Chỉ An bỏ đi, hệt như một con diều đã đứt dây, từ bấy giờ bặt vô âm
tín, Cố Duy Trinh cũng lo lắng tìm kiếm, thế nhưng những vụ tìm
kiếm người thân thế này quá nhiều, báo tin ở sở cảnh sát cũng hệt
như đá ném ao bèo, trên báo cũng có đợt đăng thông tin tìm người,
nhưng cuối cùng vẫn chẳng có tin tức gì. Những người quen biếy Cố
Duy Trinh đa phần cũng không hề hay biết nội tình, chỉ biết rằng
qua có một đêm, hai chị em sinh đôi mơn mởn của nhà họ Cố, một cô
mắt không còn ánh sáng, một cô mất tăm mất tích, những lời đồn đại
thốt nhiên bung ra. Có điều trong ấn tượng của mọi người Chỉ An là
đứa có tính cách hoang đàng, việc gì cũng có gan làm, chỗ nào cũng
dám xông vào,một đứa con gái như vậy, nếu có hành động nào không an
phận, dù có làm người ta bất ngờ đến đâu, thì nghĩ cho kĩ càng,
cũng chẳng đáng ngạc nhiên chút nào. Thế nên người ta càng tập
trung vào thương xót cho Chỉ Di, một người con gái ngoan ngoãn ,
đáng yêu , vậy mà vì một tai nạn trên trời rơi xuống, vĩnh viễn
không còn nhìn thấy ánh sáng, thực là một việc tàn khốc không gì
sánh nổi.
Người tài xế của chiếc xe gây tai nạn ngày hôm ấy cũng đã bị tìm ra
mà không vấp phải trục trặc gì,đó là người làm thuê tạm thời của
một chợ bán buôn, hằng ngày đúng giờ chạy xe hai lượt giao hàng đến
bếp ăn trường học, người đàn ông trung niên thật thà chất phác,
bình thường cũng tận tâm với công việc, có điều thói quen uống rượu
lúc ăn cơm, vì việc này mà đã bị chủ thuê trách phạt nhiều lần, tối
hôm ấy ông uống hơi quá đà, đến chỗ ngoặt của đoạn rẽ trong trường
học thì không khống chế được tốc độ xe, kết quả gây ra tai nạn
khủng khiếp. Sau khi xảy ra chuyện, ông ta cũng hoảng hốt chẳng kém
ai, thế nhưng không đào thoát khỏi hiện trường, mà chỉ đỡ đần cùng
Kỉ Đình và Chỉ An đợi xe cứu thương và cảnh sát tới, sau đó thì bị
tam giữ. Nhà họ Cố đương nhiên oán hận ông ta đén tận xương tủy,
chỉ vì một phút sơ sểnh của ông ta mà Chỉ Di một đời tàn tật, khiến
cho gia đình họ trải qua cơn nguy biến chấn động . Sau khi Chỉ Di
tỉnh lại không lâu, các cơ quan chức năng đã có kết quả đánh giá về
vụ tai nạn giao thông đó, người lái xe này điều khiển xe sau khi
uống rượu, gây trọng thương cho người khác phải gánh phần trách
nhiệm chủ yếu trong vụ tai nạn, chịu phán quyết bồi thường cho
người bị hại một trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ, nếu không có khả
năng bồi thường sẽ phải chịu án tù ba năm.
Gia quyến của người lái xe này chỉ có hai bố mẹ già cùng một cặp
con thơ, vợ cũng không có công ăn việc làm, ông ta là trụ cột chính
trong gia đình, ngộ nhỡ ông ta phải ngồi tù, cả gia đình này sẽ
không biết bám víu vào đâu. Thế nhưng, một trăm năm mươi nhân dân
tệ đối với gia đình này chẳng khác gì một con số to bằng trời. Bà
vợ phải bán vội căn nhà trên thành phố cùng toàn bộ đồ dùng vật
dụng đáng tiền trong nhà , bố mẹ già dưới quê cũng bán tống bán
tháo ruộng vườn, vay mượn khắp nơi nhưng rốt cuộc vẫn chỉ gom được
hơn một trăm nghìn , không đào đâu thêm một xu nào nữa . Thêm vào
đó, sau khi gây tai nạn, người lái xe cũng lập tức bị người bán
buôn ở chợ đuổi việc. Giữa cảnh tuyệt vọng chất chồng, người vợ lôi
kéo hai đứa con trai bé dại tức tốc tìm đến bệnh viện nơi Chỉ Di
đang nằm. Khi ấy Chỉ Di mới vừa được đưa ra phòng chăm sóc đặc
biệt, Cố Duy Trinh và Uông Phàm chặn người đàn bà ấy ở ngoài phòng
bệnh, bà ta khóc lóc van vỉ hai vợ chồng Cố Duy Trinh tha thứ , kể
lể tình cảnh khốn quẫn của gia đình ,dăm lần bảy lượt nài nỉ họ thư
thư cho năm mươi nghìn tệ còn thiếu, chỉ cần ông chồng thoát khỏi
cái họa tù ngục , cả nhà họ bất kể khổ sở đến đâu, cũng nhất định
trả hết số tiền còn lại kia.
Vợ chồng Cố Duy Trinh đâu phải kiểu người máu lạnh , thế nhưng đứa
con gái yêu thương nhất giờ đây vẫn còn thoi thóp yếu ớt nằm trên
giường bệnh cách đó có một cánh cửa , đang chờ đợi phía trước cô có
lẽ là quãng đời mù mịt vĩnh viễn không có một chút ánh sáng, tất cả
những đau thương này đều do sơ sểnh sau men rượu của tay lái xe,
khiến cho hai vợ chồng họ không cách nào nguôi ngoai cơn oán hận.
Vậy nên lúc ấy, người đàn bà ấy cứ khóc lóc thở than, Uông Phàm
cũng rơi lệ , sau rốt, bà chỉ nói với người đàn bà kia rằng : “Tôi
không cần biết các người có trả được hết khoản tiền còn thiếu
không, bởi vì bao nhiêu tiền cũng không đổi lại được đôi mắt của
con tôi, nó mười tám tuổi, sơ sểnh nhất thời của chồng chị đã hủy
hoại một đời cuă con gái tôi!Chị bảo nhà chúng tôi từ bi với nhà
chị , thế nhưng ai từ bi với chúng tôi kia chứ? Chẳng qua cũng chỉ
là ba năm ngồi tù, chứ nói thật với chị, tôi chỉ hận một nỗi anh ta
không ngồi tù cả đời luôn!”.
Lời nói của Uông Phàm khiến người đàn bà kia tuyệt vọng hoàn toàn,
không biết phải làm sao, chỉ đành khóc lóc thêm một trận, rồi đành
cam phận quay về. Đến lúc hai vợ chồng Cố Duy Trinh quay trở vào
phòng bệnh, Chỉ Di vẫn nhắm mắt trên giường, có vẻ như đang ngủ
say, thế nhưng chiếc áo gối đã ướt đầm một bên.
Chiều tối hôm ấy, Cố Duy Trinh và Uông Phàm đang lui cui trước
giường Chỉ Di, cô gái bấy lâu nay vẫn im ắng ít lời bỗng nhiên mở
miệng mà nói rằng, “Thôi bỏ đi, mẹ ạ”.
Lúc đó Uông Phàm nhất thời chưa nắm được ý tứ câu nói không đầu
không cuối này của con gái, bà sững sờ một hồi, rồi mới phản ứng
lại được, việc ngày hôm nay con đều nghe thấy hết à?”
Chỉ Di không đáp lời mẹ, chỉ bảo, “Cứ cho là người ta ngồi tù cả
đời thì đã sao chứ ? Chỉ An có quay về được không? Mắt của con có
nhìn thấy lại ánh sangs được không? Mẹ à, căm hận ông ta có làm
chúng ta dễ chịu hơn chút nào đâu”.Cô bị thương nặng chưa phục hồi,
giọng nói vẫn còn hổn hển yếu ớt, thế nhưng từng từ từng chữ đều
rành rọt, rõ ràng.
Cố Duy Trinh với Uông Phàm đều im lặng không nói năng gì , Chỉ Di
dường như chẳng còn sức mà nói tiếp, nhưng trên khuôn mặt vẫn hiện
rõ vẻ van nài. Vợ chồng Cố Duy Trinh trông thấy dáng vẻ của con gái
, vừa xót xa vừa đau đớn, “Chỉ Di, cái con nhỏ này, việc gì cũng
nghĩ cho người khác, ai nghĩ cho con đây chứ?” Uông Phàm cầm tay
con gái lắc đầu.
Chỉ Di bèn lật tay lại, rờ rẫm nắm lấy tay mẹ “Con có bố mẹ ở bên
mà. Có oán hận họ cũng chẳng ích gì, thôi thì cứ coi như tích phúc
cho con vậy…”
Chỉ Di đã nói đến nước này, Uông Phàm chẳng còn biết nói gì thêm
nữa, mắt bà đỏ hoe. Lúc này Cố Duy Trinh nãy giờ im lặng giờ mới
cất lời, “Nếu đã như thế thì làm theo ý con nó đi. Tay lái xe ấy
cũng day dứt không yên , thôi bỏ đi vậy, việc gì phải nghĩ ngợi
nhiều, việc đã xảy ra không thể cứu vãn, Chỉ Di còn trẻ, con đường
về sau còn dài, tốt hơn hết là vợ chồng mình nên chuẩn bị cho tương
lai của con”.
Sau khi bàn tính như vậy,ngay tối hôm ấy, Cố Duy Trinh gọi điện
thoại luôn cho người tài xế, phía bên kia đầu dây như gặp đại
xá,cảm kích không thể nào tả xiết. Tận bốn năm sau đó, gia đình họ
mới trả hết khoản tiền còn thiếu, nhưng vì cảm kích tấm lòng bao
dung của nhà họ Cố, nên mỗi lần tết nhất lễ lạt họ đều gọi điện
hoặc đích thân đến tận nhà thăm viếng , vợ chồng Cố Duy Trinh cũng
chẳng có lòng dạ nào mà tiếp nhận sự cảm ơn ấy, mặt mũi lúc nào
cũng lạnh nhạt, Chỉ Di cũng không bao giờ xuất đầu lộ diện trước
gia đình đó, đối với cô, lãng quên quá khứ, tập trung vào việc sau
này mới là điều quan trọng nhất.
Thông báo (lời của bạn sonehottest): Hai ngày tiếp theo mình phải
thi giữa kì nên ko post tiếp được, phần còn lại tớ sẽ post vào tối
thứ năm, nói trước cho các bạn đỡ đi ra đi vào, mất công, đỡ một số
bạn thì lại bảo là chạy làng bắt các bạn đợi, hix
Đánh máy: sonehottest.
Sau khi Chỉ Di từ bệnh viện về nhà, đôi mắt không còn như cũ, chân
tay cũng bị thương, nên sau đó là cả quá trình dài lê thê mệt mỏi
để phục hồi sức khỏe và thích nghivới việc không còn nhìn thấy .
Uông Phàm là bác sỹ trong trường học, dưới sự chăm sóc của mẹ, tình
trạng ban đầu của Chỉ Di tuy không ổn, nhưng dần dà cũng phục hồi
như cũ, Kỉ Đình cũng sắp xếp thời gian lui tới bầu bạn bên Chỉ Di
.
Đối với những người mù, mù lòa ở tuổi trưởng thành đau đớn khổ sở
hởnất nhiều so với mù lòa từ thửơ tấm bé, bởi những người lớn này
đã nhìn thấy cả thế gian muôn màu muôn vẻ, vậy nên với họ, thật
chẳng có gì tàn khốc hơn với việc phải đối diện với bóng tối âm u.
Có lúc Uông Phàm không biết trong lòng Chỉ Di nghĩ thế nào nữa, bởi
vì trước nay cô chưa từng kêu ca than vãn, sau khoảng thời gian im
lặng chẳng nói chẳng rằng dài dằng dặc ấy, dưòng như cô đã lặng lẽ
chấp nhận sự thật này. Biến cố cùng thương tật từ trên trời trơi
xuống khiến cô chỉ qua một đêm đã trưởng thành lên nhiều, không ai
ngờ nổi, cô gái Chỉ Di bấy lâu nay hiền lành yếu đuối giờ đây lại
có thể kiên cường như thế, đến cả Uông Phàm cũng tự nhận mình không
bì nổi.
Những ngày tháng đầu tiên là gian nan nhất, Chỉ Di đã tốt nghiệp
cấp ba , thế nhưng con đường đại học phía trước cũng đành bỏ đi, cô
phải chứng kiến cảnh bạn bè học cùng từ tấm bé lũ lượt bước vào đại
học này đại học kia . Cố Duy Trinh với Uông Phàm luôn cố gắng né
tránh nhắc đến việc này trước nặt Chỉ Di. Trước thái độ dè chừng
từng li của bố mẹ, Chỉ Di đương nhiên cảm nhận được ít nhiều, cô
khẽ cười bảo với bố mẹ, thực ra nói về học hành , trước nay cô
không phải đứa có năng khiếu gì cho lắm, còn việc theo học cao lên
nữa, cô vẫn không mong mỏi nhiều như bố mẹ vẫn nghĩ. Việc khiến cô
đau đớn hơn tất cả là từ bây giờ , cô buộc phải bắt đầu làm quen
với thế giới hoàn toàn tối tăm, hồi phuc sức khỏe, dò dẫm đi lại,
xác định phương hướng giữa bóng đêm rồi học cách dùng tai và đôi
bàn tay để thay thế cho đôi mắt…Lúc đầu , cô không ngừn vấp ngã ,
cho dú là ở ngay căn nhà cô đã sinh sống mười tám năm trời, trứơc
đây cô cứ ngỡ đó là chốn nhắm mắt vẫn có thể đi đứng được nhhư
thường , vậy mà lúc thực sự không nhìn thấy nữa, nó bỗng hóa thành
rừng rậm, một thân một mình sao đi lại khó khăn đến thế.
Mấy lần Chỉ Di bị ngã, mình mẩy thâm tím hết cả, nhưng vì sợ bố mẹ
lo lắng nên cô luôn nghiến răng chịu đau, không hé miện kêu than
gì, thế nhưng Uông Phàm vẫn luôn nhìn vào vết tích đổ vỡ của các
thứ đồ đạc mà biết chuyện gì đã xảy ra , vạch quần áo của con gái,
trông thấy các vết bầm tím, lònh dạ bà đau đớn khôn xiết , thế hưng
rốt cuộc, Chỉ Di lại là người an ủi vỗ về mẹ.
Từ đó trở đi , Uông Phàm áp dụng gợi ý của Kỉ Đình, tất cả những
thứ không cần thiết trong nhà đều nhất loạt dẹp bỏ, những thứ đồ
gia dụng đơn giản, hay dùng đến cơ bản còn lại những món dạng trơn
tròn mềm mại, những góc cạnh cũng dùng xốp hay vải bọc lại, cố gắng
hết sức để Chỉ Di đi lại trong nhà được thuận tiện nhất, cho dù có
vấp ngã cũng không bị thương quá nặng.
Như Chỉ Di nói, cô là một cô gái khá ngốc , nhưng sau khi nếm trải
khổ sở hơn người khác đôi chút, dần dà cũng sẽ có ngày thích ứng
được tất thảy. Nửa năm sau khi ra viện, cô bắt đầu có thể tự mình
di chuyển trong nhà, còn sinh hoạt về cơ bản cũng có thể lo liệu
được, Cố Duy Trinh mời một giáo viên dạy chữ nổi về cho con gái,
một phụ nữ ngoại tứ tuần, giàu kinh nghiệm, tính tình cũng nền nã
.
Chiều nào bà ta cũng đến nhà dạy cho Chỉ Di, Chỉ Di cũng học cách
dùng đôi tay thay cho đôi mắt để tiễp xúc với con chữ. Lúc này , cô
nhất thiết không để mẹ phải liên tục xin nghỉ ở nhà để chăm sóc cho
mình nữa . Thấy con gái cương quyết như thế, Uông Phàm không biết
làm thế nào đành quay lại làm việc như bình thường, cũng nay đúng
như lời Chỉ Di đã hứa hẹn, cô đã học cách tự chăm sóc mình, một
thân một mình nhưng vẫn yên ổn vô sự .
Dạo này, người thường xuyên bầu bạn bên Chỉ Di lại chính là Kỉ
Đình, hai nhà vốn rất gần nhau,vô cùng thân thiết, Kỉ Đình lại là
sinh viên y khoa, ngoài thời gian học tập sinh hoạt bình thường,
phần lớn thời gian rảnh rỗi cậu đều ở bên cạnh và chăm sóc Chỉ Di.
Hồi đấu Cố Duy Trinh cũngcảm thấy hơi áy náy vì thấy phiền cho Kỉ
Đình quá, tận đến một hôm, Uông Phàmkéo chồng lại chỗ bậu cửa thư
phòng, rồi im lặng ra hiệu cho chồng xem hai đứa đang lui cui học
chữ nổi. Chỉ Di ngồi bên cạnh Kỉ Đình,nụ cười nhẹ nhàng, nhẹ nhõm
mà ngọt ngào, gương mặt ốm bệnh lâu ngày lại tràn trề khí sắc, dáng
vẻ vui tươi như thế cho dù là khi có bố mẹ ở bên cung không sánh
nổi, nối lòng người con gái đã hiển hiện rõ ràng.
Lúc này Cố Duy Trinh mới thốt nhiên hiểu ra.
Hoàng hôn buông xuống, Kỉ đình cùng Chỉ Di lại dạo bước trên con
đường nhỏ trong trường mà thời thơ bé mà bọn họ đã từng đi biết bao
nhiêu lần, Cố Chỉ Di ở tuổi hai mươi đã có thể dùng cây gậy dò
đường đi lại thoải mái trên lối về quen thuộc, hai người họ chẳng
trò chuyện gì nhiều, thi thoảng đến chỗ đường xá không được tốt
lắm, Kỉ Đình lại kéo tay Chỉ Di rất tự nhiên, Chỉ Di cũng yên tâm
đi theo hương mà Kỉ Đình dẫn dắt, vượt qua đọan đó rồi, anh mới thả
tay ra, hai người lại tiếp tục kề vai sánh bước, cả hai quấn quýt
tựa hồ một cặp song sinh.
Đôi lúc, Kỉ Đình cảm thấy có lẽ kiếp trước anh đã quen biết với Chỉ
Di, thế nên những lúc bên cạnh cô, anh mới có vẻ tự nhiên và thân
thiét đến vậy, điều này cũng lý giải cho việc ngay từ lần đầu tiên
nhìn thấy cô khóc, anh đã thấy hết sức đau lòng. Anh cảm thấy đương
nhiên mình phải chăm sóc cho người con gái này, cô là người bạn
thân nhất từ tấm bé của anhlà em gái anhtrước nay anh luôn quả
quyết là phải chăm chút, bảo vệ cô cẩn thận, những lời nói đầu tiên
giữa hai đứa trẻ không ngờ đã thành lời thề nguyện. Anh không muốn
suy xét xem sự tận tụy nàycủa anh có bao hàm cả những nguyên cớ
khác không, sự việc xảy ra tối hôm ấy, anh không làm sai, cũng chưa
từng hối hận, thế nhưng từ đó cảm giác tội lỗi cùng nỗi áy náy cứ
liên tục giày vò anh.
Mải suy nghĩ mông lung, anh chẳng để ý gì đến vũng nước mưa trên
đường, anh đi né qua nó theo bản năng, rồi mới sực nhớ ra Chỉ Di
chẳng nhìn thấy được, đến lúc mở miệng định nhắc, cô đã đạp trúng
vũng nước rồi. Nước làm ướt hêt giày cô, vấy bẩn lên cả vạt váy
sáng màu, đến lúc cô phản ứng, khẽ kêu lên kinh ngạc, Kỉ Đình mới
lật đật nắm tay cô dẫn ra xa khỏi vũng nước, nhìn thấy chiếc váy bị
vấy bẩn của Chỉ Di, anh vừa thấy có lỗi vừa thấy tiếc, Chỉ Di lắc
đầu bảo không sao. “Không nhìn thấy gì cũng có cái hay, chỗ nào
cũng dám xông vào” , cô cười nói.
Kỉ Đìng ngồi xuống, dùng khăn giây lau vết bẩn trên vạt váy của Chỉ
Di , nghe cô nói câu ấy, anh ngẩng đầu lên mỉm cười, anh biết cô
không nhìn thấy nụ cười của anh, nhưng anh luôn nghĩ rằng cô có thể
cảm nhận được nó, trước đây cô vẫn luôn thấu hiêu người khác.
Có người đi ngang qua, trông thấy hai người một ngồi một đứng nhìn
nhau mỉm cười như thế, bất thần nổi hứng “ nhìn đôi trẻ
này,…”.
Chỉ Di mặt mũi thoắt ửng hồng, “gì Chu đấy ạ?” giờ đây về cơ bản cô
có thể nghe tiếng mà nhận ra người, thậm chí với người thân quen
thì chỉ bước chân là đủ.
“Chỉ Di ơi cái anh Kỉ Đình này khá lắm nhé, từ lúc hai đứa còn bé
gì đã thấy hai đứa xứng đoi vừa lứa lắm rồi”Dì Chu nhìn đôi trai
gái trước mặt mình đầy thiện ý, bà thật lòng quý mến Chỉ Di.
Kỉ Đình cũng nhận ra gì Chu, mẹ của Trần Lang, ở ngay gần nhà anh,
bà là phó chủ tịch công đoàn trường, làm công tác nữ công ở trường
tự quản. Anh nhổm dậy: “dì Chu cứ đùa tụi cháu. Chỉ Di, giày em lấm
lem hết cả rồi, chúng mình về thôi!”.
“Cháu chào gì” Chỉ Di ngoan ngoãn tạm biệt gì Chu, sau đó theo Kỉ
Đình về nhà.
“Con về đi” Dì Chu cũng mỉm cười, đột nhiên như thể nhớ ra việc gì
đó, liền nói theo bóng Kỉ Đình, “À , phải rồi Kỉ đình ơi, Trần Lang
nhà gì mấy hôm trước về nhà nghỉ ngơi, tụi con là bạn học chung cấp
ba còn gì, lúc nào rảnh qua nhà gì chơi nhé”.
Kỉ Đình đi thêm vài bước mới quay lại mỉm cười với gì Chu “Vâng ạ,
khi nào có thời gian nhất định cháu sẽ qua đó chơi”
Trần Lang-nếu như gì Chu không nhắc đến có lẽ chỉ là một cái tên xa
xôi từ kiếp trước, Kỉ Đình không phải người giao thiệp rộng cho
lắm, rất nhiều bạn học ngày xưa dần dà đã thưa nhặt quan hệ, thảng
hoặc lắm anh chàng Lưu Lý Tâm tự xưng là ông trùm tình báo mới nghe
ngóng được chỗ nọ chỗ kia về tung tích cua các bạn , những người
cùng khóa với anh về cơ bản đã tốt nghiệp đại học, chỉ trừ một số
ít cũng học y như anh. Anh vẫn nhớ Lưu Lý Tâm từng nói là Trần Lang
tốt nghiệp xong đã trở về miền nam, đang làm việc ở thành phố G
cách chỗ bọn họ không xa. Lưu Lý Tâm bấy nay vẫn không ưa Trần
Lang, thế nhưng lúc nhắc đến anh ta, khôn thể không thẽ thọt thêm
rằng, “cái thằng Trần Lang ấy không hiểu sao tốt nghiệp xong lại
thành ông nọ bà kia thế nhỉ…”. Trông thấy mặt mũi Kỉ Đình chẳng tỏ
vẻ gì, Lưu Lý Tâm bèn bồi thêm một câu, “À , mà cậu còn nhớ Trần
Lang không đấy? Chính là cái thằng hồi cấp ba vẽ vời, chơi bóng đều
khá đấy, tự coi mình là bảnh chọe, lừa phỉnh biết bao con gái nhà
người ta…”. Kỉ Đình không nói gì, nhưng thực ra anh vẫn nhớ con
người này, anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên, vào thời khoảnh
khắc hoàng hôn ấy, gã trai mười tám tuổi là anh đứng ở một góc
khuất sáng, nhìn bóng dáng Trần Lang và người con gái ấy ôm ấp
nhau, trong lòng dâng lên thứ cảm giác chưa từng nếm trải bao giờ,
trong đó lẫn lộn cả đắng xót, cả đau đớn, cả khinh bỉ, căm hận,
thất vọng, thứ cảm giác lan tràn không sao nói lên lời, rất lâu sau
đó, anh mới biết rằng, hóa ra đó gọi là ghen.
Đưa Chỉ Di về nhà rồi, Kỉ Đình mới quay lại nhà mình. KỈ bồi Văn
với Từ Thục Vân đều đang ở nhà, thấy con trai về, Từ Thục Vân hỏi:
“Con đưa Chỉ Di ra ngoài à?”
“Vâng ạ”. Kỉ Đình gật đầu rồi bước thẳng vào phòng.
Vợ chồng Từ Thục Vân đưa mắt nhìn nhau , hai năm trở lại đây, bọn
họ càng lúc càng không hiểu đứa con trai rứt ruột đẻ ra của mình,
nói thật lòng, Kỉ Đình vẫngiống như hồi bé, học hành ưu tú, cư xử
nhã nhặn, lễ phép lịch sự, mặt nào cũng không có gì để chê,, bên
ngoài không biết có bao nhiêu người nghưỡng mộ cậu con trai giỏi
giang mà hiểu biết của họ, thế nhưg chỉ có người làm cha làm mẹ mới
hiểu, đăng sau nụ cười của anh có một khoảng lặng không ai nhìn
thấy được, anh càng chỉn chu, hoàn hảo, người ta càng không biết
anh đang nghĩ gì. Nếu như Kỉ Đình của hai năm về trước chỉ có một
chút nổi loạn sau vẻ khiêm nhường , khép kín, thì bây giờ, anh cần
mẫn, tỉ mỉ làm theo một hướng chính xác , như kiểu lòng dại đã
nguội lạnh, chán chường hết thảy.
Vợ chồng Kỉ Bồi Văn rốt cuộc không biết đã xảy ra chuyện gì, thế
nhưng cũng lờ mờ đoán được rằng việc ấy có dính dáng đến chị em nhà
họ Cố, suy cho cùng buổi tối hôm ấy, Kỉ Đình tận mắt chứng kiến vụ
tai nạn ấy, rồi sau đó, Chỉ An bỏ đi, Chỉ Di bị mù, kể từ đó trở
đi, anh chưa từng cởi mở lòng dạ mình bao giờ.
“Kỉ Đình , đợi đã, bố có chuyện này muốn nói với con” Kỉ Bồi Văn
gọi giật con trai lại, lúc Kỉ Đình ngoái đầu lại, ông bố đang đập
đập vào chỗ ngồi cạnh mình trên sofa. Kỉ Đình nghe lời, ngồi xuống
cạnh cha anh, rồi thuận tay nhấc cái ấm đất nung trong bộ đồ uống
trà lên , lấy nước sôi tráng ấm, rồi rót trà cho cả hai cha
con.
“Bố, có việc gì thế?”Anh nâng chén trà của mình lên.
“Cũng chẳng có chuyện gì đâu, chỉ tại lâu lắm bố không trò chuyện
gì với con thôi, dạo này ở trường thế nào rồi con?”
“Ổn cả ạ, nghe thầy Tiền bảo bọn con sắp chuẩn bị đến bệnh viện
thực tập lần đầu tiên rồi”
“Thật à, thế thì hay quá. Lần trước bố gặp thầy Tiền, thầy khen con
lắm, bảo là con rất khá,về sau nhất định có tương lai. Có lẽ lựa
chọn ban đầu của con là đúng đắn, con giỏi lắm, khôn hổ danh là con
trai của Kỉ Bồi văn”
Kỉ Đình nghe bố nói liền mỉm cười, thực ra trong lòng không hề mảy
may vui sướng.
Phần mào đàu của Kỉ Bồi Văn đã xong, lúc này không biết phải tiếp
tục chủ đề như thế nào nữa, khong khí bỗng nhiên chùng hẳn xuống,
chỉ nghe thấy tiếng trà được rót ra chén.
“Phải rồi , em nhớ ra là vừa làm ít đồ ngọt, để em đi lấy cho bố
con anh ăn.”
Từ Thục Vân nhổm người dậy nói, rồi nhanh chân bước vào bếp.
Kỉ Bồi Văn nhìn Kỉ Đình đang loay hoay với chén trà, thời gian trôi
nhanh thật, con trai đã hai mươi ba tuổi, nó càng lúc càng giống mẹ
hơn, mặt mũi thanh tú mà hiền hòa, lại mang hơi hướm sách vở của
nhà ngoại vốn có truyền thống học hành nức tiếng, duy chỉ có đôi
mắt là giống bố, đen thẫm sâu thẳm, không thể nhìn ra là vui hay
buồn.
“Hôm kia bố với chú Cố có ăn cơm với nhau, lúc nói chuyện chú ấy
khen con lắm, bảo là , cả nhà chú gì đều quý mến con”, Kỉ Bồi Văn
thong thả nói.
Kỉ Đình liếc nhìn bố, khóe miệng lộ rõ nét cưòi, “Từ hồi con còn
bé, chú gì đều đối xử với con rất tốt mà”
“À phải, thì bố với chú Cố bấy lâu nay quan hệ vẫn rất khăng khít
chú cũng rất quan tâm đến nhà mình, bây giờ chú lại cảm kích việc
con chăm sóc cho em Chỉ Di, còn nói là có con bầu bạn bên cạnh em,
chú và dì Uông Phàm thấy nhẹ lòng hơn nhiều.”
“Con chăm sóc em Chỉ Di, chỉ vì em nó là đứa con gái xứng đáng được
yêu thương, hơn nữa tụi con còn lớn lên cùng nhau, thân thiết hơn
cả anh em ruột, chú Cố như thế cũng quá thật khách khí quá” Trà
trong tách của Kỉ Đình đã nguội anh từ tốn đổ ra khay ,rồi lại rót
đầy.
Kỉ Bồi Văn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Chỉ Di đúng là một đứa con gái
ngoan..”
Kỉ Đình bật cười, anh siết chặt lấy chén trà nóng giãy trong tay
mình, “bố ạ, bố định nói gì với con , bố cứ nói thẳng đi ạ”
“Bố định bảo là Chỉ Di tuy không nhìn thấy gì, nhưng xảy ra chuyện
này, đúng chẳng ai mong cả,” Kỉ Bồi Vẳn trầm ngâm một lát rồi nói
tiếp, “Gia đình ta cũng không phải nhà thiên kiến gì, nếu con thực
lòng thấy em nó tốt..”
“Bố, bố mẹ nghĩ quá rồi đấy ạ”Kỉ đình rất hiếm khi chủ đọng cắt
ngang lời người lớn, giọng của anh không lớn nhưng lại nhuốm chút
lạnh lùng. Suốt bao nhiêu năm nay, rất nhiều ngưới xung quanh anh
đã mặc định anh với Chỉ Di là một đôi không phải bàn cãi gì, sau
khi Chỉ Di không nhìn thấy gì nữa, anh chăm chút tỉ mẩn cho cô,hết
thảy mọi người đều cho là như vậy. Đối với việc này, anh trước sau
đều im ắng chẳng nói năng gì, bởi anh biết rõ tâm tư của Chỉ Di đối
với mình,anh không muốn phải biện bạch này kia, một phần không muốn
làm tổn thương đền lòng tỏn thương của Chỉ Di , một phần vì nghĩ
chẳng liên can gì đến người khác, không nhất thiết phải phân bua
giải thích trước mặt những người không cần thiết. Quan trọng hơn
là, anh biết rằng cs một số việc dù không nói ra nhưng Chỉ Di đều
hiểu rõ.
Nghe câu nói của Kỉ Đình, Kỉ Bồi Văn thoáng vẻ kinh ngạc “Con với
Chỉ Di..”
“Chỉ Di cũng giống như người thân của con vậy, con rất quý em ấy,
cũng rất hối hận là buổi tối hôm ấy đã không để tâm cẩn thận đến
em, vì chuyện này mà con nguyện làm hết sức để giú em ấy được thoải
mái vui vẻ, nhưng có những thứ đến ngay bản thân con cũng không có,
vậy thì làm sao con trao tặng cho em ấy được. Thêm nữa, con cũng
không nghĩ rằng trao tặng chio em ấy một cuộc hôn nhân đẻ chăm sóc
em ấy cả đời là một việc hay ho gì, ngược lại, như vậy, đối với em
ấy lại không công bằng” Kỉ Đình nhấp một ngụm trà, vị Thiết Quan Âm
thơm nồng mà đắng đót sao thân quen đến kì lạ, khiến anh nhớ đến
buổi trưa hôm nọ, anh ôm chặt người con gái kia trong vòng tay
mình, hơi thở nóng bỏng của cô phả vào cổ anh, ngọt ngào mà tuyệt
vọng.
Kỉ Bồi Văn không ngời mọi sự lại như thế này, ông ngần ngừ “Chỉ Di
là đứa con gái rất tốt, thêm nữa hai đứa ở bên cạnh nhau chẳng phải
rất vui hay sao, con bé đâu phải không hợp với con”
“Chỉ Di là một người con gái rất , rất tốt. Thế nhưng,..” Kỉ Đình
đột ngột chuyển đề tài “Bố, bố đã từng yêu bao giờ chưa ạ?”
Kỉ Bồi Văn ngẩn ra một hồi, ông im lặng nhấp trà, nóng quá, sau đó
ông ngó về phía nhà bếp, “Tất nhiên rồi, có mấy ai thời trai trẻ
chẳng yêu lần nào,thế nhưng tình yêu của bố.., Kỉ Đình , đôi lúc
con người ta có nhiều dục vọng lắm, những dục vọng ấy cứ như là
thuốc độc vậy,trông thì có vẻ đẹp đẽ ngọt ngào, nhhưng uống vào là
mất mạng như chơi, lúc ấy cần đến lí trí của chúng ta kiềm chế lại,
bố cảm thấy vì bố có lí trí, con là con trai của bố, con cũng
nên…”
Kỉ Đình buông chén trà xuống, “Vâng, con là con trai của bố, nhưng
con hận lí trí của mình!”.
......................................................
Bạn đang đoc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
.........................................................
Chương 12: Bác Sĩ Cũng Không Chữa Bệnh Vết Thương Lòng.
Người học y sợ nhất là bị phân tâm, mỗi sai lầm đều có thể gây chết
người, Kì Đình hiểu rõ điều này, vậy nên anh luôn gắng sức cẩn
thận. Sau gần một năm ở thành phố G, anh vẫn không có một chút tin
tức nào cảu Chi An.Trong thời gian đó, anh chỉ về nhà hai lần, chủ
yếu là liên lạc với gia đình và Chỉ Di qua điện thoại. Họ nói
chuyện thời tiết ở hai nơi, kể những chuyện xảy ra xung quanh mình,
bán tán những tin tức hay ho trên tivi, báo đài, nhưng không bao
giờ nhắc đến Chi An, dường như con người ấy đã hoàn toàn biến mất
khỏi thế gian. Đôi lúc trong nỗi tuyệt vọng, anh còn tự hỏi liệu
con người ấy có tồn tịa trên cõi đời này không, hay tất cả chỉ kla
một cơn mộng mị. Anh có thể chờ đợi, nhưng không tài nào nén nổi
bồn chồn. Cuối cùng , sự bồn chồn này đã gây rắc rối cho anh.
Đó là một ngày cuối tuần, người đến khám bệnh rất đông, ca buổi
chiều vừa mới bắt đầu, bác sĩ Ngô đã gọi anh qua một bên, đưa anh
xem một tờ đơn thuốc mà anh kê. Đó là tờ đơn thuốc kê cho một nữ
bệnh nhân mắc viêm dạ dày cấp tính. Đến bác sĩ Ngô xưa nay vốn dễ
tính cũng phải nghiêm né mặt, “ Kì Đình, trước giờ biểu hiện của em
rất xuất sắc, nhưng chớ có quên, một bác sĩ không cần chỉ giỏi mỗi
tay nghề, cái quan trọng là phỉa chuyên chú, bởi vì nó quyết đinh
đến sức khỏe của bệnh nhân không được sơ sểnh lấy một máy. Trước
giờ tôi rất yên tâm về em, nhưng lần này em làm tôi thất vọng quá,
lỗi này không phải do kiến thức chuyên môn của em có vấn đề, mà rõ
ràng do em bị phân tán tinh thần. Cũng may là em vẫn chưa có quyền
kê đơn dộc lập, nếu không đã xảy ra chuyện lớn rồi. tôi sẽ phản ánh
chuyện này với thầy Viên chủ nhiệm, còn kết quả thực tập của em,
chúng tôi sẽ xem xét lại.
Kì Đình biết mình có lỗi nên không dám tranh cãi, chỉ cúi đầu cụp
mắt, bình tĩnh nghe thầy Ngô nói, việc phải đến thì có tránh cũng
chẳng được, dù chỉ là họa do anh gây ra, anh bắt buộc mình phải tự
mình gánh chịu.
Buổi chiều, khoa của nó mở cuộc họp, trong thời gian thầy Viên
không có mặt, mọi việc đều do thầy Ngô phụ trách, thầy Ngô không hề
nể tình riêng, đưa ngay vụ việc này ra trước tất cả mọi người,
trước là phân tích mức độ nghiêm trọng và rút ra bài học kinh
nghiệm, sau là tự nhận mình , với vai trò là đại diện cho giáo viên
hướng dẫn của Kì Đình, cũng có chỗ tắc trách, cuối cùng là trưng
cầu ý kiến tập thể xử lý vụ việc. Kì Đình thường ngày vẫn khiêm
nhường, ôn hòa, lại có ngoại hình ưa nhìn, nên người nào trong khoa
cũng có thiện cảm với anh, hơn nữa, biểu hiện thường ngày của anh
ai cũng rõ cả, nên thầy Ngô vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều
lập tức im phăng phắc.
Mọi người ngĩ thế nào xin cứ nói”, thầy Ngô điềm tĩnh bảo.
“Em có vài lời ạ”.
Mọi người nhất lọat đổ dồn về phía người vừa lên tiếng, không ngờ
đó là Mạc Úc Hoa xưa nay vốn lặng lẽ, kiệm lời. Ai nấy nhìn nhau
ngơ ngác. Thực ra, trong tình hình cạnh tranh hiện nay giữa cô và
Kì Đình, lúc này cô bày tỏ ý kiến là bất tiện nhất, có điều, sự
việc xảy ra hồi sáng, cô là người chúng kiến trực tiếp nhất, có cơ
hội để ra tay “dìm hàng” đối thủ như thế này, ai nỡ nào bỏ qua kia
chứ?
“Úc Hoa à? Em cứ nói đi.” Thầy Ngô cũng có vài phần ngỡ ngàng,
nhưng vẫn bình tĩnh mởi Úc Hoa phát biểu.
Kì Đình vẫn ngồi im, mặt mũi không chút biểu cảm, như thể mặc kệ
mọi sự, đến việc Mạc Úc Hoa lên tiếng, anh cũng không cảm giác ngạc
nhiên gì lắm, chỉ buồn một nỗi, nếu vì chuyện này mà việc thực tập
bị gián đoạn, không chỉ thầy Tiền bị mang tiếng, bản thân anh cũng
đành phải khăn gói rời khỏi thành phố này để trở về trường học nốt.
Cho dù anh đã hạ quyết tâm tốt nghiệp xong sẽ ở lại đây, nhưng ít
nhất cũng phải mất ít nhất một năm nữa , cũng một năm thôi có lẽ
cũng đã tước mất của anh rất nhiều cơ hội gặp lại cô.
Anh chờ đợi ý kiến của Mạc Úc Hoa, hệt như chờ đợi lời phán quyết
giáng xuống mình vậy.
“Hôm nay em trực cùng ca với Kỉ Đình, theo quy định, một trong hai
người chúng em kê đơn thuốc, bắt buộc phải thông qua cà người kia
nữa, nghĩa là, em đã xem qua tờ đơn thuốc này, nhưng lại chỉ xem
với thái độ qua loa, vậy nên trong việc này em cũng phải chịu một
nửa trách nhiệm.
Mạc Úc Hoa vừa dứt lời, tiếng xì xào bán tán lập tức nổi lên râm
ran khắp phòng họp, người thì bảo cô tử tế, kẻ lại nói cô giả vờ
giả vịt, tỏ vẻ này kia. Thầy Ngô nhìn Úc Hoa hồi lâu, vẻ mặt rất
khó hiểu, cuối cùng thầy thở dài, bảo rằng, “ Việc đã đến nước này,
mọi người vẫn phải đưa ra quyết định cuối cùng”
Tất cả mọi người rối rít thảo luận một hồi, các bác sĩ khác trong
khoa đều chủ trươg là, “Việc to hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không có gì”,
suy cho cùng, đơn thuốc này cũng chưa bị chuyển ra ngoài phạm vi
khoa, chưa gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, nên không nhất thiết
phải làm ảnh hưởng đến tiền đồ của hai người trẻ tuổi này. Vậy nên,
chỉ cần đưa ra hình thức xử phạt cảnh cáo trong nội bộ khoa, rồi cứ
để đó theo dõi, nếu không tái phạm thì cho qua, còn ếu lại sai sót,
sẽ lập tức báo lên viện.
Lúc tan cuộc họp, Kỉ Đình cùng mọi ngườ lũ lượt ra về thẳng hoặc
lại có bác sĩ nào đó quen biết trong khoa vỗ vai anh, an ủi dăm câu
ba điều, anh chỉ cười lấy lệ. Thầy Ngô là người cuối cùng rời
bước,lúc ra đến cửa, Kỉ Đình bỗng nghe thầy Ngô nói với Úc Hoa, “Úc
Hoa, em ở lại một chút”.
Đến tối, Kỉ Đình tình cờ chạm mặt Úc Hoa ngay ở đầu cầu thang khu
kí túc, cô vẫn hệt như mọi khi, chỉ cười cười gật đầu, rồi đi ngang
qua người anh, Kỉ Đình cũng vậy, nhưng lúc đó cô bước qua rồi, anh
vội cất lời, “Úc Hoa, cảm ơn cậu”. Trong lòng anh hiểu rất rõ, bất
kể mục đích của cô là gì, lần này cô cũng thiệt thòi quá.
Mạc Úc Hoa ngoái đầu nhìn anh, đầu cầu thang tối om, anh không thể
nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt cô, giọng nói của anh cũng lãnh
đạm, “Cám ơn tớ á? Cậu chớ có lầm, tớ không có ý giúp cậu đâu, tớ
chỉ nói sự thật thôi. Hơn nũa, tớ cũng phài nói luôn với cậu, tớ
ghết nhất là những người làm việc không chuyên tâm, tuy thế,lần này
lại phạm đúng lỗi ấy”.
“Tớ cũng chỉ nói sự thật thôi, rằng bất kể cậu cố ý hay vô ý, kết
quả vẫn là vẫn giúp tớ, tớ vẫn nên cám ơn cậu , còn cậu có chập
nhận hay không , tớ không để tâm”, Kỉ Đình đáp.
Mạc Úc Hoa ngó anh, “Thế thì tớ lại phải nói thêm rằng, tớ khát
khao được giữ lại trong khoa hơn cậu nghĩ rất nhiều, có điều tớ
không thèm để cậu thua tớ theo cách này, lần sau cậu không gặp may
thế đâu”. Khẩu khí của cô vẫn rắn rỏi, Kỉ Đình mỉm cười , và anh
tin cô cũng vậy.
Kỉ Đình không thể không thứa nhận rằng,anh rất có cảm tình với
những người con gái có vẻ ngoài bình thường những tính tình khoáng
đạt như Mạc Úc Hoa, nếu có rơi vào hoàn cảnh tương tự, anh biết
mình không hành xử được như cô. Từ lúc ấy, hai người tuy vẫn ngấm
ngầm là đối thủ cạnh tranh của nhau, nhưng mối quan hệ của họ đã
dần dà tốt lên, họ thường gặp nhau để bàn bạc vế bệnh án, trao đổi
những điều tâm đắc, thi thoảng còn cùng dùng bữa ở nhà ăn bệnh
viện. Đúng như những gì thầy Viên đã nói, Mạc Úc Hoa tuy không đến
mức giỏi giang lắm, nhưng những nỗ lực cùng sự cần cù của cô hoàn
toán có thể bù lấp vào đó, xét về chuyên môn, cô vốn lì lợm kiểu
“không giải quyết cho xong quyết không từ bỏ”, cơ hồ tất thảy thời
gian dạo phố sắm sanh, trang điển ăn diện hay kết bè kết bạn của
con gái đều được cô đổ vào công việc hết, chỉ một điểm này thôi
cũng đủ để người ta tin rằng cô hoàn toàn có thể trở thành một bác
sĩ giỏi. Đến Kỉ Đình cũng tự thừa nhận trong lòng rằng, nếu người
được giữ lại trong khoa là Mạc Úc Hoa, anh chắc chắc tâm phục khậu
phục, còn Mạc Úc Hoa cũng dần dần thay đổi ấn tượng xấu về Kỉ Đình
như một kẻ xuất thân thuận lợi, vào được bệnh viện nhờ dựa dẫm” các
mối quan hệ” và thứ gì cũng bày ra sẵn sàng.
Trong bệnh viện , đặc biệt khoa của họ, không ít người cảm thấy
kinh ngạc trước quan hệ ngày càng tốt đẹp giữa hai người, thi
thoảng cũng có người chọc ngoáy vài ba câu, nhưng họ đều không nghĩ
ngợi so đo, nghe thấy, cũng chỉ cười cười cho qua. Quan hệ giữa
người với người thật kì diệu, có những người ,anh hoàn toàn có thể
cảm mến, nhưng không đời nào yêu được.
Hôm ấy,sau khi đi xem xét một vòng, Kỉ Đình chuẩn bị về phòng
nghỉ,lúc ngang qua khu phòng bệnh, bỗng nghe thấy từ cánh cửa khép
hờ của phòng 302 vọng ra tiếng khóc nỉ non. Bệnhnh nhân phòng 302
là cô gái trẻ bị viêm ruột thừa, điều kiện gia đính có vẻ cũng khá,
được ở hẳn một phòng riêng, vừa mới làm phẫu thuật xong hồi sáng.
Ca phẫu thuật do Mạc Úc Hoa cầm dao mổ chính, nếu anh nhớ không
lầm, toàn bộ ca phẫu thuật diễn ra tương đối thuận lợi, vết mổ cũng
nhỏ, không đến nỗi đau đớn gì lắm, cứ theo tình hình này thì mấy
hôm nữa cô ấy có thể xuất viện, vậy thì tiếng khóc rấm rứt đớn đau
này vì đâu mà ra? Bản năng bác sĩ thôi thúc anh đẩy cánh cửa đang
khép, thử ngó vào trong, quả nhiên là cô ấy, vẫn đang mặc bộ đồ
phẫu thuật, khóc tấm tức trên giường, càng lúc càng dữ dội ghê gớm,
Mạc Úc Hoa mặc áo Blouse trắng toát đứng một bên, dường như đang
khuyên giải điều gì, anh chỉ nghe thấy mấy câu,” Việc riêng của em
tôi không tiện nói nhiều, tôi chỉ có thể bảo em là, nếu em cứ thế
này thì không có lợi gì cho vết mổ của em đâu, tôi khuyên em nên để
ý tới sức khỏe của mình, những việc khác đợi tới lúc xuất viện thì
tính sau.
Trông thấy Kỉ Đình đẩy cửa bước vào, Mạc Úc Hoa như chợt sực tỉnh
giữa cơn mơ, cô tiếp tục nói, vẫn quay về hướng cô gái kia, “Những
lời của tôi chắc em nghe khó lọt tai, nhưng lời của bác sĩ Kỉ đây
chắc em tin hơn chứ?”. Nói rồi cô bước vài bước đến bên Kỉ Đình còn
đang đứng ở cửa, lưng quay lại phía cô gái nhăn nhó,”Giúp tôi dỗ
dành cô nàng với”. Trong khoa bọn họ, hình tượng và vị trí của Kỉ
Đình trong mắt các nữ bệnh nhân rất vững vàng, bất kể già trẻ gái
trai, không ai ghét nổi chàng bác sĩ trẻ tuổi tướng mạo tài năng
kiêm toàn, tính cách ôn hòa mà kiên trì nhẫn nại này.
Bình thường cứ gặp phải nữ bệnh nhân nào có vẻ rắc rối, các đồng sự
đều nhờ cậy đến Kỉ Đình, chỉ cần anh đứng ở đó, dùng giọng điệu dịu
dàng riêng của mình mà từ tốn chỉ bảo, khơi gợi mấy câu, các vấn đề
thường được giải quyết đến nơi đến chốn, chí ít cũng tạm thời lắng
dịu.
Thế nên sau khi hiểu ám hiệu của Mạc Úc Hoa, Kỉ Đình liền nheo mắt,
làm ra vẻ dò hỏi, Mạc Úc Hoa tiếp tục giọng thì thào bảo rằng:”Chia
tay với người yêu”. Anh liền hiểu ngay, thái độ có phần ngần ngại,
nhưng cuối cung vẫn mỉm cười, bước thẳng về phía giường bệnh.
Chừng mười phút đồng hồ sau, anh mới day day chán bước vào phòng
nghỉ, Mạc Úc Hoa đã chờ sẵn ở đó, vừa thấy anh ra về đã vội hỏi
ngay, “ Thế nào? Khuyên nhủ ổn thỏa rồi chứ?”.
Kì Đình lắc đầu:” Không rõ nữa, nghe ý tứ trong lời cô nàng thì
không phải chuyện dễ giải quyết đâu, có điều rốt cuộc cô nàng cũng
không khóc nữa, chịu nghỉ ngơi tử tế rồi, trách nhiệm của bác sĩ
chúng ta thì cũng chỉ đến đây thôi”.
“Cậu nói cũng phải, cám ơn nhiều nhé!” Mạc Úc Hoa tiện tay đưa cốc
nước cho anh.
Kỉ Đình đón lấy cốc nước, ngồi xuống ghế,”Cũng đáng thương thật,
vừa mới làm phẫu thuật xong, vẫn còn đang nằm liệt trên giường, thế
mà người yêu sắp cưới xin đến nơi lại đành đạo chia tay”.
“Thế đấy, vừa rồi cô bé khóc hỏi tớ, có phải là em có chỗ nào không
tốt, thật tình chẳng biết phải trả lời nó ra sao nữa. có những lời
nói ra thật tàn nhẫn, thực ra không yêu là không yêu thôi, anh có
tốt ngàn tốt vạn đi chăng nữa cũng chẳng ích gì”. Mạc Úc Hoa nương
theo lời anh mà nói một tràng, thần sắc bỗng đổi sang u ám.
“Tớ nghĩ cô nàng cũng hiểu điều này thôi, có điều tình cảnh đâu có
cho người ta quyền lực chọn, thế nên mới có biết bao người đau
khổ”, Kỉ Đình khẽ khàng nhấp ngụm nước. “Chỉ tiếc là bác sĩ cũng
không chữa được vết thương lòng .
Hai người trò chuyện được mấy câu, rồi ai nấy tự điền sổ ghi công
việc trực ban, lát sau, một y tá bỗng hốt hoảng quýnh quáng đẩy cửa
vào, “Chết rồi, bác sĩ Mạc, bệnh nhân phòng 302 của chị vừa mới leo
lên sân thượng tòa nhà, nói là muốn nhảy xuống! Chị mau đi xem thế
nào, chủ nhiệm khoa với viện trưởng đều lên trên ấy rồi
đấy!”.
Mạc Úc Hoa và Kỉ Đình đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, rồi vội vàng lao
lên sân thượng, thang máy bấm mãi không dừng, đến lúc bọn họ vất vả
mò từ tầng ba lên được tầng mười một , sân thượng đã bị cảnh sát
110 nghe tin ấp đến phong tỏa, vòng ngoài lố nhố từ bệnh nhân,
người nhà cho đến y bác sĩ, nhân viên bệnh viện tò mò kéo ra xem,
hai người không tài nào nhìn thấy tình hình ra sao. Gắng gỏi chen
vào sát dải dây cấm, họ liền bị nhân viên 110 duy trì trật tự chặn
ngay trước mặt
“Xin phiền chút, tôi là bác sĩ phụ trách của bệnh nhân, cô ấy vừa
mới được phẫu thuật xong hồi sáng, tôi buộc là tôi phải xem tình
hình cô ấy thế nào”, Mạc Úc Hoa nói với người nhân viên giữ trật tự
kia.
Cô trong thấy người nhân viện giữ trật tự ấy chạy đến chỗ lãnh đạo
bệnh viện trao đổi mấy câu, sau đó gật đầu, ra hiệu cho hai người
bọn họ vào.
Mạc Úc Hoa và Kỉ Đình leo lên chính giữa sân thượng chẳng mấy chốc
đã trông thấy cô gái ấy, lúc này cô ấy đã vượt qua lan can phòng hộ
đứng ở phía ngoài rìa sân thượng, gió trên tầng thượng thổi đầu tóc
cô rối tung, bộ quần áo bệnh nhân màu trắng cũng phần phật trong
gió, cả người lắc lư như muốn ngã nhào, khiến người ngoài nhìn vào
mà thót tim kinh hãi.
“Tiểu Lý à, có gì thì từ từ nói, đừng có làm chuyện dại dột”. Mạc
Út Hoa không dám lại gần, sợ làm cô gái sợ hãi, chỉ đứng gào to từ
đằng xa.
Cô gái ấy nhìn thấy hai người họ, liền òa khóc nức nở, “Bác sĩ Kỉ,
anh đã bảo là, chỉ cần tôi chịu chờ đợi, nhất định hạnh phúc sẽ
đến, nhưng cuối cùng cái gì đến đây, anh ta bao người anh ta yêu
không phải là tôi, anh ta không thể quay đầu lại, các người lừa dối
tôi hết!”. cô gái nói, người ngã ra phía ngoài, Kỉ Đình bất giác
toát mồ hôi, chì đành vớt vát, “Hạnh phúc của cô đâu nhất định phải
là người đó mang tới, cô làm thế vì một người không yêu cô có đáng
không?”
“Đáng hay không ư?” Cô gái ấy vừa khóc lại vừa cười, “ không đáng
thì đã làm sao chứ, lẽ nào tình yêu, thích thì cho đi, chán thì đòi
về, nói không yêu là không yêu được sao?”.
Đúng là không thể, không biết vì đâu, thấy cô gái nói thẳng ra như
thế, Kỉ Đình đột nhiên thấy những lời thuyết phục của mình sao mà
yếu ớt.
“Bảo với họ, kêu anh ta đến đây, có vài điều tôi muốn anh ta nói
trước mặt tôi. Cả cô ta, kể cả tôi có thua, cũng phải thua cho rõ
ràng, minh bạch”.
(CÒN TIẾP)
Đánh máy: sun1911 (TVE)
Mạc Úc Hoa và Kỉ Đình đều hiểu ý tứ của cô gái, họ quay lại cửa lên
sân thượng, truyền đạt lại câu nói của cô gái với nhân viên 110,
sau đó rẽ đám đông rời đi. Họ không phải chuyên gia đàm phán, họ
chỉ muốn trông thấy bệnh tình của cô gái kia tạm thời chưa có gì
nguy hiểm, những thứ còn lại, họ chẳng thể làm gì hơn
Cả hai không hẹn mà cùng quay lại phòng khám bệnh, những người tò
mò hóng chuyện ở đó đã nhiều rồi không cần thêm hai người họ nữa.
Chỉ một chuyện thế này thôi đã khiến người trên kẻ dưới trong bệnh
viên nhộn nhạo hết cả lên, đến giờ trực ban buổi chiều, xe cảnh sát
hụ còi ra về, đám người bu lại xung quanh mới dần dà tản đi, xem
chừng sự vụ cuối cùng đã được giải quyết
Kỉ Đình thay áo blouse trắng ra, rửa sạch tay, hòa vào dòng người
đang tản đi bước ra ngoài bệnh viện, trên đường vẫn còn nghe những
người tò mò kia bàn luận về những tình tiết hay ho vừa mới xảy ra,
một bà chị đi trước anh không xa nói với một bà khác, “Đúng là sự
đời chẳng thiếu trò gì, nào là bác sĩ , nào là người nhà, rồi thằng
bồ phụ tình, ai cũng khuyên giải không nổi, cuối cùng làm sao mà
không muốn chết nữa chứ?”
Bà kia cười nhạt mà rằng, “Tôi nghe nói là cuối cùng cô bồ của gã
kia cũng tới, mà bồ bịch gì , chỉ là gã đó yêu đơn phương thôi chứ,
có người bảo là cô kia đến chỉ nói đúng một câu, “Những người rào
trước đón sau đòi tự tử, cuối cùng cũng không chịu nhảy xuống, rặt
là cái phường tham sống sợ chết”, mà kể cũng lạ, cô ta vừa nói như
thế con bé định nhảy lầu lóp ngóp bò xuống ngay”
Kỉ Đình khe khẽ lắc đầu trước vẻ cười cợt của bọn họ, tình yêu xưa
nay vẫn là thứ khiến người ta đau đớn, chỉ những người vô tình mới
tránh được hoàn toàn mà thôi
Anh dõi mắt về phía vầng dương đang lặn, trời tối dần một ngày nữa
lại trôi qua, anh đã định nói với cô gái muốn nhảy lầu rằng, chỉ
cần chịu chờ đợi nhất định sẽ gặp được hạnh phúc hằng mong mỏi. Thế
nhưng có thật như vậy không, chính anh cũng không hề tin
tưởng
Từ phía nườm nượp người vừa xôn xao hóng chuyện kéo về, qua những
tia nắng còn sót lại, anh thấp thoáng thấy một bong dáng xa xa,
dong dỏng, mảnh mai, ngoài ra không có gì đặc biệt. Kỉ Đình ngẩn
người mất vài giây, sau đó hộc tốc chạy, bất chấp tất thảy mà đuổi
theo bóng dáng ấy, giữa cơn vội vã không rõ đã lách qua bao nhiêu
người,đụng vào bao nhiêu cái vai, cuối cùng anh đứng giữa dòng
người, dáo dác tứ phía, đâu đâu cũng là người nhưng chẳng thấy cô
đâu
Anh không tin đây chỉ là ảo giác, bóng dáng ấy đã lướt qua lướt lại
biết bao lần cả trong mơ lẫn khi còn thức, thế mà anh lại một lần
nữa để mất cô
Quảng trường nhỏ ở trước cổng bệnh viện không rộng rãi gì, Kỉ Đình
đứng đó, trời đã sâm sẩm tối, trước mặt không xa là cái ngã bảy nổi
tiếng của thành phố, anh không biết là cô đã rẽ theo hướng nào.
Chưa có lúc nào anh cảm thấy căm hẫn cái dòng người cuồn cuộn như
lúc này, chỉ một chút sơ sểnh, một con người đã biến mất tăm trong
đó.
Anh đứng nguyên tại chỗ, rõ ràng là biết đã bỏ lỡ cô, nhưng không
cam tâm rời bước, chỉ mong cô cảm nhận được nỗi kiếm tìm cùng sự
chờ đợi của anh, để quay đầu trở lại. Thực ra anh thừa biết là
chẳng thể như vậy, giữa hai người họ xưa nay đâu tồn tại sợi dây
cảm ứng nào, nếu không thì vì đâu buổi đêm cô quyết định dứt bước
ra đi, anh lại chẳng hề mộng mị, đến khổ đau cũng chẳng thấy mảy
may ?
Anh bỗng nhiên thấy người chập chờn nóng, lạnh, không cần phải lấy
tay sờ thử, cũng biết mồ hôi đã đọng lại thành lạnh ngắt trên
trán
Người quen trong bệnh viện liên tục đi ngang qua, người thì hỏi, “
Kỉ Đình à, sao lại ở đây thế?”, người lại trêu chọc, “Kỉ Đình, chờ
người yêu đấy hả?”, có người hớn hở chạy lại đứng bên cạnh, “Bác sĩ
Kỉ Đình…”. Anh gắng nén nổi long, bình thản mỉm cười với họ, sau đó
dõi mắt theo bóng họ rời đi. Anh đúng là một người ngoan ngoãn, từ
bé đến giờ, mọi người đều thích khen ngợi anh, chỉ có một người
từng bám vào đầu gối anh, hỏi rành rọt từng chũ, “Kỉ Đình, anh cứ
thế này có mệt lắm không?”
Từng ngọn đèn đường lần lượt sáng lên, người qua lại cũng dần dà
thưa vắng hẳn, anh chậm chạp đi tới một góc đèn đường không rọi
tới, ôm chặt lấy thân mình sau đó ngồi thụp xuống. Đúng thế thật,
bóng tối cũng có cái hay của nó, cái gì cũng có thể bị nhấn chìm
trong nó, như lúc này đây, trong một góc khuất sang, chẳng ai dòm
ngó, chàng trai Kỉ Đình tuổi trẻ tài cao đang cuộn tròn lại, như
một con thú non xa bầy
Một giọng nữ ngân nga cao vút bỗng nhiên vang lên
..nếu sự gặp gõ năm xưa là định mệnh không thể tránh
Bàn tay này bỗng có sợi tơ vấn vít không rời
Hiểu ra quá muộn, sao động quá sớm
Năm tháng nào đã biến đổi cả đời kiếp này đây?..
Anh sững sờ môt hồi, rồi nhớ ra đấy là nhạc chuông điện thoại của
mình, chính là bài hát mà cô y tá trong phòng tiêm đã cài làm nhạc
chuông điện thoại cho anh
Bài hát cứ vang lên thiết tha quyến luyến, mãi một lúc sau anh mới
bấm nút nhận cuộc gọi, ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ ngọt
ngào êm ái, là Chỉ Di, cô bảo, “Anh Kỉ Đình ơi, anh khỏe không,
thời tiết bên đây thế nào,ở nhà mình đã bắt đầu trở lạnh, nếu chỗ
anh cũng thế thì lúc đi đâu đừng quên mặc thêm áo đấy”
Anh cố đứng dậy, gắng gỏi tỏ giọng vui vẻ để trò chuyện với cô,
nghe cô kể là cô càng lúc càng thạo chữ nổi, lũ cá vàng được chăm
sóc rất tốt, lại còn nhắc đến chuyện một lần đi đường cô suýt bị xe
của Lưu Lý Tâm đâm va phải, bể cá vàng trên tay rơi xuống vỡ tan
tành, dù cho sau đấy anh chàng kia đã đền cho cô rất nhiều con cá
vàng khác, nhưng cô vẫn đau lòng lắm..
Kỉ Đình nhẫn nại lắng nghe, “Thế à, chuyện này cũng hay đấy
chứ”
Chỉ Di rốt cuộc vẫn rất tinh nhạy, cô phát hiện ra ít nhiều vẻ khác
lạ ở anh, “Anh bận à, em có làm phiền anh không thế?”
“Không đâu, chỉ vì một lúc nữa anh có cuộc tiểu phẫu khá căng
thẳng, Chỉ Di, anh cúp máy đã nhé, lúc nào rãnh anh sẽ gọi cho em,
em nhớ giữ gìn sức khỏ, gửi lời chào bố mẹ giúp anh.. À, nếu có cơ
hội, hãy làm quen thêm bạn mới cho vui”
Anh gác máy, hai tay đỡ trán,. Em nói đúng anh mệt mỏi vô cùng, Chỉ
An ạ, chỉ mình em biết được. Nhưng giờ này em ở đâu?
Như thể nghĩ ra điều gì đó, anh hấp tấp tra lại danh bạ trong điện
thoại, rồi vội vàng quay về chỗ ở, như thể một kẻ chết chìm giữa
biển khơi vớ được một khúc gỗ trôi