Chương 7. Anh Sợ Nhất Bị Người Ta Khích, Đặc Biệt Là Em.
Chỉ An lôi mấy cái đĩa Châu Tinh Trì đấy ra, ngắm nghía xem xét,
rồi bảo, “Hình như là đĩa lậu, không ngờ anh lại có mấy thứ
này”.
Kỉ Đình ngồi trên sofa nhà Chỉ An, lúc này mới nghĩ ra là trong
đống tạp chí lộn xộn vừa mới nhất thời bực bội dúi vào tay cô, có
không ít thứ gọi là “của báu riêng tư” của cậu chàng Lưu Lý Lâm,
nội dung bên trong chắc là gớm lắm, nên cậu ta mới nằng nặc đút vào
tay cậu đám đồ bùng nhùng ấy, quảng cáo rằng đó là “sách giáo khoa
của thằng đàn ông bình thường”, bắt cậu nhất định phải mang về nhà
mà luyện, có khi lại thấy bất ngờ thú vị không chừng. Kỉ Đình chẳng
buồn giằng co qua lại với cậu ta, chỉ đành ôm tất cả chỗ đó
về.
Nghĩ đến việc khi nãy Chỉ An giở ra một lượt nội dung mấy tờ tạp
chí, cậu không nén nổi xấu hổ, không biết cô sẽ nghĩ về cậu thế nào
đây.
“Mấy thứ này không phải của anh đâu, là tại Lưu Lý Lâm cứ khăng
khăng đưa anh đấy chứ.” Nói xong mấy câu này cậu mới thấy hối hận,
những việc thế này biết giải thích thế nào cho phải, chỉ càng bôi
xóa càng đen thui đi mà thôi.
Cũng may là Chỉ An chẳng mấy tập trung vào những lời cậu nói, cô
bật ti vi trong phòng khách lên, đút một cái đĩa trong đống ấy vào
đầu máy, sau đó ngồi phịch xuống cạnh cậu trên sofa, “Đợt này phải
đối phó với cái kỳ thi cấp ba chết tiệt nên buồn muốn chết đi được,
may quá sắp được cười một trận giải sầu rồi”.
Sau một đoạn quảng cáo ngắn ngủi, bộ phim chính thức bắt đầu, xuất
hiện trên màn hình ti vi không phải là Tôn Ngộ Không Châu Tinh Trì,
mà là một đôi nam nữ ăn mặc hiện đại trong một căn phòng lớn, lại
còn xì xồ cái thứ tiếng Nhật không ai hiểu nổi.
Chỉ An lộ vẻ kinh ngạc, “Phiên bản hiện đại của Đại thoại Tây du
hay sao thế?”
Kỉ Đình cũng không hiểu gì cả, cặp nam nữ trong phim kia chỉ trao
đổi vài lời đơn giản trong mấy giây đồng hồ, sau đó bắt đầu chuyển
sang chiếc giường to nổi bật trong căn phòng, mau chóng lột hết
quần áo của nhau ra.
Kỉ Đình mặt mũi đờ ra, một lúc sau mới ý thức được rằng đây chắc
chắn là trò hoán đổi vụng trộm mà Lưu Lý Lâm đã bày đặt, hóa ra đây
mới chính là “bất ngờ thú vị” mà cậu ta nói đến. Cậu âm thầm nghiến
răng, khẽ rủa xả trong lòng, rồi lập tức nhổm dậy định tắt cái ti
vi trước mặt cô bé lúc sự đã rồi.
Chỉ An lên tiếng, vẻ hả hê khi thấy kẻ khác gặp nạn, “Ai dà! Hóa ra
đây chính là thức ăn tinh thần thường ngày của cậu con trai ngoan
ngoãn”. Cô chặn đứng hành động tắt ti vi của cậu, cướp cái điều
khiển từ tay cậu, cười cười rặt vẻ tiểu nhân đắc chí, “Một mình
hưởng sao bằng cho toàn dân cùng hưởng, nỡ lòng nào mang về nhà rồi
xem lén lút một mình?”.
“Có phải của anh đâu, Lưu Lý Lâm đưa cho anh đấy chứ, anh không
biết bên trong lại có cái này, thật đấy!” Mặt mũi cậu đỏ gay, rối
rít phân bua, nhưng chỉ càng làm cho Chỉ An cười dữ dội hơn.
“Anh cứ ngồi ngoan, đừng có động cựa gì hết, để em xem có cái gì
nào, nếu không sẽ lôi cả người cả vật về cho bác Kỉ xem đấy.”
Cậu đành phải làm theo, ngồi xoay xỏa chật chội trên chiếc sofa, cứ
cho là né được màn hình ti vi, cũng không thể nào tránh nổi tiếng
rên rỉ hổn hển càng lúc càng gấp gấp rợn người đang vang đến
tai.
Chỉ An không thèm để ý gì đến cậu nữa, chỉ chuyên tâm “luyện” bộ
phim, lúc này cậu hoàn toàn không thốt nổi lời nào, cả gian phòng
khách im lìm chỉ trơ lại những cảnh xác thịt cùng những lời lẽ dâm
dục không ngừng vang lên trên ti vi. Kỉ Đình cúi gằm mặt, định cứ
để mặc mình trong cảnh trêu ngươi như thế, vậy mà tiếng rên rỉ khe
khẽ rấm rứt liên hồi ấy không chịu buông tha cậu, cứ thế xuyên qua
tai cậu, xuyên cả vào mỗi lỗ chân lông trên khắp người cậu, càng
muốn bình tâm tĩnh trí bao nhiêu, trong lòng cậu lại càng dâng lên
một thứ cảm giác rạo rực khó lòng diễn tả.
Thấy Chỉ An không nói năng gì nữa, cậu lén lút quét mắt qua màn
hình ti vi, những hình ảnh cận cảnh xác thịt lại càng khiến cậu mặt
đỏ gay, tim đập rộn. Cậu nghĩ, thật không thể tưởng tượng nổi, rằng
cậu lại phải nhìn thấy những thứ bẩn thỉu này ngay trong phòng
khách nhà họ Cố, bên cạnh còn có cả Chỉ An, cô gái thân thiết như
em gái ruột với cậu, điều khiến cậu thêm khinh bỉ bản thân là,
trong tình cảnh này, cậu còn cảm thấy nỗi run rẩy không thể chế ngự
từ sâu thẳm trong mình. Cậu cảm giác rằng từng hơi thở, từng động
tác dù nhỏ bé của Chỉ An đều được phóng to đến vô cùng trong trí
não cậu, lúc này cậu mới để ý, hôm nay trời nóng, cô mặc một chiếc
áo phông cộc tay màu trắng, để lộ cả một khoảng da kéo dài từ cổ
cho đến tận xương đòn, làn da bánh mật láng mịn, căng tràn, ánh lên
vẻ non tơ của tuổi trẻ, còn ở dưới là một chiếc quần jean, ôm lấy
cặp chân thon dài… Cậu cảm thấy chiếc áo của mình bó sát vào lưng,
dấp dính đến không thể nào chịu nổi.
Thực lòng không thể nào xem tiếp được nữa, cậu nhổm người dậy định
tắt nguồn điện, Chỉ An đã nhanh mắt lẹ tay đẩy người cậu về phía
sau, “Vội gì thế, hay thế này cơ mà, em còn chưa xem xong”.
Tay của Chỉ An ấn bừa vào đùi cậu, Kỉ Đình hít một hơi, rồi lập tức
ngồi thụp trở lại sofa, hất tay cô ra. Động tác kịch liệt của cậu
khiến Chỉ An chú ý ngay, ánh mắt cô thoắt rời khỏi màn hình, chuyển
sang cậu, sau đó từ từ chĩa vào một nơi nào đó trên người cậu, cô
nheo nheo mắt vẻ kinh ngạc, lộ ra nụ cười hơi kỳ quái. Kỉ Đình
đương nhiên cảm nhận được sự biến đổi trên cơ thể mình rõ ràng hơn
Chỉ An, cậu không biết trốn vào đâu trước ánh mắt của cô, thà chết
luôn đi cho xong, phản ứng cơ thể kiểu này khiến cậu thấy mình
chẳng khác nào loài cầm thú, cậu chẳng đếm xỉa gì nhiều nữa, tiến
bừa vào bước đến trước ti vi, lấy hết sức tính tắt ti vi đi, thế
nhưng giơ tay ra rồi, vài lượt đều không thể nào nhắm vào đúng cái
nút bấm nhỏ ở bên góc phải ở dưới ti vi, lúc lòng dạ rối bời đành
nhất quyết rút phăng phích cắm nguồn ở phía sau.
Chỉ An ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, tỉnh bơ như không, theo dõi
động tác của cậu, “Cuống rồi chứ gì? Thế đã là gì, em có phải con
ngốc đâu, đàn ông thì đều có phản ứng thôi, em biết mà”.
Kỉ Đình không dám lại gần Chỉ An, ngồi xuống ở chỗ cách xa cô nhất,
rồi bâng quơ vơ một tờ báo trên bàn trà, giở ra, sau đó đặt ngay
ngắn trên đầu gối, hít thở thật sâu mấy lượt, rồi mới nhớ ra câu
nói vừa rồi của cô. Cái ý tứ thấp thoáng lộ ra trong lời nói của
Chỉ An khiến cậu thấy khó chịu, cô nói cô biết, đàn ông thì đều có
phản ứng thôi mà. Một đứa con gái mới mười tám tuổi, làm thế nào mà
biết được điều này, lẽ nào, đã từng có gã đàn ông nào khác lỡ để
lọt cái phản ứng kiểu này vào tầm mắt cô hay sao? Suy nghĩ này
khiến lòng dạ cậu như có con rắn độc tuồi tuội trườn qua, để lại
những vết dấu dấp dính đầy chất độc.
Chỉ An không biết được suy nghĩ của cậu, cô bước đến trước mặt cậu,
lấy hai ngón tay chầm chậm nhặt tờ báo trên đùi cậu lên, cậu thoắt
nắm chặt lấy tay cô.
“Báo của anh để ngược rồi kìa.” Cô chỉ ra với vẻ điềm tĩnh vô
cùng.
Cậu không để ý đến lời cô, vờ như bình thản hỏi, “Sao em biết
được?”.
Chỉ An cười, “Vớ vẩn, mắt em trông thấy, rõ ràng là tiêu đề ở dưới
còn gì”.
“Anh hỏi làm sao em biết được đàn ông thì đều có phản ứng như thế,
em gặp bao nhiêu thằng đàn ông rồi?” Giọng nói vốn dĩ trước nay ôn
hòa của cậu đã hơi lạc đi.
“Anh làm sao quản được!” Chỉ An sững lại một hồi, rồi ngang ngược
nói.
“Một cô gái ngoan không nên nói những lời này một cách tỉnh bơ như
thế trước mặt đàn ông.” Gương mặt cậu vẫn điềm tĩnh, nhưng răng
nghiến lại sin sít.
Chỉ An cố sức giằng ra khỏi gọng kiềm của cậu, vừa giơ tay lên đã
định bạt cho cậu một cái, nhưng đến trước mặt cậu thì lại do dự,
cuối cùng lúc rớt xuống gương mặt cậu thì chỉ còn là một cái vuốt
khẽ khàng. Cậu thuận thế ngậm lấy ngón tay của cô, “Nói cho anh
mau, còn ai nữa?”.
Lúc nói câu ấy, cậu hơi ngậm ngón tay thon dài của cô, tay Chỉ An
khẽ run run, người ta nói ngón tay nối liền với tim, thứ dính ướt
ám muội ấy từ ngón tay Chỉ An lan thẳng vào tim.
Như thể trừng phạt cho sự chậm trễ của cô, răng cậu không nể nang
gì nữa, cắn thật mạnh vào tay cô. Chỉ An bị đau, khẽ xuýt xoa,
nhưng không rụt tay lại, chỉ nghiêng đầu, trên gương mặt là vẻ ngây
thơ mê hoặc, “Kỉ Đình, anh dựa vào cái gì mà hỏi em như
thế?”.
Câu nói tưởng như vô tâm của Chỉ An lại vô tình khơi dậy nỗi rung
động bản năng trong Kỉ Đình, cậu khe khẽ lơi hàm răng đang ngậm
chặt, cảm nhận ngón tay cô đang rời ra xa, tất thảy nãy giờ như một
cơn mộng, “Dựa vào việc anh quan tâm đến em, em cũng như Chỉ Di,
đều là em gái của anh”.
Chỉ An vô thức đặt ngón tay vẫn còn hằn vết răng của cậu lên môi
mình, nở nụ cười rạng rỡ vô ngần, cô nói, “Anh biết không, Kỉ Đình,
tôi coi thường anh”.
Không có thằng đàn ông nào chịu đựng nổi lời nói kiểu này, Kỉ Đình
cũng không phải ngoại lệ. Thế nhưng cậu chỉ cụp mắt xuống, “Chỉ An,
anh chỉ là một người vô vị, anh không chơi nổi cái trò của em
đâu”.
Chỉ An cười nhạt, vẻ vô cùng giễu cợt, “Nếu đã không chơi nổi, thế
thì tốt nhất là tránh xa tôi ra, việc gì cứ phải để ý xem tôi giỡn
với ai? Đừng có lôi mấy thứ anh trai em gái ra mà dọa tôi, tôi
không phải em gái anh, cũng không phải Chỉ Di”.
“Việc vừa rồi là lỗi của anh, thế nhưng, em…”
“Tôi làm sao nào, tôi thích làm gì thì làm nấy đấy, chí ít tôi cũng
không giả dối như anh.” Cô giật phăng tờ báo trên đùi cậu, vò lại
thành một mớ trong tay. “Tôi ngán nhất loại người như anh, rõ ràng
trong lòng thèm chết đi được, vậy mà vẫn phải vờ vịt đạo mạo, cả
đời đều rặt cái vẻ như thế, tôi thấy cũng mệt thay cho anh.”
Nhìn Chỉ An vứt tờ báo sang một bên, liếc cậu đầy khinh bỉ, cậu chỉ
biết cắn răng, không nói một lời.
Chỉ An thấy cậu vẫn cứ im lìm như thế, bèn lắc đầu, rồi ngồi xổm
xuống trước mặt cậu, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn thẳng vào mắt
cậu đầy chăm chú, “Nói thật đi, Kỉ Đình, rốt cuộc anh có mệt không,
anh cứ đè nén bản thân như thế này, từ trước tới nay đều không có
cách nào làm những việc mình muốn làm, rốt cuộc đời còn vị gì
chứ?”.
Cuối cùng cậu cũng ngước mắt nhìn Chỉ An, gương mặt vốn đã trắng
trẻo giờ bình tĩnh đến nỗi tỏa sáng như sắc ngọc.
Chỉ An không chịu bỏ qua cho cậu, cô đặt tay lên ngực cậu, “Cứ cho
là ai cũng bảo anh là đứa con ngoan, là chính nhân quân tử này nọ
đi, anh thử dò hỏi tim mình xem, rằng cuối cùng nó muốn cái gì? Đến
dục vọng của chính bản thân mình anh cũng không dám thừa nhận, thế
thì còn gọi gì là thằng đàn ông nữa?”.
Cậu lặng im cắn môi, lồng ngực phập phồng nặng nề dưới bàn tay Chỉ
An, cô cười, “Thảo nào Lưu Lý Lâm cứ nằng nặc đưa anh cái này, bạn
tốt của anh cũng thấy thương hại anh đấy, suy cho cùng anh không
muốn, không dám hay là… không được?”.
Ý chí của cậu là một sợi tơ nhện mềm mại trong suốt, cậu đã kéo nó
ra đến vô cùng, để nó có thể che đậy bản thân, để nó có thể giúp
cậu chống đỡ cái mê hoặc không thể chịu đựng nổi kia, thế nhưng cậu
lại quên rằng, khi đã được kéo căng hết mức, sợi tơ ấy sẽ trở nên
mỏng manh yếu ớt, chỉ cần cô khẽ chọc nhẹ, sợi tơ đã tan tành không
vết tích.
Chỉ An chăm chú nhìn đồng tử đang mỗi lúc một sâu thêm của Kỉ Đình,
biết là cuối cùng cũng đã khích được cậu, thế nên cô cười cười, hài
lòng nhổm người dậy.
Còn chưa đứng dậy hẳn, cô đã bị cậu giật mạnh trở lại, ngã phịch
xuống đùi cậu, môi bỗng cảm thấy đau dữ dội, hai tay cô ôm chặt lấy
gương mặt câu, đầu gắng hất về phía sau, dứt ra được khỏi môi cậu
trong giây lát, nếm thấy vị tanh của máu ở khóe môi dưới, sau đó cô
cắn trả lại như thể báo thù.
Kỉ Đình để mặc Chỉ An phá phách xoay xỏa như con thú non trên đùi
cậu, một bàn tay của cậu lùa vào mái tóc ngắn của cô, bàn tay còn
lại sờ soạng kiếm tìm chốn ấm áp và mềm mại cậu đã từng nếm trải,
nơi đó cất giấu cái bí mật đã giày vò cậu bao nhiêu năm nay. Đôi
môi cậu rời khỏi Chỉ An, áp chặt vào vùng xương đòn, nghiến ngấu
hít hà, quyết không buông tha, tận đến lúc cô hơi chau mày, cậu mới
ghé sát tai cô, thì thầm nói, “Anh đã bảo rồi, anh sợ nhất bị người
ta khích, đặc biệt là em”. Chỉ An bắt chước lại động tác của cậu,
trả lại hết những đau đớn vừa rồi cho cậu. Hai người quấn lấy nhau
trên chiếc sofa nhỏ, những giằng co cắn xé cuồng loạn lúc đầu giờ
đã dần dà chậm rãi hơn, biến thành thứ vuốt ve đầy nhục dục, Chỉ An
vẫn ngồi trên người cậu, chiếc áo phông bị cuốn lên tận ngực, Kỉ
Đình nghĩ thầm, cậu mặc kệ tất cả, cứ bất chấp tất thảy mà xông
vào, miễn là có được cô ấy, cậu chỉ muốn có được cô ấy. Cậu áp vào
mặt Chỉ An, nói, “Chỉ An, em đúng là ngôi sao xấu của anh”. Chỉ An
cười khúc khích, ngay khoảnh khắc trước khi cậu đi vào người cô, cô
dùng hai tay đẩy thật mạnh, giằng mình thoát ra khỏi người cậu. Cô
vừa xốc lại mình mẩy áo quần, vừa nhìn anh chàng Kỉ Đình, đôi mắt
cậu lờ đờ vô lực, vẫn chưa thoát ra khỏi cơn dục vọng bất ngờ. Chỉ
An cười bảo, “Chẳng phải anh nói là tôi giống như em gái của anh
đấy sao, hóa ra anh quan tâm đến em gái anh kiểu này đây, anh giai
Kỉ Đình ạ”.
Một lúc lâu, Kỉ Đình cứ sững sờ nhìn Chỉ An, như thể cậu đang ở
ranh giới mong manh giữa mơ và thực, mông lung và lúng túng, tận
đến khi làn sương mờ trong mắt tan đi, cậu mới lặng lẽ đứng dậy,
quay lưng về phía cô mà sửa soạn lại quần áo, từ lúc ấy đến tận khi
mở cửa bước ra ngoài, cậu không hề nói một lời.
Kỉ Đình về rồi, Chỉ An cứ ngồi yên trước giá vẽ trống trơn, phải
đến hơn nửa tiếng sau, vợ chồng Cố Duy Trinh và Chỉ Di mới về
nhà.
Chỉ Di vừa về đến nhà đã chạy ngay vào thư phòng, mang cái ghế đến
ngồi cạnh Chỉ An, “Ơ, bức tranh chị nhìn thấy trước khi ra ngoài
đâu rồi?” Cô hỏi.
Chỉ An tỉnh bơ nghịch nghịch cây bút, “Không thích, xé rồi, vứt
rồi”.
“Sao lại vứt đi?” Chỉ Di mở to mắt, “Đẹp thế cơ mà, thế mà chị còn
mong là em sẽ dùng nó làm quà sinh nhật tặng chị năm nay cơ đấy,
chị cũng chuẩn bị quà cho em rồi, định là tối mai mới tặng em
cơ”.
Đến giờ Chỉ An mới nhớ ra, ngày mai là sinh nhật của hai chị em,
giờ này hằng năm, vào đúng dịp nghỉ hè, bố mẹ luôn tổ chức sinh
nhật cho hai đứa.
“Không hề gì, bức đó không hợp với chị đâu, hôm nào em vẽ cho chị
bức khác đẹp hơn, đến lúc đấy tặng bù cũng được”, cô nói với Chỉ
Di.
“Vừa rồi em ngồi một mình ở đây làm gì đấy?”
Chỉ An cười, “Có làm gì đâu. À, vừa xong chẳng phải bố mẹ đi liên
hệ việc nộp hồ sơ cho chị sao, tình hình thế nào rồi?”
“Chị cũng chả biết nữa, ai dà, đều tại chị không chịu gắng gỏi, kết
quả học hành chẳng ra sao, khiến bố mẹ phải lo lắng chạy vạy, sớm
biết thế này thì chị đã cố bỏ công bỏ sức hơn rồi”, Chỉ Di hơi dẩu
môi lên nói.
“Chị cũng chịu bỏ công bỏ sức đấy chứ, có điều không biết dùng vào
đâu thôi, chẳng phải bố mẹ cũng mời ai đấy đến kèm cặp cho chị còn
gì, ai ngờ càng kèm kết quả lại càng thụt lùi, xem ra tìm nhầm
người rồi”, Chỉ An cười nói.
Chỉ Di khẽ đấm vào vai cô em, “Em cũng trêu chị nữa…”. Cô chống
cằm, hơi ngẩn ngơ, “Thực ra bố mẹ cũng không cần phải vất vả chạy
vạy cho chị thế này làm gì, chị đâu có chí hướng gì ghê gớm đâu,
chị muốn được sống thật giản dị thoải mái bên người mình yêu thương
thôi, cũng giống như cá ở trong nước ấy, chỉ cần có nước thôi là đủ
rồi”.
Chỉ An nửa đùa nửa thật, “Thế nhưng nếu nước mà cạn khô thì cá sẽ
chết toi đấy”. Nhìn thấy trong đôi mắt đơn thuần của Chỉ Di thoáng
gợn nét buồn, Chỉ An liền cười, “Ngốc thế, nước làm sao mà khô cạn
được chứ?”.
Chỉ Di không biết nghĩ ngợi gì mà cứ ngẩn người ra, một lúc sau, cô
mới khẽ khàng bảo, “Chỉ An, mai là sinh nhật mười tám tuổi của chị
em mình rồi, chị… chị muốn kể cho em nghe một bí mật”. Thấy Chỉ An
không hứng thú lắm, Chỉ Di có vẻ tủi thân, “Sao thế, em không muốn
nghe bí mật của chị à?”.
Chỉ An lần lượt thu dọn đồ vẽ, bảo, “Chị thì trước nay chỉ có mỗi
một bí mật, mà thực ra đó cũng đâu phải là bí mật gì nữa”.
Mặt Chỉ Di thoáng ửng đỏ, “Em nói xem… Anh ấy thế nào?”.
“Em làm sao biết được anh ấy thế nào, câu này chị tự hỏi mình là rõ
nhất”, Chỉ An bật cười.
Hàm răng trắng bóng của Chỉ Di khẽ cắn vào môi, động tác này với
Chỉ An sao mà quen mắt đến thế, cô nghe thấy Chỉ Di bảo, “Chị cảm
thấy, anh ấy cái gì cũng tốt cả, thông minh, hiểu chuyện, dịu dàng,
lý tính, không ai có thể tốt hơn anh ấy được nữa…”.
Chỉ An nhếch môi cười, cô khẽ liếm vào vết thương nhỏ xíu trên môi,
cảm thấy đau nhói, “Phải rồi, anh ấy đúng là người dịu dàng”.
“Chỉ An, ngày mai chị muốn mời anh ấy đến dự sinh nhật mình, chị
muốn…” Cô ngượng ngùng, không dám nói tiếp câu sau, nhưng lại không
muốn giữ trong lòng, bèn cúi xuống bên tai Chỉ An, len lén trút tâm
sự.
Chỉ An nghe cô chị nói hết mà không tỏ thái độ gì, sau đó cười rạng
rỡ, “Thế cũng được đấy”.
Chương 8 (1). Bí Mật Ngày Sinh Nhật.
Ngày hôm sau là sinh nhật của hai chị em Chỉ Di và Chỉ An, vừa hay
vào dịp cuối tuần, đáng lẽ Uông Phàm phải trực bên phòng khám,
nhưng bà đã đổi ca với người khác, loay hoay bận rộn bếp núc suốt
cả ngày, làm hẳn một mâm toàn món ăn mà con gái ưa thích, Cố Duy
Trinh cũng bỏ hết việc lai rai nhậu nhẹt, nói như lời của bọn họ
là: nhà ta mới có con gái trưởng thành, nào có việc gì trọng đại
hơn sinh nhật lần thứ mười tám của ái nữ chứ.
Ban đầu họ chỉ tính là cả nhà cùng dùng bữa với nhau, nhưng Chỉ Di
nài nỉ Cố Duy Trinh, khăng khăng đòi mời cả gia đình bác Kỉ. Nghe
bảo là sinh nhật của Chỉ Di, Chỉ An, cả nhà Kỉ Bồi Văn đương nhiên
cũng vui vẻ chuẩn bị quà cáp tới nhà họ Cố.
Đến giờ cơm tối, cả nhà đã ngồi vào bàn ăn mà không thấy tăm tích
Chỉ An đâu, nghe Chỉ Di nói thì sáng sớm tinh mơ Chỉ An đã đi ra
ngoài, đoán chừng là đến chỗ thầy Tạ.
Mấy người cười nói trò chuyện, ngồi đợi gần hai mươi phút, vẫn
không thấy Chỉ An về, Cố Duy Trinh tỏ vẻ không bằng lòng, “Cái con
bé này tự tung tự tác quen thói, không biết đường mà về nhà
nữa”.
Uông Phàm liếc nhìn nhà họ Kỉ vẻ áy náy, khẽ giọng bảo chồng, “Hay
mấy người mình cứ ăn trước vậy, vừa ăn vừa đợi cũng được mà! Thức
ăn nguội ngắt cả rồi”. Cố Duy Trinh còn đang ngần ngừ, Chỉ Di đã
lắc đầu, “Không được đâu ạ, hôm nay là sinh nhật của Chỉ An, nhân
vật chính còn chưa xuất hiện, mấy người nhà mình làm sao ăn trước
được?”. Thấy người lớn không nói gì, cô đứng phắt dậy, “Không thì
thế này đi ạ, bố mẹ với bác Kỉ, bác Từ cứ ngồi một lát, con biết
nhà thầy Tạ ở đâu, con sẽ đến đó gọi Chỉ An về”.
“Con cứ ngồi xuống đi, việc gì phải thế, lúc nào muốn về nó khắc mò
về”, Cố Duy Trinh nói.
Uông Phàm cười cười, “Cứ để Chỉ Di đi đi”.
Chỉ Di bước ra đến cửa rồi, lại quay trở lại, “À mà… anh Kỉ Đình,
anh đi với em nhé!”.
“Anh á?” Kỉ Đình có vẻ ngạc nhiên, chẳng nói được gì. Chỉ Di nhìn
cậu với vẻ hơi giục giã.
“Kỉ Đình kìa?” Kỉ Bồi Văn thấy cậu con trai hơn lạ lùng, liền gọi
một tiếng, “Em Chỉ Di vẫn đang chờ con đấy”.
“… Thế cũng được.” Cậu cười cười đứng dậy, “Đi nào, Chỉ Di”.
Nhà của Tạ Tư Niên ở khu Đông trường học, mấy dãy tập thể bên đó
tương đối vắng vẻ, đúng theo yêu cầu của anh ta, nhà trường đã phân
riêng cho anh ta một căn nhà mái bằng đằng trước đằng sau đều có
sân vườn nho nhỏ.
Đi bộ từ nhà họ Cố và họ Kỉ ở khu Tây trường học sang khu Đông áng
chừng mất mười lăm phút, Chỉ Di với Kỉ Đình chọn con đường ngắn
nhất. Hai người vội vã rảo bước, Chỉ Di cúi đầu nghĩ ngợi chuyện
riêng, chẳng để ý rằng hôm nay Kỉ Đình im ắng khác thường.
Chỉ cần ngoặt ra khỏi con đường nhỏ mà hai người đang đi, men theo
mấy khúc quanh, qua một cánh cổng là đến khu Đông trường học, chỗ ở
của Tạ Tư Niên cách không xa cánh cổng ấy.
“Anh Kỉ Đình ơi…” Chỉ Di đột nhiên cất tiếng gọi.
“Ơi?” Kỉ Đình dừng bước.
Bàn tay Chỉ Di đang bứt rứt xoắn vặn chiếc đai váy, cô ngẩng đầu
nhìn cậu trân trân, ngập ngừng định nói gì lại thôi.
Hôm nay Chỉ Di mặc một chiếc váy vải bông màu xanh lá cây nhạt thêu
hoa, xinh đẹp rạng ngời, như một đóa sen mới nhú giữa ao mùa hạ,
phảng phất đâu đây chút hương thơm mát mẻ.
Cậu mỉm cười nhìn cô, “Sao thế, Chỉ Di?”.
Cô cúi đầu, nhìn xuống ngón chân của mình, lấy giọng nhỏ xíu như
tiếng muỗi vo ve mà bảo, “Hôm nay là sinh nhật của em, em…”.
Mấy câu tiếp theo của cô nhỏ quá mức, Kỉ Đình nhất thời nghe không
ra, nên tiến lại gần cô thêm một bước, “Chỉ Di, vừa rồi em nói gì
thế?”.
Chỉ Di không đáp, đột nhiên ngẩng đầu, nhón chân lên, thoắt bập nhẹ
vào môi cậu, Những động tác ấy ào đến nhanh quá, hoàn toàn nằm
ngoài dự liệu của Kỉ Đình, khiến cậu vô cùng kinh ngạc, vô thức
nghiêng mặt đi, đôi môi mềm mại ướt át của Chỉ Di chạm đúng vào bên
cằm cậu.
Chỉ Di lùi lại một bước, trên gương mặt đỏ hồng của cô chỉ thấy đôi
mắt sáng bừng rạng rỡ. Kỉ Đình chậm chạp lấy tay che chỗ cô vừa
chạm vào, khuôn mặt gầy guộc lộ vẻ trắng bệch khác thường, cậu cất
tiếng, “Chỉ Di…”.
Chỉ Di lấy hai tay bịt chặt tai lại, nhắm tịt mắt, “Đừng nói, đừng
nói gì hết, xin anh đấy…”.
Kỉ Đình cũng thoắt khép đôi mắt lại, nghe như trong màn âm thanh
oang oang có tiếng thở dài buồn thương, lúc cậu mở mắt ra, đôi mắt
ngân ngấn nước của Chỉ Di đang dừng lại trên khuôn mặt cậu. Cô khẽ
giật giật tay áo cậu, “Đi thôi, tìm Chỉ An xong anh em mình còn đi
về”.
......................................................
Bạn đang đoc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
.........................................................
Chương 8 (2). Bí Mật Ngày Sinh Nhật.
Suốt quãng đường đi, Chỉ Di không nói gì thêm với cậu, thảng hoặc
ngẩng đầu gặp phải ánh mắt cậu, cô chỉ khẽ nhoẻn cười hiền
lành.
Vừa mới qua cổng khu Đông trường học, bước vào khu tập thể công
nhân viên trường, ngay từ xa họ đã thấy cánh cửa nhỏ trong sân nhà
sum sê cây lá của Tạ Tư Niên đang để ngỏ, cái bóng người dong dỏng
cao kia chẳng phải Chỉ An thì còn ai vào đây nữa.
Chỉ An đeo lệch bộ đồ vẽ, một bóng đàn ông cao nghều bước ra ngay
sau cô, hai người họ đứng trên bãi cỏ hướng vào nhau mà trò chuyện,
tuy không nghe thấy họ nói gì, nhưng trông họ có vẻ khá tâm đầu ý
hợp.
Không hiểu vì lẽ gì, Kỉ Đình chậm bước lại, hai người đang đứng
trước mặt họ dường như đã kết thúc cuộc nói chuyện, Chỉ An bỗng
nhiên cúi thấp đầu chẳng giống mọi khi, người đàn ông kia dang rộng
vòng tay ôm chặt cô vào lòng, sau đó nâng gương mặt của Chỉ An lên,
hôn vào trán cô.
Chỉ Di cũng cảm thấy muôn phần kinh ngạc, cô có thể nhận ra dáng
dấp của người đàn ông đó, chính là Tạ Tư Niên tiếng tăm đang nổi
như cồn của khoa Mỹ thuật, Chỉ Di có vẻ không dám tin vào mắt mình,
ngó sang Kỉ Đình tìm cách chứng thực, mới phát hiện ra Kỉ Đình đã
dừng bước tự lúc nào, đứng sững như tượng, mặt mũi lạnh tanh dõi về
phía trước.
Chỉ An và Tạ Tư Niên kết thúc màn ôm ấp ấy, ngẩng đầu lên, Tạ Tư
Niên liếc về phía Kỉ Đình, Kỉ Đình đã nhìn rõ, trên gương mặt người
đàn ông ấy không có vẻ chán chường mỏi mệt kiểu nghệ sĩ như trong
ấn tượng của mọi người, mà toát lên vẻ bảnh bao, nham hiểm, thêm
nữa, lại có chút kiêu ngạo cơ hồ không coi ai ra gì như Chỉ An
vậy.
Kỉ Đình không làm thế nào biết được Tạ Tư Niên lúc ấy cúi đầu nói
gì với Chỉ An, sau đó chỉ thấy Tạ Tư Niên bước trở vào căn phòng,
đóng sập cửa ngay trước mắt cậu và Chỉ Di.
Chỉ An khoác bộ đồ vẽ bước về phía bọn họ, cô săm soi hai người một
lúc, trông thấy vẻ ửng đỏ như còn thấp thoáng trên gương mặt Chỉ Di
cùng dáng bộ sững sờ ngay đơ của Kỉ Đình, cô cười cười, bảo một
câu, “Đi nào, về nhà thôi”.
Cô nhanh chân đi lên phía trước, Chỉ Di ngượng nghịu, nhón nhén
đuổi theo, khoác lấy tay cô, cười với cô, vẻ ngây thơ dịu hiền, Chỉ
An mím môi, ánh mắt lạnh băng. Kỉ Đình đi sau hai chị em, hướng về
phía ánh tà dương đang dần khuất, tới lúc vầng đỏ chói ấy biến mất
dưới đường chân trời phía sau rặng núi, màn đêm bắt đầu buông
xuống.
Về đến nhà họ Cố, Chỉ An cười cười với vợ chồng Kỉ Bồi Văn, cô vào
phòng cất đồ vẽ, tỉ mẩn rửa tay, rồi mới vào bàn, khi ấy mọi người
đã ngồi đâu vào đấy, Uông Phàm cười cười bảo, “Cả nhà ăn xúp trước
đã, em đã hầm một nồi vịt già với rễ Lôi Công, ngon lắm”. Nói rồi
bà liền nhanh nhẹn lấy xúp cho mọi người.
Cố Duy Trinh liếc sang Chỉ An vẫn đang nhởn nhơ như chẳng có chuyện
gì, ông chau mày, cuối cùng không nhịn được, liền nói với cô, “Con
không biết đường mà về, để bố mẹ với cả nhà bác Kỉ chờ bao lâu con
có biết không? Lại còn phải phái người đi rước về nữa!”.
Chỉ An húp một thìa xúp, tưng tửng đáp lời, “Cả nhà ăn trước cũng
được, làm sao mà phải đợi con?”.
“Mày ăn nói thế nào đấy hả, hôm nay là ngày gì? Không biết hồn vía
mày biến đi đâu rồi?” Thái độ của Chỉ An khiến bố cô tức giận, ông
đập mạnh đôi đũa xuống bàn. Chỉ Di sợ đến nỗi co rúm người lại, Chỉ
An thì điềm nhiên ăn xúp như không nghe thấy gì hết.
“Bố, bố đừng mắng em thế ạ, em Chỉ An chẳng qua là đến nhà thầy Tạ
học vẽ thôi, nhất thời quên giờ giấc chứ có gì đâu.” Chỉ Di lấy lại
tinh thần xong liền không quên bênh vực cô em.
Cố Duy Trinh xua xua tay với Chỉ Di, “Chỉ Di, con không phải nói đỡ
cho nó làm gì”. Đoạn ông nói với Chỉ An, “Tao hỏi mày, có thật là
mày học hành chăm chỉ như thế bên nhà Tạ Tư Niên không?”.
Chỉ An ngẩng đầu lên, “Bố muốn nói gì?”.
“Tao muốn nói gì ấy hả?” Cố Duy Trinh thở dài một tiếng, “Mày học
vẽ cho tử tế thì thôi chẳng cần nói, nhưng mày có nghe người trong
trường nói gì không? Tiếng tăm Tạ Tư Niên vốn đã ê chệ xấu xa lắm
rồi, con gái con đứa như mày cứ quanh quẩn với gã đó thì ra thể
thống gì nữa”.
Chỉ An cười khẩy, “Con chẳng cần quan tâm người ta nói gì. Những
người suy nghĩ nhố nhăng thì mới nghĩ ai cũng nhố nhăng hết
lượt”.
“Mày không sợ, nhưng bố mẹ mày vẫn còn cần thể diện, nói ra người
ta lại bảo nhà họ Cố chẳng biết dạy dỗ con cái”, Cố Duy Trinh tức
giận nói.
Kỉ Bồi Văn vội bảo, “Duy Trinh à, đừng nói năng với con bé như thế,
tôi tin là Chỉ An chỉ một lòng một dạ học vẽ thôi”.
Không ngờ Chỉ An đặt ngay bát xúp trong tay xuống, cười nhạt bảo
một câu, “Con chẳng được dạy dỗ gì có phải chuyện ngày một ngày hai
đâu, bó tay thôi, ai bảo bố mẹ đẻ ra mà không biết dạy?”.
“Mày nói cái gì?!” Cố Duy Trinh đập bàn đứng dậy.
“Duy Trinh, bỏ đi, hôm nay là sinh nhật con mà.” Uông Phàm kéo ông
lại.
Chỉ An đứng bật dậy, “Bỏ cái gì, hôm nay là sinh nhật ai cơ? Mẹ nói
mà sắc mặt chẳng đổi chút nào sao?”.
Gương mặt trước giờ vẫn ung dung điềm tĩnh của Uông Phàm thoắt đã
biến sắc, “Mày ăn nói hàm hồ cái gì thế?”.
Chỉ An ngả người vào lưng ghế, “Tôi nói gì bố mẹ chẳng biết tỏng
rồi!”.
“Mày…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Uông Phàm thoắt trắng bệch, “Mày đúng
là… Mày nhìn lại mày đi, người không ra người, ngợm chẳng ra ngợm,
lại còn mặt dày mày dạn cãi bố cãi mẹ nữa, mày xem trên cổ mày có
cái gì kia?”.
Lời nói ấy vừa thốt ra, cơ hồ ánh mắt của tất cả mọi người đều tập
trung vào chiếc cổ để trần của Chỉ An, trên làn da căng mịn khỏe
khoắn, rõ ràng lấm tấm mấy vết tím đỏ.
Chỉ An cũng nghi ngại liếc xuống cổ mình, hôm qua mới là vệt đỏ mờ
mờ, không ngờ hôm nay đã tụ máu thế này.
Sắc mặt Kỉ Đình thốt nhiên trắng bệch, Chỉ An không nhìn cậu, cô
che cổ lại, nói, “Ai biết được là cái gì”.
Uông Phàm cười nhạt, nhổm dậy đi vào trong phòng, lúc bước ra, trên
tay bà cầm một vật nhỏ hình tròn, một mặt ánh lên tia sáng màu bạc.
Bà đặt khẽ vật đó lên bàn ăn, nói với Cố Duy Trinh, “Đây là thứ em
phát hiện ra trong đầu máy nhà mình tối hôm qua, có cần phải mở ra
cho anh xem không, xem xem con gái anh ở nhà học với hành rặt cái
thứ gì đây?”.
Cố Duy Trinh hoang mang, sau đó khuôn mặt từ từ đanh lại, không ai
hó hé gì nữa, đến vợ chồng Kỉ Bồi Văn cũng dự cảm được một điều gì
đó, ngần ngại chẳng nói thêm câu nào.
Ngay khi trông thấy chiếc đĩa được đặt lên bàn, Kỉ Đình biết sự
tình tồi tệ đã đến bước khó lòng vãn hồi, hôm qua cậu mất hồn mất
vía, đúng là không nhớ ra cái đĩa này trong đầu máy. Sự đã đến nước
này, đằng nào cậu cũng chẳng sợ nữa, cậu đứng dậy, nhón lấy cái
đĩa, “Chú Cố ạ, cái này…”.
Chỉ An giằng phắt món đồ trong tay cậu lại, rồi lấy hết sức lực bẻ
thành hai mảnh, đanh giọng quát, “Không phải nói hộ”. Cô thuận tay
ném phăng chiếc đĩa đã bị hỏng đi, cười bảo với Cố Duy Trinh, “Thì
đã làm sao chứ, con gái bố thế đấy, ai bảo bố sinh ra cái giống
nghiệt chủng này làm gì?”.
Lời vừa thốt ra, một cái bạt tai nảy lửa của Cố Duy Trinh đã giáng
vào mặt cô, ổng chỉ vào cô, run rẩy, một câu cũng không thốt nổi.
Uông Phàm ứa nước mắt, tựa vào chồng, chỉ biết lắc đầu.
Chỉ An bị Cố Duy Trinh tát đến lệch cả mặt, cô chẳng buồn đưa tay
ôm má, chỉ hít một hơi, quay đầu lại, cười bảo, “Cứ đánh đi, bố nên
hối hận là lúc tôi ra đời đã không đâm chết tôi ngay cho rồi, để
tôi đỡ phải sống trên cõi đời này, còn hơn cái kiểu bây giờ, cứ
sống sờ sờ mà nhắc nhở đến việc xấu xa mà bố từng gây ra, làm cho
trong lòng bố mẹ mười tám năm nay đều có gai chọc, mãi chẳng được
yên thân”.
Nói dứt lời, cô liền gạt phăng bộ đồ ăn trước mặt xuống đất, giữa
tiếng đổ vỡ loảng xoảng, cô xông ra khỏi cửa, đầu không ngoảnh
lại.
Chương tám (3). BÍ MẬT NGÀY SINH NHẬT.
“Chỉ An!” Chỉ Di nhằm thằng bóng em mà hét lên, nhưng sao có thể
gọi Chỉ An quay trở lại được nữa. Chỉ Di vừa hoảng hốt vừa đau
lòng, “Bố, mẹ, cứ cho là em Chỉ An có lỗi, nhưng em vẫn là con của
bố mẹ cơ mà!”. Chỉ Di xưa nay chưa bao giờ lớn tiếng với bố mẹ như
thế, nhưng lúc này đây cô nào biết gì nhiều nữa, nhìn thấy mọi
người có mặt đều im lìm, cô lắc lắc đầu, nhổm dậy chạy theo ra
ngoài.
Cô không ngờ hành động của Kỉ Đình còn mau lẹ hơn, hai người chạy
xuống đến nơi, giữa màn tối tăm mịt mùng đã không còn nhìn ra được
hướng đi của Chỉ An nữa, đúng lúc muốn khóc không khóc nổi, Kỉ Đình
kéo tay cô nhằm thẳng phía trước mà chạy. Chạy được một đoạn, đến
ngã rẽ của con đường chính trong trường, cảm thấy tiếng thở phù phù
của Chỉ Di, Kỉ Đình mới chậm bước lại, Chỉ Di liếc mắt nhìn Kỉ Đình
đầy biết ơn, không có cậu đi cùng, cô ắt đã lúng túng chẳng biết
phải làm sao. Không biết có phải vì vừa mới chạy thục mạng không mà
khuôn mặt trắng trẻo hiền lành của cậu dưới ánh đèn đường đỏ lựng
lên khác thường, bàn tay nắm lấy cánh tay cô thì tươm tướp mồ
hôi.
“Em nhìn thấy nó rồi.” Chỉ Di ngó sang bên trái, thấp thoáng thấy
bóng dáng mỏng manh của Chỉ An, Kỉ Đình thoắt vui mừng, tiếp tục
kéo Chỉ Di lao về phía trước.
Dường như cảm nhận được hai người đang dần đến gần, bước chân Chỉ
An càng lúc càng ráo nhanh, nhịp thở của Chỉ Di càng lúc càng hổn
hển, chẳng mấy chốc, cổng trường đã cách lối rẽ trước mặt không xa,
Chỉ Di cảm thấy nếu mình cứ chạy tiếp thế này, thì đúng là không
thể nào hít thở nổi. Kỉ Đình buông tay cô ra, “Em ở đây đi, để anh
đuổi theo cô ấy”.
Chỉ Di gập người xuống, một tay chống vào đầu gối, tay kia ôm lấy
bụng, nhằm vào hướng Chỉ An ở phía trước mà gào lên một tiếng, “Chỉ
An, đến chị em cũng không cần nữa hay sao?”.
Không biết có phải vì nghe thấy lời của Chỉ Di không mà bước chân
Chỉ An bắt đầu chậm dần, cô quay đầu lại từ chỗ rẽ ngoặt ấy, giữa
màn đêm tối tăm, Kỉ Đình không nhìn rõ vẻ mặt của cô, chỉ cảm thấy
cái bóng ấy bị ánh đèn đường kéo dài ra, mang vẻ lạnh lẽo đơn
độc.
Chỉ Di gắng gỏi rướn thẳng người lên, tấp tểnh bước ngắn bước dài
chạy lại, nhất quyết giữ chặt lấy tay Chỉ An, lúc ấy Kỉ Đình không
bước đến gần, cậu chỉ im lặng đứng cách đó vài mét, cứ thế nhìn hai
chị em.
“Em định đi đâu bây giờ?” Chỉ Di còn chưa mở miệng, nước mắt đã
trào ra.
“Chị cứ bỏ tay ra đã.” Chỉ An không hề rơi lệ, trên khuôn mặt cô
hiện lên một vẻ đờ đẫn.
Chỉ Di lắc đầu, “Chị không bỏ đâu, em về nhà với chị đi”. Cô có một
dự cảm lạ lùng rằng, nếu cô buông tay ra, Chỉ An ra đi sẽ không bao
giờ trở lại nữa, cảm giác này khiến cô sợ hãi vô cùng.
Chỉ An cười nhạt, “Đấy là nhà chị, xưa nay chưa từng là nhà của
em”.
Gương mặt Chỉ Di đầm đìa nước mắt, “Chị không cần biết em với bố mẹ
đang nói cái gì, chị chỉ biết em là em gái chị, em không được đi,
muộn thế này rồi, em đi đâu được chứ?”.
“Chỗ nào thì cũng vẫn hơn là về cái chốn ấy.”
“Chị thừa nhận là có lẽ bố mẹ thiên vị chị thật, nhưng Chỉ An này,
suy cho cùng đấy vẫn là bố mẹ của em, sinh ra em, nuôi nấng em,
người một nhà có gì mà không nói với nhau được chứ?” Chỉ Di ngước
mặt lên, khổ sở van nài.
Giọng điệu của Chỉ An vẫn lạnh tanh, “Bố mẹ ư? Trong mắt họ chỉ có
một đứa con gái thôi, mà người đấy xưa nay đâu phải là em”.
“Thế nhưng ngoài bố mẹ ra, vẫn còn có người yêu thương em cơ mà.”
Chỉ Di cúi đầu sụt sùi.
“Ai yêu thương em, Chỉ Di, có mỗi chị, có mỗi chị thương em, nhưng
thế chưa đủ.” Cô nói gằn từng từ, sau đó bắt đầu chậm rãi gỡ tay
Chỉ Di ra.
“Nếu như thế vẫn chưa đủ, thì em còn cần gì nữa, chỉ cần chị có chị
đều cho em hết, Chỉ An, đừng đi, xin em đấy! Anh Kỉ Đình, anh giữ
nó lại đi!” Cảm giác bàn tay mình đang dần dà tuột khỏi cánh tay
Chỉ An, Chỉ Di hét lên thất thanh, đau đớn.
Kỉ Đình đứng im như phỗng nhìn Chỉ An, chẳng nói chẳng rằng, cậu
chỉ trân trân nhìn cô, cắn chặt môi, ánh đèn pha ô tô từ đằng xa
chớp tối, chiếu lên khuôn mặt cậu, trên khuôn mặt ấy là một vẻ bình
tĩnh dường như ma mị.
“Chỉ Di, em xin lỗi, thứ em cần chị không cho nổi đâu. Buông ra… Em
bảo chị buông ra!” Chỉ An lấy hết sức rút tay mình ra, Chỉ Di bị
đẩy lại, nhất thời mất thăng bằng, lại vừa mới chạy vội, nên hai
chân bải hoải, lảo đảo một chốc rồi ngã bệt xuống đất.
Chỉ An không đành lòng nhìn Chỉ Di ngã bệt trên nền đất khóc lóc,
nhưng chỉ biết nhắm mắt làm ngơ quay người bước đi, vừa mới đi được
hai bước, hai luồng đèn pha ô tô chói lòa khiến người ta không thể
mở mắt rọi về phía cô, Chỉ An che mắt quay đi, vẫn còn chưa kịp
phản ứng gì, đã trông thấy một chiếc taxi từ bên kia ngã rẽ mất lái
điên cuồng lao tới.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, Chỉ An quay đầu lại, thấy Chỉ Di
vẫn còn ngã xoài trên nền đất, choáng váng và sợ hãi, trừng mắt
điên dại, Chỉ Di nhào lên, nhất quyết phải kéo Chỉ An lại! Dù thế
nào cô cũng phải bám chặt lấy tay Chỉ An.
Tay Chỉ Di đã ở ngay trước mắt Chỉ An, chỉ trong một tích tắc, Chỉ
An thậm chí còn cảm thấy hơi ấm của ngón tay chị mình, chiếc xe với
ánh sáng chói mắt ấy đã xông tới, Chỉ An nhắm mắt lại, một sức mạnh
cực lớn cuốn cô sang một bên, cô ngã nhào vào một nơi nào đó ấm áp,
tất thảy tiếp sau đó chỉ là một màn trắng xóa.
Chỉ là một màn trắng xóa không cách nào hồi tưởng và cũng không
muốn hồi tưởng.
Chương 9: Vốn sinh ra là một sai lầm
Đến lúc tỉnh dậy từ một cơn xô đẩy dữ dội, Chỉ An mới kinh ngạc
nhận ra thứ không khí sặc sụa mùi chất tiệt trùng đặc trưng của
bệnh viện , qua gương mặt khóc lóc đau khổ và đôi tay lay lay cô
của Uông Phàm , Chỉ An nhìn thấy chiếc đèn hiệu đang bật sáng của
phòng phẫu thuật, giữa một màn mông lung , cô không nghe thấy tiếng
Uông phàm gào khóc , chỉ cảm thấy ý thức của mình dần dà tách ra,
ngự ở một nơi thật cao, thật xa mà ngắm nghía mọi sự .
Tiếp sau đó là cơn đau dữ dội má, cô lảo đảo ngồi vào chiếc ghế sau
lưng, nghẹo đầu sang một bên .
“Tốt quá , hôm nay lại có thêm một cái tát nữa, coi như là trả xong
nợ hai lượt rồi,” cô cười cười giữa cơn đau đang thiêu đốt dữ
dội.
“Cố Chỉ An, tao hối hận vì ngày xưa đã nhất thời mềm lòng đón nhận
mày, mày trả Chỉ Di lại cho tao!” Uông Phàm đã hoàn toàn không đếm
xỉa gì đến hình thức lệ bộ nữa,đầu tóc bù xù , dung mạo nhàu
nhĩ,như điên như dại.
Từ Thục Vân nãy giờ đứng ở một bên liền dìu lấy Uông Phàm,”phẫu
thuật còn chưa xong cơ mà ,chị việc gì phải nói những lời như thế
này,con bé Chỉ Di ngoan ngoãn là thế , chắc chắn là có phước trời
cho rồi,huống hồ lúc ấy mấy người bọn ta đều không có mặt,làm sao
mà biết trách Chỉ An được”.
“Tôi chỉ cần Chỉ Di của tôi không làm sao,nếu nó có mệnh hệ gì,tôi
cũng không sống nổi nữa,…”Uông Phàm ngả vào Từ Thục Vân khóc lóc,
sau đó quay sang Chỉ An ,đanh giọng bảo, “Nếu Chỉ Di có làm sao mày
cũng sống không được yên đâu!”
Chỉ An tựa hồ mỉm cười giữa cơn mộng mị,”Trước nay tôi nào sống yên
bao giờ”
“Tao biết thừa là mày ….là mày hại Chỉ Di, mày oán hận chúng
tao,tao biết,có gì thì mày cứ đổ vào chúng tao đây này,Chỉ Di vô
tội,bình thường nó đối xử với mày thế nào , mày nói xem…”,Nối xót
xa về tình hình vết thương của con gái khiến Uông phàm sụp đổ, tận
đến lúc y tá bước lại, ra hiệu cho họ nhỏ bớt tiếng,bà mới khẽ
giọng khóc lóc,ánh mắt hằn học ném vào Chỉ An.
Chỉ An không hề né tránh ánh mắt Uông Phàm, cô chống tay vào ghế,
đứng dậy, “Hóa ra bà cũng biết tôi hận các người”.
Uông phàm hất cằm lên,nước mắt lần theo những đưòng nét khúc khỉu
trên gương mặt rớt xuống lã chã, “Mày có thể hận tao, tao thừa
nhận,trước nay tao chưa từng ưa mày, tao ghét đôi mắt của mày,
giống y hệt đôi mắt của nó, chẳng khác gì loại yêu ma quỉ quái .Giá
mà mày chỉ là thứ bỏ hoang dọc đường không ai thèm nhặt về, tao đã
có thể đối xử tử tế với mày, thế nhưng tao không thể chịu đựng nổi
một nửa dòng máu chảy trong người mày là máu của chồng tao, càng
không thể chịu nổi một nửa kia xuất phát từ chính em họ tao , đối
với thứ nghiệt chủng như mày suốt mười tám năm tao đã phải ôm hận
trong tim, mày muốn tao phải làm thế này, nếu là mày, mày llàm thế
nào đây?”.
Chỉ An sững sờ lắng nghe , bỏ quên hết thảy, đây là lần đầu tiên cô
nghe tất cả mọi thứ liên quan đến “bà ta” từ Uông Phàm.
“Tất cả chỉ tại mẹ ruột mày, tại nó trơ trẽn không biết nhục,đến
anh rể của mình cũng không tha, từ nhỏ tao luôn đối đãi tử tế với
nó, vậy mà nó dám gây ra việc vô liêm sỉ như thế đúng lúc tao đang
mang bầu ba tháng , mày sinh ra đời vốn đã là sai lầm,thế nhưng sai
lầm ấy sao lại báo ứng lên Chỉ Di cơ chứ, thật không công bằng”
Uông Phàm chẳng còn e dè gì nữa, bao nhieeu năm qua, bà đã nhẫn
nhịn, đem hết lí trí đáng nể cùng lòng khoan dung vô nại mà gói cái
gai trong lồng vào tầng tầng vỏ bọc , hệt nư một con trai, tỉ mẩn
biến hạt cát mắc kẹt trong thịt thành châu ngọc , thế n hưng một
ngày bà bị một dao nạy toang thế này , hóa ra gai vẫn cứ là
gai.Mười tám năm rôi, nó vẫn khiến bà chảy máu không cầm nổi.
“Mày nói xem, có đúng là mày làm cho con tao ra nông nỗi này
không?”
Uông Phàm lại tiếp tục níu chặt lấy áo Chỉ An , gằn giọng.
“Uông Phàm,chị bình tĩnh chút nào, Chỉ An suy cho cùng vẫn là em
gái Chỉ Di, nó nỡ lòng nào làm hại Chỉ Di” Kỉ Bồi Văn cuối cùng
cũng mở miệng , mặt mũi trắng bệch,. “nếu không chúng ta có thể hỏi
rõ Kỉ Đình xem sao, lúc ấy Kỉ Đình cũng có mặt, con nói xem, bấy
giờ chuyện xảy ra như thế nào?”
Từ đầu đến cuối Kỉ Đình đều dửng dưng quan sát tất thảy mọi việc ,
trên mặt không rõ vẻ vui hay buồn, trông cậu như đang chìm đắm vào
mach suy tư riêng , bất kể ai hỏi han cậu cũng đều im lặng như
không.
“Kỉ Đình , con nói đi chứ, …” Kỉ Bồi Văn với Từ Thục Vân bắt đàu lo
cuống lên , sau khi tai nạn xảy ra , chíng Kỉ Đình gọi điện cho
trung tâm cấp cứu , cũng chính cậu báo tin cho mọi người , thế
nhưng từ kúc Chỉ Di được đưa vào phòng phẫu thuật, cậu giống hệt
như Chỉ An, trước sau vẫn dáng vẻ mơ mơ như trong mộng này.
“Ai là người nhà của bệnh nhaan Cố Chỉ Di?” Một y tá bước tới. Cả
mấy người sửng sốt quay đầu lại nhìn, mới biết rằng giữa đợt giằng
co vưa rồi , đèn báo phòng phấu thuật đã tự tắt lúc nào .
“Tôi đây, !” Uông Phàm nào còn để ý đến ai, lập ức bước lên. Kỉ Bồi
Văn cới Từ Thục Vân không yên tâm, cũng tấp tểnh chạy theo.
Kỉ Đình với Chỉ An ngồi sóng đôi trên chiếc ghế dài của bệnh viện ,
không ai nói năng chi, cũng không nhìn sang nhau, thế nhưng người
này đang sợ hãi cái gì , người kia đều hiểu rõ.Kỉ Đình cúi đầu
trông thây Chỉ An đang bíu chặt vào thành ghế , bàn tay ấy gầy guộc
, thon dài, lúc này đây gắng gượng hết sức mà trăng bệch cả ngón
tay, cậu nhấc tay lên, định áp lòng bàn tay mình lên bàn tay ấy ,
nhưng đụng phải đôi mắt buồn bã đau thương của cô, bàn tay cậu liền
từ từ rụt lại.
Chỉ An khao khát được cứu chuộc giữa nỗi tuyệt vọng, thế nhưng cậu
chẳng thể nào cứu chuộc cô cho nổi.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chiếc xe lao tới vẫn hiện ra mồn
một trong đầu óc cậu, rõ ràng Chỉ An có thể né được , thế nhưng cô
lại bổ nhào vào chỗ Chỉ Di, lúc ấy Chỉ Di vươn tay ra,mắt lại chỉ
hướng về cậu. Mọi thứ xảy ra quá chóng vánh , cậu không kịp cân
nhắc , ngay trước đôi mắt đăm đăm của Chỉ Di , cậu chộp ngay lấy
tay Chỉ An, lấy hết sức kéo cô lại, khiến cô đổ cả thân hình nặng
trịch vào lòng cậu. Động tác duy nhất của cậu là ôm chặt lấy cô ,
mỗi lúc một chặt hơn, cậu không thể đánh mất cô.
Tận đến lúc xe cứu thương tới , cậu vẫn một nực nắm chặt lấy tay
Chỉ An , cô không giằng ra, bởi lẽ hết thảy tâm trí cô dường như
đang dồn nén lên đám máu me lênh láng đổ ra từ người Chỉ Di . Bọn
họ không dám nhìn nhau, đôi mắt Chỉ Di như đang quất roi dữ dội lên
cả hai người, đôi mắt thuần phác mà trong veo ấy , đã đi từ hi vọng
đến tuyệt vọng…
Đôi mắt ấy từng đặt lên cậu với vẻ tin tưởng biết bao, cậu vẫn nhớ
nụ hôn của cô trên khóe môi cậu, khi ấy , trông thấy vẻ ngây thơ
ngượng ngiụ của Chỉ Di cậu đã thầm nhủ, kẻ nào được ở bên cạnh cô
gái như thế này thì quả là may mắn. Nhưng ở ngưỡng cửa sống chết,
người cậu chọn lại chính là cái con người trước đây vẫn luôn coi
thường và đùa giỡn với cậu, hơn nữa , cậu lại lựa chọn mà chẳng do
dự chút nào .
Thì ra cậu yêu cô ấy, !Dù biết là cả đời này không đuổi kịp cô ấy ,
một đời không đợi chờ nổi cô dừng chân nghỉ ngơi, cậu vẫn yêu cô.
Vì lẽ gì tình yêu lại mù quáng?
“Anh cũng nghĩ đó là lỗi của em, cho rằng em là thứ xui xẻo đúng
không?”
Phải rất lâu sau Kỉ Đình mới phản ứng được, là lời Chỉ An nói với
cậu, giọnh cô khản đặc đến mức cậu chẳng thể nào nhận ra.
“Em không cố tình làm tổn thương ai hết “ Cô nói.
“Không ai có lỗi cả, nhưng cuối cùng vẫn có người bị tổn thương” Kỉ
Đình mệt nhọc vùi mặt vào lòng bàn tay
“Kỉ Đình, nếu như…” Giọnh cô lần đâu tiên ngập ngừng đến vậy.
“Nếu như sao?” Cậu ngẩng đầu nhìn cô .
Cô đau đáu nhìn cậu rất lâu, “Không có gì”.
Chỉ An còn đang cúi đầu thì nghe thấy tiếng bước chân, rồi cô cảm
thấy có một người khác ngồi xuống nặng trĩu cả đầu ghế bên kia. Cô
hơi ngẩng lên , nhìn thấy Cố Duy Trinh dường như thoắt đã già
sọm.
“Bác sỹ bảo, Chỉ Di vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi giai đoạn nguy
hiểm, ngoài bị thương phần mềm, nó bị thương nặng nhất ở phần đầu,
cho dù có hồi phục được, cũng vẫn bị di chứng , rất có thể nó không
còn nhìn thấy gì nữa “ Ông cơ hồ điềm tĩnh bình thuụât lại mọi sự,
Chỉ An với Kỉ Đình sững sờ lăng nghe.
“Chỉ An , thế này con đã hài lòng chưa ? Nếu con có hận bố thật,
thì không cách nào báo thù khiến bố đau đớn hơn cách này đâu”
“Ha ha ,” Chỉ An cười mấy tiếng , trên mặt không gợn chút cảm
xúc.
Cố Duy Trinh thở dài đánh sượt, vậy mà lúc này đây ông lại khá bình
tĩnh, “con nói cho bố rõ được không, con biết từ khi nào?Làm sao
con biết được?”.
Chỉ An tựa lưng vào ghế, “Biết lúc nào ấy à?các người định giấu
diếm tôi thật sao? Tôi có phải con ngốc đâu, tôi cũng có cảm giác,
trước thì không tài nào hiểu nổi, cái gì tôi cũng giỏi hơn Chỉ Di ,
vì đâu các người cứ ôm chị ta mà không ôm tôi ? Tận đến mùa hè năm
tám tuổi,tôi ngủ trưa dậy, liền nghe thấy “ông bố bà mẹ” của tôi
cãi nhau trong phòng , một người nói, “Tôi chỉ có một đứa con, là
Chỉ Di thôi” , người kia hạ giọng phân bua , “Nhưng suy cho cùng
Chỉ An cũng là máu mủ của anh , anh phải có nghĩa vụ nuôi nó”…Thực
ra tôi phải cảm ơn ân đức của hai vị, rốt cuộc các người cũng đã
nuôi tôi khôn lớn cơ mà”.
“Có thể bố không phải là một ông bố cho đúng nghĩa , thế nhưng, bố
tự nghĩ là chưa bao giờ đối xử tệ với con” Cố Duy Trinh cố kiết
nói.
“Ông cho tôi tất cả nhưng thứ mà Chỉ Di có, chỉ trừ mỗi tình
thuơng.” Chỉ An nhìn vào người đàn ông đã mang lại sinh mệnh cho
cô, “ Việc đã đến nước này , tôi chỉ muốn hỏi ông một câu, mẹ ruột
của tôi, ông đã bao giờ yêu bà ta chưa? Kể cả chỉ thoáng qua thôi ,
các người đã từng yêu nhau chưa ?”
Cố Duy Trinh lắc đầu , “Mọi việc hồi đó chỉ là sai lầm, Uông Minh ,
mẹ ruột của con, cũng hhệt như con vậy, xinh đẹp, cao ngạo, cô ta
với Uông Phàm tuy chỉ là chị em họ, nhưng rất khăng khít , bởi thế
nên kể cả sau khi bố và Uông Phàm lấy nhau, quan hệ giữa bọn họ vẫn
rất thắm thiết , Uông Minh khi ấy chưa lấy chồng , bên cạnh lúc nào
cũng dập dìu những kẻ muốn theo đuổi, nhưng tối hôm ấy , cô ta uống
say khướt rồi đến tìm uông phàm , Uông Phàm đang mang bầu nên hơi
mệt , tối hôm ấy ở bên nhà ngoại . Bố mở cửa cho cô ta vào , cô ta
say, khóc lóc thê thảm, lôi kéo bố cùng uống với cô ta, trước giờ
bố chưa từng thấy bộ dạng của cô ta như thế , nên cũng uống một li,
thế rồi….Ngày hôm sau cả hai người đều rất hối hận , vốn đã giao
kèo không ai được phép npí ra, ai ngờ cuối cùng lại có con, cô ta
cũng sơ ý quá, lúc biết mình mang thai,con đã gần được ba tháng
rồi, cô ta sinh con ở nhà người thân dưới quê, con là đứa trẻ bị đẻ
non, chỉ kém Chỉ Di có hơn một tháng. Chưa đầy một tuần sau khi ra
đời , cô ta bỏ đi đâu không rõ tăm tích, cuối cùng bố cũng thuyết
phục được Uông Phàm , bế con từ dưới quê lên, với người ngoài thi
chỉ nói các con là chị em sinh đôi”.
“Tôi không tin là ông chưa từng yêu bà ấy…chỉ một chút thôi cũng
được”. Chỉ An không chịu chấp nhận sự thật này, cô đứng dậy nhìn Cố
Duy Trinh vẫn đang ngồi trên ghế.
Cố Duy Trinh nhìn đăm đăm vào Chỉ An ,ông chầm chậm lắc đầu, giọng
nói cương quyết tột cùng , “Bố xin lỗi, Chỉ An, bố chỉ yêu có một
người, là mẹ Uông Phàm của con. Uông Minh đúng là điểm gì cũng ổn,
thế nhưng trước nay bố chưa từng yêu cô ta , thậm chí, cô ta cũng
chưa từng yêu bố”.
“các người chưa từng yêu nhau…” Chỉ An ngước mặt lên , thế nhưng
nước mắt vẫn tuôn ra từ khóe mắt, trượt xuống má, xuống cằm, tiêng
vọng của những giọt nước rớt trên nền nhà, cứ dội vào tim Kỉ
Đình,lần đầu tiên cậu nhìn thấy nước mắt của Chỉ An .
“Các người nói đều đúng, tôi sinh ra vốn đã là sai lầm.”
to be continue....
Đánh máy: sonehottest.
Đêm đã về khuya , giờ viềng thăm bệnh nhân đã qua lâu rồi, Uông
Phàm túc trực bên Chỉ Di , quá sức đau đớn, mệt mỏi nên đã ngủ
thiếp đi trên chiếc giường nhỏ bên cạnh. Bóng tối chỉ còn là một
màn tĩnh mịch, duy chỉ có các máy móc thiết bị điều trị bên cạnh
giường Chỉ Di là đều đặn phát ra âm thanh “tít tít” đơn điệu. Cửa
phòng bệnh chầm chậm bị đẩy ra, một bóng người đứng im lặng hồi lâu
nơi ngưỡng cửa , mái mới nhón chân nhẹ nhàng bước vào .Cô vòng qua
người Uông Phàm giờ đã ngủ say, không nén được quay lại nhìn một
cái , trên khuôn mặt vẫn luôn nhẫn nhịn, đoan trang ấy giờ đây chỉ
có đôi mắt nhắm nghiền, đầu lông mày hơi nhăn lại, khóe mắt vẫn
đọng những giọt lệ .
Bao nhiêu năm rồi, cô từng cho mình căm hận người đàn bà này , thế
nhưng khi nhìn lại những năm tháng dần khôn lớn trưởng thành của
mình, cho dù bản thân có không muốn thừa nhận , thì trên thực tế,
kể cả sau khi biết rõ mình không phải con gái rứt ruột đẻ ra của bà
ta, cô vẫn âm thầm mong mỏi người đàn bà mà cô gọi là “mẹ” tặng cho
cô một cái ôm, hay một nụ cười thật lòng, nếu những điều này quá
khó khăn, thế thì sự tức giậ hay mắng mỏ gì cũng được.Tiếc là xưa
nay chưa có bao giờ. Từ đầu đến cuối, Uông Phàm vẫn chỉ luôn hờ
hững với cô, như thể cô là một thứ đồ vật không đáng tồn tại trên
đời . Chỉ An đột nhiên nhận ra Uông Phàm bắt đầu già rồi, nhưng vết
chân chim nơi khóe mắt đẫm lệ rõ rệt đến thế , lần đầu tiên cô cảm
thấy người đàn bà này thật đáng thương, vì theo đuổi một cái gọi là
gia- đình- hoàn- hảo mà bà ta phải nghiến răng không hé một lời, cố
gắng chịu đựng nỗi đau đớn mà một cái gai chọc vào da thịt gây ra ,
chịu đựng suốt mười tám năm ròng rã. Nếu là Chỉ An , cô tự biết
mình làm không đặng, vì cô là một người khá quyết liệt, hoặc có
được hoàn toàn, hoặc vứt bỏ tất thảy, chứ quyết kkhông dung thứ
chút khuyết điểm hay lẫn lộn nào . Lúc này, cô lặng lẽ quay đầu đăm
đăm ngắm nhìn dung nhan người đàn bà đang ngủ say, cuối cùng chẳng
còn chút oán hận,cũng không có chút đợi chờ nào với người đàn bà
này cả, ngoài việc nuôi nấng cô lớn lên, hai người bọn họ chỉ là
người dưng mà thôi.
Ánh mắt cô rời khỏi Uông Phàm, rồi biết chắc mình không đánh thức
ai dậy, cô mới rón rén ngồi xuống bên dường Chỉ Di. Chỉ Di bây giờ
vẫn chưa tỉnh lại từ cơn hôn mê , cả người quấn đầy băng trắng cùng
đủ loại ống dẫn máy móc, chỉ có khuôn mặt là hoàn toàn nguyên
vẹn,hiện lên vẻ nhẹ nhõm tới mức cơ hồ kì dị, làm cho Chỉ An suýt
thì ngỡ rằng chị mình đang ngủ đấy thôi, lát nữa sẽ tỉnh lại, sau
đó sẽ nhìn cô với ánh mắt ngây thơ như hươu non, ửng đỏ mặt mày mà
rằng “Chỉ An, em nói xem, anh ấy có thích chị không?”
Chỉ An cúư ngỡ là cô đã rơi nước mắt , thế nhưng không hề , khóe
mắt cô tạnh khô . Cô chỉ ngồi đó, như một pho tượng, ngắm nhìn Chỉ
Di trong cơn hôn mê.
Chỉ Di , chị cô, mối liên hệ sâu sắc khăng khít nhất của cô với cái
“gia đình” này , người duy nhất yêu thương cô vô điều kiện.
Cô cứ thế ngắm nhìn con người đang nằm trên giường bệnh kia, không
thốt một lời , cũng không biết rốt cuộc mình đã ngồi đó bao lâu,
tiếng “tít tít” phát ra từ những thiết bị không xa cứ vang lên
không ngừng. Hồi lâu, cô nghe thấy Uông Phàm phía sau lưng khẽ trở
mình sột soạt.
Có lẽ trời sắp hửng sáng, nếu thế giới của một người vĩnh viễn chỉ
có bóng tối, vậy thì làm sao mà phân biệt được bình minh với hoàng
hôn?
Cuối cùng, Chỉ An cúi xuống bên tai Chỉ Di nói nhỏ đến nỗi không
thể nghe thấy gì, sau đó đứng dậy rời đi, không một chút động tĩnh
hệt như lúc cô bước vào vậy.
Lúc bước ra khỏi cổng bệnh viện, gió đêm tràn tới, cô rùng mình, vô
thức ôm chặt chiếc ba lô ôm theo người, đi dấn lên phía trước vài
bước, cô quyết định lôi từ trong ba lô ra một cái phong bì mà Tạ Tự
Niên đã đưa cho, bên trong là một xấp tiền chẳng dày chẳng mỏng,
còn có một tờ giấy nhắn ghi vài dòng chữ nhỏ. Cô ngắm nghiă cái tên
ghi ngay ở dòng đầu tiên : Uông Minh, bên dưới tên có một dòng ghi
đầy đủ cả địa chỉ và phương thức liên lạc, cô cười cười, sau đó
chậm rãi xé nát tờ giấy nhắn, tận đến lúc nó tan tác vụn vời, cô
mới xòe lòng bàn tay ra, những mảnh vụn giấy màu trắng bay tứ tán
giữa trận giá đêm chẳng khác nào tàn tro.
Chỉ Di tỉnh lại vào một buổi sáng sau đó năm ngày, như lời bác sĩ
nói, tính mạng cô không còn bị đe dọa nữa, các phần bị thương rồi
dần dà cũng sẽ hồi phục, duy chỉ có đôi mắt , có lẽ sẽ không bao
giờ nhìn thấy ánh sáng được nữa.Cả bác sĩ lẫn bố mẹ đều không thể
dấu mãi cô cái tin xấu này , sau khi gắng gượng ngồi dậy được, cô
đã biết chân tướng sự thật qua những lời xì xào bàn tán của đám bác
sĩ, y tá cùng những câu thì thào thẽ thọt của người nhà. Đối diện
với thực tại phũ phàng ấy, cô im lìm hồi lâu, khiến cả Cố Duy Trinh
lẫn Uông Phàm đều thấp thỏm không yên, cô chẳng khóc, cũng không
quậy, thậm chí còn chẳng chịu nói năng gì, im ắng đến mức khiến
người ta phải khiếp hãi. Tận đến sau khi Chỉ Di tỉnh táo trở lại,
Kỉ Đình mới đến thăm cô lần đầu tiên, lúc cậu ngồi xuống bên cô,
nói “Anh đây”, cô mới khẽ khàng ngẩng đầu lên, cố dựa vào nơi phát
ra âm thanh để tìm kiếm nơi cậu ngồi.
“Anh Kỉ Đình, bây giờ là ban ngày hay buổi tối?” Đây là câu nói đầu
tiên cô thốt ra khi biết rõ sự tình.
Trước ánh nắt nừng rỡ của vợ chồng Cố Duy Trinh , Kỉ Đình đư tay
lên vuốt tóc cô, “ Bây giờ mới là buổi sáng thôi em ạ, bên ngoài
trời đẹp lắm, gió nhè nhẹ, ánh mặt trời cũng rất rạng rỡ”.
“Em muốn đi ra ngoài xem thế nào, anh đi với em nhé, được
không?”
Đáng lẽ ra theo tình trạng sức khỏe của Chỉ Di lúc này, cô không
được phép rời khỏi giường bệnh, nhưng cả bác sĩ lẫn bố mẹ đều không
ngăn được cô, đành phải nói khó với y tá, đặt cô vào xe lăn thật
nhẹ nhàng, cẩn thận, rồi Kỉ Đình chầm chậm lấy xe đẩy cô đi xuống
mảnh sân nhỏ của bệnh viện.
Kỉ Đình dừng xe dưới bóng cây, ngồi xổm xuống, nhìn Chỉ Di đầy âu
lo.
“Anh đang nhìn em đấy à?” Không ngờ Chỉ Di lại là người mở
lời.
Kỉ Đình gật đầu , sau đó mới buồn rầu nhớ ra cô không nhìn thấy
động tác của cậu , “Ừ, anh và bố mẹ đều lo lắng cho em lắm. Chỉ Di,
em vẫn ổn đấy chứ, nếu khóc mà thấy thoải mái hơn thì….”
“Kể cả có rơi nước mắt , em cũng có nhìn thấy được không?” Ánh mắt
giờ đã bất định của Chỉ Di rơi vào một chốn hư vô nào đó. “Nếu anh
hỏi em có ổn không, bây giờ em rất không ổn, nhưng thế thì đã sao
chứ, em đã không thể nhìn thấy được nữa, em biết, đây là sự thực,
bất kể em khổ sở đến đâu, thì cũng chỉ đành chấp nhận mà
thôi”.
Kỉ Đình không hiểu nổi mình áy náy hay thương xót , biết rõ là cô
không nhìn thấy gì, cậu vẫn cúi gằm nặt trước cô, “Anh xin lỗi, Chỉ
Di, tại anh không chăm sóc tốt cho em”.
Chỉ Di nghe thấy, có vẻ hơi ngạc nhiên, nghoảnh đầu về phía phát ra
tiếng nói của cậu, “Sao anh phải nói như thế, chúng ta đều biết rõ
đó chỉ ,là tai nạn mà thôi,em cũng nói với bố mẹ như vậy, chẳng ai
muốn xảy ra sự tình thế này, đây không phải lỗi lầm của ai hết, tại
sao mọi người cứ trách móc mình lam gì, sự đã rồi cũng chẳng vì có
người gánh trách nhiệm mà được cứu vãn, tương tự như thế, trách móc
ai cũng không thể làm mắt em sáng lại được . Kỉ Đình, em cảm ơn anh
giây phút cuối cùng đã cứu lấy Chỉ An”.
Nghe thấy câu nói sau chót ấy, Kỉ Đình ngẩng đầu lên nhìn Chỉ Di ,
gắng thử kiếm chút gì đó từ trong ánh mắt cô bé, nhưng nhìn lên vẫn
chỉ là đôi mắt trong veo, giờ gợn vẻ trống trải ấy.
Chỉ Di dương như không hay biết phản ứng của Kỉ Đình, cô miễn cưỡng
nặn ra một nụ cười, “Hồi còn bé, em với Chỉ An hay đùa với nhau,
lúc nào nó cũng bảo là nó thích bóng đêm, vì bóng đêm có thể dấu
được mọi vật. Em thì bảo em sợ nhất bóng tối , nếu trong thế giới
của em không có bóng tối hiện diện, chỉ có sớm mai, thì tốt biết
bao, còn như bây giờ, hình như em còn ngửi thấy được hương của giọt
sương vương trên cây lá. Anh xem. Ông trời đã bày trò đùa cợt ghê
gớm với em đến thế,ông trời làm thế giới của em chỉ còn lại bóng
tối mà thôi”.
Kỉ Đình ắng lặng trước nụ cười và giọng nói run rẩy của Chỉ Di,
đúng vậy, xưa nay ông trời vốn đã không công bằng, nếu không, ông
đã không bắt một cô gái thế này gánh chịu một tổn thương king khủng
đến vậy. Cậu nhổm người bên cạnh Chỉ Di, bảo cô , “ Thế nhưng em
vẫn phải nhớ những lời anh nói với em hồi anh gặp em đầu tiên
đấy”
Chỉ Di “ nhìn” cậu đầy nghi ngại , cậu cố nặn ra một nụ cười hệt
cô, “Anh đã bảo là , có anh ở bên cạnh đây, em không phải sợ gì
cả”
to be continue....
Đánh máy: sonehottest.
Chỉ Di sững người hồi lâu, sau đó mỉm cười. Đây là nụ cười xuất
phát từ đáy lòng của cô kể từ sau khi bị thương, thế nhưng rất
nhanh thôi, nụ cười ấy đã bị một nỗi buồn không tên thế chỗ mất,
“Em cám ơn anh, có anh, có bố mẹ đối xử với em thế này, suy cho
cùng em vẫn còn may mắn lắm-nếu bây giờ có cả Chỉ An ở đây nữa thì
hay quá, Chỉ An, cuối cùng em vẫn không thể giữ nó lại được
sao?”
“Chỉ An” Kỉ Đình đờ đẫn nhắc lại, không hiểu sao cậu rất nhạy cảm
với mấy từ này. Lúc này cậu mới nhớ ra là kể từ cái đên Chỉ Di gặp
nạn, cậu không còn nhìn thấy Chỉ An đâu nữa. Cậu có thể hiểu trong
lòng Chỉ Di lúc ấy cảm thấy thế nào, bởi vì lúc đó cậu với cô đều
chơ vơ và hoang mang hệt như nhau, vậy nên khoảnh khắc cô rơi nước
mắt, cậu đau đớn tột cùng nhưng lại không biết cách nào để an ủi
cô. Cậu nghĩ , mọi việc đang rối tung, cả hai đành phải tự dằn lòng
lại. Những ngày Chỉ Di chìm vào hôn mê vừa qua, cậu đã nghĩ ngợi
rất nhiều, nghĩ cả về biết bao nhiêu điều nhỏ nhặt từ tấm bé cho
đến khi lớn lên, từ khi nào cậu đã biết đứng trong thế giới tẻ
nhạt, cứng nhắc của mình mà vụng trộm ngắm nhìn Chỉ An và cõi đất
trời sặc sỡ, hoang dã ngông cuồng mà cô ngự trị? Có lẽ ngay lần đầu
tiên đụng mặt cô trước cửa nhà cô, cậu nhận nhầm người, cô chỉ trề
môi nói “đồ ngốc”, hay có thể là lúc cậu hớn hở đối đầu với mối
nguy hiểm bị người lớn mắng mỏ mà theo cô đi “bài trừ tệ nạn” trong
khu trường học, cũng có thể là lúc cô bất chấp cầm lấy tay cậu ,
đặt vào ngực cô để uy hiếp cậu….Trước nay cô chưa từng đếm xỉa đến
cậu, cậu cũng cẩn thận che đậy tâm trạng nổi loạn của mình rồi, thế
mà cuối cùng vẫn cứ chìm vào nơi đó.
Chỉ An là nghiệp chướng của cậu, cũng giống như vết thương cô để
lại nơi khóe môi cậu, dớn đau, rấm rứt, triền miên. Cậu đã yêu phải
nghiệp chướng của mình.
Cậu đã suy nghĩ kĩ càng, đợi đến khi tình hình của Chỉ Di ổn định
hơn, cậu nhất định phải hỏi Chỉ An cho rõ ràng mọi chuyện. Cậu và
Chỉ An, như lời của Lưu Lý Tâm, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến
người ta phải điên cuồng rồi, thế nhưng cậu đã phải an phận suốt
hai mươi mốt năm trời, cũng chỉ mong có mộy lần điên cuồng này
thôi.
Chỉ Di nói cuối cùng cô vẫn không thể giữ Chỉ An lại được
sao?
Lời nói của cô có ý nghĩa gì , con tim Kỉ Đình như thể bị một bàn
tay vô hình thít chặt lấy, “Em bảo Chỉ An…”
“Em không rõ những ngày em hôn mê đã xảy ra những chuyện gì, nhưng
qua lời bố mẹ thì em cũng đoán được ít nhiều, mọi người đều không
thấy Chỉ An đâu cả, m,ấy hôm nay bố em đã đi hết những chỗ quen
biết có thể hỏi, bố mẹ còn báo cả cảnh sát nữa rồi. Không phải nó
chỉ bỏ đi tạm thời đâu, chứng minh thư, rồi cả chút tiền nó dành
dụm, không cái gì còn để lại, kể cả không có việc tối hôm ấy thì nó
cũng đã nghĩ đến việc bỏ nhà đi rồi. Từ bé đến lớn, những thứ nó đã
quyết thì đến chín ngựa cũng không kéo lại cho được” Nỗi buồn
thương càng khiến khuôn mặt vốn ốm bệnh của Chỉ Di càng thêm nhợt
nhạt
Kỉ Đình cảm thấy còn điều gì đó chưa thấu tỏ, đầu óc quay cuồng,
một nơi nào đó sâu trong lòng ngực bỗng lạnh buốt xương, rồi dường
như cậu nghe thấy Chỉ Di than rằng, “ Nó sẽ chẳng bao giờ trở về
nữa”
“Không thể thế được” Cậu phản bác lại tựa hồ theo bản năng, nhưng
lời phản đối ấy sao mà yếu ớt , đáng lẽ cậu phải sớm nghĩ rằng, sau
biến cố này, với tính cách của Chỉ An , kiểu gì cô cũng sẽ không ở
lại. Thế nhưng cô trước đây có ý định ra đi , có điều chưa bao giờ
nói với cậu mà thôi, vì cớ gì cô phải nói với cậu kia chứ, cậu là
gì của cô? Cậu chỉ là một kẻ đến lời yêu cô cũng không dám thốt ra,
thế nên khi cô ra đi, cậu là người cuối cùng được biết.
Ánh mắt Chỉ Di lướt qua cậu, khóe mắt cô vương lệ, “Nó có qua tạm
biệt em, chắc chắn là thế , em có cảm thấy mà” Chỉ Di yếu ớt mệt
nhọc vươn cánh tay trái đang bị thương ra, cơ hồ muốn nắm giữ cái
gì đó chơ vơ giữa không trung, nhưng chỉ cảm thấy làn gió sương mai
lùa qua ngón tay, “Chỉ An, làm sao em giữ nó lại được đây? Nó cũng
giống hệt như loài chim nó vẽ vậy, rốt cuộc vẫn muốn tung cánh bay
xa, rời bỏ cũng chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi, đất trời của nó
rộng rãi bao la hơn của em biết bao nhiêu, em chỉ lo sợ là, giờ nó
chỉ một thân một mònh bươn bải bên ngoài, nhất định sẽ phải nếm
nhiều cay đắng.
Nhưng em cũng ngưỡng mộ nó lắm, nó tự do hơn chúng ta, so với nó,
em cũng chỉ như con cá vùi mình dưới làn nước biển sâu thẳm, chẳng
nhìn thấy gì, ngoài một màn tối tăm đặc quánh”.
Kỉ Đình không nói gì nữa, lúc này bàn tay Chỉ Di thõng xuống mệt
mỏi, bỗng đâu có giọt nước lạnh lẽo lọt qua ngón tay cô.
“Mưa rồi đấy ư? Anh Kỉ Đình, anh em mình vào nhà đi”.