Snack's 1967




Chương 12: Bác Sĩ Cũng Không Chữa Bệnh Vết Thương Lòng.







Người học y sợ nhất là bị phân tâm, mỗi sai lầm đều có thể gây chết người, Kì Đình hiểu rõ điều này, vậy nên anh luôn gắng sức cẩn thận. Sau gần một năm ở thành phố G, anh vẫn không có một chút tin tức nào cảu Chi An.Trong thời gian đó, anh chỉ về nhà hai lần, chủ yếu là liên lạc với gia đình và Chỉ Di qua điện thoại. Họ nói chuyện thời tiết ở hai nơi, kể những chuyện xảy ra xung quanh mình, bán tán những tin tức hay ho trên tivi, báo đài, nhưng không bao giờ nhắc đến Chi An, dường như con người ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Đôi lúc trong nỗi tuyệt vọng, anh còn tự hỏi liệu con người ấy có tồn tịa trên cõi đời này không, hay tất cả chỉ kla một cơn mộng mị. Anh có thể chờ đợi, nhưng không tài nào nén nổi bồn chồn. Cuối cùng , sự bồn chồn này đã gây rắc rối cho anh.


Đó là một ngày cuối tuần, người đến khám bệnh rất đông, ca buổi chiều vừa mới bắt đầu, bác sĩ Ngô đã gọi anh qua một bên, đưa anh xem một tờ đơn thuốc mà anh kê. Đó là tờ đơn thuốc kê cho một nữ bệnh nhân mắc viêm dạ dày cấp tính. Đến bác sĩ Ngô xưa nay vốn dễ tính cũng phải nghiêm né mặt, “ Kì Đình, trước giờ biểu hiện của em rất xuất sắc, nhưng chớ có quên, một bác sĩ không cần chỉ giỏi mỗi tay nghề, cái quan trọng là phỉa chuyên chú, bởi vì nó quyết đinh đến sức khỏe của bệnh nhân không được sơ sểnh lấy một máy. Trước giờ tôi rất yên tâm về em, nhưng lần này em làm tôi thất vọng quá, lỗi này không phải do kiến thức chuyên môn của em có vấn đề, mà rõ ràng do em bị phân tán tinh thần. Cũng may là em vẫn chưa có quyền kê đơn dộc lập, nếu không đã xảy ra chuyện lớn rồi. tôi sẽ phản ánh chuyện này với thầy Viên chủ nhiệm, còn kết quả thực tập của em, chúng tôi sẽ xem xét lại.


Kì Đình biết mình có lỗi nên không dám tranh cãi, chỉ cúi đầu cụp mắt, bình tĩnh nghe thầy Ngô nói, việc phải đến thì có tránh cũng chẳng được, dù chỉ là họa do anh gây ra, anh bắt buộc mình phải tự mình gánh chịu.


Buổi chiều, khoa của nó mở cuộc họp, trong thời gian thầy Viên không có mặt, mọi việc đều do thầy Ngô phụ trách, thầy Ngô không hề nể tình riêng, đưa ngay vụ việc này ra trước tất cả mọi người, trước là phân tích mức độ nghiêm trọng và rút ra bài học kinh nghiệm, sau là tự nhận mình , với vai trò là đại diện cho giáo viên hướng dẫn của Kì Đình, cũng có chỗ tắc trách, cuối cùng là trưng cầu ý kiến tập thể xử lý vụ việc. Kì Đình thường ngày vẫn khiêm nhường, ôn hòa, lại có ngoại hình ưa nhìn, nên người nào trong khoa cũng có thiện cảm với anh, hơn nữa, biểu hiện thường ngày của anh ai cũng rõ cả, nên thầy Ngô vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều lập tức im phăng phắc.


Mọi người ngĩ thế nào xin cứ nói”, thầy Ngô điềm tĩnh bảo.


“Em có vài lời ạ”.


Mọi người nhất lọat đổ dồn về phía người vừa lên tiếng, không ngờ đó là Mạc Úc Hoa xưa nay vốn lặng lẽ, kiệm lời. Ai nấy nhìn nhau ngơ ngác. Thực ra, trong tình hình cạnh tranh hiện nay giữa cô và Kì Đình, lúc này cô bày tỏ ý kiến là bất tiện nhất, có điều, sự việc xảy ra hồi sáng, cô là người chúng kiến trực tiếp nhất, có cơ hội để ra tay “dìm hàng” đối thủ như thế này, ai nỡ nào bỏ qua kia chứ?


“Úc Hoa à? Em cứ nói đi.” Thầy Ngô cũng có vài phần ngỡ ngàng, nhưng vẫn bình tĩnh mởi Úc Hoa phát biểu.


Kì Đình vẫn ngồi im, mặt mũi không chút biểu cảm, như thể mặc kệ mọi sự, đến việc Mạc Úc Hoa lên tiếng, anh cũng không cảm giác ngạc nhiên gì lắm, chỉ buồn một nỗi, nếu vì chuyện này mà việc thực tập bị gián đoạn, không chỉ thầy Tiền bị mang tiếng, bản thân anh cũng đành phải khăn gói rời khỏi thành phố này để trở về trường học nốt. Cho dù anh đã hạ quyết tâm tốt nghiệp xong sẽ ở lại đây, nhưng ít nhất cũng phải mất ít nhất một năm nữa , cũng một năm thôi có lẽ cũng đã tước mất của anh rất nhiều cơ hội gặp lại cô.

Anh chờ đợi ý kiến của Mạc Úc Hoa, hệt như chờ đợi lời phán quyết giáng xuống mình vậy.


“Hôm nay em trực cùng ca với Kỉ Đình, theo quy định, một trong hai người chúng em kê đơn thuốc, bắt buộc phải thông qua cà người kia nữa, nghĩa là, em đã xem qua tờ đơn thuốc này, nhưng lại chỉ xem với thái độ qua loa, vậy nên trong việc này em cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.


Mạc Úc Hoa vừa dứt lời, tiếng xì xào bán tán lập tức nổi lên râm ran khắp phòng họp, người thì bảo cô tử tế, kẻ lại nói cô giả vờ giả vịt, tỏ vẻ này kia. Thầy Ngô nhìn Úc Hoa hồi lâu, vẻ mặt rất khó hiểu, cuối cùng thầy thở dài, bảo rằng, “ Việc đã đến nước này, mọi người vẫn phải đưa ra quyết định cuối cùng”


Tất cả mọi người rối rít thảo luận một hồi, các bác sĩ khác trong khoa đều chủ trươg là, “Việc to hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không có gì”, suy cho cùng, đơn thuốc này cũng chưa bị chuyển ra ngoài phạm vi khoa, chưa gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, nên không nhất thiết phải làm ảnh hưởng đến tiền đồ của hai người trẻ tuổi này. Vậy nên, chỉ cần đưa ra hình thức xử phạt cảnh cáo trong nội bộ khoa, rồi cứ để đó theo dõi, nếu không tái phạm thì cho qua, còn ếu lại sai sót, sẽ lập tức báo lên viện.


Lúc tan cuộc họp, Kỉ Đình cùng mọi ngườ lũ lượt ra về thẳng hoặc lại có bác sĩ nào đó quen biết trong khoa vỗ vai anh, an ủi dăm câu ba điều, anh chỉ cười lấy lệ. Thầy Ngô là người cuối cùng rời bước,lúc ra đến cửa, Kỉ Đình bỗng nghe thầy Ngô nói với Úc Hoa, “Úc Hoa, em ở lại một chút”.


Đến tối, Kỉ Đình tình cờ chạm mặt Úc Hoa ngay ở đầu cầu thang khu kí túc, cô vẫn hệt như mọi khi, chỉ cười cười gật đầu, rồi đi ngang qua người anh, Kỉ Đình cũng vậy, nhưng lúc đó cô bước qua rồi, anh vội cất lời, “Úc Hoa, cảm ơn cậu”. Trong lòng anh hiểu rất rõ, bất kể mục đích của cô là gì, lần này cô cũng thiệt thòi quá.


Mạc Úc Hoa ngoái đầu nhìn anh, đầu cầu thang tối om, anh không thể nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt cô, giọng nói của anh cũng lãnh đạm, “Cám ơn tớ á? Cậu chớ có lầm, tớ không có ý giúp cậu đâu, tớ chỉ nói sự thật thôi. Hơn nũa, tớ cũng phài nói luôn với cậu, tớ ghết nhất là những người làm việc không chuyên tâm, tuy thế,lần này lại phạm đúng lỗi ấy”.


“Tớ cũng chỉ nói sự thật thôi, rằng bất kể cậu cố ý hay vô ý, kết quả vẫn là vẫn giúp tớ, tớ vẫn nên cám ơn cậu , còn cậu có chập nhận hay không , tớ không để tâm”, Kỉ Đình đáp.

Mạc Úc Hoa ngó anh, “Thế thì tớ lại phải nói thêm rằng, tớ khát khao được giữ lại trong khoa hơn cậu nghĩ rất nhiều, có điều tớ không thèm để cậu thua tớ theo cách này, lần sau cậu không gặp may thế đâu”. Khẩu khí của cô vẫn rắn rỏi, Kỉ Đình mỉm cười , và anh tin cô cũng vậy.


Kỉ Đình không thể không thứa nhận rằng,anh rất có cảm tình với những người con gái có vẻ ngoài bình thường những tính tình khoáng đạt như Mạc Úc Hoa, nếu có rơi vào hoàn cảnh tương tự, anh biết mình không hành xử được như cô. Từ lúc ấy, hai người tuy vẫn ngấm ngầm là đối thủ cạnh tranh của nhau, nhưng mối quan hệ của họ đã dần dà tốt lên, họ thường gặp nhau để bàn bạc vế bệnh án, trao đổi những điều tâm đắc, thi thoảng còn cùng dùng bữa ở nhà ăn bệnh viện. Đúng như những gì thầy Viên đã nói, Mạc Úc Hoa tuy không đến mức giỏi giang lắm, nhưng những nỗ lực cùng sự cần cù của cô hoàn toán có thể bù lấp vào đó, xét về chuyên môn, cô vốn lì lợm kiểu “không giải quyết cho xong quyết không từ bỏ”, cơ hồ tất thảy thời gian dạo phố sắm sanh, trang điển ăn diện hay kết bè kết bạn của con gái đều được cô đổ vào công việc hết, chỉ một điểm này thôi cũng đủ để người ta tin rằng cô hoàn toàn có thể trở thành một bác sĩ giỏi. Đến Kỉ Đình cũng tự thừa nhận trong lòng rằng, nếu người được giữ lại trong khoa là Mạc Úc Hoa, anh chắc chắc tâm phục khậu phục, còn Mạc Úc Hoa cũng dần dần thay đổi ấn tượng xấu về Kỉ Đình như một kẻ xuất thân thuận lợi, vào được bệnh viện nhờ dựa dẫm” các mối quan hệ” và thứ gì cũng bày ra sẵn sàng.


Trong bệnh viện , đặc biệt khoa của họ, không ít người cảm thấy kinh ngạc trước quan hệ ngày càng tốt đẹp giữa hai người, thi thoảng cũng có người chọc ngoáy vài ba câu, nhưng họ đều không nghĩ ngợi so đo, nghe thấy, cũng chỉ cười cười cho qua. Quan hệ giữa người với người thật kì diệu, có những người ,anh hoàn toàn có thể cảm mến, nhưng không đời nào yêu được.


Hôm ấy,sau khi đi xem xét một vòng, Kỉ Đình chuẩn bị về phòng nghỉ,lúc ngang qua khu phòng bệnh, bỗng nghe thấy từ cánh cửa khép hờ của phòng 302 vọng ra tiếng khóc nỉ non. Bệnhnh nhân phòng 302 là cô gái trẻ bị viêm ruột thừa, điều kiện gia đính có vẻ cũng khá, được ở hẳn một phòng riêng, vừa mới làm phẫu thuật xong hồi sáng. Ca phẫu thuật do Mạc Úc Hoa cầm dao mổ chính, nếu anh nhớ không lầm, toàn bộ ca phẫu thuật diễn ra tương đối thuận lợi, vết mổ cũng nhỏ, không đến nỗi đau đớn gì lắm, cứ theo tình hình này thì mấy hôm nữa cô ấy có thể xuất viện, vậy thì tiếng khóc rấm rứt đớn đau này vì đâu mà ra? Bản năng bác sĩ thôi thúc anh đẩy cánh cửa đang khép, thử ngó vào trong, quả nhiên là cô ấy, vẫn đang mặc bộ đồ phẫu thuật, khóc tấm tức trên giường, càng lúc càng dữ dội ghê gớm, Mạc Úc Hoa mặc áo Blouse trắng toát đứng một bên, dường như đang khuyên giải điều gì, anh chỉ nghe thấy mấy câu,” Việc riêng của em tôi không tiện nói nhiều, tôi chỉ có thể bảo em là, nếu em cứ thế này thì không có lợi gì cho vết mổ của em đâu, tôi khuyên em nên để ý tới sức khỏe của mình, những việc khác đợi tới lúc xuất viện thì tính sau.


Trông thấy Kỉ Đình đẩy cửa bước vào, Mạc Úc Hoa như chợt sực tỉnh giữa cơn mơ, cô tiếp tục nói, vẫn quay về hướng cô gái kia, “Những lời của tôi chắc em nghe khó lọt tai, nhưng lời của bác sĩ Kỉ đây chắc em tin hơn chứ?”. Nói rồi cô bước vài bước đến bên Kỉ Đình còn đang đứng ở cửa, lưng quay lại phía cô gái nhăn nhó,”Giúp tôi dỗ dành cô nàng với”. Trong khoa bọn họ, hình tượng và vị trí của Kỉ Đình trong mắt các nữ bệnh nhân rất vững vàng, bất kể già trẻ gái trai, không ai ghét nổi chàng bác sĩ trẻ tuổi tướng mạo tài năng kiêm toàn, tính cách ôn hòa mà kiên trì nhẫn nại này.


Bình thường cứ gặp phải nữ bệnh nhân nào có vẻ rắc rối, các đồng sự đều nhờ cậy đến Kỉ Đình, chỉ cần anh đứng ở đó, dùng giọng điệu dịu dàng riêng của mình mà từ tốn chỉ bảo, khơi gợi mấy câu, các vấn đề thường được giải quyết đến nơi đến chốn, chí ít cũng tạm thời lắng dịu.


Thế nên sau khi hiểu ám hiệu của Mạc Úc Hoa, Kỉ Đình liền nheo mắt, làm ra vẻ dò hỏi, Mạc Úc Hoa tiếp tục giọng thì thào bảo rằng:”Chia tay với người yêu”. Anh liền hiểu ngay, thái độ có phần ngần ngại, nhưng cuối cung vẫn mỉm cười, bước thẳng về phía giường bệnh.


Chừng mười phút đồng hồ sau, anh mới day day chán bước vào phòng nghỉ, Mạc Úc Hoa đã chờ sẵn ở đó, vừa thấy anh ra về đã vội hỏi ngay, “ Thế nào? Khuyên nhủ ổn thỏa rồi chứ?”.


Kì Đình lắc đầu:” Không rõ nữa, nghe ý tứ trong lời cô nàng thì không phải chuyện dễ giải quyết đâu, có điều rốt cuộc cô nàng cũng không khóc nữa, chịu nghỉ ngơi tử tế rồi, trách nhiệm của bác sĩ chúng ta thì cũng chỉ đến đây thôi”.


“Cậu nói cũng phải, cám ơn nhiều nhé!” Mạc Úc Hoa tiện tay đưa cốc nước cho anh.

Kỉ Đình đón lấy cốc nước, ngồi xuống ghế,”Cũng đáng thương thật, vừa mới làm phẫu thuật xong, vẫn còn đang nằm liệt trên giường, thế mà người yêu sắp cưới xin đến nơi lại đành đạo chia tay”.


“Thế đấy, vừa rồi cô bé khóc hỏi tớ, có phải là em có chỗ nào không tốt, thật tình chẳng biết phải trả lời nó ra sao nữa. có những lời nói ra thật tàn nhẫn, thực ra không yêu là không yêu thôi, anh có tốt ngàn tốt vạn đi chăng nữa cũng chẳng ích gì”. Mạc Úc Hoa nương theo lời anh mà nói một tràng, thần sắc bỗng đổi sang u ám.


“Tớ nghĩ cô nàng cũng hiểu điều này thôi, có điều tình cảnh đâu có cho người ta quyền lực chọn, thế nên mới có biết bao người đau khổ”, Kỉ Đình khẽ khàng nhấp ngụm nước. “Chỉ tiếc là bác sĩ cũng không chữa được vết thương lòng .


Hai người trò chuyện được mấy câu, rồi ai nấy tự điền sổ ghi công việc trực ban, lát sau, một y tá bỗng hốt hoảng quýnh quáng đẩy cửa vào, “Chết rồi, bác sĩ Mạc, bệnh nhân phòng 302 của chị vừa mới leo lên sân thượng tòa nhà, nói là muốn nhảy xuống! Chị mau đi xem thế nào, chủ nhiệm khoa với viện trưởng đều lên trên ấy rồi đấy!”.


Mạc Úc Hoa và Kỉ Đình đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, rồi vội vàng lao lên sân thượng, thang máy bấm mãi không dừng, đến lúc bọn họ vất vả mò từ tầng ba lên được tầng mười một , sân thượng đã bị cảnh sát 110 nghe tin ấp đến phong tỏa, vòng ngoài lố nhố từ bệnh nhân, người nhà cho đến y bác sĩ, nhân viên bệnh viện tò mò kéo ra xem, hai người không tài nào nhìn thấy tình hình ra sao. Gắng gỏi chen vào sát dải dây cấm, họ liền bị nhân viên 110 duy trì trật tự chặn ngay trước mặt


“Xin phiền chút, tôi là bác sĩ phụ trách của bệnh nhân, cô ấy vừa mới được phẫu thuật xong hồi sáng, tôi buộc là tôi phải xem tình hình cô ấy thế nào”, Mạc Úc Hoa nói với người nhân viên giữ trật tự kia.


Cô trong thấy người nhân viện giữ trật tự ấy chạy đến chỗ lãnh đạo bệnh viện trao đổi mấy câu, sau đó gật đầu, ra hiệu cho hai người bọn họ vào.


Mạc Úc Hoa và Kỉ Đình leo lên chính giữa sân thượng chẳng mấy chốc đã trông thấy cô gái ấy, lúc này cô ấy đã vượt qua lan can phòng hộ đứng ở phía ngoài rìa sân thượng, gió trên tầng thượng thổi đầu tóc cô rối tung, bộ quần áo bệnh nhân màu trắng cũng phần phật trong gió, cả người lắc lư như muốn ngã nhào, khiến người ngoài nhìn vào mà thót tim kinh hãi.


“Tiểu Lý à, có gì thì từ từ nói, đừng có làm chuyện dại dột”. Mạc Út Hoa không dám lại gần, sợ làm cô gái sợ hãi, chỉ đứng gào to từ đằng xa.


Cô gái ấy nhìn thấy hai người họ, liền òa khóc nức nở, “Bác sĩ Kỉ, anh đã bảo là, chỉ cần tôi chịu chờ đợi, nhất định hạnh phúc sẽ đến, nhưng cuối cùng cái gì đến đây, anh ta bao người anh ta yêu không phải là tôi, anh ta không thể quay đầu lại, các người lừa dối tôi hết!”. cô gái nói, người ngã ra phía ngoài, Kỉ Đình bất giác toát mồ hôi, chì đành vớt vát, “Hạnh phúc của cô đâu nhất định phải là người đó mang tới, cô làm thế vì một người không yêu cô có đáng không?”


“Đáng hay không ư?” Cô gái ấy vừa khóc lại vừa cười, “ không đáng thì đã làm sao chứ, lẽ nào tình yêu, thích thì cho đi, chán thì đòi về, nói không yêu là không yêu được sao?”.

Đúng là không thể, không biết vì đâu, thấy cô gái nói thẳng ra như thế, Kỉ Đình đột nhiên thấy những lời thuyết phục của mình sao mà yếu ớt.


“Bảo với họ, kêu anh ta đến đây, có vài điều tôi muốn anh ta nói trước mặt tôi. Cả cô ta, kể cả tôi có thua, cũng phải thua cho rõ ràng, minh bạch”.


(CÒN TIẾP)


Đánh máy: sun1911 (TVE)


Mạc Úc Hoa và Kỉ Đình đều hiểu ý tứ của cô gái, họ quay lại cửa lên sân thượng, truyền đạt lại câu nói của cô gái với nhân viên 110, sau đó rẽ đám đông rời đi. Họ không phải chuyên gia đàm phán, họ chỉ muốn trông thấy bệnh tình của cô gái kia tạm thời chưa có gì nguy hiểm, những thứ còn lại, họ chẳng thể làm gì hơn


Cả hai không hẹn mà cùng quay lại phòng khám bệnh, những người tò mò hóng chuyện ở đó đã nhiều rồi không cần thêm hai người họ nữa. Chỉ một chuyện thế này thôi đã khiến người trên kẻ dưới trong bệnh viên nhộn nhạo hết cả lên, đến giờ trực ban buổi chiều, xe cảnh sát hụ còi ra về, đám người bu lại xung quanh mới dần dà tản đi, xem chừng sự vụ cuối cùng đã được giải quyết


Kỉ Đình thay áo blouse trắng ra, rửa sạch tay, hòa vào dòng người đang tản đi bước ra ngoài bệnh viện, trên đường vẫn còn nghe những người tò mò kia bàn luận về những tình tiết hay ho vừa mới xảy ra, một bà chị đi trước anh không xa nói với một bà khác, “Đúng là sự đời chẳng thiếu trò gì, nào là bác sĩ , nào là người nhà, rồi thằng bồ phụ tình, ai cũng khuyên giải không nổi, cuối cùng làm sao mà không muốn chết nữa chứ?”


Bà kia cười nhạt mà rằng, “Tôi nghe nói là cuối cùng cô bồ của gã kia cũng tới, mà bồ bịch gì , chỉ là gã đó yêu đơn phương thôi chứ, có người bảo là cô kia đến chỉ nói đúng một câu, “Những người rào trước đón sau đòi tự tử, cuối cùng cũng không chịu nhảy xuống, rặt là cái phường tham sống sợ chết”, mà kể cũng lạ, cô ta vừa nói như thế con bé định nhảy lầu lóp ngóp bò xuống ngay”


Kỉ Đình khe khẽ lắc đầu trước vẻ cười cợt của bọn họ, tình yêu xưa nay vẫn là thứ khiến người ta đau đớn, chỉ những người vô tình mới tránh được hoàn toàn mà thôi


Anh dõi mắt về phía vầng dương đang lặn, trời tối dần một ngày nữa lại trôi qua, anh đã định nói với cô gái muốn nhảy lầu rằng, chỉ cần chịu chờ đợi nhất định sẽ gặp được hạnh phúc hằng mong mỏi. Thế nhưng có thật như vậy không, chính anh cũng không hề tin tưởng


Từ phía nườm nượp người vừa xôn xao hóng chuyện kéo về, qua những tia nắng còn sót lại, anh thấp thoáng thấy một bong dáng xa xa, dong dỏng, mảnh mai, ngoài ra không có gì đặc biệt. Kỉ Đình ngẩn người mất vài giây, sau đó hộc tốc chạy, bất chấp tất thảy mà đuổi theo bóng dáng ấy, giữa cơn vội vã không rõ đã lách qua bao nhiêu người,đụng vào bao nhiêu cái vai, cuối cùng anh đứng giữa dòng người, dáo dác tứ phía, đâu đâu cũng là người nhưng chẳng thấy cô đâu


Anh không tin đây chỉ là ảo giác, bóng dáng ấy đã lướt qua lướt lại biết bao lần cả trong mơ lẫn khi còn thức, thế mà anh lại một lần nữa để mất cô


Quảng trường nhỏ ở trước cổng bệnh viện không rộng rãi gì, Kỉ Đình đứng đó, trời đã sâm sẩm tối, trước mặt không xa là cái ngã bảy nổi tiếng của thành phố, anh không biết là cô đã rẽ theo hướng nào. Chưa có lúc nào anh cảm thấy căm hẫn cái dòng người cuồn cuộn như lúc này, chỉ một chút sơ sểnh, một con người đã biến mất tăm trong đó.


Anh đứng nguyên tại chỗ, rõ ràng là biết đã bỏ lỡ cô, nhưng không cam tâm rời bước, chỉ mong cô cảm nhận được nỗi kiếm tìm cùng sự chờ đợi của anh, để quay đầu trở lại. Thực ra anh thừa biết là chẳng thể như vậy, giữa hai người họ xưa nay đâu tồn tại sợi dây cảm ứng nào, nếu không thì vì đâu buổi đêm cô quyết định dứt bước ra đi, anh lại chẳng hề mộng mị, đến khổ đau cũng chẳng thấy mảy may ?


Anh bỗng nhiên thấy người chập chờn nóng, lạnh, không cần phải lấy tay sờ thử, cũng biết mồ hôi đã đọng lại thành lạnh ngắt trên trán

Người quen trong bệnh viện liên tục đi ngang qua, người thì hỏi, “ Kỉ Đình à, sao lại ở đây thế?”, người lại trêu chọc, “Kỉ Đình, chờ người yêu đấy hả?”, có người hớn hở chạy lại đứng bên cạnh, “Bác sĩ Kỉ Đình…”. Anh gắng nén nổi long, bình thản mỉm cười với họ, sau đó dõi mắt theo bóng họ rời đi. Anh đúng là một người ngoan ngoãn, từ bé đến giờ, mọi người đều thích khen ngợi anh, chỉ có một người từng bám vào đầu gối anh, hỏi rành rọt từng chũ, “Kỉ Đình, anh cứ thế này có mệt lắm không?”


Từng ngọn đèn đường lần lượt sáng lên, người qua lại cũng dần dà thưa vắng hẳn, anh chậm chạp đi tới một góc đèn đường không rọi tới, ôm chặt lấy thân mình sau đó ngồi thụp xuống. Đúng thế thật, bóng tối cũng có cái hay của nó, cái gì cũng có thể bị nhấn chìm trong nó, như lúc này đây, trong một góc khuất sang, chẳng ai dòm ngó, chàng trai Kỉ Đình tuổi trẻ tài cao đang cuộn tròn lại, như một con thú non xa bầy


Một giọng nữ ngân nga cao vút bỗng nhiên vang lên


..nếu sự gặp gõ năm xưa là định mệnh không thể tránh

Bàn tay này bỗng có sợi tơ vấn vít không rời

Hiểu ra quá muộn, sao động quá sớm

Năm tháng nào đã biến đổi cả đời kiếp này đây?..


Anh sững sờ môt hồi, rồi nhớ ra đấy là nhạc chuông điện thoại của mình, chính là bài hát mà cô y tá trong phòng tiêm đã cài làm nhạc chuông điện thoại cho anh


Bài hát cứ vang lên thiết tha quyến luyến, mãi một lúc sau anh mới bấm nút nhận cuộc gọi, ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ ngọt ngào êm ái, là Chỉ Di, cô bảo, “Anh Kỉ Đình ơi, anh khỏe không, thời tiết bên đây thế nào,ở nhà mình đã bắt đầu trở lạnh, nếu chỗ anh cũng thế thì lúc đi đâu đừng quên mặc thêm áo đấy”

Anh cố đứng dậy, gắng gỏi tỏ giọng vui vẻ để trò chuyện với cô, nghe cô kể là cô càng lúc càng thạo chữ nổi, lũ cá vàng được chăm sóc rất tốt, lại còn nhắc đến chuyện một lần đi đường cô suýt bị xe của Lưu Lý Tâm đâm va phải, bể cá vàng trên tay rơi xuống vỡ tan tành, dù cho sau đấy anh chàng kia đã đền cho cô rất nhiều con cá vàng khác, nhưng cô vẫn đau lòng lắm..


Kỉ Đình nhẫn nại lắng nghe, “Thế à, chuyện này cũng hay đấy chứ”

Chỉ Di rốt cuộc vẫn rất tinh nhạy, cô phát hiện ra ít nhiều vẻ khác lạ ở anh, “Anh bận à, em có làm phiền anh không thế?”


“Không đâu, chỉ vì một lúc nữa anh có cuộc tiểu phẫu khá căng thẳng, Chỉ Di, anh cúp máy đã nhé, lúc nào rãnh anh sẽ gọi cho em, em nhớ giữ gìn sức khỏ, gửi lời chào bố mẹ giúp anh.. À, nếu có cơ hội, hãy làm quen thêm bạn mới cho vui”


Anh gác máy, hai tay đỡ trán,. Em nói đúng anh mệt mỏi vô cùng, Chỉ An ạ, chỉ mình em biết được. Nhưng giờ này em ở đâu?

Như thể nghĩ ra điều gì đó, anh hấp tấp tra lại danh bạ trong điện thoại, rồi vội vàng quay về chỗ ở, như thể một kẻ chết chìm giữa biển khơi vớ được một khúc gỗ trôi
......................................................
Bạn đang đoc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
.........................................................
Chương 13: Nếu Anh Có Xảy Ra Chuyện Gì Làm Sao Tiếp Tục Tìm Kiếm Em Được?







Tận năm ngày sau đó, ở một tiệm trà nho nhỏ ven đường gần bệnh viện, Kỉ Đình mới có thể hẹn gặp Trần Lang


Hai người họ khẽ cười chào nhau, ngồi đâu ra đấy rồi,Kỉ Đình nhũn nhặn mời cô phục vụ trà lui ra ngoài, tự mình tráng trà, tráng âm, sau đó rót một tách cho Trần Lang, làm cử chỉ xin mời


Trần Lang đón lấy tách trà, “Cậu giống hệt ông già tôi, ưa mấy cái trò này, thảo nào ông cụ cứ khen cậu trước mặt tôi, tôi thì chả ưa gì lắm. Kỉ Đình, chúng ta cứ thẳng toẹt ra đi, tôi tin rằng chỉ trong ba ngày mà cậu hẹn gặp tôi đến ba lượt, chắc không phải chỉ vì mỗi việc mời tôi uống trà tâm sự chứ


Kỉ Đình cúi xuống rót thêm nước, “cậu bân rộn, mời được cậu cũng chẳng dễ gì”



“Tôi nghĩ, cậu đến đây được gần năm trời mà không thèm đến tìm tôi, là cậu biết tỏng không thể moi được thứ cậu cần từ chỗ tôi, suy cho cùng cậu cũng là người thông minh đấy”

“Tôi không thông minh đâu, nếu không tôi đã chẳng vì một câu nói của cậu mà phải đến tận đây”

“Cậu trách tôi đấy à?”

“Không, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, nên cũng muốn nhờ cậu nói cho tôi biết câu trả lời”. Kỉ Đình ngẩng mặt lên, gương mặt điềm tĩnh như không

Trần Lang nhìn Kỉ Đình với ánh mắt dò xét, trong giọng điệu của anh ta có vẻ giễu cợt mà Kỉ Đình rất quen, “Nói cho cậu, vì cái gì chứ? Cậu thử cho tôi một lí do khả dĩ xem nào !”

“Cô ấy bỏ nhà ra đi đã tròn hai năm trời rồi, cậu không bao giờ thử nghĩ xem người trong nhà lo lắng ra sao à? Con gái con đứa một thân một mình bươn trải ở ngoài, tôi cần biết cô ấy có sống được đàng hoàng không”, Trong giọng nói của Kỉ Đình đã nhuốm vẻ nhẫn nhịn chịu đựng

“Cậu nói dối, nếu thực có người để tâm đến cô ấy, giờ đây cô ấy đã không phải một mình xoay sở như thế rồi” Trần Lang đặt tách trà xuống, nói thẳng

Cậu ta biết, quả nhiên là cậu ta biết cô ấy đang ở đâu,Kỉ Đình không rõ bản thân mình thấy vui sướng hay là đau khổ nữa

“Thêm nữa, người nhà cô ấy còn chưa mở miệng nói năng gì, cậu dựa vào cái gì mà phải nghe ngóng tung tích cô ấy? Hàng xóm, láng giềng hay sao ?, Ha ! Trần Lang tiếp tục cười gằn

Kỉ Đình hít một hơi, “Tôi hỏi thăm với tư cách gì không liên quan đến cậu”

“Đương nhiên là không rồi”, Trần Lang nháy mắt, vẻ ám chỉ cùng thái đô khiêu khích trong thần sắc anh ta rõ mồn một

Kỉ Đình rốt cuộc không thể nhẫn nhịn thêm nữa, anh đẩy bàn trà, đứng phắt dậy, vẻ lạnh lùng và nóng nảy hiếm thấy, “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Trần Lang ngồi nguyên một chỗ, điềm nhiên ngẫng lên nhìn anh, “Câu này đáng ra phải do tôi hỏi mới đúng, Kỉ Đình cậu vẫn thế thôi, cậu làm tôi thất vọng quá”

Làm gì Kỉ ĐÌnh không hiểu ý tứ trong câu nói của Trần Lang, mặt mũi anh vẫn vẻ thờ ơ, nhưng cái trầm tĩnh cùng thư thái trong ánh mắt đã không còn nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp của mình

Đúng lúc Trần Lang tưởng rằng anh sẽ quay quắt bỏ đi, Kỉ Đình từ tốn ngồi xuống ghế, răng bất giác cắn chặt môi dưới, “Tôi van nài cậu nói cho tôi biết cô ấy ở đâu? Tôi van nài cậu, không vì điều gì khác, chỉ vì tôi yêu cô ấy..”

Trần Lang không nói năng gì, kể cả sau khi Kỉ Đình đã phải nghiến răng thốt ra hai chữ “van nài” đầy tôn nghiêm, anh ta cũng chỉ cười cười, từ biệt ra về

Người đi rồi, trà đương nhiên cũng nguội ngắt

Ngày hôm sau, Kỉ Đình đi làm với bộ mặt trắng bợt, Mạc Úc Hoa nhìn thấy, dằn lòng không đặng mà hỏi một câu, “Ốm à, trông cậu thế này đến cô quét dọn vệ sinh cũng phải đau lòng đấy”

Kỉ Đình cúi xuống chỉnh lại quần áo, cười cười, “Thật à, tại hôm qua ngủ không ngon thôi mà”

Mạc Úc Hoa bỗng nhớ lại bộ dạng xiêu hồn phách lạch của Kỉ ĐÌnh giữa quảng trường mà co tình cờ nhìn thấy hôm trước, phần nào đoán được nguồn cơn, nhưng cũng không hỏi thêm nữa, ai nấy mải mê với công việc của mình

Vất vả lắm mới tống tiễn được bà bệnh nhân trung tuổi, sắp sửa phải đồng thời điều trị viêm dạ dày mãn tính và tổn thương tinh thần, Kỉ Đình mới lôi từ đáy túi áo blouse ra chiếc di động rung nãy giờ, trông thấy tên hiển thị trên điện thoại, tim anh như ngừng mất nửa nhịp, là Trần Lang, trong tin nhắn của anh ta chỉ vẻn vẹn hai từ ngắn ngủi: Tả Ngạn

Cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng. Kỉ Đình xiết chặt chiếc điện thoại trong tay, như thể khát khao lần tìm thêm manh mối từ hai chữ cụt lũn ấy, nhưng cuối cùng đành chịu thua, anh chỉ biết về cái phóng đãng phong tình nơi tả ngạn sông Seine, nước Pháp trong lời đồn đại, nhưng chắc đấy không phải ý Trần Lang định nói rồi

Nghĩ ngợi hồi lâu, anh đành cất tiếng hỏi người bạn đối diện, “Úc Hoa, cậu có biết trong thành phố G có chỗ nào gọi là Tả Ngạn hay dính dáng gì đến Tả Ngạn không?

Mạc Úc Hoa đang mải vùi đầu vào sách vở, tiện miệng trả lời, “Tả Ngạn à, tớ có biết đấy, đó là một nơi giải trí khá nổi tiếng”. Đáp xong, một hồi không thấy Kỉ Đình có phản ứng gì, cô mới bất giác ngẩng đầu lên liếc nhìn anh, thấy anh cứ đờ ra, cô mới thêm một câu, “À, cậu đến đây cũng chưa được bao lâu nhỉ, có lẽ còn chưa biết chỗ này, khung cảnh cũng được lắm, buổi tối đi với bạn đến đấy cũng ổn”

“..Tớ cảm ơn”. Kỉ Đình cười với cô rồi lại tiếp tục công việc đang làm dở

Chiều hôm ấy trong khoa có một ca phẫu thuật lớn, bác sĩ Ngô Giang mổ . chính, Kỉ Đình phụ mổ, ca phẩu thuật kéo dài đến ba tiếng rưỡi đồng hồ, sau khi kết thúc công việc thì trời đã về đêm. Kỉ Đình thay quần áo, chạy thẳng ra cổng bệnh viên gọi taxi

Tả Ngạn là chốn ắt hẳn ai ai cũng biết, có lẽ chỉ những gã khờ như mình mới chưa nghe đến bao giờ, Kỉ Đình nghĩ bụng. Anh lên taxi, chỉ nói với tài xế một câu, “Làm ơn đến Tả Ngạn”. tài xế không hề chần chừ, rồ xe đi luôn, dẫn anh qua biết bao nhiêu con phố phồn hoa nhộn nhịp. Anh chỉ nhớ mang máng là xe chạy vào một khu buôn bán trung tâm nổi tiếng khắp thành phố, rẽ ngoặt năm lần rồi đỗ xịch trước một chốn tương đối tĩnh lặng

“Đến rồi” tài xế nói

Đây mà là Tả Ngạn? Kỉ Đình bước xuống xe rồi bỗng có chút nghi ngại, cái trung tâm giải trí này không sầm uất như anh tưởng.


Đây mà là Tả Ngạn? Kỉ Đình bước xuống xe rồi bỗng có chút nghi ngại, cái trung tâm giải trí này không sầm uất như anh tưởng tượng, chí ít thì nhìn bên ngoài nó khó yên ả. Chỉ có một tòa cao ốc bảy tầng trông khá cũ kĩ, chẳng đẹp đẽ hào nhoáng gì, có điều cứ nhìn những chiếc xe cứ nườm nượp ra vào bãi đỗ xe ở bên hông nhà, cũng thấy chút tăm tích của một nơi vui chơi giải trí công cộng.Thế nhưng trong lòng anh hiểu rõ, ở cái nơi tất đất tâc vàng này à giữ được một góc tĩnh tại yên ả thế này, không có tài lực và thanh thế hùng hậu thì đừng mong có được


Trước khi đến đây anh đã nghe Mạc Úc Hoa nói là ở Tả Ngạn, tầng hai là nhà hàng, tầng ba là karaoke, tầng bốn là bar rượu, anh không biết người mình tìm kiếm sẽ xuất hiện ở nơi nào, lúc bước vào đại sảnh xa hoa lỗng lẫy, nhân viên dẫn khách rất thành thạo bước lại gần ân cần hỏi han xem anh lên tầng mấy, anh chỉ dựa vào trực giác mà đáp rằng, “Tầng bốn, cảm ơn!”


Giây phút thang máy mở ra ở tầng bốn, tiếng động chát chúa đến đinh tai nhức óc, anh cố gắng lắm mới nghe thấy lời chào của nhân viên phục vụ vừa bước tới, “ Xin chào, quý khách đi mấy người, đã có chỗ chưa ạ?” Anh cố hết sức không nhíu mày, chỉ làm một động tác tay, ý rằng mình chỉ đi một người


Người phục vụ dẫn anh đến chỗ ngồi ở một góc tối rồi cúi chào bước đi ngay, thoạt tiên anh không tài nào quen nổi với thứ nhạc ầm ĩ đến loạn cả nhịp tim cùng thứ anh sáng ma quái này, lại còn những bóng người dật dờ qua lại như hồn ma bóng quế xung quanh nữa, nhưng chẳng mấy chốc sự chú ý của anh đã chuyển sang sự dò xét liên tục, tìm một bóng hình thân quen. Trần Lang chỉ nói cô ở Tả Ngạn nhưng cô là khách tới chơi hay là nhân viên? Dĩ nhiên tìm kiếm một người ở một nơi như thế này thật chẳng khôn ngoan chút nào, dưới ánh đèn mờ ảo này mặt mũi ai cùng thành mơ hồ hết cả. Cô có ở giữa đám người này không? Có lẽ cô đang ở ngay bên cạnh a rồi, vì thế nhịp tim anh mới dần dần hỗn lọan như bị tiếng nhạc này khuấy đảo như thế chứ


Chẳng mấy chốc đã có nhân viên phục vụ mặc đồng phục đến bên anh, trên khya là một ly đựng thứ chất lỏng có màu sắc kỳ dị, người phục vụ ấy chẳng hề ngần ngại đặt ly ấy lên bàn anh, “Thưa anh, rươu của anh đây ạ”


Kỉ Đình hơi ngạc nhiên, lắc đầu nói, “Xin lỗi, chắc cô nhầm rồi, tôi đâu có gọi rượu”


Giọng anh không lớn lắm, còn đang lo không biết người phục vụ có nghe rõ hay không, đã thấy cô nàng phục vụ nở nụ cười tươi rói, đó là một cô gái chừng hai mươi tuổi, không đến nổi xinh đẹp lắm nhưng mặt mũi ưa nhìn, khi cười bên má phải còn có lúm đồng tiền rất sâu, cô cuí người xuống, sát vào anh, cũng chẳng tỏ vẻ phật ý gì khi anh làm bộ lạnh nhạt hơi né về phía sau, cô cất giọng vừa đủ để anh nghe thấy, “Thưa quý kháh, vị nào đến đây cũng phải uống một chút rượu, đây là qui đinh rồi”


“Đành thế vậy”. Anh cũng không phân bua gì với cô nữa, để mặc cô đặt rượu xuống, nếu qui đinh là như vậy, anh không uống, chỉ cần thanh toán là xong chứ gì. Có điều cô phục vụ đặt rượu xuống bàn xong, thẳng người dậy nhưng không hề rời đi , chỉ mỉm cười đứng nhìn anh đăm đăm. Anh thấy hơi kì quặc, bèn nói thẳng thừng, “Phải thanh tóan luôn chứ gì?”. Thấy cô gái gật đầu lia lại, anh lập tức rút ví ra, “Xin hỏi bao nhiêu ạ?”


Cô phục vụ trẻ măng giơ hai ngón tay, “Hai trăm”


Kỉ Đình sững lại một hồi, nhưng rốt cuộc vẫn cắm đầu vào rút tiền. Không ngờ cô nàng vẫn không chịu bỏ cuộc , lại cúi người xuống bồi thêm một câu, “Phụ nữ hai trăm, nếu là quí ông thì hai trăm rưỡi, các ông trung niên là ba trăm, hói đầu thêm năm mươi, bụng phệ thêm năm mươi, mắt lác thêm năm mươi nữa..” Kỉ Đìnhnghĩ là cô nàng chỉ mò đến để bán rượu thôi, thế nên bình thản chờ cô nàng bán cho hết lượt, “ Nếu mà bảnh trai thì giảm giá năm mươi, đường hoàng phong độ giảm đi một trăm, ví như anh đây, hoàn toàn miễn phí”


Anh không rõ ý đồ của cô ta lắm, vậy nên chỉ mỉm cười, dĩ bất biến ứng vạn biến vậy, ánh mắt bắt đầu xa xăm lơ đễnh, “Xin lỗi nhé, trước nay tôi không uống rượu bao giờ, nhưng cảm ơn cô”


“Đến đây mà không uống rượu, ít người thế lắm, chắc là anh đến tìm ai chứ gff?” Cô gái tò mò hỏi


“Đúng, làm sao anh biết được?” Kỉ Đình thấy vô cùng bất ngờ


Cô gái bật cười hả hả, “Chắc anh cũng đến vì cô ấy rồi, không phải xấu hổ, người như anh đây nhiều lắm”. Nói xong, cô lấy tay chỉ đại một hồi. Kỉ Đình ngó theo hướng tay chỉ, chính là quầy bar ở góc bên kia. Nhân viên pha chế phía sau quầy có mái tóc ngắn, gầy guộc, một gương mặt anh đã quá thân quen, khi mỉm cười rạng rỡ tựa thiên thần, còn úc ánh mắt chuyển động thì mê hoặc như thể ác quỷ. Lúc này, một tay cô chống lên quầy bar, còn tay kia lơ đễnh lắc lắc bình pha chế trong tay, trên khuôn mặt không rõ đang tỏ thái độ gì, ánh mắt lạnh lẽo, cơ hồ tỏ vẻ lãnh đạm khinh mạn với tất thảy ánh mắt lưu luyến từ vô số những khách nam đi một mình, thảng hoặc có dăm ba người khách quen đến ngồi trước quầy ào hỏi cô, cô cũng chỉ hơi nhếch môi biêngs nhác, chiếc tạp dề màu trắng, rộng hoác cực giản đơn, nhưng dường như có sức hấp dẫn chết người


Bắt đầu từ giây phút ngoái đầu lại ấy, ánh mắt Kỉ Đìnhkhông hề rời đi. Anh nghe thấy cô kia lên tiếng như đã đoán trúng tim đen, “Tôi biết ngay là anh đến vì Chỉ An nhà này mà”. Kỉ Đình vẫn dán mắt vào nơi đó, giọng nói đượm vẻ đè nén cảm xúc, “Cô nói đúng”


Cô không hề để ý đến anh.Không biết tại sao, anh khát khao cô đến nhường ấy, nhưng giây phút này đây, anh lại không hề bước đến, mà chỉ muốn ngồi yên ở một góc ngắm nhìn cô, cứ thế ngắm nhìn cô mãi, trong lòng trống rỗng, chẳng còn suy nghĩ được gì

Thi thoảng lại có khách đàn ông quen biết đưa cho cô điếu thuốc, cô chìa môi ra đón lấy rồi lập tức có người châm lửa, điếu thuốc đã châm lệch môt bên khóe miệng, nụ cười của cô giữa làn khói thuốc khiến người ta bị hút hồn. Kỉ Đình ghét nhất những người hút thuốc, đặc biệt là phụ nữ, trong suy nghĩ của anh, đó có vẻ là cách hành hạ bản thân tàn tệ , còn lúc này đây, anh lại chỉ ngưỡng mộ đám lửa nhỏ màu đỏ ấy thôi, bởi nó chập chờn sáng tôi quyến luyến trên khóe môi cô


“Thôi đựoc rồi, tôi khôgn quấy quả anh nữa. Có điều, anh đẹp trai ơi, trông anh cũng ưa mắt đấy, tính tình cũng được, thế nhưng phải cảnh báo trước cho anh hay, nhìn thế thôi thì không sao, chứ không có lễ vật thì đừng hòng bén mảng, nếu không sẽ nếm quả đắng đấy! “ Cô gái phục vụ ném lại sau lưng anh câu nói ấy, ném lại cả ánh mắt khó hiểu rồi ôm khay bước đi


Kỉ Đình gọi một người phục vụ khác đến, bảo anh ta rót cho mình một cốc nước. Ánh đèn bỗng dưng tối hẳn đi, lúc ánh đèn bừng sáng trở lại, âm nhạc đã đổi sang tiết tấu khác, rất nhiều vị vốn đang ngồi tại chỗ nhất loạt đứng dậy nhảy nhót theo tiếng nhạc cuồng điên. Chỉ An cẫn đứng ở chỗ quầy bar, đôi mắt lạnh lùng mang nét cười phảng phất, bàng quang theo dõi mọi sự,thẳng hoặc lắc lư thân mình theo tiếng nhạc. Thực ra dáng vẻ Chỉ An đượm vẻ cay nghiệt chứ không hề diễm lệ, thế nhưng trong những cử chỉ bình thường nhất của cô cũng toát ra vẻ mê hoặc.Cô đứng đó, khẽ mỉm cười giữa màn nhập nhòe hỗn độn, như thể cô là thứ tinh linh ứa ra từ trong bóng đêm vậy


Giữa đám đông điên cuồng nhảy nhót, việc Kỉ Đình đơn độc lặng ngồi một chỗ hóa ra là một sự nổi trội, anh cảm thấy ánh măt Chỉ An vô tình quét qua hướng của anh, dừng lại vẻn vẹn vài giấy ngắn ngủi rồi lại rời đi như chẳng hề có chuyện gì . Anh đóan rằng cô nhìn thấy anh, nhưng bất kể có hoặc chưa, anh đều không cách nào tiếp tục ngồi như thế mãi được. Anh đứng dậy, băng qua đám người nhảy nhót , bước đến bên cạnh cô


Hai người họ chỉ còn cách nhau chiếc quầy bar, anh nghĩ, chí ít mình cũng nói điều gì đó, vì khoảng khắc trùng phùng này, anh đã đợi chờ biết bao lâu, kiếm tìm biết bao lâu? Thế nhưng anh lại chẳng nói năng gì, chỉ đứng lặng nơi quầy bar đó mà nhìn cô, im lìm, giống như từ bé đến giờ, anh cũng đứng sau lưng mà lặng thing nhìn mọi cử động của cô như thế. Anh nghĩ, thực ra cô đã biết hết, đã bao nhiêu lần, trước mặt cô anh đều bó tay đầu hàng, ngay từ đòn tấn công đầu tiên, cái cứng rắn, kiềm chế của anh hết lần này đến lần khác đều bị cô vặt trụi, tất cả chỉ vì một nguyên cớ mà thôi


Một cánh tay của cô vẫn chống hờ lên quầy bar, ánh mắt đảo khắp nơi, chẳng mấy chốc đã trở nên lãnh đạm, nghiêng đầu dò xét anh như xưa nay vẫn vậy, trên mặt là vẻ nửa cười nửa không, điếu thuốc ngậm lơi lả trên khóe môi. Kỉ Đình đưa tay gỡ điếu thuốc trên môi cô xuống, “Hút thuốc nhiều không tốt đâu”. Cô không cự nự gì , quay người ra hiệu cho anh chàng DJ, người kia hiểu ý ném ngay cho cô một điếu, cô dùng một tay dỡ lấy, điềm nhiên châm tiếp


“Chỉ..”


“Muốn uống chứ gì?” Anh vừa mở miệng đã bị cô chặn ngang đành chỉ lắc đầu


Không muốn uống thì ngồi ra chỗ kia đi”. Cô lấy tay chỉ vào chỗ ngồi khi nãy của anh


“Không phải..” Anh lại gắng nói lần nữa


“Không phải không muốn, thế thì là có muốn, Uống gì?”


“Anh..”


“Anh chỉ cần nói anh muốn uống gì”


Cô cố tình không cho anh cơ hội nói gì, anh cũng không giận dữ, chỉ ngoan ngoãn im miệng, vẻ nhẫn nại mặc cô muốn ra sao cũng được


Hai người cứ giằng co im lìm như thế, tận đến lúc cô phục vụ trẻ tuổi vừa rồi lại bước tới chỗ Kỉ ĐÌnh, “Anh gì ơi, một mỹ nữ đằng kia muốn mời anh môt ly”


“Xin lỗi nhé, thực tình tôi không uống đựợc”, anh lạnh nhạt khước từ


“Không uống thì cũng qua đó chào hỏi một câu đi, hay dở gì người ta cũng là phụ nữ., thêm nữa bà chủ tụi tôi chẳng mấy khi mời người ta uống rượu đâu, Chỉ An, chỉ bảo đúng không? Cô gái cứ nhất quyết kì kèo. Chỉ An nhún vai, chẳng ừ hử gì


“Đi nao, qua chào hỏi một chút” Kỉ Đình liếc mắt nhìn Chỉ An một cái, không biết làm thế nào, đành theo cô phục vụ ương bướng kuia nửa mời nửa kéo đưa đến một bàn nhỏ cách đó không xa.Lúc ấy, tíêng nhạc bỗng nhiên tạm dừng lại, bên chiếc bàn là một đôi nam nữ trẻ tuổi, người phụ nữ vận một chiếc đầm dài màu đỏ, mặt mũi sáng sủa xinh đẹp, còn người nam điển trai vẻ nham hiểm, thấy Kỉ Đình có vẻ cố chịu đựng nhẫn nhin mà đến, người đàn ông đưa mắt nhìn cô gái, cười khẩy. “Đói khát ghê, xấu mặt quá đấy !” rồi đút tay vào túi quần đi thẳng


-----------------------------------------

Cô gái trẻ được gọi là "bà chủ" cười cười cầm ly đứng dậy, "Tất cả các quý ông bảnh bao đến với Tả Ngạn tôi đều muốn mời một ly rượu". Kỉ Đình tỏ vẻ xin lỗi,"Thế thì hân hạnh cho tôi quá, có điều cũng không tiện lắm, tửu lượng của tôi rất kém, không nhấp rượu bao giờ. Rất vui được quen biết chị, tôi bận chút việc, xin phép...". Anh gật đầu rời đi. Thấp thoáng phía sau có người nói, "Trông hơi giống...".

Anh không để tâm đến lời bọn họ nói, bởi anh phát hiện ra người pha chế ở quầy bar vẫn còn ở đó, có điều giờ đây lại đổi thành anh thanh niên cao gầy, Chỉ An không biết đã đi đâu mất rồi. Anh mới rời bước được chừng ba phút chứ mấy, nhất định cô chưa đi xa được, anh không nghĩ ngợi gì thêm, băng mình đuổi theo ngay. Phía tầng dưới của Tả Ngạn chỉ là một bầu tĩnh tại lặng phắc, cảnh huyên náo vừa rồi dường như ở thế giới nào đó, anh dáo dác ngó khắp nơi, tứ phía đều không thấy cô đâu, phía cửa ra vào không bóng người qua lại. Kỉ Đình đụng phải nhân viên phục vụ vừa ra đón khách đỗ xe quay trở lại, lập tức hỏi "Cửa sau ở chỗ nào?".

Anh men theo hướng mà người phục vụ kia chỉ, tiếp tục đuổi theo ra ngoài, cửa sau của Tả Ngạn là một con ngõ âm u nhỏ hẹp, chẳng có bóng xe cộ qua lại, anh bước mông lung về phía trước, chẳng thấy tăm tích cô đâu, nỗi buồn đau cùng chán nản cứ thế dâng đầy trong lòng, chẳng có cách nào vợi bớt, cũng chẳng thể nói cùng ai, anh không biết phải làm gì.

Đằng xa lóe lên ánh đèn pha mô tô chói mắt, anh nghe thấy cả một tràng tiếng nổ xe inh tai, mô tô trước nay vẫn là phương tiện đi lại rất đặc biệt của thành phố này. Đến khi anh ý thức được, mới kinh hĩa nhận ra chiếc xe ấy đang lao thẳng đến chỗ anh, thoắt cái nó đã trờ tới trước mặt anh, tốc độ có giảm xuống, nhưng không có vẻ dừng lại. Anh lùi về phía sau theo bản năng, chiếc xe ấy rừm rừm ép sát anh thêm một bước, tận đến lúc anh cảm thấy lưng mình đang tựa vào bức tường lạnh lẽo ẩm ướt, bánh xe mới dừng ngay sát bên anh. An ninh trật tự về đêm của thành phố G này vốn không tốt, anh cũng nghe các đồng chí đồng nghiệp trong bệnh viện nhắc đến, chỉ không ngờ là sự tình lại ụp vào đầu mình thế này, anh không né đi đâu được nữa, chỉ đành nhắm mắt chờ đợi.

"Anh cứ đi theo tôi làm gì thế?"

Anh mở choàng mắt, vừa hay trông thấy động tác cô nghiêng đầu gỡ mũ bảo hiểm ra, lúc ấy mới thở phào một tiếng, nửa tức giận, nửa thong dong nhìn vào người ngồi trên chiếc mô tô cũ nát ấy.

"Làm sao chẳng nói một lời đã đi mất thế?"

Cô cười khẩy,"Tôi hết giờ làm, dựa vào cái gì mà đòi tôi phải báo với anh? Làm sao, sợ rồi chứ gì? Nếu mà gặp cướp giật thật, anh cũng mặc kệ chúng bắt nạt thế à?".

"Nếu mà đòi tiền thật thì cũng mặc kệ, việc gì phải mạo hiểm vì mấy thứ ngoại thân chứ?".

"Ha ha, tôi quên mất, cái gan dạ của anh làm sao mà sánh bằng mấy thứ triết lí của anh được."

Lưng anh áp sát vào bức tường phía sau, "Em nói đúng, nhưng anh không thể để xảy ra chuyện gì được, nếu anh xảy ra chuyện, làm sao tiếp tục đi tìm em?".

Kỉ Đình trở về bệnh viện, vẫn chưa hết nửa ngày xin nghỉ phép. Càng những lúc bấn loạn, anh càng nghiêm khắc đòi hỏi bản thân phải gắng chỉn chu từng việc một, ca phẫu thuật mổ phanh diễn ra vào buổi chiều, anh phụ trách phần khâu vết thương, thầy Viên theo dõi mọi việc cũng không nén được phải gật đầu hài lòng.

Ca phẫu thuật đã xong, anh đứng bên bồn rửa, tay áo xắn lên, nước từ vòi tuôn ra ào ào, nhưng dường như anh cứ lơ đễnh đâu đâu, bà lao công bước ngang qua, cảm thấy là lạ, liền cất tiếng hỏi, "Bác sĩ Kỉ Đình ơi, anh không sao đấy chứ?". Lúc này anh mới sực tỉnh, đưa tay xuống vòi nước.

"Cháu không sao đâu ạ", anh đáp.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay