hương 38: Chị em
Share on facebook Share on twitter Share on email Share on print
More Sharing Services 0
Bí mật giấu kín mười mấy năm trời, cuối cùng cũng được làm sáng tỏ,
lẽ ra An An phải vui. Nhưng sau đó An An lại không biết nên đối
diện với chị gái thế nào.
Khi anh trai biết Hồ Khả bị oan, biết tội lỗi của Mai Mai mười lăm
năm trước, anh đã xa lánh Mai Mai. An An không biết anh trai nghĩ
thế nào, nhưng cô không thể nào vui lại được.
Trước đây buồn tủi thân một mình, trong đau khổ, An An chỉ tượng
tưởng đến khi mọi người biết chuyện thì sẽ ra sao, chị sẽ bị báo
ứng thế nào. Nhưng dẫu sao vẫn chỉ là ý nghĩ. Lúc tĩnh tâm, lại
không đành lòng nhìn chị gái đáng thương bị trừng phạt.
Hôm đó, anh tức giận, gào thét trong bệnh viện. Anh mắng chị. Anh
yêu quý chị là thế, vậy mà sau khi biết sự thật lại phẫn nộ chửi
bới chị, An An càng thấy tủi thân. Mới một chút anh cũng không kìm
chế được, còn mình đã nhẫn nhịn mười mấy năm trời. Cho nên mỗi khi
ngồi một mình lại khóc, khi được mẹ và anh quan tâm lại tủi thân,
càng không thể giữ cho nước mắt khỏi rơi.
Khi An An khóc trước mắt mọi người, cô thầm trách mình yếu đuối,
nhưng rốt cuộc An An cũng chỉ là một cô gái bình thường.
Sau đó, cũng giống anh trai, cô muốn tạm lánh một thời gian. Thực
tình, An An không quá ghét chị, chỉ cảm thấy khó xử, nhìn nhau thấy
bẽ bàng, bèn dứt khoát chuyển vào nội trú.
Nhà chỉ còn mình Mai Mai và mẹ. Mẹ vẫn lầm lụi làm việc nhà, vẫn
gượng nhẹ, nâng niu chị. Cả con Sbin cũng đi tìm bạn tình.
Mẹ vẫn chăm sóc Mai Mai không dám mắng một câu, nhưng khi có mặt cả
ba anh em, bà thường tỏ ra thận trọng.
Nghỉ đông, An An không về nhà.
Vẫn ngôi nhà cũ, có người nấu ăn, giặt giũ cho cả ba anh em, có bàn
tay mẹ chăm lo mọi việc nhưng gia đình đã không còn là gia đình cũ
nữa, không khí tẻ nhạt, gượng gạo, không còn tình ruột thịt tự
nhiên đơn thuần nữa. Mỗi khi An An thấy Mai Mai nhìn anh trai với
ánh mắt tĩnh lặng sâu thẳm như đáy hồ, u uất tuyệt vọng, cô không
chịu nổi. Suốt cả mùa đông chị ngồi một mình trên đi văng, cô đơn,
lặng lẽ đan áo. Đến khi chiếc áo thành hình mới nhận ra là kiểu
dáng của đàn ông. An An thường thấy mẹ trốn xuống bếp, vừa dọn dẹp
vừa lén lau nước mắt.
An An cho rằng tình trạng buồn tẻ, trớ trêu của gia đình như thế
này cũng là lỗi của cô. Mặc cảm có lỗi với chị, không còn mặt mũi
nào nhìn chị, cô dứt khoát ở lỳ nhà người yêu Liêu Văn Đạo, tâm sự
chuyện gia đình với anh. Anh an ủi cô “Đừng tự trách bản thân như
thế, chị ấy tự làm tự chịu.”
Liêu Văn Đạo nói Mai Mai sẽ bị báo ứng, An An nghe vậy, lại thấy
khổ tâm, máu chảy ruột mềm, người ngoài làm sao hiểu nổi.
Dạo này, Liêu Văn Đạo khá bận, buổi tối đi làm, ban ngày tham dự
lớp tốc ký, học vi tính. Hai người đã qua thời kỳ bốc lửa ban đầu,
sống yên ả giống như đôi vợ chồng trải qua nhiều thăng trầm. An An
không còn thức suốt đêm chờ Liêu nữa. Liêu cũng không còn thích bữa
sáng do An An làm nữa.
Khi Liêu và Chàng Béo đi làm, An An rỗi rãi, lên mạng chơi game.
Đang chơi, thấy tín hiệu QQ hiển thị, có người đã nhận ra mình,
nhảy vào nói chuyện. “Vậy là đã tìm được em, Dương An, dạo này thế
nào?” Đối phương gọi đúng tên cô.
An An kinh ngạc hỏi là ai.
“Anh hỏi thăm rất nhiều mới biết được số QQ của em! Anh là Lý
Khoa!”
Lý Khoa? An An thấy ngờ ngợ, nghĩ một lát mới nhớ ra đó là mối tình
đầu của cô, anh chàng có dáng ngang tàng, hút thuốc như đốt lò, một
thời rất yêu bóng đá, có cô bạn gái mặc váy xanh dữ tợn từng đâm An
An một nhát dao.
Hận cũ An An không để bụng, gặp lại vẫn thấy vui.
“À, anh đấy hả, tôi cũng được. Còn anh?”
“Anh ư? Cũng vậy vậy thôi, vẫn theo dõi tình hình của em, quan tâm
đến em, nhưng em thì dường như đã quên gã trai bất hạnh này rồi,
không đúng sao? Anh đang nghĩ nên giải thích thế nào với bạn vè về
quan hệ trước đây của chúng ta: Bạn học hay người tình?”
An An cau mày, không thích kiểu vòng vo như vậy, cô nhắc anh ta:
“Trước đây anh không như vậy.”
“Có vẻ em rất hiểu anh, vậy em nói xem trước đây anh thế nào, là
người tốt phải không? Ha ha!”
Không biết vì sao tiếng cười nghe rất thê thảm.
“Bây giờ anh sống thế nào?” An An hỏi lại lần nữa.
“Không tốt, cũng không tồi. Bây giờ anh cũng đang ở Trùng Khánh.
Biết cùng ở một thành phố với em, anh rất vui.”
“Anh đến Trùng Khánh để tìm tôi?”
“Ha ha, chỉ là ngẫu nhiên gặp may, nghe nói em ở Trùng Khánh, vậy
là tìm QQ của em.”
Hai người bắt đầu tán gẫu, Lý Khoa nói đùa với cô, không nồng nhiệt
cũng không lạnh nhạt, rằng cô có thể giới thiệu cho anh ta vài cô
gái đẹp không.
“Mình anh cần đến mấy cô sao?”
“Ha ha, đương nhiên không phải cho một mình anh!”
An An nghĩ Lý Khoa thay đổi quá nhiều, không còn là gã trai trẻ yêu
bóng đá, hình dung con gái như hoa bồ công anh nữa. Tán thêm vài
câu, Lý Khoa có việc, thoát ra.
Sau đó, An An quên ngay chuyện đó, cả khi Liêu về cô cũng không
nhắc đến chuyện gặp Lý Khoa trên mạng.
Những ngày tháng đi đi lại lại giữa ký túc xá và nhà thuê của Liêu
Văn Đạo yên ả trôi qua. Chỉ cần không về nhà! Chỉ cần không gặp Mai
Mai!
Vui nhất là lúc buôn điện thoại với anh trai, chế nhạo thói đa cảm
của anh, chưa tốt nghiệp đã lo nhớ trường. Đôi khi anh cũng tâm sự
nỗi nhớ Hồ Khả. Anh và Hồ Khả không đáng phải chia tay, thâm tâm An
An vẫn thích Hồ Khả, chị ấy thẳng thắn, đáng yêu.
An An không muốn về nhà, ở nhà rất bức bối, nhưng không muốn không
có nghĩa là không về. Vào năm học mới được hai tháng, cô chỉ về nhà
một lần, bất đắc dĩ vì phải lấy thêm đồ.
Bước vào nhà, nghĩ lại lần về trước, đúng lúc thấy mẹ đi chợ. Mai
Mai ngồi một mình ngoài ban công vẽ tranh, dáng lầm lụi, bỗng thấy
chị cô đơn đến nao lòng. Không nén được, cô thốt lên: “Chị, em đã
về”, nhưng Mai Mai không đáp, chỉ ngước nhìn, ánh mắt xao động. An
An im bặt không biết nói gì.
Cô không thích nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp mà sầu muộn như vậy, một
thiếu nữ kiều diễm đang độ tuổi thanh xuân rực rỡ lại trầm mặc,
thâm u như một bức tranh cổ, giống như Giả phủ trong Hồng lâu mộng,
đã qua mọi thăng trầm, yên ả, nhẫn nại thách đố.
An An lẳng lặng vào nhà - cảm giác vào nhà của mình mà như kẻ trộm.
Mẹ đang ngồi xem ti vi một mình. Mẹ nói chị đi mua đồ. An An thở
phào, vội tìm mấy bộ quần áo mùa xuân, định trở lại trường
ngay.
Mẹ nói: “Ăn cơm rồi hãy đi, chị con chắc cũng sắp về.” An An từ
chối, muốn chuồn cho nhanh.
Xuống lầu, gặp ánh nắng mặt trời giữa trưa ấm áp, cảm thấy dễ
chịu.
Phía trước có tiếng ồn ào, một đám đông đang tụ tập ở góc phố.
Chuyện thường thôi! Người Trùng Khánh ưa chuyện tầm phào, động thấy
ở đâu có gì ồn ào là tụ lại như đàn kiến. Chẳng có gì đáng xem
cả.
An An hấp tấp len vào đám đông, bởi vì cô thoáng nhìn thấy chiếc
giày màu hồng rơi gần đó là giày của chị. Lúc ấy, cô quên hẳn mọi
nỗi oán hận trong lòng.
“Lui ra! Lui ra!” An An vừa gạt đám người, chưa len được vào trong
đã nghe thấy tiếng đàn ông: “Dương An, có đi theo chúng tao
không?”
Khó khăn lắm mới chen được vào trong, cảnh tượng trước mắt thật bất
ngờ: Mai Mai đầu tóc xổ tung, một chiếc giày tuột khỏi chân, co ro
góc tường, trong tay ôm chặt thứ gi đó, xung quanh toàn những gã
lạ, mặt mày hung dữ; xem ra họ đang gây sự với chị.
“Đồ lưu manh! Tại sao chúng mày bắt nạt chị tao?” An An tức điên
xông lên, bước đến gần chị: “Chị đừng sợ, có em đây…” Cô vỗ nhẹ vào
vai Mai Mai, chợt nhớ lời hứa với mẹ từ thuở nhỏ, “ra đường phải
bảo vệ chị”. Lúc này, cô đã hiểu lời mẹ, chị gái luôn cần bảo
vệ!
“Khốn kiếp!” An An đứng lên: “Đứa nào bắt nạt chị tao?” An An bắt
chước giọng Trùng Khánh quát to, mặt vênh lên, chứng tỏ mình không
dễ bị bắt nạt.
Mấy gã thoạt đầu hơi sững người, nghĩ ở đâu ra con bé giống hệt thế
này, sau thấy vẻ ngang ngạnh của cô, chúng phì cười.
Chương 39: Người thân
Share on facebook Share on twitter Share on email Share on print
More Sharing Services 0
An An gọi điện cho tôi nói Mai Mai bị thương. Tôi không kịp nghĩ gì
lao ra khỏi trường, mặc cho người tài xế tò mò hỏi có việc gì mà
vội thế cũng không buồn trả lời.
Bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói của An An, “Chị sắp chết, chị mất
rất nhiều máu!” và tiếng khóc nức nở của nó.
Tay tôi vẫn cầm bức thư của Mai Mai. Tôi không dám gọi đó là thư
tình. Bức thư, nó làm tôi cảm động, làm rung sợi dây ở tận đáy tâm
hồn, chạm vào chỗ mềm yếu, nhạy cảm nhất khiến tôi đau đớn.
Cô em gái câm tội nghiệp mà tôi yêu quý, nó có thể mỉm cười một
cách thanh thản trước mọi biến cố, vẫn lặng lẽ bóc trứng cho tôi
mỗi buổi sáng, ai ngờ dưới bề ngoài yên ả như vậy lại là con tim
dậy sóng, những con sóng ngầm lặng lẽ, trào lên từ một mạch nguồn
sâu thẳm, lạnh lẽo.
Nó đã làm nhiều việc sai trái. Nó nói nó yêu tôi. Tôi không dám
tưởng tượng, khi viết bức thư này, Mai Mai đã đau đớn thế nào, khi
gửi thư đi, nó đã can đảm thế nào. Trong thư nó thừa nhận nó là
người xấu xa, mà kẻ khiến nó xấu xa chính là tôi. Vì yêu tôi nó đã
làm tất cả, kể cả những chuyện độc ác, nhẫn tâm. Giờ cô em gái khốn
khổ của tôi sắp chết. Có thể nó phải giã từ cõi đời với trái tim rỉ
máu, cũng như nó đã mang trong người trái tim rỉ máu suốt quãng đời
hơn hai mươi năm qua. Trong hơn hai mươi năm ngắn ngủi, nó đã có
được mấy ngày hạnh phúc? Ý nghĩ có thể tôi sẽ vĩnh viễn mất nó
khiến tôi phát điên.
“Bệnh viện Tây Nam, nhanh lên!” Đó là câu duy nhất của tôi từ khi
nhận cú điện thoại định mệnh của An An. Tôi ngồi rũ trên ghế, cau
mày, suy nghĩ rất nhiều nhưng đầu óc lại trống rỗng. Tôi cầu mong
An An đã nói quá, hy vọng vết thương của Mai Mai không nghiêm trọng
đến thế.
Bức thư của Mai Mai vẫn trong tay. Nhất định nó phải trải qua nhiều
giằng co dữ dội mới viết ra bức thư đó. Thừa nhận mọi tội lỗi của
mình, kể cả tội loạn luân, chắc nó đau đớn lắm; nó còn đau đớn hơn
vì không biết thái độ của tôi thế nào khi biết chân tướng sự việc.
Theo như nó nói thì nó yêu tôi; thông thường đối với một người đang
yêu, không gì khủng khiếp hơn là thói xấu của mình bị phơi bày
trước mặt người yêu. Vậy mà Mai Mai đã tự nói ra tất cả, nó đã tự
cứa vào trái tim mình. Trong thư Mai Mai viết: “em sẽ ra đi”. Ra
đi? Nghĩa là gì? Tạm thời hay vĩnh viễn? Nghĩ đến đó, người tôi
lạnh toát. “Nếu Mai Mai có mệnh hệ gì?”, tôi nhìn khuôn mặt mình
trong ô kính, một khuôn mặt xa lạ, hai mắt trũng sâu, tôi không
nghĩ đến cái từ “nếu” nghẹt thở đó. Vào đến bệnh viện, nhìn thấy
Mai Mai lúc sắp được đưa vào phòng phẫu thuật, tôi hiểu mọi hy vọng
của tôi là hão huyền. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy nhiều máu thế. Mai
Mai nằm trên băng ca, mảnh mai như một đứa trẻ, mặt tái nhợt.
Không thấy mẹ, An An nói mẹ bị ngất, đang cấp cứu. An An lao đến ôm
lấy tôi, mắt sưng húp. “Anh, làm thế nào bây giờ, chị…” An An gào
khóc, nhưng không ai nhắc nhở không được làm ồn trong bệnh viện vì
nhân viên phòng cấp cứu đang bận rộn chuẩn bị cho ca mổ.
“Tránh ra!” Các y tá đẩy chiếc băng ca vào phòng mổ.
“Chị, em là An An! Chị ơi! Chị phải cố lên!” An An oà khóc, đuổi
theo Mai Mai bất tỉnh trên băng ca. Mai Mai mắt nhắm nghiền, thở
bình dưỡng khí, máu trên người đã thấm đỏ tấm ga.
“Mai Mai!” Tôi nhìn Mai Mai đang được truyền máu, thở bình dưỡng
khí, vẻ căng thẳng của bác sỹ, bầu không khí nghiêm trọng xung
quanh, đột nhiên thấy sợ hãi. Một ý nghĩ loé lên trong đầu: Đây có
phải lần cuối cùng gặp Mai Mai?
“Mai Mai!” Tôi chạy theo gọi.
Kỳ tích đã xuất hiện. Mai Mai mở mắt! Yếu ớt nhìn tôi, dường như
muốn nói điều gì.
“Mai Mai, em phải cố lên! Mai Mai, em nhất định sẽ qua khỏi!” Tôi
chạy lại, nắm tay động viên nó, tôi không thể hình dung chúng tôi
sẽ mất Mai Mai.
“Chị! Chị ơi!” An An gào thét khản giọng. “Em biết em sai rồi, em
sẽ không trách chị nữa, sao chị lại đỡ nhát dao đó? Chị ơi, chị của
em, chị phải khoẻ lại…chỉ cần chị khoẻ lại…”
Tôi không dám nhìn bình dưỡng khí, nó gần như che hết mặt Mai Mai!
Tôi thấy cảnh tượng giống như trong phim, một khi mang cái đó…thì…
“Bác sỹ, bác sỹ, xin hãy cứu chị cháu, nhất định phải cứu chị
cháu.” An An đột nhiên quỳ xuống.
Bác sỹ chắc đã quá quen cảnh tượng đó, lẳng lặng né sang bên, tiếp
tục đẩy băng ca.
“Hãy cứu em tôi!” Tôi chạy theo, lắp bắp như một cái máy.
“Mai Mai!” Tôi lại lao về phía em gái. “Em của anh, em còn rất trẻ,
nhất định em phải sống!”
Mai Mai lại mở mắt nhìn tôi, nặng nề giơ tay phải lên, tôi nắm lấy
bàn tay đó một cách bản năng, bàn tay lạnh giá! Nó cau mày nhăn
nhó. Tôi tưởng làm nó đau, vội buông ra, ngoài gọi tên nó, tôi
không biêt làm gì.
Khi tôi buông tay, Mai Mai vội nắm tay tôi đặt lên ngực mình.
“Anh, nhất định chị có điều muốn nói.” An An nói.
Tôi bừng tỉnh, hỏi: “Mai Mai, em định nói gì?”
Đầu tiên nó chỉ vào người nó, rồi dùng ngón tay vuốt ve ngón tay
cái, lại chỉ vào tôi, mắt nhằm nghiền yếu ớt, nhìn trân trân vào
phòng phẫu thuật, lát nữa tôi và An An sẽ bị giữ lại bên
ngoài.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, Mai Mai dùng tay ra hiệu nói: “Em
yêu anh!”
Tôi đứng sững ngoài cửa phòng phẫu thuật, mắt nhìn cánh cửa khép
chặt, trong đầu vẫn nghĩ tới hình ảnh vừa rồi của Mai Mai.
Em gái tôi nói: “Em yêu anh”. Khi tôi bừng tỉnh đã thấy nước mắt
trào ra tự lúc nào.
An An nắm tay tôi, nói: “Nhất định chị sẽ khỏe lại.”
“Ừ!” Tôi quả không còn sức để suy nghĩ, đầu óc rối bời, thấy An An
tin tưởng, lòng tôi càng se lại. Mai Mai mất nhiều máu như vậy,
tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
“Đúng, Mai Mai không thể chết. Em chắc chắn như vậy!” An An khẳng
định như đinh đóng cột. “Vừa rồi, trước khi vào phòng chị còn nắm
tay em!”
“Như thế có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là chị bảo thiên thần sẽ không chết!” An An nói.
Tôi ngưỡng mộ sự thơ ngây của nó.
Tôi không nói nữa, thầm nghĩ nếu có thể làm gì để cứu Mai Mai tôi
sẽ làm. Tay tôi vô tình chạm vào túi quần, bức thư của Mai Mai vẫn
trong đó - bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể làm, kể cả chấp nhận
tình yêu tội lỗi của nó.
Nếu yêu một người là yêu đến đau đớn cả thể xác, thì không biết Mai
Mai hằng ngày đã phải sống trong nỗi đau thế nào? Tôi nghĩ tới lời
em gái, do tên người nó yêu nghĩa là mặt trời nên nó đã vẽ và treo
khắp phòng những bức tranh mặt trời. Nêu theo đuổi tình yêu cũng
giống như theo đuổi mặt trời, phải chăng Mai Mai đã bị mặt trời
thiêu đốt, toàn thân đầy thương tích?
Mẹ đã quay trở lại. Câu đầu tiên khi mẹ nhìn thấy chúng tôi là hỏi
tình hình của Mai Mai. Mỗi khi có một bóng áo trắng từ phòng phẫu
thuật đi ra, chúng tôi lại lao đến hỏi: “Bác sỹ, tình hình thế
nào?”
Người mặc áo trắng đi ra không nói, rồi vội vàng trở lại với một
cái giá treo đầy những bình máu.
Lại có người ra, chúng tôi lại lao đến, lại im lặng, lại thất vọng,
lại thấy thêm máu. Cô em gái trắng như tuyết của tôi sao cần nhiều
máu vậy? Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ, năm ngoái khi đi bơi nó trắng thế,
trắng loá cả mắt với nụ cười mơ hồ trên môi. Tôi trở lại ghế ngồi
đợi, An An thì không, nó đi đi lại lại như một con thú bị thương,
đứng ngồi không yên. Mẹ vẫn nức nở. Tôi không khóc được, nước mắt
của tôi đã cạn.
Mẹ bỗng gục vào lưng tôi oà khóc như một đứa trẻ: “Con gái đáng
thương của tôi, liệu nó có bỏ chúng ta không?...” Không ai có thể
trả lời được, ai cũng đoán, cũng nghĩ, nhưng không dám nói
ra.
Bật ra câu đó, tôi biết, mẹ đã không gắng gượng được nữa.
Mắt mẹ sưng húp không mở ra được, nhưng dòng nước mắt đục mờ vẫn
tràn ra. Tôi không dám nghĩ, nếu Mai Mai có chuyện gì… người đáng
thương nhất là mẹ.
“Mẹ nói gì thế! Chị là thiên sứ, cha chị là Thượng đế! Làm sao
Thượng đế dễ dàng để cho con gái ra đi như vậy! Mẹ yên tâm
đi!”
An An chạy lại, vừa khóc vừa lắc lắc đôi vai rũ xuống của mẹ.
“Nhưng Thượng đế liệu có ghen tỵ với chúng ta, muốn đưa con gái
về?”
“Không đâu! Thượng đế dù có uy quyền bao nhiêu cũng không thể tuỳ
tiện! Mẹ yên tâm!” Tôi cố mỉm cười an ủi mẹ: “Đây là bệnh viện cao
cấp nhất thành phố, số chúng ta rất may mắn, gặp được bác sỹ giỏi
nhất phẫu thuật cho, chắc sẽ không có vấn đề gì.”
Nghe vậy mẹ có vẻ yên lòng, dựa vào lưng tôi, có lẽ mệt quá nên đã
thiếp đi. Mai Mai đã ở trong phòng phẫu thuật bốn tiếng. Từ khoé
mắt mẹ, nước mắt vẫn rỉ ra, như không bao giờ cạn.
"Mình là mặt trời, chị là mặt trăng, một bầu trời không thể cùng
lúc có cả mặt trăng lẫn mặt trời, hai thiên thể thần linh"
ANH TRAI EM GÁI - Tào Đình
Nếu nói rằng: “Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải
do hai người dệt từng sợi một mới tạo nên hạnh phúc” thì yêu đơn
phương, hỏi có phải tình yêu?
Yêu đơn phương đã khổ. Yêu chính anh trai của mình lại càng khổ hơn
nữa. Mai Mai yêu anh trai Dương Dương, một tình yêu tội lỗi nhưng
không bệnh hoạn, tội lỗi mà vẫn đáng thương.
Bởi, Mai Mai là cô gái câm. Trong thế giới “hư ảo, lặng lẽ, không
người”, trống rỗng và cô độc của cô, duy nhất chỉ có người anh trai
ngự trị. Yêu anh và muốn độc chiếm người anh, Mai Mai đã tự tước đi
niềm vui hồn hậu của tuổi thơ, đẩy mình vào vòng xoáy của những mâu
thuẩn giằng xé giữa hờn ghen ích kỷ và tình yêu thương. “Chị em
sinh đôi, chị em như hoa, tương thân tương ái không rời xa”. Vậy mà
Mai Mai đã ghen với từng tiếng gọi “anh” nũng nịu, ngộ nghĩnh của
An An, Người em gái sinh đôi láu lỉnh, thông minh, hoạt bát, dễ
thương.
Có lần, An An bị ngã - một vết sẹo dài theo cô suốt cuộc đời, nhức
nhối trong tim một nỗi đau không nói nên lời. Cô tinh nghịch, bất
cần. Cô sống đơn giản và bồng bộ. Có ai hình dung cô thế nào trong
những khoảnh khắc mơ màng đứng bên cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn xa
xăm, khao khát về một “ngọn đèn” cho riêng mình?......
Phần một:
Những mùa hè của thời thơ ấu, không khí tràn ngập mùi hương cỏ dại
và mùi bánh pizza làm cho cái nắng gắt như nhạt đi và mong manh
hơn. Chúng tôi học làm người lớn, cố tỏ ra tư lự với nụ cười buồn
rầu thường trực.
Khế ước
Một buổi sớm mùa xuân, Hà Tặc, gã trai cùng lớp với tôi, sửng sốt
khi nhìn thấy Mai Mai lần đầu tiên. Không kìm được, gã reo lên đầy
kinh ngạc:
“Trời, đẹp quá!”
“Chị là người ở đâu thế, trông chị rất đặc biệt!”
“Chị học trường nào?”
“Chị tên gì?”
“Sao khinh người thế?”
Gã hỏi liền một thôi một hồi; lần đầu tiên cảm thấy lăn tăn về sức
hấp dẫn của mình đối với người khác giới.
Mai Mai nhìn Hà Tặc, lại nhìn tôi, nụ cười hồn hậu, vẻ bình thản,
êm đềm như mặt nước mùa thu.
Mai mai mặc sơ mi trắng, bên trong là áo bó và váy đều màu hồng.
Nắng xuân đã về nhưng không khí vẫn còn phảng phất hơi lạnh. Trông
em tao nhã, tràn trề sức sống, ánh mắt như cười, như giễu cợt sự
vụng về, bất cẩn của người đối diện.
Mai Mai đem bút và màu ra ban công ngồi vẽ.
“Ông bạn, ích kỷ thật đấy, có cô bạn đẹp như vậy mà không sớm giới
thiệu với anh em!?” Hà Tặc lại quay đầu về phía tôi, đùa đùa thật
thật; đột nhiên nét mặt thoáng băn khoăn, gã lẩm bẩm: “Ồ, mà tại
sao nàng lại không thèm để ý đến tớ nhỉ, “Trái tim không ngủ yên”
của tớ bị tổn thương mất.”
“Mai Mai không phải là bạn gái của tớ.” Tôi nói, thâm tâm cũng thấy
hối tiếc. “Vả lại, Mai Mai không biết nói, làm sao trả lời
cậu.”
Hà Tặc chưa kịp phản ứng, đúng lúc đó cánh cửa bật mở, một cô bé
đầu quấn khăn màu da cam tươi rói đường đột xông vào: “Em về rồi
đây! Hôm nay chúng ta ăn món nem công hay chả phượng?”
Hà Tặc nhìn người con gái nhanh nhảu, nhí nhảnh như một con chim từ
trên trời rơi xuống, lại nhìn cô gái đang miệt mài vẽ tranh ngoài
ban công. Không thể tin được. Cô ấy, cô ấy… họ là…?”
Tôi mỉm cười, giải đáp thắc mắc của cậu ta. “Rất đơn giản. Họ là
chị em sinh đôi.”
---------------------------------------------------------
An An cũng mệt, ngồi dựa vào tôi, nhắm mắt. Tôi nhìn nó, nhớ lại
cách đây không lâu nó còn khóc lóc tranh giành tình cảm, ấm ức vì
bị chị gái bắt nạt, giờ đây nó còn nhớ “mối hận” đó không?
Tôi bỗng ý thức được tầm quan trọng của mình. Mẹ và em đều là phụ
nữ, khi xảy ra chuyện, hộ luống cuống không biết xử trí ra sao, họ
quen dựa vào đàn ông rồi. Nhìn mẹ và em gái bên cạnh, tôi nhận ra
mình đã không còn là trẻ con nữa.
Nhưng những điều tôi nói ban nãy, chỉ là để an ủi mẹ. Ai cũng biết
bệnh viện càng cao cấp, số lượng tử vong càng nhiều, bước chân lên
Thiên đường càng gần.
Tôi nhắm mắt thầm cầu nguyện.
“Ai là người nhà của Dương Mai?”
Cả ba chúng tôi đều đứng dậy. “Tôi”, hai người phụ nữ lao về phía
bác sỹ.
“Bác sỹ, tôi là anh trai bệnh nhân, xin hỏi em tôi đã thoát khỏi
nguy hiểm chưa?”
“Bệnh nhân mất quá nhiều máu, nhóm máu lại đặc biệt, chúng tôi
không có đủ, máu ở các bệnh viện khác đưa đến không kịp!” Ông bác
sỹ nói một lèo, tôi toát mồ hôi.
“Tôi là em gái, chúng tôi là chị em sinh đôi!” An An chen vào. “Bác
sỹ, máu của tôi nhất định phù hợp! Hãy lấy máu của tôi!”
“Nhưng tôi cần lượng lớn, cô gầy như vậy, nhiều nhất chỉ có thể lấy
500 cc.”
“Không, nhất định phải lấy của tôi, chính vì tôi mà chị bị
thương.”
“Bác sỹ, tôi là anh trai, có thể lấy máu của tôi.” Tôi cũng chen
vào.
“Được, đi theo tôi!”
Mỗi người lấy 500 cc, tôi còn gắng gượng được, nhưng An An bị
choáng, lảo đảo.
Khi trở về, nghe thấy câu nói sung sướng của mẹ: “Mai Mai đã qua
cơn nguy hiểm rồi”, tôi và An An mặc dù còn mệt nhưng đều nhảy lên,
sung sướng như phát điên.
Cảm ơn Thượng đế đã cho em gái hồi sinh!
Mẹ nhìn chúng tôi rất đỗi cảm kích. Mẹ không ngớt lời cảm ơn tôi và
An An.
An An vui vẻ trách mẹ. “Mẹ! Mẹ nói gì thế? Chị bị nguy hiểm, chúng
con phải cứu, trách nhiệm mà!”
Mẹ vừa gật đầu lia lịa vừa lau nước mắt.
Ngày hôm sau, khi Mai Mai tỉnh lại, câu đầu tiên của An An là:
“Chị, em nhớ chị quá!”
Mai Mai cười yếu ớt, chậm rãi chắp hai bàn tay giơ lên, ra hiệu cảm
ơn, rồi lại chỉ tay vào ngực có ý xin lỗi.
Mai Mai xin lỗi An An, còn An An thì khóc. An An nói chúng ta là
chị em, trong huyết quản chúng ta chảy cùng một dòng máu. Hai chị
em ôm nhau khóc, không ai còn nhớ chuyện ngày xưa, một kết thúc
thật hoàn mỹ, khởi đầu cho cái mới tốt đẹp.
An An luôn trách chị sao lại đỡ nhát dao đó, Mai Mai chỉ nắm tay em
gái, mỉm cười dịu dàng. Người ngoài nhìn hai khuôn mặt giống nhau
như đúc cùng cười chắc sẽ thấy thú vị lắm. Tôi đứng nhìn, mắt cay
sè, lòng lâng lâng.
Khi tôi rơm rớm nước mắt, nói: “Mai Mai, anh yêu em!”. An An không
biết sao lại giở giọng đùa: “Ai cần tình yêu của anh! Đáng ghét!”
Tôi đánh An An, nó cười khanh khách chạy khắp phòng. Mẹ hét to cẩn
thận kẻo ngã. Mai Mai ngồi trên giường lặng lẽ mỉm cười, cả phòng
bệnh đầy ắp tiếng cười của An An và tiếng trêu đùa của chúng
tôi.
Trong huyết quản của Mai Mai có máu của tôi và An An. Được sự chăm
sóc của mẹ, Mai Mai bình phục rất nhanh, mặt đã hồng hào trở lại,
lại có thể mỉm cười, nụ cười trong sáng, êm đềm như mặt nước hồ
buổi sớm. Mẹ hết lòng chăm sóc con gái, An An tan học là đến bệnh
viện, quanh quẩn bên giường chị.
An An nói tình ruột thịt là sợi dây bền chặt không thể chia
cắt.
Tình ruột thịt? Tôi nhớ lại bức thư trong túi, có lẽ không ai nghĩ,
dưới cái vỏ bọc của tình ruột thịt, một tình yêu bệnh hoạn đã nảy
nở, duy trì suốt mười mấy năm.
Bây giờ An An thích chăm sóc Mai Mai, hai người dường như đã hoàn
toàn hiểu nhau. Trước người chị vừa qua cuộc đấu tranh với tử thần,
hầu như An An không còn nhớ những lỗi lầm của chị với mình. Mẹ tíu
tít bên con gái, hồ hởi hỏi han đủ điều. Không biết tự lúc nào, Mai
Mai không còn nhìn tôi nữa. Tôi ra khỏi bệnh viện, gió táp vào mặt,
cơn gió thực dễ chịu và gợi nhớ.
Đến giờ tôi vẫn không hiểu tình yêu của em gái đối với tôi là thế
nào, nhưng vẫn phải đối diện với nó, giống như mặt trời, người ta
không rõ nó xuất hiện như thế nào, nhưng ngày ngày đều chiêm ngưỡng
nó.
“Mai Mai, em mãi là em gái anh, anh mãi mãi là anh trai em. Cho nên
anh cũng yêu em.” Tôi nói với Mai Mai lúc rời bệnh viện. An An bảo
tôi lắm chuyện. Đó là lần đầu tiên tôi nói với đứa em về tình cảm
của tôi dành cho nó. Tôi không biết liệu mình có bù đắp được thương
tổn tình cảm của nó mười mấy năm qua?
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 40: Mùa hoa dành dành
Share on facebook Share on twitter Share on email Share on print
More Sharing Services 0
Ngày cuối cùng của tháng Sáu, không biết ai đề xuất ý kiến ra quán
chat thâu đêm, mọi người lập tức tán thưởng nhiệt liệt.
Duy chỉ có gã cao thủ “nói mê giữa ban ngày” phản đối, gã bảo máy
vi tính vừa bán, việc gì phải lên mạng. Vừa nói ra đã bị phản đối
nhao nhao: “Ai chẳng chán lên mạng, chẳng qua là để nhớ!”
Nhớ cái gì? Chẳng ai hỏi, nhưng ai cũng biết, tốt nghiệp rồi, ra
trường, sẽ không còn những buổi chat thâu đêm, chơi điện tử thâu
đêm nữa.
Theo quy định của quán, chơi thâu đêm là từ mười một giờ đêm hôm
trước tới tám giờ sáng hôm sau.
Giới sinh viên gọi những gã chưa từng bị thi lại là “ấm đầu”, những
gã chưa chơi điện tử thâu đêm bao giờ là “người ngoài hành
tinh.”
Nhớ lại hồi mới vào năm thứ nhất, trái tim đầy nhiệt huyết, ngày
ngày lên lớp, học ngủ đúng giờ, vào nhà ăn đúng giờ. Lúc đó, những
kế hoạch vạch ra sao mà hoàn mỹ: nào là trung với Đảng, hiếu với
dân, chuyên cần học tập, làm thạc sỹ, làm tiến sỹ. Đến năm thứ tư,
những người tìm được việc làm tuyệt nhiên không muốn học nghiên cứu
sinh.
Sinh viên vừa tốt nghiệp, gặp nhau thường hỏi: “Thi nghiên cứu sinh
chưa?”, chứ không hỏi: “Tìm được việc chưa?”
Sinh viên năm thứ nhất là dòng suối chưa bị ô nhiễm, trong sạch,
tinh khiết, an phận thủ thường, chưa biết gì về tương lai. Đến năm
thứ hai, nước bắt đầu chuyển màu, từng quãng, từng quãng một. Thỉnh
thoảng bỏ học, trốn học đã tưởng như là phạm tội tày đình, còn cố
tìm lý do bao biện, bị thầy phát hiện thì tim đập chân run, cuối
cùng thành tâm viết kiểm điểm, buổi tối còn đến xin thầy đừng ghi
vào sổ đầu bài.
Năm thứ ba là dòng chảy hợp lưu, chảy chậm chạp, nhiều màu sắc. Ngủ
đến chán mắt, không cần phải tuân thủ nội quy, bởi vì nội quy đã có
lớp sinh viên mới tuân thủ, chi phí sinh hoạt đã có gia đình chu
cấp, cuộc sống như Thiên đường, đánh bài, ngủ, lên mạng chat , hạn
chế duy nhất là nhàn rỗi đến vô vị.
Đến năm thứ tư, sóng coi như đã ra đến biển. Khi đó mới nhận ra
đang chơi vơi giữa biển cả mênh mông, một thế giới muôn hình vạn
trạng đang chờ đợi, và phải một mình đối diện với nó, cạnh tranh ác
liệt… Muốn khóc không được chính là bởi lẽ đó. Lúc ấy mới bắt đầu
tiếc nuối khi còn là con suối nhỏ, sao không giữ cho nó trong sáng,
sạch sẽ đến cùng. Cuối cùng, cái còn lại chỉ là hoài niệm, tiếc
nuối. Năm học thứ tư, chúng tôi đã bắt đầu tiếc nuối - tiếc nuối
những năm tháng sinh viên đẹp đẽ, tình bạn chân thành.
Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ tụ tập trong phòng tán gẫu đến mười một
giờ, sau đó sẽ ra quán Internet. Mấy tay phòng khác cũng hưởng ứng.
Đột nhiên có gã nào đó hô lên: “Tại sao ta không chơi bài?”, vậy là
những cuốn vở dày được kê xuống để ngồi, cuộc “đấu địa chủ” bắt
đầu.
Thực ra, thâm tâm ai cũng nghĩ đến một câu hỏi: “Ngày này năm sau
sẽ thế nào?”
Đang chơi dở cuộc, một gã đưa ra câu đố tự sáng tác: “Con gì vừa sợ
lạnh vừa sợ nóng vừa sợ bỏng vừa sợ muỗi cắn vừa sợ mặt
trời!”
Quái vật nào thế? Chưa ai đoán ra. Là “con gái”. Gã đưa ra đáp
án.
Mới đầu chưa hiểu, ai nấy đều ngây ra, rồi sau vỗ đùi đen đét khen
hay.
Tôi lập tức nghĩ đến Hồ Khả, thấy đúng quá, thật là chí lý!
Tự dưng cả phòng lắng xuống trong chốc lát; câu đố vốn để khuấy
động không khí, ai ngờ lại khiến mọi người đăm chiêu. Những gã ngồi
đây, ai chẳng có bạn gái? Nhưng liệu có ai vui vẻ dắt tay bạn gái
ra khỏi trường cùng nhau đi tiếp? Càng nghĩ càng thấy buồn.
Mãi mới đến mười một giờ, tất cả hò nhau ra quán.
Lên mạng ở ngoài quán quả nhiên khắc hẳn. Trong mịt mù khói thuốc,
cảm giác quên đi bản thân mới rõ rệt, khác hẳn khi chỉ có một mình
trong phòng. Khi buồn ngủ có thể gục xuống bàn tranh thủ chợp mắt.
Ngủ trong giờ học và trong quán Internet là tuyệt vời nhất, vừa gục
xuống là như lạc vào tiên cảnh.
Nhiều lần chơi điện tử, chat thâu đêm.
Cư dân mạng rất khoái món mỳ ăn liền mà quán bao giờ cũng có sẵn;
khi đánh thức chủ quán gọi mỳ ăn liền, cảm thấy thật thú vị. Đa
phần đã vào khoảng ba, bốn giờ sáng, chủ quán đang yên giấc, bất
thần giật nảy mình bởi tiếng gọi: “Ông chủ, mỳ tôm!”
“Hả, cần bao nhiêu?”
“Hai thùng!”
Lại ồn ào một chặp.
Sau đó là ngủ đã đời, vừa đặt mình là ngủ như chết.
Hôm nay là lần duy nhất không ngủ sau một đêm chơi, chat. Bởi vì,
tôi đã thu xếp tất cả hành lý, chuẩn bị về nhà. Đêm qua là buổi tối
cuối cùng ở trường, mọi người tụ tập trong quán Internet, vừa vui
vừa buồn.
“Hôm qua, lúc nộp lại thẻ sinh viên, thẻ thư viện, tự dưng thấy lưu
luyến, giống như chia tay với người yêu”, gã Hà Tặc phổi bò cũng
nói một câu đầy tâm trạng như vậy, tôi càng thảng thốt, nhưng không
để lộ cảm xúc, chỉ yên lặng gật đầu đồng tình.
Sau bốn năm học, sách tham khảo, giáo trình cũ có thể bán hai đồng
tư một cân; ngắm đống sách lúc mua phải bỏ cả vạn đồng bây giờ chỉ
bán được mấy đồng, chúng tôi không khỏi bất mãn với nhà
trường.
Tôi nhìn lần cuối mấy gã thức suốt đêm qua giờ không chịu nổi, nằm
lăn lóc trên những cái giường không chiếu, quả quyết bước ra.
Tôi khoác cái ba lô to đùng mang từ nhà, đi trên con đường mà bốn
năm trước tôi háo hức đi đến, cảm xúc thật khó tả.
Tôi đã hứa với Mai Mai sẽ về nhà sớm. Bốn năm trước, tờ giấy báo
trúng tuyển của trường Đại học Trùng Khánh đưa tôi đến đây. Bốn năm
qua, nó lặng lẽ lấy đi tuổi trẻ của tôi, bây giờ đá tôi ra. Chỉ có
cây dành dành ven cái hồ nhân tạo trong vườn trường bên mé trái
cổng ra vào dường như còn lưu luyến chúng tôi, lặng lẽ nở hoa, toả
hương thơm ngát.
Lại sắp đến mùa dành dành đơm hoa, coi như tôi đã hiểu vì sao hoa
dành dành lại khiến cho đám sinh viên sắp ra trường có cảm giác
buồn thảm da diết như vậy; hoa dành dành có mùi hương đặc biệt –
mùi của chia ly.
Tôi ra tới cổng trường, ngoái đầu nhìn lại sân trường lần cuối,
thầm nghĩ không biết tôi đã để lại đây những gì? Tuổi trẻ? Lý
tưởng? Sự hồn nhiên? Những ước mơ hay mối tình day dứt?
Không phải tôi đa cảm. Đó là cảm giác hụt hẫng thực sự, các bạn
nhất định sẽ hiểu.
Ai chẳng lưu luyến lúc chia tay, nhất là chia tay với một phần tuổi
trẻ của mình, từ giã một đoạn đời đáng nhớ?
Cuối cùng cũng ra khỏi cổng trường, tôi đã tự do. Tự do đến quá bất
ngờ, quá mạnh mẽ. Tôi ưỡn ngực bước theo thói quen, vấp phải cái bệ
ở ngay cổng trường.
Trong khi loạng choạng lao về phía trước, đầu tôi va phải vật gì
mềm mềm. Đêm qua không ngủ, giờ đầu lại bị va choáng váng, tôi
không ngửi thấy một mùi hương dành dành – mùi hương ám ảnh, không
thể lẫn lộn, không thể mờ phai.
“Tại sao anh cứ quen ngửa đầu mà đi vậy?” Giọng quen thuộc vang lên
khiến tôi mừng rơn. Tôi kinh ngạc, tỉnh ra chút ít, mở mắt, đúng là
Hồ Khả.
Hồ Khả đang ngồi xổm trước quầy hoa ở cổng trường, kết quả bị một
gã là tôi hậu đậu lao vào. Cô gái mắt mở to, tay cầm bó hoa dành
dành; khi cô ấy tức giận có một vẻ đáng yêu đặc biệt luôn làm tôi
bối rối.
“Em… Hồ Khả xem hoa ư?” Tôi ngơ ngác.
“Mua hoa!”
“Vậy ư? Anh đã ra trường.” Tôi bỗng không biết nói gì.
Hồ Khả mặc dù kém tôi mấy tháng tuổi, nhưng về một mặt nào đó, nàng
tỏ ra chin chắn hơn tôi. Ví dụ, đối với vấn đề tốt nghiệp. Trước
đây, nàng từng nói ra trường là sự khởi đầu mới, rất đáng mong đợi,
nên lúc thấy buồn vì phải tốt nghiệp, tôi đã tìm nàng để sẻ chia.
Xem ra đã thành quán tính, thấy nàng tôi lập tức kể khổ.
“À, em biết!” Hồ Khả mỉm cười như trước để an ủi tôi, khiến tôi
thấy vững dạ. Nhưng lại thấy đắng buốt bởi giờ đây nàng không thuộc
về tôi nữa, tôi không còn ai an ủi ngoài bà mẹ nói nhiều.
“Anh tốt nghiệp rồi, không biết sau này có còn gặp lại nhau, em có
thể đi cùng anh một đoạn không?” Tôi nói, lời thỉnh cầu đó hoàn
toàn chân thật, xuất phát từ đáy lòng, chỉ lo bị từ chối.
“Được thôi!” Hồ Khả ôm bó hoa cười, hoa đẹp nhưng nàng còn đẹp hơn.
Gió làm rối tung mái tóc dài buông xoã của nàng. Tôi biết Hồ Khả là
cơn gió mát giữa mùa hè.
Lúc đầu, cả hai chúng tôi đều im lặng. Trước đây, tôi và nàng đã
bao lần đi bên nhau như thế này, vậy mà giờ đây nàng sắp kết hôn,
nàng sắp thuộc về người đàn ông khác. Ý nghĩ đó làm tôi nghẹt
thở.
Đoạn kết
Share on facebook Share on twitter Share on email Share on print
More Sharing Services 0
Chuyện của ba anh em chúng tôi đại khái là như vậy. Về sau, đương
nhiên cũng còn xảy ra những chuyện thú vị hoặc đau buồn khác, nhưng
đó là chuyện sau này.
Tôi quyết định ở lại thành phố Trùng Khánh, làm việc là vì Hồ Khả.
Tôi không đi, đương nhiên Mai Mai, An An cũng không đi. Vậy là mẹ
đành chuyển đến sống với chúng tôi.
Xin tiết lộ một chuyện, em gái An An lấy chồng! Đám cưới rất vui!
Năm hai mươi hai tuổi, nó kết hôn với chàng trai vốn là nhạc công
đã chuyển sang nghề tốc ký. Tôi lấy làm ngạc nhiên bởi cô em không
dễ an phận này lại lấy chồng nhanh đến thế.
Trong tiệc cưới An An, tôi quay sang Hồ Khả ngày càng ương ngạnh,
nói nhỏ: “Hay là chúng mình cũng làm đám cưới luôn?”
Tôi bị nàng giẫm vào chân một cái đau điếng. Nàng càng ngày càng
khó tính, tôi đành rút lui.
Người thay đổi nhiều nhất là Mai Mai. Đầu tiên là thay đổi ngoại
hình. Hãy tưởng tượng Mai Mai đột nhiên đến hiệu làm đầu thay đổi
kiểu tóc, cũng để mái bờm, giống hệt An An. Còn tôi thì đang cố tập
làm chú rể.
Sự chuyển biến thứ hai của Mai Mai là bắt đầu chấp nhận Hồ Khả. Nó
mỉm cười với Hồ Khả, vẫn là nụ cười “nhãn hiệu” Mai Mai: dịu dàng,
êm đềm như mặt nước mùa thu khiến Hồ Khả không thể không thốt lên:
“Trời ơi, em đừng cười nụ cười thục nữ như vậy làm chị cũng thấy
nao long!”
Mai Mai lại càng hay cười.
"Mình là mặt trời, chị là mặt trăng, một bầu trời không thể cùng
lúc có cả mặt trăng lẫn mặt trời, hai thiên thể thần linh"
ANH TRAI EM GÁI - Tào Đình
Nếu nói rằng: “Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải
do hai người dệt từng sợi một mới tạo nên hạnh phúc” thì yêu đơn
phương, hỏi có phải tình yêu?
Yêu đơn phương đã khổ. Yêu chính anh trai của mình lại càng khổ hơn
nữa. Mai Mai yêu anh trai Dương Dương, một tình yêu tội lỗi nhưng
không bệnh hoạn, tội lỗi mà vẫn đáng thương.
Bởi, Mai Mai là cô gái câm. Trong thế giới “hư ảo, lặng lẽ, không
người”, trống rỗng và cô độc của cô, duy nhất chỉ có người anh trai
ngự trị. Yêu anh và muốn độc chiếm người anh, Mai Mai đã tự tước đi
niềm vui hồn hậu của tuổi thơ, đẩy mình vào vòng xoáy của những mâu
thuẩn giằng xé giữa hờn ghen ích kỷ và tình yêu thương. “Chị em
sinh đôi, chị em như hoa, tương thân tương ái không rời xa”. Vậy mà
Mai Mai đã ghen với từng tiếng gọi “anh” nũng nịu, ngộ nghĩnh của
An An, Người em gái sinh đôi láu lỉnh, thông minh, hoạt bát, dễ
thương.
Có lần, An An bị ngã - một vết sẹo dài theo cô suốt cuộc đời, nhức
nhối trong tim một nỗi đau không nói nên lời. Cô tinh nghịch, bất
cần. Cô sống đơn giản và bồng bộ. Có ai hình dung cô thế nào trong
những khoảnh khắc mơ màng đứng bên cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn xa
xăm, khao khát về một “ngọn đèn” cho riêng mình?......
Phần một:
Những mùa hè của thời thơ ấu, không khí tràn ngập mùi hương cỏ dại
và mùi bánh pizza làm cho cái nắng gắt như nhạt đi và mong manh
hơn. Chúng tôi học làm người lớn, cố tỏ ra tư lự với nụ cười buồn
rầu thường trực.
Khế ước
Một buổi sớm mùa xuân, Hà Tặc, gã trai cùng lớp với tôi, sửng sốt
khi nhìn thấy Mai Mai lần đầu tiên. Không kìm được, gã reo lên đầy
kinh ngạc:
“Trời, đẹp quá!”
“Chị là người ở đâu thế, trông chị rất đặc biệt!”
“Chị học trường nào?”
“Chị tên gì?”
“Sao khinh người thế?”
Gã hỏi liền một thôi một hồi; lần đầu tiên cảm thấy lăn tăn về sức
hấp dẫn của mình đối với người khác giới.
Mai Mai nhìn Hà Tặc, lại nhìn tôi, nụ cười hồn hậu, vẻ bình thản,
êm đềm như mặt nước mùa thu.
Mai mai mặc sơ mi trắng, bên trong là áo bó và váy đều màu hồng.
Nắng xuân đã về nhưng không khí vẫn còn phảng phất hơi lạnh. Trông
em tao nhã, tràn trề sức sống, ánh mắt như cười, như giễu cợt sự
vụng về, bất cẩn của người đối diện.
Mai Mai đem bút và màu ra ban công ngồi vẽ.
“Ông bạn, ích kỷ thật đấy, có cô bạn đẹp như vậy mà không sớm giới
thiệu với anh em!?” Hà Tặc lại quay đầu về phía tôi, đùa đùa thật
thật; đột nhiên nét mặt thoáng băn khoăn, gã lẩm bẩm: “Ồ, mà tại
sao nàng lại không thèm để ý đến tớ nhỉ, “Trái tim không ngủ yên”
của tớ bị tổn thương mất.”
“Mai Mai không phải là bạn gái của tớ.” Tôi nói, thâm tâm cũng thấy
hối tiếc. “Vả lại, Mai Mai không biết nói, làm sao trả lời
cậu.”
Hà Tặc chưa kịp phản ứng, đúng lúc đó cánh cửa bật mở, một cô bé
đầu quấn khăn màu da cam tươi rói đường đột xông vào: “Em về rồi
đây! Hôm nay chúng ta ăn món nem công hay chả phượng?”
Hà Tặc nhìn người con gái nhanh nhảu, nhí nhảnh như một con chim từ
trên trời rơi xuống, lại nhìn cô gái đang miệt mài vẽ tranh ngoài
ban công. Không thể tin được. Cô ấy, cô ấy… họ là…?”
Tôi mỉm cười, giải đáp thắc mắc của cậu ta. “Rất đơn giản. Họ là
chị em sinh đôi.”
---------------------------------------------------------
Hồ Khả nói: “Mai Mai không giống người phàm trần, sau này tìm chồng
cho cô ấy cả nhà chúng ta phải “kiểm duyệt” thật kỹ mới được.” Lúc
đó A Thụ cũng ở đấy, chẳng hiểu sao vô duyên vô cớ lại đỏ mặt.
Chúng tôi phạt rượu hắn vì tội đỏ mặt không lý do.
Quyết định này được tôi và An An ủng hộ. Tuy nhiên, đến bây giờ Mai
Mai vẫn chưa có bạn trai, mẹ thường ôm nó vào lòng vỗ về: “Chỉ có
Mai Mai là tâm lý nhất, biết mẹ cô đơn, muốn sống với mẹ thêm vài
năm nữa, đâu có giống hai anh em mày, đứa nào cũng vừa lớn lên là
đã tấp tểnh lấy vợ lấy chồng.” Lời phàn nàn của mẹ không bao giờ
hết, tuy nhiên, trong đó có cả sự mãn nguyện và hạnh phúc.
Hôm cưới An An, khách rất đông, rất nhiều tặng phẩm, trong đó có cả
quà tặng của chị gái Mai Mai.
Mai Mai cười, thận trọng lấy ra một bao diêm cũ đựng trong cái hộp
màu đỏ. Mọi người đều phấn khởi, háo hức, tưởng trong đó là vật báu
gì, chạy ùa lại xem, ai ngờ chỉ có một con ve sầu ướp khô.
Thực vô vị!
Nhìn thấy cái hộp và con ve sầu, An An ôm chầm lấy chị, bật
khóc.
Nguyên nhân thế nào tôi không được rõ, chỉ đoán đó là bí mật riêng
của họ, bí mật thuộc về hai chị em song sinh không ai biết.
HẾT