"Mình là mặt trời, chị là mặt trăng, một bầu trời không thể cùng
lúc có cả mặt trăng lẫn mặt trời, hai thiên thể thần linh"
ANH TRAI EM GÁI - Tào Đình
Nếu nói rằng: “Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải
do hai người dệt từng sợi một mới tạo nên hạnh phúc” thì yêu đơn
phương, hỏi có phải tình yêu?
Yêu đơn phương đã khổ. Yêu chính anh trai của mình lại càng khổ hơn
nữa. Mai Mai yêu anh trai Dương Dương, một tình yêu tội lỗi nhưng
không bệnh hoạn, tội lỗi mà vẫn đáng thương.
Bởi, Mai Mai là cô gái câm. Trong thế giới “hư ảo, lặng lẽ, không
người”, trống rỗng và cô độc của cô, duy nhất chỉ có người anh trai
ngự trị. Yêu anh và muốn độc chiếm người anh, Mai Mai đã tự tước đi
niềm vui hồn hậu của tuổi thơ, đẩy mình vào vòng xoáy của những mâu
thuẩn giằng xé giữa hờn ghen ích kỷ và tình yêu thương. “Chị em
sinh đôi, chị em như hoa, tương thân tương ái không rời xa”. Vậy mà
Mai Mai đã ghen với từng tiếng gọi “anh” nũng nịu, ngộ nghĩnh của
An An, Người em gái sinh đôi láu lỉnh, thông minh, hoạt bát, dễ
thương.
Có lần, An An bị ngã - một vết sẹo dài theo cô suốt cuộc đời, nhức
nhối trong tim một nỗi đau không nói nên lời. Cô tinh nghịch, bất
cần. Cô sống đơn giản và bồng bộ. Có ai hình dung cô thế nào trong
những khoảnh khắc mơ màng đứng bên cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn xa
xăm, khao khát về một “ngọn đèn” cho riêng mình?......
Phần một:
Những mùa hè của thời thơ ấu, không khí tràn ngập mùi hương cỏ dại
và mùi bánh pizza làm cho cái nắng gắt như nhạt đi và mong manh
hơn. Chúng tôi học làm người lớn, cố tỏ ra tư lự với nụ cười buồn
rầu thường trực.
Khế ước
Một buổi sớm mùa xuân, Hà Tặc, gã trai cùng lớp với tôi, sửng sốt
khi nhìn thấy Mai Mai lần đầu tiên. Không kìm được, gã reo lên đầy
kinh ngạc:
“Trời, đẹp quá!”
“Chị là người ở đâu thế, trông chị rất đặc biệt!”
“Chị học trường nào?”
“Chị tên gì?”
“Sao khinh người thế?”
Gã hỏi liền một thôi một hồi; lần đầu tiên cảm thấy lăn tăn về sức
hấp dẫn của mình đối với người khác giới.
Mai Mai nhìn Hà Tặc, lại nhìn tôi, nụ cười hồn hậu, vẻ bình thản,
êm đềm như mặt nước mùa thu.
Mai mai mặc sơ mi trắng, bên trong là áo bó và váy đều màu hồng.
Nắng xuân đã về nhưng không khí vẫn còn phảng phất hơi lạnh. Trông
em tao nhã, tràn trề sức sống, ánh mắt như cười, như giễu cợt sự
vụng về, bất cẩn của người đối diện.
Mai Mai đem bút và màu ra ban công ngồi vẽ.
“Ông bạn, ích kỷ thật đấy, có cô bạn đẹp như vậy mà không sớm giới
thiệu với anh em!?” Hà Tặc lại quay đầu về phía tôi, đùa đùa thật
thật; đột nhiên nét mặt thoáng băn khoăn, gã lẩm bẩm: “Ồ, mà tại
sao nàng lại không thèm để ý đến tớ nhỉ, “Trái tim không ngủ yên”
của tớ bị tổn thương mất.”
“Mai Mai không phải là bạn gái của tớ.” Tôi nói, thâm tâm cũng thấy
hối tiếc. “Vả lại, Mai Mai không biết nói, làm sao trả lời
cậu.”
Hà Tặc chưa kịp phản ứng, đúng lúc đó cánh cửa bật mở, một cô bé
đầu quấn khăn màu da cam tươi rói đường đột xông vào: “Em về rồi
đây! Hôm nay chúng ta ăn món nem công hay chả phượng?”
Hà Tặc nhìn người con gái nhanh nhảu, nhí nhảnh như một con chim từ
trên trời rơi xuống, lại nhìn cô gái đang miệt mài vẽ tranh ngoài
ban công. Không thể tin được. Cô ấy, cô ấy… họ là…?”
Tôi mỉm cười, giải đáp thắc mắc của cậu ta. “Rất đơn giản. Họ là
chị em sinh đôi.”
---------------------------------------------------------
Chỉ có một mình cô biết vết thương đã thành sẹo không chỉ hiện diện
nơi vầng trán!
Mặc những cái liếc nhìn kín đáo của vài ba người xung quanh, Kẹo
Đắng ngửa cổ tu Coca, ánh mắt dị thường, lòng trĩu nặng. Cô cũng
nhìn thấy anh chàng nhạc công đưa mắt ra hiệu bảo cô khiêu vũ, cô
liếc nhìn sàn nhảy, bản nhạc Liêu Văn Đạo chơi rất khác lạ, mới mẻ,
kích động, các đôi trai gái trên sàn uốn éo quay cuồng theo tiếng
nhạc. Ánh đèn màu loang loáng, không gian huyền ảo.
Nhưng Kẹo Đắng vẫn không thể lấy lại hứng thú.
Cô lại cảm thấy sự hiện diện của vết sẹo trên trán; cứ đến mùa hè
là vết thương lại bị ngứa như côn trùng đốt. Hồi ấy, Kẹo Đắng năm
tuổi, mùa hè rất nóng, ánh nắng chói chang, nắng đến nhức mắt. Cô
bé năm tuổi là cô lúc đó bị một vết rách dài trên trán, máu trào
ra, phải khâu mười hai mũi; cô nhìn thấy chị mình đang cười.
Chị không nói được.
Lúc đó cô nằm ở ngay bậc cửa, vết đau tê dại, cô quên mất là phải
khóc rõ to. Cô nhìn thấy người chị sinh đôi của mình; chị đứng
trước mặt cô, cười, nụ cười trắng hơn cả ánh nắng, cả mắt cũng
cười, trắng lóa.
Cũng từ mùa hè đó, cô biết sau này cô chỉ có thể để một cái bờm dày
trước trán, che đi vết sẹo xấu xí, bất luận trời nóng thế nào. Còn
chị cô có thể vén mái tóc mây lộ ra vầng trán trong sáng, tinh
khiết, đua sắc với ánh mặt trời. Nhưng cô vẫn không muốn tin người
đứng sau lưng đẩy cô là chính là người chị gái sinh đôi.
Người chị xinh đẹp như thiên thần của cô.
Có một loại kẹo, tỏa hương thơm phức, rất đắng, nhưng đích thực là
kẹo, vì thế có tên là kẹo đắng.
Quán Địa Đàng càng về khuya càng huyền bí, bởi vậy mỗi người đều có
thể là chủ nhân của dạ hội hoặc là yêu linh. Họ nhảy cuồng loạn,
phóng đãng.
“Cô em, uống rượu một mình sao?” Một người đàn ông trung niên có vẻ
là người thành đạt đi đến, hỏi.
“Không, tôi uống Coca.” Kẹo Đắng từ chối một cách lịch sự, quay mặt
đi, không muốn bắt chuyện.
“Coca có gì hay, đây là quán rượu cơ mà, tôi mời em uống rượu ngoại
nhé?” Người đàn ông thấy Kẹo Đắng nói khẩu âm phương Bắc liền nói
với cô bằng tiếng phổ thông.
Kẹo Đắng bực bội, cau mày, cô ghét nhất là loại đàn ông kiêu ngạo,
thích điều khiển người khác. Ai biết khi họ dụ dỗ tán tỉnh các cô
gái ở quán bar thì những người vợ của họ ở nhà đang mỏi mắt trông
chờ.
“Này, Bọ Con, sao vậy, anh vừa ra ngoài đã cho anh cắm sừng ư?” Đó
là Liêu Văn Đạo, anh đã đến bên Kẹo Đắng, để tay một cách tự nhiên
lên vai cô, cố tỏ ra vui vẻ, nhưng mắt gườm gườm nhìn gã đàn ông
đầy thù địch.
“Xin lỗi! Thì ra cô không phải một mình?” Ông ta lịch sự nghiêng
người tỏ ý xin lỗi.
“Bọ con, chẳng ngoan tý nào! Sao lại nói với người ta là em chỉ có
một mình, em để chồng em ở đâu hả?” Anh vừa nói vừa luồn tay vào
người cô, vẻ chiếm hữu.
Người đàn ông bỏ đi.
“Này, em định cảm ơn tôi thế nào đây?” Liêu mỉm cười nhìn cô
“Nếu anh không đến, tự tôi cũng biết cách thoát khỏi hắn, huống hồ
anh lại lợi dụng cơ hội bắt nạt tôi!” Kẹo Đắng lại bật cười, vẫn nụ
cười thoải mái, cởi mở như lúc đến.
Có phải cô ta là cô gái ngây thơ, suốt ngày cười nói vô tư?
Liêu Văn đạo nhìn cô gái xinh đẹp với nụ cười hoang dã, hồn nhiên
như một sơn nữ chăn cừu trên thảo nguyên, anh bỗng thấy mê
mẩn.
“À này, anh tên là Liêu Văn đạo sao người ta lại gọi anh là Seven?”
Vừa rồi, rõ ràng cô nghe Chàng Béo gọi như vậy.
“À, chỉ là lấy một cái tên tiếng Anh gọi chơi cho vui vậy thôi,
theo trào lưu ấy mà!” Liêu Văn đạo gọi bồi bàn mang đến cho mấy
viên đá bỏ vào cốc trà, đoạn đưa lên miệng nhấp một ngụm. “Xã hội
này, phàm những gì là mốt đều có sức ảnh hưởng rất lớn. Dù mình rất
muốn nhưng cũng không thể tránh.”
Kẹo Đắng bật cười thật sự, cô cười vì câu nói tầm thường cố tỏ ra
triết lý của Liêu Văn Đạo.
“Sao anh lại gọi tôi là Bọ Con, tôi không có tên ư?”
“Trước đây không có ai gọi em như thế sao? Vậy tôi xin đăng ký bản
quyền. Vả lại tôi cũng không biết tên em. Thưa cô, cô có thể cho
tôi biết tên thật của cô không?” Đôi mắt quyến rũ của anh ta nhìn
cô chằm chằm.
“Tôi họ Dương, tên Dương An. Mọi người gọi tôi là An An.” Cô nói,
chủ động chạm cốc với Liêu Văn Đạo, và cũng nhìn chăm chú vào mắt
anh ta, đúng là anh ta rất quyến rũ.
“An An?” Liêu nhắc lại, nụ cười mơ hồ.
“Đúng thế! Chứ không phải sâu bọ như anh gọi đâu.” Cô nói, ánh đèn
hắt lên khuôn mặt, lấp lánh vẻ yêu kiều thiếu nữ pha chút tinh
nghịch. Liêu Văn Đạo cảm thấy ánh đèn màu của quán bar trở nên mờ
nhạt trước vẻ đẹp của cô gái này.
“Tôi lại cho là em sinh ra đã thích gây sự, không có được sự điềm
đạm của một thục nữ.” “Thục nữ? Chị gái tôi là một thục nữ đích
thực.” Kẹo Đắng nói, nét mặt đột nhiên tư lự.
“Chị em có đẹp không?”
“Đẹp hơn tôi nhiều”, nghĩ đến chị gái An An không khỏi không khâm
phục và yêu thích.
“Tôi rất hiếu kỳ, liệu có thể gặp chị em không?” Liêu Văn Đạo chăm
chú nhìn cô gái chỉ thấp đến vai mình, trong lòng cảm thấy thân
thiết như người bạn đã lâu không gặp.
“Ha ha! Anh định theo đuổi chị tôi sao? Vậy thì anh phải xếp hàng
mệt đấy. Nhưng nếu anh chịu hối lộ, tôi có thể chiếu cố cho anh
chen ngang. Ha ha!” An An nói, giọng thánh thót như chim.
“Ha ha!” Anh bật cười, nghĩ sao lại thú vị đến thế, một cặp song
sinh kỳ lạ, chị điềm đạm, em sôi nổi, cả hai đều rất xinh
đẹp.
“Anh làm xong rồi ư?” An An vừa uống Coca vừa nhướn mày hỏi.
“Đương nhiên là chưa, mới chỉ giải lao thôi, tôi phải làm việc đến
mười hai giờ đêm.” Liêu Văn Đạo vừa nói vừa chỉ Chàng Béo trên sân
khấu. “Bây giờ cậu ấy đang làm thay tôi.”
Lát sau Liêu Văn Đạo đã nhảy lên sân khấu; anh vụt trở thành một
nhạc công phóng khoáng, chuyên nghiệp. An An quay đầu, nhìn lên sân
khấu, nét mặt lại trầm tư.
Lúc tan ca, Liêu Văn Đạo nói: “Để tôi đưa em về.”
Cô trả lời: “Không, anh có thể cho tôi về nhà anh không?” Họ đi về
phía trung tâm, đến gần bức tượng Giải Phóng Quân; khi cô hỏi câu
đó, ánh đèn đường hắt lên mặt, trông thơ ngây như một đứa
trẻ.
“Anh có thể cho tôi về nhà anh không? Chỉ một đêm thôi?” An An nhắc
lại, giọng nài nỉ, tội nghiệp.
4.Mai Mai
Thành phố Trùng Khánh một ngày nắng, ánh mặt trời rực rỡ trùm lên
nhịp sống khá êm đềm của những con người ở đây. Người ta ung dung
đi lại trên khắp phố phường.
Nơi chính diện khu trung tâm có bức tượng, dưới chân tượng, một gã
điển trai đang ngồi trầm ngâm.
Tôi đang đợi A Thụ.
Tôi ngồi dưới chân bức tượng, nơi chán game với cái điện thoại di
động rồi cứ để ánh nắng thả sức vuốt ve. Màn hình điện thoại liên
tục hiện lên một dãy số điện thoại. Tôi nheo mắt ngắm nhìn đám mây
lướt nhẹ trên bầu trời. Tôi biết chủ nhân của số điện thoại này là
một mỹ nữ.
Tôi mừng thầm, trong lòng phấn chấn. niềm vui cứ lộ ra, không che
giấu được.
Buổi trưa, khi đi ăn cơm, tôi gặp Hồ Khả ở nhà ăn; lúc ấy tôi lúng
túng, không biết nói gì. Hồ Khả đi cùng với mấy cô bạn, nàng cũng
nhìn thấy tôi, cười, giơ tay vẫy chào: “Hi !” rất tự nhiên và đáng
yêu.
“Hi ! Hi !...” Luống cuống đáp lại, tôi vô tình giơ tay phải đang
cầm cái bát ăn cơm lên vẫy.
Hà Tặc đứng bên cạnh, cười giễu tôi là vừa nhìn thấy người đẹp đã
hồn siêu phách lạc, trông như thằng ngố.
A Thụ cũng hùa theo, hai gã bắt đầu công kích tôi. Tôi cảm thấy mặt
mình đang đỏ dần lên.
Cố gắng kìm chế! Cố gắng trấn tĩnh!
“Dương Dương, trấn tĩnh lại đi!” Tôi thầm nhắc bản thân, cố giữ vẻ
ngoài bình thường.
Cô bạn của Hồ Khả nói một câu gì đó, cả hội cười phá lên, Hồ Khả
liếc nhìn tôi khiến tôi vừa xúc động vừa ngạc nhiên.
Lúc ăn cơm, dưới sự cổ vũ của Hà Tặc và A Thụ, tôi để điện thoại ở
chế độ không rung chuông, đến trước mặt Hồ Khả, vờ hỏi mượn điện
thoại của nàng.
“Hồ Khả, có thể mượn điện thoại của bạn gọi một cuộc không? Điện
thoại của tôi hết pin.” Tôi thầm nghĩ, xin mẹ tha lỗi cho đứa con
hư này. Mẹ vẫn dạy tôi nói dối là xấu.
Mấy cô gái lại nhìn tôi cười, làm tôi khó khăn lắm mới giữ cho tóc
không dựng đứng. Hồ Khả ngây người trong giây lát, sau đó rút điện
thoại đưa cho tôi. Tôi lấy làm đắc ý.
“Dùng điện thoại của em, dùng điện thoại của em đây này.” Mấy cô
bạn gái nhao nhao, vội vã rút điện thoại trong túi nhét vào tay
tôi. “Gọi đi anh!”
Tôi cầm điện thoại của một cô, nghĩ bụng, cô gái, tôi quả thật chịu
không nổi cử chỉ hào hiệp này của cô. Trong lúc tôi đứng ngây người
như trời trồng thì chợt thấy khuôn mặt nhăn nhở của Hà Tặc và A
Thụ. A Thụ đã cười đến mức suýt ngã xuống đất. Không còn cách nào
khác, tôi đành cầm điện thoại của cô gái kia tự bấm số của mình;
đứng cách chỗ nọ hai mét, tôi nói với cái máy không có người ở phía
bên kia. Tôi làu bàu mấy câu chẳng có đầu có cuối rồi tắt máy trở
lại chỗ Hồ Khả, nói không gọi được, đoạn lúng túng định đi.
“Này, thử dùng máy của tôi xem, máy nhắn tin có lúc hay mất tín
hiệu.” Hồ Khả đứng dậy đưa điện thoại cho tôi. Tôi nhìn Hồ Khả cười
rạng rỡ, đang quay quay cái dây đeo điện thoại trong tay, vội giơ
lên đón, ngạc nhiên, lý nhí cảm ơn nàng. Lúc đó, mấy cô bạn của Hồ
Khả lại cười rộ lên khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu. Suy nghĩ
của các cô gái luôn kỳ quặc và bất thường!
Bây giờ tôi đang ngồi dưới chân bức tượng trước cổng trường, tôi
đang đợi A Thụ. Tôi đã gọi điện về nhà bảo Mai Mai chuẩn bị cơm
tối. “Tối nay A Thụ sẽ đến và nghỉ ở nhà chúng ta, bọn anh sẽ cùng
xem bóng đá.”
A Thụ là người Hà Bắc. Anh chàng thật thà này đến giờ vẫn giữ bí
mật về mối tình đầu của mình. Mười mấy năm liền, gã chỉ là tên mọt
sách, không biết đàn bà sinh ra là để đàn ông yêu, phụ nữ luôn có
một “đóa hoa đẹp”.
Mỗi khi tôi và Hà Tặc bàn luận với nhau về bạn gái của đứa này gợi
cảm, đứa kia hấp dẫn, A Thụ luôn tỏ vẻ khó chịu; gã làu bàu: “Có gì
đâu, mẹ tớ và bà tớ cũng là phụ nữ.”
Đối với gã cao tăng đắc đạo này, ban đầu cả tôi và Hà Tặc đều lấy
làm lạ, lâu dần cũng quen, mặc kệ gã dị ứng với người khác giới.
Rừng lớn thiếu gì chim. Tôi và Hà Tặc đã háo sắc rồi thì cũng phải
có một A Thụ hòa thượng chứ, như vậy mới “cân bằng sinh
thái”.
Sáng chủ nhật, A Thụ bỗng tỏ ra hào hứng, đồng ý đi cắt tóc. Bây
giờ tôi đang chờ gã. Tối nay có một trận bóng quan trọng. A Thụ
chưa bao giờ đến nhà thuê của chúng tôi. Không như Hà Tặc, ngay
buổi đầu nhìn thấy An An đã không giấu giếm ý đồ theo đuổi, và từ
đó đến nhà tôi suốt.
Mặt trời đang chếch về tây, A Thụ vẫn chưa đến. Tôi nhận được tin
nhắn thứ tư hẹn là mười phút nữa sẽ đến. Tôi nghĩ tuổi thanh xuân
của tôi có được bao nhiêu lần mười phút để mà chờ đợi! Không thể
lãng phí thời gian. Vậy là tôi lại mở điện thoại ngắm nhìn số máy
của Hồ Khả – nhìn những con số đó, tôi cảm thấy yên lòng.
Cuối cùng A Thụ, sau n lần mười phút đã chạy đến, trông chẳng khác
gì con ngựa vừa phải chạy một vạn dặm đường.
Tôi nói: “Cảm ơn cậu đã ban cho tôi mười phút dài đến thế.”
A Thụ đánh trống lảng, hỏi: “Cậu thuê nhà ở một mình sao?”
“Không, tớ ở cùng với hai cô em gái.” Tôi nói.
“Ừ nhỉ, suýt thì quên, cậu còn có hai cô em gái.” Hắn lẩm
bẩm.
A Thụ nói như vậy cũng chẳng có gì lạ. Bởi vì mỗi khi tôi và Hà Tặc
tranh luận xem Mai Mai và An An, ai đẹp hơn trước mặt A Thụ thì hắn
coi như chúng tôi đang bàn chuyện Coca và nước ngọt, thứ nào ngon
hơn. Quả thực, hắn không để mắt đến phụ nữ.
Đến trước cửa, khi tôi còn chưa kịp lấy chìa khóa ra thì cánh cửa
bỗng bật mở, An An lao ra như một con sói nhỏ bị nhốt cả tuần, tông
ngay vào A Thụ đang đứng cạnh tôi.
“Ối!” Khi phát hiện người húc vào mình là một cô gái, A Thụ hốt
hoảng kêu lên.
So với phản ứng của A Thụ thì An An tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều; nó
vội vàng lách khỏi A Thụ, miệng làu bàu câu chửi gì đó. Nó liếc tôi
một cái, liến thoắng: “Anh đã về, em ra ngoài một lát!”, rồi phóng
vụt đi như một con chim. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra
thì đã không còn thấy bóng dáng nó nữa.
Con bé An An dạo này không hiểu có chuyện gì mà hay qua đêm đến
thế. Tối qua nó ở nhà, tôi còn chưa kịp chỉnh cho một trận, bây giờ
lại chạy biến đi đâu không rõ. Tôi kêu trời về sự phức tạp của thế
giới phụ nữ. Không biết làm thế nào để quản lý cô em bất trị
này.
Nhà cửa đã sắp xếp gọn gàng, thoang thoảng mùi thức ăn, khỏi cần
nghĩ cũng biết là do Mai Mai làm. Mai Mai rất chăm chỉ, chu đáo.
Bây giờ, việc nhà đã xong, nó ngồi vẽ tranh trên ban công. Tôi bảo
A Thụ ngồi xem ti vi để tôi chuẩn bị bàn ăn.
Khi quay trở lại phòng khách, tôi nhận thấy nét mặt A Thụ có cái gì
khang khác; hỏi tại sao, gã nói là vì trong nhà có phụ nữ, rồi chỉ
vào con mèo Spin đang dụi đầu vào chân gã – Spin là mèo cái.
Tôi bật cười: “Cậu nói thật đấy chứ? A Thụ, cậu không nên cực đoan
thế! Lẽ nào cậu đúng là một hòa thượng?” Tôi băn khoăn hỏi lại gã.
Sau đó, nhận thấy mặt gã đỏ dần rồi chuyển sang tái, bối rối xoay
xoay cái điều khiển ti vi, tôi bèn bế con Spin ra ngoài, thầm nghĩ,
cha này hâm thật rồi. Tôi quay trở lại phòng khách.
Khoảng mười phút sau, A Thụ thì thầm với tôi, vẻ bí mật: “Có một
nàng tiên”, gã giơ tay vẽ lên không trung một hình người, vẻ xúc
động, “ở trên ban công nhà cậu”.
5. Tiên nữ ở ban công
“Ngoài tiên nữ, tớ không biết chọn từ nào khác thích hợp hơn để nói
về người đang ngồi vẽ tranh ở ban công trong buổi hoàng hôn đầu
hạ.” A Thụ thở gấp. “Phải, ánh nắng vàng nhạt phủ lên cô ấy, cái
đầu… mái tóc, không… suối tóc, khuôn mặt diễm lệ, nghiêng nghiêng…
Tiên nữ, đúng là tiên nữ, giống như trong cõi bồng lai…”
Trước sự miêu tả đầy kích động của A Thụ, tôi hiếu kỳ chạy ra ban
công, tay vẫn cầm cái muỗng múc canh.
A Thụ nói ở ban công có một tiên nữ giáng trần.
Mai Mai là tiên nữ. Mai Mai là em gái của tôi. Em gái tiên nữ của
tôi không dễ dàng giáng thế trong buổi hoàng hôn chớm hạ tầm thường
như vậy!
Mai Mai ngồi trên ban công đang lặng lẽ phết lên những mảng màu.
Vầng trán đẹp tinh khiết, mái tóc óng ả đổ xuống bờ vai và tấm lưng
yêu kiều của em, một bức tranh hoàn mỹ. Em chăm chú vào công việc
như không liên quan đến thế giới loài người. Tôi nhìn A Thụ. Nhiều
khả năng gã đã bị tiên nữ hớp hồn.
Bạn không thể nào hình dung ra vẻ dịu dàng, yêu kiều như thiên nga
trong cái quay đầu của Mai Mai khi tôi gọi em thông báo nhà có
khách. Đầu tiên Mai Mai nhìn tôi, rồi lướt ánh mắt sang A Thụ. Em
mỉm cười, gật đầu với A Thụ. Sau đó, em dịu dàng dùng tay ra hiệu
bảo chúng tôi ăn cơm trước, em sẽ vẽ xong ngay thôi.
Ngôi nhà chúng tôi thuê ở ven sông, hoàng hôn mùa hạ thường có màu
đỏ ối, bầu trời phía tây được tạo nên bởi vô số những hình thù kỳ
dị, đỏ ối hoặc sẫm hồng. Bạn có thể đứng ở ban công mơ mộng sau một
ngày bận rộn, thiên nhiên hoàn toàn thuộc về bạn. Còn Mai Mai như
một nàng tiên vô hình lọt vào tầm mắt của bạn, khe khẽ lay động con
tim bạn, khiến bạn ngột thở.
Về sau A Thụ nói với tôi, Mai Mai lúc đó như một dòng suối trong
vắt chảy vào thế giới yên tĩnh, cuốn trôi tất cả, làm cho Trái Đất
trở nên tinh khiết, trong đó có cả trái tim run rẩy của gã và vầng
mặt trời đang chếch về tây. A Thụ nói: “Khi Mai Mai vẽ thiên nhiên
cũng là lúc thiên nhiên đang lặng lẽ chiêm ngưỡng cô ấy.” Tôi cười
nhạo những câu nói lãng mạn của gã, đồng thời nhắc nhở gã giữa mơ
mộng và hiện thực còn một khoảng cách khá lớn.
“Chẳng phải cậu đã nói phụ nữ sinh ra là để duy trì nòi giống, nuôi
dạy thế hệ sau hay sao?”
“Nhưng cô ấy không phải là phụ nữ bình thường!” A Thụ vẫn chìm đắm
trong những hồi ức về Mai Mai.
“Chẳng lẽ em gái tớ là yêu quái?”
“Không, cô ấy là tiên nữ!” A Thụ ngước nhìn trần nhà, nói như đinh
đóng cột.
Tôi liếc chàng trai mà chỉ số IQ đang có vẻ giảm sút, không thể tin
được là hòa thượng lại bàn về phụ nữ!” Ồ, quả nhiên Thượng đế ghen
tỵ với một giai nhân tuyệt thế.” Gã lẩm bẩm một mình.
Sau đó, trong bữa ăn, A Thụ bỗng trở nên lắm điều. Mai Mai lặng lẽ
ăn cơm, thỉnh thoảng mỉm cười, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho tôi.
Tôi nói: “A Thụ, cậu bớt mồm đi, tớ sắp điếc tai rồi”, nhưng gã
không nghe. Đến giờ A Thụ vẫn chưa từng yêu ai; những tưởng gã
quyết tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Một A Thụ vốn cho rằng không có
tình yêu, chỉ có những nhu cầu thực tế, vậy mà trước Mai Mai lại tỏ
ra đặc biệt thích thú, không hề giấu giếm. Gã không che giấu tình
cảm đối với Mai Mai, gã dành tất cả ánh mắt cho Mai Mai.
Tôi lườm gã: “A Thụ, ăn cơm đi, cơm do Mai Mai nấu đấy.”
Gã nhồi luôn hai thìa cơm vào miệng, ra ý bảo: “ngon lắm”.
Tôi nghiệm ra một điều, hòa thượng cũng yêu, hơn nữa còn rất dễ gục
ngã trước cái gọi là “tình yêu sét đánh”.
Mai Mai vẫn lặng lẽ ăn cơm, vẫn đều đặn gắp thức ăn vào bát cho
tôi, không mảy may ngượng ngùng hay đỏ mặt trước thái độ khác
thường của A Thụ.
Mười một giờ đêm mới có trận bóng đá. Khi cả tôi và A Thụ đều đang
dán mắt vào màn hình thì Mai Mai xuất hiện.
Mai Mai từ nhà tắm đi ra, mái tóc uốn cao, nước vẫn đang nhỏ giọt,
thoang thoảng mùi thơm nhẹ của dầu gội. Em đến bên cạnh tôi, lặng
lẽ ngồi sửa móng tay. Ánh mắt A Thụ lập tức di chuyển, có lẽ cảm
thấy không thể chạy tới chạy lui quanh đi văng như con mèo Spin nên
gã đến ngồi bên Mai Mai.
Khi có những pha gay cấn, tôi và A Thụ hò reo ầm ĩ. Chỉ có điều,
trong khi tôi hét: “Hay quá!”. Tôi nhìn sang A Thụ, người gã đang
run run như lên cơn sốt.
Sợ Mai Mai thức khuya sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và làn da nên lúc
một giờ đêm, tôi giục em đi ngủ. Em đặt tay lên một bên má, nghiêng
đầu ra hiệu xin phép đi ngủ.
Mai Mai vừa rời bước thì A Thụ nhảy cẫng lên, rối rít cảm ơn tôi đã
mời gã về nhà.
Tôi bảo: “Tôi rủ cậu đến cùng xem bóng đá mà cậu cứ làm như tôi bán
em gái cho cậu không bằng.” Anh chàng vội im bặt, cười hì hì.
Buổi tối, tôi sợ A Thụ mộng du làm kinh động đến Mai Mai, liền bảo
gã ngủ ở giường của tôi, còn tôi ra nằm ngoài phòng khách. Có động
tĩnh gì tôi sẽ lập tức xử lý.
Nhiều lần tỉnh giấc, tôi chỉ thấy con mèo Spin của An An ngủ ngon
lành trên bụng. Khi thấy tôi tỉnh giấc, nó cất tiếng kêu meo meo
khiến tôi sợ hết hồn.
Đêm đó tôi hơi khó ngủ.
Tôi nghĩ làm anh khó thật. Làm anh trai của tiên nữ lại càng
khó.
Về sau, tôi ngủ thiếp lúc nào không hay.
Khoảng bốn giờ sáng, không hiểu sao tôi lại thức giấc. Trong ánh
sáng lờ mờ, tôi thấy con Spin có những bốn con mắt. Tôi hốt hoảng
tỉnh hẳn. Nhìn kỹ thấy có một con mèo khác ngồi sát chân tường. Thì
ra là cô em An An!
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
"Mình là mặt trời, chị là mặt trăng, một bầu trời không thể cùng
lúc có cả mặt trăng lẫn mặt trời, hai thiên thể thần linh"
ANH TRAI EM GÁI - Tào Đình
Nếu nói rằng: “Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải
do hai người dệt từng sợi một mới tạo nên hạnh phúc” thì yêu đơn
phương, hỏi có phải tình yêu?
Yêu đơn phương đã khổ. Yêu chính anh trai của mình lại càng khổ hơn
nữa. Mai Mai yêu anh trai Dương Dương, một tình yêu tội lỗi nhưng
không bệnh hoạn, tội lỗi mà vẫn đáng thương.
Bởi, Mai Mai là cô gái câm. Trong thế giới “hư ảo, lặng lẽ, không
người”, trống rỗng và cô độc của cô, duy nhất chỉ có người anh trai
ngự trị. Yêu anh và muốn độc chiếm người anh, Mai Mai đã tự tước đi
niềm vui hồn hậu của tuổi thơ, đẩy mình vào vòng xoáy của những mâu
thuẩn giằng xé giữa hờn ghen ích kỷ và tình yêu thương. “Chị em
sinh đôi, chị em như hoa, tương thân tương ái không rời xa”. Vậy mà
Mai Mai đã ghen với từng tiếng gọi “anh” nũng nịu, ngộ nghĩnh của
An An, Người em gái sinh đôi láu lỉnh, thông minh, hoạt bát, dễ
thương.
Có lần, An An bị ngã - một vết sẹo dài theo cô suốt cuộc đời, nhức
nhối trong tim một nỗi đau không nói nên lời. Cô tinh nghịch, bất
cần. Cô sống đơn giản và bồng bộ. Có ai hình dung cô thế nào trong
những khoảnh khắc mơ màng đứng bên cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn xa
xăm, khao khát về một “ngọn đèn” cho riêng mình?......
Phần một:
Những mùa hè của thời thơ ấu, không khí tràn ngập mùi hương cỏ dại
và mùi bánh pizza làm cho cái nắng gắt như nhạt đi và mong manh
hơn. Chúng tôi học làm người lớn, cố tỏ ra tư lự với nụ cười buồn
rầu thường trực.
Khế ước
Một buổi sớm mùa xuân, Hà Tặc, gã trai cùng lớp với tôi, sửng sốt
khi nhìn thấy Mai Mai lần đầu tiên. Không kìm được, gã reo lên đầy
kinh ngạc:
“Trời, đẹp quá!”
“Chị là người ở đâu thế, trông chị rất đặc biệt!”
“Chị học trường nào?”
“Chị tên gì?”
“Sao khinh người thế?”
Gã hỏi liền một thôi một hồi; lần đầu tiên cảm thấy lăn tăn về sức
hấp dẫn của mình đối với người khác giới.
Mai Mai nhìn Hà Tặc, lại nhìn tôi, nụ cười hồn hậu, vẻ bình thản,
êm đềm như mặt nước mùa thu.
Mai mai mặc sơ mi trắng, bên trong là áo bó và váy đều màu hồng.
Nắng xuân đã về nhưng không khí vẫn còn phảng phất hơi lạnh. Trông
em tao nhã, tràn trề sức sống, ánh mắt như cười, như giễu cợt sự
vụng về, bất cẩn của người đối diện.
Mai Mai đem bút và màu ra ban công ngồi vẽ.
“Ông bạn, ích kỷ thật đấy, có cô bạn đẹp như vậy mà không sớm giới
thiệu với anh em!?” Hà Tặc lại quay đầu về phía tôi, đùa đùa thật
thật; đột nhiên nét mặt thoáng băn khoăn, gã lẩm bẩm: “Ồ, mà tại
sao nàng lại không thèm để ý đến tớ nhỉ, “Trái tim không ngủ yên”
của tớ bị tổn thương mất.”
“Mai Mai không phải là bạn gái của tớ.” Tôi nói, thâm tâm cũng thấy
hối tiếc. “Vả lại, Mai Mai không biết nói, làm sao trả lời
cậu.”
Hà Tặc chưa kịp phản ứng, đúng lúc đó cánh cửa bật mở, một cô bé
đầu quấn khăn màu da cam tươi rói đường đột xông vào: “Em về rồi
đây! Hôm nay chúng ta ăn món nem công hay chả phượng?”
Hà Tặc nhìn người con gái nhanh nhảu, nhí nhảnh như một con chim từ
trên trời rơi xuống, lại nhìn cô gái đang miệt mài vẽ tranh ngoài
ban công. Không thể tin được. Cô ấy, cô ấy… họ là…?”
Tôi mỉm cười, giải đáp thắc mắc của cậu ta. “Rất đơn giản. Họ là
chị em sinh đôi.”
---------------------------------------------------------
6. Em là con mèo lang thang của tôi
Dương An ngồi dưới chân cột đèn đường, ánh đèn khuya hắt lên khuôn
mặt xinh đẹp nhưng mệt mỏi. cô đưa mắt lơ đãng nhìn ra xa, tít tận
điểm mút con đường có những ngọn đèn nhỏ dần. vừa rồi cô đã thỉnh
cầu Liêu Văn Đạo cho ngủ nhờ một đêm.
Đêm về khuya, ở những tòa nhà xung quanh, thỉnh thoảng có ô cửa sổ
vẫn còn sáng đèn. An An vô cùng cô đơn.
Liêu Văn Đạo đang nhìn người con gái ngồi co ro duối chân cột đèn
đường không chịu về nhà, chợt cảm thấy thật ảm đạm.
Một cô gái mười tám, mười chín, xinh đẹp, tự tin lại tự để rơi vào
cảnh ngộ khiến người ta có cảm giác cô đang bị xa lánh, đang trốn
chạy tội lỗi, hoặc gặp chuyện éo le nào đó – đây là lần đầu tiên
anh gặp tình huống như thế này.
Các cô gái thời nay quả đáng sợ. Anh cho rằng Dương An cũng chỉ là
một trong bao nhiêu thiếu nữ được nuông chiều giận dỗi bỏ nhà ra đi
vì bị cha mẹ mắng mấy câu mà không biết rằng bên ngoài có bao nhiêu
cạm bẫy.
Lẽ ra Liêu Văn Đạo phải lấy làm mừng, bởi vì một cô gái xinh đẹp
chủ động đưa ra lời đề nghị - tưởng chỉ có trong giấc mơ của cánh
mày râu.
Liêu cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cô gái trẻ, hai tay ôm gối ngồi dưới chân
cột đèn đường nhất định không chịu về nhà thì anh bắt đầu do dự.
Anh có cảm giác cô ta không giống đứa con hờn dỗi cha mẹ. “Dỗi bố
mẹ bỏ nhà đi hả?” Liêu tiến lại gần, đặt tay lên vai cô. Cô không
nói gì, chỉ nhìn anh, tự dưng mỉm cười, môi hơi nhếch lên vẻ chế
nhạo, lại quay đi, nhìn xa xăm. Vẻ tội nghiệp, yếu đuối lập tức bị
thay thế bởi cái ngang tàng, bất cần cố ý.
“Tôi đưa em về nhà!” Liêu Văn Đạo không thích kiểu cách phóng đãng
cố ý của một cô gái trẻ măng. Anh nói, giọng cương quyết.
“Về nhà ư? Anh dựa vào đâu mà bảo tôi nên về nhà? Tôi không thích
cô đơn.” Cô ngước nhìn anh, chun mũi, nhăn mặt, trông rất ngộ. “Cảm
giác cô độc thật khó chịu.” Cô buột miệng.
“Vì sao?”
“Bởi vì…”, cô ngoẹo đầu, đứng dậy, một tay nắm chặt cột đèn đường
xoay người một vòng rồi mỉm cười, ngửa đầu về sau, vừa liếc nhìn
anh vừa thủng thẳng buông một câu chẳng hề phù hợp với dáng điệu
bất cần của cô lúc đó. “Khi chỉ có một mình, người ta sẽ nghĩ đến
những chuyện không nên nghĩ.”
Liêu Văn Đạo nhìn cô gái hồi lâu. Cô ta xoay người quanh cột đèn
đêm của thành phố với vẻ sung sướng lạ thường. Vẻ tội nghiệp yếu
đuối dường như đã biến mất tự lúc nào.
Liêu phân vân, thì ra mỗi người đều có tâm sự riêng, mà nếu có
chuyện gì xảy ra với một người xa lạ thì mình cũng không phải chịu
một trách nhiệm nào hết. Trong xã hội này, đàn ông sợ nhất hai chữ:
“trách nhiệm!”. Đôi vai của bao nhiêu đàn ông đã oằn xuống bởi
trách nhiệm mà vẫn phải giả bộ đàng hoàng trước người khác. Có
người cho thế là giả dối nhưng thực ra, nó thể hiện một đều rất
quan trọng: sự mệt mỏi.
“Tôi không dám đảm bảo tôi là người tốt. Em có hiểu ý tôi không?”
Anh nói rất thật, bởi anh ái ngại cho sự ngây thơ, khờ khạo của cô
gái.
“Đêm nay có thể xảy ra chuyện gì ư?” Cô gái người nhìn anh, ánh mắt
trong sáng, chân thật.
Liêu Văn Đạo không nói gì nữa, lẳng lặng đưa cô về nhà, trong lòng
không chút áy náy.
Trong khoảnh khắc quay người đi về nhà, Liêu Văn Đạo nghĩ, dường
như với cô gái ngày nay, tuổi tác tỷ lệ nghịch với tình sử. Không
biết đó là phúc hay họa của đàn ông?
Liêu Văn Đạo là người Trùng Khánh. Anh vừa hoàn thành khóa đào tạo
nhạc công ở Thẩm Quyến. Quán Địa Đàng nơi anh làm việc, nằm ở trung
tâm thành phố, gần nơi có bia tưởng niệm quân giải phóng, anh cùng
với bạn thuê phòng ở gần đó.
Từ quán Địa Đàng đến nơi ở của Liêu mất khoảng mười phút đi bộ;
trên đường đi, cảm giác yên tâm không chút áy náy lúc trước đã tiêu
tan, Liêu lại thấy băn khoăn. Trái lại, cô gái đi bên cạnh anh tỏ
ra hết sức vui vẻ; cô như một con chim nhỏ nhảy nhót trên đường,
miệng liến thoắng hỏi tất cả những gì nảy sinh trong cái đầu hiếu
kỳ kia.
“Sao anh lại đi làm nghề này?”
“Làm nhạc công có mệt không? Tôi thấy lúc chơi nhạc, trông anh
“phê” lắm!”
“Sao cái nghề của anh có vẻ tầm thường thế? Trong trí tưởng tưởng
của tôi, nhạc công phải là những anh chàng tóc đỏ, tóc túm sau gáy,
râu quai nón, tai đeo khuyên sáng loáng cơ. Trông anh chẳng giống
họ chút nào!”
Nói đến đây, An An quay người đi giật lùi. Miệng vẫn nói nói cười
cười, không lúc nào yên.
Liêu Văn Đạo băn khoăn, chẳng lẽ vừa rồi cô ta không hiểu câu nói
của anh. Một câu mà bất kỳ cô gái nào ở tuổi trưởng thành cũng
không thể không hiểu. Ai chẳng biết tình cảnh hiện nay của hai
người đã có một cái tên rõ ràng – “cuộc tình một đêm”. Từ bao giờ,
cuộc tình một đêm đã đi vào lứa tuổi thuần khiết của các thiếu nữ?
Phải chăng, phàm những cô gái lõi đời hoặc trục lợi đều cố tình tỏ
ra ngây thơ?
Liêu Văn Đạo châm thuốc rít một hơi dài. Ánh đèn đêm lúc mờ lúc tỏ.
Anh nhìn rất lâu cô gái mới quen, như muốn biết bên ngoài vẻ ngây
thơ con trẻ kia, thực chất cô ta là ai, nhưng ánh mắt, khóe miệng,
cả những câu hỏi liến thoắng của cô mà anh nghe câu được câu chăng
chỉ thể hiện một sự thơ ngây thuần túy. Phát hiện này, không hiểu
sao khiến anh bật cười.
“Không phải nhạc công nào cũng lập dị. Coi như tôi hơi khác người.
Nhưng tôi thực sự không thích phô trương.” Anh nói, vẻ nghiêm
túc.
“Ô, vậy anh nhìn nhận thế nào về những anh chàng thích trang phục
sặc sỡ?”
“Tôi không phản đối, rốt cuộc vẫn có những người làm như vậy để thu
hút sự chú ý. Trang điểm cho mình có gì xấu!” Liêu thong thả
nói.
“Tôi hiểu, có phải anh định nói anh có khả năng thực sự, không cần
phải đánh bóng bằng trang phục lòe loẹt?”
“Lương tháng năm ngàn, ở cái đất Trùng Khánh này coi như không đến
nỗi nào, chỉ có điều, hiện vẫn chưa gặp tình yêu đích thực.” Nói
xong câu cuối, anh liếc nhìn cô, mỉm cười.
“Có phải anh sợ các cô gái lừa gạt tình cảm của anh, đến với anh
chỉ vì tiền?”
Liêu nhìn An An, anh thích sự thông minh, thẳng thắn của cô.
“Có thể coi là thế, nhưng cũng còn bởi tôi chưa tìm thấy một người
tôi thực sự thích.”
An An gật đầu, vẻ hiểu biết.
Khi đi được nửa đường, Liêu chợt nghĩ đến câu hỏi đầy ẩn ý của An
An vừa rồi, anh bỗng tiến sát bên cô, đưa tay nắm lấy vai cô. Cô
gái quả nhiên không phản ứng gì, tiếp tục đi. Thỉnh thoảng lại hỏi
vài câu, có lúc bỗng cười phá lên, rất tự nhiên. Cô đi giật lùi
trước mặt Liêu, tóc cột cao sau gáy, má ửng hồng, môi đỏ, rất đáng
yêu.
Lần đầu tiên đưa một cô gái thông minh, xinh đẹp về nhà, lúc bước
vào phòng, Liêu cố kiềm nén hồi hộp.
Vào nhà thì Chàng Béo đang lên mạng; nhìn thấy cô gái đi sau Liêu
Văn Đạo, anh ta cũng tỏ ra thông minh, không hỏi nhiều, chỉ mỉm
cười gật đầu thay cho lời chào.
Vừa vào phòng An An đã kêu mệt, muốn đi ngủ.
“Vậy cô nghỉ một lát rồi đi tắm, hôm nay nóng quá!” Liêu vừa đưa
cho cô gái tách trà vừa đưa ra lời khuyên không hẳn là vô tư.
An An nói: “Hay đấy”, sau đó nhảy chân sáo vào nhà tắm.
An An ở trong nhà tắm. An An đang tắm. Liêu cảm thấy tiếng nước
chảy nghe rõ hơn mọi ngày. Tiếng nước ào ào nhắc Liêu trong đó có
một mỹ nhân đang để trần tấm thân trắng như tuyết. Tắm xong, An An
bước ra, thoang thoảng mùi xà phòng thơm. “Đây là phòng ngủ của
tôi. Em đi nằm trước đi.” Liêu Văn Đạo nói, rồi anh đi vào nhà
tắm.
Trong phòng tắm lờ mờ ánh đèn còn phảng phất mùi người lạ, Liêu Văn
Đạo cảm thấy như vừa hít phải hơi men. Đầu óc anh thốt nhiên đờ
đẫn. Anh nhắm mắt hình dung cảnh tượng vừa diễn ra trong phòng tắm
vài phút trước, tưởng chừng như anh đã nhìn thấy tất cả.
An An đang đứng ở ban công, cởi chiếc khăn trên đầu bỏ vào túi. Cô
gục đầu vào thành lan can; dưới lớp tóc mái dày, cặp mắt đen chăm
chú dõi nhìn ra xa. Từ trên tầng mười bốn nhìn xuống, thành phố như
cả một biển đèn lung linh.
“Nhìn gì thế?” Liêu lặng lẽ đi đến, vòng tay ôm An An từ phía sau.
Không hiểu sao tiếng nói của anh bỗng khản đặc. Nói thế nào nhỉ, có
một cô gái rất đẹp đang chờ anh trong đêm…
“Đèn!” An An trở nên đăm chiêu.
“Đèn?” Liêu ngạc nhiên. Lúc này, nếu họ có nói chuyện với nhau thì
cũng nên nói ở trên giường mới đúng! “Đèn làm sao?”
“Có một ngọn đèn là có bấy nhiêu gia đình. Bao giờ mới có một ngọn
đèn thuộc về em?!”
Liêu nghe câu nói ấy, đột nhiên đầu óc tỉnh táo trở lại. Anh khẽ
buông An An. Khuôn mặt trông nghiêng của cô đượm buồn. Anh nhớ lại
hình ảnh cô gái ngồi dưới ngọn đèn đường, mắt nhìn xa xăm.
Lẽ nào cô ấy đúng là con mèo lang thang?
Cô ấy vì ai mà phải đi lang thang như vậy?
Liêu nhớ lại hoàn cảnh lúc anh rời nhà ra đi – mười bảy tuổi, không
nơi nương tựa, tài sản duy nhất là một cơ thể cường tráng và những
giấc mơ đẹp. Thời gian đầu anh làm gì cũng thất bại, thành tích học
tập không lấy gì là lý tưởng, nhưng lại ngây thơ cho rằng mình có
thể làm được tất cả, tương lai tốt đẹp đang chờ ở phía trước. Sau
nửa năm rời gia đình, tiền tiêu hết, anh gặp Chàng Béo, cả hai lăn
lộn tìm việc, những lúc đói bụng chỉ có thể tự an ủi bằng tương lai
huy hoàng trong tưởng tượng.
Những lúc như vậy, anh vừa gặm bánh bao chay vừa mơ ước: giá mà
mình có 500 vạn đồng.
Nhớ hồi nhỏ đi học, thầy giáo dạy văn thường ra đề bài: “Nếu em
có…”
Hồi đó Liêu đã viết: “Nếu em có cha…”
Bài văn của em được thầy đọc mẫu trước lớp, gây xúc động lớn cho
các bạn. Nếu anh có cha… Trong ký ức của anh, cha là một từ rất xa
lạ, không thể hình dung, không thể chạm tới. Anh nghĩ nếu nhà mình
không quá nghèo thì mình đã không bỏ nhà ra đi lúc mười bảy tuổi,
để đến nỗi ngày ngày gặm bánh bao chay, mơ ước viển vông. Nếu tôi
có 500 vạn đồng…
Chàng Béo đã gầy đi nhanh chóng chính trong khoảng thời gian
này.
Đó là chuyện bảy năm trước, khi còn ở Thâm Quyến. Lúc đó anh tưởng
rằng ở Thâm Quyến, vàng rải khắp nơi.
Vào một đêm bảy năm trước, khi không nhặt được vàng cũng không còn
tiền mua bánh bao chay, Liêu Văn Đạo cũng từng nhìn ngắm những ngọn
đèn qua các ô cửa sổ, xót xa nghĩ, mỗi ngọn đèn là một gia đình,
bao giờ mới có một gia đình thuộc về mình?
Liêu Văn Đạo nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt, dường như anh muốn
ngay lập tức cho cô một gia đình: Đừng lang thang nữa, mèo con của
tôi!
Sau một hồi im lặng, An An bỗng cất giọng sôi nổi: “Có chuyện gì
phải buồn kia chứ, ngủ thôi!”
Sau đó cô chạy tọt vào phòng ngủ. Liêu Văn Đạo do dự một lát rồi
vào theo.
---------------------------------------------------------
7. Em đã trở về
Nằm trên giường, cả hai im lặng hồi lâu. Không có chuyện trai gái,
cảm giác lạ lẫm của lần đầu gặp mặt trùm lên hai người. Liêu mở to
mắt, hít hương thơm tỏa ra từ thân thể cô gái. Lòng xao xuyến. Anh
liếc sang An An, thấy cô cũng chưa ngủ, hàng mi khép hờ động đậy,
mắt ngái ngủ đặc biệt dịu dàng dưới ánh đèn màu hồng. Cuối cùng,
cái nhìn của anh dừng lại trên đôi môi hơi trễ của cô, hai bờ môi
hơi mỏng, phụng phịu như làm nũng, rất hấp dẫn. Liêu nghĩ mình
không phải là gã đàn ông tốt. Vậy là kiên quyết quay người
đi.
Chưa kịp chúc ngủ ngon thì An An quay mặt lại, nói: “Anh làm anh
trai tôi nhé!” Khi nói như vậy, trông mặt cô ngây thơ như con trẻ,
có vẻ cô rất vui khi nghĩ ra điều đó.
Liêu nhìn đôi môi hồng khép kín, nghe lời nói phát ra từ đó, bỗng
thấy thất vọng, nhưng không biết làm thế nào. Rõ ràng cô ấy từ chối
mình, sao vẫn còn không hiểu – là anh em với nhau, danh chính ngôn
thuận vẫn có thể ngủ chung giường, nhưng chỉ đơn giản là ngủ
thôi.
Anh buồn rầu nhìn cô, ánh mắt tuyệt vọng, không tiện nói gì thêm,
đành nói ngủ thôi, rồi quay đi. Rốt cuộc anh vẫn chưa xấu đến mức
đi cưỡng bức một thiếu nữ.
Nhanh chóng thiếp đi.
Liêu Văn Đạo nằm mơ. Anh mơ thấy một con mèo. Nó nhìn anh với ánh
mắt buồn thảm. Nó nói với anh bao giờ mới có một gia đình thuộc về
nó. Rồi anh nhìn thấy nó khóc, nước mắt đầm đìa. Bất chấp sự ngăn
cản của anh, nó vẫn ra đi.
Bỗng tỉnh ngủ. Lưng đẫm mồ hôi.
Lập tức ý thức được bên cạnh mình có một thiếu nữ xinh đẹp, vậy là
không thể nào ngủ tiếp được nữa; suy cho cùng mình đâu phải là hoạn
quan.
Khi An An cảm thấy sự ướt át nơi làn môi, thức dậy, mở mắt thấy
Liêu Văn Đạo đang hôn mình, cô cuống cuồng đẩy anh ra, hét lên:
“Anh làm gì vậy? Đừng, không nên làm thế!”
Giọng nói và hành động phản kháng của cô thực yếu ớt trước một “con
đực” đang bị nhục dục thiêu đốt. Liêu vẫn tiếp tục, mặc cho cô gào
thét.
“Liêu Văn Đạo, nếu anh còn làm thế, tôi giận đấy!”
…
Không có tiếng trả lời.
“Liêu Văn Đạo, anh đừng làm vậy!” Khi An An ý thức được tính nghiêm
trọng của vấn đề, cô lo sợ suýt bật khóc. Cô không ngờ một người
đàn ông trông tử tế là thế đột nhiên lại trở nên thô bạo. Mười chín
tuổi, cô chưa từng biết đến sự điên cuồng của một gã đàn ông.
“Anh là anh trai, anh là anh trai tôi cơ mà? Sao anh có thể làm
vậy?” An An gào lên, cố tìm cách hất con quái vật trên người ra.
Nhưng ngoài la hét, cô không thể làm gì khác.
“Bọ con, hãy cùng anh, anh sẽ đối xử tốt với em, hãy cùng anh đi!”
Thú tính trong con người anh càng bị kích động sau lời hứa, hai tay
bắt đầu cuống cuồng lột áo An An.
“A…” An An ráng sức gào lên, nước mắt trào ra.
Liêu đột nhiên dừng lại; không phải do tiếng kêu hay nước mắt của
cô gái mà do bất chợt nhìn thấy vết sẹo dài đến hơn mười phân trên
trán cô, một vết sẹo dài, sâu đến thấu xương.
Liêu bất giác giơ tay sờ vào vết sẹo, An An run rẩy, bật
khóc.
Vết sẹo như con rết khổng lồ khiến ham muốn của Liêu lập tức tiêu
tan.
Liêu kinh ngạc không tin trên trán cô gái xinh đẹp này lại có một
con rết khủng khiếp đến thế! Nó hiển hiện như muốn nói anh đã xâm
phạm cô gái đẹp.
An An ngồi bật dậy đẩy anh ra. Tay trái chỉnh lại quần áo, tay phải
giơ cao tặng anh một cái tát để đời. “Đồ khốn nạn! Đồ súc sinh! Đồ
lang sói! Đồ rác rưởi! Hạ lưu!...” Cô mắng anh xơi xởi bằng tất cả
những từ ngữ lăng mạ độc địa nhất mà cô biết, rồi ôm mặt khóc nức
nở như đứa trẻ bị ức hiếp.
Liêu Văn Đạo cảm thấy rát bỏng nơi má trái. Anh nhìn An An, thầm
nghĩ cô làm thế nào đối diện với cái gương vào mỗi buổi sáng. Sự
xót thương thay thế nỗi ngạc nhiên.
“Bọ con…! Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!” Ngoài xin lỗi, Liêu không biết
làm thế nào bày tỏ sự ân hận của mình. Mái bờm dày che kín vết sẹo
trên trán, Liêu thấy hình như vết sẹo ăn sâu vào tim anh; con rết
trên trán cô rõ mồn một.
An An dần trấn tĩnh, hai tay ôm gối ngồi bất động. Cô không khóc
nữa, thẫn thờ nhìn những ngón chân của mình. Liêu nhìn An An ngồi
co ro ở đầu giường, thương xót muốn trào nước mắt.
An An là một con mèo lang thang, khao khát tìm ngôi nhà của mình để
được che chở, vậy mà suýt nữa đã bị anh cưỡng bức! Liêu nghĩ đến
lúc hai người mới gặp nhau, An An nhanh nhẹn như một con sâu đổi
màu. Anh bỗng cảm thấy căm ghét bản thân.
An An nghẹn ngào.
Liêu không thể chịu đựng hơn nữa, nói: “Ngủ thôi!”
Khoảng nửa giờ sau, An An mới ấm ức nói: “Nhưng anh không được quấy
rầy tôi nữa!”
“Được, được, em ngủ đi, anh thề không động đến em.” Liêu vội vã
thề, tay phải giơ cao quá đầu, vẻ rất nghiêm túc.
Một lát sau An An mới từ từ nằm xuống, không biết ngủ thiếp từ lúc
nào. Liêu nghĩ, chắc cô ấy mệt lắm.
Liêu ngắm nhìn vầng trán An An khi cô ngủ. Cô gái vừa gọi mình bằng
anh trai có khuôn mặt rất đẹp, nhưng trên trán có vết sẹo khủng
khiếp. Cô ấy đã để một bờm tóc dày che vết sẹo nhưng làm sao che
giấu được nỗi đau đớn, sợ hãi trong lòng.
Liêu không ngủ tiếp được nữa. Anh quay nghiêng, ngắm nhìn An An
ngủ, khoảng gần sáng mới thiếp đi.
An An thức dậy, sợ hãi nhìn người đàn ông lạ bên cạnh, gọi mấy
tiếng mà anh ta không trả lời. An An nhẹ nhàng trở dậy, mặc quần áo
rồi chạy thục mạng. Mãi khi chạy đến bến xe, cảm giác sợ hãi mới
tiêu tan.
Đi một mình trên đường phố vắng tanh, An An thấy muốn khóc, mãi nửa
giờ sau cô mới bắt được một cái tắc xi, nói vội địa chỉ, nhắm mắt
cầu mong lái xe sẽ là ngưới đứng đắn. May mà dọc đường không xảy ra
chuyện gì!
Về đến nhà, thấy anh trai nằm ngủ trên đi văng phòng khách, một cảm
giác vừa thân thiết vừa tủi thân trào dâng. Ôm lấy con mèo Spin, cô
ngồi thụp xuống chân tường, nhìn khuôn mặt điển trai trẻ trung của
người anh đang say ngủ, cố đoán xem trong mơ anh muốn gì, có lẽ anh
mơ thấy ngọn đèn, bên cạnh ngọn đèn là Hồ Khả và ngôi nhà của
họ.
An An thầm thì, anh có biết suýt nữa em đi tong rồi không, em đã từ
cõi chết trở về, chính vết sẹo trên trán đã cứu em. Anh có biết, ai
cũng sợ vết sẹo của em không? An An ngắm nhìn anh trai, bỗng nhớ
lại khuôn mặt đẫm nước mắt của anh khi nhìn thấy trán cô trào máu
lúc năm tuổi.
“Anh, em nhớ anh!” An An kêu khẽ.
Bỗng thấy chói mắt, thì ra là ánh mặt trời; đó là lúc chị gái cười
đắc ý.
Nước mắt cứ thế trào ra. Thực ra, không có ai bắt nạt cô cả!