói lời nào, ngươi hiện tại đang tính kế gì?!”
“Đại ca, ngươi không cần nói quá mức như vậy, Nhược Hinh là người
như thế nào ngươi không biết sao?” Nhược Hinh có bao nhiêu đơn
thuần cùng thiện lương, đây là mọi người đều biết.
“Ta không biết, ta thật sự càng ngày càng không hiểu nàng.” Nàng đã
không phải như trước kia hắn quen biết, không còn là tiểu nữ nhân
hắn có thể nắm giữ, khoảng cách này, làm cho lữa giận trong lòng
hắn càng mãnh liệt hơn.
“Đại ca, ngươi rõ ràng là yêu Nhược Hinh, bằng không ngươi sẽ không
ôm nàng, ngươi không cần thương tổn nàng như vậy.”
“Ai nói ta yêu nàng?” Nghĩ đến thời điểm chính mình ôm nàng là do
nàng tính kế, Lục Tĩnh Dương rốt cuộc không thể áp chết lửa giận,
tính cả trận phiền chán, muốn phát tiết đi ra: “Ta vì sao buổi tối
muốn nàng vài lần, đó là bởi vì ta đem nàng trở thành công cụ tiết
dục.”
“Đại ca, ngươi nói quá mức rồi.” Hắn thấy Hà Nhược Hinh rất nhanh
muốn khóc.
“Ta từ đầu đến cuối đều chán ghét cuộc hôn nhần này, ta tùy thời
muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này!” Lục Tĩnh Dương rõ ràng muốn
thấy khi hắn nói muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này, Hà Nhược Hinh
trên mặt lộ ra vẻ khổ sở, không hiểu vì sao ngực hắn đột nhiên cứng
lại.
Nhưng nàng quỷ kế đa đoan không đáng đồng tình!
Như lời Đỗ Lục Hằng nói, tâm hắn đã bị nàng ức chế, hắn không thể
không để ý đến nàng, nhưng hắn chán ghét chính mình như vậy, càng
chán ghét nôn nóng cùng khó chịu không thể thoát khỏi. Lục Tĩnh
Dương đi qua lấy đi văn kiện trên tay nàng, cũng không quay đầu lại
rời đi.
“Đại ca…..” Đại ca hắn thật sự điên rồi! “Nhược Hinh, ta nghĩ đại
ca ta không phải là cố ý nói những lời này, hắn chỉ là nông nổi mà
thôi.”
Hà Nhược Hinh không nói gì.
“Hắn bình thường không phải như thế, ta thấy hắn thật sự điên
rồi.”
Hà Nhược Hinh về nhà, Lí tẩu hoàng sợ khi nhìn thấy nàng bị thương,
nàng cười nói không có việc gì, tiếp theo liền trở về phòng nghĩ
ngơi.
Mới vừa rồi Lục Tử Dương lái xe đưa nàng trở về nhà, đã đi đến
phòng khám xử lí vết thương trước, hắn hi vọng nàng đừng để ý những
lời đại ca hắn nói, nàng chỉ mỉm cười.
Vừa mới đi vào phòng, điện thoại liền vang lên, là mẹ nàng
gọi.
“Bởi vì ngươi mấy ngày nay không có gọi cho mẹ, mẹ thực lo lắng cho
ngươi.”
“Ta chỉ là đã quên, ta không sao.” Nàng quyết tâm không chịu nói,
nói cho mẹ nàng tin tức tốt. “Mẹ, hôm kia ta đi bệnh viện là trị
liệu, hiện tại ánh mắt của ta đã có thể thấy được, mặc dù có điểm
mơ hồ, nhưng bác sĩ nói từ từ sẽ có chuyển biến tốt hơn. Rất nhanh
ta sẽ có thể thấy được rồi.
Nghe được nữ nhi có thể thấy được, Thái Văn Quế ở trong điện thoại
thật cao hứng. “Thật tốt quá, ta nghĩ gần nhất sẽ trở về Đài Loan
thăm ngươi.”
Hà Nhược Hinh lập tức cự tuyệt việc mẹ trở về, bởi vì sợ nàng sẽ lo
lắng hôn nhân của nàng. “Mẹ, ngươi không cần phải gấp gáp trở về
Đài Loan, không lâu sau, ta sẽ bay đến Tân Gia Pha nhìn ngươi cùng
cha.”
“Mẹ hy vọng ngày đó sẽ nhanh đến.”
“Rất nhanh cho nên ngươi không cần lo lắng cho ta.”
“Ánh mắt đã muốn không cần lo lắng, vậy còn ngươi, gần nhất cùng
Tĩnh Dương như thế nào rồi?” Chuyện của nữ nhi cùng Tĩnh Dương đã
được cải thiện, bọn họ đã ở cùng phóng, vậy hiện tại như thế
nào?
Hà Nhược Hinh hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi trả lời: “Cũng giống
như bình thường, không có chuyện gì đặc biệt.”
“Nhược Hinh, nếu ngươi thật sự không nghĩ đến mẹ đang lo lắng cho
ngươi, liền thành thật nói với mẹ, có phải phát sinh chuyện gì hay
không?” Thanh âm của nữ nhi có chút không bình thường. Nàng cũng
chỉ có một đứa nhỏ là Nhược Hinh, nàng biết rõ ràng nư nhi không
vui.
“Thật là, chuyện gì cũng không lừa được mẹ.”
“Vậy ngươi nhanh chút nói.”
“Kỳ thật, ta cùng Tĩnh Dương ca có chút hiểu lầm nho nhỏ, hiểu lầm
kia ta cũng không nói, tóm lại là không có chuyện gì lớn.” Hà Nhược
Hinh vẫn là không muốn mẹ nàng lo lắng. Những lời này của Tĩnh
Dương ca, nàng nghe qua rất khó chịu, mẹ nàng nhất định càng khó
chịu!
Ngay cả nói cũng không cùng mẹ nói, như vậy sẽ khiến nàng lo lắng?
Có thể thấy được đây không phải là việc nhỏ.
Nhưng là nữ nhi không muốn nói, cho dù bức nàng, nàng cũng chỉ cười
nói không việc gì. “Nhược Hinh, nếu không muốn ở lại Đài Loan, mẹ
cùng cha tùy thời hoa nghênh ngươi trở về Tân Gia Pha sống cùng
chúng ta, biết không?”
“Mẹ…..” Hà Nhược Hinh ẩm ướt đỏ mắt.
“Không cần việc gì cũng miễn cưỡng, cùng đừng làm cho chính mình
quá khó khăn, biết không?” Thái Văn Quế chỉ có thể khuyên nữ nhi
như vậy. Tuy nói rằng bà đã đáp ứng cuộc hôn nhân này, nhưng bà vẫn
không muốn nữ nhi phải chịu thương tổn.
“Ta đã biết.” Hà Nhược Hinh vụng trộm lau đi nước mắt. “Ta đáp ứng
mẹ, nếu ta cảm thấy quá mệt mỏi, ta sẽ đến Tân Gia Pha sống cùng
các người.”
“Hảo.” Nàng hy vọng nữ nhi không vui giống như trong lời nói, ít
nhất cũng có thể rời khỏi Đài Loan, đến Tân Gia Pha bắt đầu cuộc
sống mới.
Treo điện thoại lên, Hà Nhược Hinh nằm ở trên giường. Nàng bị
thương rất đau, nhưng vẫn còn kém hơn trong lòng nàng, nàng cảm
thấy toàn bộ ngực đều đau.
Ai nói ta yêu nàng ….. Ta vì sao buổi tối muốn nàng vài lần, đó là
bởi vì đem nàng trở thành công cụ tiết dục….. Ta từ đầu đến cuối
đều chán ghét cuộc hôn nhân này, ta tùy thời đều muốn thoát khỏi
cuộc hôn nhân này ……
Lời nói của Lục Tĩnh Dương cứ vang lên bên tai nàng, nước mắt của
nàng cũng theo đó chảy xuống.
Qủa nhiên là không được, muốn dựa vào thân thể để Tĩnh Dương ca yêu
nàng, cuối cùng vẫn là thất bại.
Nàng biết Tĩnh Dương ca không có thương nàng, cũng bởi vậy mỗi lần
khi hắn ôm nàng, nàng mới cảm thấy khổ sở cùng trống rỗng, bởi vì
đó không phải là điều nàng muốn, nàng hi vọng Tĩnh Dương ca bởi vì
yêu nàng mà muốn ôm nàng.
Nhớ tới khi ở trên đường về, Tử Dương vẫn an ủi nàng, muốn nàng
đừng nghĩ nhiều, nói đại ca hắn chỉ là nhất thời xúc động mới nói
như vậy, bởi vì hắn bình thường không phải là người thô lỗ.
Tĩnh Dương ca bình thường là người như thế nào, chỉ sợ không có ai
rõ hơn nàng, bởi vì nàng từ nhỏ ánh mắt đã nhìn hắn, trước đây ôn
nhu gọi hắn là đại ca ca, sau khi lớn lên tắc trở nên anh tuấn
thành thục, tự tin ồn trọng, cũng bởi vậy nàng đối với hắn mê luyến
càng sâu, bởi vì mặc kệ khi nào xem Tĩnh Dương ca, hắn đều là có
mắt mê người như vậy.
Nhưng Tĩnh Dương ca thay đổi khi nào? Vừa rồi tức giận rống giận
như vậy, ngay cả nàng cũng giật mình, tuy rằng ánh mắt nàng không
nhìn thấy, nhưng mà nàng biết, Tĩnh Dương ca tức giận trên mặt là
biểu tình gì, chắc là rất khó coi, không hề tự tin mê người.
Tuy rằng lời nói của hắn làm cho nàng đau lòng vạn phần, nhưng nàng
càng khổ sở là, là nàng đem hắn bức đến biến thành cá tính táo bạo,
không thể không chế cảm xúc, ám lực của hắn đều đến từ nàng.
Bởi vì nàng thương hắn, thật sự muốn cùng hắn ở một chổ, cho nên
biết rõ hắn không thương nàng, không thích hôn nhân này, nhưng nàng
vẫn vì tâm tư chính mình mà đáp ứng hôn sự, sau đó nghĩ chỉ cần cố
gắng, thậm chí không tiếc sắc dụ hắn, hắn sẽ yêu thương nàng.
Lúc mới bắt đầu, tuy rằng Tĩnh Dương ca thủy chung đối với nàng
lạnh lùng, nhưng nàng chưa từng hối hận, bởi vì nàng chỉ cần ở bên
cạnh hắn là đủ rồi. Nhưng là mới vừa rồi Tĩnh Dương ca ở trong công
ty, nàng hối hận, hối hận gả cho hắn, bởi vì nàng không biết chính
mình lại gây cho hắn thống khổ lớn như vậy. Nàng không trách hắn
tức giận, không trách hắn nói ra những lời làm cho nàng tan nát cõi
lòng, thật sự không trách hắn. Nước mắt lại lần nữa lã chã rơi
xuống, Hết thảy đều là nàng sai …… Có biện pháp nào có thể bù lại
sao?
Hà Nhược Hinh hai tay che mặt. Nàng duy nhất chỉ nghĩ đến biện pháp
có thể làm cho Tĩnh Dương ca không còn thống khổ, thì phải là thả
hắn ra, cứ nghĩ đến cả đời này không thể nhìn thấy hắn, nhưng là
nàng không muốn nhìn thấy hắn thống khổ như vậy.
Thả hắn đi!
Nếu cứ như vậy, nàng thật sự sợ Tĩnh Dương ca có thể sẽ nổi điên
như lời Tử Dương nói, tựa như ngày đó bà nội té xỉu, Tĩnh Dương ca
cũng đột nhiên tức giận, hắn là không phải cảm xúc đi xuống
sao?
Nghĩ đến chính mình gây cho hắn áp lực lớn như vậy, nàng liền cảm
thấy rất khó chịu.
Chính là …..
Nàng không nghĩ đến muốn buông hắn ra, nàng còn muốn cố gắng lần
nữa, không nghĩ nhanh như vậy buông tha, bởi vì nàng thật sự rất
thương hắn, thật sự hi vọng vĩnh viễn có thể ở bên người hắn.
Hơn nữa nếu hai người rời đi, nàng biết bọn họ sẽ không còn giống
như trước kia đại ca ca yêu thương tiểu muội muội, hắn có thể muốn
không bao giờ gặp lại nàng.