Buổi tối, lúc quay trở lại chỗ ma mị ấy, bản thân Kỉ Đình cũng cảm
thấy đang làm việc gì vụng trộm xấu xa lắm. Phía sau quầy bar không
có bóng dáng cô, anh cứ ngỡ mình lại một lần nữa công cốc, nhưng
vừa quay đầu, anh đã nhìn thấy ngay, dưới ánh đèn lấp loáng nhập
nhọang là dáng hình lắc lư nhảy nhót ấy, vẻ lôi cuốn biến ảo, thu
hút hết thảy mọi người. Xung quanh cô chốc chốc lại vang lên tiếng
huýt sáo, một anh chàng trẻ tuổi càn rỡ còn áp sát vào nhảy cùng
cô, động tác càng lúc càng điên cuồng nóng bỏng. Anh chàng nhảy
nhót quên mình, hai tay ngông cuồng manh động, ôm quàng lấy eo cô,
sờ sọang.
Chỉ An nhắm mắt lại, phóng túng cười vang, gương mặt xinh đẹp tới
mức khiến người ta phải đắm chìm không sao cưỡng nổi, đúng vào
khỏanh khắc cô mở choàng mắt, đôi cánh tay vẫn choàng ở eo cô đột
ngột buông lơi, đang ngạc nhiên, cô trông thấy anh chàng đứng trước
mặt lảo đảo lùi về phía sau, mặt mũi tức tốidõi mắt ra phía sau
lưng cô. Cô ngoái đầu lại, trông thấy Kỉ Đình, bất giác bật
cười.
Anh không nói năng gì, kéo phăng cô đi. Cô không giãy giụa mà chỉ
cười man dại, mặc kệ anh dắt đi. Anh chàng kia nào chỉ để yên, liền
lách người chặn ngay trước mặt, nhìn chăm chăm vào Kỉ Đình, “Anh
làm thế này hay gớm quá nhỉ?”.
Kỉ Đình im lặng, cứ thế kéo tuột Chi An đi tiếp như không nghe thấy
gì. Anh chàng kia giận dữ nói, “Thế này là thế quái nào, Chỉ An, nó
là thằng nào?”.
Chỉ An hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn Kỉ Đình, khoé môi nhếch lên,
“Phải rồi anh là thằng quái nào?”.
Đôi má cô ửng đỏ, trên mũi lấm tấm vài giọt mồ hôi, vẻ mơn mởn
thanh xuân mê hoặc lòng người, Kỉ Đình nhìn cô, “Chỉ An, em uống
nhiều quá rồi, đi về với anh”.
“Đi về, về chỗ nào cơ?” Cô vẫn cười cười.
“Chỗ nào cũng được, cứ đi theo anh.”
Chỉ An hơi nheo mắt lại, còn chưa kịp nói năng gì, cô đã bị anh
chàng kia xoay sang một bên, “Chỉ An, nếu phải đi thật, thì cũng
phải cho anh một lý do thuyết phục chứ”.
Chỉ An cười nhạt không nói, cô phục vụ mà Kỉ Đình đã quen mặt vội
vã lao đến giải vây, “Mọi người đừng có nóng, thế này đi, Tiểu
Nguyên, biết rõ tính nhau rồi, tối nay cứ để Chi An đi, anh này là
người nhà của cô ấy, Chi An uống với anh một ly, coi như cho qua
việc này, được không?”.
Anh chàng tên gọi Tiểu Nguyên kia hừ một tiếng, làu bàu hồi lâu,
cuối cùng cũng mở miệng, “Anh thây kệ, Chỉ An, nếu là người nhà của
em thật, coi như anh bỏ qua”. Chỉ An chẳng nói năng chi, cô phục vụ
kia mau mắn bê từ quầy bar ra một ly rượu, chẳng nhiều nhặn gì, chỉ
chưa đến một nửa vại bia loại nhỏ, xem chừng là cố tình bảo vệ Chỉ
An. Chỉ An thuận tay đón lấy ly rượu, chẳng thèm đếm xỉa gì bập lên
miệng ngay. Rượu còn chưa kịp chạm môi, đã bị một bàn tay giật ra,
Kỉ Đình cầm lấy ly, bình tĩnhnói với anh chàng kia, :Xin lỗi nhé,
ly này để tôi uống thay cô ấy”.
Chỉ An còn chưa kịp ho he gì, anh đã ngửa mặt lên uống sạch, một
hơi. Anh nấc một cái, nhưng cũng vẫn nuốt xuống ngon lành, sau đó
đưa lại cái ly cho cô phục vụ, rồi tiếp tục cắm đầu cắm cổ lôi Chỉ
An đi.
“Gượm đã” Chỉ An dừng bước , quay đầu lại gọi giật cô phục vụ đang
dợm quay về phía quầy bar, khẽ giọng hỏi, Lục Lộ, rượu gì thế
này?”.
Cô phục vụ tên Lục Lộ ấy làm mặt vô tội, “Rượu trắng Hoành Thuỷ 63
độ đấy”.
Kí Đình còn đang đi đằng trước , nắm tay Chỉ An, bước chân vội vã
gấp gáp. Lúc vào trong thang máy, Chỉ An nhìn thấy hơi rượu đã bốc
lên khắp người anh, gương mặt bấy nay trắng trẻo đỏ gay đến kỳ lạ.
Rượu trắng Hoành Thuỷ 63 độ… Cô thấy tức cười quá thể, cái trò tai
ác này chỉ có Lục Lộ mới bày ra nổi, môt nửa ly bé xíu như thế,
uống ực một hơi, đến cả Chỉ An cũng tuý luý một trận, huống hồ là
Kỉ Đình chưa từng đụng hơi rượu. Cô hơi tò mò, không biêt men rượu
này sẽ thiêu đốt một con người ra nông nỗi nào nữa.
Thang máy dừng lại ở tầng ba, cửa mở ra, co người bước vào, Kỉ Đình
xông ra khỏi thang máy, tay vẫn nắm chặt lấy Chỉ An. Chỉ An nhìn
cửa thang máy đóng lại đằng sau, nhơn nhơn bảo, “Anh đưa tôi đi đâu
thế hả?”.
“Về nhà”. Anh dừng bước , ngoái đầu nhìn cô.
Trước mặt anh có phải đường cái đâu , là hành lang của dãy phòng
riêng đấy ạ.”
Bàn tay kia của anh cũng tóm chặt lấy Chỉ An, anh cất lời, chắc
chắn mà thật thà, “Chỉ An, em uống quá chén rồi đấy!”.
“Thật sao?” Chỉ An nhìn anh cười, anh thì trịnh trọng gật
đầu.
Trước cửa thang máy là một sảnh nhỏ có quầy tếp tân của tầng
Karaoke, ở dãy hành lang cách đó không xa, thấp thoáng có tiếng
nhạc vọng ra từ các căn phòng riêng, ngân nga dặt dìu, khi vút cao
khi xà thấp, cô gái ở quầy lễ tân vận áo xường xám tím đang cúi đầu
không biết xem xét gì, thảng hoặc có nhân viên phục vụ bước qua,
chẳng ai them liếc họ lấy một cái, ở chốn này, tối nào chẳng như
tối nào, những việc thế này vốn chẳng còn gì lạ lẫm.
Chỉ An tựa người vào bức tường bên cạnh, đăm đăm nhìn anh, vẻ rất
hứng thú, đôi bàn tay anh vẫn bám chặt lấy bàn tay trái của cô, cô
tựa người về phía sau, anh bị kéo theo bất ngờ, liền lảo đảo ngã
người về phía cô, cũng may là chống kịp tay vào tường, hơi thở của
cô phả thẳng vào mặt anh.
Kiểu này không ổn rồi. Anh ý thức được sự tình rất nhanh, liền
tránh khỏi cô, cố đứng cho vững, nhìn thẳng vào người trước mặt.
Gương mặt cô thấp thoáng như gần như xa, chỉ riêng đôi mắt, sang
đến bất ngờ.
“Tuy là tôi say rồi, nhưng có gì anh cứ nói đi”
Không hiểu sao, đôi môi của cô khẽ run rẩy.
Kỉ Đình cúi đầu nhìn cô, đượm chút vẻ hồ hoặc, “Chỉ An, tại sao em
phải như thế?”.
“Thế nào?”
Anh cụp mắt xuống, gắng nghĩ ngợi cho thong, chẳng mấy chốc, trong
đầu chỉ còn xót lại cảnh tượng cô với gã trai nọ quấn lấy nhau nồng
nhiệt, nỗi tức giậ của anh bỗng trở lên gần gũi và rõ ràng.
“Tại sao em phải như thế!” Anh xưa nay chưa bao giờ ăn nói mạnh
miệng như vậy, nhưng từ bao lâu nay, câu hỏi ấy cứ triền mien thiêu
đốt anh.
Nhưng cô hiểu, “Anh chẳng có tư cách gì quản lý tôi cả”.
“Đương nhiên là có!” Anh cao giọng phản bác, bàn tay đang nắm lấy
tay cô ngang ngược ép vào trước ngực, hơi thở dường như cũng điên
loạn hệt nhịp tim.
“Ha !” Cô cười lớn, “Lại thuyết giáo, tôi ghét nhất cái mớ triết lý
đấy của anh”.
“Chẳng làm cách nào khác được.”
Chỉ An bướng bỉnh hơi ngẩng đầu lên, vừa hay chạm vào mặt anh, anh
ào đến mãnh liệt quá, va vào cô đau điếng, hơi rượu nồng nặc ào ạt
xộc vào miệng cô, quấn quýt không rời. Cô không cam tâm, nghiến
răng nghiến lợi cắn vào đầu lưỡi anh, không đủ để chảy máu, nhưng
đủ làm anh đau. Bọn họ là vậy, cứ luôn làm kẻ kia đau đớn. Anh run
lên, rồi tiếp tục để mặc mình trôi trong cơn say, “Chỉ An, anh thấy
lảo đảo..”. Khoảnh khắc ngắn ngủi rời nhau ra, anh rì rầm bên khoé
môi cô, “Cứ như đi trên mây ấy, chỉ sợ bị rơi xuống…”.
Cô nhắm mắt lại, nghiêng về phía sau mà cười.
Anh cứ thế hôn cô, xuống đến phía dưới cổ, rồi vùi mặt vào đó, làn
da anh nóng bừng áp sát bên cổ cô trần trụi, dần dà không thấy động
tĩnh gì nữa, sức nặng cơ thể anh càng lúc càng đè nặng lên cô, “Ơ
kìa…”. Chỉ An ngước lên nhìn trần nhà, đành phải đưa tay đỡ lấy anh
bình thường trông anh thanh mảnh vậy, không ngờ lại nặng đến thế
này.
Cô gắng sức nhìn sang cô tiếp tân nãy giờ nhòm trộm nhưng lúc này
đang giả bộ lẩn mẩn tính tiền, nói, “Cái gì chị cũng thấy rồi,
phiền chị, tìm người giúp tôi môt tay với”. Người kia sực tỉnh,
nháy mắt đã có một nam phục vụ lập bập chạy tới. Chỉ An cùng với
anh ta dìu anh chàng Kỉ Đình đầu óc lơ mơ sang chiếc sofa đối diện,
“Phiền anh lấy giúp tôi ly nước”, cô nói.
Người phục vụ gật đầu, đang dợm bước đi, anh chàng Kỉ Đình nhắm mắt
nãy giờ bỗng giơ tay bám chặt lấy tay áo anh ta, “Chỉ An, em lại
định đi đâu thế?”. Anh kia còn dung dằng chưa biết alm2 thế nào, cứ
đứng tần ngần khó xử. Chỉ An cũng mặc kệ, chỉ cười sặc sụa không
dứt. Thế mà hai tay của con ngừoi say khướt kia cũng chẳn hay biết
gì, anh phục vụ vất vả một hồi, cuối cùng cũng thoát ra được, đi
rót một cốc nước lọc đung như Chỉ An dặn. Chỉ An thấm nước vào tay,
vỗ vỗ mặt Kỉ Đình, “Kỉ Đình, cái đồ hao săc này, dậy mau!”. Dưới
mấy cái vỗ mặt bồm bộp của Chỉ An, Kỉ Đình khó khăn lắm mới mở mắt
ra được, lơ mơ cực độ, “Ở đâu thế này?”. Anh từ từ chống người ngồi
dậy, thấy trong bụng cồn cào, rồi bụm miệng lại , nhằm thẳng hướng
nhà vệ sinh bên cạnh mà lao đến.
PhảI mười phút sau anh mới quay lại, vẻ đỏ gay trên mặt đã bớt đi
nhiều, nhưng lại hiện rõ nét mệt mỏi, trên mặt và rìa tóc vẫn còn
đọng nước. Trông thấy Chỉ An ngồi trên sofa, mặt mũi cáu kỉnh, anh
cảm thấy hai bên má nóng bừng, nhưng vẫn khấp khởi mừng vui, “Em
chưa đi à?”. Anh không dám nhìn đôi môi mơn mởn khác thường của
cô.
“Tôi định đi rồi, nhưng lại sợ anh làm trò xằng bậy với anh phục
vụ, thật không ngờ anh có sở thích kỳ quặc thế.”
“Đừng nói nhảm”. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cặm cụi uống hết côc
trà nóng mà anh phục vụ đã để sẵn trên bàn, dòng nước ấm áp trôi êm
ái xuống cổ họng, dạ dày rỗng không đau thắt bỗng chốc dễ chịu hơn
nhiều, thế nhưng đầu anh vẫn nặng trình trịch, con tim cũng chẳng
chịu yên.
“Tôi phải đi đây.” Chỉ An vỗ đầu gối đứng dậy.
“Đi? Đi đâu cơ?” Anh kinh ngạc, nắm chặt lấy tay cô, cô giằng ra,
anh lại nắm chặt.
Trong ánh măt của anh thoáng vẻ đau đớn, vẫn không chịu buông tay,
cứ bướng bỉnh nhìn cô mãi
Cái kiểu giằng co trong im lặng này khiến lòng dạ Chỉ An bỗng rối
bời, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.
“Anh muốn làm gì ư? Chỉ An, đừng có nói với anh là em không biết.”
Anh nói bình tĩnh là thế, vậy mà trong giọng điệu lại đượm nỗi bi
ai. “Bởi vì em biết tỏng mọi thứ rồi, nên mơi có thể cố tình ngông
cuồng thế này chứ. Căn bản em chưa bao giờ muốn dừng lại, nên làm
sao biết được không hề tồn tại hòn đảo êm đềm?”
“Tôi không muốn biết chẳng, chẳng nghĩa lý gì cả.”
“Nhưng lại có nghĩa với anh đấ. Chỉ An, em không thể thế này được,
thích thì nghịch ngợm vài lượt, không vui thì bước đi. Anh không
tin là em không cần ai hết.” Anh thấy đầu đau như muốn nổ
tung.
Cô ngó đi chỗ khác, chẳng nói chẳ rằng, cuối cùng bảo, “Anh uống
nhiều quá rồi đi theo tôi”.
Kỉ Đình đứng dậy đầu óc lảo đảo, cơ hồ không thể suy nghĩ gì, nhưng
chẳng cần suy nghĩ, anh vẫn quyết chí đi theo cô được.
Cô dắt anh đến con ngõ nhỏ ở phía cửa hậu của Tả Ngạn, ngồi lên
chiếc mô tô cũ nát đến mức cá tính của cô, cô cài mũ bảo hiểm xong,
quăng chiếc mũ dự phòng cho anh, hất hàm chỉ vào chỗ ngồi phía sau
mình.
“Đi đâu?” Anh đón lấy mũ bảo hiểm, hỏi ngay.
“Đưa anh đi cho tỉnh rượu… Không đi thì trả mũ lại đây.”
Anh không nói không rằng, chỉ cài mũ vào, nghe lời, ngồi lên xe,
anh vừa mới ngồi vững, cô đã nhấn chân ga thật mạnh, xe lao như tên
bắn về phía trước, Kỉ Đình theo quán tính ngửa người về đằng sau,
lo lắng cực độ đành ôm chặt lấy eo Chỉ An. Áo cô chỉ mỏng manh một
lớp, qua lớp áo ấy, anh cảm nhận dược làn da mịn màng mà ấm nóng
của cô, lòng thắc thỏm không yên, nhưng cô dường như chẳng hề hay
biết.
Chẳng mấy chốc, chút thắc thỏm không yên của anh đã bị văng đi tận
đẩu tận đâu, cô chạy xe vù vù như thế, như bay vèo một cái ra khỏi
con ngõ dài và hẹp, rồi lập tức quặt ngay vào đường lớn. Khi ấy đã
khuya lắm rồi, trong thành phố đèn đuốc vẫn sang trưng, nhưng dòng
xe cộ cùng người qua lại đã thưathớt đi nhiều, dầu vậy, cái tốc độ
chạy xe nàycủa cô vẫn đủ toi mạng như chơi.
“Chậm chút nào, Chỉ An, nguy hiểm quá!” Anh ghé sát tai cô mà nói,
nhưng cam 3giác như tiếng nói của mình lập tức bị tiếng gió ào đến
bạt hết về phía sau, hình như cô chẳng nghe thấy gì, chỉ chăm chăm
lao về phía trước. Anh nhìn thấy cách đó không xa có cột đèn giao
thông,trong bụng nghĩ, đợi cô dừng lại chỗ này, bất kể ra sao cũng
phải nói với cô dăm câu ba điều. Không ngờ đèn đỏ sờ sờ trước mặt,
cô không những không giảm tốc , còn rồ ga phóng vụt qua luôn.
“Em điên rồi!” Anh không thể kiềm chế được nữa, đẩy vai ôc một cái,
gào toáng lên, “Có muốn sống nữa không, đèn đỏ cũng vượt luôn hả?”.
Lần này cô có phản ứng, ngoái đầu lại, cười với anh. Anh chỉ nhìn
thấy đằng sau tấm kính chắn gió trên mũ bảo hiểm của cô, khoé môi
cô hơi nhếch lên, vẻ không them đếm xỉa gì đến đường xá trước mặt.
Lúc cô nghoảnh mặt lại sau tiếng kêu hốt hoảng của Kỉ Đình, một
chiếc mô tô Honda trờ tới, cô vội vã ngoặt đầu xe. Chiếc mô tô lảo
đảo một lúc. Chủ nhân của chiếc Honda hạ cửa kính xuống, chửi bới
một tràng bằng tiếng địa phương, Chỉ An dùng một tay đẩy kính chắn
gió của ciếc mũ bảo hiểm, rồi mỉm cười, đọ với người kia bằng động
tác tay còn đơn giản dễ hiểu hơn. Trước nụ cười cùng cử chỉ lay
động lòng người của Chỉ An, người đàn ông trung niên ấy sững sờ ngơ
ngác mất mấy giây, cô không thèm để ý nữa, tiếp tục phóng xe đi
thẳng.
Biến cố vừa xong khiến Kỉ Đình kinh hãi toát mồ hôi lạnh, khoảnh
khắc chiếc xe Honda kia trờ tới, anh nghĩ rằng mình sắp trở thành
vong hồn dưới bánh xa đến nơi rồi. Xưa nay anh đi lại cẩn thận, tự
giác tuân thủ luật lệ giao thông, kể cả đi đến chỗ tứ phiá không
một bóng người, anh cũng không vượt đèn đỏ bao giờ, thói ngỗ ngược
cùng thái độ không thèm đếm xỉa đến cái gì của Chỉ An khiến anh bực
tức, nghĩ đến phen hú vía vừa rồi, anh bất giác vừa lo vừa giận,
lại thấy cô tiếp tục tăng tốc, làm sao chịu đựng nổi.
“Cố Chỉ An, em còn muốn sống không thế, dừng lại ngay! Tôi bảo em
dừng lại ngay em nghe thấy chưa?” Kỉ Đình cuống cuồng, thấy cô nàng
không nghethấy gì, liền xiết chặt lấy vai cô đầy lo lắng, cô không
them để ý, còn cố tình bày trò đảo đầu xe, thân xe đang chạy tốc độ
cao liền lảo đảo đầy nguy hiểm, Kỉ Đình lại cảm thấy trong người
nôn nao.
Biết là không cản nổi cô nên dần dà anh cũng mặc kệ không ngăn nữa,
xe cộ, hàng quán, đèn đường hai bên thân xe…
Tất cả đều vụt qua như điện xẹt, biến thành một màn mờ ảo, cứ như
một bộ phim bị tua nhanh vậy, chẳng còn thấy rõ thứ gì, chỉ có thể
cảm nhận được chút điên rồ cùng con người mà anh ôm thật chặttrong
vòng tay này thôi. Có một số thứ, một khi đã được số mệnh định
đoạt, muốn chống đỡ cũng chẳng được, chi bằng cứ đón nhận nó, cái
kết cục cần đến rồi sẽ đến. Khi cơn khiếp sợ qua đi, thế chỗ cho nó
là thứ khoái cảm mãnh liệt đến mức khiến máu nóng trong người anh
dâng lên, tựa hồ đây mới là cảm giác anh khao khát suốt cuộc đời
này, cảm giác sung sướng điên cuồng, bất chấp tất thảy của bản
năng. Thậm chí anh còn mong cô sẽ không bao giờ dừng lại, nếu có
thể như thế này mãi, xung quanh đều mờ nhoà hư thực, rũ bỏ hết
những vướng bận, lao về nơi vô định không có điểm tận cùng, chẳng
phải đó chính là vĩnh cửu sao?
Anh không biết đã theo chiếc xe của cô luồn lách qua bao nhiêu con
phố, dần dà càng đi càng xa, dường như họ đang men theo một con
đường núi quanh co. Đường núi càng lúc càng heo hút, người đi mỗi
lúc một thưa thớt, đến lúc Chỉ An dừng xe, lòng Kỉ Đình thoắt trống
rỗng.
Cô chống một chân xuống, bỏ mũ bảo hiểm ra, ngoái đầu lại nhìn anh,
“Sao rồi, tỉnh rượu chưa?”.
Anh cười nhăn nhó, nhìn bốn bề, hình như đây là khoảng bằng phẳng
nằm ở vị tri cao nhất trên một quả núi ở ría thành phố, phía trước,
ánh đèn nhà cửa lung linh. Anh bỗng nghe thấy tiếng côn trùng rỉ rả
đã lâu không gặp, âm thanh này thật thân thuộc, dặt dìu bay bổng,
khơi gợi trong anh hết thảy ký ức xa xăm.
“Tạ Tư Niên từng dẫn em đến chỗ này, nhữ lúc thấy chán nản em đều
đến đây hóng gió. Đứng ở nơi này nhìn xuống, lúc nào thành phố cũng
sang trưng.”
Kỉ Đình cố gắng ngăn bản thân không nghĩ đến đủ chuyện nọ kia dính
dáng đến Tạ Tư Niên, anh chỉ hỏi, “Chỉ An, hai năm vừa rồi em sống
ổn không?”.
“Chẳng tốt, cũng chẳn đến nnỗi không tốt, rốt cuộc cũng sống được”,
cô tiện miệng đáp bừa.
Kỉ Đình biết cô chỉ nói vậy thôi, chứ lặn lội đến đây, làm gì mà
không nếm đủ nhọc nhằn, “Em là con gái một than một mình, biết xoay
xở thế nào?”.
Chỉ An quay lưng lại cười, “Kỉ Đình, em biết anh định nói gì, chẳng
qua anh muốn biết có phải em dựa dẫm vào người đàn ông nào đó nên
mới sống được tử tế đên bay giờ, ví dụ, Tạ Tư Niên chảng hạn, đúng
không?”.
Anh không hề phủ nhận, “Hôm ấy…”.
“Hôm ấy những gì anh nhìn thấy là sự thật đấy.”
“Tại sao?” Anh biết câu hỏi này rất ngu ngốc, nhưng cuối cùng vẫn
cứ hỏi.
Anh không ngờ cô lại trả lời.
“Tạ Tư Niên… Anh ta rất đặc biêt đối với em, có điều anh cũng không
cần biết làm gì.”
“Việc của anh ta đương nhiên anh không cầnbiết làm gì cái anh
cầnbiết là vì sao em lại đến đây.” Anh ý thức được vẻ phật ý trong
lời nói của mình, nhưng cũng chẳng định giấu giếm.
“Để kiếm tiền nuôi sống bản thân có ai không phải nếm trải nọ kia
cơ chứ. Việc gì cũng đã làm qua, phục vụ , pha chế rượu, đổi hết
chỗ này đến chỗ khác, về sau vào được Tả Ngạn, mới gọi là ổn định
một chút.”
Anh bỗng thấy buồn khôn xiết, tuy biết rõ cô đã trải qua nhiều cay
đắng, nhưng đến khi nghe chính miệng cô nói ra, anh lại có cảm giác
khác, “Em đoã từng nghĩ đến việc … học tiếp chưa?”. Đáng lẽ anh
không nên hỏi câu này, nhưng Chỉ An đã từng có thành tích đáng tự
hào đến thế, anh thấy tiếc thay cho cô.
Quả nhiên cô chỉ lắc đầu, “Lúc đầu em nghĩ là ổn định cuộc sống rồi
mới dần dà tính tiếp, về sau Tạ Tư Niên giới thiệu em với ông thầy
hồi trước của anh ta, cũng là kiểu thầy trò than thiết hiêm hoi
đấy. bấy lâu em chỉ nghĩ vẽ vời là thú vui thôi, ai ngờ nó lại trở
thành công cụ mưu sinh”.
Anh cũng biết vị ân sư của Tạ Tư Niên, nhân vật đáng xếp vào hang
đại sư torng giới tranh sơn dầu trong nước, Chỉ An có thể làm học
trò của anh ta, đúng là một việc may mắn hiếm có. Anh chỉ tiếc
rằng, mỗi lần cô cần đến một cánh tay nâng đỡ, xưa nay người giúp
cô lại không phải anh.
“Chỉ An, anh xin lỗi” Anh không biết tại sao mình lại nói như
vậy.
“Ha” Quả nhiên cô bật cười chế nhạo, “Đừng có nói với em bằng cái
giọng đấy, Kỉ Đình, em thích sống như thế này, và cũng chẳng thấy
có gì không ổn, thậm chí, em còn thấy thương hại cho anh”.
“Thế thì em cứ thương hại anh đi.”
Chỉ An ngắm nhìn những ngọn đèn ở phái trước , hồi lâu chẳng nói
năng gì.
Xung quanh họ không có lấy một ngọn đèn , chỉ có ánh sang từ đằng
xa cùng ánh trăng mờ tỏ rọi xuống. hai người vẫn ngồi nguyên trên
xe, nhìn tứ phía Kỉ Đình, mái tóc ngắn của Chỉ An bị gió lùa rối
tung, một cô gai ngạo nghễ như thế mà lại có một mái tóc tơ mềm mại
làm vậy.
Anh thấy hơi lơ mơ, suýt nữa không nghe thấy câu cô đột ngột thốt
ra.
Cô bảo, “Chị ấy vẫn ổn chứ?”.
Anh nhớ đến người con gái điềm đạm, hiền lành ấy, đôi mắt trống hươ
mà bình lặng, cô gái vẫn đưa tay cho anh đầy tin tưởng , bảo rằng,
“Có anh bên cạnh thật là may, anh Kỉ Đình ạ”.
“Cô ấy rất ổn… Mắt cô ấy không nhìn thấy gì, nhưng mọi người chăm
sóc cô ấy kỹ lắm, thê, nữa, cô ấy cũng là người kiên cường
mà.”
Anh ngồi sau lưng Chỉ An, ngắm nhìn cô, không biết cô đang nghĩ gì.
“Anh không nên đến đây thì hơn” vẻ ủ rũ này trước nay đâu có thuộc
về Cố Chỉ An.
Kỉ Đình bật cười, tiếng cười lạnh lẽo tựa màn đêm, “Em không thể áp
đặt cho anh được, Chỉ An ạ”.
Cô cúi đầu mò mẫm một lúc, chẳng mây chốc, những tia sang từ bật
lửa đã loé lên, anh ngửi thấy mùi thuốc lá, cô rít một hơi, rồi
gắng sức phả ra, tấm lưng thẳng đơ lúc này biếng nhác tựa về phía
sa. Kỉ Đình bị bất ngờ, lưng của cô áp thẳng vào ngực anh, dưới sức
nặng của cơ thể cô, người anh hơi ngả về phía sau. Theo bản năng,
anh ôm chặt người cô, khói thuốc xanh nhàn nhạt vấn vít ngay trước
mắt, lần đầu tiên anh cảm thấy hơi thuốc lá không kinh khủng như
mình nghĩ.
Cô không nghĩ gì, cũng không giằng ra, cứ tựa vào ngực anh như thế,
đốt thuốc chẳng kiêng nể ai. Lúc điếu thuốc đã cháy quá nửa, Kỉ
Đình đưa tay gỡ điếu thuốc khỏi miệng cô, cô ngoía đầu lại, nhìn
anh cười cười.
Cô cứ ngỡ rằng, như mọi khi, anh sẽ dập tắt điếu thuốc chẳng hề do
dự, sau đó tuôn ra một tràng giáo huấn. Thế nhưng anh chỉ nhìn điếu
thuốc trong tay, rồi đưa nó lên miệng mình, điếu thuốc vẫn còn
vương chút ẩm ướtnơi môi cô. Lòng anh thoắt xao động, học theo kiểu
của cô, cũng hít mạnh một hơi, một luồng khói đột ngột xôc thẳng
vào phổi, anh lập tức ho sặc sụa.
Chỉ An cười phá lên. Anh đưa tay bụm miệng, nghiêng đầu ho sù sụ,
đến lúc đỡ hơn, gương mặt trắng trẻo của anh đã đỏ lựng, anh bật
cười, lắc đầu, rồi lại ngậm chặt điếu thuốc. Cô quay người về phía
anh, không nói không rằng đưa kẹp điếu thuốc, gỡ khỏi miệng anh,
“Anh không hợp với cái này đâu”.
“Trả lại cho anh”, anh cau mày.
Cô huơ huơ điếu thuôc trước mặt anh, “Dựa vào cái gì chứ?”.
“Nó có vị của em.” Anh cứ như một đứa trẻ, ngoan ngoãn trả lời câu
hỏi của cô.
Chỉ An ngửa đầu cười, lòng bàn tay đang cầm điếu thuốc áp vào khuôn
mặt anh, rồi cô lấy đôi ôi mình thay thế cho điếu thuốc mà anh đang
khát khao kia.
Đốm lửa đỏ nhỏ nhoi ấy khẽ rung rung giữa màn đêm, không biết đã im
lìm rơi xuống đất tự khi nào, khẽ loé lên vài tia lửa, cuối cùng
hoá ra tàn tro.
Thấp thoáng có tiếng Kỉ Đình thở hổn hển, gần như rên rỉ, “…Không,
Chỉ An, thế này không ổn mình đổi chỗ đi..”.
Cô khẽ cười ,vẫn tiếp tục hành động của mình , không thèm để ý đến
cái lý tri không thật lòng của anh. Cảm thấy cái xe già lụ khụ
không thể chịu nổi động tác của hai người nữa, anh xuống xe, ôm
theo cả cô, Chỉ An nằm lên chiếc áo ngoài mỏng manh của anh, cảm
thấy làn hơi ẩm ướt rất riêng của sương đêm và cỏ xanh, đầu ngón
tay anh lướt tới đâu, cô lại cong gập người cười tới đó, rồi cô gặp
ánh mắt mê dại mà ướt sương của anh, “Ngứa!”.
Kỉ Đình luống cuống, căn môi nhìn ngắm than hình tươi trả, rực rỡ
bên dưới mình, điều anh khao khát bấy lâu giờ đã ở ngay trước mắt,
anh ham muốn cô biết dường nào. Cô choàng hai tay ôm lấy anh, thì
thầm bên tai anh, “Noi em nghe, vì mong đợi điều nàynên anh mới đến
đúng không?”. Anh gật đầu, vẻ hơi lúng túng, áp người vào cô, bảo,
“Anh khó chịu quá”. Cô trề môi, lật người đè lên anh, dưới ánh
trăng mỏng manh, hai người vấn vít tự dây leo cuốn vào nhau. Cô
thoả sức bày trò nghịch ngợm trên than thể trần trụi của anh, cho
đến khi anh không thể chịu đựng nổi, phải ôm lấy eo cô mà rướn mạnh
người lên, hai tay cô chống lên ngực anh, cổ lập tức hất mạnh về
phái sau, gương mặt đẹp mê hoặc gợn vẻ lạnh lùng không rõ là đớn
đau hay vui sướng, bất kể cô có bướng bỉnh đến đâu, giây phut này
đây mới thấu hiểu, đàn ông và đàn bà, cứng rắn và mềm mại, khác
nhau rõ rệt đến thế.
Cặp đùi thon dài của cô kẹp chặt lấy người của anh, một giọt mồ hôi
lăn từ cằm cô xuống ngực, sau đó rớt trên người anh, như thể giọt
mưa thấm trên lớp dung nhan, khuôn mặt ôn hoà, tuấn tú của anh xộc
xệch hẳn đi giữa cơ dục vọng, anh run rẩy mãnh liệt giữa cơn khoái
lạ. Cùng nỗi bất an mạnh mẽ tới nỗi có thể chon vùi bản thân, cỏ
mềm ẩm ướt và lạnh lẽo dưới thân người bỗng nóng ran như thiêu đốt,
chỉ thấy dất trời đều đang hỗn độn, giữa khoảnh khắc mông lung ấy,
anh ôm chặt lấy cô, “Chỉ An, hãy đưa anh đi với!”.
Chương 15: Hồng Nhan Đến Độ Héo Tàn
Ngày hôm sau đi làm, mũi Kỉ Đình đặc nghẹt, húng hắng ho lien hồi.
Mạc Úc Hoa ở ngay bên cạnh vô tư hỏi một câu, “Bị cảm đấy
à?”.
Anh gật đầu, “Chắc bị nhiễm lạnh”.
Cô tỏ vẻ hồ nghi, “mấy hôm nay nhiệt độ ngoài trời thấp nhất cũng
chừng hai mươi độ cơ mà”.
Nói xong, cô phát hiện ra, anh chàng Kỉ Đình vốn chỉn chu, thanh
bạch, giờ đây lại lúng túng quay lưng lại với cô, vờ xem xét nhật
ký trực ban đêm qua, làn da phía sau cổ áo blouse trắng đỏ lựng một
cách đáng ngờ.
Kỉ Đình cúi đầu nhìn chăm chú vào quyển sổ, nhưng những hàng chữ
trướcmắt lạicứ nhảy nhót biến thành thảm cỏ đẫm sương đêm qua,
những ngọn cỏ dàimảnh dẻ, cọ vào làn da trần trụi, nhột nhạt ướt
át, trong khoảnh khắc, trong mùi chất tiệt trùng đặc trưng của bệnh
viện dường như phảng phất cả vị nồng của đất bùn đồng cỏ, ngọt ngào
mà khêu gợi. Chỉ trong buổi sang hôm nay thôi, anh đã lơ mơ mất tập
trung như thế nàybao lần, Kỉ Đình vội vã xốc lại mình mẩy, chuyển
sang trạng thái làm việc.
Công việc của một ngày cứ diễn ra êm thấm và bình lặng, lúc mới bắt
đầu chính thức được tiếp bệnh nhân, Kỉ Đình luôn thấy lòng dạ nhuốm
chút buồn đau, lâu dần, đã quen với cảnh sinh lão bệnh tử, anh lại
cảm thấy mọi sự trên đời dường như đã được an bài hết thảy.
Ba giờ chiều luôn là thời điểm đông bệnh nhân nhất, bác sĩ Ngô từ
ngoài bước vàomang theo một nụ cười đầy ẩn ý, “Kỉ Đình, có cô nào
đang tìm em kài”. Kỉ Đình còn đang kinh ngạc thì bong dáng Chỉ An
đã xuất hiện ngay trước cửa phòng khám, “Kỉ Đình, anh ra đây một
chút đi”.
Cô đứng ngay ở cửa nói vọng vào.
Anh giật thót, vội vàng đứng dậy, đi ra cửa. Cô dẫn anh tới một mé
cửa lối đi, “Anh đi với em đến chỗ này được không?”. Cô không rào
đón rườm rà.
“Đi đâu cơ?” Sau sự việc đêm qua, đến lúc đối mặt với cô, anh cảm
thấy ít nhiều ngượng ngập, vành tai bắt đầu nóng ran.
Còn cô dường như không hề hay biết những biến chuyển tâm lý ở anh,
chỉ nhìn anh chòng chọc, “Anh đừng hỏi gì cả, cứ đi rồi
biết”.
Kể từ lúc gặp lại cô, anh vẫn chưa từng nhìn thấy cô vào ban ngày,
Chỉ An của giờ phút này mặt mũi thiếu hẳn huyết sắc, thế nhưng dưới
ánh mặt trời chiếu rọi, vẻ âm u ma mị của cô cũng đỡ hơn rất nhiều,
cô đứng ngay trước mặt anh, nhìn anh, hệt như một đứa trẻ mong manh
mà rắn rỏi.
“Cũng được, chờ anh một chút, anh đi dặn mọi người một câu. “Xưa
nay anh chưa từng biết phải từ chối cô thế nào.
Lúc anh trở lại phóng khám, trên lối đi đã có vài đồng nghiệp dòm
ngó đầy tò mò, anh tìm gặp bác sĩ Ngô, nói là có việc gấp nên phải
chạy đi một lúc, bác sĩ Ngô cũng chỉ cười cười đồng ý.
Kỉ Đình không ngờ chỗ Chỉ An định dắt anh đến lại không cần phải
bước ra khỏi cổng bệnh viện, họ vòng qua toà nhà khám bệnh, rồi đi
thẳng đến khu điều trị ở phiá sau. Lúc bước vào thang máy, Chỉ an
bấm lên tầng năm. Kỉ Đình đã quá thuộc đường đi lối lại ở đây, tầng
năm là khu gan phổi nặng của bệnh việ, anh thấy hơi lạ lung, “Chỉ
An, em đưa anh đến chỗ này làm gì?”. Chỉ An đứng nghiêng mặt alị
với anh, hình như đang chăm chú nhìn vào đèn tín hiệu của thang
máy, chẳng đáp lời chi.
Thang máy không dừng lại giữa đường mà chạy thẳng lên tầng năm, họ
đi xuyên qua một dãy hành lang âm u, dọc đường chỉ nghe tiếng bước
chân hai người. Cùng trong bệnh viện thôi, nhưng chốn này có them
vài phần tịch mịch so với những nơi khác.
Kỉ Đình ở bệnh viện này cũng đã lâu, thế nên anh biết, tỷ lệ tử
vong của bệnh nhân gan phổi thường khá cao, rất nhiều người nằm ở
tầng nàylà bệnh nhân ugn thư giai đoạn cuôi, cơ hồ mỗi nagỳ đều có
người chết, sau đó bệnh nhân mới lại thế chỗ, một nơi chẳng mấy
sinh khí, đương nhiên mang vẻ âm u rõ rệt.
Anh cứthế theo bước Chỉ An đi về phía trước, mối nghi ngại cùng nỗi
thắc thỏm cứ bám riết lấy anh, nhưng cô vẫn chăng nói gì, chỉ im
lặng dẫn anh đi. Cuối cùng, lúc bọn họ dừng chân trước cửa phòng
bệnh 528, anh cảm thấy bàn tay cô đang nắm tay anh lạnh toát khác
thường.
“Chỉ An…” Không hiểu sao, sao anh đã cảm nhận được nỗi hốt hoảng
của cô.
Cô cúi đầu nhìn xuống ngón chân mình, dường như đang tự tranh đấu
lần cuối cùng, rồi cương quyết đẩy cửa bước vào.
Phòng bệnh trước mắt Kỉ Đình là kiểu phòng dành cho hai người mà Kỉ
Đình vốn quen thuộc, có điều ở khoảng trống giữa hai giường lại kê
them một tấm bình phong dày, đứng ở vị trí cuả họ hoàn toàn không
thể nhìn thấy phía bên kia, giường bệnh còn lại thì bị thay thế
bằng một chiếc sofa.
Nếu những thứ này còn chưa đủ khiến Kỉ Đình ngạc nhiên, thì người
đang ngồi trên sofa lúc này thực sự khiến anh phải kinh ngạc một
phen. Tạ Tư Niên không them để ý tới vẻ ngỡ ngàng tột dộ của Kỉ
Đình, trông thấy Chỉ An bước vào, anh ta chỉ chậm rãi nhổm dậy,
“Đến rồi à?”.
Chỉ An mím môi gật đầu không nói gì, rồi hướng về phía tấm bình
phong, lớn giọng hơn chút bảo rằng, “Uông Minh, con bé đến rồi
đây”.
Kỉ Đình đưa mắt liếc nhìn Chỉ An, chẳng nói một lời, chỉ nén lòng
chờ đợi phản ứng bình tĩnh đợi chờ phản ứng của phía bên kia, một
lúc lâu sau, phía bên kia bình phong vẫn chẳng có chút động tĩnh,
đến lúc Tạ Tư Niên lộ rõ nét lo lắng trên mặt, một giọng noi mới
cất lên, “Tư Niên, anh giúp tôi gọi y tá với!”. Giọng nói rất khẽ
rất chậm, nhưng lời nào cũng rành rọt rõ ràng.
Tạ Tư Niên hiểu ý liền nhấn chiếc đèn ngay bên cạnh sofa, rất nhanh
chóng một y tá mới ngoài ba mươi vội vã đi vào, không nói không
rằng, bước thẳng ra phía sau bình phong. Bên trong vẫn không hề
vang lên lời trao đổi nào, phải vài phút sau, họ mới nghe thấy
tiếng giường bệnh kẽo kẹt khe khẽ.
Người y tá đó bước ra bảo với Tạ Tư Niên, “Vào được rồi đấy, thế
nhưng với tình trạng bây giờ của bà ấy, tốt nhất là không nên ở lại
quá lâu”.
Tạ Tư Niên gật đầu, nhìn sang Chỉ An. Kỉ Đình cảm thấy tay mình bị
Chỉ An lặng lẽ siết chặt, rồi anh bị cô lôi tuột vào phía sau tấm
bình phong , Tạ Tư Niên không đi theo họ.
Sự bày biện ở phía trong tương đối đơn giản, chỉ có một giường bệnh
và một chiếc tủ thấp kê ở đầu giường, rèm cửa được vén lên, ánh mặt
trời buổi xế chiều rọi vào người đang ngồi tựa đầu vào giường. Đó
là một khuôn mặt quắt queo đến mức không thể tưởng tượng nổi, được
phủ một lớpđiểm trang nhàn nhạt, từ xa trông lại , khí sắc vẫn chưa
đến nỗi tàn tạ lắm, trên đầu còn đội chiếc mũ khá điệu đàng, nếu
nhìn kỹ, không khó xác định ra rằng, ở dưới chiếc mũ ấy chẳng còn
lại mấy tóc tai.
Chỉ An bước lên phái trước, tay cô vẫn chưa rời khỏi tay Kỉ Đình,
thế nên anh cũng đành bước lên cùng cô. Người ngồi trên giường rõ
rang đã rệu rã vô chừng, cơ hồ tư thế này đã là một công trình khó
nhọc với bà ta, bà ta đang nhìn Chỉ An đang đứng trước giường, đến
tiếng thở thôi cũng khẽ khàng đến mức không thể nghe thấy gì.
Bệnh tật và chết chóc đã chẳng còn là chuyện gì ghê gớm với Kỉ
Đình, ngay từ giây phút bước vào đây, từ đôi mắt mờ đục kia, anh đã
đoán được tình hình, người phụ nữ ở trên giường bệnh tên gọi Uông
Minh ấy, như Kỉ Đình biết- có thể chính là mẹ ruột của Chỉ An – giờ
đã bước vào giai đoạn cuối cùng của sự sống. Lớp phấn son khéo léo
cũng không che giấu nổi hơi hướm chết chóc trước kỳ mê sảng. Anh đã
gặp vô số bệnh nhân, trong đó không ít ngườiđã cận kề cái chết, thế
nhưng trước nay anh chưa từng trông thấy cảnh tựơng nào giống như ở
trước mặt, đôi môi đỏ tươi càng tôn thêm gương mặt khô héo, một thứ
tương phản về thị giác mạnh mẽ đến tuyệt vọng, đây chẳng phải “hồng
nhan đến độ héo tàn” đó sao? Đây đang ra phải là một cảnh đáng sợ,
kỳ dị thế nhưng vẻ bình tĩnh sáng suốt của chủ nhân gương mặt ấy
khiến người ta có cảm giác rằng, cho dù người trước mặt có hư nhược
tới mức hít thở cũng khó khăn, cốt cách ngạo nghễ toát ra từ xương
tuỷ của bà ta vẫn sẽ còn mãi.
Việc nhổm dậy và điểm trang vừa rồi dường như đã tiêu hao hết thảy
sức lực của Uông Minh, lúc này bà ta chỉ tựa vào đầu giường, đăm
đăm bất động nhìn Chỉ An, rồi đột nhiên khẽ mấp máy môi, mỉm
cười.
Chỉ An cứ ngây ra nhìn gương mặt ấy, cho đến lúc người nằm trên
giường cất tiềng, giọng bà nhỏ xíu tưởng chừng không thể nghe thấy
được, “Con là Chỉ An”.
Bà ta không hỏi, chỉ lấy giọng bình tĩnh đến lạnh lẽo mà nói ra một
sự thật, Chỉ An cũng không đáp lời, cô đứng một bên, cứng cỏi đến
mức gần như vô tình. Kỉ Đình cảm thấy tay mình khẽ đau nhói, móng
tay Chỉ An hình như đã chọc cả vào da thịt anh
.
Uông Minh hoàn toàn không để ý gì, bà ta nhìn Chỉ An, nhưng cứ như
đang đắm chìm trong thế giới riêng, “Con là con gái của ta, thế
nhưng trước nay ta chưa từng yêu thương con”. Kỉ Đình không ngờ bà
ta sẽ nói những lời thế này, anh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng đau
đớn, đau đớn thay cho Chỉ An.
Giọng nói Chỉ An cũng đượm vẻ u ám, “Tốt quá, tôi cũng chưa từng
coi bà là cái quái gì của tôi hết”.
Uông Minh nghe thấy lại mỉm cười, đôi môi đỏ càng thêm phần rực rỡ,
“Bất kể thế nào, trông con cũng giống ta quá!” .Ánh mắt bà bắt đầu
rời khỏi Chỉ An, hướng vào Kỉ Đình đang dứng ngay bên cạnh cô, hình
như có đôi chút kích động.
Trước ánh nhìn chăm chăm của bà ta, Kỉ Đình hơi bối rối sau đó anh
nghe thấy Chỉ anđột ngột nói một câu, “anh ấy họ Kỉ”.
Uông Minh chẳng phản ứng gì, chút kích động ấy cũng tan dần, chỉ
còn lại vẻ lạnh lẽo, bà ta cũng không nói them, đôi mắt bắt đầu
chuyển sang trạng thái nửa khép nửa mở, cuối cùn đến cái phập phồng
trên lồng ngực cũng chẳng còn thấy nữa. Chỉ An sợ hãi nhìn sang Kỉ
Đình, Kỉ Đình bước tới xem xét tình hình của Uông Minh, sau đó kéo
Chỉ An sang một bên, khẽ giọng bảo, “Tạm thời không sao, chỉ là yếu
quá thôi.. Có điều, chắc cũng chỉ được vài ngày”. Lúc nói câu cuối
cùng ấy, anh có vẻ rất thận trọng, sợ rằng sẽ nhìn thấy vẻ đau đớn
ở cô, thế nhưng cô ấy chỉ cúi đầu, sau đó bảo, “Chúng mình đi
thôi”.
Lúc hai người bước đến chỗ bình phong, họ nghe thấy từ giường bệnh
phát ra tiếg nói thì thào cực khó nghe, “Cảm ơn con…”.
Chỉ An không ngoái đầu lại, bước chân hơi chững, nhưng cuối cùng
cũng vẫn cứ cùng Kỉ Đình bước ra khỏi tấm bình phong
Tạ Tư Niên vẫn ngồi trên sofa hệt như lúc bọn họ vừa đến, không rõ
rang nghĩ ngợi gì.
“Thế nào rồi?” Anh ta hỏi Chỉ An.
“Còn thế nào được nữa”, Chỉ An mặt mũi lạnh tanh. “Đến thì đã đến
rồi, em phải về đây.”
Tạ Tư Niên thở dài một tiếng , nhổm dậy tiễn họ đến cửa, lúc họ mở
cửa ra, vừa hay đụng phải một đám người lao xao lố nhố. Kỉ Đình
nhận ra người dẫn đầu chính là Chủ nhiệm khoa gan phổi, ở bên cạnh
ông chính là phó viện trưởng Triệu, đằng sau còn có vài ba người
hình như là bác sĩ điều trị chính và y tá trưởng, bọn họ đều vây
quanh một người đàn ông trẻ tuổi đang bước vào. Người đàn ông đó
mới ngoài ba mươi, đeo kính, mặc một chiếc sơmi trắng tinh không
vướng chút bụi bặm, trông vừa nho nhã vừa cao sang, đằng sau anh ta
còn có một ông trung niên vận cả bộ complet, trên tay ôm một bó hoa
bách hợp.
Kỉ Đình không quen người này, nhưng nhìn thái độ cẩn thận mang chút
xun xoe của Phó Viện trưởng Triệu và đám bác sĩ, y sĩ khoa gan
phổi, không khó đoán ra người này vai vế không nhỏ. Anh chàng đó
chạm mặt với ba người bọn họ, liền mỉm cười rất thoải mái, “Cố tiểu
thư ở đây đấy à? Lại còn cả thầy Tạ nữa, xem ra tôi đến không đúng
lúc rồi, hy vọng không làm phiền các vị tâm sự thân tình”. Nụ cười
của anh ta ung dung, dáng bộ , cử chỉ toát lên vẻ được học hành tử
tế và cả nét ưu nhã không phô trương. Tạ Tư Niên nhìn người vừa
đến, chẳng biểu lộ gì, còn trên gương mặt Chỉ An lại mang vẻ cười
cợt khinh bỉ.
“Có việc gì khiến Lục tiên sinh phải “rồng” đến nhà “tôm” thế
này?”
Người đàn ông được Chỉ An kêu bằng “Lục tiên sinh” đưa mắt nhìn
người ôm hoa đứng phía sau rồi bảo, “Nói gì thì nói, Uông nữ sĩ là
bạn cũ của ba tôi, giờ đây ba tôi không còn nữa, Uông nữ sĩ đột
ngột mắc bệnh hiểm nghèo, tôi đến thăm hỏi cũng là việc nên
làm”.
Tạ Tư Niên cười nhạt, “bà ấy sống chẳng được bao lâu nữa đâu, anh
việc gì phải giả vờ giả vịt thế?”.
Người đàn ông họ Lục tỏ vẻ kinh ngạc, giọng nói thể hiện rõ sự
thành tâm, Hôm nay tôi đến đây, thực lòng muốn thăm Uông nữ sĩ, nếu
như không tiện, tôi không làm phiền nữa vậy, chỉ mang đến tấm lòng
của nhà họ Lục chúng tôi là được rồi, chắc Uông nữ sĩ sẽ không quở
trách hậu bối chúng tôi không biết cư xử”. Anh ta nói xong, người
đàn ông ở đằng sau hiểu ý liền đưa bó hoa vào tay cô y tá trực đứng
phía cuối đoàn, cô ta liền chạy vụt đi, kiếm về ngay một lọ hoa,
rồi cắm bó bách hợp vào lọ, xăm xăm mang vào phòng bệnh.
Lúc cô y tá đó đi ngang tạ Tư Niên, anh ta liền chặn ngay cô lại,
“Không cần, bà ấy đang đau ốm, hương hoa nồng qua không tốt cho sức
khoẻ của bà ấy đâu. Ý tốt của anh chúng tôi xin ghi nhận, nhưng
phiền anh về cho”
Cô y tá không đi tiếp nữa, ngoái đầu xem ý tứ gã đàn ông kia, anh
ta không tỏ vẻ tức giận, chỉ thở dài một hơi, “Thế thì tiếc thật
đây, tôi vẫn nhớ có lần ba tôi nói rằng, Uông nữ sĩ bấy giờ chỉ yêu
thích hoa bách hợp cánh đốm, bao nhiêu kẻ si tình chỉ hận một nỗi
không rải hoa được đầy phòng ngủ của bà, không ngờ giờ hoa vẫn nở
rộ, mà người thì…”.
Tạ Tư Niên chau mày, nhưng dường như lý trí đã nhắc nhở anh ta phải
kiềm chế.
Gã kia thấy anh ta không nói năng gì, liền tiếp tục, “Co điều, tôi
rất khâm phục thầy Tạ đây, nghe nói từ hồi bị bệnh đến giờ, Uông nữ
sĩ không chịu nhìn mặt anh, thế mà anh vẫn kiên trì túc trực bên
giường bệnh, đúng là quy hoá vô cùng, có được người tri kỷ như anh
đây, Uông nữ sĩ cả đời này chắc không có gì phải hối tiếc, càng
không uổng phí ngày xưa bà đã đổ biết bao nhiêu tiền bạc cùng tâm
huyết vào bồi dưỡng cho anh”. Gã nhìn Tạ Tư Niên, trong mắt thể
hiện rõ thâm ý, sau đó, không đợi Tạ Tư Niên mở miệng, đã chuyển
ngoặt ngay , “Có điều tiện đây tôi cũng muốn nói rõ một chuyện nhỏ
thế này. Luật sư Tôn…”.
Người đàn ông vận âu phục ở phía sau gã lập tức tiến lên một bước,
rút từ trong túi công văn ra một xấp tài liệu, “Là thế này, Lục lão
tiên sinh lúc sinh thời đã từng tặng cho Uông nữ sĩ một phòng
tranh, thế nhưng, sau khi tiên sinh qua đời, chúng tôi phát hiện ra
thủ tục trao tặng có chút vấn đề, có nghĩa là, phòng tranh này tính
đến nay vẫn thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lục. Nhưng xét đến quan
hệ khăng khít giữa Uông nữ sĩ và nhà họ Lục, chúng tôi không thay
đổi quyền kinh doanh của bà đối với phòng tranh, tất cả lợi nhuận
của phòng tranh thu được đều thuộc về Uông nữ sĩ, thế nhưng, giờ
đây Uông nữ sĩ bệnh tình trầm trọng , chúng tôi bắt buộc phải nói
rõ cho các vị cùng biết, nếu như chẳng may, Uông nữ sĩ từ trần, Lục
gia sẽ thu hồi toàn bộ quyền hạn đối với phòng tranh. Nếu người
thừa kế của Uông nữ sĩ có bất cứ ý kiến nào khác, hoàn toàn có thể
đến gặp văn phòng luật sư của chúng tôi, chúng tôi sẽ giải thích
đầy đủ”.
Tạ Tư Niên điên tiết quá phá lên cười, “Lục gia các người tài lực
hùng hậu, tất nhiên nói thế nào chả được. Người chết rồi mọi sự hoá
không, đã đến nước này, có gì đáng để bàn cãi nữa chứ?”
“Nếu chúng ta có thể đạt được thoả thuận về việc này thì quả là quá
tốt, có điều tôi cảm thấy bắt buộc phải hỏi ý kiến của Cố tiểu
thư.” Người đàn ông kia nói vẻ khách khí.
Chỉ An kéo tay Kỉ Đình bước lên phía trước, “các người muốn làm thế
nào thì làm, chẳng dính dáng gì đến tôi hết”.
Lúc đi ngang qua gã đàn ông kia, thốt nhiên cô nở một nụ cười rạng
rỡ vô ngần, “À, phải rồi, suýt nữa thì quên, Lục Sênh à, đã có ai
nói với anh rằng, anh là một thằng biến thái từ đầu đến chân
chưa?”.
Giọng của cô không to không nhỏ, vừa để tất cả mọi người xung quanh
nghe không sót chữa nào. Luật sư Tôn đứng sau lưng gã mặt thoắt
biến sắc, “Cố tiểu thư, cô phải nghĩ đến hậu quả của những lời thế
này chứ !”.
Mắt Lục Sênh thoáng một vẻ kỳ lạ, nhưng vẫn ngẩng đầu lên ngăn luật
sư Tôn lại, gã cũng nở nụ cười đáp lại Chỉ An, “Xưa nay tôi không
so đo với chị em bao giờ, nhất là các cô gái xinh đẹp cá tính. Cố
tiểu thư cũng xinh đẹp mê hồn hệt như lệnh đường năm xưa vậy, nhưng
mong là cô sẽ may mắn hơn bà ấy”.
Lúc này, Kỉ Đình vẫn mặc áo bloue trắng như luc đi làm, trước vẻ
nghi ngờ soi mói của Phó Viện trưởng Triệu, anh ngượng ngùng cùng
Chỉ An rời bước. Trên đường, anh cảm thấy có rất nhiều điều muốn
nói với Chỉ An, thế nhưng tâm tư ngổn ngang quá đỗi, anh cứ lặng lẽ
dán măt vào vẻ lạnh lẽo như băng của cô, anh hiểu rõ một điều, giờ
không phải lúc thích hợp để nói về chuyện của hai người họ.
Chỉ An đi cùng anh đến cửa phòng khám, bảo rằng, “Anh về đi làm đi,
em còn có chút việc”.
“Em đi đâu? Anh phải làm thế nào để tìm được em?” Kỉ Đình cuống cả
lên, anh sợ rằng, giống như hồi trước, chỉ cần quay người đi thôi,
anh sẽ chỉ còn trơ lại một mình.
“Em tìm anh thì dễ hơn đấy.” Cô buông tay anh ra.
Kỉ Đình có đôi chút thất vọng, thế nhưng do quá rành tính khí của
Chỉ An, anh cũng chẳng nói them điều gì. Thấy Kỉ Đình vẫn đứng tần
ngần một chỗ, Chỉ An bèn nói xẵng, “Anh còn đứng đây làm gì
thế?”
Kỉ Đình mỉm cười, “Anh nhìn em đi thôi, băn khoăn không biết em có
ngoái lại nhìn anh lấy một lần không”.
Chỉ An cúi mặt, không rõ nghĩ ngợi thế nào, Kỉ Đình còn đang lung
túng không biết có nên bước lên trước không thì cô đã tiến lên vài
bước, hai tay vít lấy cổ anh, anh cảm thấy làn môi cô áp tới, hôn
anh chẳng chút nagị ngùng, lúc đôi má họ áp vào nhau, anh cảm thấy
khoé mắt cô ươn ướt.
Lúc quay trở về phòng khám, anh cảm nhận được những ánh mắt soi mói
của đồng nghiệp, đến cả thầy Viên cũng nói mát, “Anh chàng này bình
thường trông tẩm ngẩm tầm ngầm, không ngờ lại đào hoa thế, có cô
bạn gái xinh như hoa vậy, thảo nào hết lượt bác sĩ, y tá của bệnh
viện này chẳng người nào lọt được vào mắt”.
Chưa được máy ngày, Kỉ Đình bắt đầu nhận ra rằng, không lưu lại địa
chỉ liên lạc của Chỉ An quả là việc cực kỳ ngu xuẩn. Anh thực sự
tin rằng cô sẽ lại đến tìm anh, thế nhưng anh vẫn cứ trải qua từng
ngày trong đợi chờ và hụt hẫng, mỗi lúc nhìn thấy bong dáng dong
dỏng, mong manh nào đó trong bệnh viện, anh đều thoắt nhiên vui
sướng, liền sau đó là cảm giác thất vọng não nề.
Anh luôn nhớ lại buổi đêm hôm ấytrên đỉnh núi, trong đời mình, đó
là lần đầu tiên anh nếm trải khoái lạc tột đỉnh, nỗi khoái lạc chia
sớt cùng người anh vẫn hằng ôm ấp trong mộng. Khi đi vào trong cơ
thể Chỉ An, anh mới cảm thấy bản thân mình trọn vẹn. Cuối cùng anh
cũng có được điều thầm kín và bí mật nhất, riêng tư nhất giữa anh
và người anh yêu.
Tế như, cô không đến tìm anh, đến cả người ở Tả Ngạn cũng bảo là,
cô đã xin nghỉ dài.
Sau khi chia tay với cô ở cổng bệnh viện một tuần, anh nhận được
tin về cái chết của bệnh nhân ở phòng 528 khoa Gan phổi. nghe y tá
trực bên ấy nói lại, cả quá trình ra đi của bà ta khá bình lặng,
không hề có giằng xé quẫy đạp lúc lâm chung, cũng không có tiếng
gào khóc thê thiết của người nhà, chỉ có một người đàn ông tự xưng
là bạn của bà ta đứng ra đưa tiễn, có điều từ đầu đến cuối, người
đàn ông ấy không nhìn trực tiếp vào di thể lấy một lần, toàn bộ mọi
việc đều uỷ thác cho nhân viên bệnh viện và nhà tang lễ thay mặt
giải quyết, chỉ đến lúc cuối cùng mới đứng ra nhận tro cốt.
Kỉ Đình biết người đàn ông ấy là ai, anh không ưa gì tạ Tư Niên,
thế nhưng giờ phút này đây, anh lại đồng cảm với người đàn ông
đó.
Anh vẫn nhớ câu nói mà Chỉ An thốt ra trước giường bệnh của Uông
Minh trước lúc bà lâm chung, anh nhớ đến dáng vẻ đôi khi thảng thốt
của người cha thành tích lẫy lừng trong giới học thuật của anh, có
những câu trả lời rõ rang đến thế, nhưng anh không muốn truy đến
cùng làm gì, người cũng đã ra đi rồi, tất cả những yêu hận quá vãng
cũng nên theo đó mà hoá thành tro bụi. Đương nhiên, anh cũng không
có ý định hở chuyện này ra với bất cứ ai, việc gì phải khơi lại
những vết thương năm cũ, những việc của lớp người đi trước anh
không có quyền tra hỏi, anh chỉ muốn được sống yên ổn bên Chỉ An mà
thôi
......................................................
Bạn đang đoc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
.........................................................
Chương 16 (1). Hạnh phúc mong manh.
Vậy nên, ngay hôm biết tin về cái chết của Uông Minh, ngay sau giờ
làm việc, anh đã tìm đến địa chỉ lần trước Lục Lộ đưa cho anh, anh
cứ loay hoay đi lại một hồi bên ngoài sân, căn nhà phía trong cửa
đóng then cài im im, chẳng hề có động tĩnh gì. Đến lúc màn đêm dần
buông xuống, anh đành chán nản quay về, chẳng thể nào chống đỡ cho
nổi nỗi lòng mỏi mệt vô chừng. Lúc rút chìa khóa mở cửa, anh lại
ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, ngoái đầu lại, anh trông thấy ở
đằng kia lối đi có một đốm sáng hơi đỏ.
Đốm lửa nhỏ ấy đang tiến về phía anh, bàn tay đang nắm chặt chìa
khóa của anh bỗng sững lại.
“Em không có chỗ nào để ở cả”, cô nói.
…
Lúc Kỉ Đình tỉnh lại đã là nửa đêm, anh giơ tay rờ rẫm cái đồng hồ
ở đầu giường, ánh sáng mờ mờ ở mặt đồng hồ hiển thị hai giờ mười
lăm phút, trải qua một chặp quấn quýt xác thịt điên cuồng, anh cứ
ngỡ mình sẽ ngủ được sâu. Trên chiếc giường đơn chật hẹp, người nằm
bên cạnh anh vẫn còn đó, chiếc chăn xộc xệch quấn lấy nửa người cô,
cô nằm cuộn tròn hệt như một con tôm nhỏ, một cô gái có tính cách
bướng bỉnh mạnh bạo là vậy, thế mà lúc ngủ lại có cái tư thế chẳng
an toàn chút nào. Kỉ Đình rón rén đưa tay nhặt mấy món quần áo vứt
lung tung ở đầu giường và trên sàn, chỉ sợ làm Chỉ An thức giấc,
xong việc anh vẫn không ngủ được, đành mở mắt thao láo, lặng lẽ
lắng nghe tiếng thở đều đặn của cô trong bóng tối, hóa ra cô gái
lúc điên cuồng thì hoang dã như con thú nhỏ này cũng biết mệt mỏi,
tiếng tích tắc phát ra từ đồng hồ cũng hòa nhịp với tiếng thở của
cô, anh cảm thấy mình chưa bao giờ được bình thản như lúc này,
trong lòng dâng lên một cảm giác đủ đầy viên mãn, khẽ cựa mình, nỗi
hạnh phúc ấy lại ứa lên tràn trề.
Chiếc giường hẹp quá, cô trở mình, chân đè lên đùi anh, làn da hơi
lành lạnh của họ áp vào nhau, dần dà trở nên ấm áp, anh nhớ đến
thân hình trần trụi dưới lớp chăn của cô, chính đôi chân này, một
lúc trước đây thôi còn ép chặt vào eo anh, căng tràn, thon thả, mịn
màng, lấm tấm những giọt mồ hôi nho nhỏ, cứ như vuông lụa lấp lánh
sáng. Anh bất giác cắn chặt môi.
Cô vẫn chưa tỉnh giấc, khe khẽ xoay người, dường như đang cố tìm
kiếm dáng nằm phù hợp nhất, tay cũng giơ lên, rơi tõm vào chỗ khó
chịu của anh, anh chau mày, khẽ khàng gỡ bàn tay bướng bỉnh của cô,
cô gạt tay anh ra, cứ thế ôm chặt lấy chỗ đó, anh hít một hơi,
“Đừng…”. Sau đó, anh nghe thấy cô vùi mặt vào chăn, cười khúc
khích, “Đừng gì cơ?”.
Đáng lẽ anh phải biết rằng từ nhỏ cô đã không phải là một đứa trẻ
ngoan ngoãn gì cho cam, “Đừng như thế…”, anh cắn tai cô nói.
“Cũng được.” Lần này cô ngoan ngoãn buông tay ra, trong giọng nói
cũng không thấy vẻ tiếc rẻ nữa. Anh lại càng khó chịu, đành nắm lấy
tay cô, “Đừng đi nhé!”.
Cô ra vẻ tức giận, “Lúc thì đừng thế này, lúc lại đừng thế khác,
rốt cuộc anh muốn thế nào?”.
Anh sợ run người, mặt đỏ bừng, vội che miệng cô lại, sớm muộn gì cô
cũng giày vò anh đến chết mất thôi.
Anh chẳng còn nhớ sau đó hai người có bao nhiêu đêm như thế nữa,
chỉ cần ở cạnh nhau là mây mưa quấn quýt, tựa hồ khát khao những
tiếp xúc mãnh liệt của xác thịt đã len lỏi vào cả linh hồn của hai
người.
Khoảng thời gian ấy, những lúc đi làm, dưới mắt anh thường nổi rõ
quầng đen, Mạc Úc Hoa cười bảo, “Gan vốn là thứ quan trọng bậc nhất
đấy, đồng chí Kỉ Đình ạ, nghỉ ngơi chút đi”. Úc Hoa ở cùng khu tập
thể với anh, cô cũng đã gặp Chỉ An. Kỉ Đình thấy vô cùng ngại
ngùng, có lúc anh nghĩ bụng, cứ tiếp tục thế này thì đúng là không
ổn, họ còn có cả một quãng đời về sau, việc gì phải vội vàng trong
chốc lát. Thế nhưng, cứ mỗi lần ở bên cô, thứ dục vọng quen thuộc
ấy lại trỗi dậy, anh nghĩ, có lẽ cô đúng là yêu tinh thật, giống
như con hồ ly giữa đêm mưa rơi, trăng sáng sao thừa, lẻn vào trong
giấc mộng của kẻ thư sinh, làm anh không muốn tỉnh giấc nữa.
Sau một khoảng thời gian chung sống với nhau, dần dà anh cũng nắm
được giờ giấc của cô, mỗi tuần cố định ba buổi chiều đến chỗ thầy
học vẽ, tối tối, trừ thứ Ba và thứ Năm, từ chín giờ đêm đến hai giờ
sáng làm thêm ở Tả Ngạn, về cơ bản là ngày ở nhà đêm ra ngoài. Kỉ
Đình đã quen với tình trạng dở thức dở ngủ chờ cô về, sau đó nhón
chân nhón tay rời khỏi cô lúc sáng sớm.
Thói nghiện thuốc của Chỉ An khá nặng, Kỉ Đình khuyên nhủ bao lần,
vẫn không thuyết phục nổi, đành mặc kệ cô, mỗi lần quấn lấy nhau
xong, cô đều tựa vào đầu giường hút thuốc, có lúc anh ho hắng mấy
tiếng, cô mới dừng lại, không tắt hẳn mà để điếu thuốc dở cháy đến
hết trong gạt tàn. Trong cơn mơ của Kỉ Đình luôn phảng phất mùi vị
khói thuốc, như vậy cũng tốt, mùi hương này chí ít cũng chứng tỏ cô
đang ở bên anh.
Chiều thứ Năm, Kỉ Đình được nghỉ, giờ này bình thường Chỉ An vẫn ở
nhà thầy giáo, anh quay về chỗ ở, mở cửa đi vào, liền ngửi thấy mùi
dầu xả quen thuộc, hóa ra Chỉ An ở nhà, tiết trời cực kỳ nóng nữa,
cô lọt thỏm trong chiếc áo phông của anh ngủ ngon lành trên
giường.
Trên chiếc giá vẽ dựng ở bên cạnh giường có kẹp một bức sơn dầu vừa
mới xong một nửa, anh ngắm nhìn, là chân dung một người đàn ông
trung niên anh chưa gặp bao giờ, mặt mũi cũng mới được phác sơ qua,
bên cạnh giá vẽ bừa bộn nào màu, nào bút, có thể tưởng tượng ra
được, nhất định là cô nàng đang vẽ dở, không biết vì nguyên cớ gì
lại dừng lại, nhất quyết vùi mình vào giấc mộng.
Kỉ Đình rón rén rút chìa khóa, ngồi xuống mép giường, trán cô rịn
mồ hôi, mấy sợi tóc mây bết vào mi mắt đang nhắm nghiền, khẽ rung
rẩy theo từng nhịp thở. Anh đưa tay ra, khẽ khàng gạt mấy sợi tóc,
sau đó im lặng ngắm nhìn cô, không hiểu sao, anh thốt nhiên nhớ lại
hồi còn nhỏ, cũng trong tiết trời nóng như nung này, bà mẹ dạy Văn
học cổ điển ở đại học của anh đã bắt anh đọc thuộc từng câu từng
chữ trong cuốn Tuyển tập Tống từ giữa thư phòng. Anh rất thích
những bài từ của Vi Trang, tuy có nhiều chỗ chưa hiểu cho lắm,
nhưng đọc lên thấy êm ái, thú vị, song mẹ anh lại bảo, “Từ của Vi
Trang đúng là tình tứ vấn vít thật đấy, nhưng kết thúc lại thường
là lời lẽ quyết tuyệt, con trai mà thích từ của người này, chung
quy không phải có phúc, tốt hơn là nên đọc những bài kiểu như Túy
lý đào đăng khán kiếm của Tân Giá Hiên, nam nhi phải thế chứ”.
Nhưng anh thì vẫn cứ thích chút quyết tuyệt ấy. Để lại ấn tượng sâu
sắc nhất cho anh chính là bài Nữ quán tử, “Đêm qua mộng thấy nàng
bên gối, hàn ôn ríu rít hồi lâu. Vẫn như xưa, vẻ yêu kiều duyên
dáng, rủ hàng mi. Ngượng ngùng mà nửa phần vui sướng, lưu luyến
chẳng muốn rời. Sực tỉnh biết là mộng mị, sao buồn bã khôn nguôi”.
Không hiểu vì cớ gì, đọc hết câu cuối, tim anh đột nhiên thắt lại,
cả bài quấn quýt, êm đềm như thế, chỉ vì một câu thêm vào như vậy
thôi, thoắt đã trở nên thê lương.
Chỉ An đang cuộn mình ngủ tựa hồ cũng cảm nhận được cái xung động
bỗng đâu dội lên trong anh, cô cựa mình, mở choàng mắt, nhìn thấy
anh đang đăm đắm nhìn cô. Cô bật cười, “Đồ ngốc ạ, nhìn em làm gì
thế?”.
Kỉ Đình cũng cười, nắm chặt lấy cánh tay cô đang xoãi ra một bên,
bảo rằng, “Lúc nãy anh về, trông thấy em đang ngủ, mới nghĩ bụng,
nếu ngày ngày đi làm về đều được nhìn thấy em như thế này thì tốt
biết mấy. Có điều anh sợ lắm..”.
“Sợ gì cơ? Cái anh chàng ngốc nghếch này!” Cô trở mình ngồi dậy,
cười uể oải nhìn anh.
“Sợ là thời gian chúng mình ở bên nhau đã được định đoạt ngắn dài,
giờ mỗi ngày đều được nhìn thấy em, hạnh phúc biết chừng nào, nhưng
như thế liệu có phải đã tiêu xài hết thời gian trong cả kiếp này
rồi không?”
Chỉ An bật cười, rồi giả vờ nghiêm mặt hỏi, “Thế anh muốn chia đều
khoảng thời gian này thành mỗi ngày một chút, hay muốn gom lại dùng
hết một lượt luôn?”.
Anh nghĩ ngợi một lát, “Anh mong là có thể kéo nó ra thành vô
tận”.
Chỉ An lắc đầu bước xuống giường, “Đúng là tham lam quá!”.
“Em thì sao?” Anh bước theo cô đến trước giá vẽ, ngắm nhìn cô nhặt
đồ vẽ lên, cố kiết hỏi.
“Em ấy à?” Chỉ An làm ra vẻ nghĩ ngợi, rồi cười bảo, “Em đâu có
ngốc như anh, chuyện này đâu có giống như việc nặn kem đánh răng,
nặn ra một chút là mất thêm một chút. Nhưng nói đi cũng phải nói
lại, nếu anh sợ dùng hết, thế thì bây giờ phải tiết kiệm mới được,
anh đi theo em làm gì thế?”.
“Anh xem em vẽ gì thôi.” Anh thấy mình cũng hơi ngốc thật, đành
phải chuyển ngay chủ đề.
“Tranh tự họa của một nhân vật lắm tiền mà yêu thích bản thân.” Cô
cúi đầu pha màu. Thỉnh thoảng, cô cũng nhận ở chỗ thầy giáo về vài
tác phẩm đặt hàng nào đấy, vừa được luyện tay bút, lại có thể tăng
thêm thu nhập.
“Không cần người ta ngồi ngay trước mặt em à?” Kỉ Đình nhìn bức
tranh, hỏi.
“Bình thường thì cũng cần đấy, nhưng cũng có những ngoại lệ, ví dụ
như người này, bảo là người thật không bằng một cái ảnh bán thân,
thêm chút trừu tượng, chút đặc biệt nữa, hình dong tuy khác nhưng
thần thái vẫn giống, ha ha, cũng hay ra phết. Em cũng không thích
vẽ nhìn vào mẫu đâu, đặc biệt là mấy người mẫu nude chuyên nghiệp,
cứ cởi đồ ra là ngồi nguyên một chỗ, cứng quèo, thà nhìn tượng
thạch cao còn hơn, mà giá thì đắt gớm, tìm cũng chẳng dễ chút nào”,
Chỉ An nói.
Kỉ Đình chăm chú nhìn động tác trên tay cô, buột miệng nói, “Anh có
thể làm người mẫu cho em vẽ mà, em vẽ anh đi”.
Chỉ An nhìn anh chăm chú, đầy lạ lẫm, không nín được cười, hỏi
rằng, “Người mẫu nude phải hy sinh thân mình vì nghệ thuật, cần cởi
là cởi tuốt, anh làm được không?”.
Quả nhiên anh đỏ bừng mặt, không hó hé gì, cô cũng không thèm để ý
đến anh nữa, một lúc lâu sau, chừng cô đã quên bẵng những lời vừa
nói, anh mới rầu rĩ thốt ra một câu, “Nếu chỉ có một mình em vẽ
thôi thì cũng được mà”.
Chỉ An sững lại mất nửa giây, rồi bắt đầu cười gập cả bụng.
Chương 16 (2). Hạnh phúc mong manh.
Hoàng hôn ngày mùa hạ, tiết trời thoắt đổi thay, vài tiếng sấm đì
đùng vừa vọng tới, khoảng trời ngoài khung cửa đã tối sầm, không
khí đột nhiên bí bức oi nồng lạ lùng, lại sắp mưa. Chỉ An bật đèn
lên, trong không gian đóng kín, cả người vẽ lẫn người được vẽ đều
thấy rất nóng nực.
“Anh cứ nhìn em mãi làm gì thế? Có người mẫu nào như anh không hả?”
Cô càu nhàu, thể hiện vẻ bất mãn. Kỉ Đình cười cười, Chỉ An từ nhỏ
đến lớn đều như vậy, những lúc muốn chuyên tâm mà chẳng được thì sẽ
cáu kỉnh ngay.
Cô vẫn đang mặc chiếc áo phông màu trắng của anh, chiếc áo rộng
thùng thình, che quá mông nhưng vẫn chưa tới đầu gối, cô đứng sau
giá vẽ, bị che từ cổ trở xuống, chỉ còn chừa lại đôi chân, nuột nà
và thẳng tắp.
Anh bỗng ngây người, không ngờ lại nghe thấy Chỉ An đặt bút đánh
cạch xuống bảng pha màu, vẻ bực bội, “Không ổn rồi, em không vẽ nữa
đâu…”.
“Lại sao thế?” Chẳng mấy khi thấy cô nhõng nhẽo, trẻ con thế này,
trong lòng anh thắc thỏm vui mừng.
“Bảo anh đừng có cựa quậy thì đừng có cựa quậy, anh thế này làm sao
em vẽ được?”
“Anh có cựa quậy đâu.” Trong giọng của anh có vài phần oan
ức.
“Anh còn dám nói không cựa quậy nữa à?” Cô nhướn mày lên.
Cuối cùng anh cũng hiểu, cúi đầu cười cười, “Chỉ An, em qua đây
được không?”.
Cô cười khẩy, “Việc gì em phải qua”. Anh không đáp, chỉ nhìn cô mỉm
cười rạng rỡ. Sau cùng cô vẫn tới bên anh, hệt như một con mèo
ngoan ngoãn. Đến lúc lời lẽ đều đã ú ớ lộn xộn, cô hỏi anh, “Không
sợ lại tiêu xài hết hạnh phúc trước thời hạn hay sao?”. Anh chỉ
cười, nghe tiếng sấm tới, đến hơi thở cũng như tắc trong lồng ngực,
vậy nên có quá nhiều thứ chưa gọi được tên cứ chất chồng bối rối,
vội vã kiếm một nơi buông xả.
“Anh…” Lời anh vừa thốt ra khỏi miệng liền bị tiếng chuông điện
thoại thô bạo cắt ngang, cô ngồi trên người anh, nhanh tay chộp lấy
cái điện thoại ở đầu giường.
“Ai đấy?… Mặc kệ đi em…” Anh nói.
Cô không chịu, hơi nghiêng đầu, nhìn anh khiêu khích, thấy anh lo
lắng, cô liền nhấn nút nghe, rồi đặt điện thoại kề tai, không nói
năng gì, chỉ cười cười nhìn anh.
“Đừng nghịch.” Anh thì thào không thành lời, giơ tay về phía cô, cô
nhoài người, né cánh tay anh, hai người cứ nửa đùa nửa thật im lìm
tranh giành như thế, mồ hôi túa ra đầm đìa, da dẻ ép vào nhau đều
đã dính nham nháp, cuối cùng Chỉ An giả vờ cáu, giơ ngón trỏ chặn
ngay trước miệng anh, ra hiệu cho anh im lặng, anh nghĩ, thôi đành
kệ vậy.
Cô im im nghe mấy giây, có vẻ chơi đã chán rồi, liền từ từ đưa điện
thoại cho anh, anh giơ tay đón lấy, đúng lúc sắp chạm vào điện
thoại, một tia sáng chói ngời vụt qua, sấm động vang rền, tiếng đì
đoàng bùng nổ bên tai, cứ ngỡ Chỉ An trước nay không biết sợ là gì,
thế mà điện thoại đang cầm tuột tay rơi xuống, lao thẳng xuống cạnh
người anh, anh vẫn còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt của cô ra sao, đèn
đóm đã tắt phụt. Đáng lẽ trời vẫn còn chạng vạng, nhưng trận mây
đen trước cơn mưa đã ùn ùn kéo tới, chẳng còn thấy đâu ánh ban
ngày, rồi đến khi đèn điện tắt ngóm, hai người mới kinh hoàng nhận
ra cảnh tối tăm trước mắt mình còn mịt mù hơn cả đêm đen, giơ tay
ra còn khó nhìn thấy. Bọn họ không nhìn thấy nhau, cũng còn may mắn
mình ở đó, quờ tay là chạm được.
Kỉ Đình dường như cảm nhận được Chỉ An đang khe khẽ run rẩy.
“Sao thế em?”
Cô không hó hé gì, anh cũng không hỏi tiếp, ngần ngừ một lát, rồi
lặng im ôm chặt lấy cô.
Tựa hồ hết thảy những khao khát ấy, chỉ sau cơn sấm giật đều đã
tạnh ráo không còn chút nào, anh cứ ôm lấy cô hồi lâu. Lần đầu
tiên, cô nép trong lòng anh, mặt áp vào ngực anh mà im ắng hệt như
một đứa trẻ.
Hơn nửa tiếng sau, đèn đóm lại sáng trưng như thường, mồ hôi của họ
đã kịp tạnh ráo trong vòng tay nhau, Chỉ An phản ứng trước tiên, cô
nhổm dậy khỏi người anh, ngồi bên cạnh anh, vẻ hơi thẫn thờ, rồi
một mình bước vào gian phòng tắm bé tí.
Kỉ Đình lúc bấy giờ mới với lấy điện thoại, xem nhật ký cuộc gọi
ban nãy, anh thốt nhiên bật cười, hóa ra là Lưu Lý Lâm, anh chàng
ấy sau khi tốt nghiệp rất chịu khó làm ăn, có điều vẫn cái thói
chẳng công chuyện gì cũng gọi điện trêu chọc anh. Anh đặt điện
thoại xuống, đi ra cạnh buồng tắm, đẩy cánh cửa đang khép hờ, Chỉ
An cả người ướt rượt đứng dưới vòi hoa sen, anh đứng nhìn cô qua
làn nước, cảm giác như cả nét cười cũng đang dập dềnh trên những
tia nước vậy.
“Em sợ à?”
“Ai bảo em sợ?”
Anh đã quen với kiểu lúc nào cũng tỏ ra cứng cỏi của cô, liền hỏi,
“Lưu Lý Lâm nói gì thế?”.
“Lưu Lý Lâm á? Anh ta có nói gì đâu, a lô mấy cái là cúp máy luôn”.
Cô quay người lại, “Anh ta tìm anh, không phải là định mang đến cho
anh vài bất ngờ thú vị đấy chứ?”.
Đã mấy năm rồi, vậy mà khi cô nhắc lại chuyện đó, Kỉ Đình vẫn thấy
xấu hổ quá thể, nhớ lại trò trêu ghẹo của cô với anh lúc ấy, dường
như anh vẫn thấy tim mình đập rộn chẳng yên.
“Nghĩ ngợi gì thế?” Những giọt nước trên người cô cứ bắn lia lịa
lên người anh, anh nhất quyết bước đến bên cạnh cô, “Anh đang nghĩ
là, vì sao từ nhỏ đến giờ em cứ bắt nạt anh mãi thế?”.
Cô cười khúc khích, “Anh thử nói xem sao?”.
“Là bởi vì xưa nay anh chẳng có cách nào đối phó lại được với em
hết.”
Thứ sáu là phiên nghỉ của Mạc Úc Hoa, buổi sáng hôm ấy, Kỉ Đình bận
rộn không ngơi được lúc nào. Gần đến giờ nghỉ trưa, điện thoại reo
lên, là mẹ anh gọi đến. Bình thường, cứ đều đặn thứ sáu hằng tuần,
Từ Thục Vân và chồng sẽ cùng gọi điện cho cậu quý tử, nếu không có
việc gì gấp gáp, rất hiếm khi họ gọi điện vào giờ làm việc. Kỉ Đình
nhận điện thoại với vẻ hồ hoặc, Từ Thục Vân nói, khoa cử bà đến một
trường đại học ở thành phố G để tổ chức một cuộc hội nghị học
thuật, nhân tiện qua thăm con trai luôn, vừa hay Chỉ Di cũng muốn
đến thăm anh, được bố mẹ đồng ý nên cô cũng cùng đến đây
luôn.
Kỉ Đình thấy tim mình đập loạn xạ, vội vã hỏi mẹ đi chuyến xe mấy
giờ để anh còn đi đón. Ai ngờ mẹ anh bảo, bây giờ đang gọi điện từ
bến xe thành phố G rồi, anh không cần phải qua đón, mẹ anh cùng Chỉ
Di bắt xe chạy thẳng đến chỗ ở của anh là được.
Kỉ Đình gác điện thoại, trong bụng thầm kêu khổ, hôm qua Chỉ An làm
ca đêm, theo thói quen của cô, giờ này chắc vẫn đang ngủ khì ở chỗ
anh. Mấy ngày hôm nay anh cứ băn khoăn nghĩ ngợi không biết phải
nói chuyện của anh và Chỉ An ra sao với bố mẹ, nói tóm lại, bất kể
thái độ của họ thế nào, anh vẫn quyết định sẽ ở bên Chỉ An, thế
nhưng, anh vẫn hy vọng sẽ có được lời chúc phúc của tất cả mọi
người mà không phải làm tổn thương đến bất kỳ ai. Nếu mẹ anh và Chỉ
Di cứ đường đột thế này mà đụng mặt Chỉ An, không những Chỉ Di nhất
thời khó lòng chấp nhận được, mà anh e rằng bố mẹ cũng sẽ có thành
kiến với Chỉ An, đến lúc ấy sự tình khó mà thu xếp cho ổn, đó không
phải là cái kết quả anh muốn nhìn thấy.
Anh không nghĩ ngợi thêm nữa, thử tính toán thời gian, ít nhất
khoảng hai mươi phút nữa mẹ anh và Chỉ Di mới tới chỗ ở của anh,
khoảng thời gian này hoàn toàn đủ để anh và Chỉ An có sự chuẩn
bị.
Anh vội vã chào tạm biệt đồng nghiệp rồi chạy biến ra ngoài, lúc mở
cửa bước vào phòng mình, anh ngạc nhiên khi thấy Chỉ An đã thức
dậy, đang chăm chú sơn phết lên bức tranh hôm qua còn chưa vẽ xong,
nhìn thấy anh về, cô hơi ngỡ ngàng, liền cười bảo, “Anh qua mà xem
này!”.
Anh thở phào một hơi, vẫn về kịp trước mẹ và Chỉ Di. Anh bước lại,
khẽ khàng đặt chiếc bút vẽ trong tay Chỉ An xuống, “Chỉ An à, mẹ
anh với Chỉ Di sắp đến đấy…”.
Vẻ mặt của cô không hề thay đổi, dường như cũng chẳng kinh ngạc
chút nào, có điều nét cười trên mặt đã từ từ tắt lặng, “Thế à?. Cô
vô thức cúi đầu xuống, nhặt nhạnh mấy thứ linh tinh.
“Anh nói đi, anh muốn em phải làm thế nào?”
“Thế này đi, anh có một đồng nghiệp nữ tên là Mạc Úc Hoa, em gặp
rồi đấy, ở ngay dưới nhà thôi, hôm nay cô ấy được nghỉ, chắc là
đang ở nhà, em cứ qua đấy một lúc đã, có một số việc, anh phải giải
thích trước với mẹ anh và Chỉ Di thì tốt hơn.”
Cô bắt đầu xếp lại giá vẽ, trên mặt không mảy may tỏ chút thái độ
gì, nghe anh nói, cô cũng chỉ một mực im lặng. Anh thấy không yên
tâm, liền lắc mạnh tay cô, “Họ chưa hề chuẩn bị tâm lý về việc của
anh và em, anh chỉ không muốn làm hỏng mọi chuyện, em đợi anh nhé,
một tẹo thôi, anh giải thích rõ ràng với họ xong rồi qua tìm em
ngay. Chỉ An à…”.
Như thể cảm nhận được nỗi âu lo của anh, Chỉ An ngước mặt lên,
nhoẻn cười rạng rỡ, nhún vai, “Không sao đâu mà”.
Cô vốn là người quen nay đây mai đó, lại không có cái kiểu bày bừa
nhiều đồ dùng vật dụng cá nhân ở chỗ người khác, sống ở chỗ anh một
thời gian rồi, ngoài ít quần áo thay ra mặc vào, còn lại chẳng có
đồ gì mấy. Thu dọn các món đồ vẽ xong xuôi, Kỉ Đình bèn lôi cô
xuống gõ cửa phòng Mạc Úc Hoa.
Chỗ ở của Mạc Úc Hoa cũng giản dị hệt như con người cô vậy, lúc mở
cửa ra, trên tay cô vẫn đang cầm khư khư một cuốn sách chuyên
ngành. Nghe Kỉ Đình giải thích mọi chuyện xong, cô cũng chỉ gật
đầu, không hỏi thêm câu nào nữa.
Kỉ Đình cười cười nhìn Mạc Úc Hoa, vẻ biết ơn, trên mặt Chỉ An nãy
giờ lại chỉ mang vẻ lãnh đạm.
“Anh vẫn chưa đi hay sao?” Khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
“Chỉ An, em đừng có đi đâu đấy, cứ ở đây chờ anh một chút được
không?”
“Hừ!” Cô bắt đầu khó chịu, “Cứ lằng nhằng mãi thôi, anh mau về
đi!”.
“Không được, em phải nhận lời với anh cơ.” Anh hệt như một đứa trẻ
bướng bỉnh, cố tìm kiếm một lời đáp khiến mình được yên lòng.
“Được…” Cô vội vã gật đầu, rồi đẩy anh ra ngoài cửa. Lúc này anh
mới yên tâm, tính cách Chỉ An tuy khó dò, nhưng cô đã nhận lời việc
gì thì thường không bao giờ nuốt lời.