Tôi là một cô gái chưa đến tuổi trưởng thành. Năm nay tôi mới ở tuổi 17.
Trước kia tôi vốn rất nhút nhát., rất sợ gặp người lạ. Đếntrường luôn ở trong trạng tháitrầm mặc ít nói. Chính vì thế tôi thường bị bạn bè cô lập. Bạn bè tôi vốn rất ít, những cũng đủ để tin tưởng họ hết mình. Nhưng thật đáng buồn. Sau một thời gian dài tôi chợt phát hiện ra bạn thân của tôi chơi với tôi thực chất chỉ là lợidụng. Thật đáng cười khi nghĩlại, những gì bạn tôi làm cho tôi chỉ là: rủ đi chơi, làm hộ bài tập...và chỉ có thế, để rồi phản bội tôi. Còn những gì tôi làm cho họ là hết mình. Sau sựviệc bị trêu đùa ấy, tôi lại càng khép mình vào vỏ ốc hơn, chẳng thấy ai là đáng tin tưởng hết.
Thế nhưng...thật kì diệu...Thượng Đế....chính ngài đã mang đến cho tôi một món quá-một món quà vô giá mà nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến.
Anh xuất hiện tựa như một kì tích. Chúng tôi quen nhau trong một hoàn cảnh đặc biết và rồi trở nên thân thiết. Anh là một chàng trai cao gầy, không tính là đẹp trai như Lee Min Ho, Kim Bum, hay KIm HUYn Joong, nhưng đối với tôianh là tuyệt nhất. Nếu hỏi tôi thích gì nhất thì tôi sẽ nói tôi thích cái khuôn mặt trẻ con của anh.
Vì sao? Vì tôi không thể ngờ được cái khuôn mặt trẻ con ấylại nghiêm túc chỉ dạy tôi rất nhiều thứ. Khi biết tôi đang căng thẳng vì sắp phải chuyểntrường. Anh chỉ cười bảo: "Đừng lo lắng. Môi trường mới sẽ giúp em trưởng thành hơn. Quan trọng là em thích ứng được với nó nhanh hay chậm thôi! NHìn anh này.....!"
Rồi anh đứng dậy, nhìn xung quanh. Vì chúng tôi đang ở trong 1 quán cafe nên anh nhanh chóng tiến đến 1 cô gái đang ngơ ngác bước vào quán.Anh cười với cô gái đó một nụ cười lóa mắt:
-Xin chào! Bạn cần gì!
Cô gái đó cứ nghĩ anh là nhân viên nên chỉ nhẹ nói: "Tôi muốn 1 ly cafe sữa!"
Sau khi nghe lời của cô gái đó anh đưa cô đến chỗ ngồi, quay sang gọi một anh nhân viên tới:"Phiền anh cho cô ấy một ly cafe sữa"
TRước sự ngạc nhiên của cả anh nhân viên lẫn cô gái, anh chị cười nhẹ, cô gái cũng nở nụ cười với anh. Sau đó anh chúc cô uống ngon miệng rồi quay về phía tôi. Nụ cười vẫn còn đọng trên khóe môi:
-Thấy chưa! Bắt chuyện với người khác rất dễ. Chỉ cần em có lòng sẽ không ai cự tuyệt em cả. NHưng quan trọng phảicười tươi giống như anh nè...hehe
Anh làm tôi cũng phì cười theo. Lúc đó thực sự tôi rất hâm mộ anh
Về sau khi chuyển sang trườngmới học tập, tôi học theo anh, cố gắng áp chế nỗi sợ của bản thân để bắt chuyện với mọi người. Tôi bắt chước nụ cười của anh, nhưng có lẽ do vẫn run nên chắc hẳn nụ cười của tôi lúc đó xấu lém. Nhưng không sao! Vì tất cả mọi người trong lớp đều ấn tượngvới tôi và họ tỏ ra rất thân thiện.
Về sau mỗi khi lớp tôi có học sinh mới chuyển tới thì họ lại đem ra so sánh với tôi : "Học sinh mới sao mà ít nói thế. Ít ra cũng phải như con A, ngày xưa nó mới chuyển vào lớp mà đã tưng tửng đi buôn chuyện với mọi người"
Thật sự tôi cảm thấy rất tự hào.!!!
Anh vốn khá nổi tiếng, tôi không thích đứng bên ánh hào quang của anh cho lắm. Nhưng sau khi biết sự thật đằng sau, rằng anh đã phải vất vả, phải cố gắng tự lập thế nào mới có vị trí hôm nay thì tôi lại càng thích anh hơn. Thích tất cả mọi thứ thuộc về anh.
Chúng tôi yêu nhau...nhưng lạiyêu rất yên lặng. Không một aibiết chuyện đó. Vì gia đình củaanh đặc biệt. Nên chúng tôi quyết đinh dấu diếm tất cả.
Thời gian qua đi, chúng tôi vẫnbên nhau một cách trong sáng.Anh giúp đỡ tôi, tôi ở bên anh.Người ta nói khi ta ở bên ai đóquá lâu, dần dà sẽ vô thức mà trở nên giống người đó. THật đúng vậy! Tôi học phong thái của anh, cách nói chuyện của anh, điệu cười của anh, thói quen ngủ ôm chăn của anh.....
Tôi càng trở nên tự tin hơn, biết cách chọn bạn mà chơi cho thích hợp. Tôi sáng suốt trong mọi cách nghĩ. Tôi có thể nói chuyện phiếm, gây cười cho mọi người. Ở bên anh nhiều, đầu óc tôi cũng trưởng thành một cách kì lạ.
KHi tôi thi trượt một trường chuyên cấp 3. Anh bảo : "Có thành công, thì cũng có thất bại, cứ từ từ mà tiến, chậm mà chắc"
Không vào được trương tốt nhất, thì tôi lại vào trường tốtthứ 2 của thàh phố. Tôi vẫn rất vui vẻ, chấp nhận duyên số.
Vào cấp 3 tôi được giáo viên chọn làm lớp trưởng, tôi vui vẻ tiếp nhận. Sau 3 năm, tôi cóthể nhìn sắc mặt giáo viên màđoán được ai đang nói thật, ai đang dọa học sinh, tôi có thể quản lý lớp, tôi tự hào với chính mình, tôi tự tin biểu diễn vũ đạo và có fan hâm mộ.Thậm chí bây giờ có ai khen tôi, tôi còn nhận luôn không hề từ chối.
4 năm chúng tôi yêu nhau, không dài cũng không ngắn, tuy không thường xuyên gặp nhau nhưng cũng đủ để chúng tôi hiểu nhau. Thế nhưng vì bây giờ tôi quá tự tin...mà chính vì càng tự tin nên càng ích kỉ....tôi bỗng nảy sinh ra lòng chiếm hữu. Tôi không chấp nhận được tình yêu bí mật này nữa. chúng tôi cãi nhau cũng nhiều....Thậm chí tôi còn nói : "Anh mà cứ thế này là em yêu người khác luônđấy!"
Nhưng mà chúng tôi vẫn không thể công khai. VÀ thế làtôi quyết định từ bỏ!
Phải!
Thật buồn cười, trong 4 năm tôi yêu nhiều như thế nhưng cũng chỉ kết thúc trong im lặng. Tôi không đủ can đảm nói chia tay, mà trốn tránh, cứđể mọi thứ dần trở nên lạnh đi....
Giờ nghĩ lại kí ức đen tối ngàyxưa chỉ thấy 1 mảng sương mù không còn thấy rõ mọi thứ. Chính anh đã kéo tôi ra từ bóng tối. Anh cho tôi ngày hôm nay đầy màu sắc rực rỡ. Nhưng mà có lẽ chỉ có đối với tình yêu là anh không cho đi được. Tiếp tục vốn sẽ là khôngcó kết quả. Mà tôi thì đã không còn là con bé thích mơ mộng ngày nào.
Đôi khi tôi tự nhủ, có lẽ Thượng Đế mang anh đến bên tôi chỉ đơn giản là thương hại tôi quá khốn đốn. Cũng giống như THiên Thần vậy! "Khi hoàn thành sứ mệnh của mình...thiên thần rồi cũng sẽ trở về bên Thượng Đế"
Cảm ơn anh đã đến bên em!!!!
18/08 Tất Cả Thuộc Về ANh
Chuyện rất hay.b cho tớ chia sẻ chuyện này với bb của tớ nha
Cuyen chu co suk thuyet phuk ng dok