Xe ô tô của Lâm Tĩnh từ từ ra khỏi trường G, vừa hòa mình vào dòng
xe dưới ánh đèn đường, chiếc xe Honda màu đen của Trần Hiếu Chính
liền quay lại trường. May mà nửa đêm ít người đi lại, tốc độ lái xe
của anh mới không bị người khác lườm nguýt.
Anh xuống xe, một mình bước ra giữa sân, tại sao trước kia không hề
phát hiện ra rằng, giữa sân bóng không một bóng người, tiếng gió
thổi lá cây xào xạc lại nghe rõ đến vậy. Anh xoay người một vòng,
nhìn xung quanh một cách vô vọng, vẫn chỉ có một mình anh, nhắm mắt
lại, dường như vẫn nghe thấy Trịnh Vi năm đó đang gục vào vai anh
thì thầm: “Anh Chính, anh hứa với em đi, đừng để em phải chờ anh
nữa, em sợ mình không có đủ can đảm để đợi mãi ở một vị trí, lại
càng sợ bọn mình đi mãi mà không tìm thấy nhau…”
Anh đã đi quá xa, còn cô không thể đứng đợi mãi ở vị trí cũ, có lẽ
họ đã thực sự không thể tìm thấy nhau, điều này anh đã biết từ lâu,
chỉ vì anh thấy ân hận nên quay trở lại; giống như vận động viên
leo núi men theo một hướng đã định, giữa đường gặp bao khó khăn
gian khổ cũng đều nằm trong sự dự đoán nhưng tuyệt đối không quay
đầu nhìn lại. Vì trong tích tắc quay đầu đó, anh ta mới giật mình
nhận ra mình đang đứng giữa vách đá cheo leo.
Anh quay đầu, lặng lẽ gục đầu xuống vô lăng, lúc rời sân bóng rổ
anh kéo hết cửa kính xuống, nhạc để ở mức to nhất, nếu tốc độ mà
anh lái đủ nhanh, sẽ không có người nhìn thấy, nước mắt đang giàn
giụa trên gương mặt bình tĩnh đến lạnh lùng của một người đàn
ông.
Trịnh Vi mơ màng nhìn dòng xe chạy qua ngoài cửa sổ, bất ngờ lẩm
bẩm một cau, “Sao anh biết em ở sân bóng rổ? ”
Lâm Tĩnh nói: “Đi một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy”. Nói rồi anh
rút ra chai nước để bên cạnh đưa cô.
Trịnh Vi uống nước như máy, sau đó nghe tiếng nhạc trong xe, miệng
khẽ cất tiếng hát theo. Quãng đường từ trường G đến khu tập thể của
Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc khá dài, gió đêm lại là liều thuốc
giã rượu tốt nhất, cô mong mình mãi chìm trong cơn say, nhưng cuối
cùng dần dần đã tỉnh. Đột nhiên cô rất biết ơn Lâm Tĩnh, không phải
chỉ vì một cú điện thoại mà anh phải lặn lội trong đêm khuya tìm
cô, mà vì anh không hề hỏi gì, tại sao lại ở đây? Tại sao lại uống
nhiều như vậy? Tại sao lại đi một mình? Cô không muốn trả lời gì
hết.
Trên trục đường chính đã vắng xe đi lại, đương nhiên cũng không còn
cảnh sát giao thông trực ban, nhưng khi đến ngã tư cuối cùng đèn đỏ
bật sang, Lâm Tĩnh vẫn cho xe dừng lại.
Trịnh Vi nói: “Thực ra ở đây không có máy quay, nếu là em, chắc
chắn em sẽ phóng qua”.
Lâm Tĩnh đáp: “Mình biết nơi mình cần đến, và cũng không có gì gấp
nên có thể chấp hành quy định, tiến hành từng bước một”.
Trong lúc nói chuyện, Trịnh Vi khẽ liếc anh, giờ mới phát hiện ra,
nếu trông cô rất tệ thì anh cũng chẳng có gì gọn gàng. Mái tóc của
anh hơi rối, trên chiếc áo sơ mi dài tay màu kem, cả bờ vai dính
đầy vết màu đỏ tía đã khô, còn có mấy giọt bắn vào trước ngực, khi
cô lại gần hơn, liền ngửi thấy mùi rượu vang.
Cô muốn hỏi, nhưng đã kìm lại được. Lâm Tĩnh có thể giữ yên lặng
trước những điều cô không muốn nói, tại sao cô không thể? Cô đã
không còn là cô bé Tiểu Phi Long có thể ngang nhiên tuyên bố quyền
sở hữu của mình đối với Lâm Tĩnh trước mặt mọi người nữa, anh có
cuộc sống riêng của anh, điều này rất bình thường, bởi họ đều đã
trưởng thành.
Nhưng Lâm Tĩnh đã phát hiện ra vẻ ngập ngừng muốn hỏi của cô, anh
nhìn xuống bờ vai trái của mình theo phản xạ, cười đau khổ: “Giật
mình vì cú điện thoại của em, quần áo cũng chẳng kịp thay mà đi
ngay”.
Trịnh Vi cười nói: “Nước Mỹ đã rèn cho anh thói quen tối đến uống
rượu vang một mình ở nhà à? ”
Anh nhún vai: “Đây có thể là một thói quen xấu”.
Lần này, cô không phản đối việc Lâm Tĩnh đưa cô đến tận chân cầu
thang khu tập thể, cô đã qúa mệt mỏi rồi, không muốn tranh cãi
những điều nhỏ nhặt nữa. Trước khi xuống xe, cô do dự một lát, cuối
cùng vẫn nhìn anh, nói: “Em xin lỗi”.
Lâm Tĩnh không hiểu. Cô lấy ngón tay di lên chốt mở cửa xe, nói:
“Em muốn nói là hôm anh đưa em về, những điều em nói với anh trên
xe. Hôm đó trong lòng em không được vui, nói ra những lời quá đáng,
thực ra em biết em không có tư cách gì để đòi hỏi anh phải làm gì
cho em, càng không thể trút lên đầu anh những chuyện buồn của em.
Anh đi Mỹ, không để ý gì đến em cũng phải, nói cho cùng, chuyện của
bác Lâm… do trước đây em đã quá quen với việc anh…”
Anh nhìn cô, yên lặng lắng nghe, vẻ chăm chú này khiến cô cảm thấy
hơi ngại ngùng, cảm thấy mình không diễn đạt được hết ý, càng nói
càng không đâu vào đâu, đành vội vàng kết thúc: “Em chỉ muốn nói
là, hôm đó em không nên nổi cáu với anh”.
Lâm Tĩnh mỉm miệng cười, lúc anh cười, trong ánh mắt anh luôn có
một cái gì đó rất khó tả bằng lời, lúm đồng tiền ở má trái và nếp
hằn dưới cằm hiện rất rõ. Trịnh Vi thầm nghĩ, con đường tiến thân
của anh thuận lợi, có phải là do có quá nhiều tên tội phạm bị nụ
cười này bỏ bùa hay không?
“Em… em phải lên đây, Thử Bảo đợi em ở nhà quá lâu rồi, chắc là sốt
ruột lắm”. Cô tìm được cho mình một lý do tuyệt vời, và thế là cô
xuống xe, giúp anh đóng cửa xe lại.
Cô đã nói tạm biệt rồi, nhưng rõ ràng là anh không hề có ý định đi
ngay mà vẫn mỉm cười ngồi trong xe nhìn cô.
“Muộn lắm rồi, anh về đi”. Cô vẫy tay về phía anh.
Anh nói: “Không sao, anh nhìn em lên tầng, gửi lời hỏi thăm Thử Bảo
của em nhé. Rất muốn có cơ hội lên thăm nó”.
Trịnh Vi gãi đầu, cười hiền, “Thăm nó có gì là khó, nó có gì nổi
tiếng đâu. Đợi khi nào anh có thời gian, mời anh lên uống
trà."
Anh nói: “Được thôi, anh có thời gian”.
“Hả? ” Anh trả lời quá bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng, nụ cười
ngắc ngứ ở đó. Phòng cô không hề có trà, bình thường nước sôi cũng
chẳng có, trong tủ lạnh toàn là nước khoáng đóng chai và nước ngọt.
Câu nói “Lên uống trà” chỉ là khách sáo mà thôi, mọi người đều nói
như vậy, ai cũng ngầm hiểu mà không coi là mời thật lòng, lẽ nào đi
học mấy năm đã khiến anh bắt đầu không hiểu những câu nói khách sáo
của người Trung Quốc rồi ư?
Nếu trước mặt là người khác, có thể Trịnh Vi sẽ hung hổ nói một
câu, “Anh có thời gian, em không có”. Nhưng anh không phải là người
khác, anh là Lâm Tĩnh. Hồi nhỏ, một tuần bốn lần đến ăn cơm trực
nhà anh cô vẫn còn nhớ như in, cô thầm rủa mình nhiều lời, nhưng
cuối cùng đã không nói lời từ chối, đành miễn cưỡng nói một câu
“Được thôi”. Quay lưng về phía anh, ấm ức dẫn đường.
“Bên này”. Cô bước lên cầu thang trước anh. Dãy nhà cô ở được xây
dựng từ cuối những năm 80, đèn cầu thang đã hỏng từ lâu, ban quản
trị của cơ quan cũng không hề quan tâm, mọi người sống ở đây lâu
ngày cũng thành quen. Đầu óc Trịnh Vi đã tỉnh táo, nhưng bước chân
lại chơi vơi, đúng lúc lơ đãng, bước hẫng suýt ngã, may mà Lâm Tĩnh
đi sau cô kịp thời đỡ, rồi anh nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay
mình với vẻ rất tự nhiên, “Tối quá, phải thay đèn thôi."
“Vâng, phải thay thôi”. Trịnh Vi bối rối nói theo. “Í, không biết
có phải em quên mang chìa khóa không nhỉ? ” Nói rồi cô liền rút tay
ra, lục tìm chìa khóa đến tận cửa phòng.
“Hóa ra là ở đây”. Lúc này cô mới rút chìa khóa ra.
Lâm Tĩnh chỉ cười nói, “Con gái ở một mình, tốt nhất là chuẩn bị
chìa khóa ngay từ dưới cầu thang”.
Trịnh Vi tỏ vẻ đồng tình, mở cửa bước vào, bật đèn, Thử Bảo vẫn
ngồi trên nóc tủ lạnh ngủ ngon lành, thấy có người bèn cựa mình
nhảy xuống, thật hiếm khi thấy nể mặt như vậy.
“Thử Bảo, con cũng biết mẹ về rồi à? ” Trịnh Vi quá bất ngờ vì sự
nhiệt tình này, định bế nó, nhưng nó lại giãy giụa đòi xuống, xăm
xắn quấn bên chân Lâm Tĩnh, còn liên tục dụi đầu vào anh, vẻ nhiệt
tình này khiến Trịnh Vi sững sờ như từ trước đến nay cô đã quen với
sự thờ ơ của nó.
“Thử Bảo, ngoan nào”. Cô cười với Lâm Tĩnh, “Chắc là đói rồi, bình
thường nó có thế đâu”.
Lâm Tĩnh quỳ xuống, gãi gãi cằm Thử Bảo, mắt nó lim dim miệng rên
khẽ tỏ vẻ rất khoái chí, vẻ nịnh bợ đó khiến Trịnh Vi không thể
chấp nhận được. Cô liền tranh thủ mở cửa phòng ngủ, để Lâm Tĩnh ở
ngoài, “Anh đừng vào vội, em thu dọn một chút”. Gian phòng cô ở
giống như những người độc thân khác, mọi sinh hoạt hằng ngày đều
diễn ra trong phòng ngủ, phòng khách có cũng thành thừa, ngoài tủ
lạnh ra, không còn đồ dùng nào khác, bây giờ lại biến thành lãnh
địa của Thử Bảo, dưới đất bày la liệt đồ chơi của nó và giấy báo nó
xé.
Cô vội nhét quần lót, tất da chân, quần áo trên giường vào tất cả
những chỗ có thể giấu, sau đó lại để gọn đống đồ ăn vặt và tạp chí
vào một chỗ, trong lúc vội vàng, suýt thì vấp vì đôi giày cao gót ở
giữa phòng, khẽ rủa thầm một tiếng, mới phát hiện ra Thử Bảo đã sục
cửa vào từ lúc nào, Lâm Tĩnh miệng cười tủm tỉm đứng ngoài
cửa.
“Em đã thu dọn xong phòng ốc chưa? ” Anh điềm đạm hỏi.
Mặt Trịnh Vi liền đỏ bừng lên, vừa định nói lấp kiếm vài câu nhưng
lại nghĩ bụng, bừa bộn mặc kệ bừa bộn, từ xưa cô vốn đã như thế,
cũng chẳng hy vọng anh kỳ vọng gì ở cô. Thế là quyết định không thu
dọn nữa, chỉ cố gắng dọn hết đám quần áo vắt đầy trên chiếc ghế tựa
duy nhất trong phòng ra cho anh ngồi, “Thôi tạm thế đã nhé, phòng
em ngoài ông xã của cô bạn cùng phòng cũ đến chơi, chưa hề có ai
khác”.
Lâm Tĩnh thản nhiên bước qua mấy đôi giày cao gót vứt dưới nền nhà
như lôi trận, nhìn chiếc ghế có đống quần áo chất thành núi đó,
nói: “Thôi, đừng thu dọn nữa, anh ngồi một lát, uống cốc trà là về
ngay”. Chăn trên giường cô bị cuộn tròn lại, máy vi tính xách tay
đặt trên chiếc gối, rất rõ ràng, đó mới là nơi cô chiến đấu và sinh
hoạt. Đứng trước cảnh tượng bừa bộn này, anh không hề thấy bất ngờ,
cô đã trưởng thành, nhưng trong vấn đề này chưa hề có tiến bộ gì,
chỉ có điều khi anh tưởng tượng ra ngày ngày đi từ cái ổ bừa bộn
này ra là một cô thư ký, xinh xắn gọn gàng, bất giác chỉ muốn cười.
Anh chỉ vào giường, “Anh ngồi đây không sao chứ? ”
Trịnh Vi vốn đang có chuyện trong lòng, giờ lại càng đau đầu vì vụ
dọn dẹp này, cái giường đó vốn là chỗ ngủ, bàn học kiêm ghế sofa
của cô, thấy vậy cô bèn vội vàng gật đầu, “Anh ngồi, anh ngồi đi,
máy vi tính em mở rồi đấy, anh bật nhạc lên nghe, em kiếm cái gì
cho anh uống, anh muốn uống gì? ”
“Không cần phiền đâu, uống trà xanh là được rồi”. Lâm Tĩnh tìm đến
file nhạc MP3 trong máy vi tính của cô, sau khi tiếng nhạc vang
lên, anh mới phát hiện ra cô vẫn đứng ở cửa phòng mà không nói
gì.
Anh liền hiểu vấn đề, “Không có trà xanh cũng không sao, em có cái
gì? ”
Trịnh Vi bước ra nhìn tủ lạnh, “Có nước lọc lạnh và không
lạnh”.
“Cũng được, em uống gì thì anh uống đấy”.
Trịnh Vi đưa nước cho anh, anh đón lấy, nói: “Em đi rửa mặt đi sẽ
dễ chịu hơn đấy”.
Trịnh Vi không hiểu ý bèn nhìn vào gương, cô giật bắn mình, người
trong gương đầu tóc rối bời, mascara chải mi nhòe nhoạt, lớp phấn
phủ cẩn thận trên mặt đã có phần lem nhem, đâu còn là cô gái Trịnh
Vi xinh đẹp thông minh nữa, chẳng khác gì một con quỷ.
Nước cũng uống rồi, bây giờ đã gần 11 giờ đêm, nhưng không chuyện
trò dăm ba câu, cũng không thể tiễn khách về ngay được. Lâm Tĩnh
nhìn cô đứng đó với vẻ bối rối, bèn nói: “Lại đây ngồi với anh một
lát”.
Trịnh Vi nhủ thầm trong bụng, nói gì lạ vậy, đây là nhà của mình,
tại sao anh ta lại bình thản như chủ nhà, còn mình lại giống như vị
khách không mời mà đến? Ngồi thì ngồi, ai sợ ai.
Trịnh Vi ngồi cách Lâm Tĩnh một cánh tay, sau đó phát huy sở trường
tìm chủ đề nói chuyện của mình. Tiếng nhạc trong vở nhạc kịch Kim
Sa du dương trong máy tính vẫn vang lên, cô nghe anh kể những niềm
vui nỗi buồn trong những năm tháng đi học nước ngoài, còn mình thì
cũng từ từ kể cho anh nghe những chuyện cười đã xảy ra khi mới đi
làm, anh vẫn như ngày trước, luôn khiến người khác có cảm giác anh
đang chăm chú lắng nghe, không khí cũng không đến mức quá nhạt
nhẽo.
Nghe xong bài hát Giữa hoa, tiếng nhạc liền dừng lại, đúng lúc chủ
để hai người vừa nói cũng đến hồi kết thúc. Anh không nói gì nữa,
đột nhiên cô cũng không biết nên tiếp tục như thế nào, không có
tiếng nhạc đi kèm, không gian tự nhiên yên tĩnh đến kì lạ. Cô càng
cố gắng tìm chủ đề, nói ra càng luống cuống, anh cũng không nói
thêm câu nào nữa.
Con người thật kỳ lạ, phút trước còn hồ hởi chuyện trò, phút sau đã
ngại ngùng căng thẳng. Lúc đó, dường như có thể nghe thấy hơi thở
trong không khí, không biết của anh hay của cô, cô cảm thấy không
biết để tay chân ở đâu, có lẽ đây là lúc kết thúc lời mời dự kiến
này. Và thế là cô chuẩn bị tinh thần, định nói: “Muộn quá rồi, đừng
để ảnh hưởng đến công việc ngày mai của anh”. Vừa mở miệng, đột
nhiên di động của cô vứt ở đầu giường đổ chuông, âm thanh xuất hiện
bất ngờ này lại không thể giúp cô trút được gánh nặng, mà tựa như
một bàn tay vô hình, bóp mạnh vào tim cô. Cô giật bắn mình, không
kịp nghĩ gì mà đứng bật dậy như cái lò xo, nhưng người bên cạnh đã
nhanh hơn cô, ấn chặt vai cô xuống, cô chưa kịp kêu lên thất thanh
thì đôi môi của anh đã ập xuống.
Trịnh Vi sững người, dây cót trong đầu đều đứt ra thành từng đoạn,
nụ hôn không báo trước này không hề nhẹ nhàng mà vô cùng tham lam.
Trong chốc lát hơi thở của cô xen lẫn mùi rượu thoang thoảng, mùi
bọt cạo râu, và còn một mùi thơm đặc biệt khác. Trong khoảng khắc
đó, cảm giác duy nhất xâm chiếm trong đầu Trịnh Vi chỉ có hai chữ:
Hoang đường!
Lâm Tĩnh chưa bao giờ làm thế với cô, trước kia, những cuộc tiếp
xúc thân mật nhất giữa hai người ngoài khoác vai và cầm tay, chính
là nụ hôn lên mắt ở trên tuyến xe bus đó. Trong ký ức của cô, Lâm
Tĩnh tựa ngọn đèn màu da cam trên bàn học của anh, là sự tồn tại ấm
áp và khoan thai. Kể cả từ nhỏ cô đã thề sẽ lấy anh làm chồng,
nhưng cuộc sống hôn nhân mà cô tưởng tượng cũng chỉ dừng lại ở việc
suốt đời bên nhau, mãi mãi không bao giờ xa cách, chưa bao giờ nghĩ
đến sự gần gũi như thế này. Tên của Lâm Tĩnh trung tính, từ nhỏ đã
có người hỏi cô, rốt cuộc Lâm Tĩnh của cậu là nam hay nữ, câu trả
lời của cô là: Lâm Tĩnh là Lâm Tĩnh, là một người đặc biệt và quan
trọng, nhưng chưa bao giờ liên quan đến tình dục.
Nhưng lúc này đây, chỉ cần mấy động tác, anh đã dễ dàng phá tan mọi
sắp đặt tâm lý của cô, khiến cô ngỡ ngàng, kẻ đang khám phá cô bằng
nụ hôn nóng bỏng này, không phải là Lâm Tĩnh trong ký ức của cô, mà
là một người đàn ông thực thụ.
Cô còn đang ngỡ ngàng, thì bàn tay anh lại bắt đầu khiến cô đỏ mặt,
tim đập thình thịch. Trịnh Vi bèn đẩy anh ra, thở hổn hển hỏi: “Anh
làm gì vậy? ”
Anh không trả lời, chỉ khẽ cười, đè nửa trọng lượng cơ thể lên cô,
và cả bàn tay, giữ chặt lấy cô, khiến cô không thể cử động, lực vừa
đủ mạnh. Nếu cô cố gắng giãy giụa, thực ra cũng không đến mức không
thoát ra được. Có lẽ từ đầu anh đã nhận ra, cô đã mệt, một nỗi mệt
mỏi bắt đầu từ con tim, và sức mạnh của anh lại vô tình bù đắp cho
sự mềm yếu và trống trải đó. Không ngờ cô lại nghĩ rằng, nếu lúc
này đây cô cố tình đẩy anh ra, phải chăng anh sẽ không bao giờ đem
lại hơi ấm cho cô nữa, phải chăng nỗi trống trải trong lòng cô sẽ
lan rộng mãi mãi không có điểm dừng?
Có lẽ cô thực sự cần một sự bù đắp mạnh mẽ, cho dù không phải vĩnh
hằng.
Nhưng lý trí bị dồn đến đường cùng, cũng cần phải đôi co chống lại,
giữa ranh giới của sự bất ngờ và nông nổi, cô vẫn mang máng hiểu
rằng, nếu để anh tiếp tục như vậy, quan hệ chỉ càng thêm rối ren,
kể cả cô coi anh là một người đàn ông, nhưng không phải mọi thứ đều
diễn ra theo một trật tự đó sao? Không nói đến chuyện quá khứ,
nhưng từ khi gặp lại, họ chưa bao giờ nghiêm túc nói về vấn đề tình
cảm, thậm chí trước đó, ngay cả bước đệm nắm tay hay nụ hôn, anh
cũng chưa bao giờ cho cô?
Lúc này đối với Trịnh Vi, cú sốc về mặt tâm lý mạnh hơn rất nhiều
so với cơ thể, mâu thuẫn của cô bắt nguồn từ sự luống cuống, và đối
với một người đàn ông đang trong giây phút rực lửa, sự chống cự
ngập ngừng này chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu, bàn tay anh đã nhanh
chóng phá bỏ mọi chướng ngại vật trên người cô, mơn man trên những
ngóc ngách thầm kín của cơ thể cô, dĩ nhiên còn có đôi môi của anh.
Cô có cảm giác máu nóng trong người bốc lên tận đỉnh đầu, anh vuốt
ve cô, khiến cô quằn quại, cho dù cô không phải là người chưa từng
trải, nhưng vẫn không thể tin hai người lại có thể thân mật ở mức
này.
Tiếng nhạc chuông điện thoại di dộng lại vang lên nhưng không ai để
ý nữa.
Trước khi tiến sâu vào cơ thể cô, hai tay anh nâng cằm cô, cô nhắm
mắt lại.
“Mở mắt ra nhìn anh”. Anh nói.
Trịnh Vi nhìn thấy mình trong mắt anh.
“Em chưa bao giờ nghĩ đến điều này, Lâm Tĩnh”.
“Nhưng anh đã từng nghĩ đến”.
Lúc anh đưa sâu vào cơ thể cô, không phải cô không có cảm giác đau
đớn, đã bốn năm rồi cô không làm chuyện này, và động tác của anh
lại quá dứt khoát, khiến cảm giác xâm chiếm đó không giống như lần
đầu tiên, Trịnh Vi thở mạnh một tiếng, nghe thấy anh mơ màng gọi
“Vi Vi”, cô chạnh long, cơ hồ nhắm nghiền mắt lại, nước mắt trào
ra.
Cảm giác đau đớn khiến cô oằn người né tránh theo bản năng, một tay
anh giữ chặt cô, cô cảm nhận được rất rõ, anh không phải là Trần
Hiếu Chính, họ khác nhau biết bao. Nếu nói sự gần gũi giữa cô và
Trần Hiếu Chính gợi một cảm giác khám phá e dè, đầy mới lạ của đôi
trai gái mới lớn, thì Lâm Tĩnh là một người đàn ông, khúc dạo đầu
của anh, động tác đưa vào trực tiếp của anh, trên cơ thể cô, anh là
kẻ chinh phục. Một thời trước mặt người đó, cô chỉ muốn cuồng nhiệt
hiến dâng mình mà bất chấp tất cả, còn bây giờ cô chỉ cần chịu
đựng, chỉ cần chấp nhận.
Cô nghe thấy tiếng rên rỉ của mình và tiếng thở của anh, một Lâm
Tĩnh thuở thiếu thời điềm đạm, biết làm chủ mình, một Viện phó viện
kiểm sát đàng hoàng đĩnh đạc, gương mặt hớp hồn người khác lúc nào
cũng giữ vẻ điềm tĩnh, giây phút này đây đang biến dạng vì dục
vọng.
Ký ức của cô cũng nhuốm đầy dục vọng.
Lúc chuẩn bị lên đỉnh, anh khẽ chạm vào nước mắt cô, đột nhiên tỏ
ra ngập ngừng, “Vi Vi, em hạnh phúc không? ”
Cô cắn môi dưới của mình và im lặng. Cơ thể của cô rất hạnh phúc,
hạnh phúc là chuỵện dễ dàng biết bao, còn tâm hồn thì sao? Ai quan
tâm?
Xong việc, Lâm Tĩnh nằm trên người cô rất lâu rồi mới từ từ ngả
xuống, lúc anh rút ra, hơi ấm đó cũng rút theo, cô mới phát hiện ra
mình lạnh hơn lúc trước.
Anh lau sạch cho mình, khẽ vỗ cô: “Cùng đi tắm nhé? ”
Trịnh Vi quay lưng về phía anh.
Lúc từ nhà tắm bước ra, anh đã tự thu dọn mọi thứ gọn gàng rồi cười
đau khổ: “Em nhìn bộ dạng của anh này, chắc là vẫn phải về nhà”.
Thấy cô không nói gì, bất giác anh có vẻ lo lắng, bèn ngồi xuống
bên cạnh cô, khẽ vuốt ve bờ vai trần của cô: “Vi Vi, em có cần anh
ở bên em không, sáng mai anh về sớm thay quần áo cũng được? ”
Cô nói: “Không cần đâu, anh về đi”.
Lâm Tĩnh thừa nhận có lẽ mình đã tranh thủ cơ hội, nhưng nếu “cơ
hội” đó tồn tại thực sự, tại sao anh lại không thể bù đắp? Từ trước
đến nay anh làm việc chỉ coi trọng kết quả, mọi thủ đoạn đều chỉ là
quá trình, anh mong được đem lại hạnh phúc cho cô, cũng tự tin mình
có thể làm việc, đây chính là kết quả mà anh cần.
Anh ngồi một lát, cuối cùng vẫn lấy chìa khóa xe ô tô, “Thế anh về
nhé, chút nữa em tắm rửa đi, ngủ ngon nhé, mai anh sẽ gọi điện
thoại cho em”.
Lúc ra đến cửa, đột nhiên anh nghe thấy Trịnh Vi nói: “Lâm Tĩnh,
mang mèo của anh về đi”.
Lâm Tĩnh hơi bất ngờ, nhưng không phủ nhận, anh nói: “Em đoán ra
rồi à. Thực ra anh không có ý gì khác, Mèo Ú… à không, hồi nhỏ Thử
Bảo là con mèo hoang thật, hồi đó anh mới về nước, nó thường lang
thang gần khu nhà ở, anh thấy nó gầy trông tội quá, mới đưa nó về.
Sau này công việc của anh bận rộn, không có thời gian chăm sóc nó,
nên mới nhờ vợ Ngô Giang tặng nó cho em, muốn nó làm bạn với em, vì
hồi nhỏ em rất thích mèo. Sở dĩ không nói anh là chủ cũ của nó vì
sợ em nghi ngờ”.
Trịnh Vi kéo chăn dạ trùm kín người rồi quay đầu nhìn anh, “Tính em
hay nghi ngờ vậy sao? ”
“Anh tưởng…” Anh còn định nói gì nữa, chiếc gối được ném từ trên
giường đã ngắt lời anh, anh vội đưa tay đỡ, suýt nữa bị ném vào
mặt, uể oải chán chường.
“Anh tưởng, anh tưởng, cái gì anh cũng tưởng! ”
Anh không nói gì thêm nữa, chỉnh lại chiếc gối, đặt nó trở lại
giường, khép cửa hờ hộ cô, bước ra phòng khách, đưa tay bế Thử Bảo
đang ngủ trên nóc tủ lạnh. Trước khi ra về, anh dừng lại một lát
trước cửa, phòng cô vẫn không có tiếng động gì, anh thở dài, xoa
đầu Thử Bảo rồi mở cửa đi ra.
Trịnh Vi nằm sấp xuống giường, nghe anh đóng cửa “rầm” một tiếng,
tiếng chân bước xuống cầu thang, mở cửa xe, nổ máy, bánh xe ma sát
với mặt đường… Cuối cùng không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, cô
muốn được yên tĩnh, giờ đây đã yên tĩnh rồi. Nhưng vừa nãy, dường
như cô nghe thấy tiếng Thử Bảo kêu từ xa, suýt thì thò đầu ra cửa
sổ ngó theo.
Sau đó rất lâu, cô mới dần dần nhận thấy trên người khó chịu, bèn
nặng nề đi tắm. Lúc quay về giường, đồng hồ đã chỉ sáng ngày hôm
sau, sinh nhật lần thứ 26 của cô đã trôi qua trong sự ồn ào náo
nhiệt, tựa một màn kịch, anh vừa hát xong tôi lại lên sân khấu, bây
giờ mới là hồi kết. Trước khi đi vào giấc ngủ, cô không muốn nghĩ
gì nữa, ngay cả đồng hồ để chuông cũng giấu đi, chỉ mới một ngày,
nhưng cô cảm giác như cả cuộc đời.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học đã khiến Trịnh Vi tỉnh giấc đúng
giờ, sau khi bò dậy mới phát hiện ra người đau ê ẩm. Cô nhớ ra buổi
sáng có một cuộc họp, đành từ bỏ ý định xin nghỉ, trước khi ra cửa,
theo thói quen, cô đổ thức ăn vào bát Thử Bảo, nhưng không thấy nó
chạy đến như mọi khi, mới sực nhớ ra nó đã quay về với chủ
cũ.
Cuộc họp diễn ra trong hai tiếng đồng hồ, Trần Hiếu Chính không đến
họp, Trịnh Vi đi làm muộn hai phút, lúc đi ngang qua phòng anh,
thấy cửa phòng khép kín.
Sau khi tan họp, theo thói quen, cô rời phòng họp cuối cùng, thu
dọn xong đồ đạc của mình, đang chuẩn bị tắt điện đóng cửa, Chu Cù
liền bước vào, anh lấy quyển sổ mình để quên ở chỗ ngồi, tiện thể
nói: “à, đúng rồi, mấy hôm nữa Trần Hiếu Chính phải tham gia lớp
tập huấn bồi dưỡng cán bộ trẻ, chắc phải đi hơn 40 ngày, hai hôm
nay cậu ấy muốn ở nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị một số tài liệu cần
thiết, tôi đã cho nghỉ rồi”.
Trịnh Vi phụ trách công việc điểm danh các nhân viên trong văn
phòng giám đốc, nên cô gật đầu: “Vâng ạ, em biết rồi”.
Chu Cù bước ra cửa phòng họp, ngoái đầu nhìn Trịnh Vi: “Không có
việc gì chứ? ”
“Dạ? ” Trịnh Vi tỏ vẻ kinh ngạc, tiếp đi liền cười, “Có việc gì đâu
sếp”.
Chu Cù khua tay, “Cố gắng chuẩn bị kỷ yếu hội nghị nhanh
nhé”.
Trịnh Vi quay về phòng làm việc của mình, lấy điện thoại di động
kiểm tra, tổng cộng có 7 cuộc gọi nhỡ đêm qua, đều của một người
gọi đến, cô lần xem thời gian gọi đến của từng cuộc, 11 giờ 34, 11
giờ 37, 11 giờ 42. . . 12 giờ 11, cô có thể cảm nhận được vẻ sốt
ruột và tuyệt vọng của người gọi điện trong thời gian này, nhưng
điều này có ý nghĩa gì? Cô xem đến cuộc cuối cùng rồi xóa đi toàn
bộ.
Lúc sắp xếp kỷ yếu hội nghị, đột nhiên Trịnh Vi chợt nhớ tối qua
Nguyễn Nguyễn không hề nghe điện thoại, sau đó cũng không thấy gọi
lại, linh tính thấy có điều gì bất thường, đây không phải là phong
cách của Nguyễn Nguyễn, cô thấy hơi lo, vội gọi vào máy di động cho
Nguyễn Nguyễn, vẫn không có người nhấc máy. Càng nghĩ Trịnh Vi càng
thấy bất an, nhưng trong tay lại không có số điện thoại của Ngô
Giang, cũng không biết Nguyễn Nguyễn đã xảy ra chuyện gì, đành
không ngừng gọi lại, bụng thầm nghĩ nếu trước khi hết giờ làm việc
vẫn không có người nghe máy thì cô sẽ đến nhà Nguyễn Nguyễn xem
thực hư ra sao.
Lần thứ tư gọi lại, cuối cùng đã có tiếng Nguyễn Nguyễn từ đầu dây
bên kia vọng lại, chưa nói được mấy câu, Trịnh Vi đã vội cúp máy,
xin Chu Cù nghỉ và vội chạy đến bệnh viện.
Nguyễn Nguyễn nằm ở khoa xương, lúc Trịnh Vi đến, thấy chân Nguyễn
Nguyễn phải bó bột, khuỷu tay cũng phải băng bó và đang tiếp nước,
may mà sắc mặt cô dù không tốt lắm nhưng ít nhất khi nhìn thấy
Trịnh Vi đang tròn mắt vì bất ngờ, miệng cô vẫn mỉm cười.
“Tớ đã nói mọi thứ ổn rồi mà, cậu đang đi làm, đến đây làm gì? ”
Nguyễn Nguyễn khẽ nhấc cánh tay đau lên, chỉ vào thành
giường.
Trịnh Vi liền ngồi xuống, “Tớ đã nói mà, tại sao tối qua muộn như
thế rồi mà gọi di động và máy bàn cho cậu đều không thấy nhấc máy,
mãi mới gọi được thì lại nói đang ở bệnh viện, làm tớ sợ hết
hồn”.
Nguyễn Nguyễn đáp với vẻ biết lỗi: “Hôm qua là sinh nhật cậu, đáng
lẽ tớ đã định gọi điện cho cậu, ai ngờ lại vô tích sự như vậy, chỉ
có đi tắm mà ra nông nỗi này. Lúc đó đau lắm, tớ không nghĩ là bị
vỡ xương chày, thế là khuỵu luôn ở phòng tắm, không động đậy được
nữa, nhà không có ai, hàng xóm lại cách nhà xa, ngay cả điện thoại
cũng không có trong tay, rõ ràng nghe thấy chuông điện thoại của
phòng khách réo mà không làm gì được”.
“Thế ông xã cậu đâu, tối qua mấy giờ anh ấy mới đưa cậu đi viện?
”
“Tối qua anh ấy phải trực, sáng nay về thay quần áo mới phát hiện
ra tớ, vội đưa tớ đến đây ngay, mau mà không bị chấn thương sọ
não”.
Nguyễn Nguyễn kể rất đơn giản, nhưng hồi lâu Trịnh Vi vẫn không thể
hoàn hồn. Cô tưởng tượng ra cảnh Nguyễn Nguyễn một mình nằm liệt
trong nhà tắm ướt át, vết thương trên cơ thể đau thấu xương, nhưng
đầu óc hoàn toàn tỉnh táo. Xung quanh không có ai, kêu trời không
được gọi đất không thưa, đếm từng giây đợi đến khi trời sáng, mãi
cho đến sáng hôm sau, cuối cùng người đàn ông bận rộn đó đã về đến
nhà. Cô nằm trong phòng tắm gần mười tiếng đồng hồ.
Nghĩ đến cảm giác đó, Trịnh Vi khẽ rung mình. Nếu sáng ra, Ngô
Giang không về nhà thay quần áo, nếu Nguyễn Nguyễn không chỉ gãy
mỗi chân… cô không dám nghĩ tiếp.
“Tối qua không gọi điện được cho cậu, đáng lẽ tớ phải nghĩ ngay ra
là đã xảy ra chuyện gì, phải đến nhà cậu xem mới đúng”. Trịnh Vi
nói mà hai mắt đỏ hoe.
Nguyễn Nguyễn cười, “ Đừng ngốc nữa, ai nghĩ sẽ xảy ra chuyện này.
À đúng rồi, tối qua cậu gọi cho tớ có việc gì không”.
Trịnh Vi ậm ờ lắc đầu, “Đừng nói chuyện của tớ nữa, thế ông xã cậu
đâu, không phải anh ra đang làm ở bệnh viện này đó sao? Tớ muốn hỏi
thẳng anh ta, ngay cả vợ mình cũng chăm không nổi thì còn gì là bác
sĩ nổi tiếng, còn gì là đàn ông nữa? ”
“Buổi sáng anh ấy đã ở với tớ một lúc rồi, bây giờ chắc đang ở
phòng mổ, nghe nói có một ca phẫu thuật quan trọng”.
“Quan trọng thế nào, có quan trọng hơn cậu không? ” Trịnh Vi bắt
đầu bực mình.
Nguyễn Nguyễn cười, nói đỡ cho Ngô Giang: “Chuyện này không trách
anh ấy được, tại tớ không cẩn thận, anh ấy cũng không biết tớ ngã ở
nhà, thực ra còn may là anh ấy đã đưa được tớ đến bệnh viện”.
Trịnh Vi nhìn lên trần nhà, đột nhiên thấy không thể hiểu nổi,
“Nguyễn Nguyễn, có thực là cậu không trách gì anh ấy không, ngay cả
khi bị gãy chân nằm sõng soài trong nhà tắm chờ cho đến khi trời
sang, đợi anh ấy mổ cho người khác xong mới quay về, cậu cũng không
oán hận sao? Giờ đây anh ấy không phải là người xa lạ, anh ấy là
chồng cậu, là người ở bên cậu, bảo vệ cậu suốt đời! ”
Nguyễn Nguyễn im lặng một lát, chầm chậm lắc đầu.
Trịnh Vi bật khóc, càng nghĩ càng buồn, cô không biết Nguyễn Nguyễn
không trách vì tuyệt vọng hay vì ngay từ đầu đã không hy vọng. Lẽ
nào đây là hạnh phúc của Nguyễn Nguyễn ư? Không có yêu, không có
hận, cũng không đòi hỏi và mong chờ gì. Nếu đúng như vậy thì lý
tưởng sống đến đầu bạc răng long, coi người bạn đời của mình như
thượng khách này thật tuyệt vọng biết bao.
Cô đã nức nở trước anh mắt bình tĩnh của Nguyễn Nguyễn, đến cuối
cùng cô cũng không biết những giọt nước mắt này vì Nguyễn Nguyễn
hay vì mình. Nguyễn Nguyễn muốn khuyên cô vài câu, hé miệng ra
nhưng lại không nói gì, chỉ khẽ vỗ tay cô.
“Sinh nhật có vui không? ” Đợi cô khóc chán, Nguyễn Nguyễn mới lảng
sang chuyện khác. “Sáng hôm qua, Lâm Tĩnh gọi điện thoại cho tớ,
hỏi giờ cậu thích hoa gì, tớ nói hình như cậu rất thích hoa bách
hợp… nhận được hoa rồi chứ, anh ấy có gọi điện thoại cho cậu không?
. . . Sao vậy, có phải sau đó đã xảy ra chuyện gì không? ” Cô cũng
nhận ra điều gì đó trong mắt của Trịnh Vi.
Trịnh Vi nói: “Tớ và Lâm Tĩnh làm rồi”.
Nguyễn Nguyễn luôn bình tĩnh trước mọi việc, nhưng bất ngờ nghe
thấy Trịnh Vi buông ra câu đó, cũng lộ rõ vẻ sửng sốt. Trịnh Vi kể
lại rành mạch chuyện xảy ra tối hôm qua, từ Trần Hiếu Chính đến Lâm
Tĩnh, lúc kể đến “sự kiện bất ngờ” xảy ra ở phòng cô, cô chỉ nói sơ
qua rằng mình uống hơi nhiều.
Nghe cô kể xong, Nguyễn Nguyễn chỉ hỏi một câu: “Thế cậu nghĩ thế
nào? ”
“Tớ chẳng nghĩ thế nào cả”. Trịnh Vi nói, “Nhưng tớ không thể hiểu,
tại sao ngay cả cậu cũng muốn giúp Lâm Tĩnh, còn vào hùa với anh ấy
lôi Thử Bảo ra để lừa tớ…”
Nguyễn Nguyễn nói: “Tớ không hề có ý định giúp anh ấy, tớ chỉ muốn
giúp cậu. Tớ không dám nói anh ấy có gì là tuyệt vời, nhưng dẫu sao
cũng là người có lòng với cậu, cậu cũng không phải không có tình
cảm gì với anh ấy. Có người ở bên, kể cả hôm nào đó xui xẻo ngã một
cú, cũng không đến mức như tớ bây giờ, hơn nữa, không phải cậu cũng
thích Thử Bảo đó sao? ”
Trịnh Vi thẫn thờ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Mấy ngày sau đó, vừa hết giờ làm việc Trịnh Vi lại đến thăm Nguyễn
Nguyễn, mấy lần đều gặp bác sĩ Ngô Giang trong áo blu trắng trước
giường bệnh, anh cười chào Trịnh Vi, nhưng lần nào Trịnh Vi cũng
không thể mỉm cười chào lại anh.
Lâm Tĩnh nhiều lần gọi điện thoại cho cô, lần nào nhìn thấy số của
anh, mọi chuyện xảy ra trong đêm hôm đó lại rối bời trong đầu cô,
thế nên cô đều nói qua quýt vài câu rồi cúp máy, không chịu nói gì
nhiều với anh, cũng không chịu gặp anh. Dường như Lâm Tĩnh cũng
không biết phải làm thế nào, nhưng có lẽ anh cũng cảm thấy việc để
cô bình tĩnh lại cũng không phải là xấu, nên không mạnh bạo như tối
hôm đó nữa, điện thoại ngày ngày vẫn gọi đến, chỉ hỏi thăm vài câu,
thái độ của cô không vui, anh cũng vờ như không nhận ra.
Khoảng bốn, năm ngày sau, Lâm Tĩnh lại gọi điện thoại đến cho cô,
đúng lúc Trịnh Vi đang bực mình, anh liền giải thích ngay rằng mình
chuẩn bị đi công tác một tuần, người giúp việc theo giờ cũng xin
nghỉ, không có ai chăm sóc Thử Bảo, đành gửi nó ở cửa hang chăm sóc
vật nuôi.
“Anh đừng có nằm mơ, em không nuôi nó nữa đâu”. Trịnh Vi từ chối
ngay.
Lâm Tĩnh nói: “Anh không có ý định để em đưa nó về, nhưng em cũng
biết là tính nó không hòa đồng lắm, sợ ở cửa hàng chăm sóc vật nuôi
không quen, nếu em có thời gian thì đến thăm nó được không? Dĩ
nhiên, nếu không có thời gian thì thôi vậy”.
Trịnh Vi biết rất rõ lúc này đây muốn cắt đứt quan hệ với anh thì
phải quên chú mèo đó đi. Nhưng đêm đến cô dậy uống nước, nhìn lên
nóc tủ lạnh thấy trống không, sàn nhà còn bày la liệt đầy đồ chơi
của chú mèo, bất giác lại thấy nhớ. Mặc dù trông nó có vẻ gian
giảo, nhưng bao ngày qua, sau khi hết giờ làm việc về nhà, chỉ có
nó làm bạn với cô, thậm chí trong những buổi tối mất điện, có nó ở
bên kêu “Meo meo”, cô mới cảm thấy mình không lẻ loi trong đêm
tối.
Hôm sau, từ viện ra, Trịnh Vi vẫn đến cửa hàng chăm sóc vật nuôi,
vừa bước vào cửa, cô liền nhìn thấy Thử Bảo đang ngồi một mình
trong chuồng, những con mèo khác đều đang chơi hoặc dựa vào nhau
ngủ, chỉ có nó trầm ngâm lẻ loi. Chủ cửa hàng chăm sóc vật nuôi
bảo: “Thử Bảo không thích chơi với bạn mèo khác, mỗi khi lại gần
những con khác, nó đều tỏ ra rất hung hăng và thích tấn công chúng,
để nó ngồi một mình trong chuồng còn đỡ hơn, chỉ có điều là không
chịu ăn gì”.
Trịnh Vi nhớ đến cảnh nó ngang ngược hung hăng, lười biếng ham ngủ,
ăn uống ngon lành trước kia, bất giác cũng thấy thương thương, thấy
nó hình như đã gầy hơn, vừa bước đến bên chuồng, Thử Bảo liền đứng
dậy quay về phía cô kêu. Trịnh Vi đưa tay vào vuốt nó, nó liền dụi
cằm vào cô. Trước đây ở nhà, nó không gần gũi với cô như vậy. Trịnh
Vi thấy thương, sợ mình mềm lòng, nên không dám ở lại lâu, đang
định ra về thì nhìn thấy một phụ nữ dắt một cậu bé bước vào xem
mèo.
Cậu bé đó chỉ vào Thử Bảo, nói: “Mẹ ơi, đây là con mèo gì vậy, vừa
béo vừa xấu”.
Người phụ nữ đó nhìn nó một lát rồi cười với chủ cửa hàng, tỏ ra
kinh ngác: “Đây không phải là loại mèo quê chứ, cửa hàng chị bán cả
mèo quê à? ”
Nghe vậy Trịnh Vi ấm ức vô cùng, mèo quê thì sao nào, lẽ nào vương
tôn công tử ngay từ lúc sinh ra đã cao quý hơn người khác ư? Cô
nhìn thấy Thử Bảo đang cố ướn ngực ngẩng cao đầu giữa đàn mèo, bất
giác thấy buồn.
Sau một hồi trao đổi, chủ cửa hàng đã gọi điện thoại cho người chủ
nhờ nuôi mèo, cuối cùng đồng ý để Trịnh Vi đưa Thử Bảo đi. Cô nâng
niu Thử Bảo trên tay như báu vật và rời khỏi cửa hàng trước mặt hai
mẹ con nhà nọ, lúc đó cảm thấy rất hả giận, đi được một đoạn lại
thấy hối hận. Không phải cô không biết đưa nó về nhà là thất sách,
nhưng lại không thể đứng nhìn nó ở lại.
Trên đường về nhà, Trịnh Vi nhận được điện thoại của bố, bình
thường tuần nào cô cũng gọi cho bố và mẹ, họ đã chia tay rất lâu và
chưa ai tái hôn.
Sau khi hỏi thăm những chuyện liên quan đến cuộc sống của cô, bố cô
liền ấp úng hỏi tình hình của mẹ cô thời gian gần đây. Thực ra
Trịnh Vi ở cách nhà rất xa trong khi bố mẹ cô lại sống cùng thành
phố, giờ lại thông qua cô để tìm hiểu mọi chuyện của nhau.
“Mấy hôm trước con gọi điện thoại cho mẹ, mẹ nói mọi việc đều rất
tốt”.
Bố cô ngập ngừng một lúc rồi nói: “Vi Vi, bố sắp nghỉ hưu rồi, mấy
năm qua, bố cũng không có ai, mẹ con cũng lẻ loi một mình, thời trẻ
là vợ chồng, tuổi già có người bạn để nương tựa, thời trẻ cãi nhau
chỉ vì nóng nảy, bố muốn về với mẹ để sống nốt quãng đời còn
lại.
“Thế mẹ có biết không à? Mẹ nói thế nào? ”
“Bố chưa nói gì với mẹ con, nhưng chắc là mẹ con hiểu ý, bà ấy
không nói gì, thế nên bố muốn con nói thêm cho bố mấy câu, người
khác nói bà ấy không chịu nghe, nhưng con gái nói chắc chắn sẽ phải
suy nghĩ”.
Trịnh Vi đã nhận lời bố, thực ra cô cũng đã nghĩ đến cuộc sống một
mình cô đơn của mẹ trong mấy năm qua, hơn nữa, trong thâm tâm, chỉ
cần có khả năng, cô vẫn mong muốn cha mẹ quay lại với nhau.
Tối đến, Trịnh Vi ôm Thử Bảo và gọi điện cho mẹ, vừa tỏ ra vô tình
nhắc đến bố, mẹ cô liền hiểu ý cô, “Vi Vi, con định nói hộ bố hả?
”
Trịnh Vi thuyết phục một cách khó khăn: “Mẹ, con không ở gần mẹ, mẹ
ở một mình con cũng không yên tâm… bố cũng nói rồi, bố sẽ không cãi
nhau với mẹ nữa…”
“Con cũng biết, bố mẹ ly hôn không chỉ vì cãi nhau”.
“Nhưng bác Lâm đã mất rồi… tội gì mẹ phải…” Trịnh Vi không biết nên
nói tiếp thế nào.
Giọng mẹ cô rất bình tĩnh, “Đúng vậy, bác ấy đã mất mấy năm rồi, mẹ
cũng không phải ở góa vì bác ấy, mẹ không đồng ý quay về với bố
con, không phải vì sợ ông ấy tiếp tục gây chuyện với mẹ, mà thực sự
là do tính tình không hợp, duyên số đã hết rồi thì thôi, mẹ không
muốn thử lại một lần nữa. Con nói với ông ấy rằng, tranh thủ lúc
tuổi chưa cao lắm tìm một người khác đi, nếu mẹ gặp người nào đó
phù hợp, mẹ cũng sẽ suy nghĩ. Và còn điều này nữa, con đừng chỉ
biết lo lắng cho chuyện của mẹ, con thế nào rồi? Con gái lớn rồi,
hồi bằng tuổi con mẹ đã có con rồi đấy”.
“Con không vội, con gái mẹ mà còn sợ ế chồng à? ” Cô cười nói, đột
nhiên như sực nhớ ra điều gì, bèn hỏi một câu: “Me, cô Tôn hiện giờ
vẫn ổn chứ? ”
Mẹ và cô Tôn vẫn làm cùng cơ quan, “Vẫn thế, người đã chết rồi, còn
gì để tranh giành nhau nữa. Cô ấy là lãnh đạo cơ quan nên cũng
không thể vì chuyện này mà gây khó khăn mãi cho mẹ, cùng lắm cũng
chỉ vờ như không nhìn thấy. À đúng rồi, Vi Vi, mẹ nghe nói Lâm Tĩnh
sau khi về nước, đáng lẽ đã tìm được một Công ty khá tốt ở Thượng
Hải, sau đó lại đến thành phố G, bọn con…”
Trịnh Vi ngắt lời ngay, “Mẹ, bọn con còn thế nào được nữa, Công ty
ở Thượng Hải tốt, nhưng biết đâu Công ty ở đây còn tốt hơn, lẽ nào
mẹ tưởng anh ấy đến thành phố G là vì con ư? Anh ấy không phải mẫu
người đó”.
......................................................
Bạn đang đoc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
.........................................................
Chương XX: Cuối cùng chúng ta đã để lỡ một centimet
Một tuần sau, Lâm Tĩnh đi công tác về, lúc nhận được điện thoại,
Trịnh Vi còn nghe thấy tiếng loa phát thanh ở sân bay, anh nói:
“Trịnh Vi, mình cùng ăn tối nhé? ”
Trịnh Vi khẽ nói: “Hôm nay em không có thời gian”.
Anh liền cười, “Em định bận đến bao giờ? ” Thấy đầu dây bên kia im
lặng, Lâm Tĩnh nói: “Bất cứ nghi phạm nào cũng đều có quyền khiếu
nại, em không nghĩ là bọn mình nên nói chuyện à?"
“Hôm nay Nguyễn Nguyễn xuất viện, em rất muốn đi đón cô ấy. Có việc
gì mình nói sau được không? ” Cô không cho anh cơ hội nói thêm gì
nữa mà vội vàng cúp máy.
Vết thương của Nguyễn Nguyễn hồi phục khá tốt, mặc dù vẫn chưa thể
tháo bột, nhưng được người khác dìu cũng lê được mấy bước. Ngô
Giang mấy lần ngỏ ý cảm ơn vì Trịnh Vi đến đón Nguyễn Nguyễn xuất
viện, anh nói sau khi làm xong mấy việc sẽ về nhà ngay, ngoài ra,
Nguyễn Nguyễn đi lại không tiện, anh cũng mời một người giúp việc
có kinh nghiệm để giúp cô mọi việc.
Trịnh Vi nói mát mấy câu: “Cảm ơn em làm gì, em đến đón bạn em chứ
có đến đón phu nhân của bác sĩ Ngô Giang đâu. Anh cứ việc phát huy
tinh thần Bethune[15], chắc chắn em sẽ đưa được cô ấy về nhà an
toàn”.
Nguyễn Nguyễn thấy Ngô Giang tỏ vẻ ngại ngùng, bèn nói với Trịnh Vi
: “Ân công, chúng ta đi thôi”.
Ngô Giang dìu Nguyễn Nguyễn ra cổng bệnh viện, đang định bắt xe cho
họ, nhìn thấy xe của Lâm Tĩnh đỗ bên đường bèn cười và nói với
Nguyễn Nguyễn : “Lần này có cả phu xe miễn phí nữa rồi”.
Dĩ nhiên Trịnh Vi cũng nhận ra xe Lâm Tĩnh, nhìn thấy họ, anh bèn
bước xuống, chào Ngô Giang xong liền nói với Trịnh Vi và Nguyễn
Nguyễn : “Đi thôi, anh đưa các em về”.
Mặt Trịnh Vi lúc đó tái đi, nhưng mắt lại không nhìn anh, chăm chú
nhìn vào dòng xe taxi đang chạy trên đường.
Nguyễn Nguyễn đứng một lát, đột nhiên cau mày kêu “ái” một tiếng,
mặt tỏ vẻ đau đớn.
“Không sao chứ? ” Trịnh Vi hỏi.
“Hơi đau, nhưng vẫn chịu được”.
Đúng lúc rơi vào thời điểm xe taxi giao ca, bắt xe cũng không phải
dễ, Trịnh Vi lo cho cái chân đau của Nguyễn Nguyễn, đành thở dài,
nói với Lâm Tĩnh : “Thế thì cảm ơn anh nhé!"
Lâm Tĩnh vội mở cửa sau cho họ, Ngô Giang nhẹ nhàng đưa Nguyễn
Nguyễn vào xe, Trịnh Vi cũng vào ngồi cạnh Nguyễn Nguyễn.
Ngô Giang dặn dò Nguyễn Nguyễn về nhà chịu khó nghỉ ngơi, cảm ơn
Lâm Tĩnh, chờ xe nổ máy mới quay trở lại bệnh viện.
Trên đường, Trịnh Vi chỉ nói chuyện nhỏ với Nguyễn Nguyễn mà không
đếm xỉa gì đến Lâm Tĩnh, nhưng Nguyễn Nguyễn lại nói với Lâm Tĩnh
vài câu, Trịnh Vi khẽ liếc Lâm Tĩnh, chắc là anh vừa kết thúc công
việc rồi lên máy bay luôn, quần áo chỉnh tề, tướng mạo cử chỉ đều
rất đĩnh đạc, bất giác cô liền nhớ đến cụm từ “Áo mũ xx”, nhưng lại
phản đối cách nói này theo bản năng, có lẽ cô vẫn không quen dùng
các từ ngữ có nghĩa xấu để nói Lâm Tĩnh.
Lúc xe đến cửa nhà Nguyễn Nguyễn, chị giúp việc nhận được điện
thoại đã đứng đợi ở cửa, Trịnh Vi nói: “Tớ đưa cậu vào, lát nữa mới
về”.
Nguyễn Nguyễn lắc đầu, ra hiệu cho chị giúp việc đỡ mình, “Về đi,
cậu cũng đi làm cả ngày rồi, tớ vào rồi đi nghỉ luôn, ngày mai sẽ
gọi điện cho cậu”. Tiếp đó cô quay sang nói với Lâm Tĩnh : “Cảm ơn
anh Viện phó Viện Kiểm sát, phiền anh đưa Vi Vi về nhà giúp
em”.
Lâm Tĩnh gật đầu rất tự nhiên: “Gọi anh là Lâm Tĩnh được rồi. Đừng
khách sáo, thôi em tranh thủ nghỉ ngơi đi”.
Trịnh Vi đành chịu, cũng không biết nói gì hơn, vẫy tay tạm biệt
Nguyễn Nguyễn rồi lại ngồi vào ghế sau.
“Mình đi đâu ăn cơm? ” Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, hỏi.
Trịnh Vi lầm lì nói: “Không cần đâu, em về thẳng nhà”.
Lâm Tĩnh không ép cô, lái xe thẳng đến tập thể Tập đoàn Kiến trúc,
Trịnh Vi cúi đầu nghịch móng tay của mình, hai người đều im lặng lạ
thường.
Vừa đến sân, Trịnh Vi liền xuống xe ngay, cô nghĩ một lát, lại quay
đầu hỏi: “Anh định hôm nay mang Thử Bảo về hay để hôm khác? ”
Lâm Tĩnh trả lời với vẻ mệt mỏi: “Thế nào cũng được, hay là anh lên
cùng em để đón nó”.
Trịnh Vi liền từ chối ngay: “Không cần đâu, anh đợi ở dưới một lát,
em lên đưa nó xuống”.
Dĩ nhiên là Lâm Tĩnh biết cô sợ điều gì, bất giác bật cười, “Đừng
tưởng tượng anh đáng sợ như vậy, anh đã bận rộn cả ngày rồi, vừa
xuống máy bay, mệt chẳng buồn nghĩ cái gì khác đâu”.
Trịnh Vi đỏ mặt, quay đầu bước lên cầu thang, Lâm Tĩnh từ từ theo
sau cô, không đóng cửa, cô cúi đầu bế Thử Bảo không biết đang thì
thầm cái gì.
Trông thấy anh bước vào, cô bèn nhét Thử Bảo vào lòng anh, “Đừng vì
không có thời gian chăm sóc nó mà cho nó ăn đồ hộp nhiều calo, bác
sĩ bảo nó phải giảm béo đấy”.
Lâm Tĩnh đổi tư thế bế Thử Bảo nhưng nó không chịu nằm yên, đột
nhiên anh đưa tay ra, chưa kịp chạm vào cô, mặt cô đã đỏ bừng, lùi
ngay ra sau mấy bước như chú thỏ bị giật mình.
“Anh làm gì vậy? ” Cô nghiêm giọng.
Thấy cô căng thẳng, mặt mày thất sắc, tỏ rõ tư thế cảnh giác, Lâm
Tĩnh liền rụt tay lại với vẻ ngại ngùng, ra hiệu cho cô thoải mái,
nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ muốn lấy hộ em sợi lông của Thử Bảo dính
trên tóc thôi”
Nhìn vẻ thẫn thờ đó của cô, Lâm Tĩnh liền cúi đầu cười, “Ngốc ạ,
xem ra anh làm em sợ hết hồn rồi”.
Trịnh Vi ngượng không thể tả, cô thừa nhận bắt đầu từ lúc anh bước
vào gian phòng này, trong đầu cô toàn hiện lên những chuyện bất ngờ
mà anh đã làm với cô trong đêm hôm đó, vừa căng thẳng vừa xấu hổ,
người cô căng lên như dây đàn, tựa như chú chim bị kinh động. Nghe
anh giải thích như vậy, cô càng thấy không còn mặt mũi nào, bất
giác bực mình, tại sao anh lại cười thoải mái như vậy, còn mình thì
lại vụng về luống cuống? Mọi nỗi ấm ức, giận dỗi bèn trào lên, cô
bước lên trước một bước, lấy đà đẩy anh một cái, “Anh cười cái gì
mà cười, không được cười! ”
Lâm Tĩnh không ngờ cô lại có chiêu này, bị cô đẩy mạnh anh lùi ra
sau mấy bước, Thử Bảo chui tọt xuống đất. Ngoài miệng anh nói:
“Được rồi, được rồi, anh không cười”. Nhưng vẫn không nhịn được
cười.
Vẻ bình tĩnh của anh khiến Trịnh Vi càng bực mình hơn. Cô như chú
báo bị chọc tức xông lên, hai tay hợp lực đẩy anh, “Còn cười, em sẽ
cho anh cười”.
Lần này cô không đẩy được Lâm Tĩnh, mà còn bị anh lựa đà ôm ngay
vào lòng. Lúc này, nụ cười trên môi Lâm Tĩnh đã tắt, anh ôm chặt
Trịnh Vi mắt đang đỏ hoe vào lòng, mặc cô giãy giụa, cào cấu, mắng
mỏ, nhất quyết không chịu buông tay.
Trịnh Vi không thể thoát ra khỏi vòng tay anh, lần nào cũng vừa
giãy ra, lại bị anh ôm chặt, may mà anh để mặc cô đánh mắng. Sau
một hồi giằng co quyết liệt, thả sức mắng mỏ khiến cô mệt mỏi rã
rời, bất ngờ cô lại buông xuôi, mọi sự bối rối, mâu thuẫn, oán hận
đều hóa thành nỗi ấm ức. Lâm Tĩnh cảm thấy người trong lòng mình
dần dần bình tĩnh hơn, cuối cùng kiệt sức gục đầu vào ngực anh, và
thế là anh liền thở chậm lại, sợ làm cô giật mình, gò má cô áp vào
ngực áo anh, ướt đẫm.
Đêm hôm đó Lâm Tĩnh không về. Nửa đêm, hai kẻ không ăn cơm tối đều
cảm thấy đói mềm bụng, Lâm Tĩnh tìm được mấy gói mì ăn liền dưới
giường của cô, chế biến thêm một chút, hai người ăn tạm cho qua cơn
đói. May mà hành lý đi công tác của anh vẫn ở trên xe, sáng sớm
thay quần áo, từ chỗ ở của cô đến thẳng Viện Kiểm sát làm
việc.
Trịnh Vi không biết tại sao mình không thể từ chối Lâm Tĩnh, có lẽ
do cô cô đơn quá lâu, rất cần có một bờ vai để tựa đầu. Cô như con
thuyền mất phương hướng từ lâu, lạc vào bến bờ của Lâm Tĩnh, mới
biết cảm giác không phải lo lắng cho giây phút tiếp theo sẽ phiêu
dạt đến nơi nào thật tuyệt biết bao. Cô chưa nghĩ đến bến đậu cả
đời, nhưng không thể ai thay thế được cảm giác an toàn mà lúc này
anh đem lại cho cô.
Đương nhiên, những điều này đều không quan trọng, bởi trước khi có
được câu trả lời, Lâm Tĩnh đã thành công trong việc xâm nhập vào
cuộc sống của Trịnh Vi. Thời gian đầu cách vài ngày hai người lại
ăn cơm cùng nhau, sau đó anh đưa cô về nhà, chia sẻ những khoảnh
khắc cho nhau một cách tự nhiên, dần dần, cô đã quen với việc có
anh ở bên trong những buổi tối cuối tuần, sau này, phần lớn các
buổi tối trong tuần anh đều đến phòng cô.
Đối với Trịnh Vi, không phải là quá khó để làm quen với sự có mặt
của Lâm Tĩnh, vì những tình cảm gắn bó trong 17 năm vẫn còn đó, mặc
dù đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng sự hòa hợp thì chưa mất. Bề
ngoài Lâm Tĩnh là một người ôn hòa, nhưng trong thực tế lại là
người rất có chính kiến. Anh biết chọn đúng thời điểm để có thể bù
đắp cho Trịnh Vi. Anh hiểu, tích cách của cô, bề ngoài có vẻ lanh
lợi, nhưng thực ra là sự ngây ngô của Trịnh Vi. Với cô anh rất bao
dung, không yêu cầu cô thay đổi, cô không muốn nói về tương lai,
anh cũng không nhắc đến, những lúc thấy không thể chịu nổi thói
quen bừa bộn của cô, anh liền bắt tay vào dọn dẹp. Trịnh Vi thấy
anh sắp xếp gọn gàng hết lần này đến lần khác đống giày cao gót bị
cô đá khắp phòng, liền hỏi với vẻ ngại ngùng: “Tính của anh giống
hệt mẹ em, nhưng sao anh không càu nhàu như mẹ em? ”
Lâm Tĩnh liền vặn lại: “Nếu anh càu nhàu, lần sau em có làm thế nữa
không? ”
Trịnh Vi thật thà trả lời: “Một chốc một lát không thể thay đổi
được, chắc là chứng nào vẫn tật đấy”.
“Thế thì đúng rồi”. Lâm Tĩnh nói; “Nếu anh vừa càu nhàu vừa dọn,
tức là phải làm hai việc cùng một lúc, chẳng thà anh bỏ cái công
càu nhàu đi, nhiều chuyện chẳng bằng ít chuyện”.
Con người Lâm Tĩnh có một vẻ kiên định đặc biệt, trông anh lúc nào
cũng điềm đạm, bình tĩnh, Trịnh Vi gặp chuyện thường dễ luống
cuống, mỗi lần bối rối không biết làm thế nào, vẻ chín chắn của Lâm
Tĩnh thường an ủi được cô, bất cứ sự rắc rối nào đến tay anh, dường
như đều có thể trở nên đơn giản hơn nhiều.
Trong bốn năm qua, Trịnh Vi đã học được cách tự lập, mặc dù cuộc
sống khó tránh khỏi sự qua loa, đại khái, nhưng cũng vẫn gọi là tạm
ổn. Khi Lâm Tĩnh quay trở lại với cuộc sống của cô, cảm giác có
người để nương tựa lại quay về. Anh biết dậy lấy nước cho cô mỗi
khi cô khát trong lúc còn đang ngái ngủ; biết bỏ chìa khóa, điện
thoại di động, ví tiền vào túi xách của cô; biết kiên nhẫn theo cô
đi dạo phố và mua sắm trong siêu thị; biết nhằm đúng cơ hội đưa ra
những lời khen hoặc những lời gợi ý xác đáng; biết mang chiếc áo cô
mới mua bị rơi hạt cườm đến cửa hàng đổi; biết nhớ chính xác ngày
kinh nguyệt của cô hơn cô; coi mọi đòi hỏi tùy tiện vô lý của cô là
điều hiển nhiên.
Dựa vào một người như Lâm Tĩnh quả là một điều quá đơn giản, quen
rồi cũng thành nghiện. Lâm Tĩnh đã âm thầm bước vào cuộc sống của
Trịnh Vi, đến nỗi sau này gặp bất cứ chuyện gì, ý nghĩ đầu tiên lóe
lên trong đầu Trịnh Vi bao giờ cũng là: sợ gì, còn có Lâm Tĩnh mà.
Đúng vậy, chỉ cần có Lâm Tĩnh, việc gì cũng có thể giao cho anh.
Thực ra Trịnh Vi không phải là một cô gái mạnh mẽ độc lập, cô cần
sự an nhàn mà anh đem đến cho cô, vì thế cô thầm cho phép mình đứng
ở sau lưng anh, để anh ngăn gió che mưa cho mình.
Cô còn đòi hỏi gì hơn? Một người đàn ông như thế, có lẽ là niềm mơ
ước của nhiều người. Trịnh Vi hiểu con người phải biết thỏa mãn với
những gì mình có, chỉ có điều trong những khoảnh khắc mơ màng lúc
nửa đêm, nhờ ánh trăng lọt qua cửa sổ, cô lặng lẽ ngắm anh nằm
nghiêng, đôi lúc giật mình thảng thốt - anh là ai?
Anh là Lâm Tĩnh của cô. Người mà thuở nhỏ cô mơ ước được lấy làm
chồng, cuối cùng đã kề gối bên cô, đây không phải là niềm hạnh phúc
hay sao? Nhưng phải chăng hạnh phúc cũng mang theo một cái gì trống
vắng? Nguyễn Nguyễn hỏi rất đúng, định nghĩa về hạnh phúc là gì,
đối với Trịnh Vi, hạnh phúc có lẽ chính là nhắm nghiền mắt lại, là
quãng thời gian đáng nhớ quên đi sự vắng bóng của Lâm Tĩnh.
Đối với cuộc sống của hai người, căn phòng đơn trong khu tập thể
của Trịnh Vi có phần đơn giản, Lâm Tĩnh đã từng bảo cô chuyển đến
nhà anh ở, Trịnh Vi từ chối, nên dần dần anh phải chuyển hết vật
dụng cá nhân, quần áo mặc hằng ngày và máy tính xách tay đến chỗ
cô. Mấy năm du học đã khiến chàng trai ở nhà chẳng động đến việc gì
như Lâm Tĩnh biết vào bếp nấu cơm, mặc dù các món anh nấu đều là
những món ăn đơn giản, nhưng cũng đâu vào đấy. Những ngày không bận
công việc, hai người liền bật bếp nấu bữa tối, anh nấu cơm, thỉnh
thoảng cô cũng rửa bát, có lúc cảm thấy cuộc sống cũng dường như
chỉ có vậy. Điều duy nhất khiến Lâm Tĩnh khó thích nghi là chiếc
giường đơn của Trịnh Vi, một mình cô nằm trên đó thì vừa, có thêm
một người, cho dù nằm sát thế nào, vẫn thấy chật chội vô cùng. Lâm
Tĩnh cao to, nằm trên chiếc giường đơn của cô, anh luôn cảm thấy
chân tay không được thoải mái, cộng thêm với việc Trịnh Vi ngủ hay
chiếm chỗ, lần nào cũng dồn anh ra tận mép giường, không cẩn thận
là rơi xuống đất như chơi. Một thời gian dài như thế, khó tránh
khỏi ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, thỉnh thoảng sáng dậy,
người đau ê ẩm, thế nên anh đã nhiều lần đề nghị mua một chiếc
giường mới, Trịnh Vi không đồng ý, cô phản đối quyết định này theo
phản xạ, có lẽ không phải phản đối bản thân chiếc giường, mà là ý
nghĩa tượng trưng do nó đem lại.
Những lúc ngủ đêm ở phòng Trịnh Vi, Lâm Tĩnh rất ít khi đỗ xe dưới
sân khu cô ở. Nhưng tập thể là một xã hội thu nhỏ, nó khiến mọi
chuyện riêng tư của bạn không thể giấu giếm, cho dù kín đáo đến
đâu, việc Trịnh Vi sống chung với bạn trai vẫn nhanh chóng được mọi
người truyền tai nhau. Đương nhiên, mọi người chưa hẳn đã biết công
việc của Lâm Tĩnh, nhưng đều tỏ ra hâm mộ cô đã tìm được một đức
lang quân trẻ trung, tài giỏi như mong muốn. Lâm Tĩnh và Trịnh Vi
đều là người sống quen với cuộc sống tập thể, không còn thấy lạ
trước sự phức tạp này, và giờ cũng không còn là thời đại mà mọi
việc sinh lão bệnh tử đều do cơ quan bao cấp như khi họ còn nhỏ;
trai chưa vợ, gái chưa chồng, thời gian sau giờ làm việc là thời
gian riêng của mình, vì thế hai người không bị ảnh hưởng nhiều lắm,
chỉ có cố gắng tránh tỏ ra thân mật ở những nơi công cộng. Trươc
những lời dò hỏi của mọi người, Trịnh Vi chỉ cười cho qua
chuyện.
Chỉ có Chu Cù thấy khá bất ngờ trước những tiến triển trong quan hệ
giữa Trịnh Vi và Lâm Tĩnh, anh hỏi cô: “Trịnh Vi, một buổi sáng tôi
nhìn thấy xe của Viện phó Viện kiểm sát Lâm Tĩnh từ khu tập thể đi
ra, không biết có phải nhìn lầm không? ” Giọng anh tỏ ra thắc mắc
và ngần ngừ hiếm thấy.
“Em nghĩ chắc không phải nhìn lầm đâu”. Câu trả lời của Trịnh Vi đã
khẳng định lời dự đoán của anh.
“Tôi cứ tưởng…”
Anh chỉ nói đến giữa chừng, nhưng Trịnh Vi đã hiểu ý của anh. Lúc
đó Trần Hiếu Chính đã kết thúc khóa học bồi dưỡng và đi làm được
một thời gian, tổ sát hạch đề bạt cán bộ, cấp trên đã tiến hành sát
hạch anh, mọi người đều đã biết chuyện anh sẽ trở thành phó Giám
đốc của Công ty 2. Trịnh Vi nói với Chu Cù: “Sếp cứ yên tâm, em vẫn
biết phân rõ việc công với việc tư”.
Giờ đây Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính càng trở nên xa lạ hơn những
người xa lạ, ngoài việc trao đổi những công việc cần thiết của Công
ty, họ không nói với nhau nửa câu nào khác. Sau khi kết thúc khóa
học bồi dưỡng ở Bắc Kinh trở về, Trần Hiếu Chính càng trở nên lạnh
lùng, ít nói hơn. Hà Dịch và các vị Trưởng phòng khác bị anh bắt
bẻ, liên tục phàn nàn sau lưng, tuy nhiên, mặc dù Trần Hiếu Chính
là người khó gần, nhưng những yêu cầu của anh về mặt kỹ thuật thực
sự chặt chẽ, chính xác, các vấn đề chỉ ra cũng đều đúng. Song song
với việc đặt ra yêu cầu cao cho người khác, anh cũng đưa ra yêu cầu
rất cao đối với bản thân mình, rất nhiều người, kể cả Hà Dịch, mặc
dù có nhiều ý kiến về anh, nhưng cũng không thể không thừa nhận anh
làm việc đâu vào đấy, ngoài những lời đoán bóng gió về chuyện của
anh và tiểu thư nhà Âu Dương, về công về tư anh đều khiến mọi người
không thể phản bác.
Hiện tại Công ty 2 đang có một số công trình đăng ký tranh giải
công trình tiêu biểu của quốc gia, Trần Hiếu Chính phụ trách quản
lý kỹ thuật và chất lượng, rất nhiều công việc liên quan đến văn
kiện tài liệu Chu Cù đều giao cho Trịnh Vi phối hợp với anh để hoàn
thành. Trịnh Vi không dám lơ là, đương nhiên là phải dốc sức vào
công việc, nhưng những yêu cầu hà khắc và sự cẩn thận của anh đã
khiến cùng một việc mà cô phải làm hết lần này đến lần khác, mãi
cho đến khi anh không còn gì để nói mới thôi.
Những lúc lượng công việc nhiều, làm thêm giờ là điều không thể
tránh khỏi. Cô bận tối mắt tối mũi trong phòng làm việc, đèn trong
phòng làm việc của anh cũng để sáng đến tận khuya, nhưng hai người
rất ít nói chuyện với nhau, ngay cả khi anh có việc cần giao, mặc
dù chỉ cách nhau một bức tường cũng vẫn trao đổi với cô qua điện
thoại nội bộ.
Thời gian đó Lâm Tĩnh cũng rất bận, có lúc tiếp khách quá muộn, sợ
ảnh hưởng đến cô, nên ngủ lại phòng mình, tính ra đã hơn một tuần
hai người không ăn cơm cùng nhau, nên hôm đó là thứ Năm, buổi trưa
anh gọi điện cho cô, hẹn cô cùng đi ăn tối, Trịnh Vi nghĩ đến ngày
mai thứ Sáu, còn một ngày để hoàn thành công việc đang làm dở, nên
đã vui vẻ đồng ý.
Tiệm ăn Lâm Tĩnh đặt là một nhà hàng Hàn Quốc gần Tập đoàn Kiến
trúc Trung Quốc, thế là anh đỗ xe ở sân khu tập thể, ăn cơm xong
hai người vào siêu thị gần đó, mua một ít đồ dùng hằng ngày và thức
ăn cho Thử Bảo rồi đi bộ về nơi cô ở.
Lúc về đến sân Công ty, trời đã tối mịt, trên đường Lâm Tĩnh mỉm
cười lắng nghe Trịnh Vi ríu rít kể chuyện, lâu lắm rồi không có
thời gian dành riêng cho nhau thế này, anh cũng cảm thấy dường như
Trịnh Vi đã gần gũi với anh hơn trước, trong lòng cũng thấy vui
vui. Đang đi, Lâm Tĩnh liền ghé vào tai Trịnh Vi nói nhỏ vài câu,
Trịnh Vi ngớ người ra một lát rồi đỏ mặt, giả vờ mắng anh: “Anh
biến đi, đồ hư thân”.
Lâm Tĩnh cười trừ, nhẹ nhàng né sang một bên, bàn tay không xách đồ
nắm chặt tay cô. Trịnh Vi không giãy ra như mọi bận, cô khẽ nghiêng
mặt, nửa tỏ ý cười nửa tỏ ý trách, ánh mắt rạng ngời, lấp lánh. Cô
thích ánh mắt Lâm Tĩnh đang nhìn cô lúc này, mấy ngày qua, những
lúc không có anh ở bên, thực ra cô cũng thấy nhớ.
Lâm Tĩnh không nói gì nữa, kéo cô bước mỗi lúc một nhanh, cuối cùng
hai người đi như chạy, Trịnh Vi cười giòn tan để mặc anh kéo mình
chạy, cô biết tại sao anh lại vội vàng như vậy.
Lúc đi qua tòa nhà văn phòng, sau khi gặp một người đi ngược lại,
nụ cười của Trịnh Vi bất ngờ tắt ngấm.
Thực ra cũng không phải là trùng hợp, Trần Hiếu Chính đã về được
mấy tháng rồi, trong mấy tháng đó, Trịnh Vi và Lâm Tĩnh đi đường
gặp Hà Dịch ba lần, gặp cô Lý năm lần, khu văn phòng của Tập đoàn
Kiến trúc Trung Quốc nói rộng cũng không rộng, nói hẹp cũng không
hẹp, nhưng chưa lần nào cô gặp anh sau giờ làm việc, và lần này, cô
cầm tay một người đàn ông khác, quả không sai, đường hẹp tương
phùng.
Áo khoác ngoài của anh vắt trên cánh tay, tay còn cầm một túi hồ sơ
căng phồng, rõ ràng là vừa từ phòng làm việc xuống, đi về phía dãy
nhà 11 khu anh ở. Lúc phát hiện ra thì hai bên đã đứng quá gần,
không ai có sự chuẩn bị trước về mặt tinh thần. Ánh mắt Trần Hiếu
Chính dừng lại trên mặt Trịnh Vi, rồi dần dần dịch xuống bàn tay cô
đang cầm tay Lâm Tĩnh, một cái nhìn xoáy thẳng, không kịp giấu
giếm.
Giống như cảnh quay chậm trong vở kịch câm đen trắng, Trịnh Vi cảm
thấy khoảnh khắc đó bị cắt thành vô số những mảnh vụn nhợt nhạt, cô
nhìn Trần Hiếu Chính và thở dài, ánh mắt vụn vỡ, bất giác bàn tay
cô cũng giằng khỏi tay Lâm Tĩnh nắm chặt lại và giấu ra sau
lưng.
Lâm Tĩnh quay mặt lại nhìn cô, cô cố gắng mỉm cười, lúc gật đầu, cổ
cứng lại, nhưng chắc tư thế không có gì ngượng ngùng, còn Trần Hiếu
Chính, ngay cả nụ cười theo phép lịch sự cũng không có mà đi lướt
qua như không hề quen biết, ngạo mạn và lạnh lùng.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, cô nhìn không rõ lắm.
Thẫn thờ đi được vài bước về phía trước, ngón tay của Lâm Tĩnh lại
lồng vào tay cô, đan chặt khiến cô như người chợt bừng tỉnh giấc,
“Lâm Tĩnh …”, tay cô đan chặt vào tay anh, anh khẽ mỉm cười. Đây
vẫn là Lâm Tĩnh quen thuộc của cô, nhưng dường như không phải là
người cười và kéo cô chạy lúc nãy.
Về đến phòng, vừa đóng cửa lại, Lâm Tĩnh liền chặn cô lại sau cánh
cửa, hai người quấn chặt lấy nhau, túi đựng đồ rơi xuống. Thử Bảo
tò mò bò tới, nó không có hứng thú với trò vật nhau của con người,
giơ tay tìm thức ăn của nó trong túi đồ.
Trịnh Vi hào hứng đáp lại sự nhiệt tình của Lâm Tĩnh, dường như
muốn chứng minh một điều gì đó qua nhiệt độ cơ thể của anh. Lúc anh
kéo chiếc váy trên người cô, cô thở hổn hển và ngăn anh lại. ,
“Đừng làm ở đây”. Cô vẫn chưa quen để mình trần truồng như thế
trước mặt Thử Bảo.
Lâm Tĩnh bế thốc cô lên giường và đi thẳng vào vấn đề, Trịnh Vi đẩy
anh một cái, chồm người ngồi lên anh, mái tóc búi lúc đi làm của cô
đã tuột xuống, mấy sợi rụng xuống ngực anh “Để em ở trên”.
Bình thường những lúc như thế này, Lâm Tĩnh đều vui vẻ chiều theo ý
cô, nhưng lần này lại ngoại lệ, anh bất chấp sự chống cự của cô,
lật người đè cô xuống dưới, dướn người đưa vào. Trong hơi thở gấp
gáp anh nói: “Anh vẫn thích như thế này hơn”.
Sự mệt mỏi của cơ thể đã khiến Trịnh Vi thiếp đi nhanh chóng, giữa
lúc mơ màng, dường như cô và Lâm Tĩnh lại bắt đầu một cuộc giao
hoan mới, cô đang đắm mình trong hạnh phúc, trong khoảnh khắc chuẩn
bị quên đi tất cả, đột nhiên cô nghe thấy có tiếng người gọi; “Vi
Vi, Vi Vi…”
Cô khẽ rùng mình, như người rơi xuống vực đá, cảm giác ngất ngây
quên mình trước đó vụt mất, mở mắt thấy mình đang bay trên mây, còn
Trần Hiếu Chính đang lơ lửng giữa vách đá cheo leo nhìn cô lạnh
lùng. Cô luống cuống tìm đồ để che cơ thể, nhưng xung quanh không
có gì, ngoài đám mây hư vô bồng bềnh, chỉ còn lại Lâm Tĩnh, chỉ có
anh có thể che cho cô, thế là cô ôm Lâm Tĩnh chặt hơn.
Trần Hiếu Chính lơ lửng giữa vách đá cheo leo, chỉ có một sợi dây
vô cùng mỏng manh đỡ anh, một tay anh bám chặt sợi dây, gió vừa
thổi tới, sợi dây lắc lư như muốn đứt, cô nhìn không rõ vẻ mặt của
anh, chỉ biết đôi mắt đó sâu thẳm, không nhìn thấy đáy.
Anh nói: “Vi Vi, nếu anh nhảy xuống, em có buồn không? ”
Trịnh Vi nói: “Em sẽ không buồn”.
Trần Hiếu Chính liền cất tiếng cười, sau khi xa nhau, cô chưa lần
nào thấy anh cười tươi như vậy, “Vi Vi, anh đi đây, cuối cùng anh
đã để lỡ một xăng-ti-met”.
Nói xong, sợi dây trong tay anh bất ngờ đứt, cả cơ thể anh tựa con
chim ưng già bằng giấy bị đứt dây lao thẳng xuống vực thẳm không
nhìn thấy đáy.
“Anh Chính! ” Cô hét lên một tiếng thất thanh, đau đớn đến tột độ.
Rồi cô ngồi bật dậy, không có vách đá cheo leo, không có người bị
rơi, chỉ có ánh đèn bàn ấm áp và Lâm Tĩnh đang tựa người vào
giường, tay gõ bàn phím trên máy tính xách tay.
“Em sao vậy, gặp ác mộng à? Toát hết mồ hôi rồi kìa! ” Anh lau mồ
hôi trên trán cho cô với vẻ lo lắng, giờ cô mới phát hiện ra váy
ngủ của mình đã ướt sũng mồ hôi, dính chặt sau lưng.
“Lâm Tĩnh, anh đừng đi”. Cô nằm xuống trong sự an ủi của anh, tay
bám chặt cánh tay anh.
Lâm Tĩnh nói: “Anh không đi, chỉ có điều anh phải viết cho xong bản
báo cáo. Em ngủ trước đi, ngoan nào, đừng nghĩ nhiều thì sẽ không
gặp ác mộng nữa”.
Bây giờ Trịnh Vi mới chịu buông tay, nhắm mắt vào lại mở ra, “Vừa
nãy trong giấc mơ em có nói gì không? ”
Lâm Tĩnh gạt lọn tóc đang dính bết trên trán cô ra, cười nói: “Em
nói em rất yêu anh”.
“Anh nói dối! ” Trịnh Vi không tin.
“Biết thế là được”. Anh lại tập trung vào máy tính của mình, “Em
không nói gì hết, mau ngủ đi”.
Trước khi đi vào giấc ngủ, ký ức còn sót lại chỉ có ánh đèn màu cam
mà thôi. Cô không nhớ có phải mình đã từng nói rằng, từ khi còn
nhỏ, ánh đèn này khiến cô cảm thấy yên tâm.
Giờ đi làm cao điểm buổi sáng, từ Công ty 2 đến Viện Kiểm sát mất
khoảng 25 phút lái xe, Lâm Tĩnh đã quen với việc đến phòng làm việc
trước mấy phút, nên anh thường dậy sớm hơn Trịnh Vi. Lúc ra cửa,
Trịnh Vi còn mắt nhắm mắt mở nằm trên giường, Lâm Tĩnh dỗ cô, “Dậy
thôi, không dậy là không có thời gian ăn sáng đâu”.
Trịnh Vi ậm ờ đáp, nghe thấy anh ra ngoài cho Thử Bảo ăn rồi nói:
“Mấy ngày tới có thể anh sẽ bận đến khuya, tạm thời không đến đây
được, trong tủ lạnh vẫn còn sữa, em nhớ uống nhé”.
Lúc anh đóng cửa Trịnh Vi đã tỉnh táo, cô ngồi thẫn thờ trên giường
hai tay ôm chăn.
Sáng ra, lúc đứng đợi ở cửa phòng in tài liệu, Trịnh Vi gặp cô Lý
Chủ tịch Công đoàn - người từ trước đến nay rất quan tâm đến cuộc
sống riêng tư của cô. Cô Lý cười tủm tỉm nói: “Trịnh Vi à, sáng nay
cô đi làm lại nhìn thấy bạn trai của cháu ra nhà xe lấy xe, chàng
trai trông khá thật đấy, mọi nét đều sáng sủa, cũng rất lịch sự,
thấy cô cứ nhìn chằm chằm, cậu ấy bèn cười chào cô”.
Đây không phải là lần đầu tiên cô Lý hỏi chuyện về Lâm Tĩnh, Trịnh
Vi không biết nói gì, đành cố nở nụ cười vạn năng.
Thấy cô không nói gì, cô Lý bèn tỏ ra hiểu biết; “Còn xấu hổ gì
nữa, cháu không còn nhỏ nữa, có người yêu cũng là điều bình thường,
thời buổi bây giờ đâu còn giống như thời cô còn trẻ đâu, trước khi
cưới cầm tay nhau còn đỏ mặt, xã hội bây giờ thay đổi rồi, đầy
người sống chung với nhau, cô cũng không phải là bà già bảo thủ
đâu. Chỉ có điều, cháu đã có người yêu tuyệt vời như thế lâu rồi
thì nên cho cô biết ngay từ đầu, để cô đỡ phải lo lắng, dắt mối
linh tinh cho cháu…”
Cửa phòng họp nhỏ bên cạnh phòng in ấn tài liệu khẽ mở, Trần Hiếu
Chính bước ra nhắc khéo cô Lý: “Cô Chủ tịch Công đoàn, phiền hai vị
nói nhỏ một chút, trong này đang có cuộc họp”. Nói xong lại khép
cửa, quay vào phòng họp.
Trong Công ty cô Lý là người có thâm niên công tác, các lãnh đạo
trẻ kể cả Chu Cù cũng còn phải nể mặt cô, mấy câu nói này của Trần
Hiếu Chính mặc dù khách khí, nhưng ý ẩn ngoài lời cũng khiến người
nghe mất mặt.
Trịnh Vi cũng thấy hơi ngại, đang định quay vào phòng in tài liệu
xem tài liệu của mình đã photo xong chưa, rồi nhanh chóng rời khỏi
khu vực lắm điều thị p hi này. Cô Lý kéo tay áo Trịnh Vi, khẽ nén
giọng với vẻ hơi ngượng, tay chỉ vào cửa phòng họp đang đóng kín
nói: “Nhìn thấy thông báo nhậm chức của ta trên mạng nội bộ của
Công ty chưa? Thanh niên leo nhanh thật đấy, nhưng tính cách này…
Thôi, người ta là lãnh đạo tương lai của Công ty, chúng ta phải
nhịn một chút”.
Trịnh Vi quay về phòng làm việc của mình, vừa đóng quyển cho hai
mươi tập tài liệu photo thì nhận được điện thoại Trần Hiếu Chính
gọi từ phòng làm việc đến, “Thư ký Trịnh Vi, phiền em mang tập tài
liệu mà tôi cần sang phòng nhé”.
Trịnh Vi mừng thầm vì mình vừa chuẩn bị xong tài liệu anh cần, bèn
vội ôm trong tay, bước đến gõ cửa phòng làm việc của anh. Cửa đang
mở, anh ngồi sau bàn làm việc, nghe thấy tiếng gõ, bèn ngẩng đầu
lên nhìn cô.
Trịnh Vi ngập ngừng đôi lát, không biết có nên gọi anh là trợ lý
hay không, thông báo nhậm chức đã được dán lên, nếu không có gì
thay đổi, bảy ngày sau anh sẽ là phó Giám đốc của Công ty 2, và thế
là cô cũng lựa chọn thay đổi kịp thời cách xưng hô như mọi người,
“Phó Giám đốc, tài liệu của anh ở đây, anh xem đi ạ”.
Hai tay cô đưa tài liệu ra trước mặt anh, anh khẽ liếc cô một cái.
Trịnh Vi vội nhìn xuống, đợi anh xem sơ qua, không có vấn đề gì là
có thể rút lui thuận lợi.
Trịnh Vi nghe thấy tiếng Trần Hiếu Chính chầm chậm lật tài liệu,
không biết có phải vì anh xem rất cẩn thận, hay do mỗi giây đối với
cô dài tựa như năm, thời gian trôi đi rất chậm. Đến khi cô không
thể chịu được nữa, ngước lên thăm dò tiến độ đọc của anh, đúng lúc
thấy anh gấp tài liệu lại, đang định mừng, cả tập tài liệu bị anh
đẩy về trước mặt cô.
“Phó Giám đốc, có vấn đề gì không ạ? ” Trịnh Vi ngơ ngác.
Trần Hiếu Chính sầm mặt xuống nói: “Thư ký Trịnh Vi, công việc đánh
tài liệu, công văn không đòi hỏi gì về mặt kỹ thuật, quan trọng
nhất là phải cẩn thận, điều này chắc em phải biết”.
Trịnh Vi vội cầm một tập tài liệu lên xem, quả nhiên, tài liệu in
hai mặt, do máy in bị kẹt giấy, trang 6 và trang 7 bị in hai lần.
Cô bực thầm vì mình không kịp kiểm tra cẩn thận lại một lượt, bèn
vội nhận lỗi, “Em xin lỗi, em sẽ đóng lại ngay”.
Trần Hiếu Chính cười lạnh lùng, “Đóng lại là chuyện nhỏ, tôi chỉ
muốn nhắc em một câu thôi, nếu em chịu khó dành một chút thời gian
của chuyện tình cảm cá nhân cho công việc thì chắc chắn có thể
tránh được sai sót này”.
Câu nói chặn họng này khiến Trịnh Vi vừa xấu hổ vừa bực mình. Kể từ
khi Chu Cù bảo cô hỗ trợ Trần Hiếu Chính, suốt cả tuần nay, ngày
nào cô cũng phải ở phòng làm việc hơn 12 tiếng đồng hồ, những tài
liệu mà anh cần thường rất bất ngờ, lại không cho phép để lỡ thời
gian, nếu không phải vì quá gấp thì cũng đã không xảy ra chuyện
này. Giờ anh lại chỉ trích cô vì chuyện riêng tư mà để lỡ công
việc, rõ ràng là tìm cớ gây chuyện.
Anh lặng lẽ tựa lưng vào ghế, dường như đang đợi cô nổi trận lôi
đình. Đúng là Trịnh Vi đã có suy nghĩ đó, cô muốn ném thẳng tập tài
liệu vào mặt anh rồi chỉ thẳng vào mũi anh mà chửi: “Trần Hiếu
Chính, anh là cái thá gì? ”
Nhưng cô đã kìm được, chưa nói đến chuyện chức vụ của anh cao hơn
cô, mà cô đã nhận ra, anh chỉ muốn chọc tức cô mà thôi, cô càng mất
bình tĩnh anh càng đắc ý, đã vậy cô sẽ không cho anh toại nguyện.
Và thế là Trịnh Vi cung kính thu gọn tập tài liệu anh vứt bừa bộn
trên bàn lại và nói với vẻ biết lỗi: “Em xin lỗi, Phó Giám đốc. Tối
qua em ngủ muộn, sáng nay dậy hơi mệt nên sơ suất trong lúc kiểm
tra, lần sau sẽ không để thế này đâu ạ”.
Trịnh Vi đã thành công khi nhìn thấy vẻ điềm tĩnh trong mắt Trần
Hiếu Chính bị phá vỡ, mặc dù vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng mọi
sự thay đổi nhỏ của anh có thể giấu được người khác, chứ không thể
giấu được cô. Lúc cô đi ra, nghe thấy anh hỏi khẽ: “Đêm qua em có
nằm mơ không? ”
Cô nhớ lại cảnh người mình toát mồ hôi sau giấc mơ đêm qua, trong
khoảnh khắc anh rơi xuống, cảm giác đau đớn rõ rệt biết bao. Nhưng
người trong giấc mơ và người đang đứng mặt cô là một ư? Trần Hiếu
Chính trong đời thường mãi mãi không thể vì một xăng-ti-met tình
cảm duy nhất trong cuộc đời mà đi sai đường.
Trịnh Vi cười trả lời: “Em ngủ rất ngon”.
Buổi trưa, Trịnh Vi xuống nhà ăn ăn cơm, đúng lúc nhìn thấy cô lao
công quét dọn văn phòng đang hớt hải đi lên tầng 6. Từ trước đến
nay Trịnh Vi đều chào hỏi vui vẻ với họ, mọi người cũng đều biết
nhau, lúc này không phải là thời gian dọn vệ sinh, vì thế cô hỏi
một câu: “Cô à, giờ này mà cô hớt hải đi đâu vậy? ” Cô lao công
nhìn xung quanh thấy không có ai, bèn lén nói với Trịnh Vi : “Phó
Giám đốc Trần Hiếu Chính làm vỡ cốc, không hiểu để vỡ như thế nào
mà nghe nói lòng bàn tay chảy bao nhiêu là máu, hình như bây giờ
đang băng bó ở phòng Y tế”.
Trịnh Vi “vâng” một tiếng rồi đi ăn cơm như không có chuyện gì xảy
ra.
Vết thương nhìn thấy bằng mắt, sớm muộn gì cũng lành.