"Mình là mặt trời, chị là mặt trăng, một bầu trời không thể cùng
lúc có cả mặt trăng lẫn mặt trời, hai thiên thể thần linh"
ANH TRAI EM GÁI - Tào Đình
Nếu nói rằng: “Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải
do hai người dệt từng sợi một mới tạo nên hạnh phúc” thì yêu đơn
phương, hỏi có phải tình yêu?
Yêu đơn phương đã khổ. Yêu chính anh trai của mình lại càng khổ hơn
nữa. Mai Mai yêu anh trai Dương Dương, một tình yêu tội lỗi nhưng
không bệnh hoạn, tội lỗi mà vẫn đáng thương.
Bởi, Mai Mai là cô gái câm. Trong thế giới “hư ảo, lặng lẽ, không
người”, trống rỗng và cô độc của cô, duy nhất chỉ có người anh trai
ngự trị. Yêu anh và muốn độc chiếm người anh, Mai Mai đã tự tước đi
niềm vui hồn hậu của tuổi thơ, đẩy mình vào vòng xoáy của những mâu
thuẩn giằng xé giữa hờn ghen ích kỷ và tình yêu thương. “Chị em
sinh đôi, chị em như hoa, tương thân tương ái không rời xa”. Vậy mà
Mai Mai đã ghen với từng tiếng gọi “anh” nũng nịu, ngộ nghĩnh của
An An, Người em gái sinh đôi láu lỉnh, thông minh, hoạt bát, dễ
thương.
Có lần, An An bị ngã - một vết sẹo dài theo cô suốt cuộc đời, nhức
nhối trong tim một nỗi đau không nói nên lời. Cô tinh nghịch, bất
cần. Cô sống đơn giản và bồng bộ. Có ai hình dung cô thế nào trong
những khoảnh khắc mơ màng đứng bên cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn xa
xăm, khao khát về một “ngọn đèn” cho riêng mình?......
Phần một:
Những mùa hè của thời thơ ấu, không khí tràn ngập mùi hương cỏ dại
và mùi bánh pizza làm cho cái nắng gắt như nhạt đi và mong manh
hơn. Chúng tôi học làm người lớn, cố tỏ ra tư lự với nụ cười buồn
rầu thường trực.
Khế ước
Một buổi sớm mùa xuân, Hà Tặc, gã trai cùng lớp với tôi, sửng sốt
khi nhìn thấy Mai Mai lần đầu tiên. Không kìm được, gã reo lên đầy
kinh ngạc:
“Trời, đẹp quá!”
“Chị là người ở đâu thế, trông chị rất đặc biệt!”
“Chị học trường nào?”
“Chị tên gì?”
“Sao khinh người thế?”
Gã hỏi liền một thôi một hồi; lần đầu tiên cảm thấy lăn tăn về sức
hấp dẫn của mình đối với người khác giới.
Mai Mai nhìn Hà Tặc, lại nhìn tôi, nụ cười hồn hậu, vẻ bình thản,
êm đềm như mặt nước mùa thu.
Mai mai mặc sơ mi trắng, bên trong là áo bó và váy đều màu hồng.
Nắng xuân đã về nhưng không khí vẫn còn phảng phất hơi lạnh. Trông
em tao nhã, tràn trề sức sống, ánh mắt như cười, như giễu cợt sự
vụng về, bất cẩn của người đối diện.
Mai Mai đem bút và màu ra ban công ngồi vẽ.
“Ông bạn, ích kỷ thật đấy, có cô bạn đẹp như vậy mà không sớm giới
thiệu với anh em!?” Hà Tặc lại quay đầu về phía tôi, đùa đùa thật
thật; đột nhiên nét mặt thoáng băn khoăn, gã lẩm bẩm: “Ồ, mà tại
sao nàng lại không thèm để ý đến tớ nhỉ, “Trái tim không ngủ yên”
của tớ bị tổn thương mất.”
“Mai Mai không phải là bạn gái của tớ.” Tôi nói, thâm tâm cũng thấy
hối tiếc. “Vả lại, Mai Mai không biết nói, làm sao trả lời
cậu.”
Hà Tặc chưa kịp phản ứng, đúng lúc đó cánh cửa bật mở, một cô bé
đầu quấn khăn màu da cam tươi rói đường đột xông vào: “Em về rồi
đây! Hôm nay chúng ta ăn món nem công hay chả phượng?”
Hà Tặc nhìn người con gái nhanh nhảu, nhí nhảnh như một con chim từ
trên trời rơi xuống, lại nhìn cô gái đang miệt mài vẽ tranh ngoài
ban công. Không thể tin được. Cô ấy, cô ấy… họ là…?”
Tôi mỉm cười, giải đáp thắc mắc của cậu ta. “Rất đơn giản. Họ là
chị em sinh đôi.”
---------------------------------------------------------
Là máu, máu tươi!Từng giọt lớn rớt xuống, lát sau đã đọng thành
những vũng lớn trên nền gạch.An An quay đầu lại, thấy mặt trời như
đang quay cuồng.Mặt trời hơi lệch về phía tây.Những tia nắng còn
nóng rát chiếu thẳng vào mắt cô.Sau đó An An nhìn thấy chị.Chị đứng
đằng sau.Chị đang cười! Nụ cười của chị còn nhức nhối hơn cả ánh
mặt trời.Chính vì vậy mà nhiều năm sau, An An vẫn còn nhớ như in
ánh mặt trời và nụ cười của chị ngày hôm đó, dường như nó đã hằn
sâu vào trán cô, biến thành vết sẹo lớn.
Sau đó mới thấy đau, đau thấu xương.An An há hốc miệng khóc lặng,
ra sức gọi mẹ. Cha mẹ chạy ra. Anh cũng chạy ra. Mẹ sợ quá lặng
người, chân tay luống cuống, không biết làm gì.Cha thấy máu vội bế
thốc An An đến trạm xá.Anh và mẹ chạy theo, vừa chạy vừa
khóc.
Lúc ấy không biết chị thế nào? An An chỉ nhớ, khi cha ôm cô lên, cô
còn nhìn thấy cái kem ăn dở bị văng ra xa – ánh nắng gay gắt đã làm
nó tan chảy thành những vũng nhỏ màu trắng đục, còn chiếc hộp thì
không bao giờ cô còn thấy nữa.
Kể đến đấy, nụ cười của An An đột nhiên tắt ngấm.” Nhưng em không
biết làm thế nào để tố cáo chị, người chị thiên sứ không biết nói
của em.” Liêu Văn Đạo ngạc nhiên nhìn cô gái mặt đầm đìa nước mắt
ngồi bên cạnh . Điều anh làm được chỉ là ôm chặt cô vào lòng, thầm
thì an ủi “ Bọ Con , đúng là em đã chịu rất nhiều ấm ức ! “
Tuổi thơ của em thế nào? Mặt trời trên đầu ra sao? Lẽ nào vì vậy em
luôn căm ghét mặt trời? Liêu thầm nghĩ.
Chỉ có điều, bây giờ không có ánh mặt trời, bây giờ là đêm, có một
vầng trăng đỏ ối trốn trong những đám mây màu xanh ngọc.
Chương 25: CHỊ LÀ LÂM ĐẠI NGỌC
Share on facebook Share on twitter Share on email Share on print
More Sharing Services 0
« Bọ Con, em ngốc thật ! Tại sao em không mách bố mẹ về việc làm
của chị ? » Liêu phẫn nộ nói, bất bình thay cô. « Mẹ kiếp ! Sao lại
có loại chị như thế ? Cô ta đối xử với em như vậy, em còn nghĩ cho
cô ta ?»
« Không phải, em có chỗ khó nói, khó xử. Chẳng phải mẹ đã giao chị
cho em ? Em phải bảo vệ chị. Thực ra em cũng không chắc chắn là chị
có đẩy em hay không, về sau khi em đã hiểu biết hơn, em vẫn luôn
cầu mong lúc đó chị vô tình, em không thể hận chị. »
« Rõ ràng em không hận được cô ấy ! Bọ Con, em lương thiện quá, làm
thế là em phải chịu thiệt thòi ? » Liêu nói, giọng bất bình.Lúc đó,
mặt trăng đã hoàn toàn lẩn vào đám mây, le lói ánh sáng màu da cam
nhạt, không một vì sao, thi thoảng gió nhẹ an ủi đêm hè nhưng không
xua được nỗi buồn trong lòng An An và Liêu Văn Đạo.
« Hơn nữa, dạo ấy chúng em đều là trẻ con, trẻ con khó tránh khỏi
dại dột. » An An biện hộ cho chị.
Liêu Văn Đạo liếc nhìn An An, thấy mắt cô u ám, mặt tư lự. Anh hỏi
« Mẹ em cũng không mắng cô ấy ?
« Anh không biết đâu...chị là Lâm Đại Ngọc ! » An An nói như rên
lên.
« Liễu yếu đào tơ, sầu muộn năm canh.Khi yên lặng như hoa soi bóng
nước, khi cử động như gió lay cành liễu, suy tư, ẻo lả hơn cả Tây
Thi » Những câu đó là viết cho Lâm Đại Ngọc.
Mẹ hỏi An An vì sao bị ngã. An An liếc nhìn Mai Mai, chỉ thẳng vào
chị , nói « Mẹ, là chị ở đằng sau đẩy con !
Mẹ kinh ngạc quay lại nhìn con gái lớn, thấy nó đứng lặng thinh,
nét mặt bình thản, không chút sợ hãi, thản nhiên đón nhận cái nhìn
của mẹ. Mẹ hỏi « Con đẩy em có phải không ?’
Cha là người nóng tính, Mai Mai chưa kịp trả lời, cha đã xong ra
toan đánh, miệng lẩm bẩm « Nhà này vô phúc .Coi như không có đứa
con như mày «
Bởi vì mình bị câm, cho nên gia đình vô phúc ? Mai Mai ngước mắt
nhìn cha, nét mặt không thay đổi.An An có thể hiểu được biểu hiện
đó của đứa trẻ năm, sáu tuổi nghĩa là gì – có nghĩa là : Tôi không
làm gì sai ! Như một anh hùng ! Hoàn toàn không sợ hãi.Ánh mắt
bướng bỉnh nhìn cha, rõ ràng muốn nói : Bố cứ việc đánh, con không
sợ !
Mẹ cuống quýt chạy đến can ngăn cha « Nếu anh dám động đến nó , tôi
sẽ li hôn ! «
Ly hôn, nghiêm trọng quá ! Mẹ đã theo cha hơn mười năm, chịu bao
nhiêu gian khổ, chưa bao giờ kêu ca.Mẹ nói ra câu đó khiến cho
người cha, một người công nhân có thâm niên mười mấy năm phải dừng
tay, bỏ vào phòng mặt hầm hầm . Lát sau ông còn nói vọng ra « Nhà
này đúng là vô phúc ! «
Mai Mai cúi đầu, nghe lời mẹ đến ngồi vào cái ghế của bố cạnh
giường bệnh .Mẹ cũng không hỏi thêm điều gì.
Cũng may An An vốn khỏe mạnh, sau khi khâu vết thương, nhận thuốc,
vừa truyền nước xong đã đòi về nhà.
Vết thương khá lớn.Lúc mới cắt chỉ, nó sưng tấy lên, lại gặp tiết
hè oi bức, mồ hôi ra nhiều, ngứa ngáy khó chịu.Lúc lên giường An An
nhăn nhó, lấy móng tay gãi thật lực làm vết thương bật máu, mẹ xót
xa lắm, nắm chặt tay con không cho gãi, rồi mẹ lấy thuốc mát bôi
lên vết thương, miệng thổi nhè nhẹ.An An dễ chịu, ngủ thiếp đi
trong vòng tay mẹ. Bây giờ nghĩ lại cảm giác được mẹ chăm sóc lúc
đó, thấy nhớ quá ! Nhiều khi ghen tị với đám trẻ hàng xóm, chúng
không bị phân chia tình cảm của cha mẹ.
Lúc mới nhìn thấy vết sẹo trên trán An An, bọn trẻ con đều khiếp
sợ.Có đứa nhát gan hét to « Yêu quái, yêu quái ! «
An An lo lắng hỏi mẹ « Mẹ ơi , con xấu lắm có phải không ? »
Mẹ nói « Con là cô công chúa đẹp nhất trong mắt mẹ . »
« Công chúa có bằng thiên sứ không ? « An An hỏi.
Mẹ kinh ngạc nhìn cô con gái nhỏ suốt ngày chạy nhảy ,láu lỉnh như
khỉ con, thầm nghĩ, thì ra nó đã biết ghen tỵ, biết so sánh từ bao
giờ ? Mẹ rất đau lòng, Lúc đó mẹ không nói gì, chỉ vuốt tóc
con.
Mặc dù mẹ không nói gì nhưng An An biết, công chúa là con gái vua ,
thiên sứ là con gái Thượng đế.Vua ở dưới trần, còn thượng đế ở trên
trời.
Mẹ cắt tóc cho An An, lớp tóc trước trán thành một cái bờm dày che
vết sẹo.An An nhìn lọn tóc vừa bị cắt rơi xuống đất, lần đầu nếm
trải cảm giác tiếc nuối.
Nhìn vào gương , thấy một khuôn mặt xa lạ,An An nói « Như thế này
không ai nhìn thấy vết sẹo phải không ? »
Sống mũi cay cay, mẹ cố gượng cười « Đúng vậy, bây giờ An An lại
trở thành đứa trẻ xinh đẹp rồi. »
An An quay phắt người lại, nghiêng đầu, cau mày , ngây thơ hỏi «
Mẹ, sao không phạt chị ? Chú Vương hàng xóm bảo mẹ quý chị ấy hơn
đúng không ? »
Mẹ sững người trong giây lát, bỗng ôm con vào lòng, mẹ khóc rất
thảm thiết, không thể kìm nén, nhìn đứa con gái mới năm tuổi trước
mặt, không biết phải đối diện với nó thế nào khi nó nghiêng đầu,
nét mặt non thơ xem lẫn tủi thân hỏi « Có phải mẹ thiên vị chị
không ? « Nó làm sao hiểu nổi, chúng đều là những khúc ruột của bà
!
Một người mẹ bình thường có hai đứa con sinh đôi, chỉ mong cả hai
đều hạnh phúc, không gặp đau khổ, vấp váp, bà chăm lo cho từng đứa,
không ngờ vẫn phải để chúng nếm trải tủi hờn.
Thấy mẹ khóc , An An cũng òa khóc theo.Nó dang hai cánh tay bụ bẫm
ôm lấy mẹ , hét to « Mẹ, mẹ ! Có phải mẹ không thích An An ? Sau
này An An sẽ ngoan, sau này An An nhất định sẽ ngoan.Mẹ ! Mẹ thích
An An như thích chị được không?”
Mẹ ôm riết con gái vào lòng, thầm thì “ Con tôi, con tôi ! Các con
đứa nào cũng là báu vật của mẹ , mẹ đều thích, mẹ đều yêu các con,
yêu như nhau.Ai bảo mẹ không thích con ? An An rất ngoan sao mẹ
không thích?”
“Vậy tại sao mẹ khóc? Mẹ đừng khóc ! Có phải mẹ bị đau? An An cũng
đau , mẹ ơi An An ngứa đầu lắm ! “ An An định đưa tay lên gãi, mẹ
vội giữ lại.
“An An, ngoan nào, đừng gãi, gãi nhiều, chỗ đau choét ra, mọc nhiều
con bọ sợ lắm .”
“Vậy mẹ bôi thuốc cho con ! “ An An hét, tay liên tục đưa lên định
gãi trán.
Mẹ giữ chặt bàn tay nhỏ bé của con gái, nhẹ nhàng bôi thuốc lên chỗ
đau, nhẹ nhàng thổi. An An thấy dễ chịu, ngồi yên, cuối cùng ngủ
thiếp đi.
Mai Mai! Mẹ đột nhiên ngẩng đâu, nhìn thấy đứa con gái lớn đang
đứng yên cạnh cửa, lặng lẽ nhìn mẹ bôi thuốc cho em, khẽ khàng thổi
vết thương, gượng nhẹ xót xa, như không biết mệt.Nhẹ nhàng đắp chăn
cho An An, mẹ đi đến trước mặt Mai Mai, ánh mắt hai người lặng lẽ
gặp nhau.
Mẹ cúi người, để tay lên vai Mai Mai, bà biết đứa con gái mới năm
tuổi của bà dù còn nhỏ và không biết nói nhưng thực ra rất hiểu
biết. Trí tuệ phát triển sớm, rất nhạy cảm, khiến một người mẹ như
bà không biết làm như nào với nó.mai Mai không có phản ứng gì, quay
người bỏ đi.Để lại người mẹ với đôi tay buông thõng.
Bà lén lau nước mắt, lòng ngổn ngang.Bà không muốn và không thể
thay đổi hai đứa con, nhưng làm thế nào để bảo vệ cả hai, để không
đứa nào bị tổn thương ?
Các con gái bắt đầu đi học, bà giống như chim mẹ đứng bên cạnh đàn
con tập bay, có bao nhiêu điều cần nói, có bao nhiêu bài toán cần
giải.Vừa vui vừa bận rộn, lo âu xen lẫn vui mừng.
Sau khi phấn khởi đưa các con đến trường, người mẹ lập tức đi tìm
cô giáo chủ nhiệm, nói với cô về chuyện của Mai Mai, nhờ cô nhắc
học sinh không nên làm tổn thương con bé.
« Con gái tôi thực sự rất thông minh, lại quá nhạy cảm, nếu đưa vào
trường dành cho trẻ câm điếc thì tội quá ! Mà nó chỉ bị câm, không
bị điếc, nhờ cô quan tâm hơn đến cháu. »Bà cười lấy lòng cô
giáo.
Cô chủ nhiệm là giáo viên trẻ mới tốt nghiệp, chỉ khoảng ngoài hai
mươi tuổi.Cô tỏ ra thông cảm, làm việc có trách nhiêm, mẹ thấy cũng
tạm yên lòng.
Mẹ đi nghe giảng một buổi, thấy hai cô con gái đã quen với lớp mới
ra về.
Khi đến bên An An, muốn động viên học trò, cô giáo nói nhỏ « Mẹ rất
thích em . » An An dẩu môi phản bác « Cô không biết đâu, mẹ thích
chị hơn ! « đoạn chỉ tay về phía cô bé ngồi lặng lẽ ở góc lớp « Đó
là chị em , mẹ bảo chị là thiên sứ . » Cô cũng đồng tình.
An An thông minh, hiếu động, thành tích học tập luôn đứng vào tốp
đầu của lớp, nhưng Mai Mai lại luôn đứng đầu tốp này. Các thầy cô
giáo thích An An đáng yêu, cũng thích Mai Mai điềm đạm.Hai chị em
một nóng một lạnh, tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Mẹ luôn mong các con phải được hưởng sự giáo dục tốt nhất.Bà hỏi
hai chị em muốn tham gia lớp học thêm nào.An An thích vào lớp vẽ có
những màu sắc sặc sỡ, lập tức hô to « Học vẽ ! »
Vậy là mẹ tìm giáo viên dạy vẽ cho hai chị em, hai đứa được bồi
dưỡng những kiến thức cơ bản.Lúc đầu hai chị em đều vẽ tranh màu
nước, thầy giáo rất thích năng khiếu bẩm sinh của An An, khen không
tiếc lời.An An hãnh diện nhìn chị, chị luôn vẽ không tốt , nhưng
rất chăm chỉ, lại không thể nói chuyện với thầy, những gì không rõ
đành tự tìm hiểu lấy.An An cảm thấy không vui một cách vô cớ đối
với khả năng bẩm sinh của mình bởi nó đã tạo nên một sự đối lập trớ
trêu mà ưu thế vẫn thuộc về cô, thiệt thòi vẫn thuộc về chị.Cảm
giác khó nói này, gọi một cách miễn cưỡng là sự áy náy.
An An không muốn hai chị em có gì va chạm, cuối cùng cô bỏ học vẽ,
cố tình trát màu lên những con vật yêu thích như con gà , con mèo.
Trong khi Mai Mai kiên trì học liền mười năm. Bây giờ vung tay có
thể vẽ được bức tranh khá đẹp, còn những bức tranh chép của cô cũng
khó phân biệt thật giả, nếu đem để trong những cửa hiệu nhỏ có thể
đánh lừa khách du lịch.
Mẹ rất tự hào về thành tích của con gái.Mỗi khi mẹ phấn khởi khoe
tác phẩm mới của Mai Mai, An An lặng lẽ chuồn.Mình là mặt trời, chị
là mặt trăng, một bầu trời không thể có cùng lúc mặt trăng lẫn mặt
trời, hai thiên thể thần linh.
Hai cô gái lớn dần theo thời gian, mẹ thở phào nhin cô gái lớn học
hành tấn tới, vẫn quan sát cô nhỏ hồn nhiên ,vui tươi.
Hai cô gái giống nhau nhưng lại dậy thì khác nhau.Khi ngực Mai đã
phồng lên , nhô cao , thì ngực An An vẫn bằng phẳng như không, vẫn
vô tư không biết buồn là gì.
So sánh hai đứa thì Mai Mai quấn quít anh hơn- quấn quít một cách
khác thường – mẹ biết nhưng cho rằng cũng là chuyện bình thường,
con bé chịu nhiều thiệt thòi, không có bạn.Không biết trái tim khép
kín của nó thế nào khi vào tuổi dậy thì.Nó vẫn là đứa trẻ tinh tế,
nhanh nhẹn, già dặn trước tuổi, suy nghĩ chín chắn, những gì nó
nghĩ, trẻ bình thường không thể nghĩ được.Cũng như vậy, những gì nó
đã chịu đựng, người bình thường khó có thể « thưởng thức »
được.
Mai Mai học đến lớp bảy thì nghỉ học.
Các con gái bước vào tuổi mười bốn, rangh ngời, diễm lệ.Bà nhìn các
con như những bông hoa tinh khiết đang hé nở, ngoan ngoãn, hoạt
bát, lòng cũng nở hoa.
Hai cô gái đẹp sinh đôi rất nổi tiếng trong trường.Bọn con gái nói
sau lưng « An An là yêu tinh , Mai Mai là ..phù thủy. »
Đôi mắt to đẹp , trầm lắng của Mai Mai lúc đầu khiến các bạn rất
đôi ngạc nhiên, tò mò, về sau dần dần thấy tính tình Mai Mai cô độc
, khó gần, thậm chí giống như yêu tinh lập dị.Mọi người e ngại, ít
gần gũi cô.
Nữ sinh trong trường đồn đại, nói khối lớp bảy có phù thủy bị lời
nguyền.Phù thủy làm việc xấu, bị trừng phạt không nói được .Ai rơi
vào ánh mắt cô ta , người đó sẽ bị xúi quẩy.
Mọi người ngại Mai Mai.Vì cô như bông hoa pha lê, lộng lẫy nhưng
khó tiếp cận. An An rực rỡ không kém nhưng xởi lởi, dễ gần, được
bạn học cả nam lẫn nữ yêu thích.
Trong lớp , có một chàng trai học rất giỏi nói với An An ngay trước
mặt mọi người « Tớ thích cậu ! « An An lúng túng toát mồ hôi, xấu
hổ , mặt đỏ bừng « Xin lỗi, tớ đã có người thích rồi. »
Chàng trai không chịu, truy hỏi người đó là ai.
An An ngẫm nghĩ rồi nói « Đó là anh trai tớ « Nói xong thấy Mai Mai
đang nhìn mình, đôi mắt điềm tĩnh lóe lên một ánh kì lạ.Ngày hôm
sau nhà trường yêu cầu thành lập đội cổ vũ cho hoạt động thể thao ,
học sinh nam nữ sẽ mặc đồng phục trắng, đầu đội mũ chào mào đỏ đi
cổ vũ, như vậy dù để bờm trước trán cũng phải lộ ra. Mỗi lớp cử hai
người. Trong cuộc bình chọn người tham gia, An An khép nép trốn sau
lưng các bạn, tránh ánh mắt của mọi người, không muốn tham gia, cô
sợ mọi người nhìn thấy vết sẹo trên trán.Không ngờ Mai Mai đứng
lên, với cử chỉ tao nhã, giơ ngón tay trỏ thon dài trắng muốt như
của diễn viên múa ba lê chỉ vào An An.Cả lớp nhất trí thông
quá.
An An trố mắt kinh ngạc, nhìn chị gái một cách tuyệt vọng.Mai Mai
cũng nhìn lại, vẻ mặt lạnh tanh. Đột nhiên chị cô bật cười, vẫn nụ
cười như hồi năm tuổi, nhức nhối , chói tai, An An cảm thấy choáng
váng.
An An khóc chạy về nhà, mẹ hỏi nguyên do.An An khóc kể lể, mẹ hỏi
lại , vẻ đắn đo « Có chuyện ấy sao ? »
« Mẹ ! Lẽ nào mẹ nghĩ con đổ oan cho chị ? «
Mẹ nghĩ hồi lâu, cuối cùng cười, vỗ đầu con gái « Yên tâm, chuyện
ấy để mẹ giải quyết. »
Mẹ thức suốt đêm khâu cho An An một chiếc khăn màu da cam rất
đẹp.An An đội khăn đến trường tập. Chiếc khăn rất đẹp che lại vết
sẹo. Mấy ngày sau An An được bầu làm đội trưởng đội cổ vũ.Trong
cuộc thi đấu thể thao một tuần sau đó, An An dù rất vui bởi luôn
dẫn đầu đội cổ vũ, hát hò , nhảy múa nhưng trong lòng vẫn ấm ức.Cô
tưởng mẹ sẽ mắng chị một trận ra trò , nhưng cái gọi « để mẹ giải
quyết « chỉ là giúp cô giải quyết rắc rối do vết sẹo. Với Mai Mai ,
mẹ chỉ hỏi một câu xác minh việc đó có thật.
Mẹ hỏi Mai Mai vì sao làm vậy, cô không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn
mẹ,Mẹ thở dài , không nói. An An vẫn không nguôi ấm ức, cô khóc lóc
bảo mẹ thiên vị !
Mẹ chỉ nói một câu « Chị con là Lâm Đại Ngọc . »
An An từng đọc Hồng lâu mộng , biết Lâm Đại Ngọc rất đẹp, luôn đau
yếu, thầm nghĩ đúng là mẹ thiên vị.
Ai biết nỗi khổ của mẹ ? Mẹ thở dài nói « Mai Mai là con của mẹ, dù
nó lạnh lùng xa cách thế nào cũng không vượt ra ngoài trái tim
người mẹ.Trái tim nhạy cảm dễ bị tổn thương và bề ngoài bất cần của
nó đều là vết thương của lòng mẹ.An An, con đã lớn, con nên hiểu
mẹ, chị con thực ra rất khổ tâm, tất cả vẻ bình tĩnh bên ngoài của
nó đều là sự cố gắng phi thường.Thực ra nó rất muốn được vui tươi,
hoạt bát như con. Con đã hứa với mẹ thế nào ?Con đã quên rồi sao ?
« Mẹ nói và lại bật khóc, An An nửa hiểu nửa không, nhưng không
muốn làm khó mẹ nữa.
« Không những bảo vệ mà còn phải chịu đựng con ạ ! « Mẹ nói như một
đạo lý lớn.
Mẹ lo lắng cho con.Mẹ có một đứa con gái Lâm Đại Ngọc yếu ớt khiến
người ta thương xót.
An An hoàn toàn bình thường.An An không cần quan tâm đầy đủ.An An
không biết nói thế nào trước những lời của mẹ. Sau đó, cô thầm khóc
một mình trong đêm.Rồi cô lại bắt đầu vui vẻ một mình, tự trách
mình ích kỉ.
Nhưng tình yêu chia cho hai người, sao có thể đồng đều ?
An An nghĩ, mẹ không thích con thật sao ?
Cuộc thi đấu thể thao kết thúc,Mai Mai đòi bỏ học.Mẹ không hỏi
nhiều, bà dang tay mở lòng đón đứa con gái câm trở về.
Đối với chuyện thôi học của chị, An An có phần áy náy.Cô dùng lí
trí để lí giải nguyên do chị gái muốn độc chiếm trái tim người mẹ,
nguyên do sự tủi thân và hành động kì quặc của chị đối với mình.Với
bản tính lương thiện, cô thông cảm với nỗi khổ của chị - chị bị
câm, suốt đời không thể vui vẻ như mình.Đó là tình thân ruột
thịt.An An day dứt, mâu thuẫn không nguôi.
Từ đó An An cất giấu điều bí mật trong lòng, bề ngoài vẫn là đứa
trẻ vui vẻ hồn nhiên, tự tạo niềm vui cho mình.
Chỉ khi đêm về cô mới nhấm nháp nỗi cay đắng của mình.
Liêu Văn Đạo xúc động ôm chặt An An đang run lên trong tay anh .
Không ngờ Bọ Con sôi nổi, vui tươi như một con sâu đổi màu đã chịu
nhiều đau khổ như vậy
Chương 26: Ký ức
Share on facebook Share on twitter Share on email Share on print
More Sharing Services 0
“Anh có quan tâm không, chuyện em không còn trinh trắng?” An An
lạnh lùng bật ra câu hỏi khiến Liêu sững người.
“Sao bỗng dưng lại nói chuyện đó?”
“ Anh nhất đinh đau khổ, day dứt lắm, chỉ không để lộ ra thôi.” An
An nói, vẻ tuyệt vọng bộc lộ dần đằng sau sự vui vẻ giả tạo.Liêu
không nói, không thừa nhận cũng không phủ định.Anh nghĩ đến lần đầu
làm tình với cô, hứng thú của anh quả có bị ảnh hưởng , bởi khi
thấy An An giãy giụa như một liệt nữ, anh đã lầm tin rằng “ cô vẫn
còn trinh”.
“Anh không muốn biết em qua thời con gái như thế nào ư?”
Liêu trấn tĩnh trả lời “ Nhưng, cái đó , thực sự anh cũng không
quan tâm , thật đấy, anh chỉ cần vào lúc đó em hoàn toàn thuộc về
anh là được, vả lại,,,” Liêu thú thực “ anh không muốn biết, anh sẽ
ghen…”
An An nhìn Liêu, lí do quá đỗi thật thà và thấu tình đạt lý.Lát sau
Liêu nói “ Muộn rồi, ngủ thôi “ rồi quay mặt ngủ thiếp đi.
Ký ức của An An dội về như thác.
Trăng chênh chếch về tây.
Nửa đem về sáng, gió to hơn, gió luồn thổi qua mây.Trong khoảnh
khắc, mặt trăng thẹn thùng, căn phòng dường như tối hơn.
Có một thiếu nữ mười sáu tuổi tên An An.Cô ngồi trên sân vận động,
nhìn đám con trai râu đã lún phún bên mép , nhìn cục yết hầu lồ lộ
trên cổ đang tranh cướp bóng ,nghĩ bụng : tại sao họ có thể cười
thoải mái như vậy?
An An cứ ngồi như thế trên sân vận động rất lâu rồi, người hơi ngả,
hai tay chống ra sau, khép hờ mắt nhìn lên trời.Mùi cỏ ngai ngái
xung quanh và bầu không khí nóng nực làm cô như say nắng.
Trời nắng, các cô gái trung học đã biết làm đẹp.Thực ra ai cũng sợ
cháy nắng mùa hè, mùa hè không dám ra ngoài.An An cũng rất thích
đẹp.Cô thường liếc vào ô cửa kính mỗi khi đi qua, hài lòng vì biết
mình xinh đẹp.Nhưng An An không đến nỗi sợ cháy nấng mà quên tình
thân thiết với ánh mặt trời rất hữu ích, dưới 36,5*C , thì mặt trời
luôn thân thương. Mỗi khi tâm trạng không tốt, cô lại thích bịt
đầu, lao ra ngoài trời nằng , nheo mắt nhìn mặt trời.
Qua vụ hè, mẹ kêu lên “ An An , sao con đen thế ?”
An An nói đen mới khỏe, nhưng thâm tâm lại ngưỡng mộ làn da trắng
như tuyết của chị gái.Chị đi lại trong phòng, không khác gì một
tiểu thư khuê các.Chị thôi học được mẹ ở nhà chăm sóc chu đáo, đến
hoa phù dung gặp nước cũng chỉ vậy thôi.Chị không bao giờ béo, ánh
mắt, dáng điệu đượm vẻ yếu đuối, yêu kiều, thoát tục.An An thầm
thốt lên : chị đúng là thiên thần !
Việc chị yêu thích là là ngồi trong sân vẽ tranh.Chị rất thích vẽ
những giàn nho trước nhà.Mẹ thích thu thập từng tác phẩm của
chị.
Mai Mai vẽ giàn nho từ nhiều góc độ, vậy là trên tường nhà bốn mùa
đều là mùa nho, có cảnh những chùm nho xanh mướt, rung rinh, có
cảnh giàn nho đìu hiu , run rẩy trong mưa, có cả khoảnh khắc thời
gian ngừng lại khi ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá.Khả năng nắm
bắt của chị thật là tài tình, tinh tế.mẹ rất tự hào đem từng bức
tranh ra khoe “ Nhìn này, tranh Mai Mai vẽ đẹp đấy, đẹp
không?”
Mẹ đem tranh khoe với mỗi người khách đến chơi nhà, mặt mẹ rạng
rỡ.Sự hãnh diện của mẹ không chỉ thể hiện qua lời nói, nó thể hiện
qua ánh mắt .
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
"Mình là mặt trời, chị là mặt trăng, một bầu trời không thể cùng
lúc có cả mặt trăng lẫn mặt trời, hai thiên thể thần linh"
ANH TRAI EM GÁI - Tào Đình
Nếu nói rằng: “Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải
do hai người dệt từng sợi một mới tạo nên hạnh phúc” thì yêu đơn
phương, hỏi có phải tình yêu?
Yêu đơn phương đã khổ. Yêu chính anh trai của mình lại càng khổ hơn
nữa. Mai Mai yêu anh trai Dương Dương, một tình yêu tội lỗi nhưng
không bệnh hoạn, tội lỗi mà vẫn đáng thương.
Bởi, Mai Mai là cô gái câm. Trong thế giới “hư ảo, lặng lẽ, không
người”, trống rỗng và cô độc của cô, duy nhất chỉ có người anh trai
ngự trị. Yêu anh và muốn độc chiếm người anh, Mai Mai đã tự tước đi
niềm vui hồn hậu của tuổi thơ, đẩy mình vào vòng xoáy của những mâu
thuẩn giằng xé giữa hờn ghen ích kỷ và tình yêu thương. “Chị em
sinh đôi, chị em như hoa, tương thân tương ái không rời xa”. Vậy mà
Mai Mai đã ghen với từng tiếng gọi “anh” nũng nịu, ngộ nghĩnh của
An An, Người em gái sinh đôi láu lỉnh, thông minh, hoạt bát, dễ
thương.
Có lần, An An bị ngã - một vết sẹo dài theo cô suốt cuộc đời, nhức
nhối trong tim một nỗi đau không nói nên lời. Cô tinh nghịch, bất
cần. Cô sống đơn giản và bồng bộ. Có ai hình dung cô thế nào trong
những khoảnh khắc mơ màng đứng bên cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn xa
xăm, khao khát về một “ngọn đèn” cho riêng mình?......
Phần một:
Những mùa hè của thời thơ ấu, không khí tràn ngập mùi hương cỏ dại
và mùi bánh pizza làm cho cái nắng gắt như nhạt đi và mong manh
hơn. Chúng tôi học làm người lớn, cố tỏ ra tư lự với nụ cười buồn
rầu thường trực.
Khế ước
Một buổi sớm mùa xuân, Hà Tặc, gã trai cùng lớp với tôi, sửng sốt
khi nhìn thấy Mai Mai lần đầu tiên. Không kìm được, gã reo lên đầy
kinh ngạc:
“Trời, đẹp quá!”
“Chị là người ở đâu thế, trông chị rất đặc biệt!”
“Chị học trường nào?”
“Chị tên gì?”
“Sao khinh người thế?”
Gã hỏi liền một thôi một hồi; lần đầu tiên cảm thấy lăn tăn về sức
hấp dẫn của mình đối với người khác giới.
Mai Mai nhìn Hà Tặc, lại nhìn tôi, nụ cười hồn hậu, vẻ bình thản,
êm đềm như mặt nước mùa thu.
Mai mai mặc sơ mi trắng, bên trong là áo bó và váy đều màu hồng.
Nắng xuân đã về nhưng không khí vẫn còn phảng phất hơi lạnh. Trông
em tao nhã, tràn trề sức sống, ánh mắt như cười, như giễu cợt sự
vụng về, bất cẩn của người đối diện.
Mai Mai đem bút và màu ra ban công ngồi vẽ.
“Ông bạn, ích kỷ thật đấy, có cô bạn đẹp như vậy mà không sớm giới
thiệu với anh em!?” Hà Tặc lại quay đầu về phía tôi, đùa đùa thật
thật; đột nhiên nét mặt thoáng băn khoăn, gã lẩm bẩm: “Ồ, mà tại
sao nàng lại không thèm để ý đến tớ nhỉ, “Trái tim không ngủ yên”
của tớ bị tổn thương mất.”
“Mai Mai không phải là bạn gái của tớ.” Tôi nói, thâm tâm cũng thấy
hối tiếc. “Vả lại, Mai Mai không biết nói, làm sao trả lời
cậu.”
Hà Tặc chưa kịp phản ứng, đúng lúc đó cánh cửa bật mở, một cô bé
đầu quấn khăn màu da cam tươi rói đường đột xông vào: “Em về rồi
đây! Hôm nay chúng ta ăn món nem công hay chả phượng?”
Hà Tặc nhìn người con gái nhanh nhảu, nhí nhảnh như một con chim từ
trên trời rơi xuống, lại nhìn cô gái đang miệt mài vẽ tranh ngoài
ban công. Không thể tin được. Cô ấy, cô ấy… họ là…?”
Tôi mỉm cười, giải đáp thắc mắc của cậu ta. “Rất đơn giản. Họ là
chị em sinh đôi.”
---------------------------------------------------------
Mai Mai điềm đạm , nề nếp.An An hiếu động, ham chơi.Chị lớn lên
trong sự nương nhẹ của cả nhà, ai cũng lo chị phải tủi thân, còn An
An lớn lên trong sự gắt gỏng , trách móc, nhưng vẫn vô tư theo anh
trai lên trung học. Chỉ có điều anh trai học trường trung học của
thành phố, còn thành tích của An An tốt hơn - cô thi đỗ vào trường
chuyên của tỉnh.
Rời nhà sống tập thể là ước vọng bao năm của An An.Có thể xa chị
gái lạnh lùng như mùa đông, xa bà mẹ suốt ngày phàn nàn, như vậy
mới thực sự là tự do.Đúng như An An hiện nay, ngồi thoải mái ở sân
vận động ngắm nhìn các chàng trai trổ tài trên sân cỏ.
Gã trai chơi ở hàng tiên phong tên là Lý Khoa, An An rất thích,
thường liếc trộm gã,Thi thoảng vô tình bị bắt gặp, bối rối quay mặt
đi, giả vờ nhìn người khác, để cho gã biết tôi nhìn ai cũng chăm
chú, chẳng qua là nhìn các chàng trai chơi bóng mà thôi.Ngồi bên
đống quần áo của bọn con trai đang đá bóng, An An thường đặt quần
áo của Lý Khoa lên trên cùng để giơ tay là có thể chạm vào, cảm
nhận được hơi ấm của nó.Những lúc như vậy, một cảm giác mới lạ lan
tỏa khắp người khiến cô thấy nôn nao xen lẫn sợ hãi mơ hồ.Những
ngày tháng vô tư của thời trung học qua đi nhanh chóng, ngay cả tâm
trạng khó chịu phải lên lớp học những môn vô vị cũng dần qua.Trời
vẫn xanh, mây vẫn trắng, cô không bao giờ buồn, sống vô tư , thoải
mái.Thấy các cô bạn cùng phòng nhớ nhà khóc hu hu , An An cũng cảm
thấy rất nhớ mẹ, nhưng cô không khóc, chỉ gọi điện thoại thông báo
“ Chủ nhật con về.”
Ngày nghỉ cuối tuần tới là tết Đoan ngọ.
An An nhớ mẹ, cũng nhớ món bánh chưng của mẹ.Lá bánh xanh rờn, gạo
nếp trắng tinh, lại có cả thịt và lạp xường, cắn một miếng ngậy đến
tận chân răng, béo mà không ngấy, chỉ nghĩ đến thôi đã chảy cả nước
miếng.Lúc nhỏ, khi quá đói, An An có thể ăn liền một lúc ba, bốn
cái.Anh trai thường giễu cô, nói An An ăn không giống con gái. Vậy
là kiểu ăn khỏe khoắn tự nhiên của An An làm nền cho lối ăn nhỏ nhẹ
, thục nữ của Mai Mai.Chị ăn từng miếng nhỏ, động tác thanh lịch,
duyên dáng, nét mặt điềm tĩnh, rất chững chạc, người lớn.
An An không mấy quan tâm đến chuyện đó.Cô vẫn ăn bánh chưng như cũ,
ăn đến chán thì thôi, cảm thất rất tuyệt, không cần thiết phải giữ
ý tứ.
Ngồi trên xe buýt xóc lộn ruột mấy tiếng đồng hồ mới về đến nhà,
chưa kịp vào nhà, đã thấy hình ảnh bánh chưng nhảy múa trước
mắt.
“Mẹ , anh …An An đã về ! “ An An hớn hở gọi to, cô muốn cho hàng
xóm biết cô đã về.
Vào nhà mới biết chỉ có anh ở nhà.Cha đi làm, mẹ đưa chị đi mua hộp
màu . An An nhân lúc chị không có nhà làm nũng anh.” Anh yêu quý
ơi….Em nhớ anh chết đi được!” Anh trai bật cười đối phó với cô em
gái bất trị, hỏi cô đã quan tâm đến anh như vậy từ bao giờ, làm anh
cảm động suýt té xỉu.
An An nghĩ trước kia chỉ cần cô thân thiết với anh trai là chị gái
đã nhìn, ánh mắt rất đáng sợ.
Sau khi luyên thuyên một hồi về những chuyện tầm phào ở trường, An
An nhìn thấy rổ bánh chưng trên bàn, nói to “ Ha ha, quả nhiên mẹ
đã gói bánh chưng!” Vừa nói cô vừa nhảy chân sáo đến cạnh bàn, cầm
một chiếc hỏi “ Anh có ăn không ?”
“Không, anh ăn nhiều rôi, bánh này chắc mẹ phần em đấy .”
“Ha ha , hèn chi cái nào cũng to đại tướng ! “An An vội vàng bóc
bánh, đưa lên mồm cắn, quả nhiên ngon không thể tưởng tượng, cô
nhắm mắt, gật gù khen “ thế mới biết ở nhà sướng thật !”
“Mình sung sướng đến phát điên lên mất . “ An An thật thà lẩm
bẩm.
Dương Dương nhìn cô em em gái ăn ngấu nghiến, hỏi “ Mấy trăm năm em
chưa ăn cơm rồi?” bỗng nhiên thấy thương em gái phải ăn cơm tập
thể, làm sao bằng cơm mẹ nấu. Ngắm nhìn cô em gái hồi lâu, anh phán
:
“ An An , hình như em đen đi nhiều thì phải.” Dương Dương bê cái
ghế đến ngồi cạnh em gái.
…..
“An An, trường em có nhiều cô xinh không?”
….
“Này nói thật đi, em có bạn trai rồi phải không? “
….
Dương Dương cốc mấy cái vào đầu cô em gái đang mải ăn không thèm
đáp lời anh “ Này ! Anh đang nói với em đấy nhóc a, !”
“@#$...%Yo!” An An mồm đầy bánh, đầu bị cốc đau điếng mới lẩm bẩm
phát ra một tiếng.Hai anh em đang vui đùa thì mẹ và chị về.
“ Mẹ ! “ An An reo lên chạy ra ôm chặt lấy mẹ, mấy tháng chưa gặp ,
tiếng gọi thân thương vang lên khiến chính cô cũng thấy cảm động .
An An nép vào mẹ, muốn cuộn tròn trong lòng mẹ làm nũng thoải
mái.
“Ô, sao con lại ăn bánh của chị?”
Không ngờ câu đầu tiên của mẹ lại là câu quở trách.
Gần trưa, mẹ bắt đầu to tiếng phàn nàn. Có lẽ đó chỉ đơn thuần là
câu hỏi bình thường nhưng đối với đứa con xa nhà đang khát khao
tình thân thì đó trở nên gay gắt như lời quở trách chăng? An An tủi
thân hỏi lại “ Ý mẹ là…. Chị có thể ăn còn con thì không ư ? “ An
An nghiến răng.
Tưởng mấy tháng xa nhà cô sẽ được mọi người hân hoan chào mừng,
không ngờ câu đầu tiên của mẹ là quở trách! An An cảm thấy không
chịu nổi.
“Con bé này nói gì vậy? Con biết chị không ăn gừng sống, chị không
thích mùi gừng, mấy cái bánh đó không có gừng, những cái khác trong
bếp, con ăn cái nào chả đươc !” Mẹ vừa thu dọn vỏ bánh An An để
trên bàn vừa ca thán.
An An cúi đầu không nói, trong lòng vẫn ấm ức bởi thái độ của
mẹ.Nếu trước đây, nhất định cô phải cãi mấy câu mới chịu. Khó khăn
lắm mình mới về nhà được một lần, lẽ ra phải được mẹ chiều chuộng
hơn mới phải chứ . Không nói không rằng, tay vân vê cúc áo, mặt cô
bần thần.
Mẹ không hiểu suy nghĩ và tâm tư con gái, thấy cô không nói, tưởng
cô đã biết sai, lại tiếp tục nói “ Con xem con kìa , ăn bánh xong
cũng không thu dọn lá, để lung tung thế này, lớn rồi, không biết ở
trường con xoay xở như thế nào? “ Mẹ đem hết chỗ lá bánh ra ngoài,
trong khi đó Mai Mai vẫn ngồi yên, bình thản. Mẹ vừa ra khỏi, có ba
anh em trong nhà, không khí như lắng xuống. Mấy phút sau mẹ quay
về, tay cầm cái giẻ lau bàn, vừa lau vừa nói “ Con giỏi thật, ăn
hết năm cái không để cho chị lấy một cái .”
An An nhìn mẹ không nói gì, cố gắng chịu đựng , móng tay bấm sâu
lút vào da thịt. Dương Dương thấy vẻ mặt cô em nhỏ rất khó coi,
cũng không chịu được, chen một câu “ Mẹ, mẹ nói ít thôi ! mẹ xem,
mấy tháng An An mới về nhà, đang vui, chẳng qua chỉ ăn mấy cái
bánh, của nhà chẳng lẽ không được ăn ?”
An An vốn rất tủi thân, giờ thấy có người bênh vực , càng tủi thân
, suýt bật khóc .
Mẹ thấy có người chống đối càng bưc , dừng tay lau , cao giọng “
Không phải không thể ăn, chỉ cần ăn đúng. Một đống bánh như thế, nó
ăn sạch mấy cái không gừng , không để lại cái nào, chị nó ăn bằng
gì? Mẹ không muốn nói nhiều, nói nhiều nó lại bảo mẹ thiên vị, con
bé này ngày càng không biết điều ..”
Mẹ chưa nói hết câu , An An đã đứng phắt dậy, lao ra cửa như một
con hổ không quay đầu lại.
“ An An ! Đừng đi ! “ Anh trai gọi với, toan đuổi theo.
“Quay lại, không cần đuổi theo, cứ để cho nó dỗi, nó lớn rồi, bắt
đầu cự lại mẹ đấy.Mẹ là mẹ nó, nói mấy câu không được hử “” Mẹ ngăn
con trai, nhưng mắt nhìn ra ngoài vẻ lo lắng
“Nhưng nó chạy mất rồi ! “ Dương Dương lo lắng hét lên , sợ em dỗi
bỏ đi ngay . Ban nãy đã thấy nó như sắp khóc.Mẹ lại nói “ Mẹ đẻ ra
nó lại không hiểu nó ư? Nó chỉ thế thôi, không sao đâu! Chưa biết
chừng ty nữa nó quay về, lúc ấy sẽ phải cho nó một trận, người lớn
nói mấy câu đã không chịu được , nuôi nó làm gì? “ Mẹ bực tức ngồi
phịch xuống giường .
“Quá lời, sao mẹ lại nói quá lời? Mẹ nói vậy chỉ tốt cho nó, sau
này nó biết cách cư xử, con còn bênh nó? Sau này lớn lên mà cứ giữ
cái tính khí ấy, làm sao nó trụ được trong xã hội…” Dương Dương
thấy mẹ đã già không muốn nói nhiều, chỉ nói “ Con đi tìm em. “ ,
rồi bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn Mai Mai, mẹ vẫn tiếp tục nói, thấy không có ai
tiếp lời, mất hứng, lát sau thì thôi.Lại tiếp tục làm việc
nhà.
Mai Mai ngẩng đầu, nhìn thấy ở bậc cửa có một dấu tròn ướt, to bằng
đồng xu, giống như đóa hoa nước hé nở - đó là nước mắt An An lúc
lao ra khỏi nhà – một giọt nước mắt to , tủi hờn
Chương 27: Đêm đổ máu
Share on facebook Share on twitter Share on email Share on print
More Sharing Services 0
An An lao ra khỏi nhà. Nỗi tủi thân không có chỗ trút, đành đá lung
tung vào cây cỏ ven đường, nước mắt như mưa, cô dùng cùi tay
lau.
Cô nghĩ mình từ nhỏ đến lớn luôn phải chịu thiệt thòi, ấm ức. Chị
rất đáng thương, chị bị câm, mọi chuyện đều phải nhường nhịn….
Nhưng mẹ ơi, sao mẹ không hiểu cho con? Mẹ có biết tâm tư của con
không?
Nước mắt rơi càng mau.
An An khóc cho đến tận bến xe, cô dứt khoát lên xe trở về thành
phố, trở về trường học. Ngồi trên xe, An An cay đắng nghĩ, mới sáng
nay mình còn háo hức về nhà, chưa được hưởng chút không khí đoàn tụ
vui vẻ lại phải hấp tấp ra đi, lòng càng thêm tê tái, nước mắt cố
nén đã lại trào ra. Mới đầu chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, về sau càng
nghĩ càng thấy tủi, cô gục đầu xuống bàn nức nở, mặc những ánh mắt
xa lạ đang tò mò ngó nghiêng. Mới tám giờ tối, xe đã đến thành phố.
An An không muốn trở về trường. Còn nhớ lúc sáng, khi háo hức về
nhà, cô đã khoe với mọi người tài gói bánh chưng của mẹ, còn hứa sẽ
cho mọi người thưởng thức.
Nhưng… bây giờ… An An đi trên phố, giống trẻ lang thang, mặt đầy
nước mắt và bụi đường.
An An đi lang thang khắp thành phố, miệng nhâm nhi que kem, lưng
khoác ba lô to tướng, lê từng bước giết thời gian. Vô tình đến khu
vui chơi lớn nhất thành phố, trong đó vẳng ra tiếng nhạc cuồng
nhiệt và tiếng nói cười đàn ông.
An An suy nghĩ giây lát, quyết định mua một vé chơi trò máy nhảy,
giá mười đồng; cô vốn chơi trò này rất giỏi. Trước đây, anh trai
Dương Dương là cao thủ trong trò này, An An học theo, không lâu sau
đã chơi rất giỏi, chẳng thua gì anh.
Vừa bắt đầu đã có bao người vây quanh, họ chỉ trỏ vì thấy cô chơi
một mình. An An vốn bạo dạn, chơi rất hăng, khi thấy đám đông
ngưỡng mộ, cô càng phấn khích.
An An rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ. Đứng giữa đám đông hò reo cổ vũ,
cô quên ngay phiền não. Có tiếng nói: “Chơi giỏi lắm, cô bé, nào!
Nhảy với tôi đi! Chúng ta cùng chơi nhé!” An An liếc nhìn người vừa
nói, đó là một gã trai trẻ, dáng điệu bặm trợn, miệng ngậm thuốc
lá, tóc đỏ, trên cánh tay đầy những hình xăm đáng sợ, không cao,
hơi gầy. Hình ảnh tiêu biểu của gã giang hồ trong phim ảnh.
An An chỉ liếc gã, không trả lời, tiếp tục chơi một mình, nghĩ
bụng, tôi đang điên đây, đừng có chọc tức tôi!
“A ha! Đại ca bị nó cho rớt hả? Mẹ kiếp! Nhát thế, lại để cho con
nhỏ coi thường. Ha ha!”
Một trong hai cô gái đứng cạnh gã trai vừa được gọi là đại ca
khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc mini jupe siêu ngắn, cao bằng
gã, nói giọng giễu cợt, kích động.
“Láo! Đây sẽ so tài với cô ta. Các em, nếu là giống cái thì chơi
với anh một ván, sợ thì khỏi nhìn!” Gã đại ca quẳng điếu thuốc, cao
giọng nói.
An An cau mày, không nói gì.
“Ha ha, chắc cô ta không phải giống cái!” Cô gái mặc mini jupe hồng
cười hô hố.
“Đồ lưu manh, thổ phỉ!” An An chửi thầm.
Mọi người quay lại xem, vừa căng thẳng vừa phấn khích. An An không
thèm để ý, người xem đông như vậy, chắc chắn gã kia không chịu mất
mặt. Cô mặc váy xanh đột nhiên để chân lên nút bấm của máy nhảy, An
An đang nhảy say sưa không để ý giẫm vào chân cô ta, lảo đảo suýt
ngã.
Cô ta liền gào lên: “Ái!”, đoạn nhìn xuống chân, nói: “Giẫm phải
chân tôi, gãy xương rồi, làm thế nào đây?” Cô ta ngôì thụp xuống,
hai tay bóp chân, rõ ràng muồn ăn vạ.
Bấy giờ An An mới để ý cô ta cũng rất xinh đẹp, chỉ tiếc tóc nhuộm
đỏ, dáng điệu bất cần. An An dừng nhảy, bực mình nói: “Là cô tự gây
chuyện.” Trong lòng thoáng lo ngại, đối phương có ba người, mình
chỉ có một, chắc không đấu lại được, hơn nữa trông họ đích thực là
dân giang hồ, rất khó đối phó.
“Ái chà!” Gã đại ca nhảy lên, mặt đằng đằng sát khí, quắc mắt nhìn
đồng bọn như muốn nói: “Chúng mày còn chờ gì nữa, sao không dạy cho
con lòi một bài học?”
Cô gái gượng cười, nhăn nhó kêu đau, đoạn rút điếu thuốc lá trong
ví rậm rãi châm lửa hút, nhả khói vào mặt An An.
An An né người tránh, quắc mắt nhìn ba vị khách lạ, lẩm bẩm: “Đồ
lưu manh!”, rồi quay người định bỏ đi.
“Ê! Muốn chạy làng hả? Chửi đây là lưu manh chứ gì, vậy thì đây lưu
manh cho biết!” Cô gái vẫn hút thuốc, nheo mắt nhả khói, giậm chân
vẻ nôn nóng: “Cô giẫm nát chân tôi mà định bỏ đi sao?”
An An biết chúng cố tình gây sự: “Tôi mới đến đây đi học, hình như
không quen các người!” An An cố nói giọng ôn hoà, không để lộ vẻ sợ
hãi.
“Ô, đi học ư? Đi học à, giỏi quá! Chúng tao là lưu manh, chúng tao
không đi học!” Gã đại ca bước lên giơ tay túm An An. “Đi học càng
phải biết điều! Giẫm nát chân của người ta mà không có ý kiến gì
hả?”
Gã giở lý với cô? An An muốn khóc. Cô quay người, tránh bàn tay của
gã, phẫn nộ hét: “Chúng mày muốn gì? Cho chúng mày biết, nếu muốn
tiền, không có đâu, muốn mạng thì có một mạng đây! Tao không sợ,
muốn đánh muốn giết thì tuỳ! Đằng nào chúng mày cũng có ba, vậy
cùng ra tay, nhảy vào đánh tập thể luôn…!” An An nói xong, từ máy
nhảy lao xuống tức tím mặt.
An An vốn chỉ muốn ra khỏi nhà cho khuây khoả, không ngờ đến tận
thành phố này lại bị lưu manh bắt nạt, mọi uất ức trong lòng lập
tức bùng lên, dồn vào cánh tay, giơ thẳng về phía gã trai. An An
biết nếu đánh, nên đánh vào tên cầm đầu, đánh chết thôi, lúc này cô
hoàn toàn không nghĩ tới mạng sống của mình, phó mặc cho cơn
điên.
Cả bọn cười ha hả, tưởng đã doạ cho đối phương chết khiếp, không
ngờ cô ta phản ứng dữ dội như vậy. Sau cái tát trời giáng, cô còn
vung chân đá vào mặt gã đại ca. Gã bưng mặt lùi về sau, miệng rống
lên:
“Mẹ kiếp, con nhãi!...” Gã vẫy tay gọi hai đứa con gái, cả hai lập
tức tiến lại. Con gái mà đánh nhau thì chiêu túm tóc, cào mặt, thộp
ngực là lợi hại nhất.
Cho nên khi hai người lao tới, thấy tình thế khá bất lợi, An An né
người. Đến nước này cô không thể chạy trốn, liền xông tới đấm vào
đầu gã trai, cố hết sức dùng móng tay cào vào mặt gã, nhân lúc gã
chưa định thần, đạp mạnh vào chỗ hiểm. Bị đòn hiểm bất ngờ, gã đau
đớn ngồi thụp xuống.
An An không cho gã cơ hội phục hồi, lấy gót giày đạp liên hồi vào
người hắn đang ngồi co rúm một góc, mồm không ngớt chửi rủa những
câu lưu manh nhất mà cô biết.
Hai cô gái thoạt đầu sững người trước cú ra đòn mau lẹ của An An;
không ngờ cô ta xinh đẹp, mảnh mai là thế mà lại ra đòn như dân
đánh nhau chuyên nghiệp vậy. Cô váy xanh sau một phút bất ngờ bước
lên túm tóc An An, tát mạnh vào mặt cô. An An lảo đảo ngẩng đầu,
vết sẹo trên trán lộ ra sau mái bờm. Cô váy xanh hét lên: “Kinh
quá! Khiếp quá, quái dị!” Đám đông bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.
An An choáng váng lắc đầu, định thần, nhưng lập tức quay người, bất
chấp sự cười nhạo của đám đông, tiếp tục lao vào gã trai. Đột
nhiên, cô váy xanh rút trong người ra con dao gọt hoa quả rất đẹp,
chế tác tinh xảo, sáng loáng, có khắc hình khuôn mặt người phụ nữ
trên cán. Mặt rắn đanh, cô ta cười gằn lao về phía đối phương. Đám
đông sợ hãi giạt ra ngoài. Họ lo cho An An, không ngờ sự việc lại
đến nông nỗi này. Có người khiếp sợ, ôm mặt không dám nhìn.
Cô ta lao tới đâm thẳng vào An An lúc đó đang cố túm cổ gã trai.
Đám đông hét lên: “Giết người! Giết người!”, có người hô báo cảnh
sát, An An chững người sau nhát đâm của đối phương, lát sau lại
tiếp tục trút cơn điên vào gã trai, cô nhè mặt hắn đấm lia lịa.
Nhát dao đâm trúng vai, tuy không sâu nhưng rất đau. An An nghiến
chặt răng chịu đựng. Đúng là một đêm đẫm máu, An An thoáng
nghĩ.
Máu từ vai túa ra, tràn xuống. Khuôn mặt cô bắt đầu dại đi dưới ánh
sáng lờ mờ của ngọn đèn đường. An An để mặc cho hai cô gái đánh. Cô
không kêu, cũng không đánh trả. Hai cô kia có lẽ cũng sợ cơn điên
của An An, tay cầm dao bắt đầu run run, nhìn con dao trong tay dính
đầy máu, chân cô ta muốn khuỵ xuống. An An lập tức dùng nắm đấm và
móng tay xỉa vào mặt gã trai, đồng thời cô nhận ra đau đớn đã lan
khắp tứ chi và toàn thân.
Anh trai cô đã dạy, khi bị bắt nạt, thấy tình thế bất lợi, nếu biết
mình sẽ thua, có chạy cũng không nổi thì phải đánh vào kẻ cầm đầu,
và chỉ đánh kẻ đó, những kẻ phụ hoạ thế nào không quan tâm. Chỉ cần
đánh bại kẻ cầm đầu, chắc chắn sẽ thắng.
An An ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời đêm, thầm nghĩ, ta đã là đứa trẻ
không ai thèm quan tâm, bây giờ lại càng thế. Trong đêm đổ máu này,
cô đã nhìn thấy rất nhiều máu, máu như nhuộm đỏ bầu trời.
An An tưởng mình sắp chết, vết thương đau nhói. Cô thầm từ biệt
những người thân: anh trai thân thiết, mẹ thương yêu, chị gái tội
nghiệp và người cha nghiêm khắc.
“Con yêu tất cả!” Trong giờ phút sắp chết (cô tưởng vậy), An An cảm
nhận sâu sắc tình yêu của cô đối với mọi người, cả người mẹ sinh ra
cô nhưng lại thiên vị đứa con lớn, cả người chị gái luôn đố kỵ,
ghen ghét cô.
Hôm nay là Tết Đoan ngọ, sang nay cô còn hân hoan ăn bánh chưng do
mẹ gói, làm sao có thể tưởng tượng chính trong cái đêm hạnh phúc
đó, cô phải đổ máu, bị đánh đập; bị ức hiếp, bơ vơ giữa thành phố
lạ không một người thân bên cạnh. Và giờ đây, cô sắp chết. Máu tuôn
xối xả. Trên bầu trời đêm đen thẫm có rất nhiều sao, thật là đẹp,
một cái Tết Đoan ngọ tuyệt vờì!
“Mẹ, con đi đây, hy vọng sau khi con ra đi, mẹ sẽ nhớ con. Mẹ ơi,
sao mẹ lại chỉ yêu một mình chị…?”
Thực ra, khi An An sắp ngất thì gã trai mình đầy thương tích cũng
không đứng lên nổi. An An hài lòng vì bọn chúng rốt cuộc đã không
bắt nạt được cô.
Khuôn mặt loang lổ máu, cả máu của cô và máu của gã trai. Một giây
trước khi gục hẳn, cô loáng thoáng nhìn thấy anh trai. Anh đến cứu
mình. Trên đời này chỉ có anh yêu mình. “Anh…”, An An mơ màng mỉm
cười, “Anh, em không làm anh mất mặt. Em không thua. Anh…” Sau đó
cô không biết gì nữa. Người “anh trai” nhìn cô gái ngất lịm trong
tay mình, tuyệt vọng kêu lên: “Bé Con!”