Giờ tan học luôn là lúc đông đúc náo nhiệt nhất, Kỉ Đình cùng với
mấy người bạn học ồn ào rổn rảng bước ra khỏi khu lớp học của
trường chuyên, càng về gần đến nhà, người xung quanh càng thưa
thớt, Lưu Lý Lâm cũng đã về nhà bên ngoài khu trường học. Kỉ Đình
một mình đi trên con đường vắng, thi thoảng lại đụng mặt vài người
quen, cậu cũng không muốn vội về làm gì, ở trong trường đại học có
cái hay là chỗ nào cũng có những thảm cỏ xanh và đất hoang rộng
lớn, muốn loăng quăng dạo chơi ra sao đều được hết.
Cậu men theo hướng giáp với khu tập thể công nhân viên và dãy núi
phía sau, không hẹn mà gặp ngay Chỉ Di cũng vừa mới tan học về. Chỉ
Di lưng đeo cặp sách, cúi gằm mặt bước trên đường, không biết vì
sao mà bộ đồng phục cô bé mặc trên người lại rộng thùng thình khác
thường, khiến dáng người cô nàng trở nên gầy gò khẳng khiu. Cô bé
không rực rỡ bắt mắt như Chỉ An, dáng vẻ như một đóa cúc bé xinh,
khiến người ta không nén nổi xót thương, Kỉ Đình mỉm cười đứng
nguyên tại chỗ, nhìn cô bé không hề hay biết gì đang dần dà đi tới,
lúc này cậu mới gọi một tiếng, “Chỉ Di”.
Chỉ Di ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu, lắp bắp nói, “Anh… Kỉ Đình…
Anh cũng vừa tan học à?”.
Mặt mũi cô bé đỏ lựng, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay lộ
vẻ đáng thương vô ngần, Kỉ Đình bỗng thấy hơi buồn cười, “Em cứ
nhìn chăm chăm xuống đất làm gì thế, không sợ va phải người ta
à?”.
“Vâng… À không, không… Không phải…” Cô bé dường như cũng chẳng biết
mình muốn nói gì nữa, cơ hồ sắp cắn phải lưỡi, trông thấy Kỉ Đình
cười, cô cũng ngượng nghịu cười theo. Một cơn gió thổi ùa tới, bím
tóc cô bé tết đằng sau sà xuống mấy sợi, ôm lấy khuôn mặt cô, nhồn
nhột, cô giơ tay vén lên, nhưng mấy sợi tóc ấy ương bướng chẳng
nghe lời, bị gạt ra rồi, lại tung tẩy rớt xuống. Kỉ Đình cúi mặt,
nhẹ nhàng giúp cô bé vén mấy sợi tóc ấy ra sau tai, thùy tai cô bé
mỏng manh nhỏ nhắn, thoáng trong veo, ửng đỏ khác thường.
Tay Kỉ Đình rất mát, vô tình chạm phải vành tai nóng ran của cô bé,
như băng lạnh bỏng rát, cô bé bất giác hơi run rẩy, ngại ngùng né
tránh, “Anh vẫn chưa về nhà à?”.
“Vẫn sớm mà, anh đi loăng quăng một tẹo, đọc sách lâu, mắt hơi khó
chịu”, Kỉ Đình mỉm cười đáp lời.
“À.” Chỉ Di gật gật đầu, “Thế thì em về trước đây, anh cũng nhớ về
sớm nhé!”.
Kỉ Đình dõi theo dáng vẻ rón rén hốt hoảng của cô bé, lại bật cười
lần nữa. Chỉ Di cũng bắt đầu lớn rồi, cô bé không còn là cô nhóc
ngày xưa lui cui bên cạnh cậu nữa, cậu không hiểu nổi tại sao cô bé
càng lớn càng xa cách với cậu, tâm sự của mấy nàng thiếu nữ thật
khiến người ta không sao đoán được. Trước mắt cậu bất chợt hiện lên
hình ảnh cô bé Chỉ Di khóc thút thít trong góc tối lúc họ gặp nhau
lần đầu tiên, cậu đã từng hứa sẽ mãi mãi bảo vệ cô bé, nhưng có lẽ,
Chỉ Di chẳng cần cậu bảo vệ cô suốt đời, chắc hẳn một ngày đẹp trời
nào đó, bên cạnh Chỉ Di sẽ xuất hiện một người thực sự bảo vệ được
cô.
Cậu cứ bước đi lang thang vô định, một cơn gió mát lạnh hiếm hoi
trong buổi chiều chạng vạng tiết chớm hạ ập tới, khiến nỗi niềm
trĩu nặng trong lòng cậu cũng dần dần vơi nhẹ đi, bỗng cậu nghe
thấy trong lùm cây thấp lè tè trước mặt phát ra tiếng sột soạt, dấn
thêm vài bước, cậu nhìn thấy ở đó có hai bóng người đang áp chặt
vào nhau.
Kỉ Đình chẳng lấy làm lạ, những cặp nam nữ tình tự ở khu núi non
sau trường vốn nhan nhản, cậu đã định bước tránh đi, nhưng thốt
nhiên nhớ rằng có một khoảng thời gian hồi còn nhỏ, cậu vẫn thường
đi với Chỉ An, chuyên bày trò tai quái phá bĩnh việc hay ho của
người khác làm vui, không nén nổi có chút buồn cười. Cậu nổi máu
nghịch ngợm, đưa mắt nhìn về hướng đó, phát hiện thấy hóa ra hai
người kia đều mặc bộ đồng phục của trường chuyên… Trong đó bóng
dáng một người có nét quen thuộc khiến cậu chết lặng.
Sau này nghĩ lại, Kỉ Đình không biết rốt cuộc lúc ấy mình đã nhìn
như vậy bao lâu, có lẽ chỉ là một vài giây, có lẽ nhiều hơn. Gió
thổi qua, lay đám cành lá ngay bên cạnh quệt vào mặt cậu, khiến cậu
thấy đau nhói, còn đau hơn cả trong tưởng tượng của cậu. Thế nhưng
cái nhói đau ấy khiến cậu trở nên tỉnh táo, hai người đang ở trước
mắt kia, một người là em gái cậu, cậu có quyền phá ngang họ.
Cậu khẽ ho một tiếng, đúng như mong đợi, hai người đang ôm riết lấy
nhau kia lập tức rời nhau ra.
Nửa người trên của Chỉ An vẫn còn đang tựa vào Trần Lang, trên mặt
cô bé hoàn toàn không có lấy nửa vẻ căng thẳng hay xấu hổ vì bị bắt
quả tang, cô hơi nheo mắt lại, tỏ vẻ rất hứng thú ngó Kỉ Đình lom
lom.
Cô vẫn còn là một đứa trẻ con, làm sao lại thế này được? Sao lại
thế được?!
“Sao khéo thế, Kỉ Đình, cậu cũng ra đây dạo chơi đấy à?” Trên mặt
Trần Lang vẫn còn vẻ đỏ gay chưa tan hết, thế nhưng vẫn mấp máy
miệng chào hỏi Kỉ Đình một câu.
“Thật không phải vì đã làm phiền đến hai người, thế nhưng làm ơn
buông tay khỏi người em gái tôi được chứ?” Khuôn mặt Kỉ Đình không
biểu hiện gì, cậu thầm nghĩ, có lẽ Lưu Lý Lâm nói phải, Trần Lang
quả thực là một kẻ đáng ghét, lúc này mà cậu có thể biến thành Lưu
Lý Lâm thì hay biết bao, nếu như thế, cậu có thể có đủ những từ ngữ
độc địa, không nề hà kiêng nể gì mà trút hết lên kẻ đang đứng trước
mặt cậu.
“Em gái à?” Trần Lang thoáng vẻ cười cợt nhìn Chỉ An với ánh mắt dò
xét.
Chỉ An chẳng nói chẳng rằng, rời khỏi người Trần Lang, nói với Kỉ
Đình, “Làm sao nào, anh Kỉ Đình?”.
Cô bé từ xưa tới giờ chưa từng gọi cậu như vậy, lúc này cô hơi
nghiêng đầu nhìn cậu, mỉm cười ngoan ngoãn, khiến Kỉ Đình thoáng
chốc hoảng hốt, nụ cười này, cách xưng hô này, chẳng phải là điều
cậu đã từng mong đợi biết bao lần đó sao?
“Nói vậy thì, ông anh chủ ý tới đây để chăm sóc cô em đấy nhỉ?”
Trần Lang nhìn Kỉ Đình cười.
Thái độ của Kỉ Đình vẫn ôn hòa, thế nhưng giọng nói lạnh tanh, “Chỉ
e Phó Hiệu trưởng Trần cũng thi thoảng đến chốn này dạo bộ, nhân
tiện săn sóc đến Trần công tử một thể”.
Trần Lang cười khẩy, “Đem bố tôi ra dọa tôi đấy chắc?”. Thế nhưng
trên nét mặt cậu ta không phải không thoáng vẻ ngại ngần.
“Anh cứ về trước đi, nhớ mang cho em cái màu em cần đấy.” Chỉ An
nhìn Trần Lang cười cười.
Cô bé đã nói vậy, Trần Lang cũng không cứng đầu cứng cổ nữa, “Được
rồi, đến lúc đấy anh sẽ đến gặp em”. Lúc bước ngang qua người Kỉ
Đình, cậu ta nói một câu, “Đi nhờ cái”. Kỉ Đình cười cười nhìn cậu
ta, không hề nhúc nhích, hai cậu nam sinh va người vào nhau, hai
tấm vai đụng nhau đau điếng.
Trần Lang đi khuất rồi, Kỉ Đình không nói gì thêm, cậu đứng nguyên
chỗ cũ, im lìm nhìn Chỉ An, cậu muốn nghe xem cô bé sẽ nói năng ra
sao. Chỉ An thì lại tóm phắt lấy cái cặp sách đang vứt chỏng chơ
trên thảm cỏ, dúi ngay vào tay Kỉ Đình, “Đi thôi”. Cô bé làm ra vẻ
chẳng có chuyện gì, hích cậu một cái, rồi nghênh ngang tiến lên
phía trước.
Kỉ Đình vác cặp của cô bé lên vai, bước theo sau, đi được một đoạn,
cậu nói, “Chỉ An, em không cảm thấy là phải nói gì với anh về việc
vừa rồi hay sao?”.
Chỉ An quay ngoắt người lại, Kỉ Đình né không kịp, hai người đâm
sầm vào nhau, cậu sợ cô bé ngã, bèn giơ tay ôm lấy eo cô, cô bé rất
gầy, tấm lưng ong mỏng manh tới nỗi cậu cảm thấy mình có thể ôm nó
đến vỡ vụn. Chỉ An ngẩng đầu lên nhìn cậu trân trân, đôi mắt ấy
khiến cậu sởn da gà, cậu như bị điện giật, rụt bắn tay lại, đưa ra
sau lưng.
Cô bé vẫn dính sát lấy cậu, tỏ vẻ khiêu khích, “Có cần em phải miêu
tả chi tiết không?”.
Cậu cắn chặt môi, một bàn tay nắm chặt phía sau lưng, không cho
phép mình được né tránh ánh mắt của cô, lặng phắc hồi lâu, cậu đưa
ra một câu trả lời khiến ngay cả Chỉ An cũng không ngờ nổi.
Cậu bảo, “Có chứ”.
Chỉ An nên biết là, từ nhỏ cậu đã là đứa trẻ không chịu nổi khích
bác, đặc biệt là những khích bác mà cô bé chĩa vào cậu.
Chỉ An mỉm cười, rất nhiều người mê đắm cái vẻ nửa cười nửa không
nơi khóe môi cô, thế nhưng Kỉ Đình lại yêu mến cái nụ cười như lúc
này của cô, hệt như một đứa con nít thơ ngây vô tội.
“Chi tiết cụ thể là… Em mượn anh ta một cái bút chì màu, thực ra
việc vẽ vời cũng hay ho lắm, hồi trước làm sao mà em lại không biết
nhỉ?” Cô bé nhìn cậu đáp lời.
Kỉ Đình hơi tỏ vẻ mỉa mai, “Anh có phải thằng ngốc đâu, mượn bút
màu mà phải ôm nhau như thế hay sao?”.
“Như thế thì có gì không đúng chứ?” Cô bé hỏi lại với vẻ rất thật
thà.
“Em mới có tí tuổi đầu? Em có biết mấy đứa con trai đấy trong bụng
nghĩ ngợi cái gì không?”
“Thế nhưng em thích có người ôm em, em cần có ai đấy yêu em.”
“Rất nhiều người yêu em đấy chứ, thế nhưng không nhất định phải có
cái kiểu bày tỏ thế này”, Kỉ Đình nói với vẻ rất gay gắt.
“Ai, còn ai nữa thế?” Cô quay ngoắt thái độ hỏi vặn lại.
“Ai cái gì cơ?” Kỉ Đình nhất thời không hiểu ra.
Chỉ An nhếch mép lên, “Anh nói rất nhiều người yêu em, rất nhiều là
những ai, ai yêu em? Anh nói xem!”.
Kỉ Đình cúi mặt xuống, cậu có thể cảm thấy hơi thở của cô bé, trong
lòng rối loạn, một câu trả lời chỉ chực thốt ra khỏi miệng cậu,
lòng bàn tay cậu đang giấu sau lưng cứ dấp dính, cậu hơi động cựa,
mới biết là mình đã nắm chặt tay đến thế.
Cậu lùi lại đằng sau một bước, “Ít nhất có Chỉ Di yêu em”.
Chỉ An lại nheo nheo mắt, chăm chú dò xét Kỉ Đình.
Cậu nghiêng đầu đi.
“Người khác yêu em là một chuyện, bản thân em là con gái, càng cần
phải biết yêu chính bản thân mình, có rất nhiều việc em có thể để
dành về sau hẵng làm, ví dụ như với Trần Lang chẳng hạn, cậu ta
chẳng phải là không tốt, thế nhưng tuổi em còn nhỏ quá”.
“Vớ vẩn!” Cô bé lại dấn lên một bước.
“Có thể em không thèm để ý đến việc bị chú Cố biết chuyện, thế
nhưng giả như bọn họ biết thật, em cũng chẳng thoải mái hơn bây giờ
được đâu.” Kỉ Đình vờ như không biết đến cái áp sát của cô
bé.
“Anh định mách với họ cái gì?”
“Kể với chú dì hết sự thực mà anh nhìn thấy, anh không thêm mắm dặm
muối gì hết.”
“Thật không?” Giọng Chỉ An vút cao kỳ quái, sau đó Kỉ Đình cảm thấy
bàn tay giấu sau lưng mình đã bị nắm chặt lấy, đáp xuống một nơi
thật mềm mại, phập phồng ấm áp.
Động tác của cô bé nhanh quá, bàn tay của cậu thậm chí còn đang giữ
nguyên tư thế vo nắm đấm, thế nhưng vẫn cảm thấy nhịp tim của cô
bé, hoặc giả tiếng tim đập điên cuồng như muốn giãy tung khỏi cơ
thể ấy bắt nguồn từ chính cậu chăng? Thình thịch, thình thịch… Cơ
hồ ở giữa đất trời chỉ còn lại nhịp đập này thôi, thứ chấn động ấy
mãnh liệt quá đỗi, đến mức về sau khi hồi tưởng lại khoảnh khắc
chớp nhoáng này, cậu cũng chỉ nhớ được giữa màn trống rỗng, nhịp
tim đập rổn rảng như xé tai, và cả thứ mồ hôi dấp dính khắp lòng
bàn tay nữa.
“Đừng có nhúng mũi vào việc của em, nếu không em cũng sẽ mách bác
Kỉ cái sự thực này cho mà xem, hệt như anh, em cũng không thêm mắm
dặm muối gì hết.”
Chương 5 (2). Còn Ai Yêu Em Nữa Đâu?
Kỉ Đình đương nhiên không hề hé lộ cho bất cứ ai về “sự thực tai
nghe mắt thấy” ấy, Chỉ An đã biến buổi chiều tà hôm ấy thành bí mật
của riêng mình cậu, một thứ bí mật mà chính bản thân cậu cũng chẳng
dám lật lại, chỉ có lúc nửa đêm mộng mị, bàn tay của cậu xòe ra
chới với, rồi lại nắm chặt giữa hư vô, hoang mang cực độ, cậu sợ
rằng đến một ngày nào đó, ngay cả chút hơi ấm trong khoảnh khắc ấy
cậu cũng để vuột mất mà thôi.
Chính trong tâm trạng hoang mang ấy, Kỉ Đình kết thúc quãng đời
trung học, cậu lấy gương mặt điềm tĩnh vô cùng mà bước vào trường
thi đại học, thầy giáo nói rằng tâm lý của cậu ổn định, chẳng ai
hay biết dưới cái vỏ bọc điềm tĩnh này, lòng dạ cậu rối bời. Cậu
giống hệt như một cỗ máy thi cử, những đề bài cùng công thức trong
đầu cứ thế ghép lại với nhau, hệt như bản năng vậy, sau đó tuôn ra
ào ạt dưới ngòi bút. Lúc đã hoàn thành xong bài thi, cậu im lặng
ngồi nguyên tại chỗ, mặt nhìn chăm chăm vào giấy thi, thế nhưng bên
tai chỉ có nhịp tim đập rộn ràng ngày hôm ấy, cô bé áp sát vào cậu,
bướng bỉnh hỏi dồn: Ai yêu em, có ai yêu em đây?...
Sau khi kết quả thi được công bố, tuy điểm của cậu không cao như bố
mẹ mong đợi, thế nhưng cũng không đến nỗi tồi, Kỉ Đình chọn Đại học
G làm nguyện vọng thứ nhất của mình, thế nhưng lại không điền tên
khoa Vật lý.
Chủ nhiệm ban tuyển sinh đích thân đến gặp Kỉ Bồi Văn, hỏi xem ông
có muốn tìm cách sửa lại nguyện vọng của Kỉ Đình không, Kỉ Bồi Văn
lưỡng lự hồi lâu, rồi quyết một câu, “Thôi dẹp đi, để mặc thằng
bé”. Sau đó, mấy đêm liền, ông trằn trọc khó ngủ, nằm trên giường
cứ thở vắn than dài, đến cả bà vợ - Từ Thục Vân – cũng chợp mắt
không xong. Ông không hiểu nổi, con trai ông rõ ràng có thiên bẩm
kế thừa chuyên ngành Vật lý, từ nhỏ đến lớn, nó học môn này rất
tốt, trước nay chưa từng nghe nó hở ra là không thích môn này, thế
mà điểm thi Vật lý của nó vừa rồi chỉ vừa vặn qua điểm chuẩn,
nguyện vọng của nó bay bổng khắp chốn, chỉ riêng có khoa Vật lý thì
lại không điền vào.
Thực ra trước khi người của ban tuyển sinh tìm đến, ông đã nói
chuyện thẳng thắn với Kỉ Đình, ông hỏi cậu quý tử, có phải trong
lòng đã có chủ ý nào đó rồi không, nếu có thì cứ nói thật cho bố mẹ
biết, chứ không nên lấy tiền đồ sự nghiệp của mình ra làm trò đùa.
Kỉ Đình chỉ đáp rằng, cậu chẳng hề có dự tính nào cả. Kỉ Bồi Văn
lại hỏi, nếu như ông muốn cậu học Vật lý thì sao. Cậu bèn trả lời,
nếu như nguyện vọng của cậu đã bị sửa đổi rồi, thế thì cũng chẳng
sao hết, chẳng qua chỉ là học lại thôi, năm sau cậu lại điền như
cũ.
Kỉ Đình chính là người như vậy, cậu sẽ không đôi co với người khác,
đặc biệt là với các bậc bề trên, nhưng nếu người ta cứ khăng khăng
theo ý riêng, cậu chỉ đành từ chối nghe theo. Tính cách của cậu
“ngoài nhu trong cương”, tuy bình thường không tỏ ra bướng bỉnh cố
chấp, nhưng đến lúc kiên quyết thì người ta cũng chẳng biết làm thế
nào.
“Học y? Hồi trước chẳng phải nó đã từng nói là ghét nhất mấy công
việc dính dáng đến máu me này còn gì? Em đã lúc nào nghe thấy nó
nhắc đến việc về sau muốn học y chưa?” Kỉ Bồi Văn hỏi vợ.
“Trước nay chưa nghe bao giờ.” Từ Thục Vân lắc đầu. “Ai chà, cũng
may mà trường Y trong đại học mình tuy không đọ được với khoa của
anh, thế nhưng cũng không tệ, đừng có ép con quá anh ạ”.
Cơ sự đã đến nước này, ngoài ngậm đắng nuốt cay mà đồng ý ra, Kỉ
Bồi Văn cũng chẳng còn lựa chọn nào hay hơn nữa, và như thế, Kỉ
Đình đã trở thành lính mới của trường Y thuộc Đại học G, từ cấp ba
lên đến đại học, cái khác biệt đối với cậu chỉ là chuyển từ khu
trường chuyên sang hai dãy lầu nho nhỏ ở khu Đông của trường mà
thôi.
Trong thời gian này, Chỉ An và Chỉ Di cũng đã tốt nghiệp trung học,
kết quả thi cấp hai của Chỉ An rất tốt, cô bé đã trúng tuyển vào
trường Ngũ Trung, hệt như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương.
Thành tích của Chỉ Di lại không được tốt lắm, vẫn còn kém mức xét
tuyển vào trường chuyên cấp ba tới hơn chục điểm, có điều vì cô bé
là con em giáo viên trong trường, thế nên chuyện vào cấp ba cũng
không gặp khó khăn gì mấy.
Trước khi khai giảng đại học, Kỉ Đình có gặp Trần Lang một lần, khi
ấy cậu nghe nói Trần Lang cũng đã trúng tuyển vào một trường trọng
điểm ở khu Đông, đúng là oan gia lại đụng đầu ngõ hẹp, hai người
cũng chào hỏi qua loa mấy câu.
“Chúc mừng cậu thi đỗ vào trường tốt”, Kỉ Đình nói với cậu
ta.
Trần Lang cười cười, vẻ không bận tâm cho lắm, “Chắc là tôi cũng
nên chúc mừng cậu nhỉ, thi đỗ điểm cao vào Đại học G, cũng không
tồi chút nào”.
Kỉ Đình làm như không nghe thấy gì, lúc Trần Lang bước ngang qua
người, cậu mới lên tiếng hỏi, “Cậu ra đấy học, Chỉ An nói thế
nào?”. Cậu biết, quan hệ giữa Chỉ An với Trần Lang bấy lâu nay vẫn
khá thân thiết, hai người thường vác bộ đồ vẽ sánh bước bên nhau.
Cô nói cô cần người yêu cô, thì đương nhiên cô cũng hy vọng Trần
Lang sẽ ở bên cạnh cô.
“Chỉ An?” Trần Lang lộ ra nụ cười đượm vẻ trêu chọc đặc trưng. “Tôi
tưởng là cậu còn rõ hơn tôi chứ, con bé đương nhiên sẽ không nói
năng gì, bởi vì nó chẳng cần ai hết.”
Lúc Kỉ Đình còn đang đờ ra, cậu ta bồi thêm một câu, “Có lẽ là cậu
cũng chẳng đặc biệt gì hơn đâu, ông anh Kỉ Đình ạ”.
Trần Lang đã đi rất lâu rồi, Kỉ Đình vẫn còn đứng ngơ ngẩn, cậu nhớ
lại những trò nghịch phá hồi nhỏ của Chỉ An. Cô bé luôn thích giành
giật những món đồ chơi yêu thích của người khác, rồi quên bẵng đi
chẳng còn mảy may nhớ đến. Có lẽ khi lớn lên cô bé cũng chỉ đổi
sang loại đồ chơi khác mà thôi, cách chơi thì chẳng khác gì. Cậu
thì có gì đặc biệt hơn đây, cô bé chỉ ưa thích những trò tai quái,
trong khi cậu thậm chí còn chẳng phải là một đối tượng vui đùa hoàn
hảo, vậy nên với cậu, cô bé chẳng tỏ ra lạnh nhạt cũng không nồng
nhiệt, đến cả việc cô bé đăng ký vào Ngũ Trung, cậu cũng là người
cuối cùng được biết. Cậu tự đánh giá mình là một người vô cùng bình
thường, thế giới của cậu nhạt nhẽo cô quạnh, mãi mãi chẳng thể so
được với cái thế giới rực rỡ sắc màu của cô bé, cho dù là vậy, cậu
cũng không cam lòng làm một món đồ chơi.
Trần Lang ra đi, thế giới của Chỉ An dường như cũng xóa bỏ luôn sự
tồn tại của con người này, bên cạnh cô bé thiếu gì người bù lấp vào
chỗ trống ấy. Tuy Trần Lang đi rồi, nhưng sở thích mà cô bé có được
từ cậu ta vẫn tiếp tục kéo dài, bôi bôi xóa xóa thỏa thuê đã trở
thành công việc mà cô bé say mê nhất. Đổ bao nhiêu thời gian vào
việc vẽ vời, cô bé cũng ít quậy phá hơn, đối với bố mẹ cô, đây quả
là chuyện mong bấy lâu chẳng được, bác Kỉ Bồi Văn vốn xưa nay cưng
nựng cô bé càng chiều chuộng, tặng ngay cho cô một hộp đủ loại dụng
cụ vẽ vời. Cô bé vừa vào cấp ba đã nội trú trong trường, cuối tuần
mới về nhà, có khi cuối tuần cũng chưa chắc đã về, mà nếu về thì
nhất định sẽ vác theo cả đám đồ nghề ấy, thế nên Kỉ Bồi Văn bèn bàn
bạc với ông bạn, cứ để cô bé tung tẩy vẽ vời thế này thì không ổn,
hiếm khi cô bé đam mê cái gì đến thế, chi bằng đàng hoàng mời hẳn
một vị giảng viên ở Học viện Mỹ thuật về kèm cặp cho cô bé. Cố Duy
Trinh và Uông Phàm suy tính một hồi, cuối cùng cũng đồng ý. Họ nhờ
người tìm một vị giảng viên có tuổi đang giảng dạy Mỹ thuật hiện
đại trong khoa Nghệ thuật, cứ cuối tuần lại đến dạy kèm cho Chỉ An
một buổi. Lần này Chỉ An không cự nự gì, tuần nào cũng ngoan ngoãn
mò về, cô bé rất hiếm khi chuyên chú vào một việc lâu đến vậy, đến
bố mẹ cô cuối cùng cũng chịu tin rằng cô thực sự ham thích hội
họa.
Đợt phụ đạo này kéo dài được gần một tháng, cuối cùng vị giảng viên
già cả ấy đành bất lực tìm gặp Cố Duy Trinh, vừa mở miệng đã thốt
lên một cậu, “Ông Cố ạ, xem chừng cái việc dạy kèm này không cần
tiếp tục nữa đâu, có khi ông phải vời đến bậc thầy khác cho tiểu
thư nhà ta thôi”. Cố Duy Trinh tuy đã có sự chuẩn bị về tâm lý, thế
nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi ngay duyên cớ, hóa ra vị
giáo sư già này trung thành theo lối dạy từ lý luận, mục đích là
xây dựng căn bản vững vàng cho cô bé, chí ít thì cũng bồi dưỡng cái
ý thức thẩm mỹ có uốn nắn nhất định, ai ngờ qua lại vài lần, Chỉ An
đã tỏ ra vô cùng chán ngán với mớ lý luận của ông thầy, có lần quan
điểm của hai thầy trò trái ngược nhau, ông giáo sư già đương nhiên
sẽ khăng khăng ý kiến của mình, cô bé đang lúc tức tối buột miệng
nói, “Cái mớ lý luận của thầy là đồ bỏ đi!”. Người ta dạy dỗ vô số
học trò, nào đã bao giờ gặp phải đứa ngông cuồng láo lếu thế này,
vậy nên trong cơn thịnh nộ lập tức giã từ ghế gia sư.
Đã đến nước này, Cố Duy Trinh chẳng còn mặt mũi nào mà nài ép giữ
chân ông thầy, chỉ đành rối rít xin lỗi, lúc về nhà thì điên tiết
không để đâu cho hết, quát mắng Chỉ An một trận dữ dội, Chỉ An
chẳng hề tỏ vẻ ăn năn hối lỗi, chỉ cười nhạt mà nói rằng, “Con bảo
cái mớ lý luận của thầy ấy là đồ bỏ đi cũng đâu có gì là sai, thầy
ấy toàn nói những lời nhảm nhí, có lôi ra được một tác phẩm nào làm
người ta tâm phục khẩu phục đâu cơ chứ”.
Cố Duy Trinh tức điên người, mắng rằng cô mới tí tuổi đầu mà đã
ngông nghênh, đúng là không biết trời cao đất dày ra sao nữa. Cô bé
không biết sợ là gì còn cãi lại một câu, “Ông già đấy tuổi tác đâu
có xứng với trình độ, đầu óc mụ mẫm hết cả, đúng là cả đời sống phí
hoài”.
Trông thấy bàn tay Cố Duy Trinh giơ lên chực giáng xuống, Chỉ Di
bèn xông vào, nhất quyết lôi Chỉ An ra, sau đó nói với bố, “Bố ơi,
mấy người nhà mình không hiểu hội họa, những lời em Chỉ An nói chưa
chắc đã không đúng đâu”.
“Vẽ vời là một chuyện, làm người lại là chuyện khác, bố chỉ mong
một điều là con gái con đứa như em con đừng có ngông cuồng như
thế”. Sự can thiệp của Chỉ Di khiến ông bố Cố Duy Trinh đang tức
sôi máu bình tĩnh đi ít nhiều, bàn tay đang giơ lên cũng đã buông
xuống. Nghe thấy Chỉ An cười nhạt một tiếng, ông chỉ thẳng vào mặt
cô mà bảo, “Mày cút về trường cho tao, không có việc gì thì đừng để
tao phải nhìn thấy mày nhiều, cũng đừng làm tao phải điên
tiết”.
Trên đường Chỉ An quay trở lại trường, Chỉ Di tiễn em ra bến xe.
Lúc đợi xe, cô bé bảo với em, “Em việc gì cứ phải cứng đầu cứng cổ
với người lớn như vậy, bố tức giận đến thế này, cũng chẳng có gì
hay cho em đâu”.
Chỉ An dõi mắt về hướng xe chạy tới, một hồi lâu, mới cất tiếng,
“Chính là em muốn chọc cho bố tức giận đến thế mà”.
......................................................
Bạn đang đoc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
.........................................................
Chương 6 (1). Cánh Chim Bay Và Cô Đảo Im Lìm.
Khi còn ở trường cấp ba, chúng ta vẫn thường mong ngóng đợi chờ
cuộc đời đại học, đến thầy cô giáo cũng khuyến khích học sinh rằng:
Chỉ cần cố gắng vượt qua năm cuối cấp thôi, đến lúc ngoi đầu lên
được, thì đại học chẳng thiếu thứ hay ho mà kể. Thế nhưng Kỉ Đình
lại cảm thấy quãng đời đại học của mình chẳng nhàn nhã hơn hồi cấp
ba là mấy, một phần là do chuyên ngành cậu lựa chọn – sinh viên y
học lâm sàng rất hiếm có thời gian rảnh rỗi, thứ nữa là do việc học
hành chăm chỉ một cách vô thức đã trở thành thói quen của cậu,
không cần phải quất roi giục giã mình phấn đấu làm gì. Cậu hiểu rất
rõ, đại đa số học sinh giỏi không phải là những kẻ thông minh hơn
người, họ chỉ là những kẻ dành nhiều thời gian vào việc học hành
hơn người khác mà thôi.
Trong đám bạn học xung quanh cậu, không ít kẻ đã quấn quýt yêu
đương, cả đời người có quãng thời gian nào giống như thời đại học
này đâu, chỉ riêng lý do đó đã quá đủ để người ta kiếm tìm một
người để yêu. Lưu Lý Lâm cũng bảo, “Thà yêu bừa đi còn hơn phải
sống trong cô độc”. Hơn nữa, cậu ta còn nhấn mạnh hết lần này đến
lượt khác, rằng cậu ta thuộc dạng thứ nhất, còn Kỉ Đình hiển nhiên
thuộc dạng thứ hai.
Kết quả thi tốt nghiệp cấp ba của Lưu Lý Lâm vô cùng thảm hại, cơ
hồ còn lập hẳn kỷ lục điểm thi tốt nghiệp thấp nhất từ trước đến
nay, không biết ông bố năng nổ chẳng có việc gì là không xoay xỏa
nổi của cậu ta đã phải vận dụng đến bao nhiêu mối quen biết, dấm
dúi biết bao chỗ thân tình, cuối cùng cũng lo liệu được một chỗ
trong khoa Chính trị của Đại học G cho cậu ta. Nguyên cớ cho việc
lựa chọn khoa này của cậu ta cũng chẳng có gì khác ngoài việc ở đây
tạm thời vẫn có thể nhờ cậy này nọ được, nếu thực bí bách thì lúc
làm bài luận hay thi cử kiểm tra cũng có thể khuếch khoác một chặp,
giảng viên nhất thời lầm lẫn có khi lại ngỡ rằng những điều viết ra
ấy thật hợp lý, suy cho cùng thì tỷ lệ bị trượt của ngành này thấp
hơn ngành Tự nhiên rất nhiều, cũng không đòi hỏi người ta phải có
khả năng văn vở như sinh viên khoa Văn. Lưu Lý Lâm có tính cách
phóng khoáng rộng rãi, vài phần khôn vặt, điều kiện gia đình lại
khá giả, cứ dăm ba bữa lại tụ tập đàn đúm một phen, ăn uống rầm rĩ,
ba hoa phét lác một chặp ở mấy tiệm vỉa hè bên ngoài trường, cơm no
rượu say rồi thì một mình cậu ta giành phần thanh toán, có khi lại
ăn uống long trời lở đất ở ngay trong khu căng tin mà gia đình cậu
ta bao thầu. Cứ thế nên cậu chàng rất có tiếng tăm trong đám bạn bè
học cùng, đám quen biết cậu nửa kín nửa hở xưng tụng cậu ta là
“Hoàng tử căng tin”, cậu ta nghe thấy, cũng chỉ cười cười để đấy.
Đối với cậu ta, cuộc đời đại học cái gì cũng thiếu thốn cả, ngoại
trừ tiền bạc, thời gian và gái đẹp. Thế nên cậu ta bảo là mình vẫy
vùng như cá gặp nước cũng không phải quá lời, đến mấy nữ sinh vốn
là dạng hoa khôi hạng nhất trong trường, trước sau đều theo nhau
gục ngã trước những đợt bắn phá bằng “đạn bọc đường” của cậu ta. Có
điều, kinh nghiệm tình ái của cậu ta tuy nhiều, nhưng chẳng có gì
sâu sắc, theo lời cậu ta thì, tình yêu bắt đầu từ tâm hồn, kết thúc
ở xác thịt. Thế nhưng, cậu ta lại hết lòng tận hưởng cái thứ cuộc
sống như vậy.
Kỉ Đình được coi là người bạn tương đối thân thiết trong tất thảy
bạn bè của Lưu Lý Lâm, thế nhưng Lưu Lý Lâm lại cho rằng, quãng đời
học hành vất vả như thầy tu khổ hạnh của Kỉ Đình chính là tình cảnh
của một kẻ không bình thường. Mấy lần sau khi sang trường Y tìm cậu
về, Lưu Lý Lâm cứ kêu than không ngớt là nhìn thấy các nữ sinh viên
trường Y, suýt tưởng nhầm là loài khủng long quay lại thống trị
loài người, giờ mới hiểu tại sao Kỉ Đình lại mải miết học hành đến
nguội lạnh cả lòng như thế. Vậy nên cậu ta thường xuyên lôi kéo Kỉ
Đình đi “trải nghiệm cuộc sống đại học theo cách bình thường”,
chẳng qua là hẹn hò đi chơi với một vài cô bạn xinh xẻo mà
thôi.
Thực ra Kỉ Đình đâu có cố tình ép buộc mình phải sống kiểu thanh
cao khổ hạnh làm vậy, chỉ là cậu cảm thấy một vài thứ có cũng được,
không có cũng chẳng sao, không nhất định phải miễn cưỡng, dần dà,
cuộc sống chỉ còn sót lại mỗi việc học. Có lúc cậu cảm thấy mình
không nên sống mãi như thế, cần phải thay đổi một chút, vậy nên thi
thoảng cậu cũng chịu đi chơi cùng với Lưu Lý Lâm, gặp gỡ mấy cô bạn
xinh xắn kia. Lúc cả đám ngồi với nhau, mấy cô nàng thường tỏ ra
rất hào hứng với anh chàng Kỉ Đình nhỏ nhẹ, nho nhã, cậu không phải
nhân vật đình đám trong trường, thế nhưng thi thoảng cũng có những
cô nữ sinh thỏ thẻ rằng ở trường Y đã từng gặp một anh chàng nam
sinh cực kỳ có khí chất. Từ người cậu toát ra hơi hướm thư sinh nho
nhã, chẳng làm gì cũng có thể thu hút những cô gái mới gặp lần đầu,
lúc mấy người trò chuyện với nhau, cậu lại là một người biết lắng
nghe. Ngoài miệng vẫn cười cười nói nói với tất cả mọi người, nhưng
tâm tư của cậu lại cứ bay bổng đâu đâu. Bị Lưu Lý Lâm giục giã đốc
thúc, cậu cũng có vài lần hẹn ăn uống rồi đi xem phim với vài cô
gái mà cậu có ấn tượng tương đối tốt, thế nhưng phong thái lịch sự
cùng nụ cười không chê vào đâu được của cậu hệt như một tấm lưới vô
hình, cứ lạnh lẽo ơ hờ như thế mà ngăn cách với người đối diện đang
tràn trề nhiệt tình ấy, cho đến lúc cuộc hẹn hò kết thúc, đưa cô
bạn nữ sinh về ký túc xá rồi, quay đầu đi, cậu chẳng còn nhớ nổi
khuôn mặt kia nữa.
Vài lần như thế, Lưu Lý Lâm gào toáng lên là cậu ta quả thực chịu
không nổi, cậu ta luôn miệng bảo, Kỉ Đình mà cứ thế này mãi thì chỉ
có cách đi làm hòa thượng, rõ ràng là Kỉ Đình chẳng bị tổn thương
ghê gớm gì, vậy thì cớ sao lại không có chút ham hố theo đuổi nữ
giới thế này? Kỉ Đình chỉ nói là vì chưa có ai hợp nên không muốn
miễn cưỡng. Có lúc Lưu Lý Lâm cũng đùa đùa ôm chặt lấy ngực mình,
bảo với Kỉ Đình, “Nói thật đi, không phải cậu chỉ thích đàn ông đấy
chứ?”. Kỉ Đình lúc nào cũng chỉ cười, “Khó nói lắm, có điều dung
mạo kiểu như cậu đây thì khỏi cần tơ tưởng gì”.
Không phải cậu không hề có cảm giác gì với con gái, tự cậu cũng
biết thế. Có điều, cậu sợ rằng dù có nhiều tình cảm đến đâu cũng
chỉ là ngộ nhận, vậy nên tốt nhất là cứ làm ngơ.
Chương 6 (2). Cánh Chim Bay Và Cô Đảo Im Lìm.
Trong đám con gái ,cậu cũng thân thiết với vài người,ví dụ như Chỉ
Di.Chỉ Di đã lên lớp Mươi hai,cô bé mười tám tuổi đã không còn
ngượng nghịu bối rối trước mặt Kỉ Đình như hồi dở dở ương ương
nữa.Tuy rằng họ không còn quấn quít sớm chiều như hồi bé,thế nhưng
tình cảm có với nhau từ nhỏ thì không ai có thể thay thế
được.
Cô bé Chỉ Di này,những thứ yêu thích từ tấm bé giờ đây vẫn chẳng
thay đổi chút nào,ví như đám cá vàng của cô.Kĩ năng nuôi cá vàng
của cô đã có chút tiêng tăm khắp vùng lân cận,rất nhiều loại cá
vàng quý hiếm đỏng đảnh,khó sống dưới bàn tay chăm sóc tỉ mỉ của cô
bé đều có thể sinh trưởng rất tốt.Đôi khi cũng có cả những người
chưộng nuôi cá khác cũng đến nhà để thỉnh giáo cô bé vài chiêu lợi
hại,Uông Phàm vẫn hay cười Chỉ Di bảo lớn lên rồi thì lấy nghiệp
nuôi cá làm nghiệp kiếm ăn,có như vậy chắc cô bé mới vui lòng mãn
nguyện.Có điều,cô bé xưa nay vẫn kiên quyết chăm sóc đám cá vàng mà
cô yêu quý hơn tất thảy mọi thứ,cô không bao giờ cho phép người
khác động tay tùy tiện cho ăn,trừ Kỉ Đình ra.Năm cuối cấp học hành
căng thẳng,bố mẹ chỉ lo thành tích con gái không đạt ,đôi khi cũng
nhờ kỉ đình kèm cặp thêm.Nhưng mỗi lần Kỉ Đình giảng bài cho Chỉ
Di,cô bé chỉ một mình lôi kéo Kỉ Đình,kể lể cho cậu nghe về các bé
cá vàng cưng của cô,đứa nào đứa nấy đều có tên riêng.
Kỉ Đình cảm thấy, có khi chuyện học hành cũng nên để cho tự
nhiên,nào có ai qui định một người bắt buộc phải có thành tích cao
vời vợi mới có được hạnh phúc,thậm chí nhiều nhiều người còn cho
rằng kì thi đại học xem chừng to tát trọng đại là thế cũng không
hẳn là lối duy nhất của một người học trò.Như Chỉ Di vậy,thành tích
của cô bé từ trước đến giờ cũng chẳng lấy gì làm khá khẩm,tốt
nghiệp rồi chư chắc đã vào được trường tử tế thế nhưng việc này
cũng chẳng ảnh hưỏng mấy đến niềm vui”không tranh giánh thế sự” cuả
cô bé.Kỉ Đình thích nhìn dáng vẻ của Chỉ Di lúc chăm chú ngắm nghía
đàn cá vàng,nét yên ổn mà dịu dàng,rõ ràng là đảm nhận sứ mệnh đến
kèm cặp cô bé làm bài tập,thế nhưng cậu chẳng bao giờ nhẫn tâm bắt
cô bé phải căng đầu gò mình lắng nghe các bước giải bài khô khan
nhạt nhẽo,mà vui lòng cùng cô bé chìm đắm vào thế giới vô thanh của
đàn cá im lìm.mấy mẩu thức ăn vãi xuống,nổi bập bềnh trên mặt
nước,rồi chầm chậm loang dần ra trong lúc ấy sẽ có chú cá nào đấy
xông lên,há miệng đớp chớp nhoáng,sau đó đủng đỉnh bơi lội,chỉ còn
lại những gợn lăn tăn khe khẽ.Chỉ Di cúi mặt ,mái tóc dài thướt tha
rủ xuống ,theo nhịp thở của cô bé mà nhè nhẹ rung rinh trong im
lặng ,trái tim Kỉ Đình cũng hệt như mặt nước bị cá vàng bơi qua,se
sẽ lay động.Dưới vòm tối củ mớ tóc kia ,khuôn mặt Chỉ Di cũng mang
đường nét dịu hiền xinh đẹp, từ góc cậu nhìn sang,vốn đang ngược
sáng ,đôi lúc còn nhìn thấy những mạch máu mỏng manh sát dưới làn
da trong vắt của cô bé,nếu cứ chăm chú ngắm nhìn thật lâu như
thế,Kỉ Đình thầm nhủ,ai dám nói rằng “cô này” chẳng có gì giống với
“ cô kia”?
Từ sau lần chọc giận ông bố Cố Duy Trinh nổi trận lôi đình ,ngoài
đợt nghỉ hè ra,nếu không có việc gì ra,Chỉ An rất ít về nhà,hơn nữa
việc học hành năm cuối cấp cũng khá căng thẳng,thường phải rất lâu
cô bé mới thò mặt về nhà một lần.Theo trí nhớ của Kỉ Đình ,lần lâu
nhất là ba tháng mưới một ngày cậu không hề gặp cô bé.
Thực ra cơn giận của Cố Duy Trinh đã tiêu tan ít nhiều .hôm ấy cũng
chỉ vig nhất thời tức tối vì thái độ đánh chết không chịu hận sai
của Chỉ An nên ông mới chỉ vào nặt cô mà bảo cô đừng về nhà nữa.Nói
ra thì đúng là cơ duyên trùng hợp,Chỉ An với ông giảng viên già môn
Mĩ thuật vuừa mới xô xàt không lâu, một bức vẽ nguệch ngoạc suýt bị
ông thâỳy già toan ném vào sọt rác của cô đã lọt ngay vào mắt một
vị nghiên cứu sinh trẻ tuổi vvừa mới được tuyển vào.Anh ta cảm thấy
rất thích thú,lại nghe nói tác giả của bức tranh hóa ra là thiên
kim tiểu thư Chủ nhiệm Cố của khoa Thương mại thì càng thêm hào
hứng ,thế nên đã chủ động tìm đến nhà Cố Duy Trinh,đòi gặp bằng
được cô bé.
Vị hướng dẫn sinh có con mắt tinh đời này là Tạ Tự Niên.chính là
nhân vật đi đầu của một phái mới nổi lên vài năm gần đây trong giới
sơn dầu.Lần này Đại học G trân trọng thỉnh anh ta về từ trường Hạ
Môn,chẳng ngoài mục đích phô trương thêm thanh thế cho khoa mỹ
thuật của trường. Tạ Tự Niên mới ngoài ba mươi,tài năng đang độ nở
rộ,mấy cụm giải thưởng đã nhiều lần nhận được giải thưởng chuyên
nghành trong ngoài nước,được các anh em cùng nghề cực kì khen
ngợi.Có điều,cũng giống mấy vị nghệ thuật gia giiành được chút
thành tựu,anh ta cũng khá phóng túng bừa bãi,Cố Duy Trinh đã nghe
phong phanh về đủ loại thói hư tật xấu trong đời tư của anh ta,bởi
vậy,vị chuyên gia này bày tỏ sự tán thưởng với Chỉ An,thế nhưng ông
bố vẫn còn do dự trong long xem có nên giới thiệu cô con gái với Tạ
Tự Niên hay không.Cuối cùng vẫn phải là Uông Phàm lên tiếng “con
gái anh dù không học vẽ ở chỗ Tạ Tự Niên thì cũng chẳng ra đâu vào
đâu,so với việc cứ thả rông nó ở trường muốn làm gì thì làm,chi
bằng cúa xem ý nó ra sao,mà nếu người ta có chịu thu nạp có,với
tính tình của nó cũng chưa chắc hộc hành tử tế được bao lâu
đâu”
Vậy nên kì nghỉ hè năm lớp Mười một của Chỉ An ,Cố Duy Trinh đã
chính thức dẫn con gái đến trước mặt Tạ Tự Niên,ai ngờ Tạ Tự Niên
với Chỉ An vừa nới gặp nhau đã bày tỏ sự nuối tiếc sao không gặp gỡ
nhau sớm hơn,hai con người khung điên như nhau thấy hợp tính hợp
nết quá đỗi,càng nói càng ăn ý,từ lúc đó Chỉ An bắt đầu học vẽ cùng
Tạ Tự Niên.Cố Duy Trinh cũng đã từng nghĩ đến việc trả học phí cho
Tạ Tự Niên.ai dè lại bị một phen tẽn tò,Tạ Tụa Niên nói rằng anh ta
không cần đến chút tiền còm ấy ,việc dạy dỗ Chỉ An chỉ đơn thuần
xuất phát từ niềm yêu thích cá nhân thôi,anh ta với Chỉ An không
xưng hô thầy trò ,mà người nọ kêu thẳng tên người kia.
Chỉ An theo Tạ Tự Niên học được một năm,trình độ nâng cao rõ rệt,Tạ
Tự Niên sủng ái cô học trò vô cùng,không những dạy dỗ hết lòng ,mà
trước sau đều nói rằng mâýy hướng dẫn sinh anh ta đang hướng dẫn
bây giờ đều khhông lanh lợi bằng Chỉ An ,lại còn xưng tụng Chỉ An
là nàng thơ của anh ta.
Ai nấy đều cho rằng, với nỗi niềm say mê đắm đuối mà Chỉ An dành
cho hội họa , cô bé ắt hẳn sẽ lựa chọn nghành Mỹ thuật , chẳng ngờ
cô bé không có ý định ấy , mà chỉ tham gia thi tốt nghiệp bình
thường . Chỉ Di có lần hỏi Chỉ An , nếu cô thích vẽ như thế sao lại
không coi đó là nghề nghiệp tương lai của mình , Chỉ An nửa đùa nửa
thật trả lời , hầu hết các danh họa đều chết đi rồi, tác phẩm mới
bán chạy được ,cô không thể chịu nổi nỗi buồn chán lúc còn đang
sống sờ sờ như thế.
Chạng vạng tối một ngày đầu tháng bảy ,Kỉ Đình từ nhà Lưu Lý Tâm
quay lại trường , bỗng nhớ ra lúc trrước có nhận lời Chỉ Di , thi
tốt nghiệp xong sẽ chỉ dẫn cho cô bé một chút về phương hướng điền
nguyện vọng , vậy nên trước khi về nhà, cậu rẽ qua nhà họ Cố.
Bình thường thì giờ này Chỉ Di với bố mẹ vẫn ở nhà , thế nhưng KỈ
Đình gõ cửa hồi lâu , vẫn không thấy ai trả lời , đang rầu rĩ chuẩn
bị quay về , bỗng nghe thấy tiếng động sau cửa . cửa vừa mở ra ,
Chỉ An người ngợm lấm lem màu vẽ đứng ngay đó .
Cô bé tựa người vào cửa , hơi nghiêng người chăm chú nhìn Kỉ Đình
.
“ Chỉ An ?” , Kỉ Đình hơi chút bất ngờ , “À , anh tìm Chỉ Di , chị
em có nhà không ?”
“chị ấy ra ngoài rồi”,Chỉ An đáp .
“Thế…”
Cô ngắt lời cậu , “ anh hỏi bố mẹ em chứ gì , họ cũng đi ra ngoài
với Chỉ Di rồi, vừa mới đi chưa , không biết bao giờ mới về , anh
không cần phải đợi đâu”.
“ơ ra là thế” . Kỉ Đình gật đầu , phát hiện ra Chỉ An đang nhìn cậu
với ánh mắt “ còn cái gì thì nói ra cho mau đi”, cậu bất giác hơi
ngại ngùng .
Cậu vốn định nói với cô,”Thôi được rồi, mai anh lại sang vậy”, thé
nhưng khi nói ra miệng thì lại thành “ Em vẽ đấy à , nếu không
phiền thì cho anh xem một chút được không?” .
Tay Chỉ An đang tựa ở cửa buông thõng xuống , nhếch nhếch khóe
miệng , “ Đương nhiên là phiền rồi”. Nhìn thấy vẻ khổ sở rõ mồn một
của cậu đúng như ý nguyện , cô mới bật cười thành tiếng, “Vào đi
nhưng chăng có gì hay mà xem đâu”.
Kỉ Đình theo Chỉ An vào thư phòng , trên giá vẽ là một bức tranh
sơn dầu sắp hoàn thành , Chỉ An không ríu ran gì với cậu nữa , chỉ
chăm chú vào nhuận sắc cho bức vẽ , Kỉ Đình ở ngay bên cạnh cô , im
lìm ngắm nghía hồi lâu , sắc điệu trên bức họa ngả màu ảm đạm, mặt
biển rộng mênh mông và một cánh chim lớn đang chao liệng lưng chừng
tầng không, nước biển lặng yên không dậy sóng thế nhưng giữa không
trung mây đen kĩu kịt, cơ hồ mang thứ cảm giác bức bối như thể một
cơn bão sắp sửa ập xuống .
“Có phải chim hải âu không?” cậu hỏi.
Chỉ An ngoảnh đầu lại , liếc nhìn cậu lắc lắc đầu .
“Ngoài hải âu ra , có loài chim nào lại bay liệng trên mặt biển lúc
giông tố sắp tràn tới thế này?” Cậu vẫn tiếp tục vặn hỏi.
Bàn tay của Chỉ An vẫn không diừng lại , “anh đã nghe về một loài
chim biết bay không biết đậu xuống đất bao giờ chưa?”
“À , có phải là loài chim mà Trương Quốc Vinh nói đến trong phim A
Phi chính truyện không , có một loài chim không chân , cứ dang cánh
bay lên là bay mải miết , tận đến lúc chết mới chạm xuống mặt đất ,
đúng không?” Cậu hỏi.
Động tác của Chỉ An ngưng lại một lát , cũng từa tựa như vậy , đây
là loài chim bay đêm , chỉ sống trên biển , bắt cá kiếm ăn. Nó to
hơn hải âu rất nhiều , bay cao hơn , cũng hung hãn hơn, bình thường
chỉ xuất hiện vào đêm tối hay trước lúc mưa giông gió giật, tiếng
kêu thảm thiết thê lương, nếu nó xuất hiện vào buổi hoàng hôn , có
nghĩa là sắp có bão lớn, thế nên ngư dân miền duyên hải đều coi nó
là điềm không may, thực ra, nó chọn thời điểm đó để lộ diện, chẳng
qua chỉ để tóm được mấy con cá ngơ ngác kinh động cho dễ hơn
thôi”.
Kỉ Điình thắc mắc ,”Loài chim này không có chân thật sao, cứ dừng
lại là nó chết à”.
“Chim bay đêm thực ra cũng có chân, có điều phần lớn đều bay lượn
trên không trung , thế nên hai chân về cơ bản đã bị thoái hóa dần,
nếu chúng đậu xuống đất , mọi hành động đều khá chậm chạp, rất dễ
bị dân chài lưới hoặc những loài động vật to lớn hơn xơi
tái.”
Kỉ Đình nhìn vào mắt con chim ấy , dường như trong đó thấy được vài
phần cứng cỏi mà bi thương , cậu còn cảm thấy đôi mắt ấy phảng phất
nét quen thuộc, cậu nói , “ Nếu có một hòn đảo đủ an toàn yên, em
thử nói xem,lúc chim bay đêm đã mệt mỏi rã rời, liệu nó có muốn
dừng chân nghỉ ngơi không?”.
Lần này Chỉ An không đáp lời , cô dừng hẳn chiếc bút vẽ trong tay
lại, quay người nhìn chăm chăm vào cậu, “Vĩnh viễn không có hòn đảo
như vậy đâu”.
“Nếu anh nói có thì sao?” Cậu chẳng mấy khi ương ngạnh đến thế
.
“Cho dù là có đi chăng nữa , thì hôm nay nó là đảo, ngày mai không
chừng đã chìm khuất chỉ còn lại mênh mông nước biển, làm gì còn
chốn nào nghỉ ngơi cho lâu dài nữa?”
Kỉ Đình nhìn cô, lúc cô xoay lưng lại với cậu, cậu mới cất lời,”Lúc
bốn bề chỉ là sóng biển, hòn đảo cũng cô độc một mình,nếu nó không
có cách nào biết được liệu cánh chim ấy có ghé chân nghỉ ngơi, đợi
chờ lại quá mòn mỏi, thì cũng chỉ biết chìm dần mà thôi”.
“Đúng thế, đó là vì ngay từ đầu nó đã biết rằng, trong khi nó không
còn cách nào khác để chờ đợi hơn được nữa, nó vẫn có thể dấu mình
dưới làn nước biển , hòn đảo luôn có một đường lui , còn cánh chim
này thì không hề”.
Nói xong một chặp những lời này, cả hai người đều im lặng hồi
lâu.
Cuối cùng lại chính là Chỉ An ném bộp chiếc bút chì vẽ trong tay về
phía bảng pha màu ,chấm dứt tình cảnh ngượng ngùng kì quặc ấy,cô
lấy bức tranh đã sắp vẽ xong từ trên giá xuống ,Kỉ Đình còn chưa
hiểu chuyện gì , đã thấy cô đưa tay vào nhau , sau đó tờ giấy vẽ
tan thành hai mảnh, tiếp đến là bốn mảnh.
“Em làm cái gì thế?”Cậu không nói gì thêm đã ra tay ngăn lại , ai
ngờ vẫn không kịp , “Vẽ sắp xong rồi sao lại xé đi?”.
Chỉ An nghiêng người né động tác ngáng trở của cậu, rồi ném hết tất
thảy đấm giấy vẽ đã tan thành mấy mảnh vào thùng rác, cười bảo
rằng,”Cái thứ em vẽ , thích xé thì xé thôi , anh quản làm sao
được”.
Cậu không thèm để ý đến cô bé , xót xa lục lọi trong thùng rác hết
những mảnh vụn của bức vẽ, cô bé giật cậu một cái, “Đừng tìm nữa,
để em xem trong tay anh lúc đầu cầm cái gì nào”.
Vẻ mặt ôn hòa bấy nay của Kỉ Đình đã phủ một màn sương mờ, cậu nhét
vào tay cô đống tạp chí với đĩa hìng mà Lưu Lý Tâm vừa cố sống cố
chết dúi cho cậu, không nói năng gì tiếp tục nhặt nhạnh hết các
mảnh giấy.
“Cái đống lộn xộn gì thế này ?” Chỉ An lật ra xem mấy cuốn tạp chí
mà cậu vừa đưa cho, phì cười , sau đó tiếp tục mở mấy cái túi đựng
đầy đĩa,
“Ha ha, trọn bộ Châu Tinh Trì , cái này hợp khẩu vị của em đây.
Đừng nhặt nữa, đồ ngốc , bức tranh náy từ đầu đã vẽ không ra gì
rồi, đi nào, đi xem Đại thoại Tây du với em”.
Lúc này Kỉ Đình cơ bản đã sắp xếp gọn gàng được hết các mảnh tranh
rách rồi, cậu giằng lại một cuốn tạp chí từ tay Chỉ An , sau đó kẹp
hết tất cả chỗ giấy vụn ấy vào trong ruột, rồi bị Chỉ An lôi tuột
vào phòng khách.