Suốt nhiều ngày, Kỉ Đình tan ca xong đều không vội trở về nhà ngay,
có khi anh ở lại bệnh viện rất muộn, có lúc lại đánh xe bừa đến một
chỗ nào đó trầm ngâm một mình, thi thoảng lại cùng Lưu Lý Lâm đến
một quán bar ngồi đến nửa đêm, như lúc này đây. Bởi đã quá rõ tửu
lượng của mình, anh không hề gọi rượu, trước nay anh chưa từng
buông thả bản thân trước mặt người lạ, cho dù lúc này có bóng đêm
che chắn. Anh chỉ đốt thuốc liên tục, hết điếu này đến điếu khác,
chưa đầy ba tiếng đồng hồ, chiếc gạt tàn trước mặt đã đầy đầu mẩu
thuốc, xung quanh hoan lạc điên cuồng, chẳng liên can đến anh, anh
chỉ đang nhớ đến một người. Tất nhiên cũng có người đến bắt chuyện,
phần nhiều là nữ, nam cũng có, ai nấy đều hỏi một câu, “Uống với
nhau một ly nhé, sao lại có một mình thế này?”. Anh khéo léo khước
từ, sau đó cũng tự hỏi bản thân, vì đâu anh chỉ có một mình thế
này?
Lúc Lưu Lý Lâm ngồi xuống bên cạnh anh, anh mới bỏ điếu thuốc
xuống, khẽ cười cười.
“Cười cái gì?”Anh chàng Lưu Lý Lâm lúc này không có tâm trạng cợt
đùa gì hết.
“Tớ đang nghĩ, ai trong số các cậu sẽ tìm đến đây đầu tiên, quả
nhiên là cậu.”
Lưu Lý Lâm giật phắt điếu thuốc của anh, dữ dằn ném xuống chân,
“Chả hiểu các người nghĩ ngợi thế đếch nào, cậu cũng thế, cô nàng
Chỉ Di cũng thế, không ép người ta đến phát điên thì không được hay
sao?”.
Kỉ Đình đã nghe nói, hôm ấy Chỉ Di không chịu để anh đưa về, không
lâu sau đó bị ốm một trận, sức khỏe cô trước nay vốn không tốt,
buồn phiền tích tụ, ăn uống không được nên càng suy nhược, đưa vào
bệnh viện cũng chỉ truyền nước mà thôi, sau khi ra viện thì ở nhà
dưỡng bệnh, cứ thế ốm đau liên miên. Cô vẫn nói với mọi người là
sáng sớm ra ngoài dạo bộ nên bị nhiễm lạnh, nhưng Kỉ Đình biết rõ,
bệnh của cô phần nhiều đều do đau lòng quá mà ra.
Anh đưa một tay lên chống cằm, chăm chú nhìn Lưu Lý Lâm, “Nếu cậu
là tớ, cậu sẽ xử sự thế nào?”.
“Xùy, làm gì có chuyện ấy!” Lưu Lý Lâm vò đầu bứt tai đầy bức bối,
cũng không biết phải nói năng ra sao.
Trong nụ cười của Kỉ Đình hiện nỗi đắng đót, “Không ai bắt buộc
phải vì người khác mà hy sinh tình cảm của mình, cho dù người ấy có
thân thiết như Chỉ Di chăng nữa – cũng không được”.
“Cô ấy đã đến nông nỗi này, cậu cứ coi như thương xót cô ấy không
được hay sao?”
“Thế ai thương xót tớ, ai thương xót cậu đây?” Kỉ Đình nhìn ông bạn
chí cốt bao năm nay của mình, vì đâu những người đem lòng yêu
thương kẻ khác đều nhỏ bé tội nghiệp đến vậy?
“Tớ chẳng suy nghĩ lung tung như các cậu, tớ chỉ biết là yêu một
người thì phải làm cô ấy hạnh phúc, cũng là làm chính mình hạnh
phúc. Nhưng cậu thì sao? Cậu rõ ràng đang ngắc ngoải chờ đợi cô
nàng Chỉ An, vì sao đến thừa nhận thôi cũng không dám? Cậu cứ chờ
đi, chờ đến chết cũng chẳng được ấy chứ! Bây giờ cô ả chả sống tử
tế hơn cậu bao nhiêu lần! Người ta trẻ trung xinh đẹp, có danh có
lợi, bao nhiêu sếp bự, công tử giàu có lượn vè vè xung quanh, nếu
cô ả mà có lấy một mảy lưu luyến cậu ấy mà, thì đã chẳng đến nỗi
phải hủy bỏ cả buổi triển lãm ở quê nhà như thế rồi!”
Kỉ Đình vờ như không nghe thấy lời của anh ta, thế nhưng bàn tay
buông thõng xuống cạnh đùi hết nắm chặt rồi lại xòe ra đầy bất lực,
anh biết mỗi câu mỗi chữ Lưu Lý Lâm nói đều đúng cả, quãng thời
gian này, anh sục sạo nào tạp chí, nào mạng, đủ loại phương tiện
thông tin đại chúng để lần tìm từng manh mối hành tung của cô, càng
biết thêm nhiều, Cố Chỉ An của anh càng lúc càng xa rời anh hơn, từ
nhỏ đã vậy, anh chỉ có thể đứng từ xa ngắm nghía thế giới rực rỡ
sắc màu của cô mà thôi, cô giờ đây càng bay càng cao, đến cả gương
mặt cũng mờ nhòa mất rồi. Vốn ngỡ rằng cô sẽ quay về, ai ngờ ngày
khai mạc triển lãm đang được đón đợi, vé cũng đã bán được một nửa,
phía đại diện lại đơn phương tuyên bố hủy bỏ buổi triển lãm ở quê
nhà, không có lý do gì, cũng không giải thích, chỉ nói rõ là tình
nguyện gánh chịu tất cả các phí tổn do vi phạm cam kết, điểm dừng
cuối cùng của cuộc triển lãm chính là đô thị lớn nhất miền Nam –
thành phố G.
Thứ gì cũng đã đổi thay, chỉ có thói ngông cuồng tùy ý ăn vào xương
tủy của cô là không hề thay đổi.
Nhùng nhằng mãi mới từ biệt được Lưu Lý Lâm, lúc Kỉ Đình về đến nhà
đã là bốn giờ sáng, anh tắm táp cho sạch hơi rượu, nằm lên giường,
nhưng không tài nào chợp mắt được, thế là anh nhất quyết nhổm dậy,
tỉ mẩn sắp xếp đồ đạc của mình, nhưng thốt nhiên phát hiện ra, món
quan trọng nhất thì tìm mãi không thấy, anh ngưng lại, cố nghĩ một
hồi, chắc chắn mình bỏ quên ở nơi nào đó – trước nay anh vẫn là
người cẩn thận, huống hồ món đồ lại quan trọng nhường này, thế là
anh tiếp tục cắm đầu vào lục lọi tìm tòi, lật tung tất cả những nơi
có thể thấy nó.
Cùng với tiếng mở khóa khẽ vang lên, đèn phòng anh đột nhiên bật
sáng, việc ấy khiến người đang quen với bóng tối là anh nhất thời
không thích ứng kịp, phải che hờ mắt, giữa màn ánh sáng chói mắt
ấy, anh trông thấy mẹ anh đang vận đồ ngủ đứng ngay ở cửa phòng,
ngay phía sau là bố anh.
“Khuya khoắt thế này rồi, còn tìm gì thế con?”Cái lạnh se sắt buổi
tinh mơ làm Từ Thục Vân khẽ ho vài tiếng, bà bóp trán khẽ giọng hỏi
cậu quý tử.
“Con làm bố mẹ thức giấc ạ? Con xin lỗi, bố, mẹ, có một tập hồ sơ
bệnh nhân tự nhiên con không tìm thấy đâu cả, con sẽ để ý nhẹ tay
một chút, bố mẹ vào ngủ đi ạ.”
Nói rồi anh lại tiếp tục việc đang làm dở, mấy giây sau, anh phát
hiện bố mẹ vẫn lẳng lặng đứng ở cửa nhìn anh, không hề có ý định
rời bước.
Anh cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, đến lúc ngẩng lên, gặp ngay ánh mắt
của hai vị thân sinh, không ai nói năng gì, thứ im lặng kiểu ai nấy
đều hiểu rõ nhưng không chịu nói ra lời.
Cuối cùng, chính Từ Thục Vân phá vỡ không khí ngột ngạt ấy, “Kỉ
Đình, con tìm thứ này phải không?”.Bà rút từ túi áo ngủ ra một tấm
vé máy bay, vẻ mệt mỏi vô cùng.
Kỉ Đình nãy giờ cúi người lục lọi ngăn kéo, chầm chậm đứng thẳng
lên, nhìn vào hai vị thân sinh đang đứng ở cửa với ánh mắt thật lạ
lẫm, một lúc sau, anh mỉm cười, tiến lên mấy bước, “Hóa ra là ở
đây, mẹ, mẹ đưa giúp con với”.
Từ Thục Vân nhìn con trai, rồi chậm rãi lắc đầu, “Con định làm gì
mới được? Đi tìm nó ư? Con chờ đợi nó bao nhiêu năm nay còn chưa đủ
hay sao? Còn định làm bao nhiêu trò ngu dại nữa? Điên rồ quá, Kỉ
Đình ơi, con tỉnh lại đi được không?”.
Vì đâu ai cũng nhận ra anh đang chờ đợi cô kia chứ, anh đã từng ngỡ
rằng khả năng diễn kịch của mình rất khá. Kỉ Đình hơi ngẩng đầu
lên, gắng ép mình hít thở đều đặn, sau đó khẽ khàng nói, “Con lớn
bằng ngần này rồi, con tự biết mình nên làm gì, bố, mẹ, bố mẹ đừng
để ý chuyện của con, trả vé máy bay lại cho con rồi hai người đi
nghỉ đi, được không ạ?”.
“Mẹ sẽ không trả lại cho con, mẹ chỉ có một mình con thôi, mẹ không
muốn con vì nó mà lận đận cả đời này, Chỉ An là cái thứ người gì
kia chứ? Nó từ nhỏ đã hoang dại quen thói, ai mà kiềm thúc được nó?
Con hay sao? Nó cũng chỉ đùa cợt với con một bận cho vui thôi, xong
rồi là quên bẵng, trong mắt nó con chẳng là cái gì hết. Đừng ngu
ngốc thế nữa, con trai ơi, nghe lời mẹ đi, quay trở lại đi, đừng có
đi tìm nó nữa, đừng đợi chờ nó nữa, sống yên ổn không được hay
sao?” Mắt Từ Thục Vân đã bắt đầu ngân ngấn nước.
“Con không hiểu nổi, tại sao ai cũng muốn ra quyết định thay con
thế, ai cũng nói là vì muốn tốt cho con, lẽ nào mọi người còn hiểu
là con cần gì hơn chính con hay sao?”
“Con thì rõ lắm đấy! Con bị nó làm cho mê muội chẳng biết gì nữa
rồi, một đứa con gái tốt như Chỉ Di, vì con mà ra nông nỗi này, con
cũng chẳng thèm ngó ngàng tới. Cứ cho là bố mẹ ngày nào cũng ở bên
cạnh con, khiến con chẳng mảy may thấy vui vẻ chút nào, nhưng lẽ
nào thế gian này ngoại trừ Cố Chỉ An ra, không còn người nào khác
đáng cho con để ý đến hay sao?”
“Con đã phải để ý quá nhiều thứ rồi mẹ ạ. Con đã từng hy vọng mỗi
người đều hài lòng, con không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng
kết quả thế nào đây? Kết quả là chẳng ai vui vẻ hết, ai cũng cảm
thấy mình bị tổn thương. Còn con! Có ai từng nghĩ cho con đây? Con
cần một cuộc sống ra sao, con muốn ở bên cạnh ai? Con chịu đựng cái
cuộc sống kiểu tiêu bản thế này đủ rồi. Không sai, mọi người đều
nhận ra rồi đấy, con điên rồi, con chỉ muốn có Cố Chỉ An thôi, bất
kể trong lòng cô ấy có con hay không, con cũng cam tâm tình nguyện.
Như thế này con còn thấy mình là người bằng xương bằng thịt, thế
nên con bằng lòng!”
Kỉ Bồi Văn và Từ Thục Vân bị cậu con trai làm cho kinh ngạc sững
sờ, đến Kỉ Đình cũng không thể tưởng tượng rằng mình lại ăn nói như
thế, nhưng tất cả những lời ấy thốt ra khỏi miệng anh thật tự
nhiên, tựa hồ chúng đã lấn cấn trong lòng anh lâu lắm rồi, hết lần
này đến lần khác, anh cứ cố đè nén chúng xuống. Giờ đây, cuối cùng
cũng nói ra được, tự anh cũng cảm thấy mình điên, mà điên cũng
được, bao nhiêu năm qua, anh chưa từng thấy thoải mái như giờ phút
này.
Anh nhìn bà mẹ nước mắt nhòe nhoẹt, trong lòng xót xa nhưng bình
tĩnh, “Con xin lỗi mẹ, để mẹ phải thế này con cũng buồn lắm, nhưng
mỗi lời con nói ra đều là thật lòng, con xin mẹ một lần nữa, mẹ trả
vé máy bay lại cho con!”. Anh từ tốn giơ tay ra trước mặt mẹ.
Từ Thục Vân lại lắc đầu, nắm chặt lấy tay chồng ở phía sau, cứ như
thể bám víu lấy chỗ dựa cuối cùng, “Không được, con là con trai của
mẹ, mẹ không thể để con vì đứa con gái ấy mà sai lầm hết lần này
tới lần khác, nó có yêu con đâu, con mà đi thì chỉ bị tổn thương
thôi...”. Nói đoạn, bà thả tay chồng ra, rồi xé nát tờ vé máy bay
ngay trước mặt Kỉ Đình.
Bà cứ nghĩ Kỉ Đình sẽ cuống cả lên, thế nhưng không phải, anh lạnh
lùng nhìn bà xé nát rồi vò chiếc vé lại, vẻ kích động khi nãy tuyệt
nhiên không còn nữa, anh bình thản nói, “Thực ra mấy người chúng ta
đều biết, một khi con đã muốn đi, không phải mẹ xé vé máy bay của
con là có thể giữ con lại, mẹ, con xin mẹ trả lại vé cho con, là vì
muốn để cho mấy người chúng ta còn có đường lùi, con hy vọng là khi
yêu cô ấy, con vẫn có thể yêu thương cả mọi người, rốt cuộc chúng
ta vẫn là người một nhà, việc gì mẹ phải ép con đến đường cùng như
thế này?”.
“Kỉ Đình! Con ăn nói kiểu gì thế? Đây là thái độ nói chuyện với bố
mẹ hay sao?” Kỉ Bồi Văn nãy giờ lặng im cuối cùng không nén nổi tức
giận phải mở lời, “Cố Chỉ An là cái gì chứ? Nó cho con được cái gì
mà xui khiến con đến bố mẹ rứt ruột đẻ ra cũng không thèm đếm
xỉa?”.
“Con chưa từng nghĩ là không đếm xỉa gì đến bố mẹ, là hai người ép
con lựa chọn, thế nên con đành phải lựa chọn thôi.”
Kỉ Bồi Văn giận quá phá lên cười, “Đây là thằng con ngoan ngoãn của
tôi đây sao? Vì con bé đấy mà vứt bỏ tất cả ư? Chỉ An có ghê gớm
hơn thế, chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái, đời còn dài lắm,
con muốn con gái thế nào chẳng được, huống hồ nó lại không hợp với
con, lý trí của con đi đâu mất rồi?”.
Kỉ Đình cũng bật cười, “Lý trí ư?Bố ạ, con đâu phải là bố. Bố có
hẳn cái lý trí đáng lấy làm tự hào, có thể quên bẵng người mình
từng yêu để bình thản sống hết kiếp này, ngay đến cả việc bà ta một
thân một mình chết nơi đất khách quê người bố cũng có thèm ngó
ngàng chút nào đâu, cũng được, có lẽ là giây phút cuối cùng ấy, bố
cũng chẳng còn quan trọng gì với bà ta nữa. Con chỉ muốn hỏi một
câu thôi, cả đời này, bố đã thực sự làm việc gì bố muốn làm, đã
từng yêu người bố muốn yêu bao giờ chưa, bố đã từng thấy vui vẻ bao
giờ chưa? Nếu lý trí khiến con sống cả đời này giống bố, thế thì
con cần lý trí làm gì chứ?”.
Kỉ Bồi Văn mặt mũi thoắt trắng bợt, toàn thân run rẩy dữ dội, không
biết là vì kiềm chế cơn giận hay thứ cảm xúc nào khác, tay ông run
run chỉ ra phía cửa chính, hồi lâu mới nói thành lời, “Một là quên
hẳn nó đi, sống cho tử tế, còn nếu không, cút xéo! Tao coi như
không có con trai, khuất mắt trông coi là xong!”.
“Anh nói linh tinh cái gì thế?” Từ Thục Vân giữ chặt lấy tay chồng,
“Anh không cần con trai, nhưng em cần, chúng ta có mỗi một mụn con
này thôi”.
Kỉ Bồi Văn mặc kệ vợ nước mắt ngắn dài, vẫn trừng trừng nhìn Kỉ
Đình như cũ, “Tao chưa nói hai lời bao giờ cả”.
Kỉ Đình gật đầu, quay người nhấc chiếc lọ Quân Dao cổ nhỏ trên giá
bày đồ cổ bên cạnh, từ tốn đặt ngay ngắn trước mặt, sau đó thẳng
tay gạt xuống nền nhà.
Món đồ sứ vỡ tan tành, giữa thời khắc sáng sớm tinh mơ bốn bề lặng
phắc này, âm thanh ấy đủ để người ta phải rụng rời hồn phách. Giữa
bầu im ắng đáng sợ sau tiếng vỡ váng trời ấy, anh xoay người lại
nhấc chỗ hành lý đã chuẩn bị xong xuôi từ trước đó.
“Con xin lỗi bố mẹ.”
Căn nhà của Kỉ Đình ở bên ngoài đã bị cho thuê từ hai năm trước,
vừa mới bỏ đi khỏi nhà bố mẹ, giữa lúc bối rối, anh cũng không tiện
chấm dứt hợp đồng với chủ cho thuê ngay, nên mấy ngày gần đây, anh
đều ở trong khách sạn ngay gần bệnh viện. Ắt hẳn đã bị cậu con trai
làm cho đau lòng quá đỗi, tận đến trước lúc anh lên máy bay tới
thành phố G, bố mẹ vẫn chưa mảy may gọi điện cho anh lấy một lần,
tất thảy những gì xảy ra lúc tờ mờ sáng hôm ấy, cũng giống hệt như
chiếc lọ cổ hẹp màu xanh chạm khắc tinh xảo, đã vụn vỡ dưới gót
chân anh, anh giẫm lên đống mảnh vụn ấy bước đi, đau đấy, nhưng
không hề muốn quay đầu lại.
Ngày thứ hai kể từ khi anh đặt chân đến thành phố G cũng là ngày
cuối cùng triển lãm tranh của Chỉ An mở cửa, ở trung tâm nghệ thuật
trung ương Lục Địa, anh trông thấy thật nhiều tranh vẽ và thật
nhiều người, chỉ không thấy cô đâu cả. Có lẽ cô cũng đã từng ghé
qua đây, dừng lại đôi chút giữa bao nhiêu người cùng bao ánh đèn
loa lóa vây bọc, ánh mắt anh dõi theo cũng chẳng thể bắt được bóng
dáng cô, anh chỉ đành đứng lặng hồi lâu trước bức họa của cô, tấm
nào anh cũng ngắm nghía thiết tha, anh tưởng tượng xem chúng được
sinh ra như thế nào dưới bàn tay cô, hoặc giả ngón tay cô đã từng
ve vuốt chúng thế nào, ánh mắt cô đã ngừng lại trên mỗi bức tranh
thế nào, cứ thế, mỗi bức tranh trước mắt anh đều có một sinh mệnh
riêng.
Tranh của cô giống hệt như chính cô vậy, đằng sau vẻ rực rỡ chói
ngời ẩn giấu cái lạnh lẽo cùng nỗi thắc thỏm không yên. Anh gắng
sức nắm bắt từng chút tâm tư nhỏ bé của cô thông qua những bức
tranh ấy, từ một cô gái trẻ măng một thân một mình phiêu bạt xa nhà
đến một nữ họa sĩ sơn dầu danh tiếng thoắt nổi như cồn, mỗi bước
đi, cô đã trải qua ra sao, sướng vui hạnh phúc hay vẫn cô độc, liệu
cô đã tìm thấy một hòn đảo để yên tâm ngơi nghỉ hay chưa?... Một
nhân viên phòng triển lãm nhã nhặn bước tới bên anh, lịch sự nhắc
anh đã đến giờ bắt buộc đóng cửa, anh quay người, mới ngỡ ngàng
nhận ra trong phòng triển lãm mênh mông mà vắng vẻ ấy, chỉ còn trơ
lại mỗi mình anh. Anh cười cười với người nhân viên kia, vẻ xin
lỗi, rồi bước ra ngoài, trên nền đá cẩm thạch bóng loáng soi rõ
hình người, anh nghe thấy tiếng chân của chính mình cứ vang vang
phía sau.
Buổi tối là bữa thù tạc mà Mạc Úc Hoa dành riêng tiếp anh. Trong
mấy năm kể từ khi rời khỏi bệnh viện thuộc Đại học G, trong số bạn
bè đồng nghiệp cũ, anh chỉ còn giữ liên lạc với một mình cô, số lần
gặp gỡ của hai người tuy không nhiều, bất quá cũng chỉ là người này
đến thành phố người kia công tác, rảnh chút thời gian thì ăn với
nhau bữa cơm, bình thường cũng chẳng mấy khi gọi điện, đa phần cũng
chỉ là tham khảo hoặc trao đổi ý kiến xung quanh các vấn đề chuyên
môn, nhưng có lúc họ cũng hỏi han tình hình gần đây của nhau. Vậy
nên anh cũng biết, Mạc Úc Hoa đến bây giờ vẫn cô đơn lẻ bóng.Ngồi
với nhau đươc một lúc, anh nhìn cô rồi chẳng nén nổi thở than, “Tớ
vẫn nhớ cậu bằng tuổi tớ, suy cho cùng cậu cũng là thân gái, đã đến
lúc phải tính cho bản thân mình rồi đấy, đừng có làm mình lỡ
dở”.
Mạc Úc Hoa chỉ cười, “Cái điều ấy cũng áp dụng được với cậu
đấy”.
Kỉ Đình tự mình mai mỉa, “Phải rồi, suýt chút nữa tớ quên bẵng là
mình cũng chẳng khá khẩm gì hơn, làm gì có tư cách nói cậu”.
Mạc Úc Hoa lắc đầu, “Không phải thế, tớ với cậu khác nhau, ít nhất
cậu còn có kỉ niệm... Mà thôi, đừng nói chuyện này nữa, trông dáng
vẻ của cậu, chắc hôm nay thất vọng ra về chứ gì”.Thấy Kỉ Đình không
đáp, cô cúi xuống, lôi từ trong túi ra một thứ, rồi im lìm đưa ra
trước mặt anh.
Anh cầm lên, mở ra xem, hóa ra là tấm giấy mời dự một cuộc đấu giá
được in rất tinh xảo, bên trên có ghi “Buổi bán đấu giá các tác
phẩm sơn dầu đương đại chọn lọc của Vinh Ngọc Trai”, thời gian là
ba ngày sau, ở ngay chỗ dễ thấy trên giấy mời là một hàng dài họ
tên các họa sĩ, trong đó không thiếu những nhân vật được xếp vào
hàng đại sư đã có tiếng tăm lâu năm, ngoài ra còn có cả những họa
sĩ trẻ tuổi mới nổi danh vài năm gần đây, ba chữ Cố Chỉ An vừa hay
cũng xuất hiện trong đó. Kèm theo giấy mời, ngoài thẻ trả giá, còn
có các loại giấy tờ tài liệu đấu giá rất tường tận như Những điều
cần biết khi đấu giá, Danh mục đấu giá, được đóng thành một cuốn
dày cộp.
Kỉ Đình nhìn Mạc Úc Hoa với vẻ ngạc nhiên, Úc Hoa nói, “Cho dù cô
ấy không đến triển lãm tranh hôm nay, trong cuộc bán đấu giá ba
ngày nữa cậu nhất định gặp được cô ấy, nghe nói đây chính là buổi
bán đấu giá tranh sơn dầu lớn nhất hằng năm, cô ấy rất cừ, mà vận
may của cậu cũng rất lớn.”
“Cái này... có thể nói cho tớ biết ở đâu ra được không?” Anh nghi
hoặc không phải không có nguyên cớ, tác phẩm nghệ thuật bấy nay vốn
là thứ đồ chơi của người lắm tiền nhiều của, đặc biệt là buổi bán
đấu giá quy cách nghiêm ngặt thế này, những người tham gia đấu giá
chắc chắn đã phải trải qua khâu đăng ký và kiểm tra tư cách rất
nghiêm ngặt, người có thể nhận được thư mời kèm theo thẻ trả giá
như thế này, ắt hẳn không phải cự phú cũng là quý nhân, tuyệt nhiên
không thể đến tay những người xoàng xĩnh như họ.
Mạc Úc Hoa cười cười, “Yên chí đi, tớ nhờ chồng của một người bạn
thân lấy về đấy, hy vọng có thể giúp được cho cậu”.
Mạc Úc Hoa vốn không phải kiểu lập dị khác người, thêm nữa món đồ
này cũng vô cùng quan trọng với anh, vậy nên Kỉ Đình không khách
sáo nữa, ngoài cảm ơn ra, anh chẳng biết nói gì khác.
“Đừng có cảm ơn, tớ ghét nhất là nợ nần người khác, như thế này
cũng tốt, cuối cùng tớ cũng trả sòng phẳng được rồi.”
Chương 20. Chi Bằng Chúng Ta Đánh Cược Một Phen.
Địa điểm tổ chức buổi bán đấu giá là phòng đại tiệc ở tầng hai của
khách sạn Lệ Cảnh nổi tiếng thành phố G, lúc Kỉ Đình đến nơi, vẫn
còn một lúc nữa mới đến thời điểm chính thức khai mạc buổi lễ,
nhưng trong phòng đấu giá đã có không ít người ngồi đâu ra đấy,
trong số các khách mời bước qua dạo lại, có không ít những gương
mặt đã quen thuộc quá đỗi trên truyền hình. Thoạt đầu, Kỉ Đình cứ
ngỡ cái chốn bán đấu giá nhan nhản những người có tiếng tăm này chỉ
là chỗ phô trương tiền tài danh lợi mà thôi, không ngờ đa phần
khách mời có mặt đều khá im lìm dè dặt, cho dù đã ngồi vào chỗ rồi
cũng chỉ khẽ khàng trao đổi với người quen bên cạnh ý kiến này nọ
về những bức tranh vừa ý với mình. Tất nhiên, qua ba ngày trưng bày
trước đó, cuộc bán đấu giá lần này đã đạt được mục đích thu hút sự
chú ý của các khách hàng lớn, không ít người trong số đó đến đây có
chủ đích hẳn hoi.
Nhân viên hãng đấu giá đón tiếp các vị khách có mang vé mời rất
lịch sự, dưới sự hướng dẫn của họ, Kỉ Đình chọn ngồi xuống một chỗ
tương đối chính giữa, thời gian chờ đợi cũng không đến nỗi quá dài.
Tiếng chuông báo khẽ vang lên, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu, căn
phòng đang râm ran tiếng ồn phút chốc đã lặng im hẳn, người chủ trì
buổi lễ của hãng đấu giá trước nhất giới thiệu sơ qua về các tác
phẩm có mặt trong buổi bán đấu giá lần này, đồng thời giới thiệu
với những người tham dự một số tác giả có tiếng, Kỉ Đình trông thấy
các vị họa sĩ dáng vẻ điềm đạm cao quý đứng dậy, khẽ cúi người cảm
ơn mà không nén nổi cảm giác thất vọng mỗi lúc một dầy thêm, trong
số đó không hề có Chỉ An.
Thường thì phần đầu của buổi đấu giá chưa xuất hiện những tác phẩm
quá nổi bật, chỉ là những bức bình thường, không thu hút được nhiều
sự chú ý, đối với hết thảy tác phẩm của các họa sĩ còn lại, Kỉ Đình
đều chẳng hứng thú là mấy, thế là cả buổi sáng trôi đi trong nỗi
thấp thỏm thất vọng. Buổi trưa chỉ nghỉ bốn mươi lăm phút, hãng đấu
giá chuẩn bị cho khách mời chút tiệc trà giản dị, gọn nhẹ, Kỉ Đình
thấy không ít người quanh anh chỉ dùng chút nước mát, ăn uống qua
loa, những nhân vật bình thường vẫn đình đám trong mọi lĩnh vực ấy,
lúc này đây lại nhẫn nại hiếm thấy, cứ như thể những đứa trẻ đợi
chờ từng món đồ chơi mình mê thích vậy.
Mấy năm gần đây, tiếng tăm của Chỉ An dần nổi lên như cồn, nhưng
nói cho cùng, cô vẫn chỉ là một cô gái trẻ, vậy nên Kỉ Đình biết
rằng, chắc chắn những tác phẩm của cô không thể là tiết mục cuối
cùng của nhà cái được. Ca đấu giá buổi chiều bắt đầu chưa được bao
lâu, Kỉ Đình đã nghe thấy người chủ trì đấu giá trên bục nói với
khán giả ở dưới, “Thưa quý ông, quý bà, tiếp theo đây sẽ là ba tác
phẩm của nữ họa sĩ trẻ tuổi nổi lên vài năm gần đây trong giới sơn
dầu toàn quốc - Cố Chỉ An, tác phẩm của quý cô Cố Chỉ An cách đây
không lâu đã từng được bán với giá rất cao tại buổi bán đấu giá quy
mô lớn của hãng Christie Hồng Kông. Phong cách và giá trị nghệ
thuật của tác phẩm này đã được giới truyền thông chuyên về nghệ
thuật trong nước quảng bá rộng rãi, ba bức tranh sơn dầu hôm nay
của cô cũng là những tác phẩm mà Cố Chỉ An rất ưa thích và tự mình
chọn ra, có thể coi là những tác phẩm xuất sắc, trước khi bước vào
phần trả giá, cho phép tôi được thêm vào một chút ngoài lề, tôi
nghĩ quý vị cũng sẽ thể tất, bởi hôm nay chúng tôi rất vinh dự mời
cô Cố Chỉ An tới dự buổi bán đấu giá này, xin mời cô Cố Chỉ
An...”.
Kỉ Đình nghe thấy tiếng rì rầm trao đổi mỗi lúc càng thêm ồn ào bên
tai, thế nhưng những thứ ấy có dính dáng gì đến anh đâu? Anh chỉ
muốn nhìn thấy cô thôi.
Lúc cô bước ra từ phía sau cánh gà, tiếng ù ù náo động trong tâm
trí Kỉ Đình đã át hết những câu chuyện trò bàn tán đột nhiên rầm rĩ
bên anh, anh cúi đầu, nhìn thấy những ngón tay mình vịn quá chặt
vào tay ghế đến nỗi trắng bợt cả ra.
Cô vẫn mang dáng vẻ ấy, cao ngạo, bất cần, đứng giữa bục muôn mắt
nhìn vào, hơi nhếch miệng cười, hệt như đứng ở ngay bãi cỏ đằng sau
nhà mình vậy. Khoảng thời gian vài năm đã xóa đi vẻ bỡ ngỡ và nổi
loạn trong mắt cô, tuy nét điên cuồng vẫn như xưa, nhưng cũng điềm
đạm hơn nhiều. Cô đứng đó, hệt như một bức tranh, chẳng trách ban
tổ chức lại nghĩ ra chiêu này, đúng là sự xuất hiện của cô đã thu
hút con mắt của hầu hết những người có mặt.
Thời gian của buổi đấu giá được sắp xếp tương đối chặt chẽ, người
chủ trì cũng không dài dòng nhiều lời, giới thiệu sơ qua vài câu là
chuyển sang trò chuyện trực tiếp với Chỉ An, “Tiểu thư Cố Chỉ An,
chúng tôi rất muốn biết, là một họa sĩ sơn dầu trẻ tuổi xuất sắc
trong nước, cô nghĩ sức hút chủ yếu để tác phẩm của mình lọt vào
mắt xanh của các vị nhân sĩ trong và ngoài nước nằm ở đâu?”.
Cố Chỉ An hơi nheo mắt nhìn người chủ trì, cười rạng rỡ, “Rất đơn
giản, trong số các cây cọ nữ của giới hội họa trong nước, những
người xinh đẹp hơn tôi thì vẽ không bằng tôi, những người vẽ hơn
tôi thì lại không xinh đẹp bằng tôi, chỉ thế thôi”.
Cả hội trường rộ lên tiếng cười, người chủ trì đấu giá trẻ tuổi
cũng không nhịn được cười, “Cố tiểu thư quả là cá tính đúng như
những lời truyền tụng, vậy thì đối với ba tác phẩm đưa ra đấu giá
hôm nay, cô đánh giá ra sao?”.
......................................................
Bạn đang đoc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
.........................................................
Với câu hỏi này thì cô nghĩ ngợi một hồi, “Trong ba bức tranh này,
tôi cho là có bức kỹ xảo tương đối thành thục, có bức thì bản thân
tôi lại ưa thích hơn cả”.
“Vậy thì, cô có thể tiết lộ một chút về bức mà cô ưa thích hơn cả
được chứ?”
Chỉ An điềm tĩnh nhún vai, “Tôi nghĩ bây giờ câu này nào có quan
trọng gì”.
“Thôi được, trước hết, mời quý vị chiêm ngưỡng bức sơn dầu Ngày
xuân theo phong cách lập thể của tiểu thư Cố Chỉ An, giá khởi điểm
là tám vạn nhân dân tệ, mỗi lần trả giá là năm nghìn nhân dân tệ,
bắt đầu đặt giá...”
Kỉ Đình nhồi ở dưới, lặng lẽ quan sát các bảng trả giá cứ nhấp nhô
lên xuống, khóe miệng Chỉ An vẫn thấp thoáng nét nửa cười nửa
không. Anh biết thừa rằng việc mời Chỉ An đến đây chẳng qua là mánh
lới của nhà tổ chức, thế nhưng cái mánh lới này quả thật quá khôn
ngoan. Trong lần bán đấu giá này có rất nhiều họa sĩ tên tuổi có
tác phẩm giá trị hơn hẳn của Chỉ An, thế nhưng những người mua
tranh góp mặt ở đây đa phần là đàn ông, có bao nhiêu người đã vô
thức giơ biển trả giá trước nụ cười thấp thoáng như không này của
cô? Bức tranh đầu tiên đã được tuyên bố bán với giá cuối cùng là ba
trăm bốn mươi nghìn tệ. Trong giới sưu tầm tranh, các tác phẩm sơn
dầu trong nước vốn không mấy được ưa thích, chân ướt chân ráo có
chút tăm tiếng như Chỉ An, dù đang độ nổi như cồn chăng nữa, mỗi
xăng-ti-mét vuông tranh bất quá cũng chỉ dao động trong khoảng trên
dưới một vạn tệ mà thôi, tác phẩm có kích thước khoảng 30x18
xăng-ti-mét như Ngày xuân này được bán ra với mức giá ấy, thực sự
khiến người ta kinh ngạc.
Thắng được bức tranh này là một vị nam giới vẫn còn trẻ, mặt mũi
sáng sủa, ăn mặc chải chuốt, trông rõ không phải là kiểu công tử
nhà giàu hay tuổi trẻ bồng bột “ngàn vàng đổ một trận cười như
chơi”, người chủ trì đấu giá nói chúc mừng anh ta, còn anh ta chỉ
nhìn Chỉ An mỉm cười bẽn lẽn ngại ngần, Chỉ An thì vẫn cái vẻ nhởn
nhơ như không, ánh mắt xa xôi, không rõ là đang nghĩ ngợi gì.
Bức tranh thứ hai là chân dung, được một vị nam giới trung niên ra
bề giàu có mua với giá ba mươi sáu vạn rưỡi, cái giá này đã vượt
qua cả tác phẩm của một họa sĩ nam trung tuổi theo phái kinh viện,
đã lăn lộn trong ngành sơn dầu suốt bao năm và mới giành được chút
tiếng tăm.
Lúc bức tranh thứ ba được mang ra, không ít người trong nghề có mặt
ở dưới đều ngỡ ngàng nhận ra rằng, so với hai bức vừa rồi, bút pháp
của bức này rõ ràng non nớt hơn nhiều, cấu tứ cũng lạ lùng, quan
sát kỹ càng mới thấy, bức tranh vẽ bầu trời buổi hoàng hôn ở góc
nhìn từ mặt đất ngước lên, vận dụng sắc màu cũng không phải tài
tình gì lắm. Kỹ thuật của hai bức vừa rồi tuy chưa đến mức toàn
thiện toàn mỹ, nhưng chí ít cũng khiến người ta cảm thấy tài hoa
của cô tràn trề, dào dạt, nếu so sánh với nhau, bức tranh với tên
gọi Tia nắng sớm của tôi này kém cỏi hơn nhiều, hơn nữa lại khiến
người ta thắc mắc không sao lý giải nổi, bởi những người có chút
kiến thức đều nhận ra, từ vị trí của bức tranh và góc độ của vầng
dương phía trời tây kia, đó chắc chắn là thời khắc trước khi mặt
trời lặn chứ không thể là buổi sớm mai được.
Đúng thế, không ai có thể hiểu nổi, ngoại trừ anh, chỉ có anh mà
thôi. Ngay lúc bức tranh ấy được trưng ra, Kỉ Đình đã cảm thấy máu
nóng trong toàn bộ cơ thể cuồn cuộn dâng lên, anh không bao giờ
quên buổi hoàng hôn ấy, cậu chàng Kỉ Đình mười bảy tuổi cùng cô bé
Chỉ An mười bốn tuổi nằm xoài bên nhau trên bãi cỏ ở góc trường,
cùng ngắm mặt trời lặn từng chút, từng chút phía trời tây, bóng tối
im lìm mà êm đềm vây bọc lấy họ. Cây đa già bên cạnh họ ngày hôm ấy
cũng đơm trái mang sắc màu tím đen, một cánh chim chẳng rõ tên cũng
vội vã bay trở về giữa ánh chiều tà còn rơi rớt, vầng mây ấy cũng
điểm xuyết một chấm hồng giữa nền tím rất nhạt, cô bé Chỉ An ngày
hôm ấy lần đầu tiên trở thành thiếu nữ, cô đã thẹn thùng tức tối
chạy vụt đi trước vẻ quan tâm ngờ nghệch của một cậu trai mới
lớn... Mười ba năm sau, cô mới nói, đó chính là tia nắng sớm của
cô.
Mọi người đều mải mê bàn tán về bức họa kỳ quặc ấy, ai còn để ý đến
một chàng trai đang lặng lẽ rơi lệ?
Lúc Kỉ Đình ngẩng đầu lên với vẻ mặt tỉnh bơ như không, mức trả giá
của Tia nắng sớm của tôi đã được đẩy lên tới hai mươi tám vạn tệ,
anh không chút do dự, đưa tay giơ biển trả giá lần đầu tiên. Tiếng
đọc giá của nhà cái vẫn vang lên đều đều, cuộc trả giá vẫn đang
tiếp tục, lúc mức giá đã vượt qua ba mươi vạn, chỉ còn trơ lại ba
người nãy giờ chưa chịu bỏ cuộc, khi chạm mức ba mươi hai vạn,
người đàn ông trung tuổi dáng vẻ giàu có cười lên ha hả, lắc đầu
làm bộ, rốt cuộc ông ta cũng là người khôn ngoan, biết tỏng là cho
dù cô nàng Cố Chỉ An này có làm người ta phải mê mẩn ngưỡng mộ đến
đâu đi chăng nữa, bức tranh bồng bột này cũng chẳng đáng từng đấy
tiền, như vậy, chỉ còn lại anh chàng kia và Kỉ Đình là vẫn cứng đầu
cứng cổ giành lấy bức tranh.
Lúc người chủ trì đọc giá ba mươi lăm vạn lần thứ nhất, phía dưới
xôn xao nhộn nhạo hết cả lên, rất nhiều người bắt đầu dáo dác ngó
hai anh chàng nọ, một kẻ trước sau đều giữ nụ cười chắc chắn quả
quyết, một kẻ ung dung điềm đạm như không, Chỉ An đứng trên bục, từ
lúc Kỉ Đình bắt đầu giơ biển lên, cô chỉ thờ ơ quan sát tất cả, như
thể đó chỉ là một màn kịch vui chẳng hề dính dáng gì đến
mình.
Khi biển giá trong tay đã rớt xuống, nhà cái đọc con số ba mươi tư
vạn, Kỉ Đình đã không còn nghĩ ngợi thêm nữa. Anh xuất thân là con
nhà giáo, chưa từng phải lo nghĩ chuyện cơm ăn nước uống, đến lúc
đi làm thu nhập rất khá, nhưng anh biết, mình cũng chẳng phải hạng
có tiền, so với những người có mặt ở đây thì đúng là quá ư nực
cười, thế nhưng anh cũng biết, rằng bức tranh ấy – anh bắt buộc
phải giành được.
Lúc giá đã lên tới ba mươi bảy vạn rưỡi, anh chàng kia quay lại tò
mò dò xét anh một lúc, đang tính giương biển lên lần nữa, một người
có vẻ là nhân viên phục vụ bước đến bên cạnh anh ta, cúi người nói
nhỏ mấy câu, anh ta lại quay đầu lại, lần này trong mắt thoáng vẻ
khác lạ, sau đó ngồi im một chỗ, không động tĩnh gì thêm.
“Ba mươi bảy vạn rưỡi lần thứ nhất, ba mươi bảy vạn rưỡi lần thứ
hai, ba mươi bảy vạn rưỡi lần thứ ba, chúc mừng quý ngài đây đã
giành được bức tranh Tia nắng sớm của tôi của nữ họa sĩ Cố Chỉ
An”.
Sau khi nhân viên phục vụ dẫn anh vào phía sau ký kết, “Giấy xác
nhận mua bán đấu giá”, giữa khung cảnh buổi đấu giá đèn đuốc sáng
trưng, mọi sự vẫn diễn ra đều đều, nhưng Chỉ An đã biến mất.
“Thưa tiên sinh, thủ tục của anh đã hoàn tất, khoản tiền đấu giá và
chi phí thủ tục phiền anh chuyển vào tài khoản chỉ định trong vòng
bảy ngày, các giấy tờ có liên quan và món đồ đấu giá, sau khi chúng
tôi hoàn thành kết toán sẽ gửi đến tận nơi cho anh. Xin được hỏi
anh có cần giúp việc gì nữa không?”.
“Tôi muốn biết, tác giả của bức tranh này – cô Cố Chỉ An - hiện giờ
đang ở đâu?”
“Cố tiểu thư? Cô ấy vừa rời đi rồi ạ.”
Kỉ Đình bước ra khỏi cổng khách sạn mới biết rằng trời đang mưa dữ
dội, vừa mới qua buổi trưa, vậy mà cơn mưa xối xả khiến trời đất
mang một màu âm u buồn thảm, anh đứng ở lối ra trước đại sảnh,
những giọt nước mưa liên tục bắn vào mặt anh. Người phục vụ ân cần
che ô cho anh, “Tiên sinh, có phải anh định ra ngoài, tôi có thể
gọi xe cho anh”. Đúng là anh định rời đi, nhưng phải đi đâu bây
giờ?
“Cảm ơn.” Anh mỉm cười với nhân viên phục vụ nọ, rồi bước ra ngoài,
người phục vụ che ô bị bất ngờ không kịp đuổi theo, chỉ trong chớp
mắt, cả người anh đã ướt rượt nước mưa. Một chiếc xe thể thao màu
xám bạc chạy vụt qua, bánh xe bắn tung nước mưa lên người anh, anh
đi lên trước vài bước, sau đó dừng lại, nhìn theo chiếc xe ấy càng
lúc càng nhỏ lại trong tầm mắt, rồi hoàn toàn bị nuốt chửng giữa
màn mưa.
Anh đứng trong mưa, chẳng mảy may nhúc nhích, nước mưa khiến mắt
anh nhạt nhòa đi, như thế anh sẽ không thể nhìn thấy người ngồi
trong xe lúc đi qua nhìn anh với ánh mắt như nhìn một thằng điên,
anh chỉ đợi chờ một hướng mà thôi, cho dù nơi ấy ngoài nước mưa
trắng xóa trời đất ra, chẳng có thứ gì khác.
Lúc chấm nhỏ màu xám bạc ấy dần dà rõ rệt hơn, sau đó lại áp sát
ngay cạnh anh, anh đã bắt đầu tin đó chỉ là ảo giác. Kính cửa xe
kéo xuống, người bên trong xe lặng im nhìn anh qua màn mưa. Từ nhỏ
đến lớn, anh đều chỉ có một bộ dạng ăn mặc sạch sẽ, tươm tất tề
chỉnh, đến cô cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng lướt thướt đến thế
này, từ đầu đến chân dính mưa không sót một chỗ, chỉ có đôi mắt vẫn
trong trẻo, sáng láng như vậy. Buổi tối trước ngày cô rời đi, cặp
mắt ấy vẫn còn kề sát cô, cô vẫn nhớ hàng mi rợp như chiếc quạt ấy
khẽ khàng cọ vào má cô, ngứa ngứa, mang theo cả hơi thở ấm nồng của
anh.
Khi ấy anh bảo với cô, “Hòn đảo ấy vẫn luôn ở đó”
Cô đã từng tin vào điều ấy.
“Chắc em nghe kể về Atlantis rồi nhỉ, Chỉ An. Đó là hòn đảo rộng
lớn nhất thời cổ xưa, thế mà chỉ trong một ngày một đêm thôi, nó đã
chìm xuống tận đáy sâu Đại Tây Dương đầy kì bí. Nó cứ lặng lẽ ở
dưới đáy biển vài nghìn năm ròng, hết thảy các nền văn minh đều có
thể biến mất, nhưng vĩnh viễn không bao giờ có thể biến thành nước
biển được.”
“Chẳng nghĩa lý gì cả”.
Cô đưa anh về tới khách sạn anh đang ở, “Về đi, rồi tiếp tục đóng
vai con ngoan trò giỏi. Phải rồi, đưa số tài khoản của anh cho em,
tiền trả bức tranh đấy ít ngày nữa em sẽ gửi vào tài khoản cho
anh”.
Anh không hề nói cho cô biết, anh không thể trở về nữa rồi.
“Anh không trả lại bức tranh ấy cho em đâu. Tia nắng sớm của tôi,
kỉ niệm ấy không phải của riêng một mình em.”
Chỉ An bật cười, vẻ vô cùng giễu cợt.
“Hồi trước anh chỉ luôn nghĩ rằng em không tin anh, hóa ra em không
tin cả chính em nữa, em không tin rằng em có thể được hạnh phúc”,
Kỉ Đình nói năng gay gắt hiếm thấy.
“Xuống xe.” Cô không thèm đếm xỉa đến việc ngoài trời đang mưa xối
xả, nghiêng người đẩy cửa xe.
Kỉ Đình vẫn nhìn cô đầy nhẫn nại, không mảy may lay chuyển. Cô bỗng
nổi giận đùng đùng, đẩy anh một cái thật mạnh, “Tôi bảo anh cút
xuống khỏi xe cơ mà”.
Anh vẫn im lìm ngồi nguyên một chỗ, mặc kệ cô xô đẩy điên cuồng,
đến lúc cô yếu ớt vô lực, anh ôm choàng cô thật mạnh vào lòng.
Người anh vẫn ướt rượt nước mưa, chỉ qua một lần áo mỏng manh,
chẳng mấy chốc cô cũng bị thấm ướt hết cả, giống hệt như hết thảy
hồi ức của họ vậy, ẩm ướt, dấp dính, vấn vít không rời.
Chiếc điện thoại trong túi quần anh bỗng nhiên rung dữ dội đúng lúc
hai người ôm sát nhau, anh rờ rẫm lấy ra nghe, giọng Lưu Lý Lâm ở
đầu dây bên kia mệt mỏi vô chừng, “Chỉ Di lại phải nhập viện rồi,
mấy hôm liền cô ấy không nuốt được gì hết, ăn vào rồi lại nôn hết
ra”.
“Cậu biết rồi còn gì, tớ không giúp được cô ấy.”
“Ai cũng không giúp được cô ấy.”
Anh dập máy, nỗi buồn bã không gì che dấu nổi. Chỉ An giằng ra khỏi
vòng tay của anh, nặng nề tựa người vào chiếc ghế trước vô lăng,
“Chỉ Di... chị ấy bị làm sao à?”.
Anh gật đầu, không muốn dối gạt cô, “Sức khỏe cô ấy vốn đã chẳng ra
gì rồi, bây giờ càng lúc càng suy nhược, nếu cô ấy không chịu buông
tha chính mình, thì chẳng ai làm được gì cả”. Lời anh vừa buông ra,
bàn tay Chỉ An đã đặt lên tay anh, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ
chủ động nắm tay anh như thế.
“Em có biết chuyện về Atlantis, đến tận bây giờ cũng chưa ai chứng
minh được là nó có tồn tại. Nếu nó đã chìm xuống rồi, vậy tốt nhất
cứ vĩnh viễn nằm lặng giữa nước biển như vậy đi.”
Anh hiểu rõ ý tứ của cô, chầm chậm buông khỏi tay cô, cười nhạt,
“Không ai có quyền áp đặt anh phải sống ra sao, kể cả em”.
Cả hai tay cô đều đặt lên vô lăng, cô chăm chú ngắm nhìn màn mưa
ràn rạt trước mắt mình, một hồi lâu, cô mới nghe thấy tiếng anh mở
cửa xe.
Trước khi anh rời đi, cô nói, “Đưa em đi thăm chị ấy đi”.
Lúc bọn họ về đến bệnh viện Chỉ Di đang nằm, đã là chiều ngày hôm
sau, đây cũng là chỗ làm việc của Kỉ Đình. Khi Chỉ An đẩy cửa phòng
bệnh, anh cảm thấy bàn tay cô run rẩy, sau khi bỏ nhà ra đi hồi
mười tám tuổi, cô chưa từng quay trở lại chốn xưa, cũng chưa từng
gặp lại Chỉ Di và mọi người trong nhà lần nào. Anh cố gắng nắm chặt
bàn tay kia của cô, nhưng chỉ bị cô lạnh nhạt giằng ra, xa cách,
đây chính là thái độ duy nhất mà cô biểu hiện với anh trên suốt cả
đường đi.
“Em muốn một mình em gặp chị ấy thôi”, Chỉ An nói.
Trong phòng bệnh, ngoài Chỉ Di đang nằm trên giường truyền nước ra,
chẳng còn bóng dáng ai khác, không biết tại sao, Chỉ An cảm thấy
mình thở phào một cái, cô rón rén bước lại, ngồi xuống bên cạnh Chỉ
Di, ngắm nhìn con người trên giường bệnh kia, bỗng dưng hít một
hơi, người lạnh toát. Trong cái đêm từ biệt cách nay chín năm, Chỉ
Di cũng không đến nỗi khiến cô phải kinh hoàng như lúc này, hai mắt
Chỉ Di nhắm nghiền, gầy mòn xơ xác đến mức không còn nhận ra nổi,
hệt như một đóa hoa vốn phải bừng nở cuối cùng lại thốt nhiên héo
tàn. Bỗng Chỉ An nhớ tới một dung nhan khô kiệt khác trên giường
bệnh, nỗi sợ hãi không gì tả nổi khiến cô như rơi tõm xuống hố
băng, vì sao cứ từng người từng người một đều phải rời bỏ cuộc đời
trước mắt cô như vậy chứ? Đến cả Chỉ Di - người mang lại cho cô
chút tình thân duy nhất trên đời cũng không thể tránh khỏi?
Ngón tay cô khẽ khàng chạm vào mu bàn tay gầy guộc, cắm đầy kim
truyền của Chỉ Di, rồi vội rụt lại, chầm chậm bám vào chiếc ga
giường trắng toát bên cạnh cô. Không ai gây ra chút tiếng động,
trong phòng bệnh chỉ trơ lại tiếng thở yếu ớt dường như không thể
nghe thấy của Chỉ Di.
Cuối cùng Chỉ Di cũng tỉnh dậy.
Họ không do một mẹ sinh ra, thế nhưng bao nhiêu năm qua, cả hai vẫn
luôn coi nhau như người thân thiết, gắn bó máu thịt nhất với mình,
thứ cảm ứng ấy như thể sinh ra đã có sẵn rồi.
“Ai đấy?” Chỉ Di yếu ớt hỏi.
Chỉ An không đáp lời.
“Chỉ An, là em phải không?” Chỉ Di khẽ mở mắt, hơi nhoẻn miệng
cười, “Chị lại vừa mơ thấy em đấy. Em nói xem, bao nhiêu năm bọn
mình không gặp nhau rồi nhỉ?”.
Một giọt nước lạnh ngắt rơi trên bàn tay Chỉ Di, cô nhắm nghiền
mắt, thoắt đã lại mở ra, một bàn tay sờ soạng theo bản năng, khẽ
khàng chạm vào một bàn tay khác.
Chỉ Di đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay ấy, những giọt lệ cũng bắt
đầu rớt ra từ khóe mắt tưởng chừng đã khô cạn của cô, hai người
không nói một câu, cuối cùng, tiếng nấc nghẹn âm thầm của Chỉ Di đã
dần trở thành nức nở, cô dường như nghe thấy được cả tiếng thổn
thức nhỏ nhoi câm nín của Chỉ An.
“Cuối cùng anh ấy cũng tìm thấy em rồi”. Chỉ Di định nhoẻn một nụ
cười, nhưng cuối cùng không thể làm nổi. Nói xong câu ấy, cô mới
phát hiện ra bàn tay đang nắm chặt kia đã rụt lại, cô vội vã đưa
tay ra nắm lấy.
“Chỉ An, em đừng đi.” Chỉ Di qua một trận ốm bệnh liên miên chẳng
hiểu lấy đâu ra sức lực như thế. “Chỉ An, bất kể hai chúng mình có
phải chị em sinh đôi hay không, em vẫn là em gái duy nhất của chị.
Từ bé em đã là một đứa trẻ đơn độc, trước đây chị không hiểu tại
sao, nhưng vẫn luôn mong rằng sự chăm sóc của chị sẽ khiến em vui
thêm một chút, em ra đi bao nhiêu năm ròng, là bấy nhiêu năm chị
ngóng trông em về. Nếu nói chị không thương em, đến chính chị cũng
không tin được. Thế mà giây phút vừa rồi, chị lại hy vọng chị chỉ
gặp lại em trong mơ thôi. Có phải chị quá ích kỷ không?”
“Chị yên tâm, em chỉ muốn về xem chị thế nào thôi, chị không sao
rồi, em đi đây.” Đây là câu đầu tiên Chỉ An thốt ra trong phòng
bệnh.
Chỉ Di khe khẽ lắc đầu, “Không ích gì đâu, Chỉ An. Em nghĩ là em ra
đi, anh ấy sẽ ở lại hay sao? Không đời nào. Huống hồ cho dù anh ấy
có ở lại thật, trái tim cũng theo em bỏ đi mất rồi. Cũng giống như
những ngày không có em, chị chưa từng thấy anh ấy tươi cười bao
giờ. Chúng mình là chị em ruột, cùng nhau lớn lên, em xinh đẹp hơn
chị, thông minh hơn chị, bạo dạn liều lĩnh hơn chị, cái gì cũng
giỏi hơn chị, chị đều không để tâm. Hồi còn nhỏ, cái gì em cũng
thích tranh giành với chị, mẹ mua cho chị kẹo mút, mua cho em một
cây, nhưng em không thèm, em nằng nặc đòi cây của chị, vào học cấp
một, bố mua cho mỗi đứa một cái cặp sách, của chị màu đỏ, của em
màu xanh da trời, rõ ràng em ghét màu đỏ, nhưng nhất quyết đòi đổi
với chị, chị đều nhường em, cái gì chị cũng cho em được, thế
nhưng...”.
“Phải, cái gì chị cũng nhường em hết, là bởi vì cái gì chị cũng có
hết rồi, nên mới bảo là không tranh giành. Em đổi được cặp sách với
chị, giành được kẹo mút của chị, thế nhưng em không giành nổi cái
làm em thèm muốn nhất, em không có mẹ, bố em không yêu em, cứ cho
là cái gì em cũng tốt hơn, giỏi hơn chị, cũng có ích gì đây, bọn họ
đâu có yêu thương em.” Chỉ An không biết tại sao mình lại nói ra
những lời này, bao nhiêu năm đã trôi qua, cô ngỡ mình không còn bận
tâm đến chuyện ấy nữa rồi. Rõ ràng cô chỉ muốn về thăm Chỉ Di một
chút, thế nhưng mấy câu nói của Chỉ Di vô tình đã đụng đến nơi chốn
đớn đau cô giấu kỹ trong lòng.
“Em có Kỉ Đình yêu em đến thế. Thứ chị khát khao nhất trên đời, em
với tay ra là có. Trước nay hễ em không hài lòng là có thể cao chạy
xa bay, chị thì sao? Em đã bao giờ nếm thử cảm giác vĩnh viễn chìm
giữa bóng đêm chưa, không nhìn thấy tất cả xung quanh, những thứ dù
đẹp đẽ đến đâu cũng chẳng có sắc màu, chẳng ấm lạnh gì, thứ cảm
giác tuyệt vọng ấy em đã thử bao giờ chưa? Chưa, đúng không, đất
trời của em rộng lớn bao la, có thể sống vui tươi thỏa thích, nếu
không có anh ấy, em chỉ tiếc nuối thôi, thế nhưng nếu không có anh
ấy, chút mong đợi cuối cùng của chị cũng không còn nữa. Tại sao em
lại quay về chứ, Cố Chỉ An? Em có biết không, chị chỉ hận rằng sao
trên đời này lại có em!”
Chỉ Di khóc nấc lên thành tiếng, cô vốn là người hiền lành, đây là
những lời cô chưa từng nghĩ sẽ nói ra thành lời, thế nhưng mỗi ngày
mỗi đêm trôi qua, chúng dồn nén trong lòng cô, giày vò dằn vặt cô,
giờ đây, cô đã có thể khóc lóc mà nói ra với em gái mình, “Chị chỉ
hận rằng sao trên đời này lại có em”. Lời nói đã dứt, nước mắt của
cô cũng tạnh ráo, cảm giác thư thái biết bao, xưa nay cô chưa từng
nhẹ nhõm như thế này.
Một hồi lâu, Chỉ An không nói năng gì, dường như đã tan vào bầu
thinh lặng bốn bề.
“Em chưa bao giờ tranh giành anh ấy với chị!” Cuối cùng Chỉ An cũng
giằng tay ra khỏi bàn tay của Chỉ Di, vẻ mỏi mệt chưa từng thấy.
“Chỉ cần hai người bằng lòng là có thể sống với nhau trọn đời, có
điều người đâu phải đồ vật, em không thể quyết định thay anh
ấy.”
“Chỉ An, đừng có nói như thế, cái chị cần đâu phải thứ “nhường” của
em, em cũng hiểu rõ anh Kỉ Đình còn gì, cứ cho là em có lòng muốn
đi theo anh ấy, chưa chắc anh ấy đã vứt bỏ tất cả mà ra đi đâu.”
Cảm nhận được một nét lặng lẽ vụt qua của Chỉ An, Chỉ Di thốt nhiên
cười, “Chi bằng chúng ta đánh cược một phen”.
...
Bên ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân cùng tiếng trò chuyện lộn
xộn, xì xầm, loáng một cái, Uông Phàm và Cố Duy Trinh đã đẩy cửa
bước vào, Kỉ Đình cũng theo ngay phía sau, chỉ thấy Chỉ Di nước mắt
tèm lem cùng Chỉ An không rõ thái độ gì.
“Chỉ An, con về rồi đấy ư? Hai chị em làm sao thế hả?” Bất ngờ
trông thấy cô con gái thất lạc lâu ngày, Cố Duy Trinh cũng không rõ
cảm giác của mình ra sao nữa, có lẽ có phần mừng vui, thế nhưng
trong đó cũng đan xen quá nhiều phần ngần ngại, thêm cả chút kinh
ngạc.
Chỉ An liếc nhìn ông, không nói năng gì, chỉ sượt qua người đi ra.
Uông Phàm vội vã chạy vào bên giường Chỉ Di, trông thấy con gái
khóc không thành tiếng, bà xót con lập tức nghiến răng gọi giật
người vừa bước ra đến cửa kia lại, “Cố Chỉ An, cuối cùng phải thế
nào mày mới chịu buông tha cho chúng tao?”.
Tay Chỉ An nắm chặt lấy nắm đấm cửa, hít một hơi, rồi lại thu tay
về, “Bà nói đúng đấy, tôi dựa vào cái gì mà buông tha cho các người
chứ?”.
Uông Phàm tức đến nỗi mặt thoắt trắng bệch, “Mày có thể hận chúng
tao, nhưng Chỉ Di có lỗi gì với mày, mày đã hại con bé đến mức
không nhìn thấy gì, nếu đã đi rồi, sao còn quay trở lại?”.
Chỉ An nhìn Cố Duy Trinh lúc này đang im ắng, tất cả mới buồn thảm
làm sao. “Tôi hận các người, thế thì đã sao?”
“Mày hận chúng tao? Hay dở gì thì chúng tao đã nuôi mày khôn lớn,
còn mẹ ruột của mày, nó còn chẳng thèm nhìn đến mày! Bây giờ mày
còn trẻ, còn xinh xẻo, vênh váo, đàn ông vẫn còn lượn lờ xung
quanh, thế nhưng đừng có đắc ý sớm quá, ngày xưa Uông Minh cũng như
mày, cuối cùng thì sao đây, đến lúc chết rồi cũng chẳng ai đưa
tiễn!” Uông Phàm ôm lấy Chỉ Di, nói với Chỉ An xong liền quay sang
Kỉ Đình, “Cậu cũng hồ đồ quá thể, cái con người đang nằm trên
giường bệnh đây, hồi còn nhỏ cậu cứ luôn miệng hứa hẹn là sẽ chăm
sóc cả đời đấy, thôi thì bỏ qua, còn bây giờ cậu vì cái con hồ ly
tinh này mà vứt bỏ cả bố mẹ mình, bố cậu tức giận đến nỗi bệnh cao
huyết áp tái phát, mẹ cậu thì ngày ngày khóc ròng ở nhà, cậu đã
biết chưa, có giỏi thì cậu cứ theo nó đi, xem kết cục ra làm
sao?”.
Chỉ An lấy hết sức kéo cửa ra, lần đầu còn quên không vặn nắm đấm
cửa, cô nói với Kỉ Đình còn đang sững sờ như trời trồng, “Bà ta nói
phải đấy, cũng được, tôi cho anh hai con đường, hoặc là đừng có hồ
đồ nữa, ở lại mà sống tử tế đi, hoặc là vứt bỏ tất cả đi theo tôi,
từ giờ trở đi không quay lại nữa, xem cuối cùng kết cục anh ra làm
sao”.
Cô không chờ anh trả lời, một mình xăm xăm lao xuống cầu thang, lúc
ra đến cổng bệnh viện, Chỉ An ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ sợ rằng
mình sẽ rơi nước mắt.
Mặt trời sắp lặn xuống sau rặng núi, lại một buổi hoàng hôn nữa,
phía sau hoàng hôn kia là đêm tối đằng đẵng. Người cô chờ đợi có
thể sẽ đuổi theo cô, có thể không.
Chỉ An dừng bước, nhắm mắt, dường như quay trở lại cái ngày của
nhiều năm về trước, tịch dương cũng vành vạnh như vậy, cô gái giật
mình tỉnh dậy từ giấc mơ trưa ngồi ngẩn ngơ một mình trong góc nhỏ
bí mật, rơi nước mắt nhìn bóng tối đang dần ùa tới, rồi cô nghe
thấy một giọng nói vang lên, “Có anh ở bên cạnh đây, em không phải
sợ gì cả”. Lúc này cô mới nhận ra vừa rồi mình đi vội như vậy là vì
không dám quay đầu lại, sợ rằng vô tình quay lại, sẽ không bao giờ
tìm thấy những tháng ngày hoa niên xưa cũ nữa.
Vĩ Thanh
Anh đã hỏi tôi rất nhiều, vì sao ngày ấy, tôi lại bắt anh phải lựa
chọn.
Vì sao ư? Câu hỏi ấy tôi cũng đã từng thử đặt ra.
Chỉ Di nói, “Hầu hết những câu hỏi tại sao, cũng giống như chị em
chúng ta đến ngày hôm nay vậy, chị cũng không thể trả lời được, chỉ
vì một người con trai, rốt cuộc có đáng hay không? Chỉ An, kể cả
lúc chị thấy hận em nhất, buổi đêm trước khi nhắm mắt lại, chị vẫn
luôn nhớ em là em gái chị. Vậy thì cứ coi như đặt cược một nguyên
do cho chính em đi, còn đặt cược một cơ hội cho anh ấy, em không
dám hay sao?”. Trước nay tôi chưa từng thấy Chỉ Di quyết liệt đến
thế.
“Thế còn chị, chị đặt cược cái gì?” Lúc bấy giờ tôi hỏi.
“Chị đánh cược rằng lòng chị sẽ nguội lạnh từ đây.”
Tôi không biết cuối cùng chúng tôi ai thắng ai thua nữa.
Liệu trên thế gian này có hòn đảo nào không bao giờ chìm đắm hay
không?