"Mình là mặt trời, chị là mặt trăng, một bầu trời không thể cùng
lúc có cả mặt trăng lẫn mặt trời, hai thiên thể thần linh"
ANH TRAI EM GÁI - Tào Đình
Nếu nói rằng: “Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải
do hai người dệt từng sợi một mới tạo nên hạnh phúc” thì yêu đơn
phương, hỏi có phải tình yêu?
Yêu đơn phương đã khổ. Yêu chính anh trai của mình lại càng khổ hơn
nữa. Mai Mai yêu anh trai Dương Dương, một tình yêu tội lỗi nhưng
không bệnh hoạn, tội lỗi mà vẫn đáng thương.
Bởi, Mai Mai là cô gái câm. Trong thế giới “hư ảo, lặng lẽ, không
người”, trống rỗng và cô độc của cô, duy nhất chỉ có người anh trai
ngự trị. Yêu anh và muốn độc chiếm người anh, Mai Mai đã tự tước đi
niềm vui hồn hậu của tuổi thơ, đẩy mình vào vòng xoáy của những mâu
thuẩn giằng xé giữa hờn ghen ích kỷ và tình yêu thương. “Chị em
sinh đôi, chị em như hoa, tương thân tương ái không rời xa”. Vậy mà
Mai Mai đã ghen với từng tiếng gọi “anh” nũng nịu, ngộ nghĩnh của
An An, Người em gái sinh đôi láu lỉnh, thông minh, hoạt bát, dễ
thương.
Có lần, An An bị ngã - một vết sẹo dài theo cô suốt cuộc đời, nhức
nhối trong tim một nỗi đau không nói nên lời. Cô tinh nghịch, bất
cần. Cô sống đơn giản và bồng bộ. Có ai hình dung cô thế nào trong
những khoảnh khắc mơ màng đứng bên cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn xa
xăm, khao khát về một “ngọn đèn” cho riêng mình?......
Phần một:
Những mùa hè của thời thơ ấu, không khí tràn ngập mùi hương cỏ dại
và mùi bánh pizza làm cho cái nắng gắt như nhạt đi và mong manh
hơn. Chúng tôi học làm người lớn, cố tỏ ra tư lự với nụ cười buồn
rầu thường trực.
Khế ước
Một buổi sớm mùa xuân, Hà Tặc, gã trai cùng lớp với tôi, sửng sốt
khi nhìn thấy Mai Mai lần đầu tiên. Không kìm được, gã reo lên đầy
kinh ngạc:
“Trời, đẹp quá!”
“Chị là người ở đâu thế, trông chị rất đặc biệt!”
“Chị học trường nào?”
“Chị tên gì?”
“Sao khinh người thế?”
Gã hỏi liền một thôi một hồi; lần đầu tiên cảm thấy lăn tăn về sức
hấp dẫn của mình đối với người khác giới.
Mai Mai nhìn Hà Tặc, lại nhìn tôi, nụ cười hồn hậu, vẻ bình thản,
êm đềm như mặt nước mùa thu.
Mai mai mặc sơ mi trắng, bên trong là áo bó và váy đều màu hồng.
Nắng xuân đã về nhưng không khí vẫn còn phảng phất hơi lạnh. Trông
em tao nhã, tràn trề sức sống, ánh mắt như cười, như giễu cợt sự
vụng về, bất cẩn của người đối diện.
Mai Mai đem bút và màu ra ban công ngồi vẽ.
“Ông bạn, ích kỷ thật đấy, có cô bạn đẹp như vậy mà không sớm giới
thiệu với anh em!?” Hà Tặc lại quay đầu về phía tôi, đùa đùa thật
thật; đột nhiên nét mặt thoáng băn khoăn, gã lẩm bẩm: “Ồ, mà tại
sao nàng lại không thèm để ý đến tớ nhỉ, “Trái tim không ngủ yên”
của tớ bị tổn thương mất.”
“Mai Mai không phải là bạn gái của tớ.” Tôi nói, thâm tâm cũng thấy
hối tiếc. “Vả lại, Mai Mai không biết nói, làm sao trả lời
cậu.”
Hà Tặc chưa kịp phản ứng, đúng lúc đó cánh cửa bật mở, một cô bé
đầu quấn khăn màu da cam tươi rói đường đột xông vào: “Em về rồi
đây! Hôm nay chúng ta ăn món nem công hay chả phượng?”
Hà Tặc nhìn người con gái nhanh nhảu, nhí nhảnh như một con chim từ
trên trời rơi xuống, lại nhìn cô gái đang miệt mài vẽ tranh ngoài
ban công. Không thể tin được. Cô ấy, cô ấy… họ là…?”
Tôi mỉm cười, giải đáp thắc mắc của cậu ta. “Rất đơn giản. Họ là
chị em sinh đôi.”
---------------------------------------------------------
Nếu nói làn da của các cô gái khác trắng như tuyết thì cành tay và
đùi của Mai Mai lại đạt đến độ trong suốt như pha lê.Em mặc áo bơi
liền quần, ngồi bên tôi, cơ hồ thu hút mọi ánh mắt của đám đàn ông
trong bể…Tôi nhìn em gái, nói “ Em nên tắm nắng nhiều vào, em quá
trắng”
Con bé An An không trắng bằng chị, tôi liếc mắt nhìn vào trong nhà
bơi, đúng lúc An An đang nhún người chuẩn bị nhảy xuống nước, tiếp
đó nước vọt lên như sóng bạc, và tiếng hò reo của đám con gái.An An
có nước da bánh mật rất khỏe khoắn.An An như một cô bé hoang dã,
không có vẻ điềm nhiên của chị gái.
Mai Mai ôm gối ngồi bên cạnh tôi, đôi chân dài hơi gầy của em bị
cánh tay che lấp, tôi ngửi thấy mùi cơ thể em lần với mùi hăng hắc
của nước bể đã qua khử trùng, nó kích thích trí óc đồi bại của
tôi.Tôi nghĩ tại sao cô gái đẹp này lại là em tôi?Tôi không dám
nhìn nó, cố gắng nhìn xuống bàn chân.Ai ngờ bàn chân của Mai Mai
cũng tuyệt đẹp, ngón chân cái trong nhỏ hồng hào, bàn chân thon
thả, mỗi ngón chân đẹp như được tạc từ thạch nhũ trong hang
động.Sau đó bắt giác tôi ngước lên bắt gặp cặp đùi mảnh dẻ, trắng
trẻo.Tôi hít một hơi dài, định tìm chuyện nói lảng, đầu lại choáng
váng như bị một cú đập mạnh.Tôi nhìn thấy đầu vú cảu em.Im lặng!Bối
rối! Tôi thề rằng khi ngắm nhìn em gái, mắt tôi hoàn toàn vô thức,
không chịu sự điều khiển của não bộ.
Hình như Mai Mai không được khỏe, ngồi một lúc em đi vào.Tôi cố gạt
ra khỏi đầu hình ảnh mắt tôi vừa thu đươc, nhưng không thể.
Tôi mặc quần bơi màu đen gợi cảm, cùng kiểu với bộ của Hồ Khả.Tôi
kiêu hãnh nằm sõng soài trên bãi đá, nhưng quả thực không dám làm
thêm nữa,đành nhảy xuống nước để đầu óc khỏi nghĩ lung tung.Tôi
bỗng thấy mình là kẻ đam mê sắc dục quái dị.
Điều này đã được kiểm chứng với Mai Mai.Tôi thấy buồn vô hạn.Tôi
rất quý hai đứa em, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại có thể có những ý
nghĩ này khác với chúng khi lớn lên.Tôi thật bỉ ổi.
Tôi vùng vẫy trong nước để dịu bớt căng thẳng.Bỗng A Thụ xuất hiện,
chạy lại gần nói với tôi, vẻ bí hiểm “ Tiểu Dương, cậu thấy thế
nào?Hà Tặc lại dám thi trượt nước với tớ, đúng là không biết lượng
sức!”
Tôi hỏi “ Vậy cậu thắng chưa?”
“ Nói như đùa, sao lại không? Trượt nước là sở trường của tớ.Chúng
tớ đã tỷ thí năm sáu mươi lần, lần nào tớ cũng rơi xuống nước.Tiết
lội với cậu nhé, vừa rồi hắn thảm bại đến nỗi quần bị rách hai chỗ
mà không biết.Ha ha! Đáng đời! Tớ quyết không nói, để hắn bẽ mặt
một phen chơi,”
Tôi cũng cười theo, nhưng không thấy vui, đầu óc vẫn vấn vương
chuyện lúc nãy.Quả thật tôi đang sợ hành động và ý nghĩ vừa rồi của
mình.
Lúc đó Hà Tặc cũng chạy đến kêu to “ vừa rồi không tính, phải thi
lại lần nữa.”A Thụ nói “ Lần nữa thì lần nữa.” Hai gã quay
đi.
Tôi nhìn theo hai gã đang đỏ mặt tía tai tranh cãi, bật cười.Mông
hai gã như nở hoa, mỗi bên mông một đóa hoa.Bởi mỗi bên có một lỗ
thủng.Mà đâu có nhỏ, nhìn bốn cái lỗ đó e rằng có một tiếng đồng hồ
cũng chưa chắc điêu khắc xong.Có lẽ cả hai gã đều ngó mông nhau
cười thầm “ Quần cậu bị rách nhưng tôi không nói cho biết đâu, để
cậu bẽ mặt một phen!”Cười được một tiếng, tâm trạng đã khá hơn đôi
chút.Trên kia là bầu trời xanh ngắt, bên cạnh là làn nước trong
xanh.Tôi yên ổn trong làn nước mát, không nhận thấy cái dữ dội cảu
mặt trời.
Từ nãy đến giờ, tôi cứ cảm thấy cô ta đang nhìn mình.Cô ta thiếu nữ
trông nhu mì, ngoan ngoãn chỉ khoảng mười tám, mười chín, hình như
nàng đang lặng lẽ quan sát tôi, nhưng lại làm như không, trực giác
tôi bảo rằng:Nàng thích tôi.
Vậy là sức lực đã trở lại, tôi lại bắt đầu bơi, soải rộng cánh tay
khoát nước, bơi từ bờ này sang bờ kia rồi nhảy lên bờ với tư thế
điệu đà nhất, lúc quay ra, cô gái đã không còn ở đó từ lúc nào.Thất
vọng ngao ngán, xấu hổ bởi sự nông nổi của mình, tôi nguyền rủa
trực giác đáng ghét.
Tôi hỏi An An mấy giờ, đã một giờ chiều.
Tôi lại hỏi mấy giờ về, Hổ Khả cướp lời nói tối mới về.
Vậy là tôi yên tâm nằm tắm nắng, quyết định đánh một giấc.Khép mắt
lại, tôi mơ ước khi tỉnh dậy thì đã có làn da màu đồng quyến rũ, để
sau này tôi còn tự hào phô nửa thân người trên bãi biển như một
chàng trai vùng biển thực sự; chắc chắn sẽ hút hồn bao người
đẹp.Nghĩ đến đó, tôi thấy cảm thấy ánh mặt trời dễ chịu hơn.Bên làn
nước trong mát, tôi đi vào giấc ngủ rất nhanh và cũng rất
sâu.
Tỉnh lại, thấy khuôn mặt An An cúi sát mặt tôi, hỏi vẻ phân vân “
Sao anh lại đắp những ba cái khăn mặt lên bụng?”
Nghe vậy, tôi hết buồn ngủ ngay lập tức, ngồi phắt dậy, hất ba cái
khăn gấp hình tam giác lên bụng, nhìn ba cái hình tam giác trên nền
da bụng nâu nâu , tôi nghiến răng hỏi” Ai làm chuyện này? Sao lại
để nhiều khăn mặt như thế lên bụng người ta?Tại sao?”
Hồ Khả nói, giọng thỏ thẻ “ Là em đấy.”
Chỉ ba cái tam giác màu trắng trên bụng lẽ ra sắp được hun thành
màu đồng, tôi gầm lên “ Cô phá hỏng ý đồ trở thành người đàn ông
thực thụ của tôi, biết không!”
Hồ Khả ngơ ngác không hiểu.Hà Tặc và A Thụ đứng lên cười khoái trá,
tôi quắc mắt với hai gã. Các cậu đang bán mông còn cười cái nỗi
gì!Xem ra, muôn trở thành người đàn ông trên bãi biển đâu có
dễ.
Mai Mại đứng bên cũng không nhịn được cười, Em cười điềm đạm, lộ ra
cái răng khểnh duyên dáng.
Cuối cùng, mắt tôi lại nhìn xuống hồ, nơi có mấy cô gái vẫn đang
bơi, chân bước theo mọi người vào phòng thay đồ.Tôi đi sau cùng,
lại vẫn không kiềm chế được, nhìn vào đôi chân trần mảnh dẻ của Mai
Mai, một lần nữa khẳng định: Mùa hè là mùa của dục vọng.
Chương 22: Thời gian
Share on facebook Share on twitter Share on email Share on print
More Sharing Services 0
Đó là con bướm màu đen rất to, bay nhẹ nhàng, cánh màu hồng pha
nâu, điểm những đốm trắng.An An ở nhà một mình, ngồi bên khung cửa
sổ, một chân co, còn chân kia gác lên bệ của, mắt nhìn ra ngoài,
nước sông vừa rút, đục ngầu phù sa cuồn cuộn xô bờ.
Anh trai đưa chị gái ra ngoài vẽ tranh.lúc đi, anh hỏi cô có đi
cùng không.An An nhìn chị gái, chị cũng nhìn lại, không nói gì.An
An nói không đi.
“Mai Mai chúng ta đi thôi,con bé này chắc đang buồn vì thất tình. »
Anh nói vậy rồi kéo chị gái đi.
Đây là ngôi nhà kiểu cũ,sát bên hông ba anh em An An ở trên tầng
bốn, không cao lắm, thi thoảng có thể chạy ra ban công gọi người
bán hàng rong mua ít quà vặt.
Con bướm đen bay dập dờn trước mặt An An, dáng vẻ tao nhã như cô
chị gái vừa xuống lầu
Chị là con bướm xinh đẹp, người ta gọi cô là Bọ con.
Mặt trời tranh thủ buông nốt những tia nắng cuối cùng, tãi trên mặt
sông những lớp ánh vàng lấp lánh. Quả cầu lửa ấy đang trep lơ lửng
trên nóc ngôi nhà xa tít.Vì sao mặt trời lại lặn ?
« An An có hiếu hội họa hơn mai Mai.Nếu chịu khó bồi dưỡng nhất
định có triển vọng. »Hồi nhỏ, ông thầy dạy vẽ thường nói với mẹ như
vậy.
An An đã ném bút vẽ tuyên bố không thích học vẽ.
Chị ra sức học vẽ.An An ra sức chơi.
Sây bò trên mặt đất, bướm bay trên trời. Liêu Văn Đạo nói sâu cũng
có thể trở thành bướm, nhưng An An không muốn.Liêu Văn Đạo gọi cô
là Bọ Con, cô sung sướng như nở hoa trong lòng.
Vì sao mặt trời lại lăn ? Vì sao lại cho mặt trăng đọc chiếm bầu
trời ?
Như bây giờ, chị và anh trai vui vẻ vẽ tranh, An An ở nhà một mình
buồn bã bên cửa sổ, nhìn bướm bay, nhìn mặt trăng thay thế mặt
trời.
Khi ra cửa anh nói « Con bé này thất tình. »
Đã lâu Liêu Văn Đạo không gọi điện , có thể anh trai nói
đúng.
An An cầm máy điện thoại lên, mẩu tin cuối cùng của Liêu là ngày
mười hai tháng Tám “ Bọ con , em về nàh mau đi! Anh Chàng béo của
em không đươc ăn cơm do em nấu nên đã tuyệt thực hai ngày nay rồi.
» Lúc ấy An An lập tức nấu ăn, như một người vợ trẻ với sự « bực
bội » chỉ một mình cô hiểu.
Nhưng bây giờ sắp vào năm học mới, họ vẫn chưa liên lạc với nhau.
Cô đã đánh mất rồi ư, ngọn đèn mà cô khao khát ?
An An thất tình, nhưng anh trai và chị gái có vẻ đắc y.Tuần trước
đi bơi An An gặp bạn gái của anh,một người đẹp Trùng Khánh điển
hình,Kiêu kì nhưng vẫn rất mê anh trai mình.
Hôm đó An An luôn theo dõi Mai Mai, thầm nghĩ sao chị có thể nhốt
anh trong thế giới nhỏ hẹp của riêng chị.
Hà Tặc đến, vừa thấy An An đã trách sao mấy anh em không khóa
cửa.Cô liếc nhìn anh.Hà Tặc đứng rất gần An An. Anh chàng vừa có vẻ
xúc động vừa phấn khởi, hỏi An An sao lại ở nhà một mình.
Lẽ ra An An phỉa vui, phải tươi cười, trước mặt mọi người cô luôn
như vậy.Nhưng bây giờ, cô không thể cười với người bạn của anh, chỉ
động đậy môi cũng không thể.An An cúi đầu tiếp tục nhìn ra cửa sổ,
đó là lúc mặt trời lùi bước nhường cho mặt trăng.
Ngày đêm nối nhau, mặt trăng và mặt trời thay nhau không hề va
chạm, và sẽ không bao giờ gặp nhau.
Hà Tặc vô cùng kinh ngạc, cô gái ngồi bên cửa sổ chính là An An mà
anh từng biết sao ? Vầng trán đăm chiêu, mắt u uất, mấy sợi tóc mai
ló ra ngoài cái khăn màu vàng bay phất phơ.Tại sao cô ấy lại có vẻ
mặt của một đứa trẻ từ lâu lang thang không người thân thích ? Ánh
mắt u ám của cô khiến Hà Tặc kinh ngạc và bỗng thấy đau lòng.
Hà Tặc giơ tay đinh chạm vào người cô nhưng An An liếc nhìn bàn tay
ấy, lại rụt về, muốn an ủi nhưng không biết nói thế nào. An An , cô
gái anh yêu mến giờ đây đang thẫn thờ,Anh không biết làm thế nào
chỉ thốt lên được hai tiếng « An An... »
Lần đầu tiên anh bắt gặp sự bất thường này ở An An, anh bắt đầu cảm
thấy bất lực với cop gái àm anh rất đỗi quen thuộc.Hà Tặc nhìn theo
ánh mắt An An, xa xa là một dòng sông màu vàng và một mặt trời sắp
lặn, một con bướm trên cây.Con bướm bay, lúc lên cao lúc xuống
thấp, ánh mắt An An cứ dõi theo mỗi chuyển động của nó.
« Chị là con bướm, chị là mặt trăng. » An An nhìn Hà Tặc, ánh mắt
rất đỗi nghiêm trọng.
Hà Tặc bỗng bật cười « Định ra vẻ trầm ngâm với tôi sao ? Suýt nữa
thì tôi bị cô lừa.Thôi nào, ai bảo tôi thích cô, nói đi, có phải
định chơi trò gì không ? »
An An liếc nhìn anh, ánh mắt ra vẻ « đàn anh” và cặp lông mày thanh
tú, nghĩ tới chuyện anh trai muốn mình gần gũi anh chàng nay, cô
bật cười theo « Đúng thế, tôi giỡn anh đấy ! Tôi giả bộ chín chắn !
BỊ lừa rồi hả ! Tất cả các anh đều bị lừa.. ha ha »
Anh trai nói « Em yêu cậu ấy đi. Cậu ấy thích em thật đấy. »
« Ha ha tôi không cảnh giác bị cô..ái.. An An ! » Hà Tặc đang cười
vui vẻ bỗng bị An An lao đến cắn vào tay, kêu oai oái.
An An không để ý đến tiếng kêu của Hà Tặc, mặc cho anh ra giãy giụa
vẫn ra sức nghiến răng, càm giác răng chạm vào xương, lát sau đầu
lưỡi có mùi tanh của máu. Hà Tặc cố đẩy đầu An An ra, đau thấu
xương, toát mồ hôi, cuối cùng không chịu nổi, thét lên « An An , cô
điên rồi ! »
Cơn điên của An An dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Hà Tặc với ánh mắt
trong veo « Nếu người anh thích muốn hút máu anh, anh có đồng ý
không ? » Cô nói từng tiếng rành rọt.
Môi An An thấm máu, đôi môi đẹp trở lên đỏ tươi, khóe miệng nhếch
lên tàn ác, mắt hằn học.Trông cô như con yêu quái xinh đẹp vừa hút
máu người.
Không khí trong phòng lắng lại, im như tờ.Thái độ của An An lộ rõ,
khinh bỉ và giễu cợt.
« tôi không phải đồ ngốc, sao có thể để cho yêu tinh hút máu ?Dù là
người Đông Bắc, tôi cũng không học tập Lôi Phong đi hiến máu cho kẻ
khác... »
Hà Tặc vẫn còn đau, thở hổn hển, nhìn vết cắn rớm máu trên cánh tay
phẫn nộ nói.
« Vậy thì tôi là kẻ ngốc rồi. » An An nói, giọng vẫn châm
biếm.
“Cô điên rồi biết không! Cô đã nhìn thấy quỷ hút máu bao giờ chưa?”
Hà Tặc tức giận đi đi lại lại trong phòng , định đến nhà tắm tìm
cồn rửa vết thương, nhưng thấy nét mặt An An liền dừng lại.
An An ngồi nhưu ngây dại bên cửa sổ, vết máu bên khóe miệng đã khô,
mắt trống rỗng, nước mắt lặng lẽ lăn xuống má.Hà Tặc nhìn kinh ngac
quên hết , cả cánh tay bị thương đang chảy máu.
Liêu Văn Đạo lê bước về nhà với hai tròng mắt thâm quầng,Chàng Báo
vừa gọi điện chửi bới gã vũ công da đen làm ăn không ra gì , nhưng
lại không nói ông chủ có ý gọi Liêu về làm việc hay không.
Khi Liêu Văn Đạo thất nghiệp, qua giai đoạn sốc ban đầu đã trở lại
bình thường, cứ ngủ xong thì ăn, ăn xong thì lên mạng, sau đó lại
ngủ, tách hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài.Bên ngoài có gì hay cơ
chứ? Chẳng phải chỉ có cái nắng chết người sao?
Ra ngoài, Liêu biết, còn có một cô gái tên là Dương An.
Trong danh mục bạn hữu của anh còn có một cái nickname Kẹo
Đắng.
Dương An là một con sâu sặc sỡ.Dương An biết nấu ăn rất ngon.Khi
thèm ăn, Dương An cũng nũng nịu xin ăn “Cho Con Bọ một đông để mua
đồ ăn .” có tiền rồi thì mua cái kem , mút ngon lành, thoải
mái.Dương An vào nửa đem đột nhiên nói muốn ăn bánh rán, sau đó kéo
Liêu Văn Đạo ra đường, nhưng chỉ mua một đồng đậu phụng khô.Dương
An lúc lên giường muốn làm tình thường giả vờ ngủ, lại còn ngáy rất
to.Dương An thường hay giặt tất cho mình.Dương An thường xen vào
góp vui khi Liêu Văn Đạo và Chàng Béo sát phạt nhau trong trò chơi
game trên mạng.
Liêu nhớ lại lúc chơi game với An An trước đây.Hồi mới học chơi, An
An thường hét tướng lên “Chồng ơi, chồng! Em khồn đi tiếp được nữa
! “Liêu ngó vào máy tính thấy nhân vật của cô nàng bị kẹp giữa hai
bức tường không thể nào thoát ra được, trong khi An An tức giận
chửi bới ầm ỹ vì gã “ thổ phỉ” của mình đã chọn không biết tuân
theo điều khiển của cô.Nghĩ đến đấy, bất giác bật cừơi, cười xong
lại buồn.Mỗi khi gần về tới nhà, ngước lên nhìn thấy khung cửa sổ
tối om, lại cảm thấy xót xa.
Cô gái tên Dương An đã đi rồi. Là anh đã đuổi cô di.Anh có thể tha
thứ cho cô khi cô bịt tai anh lúc không ngủ được, có thể bao dung
khi cô không còn trinh trắng, có thể lí giải cuộc tình một đem mà
gã bạn trên mạng của cô nhắn là sự hiểu lầm.Thực ra anh tin
cô!
Dương An từng nói “ Hiểu cộng tin tưởng cộng với bao dung là tình
yêu vĩnh cửu.”
Bao nhiêu lần trong đêm không ngủ được, quen tay định lần điện
thoại gọi điện cho cô, nhưng sực nhớ bản thân chẳng nuôi nổi, sao
có thể chămsóc cô, không đành bỏ nhưng giữ lại thì không can
tâm.
Về nhà, không còn cách nào , bức bách bởi cuộc sống.Liêu đành chơi
nhạc thuê kiêm vũ công cho các quán bar.Bắt đầu thấy cái nghề dường
như ngồi đợi chấm công, đợi chủ sai bảo, hy vọng bán sức hôm nay để
có thể kiếm được mấy trăm đồng.Không dám và không thể từ chối thuốc
lắc, “thịnh tình” của khách hàng, bởi vì khách hàng là Thượng
đế!
Thượng đế khi đã phê phê, giọng líu lại tuyên bố “Hôm nay tôi chiêu
đãi, nếu anh không dùng, không đáng mặt đàn ông.” thì Liêu phải tỏ
ra vẻ phấn khởi nhận, giả bộ thưởng thức, hít ngửi một cách thèm
thuồng, sau đó kiếm cớ vào nhà tắm, dùng nước rửa sạch. Lúc ngẩng
đầu nhìn thấy người đàn ông trong gương sao thảm hại, mặt mũi phờ
phạc, tinh thần rã rời, nước nhỏ từ đầu, từ mắt, mũi xuống. Mình có
phải là chàng nhạc công Seven hào hoa nổi tiếng không? Liêu vục mặt
vào nước , muốn khóc nhưng nước mắt không ra.
Hãy dìm chết ta đi, thằng đàn ông không nuôi nổi cha mẹ, càng không
có tư cách đến gần người thiếu nữ hồn nhiên , rực rỡ như ánh mặt
trời.Đừng tự huyễn hoặc bản thân.Anh sẽ xấu hổ đến chết nếu đối mặt
với nụ cười như nắng xuân của nàng.
Về đến nhà, mệt mỏi rã rời.Không thiết làm gì nữa.
Từ chỗ làm về nhà phải đi xe buýt, Liêu Văn Đạo chờ chuyến xe đầu
tiên, lúc năm rưỡi, mệt mỏi lên xe, nhìn đường phố lơ mơ chưa tỉnh
giấc, thầm nghĩ có phải thế giới vẫn còn đnag trong mộng.
Một công nhân vệ sinh bắt đầu quét dọn.Khi mặt trời lên mọi người
bận rộn, còn Liêu Văn Đạo lại ngủ vùi.Nếu như vậy là lãng phí, thì
Liêu không biết mình còn lãng phí đến bao giờ.
Liêu Văn Đạo kết thúc công việc khi mọi người bắt đầu ngày mới .Nỗi
ê chề lại hiện hữu khi mọi người nghỉ ngơi.
Lơ mơ trở về nhà , vừa định tra khóa vào ổ thì nhìn thấy một cảnh
tượng mà suốt hai mươi tư năm qua, Liêu lần đàu tiên được nhìn
thấy-một cô gái ngủ co ro trước cửa.
Có phải em luôn giống con mèo co ro không nhà?
Liêu nhẹ nhàng cúi xuống, cảm nhận được hơi thở đều đặn và giác ngủ
không bình yên.Anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi dầu gội
Ecali-“Chồng phải nhớ, Ecali là dầu gội em chuyên dùng.Em cầu sau
này khi làm tình, anh ngửi thấy mùi dầu gội không phải Ecali thì
liệt dương ngay.” Lúc đó mình đã rất thích sự độc đoán chuyên quyền
đó của cô ấy.
Bây giờ, bất ngờ ngửi thấy mùi dầu gội Ecali, tự dưng không kìm lại
được nước mắt.
Xót xa tận đáy lòng, nước mắt trên môi, mặn chát!
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
"Mình là mặt trời, chị là mặt trăng, một bầu trời không thể cùng
lúc có cả mặt trăng lẫn mặt trời, hai thiên thể thần linh"
ANH TRAI EM GÁI - Tào Đình
Nếu nói rằng: “Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải
do hai người dệt từng sợi một mới tạo nên hạnh phúc” thì yêu đơn
phương, hỏi có phải tình yêu?
Yêu đơn phương đã khổ. Yêu chính anh trai của mình lại càng khổ hơn
nữa. Mai Mai yêu anh trai Dương Dương, một tình yêu tội lỗi nhưng
không bệnh hoạn, tội lỗi mà vẫn đáng thương.
Bởi, Mai Mai là cô gái câm. Trong thế giới “hư ảo, lặng lẽ, không
người”, trống rỗng và cô độc của cô, duy nhất chỉ có người anh trai
ngự trị. Yêu anh và muốn độc chiếm người anh, Mai Mai đã tự tước đi
niềm vui hồn hậu của tuổi thơ, đẩy mình vào vòng xoáy của những mâu
thuẩn giằng xé giữa hờn ghen ích kỷ và tình yêu thương. “Chị em
sinh đôi, chị em như hoa, tương thân tương ái không rời xa”. Vậy mà
Mai Mai đã ghen với từng tiếng gọi “anh” nũng nịu, ngộ nghĩnh của
An An, Người em gái sinh đôi láu lỉnh, thông minh, hoạt bát, dễ
thương.
Có lần, An An bị ngã - một vết sẹo dài theo cô suốt cuộc đời, nhức
nhối trong tim một nỗi đau không nói nên lời. Cô tinh nghịch, bất
cần. Cô sống đơn giản và bồng bộ. Có ai hình dung cô thế nào trong
những khoảnh khắc mơ màng đứng bên cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn xa
xăm, khao khát về một “ngọn đèn” cho riêng mình?......
Phần một:
Những mùa hè của thời thơ ấu, không khí tràn ngập mùi hương cỏ dại
và mùi bánh pizza làm cho cái nắng gắt như nhạt đi và mong manh
hơn. Chúng tôi học làm người lớn, cố tỏ ra tư lự với nụ cười buồn
rầu thường trực.
Khế ước
Một buổi sớm mùa xuân, Hà Tặc, gã trai cùng lớp với tôi, sửng sốt
khi nhìn thấy Mai Mai lần đầu tiên. Không kìm được, gã reo lên đầy
kinh ngạc:
“Trời, đẹp quá!”
“Chị là người ở đâu thế, trông chị rất đặc biệt!”
“Chị học trường nào?”
“Chị tên gì?”
“Sao khinh người thế?”
Gã hỏi liền một thôi một hồi; lần đầu tiên cảm thấy lăn tăn về sức
hấp dẫn của mình đối với người khác giới.
Mai Mai nhìn Hà Tặc, lại nhìn tôi, nụ cười hồn hậu, vẻ bình thản,
êm đềm như mặt nước mùa thu.
Mai mai mặc sơ mi trắng, bên trong là áo bó và váy đều màu hồng.
Nắng xuân đã về nhưng không khí vẫn còn phảng phất hơi lạnh. Trông
em tao nhã, tràn trề sức sống, ánh mắt như cười, như giễu cợt sự
vụng về, bất cẩn của người đối diện.
Mai Mai đem bút và màu ra ban công ngồi vẽ.
“Ông bạn, ích kỷ thật đấy, có cô bạn đẹp như vậy mà không sớm giới
thiệu với anh em!?” Hà Tặc lại quay đầu về phía tôi, đùa đùa thật
thật; đột nhiên nét mặt thoáng băn khoăn, gã lẩm bẩm: “Ồ, mà tại
sao nàng lại không thèm để ý đến tớ nhỉ, “Trái tim không ngủ yên”
của tớ bị tổn thương mất.”
“Mai Mai không phải là bạn gái của tớ.” Tôi nói, thâm tâm cũng thấy
hối tiếc. “Vả lại, Mai Mai không biết nói, làm sao trả lời
cậu.”
Hà Tặc chưa kịp phản ứng, đúng lúc đó cánh cửa bật mở, một cô bé
đầu quấn khăn màu da cam tươi rói đường đột xông vào: “Em về rồi
đây! Hôm nay chúng ta ăn món nem công hay chả phượng?”
Hà Tặc nhìn người con gái nhanh nhảu, nhí nhảnh như một con chim từ
trên trời rơi xuống, lại nhìn cô gái đang miệt mài vẽ tranh ngoài
ban công. Không thể tin được. Cô ấy, cô ấy… họ là…?”
Tôi mỉm cười, giải đáp thắc mắc của cậu ta. “Rất đơn giản. Họ là
chị em sinh đôi.”
---------------------------------------------------------
Chương 23: Tình khó phai
Share on facebook Share on twitter Share on email Share on print
More Sharing Services 1
Khi Liêu Văn Đạo nhận ra cô gái ngồi ngủ trước cửa nhà mình là An
An , chút lí trí cuối cùng trong anh đã tiêu tan. An An ngồi trước
cửa, hai tay ôm gối, mặt giấu vào cánh tay.
Nhất định cô ấy rất mệt, ngồi như vậy mà cũng ngủ được, mắt ngấn
nước, mặt loang lổ như mèo hoa.
Liêu vội mở cửa, bế An An vào nhà, nhận thấy cô nhẹ đi rất nhiều,
xương quai xanh nhô lên, nhớ lại khi còn sống chung với nhau, An An
đã béo lên trông thấy, da cũng trắng hơn.
An An tỉnh ngủ, mở mắt lặng thinh nhìn người đàn ông có khuôn mặt
đăm chiêu, mặc cho anh bế vào nhà,
“Đừng nhìn anh như vậy!” Liêu Văn Đạo thấy cay cay nơi sống mũi
“Anh không phải là người tốt.”
An An không nói, mắt vẫn nhìn Liêu,hai tay vòng ôm cổ anh, động tác
này trước đây quen thuộc, thân thương biết mấy.
“Bọ Con , em gầy quá! Anh trai, chị gái lại bắt nạt em ưh?”Giọng
Liêu khản đặc “ Đừng nhìn anh với ánh mắt như vậy, anh áy náy vô
cùng, anh…,anh đã sai..Bọ con, vì sao em quay về?”
Giọng Liêu dịu dàng, ôm cô gái thay đổi bất thường đặt lên đi văng
“ Bọ Con , nếu em lại đên, anh sẽ không thể quyết tâm xa rời em
“
AN An bỗng chồm dậy lao vào lòng Liêu, òa khóc .Liêu luống cuống,
Tiếng khóc đánh thức Chàng béo.Chàng ta đi ra, thấy An An và Liêu
ôm nhau bền lằng lặng quay vào phòng ngủ.
“Hu hu.. sao anh nhẫn tâm thế?..Anh biết rõ ngoài anh, trên đời này
chẳng có ai cần em…vậy mà anh vẫn bỏ em.Anh biết không, em vẫn đợi
điện thoại của anh.. nhưng…”
“Không! Anh không bỏ em ! Anh vẫn nhớ em, nhưng anh không dám nói
với anh, gánh nặng của anh quá lớn, cho nên anh không thể…, một lời
hứa nhỏ nhất anh cũng dám.”
“Đừng đuổi em…đừng đuổi em…Nếu không có anh..”
An An nức nở không nói được nữa, hai tay ôm chặt Liêu Văn Đạo ,
tiếp tục thổ lộ uất ức trong lòng “ Không có anh, làm sao em trở về
nhà! Làm sao em trở về nhà..”Cô đâp đầu liên hồi vào cổ Liêu, gào
lên ai oán “Anh không được đuổi em !Không có anh làm sao em trở về
nhà…làm sao trở về nhà…!”
“Được rồi, anh không đuổi! Chưa bao giờ anh muốn đuổi em.Bọ Con
ngoan nào, đừng khóc nữa,em khóc làm anh cuống, anh không biết làm
thế nào.Bọ Con ,đừng khóc nữa, em khóc anh nẫu ruột lắm!”Liêu ra
sức vỗ về An An, Vuốt tóc cô, hôn cô, an ủi cô, lòng đau buồn hối
hận.Liêu hận mình lúc đó quá tuyệt tình, hận mình làm tổn thương An
An.
“Vợ yêu, ngoan đi ! Đừng khóc nữa.Sau này chúng mình không xa nhau
nữa…Anh sẽ làm việc để nuôi em!Cho em một gia đình, được rồi, khóc
nữa giống mèo hoa lắm.”
An An không chịu, cứ đấm liên hồi vào người Liêu, tấm tức “Anh tồi
lắm, xấu lắm, sao anh lại làm như vậy? Làm em buồn khổ, em như ốm
nặng, không, còn khó chịu hơn ốm!Anh là đồ vô lương tâm, nói thay
đổi là thay đổi!Trước đây anh đã bảo cho em một gia đinh, vậy mà
anh không cần em, không ai cần em! Cả anh nữa, nhất định là anh
ghét em! Anh nói đi, anh ghét em có phải không?” Được vỗ về, An An
đã khá lên đôi chút, cô nói lộn xộn không đầu không cuối để giải
tỏa tủi hờn,đau khổ mười mấy ngày qua.
Liêu Văn Đạo biết mình sai, không biết nói sao, cứ để cho An An
nói, để cô trút giận, nhưng mỗi lời nói của cô đều khiến tim anh
đau nhói.Liêu đau khổ hối hận, không ngờ vì thói sĩ diện đàn ông
của mình, anh đã gây đau đớn cho người yêu đến vậy
Lát sau, An An như con thú bị thương đã bình tĩnh lại, dần dần thôi
gào thét.Liêu để cô lên đi văng, khuôn mặt dính đầy cát, đôi mắt
rẩu rĩ vẫn chưa nguôi giận, tiếng nấc tủi hờn đứt quãng.Liêu đau
đớn tận đáy lòng.Anh bê chậu nước để An An rửa mặt.Rửa mặt xong
trông cô như yêu tinh, mặt chỗ tím, chỗ đỏ loang lổ, tóc rối
tung.Nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh, thần sắc trở lại bình
thường.
Liêu rót nước nhìn An An ngửa cổ tu ừng ực như dân du mục, xó xa
nói “ Em uống từ từ thôi, có ai uống tranh với em đâu.”
Liêu ngồi bên An An , Nhìn cô uống nước xong, anh nhoẻn cười pha
trò “ Thế nào, bà cô của tôi !”
“Em đói!” An An phụng phịu, nhướn đôi mắt to nhìn Liêu, nói chậm
rãi.
Còn nhớ, thủa nhỏ An An đi chơi chạy về nha, quần áo lấm bẩn, biết
sẽ bị mẹ mắng , nhưng dù mắng thế nào, chỉ cần cô nói với vẻ tủi
thân “ Con đói! “ là lập tức mẹ cô nguôi giận , vừa làu bàu mắng
vừa đi lấy đồ ăn cho cô.Đó là một kỉ niệm không thể tìm lại
được.
Thói quen này bây giờ cũng không đổi.An An thích cảm giác được
người thân bảo vệ.
Liêu lắc đầu, thầm nghĩ thực ra cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ.Anh âu
yếm véo mũi cô rồi đi xuống bếp nấu ăn.
Tủ lạnh vẫn còn một con cá tươi và một ít rau .Liêu Văn Đạo đeo tạp
dề bắt đầu nấu , vì An An.Trong lòng cảm thấy thư thái.Cuối cùng
anh đã cảm nhận được niềm vui của An An khi nấu ăn cho anh ngày
trước.Nấu ăn cho người mình yêu quả là sự hưởng thụ tinh thần tuyệt
diệu.
Sau đó, anh vừa làm vừa nghĩ tới niềm vui của An An khi ăn món do
anh đích thân chuẩn bị.Nấu xong, bưng ra bàn, hồ hởi gọi to “Bọ Con
yêu ơi , cơm đã sẵn sàng!” Nhưng không thấy An An trả lời.
Phòng khách không có ai.Liêu đi vào phòng ngủ, cô bé đã ngủ say.Nét
mặt mãn nguyện, nằm co như con tôm, quắp chặt cái gối.Một tư thế
đáng yêu quen thuộc, đã lâu không thấy.Liêu Văn Đạo nhẹ nhàng đến
gần, ngồi xuống giường , yên lặng ngắm nhìn An An ngủ.
Tia nắng sớm đầu tiên rọi qua khe cửa, chiếu vào mặt cô.An An khó
chịu cau mày, mí mắt khẽ động đậy, miệng lẩm bẩm điều gì, lại trở
mình ngủ tiếp.Ánh sáng tràn vào làm căn phòng sáng choang.
Liêu áp môi vào đôi môi hé nở thỏa mãn, kéo rèm cửa, chỉnh điều
hòa.Sau đó anh cũng lên giường, khi ôm An An, ngửi thấy mùi dầu gội
nồng nàn, nỗi xúc động lại trào lên trong anh.
Liêu ôm chặt cô gái, thầm thì “ Bà xã! “ An An vẫn ngủ say, như đứa
trẻ thiếp đi sau một trận gào khóc dỗi hờn.Tình thương dấy lên
trong anh, Liêu đột nhiên cảm thấy mình trở lên mạnh mẽ, tràn đầy
niềm tin vào ngày mai tốt đẹp.
“Everything will be ok!” Câu nói thầy giáo dạy hồi phổ thông thích
nhất.
Ôm tấm thân mềm mại của An An , Liêu nhanh chóng đi vào giấc
ngủ.
Khi An An tỉnh giấc đã là hai rưỡi chiều, thấy một đôi mắt lóng
lánh như cười đang nhìn mình.
“Nhìn gì! Không quen hả?” An An đẩy Liêu ra , mặt thoáng đỏ.
‘Không có gì..muốn ngắm em thế thôi” Liêu Văn Đạo nói, đột nhiên
đứng dậy hôn lên trán An An.
An An mẫn cảm, theo phản xạ , quay mặt né sang một bên.Liêu vội ôm
lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, như muốn bảo mình không có ác ý,Anh ôm
cô chặt hơn, không để cho cô tránh “ Anh rất nhớ em !” Anh hôn môi
cô thầm thì.
“ A..!” An An cười, sung sướng kêu lên, “ thảo nào người ta nói
tiểu biệt thắng tân hôn”
An An cười, cố ý nói to để che giấu sự lung túng.
“Thế à ? Thật không? Có câu nói đó thật hả?” Liêu Văn Đạo giả bộ
ngây ngô.
“Đồ ngốc, đến câu đó mà cũng không biết! Đương nhiên là thật! Không
phải em bịa đâu ! Ai chả biết !”
“Có linh không? “ Liêu Văn Đạo tinh nghịch’
“Thấy người ta bảo vậy.Thế nào, muốn ăn sống người ta hả? “ An An
lập tức cảnh giác, rút lui một cách bản năng.
“ Ha ha, tiểu biệt thắng tân hôn? Thật không? Vậy tân hôn người ta
làm những gì? Liêu Văn Đạo kéo An An vào lòng thầm thì “ Chúng mình
“ tân hôn” nhé Bọ Con!”
“Á! Bỏ ra, bây giờ là ban ngày! Bỏ ra ! “
An An giãy giụa , Liêu dùng hành động chứng minh kháng cự vô
hiệu.
Lúc ăn tối, Chàng Béo cố ý kéo dài giọng bắt chước tiếng gào khóc
ban sáng của An An .
An An xấu hổ nói “ Em khóc khó nghe vậy sao?” Rồi cô hỏi lại Liêu
Văn Đạo.
Liêu Văn Đạo bảo Chàng Béo bắt chước rất giống, nhưng không có nhạc
cảm như An An khóc lúc sáng.
Liêu nói” Em khóc như hát, lúc trầm lúc bổng, giàu nhạc điệu, có
tiết tấu.”
“Tiết tấu nào? “ An An hiếu kì.
“Tiếng nước mũi em chảy.”
“Hà, anh có ác ý không đấy !”
“ Ha ha!” Liêu cười to.Chàng Béo cũng cười.Cười xong, Chàng Béo lại
nói với An An vẻ nghiêm túc.
“Cô bé , cảm ơn em, đã lâu lắm cậu ta không cười như vậy “ Chàng
béo nói, vẻ thật thà.
An An cảm động nhìn Liêu , đúng lúc anh ngẩng đầu nhìn cô.Họ hiểu,
bây giờ giữa họ không còn khoảng cách, họ sẽ không xa nhau nữa, bất
chấp tất cả.
An An cúi đầu ăn cơm, mắt ướt từ lúc nào.An An nói thầm trong đầu “
Em cũng thế ! “
Sáng sớm hôm sau, khi Liêu Văn Đạo đi làm về lúc tinh sương, nhìn
thấy ánh sáng lờ mờ ở cửa sổ, biết đó là ánh sáng từ phòng ngủ của
mình, cảm giác thực bình yên.Liêu biết có một cô gái đang đợi anh
theo cách riêng của cô ấy.Sự mệt nhọc bỗng tiêu tan.
Ý định ban đầu vào nhà tắm một cái rồi đi ngủ, nhưng khi thấy An An
nằm trên đi văng, anh ngây người dừng lại , bước đến gần lay gọi An
An dậy, bảo vào phòng ngủ,cô vẫn lẩm bẩm như mê ngủ “ Không! Tôi
đợi Văn Đạo!”
Tuy nhiên, chân An An đã đi đến giường, giơ tay quờ quạng, cuối
cùng đổ ập lên giường, lập tức ngủ ngay.
Khi nhìn thấy An An nằm trên đi văng đợi mình, Liêu rất cảm
động.Nhưng vào nhà bếp anh còn cảm động hơn.Thì ra An An đã dậy từ
lúc năm giờ sáng, nấu xong bữa sáng chờ Liêu, một bàn đầy thức
ăn.
Liêu hôn nhẹ vào mắt An An, cô không biết nhưng lại cười trong
mơ.
Chương 24: EM CÓ NÊN TỐ CÁO CHỊ?
Share on facebook Share on twitter Share on email Share on print
More Sharing Services 0
“Chồng ơi, chồng!”
“Hả? Gì thế?”
“Em không ngủ được”
“Đếm số đi ! “
“Nhưng em đã đếm hơn một vạn rồi.Nếu đếm nữa, em sẽ nhầm lẫn lung
tung. “
Liêu nhìn An An, mắt lơ mơ chưa hết buồn ngủ,đôi mắt sáng như sao
của cô nhìn anh đầy tin cậy.
“Chồng ơi ! Vì sao anh không bao giờ hỏi em chuyện trước
kia?”
“À, không cần thiết!”
“Vì sao?”
“Bởi vì em có tâm sự riêng, anh không muốn động tới.”
Liêu nói, vô tình liếc nhìn vết sẹo trên trán An An “ Nhưng nếu em
kể, anh sẵn sàng lắng nghe .”
“Vì sao?”
“Sao mà nhiều vì sao thế!”
“Nói đi, nói đi !” An An không chịu, lùa tay vào tóc Liêu vò cho
rối lên.
“Sợ em rồi! Em gọi anh là gì?”
“Chồng!”
“Như vậy là được rồi!”
Vậy thì chồng ơi, nếu bây giờ em kể chuyện quá khứ của em, anh có
nghe không?”
An An nói, giọng đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Em có một người chị sinh đôi…
Vầng trăng đỏ ối kia, có thể người muốn nghe? Côn trùng kêu rả
rich.Đã hơn một giờ đêm.
“ Chị em sinh đôi, chị em như hoa, tương thân tương ái không rời
xa.” Đó là mấy câu hát mẹ dạy hai chị em thủa nhỏ.
An An có thể ghi nhớ từ rất sớm.Những chuyện để lại ấn tượng sâu
sắc, ngay từ khi bốn tuổi cô đã nhớ rõ.Đôi khi còn nhớ cả hành
động, cả cảm giác của mình lúc đó, thậm chí cả thời tiết lúc ấy,
như vừa mới hôm qua thôi.Ví dụ như bước ngoặt tình cảm lúc năm
tuổi.Mẹ nói đó là tai nạn không tránh được.Khi nói câu nói đó, mẹ
quay đi lau nước mắt.Còn nhỏ, học tập làm văn thường mô tả ánh mặt
trời màu vàng rực, chiếu muôn nơi.Nhưng An An lại luôn cảm thấy ánh
mặt trời rất ảm đạm và nhức mắt, sau cái mùa hè năm ấy.
Những cặp sinh đôi sở dĩ được yêu thích là bởi vì họ có ngoại hình
giống hệt nhau, quần áo, trang phục cũng y hệt nhau.
An An và Mai Mai đều xinh đẹp, đáng yêu, đi ngoài đường luôn thu
hút sự chú ý của người khác.
Tình yêu của cha mẹ luôn được phân đều cho cả hai, không để cho một
đứa tủi thân, sợ nó mất một phần tình yêu.Vậy là hai cô gái nhà họ
Dương lớn lên khỏa mạnh trong tình yêu thương , chăm sóc vô bờ của
gia đình.
Cô chị Mai Mại bẩm sinh khôg nói được, từ nhỏ đã biết học cách lặng
lẽ ngồi bên người khác.Có thể cô là một mạch nước ngầm trong
suốt.
Mẹ đã mời giáp viên chuyên dạy thủ ngữ cho Mai Mai, và dùng mọi
cách để giúp con gái rèn luyện khả năng giao tiếp bằng ngôn ngữ, cố
gắng rèn luyện con gái chỉ bị câm mà không bị điếc.
Cô em An An hoàn toàn bình thường, nghịch ngợm, vui tươi như mọi
đứa trẻ khác.Câu kinh điển nhất mà An An thích nói khi có khách đến
chơi nhà, đó là thầm thì một cách bí mật vào tai họ “ Cháu và chị
là sinh đôi đấy, cháu dám chắc là bác không thể phân biệt nổi ai là
chị, ai là em !”
Mai Mai không nói được, đương nhiên là thiếu đi sự đáng yêu bẩm
sinh đó của trẻ em.Mai Mai không thể khiến mọi người yêu thích bằng
những câu nói ngây thơ, cũng không thể hỏi những câu chứng tỏ họ là
chị em sinh đôi một cách hài hước như vậy.Điều Mai Mai có thể làm
là ngồi bên mẹ, nhìn mọi người bằng đôi mắt sáng to vốn chỉ có hai
lòng đen trắng rõ ràng.Sau khi mọi người cười vui câu nói của An An
mới phát hiện trong nhà vẫn còn có một cô gái xinh đẹp khác , đó là
Mai Mai
Vậy là mẹ thường ôm hai chị em vào lòng nói “ An An là mặt trời,
Mai Mai là mặt trăng, nhà chúng ta vừa có ánh mặt trời rực rỡ vừa
có ánh trăng trong xanh êm đềm.”
Những lúc như vậy, An An thường cố vùng khỏi tay mẹ, chạy đến bên
anh trai Dương Dương hét “ Anh ơi, mẹ bảo anh là mặt trời, chị là
mặt trăng, vậy thì anh là ngôi sao nhé ! “
“Ngôi sao ấy à? “ Cậu con trai mới bảy tuổi vô cùng tinh nghịch
nhún vai, ngửa cổ, bước đi lặc lè “ Nhìn xem anh có giống
không?Giống một con tinh tinh ý chứ ! “ Sau đó xoay tít người, An
An chạy lăng xăng xung quanh anh trai, vừa chạy vừa hét làm mọi
người không nhịn được cười.
Mai Mai không cười.Mai Mai ngồi yên lặng trong lòng mẹ, môi động
đậy nhưng không cất lên lời.Cô nhìn anh trai và em gái chơi đùa với
nhau như hai con thú đáng yêu , bàn tay nhỏ bé lại càng nắm chặt
tay mẹ.bà mẹ cảm nhận được cử động của cô con gái, càng ôm chặt cô
hơn.Bà cúi xuống thủ thỉ với cô “ Mai Mai ngoan, Mai Mai nhà ta là
thiên sứ bé nhỏ, cho nên không biết nói tiếng người.”
“Mẹ, thiên sứ là gì?” An An chạy lại hỏi, môi dẩu lên nũng
nịu.
An An không giống chị gái.Nó là đứa trẻ hiếu động, hoạt bát, ai
cũng thích,Còn Mai Mai từ nhỏ luôn có bộ dạng đáng thương.
Bà mẹ thích đứa nhỏ nhưng lại sợ đứa lớn thiệt thòi, bà kể cho
chúng nghe câu chuyện về tiểu thiên sứ.Thiên sứ là con gái của
Thượng đế.Thiên sứ rất đẹp.Thiên sứ có một trái tim hồng và một đôi
cánh trắng như tuyết , bay liệng trên thiên đường.Về sau thiên sứ
nhìn xuống, thấy dưới Thiên đường còn có Trần gian, bèn cầu khẩn
người cha Thượng đế cho mình xuống trần gian chơi,Vậy là Thượng đế
thu hồi đôi cánh của thiên sứ, đưa thiên sứ xuống trần.
“ Cho nên, các con còn muốn một thiên sứ biết nói tiếng người sao?
“ Kể xong, bà mẹ hỏi, mắt nhìn cô con gái câm.
Lúc nhỏ , ba anh em rất thích câu chuyện của mẹ.Sau lớn lên mới
biết, đó là chuyện do mẹ bịa ra.
Cậu con trai bắt đầu vào tiểu học.Cậu ngày càng láu lỉnh,hoạt bát,
sáng sáng đeo ba lô tới trường với dáng vẻ oai vệ như một vị tiểu
tướng quân.Một hôm, ở trường về ,cậu đột nhiên nói, rất trang
nghiêm “ Con thích An An! Mẹ ơi, đợi An An lớn lên, con sẽ lấy em
làm cô dâu được không? “ Sau đó đi hỏi An An “ Có đồng ý làm cô dâu
của anh không? “
An An lúc đô đương nhiên không biết cô dâu là gì nhưng phấn khởi
phụ họa với anh “ Đồng ý ! Đồng ý ! “
An An từ nhỏ đã rất quấn mẹ và anh.Nó có rất nhiều trò làm nũng.Nó
gọi mẹ một cách nũng nịu, nằm lì trên lưng anh không chịu
xuống.Tiếng cười của nó lanh lảnh. Cái miệng nhỏ xíu của nó như đóa
hoa hé nở, đáng yêu như một tiểu công chúa.
Mẹ không bực , chỉ cười hỏi “ Tại sao Dương Dương muốn An An là cô
dâu ? “
“ Bởi vì em rất xinh .”
“Nhưng Mai Mai và An An giống hệt nhau.Mai Mai cũng xinh, vì sao
con không lấy Mai Mai?”
Cậu bé Dương Dương nghẹo đầu nói thẳng “ Mai Mai không phải là
thiên sứ.Bạn con bảo Mai Mai bị câm ! Con không lấy người câm !
“
Lúc đó người cha vốn ít nói phát cho cậu một cái rõ đau.Dương Dương
khóc toáng lên.An An sợ quá cũng khóc. Mẹ mắng cha sao lại đánh trẻ
con.Mẹ lại thương đứa con gái bị câm, ôm Mai Mai vào lòng rơi nước
mắt.Mấy mẹ con cùng khóc.Chỉ có Mai Mai vẫn yên lặng bên cạnh mẹ,
lấy bàn tay trắng trẻo lau nước mắt cho anh, nhìn anh vừa dịu dàng
vừa bình thản làm cậu anh bảy tuổi khó xử, phải xin lỗi em.
Bà mẹ nhiều lần kinh ngạc bởi sự điềm tĩnh và sức chịu đựng sớm
trước tuổi của con gái, vội an ủi ba anh em . Bà kể lại câu chuyện
thiên sứ với giọng điệu mà chính bà cũng không xác định được. Sau
đó bà nói với con trai “ An hem ruột không được lấy nhau, không
được yêu nhau.”
Dương Dương nửa hiểu nửa không, nhưng gật đầu nghiêm chỉnh.Từ đó,
quả nhiên cậu không nhắc tới chuyện đó nữa.
Nhưng sau đó có mấy lần, Dương Dương đi học về, mặt mày lấm lem đất
cát, hỏi nguyên do , nó đáp, “ Đánh nhau với bạn.”
“Chúng nó không tốt,chúng nó là những đứa xấu!Chúng nó bảo Mai Mai
câm!Con bảo Mai Mai không câm mà là thiên sứ.Chúng nó bảo con nói
dối.” Mặt Dương Dương đỏ gay vì tức giận, người xây xước do đánh
nhau.Mẹ không mắng Dương Dương, vội đi tìm bông băng thuốc đỏ rửa
vết thương cho cậu.Mai Mai đứng một bên, im lặng nhìn anh, nhìn vết
thương của anh, đầy thương xót.Sau đó Dương Dương còn mấy lần đánh
nhau với trẻ con hàng xóm vì Mai Mai ngay trước mặt em.
Trẻ con bản tính ngỗ ngược, chúng không hiểu.Nhìn thấy Mai Mai,
chúng chỉ vào cô mà hét “ Con câm ! Con câm ! “ Có lần, bốn đứa trẻ
vây quanh cô bé , vỗ tay hát “ Đồ con câm ! Không biết nói, ăn dưa
hấu, nuốt cả hạt, đẻ ra con, lớn lên lại câm..ha ha…” Mai Mai không
khóc , chỉ nhìn chúng bằng ánh mắt căm hờn.
Dương Dương từ đâu chạy đến, cậu lao vào bọn chúng như một con trâu
điên, hét “ Sao chúng mày dám bắt nạt em tao? Ai cho chúng mày bắt
nạt em tao ?” cậu húc đầu vào ngực chúng, tay đấm chân đá túi
bụi,Mai Mai thấy vậy, biết anh trai sẽ phải chịu thiệt thòi, vội
chạy đi gọi bố mẹ chúng mới giải thoát được cho anh trai lúc đó
đang bị mấy đứa trẻ đè xuống đất.Mặt cậu đầy đất, khóe mắt bị móng
tay bọn trẻ cào rách, rớm máu.
“ Đồ mất dạy!Đồ khốn khiếp ! Dám trêu chọc em tao ! Tao đánh chết
chúng mày! “ Dương Dương vẫn chưa hết tức.
Mai Mai nhìn anh bật khóc. Cố gắng không để nước mũi chảy nên cứ
sụt sịt làm mũi đỏ ửng, môi mím chặt, không phát ra tiếng. Nước mắt
rơi lã chã, vai rung lên.Dương không mấy khi thấy em khóc nên chả
biết dỗ, đành bắt chước mẹ ôm em vào lòng ,nựng mấy câu mà hằng
ngày mẹ vẫn nói.Không ngờ Mai Mai càng khóc to hơn .
Hôm đó, hai anh em Dương Dương về nhà.Cậu anh đầy thương tích nắm
chặt tay cô em mặt còn ngấn nước mắt bước vào nhà như một người
hùng, tự hào kể cho mẹ nghe chiến tích của mình, trong khi Mai Mai
vẫn nắm chặt tay anh, mắt nhìn anh không chớp,môi thỉnh thoảng động
đậy muốn nói.
An An tinh nghich, nhưng rất nhiệt tình, ngoan ngoãn.Cô thích anh
trai và chị gái xinh đẹp như cô tiên bé nhỏ.
Bà mẹ từng nói nhỏ với An An “ Con ngoan, chị con không nói được,
cho nên con phải giúp đỡ chị, ở nhà con là em, nhưng ra ngoài con
là chị, phải bảo vệ chị.An An , con có làm được không?”
“Được! Được ! “ An An mới năm tuổi phấn khởi nhận lời thỉnh cầu của
mẹ như một mệnh lệnh, trang trọng lãnh trách nhiệm bảo vệ chị gái.
Nó cảm thấy rất hãnh diện tự hào, mỗi lần đi ra ngoài đều nghĩ đến
nhiệm vụ được giao, luôn bênh vực, bảo vệ chị, không ngờ chính việc
đó lại trở thành nỗi ấm ức không thể nói ra của cô chị.
Đó là vào mùa hè, khi hai chị em tròn năm tuổi.Hôm đó trời rất
nóng.Cha cho năm hào, bảo hai chị em đi mua kem ăn.Cả nhà đang ngủ
trưa ,An An vui vẻ kéo tay chị chạy như bay.Trẻ con không biết
nóng.Trên đường đi An An trèo lên cây bắt ve sầu đang kêu inh tai
trong tán lá.Mai Mai ngoan ngoãn đứng dưới đợi.Hôm đó hai chị em
đều mặc váy công chúa màu trắng, trông rất xinh đẹp, người đi đường
đều phải ngoái nhìn.
Trong khi cái váy của Mai Mai hãy còn trắng tinh thì váy của An An
đã dính đầy nhựa,mồ hôi mướt mả trông nhom nhem những vẫn khoái chí
bỏ những con ve vào hộp khoe với chị “ Nhìn này, nó kêu khiếp quá!
Dương Dương thích nhất ve sầu, em mang về tặng anh.Lần trước anh đi
bắt nhưng không được con nào ha ha ! “
Sau đó hai chị em mỗi đứa một cây kem, vừa đi vừa ăn,Gần đi về đến
nhà, đột nhiên Mai Mai đòi chiếc hộp.Cô chỉ tay vào nó ý bảo An An
hãy cho cô.An An hét lên “ Không được, cái này để em tặng anh Dương
Dương ! “
Nói rồi nghênh ngang bước, tay vẫn ôm chặt cái hộp.Bỗng An An bị
đẩy mạnh từ phía sau, úc vừa bước lên bậc thềm, người lảo đảo,
miệng hét thất thanh, lao về phía trước, trán đạp vào cái đinh trên
cửa, ngã lăn ra thềm.
Trong phút chốc , cô cảm thấy toàn thân tê dại.Hai đầu gối đập
xuống đất đánh uỵch.Cây kem ăn dở và cái hộp văng ra xa.Lát sau An
An nhìn thấy máu.
An An nằm trên thềm nhà, cảm thấy nước gì nhớt nhớt, tanh tanh chảy
xuống mắt, rớt xuống nền, đồng thời thấy ngứa ran ở trán.
Máu!