Chương XXIII: Thôi thì cả cuộc đời, có gì đáng phải buồn
Đám tang của Nguyễn Nguyễn diễn ra khá đơn giản, cha mẹ cô từ vùng
sông nước Giang nam đến, sau khi bàn bạc với Ngô Giang, đem hài cốt
về quê hương. Triệu Thế Vĩnh không xuất hiện trong tang lễ, mà mấy
chị em học cùng nhau ngày xưa, Hà Lục nha, Trác Mĩ, kể cả Lê Duy
Quyên ở Bắc Kinh đều không quản ngại đường sá xa xôi quay về, mọi
người gặp nhau, ai nấy đều sụt sùi. Chỉ có Tiểu Bắc vẫn đang ở Tân
Cương, ở đầu bên kia điện thoại, cô khóc nức nở, cuối cùng nói:
“Người đã đi xa rồi, đưa tiễn ở đâu cũng vậy thôi, người thấu tình
đạt lý như Nguyễn Nguyễn sẽ hiểu hết”.
Trịnh Vi nghẹn ngào hỏi cô: “Tiểu bắc, cậu tốt nghiệp tiến sĩ xong,
định ở lại Tân Cương học đến bằng liệt sĩ mới chịu về hả? ”
Chuyện của Tiểu Bắc, Trịnh Vi cũng biết ít nhiều, anh bạn mà cô yêu
thầm vợ mất từ nửa năm trước, cô vợ người dân tộc Uây-oa của anh
chết vì bệnh ung thư dạ dày, để lại cho anh một cậu con trai còn
nhỏ. Trong lúc anh đau buồn nhất, Tiểu Bắc luôn ở bên anh, sao
người đàn ông đó không hiểu tấm lòng của cô bao năm qua, con vẫn
còn nhỏ, không thể không có mẹ, anh đã chấp nhận để người khác làm
mối, nhưng không chịu nhận tấm lòng của Tiểu Bắc. Anh nói, Tiểu Bắc
quá tuyệt vời, một cô gái tốt nghiệp tiến sĩ trẻ trung xinh đẹp như
cô, không nên lấy một người đàn ông bình thường vợ chết như anh,
anh sợ một ngày nào đó cô sẽ phát hiện ra, thực ra anh không tuyệt
vời như cô vẫn nghĩ.
Tiểu Bắc nói: “Có lẽ suốt đời tớ sẽ không rời xa mảnh đất này. Cho
dù hồi đầu đặt chân đến đây vì lý do gì, nhưng sau khi được ngắm
cảnh trăng xuống sa mạc, vẻ mênh mông hoang vu đó đột nhiên khiến
tớ có cảm giác, thực ra những cái mà chúng ta ấp ủ rất nhỏ bé. Có
lẽ anh ấy nói đúng, người mà tớ yêu không phải là anh ấy, mà là sự
tưởng tượng của tớ đối với tình yêu, hiện giờ tớ đã yêu mảnh đất
này rồi”.
Lê Duy Quyên đã ly hôn, cô đã thắng trong một vụ ly hôn kéo dài mấy
năm, giành được nguồn tài sản đáng kể, trước đây cô thường nói, túm
được đồng tiền đồng nghĩa với việc túm được đàn ông, nhưng hiện giờ
cô đã giành được tiền, nhưng lại đánh mất hôn nhân của mình, song
cô nói cô không quan tâm. Trác Mĩ chuẩn bị di cư sang Na Uy cùng
gia đình nhà chồng, đất nước Na uy với nhịp sống chậm, ngày ngắn
đêm dài có lẽ thích hợp nhất với người đủng đỉnh như cô. Con của Hà
Lục Nha đã đi học mẫu giáo, cô béo hơn trước rất nhiều, không còn
là cô gái nhỏ nhắn ngày nào, nhưng vẻ an nhàn, toại nguyện hiện rõ
trên gương mặt cô, có lẽ cuối cùng, người hạnh phúc nhất vẫn là
cô.
Trịnh Vi xin nghỉ ba ngày, đến khi quay lại Công ty làm việc mới
biết một ngày trên thiên đình bằng ngàn thu dưới hạ giới. Lâm Tĩnh
không nói dối cô, trước đó Chu Cù chỉ bị gọi đi thẩm tra, không có
gì nghiêm trọng, hồ sơ tài vụ của Công ty 2 bị lấy đi thẩm tra và
các tài liệu ghi chép cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ có phùng Đức
Sinh không tránh khỏi tội, nhưng đây là chuyện nằm trong dự đoán
của mọi người từ lâu.
Trong lúc mọi người chuẩn bị thở phào, thì phía Viện Kiểm sát lại
có thông tin, họ đã nắm được một số hồ sơ tài vụ gốc của Công ty 2,
có rất nhiều sai lệch so với số sổ sách được lấy đi thẩm tra, các
chứng cứ hiện có cho thấy, Công ty 2 bị tình nghi về tội tổ chức
cho nhân viên nắm cổ phần Công ty, thông qua các cuộc giao dịch có
liên quan để chuyển dịch tài sản nhà nước là có thật, đồng thời rất
có khả năng bị khống chế bằng nhiều cách như không khấu hao tài sản
cố định và nguồn quỹ sửa chữa thiết bị, máy móc, ghi nợ chi tiêu để
làm giả sổ sách. Với tư cách là người đại diện cho tư cách pháp
nhân của Công ty và người chịu trách nhiệm trực tiếp, Chu Cù tự
nhiên rơi vào thế bị động.
Nếu bộ hồ sơ tài vụ gốc mà Viện Kiểm sát đang nắm trong tay không
sai, thì điều khiến mọi người cảm thấy vô cùng khó lý giải là, tại
sao bộ hồ sơ gốc đã được xử lý tiêu hủy lại có thể rơi vào tay
người của Viện Kiểm sát. Số nhân viên của Công ty 2 có thể trực
tiếp lấy bộ hồ sơ này không phải là nhiều, trong một buổi họp ở
phòng Giám đốc, Phó Giám đốc Trương đã công khai nói rằng chắc chắn
trong nội bộ Công ty 2 có nội gián. Từ trước đến nay quan hệ giữa
Phó Giám đốc Trương và Chu Cù khá tốt, bản thân ông ta cũng nói,
đến tuổi như ông ta thì khả năng lên cao là không lớn, vì thế ông
không thấy mừng vì chuyện người đứng đầu Công ty gặp trục trặc, mà
năm lần bảy lượt chạy lên Tổng Công ty, hy vọng có sự giúp đỡ từ
phía lãnh đạo.
Vậy rốt cuộc ai là người nộp số tài liệu đó cho Viện Kiểm sát? Mọi
người đều không biết, nhưng càng ngày càng có nhiều người nhìn
Trịnh Vi bằng ánh mắt lạ, Phó Giám đốc Trương còn đích thân chỉ
thị, mọi văn kiện cơ mật tuyệt đối không được để qua tay cô nữa,
các buổi họp lớn nhỏ sau đó, việc ghi chép cũng để người khác
làm.
Trịnh Vi không thấy bất ngờ trước việc mọi người nghĩ như vậy,
nhưng cô không thấy xấu hổ với lòng mình. Đúng là mặc dù có quan hệ
với Lâm Tĩnh nhưng cô không giúp được cho Chu Cù việc gì, cũng chưa
hề tiết lộ bất kỳ thông tin gì của Công ty cho Lâm Tĩnh. Cô không
giải thích, vì cô biết, lúc này giải thích sẽ chẳng giải quyết được
việc gì, mà chỉ biết tự an ủi mình, người trong sạch sẽ tự trong
sạch, người nhúng chàm sẽ tự nhúng chàm.
Chu Cù không ở cơ quan, Phó Giám đốc Trương không còn giao cho cô
giải quyết những việc trong phòng Giám đốc nữa, thực ra chức Thư ký
Giám đốc của cô có mà như không. Nhưng cho đến một ngày, khi cô vô
tình đi ngang qua của phòng Phó Giám đốc Trương, nghe thấy câu nói
muốn ám chỉ điều gì đó phát ra từ bên trong: “Tôi hận nhất là người
ăn cây táo, rào cây sung”, cô vẫn cảm thấy buồn và ấm ức vô
cùng.
Hôm đó hết giờ làm việc, cô đứng một mình trong thang máy, cửa
thang máy vừa chuẩn bị đóng lại, Trần Hiếu Chính vội vàng bước vào.
Lúc thang máy đi xuống, anh nhìn sang hướng khác, nói một câu:
“Không ai có chứng cứ đổ tội lên đầu em đâu, đừng nghĩ gì”. Trịnh
Vi biết, lúc đó anh cũng ở trong phòng Phó Giám đốc Trương.
Cô chỉ cười mà không nói gì.
“Trịnh Vi, dạo này em thế nào…anh cũng đã nghe nói chuyện của
Nguyễn Quản, thực sự là rất đáng tiếc, nhưng người đã đi rồi, em
cũng đừng nghĩ gì nhiều”.
“Em không sao, cảm ơn anh”.
Bất ngờ anh quay đầu lại, nhíu mày tỏ vẻ đau đớn, “Cảm ơn? Giữa
chúng ta chỉ có thể nói lời này ư? ”
Trịnh Vi không tỏ vẻ gì mà lùi lại một bước, đứng cách xa anh đang
áp lại gần, nhắc: “Phó Giám đốc, thang máy của Công ty có camera
theo dõi”.
Bàn tay gần chạm vào người cô của Trần Hiếu Chính liền cụt hứng,
buông xuống.
Mỗi lần, mỗi lần anh đứng gần cô, anh đều buông tay với vẻ bất
lực.
Cô đã qua hiểu anh. Biết rõ anh sẽ như thế, nhưng trái tim cô vẫn
thắt lại, có bao nhiêu tình yêu để có thể chịu đựng những cái buông
tay hết lần này đến lần khác, kể cả khi anh đứng gần cô nhất.
Không gì có thể khiến Trần Hiếu Chính cảm nhận được một cách sâu
sắc ý nghĩa của hai chữ “trừng phạt” hơn nụ cười bình thản trên môi
Trịnh Vi, anh đã không còn mặt mũi nào đứng trước mặt cô gái mà anh
yêu thương.
Đã xuống tầng một, Trịnh Vi bước ra ngoài thang máy trước anh một
bước, hít thở bầu không khí cách xa anh, lại nghe thấy anh thằng
thắn khuyên sau lưng: “Em nên nghỉ phép một thời gian sẽ tốt cho
tất cả mọi người”.
Trịnh Vi liền nghỉ hết luôn bảy ngày phép trong năm, hiện giờ cô và
Thử Bảo đã chuyển đến nhà Lâm Tĩnh. Lâm Tĩnh ban ngày đi làm, phần
lớn thời gian cô đều dành để ngủ, những lúc rỗi rãi lại lên mạng
chơi game, có lúc cũng nghịch đồ nghề viết thư pháp trong thư phòng
của anh.
Lâm Tĩnh viết thư pháp kiểu chữ liễn rất rắn rỏi, và cũng rất có
thần, nhờ có các giải thưởng đạt được trong các kỳ thi thư pháp, từ
tiểu học lên đại học anh đều được cộng nhiều điểm thưởng, sau khi
đi làm, tài viết thư pháp của anh cũng trở thành giai thoại. Từ
nhỏ, Trịnh Vi được học tô chữ cùng Lâm Tĩnh, nhưng ngoài việc bày
bừa bàn học và để mực rây đầy người, chẳng thu hoạch được gì, nhìn
những nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của cô, Lâm Tĩnh luôn than thở
rằng, năng khiếu phải từ bẩm sinh mà ra.
Cuối tuần, Lâm Tĩnh lái xe đưa Trịnh Vi ra biển Bắc Hải. Thực ra
Trịnh Vi không biết bơi, nhưng Lâm Tĩnh biết gần đây cô đã gặp quá
nhiều chuyện không vui, đặc biệt cái chết của Nguyễn Nguyễn là một
cú sốc lớn đối với cô, sợ cô giữ mãi trong lòng sẽ ốm, ra biển hít
thở không khí trong lành, khi tầm nhìn được mở rộng, rất nhiều
chuyện cũng được nghĩ thoáng hơn.
Lúc đi Trịnh Vi khá miễn cưỡng, cô chỉ không muốn làm Lâm Tĩnh mất
hứng, nhưng khi được đặt chân lên cát trắng, nhìn thấy biển rộng
giữa trời đông, cát trắng mênh mông, rừng đước um tùm, ở phía tận
cùng, trời và biển như nối liền với nhau…dường như mọi nỗi phiền
muộn trong lòng cũng theo gió biển lẫn mùi hơi tanh len lỏi ra
ngoài, vô hình bay đi.
Lâm Tĩnh cười cô, lúc đi thì miễn cưỡng, đến khi được chơi thì
chẳng kém gì ai. Trịnh Vi chăm chú nhỏ cát tạo hình nhưng trông
không ra hình thù gì, má bám đầy nhưng hạt cát li ti cũng không hề
hay biết, quen tay, Lâm Tĩnh đang ngồi cạnh cô bèn đưa tay lau má
cho cô, nhưng lại để dính nhiều cát hơn, giờ mới chợt nhớ vừa nãy
vì giúp cô chụp cái vật “trông không ra hình thù gì” đó mà làm bẩn
tay.
Trịnh Vi bực quá, định trả thù mạnh hơn, tranh thủ lúc Lâm Tĩnh
không để ý, cô liền nắm một nắm cát nhét vào cô áo anh, đám cát
lạnh ẩm men theo cổ áo bám chặt vào da, vừa ngứa vừa là lạ. Lâm
Tĩnh bất ngờ, vội kéo áo ra rũ cát, vì anh vốn thích ăn mặc sạch
sẽ, chỉnh tề; nhìn thấy vẻ luống cuống của anh, Trịnh Vi cười sung
sướng. Cười được một lát, cô mới phát hiện ra Lâm Tĩnh vẫn mắm chặt
môi, hơi cau mày, mới nhận ra hình như mình đùa hơi quá, bèn ghé
sát vào, nhỏ nhẹ hỏi: “Giận rồi hả, hay là anh cũng hất cát vào
người em cho bõ tức?”
Cô chỉ nói vậy thôi, không ngờ Lâm Tĩnh quay đầu lại, cười giữ chặt
lấy cô, “Đấy là em nói đó nhé, tí nữa cấm không được khóc”. Anh nắm
cát trong tay, kéo cổ áo len của cô ra, Trịnh Vi đã sợ co rúm người
lại, mắt nhắm chặt kêu toáng lên: “Ôi, cứu tôi với…Lâm Tĩnh, anh
dám hả!”
“Xem ra em chỉ cho quan đốt lửa, không chịu cho người dân thắp
đèn”. Một tay Lâm Tĩnh nắm chặt hai bàn tay cô đang giãy giụa, chậm
rãi nói: “Em không biết cát dính vào người ngứa ngáy khó chịu đúng
không, phải cho em nếm mùi mới được”. Anh buông cổ áo cô ra, nhưng
lại luồn nhanh như cắt vào vạt dưới, Trịnh Vi vừa khóc vừa cười co
rúm người lại, tay anh hơi lạnh, nhẹ nhàng, chầm chậm miết những
hạt cát trên làn da cô, để cô cảm nhận cảm giác lạ lùng chưa bao
giờ có, hình như hơi khó chịu, nhưng Trịnh Vi không muốn anh dừng
lại. Dần dần tiếng cười xin tha của cô đã biến thành tiếng rên rỉ
khe khẽ mà ngay cả cô cũng không hiểu, hai má dính đầy cát đỏ rực
như san hô.
Lâm Tĩnh cúi đầu xuống hôn, hai người lăn lộn trên bãi cát, dưới
lưng Trịnh Vi là bờ cát mềm mại, giữa lúc bối rối, bất giác cô chợt
mở mắt, nhìn thấy bầu trời bao la đã xa cách từ lâu.
Dường như Lâm Tĩnh không định buông tha cho cô, Trịnh Vi gắng sức
dúi tay vào ngực anh, nói: “Lâm Tĩnh, mồm em có cát”. Lâm Tĩnh dừng
một lát, nằm đè lên người cô cũng bật cười, “Hình như mồm anh cũng
vậy”.
Hai người cười như nắc nẻ, cuối cùng Trịnh Vi ôm bụng thành thật,
“Ăn cát xong em mới phát hiện ra mình rất đói”.
Anh liền đứng dậy, lấy tay phủi quần, giơ tay kéo cô dậy: “Về phòng
tắm xong rồi ăn cơm”.
Khách sạn mà họ ở nằm ngay trên bờ biển, Lâm Tĩnh dắt cô đi chân
trần qua đại sảnh, vào thẳng phòng để tắm.
Tắm rửa sạch sẽ, hai người liền ra phòng ăn của khách sạn, đồ hải
sản ở khách sạn này vốn rất nổi tiếng. Trịnh Vi gọi tôm sú hấp, một
con cá song nhỏ và một đĩa sò biển to, đây không phải là các món
hiếm, nhưng là đồ hải sản tươi ngon. Ngồi trên ghế gần cửa sổ, qua
của kính, có thể nhìn thấy bờ biển trong chiều hoàng hôn, bữa tối
cũng vì thế mà trở nên đặc biệt hơn nhiều.
Không biết có phải do vừa tắm nước nóng hay không, từ mặt xuống cổ
Trịnh Vi đều hồng hào kỳ lạ, đôi mắt to sáng ngời, ngay cả rèm mi
cũng rất sinh động. Lâm Tĩnh mặc bộ đồ thể thao, trông trẻ trung
hơn rất nhiều, vẻ tinh nhanh, chững chạc thường ngày cũng được thay
áo mới. Hai người ngồi bên nhau, thu hút ánh mắt của người
khác.
Lâm Tĩnh cúi đầu bóc vỏ tôm cho Trịnh Vi, thấy cô sau khi nhìn
quanh phòng ăn với vẻ hiếu kỳ, hai tay chống cằm, chăm chú nhìn
anh, mấy con tôm đã bóc xong trong bát vẫn chưa động tới.
“Không muốn ăn à? Vừa nãy còn kêu đói không còn tí sức nào mà?” Lâm
Tĩnh dừng tay lại, cười hỏi: “Nhìn anh mãi làm gì, anh thỏa mãn
được cơn đói của em hơn đồ hải sản hả?”
Trịnh Vi nói: “Không hiểu sao, tự nhiên em lại nhớ đến Tết năm em
17 tuổi, anh đưa em đi chơi hội ở Miếu Thành Hoàng, hôm đó em cũng
vui như thế này”.
Lâm Tĩnh lấy giấy ăn lau tay, sau lần đi chơi Miếu Thành Hoàng đó,
chờ đợi họ là cuộc chia tay dài đằng đẵng. Anh đặt một tay lên mu
tay Trịnh Vi, nói: “Nếu em muốn, bọn mình có thể vui mãi như thế
này”.
Trịnh Vi chớp mắt, cười nũng nịu: “Anh bón cho em, em sẽ vui
hơn”.
Dĩ nhiên là Lâm Tĩnh vui vẻ chấp hành, “Chẳng khác gì trẻ con,
không sợ người khác cười em à”.
Trịnh Vi nói: “Người khác là ai? Bọn mình đâu phải là gian phu dâm
phụ, tự nhiên nhìn bọn mình làm gì?”
Cô nhìn thấy ánh mắt Lâm Tĩnh chợt dừng lại ở một góc của phòng ăn,
chỉ dừng lại mấy giây, rồi lập tức thu về ngay, đút một con tôm vào
miệng cô, tiếp tục cười nói như thường.
Bữa tối khá ngon, nhưng Lâm Tĩnh có vẻ ăn qua loa, anh đặt đũa
xuống, đợi Trịnh Vi ăn hết con sò cuối cùng với vẻ hả hê, “Ăn xong
chưa? Tí nữa đưa em ra bờ biển ngắm cảnh đêm, buổi tối lạnh, về
phòng lấy cho em cái áo khoác trước đã”.
Vừa mở cửa phòng, điện thoại của Lâm Tĩnh liền đổ chuông, anh liếc
một cái, lấy tay tắt ngay, rồi tự mình vào tìm áo cho cô trong va
ly.
“Ai vậy?” Trịnh Vi hỏi bâng quơ.
“Ghét nhất là những người gọi điện thoại đến xin xỏ cho vụ án nào
đó, cuối tuần cũng không được yên, thôi kệ họ”.
Trịnh Vi gật đầu, điện thoại của anh vẫn không chịu buông tha mà
tiếp tục đổ chuông.
“Thôi anh nghe đi, nói vài câu cho xong chuyện”. Trịnh Vi nói với
Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh nhấc máy, vẻ mặt sa sầm xuống, Trịnh Vi phát hiện thấy,
khi anh cau mày, các nét trên lông mày và sống mũi tỏ ra rất nghiêm
khắc. Anh “ờ” hai câu với đầu bên kia, giọng rất lạnh lùng, thỉnh
thoảng cũng chỉ nói mất từ đơn giản nhưng chẳng có ý nghĩa “đúng”,
“Không cần đâu”, “tùy thôi”.
Dường như cuộc đối thoại này chưa thể kết thúc trong chốc lát, anh
quay sang Trịnh Vi chỉ vào ghế sofa trong phòng, ra hiệu cho cô đợi
anh một lát, còn mình thì ra ngoài ban công.
Trịnh Vi không muốn ngồi đợi, bèn bước theo ra ngoài ban công, vỗ
vào vai Lâm Tĩnh, nói thầm: “Em xuống trước, đi dạo một lát”. Rồi
cầm điện thoại của mình, tạo tư thế gọi điện thoại. Lúc đầu Lâm
Tĩnh chần chừ một lát, rồi che điện thoại dặn dò: “Cẩn thận nhé,
đừng đi xa”.
Trịnh Vi ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay với anh rồi bước ra phía cửa,
chưa ra đến cửa đã nghe thấy Lâm Tĩnh gọi: “Vi Vi, đừng quên cầm áo
khoác nhé”.
Màn đêm xuống, bãi biển yên tĩnh hơn nhiều so với ban ngày, nước
biển trong xanh vỗ lên bờ cát, như bàn tay của các đôi tình nhân,
áp sát lại rụt rè, ánh trăng là một lưỡi liềm mảnh khảnh, rừng đước
phía xa đã biến thành những bóng đen lặng lẽ.
Trịnh Vi lang thang men theo bờ biển trước khách sạn, thỉnh thoảng
lại có đứa trẻ đùa nghịch ôm phao chạy qua, dọc bờ biển là những
đôi tình nhân đang ôm nhau, mặn mà thắm thiết. Lúc dừng chân lại cô
mới phát hiện mình đã đi khá xa, quay đầu nhìn lại, ánh đèn khách
sạn đã lờ mờ. Có lẽ Lâm Tĩnh đã nghe xong điện thoại, xuống không
tìm thấy cô, chắc anh sẽ sốt ruột, nhưng Trịnh Vi chưa muốn quay về
ngay, cô muốn có một nơi như thế này để ngồi một mình, để được hít
thở thật sâu. Cô trải chiếc áo khoác ngoài liền mũ không thấm nước
xuống nền cát, khoanh chân ngồi xuống, nhặt một hòn đá nhọn bị sóng
xô lên bờ, tiện tay viết linh tinh trên bờ cát.
Sau lưng vọng lại tiếng bước chân, Trịnh Vi quay đầu lại, nhìn thấy
một bóng người cao ráo, mảnh mai, tiếp theo là mùi nước hoa RUSH2
để lại ấn tượng sâu trong cô. Cô không cảm thấy bất ngờ, chỉ ngước
lên trời với vẻ bất lực, nói: “Quả nhiên là chị vẫn đến, muốn nói
gì với tôi ư? Đừng hỏi tại sao tôi lại đoán được, trên phim có rất
nhiều. Thật sự không còn chiêu nào khác ư?”
Chủ nhân của RUSH2 cũng cười, “Đúng là tình tiết này rất nhàm chán,
chỉ có điều chúng ta đều không biết, ai là nhân vật phụ, ai mới là
diễn viên nữ chính”.
Cô ta cởi chiếc áo khoác trên vai, trải xuống nền cát như Trịnh Vi,
“Cô không thấy phiền khi tôi ngồi bên cạnh chứ?”
Trịnh Vi nói: “Bờ biển cũng không phải của riêng tôi. Nhưng tôi cảm
thấy nếu chị có gì cần nói, thì người chị nên tìm không phải là
tôi, ngoài việc có thể coi là đồng nghiệp một cách miễn cưỡng,
chúng ta không có quan hệ gì cả, ngay cả ân oán cũng không phải là
ân oán giữa hai chúng ta”.
“Đúng, chúng ta vốn là hai người xa lạ, nhưng một người đàn ông đã
gắn tôi và cô lại với nhau”. Giọng cô ta không tỏ ra gay gắt, mà
giống như một người phụ nữ đang thổ lộ tâm sự với bạn thân của
mình.
“Thế thì chị nên đi tìm người đàn ông đó, nếu tôi đoán không nhầm
thì chị đã gọi điện thoại cho anh ấy phải không? Hơn nữa, chị từ xa
tới, mang theo người đàn ông khác xuất hiện, trong phòng ăn, không
phải muốn để anh ấy nhìn thấy hay sao, chị đã đạt được mục đích
này. Chị tìm tôi cũng chẳng có ích gì, người quyết định là anh ấy,
tôi không giúp gì được chị”. Trịnh Vi ôm đầu gối, nhìn người đàn bà
ngồi cạnh mình.
Thi Khiết nghịch đám cát ướt sóng triều để lại, mặc cho bàn tay
xinh xắn được sơn cẩn thận đã lấm lem vì cát. Cô ta nói: “Tôi biết
lúc ở phòng ăn cô cũng đã nhìn thấy tôi, không phải hôm nay cô mới
đoán được quan hệ giữa tôi và Lâm Tĩnh đúng không?”
“Tôi không quan tâm đến mối quan hệ giữa chị và anh ấy trước kia,
bây giờ, chị định làm như trong phim, nói cho tôi biết hai người
“dẫu lìa ngõ ý, còn vương tơ lòng”, và chị đã có bầu với anh ấy?
Nếu như vậy, tôi thấy rất buồn cười, và nghĩ chị không thể thông
minh như tôi vẫn tưởng”.
“Nếu đúng là tôi nói như vậy thì sao? Cô dám khẳng định là cô không
hề quan tâm?” Thi Khiết nhướn cao mày.
Trịnh Vi nghiêng đầu nghĩ một lát, “Suy đi tính lại, tôi vẫn tin
Lâm Tĩnh”.
Gió biển thổi tung mái tóc uốn của Thi Khiết, khiến người đàn bà
xinh đẹp, cao ngạo này có phần cô độc, chị ta nói: “Cô nói đúng.
Nhưng sở dĩ cô dám khẳng định như vậy, chẳng qua là vì cô biết chắc
Lâm Tĩnh yêu cô, còn tôi lại yêu anh ấy, vì thế giữa ba chúng ta,
cô ở đỉnh cao nhất, tôi ở đáy dưới cùng, cô có lý do để làm
cao”.
“Tôi không làm cao với chị, chị yêu anh ấy là việc của chị, nhưng
tại sao chị lại kéo Hà Dịch vào cuộc, anh ấy đã có vợ, chị không hề
thích anh ấy, tại sao lại còn lợi dụng anh ấy, phá hoại gia đình
anh ấy!” Trịnh Vi nhớ đến Thiếu Nghi, tự nhiên thấy bực mình với
Thi Khiết.
Thi Khiết ném nắm cát trong tay ra xa, “Tôi không bắt ép anh ta,
anh ta tự nguyện theo tôi đến, giống như việc Lâm Tĩnh không ép
tôi, nhưng tôi lại muốn ở bên anh ấy, ai trách được ai?”
“Thế chị còn lãng phí thời gian nói những chuyện này với tôi làm
gì?” Trịnh Vi bắt đầu thấy bực mình.
“Tôi chỉ muốn để cô biết, Trịnh Vi, tôi đã thua, nhưng không phải
vì tôi không bằng cô, mà do chúng ta không thể làm chủ được trái
tim mình. Hai năm trước, lần đầu tiên tôi gặp Lâm Tĩnh trong một
bữa tiệc, lúc đó anh ấy vẫn chưa là Viện phó Viện kiểm sát. Đàn ông
tôi đã gặp nhiều, nhưng không có ai giống như anh ấy, nhìn thì ôn
hòa điềm đạm, nhưng ánh mắt lại hiện rõ vẻ chinh phục, lúc anh ấy
cười trông rất đẹp trai. Khi anh ấy đứng ở đầu bàn bên kia, giữa
đám người ồn ào chúc rượu gật đầu với tôi, tôi đã bắt đầu yêu anh
ấy”. Khi nói ra những điều này, khóe môi Thi Khiết như đang cười,
ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng, vẻ mặt này quen thuộc với Trịnh Vi
biết bao, mấy năm về trước, cô gái vừa trải qua nụ hôn đầu đời đứng
trước gương trong ký túc xá, ngắm mình hết lần này đến lần khác,
không phải cũng có ánh mắt rạng ngời này sao? Lúc này, Trịnh Vi tin
vào những tình cảm mà Thi Khiết dành cho Lâm Tĩnh, có thể bất cứ
người nào đã từng yêu cũng đều như vậy.
Thi Khiết đắm mình trong ký ức, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến
những thay đổi của Trịnh Vi, “Hôm đó, tôi đã chủ động xin Lâm Tĩnh
địa chỉ liên lạc của anh ấy. Tôi tự hỏi, điều kiện của mình không
tồi, những người theo đuổi mình không phải là ít, nhưng tại sao
mình lại thích vẻ lạnh lùng của Lâm Tĩnh. Tôi nghĩ ra mọi lý do để
được gặp anh ấy, chỉ cần anh ấy cười với tôi một cái, tôi sẽ vui
rất lâu, anh ấy buột miệng nói một câu gì đó, tôi sẽ suy nghĩ cả
đêm, giống như các bộ phim nói về các cô gái mới biết yêu”.
“Sau đó Lâm Tĩnh cũng vẫn đối xử như thế với chị à?” Cô không nên
hỏi, Thi Khiết đến đây là có ý định khiêu khích, Trịnh Vi sẽ không
tin hết những lời cô ta nói, nhưng xét cho cùng, cô vẫn quan
tâm.
Quả nhiên, Thi Khiết cười khẩy nói: “Nếu tôi nói, sau đó Lâm Tĩnh
cũng đáp lại tình cảm của tôi, nhưng lời yêu đương tình tứ, những
động tác mà anh ấy đã nói và làm với cô đều đã diễn ra trên cơ thể
tôi, cô có còn tiếp tục tỏ ra mình là người ngoài cuộc nữa
không?”
Trịnh Vi không nói gì.
“Sợ rồi hả? Thực ra cô không cần lo, trái tim của người đàn ông rất
sắt đá, chỉ khi đối diện với một người đặc biệt nào đó mới trở nên
mềm yếu, tôi luôn mong muốn tôi là người đó của Lâm Tĩnh, chỉ tiếc
là không phải. Ngay từ đầu Lâm Tĩnh đã nhìn thấu được ý đồ của tôi,
anh ấy bảo với tôi rằng, tôi rất tốt, nhưng không phải là người anh
ấy muốn sống chung suốt cuộc đời, hay nói cách khác, anh ấy không
yêu tôi. Nhưng tôi không quan tấm, chỉ cần anh ấy chịu chấp nhận
tôi, tôi có thể đợi, đợi đến ngày anh ấy chịu yêu tôi, tôi không
tin có ai tuyệt với hơn tôi, yêu anh ấy hơn tôi. Chúng tôi ở bên
nhau hai năm, mặc dù không có hẹn ước gì, anh ấy cũng không hẳn để
ý đến tôi, nhưng thỉnh thoảng cũng nhớ đến tôi, tôi đã thấy vui lắm
rồi. Cảm thấy vì anh ấy, làm gì cũng xứng đáng. Lúc đó, tôi biết
rất rõ là anh ấy đang điều tra vụ án liên quan đến Tổng Giám đốc
Hà, đó là vụ án lớn đầu tiên anh ấy tiếp quản sau khi lên làm Viện
phó Viện Kiểm sát, anh ấy cần sự thành công để chứng minh khả năng
của anh ấy với những người chê anh ấy còn trẻ mà đã nắm chức vụ
cao, nói thực là Tổng Giám đốc Hà đối xử với tôi không tệ, nhưng
tối rất muốn làm một điều gì đó cho người tôi yêu…”
Trịnh Vi rùng mình, “Vì thế mà chị đã tiết lộ các thông tin bí mật
của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc cho Lâm Tĩnh, và anh ấy cũng đã
nhận?”
“Dĩ nhiên là anh ấy không quan tâm đến việc tôi muốn làm gì đó cho
anh ấy, có thể không có tôi, trong bối cảnh đó, sớm muộn gì Tổng
Giám đốc Hà cũng sẽ đổ, chỉ vì tôi không muốn anh ấy phải vất
vả…”
“Cũng có nghĩa rằng cuối cùng Lâm Tĩnh không từ chối “Lòng tốt” của
chị?” Trịnh Vi nghiến răng.
“Ít nhất là sau khi tôi lén bỏ số tài liệu đó vào cặp của anh ấy,
không thấy anh ấy nói gì, và tôi biết những tài liệu đó là điểm mấu
chốt quan trọng để vụ án nhanh chóng kết thúc. Con người ai cũng
vậy thôi, mặc dù biết chắc chắn mình sẽ đến đích, nhưng nếu có
đường tắt, ai chả muốn đi?”
“Chị có biết tôi muốn nói nhất điều gì không? Chị thật ngu xuẩn!”
Trịnh Vi gằn mạnh.
Thi Khiết gật đầu, “Tôi ngu xuẩn. Hiện giờ anh ấy động vào Công ty
2, chắc là cô sẽ không giúp anh ấy như thế, vì cô không yêu anh ấy
đến mức bất chấp tất cả. Nhưng không sao, Lâm Tĩnh không quan tâm
đến điều đó, so với vụ án của Công ty 2, tôi biết anh ấy nghiêng về
cô nhiều hơn, đây là sự khác biệt giữa yêu và không yêu. Lần đầu
tiên tôi chú ý đến cô, là trong một tiệm ăn Tây gần Tổng Công ty,
hôm đó tôi hẹn Lâm Tĩnh cùng đi ăn, không ngờ thấy cô và Hà Dịch
cũng ở đó, tôi và Hà Dịch vốn có quan hệ khá tốt, tiệm ăn đó cũng
là do tôi giới thiệu cho anh ấy, vì thế tôi cũng biết cô là cô gái
mà anh ấy hẹn để tìm bạn đời. Lâm Tĩnh đã nhìn cô rất lâu, tối hôm
đó, anh ấy đưa tôi về, tôi mời anh ấy lên nhà, anh ấy từ chối. Tôi
đoán chắc chắn đã có vấn đề, chỉ có điều không nghĩ là cô! Sau lần
đó, anh ấy lạnh nhạt với tôi dần, một thời gian sau, tôi gọi điện
thoại cho anh ấy, anh ấy vừa đi dự đám cưới của một người bạn về.
Tôi nói, tôi rất nhớ anh ấy, anh ấy lại nói, Thi Khiết, bọn mình
chấm dứt thôi, anh đã tìm thấy cô gái mà anh muốn chung sống suốt
đời. Trịnh Vi, người này là ai, cô biết rõ hơn tôi đúng
không?”
Trịnh Vi nhớ lại buổi trùng phùng với Lâm Tĩnh trong đám cưới của
Nguyễn Nguyễn, nhưng không hề biết đằng sau lại có câu chuyện này.
“Chị có thể nói tiếp”.
Thi Khiết nhìn ánh đèn lập lòe của ngư dân đánh cá trên biển, “Tôi
ở bên anh ấy hai năm, yêu anh ấy bằng cả tấm lòng, anh ấy không
phải người đàn ông của tôi, nhưng tôi luôn coi anh ấy là người cuối
cùng, kết quả là anh ấy chỉ nói một câu rồi chấm dứt. Lâm Tĩnh là
người đã nói là làm, tôi biết điều đó, chỉ có điều tôi vẫn không
chịu được sự tuyệt tình của anh ấy, tôi đã từng khóc, cũng đã từng
cầu xin, bất kể tôi khóc lóc, bám riết thế nào, anh ấy đều không
giận, cũng không chịu quay lại. Không sợ cô cười, thậm chí tôi đã
dùng tử tự để đe dọa anh ấy, ngay cả đến nhà thăm tôi anh ấy cũng
không chịu, chỉ nói, cuộc đời là của em, em phải biết trân trọng.
Anh ấy thật tàn nhẫn!”
Trịnh Vi ngây người lắng nghe, người mà Thi Khiết kể, là một Lâm
Tĩnh mà cô hoàn toàn không biết, nhưng không hiểu tại sao, cô tin
những lời Thi Khiết nói là thật.
“Sau đó tôi cũng hiểu ra, có lẽ thực sự anh ấy không yêu tôi, vì
thế tôi gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy ăn bữa cơm tối cuối
cùng với tôi, coi như là buổi chấm dứt mối quan hệ giữa chúng tôi
hai năm qua. Hôm đó tôi đợi rất muộn anh ấy mới xuất hiện, nhưng
anh ấy chịu đến, tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Kể từ giây phút được
nhìn thấy anh ấy, tôi mới biết mình lấy nhiều lý do như vậy, cũng
chỉ vì tôi quá muốn được gặp anh ấy. Chúng tôi ăn cơm với nhau, tôi
không dể ý đến việc tâm trạng anh để đâu đâu, nhưng di động vừa đổ
chuông, anh ấy không nói gì mà đòi về…”
“Và thế là chị liền hất rượu vang vào người anh ấy”. Trịnh Vi nói
tiếp lời Thi Khiết.
Thi Khiết cười, nước mắt trào ra, “Đúng là anh ấy đã đến chỗ cô, có
phải cảm giác điều khiển được một người đàn ông rất tuyệt phải
không?”
Trịnh Vi lựa chọn im lặng.
“Không ai ngốc nghếch hơn tôi, tôi biết anh ấy thường xuyên đi lại
chỗ cô, nên liên tục đi tìm Hà Dịch, muốn anh ấy nhìn thấy tôi đi
với Hà Dịch, ít nhất sẽ thấy chạnh lòng, một chút thôi cũng được,
lần này theo hai người đến đây cũng vậy. Nhưng khi nhìn thấy tôi,
anh ấy không hề quan tâm đến việc người đàn ông đi với tôi là ai,
anh ấy chỉ sợ tôi sẽ cản trở việc cô và anh ấy ở bên nhau. Trịnh
Vi, tôi không sánh được với cô ư? Tôi xinh đẹp hơn cô, thành đạt
hơn cô, yêu anh ấy hơn cô, chỉ có một điều tôi không bằng là anh ấy
yêu cô”.
Để một người phụ nữ phải thừa nhận, trong trái tim người đàn ông mà
cô ta yêu thương không hề có hình bóng của mình, thật tàn nhẫn biết
bao? Trịnh Vi nhìn ra hướng khác, cô quá sợ nỗi tuyệt vọng như thế,
giống như một lần nữa lật lại chính mình.
Hai người phụ nữ lặng lẽ ngồi trên bờ biển, nghe sóng vỗ, mỗi người
một tâm sự. Tình yêu giống như sắc đẹp, trí tuệ, của cải, không
phải chúng ta muốn là có thể dành được.
Cuối cùng, Trịnh Vi xoa xoa bắp chân đã mỏi và đứng dậy, cô nói với
Thi Khiết: “Tôi có một câu, thường dùng để an ủi mình trong những
giấy phút đau khổ nhất, giờ tôi tặng nó cho chị, rất đơn giản: sẵn
sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua."
Thi Khiết đi rồi, Trịnh Vi nhìn bóng cô mất hút trong bóng tối,
điện thoại di động trong túi áo đã rung lên rất nhiều lần, cô nhấc
điện thoại, chằng mấy chốc, Lâm Tĩnh lòng nóng như lửa đốt hớt hải
xuất hiện trước mặt cô.
“Anh đã dặn đừng đi xa mà? Sao không nghe điện thoại? Một mình ở
đây nguy hiểm thế nào em biết không? Lớn bằng ngần này rồi mà vẫn
cứ như đứa trẻ con không biết lo cho bản thân!” Rất ít khi anh nói
nặng với Trịnh Vi như vậy, nhưng cô biết, đó chỉ là do lo lắng quá
nên bực mình.
Trịnh Vi nhìn người đàn ông đang lo lắng cho mình, trước mặt người
đàn bà khác, lòng dạ anh cũng sắt đá biết bao. Lâm Tĩnh đối với Thi
Khiết, giống như Trần Hiếu Chính đối với Trịnh Vi, đến một ngày nào
đó, Trần Hiếu Chính của cô cũng sẽ biến thành một Lâm Tĩnh khác. Có
lẽ tuổi xuân của mỗi cô gái đều đã từng gặp Trần Hiếu Chính của
mình, sau đó mới tìm thấy Lâm Tĩnh; nhưng mỗi người đàn ông đều đã
một thời là Trần Hiếu Chính, khi họ đã trưởng thành chín chắn, họ
sẽ biến thành Lâm Tĩnh”.
“Vi Vi, có phải em…” Ánh mắt Lâm Tĩnh lộ rõ vẻ lo lắng.
Trịnh Vi cười hiền lành, gãi đầu: “Áo dày quá, điện thoại rung mà
em không nghe thấy”.
Lâm Tĩnh nhìn chiếc áo khoác ngoài dính đầy cát của cô, thở dài,
cới áo khoác của mình ra khoác lên người cô, “Em cứ phải dày vò
quần váo của mình như vậy hay sao?”
Trịnh Vi cười bẽn lẽn và ngồi lại lên áo khoác của mình, ngửa cổ
kéo anh một cái, lúc đầu anh không chịu, nhưng không thắng nổi vẻ
mặt vô tội mà cô giả vờ, bèn bật cười với vẻ bất lực, nhẹ nhàng
ngồi xuống bên cô.
Cô nhặt viên đá lúc này, tiếp tục viết lên cát, viết xong mấy chữ,
nhìn vào cười mãi, Lâm Tĩnh nhìn thấy mấy chữ: Lâm Tĩnh là kẻ
xấu.
Anh cười, giật viên đá lại, cũng viết ở một đầu khác: Trịnh Vi là
kẻ ngốc.
Trịnh Vi giả vờ nổi giận đánh vào vai anh, đòi lại viên đá cho bằng
được, nhưng vì không cao bằng anh, anh giơ tay, cô làm sao với
được. Lâm Tĩnh né người tránh đòn của cô, tiện tay xóa đi mấy chữ
thừa, chỉ để lại tên của hai người, sau đó viết thêm hai chữ giữa
hai cái tên, cuối hàng là một dấu hỏi lớn.
Đột nhiên Trịnh Vi im lặng, cô khẽ bặm chặt môi dưới, tay để ra
sau, may mà màn đêm đã che được khuôn mặt đang đỏ lên của cô.
Lâm Tĩnh kéo bàn tay cô đang để phía sau, bị cô lẩn như trạch.
Dường như anh cũng không biết phải nói gì, chỉ ờ một tiếng, Trịnh
Vi biết anh đang tìm câu trả lời của cô.
Đang lúc bối rối, sóng biển lại xô lên bờ cát, Lâm Tĩnh kéo cô lùi
lại mấy bước, đợi sau khi sóng lùi ra xa, hàng chữ vừa viết trên
nền cát đã biến mất.
Lâm Tĩnh có phần thất vọng, Trịnh Vi lại có cớ để giở bài cùn, “Ê,
ê, vừa nãy anh vừa viết cái gì, em không nhìn thấy, chắc chắn là
nói xấu người khác, thôi, không chấp với anh nữa, em mệt quá rồi,
mình về thôi”. Cô kéo tay áo anh quay lại, nhưng anh không chịu
nhúc nhích.
Đúng lúc Trịnh Vi định nhõng nhẽo tiếp cho qua chuyện, bất ngờ Lâm
Tĩnh quỳ xuống, Trịnh Vi giật mình, “Anh…định…làm gì?
Đừng…làm…em…sợ”.
Lâm Tĩnh đưa tay nắm chặt tay của cô, “Thế này em đã nhìn thấy
chưa?”
Cô vội vàng giơ tay lên che kín mắt, nhưng quên mất bịt chặt
tai.
“Anh rất thật lòng đó. Vi Vi, hãy làm vợ anh nhé, câu này anh chỉ
nói một lần, anh sẽ chăm sóc em suốt đời, đem lại hạnh phúc cho
em”. Lâm Tĩnh quỳ dưới nền cát ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Vi, cô vẫn
một tay che mắt, không nói gì cả. Anh đợi một lát, cuối cùng không
nén được nỗi thấp thỏm, bèn kéo bàn tay đang che mắt của cô xuống,
lòng bàn tay đó lại ướt.
“Em khóc à? Sao vậy?” Anh không ngờ cô lại khóc.
Lời câu hôn của anh không lãng mạn tí nào, nhưng Trịnh Vi không ngờ
rằng, cũng là những lời đối thoại nghe đã nhàm tai trong các bộ
phim Hồng Kông, Hàn Quốc, khi nhân vật chính đổi thành mình, sự
rung động đó thật khó miêu tả bằng lời. Đây là lời hứa trọn đời
trọn kiếp ư? Đây là lời ngợi ca tuyệt vời nhất của một chàng trai
đối với một cô gái ư? Cô muốn trấn tĩnh một lát, nhưng nước mắt lại
không chịu nghe lời. Đây từng là ước mơ lớn nhất của cô hồi nhỏ,
cuộc đời nếu được như lần đầu gặp gỡ, để họ quay về với Tiểu Phi
Long và Lâm Tĩnh ngày xưa thì tuyệt vời biết bao.
Cô nhớ đến đôi mắt đen sâu thẳm đó, nhớ đến ánh trăng tròn vành
vạnh trên sân bóng rổ, nhớ đến vẻ tuyệt vọng trên gương mặt Thi
Khiết, nhớ đến cô Tôn mẹ Lâm Tĩnh…Nếu cô đưa tay ra, sẽ không được
phép quay đầu.
Trịnh Vi nói: “Em xin lỗi, Lâm Tĩnh, bất ngờ quá, em chưa có sự
chuẩn bị…”
Sắc mặt của Lâm Tĩnh hơi thay đổi, bắt đầu từ lúc quỳ xuống, anh
luôn cảm thấy thấp thỏm bất an, anh ghét nhất là làm những việc
không ăn chắc, nhưng lần này không thể không để mình đánh cược một
lần. Câu trả lời của Trịnh Vi khiến trái tim vốn đã không nắm chắc
khả năng thành công bắt đầu lạnh giá.
“Ý của em là…” Anh cố gắng để cổ họng mình không nghẹn lại, chưa
đến giây phút cuối cùng, anh chưa bỏ cuộc - không, nên nói là, kể
cả cô từ chối, đó cũng chưa hẳn là giây phút cuối cùng.
Trịnh Vi mỉm cười mà nước mắt rưng rưng, “Em không biết em có phải
là một người vợ tốt hay không, nhưng em sẽ thử”.
Cô ngẩng đầu trong vòng tay mừng đến phát cuồng của Lâm Tĩnh, nhìn
thấy mảnh trăng lưỡi liềm đó qua hàng nước mắt mờ nhòe, trăng chỉ
có một đêm tròn, còn lại đêm nào cũng khuyết, huống chi là con
người? Thôi thì cả cuộc đời, không có được người mình yêu nhất,
nhưng cô có được Lâm Tĩnh, không phải không có tình yêu, có gì đáng
phải buồn?
Trên đường quay về khách sạn, Trịnh Vi nói: “Lâm Tĩnh…”
“Hả?” Tay anh nắm chặt quá, Trịnh Vi cảm thấy lòng bàn tay hơi
đau.
“Có phải em nên nhận được một chiếc nhẫn hay không?”
Anh bật cười, “Lúc đi vội quá, anh để quên trong phòng rồi”.
“Và còn điều này nữa, vừa nãy trông anh rất quê”.
“Cũng là lần đầu, anh chưa có kinh nghiệm”.
......................................................
Bạn đang đoc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
.........................................................
Chương XXIV: Nguyễn Nguyễn, chỉ có tuổi xuân của cậu mãi mãi bất
hủ
Về đến thành phố G, Lâm Tĩnh tiếp tục đi làm, kỳ nghỉ phép của
Trịnh Vi vẫn còn một ngày. Khi làm việc, Lâm Tĩnh luôn coi năng
suất là hàng đầu, đã quyết định kết hôn, là phải tốc chiến tốc
thắng. Lúc đầu anh định sau khi quay về, sẽ thông báo với cha mẹ
hai bên rồi đi đăng ký ngay. Phản ứng của mẹ Lâm Tĩnh là điều mà
Trịnh Vi lo nhất, mặc dù nói từ nhỏ đã coi Trịnh Vi như con gái,
nhưng giữa chừng xảy ra bao nhiêu chuyện như thế, bất kỳ người phụ
nữ bình thường nào cũng không thể chấp nhận con gái của một người
đàn bà một thời chen chân vào hôn nhân của mình, trở thành con dâu
mình.
Lâm Tĩnh gọi điện thoại cho mẹ vào buổi tối đầu tiên sau khi quay
lại thành phố G, Trịnh Vi ngồi bên cạnh, chỉ nghe thấy anh giải
thích sơ qua mọi chuyện, bày tỏ ý định sẽ kết hôn với Trịnh Vi, sau
đó anh cầm ống nghe mà không thấy nói gì thêm, mãi cho đến khi cúp
máy. Xem ra, chắc chắn đầu dây bên kia vọng lại không phải là những
lời chúc mừng.
Nhìn mặt Trịnh Vi tỏ vẻ lo lắng, Lâm Tĩnh không nói gì, chỉ bảo cô
đừng sợ, mọi việc cứ giao cho anh. Đây là chuyện của anh, anh nói
anh sẽ giải quyết.
Phía bên cha mẹ Trịnh Vi thì dễ dàng hơn nhiều, cha cô tỏ ra bất
ngờ và buồn trước tin cô con gái yêu chuẩn bị lấy chồng nhiều hơn.
Mẹ cô hỏi cô phản ứng của cô Tôn, thở dài, nói: “Lúc đầu mẹ cậu ấy
phản đối cũng là điều bình thường, nếu con quyết định lấy cậu ấy,
thời gian trôi qua, có lẽ mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi. Lâm Tĩnh là
cậu bé ngoan, con làm vợ cậu ấy mẹ rất yên tâm, đang lẽ các con
phải về với nhau từ lâu rồi, chỉ tại mẹ..."
Mẹ cô đã tái hôn, người đó không phải là bố Trịnh Vi, mà là một
thầy giáo cấp hai về hưu. Đó là một người đàn ông bình thường, vợ
mất từ năm năm trước, có một con trai và một con gái đã trưởng
thành, cũng giống như Trịnh Vi, vì công việc nên không sống ở gần.
Ông rất tốt với mẹ Trịnh Vi, cuộc sống của hai người trôi đi rất
bình lặng, gần như không bao giờ cãi nhau, có lẽ đối với mẹ Trịnh
Vi, cuộc sống bình dị này là điều bà mong đợi nhất trong những năm
tháng cuối đời.
Những người đã có tuổi như mẹ cô vẫn coi trọng phong tục. Khi biết
tin Trịnh Vi và Lâm Tĩnh định đi đăng ký ngay, bà vẫn giở lịch ra
xem, bảo họ lùi ngày đăng ký nửa tháng. Lâm Tĩnh nghĩ một lát, mặc
dù chỉ là đăng ký, nhưng chọn một ngày tốt cũng không thừa, và thế
là anh quyết định tôn trọng ý kiến của bề trên, quyết định lùi lại
nửa tháng.
Căn phòng của Lâm Tĩnh thiết kế khá đẹp, chỉ có điều, trước khi
Trịnh Vi chính thức chuyển đến, trông cũng có phần đơn điệu, sách
nhiều, đồ trang trí ít, phần lớn đồ gia dụng đều có gam màu lạnh,
mặc dù gọn gàng, nhưng thiếu sức sống, Trịnh Vi không thích lắm; vì
thế, thời gian đầu sau khi chuyển đến, cô đã đề nghị Lâm Tĩnh thay
lại rèm cửa, vải bọc ghế sofa cũng đổi thành gam màu nóng, các góc
phòng đều được bày thêm các vật dụng nhỏ linh tinh, mặc dù trông
hơi rối, nhưng Lâm Tĩnh thích sự thay đổi này, anh nói Trịnh Vi là
nữ chủ nhân của căn phòng này, thích thay đổi, bố trí thế nào, mọi
quyền hành đều nằm trong tay cô.
Trịnh Vi hôm nay thay cái này, mai lại chuyển cái khác, không ngờ
cũng cảm nhận được niềm vui của bà nội trợ, Thử Bảo len lỏi luồn
lách khắp nơi, giống như cô, cái gì cũng thấy mới lạ. Đột nhiên cô
nhớ Lâm Tĩnh có nói, vỏ ga chăn gối của anh chỉ là màu trắng hoặc
xanh, đơn điệu quá, muốn đến hôm đi đăng ký, sẽ đổi hết sang màu đỏ
may mắn.
Tranh thủ thời gian, Trịnh Vi một mình đi ra siêu thị, đi một vòng
trên khu bán đồ dệt may ở tầng năm, không thu hoạch được gì, cuối
cùng ánh mắt cô dừng lại trước bộ chăn ga gối bằng lụa nền đỏ thêu
hoa. Cô lấy tay miết trên bề mặt bộ hàng mẫu, cảm giác rất mềm mại,
hoa cũng xinh xắn, mặc dù giá hơi đắt, nhưng cô rất thích. Cô bán
hàng trẻ bước tới, ân cần nói: “Chị nhìn rất tinh, bộ chăn ga gối
sáu chiếc này dùng cho đêm tân hôn rất hợp, ngoài bộ mẫu ra, siêu
thị chúng tôi cũng chỉ còn một bộ cuối cùng thôi, nếu bây giờ chị
mua, chúng tôi còn tặng một chiếc chăn len mỏng cùng màu”.
Trịnh Vi nghe thấy hai chữ “tân hôn”, liền liên tưởng đến tấm ga
trải giường, bất giác mặt hơi đỏ, cô nghĩ, đúng bộ này rồi, chắc
Lâm Tĩnh cũng sẽ thích.
Đang định bảo cô bán hàng viết phiếu thanh toán, bất chợt nhìn thấy
một bàn tay trắng trẻo khác đưa ra vuốt sợi tua rua trên tấm ga, vô
tình cô ngẩng đầu lên, hai người chạm mặt nhau, cả hai đều sững
sờ.
Đối phương đã kịp thời phản ứng trước, khẽ cất tiếng chào: “Trịnh
Vi, lâu rồi không gặp”.
“Ừ, sau khi tốt nghiệp chưa gặp lại cậu, Tăng Dục”.
Trịnh Vi và Tăng Dục vốn không quen nhau lắm, mối liên hệ lớn nhất
giữa hai người cũng chỉ bắt nguồn từ việc một thời cùng thích một
người con trai, sau vài lời hỏi thăm đơn giản, hai người không biết
nói gì hơn.
Tăng Dục tiếp tục nghịch đám tua rua mềm mại đó, phá vỡ bầu không
khí tẻ nhạt, “Cậu định mua bộ này à, sắp cưới phải không?”
Trịnh Vi nói: “Ừ”.
Tăng Dục khéo léo giấu đi vẻ kinh ngạc thoáng qua, cô nói: “Nếu tớ
đoán không nhầm, chú rể không phải là Trần Hiếu Chính chứ?”
“Không phải cậu cũng thế sao?” Trịnh Vi vặn lại.
“Hồi ở trường, làm sao nghĩ rằng có ngày hôm nay. Hồi đó…bọn cậu
yêu nhau như thế, một thời tớ từng hận cậu”.
Trịnh Vi cười, “Bây giờ cậu không cần hận nữa, cuối cùng chẳng ai
giành được, thế là hòa nhé…sau đó không phải cậu cũng sang Mỹ cùng
anh ấy đó ư?”
Tăng Dục cũng như đang nói về chuyện cười của mình, “Hồi đó còn quá
trẻ, tưởng tình cảm là lựa chọn đáp án A, B, C, D, không có cậu thì
anh ấy còn lại tớ. Thực ra, ngay từ đầu tớ đã nghĩ sai, có lẽ cậu
không phải là người phụ nữ thích hợp với anh ấy, nhưng tớ cũng
không phải, tớ và cậu khác nhau ở chỗ, ít nhất là anh ấy yêu
cậu”.
“Yêu và không yêu, kết quả đều là một. Bây giờ nói vấn đề này chẳng
có ý nghĩa gì nữa, anh ấy cũng đã tìm thấy người phụ nữ hợp với anh
ấy, tiểu thư của gia đình Âu Dương, có lẽ đó mới là người mà Trần
Hiếu Chính ngày đêm mơ tưởng…” Trịnh Vi vẫy tay gọi cô bán hàng
tới, “Phiền chị đưa phiếu thanh toán cho tôi”. Cô cầm phiếu thanh
toán trong tay, nói với Tăng Dục: “Xin lỗi nhé, tớ phải đi trước.
Và còn điều này nữa, tiện thể cũng chúc mừng cậu."
Trịnh Vi bước về phía quầy thu ngân, Tăng Dục gọi cô lại, “Cậu còn
yêu anh ấy không, Trịnh Vi? Nếu yêu mà đi lấy chồng như thế cậu sẽ
hối hận đấy, Âu Dương không hề thích đàn ông, hồi ở nước ngoài, bạn
bè cùng học đều biết, cô ấy có người yêu, nhưng là người cùng giới.
Trần Hiếu Chính chỉ yêu một người, có cần để tớ phải nói người ấy
là ai không?”
Tớ phiếu thanh toán trong tay Trịnh Vi bất ngờ bị vo thành viên,
trong buổi tối khiến cô quyết định mãi mãi không bao giờ quay đầu
nhìn lại đó, Trần Hiếu Chính nắm chặt tay cô bằng sự cuồng nhiệt
trước khi tuyệt vọng, dường như giọng anh vẫn đang thầm thì bên
tai, “Nếu anh nói giữa anh và Âu Dương có lý do đặc biệt, em có tin
anh không?”
Đây chính là “nếu như” của anh.
Không phải Trịnh Vi không thử nghĩ ra đủ mọi lý do để gỡ tội cho
anh, và cũng để mình đỡ đau khổ hơn, nhưng đến giây phút cuối cùng
tìm được đáp án từ lời Tăng Dục, cô mới phát hiện ra rằng, hóa ra
đáp án đã thực sự bén rễ trong lòng mình từ lâu. Cô cười và nhìn
Tăng Dục, “Đối với tớ điều này có gì khác biệt ư?”
Đúng vậy, có gì khác biệt ư? Kẻ cả có, sự khác biệt này cũng chỉ
thuộc về Trần Hiếu Chính, chứ không phải thuộc về Trịnh Vi. Họ đều
không hiểu, nguyên nhân khiến Trịnh Vi đoạn tuyệt với người đã cùng
cô trải qua những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, không phải là vì
anh không yêu, cũng không phải vì sự ra đi của anh.
“Cảm ơn cậu đã cho mình biết những điều này, Tăng Dục, thực ra tớ
muốn nói là, hồi đó tớ cũng rất hận cậu”.
Cuối cùng nụ cười của Tăng Dục cũng đã hiện sự yên lòng, cô hỏi với
vẻ tinh nghịch: “Thế còn bây giờ thì sao?”
Hết kỳ nghỉ phép, Trịnh Vi trở lại Công ty 2, cô còn mang theo đơn
xin nghỉ việc đến. Không phải Trịnh Vi không yêu công việc của
mình, cô đã từng vùi đầu xuống hồ nước Tập đoàn kiến trúc Trung
Quốc với tất cả nhiệt huyết, đã sặc mấy lần, cũng đã có người kéo
cô một tay, cuối cùng cũng quen, ngày càng trở nên dẻo dai, chững
chạc, cũng đã từng nghĩ sẽ phấn đấu đến giây phút cuối cùng ở đây.
Nhưng người tính không bằng trời tính, cô không thể ngờ rằng, Chu
Cù- người luôn được cô coi là người thầy giỏi, người bạn tốt- lại
gặp chuyện này; một điều khó xử hơn là, Lâm Tĩnh- người chuẩn bị
trở thành chồng cô- lại là người phụ trách trực tiếp trong vụ án
này.
Trong vụ việc này, Trịnh Vi không phân được ai đúng ai sai, cũng
không muốn lý giải, bất kể dù Lâm Tĩnh đã làm gì với Công ty 2,
những tình cảm mà anh dành cho cô đều là thật lòng, cũng giống như
vậy, bất kể Chu Cù có tội hay không, cũng không thể thay đổi được
lòng cảm kích của Trịnh Vi đối với anh. Nói cô bỏ cuộc cũng được,
chán ghét cũng chẳng sao, chỉ đơn giản là cô không muốn tiếp tục
cuốn vào cuộc đấu tranh của đám đàn ông đó nữa, càng không muốn vì
chuyện này mà bị tiếng oan, cộng với mối quan hệ khó xử giữa cô và
Trần Hiếu Chính, có thể ra đi mới là lựa chọn sang suốt nhất.
Thực ra, sau khi từ Bắc Hải trở về, Trịnh Vi đã có quyết định này,
cô đã bàn với Lâm Tĩnh, ý kiến của Lâm Tĩnh là tôn trọng sự lựa
chọn của cô. Thủ tục xin nghỉ việc được giải quyết khá thuận lợi,
vì Chu Cù vẫn phải nghỉ để tiếp tục điều tra, Phó Giám đốc Trương
sau khi đọc đơn của Trịnh Vi, nói vài câu níu kéo khách sáo, rồi
cũng nhanh chóng ký tên. Công việc bàn giao cũng không có trở ngại
gì lớn, chỉ có điều khi Trịnh Vi làm thủ tục chuyển hồ sơ từ phòng
Nhân sự, trưởng phòng nhân sự nói với cô rằng, theo quy trình, tất
cả mọi nhân viên khi chính thức rời khỏi vị trí công tác đều phải
được vị lãnh đạo phụ trách công tác nhân sự của Công ty ký tên, mới
được làm thủ tục ở phòng nhân sự, sau đó đến trung tâm tài nguyên
nhân lực trên tổng Công ty để chuyển hồ sơ. Vị lãnh đạo phục trách
công tác nhân sự của Công ty chính là Phó giám đốc Trần Hiếu
Chính.
Trịnh Vi đứng trước bàn làm việc của Trần Hiếu Chính, nhìn tờ trình
chuyển hồ sơ mỏng manh, nhợt nhạt của mình dưới đầu ngón tay anh.
Anh chăm chú đọc tờ giấy chưa đầy 100 chữ mấy phút.
“Nghe nói em xin nghỉ để chuẩn bị kết hôn, chúc mừng em, lấy được
vị Viện phó viện kiểm sát trẻ trung, tài cao, có được tổ ấm cho
mình, đi làm hay không cũng không còn quan trọng nữa”.
Vẻ bình tĩnh của anh nằm ngoài sự dự đoán của Trịnh Vi, nhưng đối
với cô đây là một điều đáng mừng, hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng
kết thúc mọi chuyện, vì thế cô cũng cố gắng để mình tỏ ra bình
tĩnh, thanh thản.
“Cảm ơn anh. Phó giám đốc, phiền anh ký tên giúp ạ”.
“Ký tên? Đơn giản”. Trần Hiếu Chính giơ tờ trình chuyển hồ sơ đó
lên, trước mặt Trịnh Vi, mỉm cười, từ từ đưa nó vào máy hủy tài
liệu đặt cạnh bàn làm việc.
Trịnh Vi nghe thấy tiếng dao nghiền giấy, nói: “Không sao cả, Phó
Giám Đốc không thích tờ này, em còn có tờ photo dự phòng”.
Mãi cho đến khi tờ trình chuyển hồ sơ biến mất trong chiếc máy,
Trần Hiếu Chính mới ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Vi đang đứng đối diện,
miệng gằn từng chữ: “Anh sẽ không ký tên đâu”.
Trịnh Vi liền cười, “Anh có biết hiện giờ mình giống ai không,
giống như một đứa trẻ nhõng nhẽo vô cớ. Anh có thể cản trở việc tôi
làm thủ tục xin nghỉ việc, nhưng anh có ngăn cản được việc tôi đăng
ký kết hôn không? Muốn làm việc đó, e rằng chỉ mỗi việc bám được
tiểu thư Âu Dương vẫn chưa thể đủ”.
Khích bác người đang đứng trước mặt thật dễ dàng biết bao, lúc Trần
Hiếu Chính vươn người qua bàn kéo Trịnh Vi lại gần mình, gân xanh
trên góc trán anh giật giật. Anh kéo mạnh quá, chân của Trịnh Vi
đập mạnh vào thành bàn, cô khẽ kêu lên một tiếng, mặt để lộ vẻ đau
đớn.
Vẻ mặt của Trần Hiếu Chính tỏ ra đau đớn hơn cô rất nhiều, anh hỏi:
“Đau không, Vi Vi? Nếu em thấy đau thì em phải hiểu cảm giác hiện
tại của anh. Có phải em còn định gửi thiệp hồng mời anh đến dự đám
cưới?”
“Em rất vinh hạnh, nếu anh chịu đến”. Trịnh Vi cố nén cảm giác run
rẩy vì đau đớn trong giọng nói của mình.
“Em nói đi, em lấy chồng chỉ vì muốn chọc tức anh, nói đi, em sẽ
không lấy Lâm Tĩnh”. Giọng anh dần dần nhỏ đi, giống như trái tim
của anh, cuối cùng đã học được cách vùi mình trong đất, “Vi Vi, anh
chưa hề yêu ai, giữa anh và Âu Dương ngoài một lời hẹn, không có gì
hết, cô ấy không hề…”
“Anh làm bia đỡ đạn cho cô ấy, còn cô ấy hứa để anh được một bước
lên tiên”.
“Em đều biết hết? Thế tại sao không thể tiếp tục đợi anh? Ba năm,
anh hứa với cô ấy ba năm, chắc chắn anh sẽ vượt qua được”.
“Đương nhiên là anh vượt qua được, nhưng em sẽ không thể theo anh.
Em lấy Lâm Tĩnh, không phải vì giận anh, Trần Hiếu Chính, anh không
quan trọng như thế đâu”.
Anh lắc đầu, không muốn chấp nhận những lời nói đó, tiếng gõ cửa
lại vang lên trong lúc này, Trịnh Vi như vớ được phao cứu mạng, “Có
người vào rồi, buông tay ra. Bảo anh buông tay ra, anh nghe thấy
không?”
Trần Hiếu Chính liếc ra cửa, nghiến răng không nói câu gì, túm chặt
tay cô hơn. Rõ ràng vị khách ngoài cửa không kiên nhẫn được nữa,
sau khi gõ mấy tiếng, thấy cửa không khóa, bèn thử đẩy cửa
vào.
“Phó giám đốc, thanh toán tiền công tác phí…” Hà Dịch đứng trước
cửa phòng làm việc, nhìn thấy cảnh đó liền trợn tròn mắt, Trần Hiếu
Chính ăn mặc chỉnh tề đang ra sức kéo tay Trịnh Vi qua bàn làm
việc, vẻ nóng giận trong mắt khiến anh đâu còn là con người khách
khí, lạnh lùng.
Nhìn thấy Hà Dịch, Trần Hiếu Chính vẫn không hề có ý định buông
Trịnh Vi ra. Hà Dịch liền cười: “Có việc gì từ từ nói chuyện, mọi
người đều là đồng nghiệp…”
“Ai bảo với anh tôi và cô ấy là đồng nghiệp?” Trần Hiếu Chính chỉ
ra phía cửa, gằn giọng nói với Hà Dịch, “Xéo, xéo ngay cho
tôi”.
Hà Dịch vuốt mũi, dù sao cũng là sếp trực tiếp, khi chưa hiểu rõ sự
việc bên trong, anh cũng không dám động vào tổ kiến lửa này.
Lúc này Trần Hiếu Chính mới buông tay ra, bước nhanh ra cửa, khóa
trái cửa lại, rồi anh quay lại ôm chặt Trịnh Vi đang đờ đẫn dựa vào
bàn làm việc, lấy tay quay mặt cô lại nhìn mình, “Điên thì điên chứ
sao. Vi Vi, xin nghỉ cũng được, hãy quay về với anh, anh không cần
gì nữa, chỉ cần em đừng đi, như thế đã được chưa? Nếu em thấy chưa
đủ, thì em muốn anh làm gì, em nói đi, em cứ nói đi, việc gì anh
cũng có thể làm được”.
Anh run rẩy kề sát mặt mình vào mặt Trịnh Vi, làn da nóng hổi,
nhưng nước mắt lại rất lạnh, cảm giác nóng lạnh xen kẽ đó tựa như
lời cầu khẩn trong tuyệt vọng.
Trịnh Vi nhắm mắt lại, nghe anh thầm thì nhắc lại bên tai như một
đứa trẻ: “Anh không cần gì hết, không cần gì hết, chỉ cần em
thôi…”Cô không biết mình có khóc hay không, đã từ lâu, trong tình
yêu của họ, Trịnh Vi đều là kẻ thua cuộc, anh ở đằng trước một mực
bước đi, cô ở phía sau miệt mài đuổi theo, hôm nay, cô đã thắng
được một hiệp, nhưng đến giây phút này, thắng rồi cũng làm được
gì.
“Thật vậy ư, anh có thể từ bỏ tất cả và đi theo em ư?”
Trần Hiếu Chính không nói được câu nào, chỉ biết gật đầu, gật đầu
liên tiếp.
Trịnh Vi đã cảm nhận được vị mặn của nước mắt, “Anh Chính, kể cả
hôm nay, anh từ bỏ tất cả để đi theo em, đến một ngày nào đó anh
vẫn sẽ ân hận. Em không muốn để anh có cơ hội oán hận em
nữa”.
Trần Hiếu Chính lùi xa nhìn cô, “Do em không còn tin anh, hay vì
không còn yêu anh nữa?” Dường như anh lại quay về với chàng trai
chỉ có hai bàn tay trắng năm xưa, tình yêu của Trịnh Vi là chỗ dựa
duy nhất của anh.
“Không biết đã bao giờ em kể cho anh câu chuyện này chưa, hồi nhỏ
em có một con búp bê, con búp bê đó em giành từ tay người chị họ,
trong đống đồ chơi, em thích nhất nó, buổi tối không được ôm nó em
không chịu đi ngủ, cho dù nó xấu nó cũ em đều không quan tâm. Sau
đó, em làm mất con búp bê, em khóc đòi mãi, khóc khản cả cổ, những
vẫn không tìm thấy nó. Bố mẹ em đã mua cho em rất nhièu đồ chơi,
hồi đó em tưởng rằng, nếu không tìm được con búp bê đó, thì em sẽ
mãi mãi không thể vui, và cũng sẽ không thể thích được các đồ chơi
khác. Một tháng, hai tháng, một năm, hai năm, em không thể quên nó,
mãi cho đến khi đi học cấp một, một hôm nhà em tổng vệ sinh, em mới
tìm được nó trong góc bếp cũ, lúc đó không ngờ em phát hiện ra
rằng, đối với em nó đã không quan trọng nữa, có lẽ trong quá trình
đi tìm nó, em đã hết tuổi cần đồ chơi rồi”.
Trịnh Vi cảm thấy Trần Hiếu Chính từ từ lùi xa ra hơn, hóa ra lại
có ngày này, anh đã sẵn sàng từ bỏ tất cả, mới phát hiện ra rằng,
Trịnh Vi không hào hứng với cái “tất cả” của anh.
“Anh không ký tên cũng không quan trọng, cùng lắm thì em bỏ hồ sơ
lại, chỉ cần em không làm việc ở Công ty nhà nước, hồ sơ đối với em
chẳng có ý nghĩa gì nhiều. Điều quan trọng nhất là, nếu lúc này em
xin nghỉ, tất cả mọi người đều nghĩ rằng em là người đã bán đứng
Chu Cù nên không còn mặt mũi nào đành mượn cớ ra đi, và sẽ không
bao giờ có người biết rằng, người đã đích thân đưa các chứng cứ đó
cho Lâm Tĩnh là anh”.
“Lâm Tĩnh nói với em?”
Trịnh Vi khẽ cười, “Dĩ nhiên là Lâm Tĩnh sẽ không nói với em những
điều này với em, anh ấy chỉ mong em mãi mãi không bao giờ biết cuộc
trao đổi giữa các anh”.
“Anh đã nói anh sẽ không tha cho Phùng Đức Sinh, nên nhất quyết bắt
hắn phải trả giá đắt nhất trong vụ này! Còn về Chu Cù, em bảo vệ
anh ta như vậy, coi anh ta là thần tượng trong công việc của em,
nhưng không phải anh ta cũng đã lợi dụng em đó sao? Anh làm thế là
sai ư?”
Trịnh Vi nói: “Các anh đều không sao, mỗi người có một mục đích,
chẳng có gì đáng bàn cãi. Nhưng anh đừng nói có thể vì em mà từ bỏ
tất cả nữa”.
Trần Hiếu Chính uể oải quay trở lại ghế làm việc của mình, anh là
người thông minh, thỉnh thoảng ấp ủ một giấc mơ, nhưng bao giờ cũng
tỉnh giấc trước người khác. Cuối cùng anh vẫn ký tên lên tờ đơn mà
cô đã chuẩn bị sẵn đó, nét chữ cuối cùng trong chữ “Chính” đã viết
xong, cuối cùng anh mới tin rằng, Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính đã
trở thành ký ức.
Trần Hiếu Chính đẩy tờ đơn đã ký xong ra trước mặt Trịnh Vi, lúc
này đây anh đã tỉnh táo; bình tĩnh như thường. Sau khi Trịnh Vi nói
“cảm ơn”, anh liền hỏi câu cuối cùng, “Nếu không có Âu Dương Thanh,
nếu ban đầu anh và Lâm Tĩnh cạnh tranh công bằng, em có cho anh cơ
hội không?”
Thực ra câu trả lời này đã không còn ý nghĩa nữa, cuộc đời không có
nếu như. Trịnh Vi hoàn toàn có thể ậm ờ cho qua chuyện, cho Trần
Hiếu Chính một câu trả lời như thật mà lại là giả, nhưng cô không
làm thế, cô cầm cẩn thận tờ đơn đã được ký trong tay, chỉ nói với
anh một từ: “Có!”
Trịnh Vi không được chứng kiến phản ứng của Trần Hiếu Chính, nói
xong quay người đi ra, cô biết anh sẽ không sao cả, từ nay trở đi,
anh sẽ công thành danh toại, như sở nguyện. Cùng lắm cũng chỉ là
cảm giác nhói tim trong giấc mơ- nếu anh vẫn còn nằm mơ.
Thu dọn đồ dùng cá nhân trong phòng làm việc xong xuôi, Trịnh Vi bê
một hộp giấy lớn bước ra khỏi văn phòng, Hà Dịch đuổi theo giúp cô
một tay. Anh nói: “Trịnh Vi, coi như anh không biết gì chuyện hôm
nay, nhưng hôm đó ở Bắc Hải nhìn thấy anh, em có thể giữ bí mật với
Thiếu Nghi được không?”
Trịnh Vi liếc anh một cái, “Anh sợ Thiếu Nghi biết chuyện, chứng tỏ
anh vẫn coi trọng cuộc hôn nhân với cô ấy, em không hiểu, tại sao
anh lại cặp với Thi Khiết, cô ta chỉ lợi dụng anh thôi”. Hà Dịch
nói: “Không phải anh không yêu Thiếu Nghi, nhưng ở bên cô ấy anh
thấy rất mệt, nhưng lại không bỏ được, ít nhất là Thi Khiết đem lại
niềm vui cho anh”.
Trịnh Vi không giấu nổi vẻ khinh miệt, hồi đầu khi anh ta vất vả
theo đuổi Thiếu Nghi sao không cảm thấy mệt? Cô vẫy tay gọi taxi,
trước khi lên xe, cô nói với Hà Dịch: “Anh yên tâm, chuyện của hai
người em cũng không quản được, kể cả một ngày nào đó Thiếu Nghi có
biết, nhưng cũng không phải là em nói với cô ấy. Tính cô ấy thế nào
anh biết rõ hơn em, hy vọng đến lúc đó anh vẫn giữ được vui như thế
này”.
Tối đến, khi Lâm Tĩnh gần gũi Trịnh Vi, phát hiện thấy đùi cô có
vết tím bầm, bèn hỏi tại sao lại bất cẩn như thế, Trịnh Vi nói ban
ngày thu dọn đồ đạc ở phòng làm việc, mải không để ý nên ngã. Lâm
Tĩnh nghe thấy vậy, xót xa vô cùng, bôi thuốc cho cô, bảo cô không
được động vào, nằm ngủ cẩn thận.
Trước khi đi vào giấc ngủ, Trịnh Vi ôm chặt Lâm Tĩnh đang dựa vào
tường đọc báo.
“Sao vậy?” Lâm Tĩnh cười liếc sang cô.
Trịnh Vi nói: “Không sao cả, chỉ muốn ôm anh thôi”.
Lâm Tĩnh vòng tay qua cổ cô, để cô dựa vào ngực mình, cả hai lặng
lẽ lắng nghe nhịp đập của hai trái tim. Trịnh Vi gục đầu trong vòng
tay anh nói: “Lâm Tĩnh, em muốn đi Vụ Nguyên."
Anh hơi bất ngờ, “Vụ Nguyên? Nhưng dạo này anh không có thời gian,
hay là một thời gian nữa, đợi mình đăng ký rồi cùng đi, tiện thể về
nhà một chuyến?”
Cô lắc đầu, “Anh cứ bận việc của anh đi, em muốn đi một mình trước
khi kết hôn, coi như cho xong một nguyện vọng”.
Bàn tay Lâm Tĩnh khẽ nắm chặt lại, nhưng cuối cùng vẫn gật
đầu.
Lần thứ hai đến Vụ Nguyên, Trịnh Vi vẫn đi một mình. Khi cổng làng
Lý hiện ra trước mắt, Trịnh Vi nhủ thầm, hòe già ơi, lâu lắm không
gặp.
Trịnh Vi đến nhà Hướng Viễn trước, năm năm đã trôi qua, cô vẫn nhớ
cô gái thú vị đã ngồi xem mình khóc đó, chỉ tiếc rằng ngôi nhà
tranh của Hướng Viễn đã bỏ hoang, nhà chẳng còn ai, hàng xóm nói,
mấy năm trước sau khi cha của Hướng Viễn qua đời vì một tai nạn bất
ngờ, hai chị em cô đã vào thành phố, không thấy quay về.
Không tìm được người cũ, Trịnh Vi một mình quay lại gốc cây hòe
già, năm năm trước, cô đã chôn cuốn truyện cổ tích và chú tiểu long
bằng gỗ ở đây, giờ đây bất chợt cô lại thấy nhớ chúng, không biết
bây giờ chúng có còn nằm yên dưới gốc cây hay không.
Cây hòe già vẫn như ngày trước, năm năm đối với nó chỉ là chuyện
xảy ra trong chớp mắt, nhưng người dưới gốc cây đã thay đổi quá
nhiều.
Từ phía rất xa Trịnh Vi đã nhìn thấy Trần Hiếu Chính, anh đứng dưới
gốc cây hòe, quay lưng về phía cô, không biết trong lòng đang nghĩ
gì. Trịnh Vi dừng chân, đứng nhìn theo bóng anh, có cảm giác anh
còn lẻ loi hơn trước. Không ngờ anh cũng có mặt ở đây, hóa ra cây
hòe già ở Vụ Nguyên không chỉ là giấc mơ của một mình cô.
Bất giác Trịnh Vi cảm thấy vô cùng thanh thản, cô tha thứ cho người
đàn ông đã từng phụ bạc cô đó, cũng tha thứ cho tình yêu vô cớ của
mình thuở nào. Cô đã từng vun tưới những năm tháng thanh xuân đẹp
nhất của đời mình lên người đàn ông đó, dành trọn nụ cười và nước
mắt, để tình yêu đâm chồi nảy lộc, cho dù cuối cùng không đơm hoa
kết trái, nhưng điều này có gì quan trọng, kể cả không có Trần Hiếu
Chính, tuổi xuân của Trịnh Vi cũng sẽ không bất hủ đời đời. Giống
như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là
quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó
vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu
nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa- những người đã từng yêu và làm tổn
thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng
ta.
Trịnh Vi nghĩ, dù sao cô cũng hạnh phúc hơn Trần Hiếu Chính, dù là
quá khứ hay hiện tại. Bởi cô đã yêu hết lòng, khóc hết mình, trong
cuộc tình này, cô không còn nợ điều gì, tình yêu của cô đã trọn
vẹn. Chính vì Trần Hiếu Chính dành cho Tiểu Phi Long một tình yêu
không bình lặng, mới khiến sau này Trịnh Vi học được cách tận hưởng
hương vị ngọt ngào trong hạnh phúc bình dị.
Tạm biệt, Trần Hiếu Chính.
Lúc ra về, cuối cùng Trịnh Vi đã có thể mỉm cười. Cô vẫn mơ ước
được đến thăm cây hòe già với người mình yêu, nhưng cho dù là Lâm
Tĩnh hay Trần Hiếu Chính, họ đều vắng mặt, không sao cả, đây là cây
hòe già của riêng cô, cô đến đây là theo lời hẹn với tuổi thanh
xuân.
Kết thúc chuyến đi Vụ Nguyện, khi quay về sân bay thành phố G,
Trịnh Vi không hề cảm thấy bất ngờ khi thấy Lâm Tĩnh ra đón, cô
cười, sà vào lòng Lâm Tĩnh, cảm nhận hơi ấm trong lòng anh, cô nói:
“Lâm Tĩnh, em đã trở về”.
Lâm Tĩnh liền trả lời cô bằng vòng tay ôm trọn trái tim cô.
Một tháng sau, vụ án của Công ty 2 đã có kết quả, Phùng Đức Sinh
ngồi tù 15 năm, Chu Cù chỉ bị tập đoàn kiến trúc Trung Quốc xử lý
nội bộ vì tội giám sát không chặt và không làm tròn chức vụ, đương
nhiên anh cũng không thể đảm nhiệm chức vụ cũ.
Chu Cù quyết định di cư sang Canada cùng vợ, hôm anh đi, Trịnh Vi
ra sân bay tiễn. Trước khi gặp mặt Chu Cù, Trịnh Vi đã trở thành vợ
Lâm Tĩnh, cô vẫn cảm thấy có gì áy náy, nhưng khi mặt đối mặt, Chu
Cù đã dành cho cô một nụ cười vô cùng thoải mái. Bất kể Chu Cù có
lợi dụng Trịnh Vi hay không, cũng bất kể Trịnh Vi có phụ công vun
đắp của Chu Cù hay không, Trịnh Vi đều cảm kích vì được gặp Chu Cù
trong những năm tháng đầu tiên bước chân vào cuộc đời.
Sau khi máy bay cất cánh, Trịnh Vi không về nhà ngay, đột nhiên cô
thấy nhớ Nguyễn Nguyễn, bèn một mình bắt xe đến nghĩa trang. Cô
bước lên bậc thang, men theo con đường nhỏ tĩnh mịch dẫn đến nơi
yên nghỉ của Nguyễn Nguyễn, đúng lúc gặp Lão Trương vừa đi
xuống.
Sau khi rời Công ty 2, theo lời khuyên của Lão Trương, Trịnh Vi
tham gia vào Công ty kiến trúc do Lão và mấy người bạn thân thành
lập, phụ trách công việc hành chính của Công ty. Anh chàng đẹp trai
trong viện thiết kế đã từng khiến Thiếu Nghi điêu đứng một thời
cũng là một trong những cổ đông của Công ty, sau nhiều lần tiếp
xúc, Trịnh Vi thấy anh ta cũng là một người khá thú vị. Lăn lộn
phấn đấu trong một Công ty mới chắc chắn sẽ mệt hơn nhiều so với
thời làm ở Công ty nhà nước, nhưng được chứng kiến cảnh Công ty
ngày một lớn mạnh, giống như được nhìn đứa con của mình ngày ngày
trưởng thành, cảm giác thích thú đó thật khó diễn tả bằng lời. Lâm
Tĩnh thương cô vất vả, nhưng cũng khuyến khích cô có sự nghiệp và
bầu trời riêng của mình, được vươn mình phấn đấu trong cuộc sống
mới là Trịnh Vi sung sướng nhất.
Ở chốn này Trịnh Vi và Lão Trương không có hứng thú chuyện trò, hỏi
thăm vài câu rồi vẫy tay tạm biệt. Trịnh Vi ngồi trước mộ của
Nguyễn Nguyễn, sắp xếp gọn gang những bó hoa mà người đến viếng
trước để lại, hiện giờ cô đã biết ý nghĩa của loài hoa baby- ‘Tình
yêu cam đóng vai phụ’.
Trịnh Vi chỉ muốn ngồi yên tĩnh với Nguyễn Nguyễn một lát, nhưng
tiếng chuông điện thoại không chịu tha cho cô, đầu tiên là Lâm Tĩnh
hỏi cô tối nay muốn đi ăn ở đâu, sau đó Hà Dịch lại gọi điện thoại
đến hỏi cô, có biết Thiếu Nghi đi đâu không.
Cuối cùng chuyện của Hà Dịch đã không giấu nổi Thiếu Nghi, giác
quan thứ sáu của phụ nữ bao giờ cũng rất nhạy cảm. Trịnh Vi đã
chứng kiến tính cách kỳ cục của Thiếu Nghi trong chuyện tình cảm,
cô đã tát cho Hà Dịch hai cái, nhưng cuối cùng không ly hôn. Có lẽ
tình yêu cứng rắn, hôn nhân lại mềm yếu, chúng đã đều phải học cách
dung hòa, nhân nhượng, cho dù đó là người rắn rỏi như Thiếu Nghi
cũng không ngoại lệ.
Trịnh Vi cúp máy rồi kể cho Nguyễn Nguyễn nghe chuyện cười của mấy
cô gái cùng Công ty. Các cô gái trong độ tuổi đôi mươi không thể lý
giải tại sao những người phụ nữ hơn 30 tuổi lại có thể tiếp tục
sống, họ nói, nếu một ngày nào đó trên gương mặt xuất hiện nếp
nhăn, họ thà đi tự tử còn hơn.
Trịnh Vi bật cười với Nguyễn Nguyễn, cậu còn nhớ không, không phải
trước kia bọn mình cũng giống như họ đó sao? Thực ra con người sống
trên đời sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày phải già đi. Nguyễn
Nguyễn, chỉ có cậu, chỉ có tuổi xuân của cậu mãi mãi bất hủ.