Mùa hè năm 1989, theo chân bố mẹ chuyển công tác, Kỉ Đình lần đầu
tiên đặt chân đến thành phố phương Nam này, khi ấy cậu vừa tròn
mười một tuổi.
Mẹ Kỉ Đình vốn là người miền Bắc, bố cậu - Kỉ Bồi Văn - lại sinh ra
ở miền Nam.
Lớn lên, Kỉ Bồi Văn khăn gói lên miền Bắc học chuyên ngành Vật lý,
sau khi tốt nghiệp được giữ lại trường giảng dạy, vợ ông cũng dạy
khoa Văn cùng trường. Miệt mài với sự nghiệp trồng người ở xứ sở
này đã mười mấy năm, thế nhưng Kỉ Bồi Văn vẫn không quen nổi với
kiểu khí hậu khô lạnh ở miền Bắc. Đến lúc cậu con trai lên lớp năm,
sau khi liên hệ được với Đại học G ở tỉnh lỵ quê nhà, ông đã thuyết
phục vợ chuyển về sinh sống ở miền Nam.
Cố Duy Trinh, người bạn tốt từ thuở ấu thơ của Kỉ Bồi Văn, cũng là
Phó Chủ nhiệm khoa Thương mại của Đại học G, đã dàn xếp đâu ra đấy,
hết lòng giúp đỡ ông trong quá trình thuyên chuyển công tác, thế
nên ngay sau khi thu vén ổn thỏa căn nhà trong khu tập thể cán bộ
nhân viên trường, cả nhà Kỉ Bồi Văn lập tức sang tận nơi chào hỏi
gia đình họ Cố.
Bạn cũ lâu ngày mới hội ngộ, hởi lòng hởi dạ xiết bao. Hàn thuyên
một hồi, Kỉ Bồi Văn bèn hỏi đến bọn trẻ nhà Cố Duy Trinh, “Sao
không thấy hai viên ngọc quý nhà ông đâu?”.
Vợ chồng Cố Duy Trinh có một cặp song sinh nữ, năm nay vừa lên tám.
Mấy năm trước, khi hai cô bé vừa mới vào lớp mẫu giáo, Kỉ Bồi Văn
từng gặp mặt chúng, quả thực là sáng sủa đáng yêu hiếm có.
Cố Duy Trinh nghe thấy bèn hỏi vợ, “Phải rồi, hai đứa chạy biến đi
đâu rồi em nhỉ?”.
Trong khu tập thể này có không ít cô cậu trạc tuổi cặp song sinh
nhà họ Cố, bình thường giờ này chúng vẫn túm tụm với nhau, chạy
nhảy đùa giỡn khắp nơi trong khuôn viên trường, đến tối mịt mới mì
về nhà làm bài tập. Cố Duy Trinh nghe vợ nói thế, cũng không lấy
làm lạ.
Vì mối giao tình giữa hai ông chồng, Uông Phàm cùng Từ Thục Vân -
vợ Kỉ Bồi Văn – cũng đã có dịp quen biết nhau, nay mấy người lớn
được dịp ngồi hàn huyên, đương nhiên tâm tình mãi vẫn không hết
chuyện. Vợ chồng Cố Duy Trinh không có con trai, trông thấy cậu
chàng Kỉ Đình tuy tuổi còn nhỏ song đã sớm chín chắn, lại khôi ngô
nhã nhặn liền không ngớt lời khen ngợi, bao nhiêu tình cảm yêu mến
cứ dào dạt tuôn ra. Cố Duy Trinh cười bảo với Kỉ Bồi Văn, “Ông Kỉ
này, từ nay hai gia đình chúng ta được ở gần nhau rồi, phải coi
nhau như người một nhà nhé, mà nếu có thể trở thành người một nhà
thật thì đúng là chuyện tốt đẹp đấy”.
Vợ chồng Kỉ Bồi Văn hiểu ngay ý tứ trong lời ông bạn, cả mấy người
bất chợt nhìn nhau cười ha hả. Uông Phàm cố nén cười trách chồng,
“Con cái mới tí tuổi đầu mà anh đã tính toán như thế sao?”.
“Cứ cho là tính toán đi, cũng là một phép tính đáng hài lòng đấy
chứ. Cậu cả nhà anh Kỉ được dạy dỗ đến nơi đến chốn, làm sao mà chê
vào đâu được, có điều không biết cô nào nhà mình có được cái phúc
phận này thôi”, Cố Duy Trinh bảo.
Vợ chồng Kỉ Bồi Văn ngoài miệng chối đây đẩy, thế nhưng khi liếc
sang cậu con trai, trong lòng không nén nổi khấp khởi mừng
rỡ.
Kỉ Đình ngồi một bên, làm gì không hiểu được ý tứ trong những lời
bông đùa của người lớn, se sẽ đỏ ửng mặt, nhưng cậu không góp lời.
Do được cha dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ nên trước nay cậu luôn là một
đứa trẻ lễ phép, biết điều, nhưng nghe mãi những lời thế này, dần
dà cậu cũng thấy vài phần chán ngán.
Rốt cuộc thì vẫn là mẹ hiểu lòng con trai, Từ Thục Vân phát hiện ra
Kỉ Đình cứ nhấp nhổm không yên, nghĩ là do cậu còn tâm tính trẻ con
nên không hào hứng với những cuộc trò chuyện của người lớn, bèn
bảo, “Nếu thấy chán, con cứ đi loăng quăng đâu đó một chút, ngày
đầu tiên đến đây vẫn chưa quen, đừng đi xa quá là được”.
Kỉ Đình như thể được lệnh tha bổng, nhưng lại không tiện tỏ ra mừng
rỡ quá, nên chỉ dạ vâng chào hỏi vợ chồng Cố Duy Trinh rồi bước ra
khỏi nhà họ Cố.
Khu tập thể cán bộ nhân viên trường khi ấy chỉ vỏn vẹn chưa đến
chục dãy nhà cao không quá ba tầng, được xây dựng từ vài chục năm
về trước, cũ kỹ lắm rồi. Ngăn giữa các dãy nhà là những đám cây cỏ
um tùm, phía trước phía sau các khối nhà đều có một thảm cỏ xanh
tươi mơn mởn, những dây thường xuân xanh rì rậm rạp cùng những
giống cây leo dại mọc hoang khác bám kín những vách tường bong tróc
lở loang hướng về phía mặt trời, từ xa xa nhìn lại, cảnh sắc thật
lãng mạn, nên thơ!
Đương nhiên, cậu nhóc mười một tuổi Kỉ Đình chẳng thưởng thức mấy
thứ này làm gì, nhà mới của cậu cách nhà chú Cố đúng một dãy, cậu
men theo con đường nhỏ rêu bám đầy trong khuôn viên trường, dạo
quanh ngó nghiêng đầy vẻ tò mò.
Khu tập thể cán bộ nhân viên trường cách khu sinh hoạt của sinh
viên một quãng, thế nên ở nơi này không có vẻ đông đúc ồn ào của
trường đại học, chỉ lơ thơ mấy khóm hai, ba đứa trẻ tíu tít, lăng
xăng chơi trốn tìm. Kỉ Đình nghĩ bụng, có lẽ hai cô con gái song
sinh nhà chú Cố cũng ở trong đám này đây.
Lúc ấy, sắc trời dần ngả màu ảm đạm. Bóng tối buông xuống, đám trẻ
con chơi trốn tìm đã thưa thớt đi nhiều, Kỉ Đình cảm thấy mình càng
đi càng xa, dần dà đến mấy ông già bà cả tản bộ cũng không còn thấy
nữa, bốn bề lặng phắc. Đám hoa cỏ vốn sum sê tươi tắn dưới ánh mặt
trời giờ đã chuyển thành từng đám tối tăm. Trong lòng cậu bỗng đâu
gợn nỗi hãi hùng, đang định men theo lối cũ quay về, không may đạp
vào giữa bụi cây thấp lùm xùm ở gần, chỉ nghe thấy một đợt lào xào,
ràn rạt, kèm thêm cả mấy tiếng rên rỉ khe khẽ, bất chợt giật thót
mình. Cậu thu hết can đảm bước lên phía trước, khe khẽ vén cành lá
ra, nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm chặt lấy nhau giữa
đám cây cỏ rậm rạp. Kỉ Đình còn nhỏ, nào có ngờ đây chính là nơi hò
hẹn yêu đương của những cặp uyên ương vốn nhan nhản thành quen ở
trường đại học, cậu chàng kinh ngạc đến đỏ bừng mặt. Cặp uyên ương
kia thì chẳng lấy gì làm thẹn thùng, cậu nam sinh còn nạt nộ một
câu, “Nhìn cái gì mà nhìn!”.
Kỉ Đình vội vã buông ngay bàn tay đang vén cành cây, quay người
chạy thục mạng, đến lúc chắc chắn là đã vứt lại cái cảnh kia ở phía
sau rồi, vẫn còn không nén nổi cảm giác xấu hổ. Cậu đã từng này
tuổi đầu, ít nhiều đã có thể đoán được việc mình vừa mới bắt gặp là
việc gì.
Vất vả lắm mới cân bằng lại được nhịp tim đang đập loạn xạ, Kỉ Đình
bỗng phát hiện mình đang ở một chỗ rất lạ, những bụi cây san sát đã
ở đằng sau, vầng trăng đang dần ló dạng. Văng vẳng đâu đây có tiếng
khóc thút thít, nhưng khi cậu nín thở lắng nghe thì lại chẳng thấy
tiếng gì nữa.
Đến lúc này, dù có là con trai thì cậu cũng không tránh khỏi sởn
hết gai ốc. Cậu đã định bỏ đi, thế nhưng cái thói hiếu kỳ lại thôi
thúc cậu dấn lên trước vài bước, qua một lớp ánh trăng, trước mắt
lại là một thảm cỏ xanh rộng lớn. Ở đó, có một cô bé xinh xắn mặc
chiếc váy màu phấn hồng đang ngồi khóc.
Kỉ Đình nhủ thầm, có lẽ suốt đời mình cũng chẳng bao giờ quên được
cảnh này.
Bất kể là người lớn hay trẻ con, trong lòng đều ẩn chứa một nơi
chốn yếu mềm, đợi chờ một thời khắc như thế, một tình cảnh như thế,
một câu nói như thế hoặc một con người như thế khẽ khàng chạm tới.
Đối với Kỉ Đình, bây giờ chính là thời khắc ấy. Dưới ánh trăng mờ
ảo, cô bé đang khóc trông yếu đuối tựa thủy tinh, khiến cậu không
nén nổi ước ao được nâng niu cô trong lòng bàn tay mình. Cô gái nhỏ
nghe thấy tiếng bước chân, ngưng bặt tiếng khóc, chỉ dùng đôi mắt
ứa lệ yên ắng ngắm nhìn người con trai xa lạ. Kỉ Đình bước đến bên
cô, khom người trước mặt cô mà hỏi, “Em bé, sao em lại
khóc?”.
Cô bé ngần ngừ một hồi rồi đáp, “Tại em sợ trời tối”.
Nước mắt cô không còn tuôn rơi nữa, Kỉ Đình nhìn vào trong đôi mắt
đen láy sâu thăm thẳm ấy, bất chợt thấy thương cảm trong lòng. Trái
tim của người con trai này lần đầu tiên bừng lên mong muốn được bảo
vệ một con người.
“Có anh ở bên cạnh đây, em không phải sợ gì cả.” Cậu mỉm cười nhìn
cô, mạnh dạn thốt ra lời hứa hẹn, thậm chí còn chưa hề nghĩ xem tại
sao mình lại nói như thế.
“Anh nói thật chứ?” Cô bé hỏi với giọng non nớt ngây ngô.
“Ừ, có điều em phải kể cho anh nghe trước đã, sao em lại ở
đây?”
“Nhà em ở trong trường.”
“Thế em tên là gì?”
Cô bé không nói. Kỉ Đình nghĩ bụng, bố mẹ đã dạy cậu không được tùy
tiện nói cho người lạ biết tên mình. Thế nên cậu toét miệng cười,
“Anh cũng ở trong trường, hôm nay vừa mới chuyển đến. Anh tên là Kỉ
Đình.”
Cô bé chần chừ một lúc, rồi nói, “Em… em tên là Cố Chỉ Di”.
......................................................
Bạn đang đoc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
.........................................................
Chương 1 (2): Làm sao em khóc?
Vì Cố Duy Trinh đã sớm giải quyết xong xuôi thủ tục chuyển vào
trường tiểu học trực thuộc Đại học G cho Kỉ Đình, nên ngay buổi
sáng hôm sau, vợ chồng Kỉ Bồi Văn đã chuẩn bị sách vở cặp túi đâu
ra đấy để con trai sẵn sàng đến lớp. Kỉ Đình vừa mới vào lớp sáu,
hai chị em sinh độ nhà họ Cố lên lớp ba, thế nên Kỉ Bồi Văn và Cố
gia đã bàn bạc ổn thỏa, để ba đứa trẻ đi học cùng nhau, cùng canh
chừng để ý đến nhau.
Gần đến nhà chú Cố, từ xa xa Kỉ Đình đã trông thấy cô bé cậu gặp
tối qua. Nghĩ đến chuyện tối qua, cậu vẫn thấy hơi ngượng, cậu đã
thầm hứa với lòng mình sẽ bảo vệ cô bé hệt như một nam tử hán đại
trượng phu nhỏ tuổi, ai ngờ lúc hai người quay trở về cậu mới phát
hiện mình không tài nào phân biệt nổi phương hướng, làm cách gì
cũng không tìm thấy lối về, nói thẳng ra là bị lạc đường, cuối cùng
chính cô bé nhỏ tuổi kia đưa cậu về khu tập thể cán bộ nhân viên
trường. Hiển nhiên là cô bé rành địa thế vùng này hơn cậu rất
nhiều, rẽ trái hoặc phải một hồi, đến lúc cậu mừng rỡ trông thấy
khu tập thể ở trước mặt, thì đã không còn thấy tăm tích cô bé đâu
nữa. Đáng lẽ cậu phải sớm nghĩ đến việc này, người họ Cố đâu có
nhiều nhặn gì, hóa ra cô chính là một trong hai đứa bé của cặp song
sinh nhà chú Cố. Nghĩ đến đây, trong lòng cậu trai nhỏ tuổi bỗng
dấy lên một niềm vui nho nhỏ. Dựa vào mối quan hệ của hai nhà, về
sau cậu sẽ tha hồ được chơi đùa bên cô bé. Cậu âm thầm giấu kín nỗi
phấn khởi, cùng bố bước đến trước mặt chú Cố, ngoan ngoãn chào thật
to, “Cháu chào chú Cố ạ”. Sau đó, cậu hớn hở quay sang nói với cô
bé còn đang cúi đầu chỉnh lại quai đeo cặp sách, “Chỉ Di, anh lại
gặp em rồi”.
Cô nhóc nghe thấy liền ngẩng đầu lên. Tắm mình trong những tia nắng
sớm, ở cô hoàn toàn không thấy đâu vẻ yếu đuối sợ sệt tối qua, đôi
mắt đen lay láy nhìn thẳng vào Kỉ Đình và Kỉ Bồi Văn. Kỉ Đình cảm
thấy hơi ngượng trước ánh nhìn của cô bé, thế nhưng đôi mắt cùng
gương mặt tựa thiên thần ấy, cậu không thể nào nhận lầm được.
Cô bé định mở miệng thì Cố Duy Trinh đã bật cười, “Ơ, Kỉ Đình sao
đã biết Chỉ Di nhà chú nhỉ? Thế nhưng cháu nhận lầm rồi, con bé này
là Chỉ An, Chỉ Di với dì Phàm còn chưa ra… Ấy, Uông Phàm, vừa mới
nhắc đến em xong…”.
Kỉ Đình nhìn về phía sau lưng chú Cố, chỉ thấy dì Uông Phàm dắt một
cô bé đi ra, từ vẻ ngoài đến cách ăn vận chẳng khác một ly với cô
nhóc “Chỉ Di” trước mặt cậu.
Cố Duy Trinh cười, nắm lấy tay con gái, “Chỉ Di, sao con lại biết
anh Kỉ Đình thế? Có phải là tối qua hai đứa đã gặp nhau
không?”.
Chỉ Di khe khẽ gật đầu, rồi mỉm cười, “… Anh Kỉ Đình”.
Đến lúc này, Kỉ Đình mới biết mình đã nhận nhầm người, bỗng đâu
thấy lúng túng. Cố Duy Trinh cười bảo, “Cháu cũng không phải là
người đầu tiên bị nhầm đâu, có điều về sau anh em thân nhau rồi,
chắc chắn không lầm được nữa, hai đứa chúng nó dễ phân biệt
lắm”.
Cô nhóc Chỉ An cuối cùng cũng chỉnh sửa xong cặp sách, dẩu dẩu mỏ
mà rằng, “Đồ ngốc thì chắc chắn không nhận ra được rồi”.
“Cái con bé này, ăn nói kiểu gì thế? Anh Kỉ Đình là con nhà bác Kỉ
đấy, cũng là anh của con, về sau các con đi học rồi về nhà với
nhau, phải nghe lời anh mới được.”
Chỉ An không cãi lại nữa, thế nhưng khuôn mặt chỉ hiện vẻ khinh
khỉnh.
Lại đến lượt Uông Phàm giải vây, bà cười bảo, “Các con đi học đi,
không lại muộn bây giờ”.
Kỉ Đình nhìn Chỉ An và Chỉ Di, không nén nổi hồ hoặc, hóa ra cậu
nhận lầm người thật.
Người ta vẫn nói, chị em hay anh em song sinh, chỉ cần cùng giới
tính, tính tình thường khác nhau một trời một vực. Cố Chỉ Di và Cố
Chỉ An cũng thế, cho dù lúc còn là trẻ sơ sinh đỏ hỏn, hai đứa
thuộc loại người ta ghé mắt nhìn vào đã có cảm giác là từ cùng một
bọc chui ra, nhưng sau khi quen thân một chút thì sẽ không thể nhận
lầm được nữa.
Chỉ Di là chị, Chỉ An là em, nghe nói hai cô nhóc chào đời cách
nhau một tiếng đồng hồ.
Sau khi quen biết với chị em nhà họ Cố, nghĩ lại lần nhận lầm hai
người trong buổi sáng hôm ấy, Kỉ Đình vẫn cảm thấy buồn cười. Bởi
vì Cố Chỉ An tuyệt đối không thể là người náu mình trong một góc
tối khóc lóc được, cô bé chỉ có thể làm người khác phải khóc ròng
mà thôi. Chỉ An cũng học lớp ba như Chỉ Di, vẻ ngoài xinh xắn hệt
như một cô búp bê Tây, nhưng trong đám nhóc cùng trang lứa ở khu
tập thể Đại học G, cô ngàng lại là kẻ xưng hùm xưng bá không cần
phải bàn cãi. Cô bé bạo dạn, nhanh nhẹn, tò mò, hiếu động, khỏe
mạnh, lanh lợi, lại có cái vẻ táo tợn đến con trai cũng không bì
nổi. Trẻ con chơi với nhau vốn khó tránh khỏi chành chọe gây gổ,
nhưng nếu có ai đấy nhỡ dại bắt nạt cô hay cô chị Chỉ Di, bất kể là
trai hay gái, hơn tuổi hay kém tuổi, cô nhất định không đánh cho
đối thủ khốn khổ xin tha thì quyết không bỏ cuộc. Điều đau đầu hơn
là, cô bé có thói xấu thích giành giật đồ của người khác, bất kể là
đồ chơi hay truyện tranh, người ta càng thích cô càng muốn cướp
lấy. Thế nhưng những thứ vất vả nhọc công giằng từ tay người khác,
cô lại chẳng nâng niu gì, vầy vò vài lượt là vứt sang một bên. Cứ
cái kiểu đấy, tự nhiên những tranh cãi xung quanh cô cũng nổi lên
liên miên. Đôi lúc vì tuổi còn nhỏ, người thấp bé, Chỉ An cũng phải
chịu thiệt thòi, thế nhưng từ trước tới nay cô bé chưa từng chịu
nhịn bao giờ, kể cả có bị đẩy dúi dụi xuống đất, bầm dập mình mẩy
hay ròng ròng máu mũi, cô cũng phải bạt mạng bò dậy xông vào đối
phương mà đá, đấm, cấu, cắn. Những đứa trẻ tầm tuổi cô bé, cho dù
là mấy cậu trai hùng hổ, có mấy ai từng gặp cái tính khí ngang
ngạnh bất chấp hết thảy kiểu này, vậy nên trong các cuộc xô xát của
Chỉ An, đa phần vẫn là cô nàng giành chiến thắng. Tiếng tăm của cô
bé dần dà lan rộng, trẻ con ở khu Đại học G này đều nhất loạt phục
tùng cô, thường thì cứ sau giờ tan học, cô nàng lại dẫn đầu mười
mấy đứa trẻ con lớn bé lố nhố “sục sạo” khắp nơi mọi chốn trong
khuôn viên trường, quậy phá nghịch ngợm không để đâu cho hết.
Chương 1 (3): Làm sao em khóc?
Kỉ Đình lúc mới chuyển đến cũng thường nghe mọi người nhắc đến
những “thành tích” chói lọi của Chỉ An, nhưng cũng chẳng tin lắm.
Tuy cậu biết Chỉ An không phải một đứa trẻ ngoan ngoãn, thế nhưng
món châu báu lung linh trông bề ngoài nhỏ nhắn yếu mềm hệt như Chỉ
Di này làm sao có thể là “ma vương cái thế” trời không sợ, đất
không e như lời người lớn vẫn nói được. Cho đến một lần, chính mắt
cậu trông thấy cô bé cưỡi lên người một thằng con trai hơn cô cả
một cái đầu, vừa đánh vừa chửi, cậu mới đành mắt chữ O mồm chữ A mà
tin rằng lời đồn ấy không phải là hoang đường. Điều khiến Kỉ Đình
thắc mắc là lần ấy cô nàng “dạy dỗ” thắng nhóc kia chỉ vì thằng
nhóc ấy ăn trộm mấy con cá vàng của Chỉ Di. Nhưng ngay sau khi
giành lại được mấy con cá rồi, cô bé lại xé toạc túi nylon đựng cá,
giương mắt nhìn con cá vàng tuyệt vọng giãy giụa trên mặt đất cho
đến lúc chết.
Vì cái tính quậy phá của Chỉ An, giáo viên cùng phụ huynh những đứa
trẻ khác ở trường không hiếm bận đến tận nhà họ Cố mách tội, vợ
chồng Cố Duy Trinh đau đầu nhức óc vô cùng, dỗ dành yêu thương cũng
vậy, mắng mỏ nghiêm khắc cũng thế, bao nhiêu lần uốn nắn cứng mềm,
cô nhóc Cố Chỉ An vẫn không sửa đổi. Ban đầu họ vẫn ngỡ cô bé cướp
đồ của người khác chỉ vì ham hố dăm thứ mới mẻ nhất thời, nên cứ
giao hẹn với cô, nếu muốn gì thì cứ nói với bố mẹ, chỉ cần là thứ
mà gia đình có thể chấp nhận thì đều mua cho cô được, nhưng những
thứ được dâng đến tận tay thế này cô bé hoàn toàn chẳng thèm ngó
ngàng tới. Có lúc, Cố Duy Trinh, trông thấy cô nhóc làm việc gì càn
quấy, mắng mỏ mấy câu, cô còn gân cổ lên cãi với vẻ coi trời bằng
vung. Ông bố ba máu sáu cơn, mấy lượt định phá bỏ cái giao hẹn “dạy
dỗ con cái không dùng roi vọt” giữa hai vợ chồng, nhưng lần nào
Uông Phàm cũng níu chặt lấy chồng, để ông bình tĩnh lại. Vợ chồng
đồng tâm, ông làm sao không hiểu những gì Uông Phàm chẳng nói ra
lời, thế nên mắng mỏ xong xuôi rồi, lúc nào ông cũng chỉ một mình
buông tiếng thở dài, cuốn cờ dẹp trống, mà đứa con gái nhỏ vẫn cứ
tự tung tự tác như xưa. Lúc bấy giờ trong lòng hai người họ thường
vẫn không nén nổi nghĩ rằng: Cũng may còn có Chỉ Di.
Đúng thế, Chỉ Di là món bảo bối của hai vợ chồng họ, không ai có
thể không thương yêu một đứa bé như vậy. Cô bé bình thường chẳng
mấy nói năng, cũng không biết nói ra những câu làm người ta vui
lòng, cái đáng yêu đáng mến của cô là ở chỗ, lúc cha mẹ mỏi mệt
nhất biết rót mời cốc nước, lúc cha mẹ tức giận nhất biết nắm lấy
tay họ. Nhìn vào đôi mắt to tròn biết nói của cô bé, vợ chồng Cố
Duy Trinh cảm thấy tất bực dọc đều tiêu tan hết. Cố Duy Trinh vẫn
thường tâm sự với Uông Phàm rằng, hai đứa con gái từ nhỏ lớn lên
cùng nhau, cớ sao lại khác nhau gớm ghê làm vậy? Thế nhưng điều
khiến vợ chồng họ lo lắng chính là tính cách hướng nội của Chỉ Di,
cô bé không hoạt bát hiếu động như những đứa trẻ cùng trang lứa,
tối ngày chỉ thích thui thủi một mình, thú vui duy nhất là nuôi cá.
Đối với bể cá vàng tự tay chăm chút, cô bé nâng niu như vật báu,
phần lớn thời gian ngoài giờ học đều đổ hết vào đó. Có lúc đến bố
mẹ cô bé cũng băn khoăn tự hỏi, mấy con cá vàng chỉ biết bơi qua
bơi lại trong nước, không biết nói cũng chẳng biết làm trò mua vui
cho người ta, không hiểu có ma lực gì mà có thể thu hút một đứa nhỏ
đến thế. Đôi khi hai vợ chồng họ cũng thử gặng hỏi con, thế nhưng
bản thân Chỉ Di cũng không trả lời nổi, chỉ bảo là thích thì cứ
thích vậy thôi. Vì con gái cưng có sở thích này, vợ chồng Cố Duy
Trinh và Uông Phàm cũng vui lòng mua cá mới cho con liên tục, ngoài
ra còn mua cả những cuốn sách hướng dẫn nuôi cá tại nhà nữa. Dần
dần, Cố Chỉ Di nghiễm nhiên trở thành tay nuôi cá nghiệp dư nhỏ
tuổi, ấn tượng đầu tiên của khách khứa khi lần đầu tiên đặt chân
vào nhà họ Cố chính là những bể cá được bày đặt khắp nơi này.
Ngoan ngoãn hẳn nhiên là một điều tốt, thế nhưng một đứa bé gái
đang tuổi chạy nhảy hiếu động mà lại hướng nội thế này thì không ổn
cho lắm. Vợ chồng Cố Duy Trinh vẫn thường khuyến khích Chỉ Di chịu
khó ra ngoài chơi với các bạn, nên đôi lúc Chỉ Di cũng theo chân
Chỉ An chạy nhảy khắp trường. Khổ nỗi cô bé có dáng vẻ xinh xắn,
tính cách lại quá hiền lành, nên hay bị mấy đứa con trai nghịch
ngợm chọc ghẹo. Cũng có đứa vì từng nếm mùi khổ sở dưới tay Chỉ An
nên lập tức lôi Chỉ Di ra làm bia trút giận. Thế nên cứ khi nào Chỉ
An không có ở bên, Chỉ Di rất dễ biến thành đối tượng bắt nạt của
lũ trẻ. Cô bé có nếm đòn thì cũng chỉ giấu kín trong lòng không dám
hó hé, vì nếu Chỉ An phát hiện ra, thế nào cũng có một trận đánh
nhau to.
Kể cũng lạ, hai đứa trẻ con có tính cách như mặt trăng, mặt trời,
vậy mà từ nhỏ đã thân thiết đặc biệt. Chỉ có lúc ở bên Chỉ An, Chỉ
Di mới có vô khối chuyện để kể mãi không hết, có thứ gì hay đẹp
cũng muốn nhường lại cho Chỉ An. Lần nào Chỉ An làm bố mẹ nổi trận
lôi đình, Chỉ Di cũng đứng ra che chở cho em. Chỉ An tuy không nói
ra, cũng không thích dắt Chỉ Di đi chơi cùng, càng chẳng ưa mấy con
cá vàng của chị gái, thế nhưng nếu trông thấy ai bắt nạt Chỉ Di, cô
bé tuyệt đối không buông tha. Người ngoài nhìn vào đều nói, điều
này cũng là tự nhiên thôi, còn ai thân thiệt hơn hai chị em sinh
đôi được cơ chứ, vợ chồng Cố Duy Trinh nghe thấy, cũng chỉ đành nở
nụ cười méo xệch. Có điều tình cảm giữa hai chị em Chỉ Di, Chỉ An
khăng khít gắn bó như thế cũng là việc đáng an ủi với họ.